Đam Mỹ [Edit] Thái Y Vận An (Tống Quỳnh Dao) - Tử Nguyệt Điệp Lạc

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng bảy 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 15 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Cố tiên sinh.

    Thiện Bảo một mực ở bên giường chiếu cố Hòa Lâm vừa nhìn thấy Cố Vận An, vội vàng đứng dậy.

    - Hòa Lâm đỡ nhiều rồi chứ.

    Cố Vận An đi qua thử xem nhiệt độ cơ thể của Hòa Lâm, phát hiện đã hạ sốt, hài lòng gật đầu:

    - Hòa Lâm đã không còn vấn đề, chỉ cần tiếp tục đúng hạn uống thuốc, sẽ không có vấn đề gì.

    Nói xong hắn nhìn thấy vẻ mặt Thiện Bảo vui sướng, hiện tại tiểu tử này còn quá nhỏ tuổi, không làm được tự chủ diễn cảm.

    - Ngươi hẳn nên về nghỉ ngơi, nếu không đợi Hòa Lâm khỏe lại tới lượt ngươi ngã xuống.

    - Sẽ không, cơ thể của tôi rất cường tráng!

    - Gầy chỉ còn lại xương cốt, làm sao nhìn ra được cường tráng?

    Cố Vận An nhéo nhéo cánh tay của hắn:

    - Trong khoảng thời gian này ngươi cùng Hòa Lâm bổ bổ một chút, bằng không tương lai sẽ không thể cao hơn.

    - Tôi..

    Thiện Bảo cúi đầu, từ khi hắn cùng đệ đệ bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà, lần đầu tiên có người đối xử tốt với hắn như vậy. Hiện tại Hòa Lâm bị bệnh đã quấy rầy Cố tiên sinh, nếu mình lại.. sẽ gây thêm phiền toái cho Cố tiên sinh..

    - Tốt lắm, Thiện Bảo, chỉ cần tương lai sau khi ngươi phát đạt, đừng quên Cố đại phu này thì tốt rồi.

    Vỗ vỗ bả vai hắn, trong lòng Cố Vận An thét chói tai, đây là bả vai của Hòa đại nhân a uy, trên thế giới này có vài người vỗ qua!

    - Sẽ không, ân tình của tiên sinh đối với Thiện Bảo, cả đời Thiện Bảo cũng sẽ không quên.

    - Được rồi, trạng huống của Hòa Lâm hiện tại thật không sai, ngươi nhanh đi nghỉ ngơi một chút, ngày mai không phải còn cần đi học sao?

    Tuổi tác hiện tại của Thiện Bảo đang theo học trong quan học Hàm An cung. Bởi vì Hòa Lâm bệnh nặng, Thiện Bảo mới xin nghỉ một ngày, ngày mai cần đến trường.

    Thấy Thiện Bảo ngoan ngoãn đi ngủ, Cố Vận An mới hài lòng gật đầu. Vậy mới đúng thôi, Thiện Bảo hiện tại còn quá nhỏ, không nghỉ ngơi thật tốt sẽ có vành mắt đen, sẽ không còn đẹp!

    Đợi hai huynh đệ Thiện Bảo ngủ say, Cố Vận An lui ra khỏi phòng. Hắn nhẹ giọng dặn dò Lưu Toàn canh gác bên ngoài đừng cho người quấy rầy, lại viết đơn thuốc cấp cho ba người bổ thân thể. Lệnh cho Lưu Toàn đi nấu sẵn thuốc, chờ hai huynh đệ tỉnh lại thì dùng.

    Khai trương ngày đầu tiên liền về sớm, thật sự không tốt lắm, tuy rằng y quán của hắn cũng chưa có khách. Nhưng lưu lại vẫn tốt hơn về nhà quét cái đuôi cơn bão của tứ gia hơn nhiều!

    Mở cửa Thái An đường, Cố Vận An ngồi trước bàn đọc sách, chậm rãi lật xem sách thuốc.

    Hôm nay khách nhân duy nhất của hắn phỏng chừng chỉ có Nỗ Đạt Hải, đi khám bệnh mới bắt được mười mấy lượng bạc.

    Hiện tại mười mấy lượng bạc cũng không đơn giản, gia đình người thường đủ dùng thật lâu. Nếu không phải vì nhìn ra thân thể Nỗ Đạt Hải xuất hiện vấn đề, lấy được một lượng cũng đã xem như phủ tướng quân hào phóng.

    Thiện Bảo đứng trước bàn xem Cố Vận An chuyên tâm xem sách, do dự không biết có nên đánh thức hắn hay không.

    - Cố tiên sinh, tứ gia để cho tôi tới kêu ngài dùng bữa tối.

    Cách xưng hô tứ gia là Cố Vận An nói cho Thiện Bảo.

    Tứ gia?

    Hai chữ này còn dễ dùng hơn cả trận động đất cấp 18, Cố Vận An nháy mắt liền thanh tỉnh lại.
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 16 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Cố tiên sinh, nên ăn cơm đi.

    - A, đã trễ thế này!

    Cố Vận An sờ bụng khô quắt, hắn rốt cục bị thư sinh đầy ý xấu kia chỉ sai đường (tuyệt không thừa nhận chính mình là lộ si), thể lực của hắn tiêu hao gấp hai trước kia! Nếu không phải đang say mê xem sách quên hết thảy, hắn đã sớm cảm giác được mình đói bụng.

    - Lưu Toàn nấu thuốc đã uống chưa?

    Buông sách thuốc, Cố Vận An xách lên hộp thuốc đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi.

    - Ân, đã uống xong rồi.

    - Quay về ăn cơm đi.

    Cố Vận An đi ra Thái An đường, khóa cửa, đi vài bước tiến vào Cố phủ, đây chính là chỗ tốt khi nhà ở gần chỗ làm việc!

    Trong Cố phủ vui vẻ hòa thuận, nhưng trong hoàng cung lại một mảnh hỗn loạn.

    Tân Nguyệt cách cách ở ngay cửa cung bị bắt tách ra với Nỗ Đạt Hải của nàng, vẻ mặt ủy khuất. Nghĩ tới công công vừa rồi lời mặn lời nhạt, Tân Nguyệt không nhịn được chảy nước mắt. Lúc nàng còn ở vương phủ chưa từng nhận qua ủy khuất như vậy! Nguyên bản còn có một tia lý trí, biết nơi này không phải Đoan phủ thân vương, trước khi nàng có thể hỗn như cá gặp nước là không thể đem hết thảy biểu hiện quá rõ ràng. Nhưng tia lý trí này vừa nghe được Ngô Thư sai người đem Khắc Thiện đưa tới Dưỡng Tâm điện đi vấn an Càn Long, triệt để đứt gãy.

    Đầu óc của Tân Nguyệt thật linh mẫn, bằng không không có khả năng lấy thân phận thứ nữ được sủng ái nhiều năm như vậy, thậm chí Đoan hoàng thân vì muốn cho nàng trải qua một buổi sinh nhật khó quên, vơ vét dân chúng, gợi ra bạo động.

    A mã của nàng đã chết rồi, không còn Đoan phủ thân vương, địa vị của nàng có thể nghĩ. Nàng còn muốn cùng Hải của nàng kề cận bên nhau, cho nên hết thảy hi vọng bị nàng ký thác với đệ đệ Khắc Thiện cùng nàng trốn tới kinh thành.

    Nàng biết đệ đệ, một đích thứ tử không được xem trọng, tính cách nhu nhược, có thể mặc người xoa nắn, bình thường nàng hoàn toàn không muốn chứng kiến Khắc Thiện. Nhưng bây giờ thì khác, Khắc Thiện hiện tại là thế tử Đoan phủ thân vương, tương lai kế thừa Đoan phủ thân vương. Nàng thân là tỷ tỷ của Đoan hoàng thân, đưa ra một yêu cầu cũng không khó khăn, đối với hoàng gia mà nói là một yêu cầu thập phần đơn giản, hoàng thượng cùng hoàng hậu, thái hậu tất nhiên cũng sẽ ân chuẩn.

    Hiện tại nàng chỉ muốn cùng Khắc Thiện cùng nhau ở chung, làm cho Khắc Thiện ỷ lại vào nàng, nàng mới có khả năng tiến vào phủ tướng quân.

    Nhưng hiện tại hoàng thượng lại muốn làm cho Khắc Thiện đi Dưỡng Tâm điện, làm sao có thể!

    Dọc theo đường đi nàng chỉ lo cùng Nỗ Đạt Hải tình tình yêu yêu, hoàn toàn xem thường Khắc Thiện, còn chưa kịp cùng Khắc Thiện trò chuyện, làm cho Khắc Thiện biết nên làm sao cảm ơn với hoàng thượng, lại muốn bị tách ra!

    - Công công, van cầu ngài, van cầu ngài đừng cho Khắc Thiện rời đi Tân Nguyệt. Tân Nguyệt đã không có a mã cùng ngạch nương, hiện tại Tân Nguyệt chỉ có một đệ đệ là Khắc Thiện! Van cầu ngài hướng hoàng thượng cầu tình, không cần tách ra Tân Nguyệt cùng Khắc Thiện!

    Nói xong nàng còn nước mắt đầy mặt, một bên giãy dụa hướng Ngô Thư quỳ xuống, một bên còn kéo Khắc Thiện tới bên cạnh mình, muốn làm cho Khắc Thiện cùng nàng cùng nhau cầu Ngô Thư.

    - Ai u, Tân Nguyệt cách cách, ngài làm như vậy nô tài làm sao gánh chịu nổi, làm vậy thật gãy sát nô tài!

    Bị Tân Nguyệt quỳ, hồn phách Ngô Thư lập tức bay mất. Hắn rõ ràng là bị hù!

    Tân Nguyệt cách cách là thân phận gì, cho dù Đoan thân vương phủ đã xuống dốc, nhưng vẫn là Ái Tân Giác La cách cách. Hiện tại chủ tử quỳ xuống với nô tài, đây không phải cần mạng của hắn sao?

    Không cần biết là ai đúng hay sai, nhưng rơi vào mắt chủ tử, hắn chính là sai!

    - Còn không mau đem cách cách nâng đỡ lên!

    Tiểu thái giám luôn đi theo bên người Ngô Thư sau thoáng khiếp sợ lập tức lệnh thị vệ tiến lên đem Tân Nguyệt kéo ra, nếu còn tiếp tục quỳ, đầu của bọn họ đều khó giữ!

    Nhưng thị vệ còn chưa đụng vào thì Tân Nguyệt đã hét lên:

    - Không được đụng ta! Cơ thể của ta không cho phép các ngươi đụng chạm!

    Thân thể thuần khiết vô hạ của nàng, chỉ có Hải của nàng mới có thể đụng vào!

    - Hồi cách cách, hoàng thượng chỉ là cho Khắc Thiện thế tử đi gặp các vị đại thần một chút, cũng sẽ không bất lợi với thế tử. Chờ thế tử gặp xong hoàng thượng tự nhiên sẽ đi Từ Trữ cung bái kiến lão Phật gia.

    Đi gặp đại thần cùng hoàng thượng, Tân Nguyệt mẫn cảm bắt được từ mấu chốt này. Hoàng thượng là muốn ở trước mặt các vị đại thần định ra quyền thừa kế của Khắc Thiện?
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 16 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì vậy Tân Nguyệt lập tức bò lên, hành lễ giải thích:

    - Vị công công này, là Tân Nguyệt không biết rõ ràng trạng huống, làm cho công công khó xử. Nhưng vì a mã cùng ngạch tương đại tang, Tân Nguyệt chỉ có một mình Khắc Thiện sống dựa vào nhau. Nếu không nhờ có Mãng Cổ Thái cùng Vân Oa liều mạng bảo hộ Tân Nguyệt, hiện tại Tân Nguyệt cũng không nhìn thấy được hoàng thượng cùng thái hậu nương nương.

    Nếu không phải trước kia nghe qua mối quan hệ giữa Tân Nguyệt cùng Nỗ Đạt Hải, cùng với một màn kinh hồn vừa rồi, Ngô Thư có lẽ đã tin lời nói của Tân Nguyệt.

    - Vị công công này, tiểu thư của chúng tôi vốn là thiên kim thân thể, bởi vì bảo vệ Khắc Thiện thế tử nên nếm thật nhiều khổ, cảm tình với thế tử sâu đậm mà người thường không thể tưởng tượng. Cho nên tiểu thư mới hiểu lầm, đó cũng không phải lỗi của tiểu thư a!

    Vân Oa nghe được Tân Nguyệt nhắc tới nàng, hầu hạ Tân Nguyệt hơn mười năm Vân Oa tự nhiên hiểu được ý tứ của Tân Nguyệt, vội vàng quỳ xuống nói.

    - Cách cách, hiện tại canh giờ đã muộn, đừng để lão Phật gia đợi lâu.

    Vân Oa quỳ hay không đối với Ngô Thư không là cái gì, nhưng ở chung với đôi chủ tớ này thật sự làm hắn lao tâm lao lực quá độ. Hắn vẫn nhanh chóng mang Tân Nguyệt cách cách đi Khôn Trữ cung, sau đó trở về phục mệnh với hoàng thượng đi.

    Sau khi Khắc Thiện bị mang đi, Tân Nguyệt yên tĩnh trở lại, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển lên.

    Trong hoàng cung tôn quý nhất chính là hoàng thượng, hoàng hậu cùng thái hậu ba người, nếu đòi được niềm vui của bọn họ, có lẽ nàng không cần đợi Khắc Thiện kế thừa Đoan phủ thân vương là có thể cùng Hải của nàng sớm chiều bên nhau.

    Nhưng làm sao có thể đòi được yêu thích của hoàng hậu nương nương cùng thái hậu đây? Nghĩ nửa ngày, Tân Nguyệt cuối cùng quyết định dùng một chiêu thường dùng lúc còn ở vương phủ - nhu nhược.

    Cho nên vừa nhìn thấy thái hậu cùng hoàng hậu không lâu, vấn an xong, nàng bắt đầu thầm rơi nước mắt.

    - Cách cách đây là bị ủy khuất gì vậy?

    Hoàng hậu vừa ngẩng đầu liền thấy được Tân Nguyệt nước mắt không ngừng.

    - Hoàng hậu nương nương, Tân Nguyệt cũng không có chịu ủy khuất gì.

    Nói thì nói như vậy, nhưng nước mắt căn bản không có ý dừng lại.

    - Ôi, làm sao lại khóc lên.

    Thái hậu ngẩng đầu, thập phần thương tiếc nhìn Tân Nguyệt:

    - Có chuyện gì hãy cùng ai gia nói, ai gia làm chủ cho ngươi!

    - Thái hậu nương nương!

    Lời của thái hậu không thể nghi ngờ là cho Tân Nguyệt viên thuốc an thần, cho nên không đợi Khắc Thiện trở về, Tân Nguyệt lập tức quỳ xuống.

    Nữu Cỗ Lộc thị đối với lời xưng hô của Tân Nguyệt nhíu nhíu mày, từ khi nàng tự xưng lão Phật gia đã không còn người nào tiếp tục xưng hô nàng là thái hậu nương nương, hơn nữa hiện tại Tân Nguyệt còn đang thương tâm, uốn nắn cũng không vội trong nhất thời nửa khắc.

    Thái hậu cũng không cảm thấy một tiểu bối quỳ hành lễ cho mình có gì là không đúng, cho nên Tân Nguyệt đợi nửa ngày cũng không đợi được nàng kêu mình đứng lên bèn nói:

    - Thái hậu nương nương, Kinh Châu bạo động, ca ca, a mã, ngạch nương, di nương của Tân Nguyệt đều táng thân trong bạo động, chỉ có Tân Nguyệt mang theo Khắc Thiện tuổi nhỏ trốn thoát. Nếu không nhờ Nỗ Đạt Hải tướng quân đúng lúc cứu Tân Nguyệt, chỉ sợ lúc này Tân Nguyệt đã cùng a mã còn có ngạch nương gặp nhau.

    - Thật đáng thương, ngoan, sau này cứ xem hoàng cung là nhà mình, chúng ta sẽ là người nhà của ngươi rồi.

    - Không, thái hậu nương nương! Nỗ Đạt Hải tướng quân xuất hiện, giống như thiên thần đã cứu chúng tôi. Tân Nguyệt cảm động cùng nhớ nhung ân cứu mạng của tướng quân, muốn đi phủ tướng quân tự mình cảm ơn Nỗ Đạt Hải tướng quân!

    Nàng cùng Hải của nàng mới tách ra thời gian ngắn ngủi như vậy, nàng cũng đã tưởng niệm thiên thần của nàng.

    - Làm sao lại cần chính ngươi tự mình đi cảm ơn đây? Hắn cứu mạng của ngươi, là chức trách của hắn!

    Mặc dù có chút khó chịu vì Tân Nguyệt phản bác lời của mình, nhưng thái hậu vẫn chưa phát tác.

    - Không! Thái hậu nương nương, ngài không hiểu. Ngài không hiểu tâm tình của Tân Nguyệt lúc được Nỗ Đạt Hải tướng quân cứu trợ, ngài không hiểu Tân Nguyệt cảm kích Nỗ Đạt Hải tướng quân nhiều bao nhiêu. Trước kia ngạch nương từng giáo dục tôi, một giọt nước ân cần suối tuôn tương báo. Thái hậu nương nương, Nỗ Đạt Hải tướng quân đối với Tân Nguyệt không còn là ân của một giọt nước! Hơn nữa Tân Nguyệt nghe nói gia đình của tướng quân thật hòa thuận, muốn mời thái hậu nương nương ân chuẩn, cho Tân Nguyệt vào ở phủ tướng quân, để tạ ân cứu mạng của tướng quân đi!
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 17 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Đồ khốn! Đây là lời mà một cô nương gia nên nói ra hay sao?

    Nguyên bản nghe Tân Nguyệt luôn mồm nói nàng không hiểu này không hiểu nọ cũng đã tức giận, mặt sau nghe được Tân Nguyệt nói muốn vào ở trong phủ tướng quân, trực tiếp làm cho thái hậu bạo phát ra.

    - Không, thái hậu nương nương, tất cả chuyện này không quan hệ gì với thân phận. Cho dù Tân Nguyệt thân là nữ tử, cho dù Tân Nguyệt là vương phủ cách cách, nhưng chung quy mà nói Tân Nguyệt cũng chỉ là một con người. Là người đều phải báo ân, huống chi là ân cứu mạng!

    - Ngươi cũng biết thân phận của ngươi! Ngươi là vương phủ cách cách, đi phủ tướng quân còn thể thống gì!

    - Thái hậu nương nương, Tân Nguyệt cũng không chỉ là vì chính mình. Đệ đệ Khắc Thiện là huyết mạch duy nhất của a mã còn lại trên đời, thân là người thừa kế vương phủ, nếu không biết báo ân, làm sao đảm đương trọng trách làm hoàng thân, đây chẳng phải làm cho người trong thiên hạ nhạo báng sao? Tân Nguyệt làm tỷ tỷ của Khắc Thiện, hết thảy chỉ vì tốt cho Khắc Thiện!

    - Sao trẫm lại không biết, phải đi nhà nô tài ở lại, mới xem như là báo ân đây?

    Càn Long vừa nói vừa đi vào, long bào tung bay, khuôn mặt đen thui nhìn Tân Nguyệt:

    - Thân là nô tài, cứu chủ tử là thiên kinh địa nghĩa. Ngươi làm cho đường đường thân vương thế tử đi hướng nô tài báo ân?

    Tuy rằng Tân Nguyệt chưa từng gặp qua hoàng thượng, nhưng a mã của nàng từng nói qua, trên đời này người có thể mặc quần áo màu vàng sáng, chỉ có đương kim thánh thượng. Không đợi Tân Nguyệt vui mừng vì gặp được hoàng thượng, liền nghe được câu Càn Long xưng hô nô tài, lập tức hô lên:

    - Không, hoàng thượng! Không phải như thế! Nỗ Đạt Hải, Nỗ Đạt Hải hắn cũng không phải nô tài!

    Hải của nàng, thiên thần của nàng, sao có thể bị vũ nhục như vậy!

    - Thật to gan!

    Thái hậu vỗ bàn:

    - Thậm chí có người dám hướng hoàng thượng kêu rống hô to! Người đâu, ném đi ra..

    - Hoàng ngạch nương.

    Càn Long nâng tay ngăn cấm lời nói kế tiếp của thái hậu:

    - Con mồ côi của Đoan hoàng thân mới vừa bị đón vào cung liền bị trượng trách, thật sự không ổn.

    - Vậy hoàng đế muốn phạt như thế nào?

    Càn Long cho bậc thang, thái hậu tự nhiên đi xuống.

    - Thiên điện Từ Trữ cung mới vừa tu sửa xong tiểu phật đường, hiện giờ vừa lúc cho Tân Nguyệt cách cách dùng cầu phúc.

    Càn Long phất phất tay ý bảo Ngô Thư đi lên trước. Cùng ngày, Tân Nguyệt cách cách dùng lý do sao chép kinh Phật cho a mã ngạch nương đã chết bị giam trong thiên điện Từ Trữ cung. Mà Càn Long dùng lý do lệnh cho thế tử Khắc Thiện của Đoan thân vương làm thư đồng cho thập nhị a ca Vĩnh Thành, đi thượng thư phòng đọc sách.

    Sáng hôm sau Cố Vận An vừa rời giường rửa mặt xong, chợt nghe người đến báo tứ gia tìm hắn.

    -!

    Sáng sớm tìm hắn.. xảy ra chuyện gì?

    - Ngày hôm qua ngươi đi phủ tướng quân xem chẩn cho Nỗ Đạt Hải, tổn thương nghiêm trọng không?

    Dận Chân đứng trước cửa sổ, quay lưng hỏi.

    -!

    Cố Vận An nhất thời không biết nên nói gì.

    - Ân?

    Dận Chân lên tiếng, hơi nghiêng đầu nhìn Cố Vận An.

    - Ách, tứ gia, tôi là đại phu, nên giữ bí mật bệnh tình cho người bệnh.

    - Ngươi thật ra có khí khái.

    Dận Chân có chút kinh ngạc, nhi đồng này (tứ gia luôn xem Cố Vận An là nhi đồng) cũng có thời gian kiên trì như thế.

    - Đi viết mười trang chữ, trước bữa tối đưa cho ta.

    -!

    QaQ, tứ gia, ngài đây là đang trả đũa!

    Oán khí bốn phía Cố Vận An rưng rưng, giận mà không dám nói gì. Cho dù hắn có lá gan kia, nhưng đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ của tứ gia hắn cũng nói không nên lời.

    Nhan khống luôn thống khổ như thế.

    Nhìn thân ảnh Cố Vận An rưng rưng mà chạy, khuôn mặt lạnh lùng như núi băng của tứ gia lộ chút ý cười, đáng tiếc đã chạy xa nên Cố Vận An không có chứng kiến.

    Kỳ thật tình huống của Nỗ Đạt Hải như thế nào Dận Chân thập phần rõ ràng, bởi vì người xuống tay là Huyết Tích tử. Loại phương pháp này cho dù là thái y cung đình cũng không kiểm tra được, không nghĩ tới lại có Huyết Tích tử báo tin Cố Vận An lại nhìn ra, còn viết phương thuốc trị liệu cho Nỗ Đạt Hải. Hôm nay hắn hỏi chỉ là xác nhận một chút mà thôi.

    Hiện tại xem ra tổn thương của Nỗ Đạt Hải thật sự bị Cố Vận An nhìn ra, điều này thật đúng là.. ngoài ý muốn.
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 17 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ký Viễn đang trên đường hồi phủ, nghe được dân chúng hưng trí bừng bừng thảo luận về Tha Tha Lạp tướng quân, a mã của hắn, do đương kim thánh thượng thân phong Uy Vũ tướng quân, là quang vinh của phủ tướng quân bọn họ! Nửa năm trước Ký Viễn bị đưa vào trong quân doanh huấn luyện, hắn cũng muốn trở thành đại tướng quân uy phong lẫm lẫm như a mã của hắn. Hôm nay hắn bởi vì nghe được a mã vào kinh, cho nên xin phép hồi phủ chúc mừng. Kinh Châu bình loạn đắc thắng trở về, cũng khó trách dân chúng luôn bàn về a mã của hắn. Nhưng sau đó Ký Viễn lại nhìn thấy biểu tình trào phúng trên mặt những người đó, trong lòng hắn nổi giận vung nắm tay hướng tiểu thương đang nói về sự tích "quang vinh" của Nỗ Đạt Hải tướng quân.

    - Sao ngươi tự nhiên lại đánh người chứ!

    Tiểu thương bị đánh ngẩn người, kéo lấy quần áo Ký Viễn không chịu bỏ qua.

    - Ngươi dựa vào cái gì nói xấu a mã của ta!

    Biểu tình Ký Viễn dữ tợn.

    - Ta biết ngươi là ai chứ, ai nói a mã gì của ngươi!

    Tiểu thương rống trở về.

    - A mã của ta chính là Uy Vũ tướng quân Nỗ Đạt Hải!

    Ký Viễn hô to.

    - Các ngươi cũng dám chửi bới a mã của ta!

    Hình tượng Nỗ Đạt Hải ở trong lòng Ký Viễn cùng Lạc Lâm luôn cao lớn uy mãnh, dùng lời nói của Tân Nguyệt, chính là như thiên thần. Hiện tại nghe được có người vu tội a mã của hắn, Ký Viễn đương nhiên là tức giận.

    - Uy Vũ tướng quân cái rắm!

    Tiểu thương phun một ngụm:

    - Ta chưa từng đọc sách mà cũng biết câu nam nữ hữu biệt, cẩu a mã của ngươi ở giữa ban ngày cùng một nữ nhân cùng cưỡi một con ngựa, người không biết còn tưởng đi ra bán đâu!

    Nhắc tới Nỗ Đạt Hải cùng Tân Nguyệt, tiểu thương tràn đầy khinh thường. Nhìn xem cách làm của hai người kia, dù là thanh lâu nữ tử cũng không như vậy. Người ta ít nhất ở trong thanh lâu, nhưng Tân Nguyệt cách cách đâu, ở trước mặt công chúng lại cùng một nam nhân tư thế mờ tối. Mà nam nhân kia ngày trước còn biến thành tiêu chuẩn chọn rể của một đám khuê tú trong kinh thành, lời thề son sắt hứa hẹn mình vĩnh không nạp thiếp!

    - Ngươi nói bậy!

    Ký Viễn kéo mạnh tiểu thương làm cho hắn có chút không thở được.

    - Có phải nói bậy hay không chính ngươi không biết hỏi sao!

    Tiểu thương dùng sức giãy dụa, đẩy ra Ký Viễn.

    Ký Viễn hoàn toàn không tin lời tiểu thương, nhưng nhìn người xem náo nhiệt xung quanh chỉ trỏ mình, làm cho hắn bắt đầu hoài nghi, a mã của hắn có phải thật sự cùng một nữ tử còn là hoàng gia cách cách thân mật cùng cưỡi một con ngựa hay không.

    Sáng sớm lúc Nỗ Đạt Hải vào thành có thể nói là nhiệt náo ồn ào, người trông thấy Nỗ Đạt Hải cùng Tân Nguyệt biểu diễn cũng có ngàn tám trăm người.

    Ký Viễn hỏi thăm liên tục vài người, lấy được đáp án đều giống nhau.

    Lúc này trong lòng hắn tràn đầy vẻ tiều tụy, không thể thừa nhận người hoàn toàn xem thường lễ tiết, đối với vị cách cách kia còn hỏi han ân cần chính là a mã của mình.

    Trở lại trong phủ, Ký Viễn lôi kéo gia đinh đang quét rác hỏi:

    - A mã của ta diện thánh trở về chưa?

    Sắc mặt gia đinh có chút khó xem:

    - Lão gia đã trở lại, hiện tại đang ở trong phòng ngủ.

    Nói xong tiếp tục cúi đầu quét rác. Trở về thì trở về, nhưng là bị người nâng trở về, bị bọn thị vệ trong cung nâng về.

    Ký Viễn gật gật đầu bước nhanh vào trong.

    - Ngạch nương?

    Vừa vào phòng, hắn nhìn thấy Nhạn Cơ đầy mặt lo lắng, chợt kêu lên.

    - Ký Viễn?

    Nhạn Cơ vui vẻ nhìn con trai. Từ sau khi Ký Viễn bị đưa vào quân doanh, nàng cũng rất ít gặp được con mình.

    - Có mệt hay không? Ngạch nương gọi người chuẩn bị cơm, con nghỉ ngơi một chút.
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 18 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhạn Cơ trầm mặc:

    - A mã của con bị thương, hiện tại đang nghỉ ngơi, có chuyện gì chờ hắn tỉnh rồi nói sau.

    Tuy rằng không biết Nỗ Đạt Hải làm chuyện gì chọc giận hoàng thương, hiện tại việc nàng cần làm là nghĩ ra đối sách, đem ảnh hưởng đối với phủ tướng quân giảm xuống nhỏ nhất.

    - A mã bị thương?

    Ký Viễn cả kinh, đem những lời mình đã nghe được bên ngoài tạm thời ném ra sau đầu:

    - Không phải a mã đã viết thư, nói hết thảy đều bình an sao? Vì sao lại bị thương?

    Nhạn Cơ nghiêng đầu sang nơi khác, không biết nên làm sao nói với con trai:

    - A mã con bị hoàng thượng đánh tám mươi đại bản, hiện tại..

    Nghĩ tới trước kia người này từng nói qua cần cả đời không nạp thiếp, nàng không khỏi có chút ảm đạm.

    - A mã làm sao lại..

    Ký Viễn vừa nói được một nửa liền im miệng, hắn nghĩ tới chuyện mà người bên ngoài đều nhắc tới, nếu nói như vậy a mã bị hoàng thượng đánh bằng roi cũng không ngạc nhiên.

    Ký Viễn ngẩng đầu nhìn ngạch nương, không biết mình có nên nói cho nàng nghe tin tức mình nghe được trên đường hay không.

    - Làm sao vậy?

    Nhạn Cơ thập phần hiểu biết con của mình, thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn, liền biết hắn nhất định có chuyện muốn nói với nàng, tuy nhiên lại ngượng ngùng mở miệng.

    - Các ngươi đi xuống đi.

    Phất tay cho nha hoàn hầu hạ rời đi, Nhạn Cơ nhìn qua Ký Viễn.

    - Ngạch nương, trên đường con trở về nghe được một ít.. lời đồn đãi khi a mã vào thành.

    - Lời đồn đãi?

    Ký Viễn gật đầu, đem những gì mình nghe được nói với Nhạn Cơ.

    - Con về phòng trước đi.

    Nhạn Cơ có chút gian nan phất tay, nàng muốn yên tĩnh một chút.

    Sau khi Ký Viễn rời khỏi, Nhạn Cơ đẩy ra cửa phòng, Nỗ Đạt Hải đang mê man trên giường. Thần sắc hắn có chút trắng bệch, nhíu mày, miệng lẩm bẩm gì đó. Nhạn Cơ đi vào, rõ ràng nghe được:

    - Tân Nguyệt, Nguyệt Nha nhi, Nguyệt Nha nhi của ta.

    Nhạn Cơ chỉ cảm thấy kinh thiên sét đánh, cái tên Tân Nguyệt không phải là Ký Viễn vừa nói cho nàng nghe là nữ tử cùng cưỡi một con ngựa với Nỗ Đạt Hải trước mặt công chúng sao? Hơn nữa nàng kia còn là hoàng gia cách cách! Sở dĩ hoàng thượng đánh Nỗ Đạt Hải ngay trong ngày đầu tiên về kinh, hiển nhiên là vì mối quan hệ giữa Nỗ Đạt Hải cùng cách cách kia.. bàn tay Nhạn Cơ siết chặt, đột nhiên cảm nhận được vô cùng mệt mỏi.

    Năm đó nàng còn chưa sinh con, cũng từng khuyên Nỗ Đạt Hải nạp thiếp, nhưng Nỗ Đạt Hải luôn mồm nói yêu nàng, không muốn làm cho người thứ ba chen chân vào tình cảm cùng cuộc sống của nhà mình. Cho nên dù cho lão phu nhân luôn khó xử nàng, vì Nỗ Đạt Hải nàng vẫn nhẫn nhịn được. Hai mươi mấy năm vợ chồng, hành vi hiện tại của Nỗ Đạt Hải làm cho nàng cảm giác vô cùng xa lạ.

    Bọn họ là nô tài của hoàng gia, nhưng thân là nỗ tài mà Nỗ Đạt Hải lại có ý đồ với hoàng gia cách cách. Nếu trước khi nàng còn chưa gả cho Nỗ Đạt Hải làm vợ, có lẽ cũng sẽ không làm cho người ta chỉ trích, nhưng hiện tại nàng đã sinh cho hắn một trai một gái. Nhưng theo sự hiểu biết của nàng đối với Nỗ Đạt Hải, một ngày Tân Nguyệt không vào cửa, hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

    Nhạn Cơ cắn môi, Nỗ Đạt Hải, ngươi là muốn đưa Nhạn Cơ này đặt ở chỗ nào?

    Sau khi Tân Nguyệt vào cửa, Nhạn Cơ nhất định sẽ trở thành người vợ bị bỏ rơi.

    Không nhìn Nỗ Đạt Hải, Nhạn Cơ đi ra khỏi phòng.

    Đi trong phủ, Nhạn Cơ đột nhiên nghĩ tới vị đại phu kia, vị đại phu đã tới xem bệnh cho Nỗ Đạt Hải.

    - Lúc Tha Tha Lạp tướng quân vào thành đã dẫn phát không ít xôn xao. Nếu như có thể, phu nhân nên đi giải thích một chút.

    Nỗ Đạt Hải đã nhiệt náo cả kinh thành đều biết, làm sao mà kết thúc? Làm sao làm cho Ký Viễn cùng Lạc Lâm không chịu ảnh hưởng? Làm sao.. giữ gìn Uy Vũ tướng quân phủ.

    Mấy ngày qua, thương thế của Nỗ Đạt Hải đã chuyển biến tốt đẹp hơn không ít. Miệng vết thương nơi bàn tọa sớm kết vảy, không qua vài ngày cũng sẽ khỏi hẳn.

    Vốn định đi ra ngoài luyện võ hắn bị lão phu nhân cùng Nhạn Cơ áp chế nằm trên giường, sợ hắn không cẩn thận mất đi nửa đời sau của chính mình.
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 18 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Ngạch nương, con phải nhanh chóng hồi phục thân thể, không có thời gian nghỉ ngơi!

    Đây đã là ngày thứ bảy! Hắn cùng Nguyệt Nha nhi đã tách ra bảy ngày! Không biết Nguyệt Nha nhi có chiếu cố tốt chính mình, ở trong cung có chịu khổ hay không. Càng nghĩ tưởng niệm lại càng sâu, Nỗ Đạt Hải đứng lên.

    - Tân Nguyệt cách cách đã tiến cung bảy ngày, còn không có tin tức gì, con muốn đi trong cung nhìn xem.

    Nghe được Nỗ Đạt Hải nhắc tới Tân Nguyệt, thân thể Nhạn Cơ nháy mắt cứng ngắc lại.

    - Đồ khốn! Đó là hoàng gia cách cách!

    Nhạn Cơ không thể nói gì, không có nghĩa lão phu nhân không thể giáo huấn con của mình.

    - Ngạch nương, con hộ tống Tân Nguyệt cách cách từ Kinh Châu đi vào kinh thành, Tân Nguyệt thiện lương còn nhu nhược như vậy, sao có thể ở trong hoàng cung hiểm ác sinh tồn được!

    - Nhạn Cơ, hôm nay đã là ngày thứ bảy, ngươi cho người đi gọi đại phu kia tiếp tục mời đến.

    Lần này lão phu nhân không nói gì con mình, ngược lại phân phó Nhạn Cơ đi mời người.

    - Con dâu biết.

    Nhạn Cơ đương nhiên biết đây là lão phu nhân tìm lý do đuổi nàng tránh ra ngoài, loại sự tình này nàng cũng không ngạc nhiên.

    Sau khi Nhạn Cơ đi ra ngoài, lão phu nhân nghiêm túc nhìn Nỗ Đạt Hải:

    - Con nói cho mẹ biết, rốt cục vì sao phải đi nhìn Tân Nguyệt cách cách!

    Ngồi xuống ghế, lão phu nhân nhìn chằm chằm Nỗ Đạt Hải, hiển nhiên không nghe được đáp án làm mình thỏa mãn thì sẽ không bỏ qua.

    Đây là ngạch nương của hắn, là mẹ hắn sinh hắn nuôi hắn. Tình yêu xinh đẹp giữa hắn cùng Nguyệt Nha nhi, nói cho ngạch nương không có vấn đề gì.

    Vì thế Nỗ Đạt Hải đem chuyện mình cứu Tân Nguyệt cách cách, dọc theo đường đi cùng nàng chậm rãi ở chung, bị sự kiên cường, xinh đẹp, thiện lương, dịu ngoan của nàng hấp dẫn, chậm rãi phát hiện Nguyệt Nha nhi mới là chân ái của hắn!

    Nỗ Đạt Hải kể ra, làm cho lão phu nhân thật vui vẻ. Một hoàng gia cách cách, vì con trai của bà ngay cả cách cách cũng không làm!

    Thân phận xứng đôi, hơn nữa Nỗ Đạt Hải còn một lòng say mê, đây quả thực là nhân tuyển con dâu mà bà tha thiết ước mơ a!

    - Sau khi Tân Nguyệt cách cách vào cửa, nhớ rõ đối với nàng tốt một chút.

    Hoàng thượng còn chưa nói sẽ cho phép Tân Nguyệt vào ở trong phủ tướng quân, hai mẹ con này đã chuẩn bị nghênh đón nàng.

    - Nhưng con nhất định phải xem bệnh.

    - Nương, con đã tốt rồi! Đại phu hiện tại nói chuyện sao có thể tin tưởng đâu!

    Lão phu nhân chợt biến sắc, đúng vậy, đại phu kia còn trẻ tuổi như vậy, làm sao có y thuật tốt như thế. Nhạn Cơ ngày càng kỳ cục, thế nhưng đi tin tưởng một lang trung giang hồ, cũng không biết đi điều tra cho rõ ràng!

    - Con đã đợi nhiều ngày như vậy, cũng không kém một hai ngày này. Con phải chuẩn bị một chỗ ở cho Tân Nguyệt cách cách, bằng không tương lai..

    - Ngạch nương yên tâm, con đã nghĩ kỹ. Đem Thúy Di đình sửa sang lại, đổi thành Vọng Nguyệt tiểu trúc. Ngoài đình không xa là sương phòng, là địa phương thích hợp với Nguyệt Nha nhi nhất.

    Chỉ có địa phương xinh đẹp mới thích hợp cho Nguyệt Nha nhi của hắn ở lại.

    - Tốt tốt!

    Lão phu nhân thật hài lòng, đứa con trai này quả nhiên là niềm kiêu ngạo của bà.

    - Nếu Nhạn Cơ đã đi mời đại phu, lại cho hắn xem thương thế của con sao đi. Sau khi thương thế lành, chúng ta liền đón Tân Nguyệt cách cách vào ở trong Uy Vũ tướng quân phủ chúng ta!

    Cố Vận An vẻ mặt đau khổ đứng trước một tủ sách, trước mặt bày một tờ giấy, cùng với vài tờ giấy chữ viết của Dận Chân. Mấy tờ giấy này chính là bảng mẫu cho hắn.

    Hôm nay đã là ngày thứ sáu hắn viết ra năm mươi trang thư pháp! Nghĩ đến khí thế của tứ gia khi nhìn thấy chữ viết của hắn, trực tiếp làm cho hắn cảm giác thật rét lạnh.
     
    Mạnh Thăng thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 19 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì thế mỗi ngày cần luyện tập viết hơn mười trang giấy thư pháp, Cố Vận An hoàn toàn quỳ gối trước tứ gia.

    Tứ gia, ngài lão đi gây sức ép Nỗ Đạt Hải trâu già gặm cỏ non cùng Tân Nguyệt cách cách cỏ non đi yêu trâu già được không? Hắn chỉ là một kẻ đánh nước tương vô tội mà thôi a!

    Cửa Thái An đường đột nhiên bị đẩy ra:

    - Cố đại phu?

    Chứng kiến Cố Vận An, người kia rõ ràng kinh ngạc, bởi vì ở độ tuổi của Cố Vận an đại đa số chỉ còn là học nghề trong y quán, còn trẻ như vậy đã tự mình mở y quán cũng tương đối hiếm thấy.

    - Ngươi là?

    Cố Vận An buông bút lông trong tay, nhìn người kia.

    - Ta là người của Uy Vũ tướng quân phủ, hiện tại đã là ngày thứ bảy, ngài nên đi tái khám cho lão gia chúng ta.

    Lúc hắn rời khỏi phủ, phu nhân đã căn dặn hắn nhất định phải khách khí với vị tiểu đại phu này một chút, dù sao thân thể lão gia đều nhờ hắn chữa trị.

    - Ta đang định giữa trưa đi qua đâu, ngươi đã đến thì hiện tại liền đi.

    Nói xong Cố Vận An cầm thùng thuốc đi ra ngoài.

    Hắn là đi ra ngoài khám bệnh, cũng không phải là trốn tránh! Đây không phải vấn đề của hắn, tứ gia không thể truy cứu!

    Đi theo thị vệ đi tới Uy Vũ tướng quân phủ, người hầu thập phần khách khí mở cửa ra, đãi ngộ lần này quả thực khác biệt với lần trước.

    - Phu nhân đang ở đại sảnh chờ ngài.

    Thị vệ chỉ tay nói.

    - Rất cảm tạ!

    Cố Vận An gật đầu nói.

    Vác thùng thuốc, Cố Vận An đi nhanh tới phương hướng kia.

    Ai ngờ còn chưa qua thời gian một chén trà thị vệ lại nhìn thấy vị Cố đại phu lại từ trước mặt mình đi tới. Đây là khám bệnh xong rồi? Hiệu suất không khỏi quá nhanh đi.

    - A!

    Chứng kiến thị vệ, Cố Vận An liền cảm giác thân thiết.

    - Ta tìm hồi lâu cũng không tìm được vị trí đại sảnh, cho nên mới phiền toái ngươi hỗ trợ.

    Vẻ mặt Cố Vận An tươi cười nói:

    - Ai nha, phủ tướng quân của các ngươi thật đúng là lớn a.

    Rõ ràng chỉ là lấy cớ.

    -!

    Thị vệ không nói gì nhìn người nào đó, hắn thật là đại phu sao? Thì ra không phải trị liệu xong rồi, mà là căn bản không tìm được vị trí chính sảnh? Theo phương hướng mình chỉ chỉ cần đi thẳng liền thấy được! Hơn nữa phủ tướng quân so với những phủ đệ khác đã xem như nhỏ hơn nhiều được không? Hơn nữa chỗ bọn họ tách ra cũng chỉ có một con đường, người này làm thế nào lại có thể chuyển được trở lại nơi đây?

    Vì vậy thị vệ đành nói một câu với người bên cạnh, sau đó đi qua trước mặt Cố Vận An:

    - Mời ngài đi theo ta.

    - Thật sự là rất cảm tạ!

    Một đường trầm mặc đi theo phía sau thị vệ, Cố Vận An thỉnh thoảng quay đầu nhìn cảnh sắc xung quanh. Nguyên lai còn có một con đường như vậy a, nhìn còn phương tiện hơn con đường hắn đi qua trước đó.

    Đưa Cố Vận An đi tới chính sảnh, thấy hắn đã đi vào trong thị vệ mới xoay người rời khỏi.

    - Cố đại phu, ngài đã tới. Lão gia nhà ta đang ở phòng ngủ, ta lập tức mang ngài đi qua.

    Nhạn Cơ chứng kiến Cố Vận An liền đứng dậy, dẫn hắn đi hướng phòng ngủ.

    Cố Vận An nhìn vẻ mặt nàng hơi có chút tiều tụy, mới bảy ngày làm cho một nữ tử tiều tụy tới mức như vậy, xem ra nàng đã biết chuyện giữa Nỗ Đạt Hải cùng Tân Nguyệt.

    Một nữ tử đoan chính xinh đẹp như vậy không thương, đi thương một Tân Nguyệt về phương diện nào cũng kém cỏi hơn Nhạn Cơ, ngoài thân phận cao hơn thì hoàn toàn không có điểm nào có thể sánh bằng Nhạn Cơ!
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 19 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy Nhạn Cơ dẫn đường cho Cố Vận An đi vào phòng, vẻ mặt lão phu nhân biến thành nghiêm nghị cứng rắn, nhíu mày nói:

    - Người trong tướng quân phủ đều chết sạch rồi sao? Thế nhưng lại để cho ngươi đường đường tướng quân phu nhân đi mời đại phu! Đừng quên ngươi là phúc tấn của tướng quân phủ!

    Biết Tân Nguyệt cách cách yêu thích con của mình, lão phu nhân thay đổi hành vi âm thầm làm khó dễ Nhạn Cơ ngày xưa, đổi thành công khai gây khó dễ.

    - Ngạch nương giáo huấn không sai.

    Đã bị làm khó dễ quen thuộc Nhạn Cơ thản nhiên đáp, trong mắt không hiện chút gợn sóng. Sau khi Nỗ Đạt Hải tỉnh lại luôn mồm muốn đi hoàng cung tìm Tân Nguyệt, trái tim Nhạn Cơ đã chết rồi. Nếu như nói hành vi lần này của lão phu nhân gợi ra hậu quả, thì là nói Nhạn Cơ đã hoàn toàn thất vọng với Nỗ Đạt Hải.

    Hai mươi năm vợ chồng, cho dù không còn tình yêu cũng có thể trở thành thân nhân. Nhưng nam nhân này, người chồng trước kia luôn làm cho nàng kiêu ngạo, hiện tại nhìn thấy nàng bị làm khó dễ lại mắt điếc tai ngơ, ở lại trong phủ tướng quân chỉ còn lại thể xác của hắn mà thôi, tim của hắn sớm đã bay vào trong hoàng cung.

    Nhạn Cơ trả lời làm cho lão phu nhân có chút thất vọng, giờ phút này nếu Nhạn Cơ dám bài bác một câu, bà ta liền có thể dùng đủ loại lý do tước hết quyền lợi trong tay Nhạn Cơ. Lão phu nhân đưa mắt nhìn qua Cố Vận An nói:

    - Nếu đại phu đã tới, cũng nhanh xem bệnh cho con ta đi.

    Ngửa đầu nói xong, lão phu nhân rời khỏi bên giường Nỗ Đạt Hải.

    - Tướng quân khôi phục không sai.

    Bắt mạch cho Nỗ Đạt Hải, Cố Vận An gật đầu:

    - Đoạn thời gian này nghỉ ngơi làm cho tướng quân đã khôi phục hai ba phần mười.

    - Cái gì? Ngươi không phải nói con ta rất nhanh có thể khỏi hẳn sao?

    Nghe được chỉ hai ba phần mười, lão phu nhân không tin.

    - Ta nói khôi phục, là xây dựng ở việc tuân theo lời dặn của đại phu! Trừ bỏ ngày đầu tiên tướng quân bị người mớm thuốc, ngoài ra tướng quân căn bản không dựa theo thời gian uống thuốc đi! Ta phối thuốc, chỉ có hiệu quả tốt nhất trong thời gian một chén trà lúc mới nấu xong. Qua thời gian đó cho dù mười thang thuốc cũng kém một bát thuốc đúng giờ! Huống chi mấy ngày nay tâm tư tướng quân không tốt, liên tục suy nghĩ quá trọng lượng, có thể khôi phục thành như vậy cũng là nhờ trước kia thân thể tướng quân tốt lắm rồi.

    Lão phu nhân trầm mặc, quả thật đúng như lời của Cố Vận An.

    - Lão phu nhân hẳn là không nói cho tướng quân nghe chuyện thương thế đi.

    Cố Vận An bắt mạch, thẳng tắp nhìn qua lão phu nhân.

    - Ngạch nương?

    Nỗ Đạt Hải cảm giác ngạch nương có sự tình gì gạt mình, không khỏi lên tiếng hỏi.

    Lão phu nhân quay đầu, loại tình huống này của đứa con bảo bà làm sao nói ra miệng.

    - Người bệnh có quyền biết bệnh tình của mình, nhưng hi vọng tướng quân cần bảo trì trấn tĩnh, bằng không thật bất lợi với thương thế của ngươi.

    - Ngươi nói rõ ràng cho ta!

    Nỗ Đạt Hải gầm lên giận dữ.

    - Tha Tha Lạp tướng quân, quá mức kích động cũng không tốt cho thương thế của ngươi.

    - Ngoại thương của ngươi trên cơ bản đã khỏi hẳn, chỉ cần rơi vảy thì không còn vấn đề gì. Nhưng nội thương, nếu ngươi còn muốn trải qua cuộc sống của người bình thường, phải khống chế được tâm tình của mình.
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 20 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy rằng cấm dục, Nỗ Đạt Hải bị tổn thương, nhưng vẫn không quản được tâm tư của mình. Hắn thế nhưng bởi vì nghĩ tới Tân Nguyệt mà sinh ra cỗ xúc động như vậy..

    Nên nói hắn cái gì mới tốt đây?

    - Ngạch nương?

    Cố Vận An nói chuyện rất bao hàm, làm cho Nỗ Đạt Hải nhất thời không hiểu là có ý gì.

    Lão phu nhân tuy nghe hiểu, nhưng không biết Nỗ Đạt Hải muốn nói gì.

    - Con à, yên tâm đi, đại phu không phải nói có thể chữa khỏi cho con sao? Tương lai con ta vẫn là đường đường nam nhi bảy thước, sẽ vì Tha Tha Lạp gia thêm con thêm cháu.

    Nghe được lời của lão phu nhân, Nỗ Đạt Hải liền ngây dại. Ý tứ này chính là.. hắn rất có thể sẽ.. mất đi tư cách làm nam nhân?

    - Cút đi ra! Lang băm!

    Nỗ Đạt Hải ngu ngơ hồi lâu, cầm chén thuốc mình vừa uống xong, liền hướng Cố Vận An ném tới.

    Nghe được mình bị người mắng là lang băm, mặt Cố Vận An tối sầm, đây là đang tạp chiêu bài của hắn a!

    - Lão phu nhân cùng tướng quân có thể lựa chọn không nghe lời khuyên bảo của Cố mỗ, cứ đi làm chuyện mình muốn làm, tương lai sau khi xảy ra sự tình không có quan hệ gì với Cố mỗ.

    Đem hắn xem thành kẻ lừa đảo? Cũng không nhìn xem hậu trường của hắn là ai! Thủ đoạn của tứ gia, là người thiếu tiền sao?

    Lão phu nhân vẫn tiếp tục dỗ dành Nỗ Đạt Hải đang nộ khí xung thiên, mà Nhạn Cơ thì đang đưa tiễn Cố Vận An ra ngoài.

    Tiếp nhận mấy thỏi bạc Nhạn Cơ đưa tới, Cố Vận An thở dài, đây đúng là cải trắng ngon miệng bị heo củng, hơn nữa con heo kia còn không có ánh mắt chuẩn bị bỏ quên minh châu tuyển mắt cá.

    - Phu nhân nói vậy cũng đã hiểu biết qua, phủ tướng quân nhiều khó khăn, phu nhân vẫn nên sớm tính toán cho chính mình thì tốt hơn.

    Y theo tính cách của tứ gia, là tuyệt đối sẽ không buông tha Tha Tha Lạp Nỗ Đạt Hải dám bôi đen Ái Tân Giác La, chỉ là đáng tiếc cho Nhạn Cơ.

    - Nhạn Cơ đa tạ tiên sinh chỉ điểm.

    Đưa Cố Vận An giao cho một người hầu đưa tiễn, nhìn theo hai người đi xa, miệng Nhạn Cơ nhẹ giọng thấp than.

    Sớm nên có tính toán, nhưng nàng phải tính như thế nào? Hai đứa con của nàng đều ở trong phủ tướng quân, điều này bảo nàng làm sao buông được phủ tướng quân?

    - Ngạch nương.

    Ký Viễn đi theo xa xa phía sau Nhạn Cơ, tự nhiên cũng nghe được Cố Vận An dặn dò Nhạn Cơ, cũng nghe được tiếng thở dài tràn đầy bất đắc dĩ của mẹ mình.

    Gia tộc nhà mẹ đẻ của ngạch nương tuy rằng đã xuống dốc, nhưng dù gì cũng là dòng bên của Chương Cao thị, cũng là họ hàng xa với A Quế thị đang đảm nhiệm chức vụ trong Binh bộ, tuy rằng đã vượt qua năm đời, nhưng nếu nể tình ngạch nương cũng là thuộc Chương Cao thị, hẳn là có thể hỗ trợ được a.

    - Khó được trở về một lần, con nghỉ ngơi thật tốt đi.

    - Ngạch nương, con có việc muốn đi ra ngoài một chút, sẽ trở về trước bữa tối.

    Nhìn ngạch nương vì mình mà cố gắng khởi lên tinh thần, Ký Viễn siết chặt hai tay, hạ xuống quyết tâm.

    Mặc dù lão phu nhân đối đãi hắn cùng Lạc Lâm cũng không sai, nhưng không có tình bà cháu sâu sắc như gia đình bình thường. Cả phủ tưởng quân, lão phu nhân duy nhất để bụng chỉ có Nỗ Đạt Hải. Nỗ Đạt Hải thân là Uy Vũ tướng quân, làm cho lão phu nhân tăng lên không ít mặt mũi, mà mặc dù Ký Viễn là đứa con trai trưởng của phủ tướng quân, nhưng lại không có thành tựu gì làm cho lão phu nhân nở mày nở mặt, nhìn Ký Viễn luôn giữ bộ dáng uy nghiêm, công thức hóa hỏi thăm bài học của hắn như thế nào. Chỉ là gần đây hắn bị đưa vào quân doanh, lão phu nhân nhìn hắn mới có chút khuôn mặt tươi cười.

    Nếu để cho hắn lựa chọn giữa bà nội cùng ngạch nương, Ký Viễn sẽ không chút do dự lựa chọn ngạch nương của mình. Tuy ngạch nương thật nghiêm khắc đối với hắn, nhưng cũng là vì tốt cho hắn cùng Lạc Lâm, điểm này lúc ở trong quân doanh hắn đã hoàn toàn nghĩ thông suốt. Đi bên ngoài có lẽ còn sẽ có người nhớ một chút hắn là thiếu gia của phủ tướng quân, nhưng ở trong quân doanh thì hoàn toàn không được. Không ai hâm mộ, sợ hãi tự nhiên đầu óc liền thanh tỉnh, tự nhiên cũng biết được nỗi khổ tâm của ngạch nương đối với mình.

    Ngạch nương vì hắn cùng Lạc Lâm làm nhiều lui nhường như vậy, hắn làm đứa con, cũng là thời điểm nên biếu mẫu thân một chút rồi.

    Trong Uy Vũ tướng quân phủ Ký Viễn hạ quyết tâm, Cố Vận An thì lại đang đáng tiếc cho Nhạn Cơ.

    Dận Chân vừa đi ra liền chứng kiến tiểu đại phu nhà hắn diễn cảm quỷ dị.

    Đúng vậy, ở trong mắt tứ gia biểu tình của Cố Vận An thật quỷ dị.

    Trộn lẫn vẻ đáng tiếc, tán thưởng, không đành lòng, phẫn nộ vân vân.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...