Xuyên Không [Edit] Sau Khi Xuyên Sách Tôi Yêu Phải Đại Ca Ác Ma! - Giang La La

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi tientuni19, 25 Tháng ba 2021.

  1. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 20: Vậy mày liền chết đi!

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    CÒN TIẾP..
     
  2. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 21: An An, nghe lời.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem

    CÒN TIẾP..
     
  3. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 22: Lấy tiền nuôi vợ từ bé..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem

    CÒN TIẾP..
     
  4. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 23: Cậu thử cắn nữa xem?

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    CÒN TIẾP..
     
  5. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 24: Ai là người thân?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỷ Ức lúc này liền ngốc ngốc, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hứa Việt bình tĩnh đi vào phòng học, ngồi xuống ở trên chỗ ngồi của cô.

    Ngay cả chủ nhiệm lớp cũng không quản được, chỉ có thể tùy theo cậu.

    Thời gian vừa đến, cửa trước cửa sau đều bị đóng lại.

    Kỷ Ức vội vàng chạy đến bên cửa sổ, ngón tay gõ gõ cửa kính.

    Hứa Việt đang dựa cửa sổ quay đầu liếc nhìn cô một cái, ngón trỏ đưa lên tới gần khóe miệng, sau khi làm một cái động tác im lặng liền trực tiếp kéo rèm lại.

    Kỷ Ức đứng ở trên hành lang dậm dậm chân.

    Tống Nhan Khả mới từ tiệm tạp hóa dưới lầu đi lên cầm theo một lọ nước và hai cây kẹo que, thuận tay đưa cho cô vị chanh: "Nhìn cậu có chút lo lắng, nhanh ăn cây kẹo que cho bớt lo."

    "Cảm ơn, nhưng là.." Kỷ Ức cầm kẹo que, muốn nói lại thôi.

    Tống Nhan Khả lắc lắc hai ngón tay ở trước mặt cô: "Cậu được hạng nhì toàn khối, nhất định thầy giáo đang dùng sức khen ngợi cậu ở bên trong."

    Cô ấy lột giấy gói kẹo, nhét kẹo que vào trong miệng, lẩm bẩm: "Nếu tớ có thể giỏi như vậy, mẹ tớ không chừng sẽ khua chiêng gõ trống khen ngợi."

    "Nhan Khả.." Một tay Kỷ Ức đỡ cái trán, lại đem những lời vừa rồi Tống Nhan Khả mới nói với cô trả lại: "Thôi cậu vẫn nên ăn kẹo cho bớt lo trước đi."

    Thẳng đến khi họp phụ huynh kết thúc, cửa mở ra, Tống Nhan Khả thấy Hứa Việt ngồi ở vị trí của Kỷ Ức, kinh ngạc đến mức kẹo que trực tiếp rớt trên mặt đất.

    Hứa Việt đại diện "phụ huynh Kỷ Ức" vẻ mặt thản nhiên từ trong phòng học đi ra, vỗ vỗ bả vai cô nói: "Đi thôi, đi phòng họp."

    Kỷ Ức thiếu chút nữa không giữ nổi biểu tình nghiêm túc.

    "Không phải.. Cậu thật là muốn đi phòng họp để họp phụ huynh cho tớ?"

    Hứa Việt hơi hơi nghiêng đầu, nhìn cô gái đứng ở trước mặt đang trợn tròn đôi mắt, dưới vẻ mặt kinh ngạc còn có một tia kháng cự.

    Cậu ấy lại nghiêm túc gật đầu.

    "Không được không được." Kỷ Ức không cần suy nghĩ, trực tiếp từ chối.

    Mười phụ huynh đi phòng họp, vậy nhất định Triệu Thục Nghi cũng ở đó, tuy rằng cô đối với hai phụ huynh nhà họ Kỷ không có cảm tình gì, nhưng cũng không thể làm bậy ở trường học như vậy được?

    Học sinh ngoan không dám làm bậy, cô đi đến hướng phòng học giơ hai tay lên: "Học thần, cậu nên ở phòng học đi, tớ đi phòng họp trước."

    Hứa Việt xuy một tiếng, nghiêng người dựa vào lan can hành lang, đôi chân bắt chéo, hai tay lười biếng khoanh lại, một bộ tư thế tùy ý.

    Đợi nữ sinh chầm chậm đi xa, cậu mới hơi hơi ngước mắt, đen nhánh trong mắt giống như thắp sáng tinh quang.

    Người thật tình thương yêu cô, sẽ không đợi cô khóc mà chủ động dẫn đường cho cô.

    * * *

    Triệu Thục Nghi mặt mày vui vẻ ngồi ở trong phòng hội nghị cùng các phụ huynh khác nói đến con của nhà mình.

    Mẹ của Tống Ngôn Đình là phụ nữ trang điểm, ăn mặt quý phái, trông rất sắc sảo.

    Bà Tống từng cùng Triệu Thục Nghi nói chuyện vài lần, bởi vì hai nhà đều có con ưu tú nên có chung tiếng nói.

    "Đứa nhỏ Ngôn Đình này thật không tệ, giỏi nhất toàn khối."

    "Tâm Phi nhà chị cũng lợi hại."

    Nghe các phụ huynh khen ngợi, Kỷ Tâm Phi thật sự vui vẻ.

    Cô ta nhịn không được nhìn vào chỗ ngồi hạng nhì trống không, không dám tưởng tượng trong chút nữa Triệu Thục Nghi thấy Kỷ Ức xuất hiện ở chỗ này sẽ có tâm trạng gì.

    Thầy chủ nhiệm bắt đầu đếm số người: "Vị trí này bạn học còn chưa tới, tôi nhìn xem là lớp nào."

    Đang lúc thầy muốn mở ra bảng xếp hạng, phòng họp vang lên tiếng gõ cửa.

    Cô gái buột tóc đuôi ngựa thật gọn gàng đứng ở cửa, đồng phục rộng thùng thình cũng không che giấu được dáng người của cô, cao cao gầy gầy, là loại hình học sinh ngoan ngoãn dễ nhìn nhất.

    Chờ cô đi vào tới, người bên trong cũng đều nhìn thấy gương mặt cô, ngũ quan xinh đẹp trắng nõn trên mặt, đặc biệt là cặp mắt to tròn sáng ngời làm người nhìn qua khó quên.

    Tận mắt nhìn thấy Kỷ Ức ngồi ở chỗ ngồi hạng nhì trống không, vẻ mặt Triệu Thục Nghi khiếp sợ.

    Thầy chủ nhiệm giáo dục đối với thời gian có yêu cầu khắc nghiệt, cũng may thầy toán kịp thời lên tiếng thay cô giải thích: "Vừa rồi tôi có nhờ Kỷ Ức giúp tôi một chút chuyện, làm chậm trễ thời gian, sợ ảnh hưởng đến em ấy nên cố ý tới giải thích một chút."

    Nghe như vậy, thầy chủ nhiệm giáo dục tự động xem cô là học sinh nghe lời.

    Trong phòng hội nghị chỉ có Kỷ Ức cô đơn một mình, chủ nhiệm hỏi: "Kỷ Ức, ba mẹ của em không có mặt sao?"

    Ngồi ở bên cạnh Kỷ Tâm Phi, Triệu Thục Nghi nhịn không được muốn nhấc tay đứng lên.

    Kỷ Tâm Phi nắm chặt ngón tay, lúc nhìn thấy Triệu Thục Nghi muốn giơ tay, xúc động ngăn bà lại.

    Triệu Thục Nghi khó hiểu mà nhìn về phía Kỷ Tâm Phi.

    Kỷ Tâm Phi cắn môi, biểu tình căng thẳng.

    Sau thời gian ngắn ngủi, trong phòng hội nghị chỉ vang lên giọng nói mềm nhẹ bình thản của Kỷ Ức: "Xin lỗi thầy, bọn họ không có thời gian đến."

    Chủ nhiệm giáo dục gật gật đầu, liền tiến vào đề tài học tập.

    Học sinh luôn duy trì thành tích giỏi tự nhiên sẽ được khen ngợi, tăng hạng vượt trội giống như Kỷ Ức cũng được nhắc tới nhiều lần: "Kỷ Ức lần này biểu hiện ngoài dự kiến của các thầy cô, nhưng sau khi nhiều thầy cô trường chúng tôi kiểm chứng, kiến thức của Kỷ Ức nắm giữ đến mức vô cùng vững chắc, hy vọng lần sau không ngừng cố gắng, thi ra thành tích càng tốt hơn."

    Các phụ huynh đều nhận được một bảng xếp hạng, trên mặt viết thành tích các môn.

    Bà Tống phát hiện môn tiếng anh Kỷ Ức tệ hơn, kéo điểm trung bình, nhưng tổng điểm chỉ ít hơn con trai bà năm điểm.

    Bà không khỏi nhìn Kỷ Ức đánh giá một chút.

    Cô bé tuổi còn nhỏ lại có một thân đầy khí chất, lúc nghe người khác nhắc tới bản thân luôn giữ một nụ cười nhạt, không màng hơn thua.

    "Ngôn Đình, cô bé vừa rồi ngồi ở bên cạnh chúng ta tên là Kỷ Ức, cũng là bạn cùng lớp con sao?"

    Nhắc tới Kỷ Ức, vẻ mặt Tống Ngôn Đình khẽ thay đổi: "Không phải."

    Bà Tống vỗ vỗ vai con trai: "Mẹ vừa mới xem thành tích con bé, con bé nhất định sẽ là đối thủ mạnh mẽ nhất của con."

    Nhưng bà Tống lúc này còn không biết, đối thủ mạnh mẽ nhất của Tống Ngôn Đình lại là một người khác.

    Phụ huynh và học sinh lần lượt đi ra văn phòng, Kỷ Ức một mình tới, một mình đi.

    Triệu Thục Nghi đuổi theo: "Tiểu Ức, con chờ mẹ với."

    "Bà Triệu, con gái của bà ở phía sau nha."

    "Con nghe mẹ giải thích, mẹ không nghĩ tới lần này con thi tốt như vậy.. Tâm Phi vẫn luôn nằm trong top ba.."

    "Cho nên đối với các người mà nói, con cái có được chú ý đến hay không được quyết định bởi thành tích thi cử."

    Có người đi ngang qua, Triệu Thục Nghi cố tình quầy đầu tránh đi.

    Động tác thật nhỏ rơi vào mắt của Kỷ Ức, cô liền bước ra bước chân.

    Triệu Thục Nghi sợ cô rời đi, sốt ruột nắm lấy tay cô.

    Vẻ mặt Kỷ Ức Không thay đổi, chỉ là cố hất tay ra: "Vẫn nên đừng làm cho người khác thấy, con gái của bà là Kỷ Tâm Phi lớp một, không phải Kỷ Ức lớp tám."

    Bởi vì một cuộc họp phụ huynh, tâm trạng thi được thành tích tốt đều bị phá hư.

    Đi xuống cầu thang, lại thấy một hình bóng quen thuộc dựa vào hành lang.

    Tâm trạng Kỷ Ức tự nhiên liền tốt hơn.

    Còn ba bậc thang nữa mới xuống tới, cô đánh giá cao bản thân mình liền một bước nhảy xuống bậc thang, không nghĩ tới động tác không đủ sức lực, liền ngã vào người Hứa Việt.

    Cậu lười biếng giơ hai tay lên, lại bày ra động tác ôm lấy cô: "Ha, Kỷ An An, thích ngả vào trong lòng ngực tớ như vậy?"

    Cô cũng không biết từ đâu lấy ra lá gan, kéo tay cậu ấy một cái.

    Mềm như bông, một chút cũng không đau.

    Hiện giờ khoảng cách của cô cùng người nhà họ Kỷ càng ngày càng xa, cô lại nghĩ tới chuyện làm thêm kiếm tiền, rất hâm mộ bạn ngồi cùng bàn: "Tớ cũng muốn giống như cậu không cần tới tiết tự học."

    Hứa Việt nhướng mày: "Muốn cùng tớ gây chuyện?"

    "Không phải.. Nếu có thời gian có thể làm thêm việc gì đó."

    "Ha."

    "Cho nên có cách nào có thể giống như cậu không cần đến lớp tự học?"

    "Không có cách nào."

    "Vậy lúc cậu không ở trường học thì sẽ làm cái gì?"

    "Kiếm tiền."

    "Đại ca! Tớ muốn cùng cậu gây chuyện!" đôi mắt cô to tròn đến mức sáng lên.

    Ngón tay cô gái trong lúc vô tình rơi vào lòng bàn tay cậu.

    Khóe môi Hứa Việt hơi cong, lấy ra một cuốn sách tiếng anh mới tinh từ trong ngăn kéo ra: "Phiên dịch nó xong, tớ mang cậu đi."

    Bìa sách có hoa văn đen sẫm, chứng tỏ nội dung bên trong vô cùng.. Thâm thúy.

    Kỷ Ức cầm cuốn sách thật dày, hai mắt nhướng lên, khóe miệng giật giật, tay nhỏ vỗ vỗ lên sách: "Tớ không muốn nỗ lực, tớ có thể ngồi mát ăn bát vàng không?"

    "Chỉ cần cậu muốn.." Giọng nói của chàng trai ngày càng nhỏ dần.

    "Cái gì?" Kỷ Ức không nghe rõ.

    Cậu như vô tình đổi đề tài: "Lần trước chuyển tiền cho cậu, dùng hết chưa?"

    Kỷ Ức lắc đầu: "Không dùng."

    Hiện tại ba bữa cơm cô đều tự mang theo, mỗi ngày đi bộ đi học, ngày nghỉ chỗ nào cũng không đi, kiên quyết không tiêu một xu.

    Đương nhiên, cô vẫn như cũ tiếp tục đem theo một phần bữa sáng cho Hứa Việt, nó dường như thành một loại thói quen.

    Hứa Việt gật đầu, như sớm đoán trước.

    "Cậu học giỏi, không có bất ngờ xảy ra, tương lai cậu sẽ kiếm được càng nhiều lợi nhuận, hiện tại tớ chỉ là tiến hành đầu tư cho cậu, tớ đề nghị cậu tận dụng linh hoạt số tiền kia cho tốt."

    Lần này cậu ấy nói rõ ràng, ngược lại làm Kỷ Ức cảm thấy.. Có đạo lý.

    Coi như là vay tiền?

    Kỷ Ức không nghĩ tới cô đã từng cố gắng lấy lòng vai ác lão đại vì sao lại tốt với cô như vậy.

    Hai lần thi sau đó, Kỷ Ức vẫn cứ ngồi ở vị trí hạng nhì, nguyên nhân không thể đi lên đều do môn tiếng Anh.

    Chắc hẳn bởi vì thành tích, Triệu Thục Nghi và Kỷ Quốc Thịnh trở nên "Quan tâm" cô rất nhiều, thậm chí phí sinh hoạt cũng cho cô gấp đôi, nhưng Kỷ Ức không đụng đến một xu nào.

    Cuối năm, cô giáo vũ đạo mời đội nhiếp ảnh tới phòng vũ đạo quay video và chụp ảnh tuyên truyền, quảng cáo cho đội, đồng thời chọn ra một số học viên có dáng người cao, xinh đẹp và vũ đạo giỏi để quay video.

    Nửa năm qua, vẻ ngoài Kỷ Ức thay đổi rất nhiều, hiện tại giống hệt như vẻ ngoài của cô ở kiếp trước.

    Kỷ Ức đứng ở trước kính toàn thân trong phòng vũ đạo vỗ vỗ gương mặt, vô cùng hài lòng với bộ dáng hiện tại.

    Trên tay nhiếp ảnh gia cầm theo một cái camera đã đi tới: "Chào bạn học, em tên Kỷ Ức đúng không?"

    "Chào anh, em là Kỷ Ức."

    "Là chuyện này, không biết em có hứng thú với chụp ảnh hay không.." Nhiếp ảnh gia đưa ra một tờ danh thiếp cho cô, giải thích tình huống hiện tại cho cô nghe.

    Kỷ Ức nghe rất cẩn thận.

    Nhiếp ảnh gia tên là Triệu Nghênh Phóng, ý muốn của anh ta là hy vọng cô có thể làm người mẫu cho anh ta, chụp một số bức ảnh sáng tạo.

    Khôi phục ngoại hình tốt như vậy nên không thể lãng phí, sau xác định bọn họ là một nhóm chính thức, Kỷ Ức đồng ý lời mời của nhiếp ảnh gia.

    Kỷ Ức dựa theo địa điểm tìm được phòng làm việc của bọn họ.

    Nhiếp ảnh Triệu Nghênh Phóng nhiệt tình đón cô đi vào: "Em nghỉ ngơi một chút đi, ngồi chỗ nào cũng được."

    Kỷ Ức chọn ghế sô pha gần nhất ngồi xuống.

    Lúc này một người đàn ông đeo mắt kính cầm camera đi qua từ bên cạnh, Triệu Nghênh Phóng cao giọng tiếp đón: "Lục Dực, lần này tôi tìm được một người mẫu vô cùng ăn ảnh, tuyệt đối có thể làm chúng ta sáng tạo!"

    Lục Dực nhìn theo hướng anh ta chỉ, nhìn thấy cô gái cột tóc đuôi ngựa ngồi ở trên sô pha.

    Ăn mặc bình thường, lại rất có khí chất.

    Kỷ Ức nghe vậy ngẩng đầu, tiến vào trong tầm mắt của Lục Dực.

    Tác giả có lời muốn nói: Người thật lòng thương bạn, không đợi bạn khóc, cũng sẽ dẫn đường cho bạn.

    CÒN TIẾP..
     
  6. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 25: Bị bệnh rất khó chịu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Dực rất vừa lòng với người mẫu mới, tự mình dẫn cô vào phòng thay đồ tìm chuyên gia trang điểm Aimee.

    "Hôm nay chụp một bộ ảnh thường ngày để cô ấy tìm cảm giác trước."

    Kỷ Ức ngồi thẳng lưng ở trước bàn trang điểm, có chút tò mò với công việc mới này.

    Chuyên gia trang điểm Aimee là một cô gái tóc ngắn màu vàng hoe, cách ăn mặc trông cô ấy chỉ hơn hai mươi tuổi, rất có hơi thở nghệ thuật.

    "Cô bé bao nhiêu tuổi rồi?"

    "Năm nay 17 tuổi ạ."

    "Tuổi trẻ thật tốt, gương mặt nhỏ trắng nõn, như có thể véo ra nước."

    Làm chuyên gia trang điểm nhìn quen mọi loại da, gặp được cô bé có loại da đầy collagen làm cô ấy thật lòng cảm thấy thích.

    Tính cách Aimee hướng ngoại, lúc trang điểm vẫn luôn nói chuyện phiếm với Kỷ Ức: "Em gọi chị là Aimee là được."

    "Chị Aimee cũng thật xinh đẹp, tuổi còn rất trẻ."

    "Chị đều sắp ba mươi rồi.."

    Bởi vì hôm nay quay chụp phong cách ngày thường nên chỉ cần trang điểm đơn giản.

    Khi Aimee đẩy tóc mái cô ra, thấy trên thái dương có một vết sẹo nhỏ.

    "Bị làm sao vậy?"

    "Chắc là không cẩn thận làm trúng, lâu lắm rồi nên không nhớ rõ." Cô cũng không biết vết sẹo này là như thế nào.

    Hiện giờ gương mặt này có làn da và ngũ quan đều giống với bộ dáng cô kiếp trước, chỉ có mỗi vết sẹo này giống như một cái ấn ký, giây phút nhắc nhở cô rõ ràng đi tới một cái thế giới không giống người thường.

    Dùng máy uốn tóc định hình tóc mái, Aimee lại chải kiểu tóc đơn giản cho cô. Cô ấy tết hai bím tóc từ giữa dọc theo bên tai, lại dùng kẹp tóc lông vũ kẹp ở hai bên.

    Hai tay Aimee chống lên trên ghế, đặt cô đối diện gương trang điểm, vừa lòng gật đầu: "OK, mỹ nữ xinh đẹp."

    Sau khi trang điểm xong, Kỷ Ức đứng dậy nói lời cảm ơn, Aimee đưa cô ra ngoài.

    Triệu Nghênh Phóng không biết đi chỗ nào, chỉ có Lục Dực ngồi ở trước máy tính.

    Aimee đi qua gọi cậu ta một tiếng, Lục Dực lúc này mới từ máy tính ngẩng đầu lên, ánh mắt dời về phía cô gái trước mặt.

    Mắt ngọc mày ngài, đôi môi hồng thuận, có loại cảm giác xinh đẹp liếc nhìn cô liền sẽ bị quyến rũ.

    Aimee búng tay một cái ở trước mặt Lục Dực: "Thế nào? Vừa lòng không?"

    "Thực không tệ."

    Lục Dực đóng laptop lại, chuyển động ghế dựa đi ra.

    "Đi thôi, Nghênh Phóng lái xe đi, hôm nay chụp ngoại cảnh."

    Hiện tại là lúc lạnh nhất, khi chụp ảnh Kỷ Ức phải cởi áo khoác, thay áo khoác lông thêu màu trắng, còn có một cái khăn quàng cổ ngắn.

    Gương mặt Kỷ Ức rất hợp với ống kính, hơn nữa kỹ thuật chụp ảnh của Lục Dực tốt nên tạo ra hiệu suất cao.

    "Ánh mắt nhìn qua."

    "Thân thể nghiêng phải một chút."

    "Rất tốt, rất tốt."

    Bọn họ phát hiện khi Kỷ Ức đối mặt với màn ảnh biểu hiện thật sự nhẹ nhàng, chỉ dẫn một chút là có thể làm đúng như mong muốn của họ.

    Cô gái này giống như sinh ra là để chụp ảnh.

    Một giờ ngắn ngủi bọn họ đã chụp mấy chục tấm ảnh, cực kỳ vui vẻ.

    Kỷ Ức lạnh đến run người, lúc kết thúc liền chạy tới ôm áo khoác mặc lên.

    Ba người trở lại trong xe, Triệu Nghênh Phóng lái xe, Lục Dực thì ngồi thưởng thức camera.

    Kỷ Ức rất tò mò: "Em có thể xem ảnh chụp không?"

    "Đương nhiên." Lục Dực đưa camera cho cô.

    Kỷ Ức đã lâu không có chụp ảnh, hiện tại vừa thấy ảnh chụp, trước mắt sáng ngời: "Oa, chụp em đẹp đến như vậy."

    Triệu Nghênh Phóng đỡ tay lái cười ha ha: "Là gương mặt xinh đẹp của em quá ăn ảnh, tạo ra hiệu quả cực cao."

    Lục Dực quay đầu nhìn cô: "Vốn dĩ muốn chụp đơn giản cho em có linh cảm, nhưng hiện tại xem ra không cần thiết, lần sau chúng ta trực tiếp chụp tạo hình."

    Lục Dực và Triệu Nghênh Phóng đã chọn ra một bộ ảnh đẹp nhất để chỉnh sửa trong một ngày.

    Tối hôm sau Kỷ Ức liền nhận được thành phẩm.

    Lục Dực hỏi có thể đăng ảnh chụp của cô lên Weibo không, Kỷ Ức đương nhiên đồng ý.

    Lục Dực lại hỏi ID Weibo của cô.

    Kỷ Ức lúc này mới nhớ tới, thậm chí cô còn chưa tải ứng dụng về điện thoại.

    Cô nhanh chóng tìm app tải về, bấm vào quên mật khẩu để đăng nhập lại số điện thoại, phát hiện số di động này đã đăng ký Weibo, bên trong không có gì cả.

    Kỷ Ức sửa tên ID thành Kỷ An An, lại thêm vào một cái ký hiệu đặc biệt.

    Đêm đó Lục Dực đã đăng Weibo, hơn nữa tag tên cô vào.

    Kỷ Ức cũng thuận tay chọn một tấm ảnh cô thích nhất đăng lên.

    Trên ảnh chụp cô gái cười cong đôi mắt, đôi môi hơi hơi mở ra, lộ ra hàm răng trắng tinh, làm người liếc nhìn một cái liền khó quên.

    Một giấc ngủ dậy, phát hiện Weibo có thông báo, click mở ra thấy có thêm mấy fans, còn có người nhắn lại: Chị gái quá xinh đẹp.

    Quả nhiên, người đẹp luôn luôn được chào đón.

    Do Kỷ Ức còn đi học, nên Triệu Nghênh Phóng nhiều lần muốn hẹn chụp ảnh đều rất khó, chọn ra được thời gian rảnh vào tuần sau.

    * * *

    "Sắp đến thi cuối kỳ, mọi người tập trung tinh thần để ôn tập."

    Giáo viên trường bọn họ thích dùng thành tích phân chia bài tập, nếu học giỏi thì chỉ có bài tập cơ bản mùa đông, thi không được thì phải làm thêm bài kiểm tra, chép bài viết đầy một cuốn vở.

    Khóa sau, chủ nhiệm lớp lại gọi Kỷ Ức qua một bên: "Kỷ Ức, học kỳ này thành tích của em mọi người đều rõ như ban ngày, thi cuối kỳ này là một cơ hội tốt cho học kỳ sau có thể trở lại lớp một."

    Thầy giáo tuy rằng rất hy vọng tự mình có thể dạy ra học sinh ưu tú, nhưng ông càng hy vọng học sinh có thể có hoàn cảnh học tập tốt hơn.

    "Cảm ơn thầy, em sẽ cố gắng."

    Tống Nhan Khả cũng bị kêu đi nói chuyện, cơ bản cũng là đề tài này.

    Tống Nhan Khả trở về đi ngang qua chỗ Kỷ Ức, liền dừng lại nói hai câu: "Tiểu Ức, vừa rồi thầy nói với tớ học kỳ sau sẽ phân lớp, chúng ta cùng nhau nỗ lực thi lớp một đi!"

    Thành tích Tống Nhan Khả không tệ, chỉ là học kỳ 1 lúc thi bị bệnh làm ảnh hưởng đến thành tích, mới rớt đến lớp tám, lúc này thi lại nói không chừng có thể được vào lại lớp một.

    Kỷ Ức cười gật đầu: "Được nha, cùng nhau cố lên."

    Hai bạn thân hẹn cùng nhau phấn đấu, nhưng bạn ngồi cùng bàn nghe được liền không vui.

    "Ngủ" Hứa Việt bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm mặt bàn đến xuất thần.

    Kỷ Ức nhìn qua, chầm chậm lại gần cậu: "Cậu bị chúng tớ đánh thức sao?"

    "..."

    "Nếu không cậu tiếp tục ngủ?"

    "..."

    "Ai, tính tình tớ tốt như vậy, cũng không biết lần sau cậu sẽ gặp được ai ngồi cùng bàn." Kỷ Ức bắt đầu lo lắng cho tương lai của bạn ngồi cùng bàn chung Hứa Việt, cô phải đưa cơm cả một học kỳ mới lấy được sự khoan dung của lão đại nha.

    "Về sau không có ai đưa bữa sáng cho cậu, cậu phải nhớ tự mình mua bữa sáng, nếu không bị bệnh rất khó chịu."

    Hứa Việt bị bệnh dạ dày từ rất sớm, khi bị bệnh sắc mặt khó coi thật sự, Kỷ Ức gặp qua một lần, bị dọa đến không chịu được.

    Nhưng cậu ấy lại không hé răng, trông thật đáng thương.

    Nghĩ đến như vậy, cô đúng là có chút không yên lòng, thật giống như nhìn con trai của mình vẫn luôn cho ăn uống đột nhiên rời khỏi tầm mắt, làm tan nát trái tim người mẹ.

    Kỷ Ức do dự một chút, lại dịch sát qua bên cạnh một chút, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe được mà chu đáo dặn dò: "Sau này không cần đánh nhau, bảo vệ tốt bản thân đừng để bị thương. Nhớ rõ đúng giờ ăn cơm, dưỡng tốt dạ dày. Ngày thường uống nhiều nước ấm, thân thể khỏe mạnh. Còn có đồ vật trong cặp cậu phải giấu kỹ, không thể để thầy giáo phát hiện."

    Cô biết trong cặp của Hứa Việt có một số công cụ, tua vít gì đó, mấy thứ này ở trường học thuộc về dụng cụ sắc nhọn, không cho phép đem vào. Có hai lần giáo viên kiểm tra đột ngột, vẫn là cô thật cẩn thận thay Hứa Việt giấu đi.

    Nói xong cô lại bổ sung hai câu.

    Toàn bộ quá trình Hứa Việt chỉ yên lặng nghe.

    Chờ cô nói xong, mới bỗng nhiên quay đầu đi, nhìn chằm chằm vào mắt cô hỏi: "Kỷ An An, cậu đang để lại di ngôn sao?"

    "..."

    Kỷ Ức kéo kéo khóe môi cứng đờ: "Không nói nữa."

    Mệt cho cô còn lo lắng.. Người ta vốn sẽ không cảm động.

    Kỷ Ức tùy tiện lấy một quyển sách che ở giữa hai người, cách sách vở lẩm bẩm: "Cậu đã mất đi bạn ngồi cùng bàn dịu dàng, ân cần, chu đáo và hiểu lòng người như tớ!"

    Hứa Việt cầm quyển sách muốn lấy lên.

    Kỷ Ức cố ý tăng thêm lực, sống chết không chịu buông tay.

    Hứa Việt câu môi cười, cầm sách trực tiếp áp xuống: "Kỷ An An, ngồi ngay ngắn phiên dịch đoạn văn này."

    Từ trong ngăn bàn cậu lấy ra một tờ giấy A4, mặt trên viết đầy một tờ chữ Hán, mà nhiệm vụ của Kỷ Ức là phiên dịch thành tiếng Anh.

    Kỷ Ức: ".. Ma quỷ!"

    Đột nhiên thật hối hận nhờ Hứa Việt dạy cô học tiếng Anh!

    Trước nửa tháng thi cuối kỳ, Hứa Việt bỗng nhiên tăng thêm thời gian dạy tiếng Anh, mỗi ngày bắt cô hoàn thành theo số lượng bài tập.

    Hứa Việt huấn luyện ma quỷ xong, điểm tiếng anh của Kỷ Ức so với phía trước lên tận hai mươi điểm!

    Khi nhận được điểm tiếng anh, cô vui vẻ đến mức nhảy nhót vài vòng trong phòng.

    Vừa chụp hình gửi cho Hứa Việt, lại ra vẻ nghiêm túc gửi tin nhắn thoại qua cho Hứa Việt: "Cảm ơn Hứa đại ca đã dạy bảo."

    Hứa Việt click mở giọng nói, từ bên trong nghe được giọng điệu của cô gái không giấu được sung sướng.

    Bởi vì Hứa Việt hàng năm nộp giấy trắng, Kỷ Ức không hỏi điểm cậu ấy.

    Thành tích các môn dần dần gửi qua, các môn đều phát triển theo bình thường, Kỷ Ức thực vừa lòng.

    Triệu Thục Nghi cố ý bưng mâm trái cây đi lên nhìn cô, uyển chuyển dò hỏi thành tích của cô.

    Kỷ Ức thật ra cũng vui vẻ, đưa ảnh chụp điểm các môn cho bà xem.

    Triệu Thục Nghi cười đến không khép miệng được: "Tiểu Ức thật là quá thông minh."

    Vào buổi tối, Triệu Thục Nghi và Kỷ Quốc Thịnh muốn đi ra ngoài ăn cơm, xem như khen thưởng bọn nhỏ thi cuối kỳ.

    "Tiểu Ức, con xem đồ ăn này có hợp khẩu vị con không."

    "Con muốn uống cái gì?"

    "Sắp ăn tết, nếu không ngày mai mẹ dẫn con đi ra ngoài dạo phố mua quần áo mới?"

    Bình thường bọn họ nói chuyện đề tài luôn là quay chung quanh Kỷ Tâm Phi, mà lần này, cả buổi tối Triệu Thục Nghi đều nhìn chằm chằm Kỷ Ức.

    Thậm chí Kỷ Quốc Thịnh cũng chủ động tìm đề tài nói chuyện với cô: "Ba đã gọi điện thoại cho thầy giáo các con, thầy nói lần này con thi được hạng nhì toàn khối, học kỳ sau liền có thể về lại lớp một."

    Về lại lớp một là nằm bên trong dự kiến, nhưng danh hiệu hạng nhì toàn khối vẫn làm cho cô có chút mất mát.

    Tống Ngôn Đình giỏi như vậy sao?

    Môn tiếng anh của cô đột nhiên tăng lên hai mươi điểm, kết quả vẫn không vượt qua cậu ấy?

    Đang nghĩ ngợi tới thành tích của mình, lại nghe được Kỷ Quốc Thịnh nghiêm túc dặn dò Kỷ Tâm Phi: "Tâm Phi, con cần phải chú ý thành tích, lần này thi lại bị rớt đến hạng bốn."

    Gì?

    Kỷ Tâm Phi rớt xuống hạng bốn?

    Kỷ Ức theo bản năng ngước mắt xem qua.

    Kỷ Tâm Phi cũng vừa lúc đang nhìn cô.

    Hai người ánh mắt nhìn nhau, Kỷ Tâm Phi liền đỏ mắt lên: "Tiểu Ức, cuối cùng em cũng vượt qua chị, chị thay em vui vẻ."

    Lời này có mùi vị.. Sao nghe tới không thích hợp lắm?

    Kỷ Quốc Thịnh buông đôi đũa, nhìn chằm chằm Kỷ Ức.

    CÒN TIẾP..
     
  7. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 26: Thích đến mức không giấu được!

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    CÒN TIẾP..
     
    Ntddtw, vuhue09, Sâu Bông99341 người khác thích bài này.
  8. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 27: Ngoại lệ và thiên vị.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem

    CÒN TIẾP..
     
    Ntddtw, vuhue09, Sâu Bông99327 người khác thích bài này.
  9. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 28: Cậu về nhà cùng tớ!

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    CÒN TIẾP..
     
    Ntddtw, vuhue09, Sâu Bông99324 người khác thích bài này.
  10. khue2410

    Bài viết:
    1
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...