Đam Mỹ [Edit] Thái Y Vận An (Tống Quỳnh Dao) - Tử Nguyệt Điệp Lạc

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng bảy 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 106 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dận Chân tiến cung, trong nhà không còn lý do gì lưu luyến Cố Vận An cũng ngoan ngoãn đứng trong hoàng cung, có đôi khi còn chủ động phóng ra, đi tìm Dận Chân tiến hành khai thông giữa tình nhân.

    Khụ, cũng không nên hiểu sai. Là chân chính khai thông, vì tránh trạng huống bi thảm bảy năm chi ngứa phát sinh, cần thiết khai thông nhiều hơn!

    Tiểu Yến tử bị giam trong Thục Phương trai học tập quy củ, mà trong thái y viện hắn nói chuyện vẫn thật hữu hiệu, những ngày tháng này Cố Vạn An vô cùng tiêu sái.

    Một năm trước Cố Ly Thư cũng vào thái y viện, tuy rằng gánh vác thân phận đồ đệ của Cố Vận An nhưng vẫn từ tầng dưới chót nhất bắt đầu làm lên. Thái An đường giao cho thầy thuốc mới quản lý, một ít thái y có quan hệ không tệ với Cố Vận An cũng thường đi tới nhìn xem. Ở trong kinh thành, Thái An đường cũng được xem là địa phương thập phần nổi danh.

    Có lẽ ông trời nhìn thấy hắn quá rỗi rảnh, cảm thấy có chút không yên tâm. Đêm đó khi hắn đang trực đêm, một tiểu thái giám vội vàng chạy vào, thở hổn hển nói:

    - Thái y, cách cách nhà chúng tôi bị thương, ngài nhanh đi nhìn xem đi!

    - Cách cách nhà các ngươi?

    Cố Vận An có cảm giác không tốt lắm. Hắn làm thái y cũng đã khá lâu, rất ít đi xem bệnh cho các cách cách, cho dù có cũng chỉ là bệnh vặt, dù sao các nàng chỉ là cách cách mà thôi, sớm hay muộn cần lấy chồng, cũng không phải hoàng tử, an toàn thật sự.

    Cầm theo thùng thuốc đi với tiểu thái giám, hắn còn hỏi một câu:

    - Ngươi là cung nào, tên gọi là gì?

    Tiểu thái giám lập tức nói:

    - Tôi tên tiểu Trác tử, cách cách thích gọi tôi tiểu Trác tử, là Thục Phương trai.

    -!

    Mẹ nó, Thục Phương trai!

    Cố Vận An cũng muốn thay ca!

    Lúc Cố Vận An đi vào Thục Phương trai, Càn Long, Thiện Bảo, Dận Chân cùng Lệnh tần còn có ngũ a ca đều ở, mà chủ nhân Thục Phương trai tiểu Yến tử nằm lỳ trên giường rên rỉ, bộ dáng nửa chết nửa sống.

    Đôi mắt to thỉnh thoảng nhìn nhìn Càn Long, nhe răng nhếch miệng kêu đau diễn tả trạng thái giờ phút này của mình.

    - Cố thái y, nhanh đi nhìn xem cho cách cách đi! Hai mươi đại bản, một nữ hài tử sao có thể chịu được!

    Lệnh tần lập tức tiến lên, trong tay cầm khăn tay, thỉnh thoảng còn lau nước mắt cho mình.

    Bị đánh sao? Lúc này là nguyên nhân gì?

    Hoàn Châu bị hắn con bướm một phen lúc này cũng không nói chuẩn xác, là bởi vì nửa đêm đi tường hay là vấn đề lễ nghi đây?

    Xét thấy miệng vết thương nằm ở mông, trừ bỏ Cố thái y cùng Lệnh tần, những người khác qua thiên điện chờ. Hai mươi đại bản cũng không tính là quá nặng, hơn nữa nhìn bộ dáng cũng không bị đánh vài cái, chỉ là trên mông có chút máu bầm, thoạt nhìn thoáng có chút khủng bố, phỏng chừng lấy thân thể của tiểu Yến tử không qua được bốn năm ngày là có thể bình thường xuống giường đi đường.

    Đem thuốc mỡ ngoại thương giao cho Minh Nguyệt, dặn nàng cách dùng xong, Cố Vận An cầm thùng thuốc từ biệt Càn Long (Dận Chân), trở về thái y viện.

    Nhìn thời gian cũng đã vào đêm, trong phòng đi vào một bóng người, xem bộ dáng ngựa quen đường cũ.

    Cố Vận An đang mơ hồ buồn ngủ nhìn thấy người kia, lập tức nhấc mền tự động nhích vào bên trong giường.

    Người kia cũng không khách khí, cởi áo khoác treo lên đuôi giường, chen đi vào. Thân thể mang theo chút rét lạnh làm Cố Vận An chợt rùng mình, lại dựa vào càng gần.

    - Ha..

    Ngáp một cái, Cố Vận An thuần thục tìm được vị trí nằm trên lồng ngực người kia:

    - Hôm nay tiểu Yến tử vì sao bị đánh vậy?

    Hắn tò mò cả đêm, hiện tại Dận Chân đã trở lại nhất định cần hỏi rõ ràng!

    - Vĩnh Cơ thiếu chút nữa bị tiểu Yến tử đẩy vào trong hồ nước, Hoằng Lịch không có khả năng mặc kệ.

    Thập nhị a ca là con trai trưởng không nói, hơn nữa còn là nhân tuyển thái tử. Tuy rằng còn có vài a ca khác, nhưng tuổi của thập nhị a ca nhỏ nhất, dễ dàng nuôi cấy nhất.
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 106 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khoảng cách Thục Phương trai cùng Duyên Hi cung mặc dù gần, nhưng nếu bị đánh roi thời gian hai mươi đại bản còn chưa đủ người chạy đi báo tin đến kịp lúc.

    - Không, Hoằng Lịch cùng Lệnh tần đi kiểm tra tiểu Yến tử học quy củ.

    Tuy lời của Dận Chân rất ít, nhưng cùng hắn sinh sống bảy tám năm Cố Vận An hoàn toàn hiểu ra.

    Không biết vì nguyên nhân gì Càn Long lại gặp được Lệnh tần, sau đó nhắc tới việc học quy củ của tiểu Yến tử, ba người (còn có Thiện Bảo) đi qua Thục Phương trai.

    Nhưng Càn Long vừa vào cửa, một chiếc giày đế chậu hoa liền bay thẳng vào mặt hắn, bị Thiện Bảo dùng một chưởng bổ ra. Trong lòng Càn Long còn đang kích động vì được Thiện Bảo bảo hộ, đối với kẻ tạo thành việc này là tiểu Yến tử giận tím mặt, đối mặt với lửa giận của Càn Long, tiểu Yến tử trước tiên mở miệng khiếu cáo những ma ma giáo dưỡng, nói bọn họ kẻ dưới phạm thượng gây khó dễ với nàng.

    Càn Long cũng mặc kệ tiểu Yến tử nói cái gì, nhưng bị ngũ a ca (luôn một mực lưu trong Thục Phương trai) cùng Lệnh tần khuyên bảo, quyết định nhìn xem thành quả học tập của tiểu Yến tử, ai biết còn chưa đi được mấy bước thì đã nghiêng ngả lảo đảo đụng cái bàn. Mà lúc ngồi thì càng vô cùng thê thảm, trong tay còn kém cầm thái đao giết heo.

    Chứng kiến kết quả như vậy, sắc mặt Càn Long tối sầm, liền hỏi tiểu Yến tử mấy ngày nay đều học những thứ gì!

    Tiểu Yến tử liền va chạm lên nói, nói mình trừ bỏ ngủ đều học quy củ, không, cho dù ngủ cũng nghĩ tới quy củ!

    - Ngươi luôn nói học quy củ, học được tới ngự hoa viên? Học được làm sao giết con trai trưởng của Đại Thanh ta? Ai dạy quy củ như vậy cho ngươi!

    Lời của Càn Long cũng không nói "đệ đệ của ngươi", hắn từ đầu tới đuôi đều chưa từng thừa nhận thân phận cách cách của tiểu Yến tử.

    Vừa nhắc tới Vĩnh Cơ, tiểu Yến tử liền hét lên:

    - Ta cũng biết tiểu quỷ kia cáo trạng ta! Xem ta có thu thập hắn hay không!

    - Đủ rồi!

    Lúc này Càn Long vỗ bàn, gọi thị vệ đem tiểu Yến tử kéo xuống nặng đánh hai mươi đại bản.

    Nhưng vừa đánh xuống, Lệnh tần liền khóc lóc thê thảm, bắt đầu cầu tình cho tiểu Yến tử. Dù là ngũ a ca cũng quỳ xuống bên chân Càn Long cầu xin.

    Tiểu Yến tử bị đánh thì nghe được câu nói của Lệnh tần "Đánh vào thân thể đứa con, đau lòng trái tim người mẹ, mẹ ruột của tiểu Yến tử ở trên trời nhìn thấy", lập tức liền hét to:

    - Nương! Nương! Cứu con a! Nương, vì sao mẹ đi sớm như vậy, vì cái gì bỏ lại con..

    Lời này nói ra làm trong mắt Hoằng Lịch hiện lên sát khí dày đặc. Nhưng hắn cũng để cho thị vệ ngừng tay, hắn cũng muốn nhìn một chút tiểu Yến tử còn có thể gây sức ép ra cái gì.

    Ngày hôm sau Cố Vận An còn chưa thức dậy thì ngoài cửa truyền ra tiếng gõ cửa mãnh liệt, đem Cố Vận An làm tỉnh giấc.

    - Là ai vậy?

    Vừa mở cửa, ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Thái sớm cuống quýt đang dùng lực đẩy cửa ra, nếu không phải Cố Vận An kịp né tránh cũng đã bị đập thẳng vào mặt.

    - Ngũ a ca? Sớm như vậy tìm vi thần có chuyện gì?

    Nói xong ngáp một cái.

    - Cố Vận An! Đừng tưởng rằng trên người ngươi có lệnh bài của hoàng a mã thì bổn a ca liền sợ ngươi! Cho dù chủ tử trong cung miễn lễ của ngươi, nhưng ngươi vẫn là nô tài của Ái Tân Giác La!

    Ngũ a ca nghe được câu nói "đại nghịch bất đạo" như vậy, lập tức bạo phát.

    - Nô tài?

    Cố Vận An cười một tiếng, sau đó đưa tay nhu nhu mặt mình:

    - Vậy, xin hỏi ngũ a ca, ta là nhất kỳ nào trong Mãn Châu bát kỳ a? Vẫn là nói ta là bao y nô tài của nhất kỳ nào trong bát kỳ a? Ta là Hán thần, là thần tử, cho dù là nô tài cũng chỉ là nô tài của hoàng thượng (là hoàng đế nào thì ai cũng biết) !
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 107 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt Cố Vận An khẽ liếc, ý tứ rất rõ ràng, ngươi là hoàng thượng sao?

    - Ngươi!

    Bị khiêu khích như vậy, ngũ a ca sớm bị phủng quen rồi làm sao từng gặp qua loại tình huống này, tức giận dâng lên chuẩn bị động thủ với Cố Vận An.

    - Ngũ a ca, đừng quên nguyên nhân chúng ta đi tới lần này.

    Phúc Nhĩ Thái lập tức tiến lên kéo lại ngũ a ca đang xúc động, nhẹ giọng thì thầm bên tai hắn:

    - Ngũ a ca, quân tử báo thù mười năm không muộn, hiện tại thương thế tiểu Yến tử quan trọng nhất.

    Ngũ a ca nghe xong lời của Phúc Nhĩ Thái, thở sâu vài hơi, bắt buộc chính mình an tĩnh lại, sau đó nói:

    - Ngươi đi thu thập một chút, theo chúng ta đi Thục Phương trai.

    Phúc Nhĩ Thái cũng nói:

    - Đúng vậy, ngươi là thái y trong cung, sẽ không đến nỗi không cho người xem bệnh đi.

    - Vậy mời chờ một chút.

    Đem ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Thái thỉnh ra cửa, Cố Vận An đóng cửa phòng thay quần áo, vừa thay vừa than thở lên, vì sao lại là Thục Phương trai? Ngày hôm qua không phải mới đi qua sao? Chẳng lẽ tiểu Yến tử lại làm ra chuyện gì, sau đó lại bị đánh?

    Cho dù Cố Vận An không tình nguyện cuối cùng cũng phải đi.

    Chờ Cố Vận An đi ra, ngũ a ca lập tức tiến lên chất vấn:

    - Ngươi vì sao lâu như vậy mới đi ra! Chậm trễ thương thế của chủ tử, ngươi gánh tội nổi sao?

    - Hồi ngũ a ca, hôm qua là thần cần trực đêm.

    Hiện tại ngươi kêu ta lên cũng đã là hành vi thật vô nhân đạo.

    Ngũ a ca cũng đã nhìn ra người này thật quá biết nói chuyện, già mồm át lẽ phải. Cho nên cũng không tiếp tục dây dưa vấn đề này, vung tay áo bước nhanh khỏi thái y viện, Phúc Nhĩ Thái cũng đi theo sát phía sau.

    Cố Vận An đứng nguyên tại chỗ, nhìn hai người vội vàng rời đi, bĩu môi, vị ngũ a ca này thật đúng là tràn ngập "huynh muội yêu" a! Có nô tài không cần, lại tự mình xa xôi ngàn dặm chạy tới thái y viện, thì ra việc không làm, thượng thư phòng không đi, chỉ ở trong cung phụ trách ăn không ngồi rồi, lấy lòng tiểu Yến tử?

    Cố Vận An đi vào Thục Phương trai, Minh Nguyệt Thải Hà, tiểu Đằng tử tiểu Trác tử đã sớm ở bên ngoài chờ đợi. Theo hai cung nữ đi vào trong, ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Thái đang hỏi han ân cần trước giường của tiểu Yến tử.

    - Còn không mau tới nhìn xem thương thế của cách cách!

    Ngũ a ca nói, ngữ khí thập phần vội vàng. Thanh âm tiểu Yến tử kêu rên như thanh đao hung hăng cắt vào trái tim của hắn.

    - Vậy trước hết mời hai vị tránh mặt một chút.

    Cố Vận An nói.

    - Ngươi thế nhưng cho chúng ta tránh?

    Ánh mắt ngũ a ca sắc bén hơn không ít, trong ánh mắt rõ ràng biểu thị ra ý tứ "ngươi có âm mưu gì"!

    - Khụ.

    Cố Vận An ho khan một tiếng, quyết định không chấp nhặt với hắn:

    - Xin hỏi ngũ a ca tôn quý, ngài có nhớ rõ vị cô nương này tổn thương ở địa phương nào không?

    Cách cách? Ai thừa nhận thân phận cách cách của tiểu Yến tử?

    -!

    Ngũ a ca há miệng thở dốc, mặt đỏ lên.

    Tiểu Yến tử bị đánh đại bản, còn tổn thương ở nơi nào? Đó là bộ vị riêng tư của nữ nhi gia, một đại nam nhân có thể xem?

    Phúc Nhĩ Thái lên tiếng giải vây:

    - Ngũ a ca, chúng ta đi ra ngoài chờ xem.

    Ngũ a ca gật gật đầu đi ra khỏi phòng.

    Chờ hai người rời đi, Cố Vận An mới nhìn tiểu Yến tử.

    Năm năm trước tiểu Yến tử thật có hảo cảm với Cố Vận An, ấn tượng khắc sâu, thậm chí mỗi ngày đều đi Thái An đường muốn gặp mặt hắn.
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 107 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói tới tiểu Yến tử chân chính chạm mặt với Cố Vận An chỉ có một lần khi nàng đem tiểu Hầu tử đi Thái An đường khám bệnh, sau đó chính là hôm nay lần này.

    Tiểu Yến tử là loại người thật dễ dàng bị tân sự vật hấp dẫn, năm năm trước mặt dù khắc sâu ấn tượng với Cố Vận An, nhưng nghiêm khắc mà nói bọn hắn chỉ từng gặp qua một lần mà thôi, cho dù ấn tượng bao sâu cũng không ngăn cản được thời gian quá mức dài lâu.

    Năm năm thời gian, tiểu Yến tử cũng đã gặp được không ít người, đối với diện mạo của Cố Vận An cũng đã mơ hồ.

    Từ đêm qua tiểu Yến tử vẫn cảm thấy thái y khám tổn thương cho nàng nhìn rất quen mắt, phi thường quen mắt! Chỉ là nàng không nhớ được gặp qua ở đâu. Hơn nữa mông thật sự là rất đau, cũng không còn tâm tư suy nghĩ nhiều.

    Hôm nay ngũ a ca vì lo lắng cho nàng nên sớm đi tới Thục Phương trai. Tiểu Yến tử thuận thế cho ngũ a ca đi kêu Cố Vận An đến, muốn nhìn xem có phải đêm qua mình xuất hiện ảo giác hay không.

    Vì thế hôm nay vừa thấy mặt, tiểu Yến tử khẳng định bọn họ thật sự đã gặp qua!

    Nhớ tới Cố Vận An là ai, tiểu Yến tử liền chấn kinh, không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi.

    Người này gặp qua chính mình, có thể nói với hoàng a mã là mình giả mạo cách cách hay không? Vạn nhất hoàng a mã phẫn nộ.. nàng không muốn bị chém đầu!

    - Vạn nhất, vạn nhất ta không phải cách cách làm sao bây giờ?

    - Cách cách, lời này ngàn vạn lần đừng nói ra! Nếu ngươi không phải cách cách, như vậy không chỉ là ngài, ta, Phúc Luân, Ngạc Mẫn đều cũng bị chặt đầu!

    Nhớ tới câu trả lời của Lệnh phi nương nương, tiểu Yến tử cảm thấy lông tóc dựng đứng. Có lẽ trước đó nàng có thể nói câu cửa miệng "cần đầu một viên muốn chết thì chết", nhưng đêm qua bị đánh một trận, lời này nàng không dám tiếp tục kêu, vạn nhất, vạn nhất thật sự bị chặt đầu, nàng thành một con chim yến đã chết!

    Tiểu Yến tử luôn rất sợ chết, nhưng nàng dùng vẻ "hào sảng" cùng "khờ dại" để che giấu lên điểm này mà thôi.

    Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Hắn có nói cho hoàng a mã biết mình là cách cách giả hay không?

    Tiểu Yến tử tuôn mồ hôi lạnh, cảm tình ái mộ Cố Vận An giờ phút này uy hiếp tới tính mạng của nàng lập tức liền ẩn giấu đi, trên người tràn ngập lo lắng hãi hùng.

    - Cô nương, là làm sao không thoải mái?

    Cố Vận An ngồi trên ghế, cầm khăn lụa đặt lên tay tiểu Yến tử, làm bộ dáng như không hề có ấn tượng gì với nàng.

    Năm năm chính là rất dài, nếu hắn ký ức còn mới mẻ với một người chỉ gặp qua một lần, tuyệt đối là không bình thường!

    - Không, không, ta không có gì.

    Tiểu Yến tử vội vàng lắc đầu nói.

    Cố Vận An thu tay nói:

    - Thương thế trên người cô nương không có gì đáng ngại, chỉ tổn thương da thịt, trước khi miệng vết thương kết vảy, tận lực đừng xuống giường, cho dù hoạt động cũng đừng làm ra động tác quá mức kịch liệt, nếu không miệng vết thương dễ dàng rạn nứt.

    Tiểu Yến tử nháy mắt mấy cái, người này biểu hiện hoàn toàn khác với sự tưởng tượng của mình.

    Ra vẻ hắn không nhớ rõ bộ dáng của nàng, có phải đại biểu bây giờ nàng an toàn?

    - Ai, ngươi tên gì?

    Tiểu Yến tử nhìn Cố Vận An đang thu thập thùng thuốc, rốt cục lên tiếng.

    Cố Vận An không hiểu sản sinh cỗ cảm giác không tốt lắm.

    Hắn chợt nhớ trước kia hầu như mỗi ngày tiểu Yến tử đều đi Thái An đường tìm hắn!

    Không không không, tự kỷ là một loại bệnh, cần trị!

    - Ngươi biết ta là ai không?

    Tiểu Yến tử thấy Cố Vận An không lên tiếng, lại hỏi.

    Lời này thật không dễ trả lời.

    - Chuyện hoàng gia, người làm thần tử không thể tự tiện nghị luận.
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 108 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đóng lại nắp thùng, Cố Vận An chuẩn bị rời khỏi đất thị phi này.

    - Ai ai ai, ngươi đừng đi a!

    Thấy hắn định rời đi, tiểu Yến tử vội vàng hô:

    - Ngươi đi thêm một bước, ta gọi người đó!

    Cố Vận An chỉ có thể dừng bước lại, thuộc tính của tiểu Yến tử tuy thiếu não một chút, nhưng ở mức độ nào đó mà nói nói thì sẽ làm. Ở loại tình huống này nếu nàng kêu người, không bao lâu ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Thái hai hộ hoa sứ giả sẽ xông vào, vơ đũa cả nắm tiến hành công kích hắn cả trên tinh thần lẫn thể xác.

    Tiểu Yến tử thấy hắn dừng lại liền tươi cười đắc ý.

    - Cô nương còn có chuyện gì? Thái y viện còn có việc cần xử lý.

    Đây chỉ là lấy cớ, hắn chỉ muốn quay về ngủ bù, cam đoan đêm nay có thể tỉnh táo vượt qua một đêm buồn chán.

    - Ngươi muốn đi cũng được, nói cho ta biết ngươi tên gì, bà cô.. khụ, ta sẽ cho ngươi đi.

    Tiểu Yến tử chợt nhớ ra gì đó, cứng rắn dừng lại.

    - Ta là thái y của thái y viện, họ Cố.

    - Cố?

    Tiểu Yến tử nghiêng đầu, nàng nhớ rõ hiệu thuốc kia có thầy thuốc hình như cũng họ Cố, người này sẽ không lừa nàng đi!

    Chờ khi nàng còn muốn xác nhận thì bóng dáng của Cố Vận An đã biến mất trong phòng. Nàng tức giận phồng mặt hô:

    - Minh Nguyệt Thải Hà!

    Hai cung nữ lập tức vào phòng:

    - Cách cách, ngài kêu nô tì có chuyện gì sao?

    - Vĩnh Kỳ cùng Nhĩ Thái đâu?

    - Ngũ a ca cùng Phúc nhị gia đang đợi trong thiên điện.

    - Thiên điện? Bọn hắn chạy tới thiên điện làm gì? Nhanh đi gọi bọn họ tới, ta có chuyện cần hỏi bọn hắn.

    Tiểu Yến tử phất phất tay:

    - Nhanh đi nhanh đi!

    Hai cung nữ vội vàng chạy nhanh ra ngoài.

    Không bao lâu ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Thái đi tới bên giường, phất lui hai cung nữ, thấp giọng hỏi thăm tình huống.

    Nghe tiểu Yến tử nói thái y kia nói nàng không có việc gì, hai người cũng không quá yên tâm. Bởi vì ở trong mắt bọn họ, Cố Vận An cũng không biết gì về y thuật.

    - Được rồi, các ngươi không cần hỏi lại, hỏi lại ta đều không biết, ta cũng không biết y thuật.

    Tiểu Yến tử bĩu môi, hai người nhìn nàng tim đập nhanh không thôi.

    - Được rồi được rồi, chúng tôi không hỏi.

    Vĩnh Kỳ cười làm yên lòng tiểu Yến tử, trong lòng nhói đau, vì sao nàng là muội muội của hắn? Vì sao?

    - Đúng rồi, Vĩnh Kỳ, ngươi có biết hôm nay thái y tới đây tên gọi là gì không?

    Tiểu Yến tử chờ mong nhìn Vĩnh Kỳ hỏi.

    - Hắn tên Cố Vận An.

    Vĩnh Kỳ tức giận:

    - Là thái y của thái y viện, nghe nói được hoàng a mã vô cùng nhìn nặng! Cũng không biết Cố Vận An làm sao mê hoặc hoàng a mã, thế nhưng làm cho hoàng a mã trọng dụng hắn như vậy!

    Rõ ràng chỉ là một lang băm!

    - Cố Vận An?

    Còn là thái y được hoàng a mã vừa ý?

    - Nguyên lai hắn thật sự họ Cố a.

    - Ân? Tiểu Yến tử, muội nói cái gì?

    Phúc Nhĩ Thái hỏi.

    - A không, không có gì.

    Tiểu Yến tử thập phần kiên định lắc đầu, lắc một nửa lại kêu đau, mò mò mông của mình.

    - Tiểu Yến tử, muội không sao chứ! Ta đi kêu thái y.

    - Không có việc gì, không có việc gì. Ta ngủ một lát thì tốt rồi, các ngươi về trước đi, ta ngủ một lát.

    Mặc dù không muốn nhưng Vĩnh Kỳ cùng Phúc Nhĩ Thái vẫn phải rời khỏi Thục Phương trai.

    Tiểu Yến tử xác nhận bọn họ đã rời đi, nằm úp sấp chống tay mơ màng suy nghĩ.

    - Cố Vận An.
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 108 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần đầu tiên đối với một người có loại tâm tình như vậy, tuy rằng đã qua vài năm, có chút phai nhạt, nhưng một lần nữa gặp mặt, loại cảm giác này nàng một lần nữa đã tìm trở về.

    - Đây có phải là "thích" mà người ta thường nói hay không a!

    Sờ sờ mặt mình, vẻ mặt tiểu Yến tử hướng tới.

    Trên đường từ Thục Phương trai đi a ca sở, Cố Vận An chợt nhảy mũi:

    - Là ai đang nhắc tới mình?

    Sau khi bị đánh tiểu Yến tử an phận hơn không ít, nhất là bởi vì nguyên nhân thân thể, hai là bởi vì muốn ở trước mặt người mình thích thể hiện ra một mặt tốt đẹp của mình.

    Nhưng đối với Cố Vận An xem ra, nàng càng thêm giằng co, viện sử thái y viện như hắn mỗi ngày vẫn phải một lần đi Thục Phương trai, vì vị « cách cách » kia xem bàn tọa tôn quý của nàng!

    Hắn thật không rõ, nữ tử cổ đại không phải đều thật bảo thủ sao? Mặc quần áo thậm chí còn không muốn lộ cánh tay, vì sao mỗi ngày tiểu Yến tử đều tìm hắn đi xem tổn thương của nàng?

    Hắn là người đã có chủ được không!

    Hơn nữa tiểu Yến tử một chút tự giác cũng không có, mỗi ngày đều tìm người tới cửa thật ân cần, nếu không phải biết vị này cùng ngũ a ca là lưỡng tình tương duyệt, hắn đều nghĩ thầm tiểu Yến tử là trúng ý chính mình.

    Diễn viên đều có chung một định luật, chính là thể chất như tiểu Cường (con gián), tinh thần tiểu Cường đánh không chết là một, còn có khả năng khôi phục sức khỏe.

    Thị vệ đánh tiểu Yến tử nhận được lệnh của Càn Long, xuống tay đương nhiên là không nhẹ, tổn thương như vậy dù đặt trên người nam nhân cũng phải nằm mười ngày nửa tháng, ai ngờ tiểu Yến tử chỉ dùng thời gian tám ngày đã xuống giường, làm cho Cố Vận An thật muốn giải phẫu nàng.

    Phúc Nhĩ Khang rốt cục cùng Phúc Luân hạ quyết tâm, đem tình huống của Tử Vi nói cho tiểu Yến tử.

    - Tiểu Yến tử, mời ngươi nói cho ta biết, ngươi nhận thức Hạ Tử Vi sao?

    Khi Phúc Nhĩ Khang nói ra những lời này, tiểu Yến tử đang được Minh Nguyệt Thải Hà dìu dắt đi đường liền cứng ngắc tại chỗ.

    Nàng làm sao có thể không biết, hiện tại nàng hưởng thụ tất cả chuyện này vốn đều nên thuộc về Tử Vi, muội muội kết bái của nàng. Nhĩ Khang vì sao lại nhắc tới Tử Vi? Chẳng lẽ sự tình bại lộ sao?

    Nàng tránh khỏi tay hai cung nữ, ra vẻ « kích động » bắt tay Phúc Nhĩ Khang:

    - Ngươi có biết Tử Vi? Ngươi nhận thức Tử Vi?

    Phúc Nhĩ Khang như có thâm ý nhìn tiểu Yến tử, cằm chậm rãi nâng lên, lỗ mũi ở góc độ của nàng nhìn lên thoạt nhìn càng thêm lớn.

    Ngay lúc nàng sắp không muốn tiếp tục nhìn thẳng, Phúc Nhĩ Khang mới gật gật đầu:

    - Hiện tại nàng đang ở trong học sĩ phủ, hơn nữa nói cho ta biết một bí mật lớn!

    Phúc Nhĩ Khang nói, sau đó quan sát phản ứng của tiểu Yến tử.

    - Thật tốt quá, Tử Vi không có việc gì!

    Tiểu Yến tử vỗ ngực của mình, bộ dạng giống như đã yên tâm.

    Vẻ mặt Vĩnh Kỳ khó hiểu:

    - Tiểu Yến tử, Nhĩ Khang, các ngươi đang nói chuyện bí hiểm gì? Hạ Tử Vi lại là ai?

    Tiểu Yến tử biết Phúc Nhĩ Khang nhắc tới Tử Vi, nói rõ Tử Vi đã đem thân phận của mình nói với hắn, nếu mình còn chết cắn không khai, đừng nói vinh hoa phú quý, tính mạng của mình còn giữ được hay không đều thành vấn đề.
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 109 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước khi Phúc Nhĩ Khang tiếp tục mở miệng, tiểu Yến tử liền cùng bọn họ "thẳng thắn" :

    - Nín nhiều ngày như vậy, thật sự mệt chết tôi rồi.

    - Đợi một chút.

    Phúc Nhĩ Thái vội vàng xua tay, ý bảo tiểu Yến tử dừng lại, sau đó ra hiệu cho cung nữ thái giám đi ra ngoài:

    - Nơi này không cần các ngươi, đi ra bên ngoài canh chừng đi.

    Chờ bọn họ đều lui ra, tiểu Yến tử mới tiếp tục.

    - Nói thật cho các ngươi biết đi, ta không phải là cách cách, Tử Vi mới là con gái của hoàng thượng, nàng mới là cách cách quý giá!

    - Cái gì!

    Ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Thái kêu lên sợ hãi, điều này thật sự là quá dọa người. Chỉ có Phúc Nhĩ Khang đã nghe qua chuyện xưa của Tử Vi gật gật đầu, làm ra bộ dáng cao thâm.

    - Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Tiểu Yến tử, muội biết không, mạo hiểm nhận thức người hoàng gia chính là tội chết!

    Vẻ mặt Vĩnh Kỳ lo lắng, biết tiểu Yến tử không phải là muội muội của mình liền dâng lên vui sướng lại bị nỗi lo lắng thật sâu thay thế.

    - Ta không phải cố ý!

    Tiểu Yến tử cắn môi:

    - Lúc đó ta bị một mũi tên bắn tổn thương, bệnh hỗn loạn, Lệnh phi nương nương cùng hoàng a mã hỏi ta cái gì ta cũng không biết, các ngươi chứng kiến đồ vật trên người ta mang theo, đều nhận định ta là cách cách, chờ khi ta tỉnh lại, ta cũng đã là cách cách, nghe những người đó quỳ xuống hướng ta kêu « cách cách thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế' thì ta lại váng đầu! Sau đó ta nghĩ nói cho các ngươi biết, nhưng Lệnh phi nương nương nói với ta, nếu ta dám nói mình không phải là cách cách, cũng sẽ bị chém đầu..

    Tiểu Yến tử vạn phần ủy khuất:

    - Ta cũng lo lắng cho Tử Vi, cầm châu báu Lệnh phi nương nương ban cho muốn xuất cung, tuy nhiên..

    Lại bị đánh.

    - Chuyện đã xảy ra rồi, nên làm thế nào mới tốt!

    Vĩnh Kỳ sốt ruột, mạo nhận hoàng gia chính là tội lớn giết cửu tộc, tiểu Yến tử là nữ tử mà hắn thích, hắn..

    Phúc Nhĩ Thái cũng sốt ruột, hắn là thư đồng của ngũ a ca, chủ yếu ngũ a ca đi đâu hắn đi đó, ngũ a ca ở chung cùng tiểu Yến tử, hắn tự nhiên cũng ở, đồng dạng hắn cũng thích tiểu Yến tử.

    - Hiện tại cần bàn bạc kỹ hơn.

    Hồi lâu sau Phúc Nhĩ Khang lên tiếng:

    - Hiện tại Tử Vi một mực lo lắng cho tiểu Yến tử, bây giờ chúng ta cần làm là cho các nàng nhanh chóng gặp nhau, vấn đề trao đổi thân phận đến lúc đó chúng ta từ từ suy nghĩ, hiện tại biết tiểu Yến tử không phải là cách cách cũng chỉ có vài người chúng ta, trong thời gian ngắn thân phận tiểu Yến tử sẽ không bị tiết lộ ra ngoài.

    Tiểu Yến tử vừa nghe cần đổi lại thân phận cũng có chút sốt ruột, đem thân phận đổi trở về, nàng vẫn là dân chúng bình thường.

    Từ kiệm nhập xa hoa thì dễ dàng, nhưng từ xa hoa nhập kiệm thì khó khăn. Hưởng thụ đãi ngộ làm cách cách thời gian dài như vậy, làm cho tiểu Yến tử phải quay về ngày tháng khổ cực như ngày xưa là điều không thể nào. Hơn nữa trong cung còn có người mà nàng muốn gặp, rời khỏi hoàng cung, chẳng phải nàng không còn gặp được hắn!

    Cắn chặt răng, tiểu Yến tử lại thẳng thắn một sự kiện:

    - Mấy năm trước, vị thái y đã khám bệnh cho ta từng gặp qua ta, nhưng qua vài năm hắn hẳn là không còn nhớ rõ.

    - Ngươi nói cái gì!

    Lần này kể cả Phúc Nhĩ Khang cũng kinh ngạc.

    Thái y khám bệnh cho tiểu Yến tử, không phải là Cố Vận An sao!

    - Vậy thì khó làm.

    - Là mấy năm trước gặp qua, hẳn là đã quên rồi đi.

    Phúc Nhĩ Thái nói:

    - Nếu còn nhớ rõ, Cố Vận An nhất định sẽ hỏi.

    - Hiện tại chúng ta chỉ có thể cầu nguyện như vậy.

    Sắc mặt Vĩnh Kỳ không tốt:

    - Cố Vận An không giống những thái y khác, không dễ làm. Bây giờ chúng ta chỉ có thể tận lực tránh tiếp xúc với hắn, tổn thương của tiểu Yến tử cũng sắp lành rồi, sau này cần lấy thuốc hãy để cho Minh Nguyệt Thải Hà đi thái y viện lấy là được.

    Nghe Vĩnh Kỳ nói xong, tiểu Yến tử cong miệng, không tình nguyện gật gật đầu. Sớm biết sẽ như vậy, nàng sẽ không nói cho bọn họ nghe chuyện mình từng gặp Cố thái y.

    - Sau này chúng ta chú ý Cố Vận An là được, bây giờ nên ngẫm lại làm sao làm cho tiểu Yến tử xuất cung đi gặp Tử Vi đi.

    Lúc này thập nhị a ca Vĩnh Cơ đang nhận sự huấn luyện cường độ cao.

    Vĩnh Cơ là con trai trưởng, là hoàng tử mà Dận Chân xem trọng, hơn nữa tuổi tác còn nhỏ, có thể bồi dưỡng rất tốt, chỉ cần dụng tâm chỉ dạy tương lai có thể trở thành một vị đế vương đủ tư cách. Hơn nữa bên người còn có một Khắc Thiện mặc kệ tâm tính hay trí mưu đều cao minh, càng có thể làm cho người yên tâm.

    Mấy ngày gần đây bên cạnh Vĩnh Cơ xuất hiện một vị thị vệ kiêm sư phụ, dạy dỗ bọn họ cả văn lẫn võ.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 109 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối với vị sư phụ thần bí đột nhiên xuất hiện, Khắc Thiện tràn đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu, nhưng sau khi xác định sư phụ không có ý hãm hại thập nhị a ca, liền bắt đầu nhận chân học tập, hắn muốn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, sau đó bảo hộ tốt cho thập nhị a ca!

    - Sư phụ, "không lo cho gia đình không biết củi gạo mắc" là có ý tứ gì?

    Giờ nghỉ ngơi, nhớ tới chính mình từ trong miệng mấy nô tài nghe được lời này, Vĩnh Cơ thật nhận chân hỏi sư phụ của mình.

    Dận Chân đang sửa chữa tư thế cho Khắc Thiện nghe lời này liếc mắt:

    - Ngày mai đi thượng thư phòng xin phép tiên sinh, ta mang các ngươi cùng xuất cung.

    Xuất cung đi ra dân gian thể nghiệm một phen, mới có thể gần gũi thể hội, câu nói kia là có ý tứ gì.

    Đúng vậy, vị thị vệ kiêm sư phụ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Vĩnh Cơ cùng Khắc Thiện chính là Ung Chính đế Dận Chân. Xét thấy biểu hiện của Càn Long những năm qua mà xem, Dận Chân không cho rằng Càn Long có thể đem cháu của mình dạy dỗ tốt, tránh cho Đại Thanh sớm vong, nuôi cấy một vị quân vương đủ tư cách là điều cần thiết.

    Sáng hôm sau, thập nhị a ca Vĩnh Cơ cùng Khắc Thiện đi tới thượng thư phòng, rốt cục ở giờ Mão thì gặp được thân ảnh sư phụ. Chờ sư phụ kiểm tra xong bài học của hắn cùng Khắc Thiện, lập tức hướng sư phụ đưa ra xin nghỉ phép.

    Trước khi sư phụ đến thượng thư phòng, đại tổng quản Ngô Thư đã đi tìm hắn, vì thế sư phụ gật đầu cho phép thập nhị a ca nghỉ học.

    Từ biệt sư phụ cùng các vị hoàng huynh, Vĩnh Cơ cùng Khắc Thiện lập tức chạy về a ca sở, giờ phút này Dận Chân đang đợi ở đó.

    Xuất cung cần thay đổi thường phục, mục đích là vì thể nghiệm cuộc sống của dân chúng, DậnChân chuẩn bị quần áo vải hết sức bình thường, trừ bỏ hai khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp, theo quần áo chỉ biết là nhi đồng gia đình bình thường.

    Dận Chân cầm lệnh bài xuất cung dẫn Vĩnh Cơ cùng Khắc Thiện đi ra hoàng cung, chưa tới một canh giờ sau ngũ a ca Vĩnh Kỳ cùng thư đồng Phúc Nhĩ Thái còn có ngự tiền thị vệ Phúc Nhĩ Khang mang theo một tiểu thái giám thoạt nhìn có chút gầy yếu cũng xuất cung.

    Cố Vận An ngồi ở một quán trà cách cửa cung đợi, thỉnh thoảng nhìn hướng cổng lớn hoàng cung, ánh mắt mong mỏi. Lúc này Dận Chân mang theo Vĩnh Cơ cùng Khắc Thiện đi tới.

    Vừa nhìn thấy Dận Chân, Cố Vận An liền nói:

    - Gia của tôi a, ngài đã đi ra rồi, tôi đều nhanh chờ thành hòn vọng phu!

    Đối với điểm này, Cố Vận An luôn thật biết điều.

    - Hòn vọng phu?

    Thập nhị a ca thò đầu từ sau lưng Dận Chân, ngơ ngác nhìn Cố Vận An, là Cố thái y nói sai rồi đi?

    Thập nhị a ca theo thói quen nhìn qua Khắc Thiện, có gì không hiểu sẽ hỏi Khắc Thiện là được rồi.

    Khắc Thiện thập phần bình tĩnh:

    - Cố thái y hẳn vì đọc sách không tốt lắm, dùng từ sai lầm rồi, thập nhị a ca không cần để ý.

    Nghe vậy Vĩnh Cơ nhận chân gật gật đầu, sau đó nắm tay, hắn nhất định sẽ học tập cho thật giỏi, tương lai tuyệt đối sẽ không giống như Cố thái y, dùng sai từ chẳng hạn, thật dọa người.

    Giải thích xong cho Vĩnh Cơ, Khắc Thiện dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Dận Chân cùng Cố Vận An.

    - Trước dùng đồ ăn sáng.

    Dận Chân đi qua ngồi xuống ghế, hai tiểu tử đáng yêu tú khí ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống bên cạnh.
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 110 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng là nam nhân nhà hắn, uy vũ khí phách không cần giải thích.

    Mỗi người một chén hồn đồn, chờ ông chủ bưng lên, Cố Vận An liền cầm đũa ăn, đói chết hắn!

    Đêm qua chuẩn bị dùng bữa, người Thục Phương trai lại đến, nói là mời hắn đi tái khám cho "cách cách".

    Chờ Cố Vận An đi tới Thục Phương trai, bên trong đầy người. Ngũ a ca cùng huynh đệ Phúc gia đều có mặt, có thể xem như chỉnh tề.

    Xem xong thương thế cho tiểu Yến tử, không đợi Cố Vận An cáo từ, đã bị nhiệt tình giữ lại.

    Ngũ a ca cùng hai huynh đệ Phúc gia luôn tràn đầy ác ý với hắn, bây giờ lại khó được nhiệt tình giữ lại hắn nói rõ điều gì!

    Chồn cấp gà chúc tết, không có lòng tốt!

    Cố Vận An khởi lên toàn bộ tinh thần, dùng đủ lý do muốn rời đi nhưng không thành công, nhìn thấy cung nữ cùng thái giám bưng đầy thức ăn lên bàn, hương vị ngửi cũng không sai, nhưng nhìn thấy những người này làm dạ dày hắn phát đau!

    Hắn còn chưa ngồi xuống ghế, ngũ a ca đã bắt đầu bộ lời của hắn.

    Đối với biểu hiện rõ ràng không có kiên nhẫn nhưng lại cố tình ra vẻ nhẫn nhịn bắt chuyện của ngũ a ca, thân là hoàng mã ma Cố Vận An lắc đầu, tỏ vẻ kẻ này không chịu nổi trọng dụng.

    Phỏng chừng hiện tại chỉ số thông minh của ngũ a ca đều dùng suy nghĩ làm sao lấy lòng tiểu Yến tử, bảo trụ mạng của nàng, dùng từ vô cùng trắng ra, nghe được làm Cố Vận An nâng trán cảm thán, loại chỉ số thông minh này còn khiến cho hắn cảm giác như lâm đại địch, Cố Vận An cảm giác mình vô dụng.

    Cuối cùng Phúc Nhĩ Khang phải xen vào.

    - Ta nghe người ta nói Cố thái y ở trong thành mở một hiệu thuốc bắc..

    - Không phải hiệu thuốc bắc, là y quán.

    Cố Vận An ngắt lời. Hiệu thuốc bắc là chủ quản bán thuốc, bốc thuốc, tuy rằng cũng có thầy thuốc tọa chẩn, nhưng chung quy không phải chủ yếu xem bệnh cho người ta, mà y quán là chủ yếu xem bệnh cho người khác, hai bên có khác nhau không ít.

    Phúc Nhĩ Khang siết chặt nắm tay, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại:

    - Cố thái y cũng biết Vĩnh Kỳ đau lòng cách cách từ dân gian tới như tiểu Yến tử, nghe nói sau khi tiểu Yến tử vào kinh từng nhiễm một lần gió lạnh, bị một thầy thuốc y thuật cao siêu cứu, chúng tôi lại nghe thấy Cố thái y mở một gian.. y quán trong kinh thành, cho nên..

    Nói tới đây hắn ngẩng đầu, chặt chẽ nhìn chăm chú vào biểu tình trên mặt Cố Vận An.

    Vẻ mặt Cố Vận An ra vẻ nghi hoặc, nỗ lực trầm tư, cuối cùng tiếc nuối lắc đầu:

    - Chưa từng gặp qua, không phải ta cứu.

    Vĩnh Kỳ cùng huynh đệ Phúc gia chứng kiến Cố Vận An cũng không giống giả bộ, khóe môi mang cười liếc nhau một cái, sau đó tìm một lý do rời đi, lưu lại một mình Cố Vận An đối diện một bàn thức ăn ngon không biết nên nói gì.

    Con bà nó, đám người này thật không biết điều! Làm khó hắn vất vả biểu diễn thời gian dài như vậy!

    Rốt cục hắn có nên ăn hay không?

    Cuối cùng hắn mang theo tiếc nuối rời khỏi Thục Phương trai, đồ vật của nơi đó hắn thật không dám ăn, vạn nhất biến thành thiếu não như bọn hắn thì làm sao bây giờ?

    Chịu đựng đói khát chuẩn bị quay về thái y viện hắn mới nhớ tới, đám người Thục Phương trai cũng không tìm người đưa hắn trở về! Cảnh tối lửa tắt đèn hắn làm sao nhìn thấy đường đi!

    Chờ hắn dùng lệnh bài của Càn Long nhờ thị vệ tuần tra đưa mình trở về thì đã muộn. Vì thế Cố hoàng hậu trực tiếp quay về phòng, lên giường đi ngủ.

    Ăn xong chén hồn đồn, hắn thầm nhủ, đừng chờ hắn tìm được cơ hội, bằng không hắn tuyệt đối sẽ trả thù trở về!

    - Ông chủ, lại đến một chén.

    Vĩnh Cơ cùng Khắc Thiện ăn thật ngon lành, ăn quen sơn trân hải vị, cháo loãng ăn sáng cũng có hương vị đặc thù khác.

    Bốn người ăn xong, ông chủ cười nói:

    - Tổng cộng mười lăm văn tiền.

    Cố Vận An lấy ra mấy tiền đồng đưa cho ông chủ, sau đó cùng Dận Chân cùng nhau mang theo hai tiểu tử rời đi.
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 110 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Vận An nhìn ánh mắt hai tiểu tử, lấy ra hai đồng tiền đưa cho mỗi người một khối.

    - Đây là đồng tiền, là một loại tiền bạc mà người nhà dân chúng bình thường sử dụng phổ biến nhất, hai mươi lượng bạc có thể làm cho một gia đình dân chúng bình thường sử dụng một hai năm.

    Vĩnh Cơ cùng Khắc Thiện lần đầu tiên chứng kiến đồng tiền, trong kim trân châu phỉ thúy chân kim bạc trắng thập phần phổ biến, nhưng lại chưa từng gặp qua đồng tiền, dù là tiểu thái giám trong cung thu hối lộ cũng dùng bạc làm đơn vị.

    Hai tiểu tử nhìn mọi người đang bận rộn bên cạnh, nhìn nhìn lại đồng tiền trong tay, ánh mắt trở nên kiên định.

    Biểu hiện của hai người rơi vào trong mắt Dận Chân, có chút thỏa mãn gật gật đầu.

    Dận Chân mang theo Khắc Thiện cùng Vĩnh Cơ xuất cung còn chưa tới một giờ, ngũ a ca mang theo Phúc gia huynh đệ xuất cung, bên cạnh còn đi theo một tiểu thái giám thoạt nhìn có chút nho nhỏ gầy teo lại lén lút.

    Tiểu thái giám này chính là tiểu Yến tử, lần này xuất cung chính là làm cho nàng gặp Tử Vi một lần, sau đó thương nghị làm sao bảo trụ đầu của tiểu Yến tử lại làm cho Tử Vi cùng hoàng thượng quen biết nhau.

    Sở dĩ bọn hắn gấp gáp như vậy, to gan như vậy, cũng bởi vì ngày hôm qua thử Cố Vận An một phen.

    Ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Khang thập phần xác định Cố Vận An không nhớ rõ từng gặp qua tiểu Yến tử. Thế nhưng bởi vì bọn hắn cố ý đem thời gian sai lầm nói với Cố Vận An, tuy rằng hiện tại hắn còn không nhớ lại, nhưng cũng không có nghĩa ngày sau sẽ nhớ không nổi, tránh cho đêm dài lắm mộng, chỉ có thể tính toán giải quyết.

    Tương lai chờ đợi Tử Vi trở về vị trí cũ, tiểu Yến tử cũng sẽ được an toàn, Cố Vận An còn nhớ được hay không cũng không thành vấn đề gì.

    Cho nên động tác của bọn hắn chỉ có thể càng nhanh càng tốt.

    Kỳ thật bọn hắn cũng không biết, chuyện từng gặp qua tiểu Yến tử Cố Vận An chẳng những nhớ rõ, hơn nữa còn biết rõ thân phận tiểu Yến tử còn hơn chính bản thân nàng, hơn nữa người hiểu rõ thân phận tiểu Yến tử cũng không chỉ một mình hắn.

    Hiện tại ngũ a ca lẽ ra nên ở thượng thư phòng đọc sách lại ỷ vào chính mình "được hoàng a mã vô cùng sủng ái" nên rất ít đi thượng thư phòng. Vốn ở độ tuổi của hắn đã nên xuất cung phân phủ lĩnh việc làm, nhưng cũng không biết do Càn Long đem Vĩnh Kỳ quên mất, hay là giống như Lệnh phi suy nghĩ, hoàng thượng đem ngũ a ca Vĩnh Kỳ xem là nhân tuyển làm thái tử tương lai, ban thưởng Cảnh Dương cung xong luôn ở lại trong cung.

    Nhưng tuy ban thưởng cung điện mà lại không nhắc gì tới việc lĩnh việc làm, chỉ có thể lúng ta lúng túng mỗi ngày tiếp tục đi thượng thư phòng, ở trước mặt sư phụ biểu hiện một phen, khinh bỉ đệ đệ, bưng một chút cái giá làm huynh trưởng của mình. Dù là lục a ca nhỏ hơn ngũ a a một chút như là Vĩnh Dung cũng đã được phong bối lặc, xuất cung xây phủ.

    Từ khi tiểu Yến tử vào cung ngũ a ca càng ít đi thượng thư phòng, vài ngày cơ hồ đều đi Thục Phương trai ân cần hỏi han tiểu Yến tử.

    Hôm nay, ỷ vào "đặc quyền" của mình, vào giờ học liền dẫn thư đồng của mình xuất cung.

    Rời khỏi cổng lớn hoàng cung, bốn người lập tức lên xe ngựa mà Phúc Nhĩ Khang chuẩn bị sẵn.

    Vừa vào xe ngựa, vừa rồi tiểu Yến tử luôn khom thắt lưng nhẹ nhàng thở ra, tim đập như trống, nghĩ trong chốc lát nhìn thấy Tử Vi sẽ viện lý do gì giải thích, trong lòng có chút trăm mối cảm xúc lẫn lộn.

    Bên kia Dận Chân bốn người đi về hướng tây, tùy ý cho hai nhi đồng quan sát cuộc sống của dân chúng, sau đó Cố Vận An giúp giải đáp, chờ Cố Vận An không đáp được thì tới phiên Dận Chân ra mặt.

    - Khắc Thiện, đó có phải là ngũ a ca hay không?

    Vĩnh Cơ kéo tay áo Khắc Thiện, chỉ phía trước hỏi. Không biết bắt đầu từ khi nào, thập nhị luôn thập phần có lễ phép không tiếp tục kêu Vĩnh Kỳ là ngũ ca, mà giống như những người khác kêu ngũ a ca, chỉ hơn kém một chữ, nhưng khác biệt thật lớn.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...