Welcome! You have been invited by Benefits to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 286 Tìm chủ đề
Chương 40: Đạo tặc hung hăng càn quấy!

Tô Tử An hoàn toàn không biết Tô Lạc đã chạy trốn, giờ phút này đang hắn muốn đi vào Tàng Bảo Các.

Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên

Nhưng khi, hắn nhìn thấy cái khóa treo trên khung cửa, sắc mặt lập tức trở nên cực kì khó coi.

Cái khóa này là đệ nhất thợ khóa ở kinh thành làm ra, có thể mở, thì cũng chỉ có một cái chìa khóa ở trên người mình.

Nhưng hiện tại, cái khóa này đã bị người khác mở ra, hơn nữa còn công khai mà để lại như vậy, nhìn thật châm chọc.

Lập tức sắc mặt Tô Tử An cực kì cứng ngắc, hắn đẩy cửa, lớn tiếng tức giận nói: "Đốt đèn lên!"

Rất nhanh, tiểu vệ bên cạnh đem lồng đèn đưa cho hắn, sau đó đem nến trong phòng thắp sáng.

Nhìn về phía Lầu một đảo lộn mà bừa bộn, xem qua đã biết rõ ràng bị người lục lọi qua.

Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên

Cái tên trộm này còn vô cùng lớn mật, hoàn toàn không đem đồ vật trả lại vềvị trí cũ!

Đi lên lầu hai.

Đương nhiên lầu hai cũng bị lục qua, nhưng không mất thứ gì.

Nhưng càng như thế, sắc mặt Tô Tử An lại càng khó coi, bởi vì hắn biết, tên trộm này nhất định là cao thủ, hắn nhìn qua lầu một lầu hai, như vậy mục tiêu của hắn là chỉ lầu ba.

Quả nhiên!

Khiến Tô Tử An đi đến lầu ba, nhìn vào trong sảnh, đầu óc lập tức ong ong nhiễu loạn, yết hầu ngòn ngọt, như thể phun ra một ngụm máu.

Hắn thấy cái lỗ đen nhỏ trên miếng gạch kia! Chỗ để Thiên Linh Thủy.

Ở đây ngoại trừ lão tổ tông, cũng chỉ có hắn biết, nhưng là bây giờ lại bị người đào lên rồi!

Tô Tử An chỉ cảm thấy tay chân như nhũn ra, cơ hồ đứng mất cân bằng.

Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên

Chờ tâm ổn định, hắn giữ vững tinh thần tiến đến xem xét, phát hiện bên trong không cánh mà bay.

Đáng hận cực kì!

Tô Tử An tức giận đến mức phun ra một ngụm máu tại chỗ.

Ở bên trong cái hộp nhỏ kia chứa Thiên Linh Thủy là vật chí bảo của Tô phủ hắn!

Nhưng là, càng khiến hắn phẫn nộ chính là, ngoại trừ Thiên Linh Thủy ở trong, còn cái bản đồ kia, cái hộp có bản đồ mới là đồ vật quan trọng nhất!

Đây chính là bản đồ mở ra Bát Hoang Thần Mộ trong truyền thuyết, các cường giả ở trên cả đại lục đều đang tìm, tuy nhiên đây chẳng qua là một mảnh nhỏ, nhưng đây cũng chính là khiến thiên hạ đại loạn vì giữ đồ.

Giờ đây rõ ràng bị người đánh cắp cùng với Thiên Linh Thủy.

Tô Tử An tức giận toàn thân phát run, một câu cũng nói không nên lời, hắn cảm giác mình sắp phát điên.

"Tìm! Phải tìm ra tên trộm!" Phanh thây xé xác nó! Tô Tử An tức giận đến toàn thân phát run.

Bỗng nhiên, mắt hắn thấy trong đây hình như có một vật, lấy lên xem, phát hiện đó là Tử Ngư ngọc bội.

NTử Ngư ngọc bội này chẳng lẽ là tên trộm làm rơi?

Đây là có tính toán ư? Trộm đồ vật còn lưu lại tín vật? Tốt cho tên tặc hung hăng càn quấy nhà ngươi!

Tô Tử An cảm thấy, nếu như tên trộm này hiện tại đứng ở trước mặt hắn, hắn nhất định bóp chết tên trộm này.

Đáng tiếc hắn mãi mãi không biết, tên trộm tài giỏi mà hắn hận đến hàm răng đều ngứa, chính là đứa con gái vô dụng nhất trong suy nghĩ của hắn.

"Đem ngọc bội này đưa đến Dong Binh Công Hội, để cho bọn hắn mau tra ra tất cả tin tức quan hệ liên quan đến ngọc bội này!" Tô Tử An tin, chỉ cần hắn tra ra chủ của ngọc bội này, như vậy tên trộm đêm nay không thể ẩn trốn.

Ông nhất định phải đem tên trộm tìm ra, cho hắn nhìn một cái xem Tô phủ có phải là nơi hắn muốn tới thì tới muốn đi thì đi không!

Nhưng lúc này, tên hộ vệ kia lại vẻ mặt do dự, muốn nói lại thôi.

"Còn không mau đi đi!" Tô Tử An tức giận lớn tiếng.

"Đại tướng quân, khối ngọc bội này.. Ti, ti chức đã gặp" Hộ vệ ấp a ấp úng, do dự.

"Ngươi gặp? Đã gặp ở đau?" Tô Tử An toàn thân đột nhiên chấn động, trừng mắt đối phương
 
Bài viết: 286 Tìm chủ đề
Chương 41: Đạo tặc hung hăng càn quấy (2)

"Là của.. Là của.." Thị vệ có chút không dám nói thật, nếu nói sai đổ oan cho đại thiếu gia, chẳng phải là.. Giờ phút này hắn hối hận muốn tát mình một cái, vừa rồi không nhiều lời thì đã tốt.

Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên

"Nói!" Tô Tử An đá một cái qua, đạp hộ vệ ngã trên mặt đất.

"Dạ.. Là đại thiếu gia!" Thị vệ bị đạp đến phun ra một ngụm máu, hắn che ngực, lớn tiếng nói, "Khối ngọc bội này là của đại thiếu gia!"

"Ngươi nói sao!" Tô Tử An lại hung hăng đạp hắn, "Nói thế mà cũng nói ư? Dám nói khối ngọc bội này là của đại thiếu gia? Chuyện này sao có thể!"

Vào lúc này, có người lớn tiếng chạy đến báo.

"Đại tướng quân! Tên trộm kia đi vào Càn Khôn Viện của đại thiếu gia sau đó biến mất!"

Những lời này giống như một gậy đánh xuống, cứu mạng của tên hộ vệ kia

"Ngươi nói sao? Tên trộm kia chạy vào tiểu viện của đại thiếu gia sau đó biến mất?" Tô Tử An sắc mặt lạnh lùng, đáng sợ. "Một tay hắn nắm chặt cổ áo tên hạ nhân, mặt mũi dữ tợn, hung ác," Cho ngươi nói lại lần nữa! "

Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên

Thị vệ kia không biết chuyện gì xảy ra ở đây, hắn chỉ là muốn báo cáo, bị Tô Tử An nắm lấy cổ áo nhấc lên, mặt mũi hắn tràn đầy nghi hoặc, nhưng vẫn cứ đứt quãng mà nói lại lần nữa:" Tiểu nhân không có nói sai, kẻ trộm thật biến mất trong sân của đại thiếu gia, hơn nữa.. Hơn nữa cách tiểu viện của đại thiếu gia một đoạn không xa, Quế Ma Ma bị giết trên đường, còn có một nha đầu làm chứng.. "

Hiện tại, bao nhiêu chứng cứ chính xác đều hướng về phía Tô Tĩnh Vũ.

Nhưng mà, Tô Tử An không muốn tin.

Tô Tĩnh Vũ là nhi tử hắn coi trọng nhất, là người thừa kế Tô phủ tương lai, hắn căn bản không có lý do để làm như vậy!

Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!

Nói cái gì Tô Tử An cũng không chịu tin rằng, hắn một tay nuôi dưỡng nhi tử như người bạn của hắn.

Nhưng, hiện tại kẻ trộm đúng là biến mất tại Càn Khôn viện, cho nên hắn vẫn phải đi một chuyến đến, đem mọi truyện giải quyết rõ ràng.

Tô Tử An mang theo một đám người hướng đến Càn Khôn viện đi như chạy vội.

Đến Càn Khôn viện, hắn thấy Tô Bác Vũ đang cùng Tô Tĩnh Vũ giằng co.

" Tĩnh Vũ! "Tô Tử An lạnh lùng mà trừng mắt với hắn," Ngươi muốn làm gì? Khi sư diệt tổ sao? "

Tô Tĩnh Vũ đang chuẩn bị đánh nhau cùng Tô Bác Vũ, nhìn thấy Tô Tử An, hắn vội vàng nói với Tô Tử An:" Phụ thân, người cuối cùng cũng đến, người hãy làm chủ cho con! Con căn bản không biết chuyện gì xảy ra, Nhị gia gia lại cứ khăng khăng mà chỉ trích con là trộm! "

Tô Tử An nhìn qua Tô Bác Vũ.

Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên

Tô Bác Vũ cười lạnh nói:" Không phải ngươi thì là ai? Kẻ trộm kia chính là đang trốn ở trong sân của ngươi, nếu ngươi trong sạch, vì sao không dám để ta xét! "

" Nhị thúc! "Tô Tử An đang muốn nói chuyện, lại bị Tô Bác Vũ ngắt lời.

" Tử An, Nhị thúc tận mắt nhìn thấy kẻ trộm kia tiến vào Càn Khôn viện, cho dù Tĩnh Vũ là con của ngươi, vậy cũng không thoát được liên quan. "Kẻ trộm kia đang bị trọng thương, đi lại khó khăn, căn bản là chạy không xa, nếu không phải là Tô Tĩnh Vũ giữ lại, hắn đã sớm bắt được đối phương.

Tô Tử An mặt mũi tràn đầy trầm ổn, cuối cùng nhắm mắt, thống khổ nói:" Nhị thúc.. Tàng Bảo Các bị trộm. "

" Ngươi nói cái gì! "Tô Bác Vũ lập tức biến sắc, trở nên rất khó coi," Cái gì bị trộm? "

" Thiên Linh Thủy, còn có.. Tàng bản đồ.."Tô Tử An phiền muộn, quả thực muốn đập đầu vào tường

Tô Bác Vũ sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, hắn ong ong, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Hắn giờ mới biết được, căn bản đối phương chính là dùng kế điệu hổ ly sơn với hắn!

Đối phương đưa hắn đi, sau đó một người khác thừa cơ tiến vào Tàng Bảo Các trộm. Nghĩ đến tận đây, Tô Bác Vũ hận không thể hung hăng đánh chính mình một cái.
 
Bài viết: 286 Tìm chủ đề
Chương 42: Đạo tặc Hung hăng càn quấy (3)

Tô Bác Vũ nhìn Tô Tĩnh Vũ lạnh băng, giọng nói lạnh lùng: "Đi vào tìm!"

"Phụ thân!" vẻ mặt Tô Tĩnh Vũ khó hiểu, không biết Truyện gì. Thiên Linh Thủy cái gì, cái gì tàng bản đồ, hắn hoàn toàn không biết rõ tình hình lúc này?

"Ngườ iđâu, bắt đầu tra từ phòng Tô Tĩnh Vũ!" sắc mặt Tô Bác Vũ tái nhợt, không một chút lưu tình.

"Phụ thân!" đáy mắt Tô Tĩnh Vũ hiện lên một tia sợ hãi.

Tô Tử An lạnh lùng nhìn Tô Tĩnh Vũ, khổ sở nói, "Không thể là thật, nếu như chứng minh con trong sạch, không cho người khác đổi oan con"

Nói xong, hắn giơ tay, vẻ mặt uy nghiêm: "Vào tìm!"

Một tiếng ra lệnh, một nhóm hơn hai mươi người thị vệ lập tức chen vào, rất nhanh tản đến tất cả cái gian phòng xem xét.

Tô Tử An cùng Tô Bác Vũ cũng không nhàn rỗi, hai người ánh mắt như điện quét toàn bộ tiểu viện, rất sợ bỏ qua một chút manh mối.

Tìm hết bên ngoài, Tô Tử An theo thị vệ còn lại bước vào trong.

Xét qua một lần, lại không phát hiện cái gì.

Đáy mắt Tô Tử An có chút phức tạp, hắn mừng vì việc này cùng con hắn không liên quan, nhưng phiền muộn tìm không ra chút manh mối.

Nhưng mà vào lúc này, bỗng nhiên có một tên thị vệ la lớn: "Cái gì kia?"

Chỗ hắn chỉ là đáy giường, chỗ đó có bóng mờ màu đen, dưới ánh đèn u ám như ẩn như hiện.

"Lấy ra xem!" lập tức sắc mặt Tô Tử An trở nên tái nhợt.

Thị vệ kia được lệnh, rất nhanh cúi xuống mặt đất, đem đồ vật kia ôm ra.

"Đây là.." Tô Tử An thấy y phục màu đen kia, sắc mặt lập tức cũng đen như màu đen y phục, đen đến mơ hồ không rõ tướng mạo của hắn.

Giờ phút này, trong đầu hắn nhiễu loạn, so với đánh bại còn muốn tự sụp đổ.

Hắn không nghĩ tới, vừa tìm, vậy mà thật sự tìm ra..

Tầm mắt hắn dời xuống, nhìn cái hộp gỗ nhỏ quen thuộc.

Lập tức, sắc mặt Tô Tử An cùng Tô Bác Vũ đều biến xám trắng

Vì hai người họ đều nhận ra, cái hộp nhỏ này là hộp đựng Thiên Linh Thủy.

Nhưng bây giờ trong hộp lại rỗng không, đừng nói Thiên Linh Thủy, cả tàng bàn đồ đặt ở dưới đáy cũng đều không cánh mà bay.

Con mắt Tô Tử An như như rắn độc nhìn chằm chằm vào Tô Tĩnh Vũ, một tay bóp yết hầu của hắn, lớn tiếng gầm lên: "Nghịch tử! Nói mau, Thiên Linh Thủy đâu rồi? Còn có tàng bản đồ? Nói mau!"

Lúc này, tất cả căn cứ trùng hợp đều chỉ vào Tô Tĩnh Vũ, làm hắn hết đường chối cãi, không thể chống chế.

Tô Tĩnh Vũ vô tội cực kỳ, cũng cực kỳ mờ mịt: "Phụ thân, người đang nói cái gì? Thiên Linh Thủy? Tàng bản đồ?" Hắn từng chữ đều biết rõ, mà chỗ thì không biết?

"Không cần giả ngốc trước mặt lão tử, nói! Thiên Linh Thủy ở đâu? Có phải ngươi uống rồi? Nói mau, bằng không lão tử bóp chết ngươi!" Lúc này, Tô Tử An thật sự tức giận.

Cái Thiên Linh Thủy kia là bảo bối tang cấp, lão gia tử định thời điểm trùng kích thất giai mới dùng, nên cất giữ, lại bị người trộm đi!

Nếu lão gia tử có thể lên tới thất giai, vậy Tô phủ bọn họ thật sự trèo lên, trở thành đệ nhất thế gia ở đông lăng quốc.

Nhưng hiện tại, không có.. Cái gì cũng bị mất. Còn không biết lão gia tử sau khi xuất quan có thể sẽ tức giận đến thổ huyết.

"Phụ thân.. Con thật sự không biết a, con thật không có trộm\!" Tô Tĩnh Vũ kêu to oan uổng.

Thực tế, hắn là oan uổng, ai bảo lúc trước hắn đắc tội Tô Lạc, cái người ích kỷ?
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 286 Tìm chủ đề
Chương 43: Mảnh tàng bản đồ xuất hiện

[HIDE-THANKS]
'Đây là cái gì? "Tô Tử An nén đau khổ, hắn đem khối ngọc bội Tử Ngư ném ra.

Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên

" Ngọc bội Tử Ngư? "

" Đây là của ngươi đúng không? "Hai mắt Tô Tử An âm trầm, bất giác cười lạnh, nhìn hai chân Tô Tĩnh Vũ run lên.

" Đúng là của nhi tử, nhưng ba ngày trước nhi tử không cẩn thận đã làm rơi. "

" Làm rơi? Giờ ngươi nói làm rơi? "Tô Tử An liên tục cười lạnh, từng bước tới gần.

" Giam hắn lại từ từ thẩm vấn! Dù kẻ trộm không phải hắn, cũng sẽ có quan hệ với hắn "Tô Bác Vũ cầm khối ngọc bội Tử Ngư vẫn còn có hơi ấm kia trong tay, đáy mắt hiện lên tia ngoan độc.

Tiểu viện vắng vẻ trong Tô phủ

Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên

Cho dù toàn bộ Tô phủ có đèn đuốc sáng trưng, tiếng động vô cùng lớn, thì cũng chỉ có cái tiểu viện vắng vẻ này yên tĩnh giống như đêm khuya.

Nam Cung Lưu Vân sau khi vứt bỏ được cái đuôi, cười ha ha đi tìm Tô Lạc.

Hắn lúc này đã thay đổi bộ y phục tên trộm ban nãy.

Lúc này, hắn đẹp đến mức như nam nhân cực đẹp bước từ trong tranh, cơ thể như điêu khắc ở thời cổ Hy Lạp, góc cạnh rõ ràng, mang thần thái ôn hòa, lười biếng, tà mị còn mang theo nụ cười xinh đẹp.

" Như nào? Bổn vương làm tốt chứ? "Nam Cung Lưu Vân nghiêng người dựa vào hoa quỳnh ngồi xuống, hai tay thon dài ôm lấy, mỉm cười mà ngóng nhìn về phía Tô Lạc

" Miễn cưỡng vượt qua kiểm tra. "Tô Lạc ngồi trên mặt ghế đá bên trong phòng, phía trước là bàn đá, ở trên để một bình trà xanh, hương trà lượn lờ, mờ mịt.

Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên

Đối mặt với nàng, Nam Cung Lưu Vân vẫn mang thái độ ôn hòa, không để ý, ngược lại liếm môi, tiến đến gần nàng, hơi nóng phả vào tai nàng, thanh âm trầm thấp mập mờ:" Nha đầu ngoan, lấy được Thiên Linh Thủy rồi hả? "

" Đương nhiên, phải xem ai là người lấy. "Tô Lạc nhận nhiệm vụ, chưa bao giờ có chữ thất bại, dù cho ở thời cổ đại, độ khó tăng lên nhiều cũng không làm khó được nàng.

Nàng đem Thiên Linh Thủy đưa ra cho hắn xem, ánh mắt mang theo vẻ đắc ý," Tưởng đề phòng nghiêm ngặt nhưng ta vẫn lấy được cái này. "

Nam Cung Lưu Vân sủng nịch mà dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng chỉ lên trán nàng:" Nàng khoác lác quá. Nếu như không phải bổn vương đem lão nhân kia đi, nàng cho rằng đơn giản như vậy sao? "

" Đúng rồi, cái tấm bản đồ này là cái gì? Huynh biết không? "Tô Lạc tức giận mà trợn tròn mắt, sau đó đem cái mảnh giấy ố vàng kia cho Nam Cung Lưu Vân.

Bên trên văn tự cổ quái xiêu xiêu vẹo vẹo, nàng hoàn toàn không hiểu.

Nam Cung Lưu Vân cầm lấy xem xét cẩn thận. Hắn vốn là không đếm xỉa tới, nhưng nhìn thấy mấy dòng chữ về sau, Nam Cung Lưu Vân mắt có chút rung động.

Mới đầu trên mặt còn mang theo một nét cười của tên du côn, nhưng mà sau một phút đồng hồ, thần sắc của hắn vậy mà thay đổi.

Làm cho Tấn vương điện hạ thay đổi sắc mặt, hẳn không phải vật đơn giản.

Tô Lạc chăm chú nhìn Nam Cung Lưu Vân, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt hắn.

Tô Lạc hơi tò mò chớp mắt mấy cái, đôi mắt dễ thương căng mọng rung động lòng người:" Như thế nào? Chẳng lẽ thật sự là tàng bản đồ hay sao? "

" Thứ này nàng tìm được ở đâu?"Nam Cung Lưu Vân nghiêm túc hỏi.

Vật này tuyệt đối không đơn giản, đâu phải tùy tiện có thể lấy? Hơn nữa theo hắn được biết, Tô Lạc là thứ nữ của Tô phủ, hơn nữa còn không được sủng ái, trong tay tại sao có thể có bảo bối như vậy?

Nam Cung Lưu Vân không hiểu, vì vậy, hắn lẳng lặng nhìn Tô Lạc, đợi nàng nói ra đáp án.

Thấy Nam Cung Lưu Vân chăm chú như vậy, Tô Lạc có chút nghi ngờ.

Đây rốt cuộc là vật gì? Có thể khiến Nam Cung Lưu Vân nghiêm túc như vậy nói chuyện..
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 286 Tìm chủ đề
Chương 44: Mảnh ghép Tàng bản đồ xuất hiện (2)

[HIDE-THANKS]
"Không phải cố ý tìm, nó được giấu ở bên trong hộp đựng Thiên Linh Thủy, ta vốn định để hộp lại vu oan cho Tô Tĩnh Vũ, nhưng khi nhìn thấy tờ giấy này, thì lấy lại, tránh để cho Tô Tĩnh Vũ có gì." Tô Lạc rất vô tội mà chớp mắt mấy cái, nàng còn nhún nhún vai.

Nam Cung Lưu Vân cực độ kì im lặng mà nhìn Tô Lạc, một lát sau, hắn dùng lực xoa đầu nàng: "Nha đầu nàng ăn cái gì mà lớn lên? Vận khí tốt như vậy? Đi trộm Thiên Linh Thủy còn có thể thuận tay lấy được tàng bản đồ."

Hắn trong truyền thuyết tuy là con cưng của thượng đế, nhưng so với vận khí của nha đầu này.. Hắn thật hâm mộ ghen ghét hận đủ loại..

Mấy ngày ngắn ngủi tiếp xúc, mắt nhìn nàng không phải thiên phú linh lực Tử cấp thượng phẩm, mà là mộc hỏa song hệ tu Luyện dược sư, còn là không gian pháp sư, bây giờ lại còn thuận tay kiếm được một phần của Tàng bản đồ Bát Hoang Thần Điện!

Thật là làm cho hắn muốn đập đầu vào tường.

Nam Cung Lưu Vân nhịn không được suy đoán: Nha đầu kia không phải là con riêng của nữ thần may mắn chứ?

Bị mắt hắn nhìn tận đáy lòng khiến Tô Lạc sợ hãi, ngón tay nhỏ chọc chọc cánh tay hắn: "Hỏi không trả lời, nói mau, chẳng lẽ đây quả thật là tàng bản đồ?"

"Hàng thật giá thật, già trẻ không gạt." Nam Cung Lưu Vân nói rất khẳng định, nhưng giọng điệu có chút vô lực, hiển nhiên hắn chưa hồi phục tinh thần lại từ lúc Tô Lạc đâm trúng.

"Cái kia, rất quan trọng?" Tô Lạc ngước khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, đôi mắt dễ thương lóng lánh hỏi.

"Sao có thể dùng quan trọng để hình dung nó?" mặt mũi Nam Cung Lưu Vân tràn đầy không đồng ý, "Đó căn bản là vật báu vô giá, Thiên Linh Thủy sánh với nó không cách nào ngang bằng."

"Thật sao?" Tô Lạc lập tức hào hứng bừng bừng, nàng nghi hoặc nhìn bàn tay trắng nõn của chính mình, cái tay này vận khí thực sự thần kỳ?

"Còn có thể lừa nàng ư? Mảnh này là một trong những mảnh bản đồ Bát Hoang Thần Mộ. Bát Hoang Thần Mộ ư.. Đây chính là tồn tại bất diệt vô tận trong nhiều năm, nghe nói người đi ra từ đó, cho dù người bình thường nhất, một chiêu cũng có thể diệt một quốc gia trên đại lục này."

"Một người bình thường, một chiêu, có thể diệt một quốc gia của chúng ta?" Tô Lạc lại bình tĩnh, đôi mắt dễ thương cũng tránh không được trừng lớn.

Cái này, còn để cho người sống hay không chứ? Tô Lạc quả thực khó có thể tưởng tượng, nếu là cường giả chí cao đi vào, chẳng phải là một chiêu có thể diệt toàn bộ quốc gia sao? Đây quả thực là.. Làm cho người khó có thể tưởng tượng!

"Truyền thuyết xác thực như thế." Đôi mắt Nam Cung Lưu Vân đẹp thâm thúy, hiện lên tia cao thâm, hắn nhàn nhạt nói, "Nghe nói, rất nhiều năm trước, ở bên trong bát hoang, cường giả tranh đấu, cuối cùng trống mái với nhau mà chết, trong đó thi thể chí cao cường giả hình như được chôn ở trong bát hoang thần mộ."

Nam Cung Lưu Vân dừng một chút, đôi mắt thâm thúy xinh đẹp nghiêm túc nhìn Tô Lạc, "Kể cả Thần khí tùy thân của bọn họ, đều mai táng tại bát hoang Thần Mộ."

Thần khí tùy thân của Chí cao cường giả.. Tô Lạc hít một hơi mạnh.

Trước không nói đến chí cao cường giả, chỉ nói ở bên trong bát hoang người bình thường tùy tiện đi ra, đều sẽ có một chiêu diệt đại nhân vật và cả tòa thành trì.

Mà bây giờ, tòa Bát Hoang Thần Mộ này ở bên trong vùi chính là vũ khí của chí cao cường giả.. Thật sự là nghĩ lại đều chảy nước miếng.

"Sao, nghĩ tới đi đào bảo vật ư." Đào bảo vật cái gì, nàng thích nữa đó.

"Vậy còn phải đợi." Con mắt Nam Cung Lưu Vân tỏa ra hào quang chói mắt, giống như mặt trời sáng lạn, hắn cười nhẹ nhàng mà xoa đầu nàng, giống như vuốt ve sủng vật, "Nàng bây giờ đừng nói nhất giai, mà ngay cả linh khí bình thường nhất cũng còn không có, như thế nào đây?"

Được rồi, Tô Lạc thừa nhận, nàng bị đả kích đến.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 286 Tìm chủ đề
Chương 45: Hổ không gầm tưởng con mèo bệnh hả (1)

[HIDE-THANKS]
"Thế nhưng, còn ba mảnh ghép khác của tàng bản đồ, không biết đang ở nơi nào." Nam Cung Lưu Vân im lặng nhìn Tô Lạc, "Nha đầu nàng, vận khí thật sự quá tốt. Ta hoài nghi, ngày nào đó nàng chỉ cần nhắm mắt, tàng bản đồ sẽ tự động bay đến trước mặt nàng. Xem ra việc này cũng chỉ có thể giao cho nàng thôi."

Về sau, Nam Cung Lưu Vân thật sự trơ mắt nhìn một mảnh ghép của tàng bản đồ tự động bay đến tay Tô Lạc, rồi nghĩ lại lời hắn nói lúc này, hắn thật thật sự muốn khóc.. dự đoán nàng sẽ là đế vương tương lai.

"Vận khí tốt hay không đều do nhân phẩm." Tô Lạc mơ màng mà châm chọc nói Nam Cung Lưu Vân một câu: "Đúng rồi, hiện tại đã có không gian và có Thiên Linh Thủy, vậy lúc nào chúng ta đi tìm Long Chi Huyết?"

Trải qua đêm nay Nam Cung Lưu Vân thì đánh nhau với Tô Bác Vũ, nhưng Tô Lạc vẫn tính là trong sạch, ở cái thế giới này, có thực lực mới được coi là Vương Đạo.

Không gian của nàng mãi không thể mở ra, song hệ mộc và hỏa cũng mãi chưa thể tu luyện, thật sự là khiến nàng khó chịu đến chết.

Cảm giác có bảo vật nhưng không ra cái chìa khóa, thật sự rất phiền muộn.

Nam Cung Lưu Vân xoa đầu nàng, nhẹ nhàng nhắm mắt phượng lại, giọng điệu hơi sủng nịnh: "Nàng muốn lúc nào đi?"

"Đợi chuyện này lắng xuống đã rồi nói sau." Tô Lạc thở dài, nàng thật sự là tự tạo cho một mình một vấn đề nan giải.

Núi Lạc Nhật cũng không gần, đi một chuyến, cho dù thuận lợi thế nào cũng mất một tháng.

Nếu bây giờ nàng đột nhiên biến mất, thì sẽ tạo điều kiện cho mấy lão già kia đặt ánh mắt hoài nghi lên người nàng, có thể không ổn.

Xem ra sẽ phải tìm một biện pháp khiến nàng biến mất trong một thời gian ngắn mới được.

Đôi mắt dễ thương của nàng nhắm lại, rơi vào trầm tư..

Chỉ là Tô Lạc không cần suy nghĩ, cũng đã có người tự động tới cửa giúp nàng giải quyết khó khăn này.

Người này không phải ai khác, chính là Tam tỷ tỷ Tô Vãn của Tô Lạc.

Hôm đó, Tô Lạc ăn cơm xong liền đi ra ngoài tản bộ.

Khi trở lại, phát hiện tiểu viện của mình bị người ta đập phá, nha hoàn duy nhất là Lục La cũng bị đánh đến sưng cả mặt, trên người đầy thương tích.

Giờ khắc này, Tô Vãn đang ở chính chỗ đó diễu võ dương oai, trước hết dùng roi nhắm vào Lục La mà đánh, giống như đang làm nhục một con chó! "Dừng tay!" đôi mắt Tô Lạc nhắm lại, hét lớn một tiếng.

Tô Vãn quay đầu lại liền nhìn thấy Tô Lạc, khinh miệt mà quét ánh mắt lên người nàng, sau đó trước hết cầm roi bay thẳng về phía nàng!

Tay Tô Lạc dùng sức, một phát liền bắt được đầu roi kia, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: "Ngươi hiện là đang tìm chết sao?"

Tô Vãn lộ ra một nụ cười chế nhạo: "Tô Lạc, người khôn ngoan tự mình hiểu, một người bình thường như ngươi mà dám nói chuyện với ta sao như vậy? Ngươi muốn tìm cái chết?"

Bây giờ Tô Vãn là nhất giai võ giả, tuy chưa đủ để so sánh với người khác, nhưng so với gỗ mục như Tô Lạc, ả cũng rất tự hào.

Tô Lạc lạnh lùng cười: "Vậy xin hỏi nhất giai võ giả cao quý, ngươi đi tới tiểu viện của ta là làm gì?"

"Tô Lạc, đến giờ ngươi còn muốn giấu diếm sao? Ngày đó chuyện ở ao hoa sen, có phải người nhìn thấy không?" Tô Vãn từ sau ngày đó, một mực bị Tô Khê, nhục mạ, thời gian đó nàng quả thực không có cách nào trôi qua dễ dàng vậy.

Sau này, nàng nghe được lời nói từ trong miệng một nha hoàn, mới vô tình biết được ngày hôm ấy Tô Lạc có đi qua chỗ đó, nàng nghĩ tới bộ dạng của mình chật vật như vậy bị Tô Lạc thấy, tất cả tức giận và hổ thẹn liền xuất hiện.

Tô Vãn chắc chắn không nghĩ tới, Tô Lạc không chỉ đi qua chỗ đó, mà nàng còn là người gây ra.

Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên

Nếu Tô Vãn biết, chỉ sợ trong lòng chỉ muốn giết Tô Lạc.

Trước mặt người khác Tô Vãn luôn ôn nhu nhân từ, nhưng trước mặt Tô Lạc thì bản tính bộc lộ ra hết, vì nàng cơ bản chẳng muốn giả bộ!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 286 Tìm chủ đề
Chương 46: Hổ Không Gầm Tưởng Là Mèo Bệnh à (2)

[HIDE-THANKS]
Miệng Tô Lạc quyến rũ lộ ra đường cong châm chọc: "Ngày đó chuyện ở ao hoa sen? Tam tỷ tỷ, nói là ngày ấy bị rơi vào ao hoa sen lại còn đột nhiên gặp đại hỏa, kết quả lại phải nhảy vào lần nữa, cuối cùng lại bị ném lên, trước mặt vô số đệ tử thế gia sao?"

"Ngươi -- quả nhiên ngươi nhìn thấy!" Tô Vãn tức giận đến thét lên!

"Đúng vậy, ta còn quang minh chính đại nhìn, thì sao, Tam tỷ tỷ, ngươi làm còn sợ người khác nhìn?" khóe miệng Tô Lạc quyến rũ cười khinh bỉ, đôi mắt dễ thương bắn ra ra ánh sáng lạnh lẽo.

Thói hư tật xấu của con người thật đáng sợ, chuyên môn nhặt quả hồng mềm mà bóp.

Tô Khê khinh thường nàng như vậy, nàng không dám phản kháng, bởi vì trong mắt nàng mình là gỗ mục, cho nên trong lòng ả tức giận tìm nàng xả hận, thực sự khinh người quá đáng!

Không chỉ là lúc này, chuyện như vậy, quá khứ đã xảy ra rất nhiều lần!

"Tô Lạc! Đáng chết! Ngươi cái đồ phế vật chết tiệt này!" Ngày đó tất cả mọi chuyện, là nhức nhối trong nội tâm cả đời Tô Vãn, ả chỉ cần nghĩ tới chuyện hôm đó, giường hận không thể hung hăng bóp chết Tô Khê.

Như thế nào Tô Vãn cũng không rút cái roi kia trở lại được.

Tô Lạc bắt lấy đầu roi, kéo sát vào nàng, dừng lại nói: "Tô Vãn, người chỉ là nhất giai võ giả mà thôi, cũng là con thứ, nhưng ngươi ở trước mặt ta một mực cao cao tại thượng, cảm giác như nhất giai võ giả, người giỏi lắm ư?"

"Phế vật nhà ngươi vĩnh viễn cũng không thể hiểu thế giới tu luyện giả, đi chết đi!"

Tô Vãn vứt roi, oán hận trút một cái tát hướng mặt Tô Lạc mà vả!

Nội tâm Tô Lạc lạnh lùng cười, nàng lui về phía sau một bước, tránh cái vả, sau đó trở tay dùng roi trong tay, hung hăng mà hướng mặt Tô Vãn quất!

Vút~--

Tiếng roi thanh thúy vang lên.

Cái này không chỉ có vụt vào mặt Tô Vãn, hơn nữa lực đạo rất mạnh, đem ả làm bay ra ngoài mấy mét.

Lúc này trên mặt Tô Lạc, tàn khốc lạnh băng, như ác ma tới từ địa ngục, làm lòng người rung động.

Nàng chậm rãi quyến rũ cười trào phúng lạnh băng: "Làm một người bình thường, đánh thẳng mặt nhất giai võ giả, thật sự rất thoải mái."

Giờ phút này, nàng lặng yên đứng hồi lâu ở đó, gió thổi tới từ từ thổi vào váy áo, mép váy bay múa, như cây hoa anh đào bay hỗn loạn.

Lời nói của Tô Lạc lạnh băng tàn khốc như vậy rét căm căm mà vang bên tai Tô Vãn.

Tô Vãn bị ngã, một đống ở cạnh góc tường, tại chỗ phát ra một tiếng hét thảm.

Trên mặt của nàng xuất hiện một đạo vết roi rõ ràng, vết roi vỡ ra, máu tươi chảy ròng, miệng vết thương phi thường đáng sợ.

Tô Vãn che miệng vết thương, đáy mắt tràn đầy tức giận, mắt nàng phẫn nộ gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lạc: "Ngươi.."

Nhìn mắt Tô Lạc giống như băng ngàn năm không một tia tình cảm, nội tâm ả bỗng nhiên hiện lên một chút sợ hãi, bối rối, một tia lạnh theo lòng bàn chân bắt đầu hướng lên trên.

Tại sao có thể như vậy? Tô Lạc, bất quá chỉ là phế vật mà thôi, như thế nào.. tại sao có thể có ánh mắt tàn khốc như vậy? Giờ phút này mị lực uy hiếp của nàng so gia gia uy nghiêm còn mạnh hơn, cái này, sao có thể?

Tô Vãn đáy lòng kinh sợ không yên.

Mà giờ khắc này, Lục La là hoàn toàn bị dọa sợ rồi.

Cái thiếu nữ uy nghiêm khiến cho người kính sợ, tóc đen theo gió tung bay, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ lại tràn đầy lãnh khốc quyết đoán, phát ra khí thế làm người không dám nhìn thẳng.

Giờ phút này nàng chói mắt có tất cả ánh mặt trời.

Người này, thật sự là tứ tiểu thư từ nhỏ nàng hầu hạ cho đến lớn sao? Nàng là người mặc người khác bắt nạt như bao cỏ ư?

"Nhất giai võ giả rất giỏi ư? Còn không phải bị cái phế vật ta vụt? Như vậy, qua nhiều năm, ngươi kiêu ngạo cái gì?" Tô Lạc ngồi xổm, đáy mắt mang theo ý cười thản nhiên, vừa nói bên cạnh còn vuốt vuốt roi, không chút lưu tình
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 286 Tìm chủ đề
Chương 47: Hổ Không Gầm Tưởng Là Mèo Bệnh À (3)

[HIDE-THANKS]
"Ngươi.." Tô Vãn run rẩy cắn môi, phục hồi tinh thần, trong mắt giận dữ khó tin nói: "Người dám đánh ta!"

Tô Lạc tỏ ra vô tội khoanh tay: "Trên đời này sao có người ngu xuẩn như ngươi? Rõ ràng là bị đánh, mà còn mạnh miệng hỏi, ngươi vậy mà đánh ta?".

Như vậy hiển nhiên bị giễu cợt, khiến Tô Vãn tức đến phổi phập phồng như muốn nổ tung. Ả mặt lạnh lùng, dừng lại một chút, sau đó cắn răng nói từng chữ: "Người, muốn, chết!"

"Người muốn chết chính là ngươi" Tô Lạc lấy roi ra, không chút lưu tình nào dùng sức dùng roi quất ả, trong mắt bắn ra tia sáng làm người kinh hãi, khiếp sợ: "Roi này trước hết là thay Tô Lạc trước kia trút giận! Roi này là trút giận thay cho Lục La! Roi này là trút giận cho con kiến bị ngươi đè chết.."

Tô Lạc nghĩ ra hàng triệu lý do, nàng còn có thể tìm được ra nhiều lý do khác nữa để trút giận lên người Tô Vãn, giống như trên bàn rượu người ta tìm lý do để quá chén cùng đối phương.

Không bao lâu sau, Tô Vãn trên người toàn là vết roi, quần áo còn tả tơi, còn không bằng so với ăn mày.

"Tô Lạc! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Nhất định không bao giờ!" Tô Vãn đứng lên, ôm mạnh lấy thân thể, ra phía cửa chạy nhanh.

Trên đường đi, ả lảo đảo, ngã sấp xuống lại bò lên, bò lên lại ngã sấp xuống, cực kì chật vật.

Nhìn bóng lung nàng chạy đi, Tô Lạc đáy mắt hiện lên tia giảo hoạt khó phát hiện.

"Tiểu thư, người, người có ổn không?" Trước kia luôn bị mọi người sỉ nhục, hôm nay trái lại đánh người khác, thay đổi nhanh như vậy khiến Lục La không thích ứng, có chút sợ hãi.

"Cái gì không ổn? Bắt nạt người khác không tốt hơn bị người khác bắt nạt sao?" Tô Lạc ngồi trên bàn đá trong tiểu viện, dù bận vẫn ung dung rót cho mình ly trà.

"Có thể, thế nhưng mà.." Lục La lắp bắp nói: "Tam tiểu thư nhất định sẽ đi tìm lão gia mách, làm sao đây?"

Tiểu thư trước kia không phải là sợ lão gia sao? Ở trước mặt hắn luôn khúm núm, một câu nguyên vẹn còn không nói được, nhưng bây giờ một chút cũng không sợ?

"Lão già kia còn không tiện để ý chuyện của các nữ nhi của mình đâu, hắn còn có chuyện vội hơn." Cứ để chuyện này nàng lo đi.

Hơn nữa, Lão già kia cũng rất thông minh, ở nơi thế giới cường giả vi tôn này, Tô Vãn nhất giai võ giả đối với một người bình thường cũng không đánh lại, hắn nuôi đứa con gái này còn có tác dụng gì? Không phải là phế vật sao?

Lão già kia ở phương diện này tính toán cũng rất giỏi, căn bản nàng không cần quan tâm nhiều.

Quả nhiên, để Tô Vãn mặt toàn vết roi khóc sướt mướt chạy đi tìm Tô Tử An. Khi Tô đại tướng quân đang cần yên tĩnh.

Tô Tử An cố nhịn nghe Tô Vãn kể oan ức khóc đến mệt mỏi, hắn xoa xoa mi tâm, gọn gàng nói một câu: "Ngươi nhất giai võ giả đánh không lại một phế vật, còn mặt mũi chạy đến đây khóc?

Tô Vãn kinh ngạc, ả ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến hoa cả mắt, mặt mũi tràn đầy khó tin:" Thế nhưng mà.. Thế nhưng mà.. nó đánh con.. "

Tô Tử An vội vàng đuổi theo tên trộm Tàng Bảo Các, đâu rảnh để ý những chuyện.. nữ nhi trong nhà tranh đấu:" Được rồi, việc này xác thực là do Tô Lạc làm không đúng, nhưng là con cũng có chỗ sai, không có việc gì con đến cái tiểu viện nhỏ của nó làm gì.

"Người đâu!" Tô Từ An mặt lạnh, ra lệnh.

Ngoài cửa có một tên thị vệ tiến vào, hắn là cận vệ của Tô Tử An.

Tô Tử An lạnh giọng phân phó: "Đến nói cho Tô Lạc, trong ba tháng này nó chỉ được ở trong nội viện, một bước cũng không cho đi ra ngoài, nếu bước ra khỏi nội viện một bước, đánh gãy chân của nó. Để cho nó ở trong nội viện ngoan ngoãn suy nghĩ lại!"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 286 Tìm chủ đề
Chương 48

[HIDE-THANKS]
Tô Tử An mặt lạnh đáp lại một tiếng, ánh mắt của hắn nhìn xuống trên mặt Tô Vãn, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó, chán ghét lườm qua, cuối cùng phát ra âm thanh đi.

Chỉ là phạt bế quan? Dễ dàng bỏ qua cho nó như vậy sao? Không có khả năng!

Tô Vãn tức giận đến mức chút nữa thì phát khóc, ả kêu gào công đạo chạy qua ôm đùi Tô Tử An.

Đáng tiếc mặt mũi của ả hiện tại toàn là máu đen, hơn nữa nước mắt, mồ hôi, quần áo trên người bẩn thịu, lại lăn qua lăn lại ở trên mặt đất vài vòng, vô cùng bẩn, nhìn về phía ả, cả người không khác gì lệ quỷ.

Đáy mắt Tô Tử An hiện lên một tia chán ghét.

Đứa con gái này cũng không nên người!

Chỉ biết làm mọi chuyện rối hết lên, còn không biết chia sẻ việc với hắn một chút nào!

Trong nội tâm Tô Tử An xuất hiện một tia tức giận, nhớ tới mấy hôm trước, vì Tô Vãn, nên ở trước mặt thái tử mất mặt một trận.

Mặc dù ở bên ngoài nói đó là Tô Lạc, nhưng thực tế như thế nào, người làm cha như hắn lại không biết sao?

Tô Tử An ghét bỏ mà rút chân về, giọng lạnh lùng nói: "Ngươi cũng trở về thư phòng của ngươi ba tháng, suy nghĩ kĩ cho tỉnh lại, cố gắng học một ít từ Ngũ muội của ngươi đi!"

Đây chính là muốn ả bế quan sao? Vẻ mặt Tô Vãn không cam tâm.

Còn muốn học hỏi Tô Khê? Ở cài Tô phủ này, Tô Khê chính là người kiêu căng nhất, biết không đó? Tô Vãn phiền muộn muốn hộc máu.

"Phụ thân.." Tô Vãn còn muốn khóc lóc cầu xin

Nhưng Tô Tử An lại giơ tay lên, lạnh giọng, tức giận nói: "Người đâu! Kéo Tam tiểu thư về đi, từ đây quản nó thật kĩ!"

Nguyên một đám người đang lo lắng! Tô Tử Antắc giận đánh một quyền lên chiếc bàn gỗ Hoàng Lê Hoa, lập tức trên bàn xuất hiện một cái ấn ký của nắm đấm thật sâu.

Gân xanh trên ót Tô Tử An nhảy loạn thình thịch.

Lão gia tử sắp xuất quan, Thiên Linh Thủy kia hoàn toàn không biết ở đâu, còn có tàng bản đồ kia, tất cả là ở nơi nào?

Tên tiểu tử thối Tĩnh Vũ kia sống chết không thừa nhận, từ trong miệng hắn cũng không lấy được bất kì tin tức gì có lơi.

Tô Tử An buồn rầu như muốn tóm hết mái tóc trên đầu.

Thật sự cướp nhà khó phòng, chỉ tiếc là Tô Tử An không biết, cái nhà này trộm không phải là Tô Tĩnh Vũ, mà là Tứ nữ nhi được nhận định là phế vật kia.

Tên thị vệ được giao nhiệm vụ truyền đạt mệnh lệnh của Tô đại tướng quân.

Tô Lạc thật biết điều mà tỏ vẻ nàng nhất định ngoan ngoãn ở trong sân để vực mình trong ngu ngốc, mỗi ngày đều suy nghĩ về chuyện đã làm, ngoan ngoãn kiên quyết học tập Ngũ tiểu thư Tô Khê kia.

Tên thị vệ đóng cửa thật kỹ, ngang nhiên khóa sắt cửa sân.

Sau này là đưa cơm, đó cũng là từ trên tường đi vào.

"Tiểu thư.. Cái này.." Cái này hình phạt quả thực là quá nhẹ đi? Nếu trước kia, lão gia tuyệt đối sẽ cho người làm dùng roi đánh tiểu thư.

"Cũng đã nói từ sớm, bảo ngươi đừng lo lắng mà?" Tô Lạc đoán việc như thần, giờ phút này nàng chính là thoải mái mà nằm ở trên giường êm, sảng khoái mà vừa ăn bánh ngọt vừa xem Đại Lục Thông Sử.

Những ngày này, Tô Lạc cơ hồ đem đại lục thông sử xem rất nhiều, nhưng không xem một tí nào về sách vở thảo dược.

Dù sao, sau này con đường tu luyện của nàng còn có cả Luyện dược sư, hơn nữa, nàng rất nhanh sẽ tiến vào Lạc Nhật sơn mạch, dựa vào vận khí của nàng, nàng cảm thấy nàng sẽ còn có bất phàm kỳ ngộ.

Lục La mặt mũi tràn đầy mừng rỡ mà nói: "Tiểu thư, ba tháng này chúng ta có thể ngoan ngoãn sống trong sân, ở đây, không gây chuyện nữa, được không?"

Lần này lão gia hiển trách Tiểu Thư nhẹ, cũng không biết là vì duyên cớ gì, lần sau sẽ không đơn giản như vậy.

Ai nghĩ rằng Tô Lạc lại đem sách ném đến trong lòng ngực của Lục La, cười tủm tỉm nhìn nàng, "Bổn tiểu thư chính thức nói với ngươi, Lục La nha đầu ba tháng này ngươi hãy ở trong sân thay tiểu thư ta thức tỉnh lại từ trong ngu ngốc, lúc tiểu thư ta quay trở lại nhất định sẽ cho ngươi được ăn ngon miệng."

"Tiểu thư!" Mặt mũi tràn đầy khiếp sợ.

Nhưng mà, Tô Lạc lại không dự bị lại nói cho ngươi cái gì, cái cười thần bí, phất phất tay đuổi nàng đi.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 286 Tìm chủ đề
Chương 49: Bá đạo cường thế hôn (1)

[HIDE-THANKS]
Tô Lạc cùng Nam Cung lưu vân đến địa điểm hẹn gặp mặt, nàng ngoan ngoãn ở ngoại thành dưới cây đại thụ chờ.

Không bao lâu, nơi xa kia bụi đất tung bay, còn truyền đến từng tiếng thét của thú.

Tô Lạc hướng phía trước nhìn.

Chỉ thấy một con ngựa trắng chở một mỹ nam hướng nàng mà chạy như bay đến, tốc độ cực nhanh, chớp mắt liền đến trước mặt.

Càng khiến người ta nhìn là con ngựa trắng kia.

Con ngựa hoàn toàn không bình thường.

Chỉ thấy nó khoác trên người thanh lân, hình thể giống ngựa, nhìn đẹp lạ thường, hơn nữa chạy ngàn dặm tốc độ so ngựa thường nhanh hơn rất nhiều lần.

(*thanh lân, Vẩy của rồng, giống mấy con kì lân xanh đỏ xem ở hội đó quý zị)

Cơ hồ nháy mắt, nó liền xuất hiện trước mặt. Tô Lạc

Nó xung quanh thân mình xanh, lắc đầu vẫy đuôi, vung lên hai vó, ngửa mặt lên trời thét dài, nhìn qua rất là thần tuấn.

"Chẳng lẽ là Vảy Rồng Mã?" Tô Lạc lên tiếng kinh ngạc.

Những ngày này nàng chuyên luyện Đại Lục Thông Sử cùng Thường Thức, cho nên đối với giống loài Thường Thức coi như có biết chút.

"Còn không phải?" Nam Cung Lưu Vân lười biếng tà mị trầm thấp có ý cười truyền đến.

Cách tấm màn ngọc trên kiệu, lờ mờ trông thấy Nam Cung lưu vân ưu nhã nằm nghiêng trên giường êm xe ngựa.

Tô Lạc nhất thời có chút khó tin.

Căn cứ nàng biết, Vảy Rồng Mã là yêu thú loại đầu, thực lực phi phàm, bình thường Vảy Rồng Mã thực lực tương đương với người võ giả ngũ giai.

Thực lực ngũ giai là gì ư? Lấy một ví dụ nói, ả Tô tắm suối kia thiên tài đến bây giờ cũng mới là nhị giai, Tô Tĩnh Vũ bất quá mới tam giai, còn đường đường hộ quốc đại tướng quân hạt tía Tô mới bất quá ngũ giai.

Cứ như vậy một nhỏ Vảy Rồng Mã, liền có thể so với một vị hộ quốc đại tướng quân, toàn bộ đông lăng quốc cũng chỉ có Nam Cung lưu vân có nó, những người còn lại làm gì có chứ.

Cái Vảy Rồng Mã này hắn không xem như sủng vật chiến đấu mà thương mà dưỡng, chính mà là tùy ý dùng để làm tọa giá.

(@tọa giá: Chính là lười đi bộ lên ngồi tọa giá để đi đó)

Quả nhiên xa xỉ đến cực điểm, không hổ là truyền thuyết Tấn Vương điện hạ.

"Vào đây" Bên trong Nam Cung Lưu Vân ngoắc ngoắc ngón tay của mình, trên mặt hiện lên một nụ cười mê người, trầm thấp say lòng đắm.

Hắn nói chuyện không nhanh không chậm, hững hờ, lại có một loại không cưõng thế.

Tô Lạc cũng nghĩ thử xem Ngực Vảy Rồng tốc độ ra sao, tự động kéo rèm ngồi xuống.

So với ở ngoài mặt xe xa xỉ hoa lệ, bên trong xe không gian thì tinh tế cẩn thận hơn rất nhiều.

"Thật là xa xỉ, vơ vét không thiếu mồ hôi nước mắt nhân dân ư?" Tô Lạc một bên thưởng thức bên trong xe xa hoa, một bên tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Nam Cung Lưu Vân trầm thấp cười nhẹ, nhìn lấy Tô Lạc: "Như thế nào? Chính nghĩa nữ hiệp đây là muốn thay dân bất bình?"

"Không có thời gian nhàn rỗi đâu." Tô Lạc phất phất tay, nàng tùy ý mà ngồi, cầm lên ấm trà bạch ngọc ưu nhã rót cho mình một ly trà thơm, khen: "Tấn Vương điện hạ quả nhiên hưởng thụ, tối ngồi rêu rao xe ngựa, uống trà xanh thơm nhất nồng."

"Còn tìm nữ nhân quật cường ôm, còn phải nữ nhân đẹp nhất, thân cận nhất." Nam Cung Lưu Vân nói, cánh tay thon dài kéo lại, Tô Lạc đã bất giác rơi vào trong ngực hắn.
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Back