Đam Mỹ [Edit] Thái Y Vận An (Tống Quỳnh Dao) - Tử Nguyệt Điệp Lạc

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng bảy 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 5 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Kỳ thật trước khi ngài tỉnh tôi cũng mới tới nơi đó, hoàn toàn không rõ ràng lắm trạng huống.

    Đây là lời nói thật.

    - Về phần tôi biết Phúc gia, tôi là ở trong một quyển sách từng gặp, coi như là một quyển dã sử thời kỳ Càn Long đi.

    Một quyển dã sử.. tác giả hiện đại viết ra cổ đại không cổ đại hiện đại cũng không hiện đại hoàn toàn xem thường bối cảnh đời Thanh chỉ có tình yêu tối thượng.

    Chút hình tượng ngay mặt của Càn Long hoàn toàn bởi vì mấy bộ sách này, lại từ sách diễn biến thành phim truyền hình hoàn toàn bôi đen.

    - Dã sử không thể tin!

    - Tôi không nghĩ tin qua..

    Yếu ớt kháng nghị một câu, nhưng hiện tại không còn là vấn đề hắn tin hay không tin. Hiện tại việc này đã xảy ra, bọn họ đã tiến nhập vào thế giới động kinh này!

    Khẩn cầu Ung Chính gia không gì làm không được thu thập xong đám người thiếu não kia đi!

    - Tiếp tục.

    Còn có chuyện chưa khai báo rõ ràng.

    -!

    Tứ gia, ngài không thể xem thường tôi một chút sao?

    - Xuyên qua sống lại chẳng hạn, ở thời đại của tôi đại bộ phận người cũng biết, cũng không phải vì có bao nhiêu ví dụ thực tế, cùng nhau được người thích còn có không gian. Là loại mà đi tới đâu đều có thể mang theo, tùy thời tùy chỗ cũng có thể tiến vào không gian. Có lẽ địa phương trước đó chúng ta ở lại chính là không gian cũng nói không chừng.

    Hủy diệt nước mắt chua xót, Cố Vận An rầu rĩ nói. Không gian của hắn QaQ, thật vất vả có một bàn tay vàng, bây giờ lại cần cùng nhau chia nhau hưởng lợi, xuyên qua còn có thể khổ bức hơn một chút không?

    Tỉ mỉ hỏi Cố Vận An về chuyện không gian, đem tri thức của hắn trong phương diện này hoàn toàn đào sạch sẽ mới bỏ qua.

    Vẻ mặt Cố Vận An khổ bức, phỏng chừng không có một ai – xuyên việt giả - giống như hắn mang theo bàn tay vàng vẫn còn hỗn thê thảm như vậy. Nhưng tốt xấu hắn vẫn bảo vệ chút điểm mấu chốt cuối cùng! Nội dung vở kịch chẳng hạn, hắn tuyệt đối sẽ không nói cho Ung Chính nửa điểm!

    Hắn chờ mong nhìn thấy sắc mặt tứ gia thân ái nhìn thấy đứa con gái riêng cùng nữ nhân diễn xiếc đem hoàng cung làm ngất trời mà Càn Long lại mọi cách bao che sẽ thế nào!

    Kỳ thật Cố Vận An hoàn toàn không cần thiết đợi cho nội dung vở kịch Hoàn Châu bắt đầu, hắn cũng đã thưởng thức tới.

    Dận Chân sai người đi thăm dò tin tức, rất nhanh đã truyền tới tay.

    Ngồi trong sân viện Sài Y chuẩn bị cho bọn họ, Dận Chân lật xem sổ con trong tay.

    Kinh Châu đại hạn, dân chúng lầm than. Thật vất vả có mưa, ngay lúc bọn họ nghĩ tới có thể vượt qua ngày lành, Đoan thân vương phủ đột nhiên tăng thêm thuế má. Trong ngày thường hai vị thế tử của Đoan thân vương phủ hoành hành ngang ngược, cường thưởng dân nữ, càng khiến lão bách tính khổ không thể tả. Tới tháng bảy, Đoan hoàng thân vì gom góp quà mừng sinh nhật mười sáu tuổi cho con gái của mình là Tân Nguyệt, sai người nhất định phải nộp lên lễ vật trân quý, tăng thêm bóc lột đối với dân chúng Kinh Châu.

    Rốt cục khi Đoan thân vương thế tử lỡ tay đánh chết một quả phụ xinh đẹp thủ tiết cho chồng, dân chúng phẫn nộ tìm được điểm đột phá. Đương trường, ca ca của Tân Nguyệt đã bị dân chúng nổi giận phân thây, sau đó đuổi về Đoan thân vương phủ.

    Chứng kiến thi thể của con trai Đoan hoàng thân giận dữ, sai người đi bắt hung thủ giết đứa con của mình, bên đường loạn côn đánh chết. Ai ngờ người phái đi ra bị dân chúng bạo động bắt lấy, làm Đoan hoàng thân tức giận, vì thế phái ra một phong tấu chương tám trăm dặm cấp bách đưa tới trước mặt Càn Long, rằng dân chúng Kinh Châu tạo phản.

    Trong triều đình, Uy Vũ tướng quân Tha Tha Lạp Nỗ Đạt Hải lập tức hướng Càn Long thỉnh chỉ, tiến dến Kinh Châu bình loạn.

    Nguyên nhân Kinh Châu nổi loạn Càn Long vẫn biết rõ ràng, Niêm Can xử cũng không phải ăn không ngồi rồi. Địa phương của những thân vương khác họ, hắn làm sao có thể yên tâm không chú ý?

    Bình thường nhìn thấy Nỗ Đạt Hải vẫn có không ít chiến công, trong nhà chỉ có một vợ yêu, cũng không nạp thiếp, thái độ làm người nhìn thấy cũng rõ ràng, đi xử lý vấn đề Kinh Châu cũng là nhân tuyển không sai.

    Vì thế Nỗ Đạt Hải liền cầm thánh chỉ Càn Long đi Kinh Châu bình loạn, hoàn toàn không để ý tới những từ « chiếu cố » cùng « an toàn » trong thánh chỉ là nghĩa gì.
     
    Dana Lê thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 6 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguyên nhân Kinh Châu hỗn loạn đã điều tra xong, ngay cả tin tức tiếp theo sau Huyết Tích tử cũng đều đưa tới.

    Đoan thân vương tống xuất tấu chương chưa được bao lâu, vương phủ sắp thủ không được. Không đợi Nỗ Đạt Hải mang binh đuổi tới, vương phủ đã bị dẹp xong.

    Bình thường tuy Tân Nguyệt được nuông chiều, nhưng chưa từng ra khỏi cửa vương phủ, cho nên dân chúng không biết rõ diện mạo của Tân Nguyệt cách cách. Đoan hoàng thân lệnh cho nha hoàn mặc vào quần áo của Tân Nguyệt, mà Tân Nguyệt thì được giao cho Mãng Cổ Thái cùng Vân Oa, mang theo tiểu nhi tử tuổi còn nhỏ lại không được Đoan thân vương xem trọng là Khắc Thiện rời khỏi Kinh Châu.

    Sở dĩ mang đi Khắc Thiện, cũng không phải Đoan thân vương yêu thương gì hắn, mà đơn thuần muốn hắn lưu lại chút huyết mạch cho Đoan thân vương huyết mạch. Con lớn nhất của hắn bị nạn dân giết, con thứ hai cũng bị loạn tên giết chết, hiện tại chỉ có thể gởi hi vọng ở trên người tiểu nhi tử trước kia không được hắn xem trọng chút nào.

    Bốn người an toàn chạy ra khỏi thành, vốn tưởng rằng như vậy là an toàn. Vì thế bốn người lại xưng hô giống như vẫn còn ở trong vương phủ, cách cách kêu không ngừng, đem tiểu thế tử chẳng thèm quan tâm.

    Ba người nói chuyện không hề có chút chừng mực, lúc ăn ngủ trong miếu đổ nát thì bị người nghe được.

    Lão bách tính môn rất rõ ràng vì sao mình biến thành phản tặc như hôm nay, bây giờ nhìn thấy đầu sỏ gây nên Tân Nguyệt cách cách, một đám ánh mắt đều đỏ xông về hướng Tân Nguyệt giết tới. Võ công của Mãng Cổ Thái chỉ bình thường, bị nhiều người vây công bị đánh ngã, Vân Oa lôi kéo Tân Nguyệt không ngừng chạy, sớm quên mất Khắc Thiện thế tử được phó thác phải chiếu cố kỹ lưỡng cho hắn.

    Ngay lúc Vân Oa cùng Tân Nguyệt tuyệt vọng, Nỗ Đạt Hải mang binh chạy tới. Có một màn anh hùng cứu mỹ nhân, cũng có một màn làm mặt Dận Chân đen càng thêm đen.

    Từ nhỏ thích nghe sự tích anh hùng, cũng yêu tha thiết anh hùng, Tân Nguyệt liền đối với Nỗ Đạt Hải tướng quân xuất hiện giống như thiên thần tràn ngập khát khao, dọc theo đường đi hỏi han ân cần với Nỗ Đạt Hải, hàng đêm còn lưu luyến trước trướng bồng của hắn. Mà Nỗ Đạt Hải đối với vị cách cách điềm đạm đáng yêu tâm địa thiện lương mọi cách che chở, trong lòng nhung nhớ. Ngày thứ tư sau khi được cứu, Tân Nguyệt lấy lý do mình không có thói quen ngồi xe ngựa cũng không biết cưỡi ngựa, cùng Nỗ Đạt Hải cùng cưỡi chung một con ngựa.

    Về phần em trai nhỏ tuổi mới mất đi cha mẹ, đang cần nàng chiếu cố hoàn toàn bị nàng ném quên sau đầu.

    - Nghe nói là người "vĩnh không nạp thiếp" đâu.

    Dận Chân đem sổ con ném ra ngoài, Cố Vận An đi qua nhặt lên lật xem một lần.

    Tuy Thanh triều dùng chữ phồn thể, nhưng đối với Cố Vận An hoàn toàn không thành vấn đề. Phải biết rằng phòng sách nhà bọn họ đều là chữ phồn thể, nếu không biết đọc làm sao xem sách thuốc?

    - Hừ!

    Dận Chân đối với Càn Long không biết nhìn người dị thường tức giận.

    - Tân Nguyệt cách cách này thật sự vừa mới tang cha tang mẹ? Nàng còn có tâm tư tình tự yêu đương?

    Nàng làm sao từ trong nỗi đau mất đi người thân nhất đi tới! Hơn nữa còn là cùng Nỗ Đạt Hải lớn hơn nàng hai mươi mấy tuổi? Nàng cũng không sợ tương lai Nỗ Đạt Hải không thỏa mãn được nàng.

    Ai, vừa rồi giống như có thứ kỳ quái gì đó hỗn đi vào.

    - Người đâu.

    - Có nô tài.

    Luôn luôn đợi lệnh, một Huyết Tích tử lập tức xuất hiện trước mặt Dận Chân.

    - Bảo hộ tiểu thế tử kia, đem hắn ngăn cách với Tân Nguyệt cách cách.

    - Dạ.

    - Tôi còn tưởng rằng ngài cho người giải quyết Tân Nguyệt cùng Khắc Thiện đâu.

    Cố Vận Ai cười nói ghé sát vào Dận Chân.

    - Tân Nguyệt như thế nào cũng không trọng yếu, nhiều lắm cũng chỉ là một cách cách, Ái Tân Giác La chúng ta còn nuôi được nổi một cách cách. Nếu nàng thật sự đui mù, cách cách mất sớm cũng không phải không có.

    Về phần sống hay chết, vậy xem lựa chọn của Tân Nguyệt cách cách.

    - Mà Khắc Thiện, có thể dưới sự xem thường của tỷ tỷ cùng nô tài vẫn còn sống không bị người chú ý, có thể nuôi cấy một chút, làm một thanh kiếm sắc bén cho Đại Thanh triều.

    -!

    Vẻ mặt Cố Vận An khiếp sợ nhìn Dận Chân. Hắn kỳ thật chỉ là thói quen nói một câu mà thôi, hoàn toàn không ôm hi vọng Ung Chính gia sẽ đáp lời, không ngờ chẳng những đáp còn giải thích rõ ràng!

    Cần nghịch thiên uy!

    Khoảng cách Huyết Tích tử truyền lại tin tức đã được hai ngày, mà đại quân của Nỗ Đạt Hải còn cách kinh thành ba ngày đường đi. Không phải do binh lĩnh thương tàn quá nhiều nên không thể lặn lội đường xa, mà là tướng quân của bọn hắn chỉ lo dọc theo đường đi tình tự, tình chàng ý thiếp, làm sao có thời gian chạy đi?
     
    Phượng Chiếu NgọcDana Lê thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 6 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nỗ Đạt Hải vừa vung roi chạy vài bước, vẻ mặt Tân Nguyệt cách cách liền say mê nói:

    - Nỗ Đạt Hải, thiên thần của muội, huynh thật là uy vũ, kiếp này Tân Nguyệt có thể gặp được tướng quân, cho dù giờ phút này bị phản tặc cướp lấy tính mạng, Tân Nguyệt dù chết cũng không tiếc!

    Sau đó vẻ mặt Uy Vũ tướng quân Nỗ Đạt Hải liền cảm động, ôm ấp Tân Nguyệt, vẻ mặt hạnh phúc hô Tân Nguyệt là Nguyệt Nha nhi.

    Với bộ dáng như vậy, cho dù cho bọn hắn một trăm con thiên lý mã đều đi không nhanh. Không phải bọn họ mỉa mai, mà là hai người này thật sự là chướng mắt!

    Làm trò trước mặt đông đảo bọn lính kêu nhũ danh của Tân Nguyệt cách cách, ngươi còn chưa quên thân phận của mình đi. Cho dù Đoan hoàng thân là vương gia khác họ, đây cũng là chủ tử! Hơn nữa lúc ấy ngươi không phải vẻ mặt chân thành thề kiếp này sẽ không nạp thiếp sao? A, không đúng. Nỗ Đạt Hải cũng không tính là vi phạm lời thề. Không nói hoàng thượng có cho phép Tân Nguyệt cách cách nhập Tha Tha Lạp phủ hay không, cho dù là có thể, với thân phận cách cách hoàng thượng làm sao có thể làm cho đường đường hoàng gia cách cách làm thiếp?

    Đoạn đường này Nỗ Đạt Hải ôn nhu hương trong ngực, thích ý vô cùng, trong kinh thành mỗi ngày tứ gia cầm tấu chương do Huyết Tích tử đưa lên, mặt ngày càng đen thui.

    Cách cách không biết liêm sỉ như vậy, quả thực mới nghe lần đầu!

    Huyết Tích tử quỳ gối dâng tấu chương nơm nớp lo sợ, vô cùng hâm mộ huynh đệ tiến đến giám thị Tân Nguyệt cách cách cùng Nỗ Đạt Hải, cho dù mỗi ngày xem lão nam nhân cùng hoàng gia cách cách bát quái chuyện xưa, cũng cố chấp hơn đối mặt với lửa giận của chủ tử!

    Lại nhắc tới, vị thiếu gia mỗi ngày đi theo bên người chủ tử đâu rồi?

    Thiếu gia, chính là Cố Vận An khổ bức xuyên không tới thế giới động kinh, giờ phút này đang tản bộ trong kinh thành tìm mặt tiền cửa hàng. Làm một đại nam nhân có lòng tự trọng, cũng không thể mỗi ngày hỗn ăn hỗn uống chờ chết như thế được!

    Khụ khụ, được rồi, kỳ thật lý do chân chính là không thể chọc giận tứ gia!

    Tuy hắn thích xem bộ dáng tứ gia mặt đen, nhưng hơi lạnh bão táp không phải ai cũng chịu được! Hơn nữa hắn đã đến thế giới này, không tính toán cho chính mình thì sao mà được? Thế giới này dù động kinh như thế nào, cũng là Đại Thanh triều, Đông y ở thời đại này vẫn thật nổi tiếng. Lúc này Cố Vận An thật may mắn vì mình sẩy chân học Đông y, bằng không nếu đi học pháp y, đến nơi này làm khám nghiệm tử thi sao? Thời đại này làm gì có thi thể cho ngươi đi nghiệm? Nếu như là Đại Tống thì còn được, dù là Nam Tống hay Bắc Tống, tóm lại là không đói chết.

    Lúc trước hắn nghĩ cần mở một y quán ở nơi này, nhưng bởi vì băn khoăn nhiều lắm nên tạm gác lại mà thôi. Hiện giờ có lợi khí cường đại làm càn như tứ gia, còn sầu không có tiền không thân phận? Đây không phải nói giỡn đó sao!

    Hiện tại tìm cửa hàng, cần cách hoàng cung, đại tạp viện, Hòa thân vương phủ xa, không thể quá lạnh tanh. Về phần tiền bạc tương lai, không phải còn có hảo cơ hữu tứ gia sao, chẳng qua đợi ngày sau kiếm được tiền trả lại là được.

    Những điều kiện có vẻ hà khắc như vậy thật sự để cho Cố Vận An tìm được rồi, sau khi để cho hắn chuyển hơn phân nửa kinh thành.

    Chỗ này cách Long Nguyên lâu không xa, khoảng cách chỗ ở của hắn cũng không xa.

    Nhìn phủ đệ mà Sài Y dùng ổn định dừng chân cho Dận Chân cùng hắn cách hơn trăm thước, Cố Vận An cảm thấy dạ dày phát đau. Nơi này cách chỗ ở của hắn không xa, sớm biết hắn ra cửa quẹo trái là tốt rồi, cũng không cần mệt chết mệt sống như bây giờ.

    - Tứ gia, tôi đã trở về..

    Hữu khí vô lực bay vào nhà, ai ngờ nghênh đón hắn là một mảnh trầm mặc cùng Dận Chân mặt đen thui.

    Đây là tình huống gì? Cố Vận An nháy mắt, vừa cúi đầu liền nhìn thấy sổ con bên chân. Thói quen ném đồ vật của Ung Chính gia thật sự là quá nguy hiểm!

    Mở ra sổ con, Cố Vận An cẩn thận xem xét nội dung thượng tấu.

    Đại quân khoảng cách kinh thành ngày càng gần, Tân Nguyệt tự hồ cũng ngày càng bất an, càng dính với Nỗ Đạt Hải. Vì hòa dịu cảm xúc của Tân Nguyệt, Nỗ Đạt Hải kể cho nàng nghe về đứa con trai anh tuấn, con gái đáng yêu, người mẹ già hiền lành cùng với thê tử hiền huệ của mình.
     
    Phượng Chiếu NgọcDana Lê thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 7 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Con trai, con gái đáng yêu, mẹ già hiền lành, cùng với thê tử hiền huệ.

    Tuy rằng lời cuối cùng làm cho Tân Nguyệt đau lòng không thôi, nhưng nàng vẫn đắm chìm trong gia đình hạnh phúc mỹ mãn mà thiên thần của nàng hình dung. Nếu nàng cũng có thể sinh hoạt trong phủ tướng quân, nhất định có thể quên mất sự đau đớn mất đi cha mẹ, cũng có thể cùng Hải của nàng sớm chiều ở chung, vĩnh không phân ly.

    - Gia đình của tướng quân thật sự làm cho Tân Nguyệt hâm mộ, ta thật muốn gặp con trai cùng con gái của ngài, chúng tôi nhất định sẽ trở thành bạn tốt. Gia đình ấm áp là điều mà Tân Nguyệt vô cùng hâm mộ ngay bây giờ..

    Nói xong rơi lệ đầy mặt, nàng cầm khăn tay lau nước mắt.

    - Nga, Nguyệt Nha nhi của ta, nàng xinh đẹp thiện lương như vậy, nhất định sẽ ở chung thật tốt với Ký Viễn cùng Lạc Lâm. Ta nhất định sẽ thuyết phục hoàng thượng cho nàng hưởng thụ sự ấm áp của gia đình.

    - Hải..

    Tân Nguyệt nghe được một trận cảm động:

    - Hải của ta, cho dù làm thiếp của huynh, Tân Nguyệt cũng vô oán vô hối.

    Vì thế làm cho một đời hoàng đế chuyên xét nhà đen mặt chính là chữ "thiếp" này.

    Một cách cách vội vàng muốn đi làm thiếp cho người ta, Ái Tân Giác La không còn mặt mũi chút nào!

    - Tôi thật sự thêm kiến thức!

    Trành tấu chương trong tay nửa ngày, Cố Vận An nói ra một câu như vậy. Lực sát thương so sánh với Hoàn Châu cách cách cùng Minh Châu cách cách, Tình cách cách chẳng hạn ngang nhau a! Cho dù là ở hiện đại cũng không có vài thiếu não như vậy đi!

    - Tha Tha Lạp, chỉ là một nô tài cũng dám vọng tưởng hoàng gia cách cách!

    Còn muốn đem hoàng gia cách cách dâng làm thiếp! Đây là hắn dám nghĩ sao?

    Cố Vận An ghé mắt, ai u uy tứ gia, chỉ như vậy mà ngài đã tức giận. Tha Tha Lạp Nỗ Đạt Hải tốt xấu còn là tướng Hồng kỳ, một trong bát kỳ Mãn Châu, vài năm sau còn có một nô tài đi làm con gái riêng của nhi tử của ngài a – còn bị tiểu Càn tử làm trò trước mặt quan chức cả triều nhận thức trở về làm cách cách đâu.

    A, thật chờ mong nhanh tới lúc đó! Gần đây Cố Vận An không ngừng bị Dận Chân hù dọa tâm lý ủ rũ phá hư nghĩ.

    - Tứ gia, hiện tại nên tức giận là vị trong cung đi, ngài tức giận cái gì chứ.

    Hoàng đế thật sự là một phần chức nghiệp lao tâm lao lực đâu, Ung Chính gia đây là bị di chứng làm hoàng đế sao?

    - Hừ.

    Dận Chân hừ một tiếng, giương giọng hô:

    - Người đâu.

    - Nô tài ở.

    Trong phòng liền xuất hiện một người.

    - Lệnh cho người trong cung chặt chẽ chú ý hành động của Hoằng Lịch cho trẫm!

    Nếu chuyện này Hoằng Lịch xử lý không tốt, cũng đừng trách phụ thân như hắn đi dạy dỗ hắn đạo làm hoàng đế!

    - Dạ.

    Hắc y nhân bao kín mặt ứng tiếng, biến mất tại chỗ.

    Mình là thanh niên tốt của thế kỷ mới, lực lượng phi nhân loại như nhẫn thuật thấy nhiều rồi, thầm đến thầm đi có gì chứ. Mình sẽ không đến nỗi thét chói tai đâu! Nhưng ở trong thế giới đều là người bình thường, bọn hắn làm sao ẩn thân ở nơi gần đó? Thật sự là hiếu kỳ.

    - Có chuyện gì?

    Dận Chân lại cầm một quyển sổ con lên nhìn xem, cũng không ngẩng đầu hỏi.

    - Tứ gia thân ái của tôi ơi..

    Cố Vận An chân chó tiến lên.

    - Nói năng tùy tiện!

    Dận Chân cắt đứt. Thân ái là có thể tùy tiện nói lung tung sao!

    -?

    Cố Vận An hoàn toàn không hiểu, hắn nói năng tùy tiện gì chứ?

    Nhìn bộ dáng của Cố Vận An, Dận Chân nhớ được người này đến từ tương lai ba trăm năm sau, một địa phương có phong tục tập quán hoàn toàn khác hẳn Thanh triều. Biết phản ứng của mình hơi có chút quá khích, Dận Chân nói:

    - Nói tiếp.

    -!

    Tứ gia, ngài để cho tôi hiểu biết chút trạng huống được không? Cho dù là nghĩ như vậy, Cố Vận An vẫn tiếp tục chủ đề:

    - Ngài có thể cho tôi mượn ít tiền, ách.. là bạc không?

    - Để làm gì?

    Lời này nghe thật khó chịu..

    - Ngài cũng biết lai lịch của tôi, trên người của tôi không có một món đồ trang sức nào có thể sử dụng, muốn mở một y quán cũng không được, tốt xấu đó là giấc mộng của tôi.

    Nói bậy! Giấc mộng của mình chính là pháp y!

    - Trẫm sẽ cho Sài Y phụ trách làm tốt.

    - Tứ gia, ngài quả thực rất soái!

    Đây là quyền uy a!

    - Trước khi y quán khai trương, ngươi đi nghiên cứu một chút không gian mà chúng ta ra tới phía trước!

    - Nha..

    Ủ rũ đáp lời, nhiệt huyết của hắn đã bị một chậu nước lạnh của tứ gia dội tắt.

    - Tôi thí nghiệm thật nhiều lần, đều không có thành công đi vào.

    Đầu cúi thấp, bàn tay vàng khi linh khi mất linh là muốn làm gì? Mình còn chưa mang sách thuốc đi ra, còn có thảo dược khắp nơi trên đất, có không ít đã bị tuyệt tích đời sau!

    - Có lẽ chúng ta có thể từ sơn cốc kia đi vào cũng nói không chừng.

    Không phải trên mạng đã nói có cách nói buộc định thật lưu hành sao? Hoặc là trước khi chưa buộc định, chỉ có thể ở một địa điểm nào đó đi vào đâu.

    - Đây là có khả năng nhất.
     
    Phượng Chiếu NgọcDana Lê thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 7 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Vậy xế chiều đi qua.

    Nói xong Dận Chân cúi đầu tiếp tục xem sổ con.

    Cố Vận An nhìn Ung Chính gia lại bận rộn, thở dài đi ra thư phòng, đi Long Nguyên lâu tìm Sài Y. Dù sao tứ gia lên tiếng, tiểu y quán cứ giao cho Sài Y đi làm.

    Đi ra cửa phủ, không vài bước đi tới Long Nguyên lâu, cự ly thật gần, cơ hồ chỉ xem như là đại sảnh cùng hậu viện.

    - Cố thiếu gia?

    Lão bản mắt sắc chứng kiến Cố Vận An, có chút nghi hoặc. Vị tiểu chủ tử này hôm nay làm sao tới đây?

    - Sài đại thúc!

    Chứng kiến Sài Y, hai mắt Cố Vận An tỏa sáng, tiến lên vài bước.

    - Chủ tử nhà của ngươi nói, tiểu y quán của ta giao cho ngươi. Tận lực nhanh chóng chỉnh đốn, Thái An đường của ta chuẩn bị mở cửa sớm một chút.

    Câu nói ngắn gọn, nhưng Sài Y cũng hiểu rõ. Phải biết rằng trước đó Cố Vận An một mình đi dạo kinh thành, nhưng vẫn có Huyết Tích tử đi theo sau. Một là vì hộ vệ an toàn, một là vì giám thị. Dù sao hắn xuất hiện bên người Dận Chân thật sự là quỷ dị, làm cho người ta không thể không phòng. Có người tùy thời hướng Sài Y bẩm bóa, hắn đương nhiên biết Cố Vận An muốn làm gì.

    - Tiểu y quán của ta liền nhờ ngươi.

    Làm vung tay chưởng quầy thật thích!

    Dùng xong bữa trưa, Cố Vận An ủ rũ đi theo phía sau tứ gia, chuẩn bị đi tới U U cốc mà Phúc Nhĩ Khang đặt tên đi qua.

    Bên ngoài Cố phủ, Sài Y đã chuẩn bị hai con ngựa cho hai người.

    Cố phủ là Dận Chân mệnh lệnh Sài Y tìm phủ đệ cho hai người ở lại.

    Người họ Cố vẫn có rất nhiều, sẽ không có ai không có việc gì đi hoài nghi tiểu nhân vật mới đến trong kinh thành. Nếu treo lên là Ngải phủ, ngày hôm sau sẽ lập tức có Niêm Can xử đi qua. Không có biện pháp, Càn Long hạ Giang Nam, lúc cải trang vi hành dùng nhiều nhất là họ Ngải, đột ngột xuất hiện hắn không tới tìm hiểu mới là việc lạ.

    Dận Chân xoay người lên con ngựa đỏ thẫm, tư thế gọn gàng làm Cố Vận An thật hâm mộ, tiếp theo cũng giẫm bàn đạp leo lên con ngựa mà Dận Chân đang ngồi.

    -!

    Bên ngoài Cố phủ một trận trầm mặc.

    - Khụ khụ.

    Cũng biết hành vi của mình kinh thế hãi tục một chút, Cố Vận An hơi quay đầu:

    - Tôi có chút sợ ngựa, dù sao hai chúng ta đều là nam nhân, cũng không có tổn hại gì.

    Hắn chính là sợ hãi một mình cưỡi ngựa, không được sao?

    - Chủ tử, Cố thiếu gia, một đường thuận lợi.

    Sài Y cung kính hành lễ, vừa rồi có ai nói gì sao?

    - Sau khi trở về, ta sẽ sai người dạy ngươi cưỡi ngựa.

    Trên đường, Dận Chân thập phần nghiêm túc nói.

    Cưỡi ngựa?

    - Không cần a tứ gia!

    Hắn ôm chặt thắt lưng của Dận Chân không buông:

    - Sẽ một xác hai mạng!

    Nói xong hắn lặng đi một chút, vừa rồi mình tựa hồ dùng sai từ sao? Nhiệt độ bên cạnh chợt hạ, khí lạnh bức người, làm cho Cố Vận An giật mình, mình đúng là dùng sai từ.

    - A, không đúng, sẽ tai nạn chết người!

    Biết sai sửa đổi là đứa trẻ tốt.

    - Cũng cần học tập đọc sách cho tốt!

    Dận Chân sầm mặt, thành ngữ cũng không biết dùng!

    - Tôi đều sắp tốt nghiệp đại học rồi đâu!

    Đừng nói giống như hắn là một học sinh tiểu học, hắn dù sao vẫn là học sinh giỏi của đại học y khoa F tỉnh đâu.

    Phía trước vì dễ khai thông với Cố Vận An, Dận Chân cũng tìm hiểu qua một ít tin tức của đời sau, cho nên hiểu đại học là gì.

    - Sinh viên tài cao sẽ đem thành ngữ "Một xác hai mạng" dùng trong này sao?

    Còn không biết xấu hổ nói mình là sinh viên tài cao?

    - Ngựa có khi cũng hụt chân..

    Yếu ớt thanh minh cho bản thân.

    - Hừ.

    Dận Chân không thèm quản. Qua một lúc lâu Dận Chân kẹp bụng ngựa, hướng Cố Vận An ngồi phía sau ôm chặt mình như là bạch tuộc nói:

    - Xuống dưới!

    - A, tới rồi sao.

    Cố Vận An nhắm mắt lại thổi gió vô cùng thích ý mở mắt ra, trong giọng nói hơi có vẻ đáng tiếc. Hơn nữa, tứ gia, nói thế nào chúng ta cũng là hảo cơ hữu, có thể ôn nhu một chút không?
     
    Phượng Chiếu NgọcDana Lê thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 8 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng động tác của Cố Vận An vẫn thật lưu loát.

    Uy nghiêm của tứ gia không thể xâm phạm.

    Cố Vận An nhìn sơn cốc xinh đẹp, trong khoảnh khắc cảm khái rất nhiều.

    - Hiện tại có thể đi vào sao?

    Đem con ngựa buộc xong, Dận Chân đi tới thấp giọng hỏi.

    - Đại khái đi.

    Ngữ khí thập phần không xác định, hắn cũng chưa từng thí nghiệm qua. Nhưng ngàn vạn lần cần linh nghiệm a, vạn nhất hắn bị tứ gia đổ lên ngọ môn (thời xưa bị chém đầu sẽ đưa tới ngọ môn trảm thủ) thì phải làm sao đây.

    Nhưng có lẽ nhân phẩm của Cố Vận An tích lũy hơn hai mươi năm lập tức bạo phát, trải qua sự cầu nguyện cũng không quá chân thành của hắn, mặc niệm một tiếng đi vào, liền thấy được không gian thảo dược khắp nơi trên đất.

    - Phân tích của tôi quả nhiên vẫn có chút đạo lý!

    Cố Vận An chống nạnh hết sức hài lòng gật đầu. Không gian của hắn a, bàn tay vàng cường đại bao nhiêu! Con đường nhập hàng của y quán hoàn toàn không cần phải quan tâm!

    Bàn tay vàng chẳng hạn đẹp ngây người!

    Dân Chân cũng không thèm quản hắn, trực tiếp đi tới chỗ căn nhà mình đã tỉnh lại. Căn nhà là nhà gỗ thật đơn giản, cũng giống như nhà của nông gia, thoạt nhìn bủn xỉn vô cùng. Nhưng Dận Chân cũng không để ý việc này là được.

    - Tứ gia, chờ tôi một chút a!

    Hảo cơ hữu phải cùng tiến cùng lui! Vừa nghĩ hắn vừa chạy tới, cũng không dám trông cậy tứ gia sẽ dừng lại chờ hắn. Nếu hiện tại tứ gia thật sự chờ hắn, hắn tuyệt đối sẽ hoài nghi mình không phải tiến nhập vào Hoàn Châu cách cách động kinh, mà là tiến nhập vào phim kinh dị!

    Đẩy cửa ra, hai người tiến vào trong phòng, hoàn cảnh không có chút nào biến hóa.

    Cố Vận An cùng tứ gia đi tới trước bàn, bước nhanh tới bên giường, đem sách thuốc cầm lên nhét vào trong ngực, đây chính là thứ tốt, tuyệt đối không thể đánh mất.

    Vừa cất kỹ sách thuốc, Cố Vận An mới phát hiện có vẻ như trên thế giới này, chỗ an toàn nhất là không gian bàn tay vàng của hắn.

    Vài ngày không chạm qua bàn tay vàng, đều đã quên chuyện này.

    Ân, nhưng xét thấy bàn tay vàng khi linh khi mất linh, hắn bảo tồn trên người trước đi.

    Vỗ vỗ sách thuốc không có bìa mặt bị hắn vô liêm sỉ đặt tên là Cố thị y thuật sách thuốc, Cố Vận An quay đầu liền chứng kiến hảo cơ hữu tứ gia đang vuốt một khối ngọc bội đỏ như máu, ngọc bội có tạo hình song long hí châu, nhìn không ra dấu vết điêu khắc, tựa hồ là tiên thiên hình thành.

    - Đây là!

    Chỉ vào ngọc bội trong tay Dận Chân, Cố Vận An vô cùng vui mừng. Hắn ở trên người tứ gia ngoại trừ Cửu Long bội cũng không nhìn thấy có thêm vật gì khác, đây rõ ràng là đồ vật trong không gian. Trong không gian sản xuất nhẫn, vòng cổ, bông tai, ngọc bội vân vân, không ngoài dự tính hẳn là môi giới tiến vào trong không gian!

    Cố Vận An nhìn chằm chằm ngọc bội trong tay Dận Chân, ánh mắt bắt đầu tỏa sáng.

    Tứ gia cảm nhận được ánh mắt của hắn, tùy tay đem một khối ngọc bội ném cho hắn.

    - Cái gì?

    Cố Vận An nghi hoặc cúi đầu, tứ gia đem cái gì ném cho hắn?

    Trong tay Cố Vận An là một khối ngọc bội song long hí châu, nhưng lại là màu xanh biếc.

    Vật này.. Cố Vận An nhíu mày, nghiêng đầu tự hỏi, chẳng lẽ đây không phải môi giới tiến vào không gian? Hoặc là nói có hai đồ vật môi giới?

    - Ngươi nên biết tác dụng của nó đi?

    Dận Chân vuốt vuốt ngọc bội trong tay, hỏi hắn.

    - Nếu tôi đoán không sai, cầm nó hẳn là có thể tùy thời tùy chỗ tiến vào không gian này. Đương nhiên không phải ai cũng đều có thể, chỉ có chủ nhân ngọc bội mới có thể tiến vào.

    Cố Vận An ra vẻ thâm trầm, thật vất vả có cơ hội biểu hiện một chút, khiến cho hắn chơi đùa một chút, cơ hội thật là khó khăn đâu! Tuy rằng hắn cũng không có kinh nghiệm trong phương diện này, nhưng hắn có kinh nghiệm xem qua nhiều tiểu thuyết như vậy, chút điểm ấy đủ ngạo thị Hoàn Châu thế giới.

    Dận Chân dùng ánh mắt ý bảo hắn tiếp tục.

    Được rồi, tứ gia lớn nhất, tiểu nhân dân ngoan ngoãn nghe theo.

    - Khụ, làm sao trở thành chủ nhân của ngọc bội đây? Đó chính là – lấy máu nhận thân! A, không đúng, lấy máu nhận chủ!
     
    Phượng Chiếu NgọcDana Lê thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 8 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Vận An nói xong, tiếp tục nhìn ngọc bội, nâng lên tay trái đặt bên miệng chuẩn bị bắt chước trong phim cắn ra một giọt máu. Nhưng hắn lại không đủ ác với chính mình, dù hắn cắn thế nào đầu ngón tay chỉ sưng lên cũng không cắn ra được miệng vết thương.

    Hắn quýnh quýnh nhìn chằm chằm ngọc bội trong tay, khóc không ra nước mắt, không thể nhận chủ, chẳng lẽ lần sau hắn muốn vào không gian còn phải chạy tới chỗ sơn cốc này? Thật hố người!

    Lúc này Cố Vận An chỉ cảm thấy trước mắt xẹt qua một đạo bạch quang, sau đó một giọt máu chậm rãi chảy ra, rơi lên ngọc bội màu xanh biếc.

    Đau quá QaQ!

    Hắn vội vàng đút ngón tay vào miệng, ai oán nhìn Dận Chân, tứ gia của tôi ơi, lần sau trước khi động thủ ngài chào hỏi trước một tiếng được không?

    Máu chậm rãi thấm vào ngọc bội, sau đó ngọc bội.. vẫn cứ là ngọc bội.

    Tiểu thuyết quả nhiên không thể tin, cái gì mà hào quang chói mắt, hào quang hiện tại ở nơi nào! Nhưng có một điểm không có gạt người, sau khi máu rót vào ngọc bội, Cố Vận An liền cảm giác được chính mình tựa hồ có thêm một tầng liên hệ với không gian.

    Bàn tay vàng của hắn rốt cục thuận theo! Hắn ngây ngô cười.

    Quan sát vẻ mặt của Cố Vận An, Dận Chân im lặng một chút, mặc dù người này thoạt nhìn không đáng tin, nhưng tựa hồ không có gạt người.

    Cầm chủy thủ, hắn nhẹ nhàng vạch một đường trên đầu ngón tay, chảy ra giọt máu dung nhập vào trong ngọc bội.

    Dận Chân nhắm mắt lại, nhận chân tìm hiểu tin tức mới hiện ra trong đầu.

    Cố Vận An sửa sang lại vẻ mặt của mình, chuẩn bị tiếp tục báo cáo với tứ gia, chứng kiến tứ gia đang đứng nhắm mắt không biết suy nghĩ gì, bĩu môi, ngồi bên giường lật xem sách thuốc.

    Sau một lúc lâu Dận Chân mở mắt, trong mắt chợt lóe lên. Hắn đem ngọc bội bắt ở bên hông, Dận Chân lên tiếng đánh thức người nào đó:

    - Cần phải trở về.

    Ánh mắt Cố Vận An không dời khỏi sách thuốc.

    - Cố Vận An!

    Dận Chân tăng thêm thanh âm:

    - Chính ngươi trở về thành đi.

    -!

    Cố Vận An hoàn hồn liền nghe được lời này, tứ gia thật hung tàn!

    - Tứ gia tôi sai lầm rồi! Tôi tuyệt đối sẽ không tiếp tục vì đọc sách mà xem nhẹ ngài!

    Cho nên xin ngài ôn nhu với tôi một chút QaQ!

    -!

    Dận Chân dừng bước lại, mặt tối đen. Đem lời nói rõ ràng cho gia!

    Cố Vận An không hề cảm giác lời nói của mình có vấn đề gì chạy nhanh tới trước mặt Dận Chân, vẻ mặt cười làm lành:

    - Tứ gia, ngài đem tôi mang về thành đi.

    Đi bộ vào thành sẽ chết, thật sự sẽ chết! Cảm tình giữa hắn cùng chân của mình vẫn rất thâm hậu, không muốn cho nó chịu khổ chút nào.

    - Lần sau tiếp tục nói lung tung liền vả miệng.

    -!

    Tôi nói gì sai sao? Cố Vận An thật ủy khuất, tứ gia ngài không thể vu cáo hãm hại tôi! Vả miệng chẳng hạn rất không có nhân đạo!

    Cố Vận An như cô dâu nhỏ đi theo phía sau Dận Chân ra không gian.

    Tuy rằng hắn rất muốn phản kháng chứng tỏ trong sạch của mình, nhưng khi Dận Chân lên ngựa liền không có tiết tháo đi theo lên rồi.

    Từ khi ở U U cốc trở về, đã qua hai ngày, hai ngày này đối với Cố Vận An mà nói giống như địa ngục!

    Tiểu y quán đã toàn quyền giao cho Sài Y phụ trách, chính hắn chỉ cần đợi đi xem thành quả là tốt rồi.
     
    Phượng Chiếu NgọcDana Lê thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 9 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tạm thời trở thành không việc làm Cố Vận An nhất thời luẩn quẩn trong lòng, đi nhìn tứ gia mặt đen.

    Đạo lý vây xem cần cẩn thận mãi cho tới khi hắn bắt đầu bị nạn Cố Vận An mới hiểu được, hối hận xanh cả ruột.

    Hôm đó trời trong nắng ấm, trong thư phòng gió lạnh tận xương, ngọn nguồn tạo thành hơi lạnh là Dận Chân đang cầm sổ con mặt đen lên. Nhìn Cố Vận An lắc lư trước mặt mình, Dận Chân bỗng nhiên nhớ lại bộ dạng sợ hãi của người nào đó lúc cưỡi ngựa.

    Một đại nam nhân, ngay cả cưỡi ngựa cũng không biết, còn thể thống gì!

    Vì thế Cố Vận An bị đưa cho Huyết Tích tử tiến đến báo cáo, để cho hắn dạy Cố Vận An cưỡi ngựa.

    Kỳ thật Cố Vận An biết cưỡi ngựa, nhưng hắn cũng có chút sợ hãi cưỡi ngựa, mới trước đây lưu lại bóng ma tâm lý quá lớn. Hơn nữa ở thời hiện đại chỉ thường dùng ô tô làm phương tiện giao thông, Cố Vận An cảm thấy được cho dù bị ám ảnh cũng chỉ là việc vặt mà thôi. Ai ngờ hắn lại xuyên không tới thời cổ đại chỉ có phương tiện giao thông duy nhất là cưỡi ngựa đâu!

    Nhìn tuấn mã đỏ thẫm trước mặt, Cố Vận An thập phần muốn khóc cho Dận Chân xem, cái gì là nam nhi có nước mắt không dễ rơi, đó là vì chưa tới chỗ thương tâm! Sớm biết vậy hắn thà răng đi y quán hỗ trợ thêm phiền, cũng so với hiện tại bị buộc học cưỡi ngựa tốt hơn nhiều!

    Cùng Cố Vận An chịu khổ còn có Huyết Tích tử ca ca khổ bức, Huyết Tích tử có danh hiệu Huyết Tam hiện tại thật sâu hoài niệm đoạn thời gian hắn đi giám thị Tha Tha Lạp Nỗ Đạt Hải trước đó.

    Đương nhiên với dung mạo cùng tính cách của vị tiểu chủ tử này mà nói, so với Nỗ Đạt Hải đầu óc bã đậu tốt hơn gấp ngàn lần trăm lần, nhưng về thiên phú cưỡi ngựa mà nói Huyết Tam lặng im, hắn chỉ là một nô tài không dám đánh giá.

    Hắn chẳng những phải dạy Cố Vận An cưỡi ngựa, được rồi, là kỹ xảo cưỡi ngựa, còn phải thời khắc chú ý an toàn của Cố Vận An. Bởi vì Cố Vận An bị lưu lại bóng ma tâm lý, Huyết Tam huynh đệ luôn lặp lại động tác đỡ hắn lên ngựa – con ngựa không khống chế được – cứu Cố Vận An xuống ngựa – đỡ lên ngựa – con ngựa không khống chế được – cứu xuống ngựa, cứ như vậy lâm vào tuần hoàn ngõ cụt không cách nào thoát ra.

    Huyết Tam tỏ vẻ, chủ tử, nô tài thỉnh cầu đi tiền tuyến bình loạn! Vị tiểu chủ tử này hắn thật sự dạy không nổi, không phải vì hắn không phục bảo đảm, mà là kỹ xảo của vị tiểu chủ tử này tuy rằng không phải thực hoàn mỹ, nhưng cũng nắm giữ cơ bản cưỡi ngựa. Xét đến cùng nguyên nhân chính là – sau khi hắn lên ngựa luôn có vạn loại phương pháp làm đau con ngựa, khiến cho không khống chế được..

    Đối với việc này, Cố Vận An chỉ có thể nói hắn có thể trời sinh xung đột với ngựa, bát tự không hợp, cho nên làm cho hai bên đều chướng mắt nhau.

    Ngày tháng hai bên tra tấn lẫn nhau rốt cục đợi khi Thái An đường tu sửa xong tuyên bố chấm dứt, Cố Vận An vừa nhận được tin tức này lập tức từ bỏ Huyết Tam đi thẳng tới tiểu y quán đáng yêu của mình. Nếu không phải vì thời gian không đúng, Cố Vận An đều muốn ôm Sài Y hôn tỏ vẻ cảm tạ.

    - Tứ gia.

    Cố Vận An lật xem hoàng lịch, thập phần chân chó cọ tới trước mặt Dận Chân.

    - Ngày mai hoàng lịch rất tốt, tiểu y quán của tôi ngày mai khai trương được không?

    Dận Chân dừng bút son trong tay, nhìn chằm chằm Cố Vận An nói:

    - Ngày mai Nỗ Đạt Hải suất lĩnh đại quân vào thành.

    - Ai?

    Cố Vận An nháy mắt mấy cái, có chút không tin lỗ tai của mình. Ngày mai liền vào thành? Hắn bị nạn hai ngày nay rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

    Xem hiểu được ý tứ của Cố Vận An, Dận Chân tùy tay ném sổ con cho hắn, Huyết Tích tử mỗi ngày đúng hạn đăng báo tin tức.

    Lật xem sổ con trong tay, Cố Vận An tìm được đầu sỏ gây nên khiến cho hắn hai ngày nay rơi vào địa ngục. Trên sổ con có một hàng chữ thật sâu chọc mù hai mắt Cố Vận An, Tân Nguyệt cách cách đêm khuya ở lại trong quân trướng của Nỗ Đạt Hải tướng quân không về.

    Làm cho hắn thật mở mắt! Thật sâu bái phục! Con mẹ nó ở thời đại đem danh tiết nữ tử xem thập phần nghiêm trọng như Thanh triều, thế nhưng lại xuất hiện một đóa kỳ ba như Tân Nguyệt! Hai người này mới nhận thức chưa được bảy ngày đi!

    Khoảng cách kinh thành ngày càng gần, tâm tình Tân Nguyệt càng ngày càng nôn nóng, cho dù Nỗ Đạt Hải nhắc tới gia đình của mình thế nào cũng không hữu hiệu.

    Trên khuôn mặt tú lệ tràn đầy vẻ lo lắng, phối lên dáng người gầy yếu, thấy thế nào cũng làm Nỗ Đạt Hải sinh lòng thương tiếc.

    - Nguyệt Nha nhi.

    Một ngày này bọn lính đang xây dựng cơ sở tạm thời, Nỗ Đạt Hải vẻ mặt lo lắng nhìn Tân Nguyệt.

    - Hải, thực xin lỗi làm cho huynh lo lắng.

    - Nhưng mà muội cuối cùng vẫn không nhịn được suy nghĩ, muội cũng tự nói với mình không nên nghĩ nhiều, nhưng luôn nhịn không được. Hải, có phải sau khi tiến nhập kinh thành rồi muội sẽ phải rời xa huynh? Thiên thần của muội, Nguyệt Nha nhi không chịu nổi đâu.
     
    Phượng Chiếu NgọcDana Lê thích bài này.
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 9 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Ta cũng luyến tiếc.

    Nỗ Đạt Hải đem Tân Nguyệt kéo vào trong lòng, vuốt tóc nàng, thâm tình nói:

    - Nguyệt Nha nhi của ta tốt đẹp như vậy, thiện lương động lòng người, Hải của muội làm sao sẽ để cho muội tiến vào hoàng cung nghiêm khắc như thế.

    Nỗ Đạt Hải cúi đầu, ghé vào bên tai Tân Nguyệt:

    - Sau khi quay về kinh, ta sẽ bẩm báo với hoàng thượng, cho muội ở trong tướng quân phủ. Hoàng thượng rất rõ đại nghĩa, tất nhiên sẽ lý giải cảm tình giữa chúng ta, thành toàn tâm nguyện của chúng ta.

    - Hải..

    Tân Nguyệt nhịn không được vươn tay, vuốt ve khuôn mặt cương nghị của Nỗ Đạt Hải, lòng tràn đầy tình yêu, làm cho Nỗ Đạt Hải tâm động không thôi.

    Trong mắt, trong lòng chỉ có Tân Nguyệt của hắn, Nguyệt Nha nhi của hắn.

    Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, rốt cục môi chạm nhau, làm nhịp tim của hai người đập nhanh hơn.

    Mẹ của Tân Nguyệt mặc dù là thiếp của Đoan thân vương, nhưng địa vị còn cao hơn chính thê Đoan vương phúc tấn, truy nguyên là vì được sủng ái. Ở nam nữ hoan ái thì mẹ của Tân Nguyệt khai phóng hơn Đoan vương phúc tấn, càng thêm được vương gia tâm.

    Từ nhỏ Tân Nguyệt cũng được mẫu thân chỉ dạy, làm sao đón ý gió hùa nam nhân yêu thích, làm sao bắt lấy tâm nam nhân, như thế nào làm cho nam nhân chỉ yêu một mình nàng.

    Cho nên mặc dù Tân Nguyệt không có kinh nghiệm tiếp xúc với nam tử, nhưng phương diện lý luận cũng không thua Nỗ Đạt Hải có gia đình mỹ mãn.

    Nam nhân đều hi vọng, mình là người đàn ông đầu tiên của nữ nhân âu yếm, Nỗ Đạt Hải cũng không ngoại lệ.

    Cảm nhận được Tân Nguyệt mờ mịt thất thố, đáp lại trúc trắc, làm nhịp tim Nỗ Đạt Hải đập rộn lên, đối với cách cách vương phủ ăn trên ngồi trước càng thêm say mê.

    Nếu như nói trước đêm nay Nỗ Đạt Hải còn nhớ tình nghĩa vợ chồng hơn hai mươi năm giữa mình cùng Nhạn Cơ, đối với việc đưa Tân Nguyệt hồi phủ do dự không chừng, như vậy hiện tại Nỗ Đạt Hải không còn chút nào băn khoăn. Gặp được Nguyệt Nha nhi, hắn mới giật mình hiểu được chính mình sở dĩ trở thành đại tướng quân, sở dĩ còn sống là vì cùng Nguyệt Nha nhi gặp nhau, tuổi già của hắn cũng chỉ vì cùng Nguyệt Nha nhi cùng nhau đầu bạc.

    Cũng mãi tới khi gặp được Nguyệt Nha nhi hắn mới rõ ràng biết, nguyên lai tình yêu làm cho người ta không cách nào dừng lại. Nguyên lai giữa hắn cùng Nhạn Cơ, cũng không có tình yêu.

    Càng nghĩ càng kích động hơi thở của Nỗ Đạt Hải bắt đầu dồn dập, bởi vì cần bình loạn nên đã có nhiều ngày hắn không thư giãn qua, hiện tại biết rõ mình cùng Nguyệt Nha nhi là chân ái, sản sinh phản ứng mà nam nhân nên có.

    Tân Nguyệt ngồi trên đùi Nỗ Đạt Hải tự nhiên cũng nhận ra biến hóa của hắn, không khỏi đỏ bừng mặt, đây là mẫu thân nói biến hóa của nam nhân đi..

    Đây là nam nhân nàng yêu mến, biết nam nhân này cũng yêu lên nàng, là một chuyện phi thường hạnh phúc, nhưng mẫu thân nói qua nam nhân nếu dễ dàng có được sẽ không hiểu quý trọng. Cho nên dù Tân Nguyệt ngàn nguyện trăm nguyện, hiện tại nàng cũng không thể cùng thiên thần của nàng phát sinh chuyện gì.

    Tân Nguyệt xô đẩy Nỗ Đạt Hải, hơi có chút ý tứ dục cự còn nghênh (ra vẻ từ chối nhưng còn muốn tiếp nhận).

    Nỗ Đạt Hải nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tân Nguyệt, tư thế mị nhãn như tơ, càng làm cho Nỗ Đạt Hải không nhẫn nhịn được.

    Xa xa quân trướng đã dựng xong, tiếng bước chân càng lúc càng tới gần làm cho Nỗ Đạt Hải không thể không buông ra Tân Nguyệt. Nhưng trải qua hai người vừa tiếp xúc, trên người Tân Nguyệt thế nhưng không còn tia khí lực.

    Khóe môi Nỗ Đạt Hải lộ vẻ tươi cười đắc ý, đây là thành quả của hắn. Hơi nghiêng người đem Tân Nguyệt ôm lấy, hắn đi vào trong quân trướng. Lưu lại binh lính đầu óc bình thường đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nghĩ như thế nào vị Uy Vũ tướng quân luôn giữ mình trong sạch luôn được người xem trọng kia.

    Sau khi ôm Tân Nguyệt đi vào trong quân trướng, Nỗ Đạt Hải vuốt tóc Tân Nguyệt:

    - Ngủ đi, thiên thần của muội ở trong này cùng muội.

    Không phải Nỗ Đạt Hải không muốn làm những thứ gì, mà là vì đụng tới chuyện liên quan tới hắn cùng Tân Nguyệt thì đầu óc hắn nháy mắt khôi phục lại bình thường.
     
    Phượng Chiếu NgọcDana Lê thích bài này.
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 10 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn biết nếu hắn thật sự cùng Tân Nguyệt xảy ra chuyện gì, như vậy hoàng thượng sẽ trực tiếp giết hắn, Nguyệt Nha nhi của hắn cũng sẽ nhận hết cực khổ. Nhưng nếu Tân Nguyệt vẫn là thân trong sạch, chậm rãi làm cho hoàng thượng nhận tình yêu giữa hắn cùng Nguyệt Nha nhi, tất nhiên sẽ thành công.

    Mỗi một hành vi cử chỉ lời nói giữa Nỗ Đạt Hải cùng Tân Nguyệt đều bị Huyết Tích tử rõ ràng đăng báo cho Dận Chân. Trong sổ con còn viết thật rõ ràng những gì hai người đã nói, thậm chí hôn môi dùng bao lâu thời gian, lúc nào đi vào giấc ngủ cũng phi thường rõ ràng.

    Chi tiết tới mức Cố Vận An còn cảm thán, Huyết Tích tử đều là nhân tài a! Nếu ở thời hiện đại, tuyệt đối là nhân tài đứng đầu tòa soạn báo!

    - Nỗ Đạt Hải không nghĩ tới vẫn còn một chút đầu óc.

    Cố Vận An xem xong chống cằm cảm thán. Hắn đã đoán ra ý tưởng của Nỗ Đạt Hải, tuy rằng không phải hoàn toàn chuẩn xác nhưng cũng mười phần nắm chắc, cho nên hắn mới khen một tiếng.

    Nhưng sau đó là oán niệm vô tận.

    Thì ra hai ngày qua hắn chịu khổ đều là vì Uy Vũ tướng quân trâu già gặm cỏ non làm hại! Hừ, sau này đừng phạm tới trong tay hắn, nếu không hắn tuyệt đối làm cho người này biết tay!

    Tuy rằng hắn là một tiểu nhân dân cũng không có quá nhiều khả năng tiếp xúc với Nỗ Đạt Hải, nhưng không phải còn có tứ gia sao? Mình không ra tay được, còn không thể thêm mắm dặm muối? Không cho Nỗ Đạt Hải nếm cực khổ, hắn sẽ không họ Cố!

    Thái An đường khai trương ngay ngày Nỗ Đạt Hải dẫn quân vào thành, chuyện của một vị tướng quân lại có liên quan gì với dân chúng như hắn, y quán của hắn cũng không phải vì Uy Vũ tướng quân mở ra.

    Gọi là Thái An đường là lấy từ ý tứ Phúc thái an khang, quốc thái dân an, đương nhiên tên này tuyệt đối không phải do Cố Vận An đặt tên, hắn không có trình độ như vậy, không rập khuôn lấy cái tên Bảo Chi Lâm của Hoàng Phi Hồng thì cũng đã không tệ rồi.

    Hôm sau, còn chưa qua giờ Thìn, ngã tư đường trong kinh thành đầy ắp người, toàn bộ đều đi vây xem Uy Vũ tướng quân Nỗ Đạt Hải, nghe nói một mình hắn ngăn cơn sóng dữ, nghe nói một mình hắn cứu con gái cùng con trai trưởng của Đoan hoàn thân. Đủ loại nghe nói, chỉ riêng không rõ ràng lắm chân tướng sự tình.

    Đoan hoàng thân mặc dù là vương gia khác họ, nhưng dù thế nào cũng là vương gia Đại Thanh triều, do đương kim thánh thượng thân phong, đại biểu cho mặt mũi của Đại Thanh triều. Nguyên nhân dân chúng Kinh Châu tạo phản bị che giấu xuống, tin tức truyền lưu bên ngoài cũng chỉ có Nỗ Đạt Hải phụng mệnh bình loạn, cứu con mồ côi của Đoan hoàng thân, là đại công thần của hành trình Kinh Châu lần này.

    Cho nên khi biết vị Tha Tha Lạp tướng quân vào thành, dân chúng sôi nổi đi vây xem.

    Lúc này Càn Long nhận được một phong tấu chương, một phong tấu chương thật dày, một phong tấu chương về Nỗ Đạt Hải cùng Tân Nguyệt cách cách.

    Xét thấy biểu hiện của Nỗ Đạt Hải trước kia, Càn Long xem như khá tín nhiệm Nỗ Đạt Hải. Lúc này mặc dù biết Nỗ Đạt Hải cứu một phiền toái, nhưng Đoan hoàng thân đã chết rồi, tiểu thế tử tuổi nhỏ căn bản không đủ gây sợ, tương lai tìm lý do đem phong hào nạo xuống là được. Cho nên trên một đường này Càn Long cũng không phân phó Niêm Can xử đi theo.

    Trong triều đình, Càn Long nhìn Ngô Thư đưa lên tấu chương, chậm rãi lật xem, càng xem sắc mặt càng đen. Bàn tay hắn siết chặt vang răng rắc, chậm rãi bình phục một chút cơn giận của mình, Càn Long phân phó:

    - Tân Nguyệt cách cách không cần đi tiếp kiến người ngoài, vậy dẫn nàng đi vấn an hoàng ngạch nương đi.

    Hắn trước xử lý chuyện của Nỗ Đạt Hải, tiếp tục xử lý Tân Nguyệt cách cách vô liêm sỉ kia.

    Dưới thánh chỉ của Càn Long, lúc này Nỗ Đạt Hải đã dẫn quân vào thành, cưỡi trên con ngựa cao to, nhìn dân chúng nghênh đón mình trở về, Nỗ Đạt Hải không khỏi tự hào, nét mặt tỏa sáng.

    Nhưng Nỗ Đạt Hải cũng không để ý biểu tình của dân chúng khi nhìn hắn.

    Đường đường một tướng quân thế nhưng ở trước mặt công chúng cùng một nữ tử cưỡi chung một con ngựa, còn dương dương đắc ý, không hề cảm thấy có chút gì không ổn. Còn có nữ tử kia, thế nhưng không biết liêm sỉ tiếp xúc với nam nhân, làm gì còn bộ dạng trong sạch của một nữ tử!

    Tướng quân đi đánh giặc còn mang theo hồng trần nữ tử, chẳng phải đem gia quốc xem thành trò đùa sao?

    Trong lòng dân chúng tràn đầy phẫn nộ, làm được như Nỗ Đạt Hải đúng là chưa từng có ai.
     
    Phượng Chiếu NgọcDana Lê thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...