Xuyên Không [Edit] Tà Vương Không Để Vợ Chạy Thoát - Tô Tiểu Noãn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi The Calantha, 20 Tháng bảy 2021.

  1. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    CHƯƠNG 10: Ca Ca Tốt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Khê muốn lớn tiếng tuyên bố và nhảy ra, người kia không phải là nàng, không phải nàng.. Nhưng là, dưới loại tình huống này trốn ở phía sau hoa sen là điều nàng có thể làm.

    May là nàng còn có một người ca ca tốt.

    Tô Tĩnh Vũ nhìn thấy muội muội yêu quý của mình bị hiểu lầm, nhanh chóng cười giải thích, "Thái tử điện hạ đã nhầm lẫn, vừa rồi người kia cũng không phải là Ngũ muội muội, Ngũ muội muội hiền thục ôn nhu, thiên phú trác tuyệt, tu luyện cũng không kịp, đâu phải gây sự, nghịch ngợm như vậy."

    Đôi mắt thái tử lộ ra một tia sáng trông rất khác thường: "À? Người kia không biết là vị nào của quý phủ?"

    Tô Tĩnh Vũ cuống quýt, hắn thầm mắng mình thật ngốc, vừa rồi hắn đã làm gì, không có việc gì thì nói là nô tài được rồi, thái tử hiện tại tra hỏi, thì hắn trả lời như thế nào?

    Phụ thân đối Tam muội gần đây coi trọng, hơn nữa mối quan hệ của mẫu thân cùng tam muội và muội muội gần đây rất tốt, nếu không bắt buộc hy sinh thì hắn sẽ tận lực không hy sinh nàng.

    Bỗng nhiên, trong đầu Tô Tĩnh Vũ lóe lên một ý nghĩ, hắn nghĩ ra một cái kế để đôi bên vẹn toàn, hắn bởi vì quá kích động mà giọng nói có vẻ đề cao: "Kỳ thật.. Không dối gạt ngài, thái tử điện hạ, thật ra nha đầu kia là.. Phải.."

    "Ngươi ấp a ấp úng không chịu nói ra lời nói thật, chẳng lẽ nha đầu kia đúng là.." Đôi mắt thái tử có vẻ đa nghi, giọng nói trầm, tựa hồ lại ám chỉ đến điều gì đó.

    "Vâng, thưa thái tử điện hạ anh minh, nha đầu kia thật ra chính là Tứ muội muội không dạy giỗ của nhà ta!" Tô Tĩnh Vũ nói ra những lời này, lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm thấy tâm trạng tốt hơn, gió nhẹ thổi tới cũng thấy dễ chịu.

    Tứ muội muội?

    Ngồi trên cây, Tô Lạc rất tức giận đến muốn chửi tục.

    Nàng nghĩ, vị đại ca ra vẻ đúng đắn này thực quá mất liêm sỉ rồi, vậy mà đem người vô tội trong sạch như nàng phải ra chịu trách nhiệm! Lại nói xấu nàng sau lưng!

    Hóa ra mấy cái lời đồn có ra bắt đầu từ đây. Tất cả chỉ cần trong phủ tỷ muội có ai đã làm sai chuyện, đối với bên ngoài mà nói là nàng


    Tô Lạc ánh mắt vô cảm, hiện ra sự u sầu. Tốt, rất tốt, cô nương ta là nhớ kỹ ngươi rồi, ta nhớ kỹ vô cùng, thù này, ngươi chờ đó.

    Nam Cung Lưu Vân từ từ nhìn xem nha đầu trước mặt lúc sáng lúc tối, môi hồng phơn phớt, giọng nói u ám, dẫn theo một tia sáng khêu gợi "Nha đầu, còn không mau làm sáng tỏ?"

    "Nếu như hiện tại ta đi ra ngoài, vị đại ca kia của ta nhất định sẽ sốc, sau đó nói ta là nha đầu quét rác, liệu ngươi có tin?" Tô Lạc cười kiều diễm như hoa, vô tình lộ ra hào quang.

    "Nếu ngươi không xuất hiện, vị trí Thái Tử Phi của người sẽ mất, tin không?" Cặp môi đỏ mọng như máu của Nam Cung Lưu Vân, một đôi mắt tuấn mỹ giống như ánh sao, thấu cả tâm can.

    Thái Tử Phi? Tô Lạc tập trung suy nghĩ, theo trí nhớ của mình để tìm được chân tướng

    Thật đúng là vậy, bởi vì lúc trước Tô Lạc bé nghe nói Thần Điểu giáng thế, cho nên nàng vừa sinh ra, hoàng hậu liền đem nàng đính hôn cho thái tử, qua nhiều năm như vậy, tuy nhiên thanh danh của nàng rất xấu, hôn ước này như lung lay sắp đổ, nhưng không hủy bỏ.

    Như vậy, Tô tĩnh Vũ đang ở trước mặt thái tử nói dối hãm hại nàng, thứ nhất là Tô Khê cùng Tô Vãn rửa sạch hiềm nghi, thứ hai, hắn là vì thái tử giải quyết vấn đề, thứ ba, tự nhiên là vì muội muội bảo bối của hắn mở đường

    Bởi khi Tô Lạc tránh đường, Tô Khê mới có thể có cơ hội làm Thái Tử Phi.

    Tô Tĩnh Vũ à Tô Tĩnh Vũ.. Ngươi nói, làm sao để ta bắt ngươi bây giờ?
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng chín 2021
  2. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    CHƯƠNG 11: Vương Phi Tương Lai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy nhiên nàng rất chán ghét người làm việc thủ đoạn, nhưng là kết quả thì ít người biết. Thiệt tình vị trí Thái Tử Phi nàng cũng không để ý một chút nào.

    Thật muốn ngửa mặt lên trời nói, Vị tự xưng Vương gia trước mặt này, tuy tà mị, cường thế, bá đạo, vô lễ, thích chiếm tiện nghi.. Nhưng làm Tô Lạc cảm giác so với thái tử tốt hơn nhiều.

    "Nha đầu đáng thương, lại bị hy sinh." Nam Cung Lưu Vân ra vẻ thương tiếc búng cái mũi xinh đẹp của Tô Lạc, nàng tuy không nói gì, dưới đáy mắt của hắn lại hiện lên một tia cười thỏa mãn.

    "Có cần ta nhắc nhở một câu hay không?" Tô Lạc cười như không cười mà hơi nhếch miệng, "Người là đang ôm, là chị dâu tương lai của ngươi."

    "Sai!" Nam Cung Lưu Vân ôm Tô Lạc cười chế nhạo nhìn nàng, khóe miệng quyến rũ mà ra một vòng đường cong: "Bổn vương hiện tại ôm, là Vương phi tương lai của Bổn Vương."

    Tô Lạc im lặng nhìn trời: "Chê cười rồi, không một chút buồn cười đâu." Nàng thế lại là củi mục trong truyền thuyết, chỉ là thứ xuất, còn là vị hôn thê thái tử sắp vứt bỏ, một Tiểu Vương gia như hắn dám lấy?

    Đến giờ, Tô Lạc vẫn chưa biết, nam nhân ôm nàng cường đại như nào, nàng còn tưởng rằng Nam Cung Lưu Vân chỉ là một Tiểu Vương gia.

    Không đề cập tới hai người ngắm cảnh tương đối dữ dội, lại nói ao hoa sen kia, thái tử đã thấy được ' "Chân tướng" Tô Lạc là nữ nhân không biết ngại, cả người thần sắc sáng ngời, đáy mắt tràn ngập các loại màu sắc.

    Chân tướng này đủ rồi, những thứ khác đều không quan trọng.

    Thái tử biết được tin tức làm hắn thỏa mãn mà cao hứng đi, vung vung tay áo, một đám màu sắc đi theo.

    Bờ Ao hoa sen, Mọi người đi hết.

    Gió nhẹ thổi lăn tăn mặt nước.

    Trong nước còn một vị cô nương đang ôm cánh tay lạnh run.

    Từ trưa đến chạng vạng tối, từ chạng vạng tối đợi đến lúc màn đêm buông, Tô Khê sắc mặt trắng bệch, bờ môi tím ngắt, chờ vị Tam tỷ tốt kia mang y phục đưa cho nàng.

    Đáng thương nàng chưa biết, lúc ấy nàng dùng sức quá mạnh, trực tiếp quăng Tô Vãn khiến ngã ngất đi.

    Tô Khê trong ao sen thiếu chút nữa tức đá chân, trong nội tâm đem Tô Vãn hận, nàng âm thầm thề, sau khi nàng trở về, nàng nhất định sẽ không tha nàng ta, nhất định!

    Đợi khi trời tối như mực, mượn cảnh ban đêm không ai thấy, Tô Khê lúc này mới nhảy khỏi ao hoa sen, lên trên bờ.

    Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng thét thảm thiết: "Quỷ ahhhhh!"

    Tựa theo tiếng kêu thảm thiết, Tô Khê chậm rãi quay đầu, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, trong mắt lóe lên tia lửa giận.

    Hôm nay nàng tức giận thật sự là chịu đã đủ rồi!

    Nàng đang muốn quay đầu lại tìm nô tỳ này xả giận, lại phát hiện đối phương bị mình dọa ngất đi, không xả ra được Tô Khê oán hận mà thu lại ánh mắt, tại cảnh ban đêm không ai thấy, cực kỳ nhanh hướng sân phòng của mình phi với tốc độ chóng mặt.

    Tiểu viện xa xôi nhất Tô phủ..

    Trong miệng Tô Lạc ngậm một cọng rơm, hai tay gối ở sau gáy, cả người nằm ở xà trên nóc nhà, chân vắt chữ ngũ, sắc mặt nhàn nhã tự tại.

    Nàng chậm rãi hồi tưởng đến sự chuyện ban ngày, nghĩ đến Tô Khê cùng Tô Vãn, tâm tình tốt lên, càng muốn là hai tỷ muội này đấu đá lẫn nhau, tâm tình của nàng thêm phần sung sướng.

    Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu Tô Lạc xuất hiện một gương mặt tà mị quyến rũ.

    Nàng kể cho Lục La nghe, lúc ấy nha đầu kia kích động, chén trong tay đều cầm không nổi.

    Nàng kích động nói:"Tiểu thư, nếu không nhầm tiểu thư gặp chính là Tấn vương điện hạ! Không, xác thật chính là Tấn vương điện hạ!
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng chín 2021
  3. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    CHƯƠNG 12: Nghe Ta Thì Sống, Chống Ta Thì Chết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tấn vương điện hạ trâu bò lắm sao?" Tô Lạc tỏ vẻ, nàng trước nay đối với Tấn vương điện hạ không chút hiểu biết.

    "Tấn vương điện hạ đương nhiên rất trâu a, trên đời này còn có ai trâu bò hơn so với Tấn vương điện hạ? Nghe nói Tấn vương điện hạ kiểm tra thiên phú là thứ nhất toàn thiên hạ, năm ngàn năm qua đây mới là cái thứ 2 trong lịch sử, tiểu thư, người nói xem?"

    Năm ngàn năm qua mới là cái thứ 2 trong lịch sử? Cũng quá khoa trương đi?

    "Không chỉ có thế. Nghe nói Tấn vương điện hạ là tam hệ Pháp sư, tam hệ đó! Có bao nhiêu người một hệ đều không có, thế nhưng, Tấn vương cùng tu tam hệ!" Lục La tràn đầy sùng bái, con mắt như vì sao, "Nghe nói Pháp sư cùng tu tam hệ có cơ hội rất lớn để trở thành thần. Năm đó người đứng đầu trong lịch sử, sớm đã là Thần vĩnh sinh."

    Tấn vương Nam Cung Lưu Vân lợi hại như vậy? Nếu thật như thế, cái "Người thắng làm vua, kẻ thu làm hậu" những lời này hắn không tùy tiện nói rồi, với thiên phú của hắn, thì ngôi vị hoàng đế kia cũng dễ.

    Tô Lạc đang nghĩ ngợi, chợt phát hiện trước mắt mình đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt lớn.

    Cái khuôn mặt này buổi chiều vừa gặp, chắc không phải nhận lầm mới rồi.. Hay là ảo giác?

    Tô Lạc vừa định đưa tay dụi mắt, ngược lại bị tay hắn bắt lấy. Nam Cung Lưu Vân mắt đen đem theo thần sắc Ám Mang, cười như không cười, "Như thế nào, không nhớ bổn vương sao?"

    "Nam Cung Lưu Vân?"

    "Trong lòng ngươi quả nhiên có bổn vương, bằng không thì sao lại điều tra bổn vương, ngươi thấy đúng không?" Nam Cung Lưu Vân môi mỏng khẽ nhấp, khóe miệng cong lên đường cong đẹp mắt.

    Tô Lạc không chớp mắt mà nhìn qua, chờ hắn dừng lại rồi nói: "Nghe nói Tấn vương Nam Cung Lưu Vân kiêu căng lạnh lùng, lãnh khốc tàn bạo, ăn nói ý tứ, trời sinh tính sạch sẽ. Nếu có người đụng chạm lấy tay, bất kể là ai, chặt tay; nếu có người đụng chạm lấy thân thể, bất kể là ai, chặt.. Ngươi thật là vị Tấn vương điện hạ này?"

    Tô Lạc mắt có chút hơi nước, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cánh tay đang nắm chặt tay nàng, khóe miệng cười, không đếm xỉa tới.

    Nam Cung Lưu Vân lười biếng tùy ý nhìn về phía Tô Lạc, một đôi mắt sắc bén, lòe lòe ánh sáng, giống như biển sâu mịt mù, mà không thấy đáy.

    Giờ phút này, hắn không giống buổi chiều, không đếm xỉa tới, lười biếng, mà là chăm chú, cẩn thận hàm xúc, cứ như vậy nhìn nàng.

    Lúc này, trên nóc nhà xung quanh chạy qua chút gió lạnh, tựa như không khí ngưng kết thành băng, làm người hô hấp khó chút khó khăn.

    Hắn lạnh lùng mang theo áp lực, mắt xinh đẹp, mang theo khí phách bá đạo nghe ta thì sống chống ta thì chết. Như một phát dậm chân của hắn, toàn bộ đông lăng chấn động.

    Giờ đây phía sâu đôi mắt hùng hổ dọa người, đôi mắt Tô lạc như cũ dễ thương mà lại thanh đạm như nước, giống như nước biển không gợn sóng mà sợ hãi, bình tĩnh tự nhiên..

    Bỗng nhiên, khóe miệng của hắn chậm rãi lộ ra đường cong quyến rũ, lập tức, không khí lạnh lẽo biết, mất tựa hồ băng ngưng lập tức hóa thành hồ xuân thủy, lộ ra ngàn đóa hoa sáng lạn.

    Nam Cung Lưu Vân cười rộ lên, mắt cong cong xinh đẹp.

    Tay hắn nắm chặt tay nàng thô thiển cười: "Nha đầu, ngươi lo lắng cái gì? Bổn vương cũng sẽ không ăn thịt ngươi."

    Lúc này ánh mắt hắn cùng ánh mắt nàng giao nhau, hai bên khí thế bên trong đấu nhau, bọn họ lại không phân thắng bại. Đối với chuyện này, Nam Cung Lưu Vân có chút kinh ngạc ngoài ý muốn. Hắn muốn, có lẽ hắn lúc này phát hiện ra viên ngọc trai lấp trong phỉ thúy.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng chín 2021
  4. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    CHƯƠNG 13: Nàng Bị Cưỡng Hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Lạc muốn rút tay về, nhưng Nam Cung Lưu Vân khí lực rất mạnh, nàng càng giãy giụa, hắn càng cầm chặt.

    "Ngươi cuối cùng muốn như thế nào?" Cuối cùng vẫn là Tô Lạc bất lực. Nếu đọ sức, Tô Lạc chỉ có thể bại trận.

    "Đến lấy tiền đặt cược, nha đầu, ngươi sẽ không cố ý chơi xấu giả bộ quên chứ?"

    "Cái gì? Tiền đặt cược?" Tô Lạc mặt mày đơ lại, có chút khó hiểu.

    "Nha đầu Cố ý chơi xấu, buổi chiều đã nói đặt cược tiền rồi?" Nam Cung Lưu Vân giọng điệu có chút sủng nịch.

    Tô Lạc lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, thần sắc nhàn nhạt nói: "Tô Vãn bị phát hiện mà Tô Khê bình yên vô sự, cho nên buổi chiều trận đấu chúng ta hòa nhau, không ai thắng, xem như hòa nhau."

    Ai ngờ Nam Cung Lưu Vân lại duỗi ra ngón trỏ thon dài, kiên định mà lắc lắc trước mắt nàng, trong miệng cười nói, "Không, ngươi thắng bổn vương, mà bổn vương cũng thắng ngươi. Như vậy mới đúng." Nói xong, tay của hắn còn xoa xoa đầu nàng.

    "Ngươi chơi xấu, không tính!" Tô Lạc đòi công bằng.

    "Ngươi từ đầu đâu nói không được tính như vậy." Kỳ thật Tấn vương điện hạ chơi xấu chính là công khai.

    Tô Lạc chán nản. Cái đồ hồ ly giảo hoạt, nếu là ở hiện đại, sẽ có rất nhiều người rơi vào bẫy của hắn à?

    "Ngoan, đưa tay đây." Tấn vương điện hạ ngoắc ngoắc ngón tay trắng nõn thon dài.

    Nàng cũng không phải tiểu Cẩu! Tô Lạc bình tĩnh khoanh tay trước ngực, cười như không mà khóe môi quyến rũ.

    Tấn vương điện hạ thấy nàng như vậy, mặt mày tuấn mỹ nhìn chăm chú, cặp mắt đen kia u ám, thâm thúy như đầm sâu, nhìn qua không thấy đáy, sâu như vậy mà ngước nhìn lấy Tô Lạc.

    Ngay tại lúc Tô Lạc cau mày, nàng đột nhiên cảm giác được mắt hoa đầu váng, thời điểm nàng mở mắt, nàng vậy mà đã nằm trong lồng ngực của hắn, giương mắt phảng kháng lại đôi mắt xinh đẹp của ai đó.

    Tựa hồ, vạn năm..

    Tô Lạc yết hầu như là bị nghẹn, sững sờ mà nói không nên một chữ.

    Thật lâu nàng mới hồi phục lại tinh thần, trong lòng âm thầm cảnh giác.

    Tấn vương điện hạ cúi người xuống, khí tức cực nóng quanh quẩn bên vành tai mẫn cảm của nàng..

    "Ngươi.." Làm gì vậy chưa kịp nói ra khỏi miệng, Tô Lạc liền cảm giác được bóng mờ hướng môi nàng mà đặt xuống, khí thế hung hăng, không thể ngăn cản.

    "..."

    Cánh môi bị chiếm lấy, mềm mại mà chiếm lấy, Tô Lạc chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, đầu váng mắt hoa..

    Trước mắt là cái khuôn mặt phóng đại, cái này khuôn mặt tuấn mỹ tựa hư không nhắm mắt mà hôn nàng.

    Nụ hôn của hắn cường thế bá đạo, như bão tố, trong miệng nàng điên đảo cuốn lấy.

    Tô Lạc kháng cự đẩy ngực của hắn, nhưng như thế nào cũng không ra, ngược lại là Tấn vương điện đã hạ giữ chặt giống như lồng sắt, nàng thiếu chút nữa đau nhức nói ra tiếng.

    Cuồng nhiệt hôn, bá đạo, cường thế, mà lại ôn nhu.

    Tô Lạc trong chốc lát chính mình đã bị mất phương hướng, mềm yếu mà say mê bị hắn hôn.

    Dưỡng khí hầu như không còn, khiến môi sưng lên, nàng miệng mở lớn mà thở lấy, ánh mắt say lòng người dẫn theo một tia mê ly.. Đợi nàng lấy lại tinh thần, đáy mắt hiện lên một sương lệ!

    "BỘP!" một cái tát hướng mặt của hắn.

    Nam nhân này, hắn cho rằng nàng là ai, Mà tùy tiện cưỡng hôn nàng

    Trong bóng tối không gian như ngưng động. Tấn vương điện hạ tùy ý vung tay lên, mang theo tia tức giân nhưng tức thì bình tĩnh trở lại..
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng chín 2021
  5. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    CHƯƠNG 14: Nàng To Gan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lăng Phong chặt nắm đấm, mắt lạnh âm trầm mà nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, đáy mắt có chút lửa giận, cũng có một tia kính nể.

    Tấn vương điện hạ tôn quý là tức giận sao? Tấn vương điện hạ thiên phú trác tuyệt tức giận? Lão tổ hiện giờ của Tô Phủ cũng không quá ngũ giai cường giả, nhưng Tấn vương điện bất quá 18 tuổi, cũng đã là lục giai!

    Tấn vương điện hạ từ nhỏ đến giờ chưa từng chịu qua một tia ủy khuất? Hiện tại, vậy mà bị nàng đánh! Cái nha đầu này đúng là gan to bằng trời rồi!

    Nam Cung Lưu Vân đưa bàn tay chậm rì rì mà vuốt ve hai gò má bị đánh, cặp mắt như chim ưng kêu căng mà lạnh lùng, nổi lên yêu tà giống như hào quang.

    Mắt của hắn tĩnh mịch quỷ dị, lạnh như băng, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm nàng.

    Tô Lạc.. Bị ánh mắt của hắn nhìn đến đáy lòng có chút sợ hãi.

    Nhất thời trong nội tâm Tô Lạc hiện lên vẻ bối rối, nhưng rất nhanh trấn định như lúc ban đầu, ngẩng đầu ưỡn ngực, không chút yếu thế mà nghênh đón ánh mắt của hắn.

    Bỗng nhiên, khuôn mặt Nam Cung Lưu Vân vốn làm cho người ta sợ hãi, khóe miệng lại chậm rãi quyến rũ lên, tách ra tạo một vòng cung, như là hoa quỳnh nở rộ, diêm dúa lẳng lơ mà rực rỡ tươi đẹp.

    "BỘP~-- BỘP~-- BỘP~--" âm thanh vỗ tay thanh thúy vang lên, bàn tay xinh đẹp của Nam Cung Lưu Vân kéo Tô Lạc qua, để nàng ngã xuống vào ngực mình.

    "Nha đầu, lòng tự tin của ngươi thật làm cho người khác không biết nên làm thế nào mới đúng. Bổn vương sẽ vỗ tay, và cười nhạo ngươi ngốc nghếch?" đôi mắt tà mị xinh đẹp của Nam Cung Lưu Vân giống như mang theo một tia bất đắc dĩ, "Ngươi cũng biết, đế quốc này, chủ động công kích ngũ giai đã ngoài cường giả, là mang chết, tội? Ngươi sẽ bị phán xử tử hình, hiểu chưa?"

    Nói cái gì? Bị cường giả hôn nàng cũng không được phản kháng? Cái này là cái luật pháp gì a? Như thế nào lại hướng về quyền quý cường giả?

    Nam Cung Lưu Vân tựa hồ đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng cười nhạt một tiếng: "Đây lấy võ vi tôn thế giới, nắm đấm lớn thì chính là đạo lý. Không công bằng đứng không? Ai cũng có thể bảo ngươi là ngốc nghếch."

    Tô Lạc nắm đấm nắm chặt, thật là không cam tâm.

    Nam Cung Lưu Vân cho nàng hiểu rõ thực tế, làm cho nàng sáng tỏ, chỉ có nắm đấm mạnh ở cái thế giới này thì lời nói mới có trọng lượng.

    Nam Cung Lưu Vân nhắm lại đôi mắt, yêu tà quỷ dị mà đánh giá Tô Lạc từ trên xuống dưới, sau đó lại sờ sờ bàn tay nhỏ bé của nàng, chọt chọt cái đầu nhỏ của nàng.

    "Ngươi làm gì thế?" đem nàng làm tượng mà chơi đùa?

    Dưới ánh trăng, cặp mắt Nam Cung Lưu Vân đen kịt mà nhìn đôi mắt dễ thương giống như phủ kín một tầng nhàn nhạt sắc thái thần bí, hắn bỗng nhiên đứng lên, giữ chặt tay Tô Lạc. Ra vẻ bí ẩn nói: "Đi, ta mang ngươi đi ngắm cảnh địa phương."

    Giờ phút này con mắt hắn tựa hồ lóe một loại ánh sáng, có một tia hưng phấn chuyển động. Tựa hồ đột nhiên hiểu ra, nghi hoặc đã nhận được giải thích.

    "Khảo thí Thần Điện." Nam Cung Lưu Vân thanh âm Mị Hoặc, khí thế bức người, không cho cự tuyệt, tựu như vậy nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, xem Tô Lạc..

    "Đi đâu?" Tô Lạc có chút khó hiểu mà nhìn hắn.

    "Khảo thí Thần Điện? Đi làm gì?" Cái này Tô Lạc cũng biết, cũng là bởi vì ngày đó, tại khảo thí Thần Điện cầm được khảo thí kết quả thiên phú, cuộc đời của nàng đã xảy ra kịch liệt biến động.

    "Ngươi cảm thấy, khảo thí Thần Điện còn đúng sao?" Nam Cung Lưu Vân bỗng nhiên ôn nhuận cười khẽ một tiếng, thanh âm của hắn ôn nhuận lười biếng, êm tai đến cực điểm, lúc này âm thanh đều trong bầu trời đêm im lặng càng thêm rõ ràng.

    "Có thể khảo thí Thần Điện không phải chỉ ngày đàu tiên của tháng mới có thể đi vào sao?"

    Nam Cung Lưu Vân cười khẽ vài tiếng, chọt cái trán trơn bóng của nàng, thanh âm lười biếng tà mị, "Nha đầu ngốc, đấy chỉ là luật do thói quen, có người từ nhỏ là có đãi ngộ đặc quyền, ví dụ như bổn vương."
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng chín 2021
  6. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 15: Khúc Gỗ Đúng Là Thiên Tài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi mắt hắn tự tin kiêu ngạo, tôn quý khí phách, cao cao tại thượng giống như thần, toàn thân phát ra ánh sáng chói mắt.

    Cứ như chỉ cần đứng như vậy, thì có thể thu toàn bộ Thiên hạ về tay.

    "Tại sao phải mang ta đi?" Tô Lạc thì thào hỏi. Nàng một mực tin rằng, nàng không giá trị, không gian xảo thì cũng là trộm. Nàng vẫn đối với hắn mà mang cảnh giác.

    "Ngươi không phải rất muốn đi sao?" Tấn vương điện hạ ánh mắt tà mị mê hoặc người, "Tiền đặt cược Bổn vương đã lấy lại, không là dự bị thu?"

    Tô Lạc lúc này mới nhớ, nàng đối với hắn còn có thể đưa ra một cái điều kiện.

    Như vậy, tự đưa tới cửa cho nàng đùa nghịch, dù sao cũng không phải nàng chính miệng đưa ra điều kiện

    "Đi!" Nam Cung Lưu Vân vừa dứt lời, liền đem Tô Lạc ôm vào trong ngực, thân thể giống như Đại Bàng giương cánh, phi giữa không trung xẹt qua, cơ hồ chân không chạm xuống đất, như chuồn chuồn lướt nước.

    Bên tai gió vù vù thổi, Tô Lạc cảm thấy hiếu kỳ liền mở mắt ra, chứng kiến cảnh chính mình ở giữa không trung, nhìn xuống, toàn bộ đế đô đều bao quát tại trong mắt.

    "Không sợ?" Mang theo một người nhẹ nhõm bay ở giữa không trung, Nam Cung Lưu Vân còn có thể mở miệng nói chuyện mà không đau hông, có thể thấy được độ võ công cao cường của hắn, cao thâm cực kì, sâu không thấy đáy.

    "Ta thích." Tô Lạc thật sự rất thích bay lượn trên phía chân trời, cảm giác vạn vật đều bao quát trong mắt. Nàng hít một hơi sâu, tay nắm thật chặt thành quyền.

    Đáng tiếc, nàng là trời sinh khúc gỗ, nhất định không đạt được tốc độ cao như Nam Cung Lưu Vân.

    Nam Cung Lưu Vân tựa hồ nhìn thấu nàng, muốn nói lại thôi, khóe miệng tách ra một vòng cung tươi cười tà mị, thanh âm trầm thấp mà Mị Hoặc, "Đợi kết quả khảo nghiệm có, ai nói không thể thay đổi?"

    "Mong vậy!" Tô Lạc trong lòng âm thầm không nổi giận.

    Từ rất xa, thấy được hình dáng Thần điện.

    Thần Điện đặt ở trung tâm đế đô, vị trí địa lý so với hoàng cung còn rất hợp quy tắc, từ trên xuống nhìn, chỉ có thể nhìn thấy đầy nóc nhà, quảng trường rộng lớn, trong sân là một cái hồ phun nước, cái hồ nước phía trước từng tòa đều là đại sư nghệ thuật điêu khắc.

    Hổ, báo, sài, Sói.. ma thú ở trên đại lục đều được điêu khắc, ở chỗ này cũng có thể thấy được.

    "Đã đến." Nam Cung Lưu Vân mang theo Tô Lạc nhanh nhẹn bay xuống, hai người trực tiếp tiếp đất xuống cửa thần điện.

    Nam Cung Lưu Vân lệnh bài không cần cầm, Lão già canh gác đối với hắn cung kính hành lễ, không cần chớp mắt mà đem cửa điện mở ra.

    Theo lời Nam Cung Lưu Vân nói chuyện, hắn có khuân mặt chiêu tài rất tốt.

    Nắm tay Tô Lạc đi vào đại sảnh lầu 3.

    Lầu một là cho dân chúng bình thường kiểm tra, cho nên bọn họ căn bản không cần tiến vào, trực tiếp đi lên trên.

    Lầu hai là cho cấp bậc văn võ bá quan kiểm tra, Tô Lạc tưởng rằng sẽ vào tầng này, nhưng là nàng phát hiện không phải.

    Mà lầu ba, người có thể đi lên cực kỳ ít, chỉ có nhân tài trong hoàng thất mới có tư cách vào..

    Lầu ba có ngọn đèn dầu sâu kín lóe lên, lộng lẫy xa hoa, tinh xảo hoàn mỹ. Trong đại sảnh có một bàn ngọc thạch lớn, trên bàn bày biện một cái Cầu Thủy Tinh lớn như trái bưởi..

    Thủy Tinh Cầu lóng lánh, thanh tịnh sáng long lanh, sáng ngời như là con mắt, dò xét chiếu chỗ sâu nhất trong tâm mỗi người..

    Thiên phú linh lực chia làm đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím bảy loại nhan sắc, trong đó màu đỏ là kém cỏi nhất, tử sắc (màu tím) là mạnh nhất, mà đại lục từ trước tới nay, có thể có được thiên phú tử sắc, phi thường thưa thớt, có thể đếm được trên đầu ngón tay, rất có thể mấy trăm năm mới ra một vị.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng chín 2021
  7. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 16: Khúc Gỗ Đúng Là Thiên Tài 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Theo thiên phú linh lực của từng người, sẽ thấy được cường giả vi tôn này đi bao xa, Vị trí đứng cuối cùng cao đến đâu.

    Cho nên, thiên phú khảo thí thường có thể quyết định Vận mệnh của mỗi người.

    "Đem tay để lên Thủy Tinh Cầu." Nam Cung Lưu Vân nói với Tô Lạc.

    Tô Lạc hít sâu một hơi, kiên định mà bước từng bước trên mặt đất, đem tay chậm rãi đưa tới đặt trên Thủy Tinh Cầu.

    Dù sao trong truyền thuyết thiên phú của nàng cũng là củi khô rồi, Còn có tình huống xấu được hơn nữa sao? Chắc chắn là không có, cho nên, nàng không cần phải xoắn xuýt.

    Thủy Tinh Cầu óng ánh sáng long lanh, thanh tịnh mà như một suối nước, khiến tâm người xao động dần dần nhẹ xuống.

    "Nhắm mắt lại, đừng nghĩ gì, chỉ cần đưa linh khí tốt vào bên trong." Nam Cung Lưu Vân thanh âm trầm thấp, giống như dòng suối nhỏ chậm rãi chảy suống, cho người một loại cảm giác sảng khoái.

    Tô Lạc gật gật đầu, thần sắc yên lặng bình hòa, trong lúc không suy nghĩ gì nhập sang một cảnh khác.

    Đằng sau Thủy Tinh Cầu là bảy đầu thủy tinh hình lăng trụ, bằng nhau cao mười mét, hơn nữa tất cả đều óng ánh sáng long lanh, thanh tịnh thấy đáy.

    Hiện tại chúng không có bất kỳ màu sắc, nếu là thiên phú linh lực của một người tốt, như vậy những.. thủy tinh hình lăng trụ này tất cả sẽ theo cây thứ nhất bắt đầu biến hóa màu sắc.

    Bảy căn thủy tinh hình lăng trụ xếp theo thứ tự là đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím, bắt đầu theo cây cột thứ nhất, nếu như cây thứ nhất là linh lực màu đỏ, cây thứ 2 là màu cam, như vậy suy ra..

    Giờ phút này, Tô Lạc linh lực từ lòng bàn tay giống như thủy triều tuôn ra.

    Thủy Tinh Cầu bắt đầu tỏa sáng, hơn nữa càng ngày càng sáng, càng ngày càng chói mắt, sáng cơ hồ muốn đau đớn mắt người khác.

    Chỉ là Nam Cung Lưu Vân vẫn bình tĩnh như trước đứng lặng bên cạnh Tô Lạc, bất quá đôi mắt sâu của hắn đã lập tức cứng lại.

    Bỗng nhiên --

    Một chùm tia sáng đánh vào trên cây thủy tinh hình lăng trụ thứ nhất.

    Vèo, không đến một giây đồng hồ, cây thủy tinh hình lăng trụ thứ nhất ở bên trong đã đầy linh khí màu đỏ.

    Cây lăng trụ màu cam thứ 2, lại vèo cái cũng rót đầy.

    Hai tay Nam Cung Lưu Vân vòng trước ngực, thanh thản mà đứng, khóe miệng biểu lộ cười như không cười, nhưng thời khắc này, hắn có chút đứng không yên, có chút há hốc mồm mà nhìn cái kia không ngừng biến hóa, lưu quang tràn ngập các loại màu sắc trong lăng trụ!

    Tốc độ này cũng quá nhanh đi!

    Căn cứ vào nhận thức lúc trước của Nam Cung Lưu Vân, thiên phú dù thế nào, cái cầu thủy tinh này cũng sẽ nhẹ nhàng, chậm rãi tràn đầy đi lên, hắn chưa từng thấy qua, vèo một cái, mà nhảy vèo vèo.

    Màu đỏ..

    Màu cam..

    Màu vàng..

    Không đến một phút đồng hồ, Tô Lạc vậy mà đã liền qua ba đạo thủy tinh hình lăng trụ, hơn nữa nhìn bộ dáng của nàng không chút khác khó chịu, hoàn toàn không có đến cực hạn.

    Nam Cung Lưu Vân lẳng lặng nhìn thiếu nữ phát hào quang ra từ khe hở chói mắt, đáy mắt lộ một tia cảm xúc kỳ dị, chuyện này phát sinh có chút ngoài dự đoán của hắn.

    Nàng lạnh nhạt mà đứng, trên mặt không màng danh lợi, như mặt trời mùa xuân, tươi mát động lòng người, như vậy mê người, như vậy chiếm lấy tâm hồn, khiến người khác không thể rời ánh mắt.

    Tô Lạc hoàn toàn không biết tâm tư của Nam Cung Lưu Vân, cũng hoàn toàn không biết thiên phú của mình đã khiến cho Nam Cung Lưu Vân ngàn lần kinh ngạc, nàng lúc này vẫn đang không ngừng mà phát ra linh lực.

    Lục sắc.. Lục sắc, căn thủy tinh hình lăng trụ cũng đã bị rót đầy.

    Linh lực còn hoàn toàn không có ý dừng lại nhanh nhanh chóng leo đến màu xanh!

    Hiện tại đang xảy ra gì vậy? Tô Lạc nghĩ không thông!
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng chín 2021
  8. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 17: Khúc Gỗ Đúng Là Thiên Tài 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dễ dàng vượt qua màu xanh..

    Tốc độ chậm lại, nhưng hoàn toàn không có ý định dừng lại!

    Lam sắc..

    Con mắt Nam Cung Lưu Vân thẳng tắp mà trừng mắt nhìn thủy tinh hình lăng trụ, xem cái kia chậm rãi leo lên linh khí lam sắc,

    Con mắt màu đen hiện lên một suy nghĩ sâu xa.

    Có thể thắp sáng lam sắc linh khí, vậy thiên phú linh lực rất cường đại rồi, bởi vì toàn bộ đại lục khó có thể đạt tới lam giai thiên phú, cực kì hiếm.

    Nhưng mà.. khiến cho Nam Cung Lưu Vân im lặng chính là, linh khí tựa như đứa trẻ nghịch ngợm, tuy tăng chậm chạp, nhưng nó tại bò đến cuối cùng, vậy mà --

    Vậy mà ngược lại đốt sáng lên tử sắc thủy tinh lăng trụ.

    Tử sắc thủy tinh lăng trụ -- đông lăng quốc từ trước tới nay chỉ có vài người đếm được trên đầu ngón tay, nhưng nha đầu Tô Lạc kia đạt đến tử sắc linh khí!

    Mà nha đầu bị đối đãi mười năm nay như một khúc gỗ, khi dễ lăng nhục, phung phí thời gian. Đúng là khoang phí của của trời!

    Giờ khắc này, dù là Nam Cung Lưu Vân cũng muốn nói du ma.

    Năm đó chuyện gì xảy ra? Vì sao nha đầu tài giỏi như vậy bị biến thành khúc gỗ tùy tiện chà đạp? Việc này, nhất định phải tra ró. Đáy mắt Nam Cung Lưu Vân hiện lên một tia lãnh ý.

    10 phút, 30 phút, một giờ.. Linh lực của nàng như biển cả mà không ngừng như thời gian cứ thế trôi, sắc mặt của nàng vẫn không thay đổi.

    Tại nơi này lấy võ vi tôn thế giới, thiên phú cùng thực lực quyết định tất cả, tại đây bảy loại màu sắc ở bên trong, các loại màu sắc đều đại biểu thành tựu tương lai của mình.

    Tử sắc còn chia làm thượng phẩm, trung phẩm cùng hạ phẩm.

    Theo thời gian trôi qua, tử sắc linh khí chậm chạp trèo lên, chậm rãi lướt qua hạ phẩm, đạt tới trung phẩm, cuối cùng vậy mà..

    Thượng phẩm!

    Tử sắc thượng phẩm!

    Trên mặt Nam Cung Lưu Vân bình tĩnh không có gợn sóng, giờ phút này ngây ngốc ngẩn cả người.

    Hắn vốn cho là Tô Lạc có thể đạt tới lam sắc linh khí là không tệ rồi, cuối cùng, dĩ nhiên là tử sắc thượng phẩm, đây quả thực là bất khả thi, thiên phú cường đại đến đáng sợ.

    Nhưng là.. Nhưng là tử sắc linh khí vẫn kì lạ chậm dãi bò lên, yên lặng mà bò, tốc độ như con kiến mà bò lên, trên thực tế, chưa từng nghe qua.

    Tiếp cận đỉnh điểm sao--

    Nhưng mà, sự tình bỗng tại thời khắc này đã bỗng nhiên xảy ra biến đổi lớn!

    Ngay khi thủy tinh hình lăng trụ bị rót đầy, tất cả bên trong rối loạn, các sắc thái toàn bộ biến mất.

    Trong nháy mắt này, lăng trụ hoàn trạng thái trong suốt thanh tịnh lạnh như băng, không mang một tia sắc thái.

    Tô Lạc chợt thấy khóe miệng ngòn ngọt, một chút máu tươi từ khóe miệng tuôn ra --

    "Nha đầu!" Nam Cung Lưu Vân cơ hồ là bay đến trước mặt Tô Lạc, tốc độ nhanh như một luồng khói trắng thổi qua, hắn đem Tô Lạc ôm vào trong ngực, ánh mắt mang tia khẩn trương.

    "Ta không sao." Tô Lạc tựa ở trong ngực của hắn, suy yếu lắc đầu, "Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Kết quả khảo nghiệm như thế nào? Có khúc gỗ như cũ?"

    Vẫn là nàng để ý thiên phú.

    Nam Cung Lưu Vân khóe miệng quyến rũ tạo hình vòng cung mà cười tà, búng cái trán trơn bóng của nàng, âm thanh trầm thấp: "Nếu Như ngươi là khúc gỗ, toàn bộ người trong thiên hạ đều cỏ rác."

    "Nói như vậy.. Ta không phải khúc gỗ hả?" Tô Lạc chợt tâm tình như được buông lỏng, ánh mắt như điện, chờ mong mà dán ở Nam Cung Lưu Vân.

    "Khụ khụ." Nam Cung Lưu Vân không biết nên nói với Tô Lạc như nào, "Trên thực tế, khả năng Thủy Tinh Cầu này xảy ra vấn đề.."
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng chín 2021
  9. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 18: Thiên Phú Luyện Dược Sư

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Có ý gì?" Tô Lạc tỏ vẻ khó hiểu.

    Nam Cung Lưu Vân cũng biết chỗ đó có vấn đề gì, hắn búng búng cái trán Tô Lạc, "Yên tâm, ngươi chính là thiên tài trong thiên tài, điểm ấy ai cũng không có phủ nhận, chỉ có điều để mọi người biết sẽ gian nan một chút. Dù gì mười năm nay cũng đã chờ đợi rồi, thêm vài ngày cũng không sao?"

    "Ừ?" Tô Lạc yên lặng nhìn hắn, "Chẳng lẽ tự dưng ta bị thu lại, là trường hợp đặc biệt sao?"

    Nam Cung Lưu Vân vẻ mặt đồng tình nhìn về phía nàng, trịnh trọng gật đầu.

    Tô Lạc chán nản mà ngã ngồi dưới đất, ôm cái đầu kêu rên, nàng làm sao lại mệnh khổ như vậy?

    "Nói cho ngươi biết một tin tốt." Nam Cung Lưu Vân không đành lòng thấy nàng như thế, để sát mặt nàng mà cười tà mị mà thần bí.

    "Nói." Tô Lạc rất dứt khoát nói một câu.

    "Thiên phú của ngươi xác thực cường đại. Đã chứng kiến vòng hào quang rồi mà? Còn nhớ rõ là màu gì khômh?"

    "Lục sắc cùng với màu cam?" Tô Lạc có chút không rõ.

    Nam Cung Lưu Vân như sờ cún con mà xoa xoa đầu Tô Lạc, khóe miệng mang theo một vòng cung, đến hắn còn chưa nhận ra mình có một tia ôn nhu: "Nha đầu ngốc, chẳng lẽ ngươi không biết lục sắc đại diện hệ mộc, mà màu cam thì đại diện hệ hỏa?"

    "Ngươi nói sao?"

    "Đúng vậy, ngươi có được song hệ nguyên tố, theo thứ tự là Mộc hệ cùng hỏa hệ." Nam Cung Lưu Vân đáy mắt toát ra một tia ao ước, "Thật là khiên người hâm mộ, hệ mộc cùng hệ hỏa."

    "Ngươi hâm mộ cái gì?" Tô Lạc khó hiểu hỏi, nàng thế nhưng chỉ nghe Lục La phổ cập thông tin qua, vị Tấn vương điện hạ trong truyền thuyết này thế nhưng lại tam hệ nguyên tố cùng tu, lại hâm mộ nàng song hệ này?

    "Thật sự nha đầu ở trong phúc không biết phúc." Nam Cung Lưu Vân đem nàng nâng dậy đến ngồi vào một bên trên nệm êm, vì nàng nghi hoặc mà giải thích nói, "Nếu như là nguyên tố khác, song hệ thì thôi, nhưng nguyên tố mộc cùng nguyên tố hỏa đồng thời xuất hiện trên người một người, có nghĩa là gì, ngươi biết không?"

    "Cái gì?" Tô Lạc biểu lộ sững sờ, đối với cái thế giới này lấy võ vi tôn nàng xác thực hiểu biết rất ít.

    "Mộc hệ cùng hệ hỏa đồng thời xuất hiện, biểu hiện cho luyện dược sư. Nha đầu, ngươi biết Luyện dược sư sao?" Vẻ mặt tiểu nha đầu không biết giải quyết thế như thế nào thật đáng yêu, một tay vụng trộm sờ khuôn mặt phấn nộn đào nhỏ nhắn.

    Nam Cung Lưu Vân ha ha cười cười, "Nguyên tố thiên phú này người vốn rất ít, mà Luyện dược sư cần Hỏa Mộc song hệ như vậy, điều kiện rất hà khắc, cho nên Luyện dược sư trên đại lục rất thưa thớt, địa vị rất cao. Ngươi nói xem, nếu đem thiên phú của ngươi nói cho các vị trong nhà, tuyệt đối sẽ đem ngươi nuôi dưỡng mà bắt đầu cung cấp, người bên ngoài đừng nói khi dễ ngươi, ngay cả nói ngươi một câu cũng không dám."

    "Luyện dược sư hữu dụng như vậy?" Tô Lạc dương lấy khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi.

    Tô Lạc trừng mắt liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Mong giải thích."

    "Được. Ngươi nghe qua cực hạn đột phá đan chưa? Chỉ cần một viên, có thể khiến người bị vây đột phá giam giữ, như thế, ngươi còn không thấy luyện đan sư không quan trọng?" Nam Cung Lưu Vân xoa xoa đầu của nàng, "Hiện tại biết thiên phú của mình có nhiều nghịch thiên? Nội tâm thoải mái hơn chưa?"

    "Thế nhưng.." Tô Lạc nhìn hai tay mình, lại nhìn cái thủy tinh hình lăng trụ kia thanh tịnh trong suốt, linh lực của nàng thật quỷ dị.

    "Đợi ta ba ngày." Nam Cung Lưu Vân khuôn mặt khó chăm chú, ánh mắt như Hắc Diệu Thạch lóe sáng, "Ba ngày sau ta sẽ nói cho ngươi biết đáp án."

    Xem ra phải đi một chuyến đến núi Lạc Hà. Nam Cung Lưu Vân đáy mắt hiện lên một tia phức tạp..
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng chín 2021
  10. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 19: Thái tử từ hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Do Thủy Tinh Cầu bật trả, Tô Lạc tổn thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là cảm thấy đầu óc rầu rĩ, còn tự nhiên co lại mà đau, nàng cũng không có đem việc này nói cho Nam Cung Lưu Vân.

    Trở về trong phủ, Tô Lạc nằm ở trên giường, trong đầu nhớ tình cảnh hôm nay.

    Diệu kế làm Tô Vãn rơi xuống nước, lại kéo theo Tô Khê xuống cùng, làm cho hai tỷ muội nàng ta đấu đá lẫn nhau, làm cho các ả phải chịu thiệt thòi lớn.

    Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu không hề báo trước, đột nhiên hiện ra một khuân mặt anh tuấn.

    Dung mạo tuấn mỹ Vô Song, thiên phú cực kỳ cao, võ đạo siêu cấp cường giả, hơn nữa còn là hoàng tử điện hạ tôn quý của đế quốc, đối với nàng cũng không tệ, thật muốn lại nói tiếp, Nam Cung Lưu Vân thật đúng là đối tượng không tệ.

    Tô Lạc khóe môi tạo một vòng nhàn nhạt và đắng chát cười.

    Cho dù Nam Cung Lưu Vân đối với nàng là thực thì sao? Lòng của nàng sớm đã vỡ thành mảnh nhỏ, hủy hoại sạch sẽ, đâu còn có thể lại yêu mến người khác?

    Vân Khởi, ngươi ở thế giới kia có khỏe không? Long giới chỉ bị ta nuốt vào bụng, ngươi là vĩnh viễn không có khả năng đã tìm được, ha ha, Minh tỷ sẽ tha thứ ngươi sao?

    Không hề báo trước, một giọt nước mắt óng ánh trên khuôn mặt lăn xuống, thấm ướt gối bông vải.

    Vân Khởi trước nay chưa từng cho nàng đả kích nào, giờ đem tin tưởng của nàng hung hăng đánh nát, Tô Lạc biết, đời này muốn cho nàng lần nữa yêu một người, lại như vậy tin tưởng một người, thật sự rất rất khó khăn.

    Ban đêm, bầu trời giống như bao phủ một mảnh lụa đen, mà sáng sớm trước bầu trời đêm đen kịt, giống như bị hắt vẩy một màu hồng đậm.

    Trong lúc Tô Lạc lâm vào trong ngủ say, ngày hôm nay đã đến nhanh chóng.

    Sáng sớm, mặt trời đỏ theo hướng đông xa xôi chậm rãi bò lên bầu trời, nắng sớm nhàn nhạt chiếu sáng, rạng mây ngũ sắc đầy trời, nhất định là một ngày tốt, nhưng nhiều người cảm thấy, hôm nay là ngày gặp nạn của Tô Lạc.

    Qua đồ ăn sáng về, Lục La bỗng nhiên vội vàng chạy, trong mắt rưng rưng, mặt mang kinh hoảng.

    "Tiểu thư, ngươi thế nào còn nhàn nhã bình tĩnh như vậy? Có việc lớn không tốt rồi!" Lục La bởi vì chạy gấp, không kịp thở.

    Tô Lạc rót một chén nước trong cho nàng, cười nhạt nói: "Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, lại gấp cũng gấp không đến, uống miếng nước từ từ nói."

    Lục La ở đâu còn có thời gian uống nước, nàng gấp đến độ trên trán đổ một vòng mồ hôi, kinh hoảng nói: "Tiểu thư, có thể như thế nào cho phải! Sáng sớm thái tử tự mình dẫn người tới, nói là muốn từ hôn với người!"

    Ah? Hóa ra là việc này à? Nàng còn tưởng rằng là chuyện gì chứ. Tô Lạc chậm rãi mà đổ chén nước trong, chậm rì rì Địa Phẩm lấy, như là nhấm nháp trà thơm trân quý nhất thế gian.

    Trên mặt nàng biểu lộ thong dong biểu lộ xem Lục La càng là sốt ruột phát hỏa, "Tiểu thư! Người nhanh nghĩ biện pháp. Đã cùng thái tử đính hôn, người còn bị khi phụ sỉ nhục như vậy, nếu là bị từ thân, thời gian của người sau này có thể qua như thế nào qua.."

    Lục La còn không biết nguyên bản chủ tử nhu nhược đã thay đổi thành linh hồn cường đại, lo lắng mà nhanh khóc.

    Tô Lạc buồn cười mà nhìn nàng, thầm nghĩ trong lòng. Cái việc hôn nhân này sớm muộn muốn lui, nếu là thái tử không đến từ hôn, sau này nàng cũng sẽ đích thân đi lui, cho nên thái tử cái này từ hôn chính là hợp ý nàng, nàng làm sao có thể sẽ đi ngăn cản?

    Chính vào lúc này, ngoài cửa truyền đến những tiếng bước chân lộn xộn, tiến đến là một bà lão trung niên, bà xụ mặt coi rẻ mà lườm Tô Lạc, âm thanh lạnh lùng nói: "Tứ tiểu thư, phu nhân thỉnh ngươi đi đại sảnh, có chuyện quan trọng thương lượng."

    Cái bà lão này là người ma ma đắc lực nhất của phu nhân, xưng quế ma ma, bà là cấp hai võ sĩ, cho nên ở trước mặt Tô Lạc cao cao tại thượng, vênh mặt hất hàm sai khiến, phảng phất như là bà mới là chủ tử, mà Tô Lạc thì là nha hoàn như hèn mọn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng chín 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...