Welcome! You have been invited by Chin Ú to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 60: Ta Kính Ngươi Một Ly

[HIDE-THANKS]
Đối diện, Phượng Thiển Tuyết từ nãy giờ vẫn ngồi giữa đám người Vân gia, lúc này cuối cùng cũng lên tiếng..

"Hoàng thượng, nay ta đã gả vào Vân gia, rất ít có cơ hội gặp lại muội muội. Vừa rồi ta vô tình xảy ra chút khẩu chiến với muội muội, ta muốn kính muội một ly để tạ lỗi.."

Dáng vẻ của Phượng Thiển Tuyết lúc này thật sự vô cùng chân thành.

Nàng đã mở lời như vậy, Thiên Khải Đế làm sao có thể từ chối?

"Tất nhiên là được, đã là tỷ muội, dĩ nhiên phải hòa thuận, sao có thể vì chút chuyện nhỏ mà tổn thương tình cảm?"

"Đúng vậy.. Hoàng thượng nói phải." Phượng Thiển Tuyết đứng dậy.

Dưới ánh mắt của mọi người, nàng cầm lấy bình rượu trên bàn rót một ly, rồi tiến về phía Phượng Sở Ca.

"Tiểu thư, nàng ta lại muốn giở trò gì đây?" Tử Lan khẽ nói.

Phượng Sở Ca khẽ nhướng mày. "Nhìn xem không phải sẽ biết sao?"

Phượng Thiển Tuyết mang theo nụ cười nhẹ, từng bước tiến lại gần.

Hôm nay nàng ta mặc một bộ áo lụa đỏ, trên mặt trang điểm tỉ mỉ.

Từng bước đi tới, dáng vẻ yêu kiều của nàng không thể che giấu.

Không thể phủ nhận, Phượng Thiển Tuyết quả thực là một mỹ nhân..

Phượng Thiển Tuyết đi tới trước mặt Phượng Sở Ca..

"Tứ muội, trước đây có nhiều điều thất lễ, tứ muội nói đúng, nay ta còn đang trong thời gian giữ tang mà lại ăn mặc như thế này, là ta sơ suất rồi.."

Thái độ của Phượng Thiển Tuyết rất chân thành.

Nhưng càng chân thành, lại càng có điều mờ ám.

Ánh mắt Phượng Sở Ca thoáng qua vài tia giễu cợt, nàng cũng không vì sự giả tạo của Phượng Thiển Tuyết mà diễn kịch cùng nàng ta, chỉ thẳng thừng nói: "Chuyện này, dĩ nhiên là Nhị tỷ không đúng rồi."

Đột nhiên, Phượng Thiển Tuyết có chút khó xử..

Một tay giấu trong tay áo của Phượng Thiển Tuyết nắm chặt, mười ngón tay siết chặt trong lòng bàn tay, suýt nữa khiến lòng bàn tay rướm máu.

Ánh mắt nàng ta lóe lên, cuối cùng nén lại sắc mặt-

"Đúng vậy, là ta không đúng, vừa rồi còn vì chuyện này mà tranh cãi với tứ muội, lại càng không đúng." Nói xong, Phượng Thiển Tuyết đưa ly rượu trong tay. "Nào, tứ muội, ta kính ngươi một ly.."

Phượng Sở Ca khẽ nheo mắt, nhận lấy ly rượu đó.

Nàng nhìn ly rượu, trong mắt lộ ra vài phần khác lạ.

Bôi "Mỹ Nhân Túy" lên miệng ly, dù có người nghi ngờ nàng ta, cũng không thể phát hiện ra trong ly có độc..

Quả là thủ đoạn cao minh!

Thấy Phượng Sở Ca không uống, Phượng Thiển Tuyết lên tiếng "Sao tứ muội không uống? Chẳng lẽ lo ta bỏ độc?"

Dáng vẻ ấy, trông vô cùng vô tội đáng thương.

Phượng Sở Ca nhếch môi cười. "Nhị tỷ sao có thể hạ độc ta?"

Nói rồi, nàng vung tay áo, một ngụm uống cạn ly rượu đó..

Tận mắt thấy Phượng Sở Ca uống cạn ly rượu, trong mắt Phượng Thiển Tuyết lóe lên vài phần đắc ý.

"Nhị tỷ, ta cũng kính ngươi một ly!" Phượng Sở Ca cầm một ly rượu khác, cười nói.

Tay áo khẽ vung, lướt qua miệng ly, Phượng Sở Ca đưa ly rượu qua.

"Tốt.." Phượng Thiển Tuyết hiện giờ chỉ nghĩ rằng mục tiêu của mình đã đạt được, cũng không bận tâm gì nữa, nhận lấy ly rượu, một hơi uống cạn..

* * *

Uống rượu xong, Phượng Thiển Tuyết rời khỏi đây, trở về chỗ ngồi của mình.

Xung quanh hơi vắng vẻ hơn chút.

"Nữ nhân, ngươi vừa bỏ độc gì đó?" Bên cạnh, A Trần đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt hứng thú hỏi.

Khóe môi Phượng Sở Ca giật giật-

Cách bỏ độc của nàng rõ ràng vô cùng nhanh chóng và kín đáo, sao lại bị A Trần nhìn thấy..
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 61: Phải Trả Lại

[HIDE-THANKS]
"Tiểu quỷ, không được nói năng lung tung." Phượng Sở Ca nghiêng đầu, liếc nhìn A Trần.

Sắc mặt A Trần trầm xuống. "Nói lại lần nữa, ta không phải là trẻ con!"

A Trần tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Quanh thân hắn, tỏa ra vài phần lãnh ý.

Lạnh đến mức khiến Cục Bông trong lòng A Trần giật mình.

Cục Bông vốn đang lim dim ngủ bỗng dưng dựng lông lên-

"Meo u!" Cục Bông hoảng hốt kêu lên.

A Trần đưa tay, vuốt ve bộ lông của Cục Bông. "Kêu nữa là ta ném ngươi ra ngoài-"

Cục Bông hiểu lời A Trần, lập tức im lặng.

Nó nằm trên đùi A Trần, cơ thể khẽ run rẩy.

"Tiểu Trần Trần.. đừng giận mà, ngươi xem, ngươi dọa Cục Bông sợ rồi." Phượng Sở Ca nhìn khuôn mặt giả bộ nghiêm túc của A Trần, không kìm được đưa tay nhéo nhéo..

Rõ ràng là một đứa trẻ, mà lần nào cũng làm ra vẻ như người lớn.

Bộ dạng này, không thể không nói là rất hài hước.

"Nữ nhân, buông tay!" Bị Phượng Sở Ca nhéo má, A Trần hốt hoảng kêu lên.

"Tiểu Trần Trần à.. có ai từng nói với ngươi, gương mặt ngươi rất thú vị không.."

Mặt của A Trần bị nhào nặn thành hình dáng khác, thấp giọng kêu. "Nữ nhân, nếu ngươi không buông tay, hậu quả tự chịu.."

"Cứ không buông, ngươi làm gì được ta nào.."

"Đợi đấy, đợi ta lớn lên, xem ta.."

"Ngươi đợi lớn lên.." Phượng Sở Ca cười. "Vậy trước khi lớn lên hãy để tỷ tỷ nghiền ngẫm đã.."

Trong mắt A Trần lóe lên vài tia giảo hoạt.

Khi hắn lớn lên..

Hắn nhất định phải nghiền trả lại!

"Tiểu thư, hai người đừng đùa nữa, người khác đang nhìn kìa." Tử Lan đứng phía sau, không thể nhịn được nữa, lên tiếng.

Nàng thực sự không hiểu, tại sao tiểu thư lại đối xử đặc biệt với đứa trẻ A Trần này như vậy.

Tử Lan biết, nếu là người tiểu thư không thích, tiểu thư sẽ không chạm vào dù chỉ một chút.

Giờ đây tiểu thư đối với A Trần đặc biệt như vậy, chẳng qua là vì tiểu thư rất thích hắn.

Nghe lời Tử Lan nói, Phượng Sở Ca lúc này mới buông tay.

Đến khi nàng buông tay, A Trần lấy tay che khuôn mặt đỏ bừng, hắn khẽ cúi đầu, trong mắt lóe lên vài phần ý cười..

Phượng Sở Ca ngẩng đầu lên, quả nhiên, không xa có đủ loại ánh mắt hướng về phía này.

Hách Liên Cẩn Ngọc nhìn Phượng Sở Ca với vẻ khinh thường.

Còn Phượng Thiển Tuyết thì hoàn toàn mang dáng vẻ xem kịch, như đang chờ đợi điều gì.

Ánh mắt thoáng lướt qua Phượng Thiển Tuyết, Phượng Sở Ca nhếch môi, lạnh lùng cười một tiếng..

"Tiểu thư, vừa rồi người hạ độc gì?" Nhận ra sự lạnh lùng trên người Phượng Sở Ca, Tử Lan lên tiếng hỏi.

"Mỹ Nhân Túy.." Phượng Sở Ca nheo mắt, môi đỏ khẽ mở, thốt ra ba chữ này.

"Mỹ Nhân Túy? Tiểu thư, đó là.." Tử Lan nói, ngập ngừng, giọng điệu lộ ra vài phần kinh ngạc, rõ ràng không ngờ tiểu thư lại hạ loại độc đó cho Phượng Thiển Tuyết.

Phượng Sở Ca cười nhẹ một tiếng, "Yên tâm, tiểu thư ngươi không chủ động hạ loại dược hạ lưu như vậy, chỉ là vừa rồi từ trên ly rượu gom lại đưa cho Phượng Thiển Tuyết thôi.."

Nghe xong câu này, Tử Lan mới hiểu ra.

Hóa ra là như vậy.

"Tử Lan à.. đợi xem kịch vui đi.. loại độc này chắc khoảng một khắc nữa sẽ từ từ phát tác thôi." Phượng Sở Ca nói, thản nhiên rót cho mình một ly rượu khác.

Bên kia, Phượng Thiển Tuyết luôn chờ xem kịch vui của Phượng Sở Ca.

Mỹ Nhân Túy, một khi nữ tử trúng độc này, cho dù là người trinh tiết nhất cũng lập tức biến thành dâm phụ.

Nàng ta đã không thể chờ đợi được cảnh Phượng Sở Ca bẽ mặt trước mọi người rồi..
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 62: Phượng Thiển Tuyết Cô Đơn

[HIDE-THANKS]
Nhưng trong lúc nàng ta từ từ chờ đợi, thân thể lại ngày càng nóng, tầm nhìn dường như cũng dần trở nên mờ mịt..

Phượng Thiển Tuyết lắc đầu, chỉ nghĩ là do mình vừa uống nhiều rượu.

Nhưng cảm giác nóng rực mạnh mẽ trong cơ thể, từng đợt từng đợt tấn công vào đầu nàng ta.

Lúc này, toàn thân Phượng Thiển Tuyết như kiến bò trên chảo.

Trong cơ thể tràn lên từng đợt nhiệt lưu.

Chỉ trong chốc lát, tầm nhìn của nàng hoàn toàn mơ hồ.

Giống như Phượng Thiển Tuyết đã nghĩ, một khi trúng Mỹ Nhân Túy, hành vi của người đó sẽ không còn nằm dưới sự kiểm soát của đầu óc!

Phượng Thiển Tuyết khẽ nheo mắt, đôi mắt lộ ra vài phần mờ mịt.

Nàng không ngừng cọ xát vào bên cạnh, trong miệng thậm chí phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.

Tiếng rên rỉ đó thu hút ánh mắt của những người xung quanh.

Mọi người nhìn lại thì thấy được một cảnh tượng kinh hoàng.

Phượng Thiển Tuyết đang tự cởi đồ của mình!

Người Vân gia nhìn thấy Phượng Thiển Tuyết như vậy, sắc mặt từng người từng người một trở nên cực kỳ khó coi!

"Phượng Thiển Tuyết, ngươi đang làm gì vậy?" Nhìn Phượng Thiển Tuyết, Vân gia chủ giận dữ quát.

Nhưng Phượng Thiển Tuyết đã không còn nghe thấy lời của Vân gia chủ, chỉ không ngừng cọ xát vào gần đó..

Vân gia chủ tức giận, tiến lên định kéo Phượng Thiển Tuyết lại.

Có lẽ cảm nhận được hơi thở của nam nhân bên cạnh, Phượng Thiển Tuyết thậm chí còn lao thẳng vào lòng Vân gia chủ..

"Hít!" Người có mặt không khỏi hít sâu.

Có người không nhịn được bật cười.

"Có vẻ đúng như Phượng Sở Ca nói, Phượng Thiển Tuyết đang cô đơn rồi.."

Gương mặt Vân gia chủ trở nên vô cùng khó coi.

Ông mạnh mẽ đánh một cú, khiến Phượng Thiển Tuyết ngất đi..

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Vân gia chủ nhìn Phượng Thiển Tuyết, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Ông tất nhiên biết Phượng Thiển Tuyết nhìn lạ lùng như vậy, chắc chắn là trúng phải độc gì đó!

"Hoàng thượng, Phượng Thiển Tuyết chắc chắn trúng độc gì đó, xin hoàng thượng tìm người đến khám cho rõ." Vân gia chủ nói.

Phượng Thiển Tuyết nay đã gả vào Vân gia, nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài, ít nhiều sẽ gây tổn hại đến danh tiếng của Vân gia.

Tuy nhiên.. nếu sự việc này có nguyên nhân khác, có lẽ tình hình sẽ thay đổi.

Yến tiệc hôm nay thực sự không yên bình, Thiên Khải Đế không ngờ yến hội lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Trong lòng có chút không hài lòng, nhưng nghe lời Vân gia chủ, cũng gật đầu đồng ý.

Ông ra lệnh cho thái giám bên cạnh. "Đi, gọi Lâm Mặc tới."

Lâm Mặc, là một luyện dược sư sơ cấp gia nhập gia tộc Hách Liên.

Luyện dược sư sơ cấp, cấp bậc tuy không cao, nhưng trên đại lục thiếu thốn luyện dược sư này, sớm đã được coi là bảo bối.

Cũng chính vì vậy, Lâm Mặc trở thành một nhân vật quan trọng trong gia tộc Hách Liên.

Thái giám không dám chậm trễ, vội vàng rời đi..

Chẳng mấy chốc, Lâm Mặc đã có mặt.

"Mau xem nàng có chuyện gì vậy?" Hắn vừa xuất hiện, Vân gia chủ đã vội vã nói.

Lâm Mặc tiến lên, kiểm tra khí tức và mạch đập của Phượng Thiển Tuyết, cuối cùng mới lên tiếng.

"Hoàng thượng, Vân gia chủ, nàng trúng Mỹ Nhân Túy.."

"Mỹ Nhân Túy?" Nghe ba chữ này, sắc mặt của mọi người đều biến đổi.

Loại dược ti tiện như Mỹ Nhân Túy lại xuất hiện ở đây..

"Đang yên lành trúng Mỹ Nhân Túy.. có vẻ là có người cố tình hãm hại.." Hách Liên Cẩn Ngọc đứng bên cạnh, bỗng nheo nheo mắt nói. "Phượng Sở Ca.. vừa rồi chỉ có ngươi kính rượu nàng, nói xem, có phải ngươi giở trò không?"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 63: Lấy Đạo Của Người Trị Người

[HIDE-THANKS]
Trong lúc nói, Hách Liên Cẩn Ngọc lạnh lùng nhìn Phượng Sở Ca.

Hắn khẳng định tất cả đều do Phượng Sở Ca làm.

Vừa rồi, chỉ có Phượng Sở Ca kính rượu cho Phượng Thiển Tuyết.

Và chỉ có ly rượu đó là cách duy nhất để trúng độc!

"Lâm Mặc, đi kiểm tra xem ly rượu này có độc không."

Lâm Mặc cầm lấy ly rượu, cẩn thận quan sát, đột nhiên ngẩng đầu lên-

"Đúng vậy, trong ly này, đích thị có Mỹ Nhân Túy."

"Phượng Sở Ca, ngươi là kẻ độc ác, giờ còn gì để nói?" Hách Liên Cẩn Ngọc lớn tiếng mắng, tràn đầy khinh miệt.

Nhưng nhìn kỹ, không khó để nhận ra vài tia hả hê trong mắt hắn.

Theo lời của Hách Liên Cẩn Ngọc, toàn bộ mọi người đều nhìn về phía Phượng Sở Ca.

Nữ nhân độc ác..

Bốn chữ này, mọi người hiện giờ đều tin tưởng không chút nghi ngờ.

Phượng Sở Ca vừa hủy dung Thủy Ngọc Nhi, bây giờ mọi người vẫn nhớ rõ mồn một.

Phượng Sở Ca ra tay, quả thực rất chính xác!

Và bây giờ, Phượng Thiển Tuyết trúng Mỹ Nhân Túy, tất cả dấu hiệu đều chỉ ra rằng đây là do Phượng Sở Ca làm.

"Không ngờ nàng ta lại dùng loại dược hèn hạ như Mỹ Nhân Túy.. thật là đê tiện vô sỉ!"

"Đúng vậy? Dùng Mỹ Nhân Túy đối phó với tỷ muội ruột của mình, thật không phải con người!"

Bên cạnh vài người đã bắt đầu xì xào bàn tán.

Lúc này, sắc mặt của Vân gia chủ dần dần khôi phục lại.

Tình hình hiện tại, nếu thực sự đẩy mọi chuyện lên đầu Phượng Sở Ca, thì danh tiếng của Vân gia cũng sẽ được bảo toàn..

"Phượng Sở Ca, nàng ta là tỷ tỷ ruột của ngươi, dù ngươi có ghét nàng ta đến đâu cũng không thể dùng loại độc dược này để hãm hại nàng chứ?" Vân gia chủ nói với vẻ mặt giận dữ.

Phượng Sở Ca vẫn tựa vào ghế, nghe họ nói một hồi, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu lên..

"Thưa các vị, nói chuyện cần có chứng cứ, các ngươi dựa vào đâu mà khẳng định ta mang Mỹ Nhân Túy để hãm hại nàng ta?"

Thấy Phượng Sở Ca cãi lại, Vân gia chủ lên tiếng. "Không phải ngươi, chẳng lẽ nàng ta tự hại chính mình?"

Hiện tại là cơ hội rửa sạch tiếng xấu cho Phượng Thiển Tuyết, ông nhất định không thể bỏ qua.

"Tại sao các ngươi không nghĩ rằng nàng ta tự hại mình?" Phượng Sở Ca tựa vào ghế, khoanh tay, cười lạnh nói..

"Nhị tỷ của ta nay đã cô đơn quá lâu, có khi chính nàng cố tình dùng loại thuốc này. Nhưng cũng không thể trách nàng, ai bảo nàng còn trẻ đã mất phu quân.."

Lời của Phượng Sở Ca khiến sắc mặt Vân gia chủ xanh mét. "Sao có thể không phải ngươi!"

"Ta nói Mỹ Nhân Túy không phải do ta hạ, thì chính là không phải ta hạ!" Ánh mắt Phượng Sở Ca lóe lên, giọng điệu đột ngột chuyển.

Từ đầu đến cuối, nàng chưa từng động vào loại thuốc này, chỉ gom lại thuốc trên ly rượu bằng linh lực, rồi đưa tất cả vào ly của Phượng Thiển Tuyết..

Lấy đạo của người trị người..

Cách làm như vậy không quá đáng!

Nếu có trách, thì chỉ trách Phượng Thiển Tuyết tự mình hại mình.

Nếu không phải nàng ta dùng Mỹ Nhân Túy, tất cả chuyện này đã không xảy ra.

"Phượng Sở Ca, ngươi còn dám cãi bướng!" Hách Liên Cẩn Ngọc đứng dậy bước đến cạnh Vân gia chủ..

Nhìn Hách Liên Cẩn Ngọc, trong mắt Phượng Sở Ca thoáng qua một tia lạnh lẽo.

Nàng liếc nhìn xung quanh. "Nếu các ngươi nghi ngờ có người hạ độc, sao không điều tra tìm kiếm. Từ đầu đến giờ, chúng ta vẫn luôn ở trong này không hề rời đi, các ngươi thử tìm xem.. rốt cuộc trên người ai có bình đựng Mỹ Nhân Túy!"

Một khi dính phải Mỹ Nhân Túy sẽ phát huy tác dụng.

Như vậy, chỉ có thể dùng bình để đựng.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 64: Gả Gà, Gả Lợn, Gả Chó Cũng Không Gả Cho Ngươi

[HIDE-THANKS]
Trên cao, Tô hoàng hậu dựa vào ghế, nhìn Phượng Sở Ca như vậy, không khỏi có chút ngẩn ngơ..

"Giống.. thật là quá giống rồi.." Nàng khẽ nheo mắt, nhẹ giọng thầm thì.

"Hoàng hậu, sao vậy?" Thiên Khải Đế chú ý thấy sự khác lạ của Tô hoàng hậu, quay đầu hỏi.

Lúc này Tô hoàng hậu mới hồi thần, khẽ lắc đầu. "Không có gì."

Lại nhìn Phượng Sở Ca, Tô hoàng hậu nói, "Đề nghị của Sở Ca cũng không tệ, tránh cho mọi người đoán mò lung tung.."

Nghe vậy, Thiên Khải Đế cũng gật đầu. "Nếu vậy.. thì hãy lục soát đi."

Thiên Khải Đế vừa nói vừa truyền lệnh xuống.

Chẳng mấy chốc, có cung nữ và thị vệ tiến lên, lần lượt lục soát những người trong sảnh.

Phượng Sở Ca và A Trần, không ai thoát được, đều bị lục soát.

Nhưng lục soát đến cuối cùng, cũng không thấy bóng dáng cái bình thuốc nào.

Trên người không có, xung quanh càng không có.

"Phượng Sở Ca.. chắc chắn là ngươi đã giấu nó rồi." Hách Liên Cẩn Ngọc vẫn không chịu buông tha mà nói.

"Tam vương gia, ngài thật là sốt ruột phá án quá.." Phượng Sở Ca nhìn Hách Liên Cẩn Ngọc với ánh mắt sâu xa.

Nàng thật không ngờ, Hách Liên Cẩn Ngọc lại muốn thấy nàng chết đến vậy!

Ánh mắt đó, mang vài phần giễu cợt.

Ánh mắt lạnh lẽo, khiến Hách Liên Cẩn Ngọc như ngồi trên kim châm, cả người như bị dội một chậu nước lạnh, từ trong xương phát ra từng đợt lạnh lẽo.

Cảm giác này càng lúc càng mạnh mẽ, cho đến khi Phượng Sở Ca dời ánh mắt đi..

Phượng Sở Ca khẽ nhướng mày, mở miệng nói, "Chúng ta đều đã bị lục soát.. Nhị tỷ cũng nên bị lục soát một chút chứ? Tuy là nàng bị trúng Mỹ Nhân Túy, nhưng chỉ có mỗi nàng không bị lục soát, thì quá không công bằng rồi.."

Thấy trên người Phượng Sở Ca không tìm được gì, Tô hoàng hậu đã thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này nghe lời của Phượng Sở Ca nói, cũng không khỏi gật đầu. "Phải đấy.."

Nói rồi, Tô hoàng hậu ra ý cho một cung nữ, "Cũng đi lục soát Phượng nhị tiểu thư.."

Cung nữ đó nhận lệnh, tiến lên bắt đầu lục soát người Phượng Thiển Tuyết.

Đột nhiên, tay của cung nữ dừng lại, sau đó, từ trong lòng Phượng Thiển Tuyết, lấy ra một cái bình sứ nhỏ màu trắng.

"Hoàng thượng hoàng hậu.. nô tỳ tìm thấy cái này.."

"Lâm Mặc.." Tô hoàng hậu mở miệng.

Lâm Mặc nghe tiếng, tiến tới cầm lấy cái bình đó.

Mở nắp bình, chỉ ngửi nhẹ một chút, Lâm Mặc vội đóng nắp lại, sắc mặt có chút khó coi. "Không sai.. chính là nó.."

Lời vừa ra, cả đại sảnh xôn xao-

Mỹ Nhân Túy, lại tìm thấy trong lòng Phượng Thiển Tuyết!

Sắc mặt của Hách Liên Cẩn Ngọc cũng thay đổi liên tục.

Ban đầu hắn chắc chắn việc này là do Phượng Sở Ca làm, giờ Mỹ Nhân Túy lại trên người Phượng Thiển Tuyết, điều này không nghi ngờ gì là tát vào mặt hắn.

Hách Liên Cẩn Ngọc tức giận, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Phượng Sở Ca, "Chắc chắn là ngươi đã đặt cái bình này vào trong lòng Phượng Thiển Tuyết.."

Phượng Sở Ca đứng dậy, đôi mắt tràn đầy sự lãnh đạm.

Khóe môi khẽ nhếch, Phượng Sở Ca lạnh lùng cười, "Tam vương gia, ngài tận mắt thấy ta làm những việc này hay sao? Nếu không thấy, thì đừng nói chắc chắn như vậy!"

Nói rồi, khóe môi của nàng càng sâu sắc hơn: "Ta không biết tại sao Tam vương gia ngài cứ liên tục vu oan cho ta. Nhưng.. nếu vì không muốn cưới ta làm vợ mà nói ra những lời như vậy, thì ta Phượng Sở Ca ở đây tuyên bố rõ! Ta Phượng Sở Ca gả gà, gả lợn, gả chó, cũng tuyệt đối không gả cho ngài!"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 65: Tự Mình Hạ Độc?

[HIDE-THANKS]
"Gả gà, gả lợn, gả chó cũng không gả cho ngươi." Lời này chẳng phải là ngầm ví von Hách Liên Cẩn Ngọc còn không bằng heo chó sao?

Sắc mặt Hách Liên Cẩn Ngọc lạnh lẽo. "Phượng Sở Ca, nếu không phải ngươi thì còn ai nữa?"

Ánh mắt Phượng Sở Ca khẽ nhướng lên: "Ta lại nghĩ là ngươi đấy! Không chừng chính Tam vương gia ngươi đã lấy Mỹ Nhân Túy thừa lúc mọi người không để ý mà hạ độc.."

Hách Liên Cẩn Ngọc không ngờ Phượng Sở Ca lại đổ ngược lại, cắn răng nói. "Phượng Sở Ca, ngươi nói lung tung"

"Vương gia giận sao? Ta có thể hiểu là ngươi giận quá hóa thẹn không?"

"Ngươi.." Hách Liên Cẩn Ngọc tức giận tột độ, muốn nói thêm gì đó, thì Thiên Khải Đế xoa xoa thái dương, xua tay..

"Được rồi.. đừng cãi nhau nữa." Nói xong, nhìn sang Lâm Mặc đang điều tra xung quanh. "Lâm Mặc, có gì phát hiện không?"

"Hoàng thượng.. tay của vị cô nương này có dính ít Mỹ Nhân Túy, có vẻ.. Mỹ Nhân Túy, đích thực đã qua tay nàng."

Thiên Khải Đế khẽ nheo mắt..

"Nói như vậy, thuốc này, chính nàng tự hạ rồi?"

"Bẩm hoàng thượng, hiện tại xem ra, không loại trừ khả năng này.." Lâm Mặc cúi đầu, nhạt nhẽo nói.

Nghe đến đây, cả khán phòng lại xôn xao-

Mỹ Nhân Túy, quả thật là chính nàng tự hạ sao?

Vậy thì..

Nghĩ đến đây, người nhà Vân gia cùng với các thị vệ, tỳ nữ đang theo dõi đều không nhịn được cười.

Mặt Vân gia chủ đỏ bừng vì tức giận, không ngờ Phượng Thiển Tuyết lại làm ra chuyện mất mặt như vậy!

Nay Phượng Thiển Tuyết đã gả vào Vân gia, tức là người của Vân gia!

Phượng thị đã suy tàn, giờ lại xảy ra chuyện như vậy, tổn hại danh dự chỉ có thể là Vân gia chịu!

Thiên Khải Đế cũng không ngờ sự việc lại ra thế này, có chút không tự nhiên mà nhếch môi.

"Chuyện này.. thật là khó tin.."

"Hoàng thượng, thực ra cũng không khó hiểu." Dung gia chủ đang xem kịch vui từ nãy đến giờ bỗng lên tiếng. "Có lẽ Vân nhị thiếu gia gặp chuyện không may, nhị thiếu phu nhân không chịu nổi cú sốc nên tinh thần thất thường, mới làm ra chuyện này.."

Lời này, vô tình lại khẳng định sự việc Phượng Thiển Tuyết tự hạ độc chính mình.

Nghe lời Dung gia chủ, Thiên Khải Đế nhíu mày, dường như đang suy nghĩ, một lát sau mới gật đầu. "Ừ, có lý."

Dung gia chủ không ngừng cười thêm mấy tiếng, quay đầu, lại thấy Vân gia chủ phẫn nộ nhìn mình-

"Họ Dung kia, ngươi hà tất phải thừa nước đục thả câu? Ta nói cho ngươi biết, dù có xảy ra chuyện như vậy, gia tộc ngươi cũng không bằng gia tộc ta. Con trai ta, Triệt nhi hiện đang ở học viện Vân Thiên, đang ở lớp cao cấp nhất, con gái ta cũng đã vào lớp trung cấp.. Còn con trai con gái ngươi thì sao? Tuy đã vào học viện Vân Thiên, nhưng vẫn ở lớp thấp nhất!"

Nhắc đến con trai mình là Vân Thiên Triệt, sắc mặt Vân gia chủ mới dịu lại, trong mắt lộ vài phần tự hào.

Vân gia có hai thiếu gia.

Nhị thiếu gia là ngốc tử không sai, nhưng đại thiếu gia Vân Thiên Triệt lại là thiên tài hiếm có trên toàn Thiên Khải và cả đại lục.

Năm năm trước, Vân Thiên Triệt bước vào học viện Vân Thiên, và trong học viện đã biểu hiện cực kỳ xuất sắc, chỉ trong thời gian ngắn năm năm, đã từ lớp thấp nhất lên lớp cao nhất.

Không chỉ vậy, trên bảng xếp hạng mỹ nam đại lục, Vân Thiên Triệt đứng thứ hai!

Lúc này, những điềm xui trước đây như bị quét sạch, Vân gia chủ hớn hở nhìn Dung gia chủ.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 66: Nhịn Nhục Là Kẻ Ngốc!

[HIDE-THANKS]
Chỉ cần nghĩ đến người con trai Vân Thiên Triệt, Vân gia chủ liền cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Quả thật là eo cũng không đau, chân cũng không mỏi nữa~những ấm ức vừa phải chịu đựng, giờ đây cũng tan biến hết..

Dung gia chủ có ý muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thốt ra lời.

Nói đến thế hệ trẻ của các đại gia tộc, người xuất sắc nhất đích thực là Vân gia.

Trong toàn bộ đại lục Vân Thiên, Vân Thiên Triệt luôn là một nhân vật phong vân, điều này không ai có thể phủ nhận!

Dù Dung gia cũng có hai người vào học viện Vân Thiên, nhưng thực lực của hai người họ hoàn toàn không thể so sánh với người của Vân gia.

Hai người của Dung gia, một đã vào được hai năm, một được một năm, lâu như vậy mà vẫn ở trong lớp kém nhất..

Giữa các đại gia tộc, luôn có sự so sánh lẫn nhau.

Thế hệ trẻ của các gia tộc đại diện cho tiềm năng phát triển tương lai của mỗi gia tộc.

Về tiềm năng mà nói, Dung gia không thể bằng Vân gia.

Nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Dung gia chủ giờ đã sụp đổ, Vân gia chủ không khỏi cười lạnh một tiếng.

"Thôi được rồi, chuyện hôm nay thực sự quá lạ lùng.. mọi người ngồi xuống đi.. đừng để xảy ra thêm chuyện phiền phức.." Thiên Khải Đế nhức đầu xoa trán nói.

Ai có thể ngờ hôm nay lại xảy ra nhiều bất ngờ như vậy?

Nghe Thiên Khải Đế nói vậy, mọi người cuối cùng cũng im lặng.

Mọi người đều cẩn thận thưởng thức các món ăn của mình, không ai dám nói thêm lời nào.

Chỉ sợ rằng vận đen hôm nay sẽ đổ lên đầu mình.

Hách Liên Cẩn Ngọc vừa bị Phượng Sở Ca làm mất mặt. Giờ đây, hắn ngồi lại vị trí của mình với vẻ mặt đầy âm u.

Hắn khẽ nhấc mí mắt, nhìn Phượng Sở Ca đang dựa lưng vào ghế một cách thản nhiên, trong mắt hắn lộ ra một vài tia lạnh lẽo-

Chưa bao giờ có ai dám làm mất mặt hắn trước mặt mọi người như vậy!

Phượng Sở Ca là người đầu tiên!

"Tam hoàng huynh, thế nào? Tiểu thư Phượng gia quả thật là một người thú vị phải không?" Bên cạnh, truyền đến một giọng cười nhẹ.

"Hừ." Hách Liên Cẩn Ngọc hừ lạnh. "Đúng là một độc phụ! Cũng chỉ có chút tài mọn."

Hách Liên Tử Hiên rót một ly trà, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cái ly, trong mắt càng thêm vài phần thú vị.

Hắn sẽ không nói cho Hách Liên Cẩn Ngọc biết, thực ra Phượng Sở Ca đã là một luyện dược sư trung cấp!

Chỉ là không biết khi Hách Liên Cẩn Ngọc biết được sự thật này, bộ mặt của hắn ta sẽ buồn cười ra sao..

* * *

Yến hội cuối cùng cũng kết thúc, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Thiên Khải Đế vừa tuyên bố kết thúc yến hội, người của Vân gia và Dung gia đều vội vàng rời đi, không dám ở lại thêm một bước, sợ rằng lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Không thể trách họ vội vàng như vậy, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện bất ngờ..

Phượng Sở Ca vừa định xin lui, Tô hoàng hậu đã gọi nàng lại.

"Hoàng hậu, ngài còn việc gì sao?" Phượng Sở Ca hỏi.

Tô hoàng hậu từ cao tọa bước xuống, đến trước mặt Phượng Sở Ca, nàng đưa tay, nắm chặt tay Phượng Sở Ca..

"Sở Ca à.. Cẩn Ngọc đứa trẻ đó không tệ đâu, ngươi đừng để bụng lời nói của nó.."

Phượng Sở Ca khẽ nhướng mày, thấy ánh mắt của Tô hoàng hậu, cuối cùng gật đầu, "Ta sẽ không chủ động gây khó dễ cho hắn."

Nàng sẽ không chủ động làm khó bất kỳ ai.

Nhưng.. nếu có ai muốn làm khó nàng, nàng nhất định sẽ không nương tay mà phản công lại!

Uất ức nhẫn nhục, đó là kẻ ngốc!
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 67: Gặp Nguy Hiểm Trên Đường

[HIDE-THANKS]
Tô hoàng hậu làm sao không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Phượng Sở Ca?

Tính cách của Hách Liên Cẩn Ngọc, Tô hoàng hậu vẫn biết rất rõ.

Thực ra, bản chất hắn không xấu, chỉ là người rất cố chấp, một khi đã xác định điều gì, hắn chắc chắn sẽ theo đến cùng.

Giống như bây giờ, hắn cho rằng Phượng Sở Ca không phải người tốt..

Nghĩ đến đây, Tô hoàng hậu thở dài, "Chỉ tiếc là Cẩn Ngọc không có mắt nhìn."

Mãi một lúc lâu, Tô hoàng hậu mới buông tay Phượng Sở Ca, "Hôm nay ngươi cũng mệt rồi, cứ về nghỉ ngơi trước.. nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, sau này nếu có khó khăn, cứ đến tìm ta.. Năm xưa, ta và mẫu thân ngươi là bằng hữu thân nhất."

Nhắc đến Kiến Đức năm xưa, Tô hoàng hậu thoáng dừng lại..

Phượng Sở Ca không bỏ qua được ánh mắt tiếc nuối của Tô hoàng hậu.

Trong ký ức của nàng, mẫu thân của thân thể này chưa từng có một nụ cười, ngày ngày u sầu, cuối cùng vì bệnh mà qua đời.

Tô hoàng hậu lại thở dài một tiếng, "Ta cũng không giữ ngươi nữa, ngày sau hãy thường vào cung bầu bạn với ta nhé?"

Phượng Sở Ca mỉm cười gật đầu. "Sẽ có dịp, nhất định Sở Ca sẽ thường xuyên đến thăm.."

Sau vài câu khách sáo, Phượng Sở Ca mới rời khỏi hoàng cung.

Vẫn là chiếc xe ngựa lúc đến.

Tử Lan bên ngoài điều khiển ngựa, bên trong, Phượng Sở Ca ngồi cùng A Trần.

Trên đường đi, A Trần chẳng nói lời nào.

"Tiểu Trần Trần, ngươi sao vậy? Chẳng lẽ bị cảnh đẫm máu ở yến tiệc làm sợ hãi?" Phượng Sở Ca chợt nhận ra, dường như những chuyện xảy ra ở yến tiệc..

Ừm.. có vẻ không phù hợp với trẻ con..

Lúc này A Trần mới từ từ mở mắt.

"Nữ nhân, ta sẽ không để ngươi phải gả cho lợn chó đâu.."

Khi nói điều này, đôi mắt tròn xoe của A Trần lấp lánh như sao.

Phượng Sở Ca ngay lập tức nghẹn lời..

Nàng chỉ nói bâng quơ, tiểu quỷ này lại để trong lòng sao?

Thế nhưng, cúi xuống nhìn sự kiên định đầy trong mắt A Trần, lòng Phượng Sở Ca bỗng trào dâng một cảm giác ấm áp.

Khóe môi khẽ nhếch, Phượng Sở Ca nhẹ nhàng cào cào đầu A Trần. "Tiểu quỷ, toàn nói lời hay!"

A Trần cúi đầu xuống.. trong mắt lóe lên vài tia sáng.

Sẽ có một ngày, Phượng Sở Ca sẽ biết, hắn không phải là một đứa trẻ..

Xe ngựa tiếp tục đi về phía Nam.

Khi cách Phượng phủ không xa, trong một khu rừng, Phượng Sở Ca đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên mở mắt ra.

Xung quanh, gió nổi, truyền đến tiếng xào xạc của lá cây.

Trong âm thanh đó, từng luồng khí tức khác thường truyền đến..

Trong mắt nàng lóe lên vài phần lạnh lẽo.

Khí tức này, nàng không thể quen thuộc hơn.

Đó là..

Sát ý!

Lúc này dường như A Trần cũng cảm nhận được sự khác thường bên ngoài, mở mắt ra, tay ôm chặt Cục Bông.

"Nữ nhân, có người đến gây rắc rối cho ngươi rồi.."

Lời của A Trần vừa dứt, xung quanh vang lên một loạt tiếng cây cối bị bẻ gãy..

Ngay lúc đó, từ bốn phía, vô số luồng khí mạnh mẽ lao thẳng về phía xe ngựa.

Đồng tử Phượng Sở Ca co lại.

Nàng vung tay, ôm lấy A Trần.

Khi luồng khí mạnh mẽ đó phá vỡ xe ngựa, chỉ nghe một tiếng nổ lớn, Phượng Sở Ca ôm A Trần phá xe mà ra.

Tử Lan cũng theo sát sau đó, lướt sang một bên..

Đợi khi họ di chuyển sang một bên, mới phát hiện chiếc xe ngựa họ đang ngồi đã bị lửa lớn thiêu rụi.

Phượng Sở Ca đứng đó, đôi mắt khẽ nheo lại, nhìn hàng loạt bóng đen không xa..
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 68: Tên Hề Nhảy Nhót

[HIDE-THANKS]
Trong đáy mắt lóe lên sự lạnh lẽo vô tận.

Phượng Sở Ca nhìn bọn chúng, cười lạnh-

"Là ai? Thủ đoạn lớn như vậy, lại dám mời người của Diêm Vương Điện đến.."

Những hắc y nhân đứng thành hàng nghe thấy lời của Phượng Sở Ca, trong mắt họ đồng loạt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Nữ nhân này, lại biết bọn họ đến từ Diêm Vương Điện?

Diêm Vương Điện, tổ chức sát thủ lớn thứ hai ở Thiên Khải, dù không thể sánh được với Phong Nguyệt Lâu nổi lên trong những năm gần đây, nhưng bên ngoài vẫn có câu nói-

"Diêm Vương muốn ngươi chết lúc ba canh, tuyệt đối không giữ người đến năm canh"

Điều này đủ để thấy địa vị của Diêm Vương Điện trong giang hồ!

Tuy nhiên, Diêm Vương Điện tuy có danh tiếng lớn, nhưng người có thể ngay lập tức nhận ra bọn họ đến từ Diêm Vương Điện thì không có nhiều!

Giờ đây Phượng Sở Ca liếc mắt đã nhận ra bọn họ, thực sự khiến họ vô cùng kinh ngạc.

Những người đó nhìn nhau một cái, dù kinh ngạc nhưng cũng không nói nhiều lời, chỉ đột nhiên lao người lên, tấn công về phía Phượng Sở Ca!

Năm hắc y nhân này, thực lực mỗi người đều ở cấp độ Linh Sư thậm chí Linh Tông.

Lúc này, xung quanh họ đều bùng lên những luồng khí mạnh mẽ.

Nhìn những kẻ đối diện chuẩn bị tấn công, Phượng Sở Ca nheo nheo mắt.

Nàng đột nhiên mở miệng-

"Tử Lan, chăm sóc tốt A Trần, mấy tên hề nhảy nhót này giao cho ta! Ồ đúng rồi, một lát nữa nhớ bịt mắt A Trần.."

Lời vừa dứt, Phượng Sở Ca vung tay áo, toàn thân tiến thẳng về phía trước..

Xung quanh, chỉ còn tiếng gió thổi lá cây xào xạc, và tiếng khí lưu lướt qua bên tai.

Bóng dáng trắng tinh đó, trực tiếp lướt qua không trung, lao về phía năm người đàn ông mặc đồ đen.

Quanh thân nàng, đột nhiên phát ra một khí thế cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí đè ép khiến năm người đó có phần không thở nổi.

Năm kẻ chủ động tấn công vào Phượng Sở Ca, bị áp lực từ khí thế mạnh mẽ đó ép lùi lại liên tục!

Bụi mù bốc lên xung quanh, lá cây rơi đầy mặt đất bay tán loạn.

Năm người lùi về sau vài mét, lúc này mới hoàn toàn dừng lại..

Những người đó lại nhìn nhau, không ngoại lệ, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương!

Ngày đó, Phượng Triều Dương tìm đến họ, chỉ dặn dò rằng bên cạnh Phượng Sở Ca có một thị nữ thực lực rất mạnh, còn lại không đáng sợ.

Dù sao, trong mắt người ngoài, Phượng Sở Ca chỉ là một phế vật!

Nhưng giờ đây, tình hình hoàn toàn không như vậy.

Thực lực mà Phượng Sở Ca vừa bộc phát ra, hoàn toàn vượt qua Linh Sư, nếu không có gì bất ngờ, nàng gần như đã đạt tới Linh Tông thậm chí vượt lên Linh Tông!

Phượng Sở Ca lơ lửng giữa không trung, hai tay khoanh trước ngực, nhìn xuống những kẻ bên dưới.

Đây là lần đầu tiên trong những ngày qua nàng thể hiện ra thực lực thực sự của mình trước mặt người ngoài.

Không vì điều gì khác, chỉ vì, những người này trong mắt nàng bây giờ chẳng qua chỉ là năm cái xác chết mà thôi!

Gió thổi qua, cuốn bay mái tóc dài của nàng.

Thiếu nữ áo trắng lơ lửng giữa không trung đó, trên khuôn mặt lạnh lùng không mang chút biểu cảm nào.

Ánh mắt của nàng rất lạnh, ánh mắt băng giá đó thực sự chỉ như là đang nhìn người chết..

Dưới ánh mắt băng giá của nàng, năm hắc y nhân lần đầu tiên cảm nhận được sự sợ hãi..

Đúng vậy, chính là sự sợ hãi.

Ánh mắt Phượng Sở Ca quá đỗi lạnh lùng.

Họ chưa bao giờ thấy ánh mắt lạnh lùng như vậy.

Giống như.. từ tu la đến từ địa ngục, khiến từ trong xương cốt người ta sinh ra cảm giác lạnh giá..

Lần đầu tiên, họ nảy ra ý định muốn chạy trốn.

Nhưng ngay lúc này, Phượng Sở Ca đột ngột giơ tay lên.

Luồng khí mạnh mẽ, hóa thành những lưỡi dao sắc bén, hướng thẳng tới năm người đó..
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 69: Phượng Gia Tự Tìm Đường Chết

[HIDE-THANKS]
Năm người chỉ cảm thấy một áp lực mạnh mẽ ập đến, thậm chí khiến họ cảm thấy ngột ngạt.

Gió mạnh lướt qua, làm mù tầm nhìn của bọn họ.

Ngay lúc này, một lưỡi khí mạnh mẽ lao thẳng về phía họ.

Chưa kịp phản ứng, lưỡi khí đã chém ngang qua thân thể-

"Á!"

Trong khu rừng yên tĩnh, bỗng vang lên vài tiếng gào thét kinh khủng.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, cả khu rừng lại trở về sự yên tĩnh vốn có.

Mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa xung quanh.

Những hắc y nhân đứng đó bây giờ đều đã bị chém ngang eo, phần trên và dưới cơ thể tách rời.

Phượng Sở Ca đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn mọi thứ, khóe môi lạnh lẽo nhếch lên một đường cong.

"Đã nói chỉ là những tên hề nhảy nhót mà thôi.."

Nàng phủi tay, xoay người, liền thấy A Trần đứng không xa nhìn chằm chằm vào mọi thứ..

Phượng Sở Ca nhíu mày, vội tiến đến, che mắt A Trần lại..

"Không dành cho trẻ em, không dành cho trẻ em.."

A Trần né khỏi tay Phượng Sở Ca, đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Phượng Sở Ca. "Nữ nhân, sau này, ta tuyệt đối không để ngươi phải dính nhiều máu như vậy nữa.."

Trái tim Phượng Sở Ca ấm áp.

Nàng nhận ra, tiểu quỷ này có cái miệng ngọt ngào, luôn biết nói lời hay để sưởi ấm trái tim nàng.

Nhưng.. hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ..

Phượng Sở Ca nhẹ thở dài, "Được rồi, đi thôi, chúng ta về nhà.."

"Tiểu thư.." Tử Lan từ bên cạnh tiến lên. "Tiểu thư, A Trần thiếu gia không cho ta đụng vào cậu ấy nên ta không thể che mắt cậu ấy, để cậu ấy chứng kiến cảnh tượng kinh khủng như vậy.."

"Không sao, tiểu Trần Trần của chúng ta không phải là đứa trẻ bình thường.." Phượng Sở Ca nhếch môi.

"Nhưng tiểu thư, ngài giết những người đó, sao không ép hỏi xem ai đã thuê họ đến giết người?"

Phượng Sở Ca lạnh lùng cười hai tiếng, "Cần gì phải hỏi? Ngoài Phượng Triều Dương và cả nhà hắn, còn có ai nữa?"

Hiện tại người nàng đắc tội cũng chỉ có Phượng gia, Thủy gia và Hách Liên Cẩn Ngọc thôi.

Người Thủy gia mới từ yến tiệc trở về, chắc đang bận rộn lo lắng cho thương tích của Thủy gia chủ và Thủy Ngọc Nhi, đâu có rảnh mà thuê sát thủ?

Hách Liên Cẩn Ngọc tuy không ra gì, nhưng Phượng Sở Ca tin, hắn chưa đến mức đê tiện như vậy.

Tính ra thì chỉ có Phượng gia mà thôi..

"Phượng gia đã suy tàn đến mức này rồi, họ còn không biết rút kinh nghiệm!" Tử Lan dậm chân: "Giờ còn dám thuê sát thủ đến, thật là quá đáng! Tiểu thư, lần này phải cho họ một bài học, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho họ!"

Phượng Sở Ca khẽ nheo mắt-

Đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua cho Phượng Triều Dương và bọn họ..

Nếu chuyện này cứ thế mà xong, thì nàng không còn là Phượng Sở Ca nữa!

Trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, Phượng Sở Ca đột nhiên nhếch môi.

Quay đầu, nàng nhìn Tử Lan, "Tử Lan, ngươi theo ta lâu rồi, ta tặng cho ngươi một tổ chức sát thủ để chơi nhé.."

Tử Lan giật mình. Nhưng rồi, nàng hiểu ra ý của Phượng Sở Ca.

Trên mặt Tử Lan lộ ra vài phần kinh ngạc, sau đó là nụ cười..

Với tính cách của tiểu thư, đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua cho Diêm Vương Điện!

"Tiểu thư muốn thâu tóm Diêm Vương Điện?"

Phượng Sở Ca không khẳng định cũng không phủ nhận, khóe môi nàng càng nhếch lên sâu hơn.

Nhìn lướt qua xung quanh, Phượng Sở Ca thở dài: "Đáng tiếc, mất xe ngựa rồi, chúng ta chỉ có thể đi bộ về, nhưng mà, đi bộ cũng tốt, coi như rèn luyện thân thể.."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back