Bài viết: 0 

Chương 10
Cố phu nhân lấy chiếc hộp đựng người gỗ ra, hộp được chế tác tinh xảo, mở nắp ra liền lộ ra một con người gỗ trông như trẻ con. Mà trên mặt trong của nắp hộp, có thể thấy từng vết trảo, giống như có vật gì đó mỗi ngày, mỗi ngày đều rúc trong hộp, không ngừng dùng móng vuốt cào vào nắp, muốn thoát ra ngoài.
Cảnh tượng này khiến người ta nhìn thấy không khỏi rùng mình.
Nhưng Cố phu nhân thì đã sớm quen với cảnh như vậy.
Bị nhốt lại chẳng phải lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cách chui ra sao? Chỉ tiếc, hộp này là chiếc lao tù chắc chắn nhất, gắt gao nhốt nó ở bên trong.
Như thường lệ, bà ta sờ lên sợi tơ đỏ trên cổ tay mình, phát hiện nó vẫn còn quấn trên cổ tay, trong lòng an tâm được đôi chút.
Lấy người gỗ ra, bà ta dùng máu tươi vẽ lên giấy một pháp trận, đặt người gỗ vào trong. Đây là một pháp trận khống chế, là bà ta tìm thấy trong quyển sổ tay do ông ngoại để lại, dùng để giam giữ và trói buộc người gỗ.
Đặt người gỗ vào trận pháp, bà ta mới cắt đầu ngón tay, nhỏ máu lên người nó.
Tí tách.
Máu sền sệt tỏa ra mùi đặc trưng, thấm vào làn da người gỗ. Đôi mắt vốn đang nhắm chặt của nó bỗng mở ra, lộ ra một đôi mắt trắng bệch.
Đôi mắt ấy rất lớn, gần như chiếm hai phần ba khuôn mặt của nó. Lúc này hai con mắt ục ục đảo chuyển, giống như hai viên pha lê chứa linh hồn.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Cố phu nhân suýt nữa nôn ra, chỉ cảm thấy một màn này vô cùng ghê tởm, khiến bà ta chán ghét tận xương tủy.
Một giọt máu, hai giọt, ba giọt..
Tới khi nhỏ giọt thứ năm, Cố phu nhân liền muốn rút tay lại.
Dùng máu để nuôi người gỗ, thật sự quá hao tổn thân thể, nếu không phải bất đắc dĩ, bà ta thật sự không muốn làm như vậy. Chỉ là bà ta không ngờ, bà ta vừa muốn rút tay, thì người gỗ lại không chịu buông.
Cho ta, cho ta, đói, đói..
Ý thức truyền đến một cách rõ ràng, khiến Cố phu nhân bất an trong lòng, bà ta muốn động đậy, lại phát hiện thân thể không thể nhúc nhích.
Cảm giác lạnh lẽo quấn tới, đầu lưỡi băng giá liếm qua đầu ngón tay bà ta..
Cố phu nhân cúi đầu, hoảng sợ phát hiện người gỗ trên bàn đã ngồi dậy, nó đưa đầu lại gần, đầu lưỡi liếm qua đầu ngón tay bà ta, không ngừng hút lấy máu trong tay bà ta.
Máu từ cơ thể trào ra, lại bị hút sạch sẽ..
Mặt Cố phu nhân lập tức tái nhợt, bà ta run rẩy muốn đưa tay tháo sợi tơ hồng trên cổ tay. Rõ ràng không nên như vậy, cổ tay bà ta có quấn tơ hồng, mà đầu sợi tơ kia còn quấn lấy một sợi tóc của người gỗ, theo lý thuyết người gỗ không thể làm hại bà ta được.
Thế nhưng khi tay bà ta chạm vào tơ hồng, chỉ thấy nơi bà ta chạm đến liền từ đỏ tươi biến thành đen kịt, giống như bị vết máu ngấm lâu ngày không rửa sạch, để lại dấu vết dơ bẩn.
Hiện giờ vừa chạm vào, những vết bẩn ấy liền hóa thành máu loãng, chảy ròng ròng xuống, bao gồm cả tơ hồng, từng tấc từng tấc biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, khoé mắt Cố phu nhân như muốn nứt ra, cả người phát cuồng.
"Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy?"
Bà ta gào thét, muốn hất tay ra, nhưng người gỗ đã cắn lấy cổ tay bà ta, nó đang từng ngụm, từng ngụm hút máu bà ta, dường như muốn hút cạn.
Cố phu nhân khóc lóc cầu xin: "Tao sai rồi, bảo bối, mẹ biết sai rồi, con tha cho mẹ, con buông tha mẹ đi.."
Người gỗ liếm liếm đôi môi đỏ tươi, khẽ cười "hì hì hì".
Ngay từ đầu, quan hệ giữa kẻ nuôi dưỡng và kẻ bị nuôi dưỡng đã bị đảo ngược, thế nhưng Cố phu nhân lại hoàn toàn không nhận ra có gì sai lệch.
Rắc!
Hộp gỗ mở ra rồi khép lại, thân thể Cố phu nhân biến mất, là bị sinh vật bên trong kéo vào hộp.
Trong bóng tối, không gian yên tĩnh vang lên âm thanh cào cào, giống như có người không ngừng dùng móng tay cào cửa gỗ, cào mãi không dứt.
Như đang nói: Mau thả ta ra, mau thả ta ra..
Hì hì hì..
Trong thư phòng, vang lên tiếng cười con nít khe khẽ.
Hôm sau, người Cố gia phát hiện Cố phu nhân đã biến mất.
Khó ai tin nổi, một người sống sờ sờ như thế, lại đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Rõ ràng đêm qua còn trò chuyện vui vẻ cùng mọi người, nhưng đến sáng hôm sau tỉnh dậy, liền chẳng còn bóng dáng, gọi cũng không trả lời.
Cố Quân báo cảnh sát, nhưng khi cảnh sát đến cũng không phát hiện nguyên nhân gì. Chỉ có điều, họ phát hiện một cái hộp gỗ trong thư phòng.
".. Đây là di vật tổ tiên bên ngoại của vợ tôi, bà ta vẫn luôn rất trân trọng. Hộp này muốn mở cũng cần kỹ xảo đặc biệt, người khác căn bản không mở ra được." Cố Quân giải thích.
Hộp gỗ được chế tác thủ công tinh xảo, toát lên cảm giác cổ xưa thần bí, nhìn qua cũng không đựng được vật gì lớn.
Các cảnh sát nhìn qua, thấy không mở được liền đặt sang một bên.
Đi quanh một vòng Cố gia, cũng không phát hiện điều gì khác thường, cảnh sát cảm thấy càng thêm kỳ lạ. Theo lời Cố Quân, tối qua trước khi ngủ mọi người vẫn còn, ngủ một giấc dậy liền biến mất, thế nào cũng thấy quái dị.
".. Là Cố Thanh Cẩn! Là chị ta, nhất định là chị ta ăn mẹ tôi rồi!"
Bất ngờ, một tiếng hét lớn vang lên, đầy chắc chắn.
Cảnh sát quay đầu nhìn, thấy một cô bé đứng đó, vẻ mặt ai cũng không hiểu ra sao.
Một người cảnh sát nhìn về phía Cố Quân, do dự hỏi: "Cố tiên sinh, cô bé này là.."
Sắc mặt Cố Quân xanh mét, sai người hầu đưa Cố Thanh Đình về phòng, chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng.
Cố Thanh Đình vẫn đang kêu gào: "Là Cố Thanh Cẩn! Nhất định là chị ta! Chị ta ăn nhiều người như vậy, còn muốn ăn Tiểu Vi, nhất định cũng là chị ta ăn mẹ tôi rồi! Các chú cảnh sát, mau bắt chị ta đi, chính là chị ta hại mẹ tôi!"
Các cảnh sát liếc nhau, nét mặt trở nên nghiêm túc.
"Cố tiên sinh, chúng tôi cần tìm hiểu một chút về tình huống mà Cố tiểu thư này vừa nói.. không biết Cố tiểu thư trong lời nói là.."
Cố Quân day day trán, mệt mỏi nói: "Cố Thanh Cẩn là con gái lớn của tôi, các người đừng nghe Thanh Đình nói bừa. Thanh Cẩn sao có thể ăn người? Nó nhiều lắm chỉ là.."
* * *Chỉ là có chút thói quen ăn uống kỳ quái.
Cố Quân hết cách, đành phải dẫn cảnh sát đi tìm Cố Thanh Cẩn.
Phòng của Cố Thanh Cẩn đóng kín, trong mắt cảnh sát, đây là một chuyện rất kỳ lạ.
Mọi người nhìn nhau, đều xác định rằng Cố gia này rất quái dị.
Cánh cửa mở ra, tình hình bên trong lại vượt quá dự liệu của cảnh sát.
Không có gì âm u ẩm thấp, trái lại, trong phòng rất sáng sủa, ánh mặt trời tràn ngập.
Cố Thanh Cẩn mặc một chiếc váy dài màu nhạt, chân trần đứng bên cửa sổ, trong tay nâng một chậu hoa, chăm chú nhìn vào bông hoa duy nhất trong đó, vẻ mặt vô cùng chuyên tâm.
"Thanh Cẩn.." Cố Quân gọi.
Cố Thanh Cẩn quay đầu lại, lập tức ra hiệu bảo mọi người giữ im lặng.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi người đều bất giác im bặt, lặng lẽ nhìn động tác của cô.
Cô đang nhìn nụ hoa kia, thấy nó run rẩy hé ra một khe nhỏ xíu nhỏ đến mức mắt thường khó nhìn thấy, nhưng cô lại tỏ ra vô cùng hài lòng.
Cố Quân hỏi: "Con đang nhìn gì vậy?"
Cố Thanh Cẩn hiển nhiên tâm trạng rất tốt, cho nên dù Cố Quân hỏi một câu hết sức ngốc nghếch, cô vẫn trả lời: "Đương nhiên là đang nhìn hoa rồi."
Cô đặt chậu hoa lên bàn, xoay người lại, lộ ra khuôn mặt tái nhợt đến mức không có chút huyết sắc nào.
"Nhiều người như vậy, các ngươi tìm tôi có chuyện gì sao?"
Một cảnh sát tiến lên một bước, nói: "Chúng tôi đến để tìm hiểu về việc Cố phu nhân mất tích, không biết cô có thông tin gì không?"
"Cố phu nhân.." Cố Thanh Cẩn đi tới bàn ngồi xuống, đó là chiếc ghế cao, khi cô ngồi xuống thì hai chân lơ lửng, trông có chút non nớt.
Cô có đôi mắt đen láy, trong mắt như có ánh sáng, thoạt nhìn lại có vài phần ngây thơ.
Cô nói: "Bà ta mất tích à? Nhưng bà ta không phải mất tích, bà ta chỉ là bị chính người gỗ của mình ăn thôi.."
Giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Cố Thanh Cẩn "hì hì" cười, kể cho bọn họ một câu chuyện cổ tích.
Rất lâu trước kia, ở một vùng núi xa xôi hẻo lánh, có một cô bé mồ côi cha mẹ, bà ta nhận được di vật của ông ngoại: Một con người gỗ, cùng một quyển sách dưỡng người gỗ.
Người gỗ đó là sinh vật vô cùng thần kỳ, chỉ có người thuần khiết nhất mới có thể nuôi dưỡng ra người gỗ thuần khiết. Người gỗ được nuôi dưỡng bằng máu của chủ nhân. Nếu nuôi thành công, con rối sẽ hóa thành người, thậm chí có ý thức riêng.
Đương nhiên, rất nhiều lúc, người gỗ cuối cùng chỉ có thể trở thành tà vật.
Cố Thanh Cẩn đong đưa hai chân, nói: "A, việc đầu tiên cô bé kia làm khi nhận được người gỗ, chính là thay thế bạn thân của mình, trở thành người được người tốt trong thành phố giúp đỡ, để có thể sống và đi học trong thành phố. Cuộc sống trong thành phố thật tốt đẹp biết bao, bà ta thậm chí còn quen biết người tốt ấy. Người tốt đó ưu tú lắm, có ngoại hình tuấn tú, gia thế giàu có, thậm chí còn có một người vợ hiền và một cô con gái dễ thương."
"Cô bé nghĩ, tại sao vợ người tốt lại không phải là mình chứ? Cho nên bà ta dùng người gỗ, làm chuyện thứ hai.."
Nghe tới đây, sắc mặt Cố Quân đã rất khó coi, ông ta bất giác lùi lại một bước, muốn bịt tai lại. Ông ta chẳng muốn nghe gì nữa, nhưng lời của Cố Thanh Cẩn vẫn rõ ràng truyền vào tai ông ta.
"Cô bé giết vợ người tốt, thậm chí thay thế bà ấy, trở thành vợ của người tốt. A, hiện tại bà ta sống thật sự rất hài lòng, chỉ có một điều khiến bà ta không vui, đó chính là cô con gái mà vợ cũ để lại. Cô con gái ấy chiếm sự chú ý của chồng bà ta, thậm chí còn muốn chiếm hết tài sản trong nhà, cho nên cô bé nhịn không nổi.. Bà ta chờ đợi thời cơ, dựa vào người gỗ, giết luôn cả đứa con gái ấy."
"Đừng nói nữa!" Cố Quân hét lớn, thở dốc, lắc đầu: "Đừng nói nữa, không phải thật đâu, không phải thật đâu."
Cái gì người gỗ, cái gì cô bé, toàn là bịa đặt..
Cố Thanh Cẩn nhìn ông ta, ánh mắt thanh tỉnh, cô nói: "Tôi chỉ kể một câu chuyện xưa thôi mà, còn chuyện Cố phu nhân mất tích, tôi thật sự không biết gì cả."
Cô chỉ là một đóa hoa bé nhỏ mà thôi, đáng thương, yếu đuối, lại xinh đẹp.
Cảnh tượng này khiến người ta nhìn thấy không khỏi rùng mình.
Nhưng Cố phu nhân thì đã sớm quen với cảnh như vậy.
Bị nhốt lại chẳng phải lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cách chui ra sao? Chỉ tiếc, hộp này là chiếc lao tù chắc chắn nhất, gắt gao nhốt nó ở bên trong.
Như thường lệ, bà ta sờ lên sợi tơ đỏ trên cổ tay mình, phát hiện nó vẫn còn quấn trên cổ tay, trong lòng an tâm được đôi chút.
Lấy người gỗ ra, bà ta dùng máu tươi vẽ lên giấy một pháp trận, đặt người gỗ vào trong. Đây là một pháp trận khống chế, là bà ta tìm thấy trong quyển sổ tay do ông ngoại để lại, dùng để giam giữ và trói buộc người gỗ.
Đặt người gỗ vào trận pháp, bà ta mới cắt đầu ngón tay, nhỏ máu lên người nó.
Tí tách.
Máu sền sệt tỏa ra mùi đặc trưng, thấm vào làn da người gỗ. Đôi mắt vốn đang nhắm chặt của nó bỗng mở ra, lộ ra một đôi mắt trắng bệch.
Đôi mắt ấy rất lớn, gần như chiếm hai phần ba khuôn mặt của nó. Lúc này hai con mắt ục ục đảo chuyển, giống như hai viên pha lê chứa linh hồn.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Cố phu nhân suýt nữa nôn ra, chỉ cảm thấy một màn này vô cùng ghê tởm, khiến bà ta chán ghét tận xương tủy.
Một giọt máu, hai giọt, ba giọt..
Tới khi nhỏ giọt thứ năm, Cố phu nhân liền muốn rút tay lại.
Dùng máu để nuôi người gỗ, thật sự quá hao tổn thân thể, nếu không phải bất đắc dĩ, bà ta thật sự không muốn làm như vậy. Chỉ là bà ta không ngờ, bà ta vừa muốn rút tay, thì người gỗ lại không chịu buông.
Cho ta, cho ta, đói, đói..
Ý thức truyền đến một cách rõ ràng, khiến Cố phu nhân bất an trong lòng, bà ta muốn động đậy, lại phát hiện thân thể không thể nhúc nhích.
Cảm giác lạnh lẽo quấn tới, đầu lưỡi băng giá liếm qua đầu ngón tay bà ta..
Cố phu nhân cúi đầu, hoảng sợ phát hiện người gỗ trên bàn đã ngồi dậy, nó đưa đầu lại gần, đầu lưỡi liếm qua đầu ngón tay bà ta, không ngừng hút lấy máu trong tay bà ta.
Máu từ cơ thể trào ra, lại bị hút sạch sẽ..
Mặt Cố phu nhân lập tức tái nhợt, bà ta run rẩy muốn đưa tay tháo sợi tơ hồng trên cổ tay. Rõ ràng không nên như vậy, cổ tay bà ta có quấn tơ hồng, mà đầu sợi tơ kia còn quấn lấy một sợi tóc của người gỗ, theo lý thuyết người gỗ không thể làm hại bà ta được.
Thế nhưng khi tay bà ta chạm vào tơ hồng, chỉ thấy nơi bà ta chạm đến liền từ đỏ tươi biến thành đen kịt, giống như bị vết máu ngấm lâu ngày không rửa sạch, để lại dấu vết dơ bẩn.
Hiện giờ vừa chạm vào, những vết bẩn ấy liền hóa thành máu loãng, chảy ròng ròng xuống, bao gồm cả tơ hồng, từng tấc từng tấc biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, khoé mắt Cố phu nhân như muốn nứt ra, cả người phát cuồng.
"Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy?"
Bà ta gào thét, muốn hất tay ra, nhưng người gỗ đã cắn lấy cổ tay bà ta, nó đang từng ngụm, từng ngụm hút máu bà ta, dường như muốn hút cạn.
Cố phu nhân khóc lóc cầu xin: "Tao sai rồi, bảo bối, mẹ biết sai rồi, con tha cho mẹ, con buông tha mẹ đi.."
Người gỗ liếm liếm đôi môi đỏ tươi, khẽ cười "hì hì hì".
Ngay từ đầu, quan hệ giữa kẻ nuôi dưỡng và kẻ bị nuôi dưỡng đã bị đảo ngược, thế nhưng Cố phu nhân lại hoàn toàn không nhận ra có gì sai lệch.
Rắc!
Hộp gỗ mở ra rồi khép lại, thân thể Cố phu nhân biến mất, là bị sinh vật bên trong kéo vào hộp.
Trong bóng tối, không gian yên tĩnh vang lên âm thanh cào cào, giống như có người không ngừng dùng móng tay cào cửa gỗ, cào mãi không dứt.
Như đang nói: Mau thả ta ra, mau thả ta ra..
Hì hì hì..
Trong thư phòng, vang lên tiếng cười con nít khe khẽ.
Hôm sau, người Cố gia phát hiện Cố phu nhân đã biến mất.
Khó ai tin nổi, một người sống sờ sờ như thế, lại đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Rõ ràng đêm qua còn trò chuyện vui vẻ cùng mọi người, nhưng đến sáng hôm sau tỉnh dậy, liền chẳng còn bóng dáng, gọi cũng không trả lời.
Cố Quân báo cảnh sát, nhưng khi cảnh sát đến cũng không phát hiện nguyên nhân gì. Chỉ có điều, họ phát hiện một cái hộp gỗ trong thư phòng.
".. Đây là di vật tổ tiên bên ngoại của vợ tôi, bà ta vẫn luôn rất trân trọng. Hộp này muốn mở cũng cần kỹ xảo đặc biệt, người khác căn bản không mở ra được." Cố Quân giải thích.
Hộp gỗ được chế tác thủ công tinh xảo, toát lên cảm giác cổ xưa thần bí, nhìn qua cũng không đựng được vật gì lớn.
Các cảnh sát nhìn qua, thấy không mở được liền đặt sang một bên.
Đi quanh một vòng Cố gia, cũng không phát hiện điều gì khác thường, cảnh sát cảm thấy càng thêm kỳ lạ. Theo lời Cố Quân, tối qua trước khi ngủ mọi người vẫn còn, ngủ một giấc dậy liền biến mất, thế nào cũng thấy quái dị.
".. Là Cố Thanh Cẩn! Là chị ta, nhất định là chị ta ăn mẹ tôi rồi!"
Bất ngờ, một tiếng hét lớn vang lên, đầy chắc chắn.
Cảnh sát quay đầu nhìn, thấy một cô bé đứng đó, vẻ mặt ai cũng không hiểu ra sao.
Một người cảnh sát nhìn về phía Cố Quân, do dự hỏi: "Cố tiên sinh, cô bé này là.."
Sắc mặt Cố Quân xanh mét, sai người hầu đưa Cố Thanh Đình về phòng, chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng.
Cố Thanh Đình vẫn đang kêu gào: "Là Cố Thanh Cẩn! Nhất định là chị ta! Chị ta ăn nhiều người như vậy, còn muốn ăn Tiểu Vi, nhất định cũng là chị ta ăn mẹ tôi rồi! Các chú cảnh sát, mau bắt chị ta đi, chính là chị ta hại mẹ tôi!"
Các cảnh sát liếc nhau, nét mặt trở nên nghiêm túc.
"Cố tiên sinh, chúng tôi cần tìm hiểu một chút về tình huống mà Cố tiểu thư này vừa nói.. không biết Cố tiểu thư trong lời nói là.."
Cố Quân day day trán, mệt mỏi nói: "Cố Thanh Cẩn là con gái lớn của tôi, các người đừng nghe Thanh Đình nói bừa. Thanh Cẩn sao có thể ăn người? Nó nhiều lắm chỉ là.."
* * *Chỉ là có chút thói quen ăn uống kỳ quái.
Cố Quân hết cách, đành phải dẫn cảnh sát đi tìm Cố Thanh Cẩn.
Phòng của Cố Thanh Cẩn đóng kín, trong mắt cảnh sát, đây là một chuyện rất kỳ lạ.
Mọi người nhìn nhau, đều xác định rằng Cố gia này rất quái dị.
Cánh cửa mở ra, tình hình bên trong lại vượt quá dự liệu của cảnh sát.
Không có gì âm u ẩm thấp, trái lại, trong phòng rất sáng sủa, ánh mặt trời tràn ngập.
Cố Thanh Cẩn mặc một chiếc váy dài màu nhạt, chân trần đứng bên cửa sổ, trong tay nâng một chậu hoa, chăm chú nhìn vào bông hoa duy nhất trong đó, vẻ mặt vô cùng chuyên tâm.
"Thanh Cẩn.." Cố Quân gọi.
Cố Thanh Cẩn quay đầu lại, lập tức ra hiệu bảo mọi người giữ im lặng.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi người đều bất giác im bặt, lặng lẽ nhìn động tác của cô.
Cô đang nhìn nụ hoa kia, thấy nó run rẩy hé ra một khe nhỏ xíu nhỏ đến mức mắt thường khó nhìn thấy, nhưng cô lại tỏ ra vô cùng hài lòng.
Cố Quân hỏi: "Con đang nhìn gì vậy?"
Cố Thanh Cẩn hiển nhiên tâm trạng rất tốt, cho nên dù Cố Quân hỏi một câu hết sức ngốc nghếch, cô vẫn trả lời: "Đương nhiên là đang nhìn hoa rồi."
Cô đặt chậu hoa lên bàn, xoay người lại, lộ ra khuôn mặt tái nhợt đến mức không có chút huyết sắc nào.
"Nhiều người như vậy, các ngươi tìm tôi có chuyện gì sao?"
Một cảnh sát tiến lên một bước, nói: "Chúng tôi đến để tìm hiểu về việc Cố phu nhân mất tích, không biết cô có thông tin gì không?"
"Cố phu nhân.." Cố Thanh Cẩn đi tới bàn ngồi xuống, đó là chiếc ghế cao, khi cô ngồi xuống thì hai chân lơ lửng, trông có chút non nớt.
Cô có đôi mắt đen láy, trong mắt như có ánh sáng, thoạt nhìn lại có vài phần ngây thơ.
Cô nói: "Bà ta mất tích à? Nhưng bà ta không phải mất tích, bà ta chỉ là bị chính người gỗ của mình ăn thôi.."
Giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Cố Thanh Cẩn "hì hì" cười, kể cho bọn họ một câu chuyện cổ tích.
Rất lâu trước kia, ở một vùng núi xa xôi hẻo lánh, có một cô bé mồ côi cha mẹ, bà ta nhận được di vật của ông ngoại: Một con người gỗ, cùng một quyển sách dưỡng người gỗ.
Người gỗ đó là sinh vật vô cùng thần kỳ, chỉ có người thuần khiết nhất mới có thể nuôi dưỡng ra người gỗ thuần khiết. Người gỗ được nuôi dưỡng bằng máu của chủ nhân. Nếu nuôi thành công, con rối sẽ hóa thành người, thậm chí có ý thức riêng.
Đương nhiên, rất nhiều lúc, người gỗ cuối cùng chỉ có thể trở thành tà vật.
Cố Thanh Cẩn đong đưa hai chân, nói: "A, việc đầu tiên cô bé kia làm khi nhận được người gỗ, chính là thay thế bạn thân của mình, trở thành người được người tốt trong thành phố giúp đỡ, để có thể sống và đi học trong thành phố. Cuộc sống trong thành phố thật tốt đẹp biết bao, bà ta thậm chí còn quen biết người tốt ấy. Người tốt đó ưu tú lắm, có ngoại hình tuấn tú, gia thế giàu có, thậm chí còn có một người vợ hiền và một cô con gái dễ thương."
"Cô bé nghĩ, tại sao vợ người tốt lại không phải là mình chứ? Cho nên bà ta dùng người gỗ, làm chuyện thứ hai.."
Nghe tới đây, sắc mặt Cố Quân đã rất khó coi, ông ta bất giác lùi lại một bước, muốn bịt tai lại. Ông ta chẳng muốn nghe gì nữa, nhưng lời của Cố Thanh Cẩn vẫn rõ ràng truyền vào tai ông ta.
"Cô bé giết vợ người tốt, thậm chí thay thế bà ấy, trở thành vợ của người tốt. A, hiện tại bà ta sống thật sự rất hài lòng, chỉ có một điều khiến bà ta không vui, đó chính là cô con gái mà vợ cũ để lại. Cô con gái ấy chiếm sự chú ý của chồng bà ta, thậm chí còn muốn chiếm hết tài sản trong nhà, cho nên cô bé nhịn không nổi.. Bà ta chờ đợi thời cơ, dựa vào người gỗ, giết luôn cả đứa con gái ấy."
"Đừng nói nữa!" Cố Quân hét lớn, thở dốc, lắc đầu: "Đừng nói nữa, không phải thật đâu, không phải thật đâu."
Cái gì người gỗ, cái gì cô bé, toàn là bịa đặt..
Cố Thanh Cẩn nhìn ông ta, ánh mắt thanh tỉnh, cô nói: "Tôi chỉ kể một câu chuyện xưa thôi mà, còn chuyện Cố phu nhân mất tích, tôi thật sự không biết gì cả."
Cô chỉ là một đóa hoa bé nhỏ mà thôi, đáng thương, yếu đuối, lại xinh đẹp.