Đam Mỹ [Edit] Thái Y Vận An (Tống Quỳnh Dao) - Tử Nguyệt Điệp Lạc

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng bảy 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 10 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc đi ngang qua Long Nguyên lâu thì Nỗ Đạt Hải đột nhiên phát ra tiếng gầm lên giận dữ.

    Trong đám người vây xem mặc dù đại đa số đều là dân chúng, nhưng cũng có không thiếu văn nhân công tử, chứng kiến khí chất chọc người thương còn có khuôn mặt xinh đẹp của Tân Nguyệt đang ngồi trong lòng Nỗ Đạt Hải thì không khỏi phát ra một tiếng cảm thán:

    - Không biết là mụ mụ nhà ai dạy dỗ ra một khả nhân nhi động lòng người như vậy.

    Tuy Nỗ Đạt Hải không đi thanh lâu kỹ quán, nhưng đối với những tên gọi này cũng có nghe thấy, nghe được lời cảm thán liền ghìm chặt ngựa hướng người kia hô to:

    - Cuồng đồ lớn mật, cũng dám bất kính đối với cách cách!

    Trải qua Nỗ Đạt Hải phẫn nộ, cơ hồ tất cả mọi người đã biết, nữ tử không biết liêm sỉ ngồi cùng con ngựa với một nam nhân lại là hoàng gia cách cách!

    Như vậy còn chưa tính, Tân Nguyệt nghe được thiên thần của nàng bởi vì một câu của người khác liền lửa giận ngút trời, trong lòng cảm giác thật ngọt ngào, nhưng còn có nhiều người như vậy đang nhìn thấy, nàng hi vọng người khác không chỉ vì thân phận của nàng mà ủng hộ tình yêu của nàng cùng Hải của nàng, mà là bởi vì cách làm người của nàng. Cho nên nàng lập tức vươn tay kéo Nỗ Đạt Hải:

    - Ý tốt của tướng quân Tân Nguyệt tâm lĩnh, nhưng tướng quân không đáng vì hắn tức giận. Tướng quân đối với Tân Nguyệt thật tốt, Tân Nguyệt luôn ghi tạc trong lòng, Tân Nguyệt là nữ tử dạng gì tướng quân rõ ràng thì Tân Nguyệt đã đủ rồi.

    Nói xong còn nhoẻn miệng cười.

    - Nguyệt Nha nhi..

    Vẻ mặt Nỗ Đạt Hải cảm động thâm tình nhìn Tân Nguyệt:

    - Muội vẫn thiện lương như vậy, thiện lương tới mức làm cho ta đau lòng. Muội hẳn nên biết học cách bảo vệ mình.

    Hoàn toàn xem thường sự tồn tại của muôn người xung quanh, Nỗ Đạt Hải cùng Tân Nguyệt trực tiếp lâm vào thế giới quỷ dị của hai người.

    - Tướng quân..

    Nghe được lời của Nỗ Đạt Hải, Tân Nguyệt cũng cảm động, dựa sát vào lồng ngực của hắn, vẻ mặt hạnh phúc cười.

    -..

    Nơi ngã tư đường một trận trầm mặc. Đây thật sự là hoàng gia cách cách?

    - Không biết vị Càn Long gia sau khi biết sẽ có diễn cảm gì.

    Trong đám người Cố Vận An vui sướng khi thấy người gặp họa. Y quán của hắn mới vừa khai trương, Nỗ Đạt Hải tướng quân liền vào thành, mọi người đều chạy đi vây xem, Cố Vận An cũng đi theo ra ngoài y quán, đợi nửa ngày liền nghe được những lời thâm tình kia, còn có động tác tối đến cực điểm.

    Người không có tự mình hiểu lấy thật đúng là đáng sợ. Cố Vận An nhún nhún vai, chuẩn bị quay vào trong y quán của mình. Hai người kia, có tứ gia cùng tiểu Càn tử đau đầu đâu, không có quan hệ gì với hắn.

    Còn chưa đi tới trước y quán, hắn chứng kiến một thiếu niên mặc quần áo cũ nát, trên quần áo có rất nhiều mụn vá vẻ mặt lo lắng chạy tới. Nhìn thân quần áo này phóng tới võ hiệp thế giới, chính là thành viên tiêu chuẩn của Cái Bang.

    Thiếu niên thoạt nhìn ước chừng mười hai mười ba tuổi, có lẽ bởi vì trong nhà gặp khó khăn, có vẻ có chút gầy yếu, nhưng dù là vậy vẫn không che giấu được tướng mạo thật xinh đẹp của hắn. Tuy rằng tuổi nhỏ nhưng có thể nhìn ra tương lai bất phàm.

    Lúc này có lẽ thiếu niên quá mức lo lắng gắt gao cắn môi, nhìn thấy Thái An đường mới khai trương thì mắt sáng rực lên, sau đó liền tối sầm, run rẩy một lát liền kiên định đi tới. Hắn chậm trễ thêm một khắc, đệ đệ lại tăng thêm một phần nguy hiểm. Cho dù nhận hết lăng nhục, chỉ cần cứu được đệ đệ hắn sẽ không buông bỏ. Đó là đệ đệ cùng hắn nương tựa lẫn nhau, thân nhân duy nhất của hắn.

    - Có chuyện gì không?

    Chứng kiến thiếu niên, Cố Vận An tươi cười tiến lên. Không phải vì nhận thức, mà là bởi vì.. thiếu niên này thật quá xinh đẹp. Tuy không biểu hiện ra ngoài, nhưng Cố Vận An là nhan khống, là hội trưởng vinh dự hiệp hội bề ngoài.

    Thiếu niên đi vào Thái An đường, không nhìn thấy bóng người thì vẻ mặt ảm đạm, vừa xoay người liền chứng kiến Cố Vận An đang đứng sau lưng mình.
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 11 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Nếu ngươi là tới tìm đại phu, chính là ta.

    Cố Vận An chỉ chỉ chính mình, thiếu niên này hẳn là đến xem bệnh. Không phải Cố Vận An thánh phụ muốn cứu trợ thiếu niên bất lực, mà là bởi vì dung mạo của thiếu niên này rất vượt qua kiểm tra rồi!

    - Thật vậy chăng?

    Nguyên bản khuôn mặt bình tĩnh không tia sóng gợn nghe được lời nói của Cố Vận An lập tức có một tia sáng rọi, tựa hồ tìm được rồi hi vọng.

    - Ân.

    Cố Vận An gật đầu, ban đầu ở đại học từng kỳ nghỉ hắn đều đi bệnh viện hoặc là phòng khám thực tập, kinh nghiệm thực chiến cũng không lầm. Huống chi gần đây còn đọc quyển sách thuốc vô danh kia, càng làm cho y thuật của hắn cao hơn không ít.

    - Ngài có thể đi cứu đệ đệ của tôi sao? Đệ đệ của tôi luôn bị sốt cao không lùi, tôi làm rất nhiều cố gắng đệ đệ vẫn không khỏe lại.

    Thiếu niên siết chặt nắm tay, hắn tìm thật nhiều thầy thuốc nhưng khi thầy thuốc biết hắn không có tiền đều cự tuyệt khám bệnh tại nhà.

    - Ta cùng ngươi đi xem.

    Cố Vận An vươn tay, nhu nhu đầu thiếu niên, sau đó làm cho thiếu niên dẫn đường. Về phần y quán sẽ có người thay hắn nhìn xem.

    - Cảm ơn ngài! Tương lai tôi nhất định báo đáp ngài!

    - Ngươi tên là gì?

    Vác lấy hộp thuốc, Cố Vận An hỏi.

    - Thiện Bảo, Nữu Cỗ Lộc Thiện Bảo.

    -!

    Khiếp sợ a được không! Thiện Bảo là ai vậy? Đây là Hòa Thân Hòa đại nhân, dưới một người trên vạn người đâu. Có ai nghĩ tới Hòa đại nhân phong cảnh một đời lúc còn nhỏ trôi qua gian nan như vậy. Nguyên lai Hòa đại nhân lại.. xinh đẹp như thế..

    Đúng vậy, xinh đẹp! Lúc này nhìn Thiện Bảo mặc dù có chút gầy yếu, nhưng vẻ tươi cười vừa rồi, trực tiếp làm cho kẻ duyệt đẹp vô số (trên ti vi cùng phim hoạt hình) như Cố Vận An, kinh diễm. Là ai nói Hòa Thân là một mập mạp, đi ra chúng ta một mình đấu!

    Dọc theo đường đi, đi theo Thiện Bảo càng đi càng lệch, rốt cục ngừng lại trước một gian phòng cũ nát, nóc nhà cỏ tranh, vách tường bốn phía gió lùa, thường thường còn truyền ra tiếng ho khan.

    - Chủ tử, ngài đã trở lại.

    Một thiếu niên đang quét sân bề ngoài cũng không lớn hơn Thiện Bảo được bao nhiêu chứng kiến người lập tức chạy tới.

    - Hòa Lâm hiện tại như thế nào?

    - Nhị thiếu gia mới uống một chút nước, khó khăn lắm mới nằm ngủ.

    Thiếu niên cúi đầu, có chút tự trách. Là hắn vô dụng, không bảo hộ được chủ tử cùng nhị thiếu gia. Nếu hắn có năng lực, cũng không làm cho mẹ kế của chủ tử đem gia sản độc chiếm, cũng không làm cho chủ tử cùng nhị thiếu gia rơi xuống nông nỗi này.

    - Lưu Toàn, đây là thầy thuốc mà ta mời về xem bệnh cho Hòa Lâm, Cố tiên sinh.

    Giới thiệu xong, Thiện Bảo lại nói:

    - Cố tiên sinh, đây là Lưu Toàn luôn chiếu cố cho ta cùng Hòa Lâm, chúng tôi còn sống được đều nhờ công lao của Lưu Toàn.

    Vì hắn cùng Hòa Lâm, Lưu Toàn nếm không ít đau khổ.

    - Xin chào, ta là Cố Vận An, thầy thuốc Thái An đường.

    Đối với người cơ hồ đã chiếu cố cho Hòa Thân cả đời, Cố Vận An có chút tò mò, cũng có chút kính nể, cũng không phải tất cả mọi người đều làm được như Lưu Toàn.

    - Cố đại phu, nhị thiếu gia nhà chúng tôi liền nhờ ngài!

    Đây là người đầu tiên chịu đến nhà xem bệnh cho nhị thiếu gia nhà bọn họ, Lưu Toàn kích động trực tiếp liền quỳ xuống.

    - Đứng lên đi, chúng ta đi trước xem người bệnh rồi nói sau.

    Người cổ đại động một chút lại quỳ xuống thật sự làm cho hắn thập phần đản đau a! Tuy rằng người được quỳ là bản thân hắn, nhưng hắn thật sự là không có thói quen.

    Đi vào phòng, liền nhận ra một trận rét lạnh. Trên giường, một nhi đồng còn chưa đủ mười tuổi đang nằm, khuôn mặt đỏ bừng, tựa hồ có chút thở không thuận, thường thường lại ho khan lên, trên người còn đang đắp chăn bông có chút cũ nát.

    Cố Vận An đi tới, cầm cổ tay nam hài bắt mạch cho hắn.

    - Cố tiên sinh, Hòa Lâm thế nào?

    Nhìn thấy Cố Vận An buông tay đệ đệ, Thiện Bảo vội vàng hỏi.

    - Thể chất của hắn khá suy yếu, so với người bình thường càng dễ dàng bị bệnh. Hơn nữa vài ngày trước còn bị hàn, sốt cao không lùi, dẫn phát rồi viêm phổi, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, châm cứu rồi uống vài thang thuốc thì tốt rồi. Nhưng nơi này các ngươi không thể ở lại nữa, tiếp tục ở nơi này đệ đệ của ngươi rất khó khỏe lại.

    Hoàn cảnh âm lãnh như vậy, người thường ở lại còn không chịu nổi, huống chi là một bệnh nhân.

    - Nhưng mà chúng tôi..

    Thiện Bảo cúi đầu, siết chặt nắm tay, căn nhà này đối với bọn họ hiện tại mà nói đã là nhà tốt nhất.

    - Được rồi, ta đi ra ngoài tìm người, đưa các ngươi đến nhà của ta đi.

    - Cố tiên sinh, tôi..

    - Ngươi không phải nói tương lai ngươi sẽ báo đáp ta sao? Không lớn lên thì làm sao được?

    Sau khi đi vào ở lại, không phải mỗi ngày mình đều có thể chứng kiến mỹ nhân rồi? Tuy rằng tứ gia cũng thập phần đẹp mắt, nhưng vẫn là một khối băng được không? Có thể so được với một thiếu niên xinh đẹp diễn cảm phong phú yếu ớt còn chưa trưởng thành sao?
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 11 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về phần làm sao đem Hòa Lâm mang về Cổ phủ, rất đơn giản. Hắn làm yên lòng Lưu Toàn quỳ tạ hắn, Cố Vận An đi ra ngoài, ở trong ngõ ngách lên tiếng:

    - Cứu mạng a!

    Vì không muốn Thiện Bảo ở trong phòng hiểu lầm, thanh âm Cố Vận An ép tới rất thấp. Mặc dù là như vậy, Huyết Tích tử luôn ẩn nơi tăm tối vẫn luôn chú ý hành động của Cố Vận An cũng rõ ràng nghe được.

    Liên hệ một chút hành vi của vị tiểu chủ tử này lúc trước, hiện tại đột nhiên kêu cứu mạng cũng không khó đoán, chẳng phải là muốn cho bọn họ đi ra ngoài làm cu li sao?

    Thở dài một hơi, Huyết Tích tử thần tình rối rắm xuất hiện trước mặt Cố Vận An. Có thể dùng loại phương pháp này gọi về Huyết Tích tử cũng chỉ có một mình người này, làm cho người ta đau dạ dày chính là hắn lại không thể xem như mình không nghe được.

    - Là ngươi a..

    Cố Vận An chứng kiến khuôn mặt Huyết Tích tử xuất hiện thì vẻ mặt ý vị thâm trường.

    Vị này Cố Vận An tương đối quen thuộc, chính là hai ngày khổ bức của hắn đã trải qua với người này! Hai ngày nghĩ lại mà kinh chính là người này tự tay tạo thành!

    Hắn không dám tìm tứ gia tính sổ nên trực tiếp giận chó đánh mèo, thù hận của hắn cũng đã đầy rồi có được không! Nếu không nhờ y thuật của hắn giỏi, nếu không phải hắn có bàn tay vàng, hiện tại chưa chắc đã xuống giường được biết không?

    - Nô tài cũng không muốn là chính mình.

    Huyết Tam thực vô tội trúng đạn, nhưng lo liệu dù sao mình cũng là thuộc hạ, cúi đầu yên lặng nghe lãnh đạo phát biểu. Ai biết hôm nay thế nhưng tới phiên hắn trực ban bên người vị tiểu chủ tử này, lại không ngờ xuất hiện trạng huống!

    - Bỏ đi, ngươi cũng tạm được, đi thay bộ quần áo có thể gặp người rồi trở lại.

    Hiện tại cũng không tìm được người thứ hai có thể làm cu li.

    Huyết Tam bị ghét bỏ không khỏi trầm mặc, Huyết Thập, tam ca thay ca với đệ! Ai tới lấy đi tên yêu nghiệt này đi!

    - Dạ.

    Huyết Tam lập tức biến mất trước mặt Cố Vận An, tốc độ làm Cố Vận An hâm mộ, hắn đã qua tuổi thọ tập võ, không hoàn thành được mộng tưởng phi thiên độn địa được rồi..

    Ngay sau đó Huyết Tam lại xuất hiện. Giờ phút này hắn mặc trường bào màu tím, tóc thắt bím thật dài, khuôn mặt tuy kém hơn Dận Chân cùng Thiện Bảo, nhưng so với lỗ mũi lớn như Phúc Nhĩ Khang đẹp hơn không ít cấp bậc.

    Có thể gặp người.

    Cố Vận An ra kết luận. Nếu trưởng thành như là lỗ mũi quân, hắn thật sự lo lắng có nên cho Huyết Tam đi vào phòng hay không.

    Khi đi vào phòng, Thiện Bảo đang lau mồ hôi cho Hòa Lâm, chứng kiến hắn ánh mắt Thiện Bảo phát sáng lên.

    - Thiện Bảo, thu thập một chút, mang theo đệ đệ của ngươi đi nhà ta đi.

    - Thiện Bảo tạ ân cứu mạng của tiên sinh!

    - Chờ Hòa Lâm khỏe lại rồi tiếp tục cảm tạ ta đi.

    Nhu đầu Thiện Bảo, Cố Vận An thở dài, loại tóc bím kiểu này làm người giảm điểm ngoại hình quá độc ác!

    Nhìn Cố Vận An căn dặn Huyết Tam nhẹ tay nâng đỡ Hòa Lâm, Thiện Bảo siết chặt nắm tay. Ân tình của Cố tiên sinh, Thiện Bảo ghi nhớ trong lòng, ngày sau nhất định báo đáp!

    Vì thế việc này trực tiếp tạo thành tình huống người nào đó trong tương lai thập phần khổ bức con đường truy thê, thế cho nên người nào đó đối với vị thái y ngự dụng muốn giết lại giết không được này càng thêm vô cùng oán niệm.
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 12 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tốc độ của Huyết Tam tuy rằng không phải nhanh nhất trong Huyết Tích tử, nhưng cũng sắp xếp trước năm, cho dù cõng theo một người cũng đi nhanh hơn Cố Vận An, Thiện Bảo cùng Lưu Toàn.

    Trong Cố phủ, Huyết Tích tử trước một bước trở về đã hướng Dận Chân bẩm báo xong, sai người thu thập ra vài gian khách phòng cho huynh đệ Thiện Bảo cùng Lưu Toàn. Đồng thời có Huyết Tích tử lĩnh mệnh đi thăm dò chuyện của hai huynh đệ Nữu Cỗ Lộc kia.

    Huyết Tam đem Hòa Lâm đặt lên giường đã trải xong đệm chăn, lập tức liền lui ra ngoài. Những người sống trong bóng tối như bọn họ, thật sự không thích ứng quang minh chính đại xuất hiện.

    Cố Vận An đi tới bên giường nhìn xem trạng huống của Hòa Lâm, vươn tay bắt mạch, xác nhận mình chẩn đoán bệnh không có lầm, mới mở ra hộp thuốc, trong hộp chỉ có ngân châm dùng châm cứu cùng giấy viết đơn thuốc, vô cùng gọn gàng!

    Đây cũng không có cách nào, mới mở y quán, Cố Vận An cũng không trông cậy ngày đầu tiên còn có khách nhân. Nếu để cho chính hắn chuẩn bị, chính hắn nhớ rõ cầm theo ngân châm đã không tệ rồi.

    Cởi áo của Hòa Lâm, tay cầm ngân châm chậm rãi đâm vào huyệt Xích Trạch.

    Bệnh viêm phổi cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng khó khăn, chỉ cần được phát hiện sớm đúng lúc trị liệu sẽ không có vấn đề gì. Tuy hiện tại Hòa Lâm sốt cao không lùi, nhưng cũng không có gì trở ngại.

    Rút hết ngân châm, Cố Vận An đứng lên vỗ vỗ vai Thiện Bảo:

    - Đi xem Hòa Lâm đi, ta đi nấu thuốc cho hắn.

    Thiện Bảo vái chào, liền bước lên xem Hòa Lâm.

    Hòa đại nhân trẻ tuổi a..

    Cố Vận An cơ hồ là bay trở về thư phòng.

    Cảm giác được Hòa đại nhân vái chào làm cho Cố Vận An cơ hồ sắp quên hết tất cả mọi việc.

    Vì sao nói là cơ hồ đâu, đó là bởi vì khi hắn tiến vào thư phòng, gặp được chủ nhân chân chính của phủ đệ này thì lập tức đứng vững. Giờ khắc này cho dù bị mất trí nhớ cũng phải lập tức khôi phục lại!

    - Ba người kia là chuyện gì xảy ra?

    Tứ gia uy nghiêm nhìn Cố Vận An, làm cho Cố Vận An chợt lạnh người, trái tim nhảy lên thình thịch.

    - Cái kia.. ân..

    Hắn cúi đầu, không ngừng sắp xếp từ ngữ. Làm sao nói với vị tứ gia này đây?

    - Ngươi thoạt nhìn hết sức cao hứng, là bởi vì Nữu Cỗ Lộc Thiện Bảo?

    Dận Chân thưởng thức ngọc bội đỏ như máu đeo bên hông, ánh mắt hơi nheo lại.

    Có sát khí! Vẫn là chi tiết nói cho tứ gia tốt lắm.. vừa chuẩn bị mở miệng, Cố Vận An nháy mắt nhớ tới vị này là Ung Chính hoàng đế a! Hắn tuyệt đối sẽ không để cho người nguy hại Đại Thanh còn sống! Vậy mỹ nhân của mình.. vẫn là giảm bớt một phần chi tiết nói cho tứ gia tốt lắm.

    Cố Vận An nhận chân đối diện với Dận Chân.

    - Tứ gia, kỳ thật ngài lão hẳn nên cảm tạ tôi mới phải.

    Mở miệng liền nói đùa, tranh thủ biểu hiện mình thật tự nhiên.

    - Thiện Bảo ở đời sau rất có danh! Từ nhỏ làm ngự tiền thị vệ cuối cùng trở thành nhất phẩm đại học sĩ, quân cơ đại thần (ở trong tiểu thuyết), được người hoan nghênh vô cùng đâu.

    Yên lặng lau mồ hôi, hắn nói đều là sự thật.

    Dận Chân không nói, chỉ thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Vận An, không ngừng tản mát ra hơi lạnh.

    Ai? Đây là không thành công? Chớp chớp mắt, đầu nhỏ của Cố Vận An lại quay vòng lên, nhìn xem có thể bổ cứu hay không.

    Hàng này hoàn toàn không biết, sở dĩ tứ gia phát ra hơi lạnh, kỳ thật có một bộ phận thật lớn là câu nói – ngài lão!

    Hắn rất già sao? Nam nhân đều không phục lão, nhất là nam nhân nắm quyền ở địa vị cao.

    - Nếu tứ gia ngài còn không tin tôi, thì cho Huyết Tích tử đi dò tra xem thái độ làm người của Thiện Bảo, tuyệt đối sẽ không làm cho ngài thất vọng!

    Trước khi trở thành Hộ bộ thị lang, cuộc đời của Hòa Thân cũng thật rõ ràng. Càng khỏi nói hiện tại hắn còn chưa trưởng thành còn chưa trở thành ngự tiền thị vệ đâu.

    - Quay về y quán của ngươi đi.

    Thoáng hài lòng gật đầu, nếu như là vậy thì tốt nhất. Có thể lưu danh sử xanh, nói vậy Nữu Cỗ Lộc Thiện Bảo thành tựu không thấp. Nghĩ đến ánh mắt Cố Vận An mơ hồ không chừng, ánh mắt Dận Chân tối sầm, nếu nguy hại tới Đại Thanh, thì trước tiên trừ bỏ.

    - Tôi còn muốn đi nấu thuốc cho tiểu Hòa Lâm.

    Tranh thủ càng nhiều thời gian cho mình.

    - Sẽ có người chiếu cố bọn họ.

    Trong ngôn ngữ chân thật đáng tin.
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 12 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bỏ đi, sau này vẫn còn có thời gian nhìn xem. Kỳ thật nói tới cùng, người này không dám chống lại lời nói của Dận Chân.

    Trở lại Thái An đường, Cố Vận An ngồi trên ghế, lật xem sách thuốc đã ố vàng. Đem dược liệu trong sách thuốc đã nói so sánh với dược liệu trong không gian, lý giải dược tính, cùng với những hạng mục công việc cần chú ý khi làm thuốc.

    Vì sao bàn tay vàng này không thể trực tiếp truyền thừa vào trong trí nhớ như đã viết trong tiểu thuyết đây? Cần phải từng chút học tập tìm hiểu thật làm người bắt cấp! Bàn tay vàng có thể cấp lực một chút không? Để cho hắn trở thành bác sĩ nổi tiếng thiên hạ thật sự phải muốn chết như vậy sao?

    - Đại phu! Đại phu! Đại phu!

    Ngay lúc Cố Vận An định về nhà ăn cơm trưa, một gã sai vặt chạy vào vẻ mặt sốt ruột hô:

    - Đại phu, mời ngươi mau đi với ta xem lão gia nhà chúng ta đi!

    -?

    Bị gã sai vặt bắt lấy bỏ chạy Cố Vận An hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn theo bản năng cầm được hộp thuốc.

    Một đường chạy theo gã sai vặt, lại không nghe được một lời giải thích Cố Vận An nhíu mày. Cho dù khẩn cấp thế nào dọc đường cũng nên nói cho hắn nghe một chút bệnh trạng của người bệnh, mà cái gì cũng không nói, chỉ nói đi xem lão gia bọn hắn, chơi thần bí thật thú vị sao!

    Quan sát một đường Cố Vận An tựa hồ có chút biết vì sao gã sai vặt tìm hắn cứu người, thì ra con đường này đều không chứng kiến có một nhà y quán.

    Rốt cục gã sai vặt dừng lại trước cửa phủ đệ màu đỏ thắm.

    Cố Vận An ngẩng đầu, chỉ thấy tấm biển viết: Uy Vũ tướng quân phủ.

    Thì ra là hắn a..

    Chẳng lẽ Tha Tha Lạp Nỗ Đạt Hải cùng Tân Nguyệt cách cách không cẩn thận xảy ra chút gì đó? Tuổi có chút lớn nên Nỗ Đạt Hải không nghĩ qua lại bị.. thượng mã phong sao?

    - Lão gia nhà ta có danh xưng là Mã Diêu Tử Uy Vũ tướng quân, một hồi nhìn thấy gì, cái gì không nên nói chính ngươi rõ ràng.

    Gõ cửa, gã sai vặt uy hiếp.

    Mình bị xem thấp? Còn là người hầu của một phủ tướng quân xem thấp?

    Con mẹ nó, đây là một người đắc đạo gà chó lên trời sao! Không biết hậu trường của mình là Ung Chính gia sao?

    Kết cục của lão gia nhà ngươi sẽ như thế nào còn chưa biết đâu! Có lẽ tiểu Càn tử nhất thời động kinh bị cảm tình của Tân Nguyệt cùng Nỗ Đạt Hải làm cảm động, nhưng tứ gia nhà hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ dám bôi đen hoàng gia!

    Cửa mở ra, một nữ tử mặc sườn xám màu hồng nhạt vẻ mặt sốt ruột nhìn gã sai vặt:

    - Tìm được đại phu chưa?

    - Dạ, tiểu thư, tôi đã mang đại phu tới.

    Gã sai vặt lấy lòng cười, hơi nghiêng người cho tiểu thư nhìn xem Cố Vận An.

    - Còn trẻ như vậy..

    Tiểu thư chứng kiến tướng mạo của Cố Vận An, ánh mắt sáng rực lên, nhưng nghĩ tới người trẻ tuổi này cần khám bệnh cho a mã của nàng thì không khỏi có chút không yên lòng. Hiện tại đại phu y thuật cao siêu đều lớn tuổi, mà người này trẻ tuổi như vậy không thành vấn đề sao?
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 13 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng hiện tại nàng cũng không quản được nhiều như vậy, a mã của nàng còn đang đợi đâu.

    - Ngươi đi theo ta, nếu ngươi có thể chữa khỏi a mã của ta, Lạc Lâm sẽ có hậu tạ.

    Lời của Lạc Lâm làm Cố Vận An chấn kinh, vì sao? Bởi vì Lạc Lâm.. thoạt nhìn còn lớn hơn Tân Nguyệt! Tuyệt đối là trâu già gặm cỏ non!

    - Không biết tiểu thư có thể báo cho Cố mỗ biết bệnh trạng của tướng quân hay không.

    Vừa về tới nhà liền xảy ra chuyện, chẳng lẽ là bệnh dịch? Hay là tương tư thành bệnh?

    Lạc Lâm đem Cố Vận An đưa tới trong phòng, Uy Vũ đại tướng quân không ai bì nổi lúc này đang suy yếu nằm lỳ trên giường.

    - Lạc Lâm, đại phu đã tới chưa?

    Trong phòng, một lão phụ tóc bạc da mồi chứng kiến Lạc Lâm liền vội vàng hỏi.

    - Đã tới.

    Lạc Lâm chỉ vào Cố Vận An đi sau lưng nàng.

    Chứng kiến Cố Vận An thì lão phu nhân thật do dự. Cũng không biết có nên để cho đại phu cực kỳ trẻ tuổi trước mắt vào khám bệnh cho con trai của mình hay không.

    - Đại phu, lão gia nhà ta liền nhờ ngài.

    Nhạn Cơ tiến lên, vẻ mặt trịnh trọng nhờ Cố Vận An.

    - Phu nhân yên tâm, tướng quân thoạt nhìn cũng không có gì trở ngại.

    Tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt, không giống như là bị bệnh, mà như bị mất máu rất nhiều. Cố Vận An chậm rãi bắt mạch cho hắn:

    - Tướng quân đây là bị thương da thịt, lau thuốc trị thương nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày thì sẽ không việc gì.

    Sáng hôm nay hắn chứng kiến Nỗ Đạt Hải vẫn còn uy phong lẫm lẫm đắc chí hài lòng, hiện tại biến thành bộ dáng này, không phải là tiến cung lại va chạm Càn Long bị động kinh long đánh bằng roi chứ!

    Bất tri bất giác, Cố Vận An chân tướng.

    - Ân?

    Cố Vận An đột nhiên nhíu mày.

    - Thế nào?

    Cố Vận An kêu một tiếng làm ba nữ nhân trong phòng đều khẩn trương lên.

    - Trạng huống thân thể của tướng quân không có vấn đề, nhưng có một đường kinh mạch nhận lấy tổn thương, nếu trễ trị liệu, chỉ sợ ngày sau tướng quân sẽ..

    Cố Vận An kéo dài thanh âm, cũng không phải hắn cố làm ra vẻ huyền bí, mà là trong phòng còn có một nữ tử còn chưa lập gia đình.

    - A mã của ta sẽ như thế nào, ngươi nói a!

    Lạc Lâm nhịn không được hô.

    Nhạn Cơ có chút ý thức được lời của Cố Vận An nên nghiêng đầu nói với Lạc Lâm:

    - Lạc Lâm, con đi ra xem ca ca con quay về hay chưa.

    - Con..

    Biết rõ ngạch nương muốn phái nàng ra ngoài, nhưng nàng cũng không dám phản bác lời của Nhạn Cơ. Nàng có thể làm nũng với a mã, nhưng không dám không nghe lời của ngạch nương.

    Nhìn thấy Lạc Lâm đi ra ngoài, Nhạn Cơ nhìn Cố Vận An gật gật đầu:

    - Đại phu, ngài có thể nói.

    - Tổn thương phía sau tướng quân kỳ thật cũng không phải thật nghiêm trọng, vấn đề lớn nhất là bị tổn thương đường kinh mạch kia. Nếu không đem kinh mạch chữa khỏi, chỉ sợ ngày sau tướng quân, rất khó.. nhân đạo..

    Nỗ Đạt Hải đã đắc tội người nào, bằng không có ai biết dùng nội kình đi tổn thương kinh mạch của hắn? Đây cũng không phải đánh bằng roi là có thể đánh tổn thương.

    - Việc này..

    Tha Lạp Lạp lão phu nhân há to mồm, sau đó lại im lặng, nghiêng đầu đi, không muốn nhắc lại tình huống hiện tại của Nỗ Đạt Hải. Con trai của bà, cho tới nay đều là kiêu ngạo của bà, cưới thê tử cũng thập phần hiền lành, sinh một trai một gái tuấn tú đáng yêu, càng thêm làm cho bà đắc ý chính là Nỗ Đạt Hải được hoàng thượng phong làm Uy Vũ tướng quân, là thường thắng tướng quân của Đại Thanh triều! Nhưng mà hôm nay, trong cung lại đột nhiên đem con trai của bà khiêng trở về, cũng lưu lại lời nói muốn bà dạy dỗ con trai của bà làm tròn bổn phận một nô tài. Lão phu nhân tống xuất không ít ưu đãi mới nghe được tiểu thái giám truyền khẩu dụ của hoàng thượng nói ra, con trai của bà thế nhưng một lòng muốn làm cho cách cách của Đoan hoàng thân vào ở trong phủ tướng quân, vì thế chọc giận hoàng thượng, không để ý Nỗ Đạt Hải chiến thắng trở về, hạ chỉ đánh hắn tám mươi gậy.

    Hiện tại đại phu lại nói cho bà biết, con trai của bà tương lai thế nhưng không thể tiếp tục nhân đạo!

    - Có phương pháp gì không?

    Hai mươi mấy năm vợ chồng, Nhạn Cơ đối với Nỗ Đạt Hải không chỉ còn là tình yêu thời thiếu nữ, còn có thân tình khó thể bỏ qua. Hơn nữa Nỗ Đạt Hải là cây trụ của phủ tướng quân, nếu Nỗ Đạt Hải ngã xuống, phủ tướng quân sẽ đi đường xuống dốc.

    - Biện pháp vẫn có, nhưng có một việc thỉnh phu nhân cùng lão phu nhân nhất định phải làm được.

    - Chuyện gì?

    Nghe được con mình còn có thể cứu trợ lão phu nhân cùng Nhạn Cơ đồng thanh hỏi.
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 13 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Trong khoảng thời gian tướng quân chữa thương, tận lực đừng làm cho tướng quân quá mức kích động, bằng không sẽ khiến thương thế của hắn tăng thêm.

    Cố Vận An nói xong, đứng lên lấy giấy viết đơn thuốc:

    - Làm cho người ta dựa theo phương thuốc này bốc thuốc, mỗi ngày cần hai lần, uống trước khi ăn cơm.

    - Dạ, ta cho người đi lấy thuốc.

    Nhạn Cơ tiếp nhận phương thuốc muốn đi ra ngoài phòng.

    - Phu nhân, xin chờ một chút.

    - Ngài nói.

    Nhạn Cơ dừng bước xoay người.

    - Trước khi tướng quân khỏi hẳn, quý phủ tốt nhất không cần có mùi son.

    Tuy rằng Cố Vận an cảm thấy Nỗ Đạt Hải không ra gì, nhưng dù sao bản thân là một bác sĩ, chỉ cần là bệnh nhân của hắn thì hắn sẽ toàn lực trị tốt.

    - Việc này trọng yếu phi thường!

    - Việc này..

    Nhạn Cơ có chút khó khăn nhìn hướng lão phu nhân, nàng lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nghe lời dặn dò như thế.

    - Đại phu, mùi son..

    Có quan hệ gì với bệnh của con bà? Mặc dù lão phu nhân không nói hết lời, nhưng diễn cảm cùng ánh mắt biểu đạt phi thường minh xác.

    - Bộ thuốc này sẽ kích thích kinh mạch bị hao tổn. Đến lúc đó tướng quân sẽ biến thành phi thường mẫn cảm, dễ dàng xúc động. Mùi son đối với nam nhân mà nói rất có lực hấp dẫn, nếu quả thật làm cho tướng quân..

    Cầm giữ không được.

    - Vậy sẽ không còn khả năng trị liệu.

    Nói trắng ra là, làm cho Nỗ Đạt Hải quản nửa người dưới của mình. Nếu trong khoảng thời gian uống thuốc Nỗ Đạt Hải thật sự nổi lên xúc động, muốn dừng lại rất không có khả năng. Nếu xảy ra chuyện gì không nên phát sinh, kinh mạch đã bị hao tổn của Nỗ Đạt Hải trực tiếp liền phế bỏ, không cần thiến là có thể tiến cung.

    - Vậy con ta khi nào thì sẽ khỏe lại?

    Còn trông cậy vào Nỗ Đạt Hải vì Tha Tha Lạp gia khai chi tán diệp đâu! Nỗ Đạt Hải luôn không chịu nạp thiếp cũng đủ làm cho bà bất mãn, hiện tại nếu hắn thật sự không thể nhân đạo..

    - Bảy ngày sau ta sẽ tiếp tục chẩn đoán bệnh cho tướng quân, loại chuyện này gấp không được.

    Đem một nam nhân biến thành thái giám dễ dàng, nhưng làm cho một nam nhân vô năng biến thành nam nhân bình thường thì không thoải mái.

    - Đại phu, ta mang ngài đi phòng thu chi lấy bạc.

    Nguyên bản chỉ cho rằng trượng phu của nàng bị thương ngoài da bình thường mà thôi, ai biết.. vì sao lại biến thành cái dạng này?

    - Nhờ.

    Bên trong gian phòng, lão phu nhân vẫn nhìn Nỗ Đạt Hải, cũng không để ý chính Nhạn Cơ dẫn người đi phòng thu chi. Nếu là lúc bình thường, lão phu nhân đã sớm giáo huấn Nhạn Cơ một phen. Nhạn Cơ lập gia đình gả cho Nỗ Đạt Hải, Nỗ Đạt Hải ở trước mặt mọi người nói mình vĩnh không nạp thiếp, điều này luôn làm cho lão phu nhân như bị mắc nghẹn. Sau lại Nhạn Cơ cùng Nỗ Đạt Hải cưới nhau hai năm, vẫn luôn không có tin vui, điều này làm cho lão phu nhân vốn đối với nàng còn có chút hài lòng lại sản sinh khúc mắc bất mãn với nàng. Tuy rằng sau đó Nhạn Cơ lục tục sinh Ký Viễn cùng Lạc Lâm, nhưng vẫn không làm cho lão phu nhân thay đổi thái độ chút nào. Con trai của bà là thường thắng tướng quân Nỗ Đạt Hải, vốn nên ba vợ bốn nàng hầu, mời bà hưởng thụ niềm vui con cháu nhiễu đầu gối!

    Đi ra phòng ngủ, sau hồi lâu Cố Vận An nhìn bóng dáng nữ nhân kiên cường đi trước mặt, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở:

    - Ngày Tha Tha Lạp tướng quân vào thành thì ở trên đường cái dẫn phát cỗ xúc động không nhỏ, nếu có thể, phu nhân nên đi giải thích một chút.

    Tình huống của Tha Tha Lạp phủ, tứ gia đã lệnh cho Huyết Tích tử đi thăm dò. Suốt bao nhiêu năm nay Nhạn Cơ trải qua thế nào, hắn cùng tứ gia còn rõ ràng hơn Nỗ Đạt Hải. Mẹ chồng làm khó dễ, trượng phu chỉ kính trọng, đứa con tôn kính, con gái sợ hãi, nỗi chua xót bên trong làm cho Nhạn Cơ trải qua cuộc sống tràn đầy chua xót nhưng lại không dứt bỏ được.

    Cầm bạc, Cố Vận An đi theo gã sai vặt rời khỏi phủ tướng quân.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 14 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Theo con đường đi tới, càng đi càng cảm thấy lạ mắt, Cố Vận An không khỏi dừng bước. Ngay lúc Huyết Tích tử tò mò Cố Vận An chuẩn bị làm gì, thì hắn lại đi tới trước mặt nam nhân đang bán tranh chữ, thập phần thành tâm thành ý hỏi:

    - Xin hỏi một chút, Long Nguyên lâu đi như thế nào.

    - Theo con đường này luôn luôn đi, xuyên qua ngõ nhỏ trước cửa hàng son lại đi về hướng nam, có thể chứng kiến Long Nguyên lâu.

    Trong óc buộc quanh một bộ bản đồ, tự cho là mình đã biết đường Cố Vận An thập phần có lễ phép cảm ơn thư sinh, cầm lấy một cây quạt vẽ tranh nước chảy từ trên núi xuống, đưa cho thư sinh một khối bạc vụn, xem như tạ ơn. Vừa vặn hắn cũng khuyết thiếu một cây quạt dùng đùa chơi.

    Phe phẩy cây quạt mình mới mua, bắt đầu dựa theo thư sinh hướng dẫn bắt đầu đi tới.

    Huyết Tích tử một mực ở trong bóng tối bảo hộ Cố Vận An vẻ mặt rối rắm nhìn thân ảnh của hắn, chiếu theo tốc độ cùng phương hướng của vị tiểu chủ tử này đi xuống, giờ Dậu có thể về tới trong phủ cũng đã rất không sai.

    Đi nửa ngày cũng không chứng kiến Long Nguyên lâu vẻ mặt Cố Vận An nổi gân xanh, hắn rõ ràng là bị tên thư sinh hỗn đản lừa gạt!

    Càng đi càng lệch Cố Vận An tức giận giậm chân, dựa lên tường:

    - A.. thật đói.. tứ gia, cứu mạng!

    Mau tới cứu cứu cơ hữu nhà ngài, nếu không sẽ nhìn không thấy được hắn. Chẳng lẽ một xuyên việt giả mang theo bàn tay vàng như hắn, thế nhưng sẽ bị đói chết sao?

    Đúng rồi, bàn tay vàng! Chợt nghĩ tới hắn liền nháy mắt sống lại, nhìn ngó xung quanh, chui vào một ngõ hẻm chuẩn bị sử dụng bàn tay vàng.

    Hắn hoàn toàn có thể ở trong này tiến vào không gian, sau đó trực tiếp xuất hiện bên người tứ gia đó thôi! Hắn quả nhiên là một thiên tài không giải thích.

    Nhưng hắn vừa chui vào ngõ nhỏ, chợt nghĩ tới một sự kiện:

    - Nếu ngươi còn không đi ra ta sẽ trở về cáo trạng với tứ gia!

    Quay đầu hướng bầu trời nói.

    Yên lặng.

    - Chứng kiến ta bị người chỉ đường đi tới địa phương xa lạ còn không lên tiếng, ta tuyệt đối sẽ nói với Sài Y cùng tứ gia!

    Càng nghĩ càng tức giận, mệt cho hắn còn cảm ơn lòng tốt của thư sinh cho hắn một khối bạc vụn đâu!

    -!

    Huyết Tích tử thay thư sinh không biết nên nói gì, tiểu chủ tử, vị thư sinh kia cũng không có nói dối ngài, chẳng qua là..

    - Huyết..

    - Nô tài ở.

    Vừa nghe được Cố Vận An nói một chữ, Huyết Tích tử liền xuất hiện ngay trước mặt của hắn.

    - Hừ.

    Nhìn Huyết Tích tử có nề nếp trước mặt, Cố Vận An đột nhiên có chút hoài niệm Huyết Tam.

    - Mang ta trở về!

    Hắn bức thiết muốn gặp được Long Nguyên lâu đáng yêu, sắp đói chết hắn!

    Cho dù có Huyết Tích tử dẫn đường, Cố Vận An trở lại nhà cũng dùng thời gian không ngắn ngủi, ai bảo hắn hoàn toàn đi ngược đường, bây giờ còn phải đi trở về, càng đi càng cảm thấy được mình nên đi tấu Huyết Thập một trận! Hỗn đản, sớm biết mình đi nhầm không nhảy ra sớm nói cho hắn biết được sao?

    Trở lại trong phủ, hắn lập tức đi nhà bếp tìm đồ ăn.

    Sau khi ăn xong hắn lại bắt đầu bài học nhất định mỗi ngày – xem tứ gia biến sắc mặt.

    Từ sau khi Nỗ Đạt Hải cùng Tân Nguyệt xuất hiện, tâm tình tứ gia chưa từng nắng ráo qua. Hôm nay hắn thật tò mò muốn biết Nỗ Đạt Hải bị thương, là do ai hạ lệnh?

    Đi vào thư phòng, nhiệt độ thật bình thường! Tứ gia chẳng lẽ.. đã đem hai người giải quyết?

    - Cái kia.. tứ gia?

    Cố Vận An nhích từng bước tới trước mặt Dận Chân đang luyện thư pháp, sao hôm nay ngài bình tĩnh như vậy?

    Nhìn tấu chương đặt trên bàn, Cố Vận An nháy mắt mấy cái, nhìn qua Dận Chân, cứ thế nhìn qua nhìn lại biểu đạt ý tứ mười phần rõ ràng: Tứ gia, tôi muốn xem.

    Viết xong chữ cuối cùng, Dận Chân buông bút lông, cầm chén trà uống một hớp, mới chậm rãi gật đầu đồng ý:

    - Xem đi.

    Cố Vận An lập tức cầm tấu chương lật xem.
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 14 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguyên lai ngày đó tuy Càn Long lệnh cho Ngô Thư đi truyền chỉ, nhưng vẫn tới trễ một bước. Chờ thái giám tuyên chỉ đi tới, trên đường đã lưu truyền Uy Vũ tướng quân Đại Thanh triều cùng cách cách Đoan phủ thân vương cùng cưỡi một con ngựa, hơn nữa ngôn ngữ cử chỉ vô cùng thân mật. Đường đường tướng quân cùng một cách cách vương phủ tôn quý thế nhưng ở ngoài đường gây ra chuyện như vậy, trực tiếp hung hăng đánh một cái tát lên mặt Càn Long.

    Dân gian đều lưu truyền ra, nghe nói nữ tử còn đang trong thời kỳ đại tang lại cùng nam tử mắt đi mày lại còn là một hoàng gia cách cách.

    Hắn để cho Nỗ Đạt Hải đi Kinh Châu bình loạn, cũng không phải để cho hắn đi làm anh hùng cứu mỹ nhân được mỹ nhân về! Không nói tới Tân Nguyệt có tính là mỹ nhân hay không, chỉ nói Nỗ Đạt Hải thân là nô tài lại ngấp nghé chủ tử, Càn Long cũng không dễ dàng tha cho hắn, huống chi Nỗ Đạt Hải còn cùng Tân Nguyệt diễn ra "vở kịch hay" trong phố xá sầm uất như vậy!

    Ngón tay siết chặt răng rắc, vẻ mặt Càn Long cũng không biểu hiện cái gì, dù sao hiện tại Nỗ Đạt Hải còn là một tướng quân đắc thắng trở về, nếu không thưởng mà trái lại phạt, làm cho bọn lính nghe được sẽ rét lạnh lòng của bọn họ.

    Cũng không biết Nỗ Đạt Hải nghe được Càn Long muốn thu thập mình hay không, lại vội vàng đi chịu chết. Sau khi quỳ xuống cảm tạ hoàng ân, lập tức làm trò trước mặt cả triều văn võ, hướng Càn Long phục lạy:

    - Hoàng thượng, nô tài cũng không ham tài sản, hoàng kim bạc trắng trân châu phỉ thúy đối với nô tài mà nói không khác gì cặn bã, có thể vì hoàng thượng phân ưu giải nạn là vinh hạnh của nô tài.

    Mới mở miệng Nỗ Đạt Hải vẫn còn rất có đầu óc nói chuyện, quỳ xuống bái lạy xong hai tay ôm quyền chuẩn bị hướng Càn Long khẩn cầu ban cho kiểu khác cho công trạng bình loạn Kinh Châu lần này.

    - Hoàng thượng, lần này nô tài đi Kinh Châu đã cứu cách cách cùng tiểu thế tử của Đoan thân vương. Đoan hoàng thân không hổ là rường cột nước nhà, dạy ra con gái đều là bất phàm. Tân Nguyệt cách cách là một nữ tử yếu nhược nhưng ở trong loạn dân bạo động che chở Khắc Thiện thế tử đào thoát ra Kinh Châu, tuy rằng cuối cùng bị dân loạn tấn công nhưng vẫn không để ý an nguy của mình che chở cứu ra đệ đệ của mình. Hành vi của Tân Nguyệt cách cách thật làm cho nô tài cảm động.

    Nỗ Đạt Hải nói xong, vẻ mặt nhu tình, nghĩ đến Nguyệt Nha nhi thiện lương kiên cường thân phận lại cao quý nhưng chỉ thuộc về hắn, Nỗ Đạt Hải liền ngăn không được dâng lên tràn lòng tình yêu.

    Trong lòng Càn Long dâng lên cơn giận:

    - Nga? Chẳng lẽ Tha Tha Lạp tướng quân muốn đem ban cho của mình tất cả đều đưa cho Đoan hoàng thân cách cách?

    - Không, hoàng thượng! Lấy hiểu biết của nô tài về Tân Nguyệt cách cách, Tân Nguyệt cách cách quả quyết sẽ không tiếp nhận tục vật như vậy!

    Nghe được lời của Càn Long muốn lấy tục vật đi làm bẩn Nguyệt Nha nhi thiện lương xinh đẹp nhất trong lòng của hắn, Nỗ Đạt Hải nháy mắt liền quên nơi này là triều đình, hắn đang đối mặt với người tôn quý nhất của Đại Thanh triều, lập tức lớn tiếng phản bác.

    Các đại thần còn đang thảo luận lập tức ngậm miệng lại, nhìn Nỗ Đạt Hải như xem quái vật.

    - Xem ra Tha Tha Lạp tướng quân vô cùng hiểu biết Đoan hoàng thân cách cách a!

    Tăng thêm một chút ngữ khí, ánh mắt Càn Long nheo lại mang theo tia sát ý:

    - Ngươi cảm thấy được Tân Nguyệt cách cách cần cái gì?

    Quỳ gối bên dưới Nỗ Đạt Hải hoàn toàn không nhận thấy được vẻ nguy hiểm trong giọng nói của Càn Long, hoặc là nói chỉ cần đón được Nguyệt Nha nhi về nhà hắn cũng sẽ không để mắt tới nguy hiểm.

    - Tuy nô tài chỉ ở chung vài ngày với cách cách, nhưng cách cách có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu nhàn thục, khéo hiểu lòng người, cũng làm cho nô tài thập phần đau lòng. Sau khi nói chuyện cùng cách cách, nô tài mới phát hiện cách cách hướng tới là gia đình ấm áp! Cách cách đại tang cha mẹ, hiện tại đang cần một gia đình ấm áp đi an ủi, nô tài bất tài, gia đình nô tài chính là điều mà cách cách hướng tới. Cho nên nô tài cả gan, hướng hoàng thượng thỉnh cầu làm cho Tân Nguyệt cách cách vào ở trong phủ tướng quân của nô tài!

    Trong đại điện một mảnh tĩnh mịch, bất kể là người chướng mắt Nỗ Đạt Hải hay người có chút giao tình, giờ phút này đều yên lặng lui xa, e sợ dẫn họa lên người.

    - Hoàng thượng, hoàng cung cũng không thích hợp với người thiện lương nhu nhược như Tân Nguyệt cách cách, niệm tình Đoan hoàng thân cả đời tận trung với hoàng thượng, làm cho cách cách trải qua cuộc sống mà mình mong muốn đi!
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 15 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Tha Tha Lạp Nỗ Đạt Hải, ngươi thật to gan!

    Càn Long trực tiếp đứng dậy:

    - Ngươi là thân phận gì, dám vọng nghĩ hoàng gia cách cách! Khuê danh cách cách là một nô tài như ngươi có thể xưng hô sao?

    Chén trà trong tay hắn lập tức đập ra ngoài. Hành vi lúc tức giận hiển nhiên là di truyền cha của hắn là Ung Chính gia.

    - Người đâu, đem Tha Tha Lạp Nỗ Đạt Hải kéo ra ngoài, nặng đánh tám mươi đại bản! Sau đó đem hắn ném về phủ tướng quân cho trẫm!

    Vừa nghĩ tới mặt của mình bị nô tài mình luôn xem trọng đánh vào, Càn Long cảm thấy được tám mươi đại bản còn nhẹ!

    Càn Long nhẹ nhàng hướng Ngô Thư phất phất tay, mà Ngô Thư hầu hạ Càn Long vài chục năm lập tức lý giải ý tứ của Càn Long, yên lặng lui ra ngoài. Đi tới bên cạnh một thị vệ cần dụng hình phạt nói nhỏ vài tiếng, nguyên bản Nỗ Đạt Hải còn có thể cắn răng kiên trì không rên rỉ lập tức nhịn không được gào lên.

    Đánh xong tám mươi đại bản, hai thị vệ xách lên Nỗ Đạt Hải đem về Tha Tha Lạp phủ.

    - Thật không hổ là con của ngài!

    Cố Vận An vươn ngón cái, nhưng không ngờ sắc mặt Dận Chân đột nhiên mây đen dày đặc.

    -!

    Đây là làm sao vậy? Nịnh nọt không cẩn thận chụp lên đùi ngựa sao?

    Cố Vận An cố gắng hồi tưởng, hắn không có nói sai lời gì nha. Chỉ là thổi phồng một chút con của hắn..

    Được rồi, Càn Long thật sự không thể thổi phồng. Dù sao, tin tưởng một nô tỳ rửa chân, động một chút hỏi tội hoàng hậu, thật sự làm cho người ta không có cách nào thổi phồng.

    Nhìn Cố Vận An liên tục lắc đầu, Dận Chân liền biết chắc tiểu tử này đã nghĩ tới điều gì đó. Người này từ mấy trăm năm sau đến nơi đây, hiển nhiên là hiểu rõ về Hoằng Lịch. Cũng bởi vì người này rõ ràng, mới khiến cho Dận Chân đen mặt. Nghĩ tới Huyết Tích tử đưa tới tin tức chói lọi về Hoằng Lịch mấy năm nay, Dận Chân lập tức liền áp suất thấp. Nữu Cỗ Lộc thị thật đúng là sinh một nhi tử tốt lắm!

    - Cái kia.. tứ gia, tôi đi xem Hòa Lâm trước, ngài vội..

    Nói xong Cố Vận An nhanh như chớp không thấy.

    Tứ gia tuy rất đẹp, đối với một nhan khống mà nói thập phần có lực hấp dẫn. Nhưng tứ gia mặt đen tuyệt đối chỉ có thể ở xa vây xem!

    Cố Vận An chuồn nhanh thập phần sáng suốt, bởi vì Dận Chân đang nghĩ tới đại a ca Vĩnh Hoàng cùng tam a ca Vĩnh Chương bị Càn Long mắng phế, còn có ngũ a ca Vĩnh Kỳ được Càn Long khích lệ sủng ái không biết phân biệt tôn ti, bất kính mẹ cả xem thường mẹ đẻ. Làm cho Dận Chân tức giận không chỉ những việc này, lúc trước hành vi của Nữu Cỗ Lộc thị mới là trọng yếu nhất!

    Dù là Hiếu Trang Văn hoàng hậu bồi dưỡng được hai đời hoàng đế còn chưa từng xưng hô chính mình là lão Phật gia, Nữu Cỗ Lộc thị hà đức hà năng! Thân là mẹ đẻ Hoằng Lịch, thế nhưng khi Hoằng Lịch mắng phế cháu của mình lại chẳng quan tâm! Vì địa vị quyền lợi của mình, khơi mào hậu cung tần phi tranh đấu, vì bóc lột quyền lợi trong tay hoàng hậu, thậm chí không quan tâm cháu ruột mình chết sống! Thật đúng là tốt lắm!

    - Trành nhanh Nữu Cỗ Lộc thị cho trẫm, nàng có hành động gì lập tức cho người hội báo. Mặt khác, làm cho Khắc Thiện tiếp xúc với thập nhị a ca.

    Trầm mặc hồi lâu, trong thư phòng truyền ra thanh âm Dận Chân.

    Khắc Thiện mặc dù là con út của Đoan thân vương, nhưng không được sủng ái, ở trong vương phủ sống chỉ tốt hơn người hầu bình thường một chút. Trên có hai vị ca ca con vợ cả được a mã thập phần sủng ái, sau có Tân Nguyệt cách cách do cơ thiếp mà a mã hắn yêu thương nhất sinh ra, tính cách cương liệt của Khắc Thiện càng không được Đoan hoàng thân đối đãi.

    Cho nên đừng nhìn hiện tại tuổi của Khắc Thiện còn nhỏ, nhưng tâm tính không sai. Hơn nữa đây là độ tuổi nuôi cấy Khắc Thiện tốt nhất, đặt bên cạnh thập nhị a ca, từ nhỏ bồi dưỡng, tương lai thập nhị a ca dù không lên ngôi hoàng đế, cũng quyết định không có nguy cơ tính mạng.

    Tứ gia sở dĩ lựa chọn thập nhị a ca, một là vì thập nhị a ca là con trai trưởng còn lại của Càn Long, hai là những a ca khác đều đã trưởng thành, tâm tính đã định, còn lại là vì vấn đề thân phận.

    - Dạ.

    Trong bóng đêm, một người ứng tiếng. Sau đó lập tức đi ra cửa làm nhiệm vụ.

    Cố Vận An chạy thoát ra ngoài mới thở phào một hơi. Hắn nhíu mày, không phải vì tứ gia tra xét được bản ghi chép bất lương của tiểu Càn tử, sau đó bởi vì mình không cẩn thận nhắc tới Càn Long nên chợt nhớ ra rồi? Nếu quả thật.. hắn thật sự là vinh hạnh đâu.

    Càn Long gia bởi vì mình mà bị phạt chẳng hạn, thật sự làm cho người ta kích động!
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...