Chương 110: Thật Là Ô Nhục!
[HIDE-THANKS]Nếu sớm biết được thực lực thực sự của Phượng Sở Ca, hắn chắc chắn sẽ không nói ra những lời đó khi từ hôn nàng!
Sắc mặt của Hách Liên Cẩn Ngọc càng trở nên khó coi.
Hiện tại hắn thực sự hối hận đến đứt cả ruột..
Ánh mắt đột nhiên lướt qua Phượng Viễn Hàng không xa, sắc mặt Hách Liên Cẩn Ngọc chợt sững lại.
Không còn tâm trí bận tâm đến mối quan hệ giữa Phượng Sở Ca và Đế Tuyệt Trần, hắn ngẩng đầu lên, như thể đã hiểu điều gì đó, "Phượng Sở Ca, lần này ngươi vào được Học viện Vân Thiên, chẳng phải cũng nhờ may mắn sao? Ai biết được vừa rồi Phượng Viễn Hàng có nhường cho ngươi không? Không chừng, mọi chuyện giữa hai người các ngươi đều đã sắp đặt sẵn, ta không tin thực lực của ngươi thực sự mạnh đến vậy.."
"Ah!" Hắn còn muốn nói gì đó, nhưng một lực đạo mạnh mẽ đột ngột ập đến, hắn chỉ cảm thấy cánh tay đau đớn, ngay sau đó, cả người bị nhấc lên rồi bị ném sang một bên.
"Ầm!" Tiếng va chạm nặng nề vang lên, Hách Liên Cẩn Ngọc ngã nhào xuống đất.
Những người đang tụ tập trên khán đài vẫn chưa hoàn toàn giải tán.
Lúc này nhìn cảnh tượng dưới sân, mọi người đồng loạt cười phá lên.
"Đây thật là Hách Liên Cẩn Ngọc, người đứng thứ năm trong bảng mỹ nam sao? Thật là ô nhục! Chẳng thể so với Đế Tuyệt Trần và Vân sư huynh của chúng ta.."
"Đúng đấy! Thật may hắn không vào được Học viện Vân Thiên của chúng ta.."
"Người này thực sự là quá tự phụ, vừa rồi đã kiểm tra ra thực lực của sư muội Sở Ca là cao cấp linh sư rồi, vậy mà hắn còn dám khiêu khích!"
Những lời bàn tán truyền thẳng vào tai Hách Liên Cẩn Ngọc.
Khuôn mặt hắn tái nhợt vì tức giận..
Phượng Sở Ca thì thản nhiên vỗ tay.
Xong rồi, nàng khoanh tay trước ngực, đứng qua một bên, cười nhạt, "Sao nào? Hách Liên Cẩn Ngọc, còn muốn thử nữa không? Không phải ngươi nghĩ ngươi mạnh hơn ta sao? Chẳng phải ta đang thử sao?"
Hách Liên Cẩn Ngọc từ từ đứng dậy, cả người không ngừng run rẩy..
Hắn - Tam Vương Gia tôn quý nhất của Thiên Khải, chưa từng chịu nhục nhã như vậy.
Dường như, từ khi gặp Phượng Sở Ca, chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra.
Tất cả sự phẫn nộ, nhục nhã, tràn ngập trong lòng.
Nụ cười rạng rỡ của Phượng Sở Ca sâu sắc đâm vào mắt Hách Liên Cẩn Ngọc.
Hắn muốn phát tác, nhưng do tài không bằng người, đành phải nhịn xuống.
Hắn trừng mắt nhìn Phượng Sở Ca, trong ánh mắt, sát ý tràn đầy!
* * *
Ở một nơi khác, Đế Tuyệt Trần gấp gáp rời đi thẳng đến một góc của Học viện Vân Thiên.
Gió nhẹ thổi qua, hương hoa bốn bề đưa vào.
Mặc dù chỉ là một góc của Học viện Vân Thiên, cảnh sắc nơi đây lại đặc biệt nhã nhặn.
Khắp nơi có giả sơn, bên cạnh có cây liễu, trong nước có hoa sen, dòng chảy liên hoàn.
Cảnh đẹp mười dặm nhẹ nhàng lung linh trong làn hơi nước, nước hồ lấp lánh như dòng ánh sáng chảy xuôi.
Cảnh đẹp nhã nhặn như vậy, chỉ có khách quý mới có thể ở đây.
Và Đế Tuyệt Trần, chính là khách quý trong số đó!
Áo dài tím của Đế Tuyệt Trần lướt qua không trung, cho đến khi gần đến viện, tốc độ vốn cực nhanh của hắn chậm lại.
Giữa không trung, hắn chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể đang dần cạn kiệt.
Đế Tuyệt Trần biết, đó là do tác dụng của Tiêu Dao Hồi Xuân Tán..
Giải dược của Tiêu Dao Hồi Xuân Tán cần phải uống liên tục trong ba tháng mới có hiệu quả.
Tối qua, ngẫu nhiên là đêm trăng tròn, sau khi uống một viên, thời gian duy trì linh lực bùng nổ mới được kéo dài.
Áo dài tím dài thướt tha che phủ cả người, khi Đế Tuyệt Trần bước vào phòng, đã lại trở về hình dạng của một đứa trẻ.
Bắc Huyền - người luôn canh giữ bên ngoài, ngay khi thấy bóng dáng của Đế Tuyệt Trần, lập tức tiến lên.
Bắc Huyền không biết rõ tác dụng của Tiêu Dao Hồi Xuân Tán, hắn có phần ngạc nhiên nhìn Đế Tuyệt Trần, "Chủ tử.. đây là.."
Rõ ràng tối qua đã trở lại bình thường, giờ lại thu nhỏ.[/HIDE-THANKS]
Sắc mặt của Hách Liên Cẩn Ngọc càng trở nên khó coi.
Hiện tại hắn thực sự hối hận đến đứt cả ruột..
Ánh mắt đột nhiên lướt qua Phượng Viễn Hàng không xa, sắc mặt Hách Liên Cẩn Ngọc chợt sững lại.
Không còn tâm trí bận tâm đến mối quan hệ giữa Phượng Sở Ca và Đế Tuyệt Trần, hắn ngẩng đầu lên, như thể đã hiểu điều gì đó, "Phượng Sở Ca, lần này ngươi vào được Học viện Vân Thiên, chẳng phải cũng nhờ may mắn sao? Ai biết được vừa rồi Phượng Viễn Hàng có nhường cho ngươi không? Không chừng, mọi chuyện giữa hai người các ngươi đều đã sắp đặt sẵn, ta không tin thực lực của ngươi thực sự mạnh đến vậy.."
"Ah!" Hắn còn muốn nói gì đó, nhưng một lực đạo mạnh mẽ đột ngột ập đến, hắn chỉ cảm thấy cánh tay đau đớn, ngay sau đó, cả người bị nhấc lên rồi bị ném sang một bên.
"Ầm!" Tiếng va chạm nặng nề vang lên, Hách Liên Cẩn Ngọc ngã nhào xuống đất.
Những người đang tụ tập trên khán đài vẫn chưa hoàn toàn giải tán.
Lúc này nhìn cảnh tượng dưới sân, mọi người đồng loạt cười phá lên.
"Đây thật là Hách Liên Cẩn Ngọc, người đứng thứ năm trong bảng mỹ nam sao? Thật là ô nhục! Chẳng thể so với Đế Tuyệt Trần và Vân sư huynh của chúng ta.."
"Đúng đấy! Thật may hắn không vào được Học viện Vân Thiên của chúng ta.."
"Người này thực sự là quá tự phụ, vừa rồi đã kiểm tra ra thực lực của sư muội Sở Ca là cao cấp linh sư rồi, vậy mà hắn còn dám khiêu khích!"
Những lời bàn tán truyền thẳng vào tai Hách Liên Cẩn Ngọc.
Khuôn mặt hắn tái nhợt vì tức giận..
Phượng Sở Ca thì thản nhiên vỗ tay.
Xong rồi, nàng khoanh tay trước ngực, đứng qua một bên, cười nhạt, "Sao nào? Hách Liên Cẩn Ngọc, còn muốn thử nữa không? Không phải ngươi nghĩ ngươi mạnh hơn ta sao? Chẳng phải ta đang thử sao?"
Hách Liên Cẩn Ngọc từ từ đứng dậy, cả người không ngừng run rẩy..
Hắn - Tam Vương Gia tôn quý nhất của Thiên Khải, chưa từng chịu nhục nhã như vậy.
Dường như, từ khi gặp Phượng Sở Ca, chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra.
Tất cả sự phẫn nộ, nhục nhã, tràn ngập trong lòng.
Nụ cười rạng rỡ của Phượng Sở Ca sâu sắc đâm vào mắt Hách Liên Cẩn Ngọc.
Hắn muốn phát tác, nhưng do tài không bằng người, đành phải nhịn xuống.
Hắn trừng mắt nhìn Phượng Sở Ca, trong ánh mắt, sát ý tràn đầy!
* * *
Ở một nơi khác, Đế Tuyệt Trần gấp gáp rời đi thẳng đến một góc của Học viện Vân Thiên.
Gió nhẹ thổi qua, hương hoa bốn bề đưa vào.
Mặc dù chỉ là một góc của Học viện Vân Thiên, cảnh sắc nơi đây lại đặc biệt nhã nhặn.
Khắp nơi có giả sơn, bên cạnh có cây liễu, trong nước có hoa sen, dòng chảy liên hoàn.
Cảnh đẹp mười dặm nhẹ nhàng lung linh trong làn hơi nước, nước hồ lấp lánh như dòng ánh sáng chảy xuôi.
Cảnh đẹp nhã nhặn như vậy, chỉ có khách quý mới có thể ở đây.
Và Đế Tuyệt Trần, chính là khách quý trong số đó!
Áo dài tím của Đế Tuyệt Trần lướt qua không trung, cho đến khi gần đến viện, tốc độ vốn cực nhanh của hắn chậm lại.
Giữa không trung, hắn chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể đang dần cạn kiệt.
Đế Tuyệt Trần biết, đó là do tác dụng của Tiêu Dao Hồi Xuân Tán..
Giải dược của Tiêu Dao Hồi Xuân Tán cần phải uống liên tục trong ba tháng mới có hiệu quả.
Tối qua, ngẫu nhiên là đêm trăng tròn, sau khi uống một viên, thời gian duy trì linh lực bùng nổ mới được kéo dài.
Áo dài tím dài thướt tha che phủ cả người, khi Đế Tuyệt Trần bước vào phòng, đã lại trở về hình dạng của một đứa trẻ.
Bắc Huyền - người luôn canh giữ bên ngoài, ngay khi thấy bóng dáng của Đế Tuyệt Trần, lập tức tiến lên.
Bắc Huyền không biết rõ tác dụng của Tiêu Dao Hồi Xuân Tán, hắn có phần ngạc nhiên nhìn Đế Tuyệt Trần, "Chủ tử.. đây là.."
Rõ ràng tối qua đã trở lại bình thường, giờ lại thu nhỏ.[/HIDE-THANKS]
Chỉnh sửa cuối: