Welcome! You have been invited by Diệp Thanh Yên to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 110: Thật Là Ô Nhục!

[HIDE-THANKS]Nếu sớm biết được thực lực thực sự của Phượng Sở Ca, hắn chắc chắn sẽ không nói ra những lời đó khi từ hôn nàng!

Sắc mặt của Hách Liên Cẩn Ngọc càng trở nên khó coi.

Hiện tại hắn thực sự hối hận đến đứt cả ruột..

Ánh mắt đột nhiên lướt qua Phượng Viễn Hàng không xa, sắc mặt Hách Liên Cẩn Ngọc chợt sững lại.

Không còn tâm trí bận tâm đến mối quan hệ giữa Phượng Sở Ca và Đế Tuyệt Trần, hắn ngẩng đầu lên, như thể đã hiểu điều gì đó, "Phượng Sở Ca, lần này ngươi vào được Học viện Vân Thiên, chẳng phải cũng nhờ may mắn sao? Ai biết được vừa rồi Phượng Viễn Hàng có nhường cho ngươi không? Không chừng, mọi chuyện giữa hai người các ngươi đều đã sắp đặt sẵn, ta không tin thực lực của ngươi thực sự mạnh đến vậy.."

"Ah!" Hắn còn muốn nói gì đó, nhưng một lực đạo mạnh mẽ đột ngột ập đến, hắn chỉ cảm thấy cánh tay đau đớn, ngay sau đó, cả người bị nhấc lên rồi bị ném sang một bên.

"Ầm!" Tiếng va chạm nặng nề vang lên, Hách Liên Cẩn Ngọc ngã nhào xuống đất.

Những người đang tụ tập trên khán đài vẫn chưa hoàn toàn giải tán.

Lúc này nhìn cảnh tượng dưới sân, mọi người đồng loạt cười phá lên.

"Đây thật là Hách Liên Cẩn Ngọc, người đứng thứ năm trong bảng mỹ nam sao? Thật là ô nhục! Chẳng thể so với Đế Tuyệt Trần và Vân sư huynh của chúng ta.."

"Đúng đấy! Thật may hắn không vào được Học viện Vân Thiên của chúng ta.."

"Người này thực sự là quá tự phụ, vừa rồi đã kiểm tra ra thực lực của sư muội Sở Ca là cao cấp linh sư rồi, vậy mà hắn còn dám khiêu khích!"

Những lời bàn tán truyền thẳng vào tai Hách Liên Cẩn Ngọc.

Khuôn mặt hắn tái nhợt vì tức giận..

Phượng Sở Ca thì thản nhiên vỗ tay.

Xong rồi, nàng khoanh tay trước ngực, đứng qua một bên, cười nhạt, "Sao nào? Hách Liên Cẩn Ngọc, còn muốn thử nữa không? Không phải ngươi nghĩ ngươi mạnh hơn ta sao? Chẳng phải ta đang thử sao?"

Hách Liên Cẩn Ngọc từ từ đứng dậy, cả người không ngừng run rẩy..

Hắn - Tam Vương Gia tôn quý nhất của Thiên Khải, chưa từng chịu nhục nhã như vậy.

Dường như, từ khi gặp Phượng Sở Ca, chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra.

Tất cả sự phẫn nộ, nhục nhã, tràn ngập trong lòng.

Nụ cười rạng rỡ của Phượng Sở Ca sâu sắc đâm vào mắt Hách Liên Cẩn Ngọc.

Hắn muốn phát tác, nhưng do tài không bằng người, đành phải nhịn xuống.

Hắn trừng mắt nhìn Phượng Sở Ca, trong ánh mắt, sát ý tràn đầy!

* * *

Ở một nơi khác, Đế Tuyệt Trần gấp gáp rời đi thẳng đến một góc của Học viện Vân Thiên.

Gió nhẹ thổi qua, hương hoa bốn bề đưa vào.

Mặc dù chỉ là một góc của Học viện Vân Thiên, cảnh sắc nơi đây lại đặc biệt nhã nhặn.

Khắp nơi có giả sơn, bên cạnh có cây liễu, trong nước có hoa sen, dòng chảy liên hoàn.

Cảnh đẹp mười dặm nhẹ nhàng lung linh trong làn hơi nước, nước hồ lấp lánh như dòng ánh sáng chảy xuôi.

Cảnh đẹp nhã nhặn như vậy, chỉ có khách quý mới có thể ở đây.

Và Đế Tuyệt Trần, chính là khách quý trong số đó!

Áo dài tím của Đế Tuyệt Trần lướt qua không trung, cho đến khi gần đến viện, tốc độ vốn cực nhanh của hắn chậm lại.

Giữa không trung, hắn chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể đang dần cạn kiệt.

Đế Tuyệt Trần biết, đó là do tác dụng của Tiêu Dao Hồi Xuân Tán..

Giải dược của Tiêu Dao Hồi Xuân Tán cần phải uống liên tục trong ba tháng mới có hiệu quả.

Tối qua, ngẫu nhiên là đêm trăng tròn, sau khi uống một viên, thời gian duy trì linh lực bùng nổ mới được kéo dài.

Áo dài tím dài thướt tha che phủ cả người, khi Đế Tuyệt Trần bước vào phòng, đã lại trở về hình dạng của một đứa trẻ.

Bắc Huyền - người luôn canh giữ bên ngoài, ngay khi thấy bóng dáng của Đế Tuyệt Trần, lập tức tiến lên.

Bắc Huyền không biết rõ tác dụng của Tiêu Dao Hồi Xuân Tán, hắn có phần ngạc nhiên nhìn Đế Tuyệt Trần, "Chủ tử.. đây là.."

Rõ ràng tối qua đã trở lại bình thường, giờ lại thu nhỏ.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 111: Tình Tình Ái Ái Hại Người Ta

[HIDE-THANKS]Đế Tuyệt Trần chỉ nhấc vạt áo, bước vào trong, "Độc phát rồi."

"Tối qua chẳng phải không có chuyện gì sao?"

Đế Tuyệt Trần ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một ly trà.

Đôi tay nhỏ nhắn, nâng chén trà lên, uống cạn một hơi.

Mọi động tác gọn gàng thành thục, vô cùng điêu luyện!

Mặc dù hình dáng là một đứa trẻ, nhưng toàn thân hắn vẫn giữ nguyên khí thế của một bậc thượng giả.

Cho đến khi uống hết nước, hắn mới quay đầu lại, trong mắt lóe lên ánh sáng tím nhạt. "Chỉ tối qua thôi, muốn hoàn toàn giải độc, còn cần hai tháng nữa."

Bắc Huyền gật đầu, loại độc dược Tiêu Dao Hồi Xuân Tán này hắn thực sự không hiểu rõ. "Vậy chủ tử, khi nào chúng ta trở về Thiên Khải?"

"Ta khi nào nói sẽ trở về?"

"Chẳng phải Phượng cô nương nhờ chúng ta trông coi Phượng phủ sao?"

Đôi tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve chén trà trong tay, "Chúng ta ở lại đây trông coi nàng là được, Phượng phủ vẫn xây ở đó, chẳng lẽ sợ nó tự dưng mọc chân chạy mất sao?"

Thái độ của Đế Tuyệt Trần, Bắc Huyền đã dự liệu trước.

Hắn nhìn người trước mặt, thở dài một hơi.

Quả nhiên.. tình tình ái ái hại chết người mà!

"Chủ tử, vậy ngài có dự định gì không?"

Đế Tuyệt Trần nhẹ nhếch môi.

"Sau này ngươi sẽ biết.."

Hắn nheo mắt lại, nhớ đến vẻ mặt của Phượng Sở Ca khi nghe hắn gọi Cục Bông là "mèo ngốc."

Hắn thực sự ngày càng mong đợi vẻ mặt của Phượng Sở Ca khi biết thân phận thật của hắn!

Nghĩ đến con mèo ngốc kia, sắc mặt Đế Tuyệt Trần thay đổi.

Chết tiệt..

Con mèo ngốc đó lại dám chiếm đoạt vị hôn thê tương lai của hắn!

Lúc này, Cục Bông trắng muốt đang lười biếng nằm trong lòng Phượng Sở Ca.

Nó duỗi móng, ngáp dài một cái.

Cuộc sống thật mỹ mãn~~

Ánh nắng thật rực rỡ~~

Nhắm mắt lại, Cục Bông muốn ngủ thêm chút nữa, nhưng đột nhiên, dường như có luồng gió lạnh thổi qua, cả người Cục Bông run lên..

Nó đứng dậy, nhìn quanh, không thấy ai khác, chỉ thấy Mộ Dung Thanh và Hách Liên Cẩn Ngọc đứng một bên với ánh mắt kỳ quái, cả hai đều toát ra sát ý.

Thấy vậy, Cục Bông vẫy móng vuốt, sửa lại bộ lông của mình.

Rồi nhìn về phía Hách Liên Cẩn Ngọc và Mộ Dung Thanh, trong mắt đầy vẻ khinh bỉ.

Hai người này.. chắc chắn đang nghĩ mưu mô gì đó hại chủ nhân.

Chỉ là..

Họ có bản lĩnh đó không?

* * *

Cuối cùng Hách Liên Cẩn Ngọc ở lại đây, tất cả những người khác đều quyết định sáng mai mới lên đường.

Dù sao cũng đã muộn, nếu giờ về, chỉ sợ phải đi đêm.

Khi Phượng Sở Ca trở về phòng, Tử Lan các nàng không kìm nén nổi sự phấn khích.

"Tốt quá, tiểu thư, người thấy sắc mặt của Hách Liên Cẩn Ngọc không? Thực sự rất hả giận! Tên vương gia vô dụng đó trước đây ngang ngược như vậy, giờ gặp cảnh ngộ này, thật là đáng đời hắn. Đoán chừng khi hắn trở về, chắc chắn sẽ bị người Thiên Khải cười đến rụng răng!"

Nghĩ đến hôm đó Hách Liên Cẩn Ngọc dám dùng việc nhập học Học viện Vân Thiên để uy hiếp hoàng đế và hoàng hậu, chỉ để từ hôn tiểu thư của mình, Tử Lan đầy vẻ hả hê.

Phượng Sở Ca nhướng mày, ánh mắt lướt qua Tử Lan. "Hắn xui xẻo, đụng phải chúng ta rồi."

"Dù sao đi nữa, hắn cũng đáng đời!" Tử Lan nói, rồi nghĩ đến điều gì đó, "Tiểu thư à.. trước đây người nói không quen biết với Đế Tuyệt Trần, nhưng dường như không phải thế nhỉ?"[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 112: Diễn Cũng Khá Đấy~~

[HIDE-THANKS]Vừa rồi màn tương tác giữa Đế Tuyệt Trần và tiểu thư của mình, bọn họ đều đã nhìn thấy rõ ràng.

Dáng vẻ đó nào giống như chỉ mới gặp một lần?

Nghe Tử Lan nói vậy, Phượng Sở Ca không khỏi khẽ nheo mắt lại..

Nàng cũng rất ngạc nhiên, rốt cuộc, Đế Tuyệt Trần muốn làm gì?

Ngay khi nàng đang nghĩ kỹ, bên ngoài có tiếng bước chân truyền vào.

Tử Lan các nàng lập tức thu lại thần sắc.

"Phượng cô nương, các ngươi đều ở đây à.." Đó là một giọng nói có chút yếu ớt.

Theo giọng nói đó, một bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện ngoài cửa.

"Có việc gì?" Phượng Sở Ca ngồi nhìn Mộ Dung Thanh, hỏi một cách thờ ơ.

"Phượng cô nương đã thành công vào Học viện Vân Thiên, vừa rồi đông người, Thanh nhi không kịp chúc mừng cô nương, bây giờ đặc biệt đến đây." Mộ Dung Thanh mày mắt đều mang theo khí tức yếu ớt, chỉ là, sự yếu ớt này phần nhiều là giả tạo.

Phượng Sở Ca nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch.

Rõ ràng là một nữ nhân ác độc, bây giờ lại giả vờ yếu ớt như vậy, thật sự làm khó nàng ta rồi!

"Khách sáo rồi" Phượng Sở Ca thản nhiên đáp.

Vẻ mặt không biểu cảm ấy khiến Mộ Dung Thanh hơi lúng túng.

Sau một lúc thất thần, nàng ta lại nở nụ cười.

"Không ngờ Phượng cô nương lại lợi hại như vậy, không chỉ thực lực ở cấp cao linh tông, còn quen biết nam tử đẹp nhất thiên hạ, còn nữa.. ta thấy trước đó Vương gia Thiên Khải dường như cũng đối xử khá đặc biệt với Phượng cô nương."

"..."

Phượng Sở Ca không đáp lời, chỉ tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mượt mà của Cục Bông.

Còn Cục Bông thì nằm trong lòng Phượng Sở Ca, đôi mắt xanh thẳm chăm chú nhìn Mộ Dung Thanh.

Đúng thế!

Chính là người phụ nữ này, vừa rồi trên sân kiểm tra, lúc nào nàng ta cũng nhìn chủ nhân của nó với ánh mắt đầy hận thù.

Dáng vẻ đó cứ như muốn ăn sống nuốt tươi chủ nhân của nó!

Mộ Dung Thanh đã dự liệu trước Phượng Sở Ca sẽ không cho mình thể diện gì.

Nhưng, để đạt được mục đích của mình, nàng ta vẫn tiếp tục tiến lên.

"Phượng cô nương, chúng ta gặp nhau ở đây cũng là một cái duyên.." Mộ Dung Thanh vừa nói, vừa tiến lại gần Phượng Sở Ca.

Tay áo dài của nàng ta bất ngờ làm đổ ấm trà trên bàn.

Chỉ trong chốc lát, nước bắn tung tóe khắp nơi.

Phượng Sở Ca lạnh lùng nhìn Mộ Dung Thanh.

Vô sự không đăng điện Tam Bảo, Mộ Dung Thanh đột nhiên đến, chắc chắn có gì đó mờ ám.

Tuy nhiên.. nàng quả thật muốn xem Mộ Dung Thanh rốt cuộc muốn làm gì.

Ấm trà đổ, Phượng Sở Ca không tránh né, chỉ trong chớp mắt, toàn bộ phần trước áo của nàng ướt đẫm.

"Ôi chao, Phượng cô nương, ta không cố ý.. ta.." Mộ Dung Thanh luống cuống tay chân muốn dọn dẹp.

Vừa nói, vừa lấy khăn tay tiến lên muốn lau cho Phượng Sở Ca.

Chính vào lúc đó, sắc mặt Phượng Sở Ca chợt trở nên nghiêm nghị.

Khăn tay này.. có độc..

Đây là một loại độc không màu không mùi, so với hóa công tán trước đó, càng khó phát hiện hơn.

Có lẽ người bình thường không phát hiện, nhưng nàng thì khác, nàng là trung cấp luyện dược sư, độc gì mà nàng chưa từng tiếp xúc qua?

Mộ Dung Thanh trông có vẻ luống cuống, nhưng thực ra đang dùng từng nắm lớn độc rải lên người Phượng Sở Ca.

Ngay khi Mộ Dung Thanh tiếp tục "lau chùi" cho Phượng Sở Ca, cơ thể nàng đột nhiên lóe lên, tránh khỏi nàng ta.

"Phượng cô nương.." Mộ Dung Thanh ngẩng đầu lên, có chút ủy khuất nhìn Phượng Sở Ca, "Phượng cô nương, ta không cố ý.."

Phượng Sở Ca khoanh tay trước ngực, khẽ nhướng mày, có chút trêu chọc nhìn Mộ Dung Thanh.

"Diễn cũng khá đấy!"[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 113: Có Muốn Thử Mùi Vị Của Thuốc Này Không?

[HIDE-THANKS]"Diễn cũng khá đấy~~" Phượng Sở Ca khẽ cười nói.

Rõ ràng là những lời nói dường như không hề để tâm, nhưng lại khiến Mộ Dung Thanh cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cả người đột nhiên run lên.

Sắc mặt nàng ta cứng ngắc, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Phượng Sở Ca, sợ phải đối diện với đôi mắt sắc bén của nàng.

"Phượng cô nương.. ngài.. ngài nói gì?"

Phượng Sở Ca lạnh lùng nhìn Mộ Dung Thanh.

Trước đây nàng còn định tha cho nàng ta một lần, nhưng bây giờ, Mộ Dung Thanh hết lần này đến lần khác gây hại cho nàng. Nếu nàng còn làm như không có gì xảy ra thì đúng là quá ngốc nghếch rồi!

Nàng từ từ tiến lên, "Ta thật không ngờ, hóa ra ngươi thích dùng độc."

Phượng Sở Ca vốn cao hơn Mộ Dung Thanh nửa cái đầu, lúc này nàng đứng thẳng, từ trên cao nhìn xuống Mộ Dung Thanh.

Tư thế đó, rõ ràng là dáng vẻ của một nữ vương.

Khí thế mạnh mẽ ập đến khiến Mộ Dung Thanh sợ hãi run rẩy.

"Ta.. ta không có.."

"Không có?" Phượng Sở Ca lại nhếch môi, cười. Nàng tiến gần Mộ Dung Thanh, từ từ lên tiếng, "Mộ Dung Thanh, ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện, được không?"

Mộ Dung Thanh có phần không hiểu ngẩng đầu lên nhìn Phượng Sở Ca, nhưng nghe thấy nàng từ từ mở miệng, "Trước đây ở Thiên Khải, cũng có một kẻ không biết lượng sức mình muốn hạ độc ta, ngươi đoán xem cuối cùng kẻ đó thế nào?"

Mộ Dung Thanh đối diện ngay với đôi mắt đen sâu thẳm như băng của Phượng Sở Ca.

Toàn thân nàng ta run rẩy, cả người kinh hãi thối lui.

Thế nhưng vào lúc này, quanh người Phượng Sở Ca bùng lên một luồng linh lực cực kỳ mạnh mẽ, kéo Mộ Dung Thanh thẳng về phía nàng.

Nâng tay lên, Phượng Sở Ca nắm chặt lấy cổ áo của Mộ Dung Thanh.

"Nàng ta thích dùng độc như vậy, nên ta trả lại hết cho nàng ta.. Ngươi thì sao?"

Mộ Dung Thanh đã sợ đến tái mét.

Nàng ta vùng vẫy muốn thoát khỏi tay Phượng Sở Ca nhưng phát hiện mình hoàn toàn không phải là đối thủ.

"Ngươi.. ngươi nói bậy gì đó? Ta làm sao có thể hạ độc?"

"Không phải à?" Phượng Sở Ca nhếch môi cười tiếp, "Hóa công tán tối qua, bây giờ là Thất Nhật Đoạn Trường Tán, sao, không thừa nhận?"

"Ngươi nói bậy.. ta không có!" Mộ Dung Thanh phủ nhận ngay lập tức.

"Không có?" Ánh mắt Phượng Sở Ca lóe lên, giọng điệu đột nhiên trầm xuống, "Làm sai mà không nhận, sai càng thêm sai! Càng đáng phạt!"

Nói dứt lời, Phượng Sở Ca rút từ trong ngực ra một cái lọ sứ trắng.

Dưới ánh mặt trời, chiếc lọ phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Khóe môi Phượng Sở Ca càng cong lên..

"Ngươi đoán xem, đây là gì?" Chiếc lọ sứ lạnh lẽo từ từ lướt qua mặt Mộ Dung Thanh, Phượng Sở Ca hỏi với giọng điệu có phần kỳ lạ.

Dáng vẻ đó, thoạt nhìn, lại lộ ra vài phần tà khí.

Cảm giác lạnh lẽo ập đến khiến Mộ Dung Thanh không nhịn được run rẩy một lần nữa.

Phượng Sở Ca không chờ Mộ Dung Thanh trả lời, tiếp tục nói, "Tối qua ta đã thu thập Hóa công tán của ngươi, sau đó xử lý lại.. Mộ Dung Thanh, có muốn thử mùi vị của thuốc này không?"

"Ta.. ta.." Mộ Dung Thanh muốn thối lui, nhưng cổ áo bị Phượng Sở Ca nắm chặt trong tay, dù nàng ta có cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra.

"Ồ.. ngươi muốn lùi lại à.." Phượng Sở Ca thấy Mộ Dung Thanh cố sức thối lui, nhướng mày.

Nàng bất ngờ buông tay.

"Phạch!" Không đề phòng, Mộ Dung Thanh cả người ngã ngửa ra sau, ngồi bệt trên mặt đất.

Đau..

Rất đau..

Để thoát khỏi Phượng Sở Ca, Mộ Dung Thanh đã dùng hết sức lực.

Nhưng Phượng Sở Ca đột ngột buông tay làm cả người nàng ta lùi lại theo đà của mình, cú ngã này quả thật không nhẹ.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 114: Đừng Làm Bẩn Chỗ Này

[HIDE-THANKS]Mộ Dung Thanh đau đến nhăn nhó, nhưng không dám kêu ra tiếng.

Lúc này, nàng ta thực sự hối hận rồi-

Nàng ta không nên tiếp tục trêu chọc Phượng Sở Ca.

Lẽ ra nàng ta nên biết rằng, Phượng Sở Ca không phải là người dễ đối phó!

Mộ Dung Thanh ngã trên mặt đất, cố gắng bò dậy, nhưng ngay lúc này lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Phượng Sở Ca, cả người nàng ta chợt mềm nhũn, lại tiếp tục ngã nhào xuống đất.

"Thuốc tốt như vậy, lãng phí thật đáng tiếc.."

Phượng Sở Ca vừa nói vừa mở nắp chai.

Nàng rắc thuốc xuống.

Bột mịn gần như tan trong không khí, tản ra xung quanh, Tử Lan các nàng không lo lắng, bởi trước đó tiểu thư đã cho họ uống thuốc bảo vệ, không lo bị chất độc xâm nhập.

Nhưng Mộ Dung Thanh thì không may mắn như vậy.

Thấy nó bay về phía mình, nàng ta hoảng sợ muốn bỏ chạy, nhưng bị Phượng Sở Ca hoàn toàn kiềm chế, không thể trốn thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn thuốc bám đầy khắp người..

Mộ Dung Thanh trợn to mắt-

"Phượng Sở Ca, sư phụ ta là quỷ y của Kim Việt, ngươi dám làm vậy với ta, sư phụ sẽ không tha cho ngươi đâu, nhất định là không!"

"Ta không quan tâm sư phụ ngươi là người hay quỷ, những gì ta muốn làm, chưa ai ngăn cản nổi!" Phượng Sở Ca nhếch môi, cười lạnh.

Hóa công tán phiên bản cải tiến này không chỉ phá hủy toàn bộ linh lực trong cơ thể Mộ Dung Thanh, mà còn từ từ khiến ý thức nàng ta mờ dần, cho đến cuối cùng là tê liệt thần kinh mà chết.

Gọi là phiên bản cải tiến, tất nhiên hiệu quả phải mạnh mẽ hơn.

Ban đầu, Phượng Sở Ca thực sự không muốn đối xử với Mộ Dung Thanh như vậy, việc cải tiến hóa công tán chỉ là vì nhất thời muốn thử xem mình có thể cải tiến thuốc đến mức nào.

Nhưng bây giờ, Mộ Dung Thanh lại muốn dùng Thất Nhật Đoạn Trường Tán với nàng, thì nàng không cần phải khách sáo nữa.

Phượng Sở Ca nhẹ nhàng phủi tay, đứng dậy, ngồi lại vị trí ban đầu, "Tử Lan, Bích La, Lục Trúc, ném nàng ta ra ngoài, đừng làm bẩn chỗ này."

"Dạ." Ba người nhận lệnh, tiến tới cùng nhau nâng Mộ Dung Thanh lên.

Lúc này, hóa công tán cải tiến dần dần lan khắp ngũ tạng lục phủ của Mộ Dung Thanh.

Mộ Dung Thanh chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, cộng thêm nỗi sợ hãi khi nãy, cả người đã hoàn toàn ngất đi.

Thế là, nàng ta bị ba thị nữ khiêng đi..

Xung quanh, cuối cùng cũng yên tĩnh.

Phượng Sở Ca nhìn theo hướng Mộ Dung Thanh bị đưa đi, khẽ lắc đầu.

Ngày này, thật là không có lấy một phút rảnh rang~~

* * *

Hôm nay là ngày mười sáu, trăng tròn vẫn treo lơ lửng trên cao.

Ánh trăng rơi qua khung cửa.

Không biết có phải do ánh trăng quá sáng hay vì lý do gì khác, đêm nay, Hách Liên Cẩn Ngọc nằm trên giường mình, dẫu thế nào cũng không thể ngủ được.

Trong đầu hắn chỉ hiện lên hình ảnh của Phượng Sở Ca và những nhục nhã hắn phải chịu.

Trằn trọc không yên, bên ngoài vang lên tiếng xì xào.

"Vương gia.. cứu ta.."

Giọng nói mang theo tiếng khóc, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hách Liên Cẩn Ngọc.

Hách Liên Cẩn Ngọc giật mình, khoác áo ra ngoài dò xét, chỉ thấy Mộ Dung Thanh tóc tai rối bù nửa nằm ngoài sân.

"Mộ Dung cô nương, cô sao vậy?"

"Vương gia, Phượng Sở Ca.. Phượng Sở Ca hạ độc ta." Mộ Dung Thanh thần trí có phần không rõ mà mở miệng.

Hóa công tán vốn là của nàng ta, buổi chiều tỉnh lại đã uống giải dược của hóa công tán, nhưng giải dược không những không có tác dụng giải độc, mà còn làm tăng tốc độ lan tỏa của độc tố.

Hiện giờ, nàng ta hoàn toàn không còn chút sức lực nào.

Gương mặt nàng ta tái nhợt đến kinh hãi, Hách Liên Cẩn Ngọc nhìn thấy dáng vẻ này của Mộ Dung Thanh, mày nhíu chặt.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 115: Không Nhảy Nhót Được Lâu Nữa

[HIDE-THANKS]"Nàng ta hạ độc?" Hách Liên Cẩn Ngọc có chút nghi hoặc hỏi.

Trong lòng hắn, Phượng Sở Ca quả thực rất độc ác.

Nhưng Mộ Dung Thanh với nàng không thù không oán, nàng hoàn toàn không có lý do để làm vậy.

Thấy Hách Liên Cẩn Ngọc có biểu hiện như vậy, Mộ Dung Thanh càng ra vẻ đáng thương hơn..

"Vừa rồi ta tìm nàng để chúc mừng, hỏi vài câu về quan hệ giữa nàng với Đế Tuyệt Trần.. và.. và Phượng Viễn Hàng có thông đồng với nàng trong quá trình kiểm tra. Nàng.. nàng liền.." Mộ Dung Thanh vừa nói, vừa lau nước mắt. "Nàng sợ ta sẽ nói những chuyện này ra ngoài, cho nên.."

"Sao lại thế này?" Hai người đàn ông bị loại ở phòng bên cạnh Hách Liên Cẩn Ngọc cũng bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc, khi ra ngoài ngẫu nhiên nghe thấy lời khóc lóc của Mộ Dung Thanh, lập tức giật mình.

Trong mắt họ, Mộ Dung Thanh luôn là cô gái yếu đuối lương thiện, giờ nghe nàng nói thế này, họ không hề nghi ngờ.

Trong số họ có một người hơi hiểu y thuật, xem xét cho nàng ta một chút, sắc mặt liền thay đổi.

"Mộ Dung cô nương trúng độc rất nặng! Và độc này là loại ta chưa từng gặp qua."

Chỉ một câu nói, Hách Liên Cẩn Ngọc lúc trước còn có chút nghi ngờ, giờ không nhịn nổi nữa-

"Chúng ta đi tìm Dương trưởng lão đòi lại công bằng!"

* * *

Trong đại sảnh rộng lớn, Dương trưởng lão với vẻ mặt mệt mỏi bước vào.

Đêm khuya thế này, ông đang ngủ ngon lại bị người gọi ra, nhìn kỹ, hóa ra là mấy người bị loại kia.

Trong lòng Dương trưởng lão rất không vui, nhưng không thể hiện ra, chỉ hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Mộ Dung Thanh thấy Dương trưởng lão đến, quỳ xuống đất, khóc lóc kể tội ác của Phượng Sở Ca.

Dương trưởng lão nghe nàng ta nói, toàn bộ cơn buồn ngủ đều tan biến.

Phượng Sở Ca..

Chẳng phải là thiên tài ban ngày đó sao? Hơn nữa là người mà quân thượng căn dặn phải chăm sóc tốt?

Mộ Dung Thanh quả thực rất yếu ớt, thêm vào đó mấy người này nhất quyết đòi công bằng, cuối cùng Dương trưởng lão vẫn sai người gọi Phượng Sở Ca đến.

Trong phòng, Phượng Sở Ca các nàng đều đã dần đi vào giấc ngủ, một tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.

"Cô nương, rất xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng bây giờ thật sự có việc, xin cô nương đi cùng ta một chuyến."

Phượng Sở Ca mở mắt, "Tối thế này rồi, có chuyện gì?"

"Là mấy người cùng tham gia kiểm tra với Phượng cô nương ban ngày, hình như họ xảy ra chuyện."

Nghe vậy, Phượng Sở Ca liền biết chắc chắn Mộ Dung Thanh đã làm lớn chuyện lên.

Nàng vẫn nhắm mắt, trở mình, tìm một tư thế thoải mái hơn, "Không đi!"

Người truyền lời bên ngoài rõ ràng không ngờ Phượng Sở Ca lại từ chối thẳng thừng như vậy. "Phượng cô nương, là Dương trưởng lão sai ta đến gọi cô."

"Ai đến cũng không đi."

Người bên ngoài lâm vào khó xử, không ngờ lại không mời nổi người bên trong ra.

Hắn định nói thêm điều gì đó, nhưng nhạy bén nhận ra tiếng thở đều đặn từ bên trong truyền ra.

Đến đây, hắn cũng không hỏi thêm, quay về đại sảnh.

Trong phòng, nhóm thị nữ Tử Lan các nàng cảm nhận được người bên ngoài đã rời đi, lên tiếng, "Tiểu thư, thật không đi sao? Chắc chắn Mộ Dung Thanh sẽ thêm mắm dặm muối đẩy hết mọi chuyện lên đầu tiểu thư."

"Yên tâm.. nàng ta không sống được lâu nữa, cũng chẳng nhảy nhót được bao lâu đâu." Phượng Sở Ca mở mắt, trong đáy mắt lộ vài phần hàn quang. "Loại độc ta chế ra, trừ phi có đại luyện dược sư giải, nhưng xem ra hiện tại, cả đại lục này vẫn chưa có đại luyện dược sư đâu."

Nói xong, nàng quay sang ba người còn lại nói, đồng thời, khóe môi khẽ cong lên một chút. "Ngủ đi, đêm khuya đừng nghĩ đến mấy chuyện phiền lòng này. Làm lỡ giấc ngủ đẹp của chúng ta thì không tốt đâu.."[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 116: Làm Sao Có Thể Nghiêng Về Người Ngoài Được?

[HIDE-THANKS]Người truyền lời quay trở lại đại sảnh, đến gần Dương trưởng lão, ghé tai nói nhỏ vài câu.

Nghe xong, Dương trưởng lão không giận mà lại cười.

Tốt lắm..

Đúng là có cá tính.

Nha đầu này có tính cách, ông thích!

Ông đột nhiên hiểu ra tại sao Đế Tuyệt Trần lại coi trọng nàng đến vậy..

Nụ cười trong mắt ông không tắt, tay vuốt vuốt chòm râu.

"Trưởng lão, nàng ta đâu rồi?" Không thấy Phượng Sở Ca tới, Hách Liên Cẩn Ngọc lên tiếng hỏi.

Dương trưởng lão khẽ nheo mắt lại, hôm nay, ông quyết định bảo vệ Phượng Sở Ca đến cùng.

Bất kể Đế Tuyệt Trần và viện trưởng có dặn dò đặc biệt hay không, chỉ riêng việc Phượng Sở Ca là người của học viện bọn họ, ông cũng không thể nghiêng về người ngoài!

Cánh tay sao có thể bẻ ra ngoài được~

"Nàng ấy à, thân thể không khỏe, đã nghỉ ngơi rồi, không tới."

"Nhưng trưởng lão, chuyện của Mộ Dung cô nương.."

Còn chưa nói hết, Dương trưởng lão đã tiến tới, chụp lấy cổ tay Mộ Dung Thanh, sau một hồi thăm khám, ông trợn mắt.

Dương trưởng lão vốn là một luyện dược sư cao cấp, cũng nhờ thân phận này mà đứng vững trong Học viện Vân Thiên.

Ông thăm dò được độc tố trong cơ thể Mộ Dung Thanh, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Độc này.. rõ ràng là loại độc đã được cải tiến lần thứ hai!

Về phần loại độc gốc là gì, nếu không lầm, nên là hóa công tán!

"Độc này.. thực sự là Phượng Sở Ca hạ?" Ánh mắt Dương trưởng lão lóe lên vài tia khó hiểu, hỏi Mộ Dung Thanh.

Mộ Dung Thanh yếu ớt gật đầu, nhớ lại lời Phượng Sở Ca trước khi hạ độc, nói, "Vâng.. hơn nữa.. độc dược đã bị Phượng Sở Ca cải tiến, dù có giải dược cũng chẳng ăn thua.."

"Ha ha ha" Dương trưởng lão bỗng nhiên cười to. Nếu thực sự là như vậy, thì Phượng Sở Ca chắc chắn là một luyện dược sư!

Tốt lắm!

Học viện có biết bao nhiêu học sinh, hiện nay lại chẳng có một luyện dược sư nào!

Ông nay là luyện dược sư cao cấp, tuổi đã cao, đang lo không có người để truyền thụ tài nghệ đây!

Giờ thì.. có thêm một lựa chọn tốt cho vị trí đồ đệ rồi?

Nghe tiếng cười của Dương trưởng lão, những người xung quanh lập tức ngạc nhiên nhìn ông.

Nhận ra ánh mắt từ bốn phía, Dương trưởng lão liền ngậm miệng. "Ta có chút thuốc, uống vào sẽ thấy dễ chịu hơn."

"Thật sao?" Ánh mắt Mộ Dung Thanh mừng rỡ.

"Ừ." Dương trưởng lão lấy từ trong ngực ra một cái lọ sứ, "Cầm cái này đi, mỗi ngày ba viên, đảm bảo sẽ không đau khổ như bây giờ."

Mộ Dung Thanh đưa tay đón lấy cái lọ, lập tức mở ra, uống ngay một viên.

"Cảm ơn trưởng lão! Cảm ơn trưởng lão!"

Dương trưởng lão ngáp dài, phẩy tay, "Thôi, muộn rồi, về nghỉ ngơi trước đi, chuyện của Phượng Sở Ca, chúng ta sẽ xử lý."

Có được giải dược, Mộ Dung Thanh cũng không dám nói thêm điều gì, sợ nói nhiều quá, đến lúc đó mọi việc bị phơi bày.

Dù sao, ban đầu cũng là nàng ta hạ độc Phượng Sở Ca trước.

Vừa uống thuốc xong, Mộ Dung Thanh cũng cảm thấy tinh thần tỉnh táo hơn.

Nàng đứng dậy, kéo theo Hách Liên Cẩn Ngọc và hai người bên cạnh. "Chúng ta về nghỉ thôi."

Hách Liên Cẩn Ngọc vẫn còn bực bội, "Nhưng mà Phượng Sở Ca kia.."

"Thôi nào thôi nào, có giải dược rồi thì không truy cứu nữa. Nếu truy cứu tiếp, lại giống như ta cứ bám riết không buông." Mộ Dung Thanh vừa nói vừa rơm rớm nước mắt.

Bộ dạng ấy trong mắt mọi người, đúng là một cô gái tốt bụng, hiểu chuyện và ân cần biết bao!

So sánh với điều này, Phượng Sở Ca trong lòng bọn họ càng thêm phần độc ác.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 117: Làm Đệ Tử Ta Đi

[HIDE-THANKS]Hách Liên Cẩn Ngọc chưa từng biết rằng sự khác biệt giữa người với người lại lớn đến vậy.

Phượng Sở Ca giết người không chớp mắt, còn Mộ Dung cô nương trước mặt lại hiểu chuyện, thiện lương như vậy.

Rõ ràng là cùng tuổi tác, mà tính cách của hai người lại khác biệt lớn đến thế.

Còn có Phượng Thanh Uyển mà hắn giấu trong phủ.. cũng dịu dàng như nước..

Nghĩ đến việc Phượng Sở Ca vào được Học viện Vân Thiên còn hắn thì bị loại, Hách Liên Cẩn Ngọc lòng dạ rối bời.

Đúng lúc Mộ Dung Thanh bảo bọn họ rời đi, Hách Liên Cẩn Ngọc thuận thế rời khỏi đây.

Khi họ đã rời đi, trên mặt Dương trưởng lão hiện lên một nụ cười kỳ lạ..

"Dương trưởng lão hôm nay vui vẻ lắm sao?" Phía sau có tiếng nói vang lên.

Dương trưởng lão vui vẻ gật đầu, "Đúng vậy.. Tất nhiên là vui.."

Nói xong, ông giật mình.

Quay đầu lại, chỉ thấy một nữ tử áo trắng lười biếng tựa lưng vào cột nhà.

"Sao ngươi lại đến đây?"

Nha đầu này.. vào từ lúc nào? Ông chẳng hề hay biết.

"Không được đến sao? Chẳng lẽ làm hỏng tâm trạng của trưởng lão à? Hôm nay trưởng lão hôm nay thế, chẳng lẽ vì làm việc tốt mà tâm trạng tốt thế à?"

Khóe môi Dương trưởng lão giật giật, cũng xem như hiểu được lời Phượng Sở Ca, ông nở nụ cười, hỏi, "Sở Ca vào từ lúc nào vậy?"

"Chuyện này quan trọng sao?" Phượng Sở Ca mở miệng, trong mắt lộ vài phần không thiện cảm.

Lão già này lại dám phá đám nàng!

Rõ ràng là người nàng muốn giết, lại bị ông cứu thoát, thế này làm sao nàng thỏa mãn?

Dương trưởng lão nhận ra sự không vui của Phượng Sở Ca, ông vuốt vuốt râu, "Nha đầu à, không ngờ ngươi là luyện dược sư?"

Phượng Sở Ca bĩu môi, "Cũng không bằng ông là Bồ Tát sống cứu người."

Dương trưởng lão biết nàng đang hậm hực, ông bèn đến gần, nói nhỏ, "Ta cho nàng ta không phải giải dược đâu."

"Hửm?" Nghe vậy, Phượng Sở Ca hứng thú nhướng mày.

Trên khuôn mặt già nua của Dương trưởng lão hiện lên một nụ cười rạng rỡ.

Cả khuôn mặt như đóa hoa nở rộ trong gió..

"Ta đâu có nói đó là giải dược, chỉ là thuốc có thể xoa dịu nỗi đau của nàng ta thôi. Vài ngày sau, đến lúc nàng ta đáng chết, nàng ta vẫn sẽ chết." Nói xong, Dương trưởng lão nhìn Phượng Sở Ca, "Yên tâm, ta không phá đám ngươi đâu, ngươi là người nhà, ta làm sao có thể đứng về phía người ngoài?"

Người nhà..

Khóe môi Phượng Sở Ca hơi giật.

Từ khi nào, nàng cũng trở thành người nhà của ông ta rồi?

Trong lúc nàng còn đang nghi hoặc, Dương trưởng lão tiếp tục nói, "Nha đầu, ta quyết định rồi, nhận ngươi làm đồ đệ. Hiện giờ ngươi là luyện dược sư trung cấp, ta tin rằng, dưới sự chỉ dạy của ta, ngươi sẽ nhanh chóng đạt đến cấp cao! Ông già ta sẽ truyền đạt toàn bộ sở học của ta cho ngươi!"

Dương trưởng lão nói với tất cả nhiệt huyết, nhưng không để ý Phượng Sở Ca đứng bên cạnh đang bình thản nhìn ông.

Nàng ngáp một cái..

"Giờ này có vẻ là lúc nên mơ mộng. Thôi nào, trời không còn sớm, ta về ngủ bù đây."

Nói xong, Phượng Sở Ca quay người đi thẳng, không ngoảnh lại.

"Này này, nha đầu, ý của ngươi là gì? Không muốn làm đồ đệ của ta sao? Ngươi có biết trong học viện này những học sinh muốn theo học luyện dược với ta có thể xếp hàng vòng quanh học viện không? Ngươi còn.."

Dương trưởng lão còn muốn nói thêm, nhưng thấy Phượng Sở Ca đã đi xa.

Ông đứng đó nhìn theo bóng dáng Phượng Sở Ca, nhẹ nhàng nhếch môi.

Nha đầu này.. quả nhiên không thể dùng tiêu chuẩn người bình thường để đo lường.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 118: Không Thể Treo Trên Một Cây

[HIDE-THANKS]Phượng Sở Ca lặng lẽ quay trở lại phòng, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Tử Lan các nàng không hề hay biết.

Nằm trên giường, nàng mở mắt, nhớ lại những lời Dương trưởng lão nói khi nãy, trong mắt lóe lên vài tia sáng.

Luyện dược sư cao cấp..

Xem ra, Học viện Vân Thiên quả thực là nơi nhân tài xuất hiện đông đúc!

Lần này, nàng đến đúng chỗ rồi!

Sáng hôm sau.

Phượng Sở Ca vừa dậy, Tử Lan đã tiến lại gần.

"Tiểu thư, mấy người đó đã rời đi rồi."

"Thật sao?" Phượng Sở Ca vươn vai, hỏi một cách thản nhiên.

"Lúc nãy ta ra ngoài, thấy họ lén lút rời đi.."

Phượng Sở Ca mỉm cười nhẹ. "Chắc họ sợ ở lại đây mất mặt chứ gì."

"Thật là hèn nhát." Tử Lan không kìm được mà bĩu môi.

Trước đây Hách Liên Cẩn Ngọc còn ra vẻ oai phong lắm, giờ thì sao, vẻ oai phong đó đi đâu mất rồi?

"Tiểu thư, lúc nãy ta ra ngoài nghe mọi người nói, mỹ nam thứ hai của Vân Thiên đại lục, Vân Thiên Triệt, đang ở trong học viện Vân Thiên." Nhớ đến chuyện nghe được ở ngoài, Tử Lan lại gần Phượng Sở Ca nói, giọng đầy mong đợi.

Đã diện kiến mỹ nam đẹp nhất thiên hạ, không biết mỹ nam thứ hai trông như thế nào..

Vẻ mặt chảy nước miếng của nàng khiến Lục Trúc và Bích La bên cạnh đều liếc xéo.

Trước đây họ chưa từng nhận ra, hóa ra Tử Lan lại mê sắc đẹp đến vậy~~

Dường như nhận ra ánh mắt của hai người bên cạnh, Tử Lan thu lại vẻ mong đợi, quay lại, lườm Lục Trúc và Bích La. "Hai người biết gì chứ? Chẳng phải ta đang tìm phu quân cho tiểu thư sao? Dù Đế Tuyệt Trần có đẹp nhưng tính cách chưa chắc đã tốt. Giờ tìm cho tiểu thư một Vân Thiên Triệt, lúc đó tiểu thư mới có sự lựa chọn chứ! Không thể treo trên cùng một cây được, đúng không?"

Lục Trúc và Bích La bị lời của Tử Lan làm cho đờ đẫn.

Hai người nhìn nhau, không biết nên nói gì.

Bên cạnh, Phượng Sở Ca nhẹ nhàng xoa bóp thái dương.

Có phải nàng tốt với ba người họ quá, đến mức mỗi lần họ đều lấy nàng ra làm trò đùa..

Bên ngoài, có tiếng bước chân truyền đến, tiếp theo là tiếng người thúc giục, "Các vị, nhanh chóng thu dọn theo ta đi nào. Hôm nay là ngày đầu tiên các ngươi chính thức nhập học, không được đến muộn."

Đến đây, ba thị nữ mới dừng cuộc trò chuyện về "tìm phu quân".

Ánh nắng xuyên qua cành lá, lấm tấm rải rác trên mặt đất.

Dưới bóng cây loang lổ, bốn bóng người băng qua Học viện Vân Thiên, đi về một phía.

Dẫn dắt họ là người trong học viện chuyên trách tiếp đón tân sinh viên.

"Tất cả các đệ tử vào Học viện Vân Thiên đều phải vào lớp bảy trước. Lớp bảy là lớp có thực lực yếu nhất trong tất cả các lớp, căn cứ vào thực lực của sư muội Sở Ca thì vào lớp bảy có vẻ hơi phí tài năng, nhưng quy tắc không thể phá vỡ. Phượng cô nương có thể đợi đến đợt thăng hạng hai tháng sau, khi đó có thể vào lớp sáu hoặc những lớp tốt hơn."

Các nàng đi theo sau, gật đầu hiểu rõ.

Một lúc sau, họ đã đến lớp bảy.

Học viện Vân Thiên, cấp bậc nghiêm ngặt.

Từ lớp bảy đến lớp một, thực lực tăng dần.

Mỗi quý Học viện Vân Thiên đều có một cuộc thi thăng hạng, chỉ khi đạt đủ điều kiện mới có thể vào những lớp tốt hơn.

Khi đến lớp bảy, bên trong đang rất náo nhiệt.

Lớp bảy là lớp tệ nhất trong Học viện Vân Thiên, tuy nói rằng những người có thể vào học viện phần lớn đều là thiên tài của Vân Thiên đại lục, từng là tồn tại hàng đầu trong gia tộc của họ.

Nhưng, khi đến nơi tập trung tinh anh này, mọi thứ lại khác..[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 119: Đùa Thôi Mà

[HIDE-THANKS]Trên mảnh đất này, linh lực là tối cao.

Mạnh được yếu thua, kẻ thắng làm vua.

Cũng chính vì thế, nhiều người lâu ngày ở lại lớp bảy, vì mãi không thể thăng cấp vào lớp mới, dù từng là thiên tài trong gia tộc, đến đây cũng đã bị mài mòn các góc cạnh, không còn ý chí như trước.

Môi trường quyết định tính cách.

Càng ngày càng nhiều người mới gia nhập lớp bảy, cuối cùng lâu dài chìm vào bùn lầy..

Phượng Sở Ca vừa bước tới cửa ngoài lớp bảy, liền thấy ngay cảnh tượng này.

Trong căn phòng rộng lớn, hơn chục người lười biếng tản mát khắp nơi.

Các nam sinh tụ tập lại với nhau bàn luận điều gì đó, còn mấy nữ sinh tựa vào bàn chợp mắt.

Xung quanh không hề thấy chút tinh thần phấn chấn nào.

Tử Lan ngạc nhiên khi nhìn thấy tất cả điều này.

Đây.. là tinh thần của học sinh Học viện Vân Thiên sao?

Nếu không biết, chỉ nhìn họ thế này, có lẽ còn nghĩ họ là bệnh nhân từ đâu đi ra!

Phượng Sở Ca hơi nheo mắt, nhìn vào những người bên trong.

Lúc này, nàng đã hiểu câu mà người dẫn đường nói về sự "uất ức".

Trong phòng, có người tinh mắt nhìn thấy Phượng Sở Ca, lập tức reo lên.

"Tiểu sư muội đến rồi!"

Trong khoảnh khắc, nhóm nam sinh lúc nãy còn tụ tập đều quay đầu nhìn về phía này.

Lớp bảy là lớp bị kỳ thị nhất trong số bảy lớp.

Ngày qua ngày, không ai dám tụ tập ở nơi công cộng.

Họ cũng từng là niềm kiêu hãnh của gia tộc, giờ rơi vào tình cảnh này, nói ra thực xấu hổ.

Gặp người của các lớp khác, họ càng thêm tự ti.

Cũng vì thế, hôm qua người của lớp bảy không đi xem cuộc thi tại đấu trường. Nhưng chỉ qua một ngày, cả học viện đều đồn đại về bốn cô nương xinh đẹp mới đến.

Tất cả các chàng trai đều nhìn ra ngoài cửa, khi thấy bốn bóng dáng đứng ở lối vào, trong mắt họ đều hiện lên ánh sáng rực rỡ.

Quả thật không tệ..

Bốn tiểu sư muội, dung mạo đều thuộc hàng thượng đẳng.

Đặc biệt là Phượng Sở Ca..

Hôm nay Phượng Sở Ca mặc một chiếc váy dài màu xanh nước.

Ba ngàn sợi tóc suôn thẳng buông xuống, chỉ dùng một cây trâm đơn giản búi lên, không có trang trí cầu kỳ.

Trong lòng nàng ôm một con mèo trắng như tuyết.

Nàng như một nàng tiên giáng trần từ chín tầng trời, khiến người ta nhìn mà ngây ngất..

Không biết ai đó khẽ ho một tiếng, những chàng trai kia mới sực tỉnh.

"Tiểu sư muội đến rồi, mau vào đi.. Ôi, thật tốt, lớp ta lại có thêm bốn cô nương nữa rồi." Một nam nhân mặc áo xanh tiến lên, cười nói.

Hắn ta có dáng vẻ gầy gò, đôi mắt vốn đã không lớn, giờ vì nheo lại mà càng nhỏ hơn.

Ánh mắt hắn ta không ngừng dò xét Phượng Sở Ca.

Đột nhiên, hắn đưa tay ra, định chạm vào Phượng Sở Ca..

Đồng tử nàng hơi thu lại.

Nàng giơ tay, lập tức chụp lấy cánh tay hắn ta, "Ngươi định làm gì?"

Giọng nói lạnh lùng, không một chút nhiệt độ.

Nàng chưa bao giờ nương tay với kẻ thù.

Nếu đối phương kính trọng nàng ba phần, nhất định nàng sẽ không làm gì quá đáng..

Phượng Sở Ca nhìn trông nhỏ nhắn, nhưng một cái siết tay này khiến chàng trai kia đau đớn kêu lên.

"Tiểu sư muội, đùa thôi mà.. đừng coi là thật.."

Ánh mắt Phượng Sở Ca lóe lên, đột nhiên thả tay ra.

Chàng trai đó lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.

Xung quanh có người cười phá lên.

"Tô An Đức, ngươi chưa nghe sao? Tiểu sư muội của chúng ta đã đạt đến cảnh giới linh sư cao cấp rồi.." Bên cạnh, một giọng nữ trong trẻo vang lên..[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back