Xuyên Không [Edit] Tà Vương Không Để Vợ Chạy Thoát - Tô Tiểu Noãn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi The Calantha, 20 Tháng bảy 2021.

  1. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    CHƯƠNG 20: Dám Xem Thường Ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Tô Tiểu Noãn

    Editor: Team The Canlantha

    Betaer: Linh Bư


    Tô Lạc lạnh lùng cười cười, "Ngươi gọi ta đi ta phải đi sao, đây chẳng phải rất mất mặt?" Trong ấn tượng, vị Tô phu nhân không phải là loại lương thiện, trên người nguyên chủ không biết đã chịu bao nhiêu thiệt thòi của Tô phu nhân cùng Tô ma ma, thật sự muốn đếm đều đếm không hết.

    Quế ma ma lạnh lùng cười, xem thường nói, "Tứ tiểu thư, ngài đang nói đùa sao?"

    "Bổn tiểu thư cũng không thích nói đùa". Tô Lạc hai tay khoanh trước ngực, trên mặt trông nghiêm trang.

    Quế ma ma đôi mắt nhắm lại, đáy mắt hiện lên tia hung ác: "Tứ tiểu thư đã không đồng ý, như vậy nô tài cũng không khách khí"

    Bà trong miệng mặc dù xưng nô tài, nhưng trên mặt lại không có chút cung kính nào, chân tay lại càng vô lễ, chỉ thấy bà tùy ý bước lên vài bước, đến bên cạnh Tô Lạc, một tay hướng phần gáy Tô Lạc giống như bắt gà.

    Mắt Tô Lạc hiện lên một vòng hàn quang.

    Bất quá chỉ là nô bộc, vậy mà cũng dám với nàng động tay chân. Thật sự là không kiên nhẫn được.

    Thời điểm muốn nhanh bắt được Tô Lạc, Quế ma ma đáy mắt hiện lên tia vui mừng, đang suy nghĩ ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên tình huống xoay chuyển.

    "Ah!" một tiếng hét thảm trong miệng Quế Ma ma bộc phát ra, chỉ thấy bà bị đau mà che cánh tay phải, bởi vì đau nhức mà trên mặt mồ hôi đầm đìa. Quế ma ma đương nhiên rất đau, bởi vì tinh thông bộ phận thân thể, Tô Lạc liền đem các đốt ngón tay phải phế đi, động tác gọn gàng, không chút dây dưa dài dòng.

    Tô Lạc ôm cánh tay, bình tĩnh mà liếc xéo bà, khóe môi nhếch lên cười lạnh.

    "Ngươi, ngươi như thế nào có thể.. Không có khả năng!" Quế ma ma mặt mũi đầy kinh ngạc, hiển nhiên giật mình cực kì.

    "Sao?" Tô Lạc nhàn nhạt cười lạnh.

    Quế ma ma đau nhức mà hít một hơi, trong lòng nàng âm thầm khuyên bảo chính mình, ảo giác, nhát định là ảo giác. Tứ tiểu thư là củi mục, căn bản không có khả năng tập võ, nàng làm sao có thể thắng mình?

    Đã đến tận đây, Quế ma ma âm hiểm cười mấy tiếng: "Tứ tiểu thư rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách lão nô không khách khí!"

    Quế ma ma một cái tay khác như kìm sắt hướng cổ Tô Lạc véo đi, bà cũng không tin như vậy mà không bắt được tứ tiểu thư tay trói gà không chặt.

    Đột nhiên, Quế ma ma chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bóng Tô Lạc trước mặt bà đã dần mờ đi. Nhưng mà, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tô Lạc hướng bờ mông đẫy đà của Quế ma ma đạp một cái.

    Hôm qua phật sơn vô ảnh cước này là Tô Lạc đạp Tô Vãn vào ao hoa sen, hiện tai một đạp này uy lực càng lớn, một cước trực tiếp đem Quế ma ma đụng vào vách tường cách đó ba mét.

    Sau đó, phát ra một tiếng va chạm kịch liệt.

    Tường lâu năm không có tu sửa, không còn cứng cáp chỉ thấy nó kịch liệt mà lay động vài cái, tuy nhiên tường lại không sập, nhưng trên tường bụi lại nhao nhao rơi xuống, mà giờ này Quế ma ma bị đụng đã sớm ngất đi.

    Tô Lạc lần phát uy này, để cho Lục La kinh ngạc mà há to mồm.

    "Tiểu, tiểu, tiểu thư?" Lục La kinh hãi đến lời nói còn vấp vài chỗ.

    Nhìn một đạp của tiểu thư làm Quế ma ma ngã hôn mê, Lục La dùng sức dụi mắt, khó có thể tin.

    "Ừ" Tô Lạc nhàn nhạt mà đáp, một tay nàng sờ sờ cái cằm, tự hỏi nên xử lý lão yêu bà này thế nào.

    Trí nhớ trước kia của Tô Lạc nói cho nàng biết, những năm gần đây, vị Quế ma ma này cũng không ít lần bắt nạt nàng, thậm chí còn dặn nhà bếp đưa cho nàng thức ăn như cho heo ăn! Khi nàng bệnh, không cho nàng uống thuốc, còn đem thuốc đổi thành nước tiểu! Nguyên chủ tức giận phản kháng, bà ta lại thô lỗ quát nạt.

    Loại lão yêu bà này, chết là tốt nhất.

    Cú ngã vừa rồi cũng để cho bà ta chóng mặt vài ngày
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2021
  2. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    CHƯƠNG 21: Thời Gian Mong Chờ Đã Lâu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Tô Tiểu Noãn

    Editor: Team The Canlantha

    Betaer: Linh Bư


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chính vào lúc này, Tô Khê từ cửa nhanh chóng bước vào, trên mặt tràn đầy sắc thái hạnh phúc.

    Chỉ thấy nàng một người quần sam màu trắng nhạt, duyên dáng yêu kiều, giống như sơ hà tách ra, non nớt xinh đẹp.

    Có điều không được hoàn mỹ chính là, trên người nàng đeo rất nhiều đồ trang sức hiếm có, như thể đồ trang sức đẹp mắt trong hộp tất cả đều đeo, lộ ra hoa lệ lại tục tĩu.

    Hôm nay có thể nói là ngày đại tốt lành mà Tô Khê mong chờ đã lâu.

    Sáng sớm, nàng đã hưng phấn mà ngồi ở đại sảnh, đợi trái, đợi phải đợi không thấy Tô Lạc, nàng nóng vội quuas, vì vậy liền tự mình tìm tới.

    Nàng đang định chế nhạo Tô Lạc vài câu, lại nhìn thấy Quế ma ma nằm trên mặt đất sống chết không rõ, trong nội tâm kinh ngạc, nàng quay đầu trợn mắt trừng trừng, đối với Tô Lạc tức giận nói: "Quế ma ma có lòng đến gọi ngươi, ngươi làm bà ta bị sao vậy?"

    Tô Lạc rất vô tội mà vẩy tay: "Ta không hề động thủ." Bất quá chỉ là một cước.

    Tô Khê không nghe ra trong lời Tô Lạc nói có bẫy rập, nàng không vui mà cau mày.

    "Bà ta vô duyên vô cớ ngã thành như vậy sao?" Tô Khê cả giận nói.

    Ở trong mắt ả, Quế ma ma là phụ tá đắc lực của mẫu thân, hiển nhiên so với Tô Lạc, tứ tỷ tỷ không bằng rồi.

    Tô Lạc làm vẻ, ngươi hỏi ta ta hỏi ai, vẻ mặt vô tội, bĩu môi, nàng do dự mà nói: "Vừa rồi quế ma ma đi tới phía trước tự mình gặp trở ngại, sau đó tự mình tự choáng, thật là rất kì lạ."

    "Điều này sao có thể! Tứ tỷ, ngươi nói láo không biết ngượng mồm sao?" Tô Khê cười lạnh liên tục, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Tô Lạc.

    Tô Lạc tỏ vẻ rất bất đắc dĩ: "Cái này ai biết được? Ngươi không tin ta cũng hết cách, quả thật gần đây trong phủ có chút kì quái, sáng nay còn nghe hạ nhân bên ngoài nói tối hôm qua ở ao hoa sen xảy ra chuyện ma quái, nghe nói con quỷ kia, mặt xanh nanh vàng, giương miệng lớn dính máu.."

    Chuyện ma quái ở Ao hoa sen.. Những chữ này rõ ràng đã đâm trúng tâm Tô Khê, bởi vì nếu nói đến quỷ, con quỷ kia chính là Tô Khê!

    "Câm miệng!" Tô Khê nhớ tới ngày hôm qua xấu hổ, mang trên mặt một sắc thái thẹn quá hóa giận, tranh thủ thời gian đánh trống lảng sang chuyện khác, "Việc sảy ra rồi, Quế ma ma tự mình ngã, ngươi tranh thủ thời gian cùng ta ra đại sảnh gặp thái tử."

    Tô Khê quả thực nghi Tô Lạc động tay, nhưng trong phòng lại không có dấu vết động tay nào, hơn nữa Tô Lạc là một khúc củi, chẳng lẽ lại là đối thủ của quế ma ma cấp hai võ sĩ? Cho nên nàng trực tiếp bài trừ Tô Lạc.

    Đã giải thích không, vậy thì lập bỏ qua không để ý tới.

    Tô Khê không chờ đợi mà kéo Tô Lạc đi, sợ buông lỏng tay Tô Lạc sẽ chạy trốn, cuối cùng Tô Khê nàng mới chính là bị hao tổn.

    Bởi vì chuyện từ hôn, nhất định chính Tô Lạc phải tự mình trình diện, chính tai nghe được thánh chỉ, đó mới tính.

    Tô Lạc lạnh lùng mà quay đầu lại nhìn quế ma ma.

    Ngày bình thường bà làm trâu làm ngựa cho Tô Khê, kết quả là còn bị bỏ qua tùy tiện? Không biết quế ma ma sau khi tỉnh lại biết Tô Khê như thế khinh mạng bà, sẽ có cảm nghĩ thế nào.

    Chính sảnh Tô phủ.

    Chính sảnh rất lớn, trên mặt đất phủ lên thảm lông tơ màu đỏ, hai hàng tám chỗ ngồi, mỗi một chỗ đều là gỗ tử sam quý báu chế tác mà thành, lộ ra hoa mỹ, xa xỉ quý hiếm.

    Gỗ tử sam sở dĩ quý báu, là vì nó chỉ mọc ở bên trong Hắc Ám sâm lâm, mà Hắc Ám sâm lâm ma thú cư trú như vậy mà thành phẩm rất đắt đỏ.

    Cũng chỉ có đại gia tộc như Tô phủ mới có thể xa xỉ mà dùng nó làm đồ dùng trong nhà.

    Tô Lạc lúc nhỏ chưa từng đến đại sảnh ở đây.

    Bởi vì nàng không có tư cách đến nơi này.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2021
  3. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    CHƯƠNG 22: Cho ngươi vị trí Trắc Phi (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Tô Tiểu Noãn

    Editor: Team The Canlantha

    Betaer: Linh Bư


    Lúc này, trong sảnh đã có một ít người ngồi.

    Ngồi ở vị trí chính giữa không ai khác, là vị Thái tử hôm qua Tô Lạc mới vừa bái kiến-- Nam Cung Lưu Tuyệt.

    Hắn có vẻ rất ưa thích màu vàng, hôm nay hắn mặc một bộ cẩm bào màu vàng như cũ, trên đó có thêu sáu Kim Long, dữ tợn mà giương nanh múa vuốt.

    Một đôi mắt vô cùng đạm mạc, từ đầu đến cuối đều không có nhìn trên người Tô Lạc. Tựa hồ, liếc nhìn nàng một cái sẽ ô uế đôi mắt tôn quý của hắn

    Hắn bưng trà thơm, dáng người ưu nhã tôn quý, bình thản ung dung thưởng thức lấy trà thơm, một dáng bộ tư thái cao cao tại thượng, thần thái không đếm xỉa tới.

    Ngồi bên hắn chính là Tô Tử An- Tô đại tướng quân.

    Tô Lạc lần đầu tiên thấy vị phụ thân của nguyên chủ.

    Chỉ thấy ông mặc một bộ Mặc sắc cẩm bào, tầm 40 tuổi, gương mặt lạnh lùng như băng, uy nghiêm lộ ra lạnh lùng, đặc biệt là cặp mắt kia, ẩn chứa vô tận hàm ý cùng khắc nghiệt.

    Mặt hắn uy nghiêm, nghiêm túc, hướng Tô Lạc quát: "Không có quy củ như vậy? Còn không hành lễ với thái tử?"

    Lúc này, Tô Khê sớm đã ngọt ngào hành lễ, hơn nữa thân mật mà vây quanh ở bên người thái tử, ngọt sớt mà kêu thái tử ca ca.

    Thái tử giương mắt, đôi mắt tối tăm phiền muộn chậm rãi nhìn xuống trên mặt Tô Lạc, hắn không đếm xỉa tới mà mở miệng: "Ngươi là Tô Lạc?"

    Nói thật, nha đầu kia lớn lên khá mỹ lệ. So với các phi tử của hắn chỉ có hơn chứ không có kém, nghĩ vậy, thái tử nhìn Tô Lạc, ánh mắt lại càng nóng lên, phát nhiệt.

    Tô Lạc nhàn nhạt trả lời: "Vâng." Thanh âm của nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh, tỉnh táo lưu loát, một chữ cũng không thừa.

    Nàng như vậy dũng cảm mà nhìn thẳng thái tử, đáy mắt đen kịt như đáy biển, cứ như vậy thẳng tắp nhìn hắn!

    Thái tử có chút nhíu mày, bởi vì Tô Lạc con mắt quá thanh tịnh sáng ngời ngời, dịu dàng như nước mà nhìn hắn, lại giống như mang ánh sáng chói mắt nhất, lập tức đem bí mất sâu kín nhất đáy lòng hắn đều chiếu rõ ràng.

    Thái tử xụ mặt, lặng yên dò xét nàng, đôi mắt nhăn chăm chú, hắn bưng trà, khóe miệng quyến rũ, "Cũng vì ngươi, Bản cung bị người đời cười nhạo vài chục năm, ngươi nói xem, ngươi phạm bị tội gì?"

    Không nghĩ tới thái tử này không chỉ có âm thanh tà mị, vô sỉ. Hắn bị người đời cười nhạo, liên quan gì đến nàng? Vậy mà đem cái đó đều tính sổ trên người nàng.

    Nếu là quá khứ vị Tô Lạc nhu nhược vô năng kia thì thôi, hiện tại Tô Lạc này để nguyên ăn thiệt thòi này? Đương nhiên không có.

    Tô Lạc nhìn thái tử trước mắt, khóe miệng quyến rũ cười duyên lạnh lùng, giọng nói lạnh như băng, "Vậy xin hỏi thái tử, lúc trước là Tô phủ vội vàng đòi kết thân sao?"

    Rõ ràng mẫu hậu yêu quý của ngươi nhìn Tô gia Tứ tiểu thư có điềm báo tốt, lúc này mới cấp tốc lập giao ước, tựa như sợ bị cướp đi, nếu muốn thì tìm đầu sỏ gây nên, tìm hoàng hậu, tìm nàng làm gì?

    Cái này là chuyên nhặt quả hồng mà bóp, nghĩ nàng sẽ không phản kháng ư?

    "Tô Lạc!" Tô Tử An mặt biến sắc, quát lên một tiếng lớn.

    Nha đầu này đã xảy ra chuyện gì? Dù ông có lá gan lớn, nhìn thấy thái tử không phải khúm núm thì là cũng không dám đại khí lộ ra ngoài, hiện tại nàng rõ ràng dám cùng thái tử tranh luận? Là ai cho nàng cái quyền này?

    Tô Tử An thiếu chút nữa bị hành động này của Tô Lạc hù cho bệnh tim tái phát!

    Thái tử khóe miệng giương lên một đường, đôi mắt đẹp lộ ra sự lạnh lẽo cùng khắc nghiệt, "Miệng lưỡi sắc bén, còn dám xảo biện, \vô lễ."
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2021
  4. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    CHƯƠNG 23: Cho Ngươi Vị Trí Trắc Phi (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Tô Tiểu Noãn

    Editor: Team The Canlantha

    Betaer: Linh Bư

    Tô Lạc lại cười tươi như ánh mặt trời, "Thái tử điện hạ nói rất đúng, thái tử điện hạ anh minh Thần Vũ, ăn nói khéo léo, phong lưu phóng khoáng, cũng không cậy mạnh hiếp yếu, cũng không khi thường kẻ yếu đuối, cũng không lạm quyền áp bức người, thần nữ đâu dám so sánh?"

    Thái tử lông mày cau lại, đáy mắt hiện lên tia tức giận, lại lộ ra vẻ nghiêm nghị, lạnh rét thấu xương.

    Hắn không đếm xỉa tới mà vuốt tay nắm ở ghế, cười như không quay sang Tô Tử An nói, "Đại tướng quân quả nhiên là dạy bảo con gái tốt, khen khoa trương Bản cung quá rồi, Bản cung vô cùng bội phục."

    Chính miệng hắn nói là khoa trương, nhưng lời nói ra khỏi miệng, lại giống như một thanh kiếm lợi hại, đâm mạnh vào ngực Tô đại tướng quân.

    Tô Tử An mặt mũi biến sắc, giơ tay, phẫn nộ quát Tô Lạc: "Còn không mau chịu tội với thái tử?"

    Mặt Tô Lạc lộ sợ hãi, đồng thời tỏ vẻ rất phiền muộn, nàng lườm cái tay đang giơ lên của ông, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, như người vô tội mà hỏi lại: "Phụ thân, tiểu nữ nói không đúng sao? Chẳng lẽ thái tử điện hạ không anh minh Thần Vũ, không ăn nói khéo léo, không phong lưu phóng khoáng? Chẳng lẽ thái tử điện hạ ỷ mạnh hiếp yếu, khi dễ kẻ yếu, cậy quyền hại người?"

    Tô Lạc hỏi câu nào, sắc mặt Tử An lo lắng thêm câu đấy, đến cuối, sắc mặt của ông quả thật có thể nói là dùng trời sắp mưa để hình dung.

    Có thể nói, Tô Lạc từng chữ nói tách ra, nghe thì là đang khen ngợi, nhưng hiểu thì lại phản nghĩa, đây là Tô Lạc tại chơi chữ, Tô Tử An đường đường là võ tướng lại không hiểu?

    Tô Lạc lúc này trong nội tâm hừ lạnh. Từ hôn? Bản cô nương đây cũng muốn từ hôn, nhưng là, ngươi nói trước bản cô nương đây khó chịu.

    Hôn ước này ngươi muốn kết thì kết, ngươi muốn từ thì từ, dễ dàng như vậy sao?

    "Bộp bộp bộp!" thái tử đột nhiên đứng dậy, từng bước vững vàng, chậm rãi, đi đến chỗ Tô Lạc, từ trên cao nhìn xuống đáng giá nàng, đáy mắt tràn đầy vẻ khó nói.

    Thái tử khoanh tay, lộ ra khuôn mặt cười như không, tuấn mỹ lẳng lơ mà ức hiếp người, "Bổn cung sẽ minh bạch theo ý của ngươi, ngươi yên tâm, hôn sự này, nhất định muốn lui, cùng lắm --"

    Hắn lấy dáng vẻ của người có địa vị cao đối với Tô Lạc như đối người có địa vị thấp mà nói, "Nếu ngươi muốn gả cho bản cung? Bản cung cũng không phải người không biết nói đạo lý, hiện tại đảnh phải cho ngươi một cơ hội."

    Tô Lạc lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, trong lòng thầm cười nhạo ra tiếng.

    Thái tử tôn quý ở trên cao nhìn xuống nói, "Nếu ngươi có thể trả lời được câu hỏi của bản cung, bản cung sẽ đáp ứng cho ngươi, cái vị trí Trắc Phi."
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tám 2021
  5. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    CHƯƠNG 24: Thái Tử Bất Lực

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vị trí Thái Tử Phi nàng đã không thèm, lại thêm cái vị trí Trắc Phi giả dối hư ảo? Nội tâm Tô Lạc thầm cười nhạo thái tử tự cho mình là đúng.

    Nàng cười như không liếc xéo thái tử: "Thái tử điện hạ, vị trí Trắc Phi ngài coi như bảo bối, vậy giữ lại đi, thưởng cho ai cũng được, tiểu nữ không giám nhận sợ không đảm đương nổi."

    "To gan!" Thái tử còn chưa kịp nói gì, thị vệ bên người thái tử đã gầm lên, mũi kiếm dài chĩa vào cổ họng Tô Lạc. Chỉ cần thái tử ra lệnh một tiếng, mũi kiếm sẽ đâm vào cổ họng của nàng.

    Tô Lạc như vậy người vẫn thẳng tắp, mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn thái tử: "Sao vậy? Trước mặt nhiều người, Thái Tử Điện hạ của chúng ta anh minh Thần Vũ thông minh cơ trí đây là muốn ức hiếp thần nữ sao? Dễ nói nhưng không dễ nghe nha."

    Thái tử thẹn quá hóa giận, hừ lạnh một tiếng: "Ức hiếp thần nữ sao? Ngươi cũng phải có tư cách này đã! Nếu ngươi không tán thưởng như vậy, Bản cung sớm đã không cho ngươi mặt mũi?"

    Nói xong, thái tử lạnh lùng vung tay, chỉ lệnh rơi xuống.

    Rất nhanh, thái giám đứng ra, trong tay bưng ra thánh chỉ, lớn tiếng đọc: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.. Tô phủ Tứ tiểu thư lễ nghi không hợp, giáo dưỡng không đủ.. Thực khó đảm đương vị trí Thái Tử Phi, vì vậy hủy bỏ hôn sự băm xưa, từ nay về sau nam hôn nữ gả, không liên quan lẫn nhau, khâm thưởng--"

    Thánh chỉ ra, không thể sửa.

    Lúc này, Tô Lạc, Tô Khê đồng thời thở phào nhẹ nhỏm,

    Thái tử lạnh lùng mà trừng Tô Lạc, ghé sát vào bên tai nàng, cắn răng thấp giọng nói: "Nha đầu, sau này ngàn vạn lần đừng xuất hiện trước mặt Bản cung!"

    "Cái gì?" Tô Lạc tựa hồ bị hoảng sợ, kinh hãi mà nói lắp: "Thái tử điện hạ sở dĩ từ hôn, là vì bất.. bất lực?"

    Lời này của Tô Lạc vừa nói ra, lập tức, bốn phía không khí yên tĩnh không có nổi một cơn gió, nguyên đám người nín thở suy nghĩ, còn một đám rủ mắt, không dám ngẩng đầu nhìn thái tử.

    Nhưng đuôi lông mày như nói rõ.

    Khá lắm Xú nha đầu nhanh mồm nhanh miệng! Thái tử trên mặt như là bị roi vụt qua, lo lắng mà đáng sợ, giống như bão tố sắp xảy ra.

    Cử chỉ lần này của Tô Lạc quả nhiên là mưu tính. Mưu tính ư, mà là quan minh chính đại âm mưu.

    Giờ phút này phạt nàng, chả phải là giấu đầu hở đuôi, tức giận làm liều sao?

    Thái tử không trừng phạt nàng, lại bị mất mặt.

    Dù sao hiện tại thái tử, chân đứng không vững, mặc kệ hắn đáp lời như nào, đều nói không thành lời.

    Cái này thật sự là bùn đất rơi chúng trong đũng quần, không chịu buộc chịu.

    Sắc mặt Thái tử đỏ tía cả lên, hung dữ mà trừng mắt Tô Lạc, cuối cùng, hung hăng phất tay áo, sải bước mà đi

    Tô Tĩnh Vũ tức giận giáo huấn Tô Lạc: "Xú nha đầu nhà người, vô lễ? Sao dám cùng thái tử nói chuyện? Thái tử không phạt ngươi đó là nhân từ, là may mắn cho ngươi!"

    Nói xong, Tô Tĩnh Vũ cùng Tô Khê liếc nhau, sau đó bước nhanh đi theo thái tử đang rời đi.

    Về phần hắn nói gì, chỉ có hắn tự mình biết.

    "Ngươi.. Ngươi sao có thể.." Tô Tử An gắt gao trừng mắt nhìn Tô Lạc, ánh mắt kia như thể muốn ăn tươi nuốt sống, "Ngươi làm sao lại vô liêm sỉ như vậy!"

    Trong nội tâm Tô Lạc cười lạnh, trên mặt lại như rất ủy khuất, "Nhưng mà.. Nhưng mà phụ thân, thái tử hắn, thật sự là nói như vậy.."

    Vừa rồi thái tử ghé sát vào tai nàng nói gì, thì chỉ có hai người họ biết, thái tử muốn phủ nhận, ha ha ha, không có cơ hội!
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tám 2021
  6. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 25: Ngươi Đừng Nghĩ Hão Huyền!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Tử An cắn răng, muốn tức giận, rồi phát hiện chân mình đứng không vững. Xác thực, theo lý mà nói, Tô Lạc thật sự không làm sai gì cả, nàng chỉ là bị sợ lên nói lắp.. ai bảo vị kia là thái tử?

    Tô Tử An cuối cùng chỉ có thể bất lực mà giáo huấn nàng: "Ngày bình thường phụ mẫu ngươi dạy như thế nào? Một chút quy củ lễ nghi cũng không biết, cái gì cũng không giữ mồm giữ miệng, thái tử từ hôn là đáng đời!"

    Tô Lạc trong nội tâm lạnh lùng cười nhạt.

    Cái gì đều không giữ mồm giữ miệng? Ý này của ông chẳng phải nói tôi cái gì cũng phải thuận theo Thái tử.. Tô Lạc cảm thấy cực kỳ buồn cười, chắc hẳn rất nhanh thôi chuyện thái tử bất lực sẽ truyền khắp đại giang nam bắc.

    Bất quá, tâm người phụ thân này thật đúng là thiên vị.

    Ông không phải sớm đã biết rõ thái tử sẽ từ hôn với nàng, và sẽ lập Tô Khê sao, cố ý ở trước mặt nàng bày vẻ ấy cho ai xem? Thực xem nàng là kẻ ngu sao?

    Tô Lạc ra vẻ ủy khuất mà nhìn về phía Tô Tử An: "Phụ thân, thái tử điện hạ là vì con không hiểu quy củ lễ nghi, cho nên mới không quan tâm sao? Có phải con hiểu quy củ biết lễ nghi rồi, thái tử điện hạ sẽ quan tâm?"

    Vẻ mặt Tô Tử An bỗng nhiên cứng đờ.

    Sở dĩ thái tử từ hôn, cư nhiên không chỉ như vậy, nhưng lý do kia dễ nói nhưng không dễ nghe..

    Tô Tử An im lặng, phất tay áo, trên mặt có một tia thẹn quá hóa giận, "Ngươi nếu không thua kém, sẽ rơi vào hoàn cảnh như bây giờ sao? Điều này đâu có thể trách ai?"

    Đứa con gái này hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Lời nói ra khỏi miệng rõ ràng như trước nhu nhược, lại khiến mình thẹn.

    "Nếu như con hiện tại có thiên phú linh lực đạt tới Tử cấp, phụ thân có phải sẽ coi trọng con không? Thái tử cũng sẽ không từ hôn sao?" Tô Lạc vẻ mặt ngây thơ lãng mạn, đáy mắt như nước trong veo tựa hồ mang theo chờ mong cùng ước mơ

    "Tử cấp?" Tô Tử An như nghe được chuyện chê cười bậc nhất trong thiên hạ, hắn cười lên ha ha.

    Sau nửa ngày ghét bỏ mà giờ cười với Tô Lạc nói, "Ngươi biết thiên phú Tử cấp là gì sao? Đừng nói thiên phú Tử cấp, là lam giai, không, thanh giai, nếu là ngươi có thiên phú thanh giai, phụ thân ta sẽ tự mình quỳ xuống châm trà rót nước cho ngươi!"

    Nói đến thiên phú linh lực của Tô Lạc, đây là sự kiện sỉ nhục nhất đời Tô Tử An.

    Năm đó, cũng bởi vì tiểu gỗ mục Tô Lạc này, hắn bị mọi người cười nhạo trọn vẹn nửa năm, chuyện này quả thực chính là sự kiện đáng cười nhất đời hắn, hiện tại nhắc tới hắn liền không nhịn được thầm hận.

    Tô Lạc đưa lấy bàn tay lớn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, điềm đạm đáng yêu, lại yếu ớt hỏi: "Phụ thân, nếu con trở thành mộc hỏa song hệ nguyên tố, là được Luyện dược sư, người sẽ đối với con rất tốt đúng không?"

    "Mộc hỏa song hệ?" Tô Tử An nhìn Tô Lạc bộ dạng đồ ngốc, hắn không đành lòng cười nhạo nữ nhi ngu xuẩn này.

    Nàng cũng xác thực đáng thương, trời sinh là gỗ mục.

    Hắn nói: "Mộc hỏa song hệ? Lạc Lạc, ngươi thật sự là muốn trở thành cường giả đến điên rồi sao? Mộc hỏa song hệ có nhiều người muốn có mà không được? Tô phủ sở dĩ có được địa vị hôm nay, một mặt là tổ phụ người, vị này là Định Hải thần châm, quan trọng hơn nữa là Tô gia chúng ta có một vị mộc hỏa song hệ Luyện dược sư, ngươi hiểu không? Còn Luyện dược sư, ngươi đừng nghĩ hão huyền nữa!"

    Team dịch: The Calantha
     
  7. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 26: Rất Đa Tạ Ngươi Nha!



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Suy nghĩ hão huyền sao? Ánh mắt Tô Lạc rơi xuống mu bàn tay trắng nõn, cái tay này đã khảo thí, kết quả nói cho nàng biết, thiên phú của nàng so với kẻ nào cũng không kém, hơn nữa còn là tuyệt đỉnh thiên tài, mấy trăm năm khó có một lần.

    Tuy nhiên.. Hiện tại xảy ra chút vấn đề, nàng tuyệt đối sẽ tìm ra nguyên nhân.

    Thiên phú của nàng, tuyệt đối không thể nói ngày một ngày hai, nàng muốn đứng ở đỉnh của thế giới, để cho những người từng chà đạp nàng, ngửa đầu mà nhìn.

    Thấy bộ dáng kinh ngạc của Tô Lạc, trong nội tâm của Tô Tử An lại là một hồi tức giận.

    Đứa con gái không biết tranh giành này, gặp nàng thật sự sẽ rất bực mình.

    "Nếu ngươi không còn chuyện gì nữa, thì đi đi." Vị phụ thân này hết kiên nhẫn mà phất phất tay, đuổi Tô Lạc như như đuổi tên ăn mày

    "Uhhh." Tô Lạc đi vài bước, lại dừng lại, xoay người, nhìn vị phụ thân này của nàng, bỗng nhiên, nàng nhoẻn miệng cười, dáng tươi cười như hoa quỳnh liều mỹ, chói mắt, "Phụ thân đại nhân, hôm nay người bảo con đi, về sau người ngàn vạn lần đừng hối hận nha."

    "Hừ, phụ thân quả thật hối hận, phụ thân hối hận là lúc trước sao lại để thứ mất mặt như ngươi được sinh hạ." Tô Tử An im lặng, ngược lại là Tô Khê, nàng trào phúng giương khóe môi, kiêu ngạo mà buông lời châm chọc.

    Nàng từ trên cao nhìn xuống cười lạnh Tô Lạc, thần sắc kia cao ngạo giống như đang nhìn một cái con kiến, "Tô Lạc, người giỏi sẽ tự mình hiểu, ngươi sinh ra chỉ là gỗ mục hèn hạ nhất, vậy thì hãy trở về cuộc sống sinh hoạt như cẩu của ngươi, cút mau! Thật sự là trông thấy ngươi là ra sinh khí."

    Không có thái tử ở đây, Tô Khê không còn ôn nhu, lộ ra bản tính nuông chiều ngang ngược.

    Mặc dù Tô Khê mắng Tô Lạc là cẩu, Tô Tử An cũng không có phản bác một câu. Cái này đủ để nói rõ, trong lòng hắn, trong nhà này Tô Lạc xác thực chỉ có địa vị như vậy.

    Tô Lạc cũng không cùng Tô Khê chửi nhau, nàng chỉ là thật sâu, thật sâu nhìn Tô Tử An, cái đáy mắt thâm ý nhìn Tô Tử An kia khiến cho hắn đáy lòng sợ hãi.

    Ngay tại thời điểm Tô Tử An muốn mở miệng, Tô Lạc lại gọn gàng linh hoạt xoay người, sải bước quay đi lạnh lùng mà lại để cho người khác khó hít thở.

    Vừa đi, trong lòng nàng lại âm thầm cười lạnh. Tô Tử An, hôm nay người đã như thế, vậy sau này, cũng đừng cậy hào quang của Tô Lạc!

    Tô Tử An hoàn toàn không biết mình vừa rồi đối với Tô Lạc mà lạnh lùng, khiến cho hắn mất đi cái gì quý giá.

    Nếu như hắn biết hắn sẽ mất đi, một tiểu nữ linh lực tử cấp thiên tài, là mộc hỏa song hệ nguyên tố Luyện dược sư, chỉ sợ hắn hối hận ruột còn muốn xanh rờn.

    Đáng tiếc, trên đời không thuốc hối hận, hắn dùng lạnh lùng tạo quả đắng, thì chính hắn phải nuốt xuống.

    Có Lục La đi cùng, Tô Lạc chậm rãi đi ra giữa nhà.

    Lúc này, bên ngoài ánh mặt trời nắng cực kì chói mắt.

    Trên mặt Tô Lạc là dáng tươi cười bình thản. Hôn sự đã từ, nàng nhẹ nhàng thở ra, về phần thái tử đối nàng mà ôm hận.. Nhưng hẳn thái tử gần đây rất bận, cũng sẽ không có thời gian đến tìm nàng a.

    Bỗng nhiên, Lục La hai mắt sáng ngời, chỉ vào bụi cỏ bên cạnh đang một khối ngọc bội chói mắt nói: "Tiểu thư, kia có một khối Tử Ngư ngọc bội."

    Lục La nhặt lên đưa cho Tô Lạc.

    Tô Lạc nhìn Tử Ngư ngọc bội, cảm thấy có chút quen thuộc, bỗng nhiên, trong đầu nàng lóe lên suy nghĩ, khóe miệng chậm rãi hiện lên một nụ cười giảo hoạt, đáy mắt thông minh lóng lánh, khóe miệng quyến rũ đưa ra một vòng tươi cười thần bí.

    "Tiểu thư?" Lục La khó hiểu, nhìn thấy Tử Ngư ngọc bội này, tiểu thư thế nào lại cười gian trá như vậy?

    "Lục La, làm rất tốt, thật sự là rất đa tạ em rồi!" Tô Lạc sâu sắc nói một câu khích lệ.

    * * *

    Team fb dịch: The Calantha

    Bạn thích đọc bộ truyện nào nhưng tiếng trung không hiểu hãy liên hệ page The Calantha để chúng tôi đào hố bộ truyện ấy cho bạn đọc
     
  8. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 27: Thoáng Một Cái Đã Qua Ba Ngày



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thoáng một cái đã qua ba ngày.

    Tối nay đã đến thời gian ước định cùng Nam Cung Lưu Vân.

    Đêm, tối đen như mực, trên bầu trời đen bạc treo mấy vì sao, lộ ra ánh sáng yếu ớt.

    Bỗng nhiên, trong bầu trời đêm một cái bóng đen đạp lên gió mà đến, áo phất nhẹ nhàng, phảng phất như tiên bay.

    Không lâu sau, cái bóng đen này âm thầm lặng lẽ rơi xuống tiểu viện vắng vẻ của Tô phủ.


    "Vào đi." Rất nhanh, một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong phòng vang lên.

    Khi Nam Cung Lưu Vân tiến vào, chứng kiến tay phải Tô Lạc cầm quyển sách, dưới ánh nến nàng nghiêm túc mà đọc.

    Hôm nay nàng một bộ đồ trắng quần mỏng, đơn giản mà mộc mạc, thoạt nhìn có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng lại linh động hơn người.

    Ánh nến mông lung bao trùm trên người nàng, tự hồ một mảng phát sáng, nhìn qua mê ly mà trong trẻo lạnh lùng, cao quý mà mỏng manh.

    Xuất phát từ bản năng sát thủ, từ lúc Nam Cung Lưu Vân đẩy cửa, trong nháy mắt, Tô Lạc đã cảm nhận được sự hiện diện của hắn.

    Ngay thời điểm Nam Cung Lưu Vân từng bước một đi đến sau lưng nàng, lưng Tô Lạc như là có con mắt phía sau vậy, nàng đang bận vẫn ung dung để quyển sách trên tay xuống, đổi thế: "Ngồi."

    Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân tươi cười quyến rũ lộ ra một vòng tà tứ, bảo hắn ngồi hắn liền ngồi, vậy chẳng phải rất thật mất mặt?

    Vì vậy, Nam Cung Lưu Vân không ngồi trên ghế, mà ngồi vào bên cạnh Tô Lạc, cùng nàng lách vào tại một chỗ.

    "Nam Cung Lưu Vân, quy củ chút đi, đừng động chân động tay." Tô Lạc cau chân mày lại, nàng không thích cùng chân tay người khác tiếp xúc trong khoảng cách gần, cho nên nàng vung tay muốn đem hắn đẩy.

    Nhưng tay lại dừng lại giữa không trung, bởi vì Nam Cung Lưu Vân đã dùng tay áo rộng thùng thình của hắn đem tay của nàng bao lấy.

    Thể lực của Nam nhân cùng nữ nhân trời sinh ra đã chênh lệch nhiều.

    Tô Lạc tức giận mà trừng hắn, hắn lại trưng ra vẻ mặt nhơn nhơn cười đùa.

    "Đừng nhỏ mọn như vậy, người ta cũng mệt lắm đó nha." Ngón tay Nam Cung Lưu Vân nhỏ nhắn đưa ra vuốt cái cằm bóng của Tô Lạc, khóe miệng của hắn quyến rũ nhếch ra một vòng tà mị, âm thanh trầm thấp, "Bổn vương vì ngươi, ba ngày này có thể nói là ngàn dặm vất vả, hành tẩu dài vạn dặm, mà ngươi hồi đáp như vậy với bổn vương?"

    Ba ngày trước khi ở Thần Điện khảo thí, truyện đó sảy ra trên người Tô Lạc vừa thần bí lại quỷ dị.

    Lúc ấy Nam Cung Lưu Vân đưa Tô Lạc về rồi hắn lại rời đi, hắn để lại lời nói, ba ngày sau trở về sẽ nói cho nàng biết đáp án.

    Tô Lạc biết về việc này sẽ rất khó khăn, cho nên trong nội tâm nàng ghi nhớ phần ân huệ này, về sau nàng nhất định sẽ báo đáp hắn, bằng phương thức của mình..

    Bị hắn cầm lấy cái cằm, ánh mắt Tô Lạc vừa lườm lại mặt của hắn.

    Bỗng nhiên, nàng ngẩn người.

    Trong lời nói của Hắn ngàn dặm vất vả, hành tẩu dài tựa vạn dặm hồ cũng không sai.

    Ba ngày trước Nam Cung Lưu Vân thần sắc tuấn lãng, mắt ngọc mày ngài, thoạt nhìn thần thái sáng lạng, tuấn lãng không nói nên lời. Mà hiện tại, tuy mắt ngọc mày ngài vẫn như trước, phi phàm tuấn lãng, nhưng là thần sắc mệt mỏi, băng lạnh phủ mặt. Xem xét kỹ, dưới mí mắt hắn còn có một chút quần thâm, giữa lông mày tựa hồ có chút mệt mỏi.

    Cho có mệt mỏi, cái đôi mắt kia vẫn như trước nhộn nhạo tà mị xinh đẹp mà yếu ớt cười, đôi mắt rạng rỡ hiện lên ánh sáng.

    Tô Lạc trong nội tâm hơi nhạo lên một chút.

    Giờ phút này nếu nói trong nội tâm nàng hoàn toàn không xúc động, đó không có khả năng, dù sao nàng đâu phải cỏ cây, không cảm tình, mà nói ưa thích, thì cũng chưa tới.

    Kỳ thật Tô Lạc cũng không biết, chuyến đi này của Nam Cung Lưu Vân đâu chỉ là ngàn dặm vất vả, đi theo con đường này gian nan cùng hiểm trở, căn bản nàng cũng nghĩ đến.

    Nhưng Nam Cung Lưu Vân vẫn cười đến tà mị xinh đẹp, những gian nan này ở trên mặt hắn lại một chút cũng nhìn không có, thế cho nên Tô Lạc hoàn toàn không biết nội tình trong đó.

    Nàng chỉ nhìn hắn, không nói gì!

    Nam Cung Lưu Vân cũng nhìn Tô Lạc cười.

    Hai người cứ như vậy nhìn nhau..

    * * *

    Team dịch: The Calantha
     
  9. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 28: Thời Gian Dừng Lại Tại Thời Khắc Này

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 29: Bổn Vương Cam Tâm Tình Nguyện

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...