Bài viết: 0 

Chương 417+418
Chương 417: Chúng ta chờ cháu về nhà.
Giải quyết xong Vân Nghê, Quân Cửu ném người cho viện trưởng Thái Sơ mặc kệ. Tin tức có quan hệ với nàng, Vân Nghê cứ nói đừng ngại nàng không để bụng.
Bởi vì nàng đã xác định, một cái bảo vật ngay cả trông như thế nào, tên gọi là gì cũng không biết gọi là gì, so sánh ra thì, một tay luyện chế thành phẩm đại linh đan của nàng, đủ để vượt qua tầm quan trọng của bảo vật này. Viện trưởng Thái Sơ không ngốc, cũng không vì lợi ích che mờ lý trí.
Quả nhiên, viện trưởng Thái Sơ thẩm vấn Vân Nghê xong thì chém giết nàng ta trước mặt mọi người. Ngày đó Quân Cửu không đi, nhưng Khanh Vũ trở về một năm một mười chuyển cáo cho nàng quá trình Vân Nghê rơi đầu xuống đất.
Tiếp theo, đội ngũ đệ tử Thái Sơ xuất phát quay về học viện Thái Sơ. Trên đường Quân Cửu xin phép cáo lui, viện trưởng Thái Sơ cũng không hỏi liền phất tay đồng ý.
Hiện tại, là thời điểm đi gặp Thiên Võ Tông cùng chư vị Dạ Sát rồi..
Biên giới của lãnh địa học viện Thái Sơ, trong rừng núi hoang dã, không người tới đây, khắp nơi cỏ dại bụi gai căn bản không thể nào đặt chân. Vèo vèo! Từng đạo tàn ảnh xẹt qua ngọn cây, nhanh chóng lọt vào chỗ sâu trong rừng rậm.
Bên hồ, ba người khoác áo choàng đứng ở nơi này không biết đợi đã bao lâu.
Mũi chân nhẹ nhàng rơi xuống đất, Quân Cửu linh động nhẹ nhàng giống như một con bướm ưu nhã. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía ba người, khóe miệng nâng lên nụ cười nhàn nhạt. Khanh Vũ rơi xuống ở phía sau nàng, mở miệng trước: "Chúng ta tới rồi."
"Cửu tỷ tỷ!" Quân Tiểu Lôi kéo áo choàng xuống, kích động nhào tới Quân Cửu ôm lấy nàng.
Cách biệt mấy tháng không gặp, Quân Tiểu Lôi lại cao hơn, tu vi cũng đột phá Linh Sư cấp bốn. Quân Cửu sờ sờ đầu Quân Tiểu Lôi, ngẩng đầu nhìn hai người dư lại gỡ áo choàng xuống. Nàng nói: "Gia gia, Vân Kiều."
Người tới, là ba người Phượng Kiêu, Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi bọn họ.
Phượng Kiêu tràn đầy vui mừng cao hứng nhìn Quân Cửu, tươi cười đầy mặt liên tục gật đầu: "Tốt tốt tốt, Tiểu Cửu càng thêm xinh đẹp, tu vi đột phá cấp năm không tệ không tệ!" Nhìn thấy Quân Cửu, Phượng Kiêu cao hứng chỉ còn lại có một đống lời nói khen ngợi nàng.
Lại nhìn về phía Vân Kiều, thanh tuấn như trúc, đĩnh bạt đứng thẳng nhìn nàng trong mắt tràn đầy tưởng niệm cùng vẻ ngưỡng mộ. Vân Kiều hơi há miệng: "Quân cô nương, nàng sống ở tam đại học viện có tốt không?"
"Vân Kiều ngươi nói gì vậy? Có ta ở đây, có thể để tiểu sư muội của ta chịu khổ sao? Có khổ có nguy hiểm thì ta đây người cao đã chắn ở phía trước." Khanh Vũ treo tươi cười phóng đãng tiêu sái trên khóe môi, cố ý trừng mắt liếc nhìn Vân Kiều một cái.
Vân Kiều lập tức xua tay, cười bồi tội với Khanh Vũ nói hắn nói sai rồi.
Sau một phen vấn an, Quân Cửu lấy ra một hộp đại linh đan cho Phượng Kiêu: "Gia gia, đây là đại linh đan, ông cũng dùng đi, đột phá cảnh giới Đại Linh Sư. Trong Thiên Võ Tông cùng Dạ Sát, có ai đạt tới cảnh giới hoặc là người có thiên phú ưu việt, thì cho người đó một viên."
"Đại linh đan!" Phượng Kiêu bọn họ đều kinh ngạc đến ngây người trừng lớn mắt.
Chờ mở hộp ra xem, hộp được phân chia trên dưới hai tầng. Mỗi một tầng đều xếp chồng chất mười viên đại linh đan, trên dưới cộng lại ước chừng có hai mươi viên! Trời ơi! Đại linh đan trong truyền thuyết khi nào thì giống như sủi cảo, nhiều như vậy?
Quân Tiểu Lôi phản ứng mau, một đôi mắt sùng bái tỏa sáng lấp lánh hỏi: "Cửu tỷ tỷ, đây là tỷ luyện chế đúng hay không?"
"Đúng vậy." Quân Cửu cười gật đầu, sau đó nàng lại luyện chế đại linh đan, chỉ để lại ba viên bên người còn lại đều tính toán cho Thiên Võ Tông cùng Dạ Sát dùng. Một người mạnh thì có thể bễ nghễ thiên hạ, nhưng mọi người cùng mạnh mới có thể nắm giữ thiên hạ.
Trừ bỏ đại linh đan, Quân Cửu lại từ trong không gian lắc tay lấy ra một số hộp đan dược.
Điểm này thì Vân Kiều sớm có chuẩn bị, lấy ra túi to từ trong tay áo cất vào, một bên chất vào một bên lâng lâng. Khó có thể tin, một viên đan dược giá trị thiên kim, hiện tại giống như củ cải trắng mà tùy tiện nhét vào trong túi.
Hết thảy đều là Quân cô nương mang đến! Vân Kiều càng thêm sùng bái, lòng ngưỡng mộ càng sâu thêm.
Phượng Kiêu đột nhiên hỏi Quân Cửu: "Tiểu Cửu, chừng nào thì cháu về nhà?"
Quân Cửu chợt dừng, nhìn Phượng Kiêu khẽ nhíu mày. Trong mắt Phượng Kiêu đều là tưởng niệm, ông tiếp tục nói: "Tiểu Cửu. Thiên Võ Tông và Dạ Sát dọn nhà tới nơi mới. Địa phương này rất bí ẩn an toàn, cho dù là tam đại học viện cũng tìm không thấy. Không chỉ có hoàng gia gia nhớ cháu, mọi người đều rất nhớ cháu!"
"Đúng vậy Cửu tỷ tỷ, chừng nào thì tỷ trở về? Hà trưởng lão nói trong thư tỷ gởi, đã lấy về được công pháp tầng thứ tư luyện thể thuật. Cửu tỷ tỷ có thể về nhà rồi chứ!" Quân Tiểu Lôi khát khao hỏi nàng.
Vân Kiều hơi há miệng, ở khi nhìn đến thần sắc Quân Cửu thì lại nuốt xuống toàn bộ.
Nhìn xem Quân Cửu, Khanh Vũ nhíu mày nói: "Chúng ta hiện tại còn chưa thể trở về."
"Vì sao?"
"Thiên Tù không chết, là một ngày không được sống yên ổn." Quân Cửu nói: "Lấy đại linh đan về đi thôi, cháu cần một chi đội ngũ có thể chiến một trận cùng tam đại học viện. Người nào sau khi dùng đại linh đan thành công đột phá, bất luận là Dạ Sát hay là Thiên Võ Tông, khi cháu cần, bọn họ phải đến đây."
Mọi người yên tĩnh.
Bọn họ từ trong tiếng nói lạnh băng vô tình của Quân Cửu, nghe ra dấu hiệu nghiêm túc sát khí, bốc cháy lên khói thuốc súng.
Muốn đấu cùng tam đại học viện? Cái này! Thay đổi người khác, khẳng định cười to hắn si tâm vọng tưởng. Nhưng đổi lại là Quân Cửu, ánh mắt bọn họ dần dần kiên định nghiêm túc. Bọn họ tin tưởng Quân Cửu có thể làm được! Chỉ cần là nàng, hết thảy đều có khả năng.
Quân Tiểu Lôi nói: "Cửu tỷ tỷ cố lên! Muội sẽ chăm chỉ tu luyện, tranh thủ có thể giúp đỡ cho Cửu tỷ tỷ."
"Ngoan." Quân Cửu cong cong khóe miệng, lại sờ sờ đầu Quân Tiểu Lôi. Quân Tiểu Lôi dính ngấy thân mật cọ cọ ở lòng bàn tay của nàng.
"Tiểu Cửu, hoàng gia gia tin cháu. Mặc kệ cháu làm cái gì, hoàng gia gia đều ủng hộ cháu! Cháu phải cẩn thận chăm sóc cho chính mình, chúng ta đều chờ cháu về nhà." Phượng Kiêu nhìn Quân Cửu nói, trong mắt hiền từ quan tâm đan xen.
Quân Cửu thoáng dừng một chút không trả lời. Về nhà?
Thiên Võ Tông là nhà của nàng. Nhưng Quân Cửu biết, có lẽ nàng không trở về được. Ít nhất trong thời gian ngắn ngủi, nàng không thể quay về. Đấu thắng Thiên Tù, sau lưng còn có con quái vật khổng lồ Phủ Thái Hoàng nữa! Không hoàn toàn giải quyết phiền toái, nàng không thể trở về.
Không thể mang phiền toái cùng nguy hiểm về Thiên Võ Tông! Nguyên nhân chính là vì đó là nhà của nàng, nàng phải cẩn thận bảo hộ nó.
"Quân cô nương." Vân Kiều đi tới, hắn nghiêm túc thành kính nhìn nàng, Vân Kiều nói: "Trước khi Quân cô nương trở về, Vân Kiều dốc hết toàn lực, liều chết cũng sẽ bảo vệ Thiên Võ Tông cùng Dạ Sát. Tuyệt đối không sẽ làm nàng thất vọng."
Quân Cửu cười cười, nói: "Được."
Chia tay tại đây, khi gặp lại không biết là khi nào. Khanh Vũ ở bên cạnh Quân Cửu, bọn họ đứng ở trên tán cây cao cao từ xa xa nhìn Phượng Kiêu bọn họ rời đi. Thẳng đến khi cũng đã nhìn không thấy người, Khanh Vũ lặng lẽ nhìn về phía Quân Cửu.
Hắn nhất rõ ràng ý tưởng của Quân Cửu!
Khanh Vũ may mắn, mình đủ mạnh, ít nhất có thể một đường này đều ở cạnh tiểu sư muội, gánh lấy gánh nặng ở phía trước nàng. Tương lai hắn cần thiết càng phải mạnh hơn, mới có thể đuổi theo bước chân tiểu sư muội yêu nghiệt này. Làm sư huynh, cần thiết phải bảo vệ tiểu sư muội chứ.
Nhưng mà.. suy nghĩ của Khanh Vũ hơi mơ hồ một chút. Hắn khẽ meo meo quay đầu lại nhìn xem bốn phía, vừa vặn Quân Cửu xoay người nhìn thấy cử chỉ của hắn.
Quân Cửu nhướng mày: "Sư huynh huynh đang làm cái gì?"
"Nhìn xem Mặc trưởng lão ở đâu. Khụ khụ! Vừa rồi huynh cái gì cũng chưa nói." Nói lỡ miệng, Khanh Vũ vội vàng lắc đầu phủ quyết.
Mặc Vô Việt ôm Tiểu Ngũ, cho nên Quân Cửu có thể rõ ràng biết hắn ở đâu. Hướng mắt nhìn sang phương hướng kia, Quân Cửu bỗng nhiên nâng lên khóe miệng, cười cợt tinh nghịch. Giống như, Mặc Vô Việt là nam nhân sau lưng nàng nhỉ?
Chương 418: Nàng dụ hoặc ta, ta hấp dẫn nàng.
Sau lưng một nữ nhân thành công, đều có một nam nhân "ôn nhu hiền huệ".
Lãnh Uyên nghĩ thầm, đúng vậy nhưng ôn nhu hiền huệ. Quân cô nương cô muốn giết ai, chỉ dùng một ngón tay, chủ nhân nhà ta nhất định vô cùng thương hương tiếc ngọc để cho cô ngồi nghỉ ngơi, ngài ấy rút kiếm mà xông lên. Cái này còn không ôn nhu hiền huệ sao?
Khi tới vội vàng, khi trở về nhẹ nhàng thong thả mà đi.
Chủ yếu, Quân Cửu cần tìm một địa phương để Khanh Vũ dùng đại linh đan đột phá. Chuyện đột phá quan trọng như vậy, Quân Cửu cũng không yên tâm để Khanh Vũ đột phá ở học viện Thái Sơ. Tìm một sơn động, khi Khanh Vũ đột phá, Quân Cửu thì ở ngoài động ngắm sao trời.
Mặc Vô Việt ngồi ở bên cạnh nàng: "Tiểu Cửu Nhi thích ngắm sao à?"
Chớp mắt, Quân Cửu nghiêng đầu nhìn về phía Mặc Vô Việt. Tay nàng quen thuộc vuốt ve lông tóc của Tiểu Ngũ, Quân Cửu câu môi: "Vì sao hỏi ta thích ngôi sao hay không."
Mặc Vô Việt không trả lời, mà là giơ tay bấm tay niệm thần chú điểm điểm ở trên bầu trời, như có như không mà cảm giác được lực lượng kỳ dị. Quân Cửu nhìn qua theo phương hướng ngón tay của Mặc Vô Việt, kinh ngạc thấy một ngôi sao trong trời đêm phá lệ lóe sáng lộng lẫy.
Trên trời cao, tất cả ngôi sao, nagy cả ngân hà đều mất đi màu sắc trước ngôi sao này. Nó là rực rỡ lóa mắt như vậy, liếc mắt một cái thì đoạt đi tất cả tầm nhìn.
Mặc Vô Việt cất tiếng nói trầm thấp trêu người, hắn nói: "Tiểu Cửu Nhi có thể thích ngôi sao này. Nó là Ngân Thương Tinh, nó đại biểu cho ta. Ngôi sao khác đều không đẹp, Tiểu Cửu Nhi muốn thích thì thích nó, thế nào?"
Hơi hơi sửng sốt, Quân Cửu thu hồi ánh mắt.
Lúc này Mặc Vô Việt ở rất gần nàng. Một bàn tay chống ở phía sau nàng, cúi người tới gần. Đổi một góc độ thì thoạt nhìn thật giống như Mặc Vô Việt đang ôm nàng.
Mi mắt run rẩy, Quân Cửu nâng môi đỏ lên tươi cười minh diễm. Nàng hỏi: "Vì sao ngôi sao kia đại biểu cho huynh?"
"Khi nàng đột phá cảnh giới nhất định, thì phía trên trời cao sẽ dâng lên một ngôi sao thuộc riêng về nàng. Ngôi sao kia lóe sáng đại biểu cho thực lực cùng sinh mệnh lực của nàng. Ngôi sao vỡ nát biến mất, là đại biểu cho tử vong. Ngôi sao này, cũng gọi là mệnh tinh."
Không đợi Quân Cửu trả lời, Mặc Vô Việt nắm lấy tay nàng lại nói: "Tiểu Cửu Nhi là bạn lữ linh hồn của ta. Khi mệnh tinh của nàng xuất hiện, liền ở bên cạnh mệnh tinh của ta. Cho nên Tiểu Cửu Nhi phải nhớ kỹ nó, đến lúc đó thì nàng tìm được mệnh tinh của mình."
Quân Cửu: .
Mặc Liêu Liêu huynh chính là lừa ta đi, tìm không thấy mệnh tinh của mình, còn phải dựa vào huynh tới tìm?
Quân Cửu nhướng mày, giơ tay nắm cằm Mặc Vô Việt. Nàng cười xấu xa: "Nếu mệnh tinh của ta không ở cạnh huynh thì sao?"
"Không có khả năng!" Mặc Vô Việt phản bác với lời lẽ chính đáng. Hắn không ngại Quân Cửu gan lớn niết cằm hắn, Mặc Vô Việt chớp chớp mắt, rút đi ngụy trang, biến trở về mắt vàng tóc bạc, mị lực mê hoặc nháy mắt bùng nổ.
Tay chống ở phía sau Quân Cửu, sửa thành ôm eo nàng kéo vào trong ngực nhấn một cái. Một cái tay khác nắm lấy cánh tay niết cằm hắn của Quân Cửu, Mặc Vô Việt cúi đầu hôn lên môi đỏ.
Thời thời khắc khắc đều đang dụ hoặc hắn, âu yếm liền không muốn ngừng.
Trước khi liệt hỏa đốt người, Mặc Vô Việt thối lui. Hắn chống đầu trên trán Quân Cửu, tiếng nói trầm thấp mang theo tươi cười ái muội trêu người: "A~Tiểu Cửu Nhi nàng cứ thừa nhận đi, nàng đang dụ hoặc ta, ta cũng đang hấp dẫn nàng. Không một ai có thể tách linh hồn bạn lữ ra, chúng ta vừa ra đời chính là thuộc về lẫn nhau."
Quân Cửu thoáng nghẹn họng.
Nàng bị Mặc Vô Việt hôn đến hơi thở còn có chút nhiễu loạn. Há miệng muốn phản bác, kết quả lại bị Mặc Vô Việt dùng miệng ngăn chặn.
Một lúc lâu sau mới hít thở được không khí tự do. Mặc Vô Việt cười tà nói thầm ở bên tai nàng: "Tiểu Cửu Nhi dám phản bác, thì ta cũng dám đòi nàng phụ trách. Chiêu cáo cho người trong thiên hạ, ta muốn cưới nàng."
"Được rồi." Quân Cửu khô cằn nói.
Trêu chọc còn chưa đủ sao? Phụ trách thì phiền toái biết bao hả. Thấy Mặc Vô Việt là rất chờ mong phụ trách, Quân Cửu mặt không biểu tình.
Kiếp trước chưa từng nói chuyện cảm tình nào, vẫn tiêu sái cả đời. Một đời này, nàng nagy cả thế giới bên ngoài còn chưa có xem đủ đâu, sao có thể gả chồng? Cho dù người kia là Mặc Vô Việt, Quân Cửu cũng muốn kiên định tín niệm của mình!
Quân Cửu phản ứng Mặc Vô Việt nhìn ở trong mắt, chỉ cảm thấy ngạo kiều đáng yêu!
Rõ ràng trong lòng có hắn, cố tình ngạo kiều không thừa nhận. Còn như phụ trách, đó là nam nhân nên làm. Hắn đã đóng con dấu thuộc về chính mình ở trên người Quân Cửu, tức phụ này chạy không thoát. Vậy thì đi chơi cùng tức phụ hết cả thế giới thôi. Dù sao ai cũng không đoạt được!
* * *
Khanh Vũ xuất quan đã là ba ngày sau. Thuận lợi đột phá Đại Linh Sư, lực lượng cường đại mênh mông trong cơ thể làm cho Khanh Vũ rất hưng phấn. Vọt vào rừng rậm tìm linh thú phát tiết một ngày, mới khôi phục lại bình thường.
Nắm tay đi tới trước mặt Quân Cửu, Khanh Vũ ưỡn ngực khóe miệng câu lấy tươi cười nhộn nhạo: "Tiểu sư muội, muội xem!"
Hắn giang hai tay, đan điền mở ra linh lực lao đến đến lòng bàn tay. Lực lượng cường đại, xa xa vượt qua Vân Nghê. Thậm chí có thể đánh đồng với Hồng Anh đã sớm đột phá Đại Linh Sư bậc một hồi lâu.
Khanh Vũ cười nói: "Ít nhiều nhờ có đại linh đan của tiểu sư muội. Đột phá mới thuận lợi như vậy! Sau đột phá trực tiếp Đại Linh Sư bậc một trung giai. Lực lượng thật là mạnh!"
"Sư huynh không cần vội vã tiếp tục đột phá, củng cố tu vi trước đã." Quân Cửu đánh giá Khanh Vũ từ trên xuống dưới, làm ra đánh giá đối với đại linh đan mình luyện chế. Đột phá đích xác quan trọng là phải xem thiên phú, nhưng đan dược cũng tất yếu không thể thiếu.
Nàng luyện chế đại linh đan, phẩm chất đã xa xa vượt qua luyện dược sư trước mắt có thể luyện chế. Cho nên, Khanh Vũ mới có thể một hơi đột phá đến Đại Linh Sư bậc một trung giai. Nhưng mà Quân Cửu kêu Khanh Vũ áp chế thực lực giấu ở vẻ vừa mới đột phá Đại Linh Sư bậc một.
Khanh Vũ thành công đột phá, bọn họ nên đi trở về.
Đuổi tới ngoài thành Thái Sơ, Quân Cửu cùng Khanh Vũ đều phát hiện nhân mã mai phục ngoài thành. Để Tiểu Ảnh đi ra ngoài tìm hiểu, mang tình báo về tới. Đó đều là tử sĩ Thiên Tù!
Tử sĩ Thiên Tù tuy rằng ngay từ đầu kéo khỏi học viện Thái Sơ, nhưng hiện tại lại ngóc đầu trở lại. Đặc biệt ở khi phát hiện trong đội ngũ viện trưởng Thái Sơ trở về, không có Quân Cửu và Khanh Vũ, Thiên Tù như hổ rình mồi, mai phục ở chỗ này chờ bọn họ.
Tiểu Ảnh hóa thành hình người, hồng y rộng mở, lộ ra vòm ngực mê người ẩn ẩn có thể thấy được cơ bụng. Cả người giống như không có xương cốt dựa vào trên thân cây, Khanh Vũ thấy mà trừng mắt nhìn hắn vài lần. Trước mặt tiểu sư muội, phải chú ý hình tượng!
Liếc mắt Khanh Vũ, Tiểu Ảnh nâng lên tươi cười mị hoặc: "Quân Cửu, cô tính toán làm gì tử sĩ Thiên Tù bây giờ? Bọn họ cũng không ít người, cô muốn quang minh chính đại vào thành là không có khả năng. Muốn ta đi thông báo cho viện trưởng Thái Sơ, để cho bọn họ tới đón cô hay không?"
"Không cần." Quân Cửu lắc đầu.
Mai phục, tưởng bắt lấy nàng ở ngoài thành Thái Sơ sao? Quân Cửu muốn cười Thiên Tù đây là đã dùng hết bản lĩnh âm mưu quỷ kế không thể tưởng được sao? Còn như giải quyết, vậy thì rất đơn giản.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía hai người, mở miệng: "Tiểu Ảnh ngươi và sư huynh ở chỗ này chờ ta."
"Tiểu sư muội, muội muốn đi làm cái gì?" Khanh Vũ khẩn trương vội vàng hỏi.
Quân Cửu cười phúc hắc lạnh lung: "Muội đi làm chuyện xấu."
Hả?
Tiểu Ảnh và Khanh Vũ còn ở trong mờ mịt ngơ ngác, thì thấy Mặc Vô Việt đột nhiên xuất hiện, vươn tay với Quân Cửu. Hắn tựa như đã biết Quân Cửu muốn đi làm cái gì, câu môi tà nịnh yêu nghiệt: "Tiểu Cửu Nhi lại đây, ta đi với nàng."
Nói xong, Mặc Vô Việt đảo dư quang khóe mắt qua Tiểu Ảnh. Tiểu Ảnh sợ sệt lập tức biến trở về cơ quan hồ ly, có cần bá đạo như vậy hay không!
Giải quyết xong Vân Nghê, Quân Cửu ném người cho viện trưởng Thái Sơ mặc kệ. Tin tức có quan hệ với nàng, Vân Nghê cứ nói đừng ngại nàng không để bụng.
Bởi vì nàng đã xác định, một cái bảo vật ngay cả trông như thế nào, tên gọi là gì cũng không biết gọi là gì, so sánh ra thì, một tay luyện chế thành phẩm đại linh đan của nàng, đủ để vượt qua tầm quan trọng của bảo vật này. Viện trưởng Thái Sơ không ngốc, cũng không vì lợi ích che mờ lý trí.
Quả nhiên, viện trưởng Thái Sơ thẩm vấn Vân Nghê xong thì chém giết nàng ta trước mặt mọi người. Ngày đó Quân Cửu không đi, nhưng Khanh Vũ trở về một năm một mười chuyển cáo cho nàng quá trình Vân Nghê rơi đầu xuống đất.
Tiếp theo, đội ngũ đệ tử Thái Sơ xuất phát quay về học viện Thái Sơ. Trên đường Quân Cửu xin phép cáo lui, viện trưởng Thái Sơ cũng không hỏi liền phất tay đồng ý.
Hiện tại, là thời điểm đi gặp Thiên Võ Tông cùng chư vị Dạ Sát rồi..
Biên giới của lãnh địa học viện Thái Sơ, trong rừng núi hoang dã, không người tới đây, khắp nơi cỏ dại bụi gai căn bản không thể nào đặt chân. Vèo vèo! Từng đạo tàn ảnh xẹt qua ngọn cây, nhanh chóng lọt vào chỗ sâu trong rừng rậm.
Bên hồ, ba người khoác áo choàng đứng ở nơi này không biết đợi đã bao lâu.
Mũi chân nhẹ nhàng rơi xuống đất, Quân Cửu linh động nhẹ nhàng giống như một con bướm ưu nhã. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía ba người, khóe miệng nâng lên nụ cười nhàn nhạt. Khanh Vũ rơi xuống ở phía sau nàng, mở miệng trước: "Chúng ta tới rồi."
"Cửu tỷ tỷ!" Quân Tiểu Lôi kéo áo choàng xuống, kích động nhào tới Quân Cửu ôm lấy nàng.
Cách biệt mấy tháng không gặp, Quân Tiểu Lôi lại cao hơn, tu vi cũng đột phá Linh Sư cấp bốn. Quân Cửu sờ sờ đầu Quân Tiểu Lôi, ngẩng đầu nhìn hai người dư lại gỡ áo choàng xuống. Nàng nói: "Gia gia, Vân Kiều."
Người tới, là ba người Phượng Kiêu, Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi bọn họ.
Phượng Kiêu tràn đầy vui mừng cao hứng nhìn Quân Cửu, tươi cười đầy mặt liên tục gật đầu: "Tốt tốt tốt, Tiểu Cửu càng thêm xinh đẹp, tu vi đột phá cấp năm không tệ không tệ!" Nhìn thấy Quân Cửu, Phượng Kiêu cao hứng chỉ còn lại có một đống lời nói khen ngợi nàng.
Lại nhìn về phía Vân Kiều, thanh tuấn như trúc, đĩnh bạt đứng thẳng nhìn nàng trong mắt tràn đầy tưởng niệm cùng vẻ ngưỡng mộ. Vân Kiều hơi há miệng: "Quân cô nương, nàng sống ở tam đại học viện có tốt không?"
"Vân Kiều ngươi nói gì vậy? Có ta ở đây, có thể để tiểu sư muội của ta chịu khổ sao? Có khổ có nguy hiểm thì ta đây người cao đã chắn ở phía trước." Khanh Vũ treo tươi cười phóng đãng tiêu sái trên khóe môi, cố ý trừng mắt liếc nhìn Vân Kiều một cái.
Vân Kiều lập tức xua tay, cười bồi tội với Khanh Vũ nói hắn nói sai rồi.
Sau một phen vấn an, Quân Cửu lấy ra một hộp đại linh đan cho Phượng Kiêu: "Gia gia, đây là đại linh đan, ông cũng dùng đi, đột phá cảnh giới Đại Linh Sư. Trong Thiên Võ Tông cùng Dạ Sát, có ai đạt tới cảnh giới hoặc là người có thiên phú ưu việt, thì cho người đó một viên."
"Đại linh đan!" Phượng Kiêu bọn họ đều kinh ngạc đến ngây người trừng lớn mắt.
Chờ mở hộp ra xem, hộp được phân chia trên dưới hai tầng. Mỗi một tầng đều xếp chồng chất mười viên đại linh đan, trên dưới cộng lại ước chừng có hai mươi viên! Trời ơi! Đại linh đan trong truyền thuyết khi nào thì giống như sủi cảo, nhiều như vậy?
Quân Tiểu Lôi phản ứng mau, một đôi mắt sùng bái tỏa sáng lấp lánh hỏi: "Cửu tỷ tỷ, đây là tỷ luyện chế đúng hay không?"
"Đúng vậy." Quân Cửu cười gật đầu, sau đó nàng lại luyện chế đại linh đan, chỉ để lại ba viên bên người còn lại đều tính toán cho Thiên Võ Tông cùng Dạ Sát dùng. Một người mạnh thì có thể bễ nghễ thiên hạ, nhưng mọi người cùng mạnh mới có thể nắm giữ thiên hạ.
Trừ bỏ đại linh đan, Quân Cửu lại từ trong không gian lắc tay lấy ra một số hộp đan dược.
Điểm này thì Vân Kiều sớm có chuẩn bị, lấy ra túi to từ trong tay áo cất vào, một bên chất vào một bên lâng lâng. Khó có thể tin, một viên đan dược giá trị thiên kim, hiện tại giống như củ cải trắng mà tùy tiện nhét vào trong túi.
Hết thảy đều là Quân cô nương mang đến! Vân Kiều càng thêm sùng bái, lòng ngưỡng mộ càng sâu thêm.
Phượng Kiêu đột nhiên hỏi Quân Cửu: "Tiểu Cửu, chừng nào thì cháu về nhà?"
Quân Cửu chợt dừng, nhìn Phượng Kiêu khẽ nhíu mày. Trong mắt Phượng Kiêu đều là tưởng niệm, ông tiếp tục nói: "Tiểu Cửu. Thiên Võ Tông và Dạ Sát dọn nhà tới nơi mới. Địa phương này rất bí ẩn an toàn, cho dù là tam đại học viện cũng tìm không thấy. Không chỉ có hoàng gia gia nhớ cháu, mọi người đều rất nhớ cháu!"
"Đúng vậy Cửu tỷ tỷ, chừng nào thì tỷ trở về? Hà trưởng lão nói trong thư tỷ gởi, đã lấy về được công pháp tầng thứ tư luyện thể thuật. Cửu tỷ tỷ có thể về nhà rồi chứ!" Quân Tiểu Lôi khát khao hỏi nàng.
Vân Kiều hơi há miệng, ở khi nhìn đến thần sắc Quân Cửu thì lại nuốt xuống toàn bộ.
Nhìn xem Quân Cửu, Khanh Vũ nhíu mày nói: "Chúng ta hiện tại còn chưa thể trở về."
"Vì sao?"
"Thiên Tù không chết, là một ngày không được sống yên ổn." Quân Cửu nói: "Lấy đại linh đan về đi thôi, cháu cần một chi đội ngũ có thể chiến một trận cùng tam đại học viện. Người nào sau khi dùng đại linh đan thành công đột phá, bất luận là Dạ Sát hay là Thiên Võ Tông, khi cháu cần, bọn họ phải đến đây."
Mọi người yên tĩnh.
Bọn họ từ trong tiếng nói lạnh băng vô tình của Quân Cửu, nghe ra dấu hiệu nghiêm túc sát khí, bốc cháy lên khói thuốc súng.
Muốn đấu cùng tam đại học viện? Cái này! Thay đổi người khác, khẳng định cười to hắn si tâm vọng tưởng. Nhưng đổi lại là Quân Cửu, ánh mắt bọn họ dần dần kiên định nghiêm túc. Bọn họ tin tưởng Quân Cửu có thể làm được! Chỉ cần là nàng, hết thảy đều có khả năng.
Quân Tiểu Lôi nói: "Cửu tỷ tỷ cố lên! Muội sẽ chăm chỉ tu luyện, tranh thủ có thể giúp đỡ cho Cửu tỷ tỷ."
"Ngoan." Quân Cửu cong cong khóe miệng, lại sờ sờ đầu Quân Tiểu Lôi. Quân Tiểu Lôi dính ngấy thân mật cọ cọ ở lòng bàn tay của nàng.
"Tiểu Cửu, hoàng gia gia tin cháu. Mặc kệ cháu làm cái gì, hoàng gia gia đều ủng hộ cháu! Cháu phải cẩn thận chăm sóc cho chính mình, chúng ta đều chờ cháu về nhà." Phượng Kiêu nhìn Quân Cửu nói, trong mắt hiền từ quan tâm đan xen.
Quân Cửu thoáng dừng một chút không trả lời. Về nhà?
Thiên Võ Tông là nhà của nàng. Nhưng Quân Cửu biết, có lẽ nàng không trở về được. Ít nhất trong thời gian ngắn ngủi, nàng không thể quay về. Đấu thắng Thiên Tù, sau lưng còn có con quái vật khổng lồ Phủ Thái Hoàng nữa! Không hoàn toàn giải quyết phiền toái, nàng không thể trở về.
Không thể mang phiền toái cùng nguy hiểm về Thiên Võ Tông! Nguyên nhân chính là vì đó là nhà của nàng, nàng phải cẩn thận bảo hộ nó.
"Quân cô nương." Vân Kiều đi tới, hắn nghiêm túc thành kính nhìn nàng, Vân Kiều nói: "Trước khi Quân cô nương trở về, Vân Kiều dốc hết toàn lực, liều chết cũng sẽ bảo vệ Thiên Võ Tông cùng Dạ Sát. Tuyệt đối không sẽ làm nàng thất vọng."
Quân Cửu cười cười, nói: "Được."
Chia tay tại đây, khi gặp lại không biết là khi nào. Khanh Vũ ở bên cạnh Quân Cửu, bọn họ đứng ở trên tán cây cao cao từ xa xa nhìn Phượng Kiêu bọn họ rời đi. Thẳng đến khi cũng đã nhìn không thấy người, Khanh Vũ lặng lẽ nhìn về phía Quân Cửu.
Hắn nhất rõ ràng ý tưởng của Quân Cửu!
Khanh Vũ may mắn, mình đủ mạnh, ít nhất có thể một đường này đều ở cạnh tiểu sư muội, gánh lấy gánh nặng ở phía trước nàng. Tương lai hắn cần thiết càng phải mạnh hơn, mới có thể đuổi theo bước chân tiểu sư muội yêu nghiệt này. Làm sư huynh, cần thiết phải bảo vệ tiểu sư muội chứ.
Nhưng mà.. suy nghĩ của Khanh Vũ hơi mơ hồ một chút. Hắn khẽ meo meo quay đầu lại nhìn xem bốn phía, vừa vặn Quân Cửu xoay người nhìn thấy cử chỉ của hắn.
Quân Cửu nhướng mày: "Sư huynh huynh đang làm cái gì?"
"Nhìn xem Mặc trưởng lão ở đâu. Khụ khụ! Vừa rồi huynh cái gì cũng chưa nói." Nói lỡ miệng, Khanh Vũ vội vàng lắc đầu phủ quyết.
Mặc Vô Việt ôm Tiểu Ngũ, cho nên Quân Cửu có thể rõ ràng biết hắn ở đâu. Hướng mắt nhìn sang phương hướng kia, Quân Cửu bỗng nhiên nâng lên khóe miệng, cười cợt tinh nghịch. Giống như, Mặc Vô Việt là nam nhân sau lưng nàng nhỉ?
Chương 418: Nàng dụ hoặc ta, ta hấp dẫn nàng.
Sau lưng một nữ nhân thành công, đều có một nam nhân "ôn nhu hiền huệ".
Lãnh Uyên nghĩ thầm, đúng vậy nhưng ôn nhu hiền huệ. Quân cô nương cô muốn giết ai, chỉ dùng một ngón tay, chủ nhân nhà ta nhất định vô cùng thương hương tiếc ngọc để cho cô ngồi nghỉ ngơi, ngài ấy rút kiếm mà xông lên. Cái này còn không ôn nhu hiền huệ sao?
Khi tới vội vàng, khi trở về nhẹ nhàng thong thả mà đi.
Chủ yếu, Quân Cửu cần tìm một địa phương để Khanh Vũ dùng đại linh đan đột phá. Chuyện đột phá quan trọng như vậy, Quân Cửu cũng không yên tâm để Khanh Vũ đột phá ở học viện Thái Sơ. Tìm một sơn động, khi Khanh Vũ đột phá, Quân Cửu thì ở ngoài động ngắm sao trời.
Mặc Vô Việt ngồi ở bên cạnh nàng: "Tiểu Cửu Nhi thích ngắm sao à?"
Chớp mắt, Quân Cửu nghiêng đầu nhìn về phía Mặc Vô Việt. Tay nàng quen thuộc vuốt ve lông tóc của Tiểu Ngũ, Quân Cửu câu môi: "Vì sao hỏi ta thích ngôi sao hay không."
Mặc Vô Việt không trả lời, mà là giơ tay bấm tay niệm thần chú điểm điểm ở trên bầu trời, như có như không mà cảm giác được lực lượng kỳ dị. Quân Cửu nhìn qua theo phương hướng ngón tay của Mặc Vô Việt, kinh ngạc thấy một ngôi sao trong trời đêm phá lệ lóe sáng lộng lẫy.
Trên trời cao, tất cả ngôi sao, nagy cả ngân hà đều mất đi màu sắc trước ngôi sao này. Nó là rực rỡ lóa mắt như vậy, liếc mắt một cái thì đoạt đi tất cả tầm nhìn.
Mặc Vô Việt cất tiếng nói trầm thấp trêu người, hắn nói: "Tiểu Cửu Nhi có thể thích ngôi sao này. Nó là Ngân Thương Tinh, nó đại biểu cho ta. Ngôi sao khác đều không đẹp, Tiểu Cửu Nhi muốn thích thì thích nó, thế nào?"
Hơi hơi sửng sốt, Quân Cửu thu hồi ánh mắt.
Lúc này Mặc Vô Việt ở rất gần nàng. Một bàn tay chống ở phía sau nàng, cúi người tới gần. Đổi một góc độ thì thoạt nhìn thật giống như Mặc Vô Việt đang ôm nàng.
Mi mắt run rẩy, Quân Cửu nâng môi đỏ lên tươi cười minh diễm. Nàng hỏi: "Vì sao ngôi sao kia đại biểu cho huynh?"
"Khi nàng đột phá cảnh giới nhất định, thì phía trên trời cao sẽ dâng lên một ngôi sao thuộc riêng về nàng. Ngôi sao kia lóe sáng đại biểu cho thực lực cùng sinh mệnh lực của nàng. Ngôi sao vỡ nát biến mất, là đại biểu cho tử vong. Ngôi sao này, cũng gọi là mệnh tinh."
Không đợi Quân Cửu trả lời, Mặc Vô Việt nắm lấy tay nàng lại nói: "Tiểu Cửu Nhi là bạn lữ linh hồn của ta. Khi mệnh tinh của nàng xuất hiện, liền ở bên cạnh mệnh tinh của ta. Cho nên Tiểu Cửu Nhi phải nhớ kỹ nó, đến lúc đó thì nàng tìm được mệnh tinh của mình."
Quân Cửu: .
Mặc Liêu Liêu huynh chính là lừa ta đi, tìm không thấy mệnh tinh của mình, còn phải dựa vào huynh tới tìm?
Quân Cửu nhướng mày, giơ tay nắm cằm Mặc Vô Việt. Nàng cười xấu xa: "Nếu mệnh tinh của ta không ở cạnh huynh thì sao?"
"Không có khả năng!" Mặc Vô Việt phản bác với lời lẽ chính đáng. Hắn không ngại Quân Cửu gan lớn niết cằm hắn, Mặc Vô Việt chớp chớp mắt, rút đi ngụy trang, biến trở về mắt vàng tóc bạc, mị lực mê hoặc nháy mắt bùng nổ.
Tay chống ở phía sau Quân Cửu, sửa thành ôm eo nàng kéo vào trong ngực nhấn một cái. Một cái tay khác nắm lấy cánh tay niết cằm hắn của Quân Cửu, Mặc Vô Việt cúi đầu hôn lên môi đỏ.
Thời thời khắc khắc đều đang dụ hoặc hắn, âu yếm liền không muốn ngừng.
Trước khi liệt hỏa đốt người, Mặc Vô Việt thối lui. Hắn chống đầu trên trán Quân Cửu, tiếng nói trầm thấp mang theo tươi cười ái muội trêu người: "A~Tiểu Cửu Nhi nàng cứ thừa nhận đi, nàng đang dụ hoặc ta, ta cũng đang hấp dẫn nàng. Không một ai có thể tách linh hồn bạn lữ ra, chúng ta vừa ra đời chính là thuộc về lẫn nhau."
Quân Cửu thoáng nghẹn họng.
Nàng bị Mặc Vô Việt hôn đến hơi thở còn có chút nhiễu loạn. Há miệng muốn phản bác, kết quả lại bị Mặc Vô Việt dùng miệng ngăn chặn.
Một lúc lâu sau mới hít thở được không khí tự do. Mặc Vô Việt cười tà nói thầm ở bên tai nàng: "Tiểu Cửu Nhi dám phản bác, thì ta cũng dám đòi nàng phụ trách. Chiêu cáo cho người trong thiên hạ, ta muốn cưới nàng."
"Được rồi." Quân Cửu khô cằn nói.
Trêu chọc còn chưa đủ sao? Phụ trách thì phiền toái biết bao hả. Thấy Mặc Vô Việt là rất chờ mong phụ trách, Quân Cửu mặt không biểu tình.
Kiếp trước chưa từng nói chuyện cảm tình nào, vẫn tiêu sái cả đời. Một đời này, nàng nagy cả thế giới bên ngoài còn chưa có xem đủ đâu, sao có thể gả chồng? Cho dù người kia là Mặc Vô Việt, Quân Cửu cũng muốn kiên định tín niệm của mình!
Quân Cửu phản ứng Mặc Vô Việt nhìn ở trong mắt, chỉ cảm thấy ngạo kiều đáng yêu!
Rõ ràng trong lòng có hắn, cố tình ngạo kiều không thừa nhận. Còn như phụ trách, đó là nam nhân nên làm. Hắn đã đóng con dấu thuộc về chính mình ở trên người Quân Cửu, tức phụ này chạy không thoát. Vậy thì đi chơi cùng tức phụ hết cả thế giới thôi. Dù sao ai cũng không đoạt được!
* * *
Khanh Vũ xuất quan đã là ba ngày sau. Thuận lợi đột phá Đại Linh Sư, lực lượng cường đại mênh mông trong cơ thể làm cho Khanh Vũ rất hưng phấn. Vọt vào rừng rậm tìm linh thú phát tiết một ngày, mới khôi phục lại bình thường.
Nắm tay đi tới trước mặt Quân Cửu, Khanh Vũ ưỡn ngực khóe miệng câu lấy tươi cười nhộn nhạo: "Tiểu sư muội, muội xem!"
Hắn giang hai tay, đan điền mở ra linh lực lao đến đến lòng bàn tay. Lực lượng cường đại, xa xa vượt qua Vân Nghê. Thậm chí có thể đánh đồng với Hồng Anh đã sớm đột phá Đại Linh Sư bậc một hồi lâu.
Khanh Vũ cười nói: "Ít nhiều nhờ có đại linh đan của tiểu sư muội. Đột phá mới thuận lợi như vậy! Sau đột phá trực tiếp Đại Linh Sư bậc một trung giai. Lực lượng thật là mạnh!"
"Sư huynh không cần vội vã tiếp tục đột phá, củng cố tu vi trước đã." Quân Cửu đánh giá Khanh Vũ từ trên xuống dưới, làm ra đánh giá đối với đại linh đan mình luyện chế. Đột phá đích xác quan trọng là phải xem thiên phú, nhưng đan dược cũng tất yếu không thể thiếu.
Nàng luyện chế đại linh đan, phẩm chất đã xa xa vượt qua luyện dược sư trước mắt có thể luyện chế. Cho nên, Khanh Vũ mới có thể một hơi đột phá đến Đại Linh Sư bậc một trung giai. Nhưng mà Quân Cửu kêu Khanh Vũ áp chế thực lực giấu ở vẻ vừa mới đột phá Đại Linh Sư bậc một.
Khanh Vũ thành công đột phá, bọn họ nên đi trở về.
Đuổi tới ngoài thành Thái Sơ, Quân Cửu cùng Khanh Vũ đều phát hiện nhân mã mai phục ngoài thành. Để Tiểu Ảnh đi ra ngoài tìm hiểu, mang tình báo về tới. Đó đều là tử sĩ Thiên Tù!
Tử sĩ Thiên Tù tuy rằng ngay từ đầu kéo khỏi học viện Thái Sơ, nhưng hiện tại lại ngóc đầu trở lại. Đặc biệt ở khi phát hiện trong đội ngũ viện trưởng Thái Sơ trở về, không có Quân Cửu và Khanh Vũ, Thiên Tù như hổ rình mồi, mai phục ở chỗ này chờ bọn họ.
Tiểu Ảnh hóa thành hình người, hồng y rộng mở, lộ ra vòm ngực mê người ẩn ẩn có thể thấy được cơ bụng. Cả người giống như không có xương cốt dựa vào trên thân cây, Khanh Vũ thấy mà trừng mắt nhìn hắn vài lần. Trước mặt tiểu sư muội, phải chú ý hình tượng!
Liếc mắt Khanh Vũ, Tiểu Ảnh nâng lên tươi cười mị hoặc: "Quân Cửu, cô tính toán làm gì tử sĩ Thiên Tù bây giờ? Bọn họ cũng không ít người, cô muốn quang minh chính đại vào thành là không có khả năng. Muốn ta đi thông báo cho viện trưởng Thái Sơ, để cho bọn họ tới đón cô hay không?"
"Không cần." Quân Cửu lắc đầu.
Mai phục, tưởng bắt lấy nàng ở ngoài thành Thái Sơ sao? Quân Cửu muốn cười Thiên Tù đây là đã dùng hết bản lĩnh âm mưu quỷ kế không thể tưởng được sao? Còn như giải quyết, vậy thì rất đơn giản.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía hai người, mở miệng: "Tiểu Ảnh ngươi và sư huynh ở chỗ này chờ ta."
"Tiểu sư muội, muội muốn đi làm cái gì?" Khanh Vũ khẩn trương vội vàng hỏi.
Quân Cửu cười phúc hắc lạnh lung: "Muội đi làm chuyện xấu."
Hả?
Tiểu Ảnh và Khanh Vũ còn ở trong mờ mịt ngơ ngác, thì thấy Mặc Vô Việt đột nhiên xuất hiện, vươn tay với Quân Cửu. Hắn tựa như đã biết Quân Cửu muốn đi làm cái gì, câu môi tà nịnh yêu nghiệt: "Tiểu Cửu Nhi lại đây, ta đi với nàng."
Nói xong, Mặc Vô Việt đảo dư quang khóe mắt qua Tiểu Ảnh. Tiểu Ảnh sợ sệt lập tức biến trở về cơ quan hồ ly, có cần bá đạo như vậy hay không!