Welcome! You have been invited by Phượng Chiếu Ngọc to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 50: Hắn Không Muốn Cưới!

[HIDE-THANKS]
Thiên Khải Đế lướt qua Phượng Sở Ca, trong mắt lóe lên chút ngạc nhiên.

"Ngươi.. chính là Phượng Sở Ca?"

"Bẩm Hoàng thượng, chính là dân nữ." Phượng Sở Ca đứng dậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lại.

Thiên Khải Đế chăm chú quan sát Phượng Sở Ca, đôi mắt khẽ nheo lại. Ánh mắt thoáng chút ý nghĩa sâu xa, ông vuốt râu: "Lần trước trẫm gặp ngươi, ngươi mới mười tuổi, không ngờ thoáng chốc đã sáu năm, Sở Ca cũng đã lớn khôn. Bao nhiêu năm qua, ở bên ngoài có tốt không?"

Phượng Sở Ca nhếch môi.

Nàng chưa bao giờ cảm thấy Thiên Khải Đế thực sự quan tâm đến mình.

Nếu thật sự quan tâm thì năm đó nguyên chủ đã không bị đuổi khỏi Phượng phủ, chết nơi tha hương rồi.

Nhưng nghe ông hỏi thế, nàng không thể không đáp..

"Đa tạ Hoàng thượng quan tâm. Mấy năm nay dân nữ vẫn tốt."

Ngồi bên cạnh Thiên Khải Đế là Tô hoàng hậu. Càng nhìn Phượng Sở Ca, bà càng thích.

Năm xưa, bà và mẫu thân của Phượng Sở Ca, Công chúa Kiến Đức, là bạn thân thiết.

Khi Phượng Sở Ca chưa ra đời, đã định hôn sự cho nàng và Hắc Liên Cẩn Ngọc.

Nhìn con dâu tương lai của mình, khuôn mặt lộng lẫy của Tô hoàng hậu càng thêm rạng rỡ.

Bà quay đầu nhìn Thiên Khải Đế: "Sao nào, hoàng thượng, thiếp đã nói Sở Ca không phải như lời đồn bên ngoài mà? Năm xưa Kiến Đức tuyệt sắc nhường nào, Sở Ca chắc chắn cũng không kém đâu."

"Haha, đúng vậy.." Thiên Khải Đế đồng ý.

"Sở Ca phải không? Mau lại đây.. đến chỗ cữu nương." Tô hoàng hậu vẫy tay, cười nói.

"Hoàng hậu nương nương, Sở Ca không dám mạo phạm." Phượng Sở Ca nhẹ cúi đầu, che giấu ánh mắt.

"Haha.. đứa trẻ này thật cẩn trọng!" Nói rồi, Tô hoàng hậu như nghĩ ra điều gì: "Nói đến, Sở Ca đứa trẻ này vẫn là vị hôn thê của lão tam đấy.. Năm xưa thiếp và Kiến Đức ước định, đợi Sở Ca đến mười sáu tuổi, sẽ cho Cẩn Ngọc cưới nàng.. Vừa hay năm nay Sở Ca đã đủ mười sáu tuổi, Hoàng thượng, chi bằng chọn ngày lành đi."

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng ấy đã khiến sắc mặt Hắc Liên Cẩn Ngọc đang đứng một bên lập tức thay đổi.

Hắn nhìn Phượng Sở Ca đầy vẻ ghét bỏ và phẫn nộ.

Hắc Liên Cẩn Ngọc không biết rằng Phượng Sở Ca được đón về là do khi đó Phượng Triều Dương muốn nàng gả cho tên ngốc Vân gia, nên bây giờ hắn xác định rằng Phượng Sở Ca trở về là để được gả vào hoàng gia!

Nếu không làm sao có thể đột nhiên trở về sau bao nhiêu năm yên ổn bên ngoài.

Thế là, chưa đợi Phượng Sở Ca kịp có biểu hiện gì, Hắc Liên Cẩn Ngọc đã lên tiếng-

"Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần không muốn!"

"Lão tam, ngươi nói gì?" Nụ cười của Tô hoàng hậu hơi cứng lại.

Hắc Liên Cẩn Ngọc cười lạnh, liếc nhìn Phượng Sở Ca.

"Nhi thần tuyệt đối không cưới nữ nhân độc ác này! Hơn nữa, Phượng Sở Ca chỉ là một phế vật! Phụ hoàng mẫu hậu, chẳng lẽ các người muốn hại nhi thần? Với lại.. phụ hoàng mẫu hậu, nhi thần sắp sửa vào Học viện Vân Thiên, nếu sau này bị phát hiện cưới một kẻ không thể tu luyện linh lực, đến lúc đó, mặt mũi của nhi thần sẽ để đâu?"

Lời nói này đưa mọi sự chỉ trích về phía Phượng Sở Ca, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về nàng.

Tất cả đều mong chờ phản ứng của Phượng Sở Ca.

Dù sao, lời nói của Hắc Liên Cẩn Ngọc vừa rồi, đổi lại ai nghe thấy cũng khó lòng chịu nổi..
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 51: Con Đường Tắt Đến Thiên Địa Phủ

[HIDE-THANKS]
Học viện Vân Thiên là một biểu tượng danh dự trên đại lục Vân Thiên.

Chỉ những người có tài năng xuất chúng trong mỗi gia tộc mới có thể vào học để đào tạo chuyên sâu.

Hiện nay, trong số các hậu bối của Thiên Khải và tứ đại gia tộc, ít nhiều đều có người đã nhập học thành công. Chỉ riêng hoàng tộc Hách Liên vẫn chưa có ai đạt chuẩn.

Cũng chính vì vậy, dù là hoàng tộc, những năm qua Hách Liên gia tộc trước tứ đại gia tộc vẫn có phần không ngẩng đầu lên nổi.

Nhưng may thay, Hách Liên Cẩn Ngọc vừa mới đột phá cảnh giới linh sĩ, thành công tiến cấp linh sư sơ cấp, cũng đạt được yêu cầu cơ bản để vào học viện Vân Thiên.

Vì vậy, Hách Liên gia tộc đã đặt hy vọng vào Hách Liên Cẩn Ngọc.

Chỉ cần hắn có thể thành công vào học viện Vân Thiên, thì Hách Liên gia tộc có thể thực sự ngẩng đầu lên.

Lúc này, Hách Liên Cẩn Ngọc đem học viện Vân Thiên ra nói chuyện, sắc mặt Thiên Khải Đế và Hoàng hậu lại thay đổi.

Thấy sắc mặt của phụ hoàng mẫu hậu, Hách Liên Cẩn Ngọc tiếp tục thêm dầu vào lửa. "Phụ hoàng mẫu hậu, nếu các người thật muốn nhi thần cưới nàng, nhi thần sẽ không vào học viện Vân Thiên nữa!"

Câu nói này như sấm vang giữa trời quang trong lòng Thiên Khải Đế và Hoàng hậu.

Không chỉ họ, mọi người phía dưới đều ngỡ ngàng nhìn cảnh này, có lẽ không ngờ thái độ của Tam vương gia lại kiên quyết như vậy.

Giờ đây, lời nói của Tam vương gia hoàn toàn đẩy Phượng Sở Ca vào tình cảnh vạn kiếp bất phục..

Chỉ trong chốc lát..

Thương hại..

Khinh bỉ..

Hả hê..

Từ bốn phương tám hướng, đủ loại ánh mắt đổ dồn về Phượng Sở Ca.

Phượng Sở Ca ngồi một bên không nói gì, nghe Hách Liên Cẩn Ngọc nói xong, nàng khẽ nhếch môi, cười nhạt-

Tốt, rất tốt!

Hành động của Hách Liên Cẩn Ngọc vừa hay giúp nàng khỏi phải nhọc lòng tìm cách hủy hôn nữa!

Nhưng, Hách Liên Cẩn Ngọc nói gì cơ chứ?

Gả cho hắn là hại hắn?

Phượng Sở Ca khẽ cười giễu-

Năn nỉ nàng cưới, nàng còn chưa chắc đã đồng ý!

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía đế hậu ngồi trên cao: "Hoàng thượng hoàng hậu, Tam vương gia đã không muốn cưới, hãy để mọi việc thuận theo tự nhiên đi.."

Đế hậu nhìn nhau, rồi cả hai đều cười khan.

"Được rồi, hôm nay vốn là để đón gió tẩy trần cho Sở Ca, những chủ đề khác không nên bàn luận nhiều nữa.."

Một câu nói chuyển hướng chủ đề.

Yến tiệc cuối cùng cũng bắt đầu.

Mọi người cũng dần bị chuyển hướng, không còn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Phượng Sở Ca nữa..

"Tử Lan, để vào học viện Vân Thiên cần những yêu cầu gì?" Phượng Sở Ca dựa trên ghế, đôi mắt khẽ nheo lại.

"Chỉ những người dưới mười tám tuổi đã đạt thực lực linh sư mới đủ điều kiện tham gia kiểm tra của học viện Vân Thiên, vượt qua kiểm tra thì có thể vào.."

Với thực lực hiện nay của tiểu thư, để vào học viện Vân Thiên là chuyện dễ dàng.

Đừng nói là tiểu thư, ba người thị nữ hầu hạ tiểu thư cũng đã đạt yêu cầu vào học viện.

Tử Lan nghĩ nghĩ, rồi hỏi: "Tiểu thư muốn đến học viện Vân Thiên chơi à?"

Chưa đợi Phượng Sở Ca trả lời, A Trần đang mải mê chơi với con mèo ngốc bên cạnh bỗng ngẩng đầu lên nói: "Nữ nhân, học viện Vân Thiên là con đường tắt đến Thiên Địa Phủ. Nếu không, chỉ có thể chờ cuộc thi ba năm một lần mới vào được Thiên Địa Phủ."

"Thiên Địa Phủ? Không hứng thú." Phượng Sở Ca nhếch môi.

Trong mắt A Trần lóe lên vài tia sáng lạ, nhưng nhanh chóng vụt tắt. "Nghe nói Tàng Bảo Các của học viện Vân Thiên có nhiều dược liệu quý hiếm.. bao gồm Thiên Ly Dịch, Băng Tằm Huyết.."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 52: Ta Là Phu Quân Của Nàng

[HIDE-THANKS]
Thiên Ly Dịch, Băng Tằm Huyết..

Những dược liệu mà A Trần nhắc đến, đều là những thứ trước đây hắn bảo Phượng Sở Ca đi tìm.

Nghe A Trần nói vậy, khóe môi Phượng Sở Ca khẽ co giật.

Nàng dần hiểu ra, nhóc con này muốn nàng đến học viện Vân Thiên!

Phượng Sở Ca quay đầu, tay xoa nhẹ lên đôi má A Trần..

"Nhóc con, nếu tỷ tỷ đi học viện Vân Thiên, ngươi sẽ không còn gặp tỷ nữa đâu."

A Trần quay đầu đi, tránh xa bàn tay của Phượng Sở Ca.

Hắn tựa vào ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút biểu cảm.

"Sẽ không, chỉ cần dùng loại thuốc đó thêm lần nữa, ta cũng có thể vào học viện Vân Thiên.. Đến lúc đó, ta sẽ đi cùng ngươi, thế nào?"

Khóe mắt Phượng Sở Ca giật giật, nhất thời không biết nói gì.

Rốt cuộc là ai đã dạy dỗ sai lầm khiến A Trần tin rằng những đan dược đó có thể giúp hắn lớn lên, có thể từ không có thực lực đột phá lên cảnh giới linh sư chứ!

Nàng thật sự muốn tìm đối phương tính sổ!

Đúng lúc này, bên tai vang lên giọng nói của Thiên Khải Đế. "Đứa trẻ này là?"

Từ lúc nãy, Thiên Khải Đế đã chú ý đến A Trần ngồi bên cạnh Phượng Sở Ca.

A Trần trông chỉ khoảng năm sáu tuổi, nhưng khí thế và phong thái không giống trẻ con chút nào.

Thậm chí..

Trên người hắn, Thiên Khải Đế có thể cảm nhận một chút khí chất của người đứng đầu..

Thấy Thiên Khải Đế nhìn về phía mình và hỏi về A Trần, Phượng Sở Ca đáp: "Đây là đệ đệ mới nhận của dân nữ.."

Đệ đệ..

Nghe hai chữ này, đồng tử A Trần khẽ co lại.

Quanh thân càng tỏa ra sát khí.

Hắn mới không phải là đệ đệ của nàng!

Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, trên gương mặt non nớt hiện lên một nụ cười không hề phù hợp với độ tuổi của hắn.

"Ta là phu quân tương lai của Ca nhi.."

"Phụt!"

"Haha.."

Những người bên cạnh không ngờ đứa trẻ này lại nói vậy. Tức thì, trong đám đông vang lên tiếng cười.

Cũng không có gì lạ, vừa mới trải qua chuyện hôn sự của Phượng Sở Ca và Hách Liên Cẩn Ngọc, giờ đây đứa trẻ năm sáu tuổi này lại tự xưng là phu quân của Phượng Sở Ca, mọi người không nhịn được cười phá lên.

Những phản ứng xung quan, dường như không liên quan gì đến A Trần.

Hắn chỉ ôm Cục Bông, tay kia chỉ vào đĩa nho bên cạnh "Nữ nhân, ta còn muốn ăn."

Phượng Sở Ca hoàn toàn không biết phải làm sao với A Trần, chỉ có thể bĩu môi, vẻ mặt bất lực nhìn hắn.

Tô hoàng hậu đã quyết định chọn Phượng Sở Ca làm con dâu tương lai, thấy mọi người phản ứng như vậy, bà giải vây: "Đây.. trẻ con nói đùa thôi mà.."

"Không phải." A Trần vừa ăn, vừa ngẩng đầu lên nói rất nghiêm túc: "Đợi ta lớn lên, ta sẽ lập tức cưới nương tử."

Trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự kiên định.

Những người xung quanh thấy vậy không khỏi cảm thấy bất lực.

Thủy Ngọc Nhi ngồi bên cạnh Phượng Sở Ca.

Nhìn thấy tình cảnh hiện tại, Thủy Ngọc Nhi càng vui mừng hơn.

Thấy mọi người cười, nàng bỗng lên tiếng..

"Xem ra, Phượng tiểu thư không có tài cán gì khác, chỉ có thể lừa gạt trẻ con thôi.."

Vừa nói vừa liếc nhìn Phượng Sở Ca với ánh mắt đầy ẩn ý..

"Phượng tiểu thư à, ngươi phải nhanh chân lên.."

"Chuyện của ta cần ngươi bận tâm sao?" Phượng Sở Ca liếc mắt nhìn Thủy Ngọc Nhi, cười lạnh.

Thủy Ngọc Nhi tiếp tục châm chọc: "Ta chỉ là lo lắng cho ngươi thôi? Nếu chẳng may đứa trẻ này lớn lên hiểu chuyện, đến lúc đó biết ngươi là phế vật, không chừng sẽ không cần ngươi nữa thì làm sao?"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 53: Phượng Sở Ca, Chiến Đi!

Những lời này không thể nói là không độc, liền ngấm ngầm nhắc lại chuyện hôn sự vừa đổ vỡ giữa Phượng Sở Ca và Hách Liên Cẩn Ngọc.

Những người bên cạnh nghe thấy không khỏi bật cười.

Hách Liên Cẩn Ngọc cũng lạnh lùng nhìn Phượng Sở Ca..

Rõ ràng cảnh tượng Phượng Sở Ca bị sỉ nhục bây giờ khiến hắn vui mừng.

Ánh mắt Phượng Sở Ca thoáng qua vài tia lãnh ý. Nàng nhếch môi nhìn Thủy Ngọc Nhi..

"Thủy tiểu thư, không biết có ai từng nói với ngươi câu này chưa, quản quá nhiều chuyện bao giờ cũng dễ chết sớm.."

Nói xong, Phượng Sở Ca thản nhiên dựa lưng vào ghế.

Nàng khoanh tay trước ngực, quanh thân toát lên vẻ lười biếng.

Bộ dạng ấy khiến Thủy Ngọc Nhi có một ảo giác.

Đó là, Phượng Sở Ca hoàn toàn không quan tâm đến cái nhìn của người xung quanh!

Nàng muốn sỉ nhục Phượng Sở Ca, nhưng Phượng Sở Ca hoàn toàn không để lời nàng nói vào tai..

Nhận ra điều này, trong mắt Thủy Ngọc Nhi bùng lên vài tia lửa giận.

"Sao? Ngươi nghĩ rằng với thực lực của ngươi có thể khiến ta chết sao? Nếu vậy, Phượng Sở Ca, chúng ta thử đấu một trận, thế nào?"

Phượng Sở Ca nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Thủy Ngọc Nhi vẫn còn vài vết cào.. "Đừng như vậy, nhỡ đâu khuôn mặt ngươi vừa mới hồi phục bị tổn thương thêm thì sao?"

Nói rồi, Phượng Sở Ca nhìn A Trần: "Tiểu Trần Trần, ôm chặt Cục Bông, đừng để nó làm tổn thương người khác."

Vừa dứt lời, Cục Bông trong lòng A Trần bỗng nhiên nhe răng, phát ra tiếng "meo" kỳ quái.

Thủy Ngọc Nhi nhất thời kinh hãi.

Nhìn lại Phượng Sở Ca, khi đối diện với ánh mắt chế giễu của nàng, không thể chịu nổi nữa, nàng ta bật đứng dậy-

"Phượng Sở Ca, ta muốn đấu với ngươi! Ngươi dám không?"

Giọng nói trong trẻo vang vọng trong đại sảnh.

Nghe thấy lời này, mọi người lập tức xì xào bàn tán.

Thủy Ngọc Nhi là thiếu nữ có thực lực khá trong Thủy gia, còn Phượng Sở Ca chỉ là kẻ phế vật, trận đấu này căn bản không thể so.

Phượng Sở Ca lười biếng dựa vào ghế, khóe môi hơi nhếch, không biết đang nghĩ gì.

Thấy Phượng Sở Ca mãi không đáp, Thủy Ngọc Nhi quát lên: "Phượng Sở Ca, không phải ngươi từng nói sẽ hủy khuôn mặt của ta sao? Bây giờ, thậm chí ngươi còn không dám đấu với ta. Hừ, ngươi chỉ là đồ bỏ đi!"

Trên mặt Thủy Ngọc Nhi tràn ngập sự độc ác.

Nàng quyết tâm hôm nay sẽ sỉ nhục Phượng Sở Ca đến cùng.

Tiếng bàn tán của mọi người liên tiếp vang lên.

Tất cả đều chờ xem kịch hay..

"Ngọc Nhi! Đủ rồi, đừng náo loạn nữa.." Thủy Vô Tích nhìn muội muội nhà mình, chỉ cảm thấy đau đầu.

Muội muội này quả thực quá kiêu ngạo.

Thủy Ngọc Nhi lại không để ý. Nàng ta hất tay Thủy Vô Tích ra, tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống Phượng Sở Ca đang ngồi tựa bên.

"Phượng Sở Ca, không dám chứ gì? Nếu vậy thì.."

Thủy Ngọc Nhi còn định nói tiếp, nhưng Phượng Sở Ca, người vẫn nhắm mắt nãy giờ, bỗng nhiên mở to mắt.

Nàng khẽ nhếch môi, trong đôi mắt đen láy lấp lóe ánh sáng sâu thẳm.

Đứng dậy, ánh mắt giễu cợt đối diện trực tiếp với Thủy Ngọc Nhi.

"Thủy tiểu thư nhiệt tình như vậy. Nếu ta từ chối, chẳng phải là phụ lòng Thủy tiểu thư sao?"

Đôi mắt sâu thẳm như hồ băng của nàng khiến Thủy Ngọc Nhi ngẩn người trong thoáng chốc.

Một lát sau, Thủy Ngọc Nhi hoàn hồn-

Trên khuôn mặt nàng ta hiện lên vài tia cười độc ác.

Nàng ta chỉ nghĩ rằng phế vật này đã bị phương pháp khích tướng của nàng ta chọc tức, mới đứng dậy nhận lời ứng chiến..
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 54: Đánh Cược: Tự Hủy Dung Nhan

[HIDE-THANKS]
Phượng Sở Ca với đôi mắt giễu cợt nhìn Thủy Ngọc Nhi: "Nhưng mà.. Thủy tiểu thư, nếu đã muốn đấu, hẳn phải có cược chứ? Nếu không, chơi vậy thì chẳng thú vị chút nào.."

Những gì Phượng Sở Ca nói chính là điều mà Thủy Ngọc Nhi mong muốn nhất.

Trong mắt nàng ta, Phượng Sở Ca chắc chắn sẽ thua.

Chỉ là một phế vật thôi! Có tư cách gì để đấu với nàng?

Trong mắt Thủy Ngọc Nhi lộ ra vài phần vui mừng: "Cược? Vậy ngươi nói, muốn cược cái gì?"

"Đã cược thì, cái gì cũng được, ví dụ như mạng sống của chúng ta.."

Tuy Phượng Sở Ca nhỏ hơn Thủy Ngọc Nhi hai tuổi, nhưng chiều cao lại hơn nàng ta nửa cái đầu.

Lúc này, nàng đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn Thủy Ngọc Nhi.

Dáng vẻ ấy, khiến nàng trở nên kiêu ngạo và uy nghiêm.

Cộng thêm lời nói của nàng, Thủy Ngọc Nhi không khỏi hít vào một hơi..

Thấy vậy, Phượng Sở Ca nhướn mày: "Yên tâm, ta lấy mạng ngươi làm gì? Nhưng vừa rồi Thủy tiểu thư miệng nói ta hủy dung nhan của ngươi. Đã vậy thì nếu Thủy tiểu thư thua, hãy tự hủy dung nhan đi.."

Trong mắt Thủy Ngọc Nhi thoáng qua vài tia căm hận.

Nàng thực sự không hiểu, một kẻ phế vật lấy cái gì để ngạo mạn như vậy?

Nhìn ánh mắt giễu cợt của Phượng Sở Ca, rồi nhìn gương mặt tuyệt sắc của nàng, ánh mắt Thủy Ngọc Nhi lạnh lẽo. "Được, ta chấp nhận! Còn nếu ngươi thua, ngươi sẽ là kẻ tự hủy dung nhan!"

Hai bên nhanh chóng đạt được thỏa thuận.

Trên cao, Tô hoàng hậu nhìn cảnh tượng này, trong mắt lộ ra vài phần lo lắng.

"Hoàng thượng, đấu thì cũng được, nhưng đặt cược thế này, e rằng không thích hợp nhỉ?"

Thiên Khải Đế thì hơi nheo mắt, nhìn hai người phía dưới: "Hoàng hậu, không phải nàng nói Sở Ca không giống như lời đồn bên ngoài sao? Nếu vậy thì còn lo lắng gì nữa?"

"Nhưng mà.." Tô hoàng hậu lo lắng nhìn Phượng Sở Ca.

"Được rồi, không sao đâu." Thiên Khải Đế vỗ nhẹ lên tay Tô hoàng hậu, ra hiệu bà yên tâm. "Trẫm tin rằng con gái của Kiến Đức sẽ mang đến kỳ tích."

Ông hơi nheo mắt nhìn Phượng Sở Ca, khóe môi bị râu che phủ khẽ nhếch lên một đường cong bí ẩn-

Loạn đi, loạn đi..

Càng loạn càng tốt..

Tứ đại gia tộc càng không đồng lòng thì địa vị của hoàng tộc Hách Liên càng không thể bị lung lay!

* * *

Gió thổi qua, khắp vườn thơm ngát.

Đại sảnh được đặt trong ngự hoa viên của hoàng cung.

Được sự đồng ý của hoàng đế, Phượng Sở Ca và Thủy Ngọc Nhi cùng bước ra giữa sảnh.

Một số người xung quanh nhìn cảnh tượng này với đủ loại biểu cảm.

Người Vân gia và Dung gia chỉ xem đây là một vở kịch hay.

Hách Liên Hách Liên lạnh lùng nhìn cảnh tượng trên sàn đấu, thầm cười nhạo Phượng Sở Ca không biết tự lượng sức mình.

Hắn cho rằng mình đã biết rõ thực lực của Phượng Sở Ca nặng bao nhiêu.

Chẳng qua chỉ là một kẻ có ngoại hình nhưng không có chút linh lực nào thôi!

"Tam hoàng huynh, huynh thật sự nghĩ Phượng Sở Ca sẽ thua sao?" Hách Liên Tử Hiên ngồi bên cạnh Hách Liên Hách Liên bỗng lên tiếng.

"Kẻ vô dụng mà, sợ gì?" Hách Liên Cẩm Ngọc cười khinh.

Hách Liên Tử Hiên nghe vậy, khẽ lắc đầu.

Chưa nói đến nàng có thể tu luyện linh lực hay không, chỉ riêng nghề luyện dược sư của Phượng Sở Ca nếu được công khai, có lẽ sẽ được người ta tôn sùng không ít!

Hơn nữa..

Hách Liên Tử Hiên nheo mắt nhìn Phượng Sở Ca đang đứng giữa trung tâm.

Hắn mơ hồ cảm nhận rằng, Phượng Sở Ca có lẽ không hề giống như lời đồn!

Biết đâu, nàng còn mang đến cho mọi người nhiều điều kinh ngạc khác!
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 55: Đá Bóng

[HIDE-THANKS]
Nhìn nữ tử phong hoa tuyệt đại đứng ở trung tâm, cảm giác trong lòng Hách Liên Tử Hiên càng thêm mãnh liệt.

Đúng vậy..

Một nữ tử kinh diễm như vậy, sao có thể là phế vật?

Hách Liên Cẩn Ngọc quay đầu lại, thấy Hách Liên Tử Hiên đang chăm chú nhìn Phượng Sở Ca, ngạc nhiên nói: "Ngũ đệ, không phải là đã để mắt đến kẻ vô dụng đó rồi chứ?"

Hách Liên Tử Hiên nhìn Phượng Sở Ca, nhẹ nhàng nói: "Tam hoàng huynh, ta nghĩ ngươi thực sự đã bỏ lỡ một viên ngọc thô rồi.."

Hách Liên Cẩn Ngọc khinh thường bĩu môi.

Ngọc thô?

Chỉ là một bao cỏ mà thôi!

* * *

Giữa đại sảnh, hai người đối diện nhau.

Thủy Ngọc Nhi nhếch miệng, hôm nay nàng thề phải rửa hận!

"Phượng Sở Ca, đừng trách ta không khách khí!"

Dứt lời, Thủy Ngọc Nhi tung người, lao lên phía trước.

Toàn thân Thủy Ngọc Nhi bao phủ bởi những tia sáng lấp lánh.

Đó là khí thế của linh sĩ trung cấp.

Với trận đấu này, Thủy Ngọc Nhi chắc chắn phải giành phần thắng.

Trong mắt nàng ta, Phượng Sở Ca chỉ là một phế vật không có chỗ dựa, nàng chẳng là gì cả!

Giữa không trung, nàng ta đột nhiên dồn hết sức mạnh..

Nàng ta định dùng một chiêu để hạ gục nàng!

Nhưng, ngay khi Thủy Ngọc Nhi gần chạm tới Phượng Sở Ca, nàng nhẹ nhàng bước một bước nhỏ, Thủy Ngọc Nhi hụt tay, do lực quán tính, cả người lao về phía trước, suýt ngã xuống đất.

Thủy Ngọc Nhi chỉ nghĩ rằng đây là sự trùng hợp.

Không dừng lại, nàng ta tiếp tục lao tới tấn công..

Chiêu thức của nàng ta, mỗi chiêu càng thêm hung ác.

Dù thực lực linh sĩ trung cấp không đáng gì trong mắt mọi người xung quanh, nhưng nhìn "phế vật" Phượng Sở Ca nhiều lần vô tình hay cố ý tránh được đòn tấn công của Thủy Ngọc Nhi, lòng mọi người dần dấy lên nghi hoặc..

Một lần tránh được có thể là trùng hợp.

Nhưng mỗi chiêu thức của Thủy Ngọc Nhi đều bị Phượng Sở Ca hóa giải mà không tốn chút công sức nào.

Như vậy, chỉ có một khả năng..

Đó là, thực lực của Phượng Sở Ca vượt xa Thủy Ngọc Nhi!

Lúc này, Thủy Ngọc Nhi cũng bắt đầu hoảng hốt.

Những lần tấn công liên tiếp khiến nàng ta mệt mỏi thở dốc, còn Phượng Sở Ca vẫn đứng xa xa, khóe môi nhếch lên cười nhạt.

Phượng Sở Ca cười, nhưng trong mắt nàng lạnh lẽo.

Nàng sao có thể không biết, vừa rồi mỗi chiêu của Thủy Ngọc Nhi đều nhắm đến tính mạng nàng!

Nếu hôm nay thực sự là một kẻ không thể tu luyện võ lực đứng đây, thì đã sớm chết dưới tay Thủy Ngọc Nhi rồi!

Khóe miệng Phượng Sở Ca càng lúc càng sâu.

Tốt..

Quá tốt..

Ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, cuối cùng, Phượng Sở Ca cất tiếng-

"Thủy tiểu thư.. trò chơi này, nên kết thúc rồi.."

Phượng Sở Ca bỗng bay người lên phía trước..

Một bóng trắng lướt qua giữa không trung, lao thẳng về phía Thủy Ngọc Nhi.

Giữa không trung, Phượng Sở Ca giơ chân mạnh mẽ đá về phía Thủy Ngọc Nhi như đá một quả bóng.

Phượng Sở Ca di chuyển rất nhanh, người có mặt thậm chí chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy một tiếng vang lớn.

"Rầm!"

Chỉ trong một khoảnh khắc, Thủy Ngọc Nhi như bị ai đó ném ra ngoài, từ giữa không trung bay qua, cuối cùng rơi xuống ngoài đại sảnh..

Tĩnh lặng..

Xung quanh, yên tĩnh như chết.

Tất cả mọi người trừng mắt nhìn nữ tử áo trắng còn lại trên sàn đấu, không dám tin..

Phế vật đó..

Thực sự đã thắng!
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 56: Nương Tử Của Ta Luôn Là Tuyệt Vời Nhất

[HIDE-THANKS]
Đúng vậy, Phượng Sở Ca đã thắng.

Bất kỳ trận đấu nào, chỉ cần đối thủ rời khỏi sàn đấu, là đã thắng.

Giờ đây, Thủy Ngọc Nhi đã bị đá văng khỏi khu vực yến hội, không còn tư cách đấu nữa!

Sắc mặt của mọi người Thủy gia lúc này vô cùng khó coi.

Lý do họ không ngăn cản Thủy Ngọc Nhi khi nàng đề xuất đấu, là vì họ tin chắc rằng Phượng Sở Ca chỉ là phế vật.

Nếu đã là phế vật, thì trận đấu này ai thắng ai thua, căn bản không có gì để bàn cãi.

Nhưng tình hình hiện tại rõ ràng đã vượt ngoài dự kiến của họ.

Thủy Ngọc Nhi ngã xuống đất, cả người choáng váng, đầu óc trống rỗng, chưa kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra.

Cho đến khi nghe thấy một giọng nói ngây thơ-

"Nương tử của ta luôn là tuyệt vời nhất."

Đến lúc này, Thủy Ngọc Nhi mới hồi phục tinh thần.

Cách đó không xa, A Trần tựa vào ghế, nhìn nữ tử trong đại sảnh, ánh mắt đầy tự hào.

Tiếng nói vừa rồi hoàn toàn phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Trong khoảnh khắc, mọi người ồn ào bàn tán..

Phượng Sở Ca khẽ nhếch môi, nhìn về phía Thủy Ngọc Nhi: "Thủy tiểu thư, ngươi thua rồi.."

Thủy Ngọc Nhi lảo đảo đứng dậy từ dưới đất.

Cú đá vừa rồi của Phượng Sở Ca nhắm thẳng vào eo nàng.

Lúc này, nàng vẫn cảm thấy eo đau nhói, thậm chí không thể đứng thẳng người.

Vừa đứng dậy, đã nghe thấy Phượng Sở Ca tiếp tục nói: "Thủy tiểu thư, nhớ nhé, đã cược thì phải chấp nhận thua~"

Chấp nhận thua..

Sắc mặt Thủy Ngọc Nhi "xoạt" một cái, hoàn toàn mất đi huyết sắc.

Lời hứa lúc trước giữa họ, nàng ta vẫn nhớ rõ ràng.

Ai thua thì người đó tự hủy dung nhan..

Chân Thủy Ngọc Nhi mềm nhũn, vừa đứng lên lại ngã xuống đất.

Bộ dạng trông thật thảm hại!

Ngoài Thủy gia và một số ít người, những người còn lại đều xem như đang xem một vở hài kịch.

Dù kết quả có khác biệt lớn, nhưng ai thắng ai thua, cũng không liên quan gì đến họ.

Phượng Thiển Tuyết lẫn trong đám người Vân gia, nhìn cảnh tượng trước mắt, nghiến răng tức giận.

Ban đầu tưởng rằng Thủy Ngọc Nhi có thể loại bỏ Phượng Sở Ca, như vậy nàng sẽ không cần mạo hiểm thực hiện kế hoạch của mình.

Không ngờ, lại thành ra thế này!

Cùng lúc đó, Phượng Thiển Tuyết nâng mắt, lướt qua Phượng Sở Ca-

Phượng Sở Ca này, thật sự thay đổi quá nhiều!

* * *

Thủy Ngọc Nhi ngã xuống, sau nhiều nỗ lực cuối cùng cũng đứng dậy..

Nàng vội vàng chạy về phía Thủy gia.

"Cha, ca ca, các người phải cứu con, con gái không muốn hủy dung nhan!"

Vừa rồi khi rơi từ không trung xuống, mặt Thủy Ngọc Nhi đã tiếp đất.

Vì thế, hai bên má đầy bụi, mũi cũng do đập xuống đất mà chảy máu.

Gương mặt vốn dĩ tinh tế nhưng giờ đã bị nước mắt và mồ hôi lạnh làm nhòa.

Cả người trông thảm hại bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Thủy gia chủ nhìn con gái bảo bối của mình như vậy, trong mắt bùng lên vài tia giận dữ.

Ghế của Thủy gia và Phượng gia sát nhau.

Phượng Sở Ca cũng không tiếp tục nán lại giữa đại sảnh, chỉ từ từ trở về vị trí của mình.

Nhìn Phượng Sở Ca càng lúc càng tiến gần, ánh mắt kinh hoàng của Thủy Ngọc Nhi càng thêm mãnh liệt, nàng ta khẽ run người, toàn thân không ngừng co rúm lại sau lưng Thủy gia chủ.

Nếu giờ nàng ta vẫn cho rằng Phượng Sở Ca là phế vật, thì nàng ta thật sự là kẻ ngốc!

Vừa rồi người khác có thể không phát hiện, nhưng nàng ta rõ ràng cảm nhận được khí thế mạnh mẽ xung quanh Phượng Sở Ca..
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 57: Bột Ngứa Phiên Bản Cải Tiến

[HIDE-THANKS]
Khí thế mạnh mẽ như vậy, vượt xa thực lực của nàng ta!

Vừa rồi khi Phượng Sở Ca đá nàng ta, nàng ta thậm chí bị khí thế mạnh mẽ đó áp chế đến mức khó thở..

Thủy Ngọc Nhi ngẩng đầu lên, lo sợ nhìn Phượng Sở Ca, lại thấy nàng nhẹ nhàng nhếch môi.

Trên gương mặt lạnh lùng của nàng không chút biểu cảm gì, chỉ lạnh lùng nói: "Thủy tiểu thư.. động thủ đi.."

Thủy Ngọc Nhi hoàn toàn bị dọa sợ, trốn sau lưng Thủy gia chủ, không dám ra ngoài.

"Chậc chậc.. Thủy tiểu thư, ban đầu nói muốn đấu là ngươi, sao bây giờ lại thành con rùa rụt đầu rồi nhỉ?"

Rùa rụt đầu..

Thủy Ngọc Nhi cứ thế co rúm sau lưng Thủy gia chủ, nhìn qua thực sự giống như một con rùa rụt đầu.

Nghĩ đến chuyện trước đó là Thủy Ngọc Nhi chủ động muốn đấu với Phượng Sở Ca, hiện giờ lại như thế này.

Có người bên cạnh bật cười.

Thủy gia chủ đứng một bên, nhận thấy ánh mắt xung quanh, trong mắt ông càng thêm giận dữ.

"Người Thủy gia ta, sao có thể để ngươi chỉ trỏ!"

Cùng lúc đó, quanh người Thủy gia chủ xuất hiện sát khí mạnh mẽ..

Đồng tử Phượng Sở Ca khẽ co lại.

Nàng nheo mắt cười nhẹ: "Thủy gia chủ định bao che cho Thủy Ngọc Nhi sao? Ta nói rồi mà, Thủy tiểu thư sao có thể ương ngạnh như vậy. Hóa ra là vì trên không chính dưới ắt loạn!"

"Nói bậy!" Thủy gia chủ giận dữ quát.

Ông đột nhiên nhảy lên, tấn công về phía Phượng Sở Ca..

Tình thế lại thay đổi.

Thực lực của Thủy gia chủ hiện nay ở cảnh giới linh tông cao cấp.

Nhìn khắp toàn bộ Thiên Khải, thực lực như vậy cũng được xem là có tên tuổi.

Trên cao, Tô hoàng hậu vừa rồi còn vì chiến thắng của Phượng Sở Ca mà lòng buông lỏng, giờ phút này lại căng thẳng..

"Thủy gia chủ, mau dừng tay!" Tô hoàng hậu hốt hoảng kêu lên.

Nhưng Thủy gia chủ hoàn toàn không để ý đến lời Tô hoàng hậu, chỉ tấn công Phượng Sở Ca với bảy phần sức mạnh.

Thấy Thủy gia chủ tấn công về phía nàng, Phượng Sở Ca nhếch môi cười..

Nàng giơ tay lên, tay áo trắng lướt qua không trung.

Cũng ngay lúc đó, từ trong ống tay áo nàng, bột phấn bắn ra.

Dưới sự điều khiển của linh lực, những bột phấn đó rơi xuống người Thủy gia chủ.

Thủy gia chủ vốn định đánh bại Phượng Sở Ca, khi chạm phải bột phấn đó, toàn thân đột nhiên dừng lại..

Sắc mặt ông ta thay đổi đột ngột.

Thủy gia chủ cảm thấy toàn thân như có kiến bò qua, ngứa không chịu nổi.

"Phượng Sở Ca, ngươi giở trò quỷ gì!" Thủy gia chủ ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn Phượng Sở Ca, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.

Phượng Sở Ca nhướng mày. "Thủy gia chủ không tuân thủ quy tắc trò chơi, dĩ nhiên phải chịu chút trừng phạt~Yên tâm, đây là bột ngứa phiên bản cải tiến, chỉ cần ngứa hai ngày sẽ không sao."

"Ngươi.." Thủy gia chủ vừa định nói gì đó, nhưng không kìm được nữa, bắt đầu gãi khắp người.

Ông nhắm mắt lại, quanh thân phát ra ánh sáng trắng, cố gắng dùng linh lực để khống chế cơn ngứa trên người.

Nhưng không ngờ, giọng nói mang theo chút tiếc nuối vang lên..

"Ồ đúng rồi, Thủy gia chủ, ta phải nhắc ngươi, trước khi dược tính của bột ngứa mất đi, ngàn vạn lần không được dùng linh lực.. Nếu không, ngươi sẽ càng ngứa hơn."

Phượng Sở Ca nói lời này thì đã muộn, Thủy gia chủ đã vận linh lực, muốn ngăn chặn cảm giác ngứa ngáy khó chịu này.

Quả nhiên như lời Phượng Sở Ca nói, một khi vận dụng linh lực, dược tính dường như trở nên càng mạnh hơn..

Thủy gia chủ gần như phát điên.

Thủy gia chủ vốn uy nghiêm, giờ đây trước mặt mọi người lại giống như một con bọ chét nhảy loạn xạ, hình tượng hoàn toàn mất.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 58: Chỉ Là Việc Nhỏ, Không Cần Cảm Ơn

[HIDE-THANKS]
Quan hệ giữa tứ đại gia tộc rất vi diệu, bề ngoài có vẻ hòa hợp, nhưng thực chất lại có mối quan hệ cạnh tranh lẫn nhau.

Lúc này, những người của ba gia tộc khác nhìn Thủy gia chủ như vậy, trong lòng không khỏi hả hê.

Bộ dạng hài hước đó càng khiến những người có mặt cố nhịn cười..

Nhìn Thủy gia chủ, khóe môi Phượng Sở Ca cong lên.

Ánh mắt nàng lướt qua Thủy Ngọc Nhi.

Khóe miệng nàng càng thêm sâu sắc..

"Thủy tiểu thư, xem ra ngươi không dám tự mình động thủ rồi.. nhưng nếu không động thủ thì sẽ vi phạm giao ước và mang tiếng thất tín. Đã thế thì để ta giúp ngươi một phen.."

Dứt lời, Phượng Sở Ca giơ tay..

Luồng khí mạnh mẽ nổi lên, hút lấy thanh kiếm dài ở thắt lưng của một thị vệ gần đó.

Thanh kiếm sáng loáng lóe lên ánh sáng lạnh lùng.

Nhìn Phượng Sở Ca cầm kiếm trong tay, trong lòng Thủy Ngọc Nhi "thịch" một tiếng.

Cả người không ngừng lùi lại.

Nhưng nàng ta hoàn toàn không kịp tránh né, Phượng Sở Ca đã như chớp, lao lên phía trước.

Dưới ánh nắng, lưỡi kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo..

Nàng vung kiếm, ánh sáng khiến người bên cạnh không mở nổi mắt.

Đồng thời, Thủy Ngọc Nhi đau đớn hét lên..

"..."

Cuối cùng, Phượng Sở Ca cũng ngừng động tác.

Nàng vứt kiếm trong tay, lui lại hai bước.

Nhìn Thủy Ngọc Nhi trước mặt, Phượng Sở Ca vỗ tay: "Chỉ là việc nhỏ thôi, Thủy tiểu thư không cần cảm ơn ta!"

Không khí ngập hương hoa trộn lẫn với mùi máu tanh nồng, xộc vào mũi mọi người.

Đám đông vốn có chút ồn ào, lúc này lại tĩnh lặng trở lại..

Nữ nhân này..

Thật sự đã hủy dung nhan của Thủy Ngọc Nhi sao?

Lúc này, Thủy Ngọc Nhi đứng một bên, khuôn mặt bê bết, máu không ngừng chảy xuống.

Gương mặt vốn như hoa như ngọc, giờ đây hai má đều bị khắc lên chữ "phế vật".

Sức của Phượng Sở Ca rất mạnh, hai chữ đó được khắc rất sâu, lờ mờ thấy được xương trắng bên trong..

Yến tiệc mới bắt đầu chưa bao lâu đã xảy ra chuyện như thế này.

Biến cố hôm nay, thật sự ngoài dự đoán của mọi người!

Mọi người nhìn Phượng Sở Ca, kinh ngạc không thôi.

Không ai nghĩ rằng nữ tử bị đồn là phế vật, lại tàn nhẫn như vậy!

"Mau, đưa Thủy tiểu thư xuống cứu chữa!" Thiên Khải Đế là người đầu tiên phản ứng lại, vội lên tiếng.

Ý định của ông chỉ muốn khơi dậy sự cạnh tranh giữa các gia tộc.

Nhưng tình hình hiện tại, không biết liệu có liên quan đến hoàng thất của họ không..

Dù sao, Thủy Ngọc Nhi cũng bị thương trong cung.

Sau khi Thiên Khải Đế ra lệnh, lập tức có người lên đưa Thủy Ngọc Nhi đi cứu chữa.

Nhưng mọi người đều biết, Phượng Sở Ca đã ra tay rất nặng. Với vết thương nặng như vậy, e rằng đến tiên đan diệu dược cũng vô phương cứu vãn.

Dung nhan của Thủy Ngọc Nhi đã hoàn toàn bị hủy hoại.

Phượng Sở Ca lạnh lùng nhìn Thủy Ngọc Nhi, khóe môi nhếch lên một tia lạnh lùng.

Không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, nàng nhấc chân, đi thẳng về chỗ ngồi của mình.

Vừa về đến chỗ ngồi, Tử Lan phía sau không giấu nổi sự hưng phấn. "Tiểu thư, người xử lý nàng ta quá nhẹ rồi! Theo nô tỳ, vừa rồi nên rắc thêm chút độc dược lên kiếm, khiến gương mặt Thủy Ngọc Nhi thối rữa dần dần.. Phải rồi, tiểu thư, không phải người vừa luyện chế xong loại dược đó sao?"

Nghe vậy, Phượng Sở Ca khẽ nhướng mi: "Tử Lan à, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, chúng ta là người theo chủ nghĩa hòa bình, sao có thể bạo lực đẫm máu như vậy?"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 59: Người Theo Chủ Nghĩa Hòa Bình

[HIDE-THANKS]
Người theo chủ nghĩa hòa bình?

Không được bạo lực đẫm máu?

Tử Lan và A Trần lắng nghe những lời này, không khỏi nhìn Phượng Sở Ca với vẻ mặt đầy bất mãn..

Vừa mới hủy dung nhan của Thủy Ngọc Nhi, bây giờ lại nói chuyện về chủ nghĩa hòa bình với họ?

Tử Lan nhìn Phượng Sở Ca, không khỏi nhếch môi.

Nàng nhận ra, da mặt của tiểu thư ngày càng dày rồi.

Không chỉ A Trần và Tử Lan, ngay cả Cục Bông trong tay A Trần lúc này cũng quay đầu lại, trong mắt lộ ra vài phần khác lạ.

Cảm nhận ánh mắt khác thường của họ, Phượng Sở Ca tựa vào ghế. "Các ngươi không hiểu rồi.. Ta đã nói vừa rồi ta chỉ là đang giúp Thủy Ngọc Nhi. Từ xưa đến nay, thành tín vi thiên, nếu nàng ta vi phạm lời hứa không chịu thua cuộc, chẳng phải là thiếu đạo nghĩa sao? Ta đây.. chỉ là giúp nàng ta một tay, giúp nàng ta tránh xa cái tiếng xấu xa như vậy.."

Nói xong, Phượng Sở Ca rót một ly rượu, một hơi uống cạn..

"Nói đi nói lại, Thủy Ngọc Nhi còn phải cảm ơn ta mới đúng.."

Bên cạnh, A Trần nhìn Phượng Sở Ca, trong mắt cũng lóe lên vài tia cười.

Quả nhiên là nữ nhân mà hắn để mắt đến, thật thú vị..

Yến tiệc vẫn tiếp tục.

Thủy gia chủ và Thủy Ngọc Nhi đã rời đi, Thủy Vô Tích đi cùng cũng vội vàng đi theo chăm sóc Thủy Ngọc Nhi.

Như vậy, trong sảnh chỉ còn lại người của ba gia tộc.

Sau sự việc vừa rồi, bầu không khí hoàn toàn thay đổi.

Hách Liên Cẩn Ngọc tựa vào ghế, khuôn mặt đầy kinh ngạc.

Hắn tưởng rằng Phượng Sở Ca chỉ là một phế vật không có giá trị. Không ngờ, nàng lại có thể dễ dàng đánh bại Thủy Ngọc Nhi!

Thực lực của Thủy Ngọc Nhi không phải yếu, điều này Hách Liên Cẩn Ngọc biết rõ..

Hách Liên Cẩn Ngọc cầm chén rượu trong tay, mười ngón tay càng siết càng chặt.

Hắn nheo mắt, không biết đang nghĩ gì.

Bên cạnh, Hách Liên Tử Hiên lại nhìn Phượng Sở Ca với vẻ mặt thích thú..

Nữ nhân này quả nhiên lại mang đến cho hắn đủ ngạc nhiên!

"Sao nào, Tam hoàng huynh, ta đã nói rồi, nàng không phải người tầm thường chứ?"

Hách Liên Cẩn Ngọc vốn đã có chút bực bội.

Giờ phút này nghe Hách Liên Tử Hiên nói vậy, không khỏi hừ lạnh một tiếng. "Thích nàng đến vậy, ngươi cứ cầu phụ hoàng mẫu hậu ban nàng cho ngươi đi-"

"Hoàng huynh, đề nghị này không tệ.." Hách Liên Tử Hiên nhếch môi, cười nói.

Hách Liên Cẩn Ngọc liếc nhìn Hách Liên Tử Hiên, thầm hừ một tiếng.

Hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn Phượng Sở Ca đang trò chuyện với người bên cạnh, khinh thường-

Dù không phải vô dụng, thì sao? Chẳng phải cũng chỉ là một người đàn bà độc ác?

Nữ nhân như vậy không thể so với Thanh Uyển của hắn!

* * *

Cùng lúc đó, Thiên Khải Đế ngồi trên cao, sắc mặt không ngừng biến đổi.

Còn Tô hoàng hậu ngồi bên cạnh, thì đầy vẻ hài lòng.

Quả nhiên..

Đứa trẻ này không giống với những người khác.

Tô hoàng hậu nhếch môi.

Đúng vậy.. đứa trẻ này sao có thể kém cỏi được?

Phải biết rằng, nàng có mẫu thân Kiến Đức có thể vào Thiên Địa Phủ, và..

Tô hoàng hậu lắc đầu, mỉm cười. "Sở Ca giờ đây có thể tự bảo vệ mình rồi, ta cũng an lòng hơn rồi.."

Tiếng thở dài này, là tiếng thở dài từ tận đáy lòng của Tô hoàng hậu.

Phượng Sở Ca ngẩng đầu lên, nhìn Tô hoàng hậu, ánh mắt khẽ nheo lại.

Nàng đã tìm hiểu, năm xưa mẫu thân nàng và Tô hoàng hậu là đôi bạn thân thiết nhất.

Và bây giờ, Tô hoàng hậu đối với nàng không hề có vẻ giả dối.

Nhưng năm ấy khi nàng bị đuổi khỏi Phượng phủ, vì sao Tô hoàng hậu chưa từng nói một lời nào, cứ như vậy để nàng bị đuổi khỏi Phượng phủ?

Nhất thời, Phượng Sở Ca không thể hiểu được Tô hoàng hậu..

"Haha, được rồi, được rồi, mọi người tiếp tục đi, đừng để một số chuyện xen vào làm mất hứng." Thiên Khải Đế bỗng phất tay, nói.

Có lời của Thiên Khải Đế, bầu không khí, dường như đã không còn căng thẳng như trước.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back