Chương 90: Tương Tư Thành Bệnh?
[HIDE-THANKS]Hôm nay Hách Liên Cẩn Ngọc mặc một bộ áo dài màu xanh.
Mái tóc dài được buộc lên gọn gàng, trông hắn khá có tinh thần.
Chỉ là, vẻ mặt đầy mỉa mai khinh bỉ kia đã làm giảm đi cấp bậc của hắn.
Hắn cứ như thế tựa vào bên cạnh xe ngựa, nhìn Phượng Sở Ca cùng ba tỳ nữ phía sau đi ra.
"Ngươi nghĩ tham gia kỳ thi nhập học là đi chơi sao? Còn mang theo mấy tỳ nữ hầu hạ, Phượng Sở Ca, ngươi thật là yếu đuối."
Đối với những lời cay nghiệt đó, Phượng Sở Ca chẳng thèm để ý.
Dù sao nàng chưa bao giờ mong chờ từ miệng chó có thể nhả ra ngà voi.
Thấy Phượng Sở Ca không để ý đến mình, Hách Liên Cẩn Ngọc tức giận: "Phượng Sở Ca, ngươi đã đi cùng bản vương thì hãy thu liễm chút, đỡ khiến bản vương mất mặt! Bản vương khuyên ngươi một câu, học viện không phải nơi để ngươi hưởng thụ, mà để rèn luyện! Ngươi mang theo những người này, để làm hả?"
"Mặt mũi vương gia đã lớn như vậy, cần gì phải qua đây? Hơn nữa.. ta phải nói cho tam vương gia ngài biết, ba vị này, xin lỗi nhé, cũng là đi đến Học viện Vân Thiên.. Nghe nói mỗi lần Học viện Vân Thiên chỉ tuyển bốn người. Tam vương gia, ngài phải cẩn thận đấy. Đến lúc đó, đừng để mình còn thua cả những 'hạ nhân' mà ngài nói." Nói xong, Phượng Sở Ca nhìn Hách Liên Cẩn Ngọc với ánh mắt đầy ý vị.
Ánh mắt trêu tức đó khiến Hách Liên Cẩn Ngọc cảm thấy không thoải mái.
Lại nghĩ lại việc Phượng Sở Ca so sánh hắn với mấy người hầu kia, sắc mặt hắn càng thêm không tốt.
Nhìn đám người không xa, Hách Liên Cẩn Ngọc cười lạnh.
Hắn đã nỗ lực nhiều năm mới đạt được điều kiện nhập học Học viện Vân Thiên.
Những người này làm sao có đủ tư cách vào được?
Hắn hừ lạnh một tiếng: "Thật sự coi rằng mèo chó gì cũng có thể vào Học viện Vân Thiên sao?"
"Vương gia nói chí phải.. không phải ai cũng có thể vào được, trước khi vào, phải nhận rõ thân phận của mình."
Phượng Sở Ca cười nói, "Đi thôi, chúng ta lên xe."
Nghe vậy, ba tỳ nữ phía sau không khỏi hiện ra vẻ trêu chọc.
Thật mong chờ lát nữa nhìn thấy Hách Liên Cẩn Ngọc bẽ mặt thế nào!
Không xa, Hách Liên Cẩn Ngọc với khuôn mặt u ám nhìn đám người đó lên xe ngựa.
Hai tay siết chặt bên hông.
Sỉ nhục!
Những lời Phượng Sở Ca nói với hắn, thực sự là sỉ nhục!
Hắn không tin Phượng Sở Ca thật sự có thể vào Học viện Vân Thiên!
Nhìn về chiếc xe ngựa phía sau, Hách Liên Cẩn Ngọc hừ nhẹ, sau đó phất tay áo, bay lên chiếc xe ngựa phía trước.
Trong xe ngựa phía sau.
Phượng Sở Ca dựa người vào xe, trông có vẻ bồn chồn.
"Tiểu thư, sao vậy?" Mọi người chưa bao giờ thấy tiểu thư như vậy, không khỏi hỏi.
Phượng Sở Ca mở mắt ra, thở dài một tiếng: "Những ngày qua, A Trần toàn ăn đồ ta làm, không biết ăn cơm người khác làm cậu ấy có quen không."
Ba người bên cạnh nghe vậy, đồng loạt đảo mắt.
Lúc này tiểu thư bất an, hóa ra là vì A Trần?
"Tiểu thư yên tâm đi, người đã dặn dò kỹ rồi. Hơn nữa, không phải A Trần có cữu cữu chăm sóc sao? Dù lai lịch người cữu cữu kia kỳ quái, nhưng không khó để nhận ra, hắn ta đối với A Trần rất tốt."
Phượng Sở Ca gật đầu, nhưng trong mắt vẫn không giấu được sự lo lắng.
Tử Lan nhìn Phượng Sở Ca như vậy, cười nói, "Ôi, chỉ tiếc là A Trần còn nhỏ không thể cùng chúng ta đến Học viện Vân Thiên, như vậy tiểu thư cũng không cần ngày đêm lo lắng cho cậu ấy đến mức này. Tiểu thư, ngươi đây.. có phải là triệu chứng của tương tư thành bệnh không?"[/HIDE-THANKS]
Mái tóc dài được buộc lên gọn gàng, trông hắn khá có tinh thần.
Chỉ là, vẻ mặt đầy mỉa mai khinh bỉ kia đã làm giảm đi cấp bậc của hắn.
Hắn cứ như thế tựa vào bên cạnh xe ngựa, nhìn Phượng Sở Ca cùng ba tỳ nữ phía sau đi ra.
"Ngươi nghĩ tham gia kỳ thi nhập học là đi chơi sao? Còn mang theo mấy tỳ nữ hầu hạ, Phượng Sở Ca, ngươi thật là yếu đuối."
Đối với những lời cay nghiệt đó, Phượng Sở Ca chẳng thèm để ý.
Dù sao nàng chưa bao giờ mong chờ từ miệng chó có thể nhả ra ngà voi.
Thấy Phượng Sở Ca không để ý đến mình, Hách Liên Cẩn Ngọc tức giận: "Phượng Sở Ca, ngươi đã đi cùng bản vương thì hãy thu liễm chút, đỡ khiến bản vương mất mặt! Bản vương khuyên ngươi một câu, học viện không phải nơi để ngươi hưởng thụ, mà để rèn luyện! Ngươi mang theo những người này, để làm hả?"
"Mặt mũi vương gia đã lớn như vậy, cần gì phải qua đây? Hơn nữa.. ta phải nói cho tam vương gia ngài biết, ba vị này, xin lỗi nhé, cũng là đi đến Học viện Vân Thiên.. Nghe nói mỗi lần Học viện Vân Thiên chỉ tuyển bốn người. Tam vương gia, ngài phải cẩn thận đấy. Đến lúc đó, đừng để mình còn thua cả những 'hạ nhân' mà ngài nói." Nói xong, Phượng Sở Ca nhìn Hách Liên Cẩn Ngọc với ánh mắt đầy ý vị.
Ánh mắt trêu tức đó khiến Hách Liên Cẩn Ngọc cảm thấy không thoải mái.
Lại nghĩ lại việc Phượng Sở Ca so sánh hắn với mấy người hầu kia, sắc mặt hắn càng thêm không tốt.
Nhìn đám người không xa, Hách Liên Cẩn Ngọc cười lạnh.
Hắn đã nỗ lực nhiều năm mới đạt được điều kiện nhập học Học viện Vân Thiên.
Những người này làm sao có đủ tư cách vào được?
Hắn hừ lạnh một tiếng: "Thật sự coi rằng mèo chó gì cũng có thể vào Học viện Vân Thiên sao?"
"Vương gia nói chí phải.. không phải ai cũng có thể vào được, trước khi vào, phải nhận rõ thân phận của mình."
Phượng Sở Ca cười nói, "Đi thôi, chúng ta lên xe."
Nghe vậy, ba tỳ nữ phía sau không khỏi hiện ra vẻ trêu chọc.
Thật mong chờ lát nữa nhìn thấy Hách Liên Cẩn Ngọc bẽ mặt thế nào!
Không xa, Hách Liên Cẩn Ngọc với khuôn mặt u ám nhìn đám người đó lên xe ngựa.
Hai tay siết chặt bên hông.
Sỉ nhục!
Những lời Phượng Sở Ca nói với hắn, thực sự là sỉ nhục!
Hắn không tin Phượng Sở Ca thật sự có thể vào Học viện Vân Thiên!
Nhìn về chiếc xe ngựa phía sau, Hách Liên Cẩn Ngọc hừ nhẹ, sau đó phất tay áo, bay lên chiếc xe ngựa phía trước.
Trong xe ngựa phía sau.
Phượng Sở Ca dựa người vào xe, trông có vẻ bồn chồn.
"Tiểu thư, sao vậy?" Mọi người chưa bao giờ thấy tiểu thư như vậy, không khỏi hỏi.
Phượng Sở Ca mở mắt ra, thở dài một tiếng: "Những ngày qua, A Trần toàn ăn đồ ta làm, không biết ăn cơm người khác làm cậu ấy có quen không."
Ba người bên cạnh nghe vậy, đồng loạt đảo mắt.
Lúc này tiểu thư bất an, hóa ra là vì A Trần?
"Tiểu thư yên tâm đi, người đã dặn dò kỹ rồi. Hơn nữa, không phải A Trần có cữu cữu chăm sóc sao? Dù lai lịch người cữu cữu kia kỳ quái, nhưng không khó để nhận ra, hắn ta đối với A Trần rất tốt."
Phượng Sở Ca gật đầu, nhưng trong mắt vẫn không giấu được sự lo lắng.
Tử Lan nhìn Phượng Sở Ca như vậy, cười nói, "Ôi, chỉ tiếc là A Trần còn nhỏ không thể cùng chúng ta đến Học viện Vân Thiên, như vậy tiểu thư cũng không cần ngày đêm lo lắng cho cậu ấy đến mức này. Tiểu thư, ngươi đây.. có phải là triệu chứng của tương tư thành bệnh không?"[/HIDE-THANKS]
Chỉnh sửa cuối: