Bài viết: 0 

Chương 399+400
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Chương 399: Không người nào có thể sánh bằng Tiểu Cửu Nhi.
Tiểu Ảnh hồi tưởng bản thân mình lúc trước, chính là đệ nhất mỹ nam Hạ Tam Trọng! Nam nữ già trẻ thông sát, trong vạn bụi hoa không mảnh lá dính thân.
Kết quả chôn sâu trong mộ hơn trăm năm, vừa thấy mặt bị sắc đẹp của Quân Cửu bắt làm tù binh, còn bị ghét bỏ. Hiện tại lại đụng tới tên yêu nghiệt này, Tiểu Ảnh đau cả tim gan. Thật vất vả chạy thoát được uy áp của Mặc Vô Việt, Tiểu Ảnh chạy đi nhanh như chớp!
Mặc Vô Việt khinh miệt quét mắt phương hướng Tiểu Ảnh rời đi, cất giọng hạ lệnh: "Lãnh Uyên đi nhìn chằm chằm hắn, mặt khác thu thập một phần tình báo làm so sánh."
"Dạ." Lãnh Uyên lĩnh mệnh đuổi theo Tiểu Ảnh. Vừa đuổi theo, còn vừa trộm nghĩ quả nhiên long có bạn lữ linh hồn đều đặc biệt bá đạo, ham muốn chiếm hữu nổ tung!
Ngay cả người đã từng vô tâm vô tình như chủ nhân cũng thay đổi, không biết Ân Hàn lạnh thành khắc băng mà gặp được bạn lữ linh hồn thì sẽ thành cái dạng gì? Lãnh Uyên âm thầm nổi lên tò mò.
* * *
Bọn họ cũng không rời đi quá xa. Quân Cửu từng muốn quay lại chổ của Phương Cô, nhưng ở sau khi giết đại trưởng lão nàng sửa lại chủ ý. Hiện tại an toàn nhất, chính là nơi nào cũng không đi!
Bởi vì thương thế của Mục Cảnh Nguyên không thể kéo dài, bọn họ chỉ tìm một địa phương ở trong rừng rậm trị liệu. Còn may trong hai cái không gian của nàng, lắc tay cùng nhẫn Mặc Vô Việt đưa đều chất đầy các loại dược liệu, còn có đan dược tốt nàng đã luyện chế, cũng đủ giải quyết vết thương của Mục Cảnh Nguyên.
Khoảng cách không xa, truy binh thực dễ dàng là có thể tìm tới nơi này. Nhưng mà bọn họ ai cũng không tìm được, hơn nữa còn chưa đi ra rừng rậm.
Phàm người là tiến vào khu rừng rậm này, mặc kệ là trưởng lão tam đại học viện nghe tin mà đến, hay là đệ tử. Đi vào một người chết một người, chết không có chỗ chôn, ngay cả thi cốt cũng tìm không được! Nhất thời mọi người giằng co ở ngoài rừng rậm, không dám tiến vào nữa.
Khi viện trưởng Thiên Hư nghe được tin tức chạy tới, sắc mặt rất khó coi. Một trưởng lão thật cẩn thận bẩm báo: "Viện trưởng, có thể là nơi này có cường giả tị thế cư trú hay không. Chúng ta quấy rầy hắn, cho nên mới trêu chọc tới lửa giận."
"Cường giả?" Viện trưởng Thiên Hư muốn mắng cười khinh thường, nhưng còn chưa cười ra tiếng thì trầm mặc.
Tam đại học viện, đích xác có cường giả không nhập thế mà ẩn cư tại đây. Như Phương Cô Phủ Thái Hoàng, chính là một trong số đó.
Viện trưởng Thiên Hư nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn quyết định từ bỏ hao tổn người ở trong rừng rậm quỷ dị này. Nhưng ông ta không di tản toàn bộ người, mà để lại tử sĩ Thiên Tù tất cả lối ra vây quanh rừng rậm. Ông ta nói: "Nếu là cường giả ẩn cư, chúng ta sẽ không ảnh hưởng đến hắn. Nhưng nếu là Quân Cửu giả thần giả quỷ, thì ả sớm hay muộn gì cũng sẽ ra tới!"
Chỉ cần Quân Cửu vừa đi ra, thì tử sĩ Thiên Tù có thể bắt lấy nàng! Nếu không phải, tin tức sẽ truyền khắp tam đại học viện thực mau, hắn phái người ra đi cũng tới hai tông mười quốc rồi. Sớm hay muộn cũng có thể bức Quân Cửu hiện thân!
Nghĩ vậy, Thiên Hư viện trưởng cười ha ha dữ tợn lên: "Quân Cửu, ngươi đã là cá trong chậu của ta!"
Tiểu Ảnh nghe thấy những lời này, bước chân thoáng dừng. Hắn nhìn chằm chằm thật sâu vào viện trưởng Thiên Hư nhìn mắt, cuối cùng quyết định đuổi theo lão nhân này. Nếu ông ta đang lùng bắt Quân Cửu, vậy nhất định có tình báo.
Cùng lúc này, Quân Cửu đang ở thời khắc quan trọng nhất!
Nàng lấy ngân châm định huyệt, làm máu chảy ra khỏi thân thể Mục Cảnh Nguyên thả chậm lại. Mục Cảnh Nguyên đã chảy đủ nhiều máu, còn thừa không có boa nhiêu không thể tiêu hao nữa. Quân Cửu hội tụ linh lực ở trong mắt, làm cho thị lực của mình trở nên càng thêm rõ ràng.
Còn có tinh thần lực cũng vận dụng lên, đủ để cho nàng rõ ràng nhìn thấy so mạch máu còn mảnh còn nhỏ hơn cả sợi tóc. Tạm thời lấp kín tất cả mạch máu, giành giật từng giây, Quân Cửu để Khanh Vũ nhanh chóng rút chủy thủ ra, ngay sau đó nàng lập tức tung bay mười ngón ta, dùng sợi chỉ mảnh nối lại từng sợi mạch máu cho Mục Cảnh Nguyên.
Chỉ này, là nàng căn cứ tay nghề Hoa Hạ dùng ngọc tích nhưỡng luyện chế thành. Chuyên dùng cho việc yêu cầu tinh tế như để khâu lại nội thương nghiêm trọng, và mạch máu. Chỉ thấy phần đầu nàng nâng mạch máu, mặt sau sợi chỉ mảnh nhỏ đến mức tận cùng liền tan rã hoàn toàn đi vào bên trong mạch máu. Chỗ bị đứt đoạn được nối lại sinh trưởng khôi phục nguyên dạng.
Lúc này, Quân Cửu không thể không cảm thán thế giới này có linh lực thật là tốt! Trị liệu cho người ta, so với kiếp trước thật sự rút ngắn lại rất nhiều rất nhiều thời gian.
"Xong!"
Quân Cửu mồ hôi đầy đầu, hơi hơi thở dốc bình phục lại hô hấp của mình. Nàng nhất định phải mau! Tốc độ càng nhanh, đối với thương thế của Mục Cảnh Nguyên càng tốt. Hiện tại miệng vết thương một tầng một tầng được khâu lại, tổng thể thời gian cộng lại không vượt qua một nén nhang. Quân Cửu có thể nói vận chuyển tinh thần lực tới cực hạn. Trong cơ thể linh lực cũng hao tổn gần như trống không, ẩn ẩn có chút thoát lực.
Khanh Vũ ở sau lưng nâng đỡ Quân Cửu, đau lòng mở miệng: "Tiểu sư muội muội nghỉ ngơi một chút đi, dư lại giao cho huynh."
"Không được. Còn thiếu một bước cuối cùng!" Quân Cửu lấy ra một viên linh thạch cấp hai, nàng nắm trong tay, lực lượng linh thạch cấp hai lấy tốc độ biến thái mà mắt thường có thể thấy được bị Quân Cửu hấp thu sạch sẽ, cuối cùng tiêu hết lực lượng rách nát thành bột phấn.
Khôi phục một ít linh lực, Quân Cửu duỗi ngón tay điểm lên trên mi tâm Mục Cảnh Nguyên.
Nàng nói: "Thương thế của Mục Cảnh Nguyên là vết thương trí mạng, tuy rằng muội khâu lại trị liệu xong. Nhưng hắn mất máu quá nhiều, thân thể tạo thành thương tổn cực lớn. Hiện tại cần phải làm cho máu trong thân thể hắn sống lại, còn phải tạo máu cho hắn."
"Tạo huyết có đan dược, tiểu sư muội, muội muốn làm gì?"
"Kiểm tra." Trị liệu xong rồi, kiểm tra chính là một bước ắt không thể thiếu!
Quân Cửu nói xong thì nhắm mắt lại, linh lực hoàn toàn đi vào trong thân thể của Mục Cảnh Nguyên. Du tẩu quanh thân huyết mạch kinh lạc, Quân Cửu kiểm tra xác định từng chút từng chút. Cuối cùng kiểm tra xong, đã là một canh giờ sau.
Xác định không có sai lầm, Quân Cửu lảo đảo ngã ra sau. Khanh Vũ thấy vậy vội vàng muốn duỗi tay lại đỡ Quân Cửu, nhưng mà một người đã tới trước hắn.
Mặc Vô Việt lực đạo mềm nhẹ hòa hoãn đón được Quân Cửu, hắn phất tay áo bày ra một cái giường nệm trong sơn động, ôm Quân Cửu ngồi lên nghỉ ngơi. Mặc Vô Việt dán tay vào trong lòng bàn tay của Quân Cửu, mười ngón đan chặt, lực đạo ôn hòa đưa vào trong cơ thể Quân Cửu.
Từng chút từng chút mỏi mệt bị xua tan, cảm giác đôi mắt đau nhức khô cạn cũng khá hơn nhiều. Quân Cửu thoải mái cọ cọ trong lòng Mặc Vô Việt: "Mệt chết ta."
Khanh Vũ: . Hắn có phải có chút dư thừa hay không?
"Mệt mỏi phải nghỉ ngơi cho tốt, mặt khác giao cho ta." Mặc Vô Việt liếc mắt chỉ nhìn Mục Cảnh Nguyên một cái, liền biết y đã thoát ly nguy hiểm sinh mệnh. Hắn câu môi: "Lấy lực của Linh Sư cấp năm, có thể đoạt người từ trong tay Diêm Vương, Tiểu Cửu Nhi hoàn toàn xứng đáng là người đệ nhất thiên hạ."
"Ta không phải Linh Sư, cũng vẫn có thể đoạt người cùng Diêm Vương! Ta còn chưa bao giờ gặp được người, mà thánh thủ Quân Cửu ta không cứu được." Quân Cửu cong cong khóe miệng, mặt mày kiêu căng khinh cuồng, thần thái phi dương.
Nhìn đến bộ dáng Quân Cửu kiêu ngạo khoe khoang như vậy, ý cườitrên khóe miệng Mặc Vô Việt sâu hơn vài phần. Hắn rơi xuống một nụ hôn ở giữa mày Quân Cửu: "Tiểu Cửu Nhi không người nào có thể sánh bằng."
"Các người!" Lúc này Khanh Vũ rốt cuộc tìm về thanh âm của mình.
Hắn trợn mắt há hốc mồm, khó có thể tin trừng mắt Quân Cửu và Mặc Vô Việt. Thân thể run rẩy, Khanh Vũ hô to: "Hai người không phải thầy trò sao!"
"Đúng vậy."
"Không phải."
Nói đúng vậy là Quân Cửu, nói không phải là Mặc Vô Việt. Mặc Vô Việt dừng một chút, nâng cằm Quân Cửu lên cười tà khí: "Tiểu Cửu Nhi nói rất đúng, chúng ta là thầy trò. Nhưng mà không phải sư đồ bình thường."
Khanh Vũ: !
Hắn đã nhìn ra. Làm gì có sư phụ nào hôn đồ đệ của mình?
Chương 400: Cưới Vô Việt về nhà được không?
Quân Cửu đẩy mặt Mặc Vô Việt ra, nghiêm trang nhìn về phía Khanh Vũ nói: "Là sư đồ trên danh nghĩa."
"Sư đồ trên danh nghĩa, là có thể hôn sao?" Khanh Vũ còn đang trong nỗi sụp đổ và khiếp sợ. Hắn đã nói mà vì sao Mặc trưởng lão đối tốt với Quân Cửu như vậy, tốt có chút vượt qua quan hệ thầy trò. Chỉ là tiểu sư muội nói là sư phụ, hắn cũng không nghĩ nhiều.
Kết quả! Ta coi ngươi thành sư phụ của tiểu sư muội, ngươi lại muốn ngủ tiểu sư muội của ta. Thật quá đáng!
Khanh Vũ như hổ rình mồi trừng mắt nhìn Mặc Vô Việt: "Ngươi như vậy là có tổn hại cho danh dự của tiểu sư muội. Tiểu sư muội còn quá nhỏ, không hiểu chuyện tình yêu. Ngươi đây là dụ dỗ."
"Phốc." Quân Cửu phụt cười ra tiếng.
Mặc Vô Việt sủng nịch tà khí nhìn Quân Cửu, rất dung túng. Còn khi nhìn về phía Khanh Vũ, vẻ mặt không chút để lời Khanh Vũ nói ở trong lòng. Thấy vậy Khanh Vũ càng ngốc.
Hắn hơi há miệng, mộng bức khó hiểu nhìn Quân Cửu. "Tiểu sư muội muội còn cười? Muội có biết nếu như truyền ra ngoài, hoặc là bị người khác thấy được thì sẽ chậm trễ muội gả chồng hay không!"
"Gả không được ta có thể cưới mà, không ảnh hưởng." Quân Cửu cười nhạo chớp chớp mắt với Khanh Vũ.
"Cưới?"
Quân Cửu gật đầu: "Đúng. Huynh thấy Vô Việt thế nào? Muội liền cưới Vô Việt về nhà được không~~"
Nhìn đến sư huynh nhà mình bị nàng trêu cợt cả người đều không tốt, Quân Cửu phụt cười không ngừng, cười ngã vào trong lòng Mặc Vô Việt nắm quần áo hắn nỗ lực để cho mình bình tĩnh trở lại. Sư huynh nghiêm túc chơi cũng quá vui đi?
Cười đủ rồi, nhìn đến biểu tình của Khanh Vũ vẫn còn là vẻ mặt ta là ai ta ở đâu. Quân Cửu ho khan một tiếng: "Khụ! Sư huynh huynh không cần lo lắng, Vô Việt muốn gả ta còn không nghĩ cưới. Sư huynh nói không sai, muội còn nhỏ có thể chơi thêm mấy năm."
"Tiểu Cửu Nhi." Mặc Vô Việt trầm đôi mắt.
Hắn bất mãn nhéo nhéo lòng bàn tay Quân Cửu. Đây là coi hắn không tồn tại sao? Còn muốn chơi mấy năm, chỉ cần là chơi hắn thì hắn không ý kiến. Nếu là chơi người khác, đáy mắt Mặc Vô Việt thâm trầm xẹt qua vẻ tàn nhẫn. Hắn sẽ khiến cho những nam nhân đó hối hận, vì sinh ra làm người.
Khanh Vũ: .
Hắn đã không biết nên nói cái gì. Đột nhiên có loại cảm giác quỷ dị, Mặc Vô Việt là tiểu tức phụ đàng hoàng, bị tiểu sư muội nhà hắn tai họa trêu tới chọc đi, còn không phụ trách. Trời ơi! Tam quan của hắn muốn vỡ nát.
Trêu Mặc Vô Việt, tiểu sư muội lợi hại như vậy sao?
Yên lặng che mặt, Khanh Vũ khuyên chính mình ở trong lòng hôm nay cái gì cũng chưa nhìn thấy. Bằng không thì sao? Tiểu sư muội thoạt nhìn là tên tài xế già, tay mới tiểu bạch hắn đây vẫn nên tránh ra chỗ nào mát mẻ đi, miễn cho lật xe.
Thở sâu, Khanh Vũ bình phục xong tâm tình. Cười hỏi Quân Cửu: "Vậy tiểu sư muội chúng ta hiện tại làm cái gì? Mục Cảnh Nguyên thoát ly nguy hiểm, nhưng hắn còn chưa thể di chuyển được."
"Vâng." Quân Cửu gật đầu: "Dùng đan dược tốt nhất, hơn nữa muội khơi thông kinh mạch cho Mục Cảnh Nguyên. Ba ngày sau có thể di chuyển hắn, nhưng muốn tỉnh lại thì còn cần thời gian càng lâu."
Khanh Vũ: "Chúng ta thì sao?"
Lúc này Mặc Vô Việt lại nhéo nhéo lòng bàn tay Quân Cửu, cúi đầu nói Tiểu Ảnh đã trở lại ở bên tai nàng. Cử chỉ ái muội, hỗ động thân mật lóe mù mắt. Khanh Vũ lại lần nữa thở sâu dời tầm mắt, hắn nhìn không thấy!
Quân Cửu liếc mắt nhìn Khanh Vũ hành động quái dị, nàng nói: "Trước chờ Tiểu Ảnh mang tin tức về tới, lại nói sau."
Giọng nói rơi xuống, Tiểu Ảnh liền vọt vào từ cửa sơn động. Hắn run run lá cấy lây dính trên người, ngẩng đầu nhìn thấy Mặc Vô Việt thì còn cương một chút. Thối lui ra sau hai bước, Tiểu Ảnh mới mở miệng: "Quân Cửu, việc lớn không tốt!"
"Lại xảy ra chuyện gì?" Khanh Vũ vừa nghe thì sốt ruột hỏi lại.
Tiểu Ảnh lắc đầu, nhìn chằm chằm Quân Cửu nói: "Bên ngoài truyền ra tin tức, đại trưởng lão cùng đệ tử học viện Thái Sơ tất cả đều là cô giết. Tuy rằng tin tức này kỳ thật cũng không sai, nhưng mà.."
Tiểu Ảnh mắt nhìn Mặc Vô Việt, lại nhìn về phía Mục Cảnh Nguyên tiếp theo lại nói.
Trọng điểm là, Mục Cảnh Nguyên cũng phải là Quân Cửu giết! Hiện tại viện trưởng Thái Sơ tức giận, đã hạ mệnh lệnh truy sát. Viện trưởng Thiên Hư cũng trộn lẫn ở trong đó, viện trưởng Tử Tiêu tuy rằng không có hạ lệnh, nhưng đệ tử học viện Tử Tiêu nóng lòng muốn thử. Lệnh truy sát vừa ra, đệ tử tam đại học viện đều có thể giết Quân Cửu. Chỉ cần giết Quân Cửu, tất có trọng thưởng.
"Còn gì nữa?"
"Hết thảy đều là kế hoạch của viện trưởng Thiên Hư. Ta theo dõi hắn, nghe được hắn còn phái người đi Thiên Võ Tông bắt người. Ta nghe ý tứ trong lời nói của hắn, Thiên Võ Tông hình như là tông môn trước kia của các ngươi đi?" Tiểu Ảnh nói.
Khanh Vũ nắm tay, trong ánh mắt lửa cháy thiêu đốt. Phẫn nộ nói: "Vô sỉ! Bọn họ khẳng định là muốn bắt Thiên Võ Tông tới uy hiếp chúng ta. Hừ, may mắn lúc trước khi chúng ta tới tam đại học viện, tiểu sư muội đã nghĩ tới một tầng này, làm bảo hiểm trước tiên, bằng không chẳng phải là phải bị bọn chúng thực hiện được."
Tiểu Ảnh nghe được Khanh Vũ nói, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Quân Cửu. Phòng ngừa chu đáo, thông tuệ gần như yêu!
Còn chưa phát sinh, thì Quân Cửu đã nghĩ đến cũng đã làm chuẩn bị. Không chỉ là lợi hại có thể hình dung, tuyệt đối là yêu nghiệt! Yêu nghiệt hấp dẫn yêu nghiệt lẫn nhau, khó trách liếc mắt một cái làm hắn si mê, còn đưa tới nhân vật đại yêu nghiệt như Mặc Vô Việt.
Tiểu Ảnh tiếp tục nói: "Thiên Tù đã vây quanh khu rừng rậm. Còn có tiệm thuốc bên ngoài, toàn bộ đều bị giám thị. Giống như viện trưởng Thiên Hư còn có đồ đệ cũng đang hỗ trợ, nhưng mà cụ thể thì ta không nghe rõ."
Hồng Anh tỉnh rồi? Quân Cửu vừa nghe liền nghĩ đến cái này.
Nàng đang suy nghĩ, lại nghe Mặc Vô Việt nói ở bên tai nàng: "Lãnh Uyên chứng thực, hắn nói không sai."
Lãnh Uyên? Ai? Tiểu Ảnh vẻ mặt mờ mịt. Hắn hoàn toàn không biết khi hắn tìm hiểu tin tức, sau lưng còn có một Lãnh Uyên giám thị hắn.
Tình báo mà Tiểu Ảnh mang về là chính xác, nhưng còn chưa đủ toàn diện. Khanh Vũ suy nghĩ một phen, mở miệng: "Rừng rậm bị vây quanh, chúng ta trước hết cần phải rời khỏi nơi này. Nhưng sau đó thì sao? Mục Cảnh Nguyên không tỉnh, chúng ta không cách nào giải thích rõ ràng cùng viện trưởng Thái Sơ."
Không có Mục Cảnh Nguyên, viện trưởng Thái Sơ cho dù từng thưởng thức bọn họ, thì cũng sẽ không tin lý do bọn họ thoái thác.
Rốt cuộc viện trưởng Thiên Hư thả ra tin tức, là bọn họ giết Mục Cảnh Nguyên đồ đệ viện trưởng Thái Sơ, thân thiết giống như cháu nội, tương lai là viện trưởng Thái Sơ! Thù như vậy, khó giải.
Bỗng nhiên Quân Cửu mở miệng hỏi Tiểu Ảnh: "Trong tin tức, không có chúng ta giết Vân Nghê?"
Tiểu Ảnh lắc đầu, không phải hắn để sót, mà là hắn không nghe được một chút nào có quan hệ cùng Vân Nghê. Điểm này Tiểu Ảnh cũng thực nghi hoặc, chẳng lẽ là viện trưởng Thiên Hư quy Vân Nghê đã chết thuộc vào trong đệ tử Thái Sơ sao?
Trong lòng rơi xuống một cái hồ nghi, Quân Cửu nói: "Lại chờ thêm ba ngày. Chờ Mục Cảnh Nguyên có thể di chuyển, mang theo hắn đi học viện Thái Sơ. Ta muốn lén gặp viện trưởng Thái Sơ, chỉ ông ấy nhìn thấy Mục Cảnh Nguyên, thì hết thảy là có thể giải quyết."
Khanh Vũ nhíu mày: "Mục Cảnh Nguyên có thể tỉnh được không?"
"Hắn sẽ tỉnh."
"Chỉ là chúng ta làm sao gặp được viện trưởng Thái Sơ. Tiểu sư muội, hiện tại chúng ta chỉ sợ ngay cả thành Thái Sơ còn không thể nào vào được."
Quân Cửu câu môi, lắc đầu. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Khanh Vũ, ý cười làm càn trương dương: "Gia Cát Hồn thành chủ Thái Sơ là người của muội. Ông ta sẽ mở một cánh cửa cho chúng ta, hơn nữa mang tin tức cho viện trưởng Thái Sơ."
Cái gì?
Khanh Vũ kinh ngạc đến ngây người. Gia Cát Hồn thành chủ Thái Sơ là người của Quân Cửu? Chuyện khi nào, sao hắn một chút cũng không biết. Hơn nữa là Gia Cát Hồn thỉnh thoảng năm lần bảy lượt muốn giết bọn hắn sao?
"Tới rồi, sư huynh sẽ biết." Quân Cửu cười thần bí phúc hắc.
Tiểu Ảnh hồi tưởng bản thân mình lúc trước, chính là đệ nhất mỹ nam Hạ Tam Trọng! Nam nữ già trẻ thông sát, trong vạn bụi hoa không mảnh lá dính thân.
Kết quả chôn sâu trong mộ hơn trăm năm, vừa thấy mặt bị sắc đẹp của Quân Cửu bắt làm tù binh, còn bị ghét bỏ. Hiện tại lại đụng tới tên yêu nghiệt này, Tiểu Ảnh đau cả tim gan. Thật vất vả chạy thoát được uy áp của Mặc Vô Việt, Tiểu Ảnh chạy đi nhanh như chớp!
Mặc Vô Việt khinh miệt quét mắt phương hướng Tiểu Ảnh rời đi, cất giọng hạ lệnh: "Lãnh Uyên đi nhìn chằm chằm hắn, mặt khác thu thập một phần tình báo làm so sánh."
"Dạ." Lãnh Uyên lĩnh mệnh đuổi theo Tiểu Ảnh. Vừa đuổi theo, còn vừa trộm nghĩ quả nhiên long có bạn lữ linh hồn đều đặc biệt bá đạo, ham muốn chiếm hữu nổ tung!
Ngay cả người đã từng vô tâm vô tình như chủ nhân cũng thay đổi, không biết Ân Hàn lạnh thành khắc băng mà gặp được bạn lữ linh hồn thì sẽ thành cái dạng gì? Lãnh Uyên âm thầm nổi lên tò mò.
* * *
Bọn họ cũng không rời đi quá xa. Quân Cửu từng muốn quay lại chổ của Phương Cô, nhưng ở sau khi giết đại trưởng lão nàng sửa lại chủ ý. Hiện tại an toàn nhất, chính là nơi nào cũng không đi!
Bởi vì thương thế của Mục Cảnh Nguyên không thể kéo dài, bọn họ chỉ tìm một địa phương ở trong rừng rậm trị liệu. Còn may trong hai cái không gian của nàng, lắc tay cùng nhẫn Mặc Vô Việt đưa đều chất đầy các loại dược liệu, còn có đan dược tốt nàng đã luyện chế, cũng đủ giải quyết vết thương của Mục Cảnh Nguyên.
Khoảng cách không xa, truy binh thực dễ dàng là có thể tìm tới nơi này. Nhưng mà bọn họ ai cũng không tìm được, hơn nữa còn chưa đi ra rừng rậm.
Phàm người là tiến vào khu rừng rậm này, mặc kệ là trưởng lão tam đại học viện nghe tin mà đến, hay là đệ tử. Đi vào một người chết một người, chết không có chỗ chôn, ngay cả thi cốt cũng tìm không được! Nhất thời mọi người giằng co ở ngoài rừng rậm, không dám tiến vào nữa.
Khi viện trưởng Thiên Hư nghe được tin tức chạy tới, sắc mặt rất khó coi. Một trưởng lão thật cẩn thận bẩm báo: "Viện trưởng, có thể là nơi này có cường giả tị thế cư trú hay không. Chúng ta quấy rầy hắn, cho nên mới trêu chọc tới lửa giận."
"Cường giả?" Viện trưởng Thiên Hư muốn mắng cười khinh thường, nhưng còn chưa cười ra tiếng thì trầm mặc.
Tam đại học viện, đích xác có cường giả không nhập thế mà ẩn cư tại đây. Như Phương Cô Phủ Thái Hoàng, chính là một trong số đó.
Viện trưởng Thiên Hư nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn quyết định từ bỏ hao tổn người ở trong rừng rậm quỷ dị này. Nhưng ông ta không di tản toàn bộ người, mà để lại tử sĩ Thiên Tù tất cả lối ra vây quanh rừng rậm. Ông ta nói: "Nếu là cường giả ẩn cư, chúng ta sẽ không ảnh hưởng đến hắn. Nhưng nếu là Quân Cửu giả thần giả quỷ, thì ả sớm hay muộn gì cũng sẽ ra tới!"
Chỉ cần Quân Cửu vừa đi ra, thì tử sĩ Thiên Tù có thể bắt lấy nàng! Nếu không phải, tin tức sẽ truyền khắp tam đại học viện thực mau, hắn phái người ra đi cũng tới hai tông mười quốc rồi. Sớm hay muộn cũng có thể bức Quân Cửu hiện thân!
Nghĩ vậy, Thiên Hư viện trưởng cười ha ha dữ tợn lên: "Quân Cửu, ngươi đã là cá trong chậu của ta!"
Tiểu Ảnh nghe thấy những lời này, bước chân thoáng dừng. Hắn nhìn chằm chằm thật sâu vào viện trưởng Thiên Hư nhìn mắt, cuối cùng quyết định đuổi theo lão nhân này. Nếu ông ta đang lùng bắt Quân Cửu, vậy nhất định có tình báo.
Cùng lúc này, Quân Cửu đang ở thời khắc quan trọng nhất!
Nàng lấy ngân châm định huyệt, làm máu chảy ra khỏi thân thể Mục Cảnh Nguyên thả chậm lại. Mục Cảnh Nguyên đã chảy đủ nhiều máu, còn thừa không có boa nhiêu không thể tiêu hao nữa. Quân Cửu hội tụ linh lực ở trong mắt, làm cho thị lực của mình trở nên càng thêm rõ ràng.
Còn có tinh thần lực cũng vận dụng lên, đủ để cho nàng rõ ràng nhìn thấy so mạch máu còn mảnh còn nhỏ hơn cả sợi tóc. Tạm thời lấp kín tất cả mạch máu, giành giật từng giây, Quân Cửu để Khanh Vũ nhanh chóng rút chủy thủ ra, ngay sau đó nàng lập tức tung bay mười ngón ta, dùng sợi chỉ mảnh nối lại từng sợi mạch máu cho Mục Cảnh Nguyên.
Chỉ này, là nàng căn cứ tay nghề Hoa Hạ dùng ngọc tích nhưỡng luyện chế thành. Chuyên dùng cho việc yêu cầu tinh tế như để khâu lại nội thương nghiêm trọng, và mạch máu. Chỉ thấy phần đầu nàng nâng mạch máu, mặt sau sợi chỉ mảnh nhỏ đến mức tận cùng liền tan rã hoàn toàn đi vào bên trong mạch máu. Chỗ bị đứt đoạn được nối lại sinh trưởng khôi phục nguyên dạng.
Lúc này, Quân Cửu không thể không cảm thán thế giới này có linh lực thật là tốt! Trị liệu cho người ta, so với kiếp trước thật sự rút ngắn lại rất nhiều rất nhiều thời gian.
"Xong!"
Quân Cửu mồ hôi đầy đầu, hơi hơi thở dốc bình phục lại hô hấp của mình. Nàng nhất định phải mau! Tốc độ càng nhanh, đối với thương thế của Mục Cảnh Nguyên càng tốt. Hiện tại miệng vết thương một tầng một tầng được khâu lại, tổng thể thời gian cộng lại không vượt qua một nén nhang. Quân Cửu có thể nói vận chuyển tinh thần lực tới cực hạn. Trong cơ thể linh lực cũng hao tổn gần như trống không, ẩn ẩn có chút thoát lực.
Khanh Vũ ở sau lưng nâng đỡ Quân Cửu, đau lòng mở miệng: "Tiểu sư muội muội nghỉ ngơi một chút đi, dư lại giao cho huynh."
"Không được. Còn thiếu một bước cuối cùng!" Quân Cửu lấy ra một viên linh thạch cấp hai, nàng nắm trong tay, lực lượng linh thạch cấp hai lấy tốc độ biến thái mà mắt thường có thể thấy được bị Quân Cửu hấp thu sạch sẽ, cuối cùng tiêu hết lực lượng rách nát thành bột phấn.
Khôi phục một ít linh lực, Quân Cửu duỗi ngón tay điểm lên trên mi tâm Mục Cảnh Nguyên.
Nàng nói: "Thương thế của Mục Cảnh Nguyên là vết thương trí mạng, tuy rằng muội khâu lại trị liệu xong. Nhưng hắn mất máu quá nhiều, thân thể tạo thành thương tổn cực lớn. Hiện tại cần phải làm cho máu trong thân thể hắn sống lại, còn phải tạo máu cho hắn."
"Tạo huyết có đan dược, tiểu sư muội, muội muốn làm gì?"
"Kiểm tra." Trị liệu xong rồi, kiểm tra chính là một bước ắt không thể thiếu!
Quân Cửu nói xong thì nhắm mắt lại, linh lực hoàn toàn đi vào trong thân thể của Mục Cảnh Nguyên. Du tẩu quanh thân huyết mạch kinh lạc, Quân Cửu kiểm tra xác định từng chút từng chút. Cuối cùng kiểm tra xong, đã là một canh giờ sau.
Xác định không có sai lầm, Quân Cửu lảo đảo ngã ra sau. Khanh Vũ thấy vậy vội vàng muốn duỗi tay lại đỡ Quân Cửu, nhưng mà một người đã tới trước hắn.
Mặc Vô Việt lực đạo mềm nhẹ hòa hoãn đón được Quân Cửu, hắn phất tay áo bày ra một cái giường nệm trong sơn động, ôm Quân Cửu ngồi lên nghỉ ngơi. Mặc Vô Việt dán tay vào trong lòng bàn tay của Quân Cửu, mười ngón đan chặt, lực đạo ôn hòa đưa vào trong cơ thể Quân Cửu.
Từng chút từng chút mỏi mệt bị xua tan, cảm giác đôi mắt đau nhức khô cạn cũng khá hơn nhiều. Quân Cửu thoải mái cọ cọ trong lòng Mặc Vô Việt: "Mệt chết ta."
Khanh Vũ: . Hắn có phải có chút dư thừa hay không?
"Mệt mỏi phải nghỉ ngơi cho tốt, mặt khác giao cho ta." Mặc Vô Việt liếc mắt chỉ nhìn Mục Cảnh Nguyên một cái, liền biết y đã thoát ly nguy hiểm sinh mệnh. Hắn câu môi: "Lấy lực của Linh Sư cấp năm, có thể đoạt người từ trong tay Diêm Vương, Tiểu Cửu Nhi hoàn toàn xứng đáng là người đệ nhất thiên hạ."
"Ta không phải Linh Sư, cũng vẫn có thể đoạt người cùng Diêm Vương! Ta còn chưa bao giờ gặp được người, mà thánh thủ Quân Cửu ta không cứu được." Quân Cửu cong cong khóe miệng, mặt mày kiêu căng khinh cuồng, thần thái phi dương.
Nhìn đến bộ dáng Quân Cửu kiêu ngạo khoe khoang như vậy, ý cườitrên khóe miệng Mặc Vô Việt sâu hơn vài phần. Hắn rơi xuống một nụ hôn ở giữa mày Quân Cửu: "Tiểu Cửu Nhi không người nào có thể sánh bằng."
"Các người!" Lúc này Khanh Vũ rốt cuộc tìm về thanh âm của mình.
Hắn trợn mắt há hốc mồm, khó có thể tin trừng mắt Quân Cửu và Mặc Vô Việt. Thân thể run rẩy, Khanh Vũ hô to: "Hai người không phải thầy trò sao!"
"Đúng vậy."
"Không phải."
Nói đúng vậy là Quân Cửu, nói không phải là Mặc Vô Việt. Mặc Vô Việt dừng một chút, nâng cằm Quân Cửu lên cười tà khí: "Tiểu Cửu Nhi nói rất đúng, chúng ta là thầy trò. Nhưng mà không phải sư đồ bình thường."
Khanh Vũ: !
Hắn đã nhìn ra. Làm gì có sư phụ nào hôn đồ đệ của mình?
Chương 400: Cưới Vô Việt về nhà được không?
Quân Cửu đẩy mặt Mặc Vô Việt ra, nghiêm trang nhìn về phía Khanh Vũ nói: "Là sư đồ trên danh nghĩa."
"Sư đồ trên danh nghĩa, là có thể hôn sao?" Khanh Vũ còn đang trong nỗi sụp đổ và khiếp sợ. Hắn đã nói mà vì sao Mặc trưởng lão đối tốt với Quân Cửu như vậy, tốt có chút vượt qua quan hệ thầy trò. Chỉ là tiểu sư muội nói là sư phụ, hắn cũng không nghĩ nhiều.
Kết quả! Ta coi ngươi thành sư phụ của tiểu sư muội, ngươi lại muốn ngủ tiểu sư muội của ta. Thật quá đáng!
Khanh Vũ như hổ rình mồi trừng mắt nhìn Mặc Vô Việt: "Ngươi như vậy là có tổn hại cho danh dự của tiểu sư muội. Tiểu sư muội còn quá nhỏ, không hiểu chuyện tình yêu. Ngươi đây là dụ dỗ."
"Phốc." Quân Cửu phụt cười ra tiếng.
Mặc Vô Việt sủng nịch tà khí nhìn Quân Cửu, rất dung túng. Còn khi nhìn về phía Khanh Vũ, vẻ mặt không chút để lời Khanh Vũ nói ở trong lòng. Thấy vậy Khanh Vũ càng ngốc.
Hắn hơi há miệng, mộng bức khó hiểu nhìn Quân Cửu. "Tiểu sư muội muội còn cười? Muội có biết nếu như truyền ra ngoài, hoặc là bị người khác thấy được thì sẽ chậm trễ muội gả chồng hay không!"
"Gả không được ta có thể cưới mà, không ảnh hưởng." Quân Cửu cười nhạo chớp chớp mắt với Khanh Vũ.
"Cưới?"
Quân Cửu gật đầu: "Đúng. Huynh thấy Vô Việt thế nào? Muội liền cưới Vô Việt về nhà được không~~"
Nhìn đến sư huynh nhà mình bị nàng trêu cợt cả người đều không tốt, Quân Cửu phụt cười không ngừng, cười ngã vào trong lòng Mặc Vô Việt nắm quần áo hắn nỗ lực để cho mình bình tĩnh trở lại. Sư huynh nghiêm túc chơi cũng quá vui đi?
Cười đủ rồi, nhìn đến biểu tình của Khanh Vũ vẫn còn là vẻ mặt ta là ai ta ở đâu. Quân Cửu ho khan một tiếng: "Khụ! Sư huynh huynh không cần lo lắng, Vô Việt muốn gả ta còn không nghĩ cưới. Sư huynh nói không sai, muội còn nhỏ có thể chơi thêm mấy năm."
"Tiểu Cửu Nhi." Mặc Vô Việt trầm đôi mắt.
Hắn bất mãn nhéo nhéo lòng bàn tay Quân Cửu. Đây là coi hắn không tồn tại sao? Còn muốn chơi mấy năm, chỉ cần là chơi hắn thì hắn không ý kiến. Nếu là chơi người khác, đáy mắt Mặc Vô Việt thâm trầm xẹt qua vẻ tàn nhẫn. Hắn sẽ khiến cho những nam nhân đó hối hận, vì sinh ra làm người.
Khanh Vũ: .
Hắn đã không biết nên nói cái gì. Đột nhiên có loại cảm giác quỷ dị, Mặc Vô Việt là tiểu tức phụ đàng hoàng, bị tiểu sư muội nhà hắn tai họa trêu tới chọc đi, còn không phụ trách. Trời ơi! Tam quan của hắn muốn vỡ nát.
Trêu Mặc Vô Việt, tiểu sư muội lợi hại như vậy sao?
Yên lặng che mặt, Khanh Vũ khuyên chính mình ở trong lòng hôm nay cái gì cũng chưa nhìn thấy. Bằng không thì sao? Tiểu sư muội thoạt nhìn là tên tài xế già, tay mới tiểu bạch hắn đây vẫn nên tránh ra chỗ nào mát mẻ đi, miễn cho lật xe.
Thở sâu, Khanh Vũ bình phục xong tâm tình. Cười hỏi Quân Cửu: "Vậy tiểu sư muội chúng ta hiện tại làm cái gì? Mục Cảnh Nguyên thoát ly nguy hiểm, nhưng hắn còn chưa thể di chuyển được."
"Vâng." Quân Cửu gật đầu: "Dùng đan dược tốt nhất, hơn nữa muội khơi thông kinh mạch cho Mục Cảnh Nguyên. Ba ngày sau có thể di chuyển hắn, nhưng muốn tỉnh lại thì còn cần thời gian càng lâu."
Khanh Vũ: "Chúng ta thì sao?"
Lúc này Mặc Vô Việt lại nhéo nhéo lòng bàn tay Quân Cửu, cúi đầu nói Tiểu Ảnh đã trở lại ở bên tai nàng. Cử chỉ ái muội, hỗ động thân mật lóe mù mắt. Khanh Vũ lại lần nữa thở sâu dời tầm mắt, hắn nhìn không thấy!
Quân Cửu liếc mắt nhìn Khanh Vũ hành động quái dị, nàng nói: "Trước chờ Tiểu Ảnh mang tin tức về tới, lại nói sau."
Giọng nói rơi xuống, Tiểu Ảnh liền vọt vào từ cửa sơn động. Hắn run run lá cấy lây dính trên người, ngẩng đầu nhìn thấy Mặc Vô Việt thì còn cương một chút. Thối lui ra sau hai bước, Tiểu Ảnh mới mở miệng: "Quân Cửu, việc lớn không tốt!"
"Lại xảy ra chuyện gì?" Khanh Vũ vừa nghe thì sốt ruột hỏi lại.
Tiểu Ảnh lắc đầu, nhìn chằm chằm Quân Cửu nói: "Bên ngoài truyền ra tin tức, đại trưởng lão cùng đệ tử học viện Thái Sơ tất cả đều là cô giết. Tuy rằng tin tức này kỳ thật cũng không sai, nhưng mà.."
Tiểu Ảnh mắt nhìn Mặc Vô Việt, lại nhìn về phía Mục Cảnh Nguyên tiếp theo lại nói.
Trọng điểm là, Mục Cảnh Nguyên cũng phải là Quân Cửu giết! Hiện tại viện trưởng Thái Sơ tức giận, đã hạ mệnh lệnh truy sát. Viện trưởng Thiên Hư cũng trộn lẫn ở trong đó, viện trưởng Tử Tiêu tuy rằng không có hạ lệnh, nhưng đệ tử học viện Tử Tiêu nóng lòng muốn thử. Lệnh truy sát vừa ra, đệ tử tam đại học viện đều có thể giết Quân Cửu. Chỉ cần giết Quân Cửu, tất có trọng thưởng.
"Còn gì nữa?"
"Hết thảy đều là kế hoạch của viện trưởng Thiên Hư. Ta theo dõi hắn, nghe được hắn còn phái người đi Thiên Võ Tông bắt người. Ta nghe ý tứ trong lời nói của hắn, Thiên Võ Tông hình như là tông môn trước kia của các ngươi đi?" Tiểu Ảnh nói.
Khanh Vũ nắm tay, trong ánh mắt lửa cháy thiêu đốt. Phẫn nộ nói: "Vô sỉ! Bọn họ khẳng định là muốn bắt Thiên Võ Tông tới uy hiếp chúng ta. Hừ, may mắn lúc trước khi chúng ta tới tam đại học viện, tiểu sư muội đã nghĩ tới một tầng này, làm bảo hiểm trước tiên, bằng không chẳng phải là phải bị bọn chúng thực hiện được."
Tiểu Ảnh nghe được Khanh Vũ nói, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Quân Cửu. Phòng ngừa chu đáo, thông tuệ gần như yêu!
Còn chưa phát sinh, thì Quân Cửu đã nghĩ đến cũng đã làm chuẩn bị. Không chỉ là lợi hại có thể hình dung, tuyệt đối là yêu nghiệt! Yêu nghiệt hấp dẫn yêu nghiệt lẫn nhau, khó trách liếc mắt một cái làm hắn si mê, còn đưa tới nhân vật đại yêu nghiệt như Mặc Vô Việt.
Tiểu Ảnh tiếp tục nói: "Thiên Tù đã vây quanh khu rừng rậm. Còn có tiệm thuốc bên ngoài, toàn bộ đều bị giám thị. Giống như viện trưởng Thiên Hư còn có đồ đệ cũng đang hỗ trợ, nhưng mà cụ thể thì ta không nghe rõ."
Hồng Anh tỉnh rồi? Quân Cửu vừa nghe liền nghĩ đến cái này.
Nàng đang suy nghĩ, lại nghe Mặc Vô Việt nói ở bên tai nàng: "Lãnh Uyên chứng thực, hắn nói không sai."
Lãnh Uyên? Ai? Tiểu Ảnh vẻ mặt mờ mịt. Hắn hoàn toàn không biết khi hắn tìm hiểu tin tức, sau lưng còn có một Lãnh Uyên giám thị hắn.
Tình báo mà Tiểu Ảnh mang về là chính xác, nhưng còn chưa đủ toàn diện. Khanh Vũ suy nghĩ một phen, mở miệng: "Rừng rậm bị vây quanh, chúng ta trước hết cần phải rời khỏi nơi này. Nhưng sau đó thì sao? Mục Cảnh Nguyên không tỉnh, chúng ta không cách nào giải thích rõ ràng cùng viện trưởng Thái Sơ."
Không có Mục Cảnh Nguyên, viện trưởng Thái Sơ cho dù từng thưởng thức bọn họ, thì cũng sẽ không tin lý do bọn họ thoái thác.
Rốt cuộc viện trưởng Thiên Hư thả ra tin tức, là bọn họ giết Mục Cảnh Nguyên đồ đệ viện trưởng Thái Sơ, thân thiết giống như cháu nội, tương lai là viện trưởng Thái Sơ! Thù như vậy, khó giải.
Bỗng nhiên Quân Cửu mở miệng hỏi Tiểu Ảnh: "Trong tin tức, không có chúng ta giết Vân Nghê?"
Tiểu Ảnh lắc đầu, không phải hắn để sót, mà là hắn không nghe được một chút nào có quan hệ cùng Vân Nghê. Điểm này Tiểu Ảnh cũng thực nghi hoặc, chẳng lẽ là viện trưởng Thiên Hư quy Vân Nghê đã chết thuộc vào trong đệ tử Thái Sơ sao?
Trong lòng rơi xuống một cái hồ nghi, Quân Cửu nói: "Lại chờ thêm ba ngày. Chờ Mục Cảnh Nguyên có thể di chuyển, mang theo hắn đi học viện Thái Sơ. Ta muốn lén gặp viện trưởng Thái Sơ, chỉ ông ấy nhìn thấy Mục Cảnh Nguyên, thì hết thảy là có thể giải quyết."
Khanh Vũ nhíu mày: "Mục Cảnh Nguyên có thể tỉnh được không?"
"Hắn sẽ tỉnh."
"Chỉ là chúng ta làm sao gặp được viện trưởng Thái Sơ. Tiểu sư muội, hiện tại chúng ta chỉ sợ ngay cả thành Thái Sơ còn không thể nào vào được."
Quân Cửu câu môi, lắc đầu. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Khanh Vũ, ý cười làm càn trương dương: "Gia Cát Hồn thành chủ Thái Sơ là người của muội. Ông ta sẽ mở một cánh cửa cho chúng ta, hơn nữa mang tin tức cho viện trưởng Thái Sơ."
Cái gì?
Khanh Vũ kinh ngạc đến ngây người. Gia Cát Hồn thành chủ Thái Sơ là người của Quân Cửu? Chuyện khi nào, sao hắn một chút cũng không biết. Hơn nữa là Gia Cát Hồn thỉnh thoảng năm lần bảy lượt muốn giết bọn hắn sao?
"Tới rồi, sư huynh sẽ biết." Quân Cửu cười thần bí phúc hắc.