Welcome! You have been invited by Im Phan to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 100: Nữ Thần Số Một Của Ta

[HIDE-THANKS]"A a a-họ sắp bắt đầu kiểm tra rồi." Khi nhóm Phượng Sở Ca chuẩn bị xong, những người trên khán đài hô lên.

"Từ xa xa nhìn đã thấy nữ tử áo xanh đó rất đẹp, bây giờ lại gần hơn, càng thấy đẹp không chịu nổi. Này, có ai biết cô nương đó là con gái nhà ai không?"

"Không biết nữa.. Một lát nữa lúc kiểm tra, chắc sẽ biết thôi.."

"Ta quyết định rồi, từ hôm nay trở đi, Nhan Thanh sư tỷ sẽ xuống làm nữ thần số hai của ta, vị tiểu sư muội áo xanh này sẽ là nữ thần số một của ta!"

Trên sân mọi người tiếp tục bàn tán xôn xao, cho đến khi cuộc khảo thí chính thức bắt đầu, họ mới dần dần yên lặng lại.

Vòng đầu tiên là kiểm tra thực lực.

Chỉ những ai đạt cấp độ Linh Sư trở lên mới có đủ tư cách tiến vào vòng kiểm tra thứ hai.

Trung tâm của sân đấu đặt một cột pha lê hình trụ.

Mỗi người đến kiểm tra sẽ truyền linh lực vào cột pha lê.

Linh lực đạt cấp độ nào, ánh sáng trong cột pha lê sẽ đạt đến độ cao tương ứng.

Hai nam tử đi cùng Mộ Dung Tĩnh là những người đầu tiên kiểm tra, kết quả thực lực đúng như Phượng Sở Ca đã nói, một người là trung cấp Linh Sư, một người là sơ cấp Linh Sư.

Sau khi hai người họ kiểm tra xong, Mộ Dung Tĩnh và Hách Liên Cẩn Ngọc cũng tiến lên truyền linh lực vào cột pha lê.

Cuối cùng cột pha lê dừng lại ở vị trí sơ cấp Linh Sư.

"Ôi.. không ngờ mỹ nam đứng thứ năm mà thực lực lại chỉ có thế thôi.." Trên khán đài có người quá kỳ vọng vào Hách Liên Cẩn Ngọc.

Phải biết rằng, trong học viện, Vân Thiên Triết - mỹ nam đứng thứ hai hiện đã đạt đến cảnh giới trung cấp Linh Giai, còn Lam Quân Ngạo đứng thứ tư, hiện cũng đã là trung cấp Linh Tông.

Họ đều là những thiên tài hàng đầu trong học viện.

Cũng vì vậy, mọi người mong đợi rất nhiều vào Hách Liên Cẩn Ngọc.

Hách Liên Cẩn Ngọc vốn dĩ hài lòng vì mình có thể đạt yêu cầu nhập học của Học viện Vân Thiên, không ngờ lại nhạy cảm bắt được những lời nói đó, sắc mặt hơi thay đổi.

Cuối cùng, đến lượt Phượng Sở Ca kiểm tra..

Phượng Sở Ca bước lên đài pha lê, nàng báo tên mình với lão nhân trên đài cao cách đó không xa, sau đó đưa tay ra..

Trong lòng bàn tay, một luồng khí vô hình tỏa ra.

Linh lực, chậm rãi từ lòng bàn tay truyền vào cột pha lê.

Linh lực truyền đi, ánh sáng nâu trong cột pha lê không ngừng dâng lên.

Sơ cấp Linh Sư..

Trung cấp Linh Sư..

Đến khi đạt đến trung cấp Linh Sư, ánh sáng nâu vẫn tiếp tục chậm rãi dâng lên.

"Có lẽ cô nương này là người mạnh nhất trong nhóm này!"

"Có lẽ đúng vậy.."

Những lời bàn tán rì rầm của mọi người lại truyền đến tai Hách Liên Cẩn Ngọc, hắn nắm chặt tay hơn.

Ngày hôm đó tại yến tiệc hoàng cung, hắn biết Phượng Sở Ca không phải phế vật không thể tu luyện.

Nhưng dù thế, hắn cũng chưa bao giờ coi trọng Phượng Sở Ca.

Đúng là nàng đã đánh bại Thủy gia chủ và Thủy Ngọc Nhi.

Nhưng Hách Liên Cẩn Ngọc chỉ cho rằng Phượng Sở Ca đã dùng thủ đoạn và độc dược để dễ dàng chế ngự họ mà thôi.

Chưa bao giờ nghĩ Phượng Sở Ca có thực lực cao đến thế.

Mà ngay lúc này..

Nhìn cột pha lê vẫn đang chậm rãi dâng lên, Hách Liên Cẩn Ngọc mới biết ý nghĩ của mình, thật sự hoàn toàn sai lầm-

Sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi.

Hai nắm tay cũng siết chặt lại.

Cuối cùng, một tiếng "cao cấp Linh Sư" vang lên, Hách Liên Cẩn Ngọc mới hoàn toàn sửng sốt quay lại thần trí..[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 101: Có Một Số Người Thật Đáng Khinh~~

[HIDE-THANKS]"Phượng Sở Ca, mười sáu tuổi, cao cấp Linh Sư, vượt qua vòng kiểm tra đầu tiên," lão nhân phụ trách kiểm tra trên đài cao lên tiếng.

Phượng Sở Ca khẽ nhếch môi cười, rồi bước xuống.

Nàng cố tình giấu đi thực lực của mình, chỉ để lộ rằng mình ở cảnh giới cao cấp Linh Sư.

Nàng biết, nếu thực sự thể hiện hết sức mạnh, có lẽ sẽ làm người bên cạnh sợ chết khiếp!

Tuy nhiên.. mười sáu tuổi đạt tới cao cấp Linh Sư, sức mạnh như vậy cũng được coi là không tệ rồi~~

Quả nhiên, Phượng Sở Ca vừa bước xuống khỏi đài đấu, đã thấy sắc mặt Hách Liên Cẩn Ngọc có phần khó coi.

Cho đến khi Phượng Sở Ca đi ngang qua hắn, Hách Liên Cẩn Ngọc mới ngẩng đầu lên.

"Phượng Sở Ca, ngươi cuối cùng đã giấu ta bao nhiêu chuyện? Ngươi còn bao nhiêu điều mà ta không biết?"

"Vương gia, chúng ta vốn không thân, nói gì đến giấu hay không giấu?"

Nhìn thấy dáng vẻ của Phượng Sở Ca, trong lòng Hách Liên Cẩn Ngọc càng thêm bực bội, hắn gầm lên: "Phượng Sở Ca.. nói cho cùng, ngươi cũng từng là vị hôn thê của bản vương!"

Chỉ một câu ấy, khiến trong mắt Phượng Sở Ca đầy vẻ khinh bỉ.

Vậy mới nói, có một số người thật đáng khinh mà~~

Nàng khẽ nhếch môi: "Ừ, từng, đã là chuyện quá khứ rồi, vương gia sau này đừng nhắc nữa, để người khác không hiểu lầm chúng ta có mối quan hệ gì."

Lời này hoàn toàn phủ nhận quan hệ giữa hai người.

"Phượng Sở Ca.. ngươi.."

Phượng Sở Ca không muốn nghe thêm lời nào từ Hách Liên Cẩn Ngọc nữa, nàng lập tức rời đi.

Nhìn Phượng Sở Ca như vậy, sự tự tin của Hách Liên Cẩn Ngọc lại bị tổn thương..

"Vương gia.. ngài làm sao vậy?" Mộ Dung Tĩnh từ bên cạnh tiến lên, nhìn Hách Liên Cẩn Ngọc, hỏi.

Hách Liên Cẩn Ngọc không lên tiếng.

Hắn nghĩ rằng mình cực kỳ ghét Phượng Sở Ca. Nhưng vừa rồi đột nhiên phát hiện, có lẽ hắn đã sai..

Từ lúc nãy, Mộ Dung Tĩnh đã quan sát Hách Liên Cẩn Ngọc cũng nhận ra thái độ của hắn đối với Phượng Sở Ca.

"Vương gia, ngài yên tâm, Phượng Sở Ca đó chắc chắn không qua được vòng hai đâu.."

Vòng thứ hai, Hóa Công Tán nhất định sẽ phát tác.

Lúc đó, xem Phượng Sở Ca còn kiêu ngạo được thế nào!

* * *

Nhóm Tử Lan cũng đã hoàn thành vòng một. Không ngoài dự đoán, thực lực của Phượng Sở Ca là cao nhất trong nhóm.

Trên khán đài, lại vang lên những lời bàn tán.

"Cao cấp Linh Sư, tuy không quá cao, nhưng mười sáu tuổi đạt cao cấp Linh Sư, cũng là một thiên tài nhỏ rồi!"

"Đúng vậy.. Vừa đẹp, lại có tài, ôi, thật là một nhân tài hiếm có."

"À? Cô nương này tên gì ấy nhỉ? Phượng.. Phượng Sở Ca?"

"Đúng, Phượng Sở Ca, họ Phượng.. chẳng phải người nhà Phượng Thiên Khải sao? Trong lớp chúng ta cũng có người Phượng gia mà?" Có người đột nhiên nhận ra, hét lên, quay lại nhìn nam tử mặc áo xanh đang ngồi lặng lẽ phía sau. "Viễn Hàng, chẳng phải ngươi cũng là người Phượng gia sao? Vậy Phượng Sở Ca này không phải là muội muội ngươi sao?"

Nam tử áo xanh lặng lẽ dựa vào một bên, đôi mắt hơi nheo lại, trong mắt không biết ẩn chứa cảm xúc gì, cho đến lúc lâu, mới gật đầu, "Phải."

"Tốt lắm, ngươi có muội muội tuyệt vời như vậy cũng không thèm nói một tiếng. Huynh đệ, sau này nhờ ngươi làm cầu nối rồi." Trong chốc lát, xung quanh Phượng Viễn Hàng đã tụ tập rất nhiều người.

Mà Phượng Viễn Hàng chỉ ngồi im lặng, đôi môi mỏng siết chặt, không biết đang nghĩ gì.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 102: Đúng Là Oan Gia Ngõ Hẹp

[HIDE-THANKS]Hắn chỉ ngẩng đầu lên, nhìn về phía nữ tử áo xanh trên sân.

Lâu sau, trong mắt lóe lên vài phần sát ý..

* * *

Vòng kiểm tra thứ hai nhanh chóng bắt đầu..

Trong vòng này, bốn người có sức chiến đấu cao nhất sẽ được vào Học viện Vân Thiên.

Sức chiến đấu không hoàn toàn tương đồng với linh lực.

Sức chiến đấu là khả năng chiến đấu thực sự thể hiện khi đối mặt với kẻ địch, liên quan đến linh lực, tâm lý, thể chất và nhiều yếu tố khác.

Chính vì thế, Học viện Vân Thiên không chỉ chọn bốn người có linh lực cao nhất.

Vòng kiểm tra này do lão nhân đứng ra tiến hành.

Lão nhân hơi mập mạp mỉm cười nhìn tám người trên sân.

Lão vuốt nhẹ chòm râu.

"Quy tắc của học viện chúng ta không thể vi phạm. Hôm nay phải chọn ra bốn người trong các ngươi, điều này cũng có nghĩa là bốn người còn lại phải bị loại. Tiểu lão ta ở đây nói trước, nếu như chiến thắng vào được Học viện Vân Thiên thì tất nhiên là tốt nhất. Ngược lại, nếu chẳng may bị loại, các vị cũng đừng nản lòng. Bị loại cũng không có nghĩa là các ngươi không đủ mạnh, hoàn thành được vòng kiểm tra đầu tiên đã chứng tỏ các ngươi đều là những người trẻ có thiên phú cực cao, chỉ là, thiên ngoại hữu thiên!"

Lão nhân tiếp tục nói, "Vòng kiểm tra thứ hai là kiểm tra sức chiến đấu, đến lúc đó chúng ta sẽ chọn ra tám người có thực lực tương đương từ học viện để thử thách các ngươi.. Ai có thể trụ lại lâu nhất sẽ là người có sức chiến đấu mạnh nhất. Các ngươi đã hiểu rõ chưa?"

Lão vừa dứt lời, Phượng Sở Ca và những người khác đều gật đầu.

Thấy vậy, lão nhân khẽ cười hai tiếng.

Lão quay người, chậm rãi đi về một phía.

Giơ tay, nhìn về phía khán đài bên cạnh.

Ánh mắt lướt qua chỗ ồn ào nhất.

Ngay lập tức, đám đông đang xì xào bàn tán gì đó liền im lặng.

"Các ngươi.. chính các ngươi.. xuống đây!" Lão nhân giơ tay, chỉ vào một chỗ, nói.

Phượng Viễn Hàng và những người xung quanh hắn đều ngẩn ra..

"Ta thấy các ngươi nói nhiều nhất, chắc hẳn cũng là rảnh rỗi nhất. Xuống đây tám người, vòng kiểm tra thứ hai sẽ do các ngươi tiến hành. Đứng thành cặp trước, lát nữa ta sẽ nói rõ quy tắc kiểm tra."

Mấy thiếu niên vừa nãy xin Phượng Viễn Hàng giúp đỡ đều tròn mắt.

Họ đến kiểm tra?

Điều đó có nghĩa là.. họ có thể tiếp xúc gần với nữ thần của họ rồi sao?

Chỉ trong chốc lát, tất cả đều ùn ùn kéo xuống.

Phượng Viễn Hàng do dự thoáng chốc, hắn hơi nheo mắt, trong mắt hiện lên cảm xúc không rõ.

Ngay sau đó, hắn mới đứng dậy, đi xuống.

Thực lực của hắn vốn dĩ cao hơn một chút so với mấy người khác, lại thêm hắn cố ý tăng tốc, nhanh chóng đến nơi và đứng trước Phượng Sở Ca..

Có người theo bước Phượng Viễn Hàng đến nơi, thấy hắn đã đứng trước Phượng Sở Ca mới thở dài, "Tôi nói này Viễn Hàng sao đi nhanh vậy nhỉ? Hóa ra sợ người khác đối đầu với muội muội ngươi à! Nhưng ngươi yên tâm, ai đối đầu với nàng cũng sẽ thương hương tiếc ngọc thôi."

Nghe vậy, Phượng Viễn Hàng không phản bác, chỉ nhìn Phượng Sở Ca, người mà phụ thân nhắc đến trong thư là đã khiến Phượng gia đảo điên..

Phượng Sở Ca đứng yên lặng tại chỗ.

Nàng khoanh tay trước ngực, khẽ nhướng mày nhìn Phượng Viễn Hàng.

Nàng thấy rõ ràng sát ý trong mắt hắn.

Nghĩ đến cách người bên cạnh gọi hắn lúc nãy, khóe mắt Phượng Sở Ca thêm phần chế giễu.

Đúng là oan gia ngõ hẹp..

Phượng Viễn Hàng..[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 103: Đây Là Đại Nghịch Bất Đạo!

[HIDE-THANKS]Có vẻ như..

Hôm nay thực sự sẽ không quá yên bình.

Hai người đối mặt nhau.

Bầu không khí xung quanh đặc biệt quái dị.

Có lẽ nhận thấy sự kỳ lạ xung quanh, Cục Bông bên chân Phượng Sở Ca đột nhiên "meo meo" lên tiếng.

Phượng Sở Ca thu hồi ánh mắt, "Cục Bông, đi chỗ khác trước, đợi kiểm tra xong ta sẽ tìm ngươi."

Cục Bông hiểu lời Phượng Sở Ca, hiển nhiên có phần không vui.

Phượng Sở Ca khẽ nhướng mày, Cục Bông thấy ộng tác này, không dám chần chừ, chạy sang một bên.

Sau khi Cục Bông đi, Phượng Sở Ca lại nhìn về phía Phượng Viễn Hàng.

"Phượng Viễn Hàng phải không? Thật trùng hợp."

Phượng Viễn Hàng nhìn Phượng Sở Ca, ánh mắt mang theo vài phần sắc bén.

Con cháu Phượng gia, dung mạo đều không tầm thường.

Chưa bàn đến việc Phượng Sở Ca có thực sự là người Phượng gia hay không, trước đó Phượng Thanh Uyển, Phượng Thiển Tuyết, đều là mỹ nhân nổi danh khắp Thiên Khải.

Phượng Viễn Hàng càng là tuấn tú vô song.

Mặc dù chưa đứng trong hàng ngũ năm mỹ nam, nhưng dung mạo Phượng Viễn Hàng trong Học viện Vân Thiên tuyệt đối là thượng đẳng rồi.

Hôm nay, Phượng Viễn Hàng mặc áo dài xanh.

Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, không mang một chút cảm xúc, chỉ có sự lạnh lùng vô tận.

Hắn khẽ nhếch môi mỏng, "Mấy năm không gặp, ngươi thay đổi nhiều đấy."

Hắn nhớ, Phượng Sở Ca trong ấn tượng trước đây, nhút nhát, yếu đuối, là một phế vật không thể tu luyện linh lực, cũng vì vậy, sáu năm trước, bị cha đuổi ra khỏi Phượng phủ.

Nhưng không ai ngờ rằng, sáu năm sau, nàng lại trở về.

"Nếu người cứ mãi dừng chân tại chỗ không tiến lên, vậy mới thực sự là phế vật." Phượng Sở Ca khẽ nhướng mày. "Ngươi thấy đúng không? Ca ca tốt của ta.."

Trong mắt nàng đầy vẻ mỉa mai.

Trong ký ức của nàng, trước khi mười tuổi, nàng ở Phượng phủ luôn bị người khác ức hiếp.

Tuy rằng Phượng Viễn Hàng không tham gia, nhưng luôn đứng ngoài xem, để mặc Phượng Thanh Uyển và những người khác ức hiếp nàng.

Đối mặt với một người như vậy, nàng thực sự không thể sinh ra dù chỉ một chút thiện cảm!

Ánh mắt Phượng Sở Ca thực sự quá sắc bén.

Nếu không phải biết trước mặt là Phượng Sở Ca, Phượng Viễn Hàng thậm chí không thể liên kết nàng với người trong ký ức.

Nàng, thay đổi thực sự quá triệt để!

"Phượng Sở Ca.. Ngươi đã làm gì với phụ thân?" Ánh mắt Phượng Viễn Hàng lạnh lùng lóe sáng, nhớ lại thư từ phụ thân mẫu thân gửi đến trước đó, hạ giọng hỏi.

"Không phải đã biết rồi à? Còn hỏi?" Phượng Sở Ca thờ ơ đáp lời.

Nàng không tin Phượng Triều Dương và Phượng phu nhân không tìm cách báo cho Phượng Viễn Hàng biết.

Đồng tử Phượng Viễn Hàng co rút mạnh.

"Ta muốn chính miệng ngươi nói!"

"Chết rồi."

Phượng Viễn Hàng không dám tin, lùi lại hai bước. "Phượng Sở Ca, ngươi đây là đại nghịch bất đạo!"

"Đại nghịch bất đạo? Không phải luôn coi ta là người xa lạ sao? Không phải chưa từng quan tâm sống chết của ta sao? Sao giờ lại quan tâm ta có đại nghịch bất đạo hay không?" Giọng điệu Phượng Sở Ca đầy chế nhạo.

Phượng Viễn Hàng mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng lão nhân đã bay lên đài cao lên tiếng.

"Ta nhìn kỹ rồi, các ngươi đều từ lớp ba, thực lực vượt xa những người mới kiểm tra này. Ta muốn các ngươi đấu tay đôi với họ, tăng cường thực lực dần dần, cho đến khi đánh bại đối phương, cuối cùng báo cho ta biết các ngươi đã dùng bao nhiêu sức mạnh. Hiểu chưa?"

"Hiểu rõ!" Tiếng đáp đồng thanh vang lên.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 104: Đừng Có Làm Màu, Làm Màu Sẽ Bị Sét Đánh~

[HIDE-THANKS]"Tốt lắm, tất cả phụ thuộc vào các ngươi.. Ta tin rằng các ngươi sẽ làm tốt, không để ta thất vọng!"

Lão nhân vừa dứt lời, vòng thứ hai cũng bắt đầu.

Phượng Viễn Hàng đứng trước mặt Phượng Sở Ca, lạnh lùng nheo mắt, "Phượng Sở Ca, ngươi muốn vào Học viện Vân Thiên phải không? Có vẻ như.. ngươi gặp vận xui rồi.."

Nói rồi, Phượng Viễn Hàng lắc đầu, giọng nói ẩn chứa sự thâm ý.

Nàng muốn vào Học viện Vân Thiên, nhưng lại đụng phải hắn, cộng thêm quy tắc kiểm tra, số phận của Phượng Sở Ca hoàn toàn nằm trong tay hắn.

Chỉ cần hắn không muốn nàng vào, nàng căn bản không có cơ hội nào!

Phượng Sở Ca sao có thể không biết ý đồ của Phượng Viễn Hàng, nhẹ nhướng mày, "Có vào được hay không, ngươi tưởng ngươi có thể quyết định à?" Phượng Sở Ca thầm cười khinh bỉ. "Phượng Viễn Hàng, nếu không nhầm, hiện giờ thực lực của ngươi chỉ là trung cấp Linh Tông thôi đúng không.. chỉ một trung cấp Linh Tông, ngươi hơi tự tin quá rồi đấy?"

Việc Phượng Sở Ca có thể ngay lập tức chỉ ra thực lực thực sự của mình khiến Phượng Viễn Hàng có phần kinh ngạc.

Dù sao, chỉ người thực lực cao hơn mình mới có thể dò ra thực lực thực sự của mình!

Nhưng mà..

Không thể nào!

Vừa rồi cột pha lê đã hiển thị rất rõ ràng, thực lực của Phượng Sở Ca chỉ là cao cấp Linh Sư mà thôi.

Cao cấp Linh Sư, căn bản không phải đối thủ của trung cấp Linh Tông!

Nghĩ đến đây, Phượng Viễn Hàng đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

Trong học viện, bất kể có động thái gì, hắn đều sẽ thông báo cho phụ mẫu qua thư tín.

Bây giờ Phượng Sở Ca biết thực lực của hắn, e rằng cũng do phụ mẫu nói.

Phượng Viễn Hàng cười lạnh..

"Phượng Sở Ca, hôm nay ngươi không thể thoát được, tất cả nợ nần, ta sẽ tính toán rõ ràng với ngươi."

Những cặp đấu khác bên cạnh đã bắt đầu ra tay.

Phượng Viễn Hàng cũng không nói thêm với Phượng Sở Ca, lùi lại một bước, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo.

Hắn sẽ không bao giờ để Phượng Sở Ca vào Học viện Vân Thiên!

Thậm chí hôm nay.. hắn hoàn toàn có thể khiến nàng chết ở đây!

Trên đấu trường này, ai có thể đảm bảo không xảy ra bất kỳ sự cố nào?

Khóe môi Phượng Viễn Hàng nhếch lên một đường cong kỳ lạ..

Hắn đột nhiên giơ tay, quanh người phát ra một luồng khí thế nhè nhẹ.

Như lời lão nhân trước đó đã nói, từ từ giải phóng linh lực, thấy Phượng Sở Ca hoàn toàn không phản ứng, lực đạo Phượng Viễn Hàng tác động càng lúc càng mạnh.

Phượng Sở Ca đứng đối diện, chỉ cảm thấy áp lực từ mọi phía ép đến.

Lúc này, ánh mắt nàng kiên định, từ trong cơ thể vận hành ra một lớp bảo hộ, chống lại đợt tấn công của Phượng Viễn Hàng.

Đến khi Phượng Viễn Hàng giải phóng linh lực ở mức cao cấp Linh Sư, Phượng Sở Ca vẫn không có vẻ gì khác thường!

"Ngươi.. sao có thể?" Phượng Viễn Hàng hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Phượng Sở Ca đang đứng điềm tĩnh, không tin vào mắt mình mà lên tiếng.

Theo lý mà nói, Phượng Sở Ca là cao cấp Linh Sư, mà hắn đang giải phóng thực lực thậm chí cao hơn cao cấp Linh Sư, không vì gì khác, chỉ vì muốn đánh bại Phượng Sở Ca trong một cú đánh.

Nhưng lúc này, Phượng Sở Ca không hề có phản ứng gì!

Điều này.. thật sự quá khó tin!

Thấy Phượng Viễn Hàng kinh ngạc như vậy, Phượng Sở Ca mỉm cười.

"Thanh niên, đã bảo rồi, đừng quá tự tin. Cái gọi là~~Đừng có làm màu, làm màu sẽ bị sét đánh~"

Trong đôi mắt đen ánh lên vẻ chế giễu sâu sắc. Dáng vẻ ấy làm Phượng Viễn Hàng nổi giận.

Ánh mắt hắn lóe lên tia lạnh, tiếp đó, cắn chặt răng, từ trong cơ thể điều động linh lực cấp bậc Linh Tông..[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 105: Huynh Muội Tình Thâm

[HIDE-THANKS]Hắn đã quyết tâm đẩy Phượng Sở Ca ra khỏi Học viện Vân Thiên.

Linh lực của Phượng Viễn Hàng được kiểm soát cực kỳ tốt, người bình thường cơ bản không thể nhận ra động tác của hắn.

Chỉ trong chốc lát, áp lực thuộc cấp bậc Linh Tông, thẳng thắn hướng về phía Phượng Sở Ca.

Cảm nhận được áp lực mạnh mẽ, Phượng Sở Ca nhướng mày.

Ánh mắt nàng khẽ lóe lên, ngay lúc đó, lớp bảo vệ quanh mình cũng lại lần nữa được nâng cấp.

Khí thế mạnh mẽ, đối đầu với lớp bảo vệ vững chắc.

Hai người, giằng co không dứt.

Phượng Viễn Hàng đã không còn biết ngạc nhiên nữa, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn Phượng Sở Ca, quyết tâm hạ nàng xuống.

Bảy cặp đấu khác, cũng đã lần lượt hoàn thành phần kiểm tra của họ.

Cảm nhận từng người xung quanh đều kết thúc, Phượng Viễn Hàng bắt đầu lo lắng.

Nếu còn tiếp tục giằng co, đợi đến lúc tất cả đều hoàn thành, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hắn, e rằng lực đạo mà hắn giấu kín sẽ bị phát hiện!

Ngay lúc này, trong mắt Phượng Viễn Hàng lại nảy sinh sát ý!

Đúng vậy..

Chỉ cần giết Phượng Sở Ca, và tuyên bố đây là một tai nạn, đến lúc đó, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Hắn đột nhiên cắn răng, chỉ trong khoảnh khắc, một luồng khí thế mạnh mẽ hơn bùng phát..

Lúc này, Phượng Viễn Hàng đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, hướng về phía Phượng Sở Ca tấn công!

Phượng Sở Ca không ngờ Phượng Viễn Hàng lại dám ra tay với nàng giữa ban ngày ban mặt, đôi đồng tử nàng khẽ co lại.

Tình huống này, lớp bảo vệ không thể chống đỡ được.

Trong cơn va chạm mạnh mẽ đó, Phượng Sở Ca lùi lại phía sau.

Thấy luồng khí mạnh mẽ tấn công về phía mình, Phượng Sở Ca khéo léo né mình.

"Ầm" một tiếng vang lên, cú đánh của Phượng Viễn Hàng đập thẳng xuống đất bên cạnh.

Nơi hắn đánh trúng, xuất hiện một cái hố lớn.

Những người vừa xem kiểm tra, ngay lập tức bị biến cố này làm kinh ngạc.

Chỉ thấy trên sân đấu, Phượng Viễn Hàng vốn dĩ luôn hòa nhã, hôm nay như biến thành một người khác, trên khuôn mặt tuấn tú đầy sát ý!

Còn Phượng Sở Ca, thì đứng đối diện nhìn Phượng Viễn Hàng..

"Chuyện gì thế này? Đang yên lành, sao Phượng Viễn Hàng lại như vậy? Không phải nhờ hắn giúp kiểm tra sao?" Có người thắc mắc.

"Đúng vậy không? Hơn nữa vừa rồi ta nghe người ta nói, Phượng Viễn Hàng là ca ca của Phượng Sở Ca.. Thế này.."

"Ngươi nhìn xem cái hố kia, và khí thế của Phượng Viễn Hàng, hắn thực sự đã ra tay rất nặng!"

Chỉ trong chốc lát, xung quanh vang lên những lời bàn tán không ngớt.

Sắc mặt Phượng Viễn Hàng thay đổi, cuối cùng hắn cũng nhận ra tình hình có chút không ổn.

Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phượng Sở Ca đang nhìn hắn với vẻ chế giễu.

"Phượng Viễn Hàng, ta đã nhắc nhở ngươi.. đừng quá tự tin." Phượng Sở Ca khẽ nhướng mắt, cười nói. Nàng tiến lên một bước, đến gần Phượng Viễn Hàng, nói nhỏ, "Ngươi hoàn toàn có thể không làm như vậy, chỉ cần ngươi theo quy trình bình thường giúp ta hoàn thành kiểm tra, rồi báo cáo sai, sự việc có lẽ còn như mong muốn của ngươi, nhưng giờ.. thì không rồi.."

Sắc mặt Phượng Viễn Hàng hơi thay đổi, không hiểu lời Phượng Sở Ca.

Phượng Sở Ca chỉ cười kỳ lạ với hắn, rồi lùi lại hai bước, đang định nói gì đó thì một giọng nói từ xa vang lên.

"Thật đúng là huynh muội tình thâm.. Vị huynh đài này làm vậy, chẳng phải đã chứng minh thực lực thực sự của cô nương này cho mọi người thấy sao?"

Đó là một giọng nói trầm thấp, trong giọng nói, không thiếu phần kiêu ngạo.

Theo giọng nói ấy, từ xa, một thân hình áo đen đang tiến đến.

Thân hình cao lớn của hắn lướt qua không trung, cho đến khi đáp xuống một vị trí trống bên cạnh lão nhân..[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 106: Đến Làm Giáo Quan

[HIDE-THANKS]Nam nhân lười biếng tựa lưng vào ghế.

Một thân áo dài màu đen, viền áo được thêu hoa văn chỉ vàng, toát lên vẻ quý phái.

Hắn hơi nheo mắt, trông có vẻ không để tâm, nhưng đôi mắt đen như lưu ly lại ánh lên ánh sáng sâu thẳm, sắc bén, cả người tỏa ra một khí chất kiêu ngạo phóng khoáng.

Đôi môi mỏng màu hồng mang theo nụ cười nhàn nhã đầy mê hoặc, tóc đen xõa vai, chỉ dùng một dải lụa tím khẽ buộc lại, tự nhiên mà không lộn xộn.

Đôi mắt phượng quen thuộc với vẻ trêu chọc khiến Phượng Sở Ca rùng mình.

Không ngờ lại là hắn!

Chính là Đế Tuyệt Trần mà nàng từng gặp ở Phượng phủ đêm ấy!

Bốn mắt giao nhau, tia lửa bùng phát.

Người đàn ông ấy với đôi mắt dài hẹp ánh lên vài phần trêu ngươi, đôi mày nhướng lên đầy vẻ thú vị, chỉ nhìn Phượng Sở Ca..

Còn Phượng Sở Ca nhìn Đế Tuyệt Trần, mày khẽ cau lại.

Đế Tuyệt Trần mang đến cho nàng cảm giác quen thuộc, điều này không chỉ đơn thuần là do lần gặp mặt đêm đó.

Lúc này, hầu hết mọi người đều kinh ngạc nhìn người đàn ông không biết từ đâu đến này.

Tướng mạo của hắn quá mức tuấn tú, thậm chí còn đẹp hơn cả người đẹp nhất trong học viện hiện tại - Vân Thiên Triết.

Các cô gái nhìn hắn, chỉ cảm thấy như muốn nghẹt thở..

* * *

"Quân thượng, ngài đến rồi." Lão giả quay đầu nhìn Đế Tuyệt Trần, định đứng lên, nhưng bị Đế Tuyệt Trần ngăn lại.

Hắn rời mắt, khẽ gật đầu. "Dương trưởng lão, chắc viện trưởng đã nói với ngươi rồi?"

"Vâng.." Lão giả, tức Dương trưởng lão gật đầu, "Chúng tôi đã sắp xếp cho ngài lớp tốt nhất, tức là lớp một, tin rằng ngài dạy sẽ rất nhẹ nhàng."

"Ồ?" Đế Tuyệt Trần khẽ nhướng mày, cả người toát ra khí tức tà mị.

Giọng nói kéo dài này khiến Dương trưởng lão có phần sợ hãi.

Ông thực sự không hiểu..

Chức vị thiếu chủ của Thiên Địa Phủ không làm, lại nhất định đến Học viện Vân Thiên của họ làm giáo quan!

Điều này thật quá khó hiểu rồi!

Chẳng lẽ thiên tài bây giờ đều đặc biệt lập dị như vậy sao?

Cuối cùng Dương trưởng lão vẫn gượng cười, "Lớp một là lớp tốt nhất, có sự dẫn dắt của ngài, chắc chắn sẽ xuất sắc hơn."

Đế Tuyệt Trần tựa vào một bên, không nói câu nào. Mãi đến khi Dương trưởng lão nói xong, hắn mới ngẩng đầu, nhìn về phía Phượng Sở Ca.

"Hãy sắp xếp ta vào lớp của nàng ấy là được rồi.."

"Những học sinh mới đều phải vào lớp kém nhất.."

"Không sao." Đế Tuyệt Trần tựa vào một bên, một tay lơ đễnh vuốt nhẹ lọn tóc, thản nhiên chơi đùa.

Dáng vẻ này, lại khiến các cô gái có mặt không thể rời mắt..

"Yêu nghiệt." Nhìn Đế Tuyệt Trần như vậy, Phượng Sở Ca khẽ kéo khóe môi, sau đó thì thầm.

Dương trưởng lão hoàn toàn không dám trái ý Đế Tuyệt Trần, thấy hắn kiên quyết như vậy, đành gật đầu đồng ý. "Tốt tốt."

Sau đó, ông đứng dậy, nhìn về phía dưới sân.

"Những người giúp kiểm tra hãy đến trước mặt ta.. Báo cáo sức mạnh mà các ngươi đã sử dụng."

Tám người đồng loạt bay về đài cao..

Họ xếp thành hàng, đứng trước Dương trưởng lão.

Ngoại trừ Phượng Viễn Hàng, bảy người còn lại đều báo cáo tình hình kiểm tra.

Khi nghe kết quả, Đế Tuyệt Trần khẽ nhướng mày.

Nữ nhân này cùng những người bên cạnh nàng mạnh mẽ như vậy, người khác sống sao nổi?

Kết quả của cuộc thi đấu hôm nay, Tử Lan, Bích La và Lục Trúc, sức chiến đấu của ba người này hoàn toàn xếp trên những người khác!

Còn Phượng Sở Ca, không cần nói cũng biết.

Với màn trình diễn vừa rồi, còn ai dám không công nhận thực lực của nàng?

Có thể dễ dàng thoát khỏi tay trung cấp Linh Tông, sức chiến đấu của nàng nhất định không hề yếu!

Thêm vào đó, trong vòng kiểm tra đầu tiên Phượng Sở Ca đã đứng đầu, hiện tại Phượng Sở Ca chính là người đứng đầu trong lòng mọi người![/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 107: Tam Vương Gia Thừa Nhận Rồi..

[HIDE-THANKS]Phượng Viễn Hàng đứng tại chỗ, hai tay nắm chặt.

Hắn biết, trong tình huống này, hắn không thể ngăn Phượng Sở Ca vào Học viện Vân Thiên được nữa..

Đột nhiên, Phượng Viễn Hàng cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo như băng truyền đến.

Ngẩng đầu lên, đối diện ngay với đôi mắt lạnh như hồ băng vạn năm của Đế Tuyệt Trần..

Kiểm tra hôm nay đã kết thúc, Dương trưởng lão cười vuốt râu, sau đó nói, "Tốt, bây giờ ta tuyên bố, những người có thể vào Học viện Vân Thiên lần này là Phượng Sở Ca, Tử Lan, Bích La, Lục Trúc!"

Giọng nói trầm thấp vừa dứt, giữa đám đông truyền vào những tiếng hò reo.

Bốn người này, không ai không phải là mỹ nhân.

Ba người Tử Lan tuy không sánh được với Phượng Sở Ca, nhưng cũng là những thiếu nữ trong sáng đáng yêu.

Trong Học viện Vân Thiên nam sinh vốn đã nhiều hơn nữ sinh, thậm chí, tỷ lệ nam nữ trong học viện đã đạt đến tỷ lệ tám một.

Hơn nữa, thông thường, những nữ sinh có tài năng cao thường có dung mạo bình thường, ngoại trừ Nhan Thanh sư tỷ, các nữ sinh khác đều có nhan sắc bình thường.

Trong tình huống như vậy, đột nhiên có thêm ba mỹ nữ, làm sao mọi người có thể không phấn khích?

Trên sân kiểm tra, Phượng Sở Ca và người của nàng không bất ngờ gì về kết quả này, chỉ đứng yên lặng một bên.

Bên cạnh, Hách Liên Cẩn Ngọc cùng Mộ Dung Thanh, trên mặt cả hai đầy vẻ không thể tin nổi.

Họ..

Bị loại rồi sao?

Sao có thể?

Hách Liên Cẩn Ngọc đứng tại chỗ, sắc mặt không chắc chắn.

Hắn nhìn về phía Phượng Sở Ca.. trong mắt hiện lên sự phức tạp sâu sắc.

"Phượng Sở Ca.. ngươi.."

Chưa đợi Hách Liên Cẩn Ngọc nói xong, Phượng Sở Ca quay người lại, nhìn hắn, mày nhướng lên, "Tam Vương Gia thừa nhận rồi.."

Ánh mắt trêu chọc trong đôi mắt nàng khiến sắc mặt Hách Liên Cẩn Ngọc thay đổi đột ngột.

Bên cạnh, Mộ Dung Thanh, ánh mắt lúc nào cũng nheo lại, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc..

Không thể nào..

Rõ ràng Hóa Công Tán là do sư phụ đưa cho, trước đây nàng chưa từng thất bại, không có lý nào Phượng Sở Ca hiện giờ lại không có chút phản ứng nào.

Đột nhiên, như nhớ ra điều gì đó, đôi mắt nàng mở lớn..

Môi đỏ khẽ run lên, trong mắt Mộ Dung Thanh đầy vẻ kinh hãi..

Đúng vậy..

Phượng Sở Ca và người của nàng không có chút phản ứng nào, chỉ có thể cho thấy, họ không bị trúng độc!

Và hiện tại, họ không bị trúng độc, chỉ có một khả năng.

Đó là..

Trước đây khi nàng hạ độc đã sớm bị họ phát hiện!

Nghĩ đến đây, sắc mặt Mộ Dung Thanh càng trở nên khó coi.

"Mộ Dung cô nương, ngươi không cần lo lắng như vậy, năm nay chúng ta không thể vào, nhưng năm sau vẫn còn cơ hội, lần này là do chúng ta không bằng người, chúng ta nhận thua." Nam tử đi cùng Mộ Dung Thanh chú ý đến sự khác thường của nàng, chỉ cho rằng Mộ Dung Thanh vì không thể vào Học viện Vân Thiên mà trở nên như vậy.

Lời của nam tử vừa dứt, những người xung quanh đều nhìn về phía Mộ Dung Thanh, không ngoại lệ đều nhận ra sắc mặt của nàng.

Phượng Sở Ca lạnh lùng nhếch môi, nhìn về phía Mộ Dung Thanh, đường cong nơi khóe miệng càng sâu, nụ cười trên mặt càng mê hoặc.

Nhận thấy ánh mắt trêu chọc của Phượng Sở Ca, mí mắt Mộ Dung Thanh giật liên tục.

Sư phụ đã nói với nàng, diệt cỏ phải diệt tận gốc!

Nếu Phượng Sở Ca thực sự phát hiện ra những gì nàng đã làm đêm qua, thì hiện tại tình thế của nàng thực sự cực kỳ nguy hiểm.

Nàng không thể để mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm!

Ánh mắt lóe lên, Mộ Dung Thanh ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trắng bệch hiện lên vẻ đáng thương. "Ta có chút không khỏe, e rằng không thể ngay lập tức lên đường.."[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 108: Nó Đắc Ý Cười~~

[HIDE-THANKS]Mọi người nhìn Mộ Dung Thanh, quả thật thấy sắc mặt nàng tái nhợt, không còn chút máu.

Dáng vẻ yếu ớt vô cùng đó, ai nhìn thấy cũng không thể cưỡng lại.

"Hôm nay cũng không còn sớm, trưởng lão, có thể để chúng ta nghỉ lại một đêm, sáng mai lên đường không?" Nam tử nhìn Dương trưởng lão, hỏi.

Lúc này, Mộ Dung Thanh mặt mày yếu ớt bất lực.

Trưởng lão nhìn nàng, mày khẽ nhíu, sau đó mở lời.

"Được, các ngươi ở lại thêm một đêm, sáng mai mới lên đường. Giờ này nếu các ngươi trở về thì có hơi muộn."

"Cảm ơn trưởng lão!" Mọi người nghe vậy, vui mừng khôn xiết. Đặc biệt là Mộ Dung Thanh, trong mắt lóe lên vài tia sáng kỳ lạ.

Dương trưởng lão không nói thêm gì, chỉ nhìn về phía Phượng Sở Ca và ba người khác, "Tối nay các ngươi cũng ở nơi mà đêm qua đã ở. Ngày mai, chính thức vào Học viện Vân Thiên. Từ ngày mai trở đi, các ngươi chính là thành viên của Học viện Vân Thiên chúng ta!"

Tử Lan và những người khác nhìn nhau, trong mắt không giấu nổi sự mong chờ.

Học viện Vân Thiên, thật sự rất mong đợi..

Nhìn nhóm Tử Lan đầy mong đợi, Dương trưởng lão cười gật đầu.

Lại nghĩ đến điều gì đó, ông nhìn Đế Tuyệt Trần, "Quân thượng, ngài định khi nào bắt đầu giảng dạy?"

Đế Tuyệt Trần lười biếng dựa trên ghế, tóc đen bay lướt qua khuôn mặt trắng ngọc, càng làm cho hắn thêm phần yêu nghiệt.

Hắn từ từ đứng lên, "Hai tháng sau."

Dương trưởng lão gật đầu.

Đế Tuyệt Trần lại quay đầu, "Dương trưởng lão, chuyện của ta, tạm thời giữ bí mật.."

Lời vừa dứt, Đế Tuyệt Trần khẽ nhếch khóe môi gợi lên một đường cong.

Hắn nhìn về phía Phượng Sở Ca đang ôm Cục Bông, trong mắt lộ ra vài phần trêu chọc.

Đế Tuyệt Trần từ không trung bay xuống trước mặt Phượng Sở Ca..

"Nữ, nhân, lại gặp rồi.."

Lời nói lạnh nhạt ấy, khiến mọi người xung quanh đều kinh ngạc.

Chuyện gì thế này?

Nam tử đẹp nhất thiên hạ, lại quen biết Phượng Sở Ca sao?

Nhưng mà..

Điều này có thể sao?

Một người là thiếu chủ Thiên Địa Phủ.

Một người chỉ là nữ tử bình thường ở Thiên Khải.

Hai người họ, rõ ràng một ở trên mây, một ở dưới mặt đất..

Phượng Sở Ca không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, chỉ bình thản đáp.

"Ừ, rất trùng hợp."

Trong đôi mắt tím của Đế Tuyệt Trần lấp lánh ánh sáng nhạt.

"Thật làm cho người ta đau lòng, ta tưởng ngươi sẽ rất kích động khi gặp lại ta."

"..."

Phượng Sở Ca khẽ nhếch môi.

Họ dường như không quen thân nhỉ..

Đế Tuyệt Trần cũng không nói thêm, chỉ nhìn Phượng Sở Ca, nghiêm túc dặn dò, "Chăm sóc bản thân cho tốt, còn nữa.."

Nói rồi, ánh mắt sắc bén của Đế Tuyệt Trần rơi vào Cục Bông trong lòng Phượng Sở Ca, "Đừng để con mèo ngốc này lợi dụng ngươi."

Cục Bông đang cọ sát trong lòng Phượng Sở Ca.

Nó cười~~

Nó đắc ý cười~~

Hiện tại nó đang nằm trong lòng Phượng Sở Ca, người mà mọi người đều ngưỡng mộ.

Hừ hừ.. nàng là chủ nhân của nó đó~~

Cục Bông điều chỉnh tư thế thoải mái hơn, dựa vào lòng Phượng Sở Ca.

Đột nhiên, nó cảm thấy một ánh mắt sắc bén như dao nhìn về phía nó.

Cục Bông lập tức dựng lông..

Nhìn theo ánh mắt ấy, đối diện với đôi mắt tím của Đế Tuyệt Trần..

"Meo.." Cục Bông kêu lên kinh hãi, co rúm lại trong lòng Phượng Sở Ca.

Người đàn ông này..

Thật đáng sợ..

Nhưng mà, tại sao nó lại thấy bóng dáng của tiểu ác ma A Trần trên người người đàn ông này?[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 109: Mèo Con Thuần Khiết Duyên Dáng

[HIDE-THANKS]Nghĩ đến điều này, Cục Bông lại chui sâu vào lòng Phượng Sở Ca..

Phượng Sở Ca đương nhiên nhận ra sự khác thường của Cục Bông, khẽ cười.

Cũng không thể trách Cục Bông sợ hãi như vậy, khí thế trên người Đế Tuyệt Trần thực sự quá mạnh!

Chỉ là..

Phượng Sở Ca khẽ nhíu mày.

Mèo ngốc..

Sao Đế Tuyệt Trần lại gọi Cục Bông như vậy?

Trước đây, chỉ có A Trần mới gọi nó như thế.

"Ngươi gọi nó là gì?" Phượng Sở Ca ngẩng đầu lên, nhìn Đế Tuyệt Trần hỏi.

Dáng vẻ đó, trông thực sự nghiêm túc.

Đế Tuyệt Trần nheo đôi mắt dài hẹp một chút, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười. "Ngươi không thấy con mèo này rất ngốc sao?"

Nói rồi, chỉ vào Cục Bông, "Nhìn dáng vẻ sợ hãi vô dụng của nó kìa."

Không biết tại sao, Phượng Sở Ca lại khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nàng giơ tay, xoa thái dương, lắc đầu bất lực.

Nàng thật đúng là điên rồ, vừa rồi có một khoảnh khắc, nàng thậm chí đã trùng khớp bóng dáng của Đế Tuyệt Trần trước mặt với tiểu ác ma A Trần.

Xem ra.. mỹ nam đều có điểm chung!

Phượng Sở Ca giơ tay, an ủi Cục Bông yếu ớt và tức giận trong lòng..

Không phải Cục Bông vô dụng, mà là khí thế của nam nhân trước mặt quá sắc bén!

Nàng cười, "Ngươi không hiểu, Cục Bông của chúng ta là mèo con thuần khiết duyên dáng, nó bị sát khí trên người ngươi làm sợ hãi."

Nghe vậy, khóe miệng Đế Tuyệt Trần khẽ co lại.

Thuần khiết..

Duyên dáng..

Câu nói này, quả nhiên chỉ có nữ nhân này mới có thể nói ra.

Cuộc đối thoại của hai người đã sớm khiến mọi người xung quanh lần lượt chú ý.

Thấy họ đều nhìn về đây, trong mắt Đế Tuyệt Trần hiện lên chút ít ý cười.

Hắn đang định nói gì đó, nhưng cảm thấy khí tức trong đan điền xoay tròn, linh lực đang từ từ giảm đi.

Sắc mặt Đế Tuyệt Trần chợt biến.

Hắn lại nhìn Phượng Sở Ca. "Nữ nhân, ở lại Học viện Vân Thiên chờ ta. Ta sẽ trở lại."

Nói xong, không nói thêm câu nào, vội vàng rời khỏi nơi đây..

Tốc độ rời đi rất nhanh, như một làn gió lướt qua trong không trung, trong chốc lát đã không còn thấy bóng dáng màu đen ấy.

Phượng Sở Ca đứng tại chỗ nhìn Đế Tuyệt Trần, khẽ thì thầm. "Đi gấp như vậy, lẽ nào đi đầu thai?"

Người đàn ông này cho nàng cảm giác quá đỗi quen thuộc!

Nàng thực sự quen hắn.. nhưng giữa họ cũng chỉ giới hạn trong một lần gặp mặt thôi!

"Không ngờ ngươi còn quen biết nam tử đẹp nhất thiên hạ, ta thực sự đã coi thường ngươi." Hách Liên Cẩn Ngọc đứng yên nhìn Phượng Sở Ca cùng tương tác vừa rồi với Đế Tuyệt Trần, chỉ cảm thấy trong lòng không thoải mái, thấy Đế Tuyệt Trần rời đi Phượng Sở Ca lại trầm tư, hắn cuối cùng không kìm được mà mở miệng.

Phượng Sở Ca liếc nhìn Hách Liên Cẩn Ngọc, cười nhạt. "Khả năng của ta, Tam Vương Gia không phải đã thấy qua rồi sao? Đúng rồi.. Tam Vương Gia định lúc nào lên đường trở về? Hay là ngày mai mới đi? Chỉ tiếc, lần này trên đường về, ta không thể đi cùng ngươi được - Vương gia ngươi hãy tự lo liệu đi~"

Sắc mặt Hách Liên Cẩn Ngọc đơ ra.

Trước khi đến đây, Hách Liên Cẩn Ngọc chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ bị loại.

Bị loại cũng thôi đi, Phượng Sở Ca - người mà hắn từng coi thường không ít lần, lại thành công nhập học.

Nghĩ đến lời nói của mình trước mặt mọi người trong bữa tiệc hôm đó, mặt mũi Hách Liên Cẩn Ngọc hoàn toàn không còn giữ được.

Hắn biết, lần này về nhà, hắn sẽ trở thành đối tượng bị mọi người chế nhạo![/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back