Chương 10: Đây không phải Quý Nghiên
[BOOK]Cuộc họp này coi như không thể tiếp tục được nữa rồi.
Chắc danh tiếng của tôi cũng tiêu tùng rồi.
Tin đồn nhạy cảm luôn lan nhanh, chưa đầy nửa tiếng là mẹ tôi đã biết chuyện.
Bà gửi tôi lời thăm hỏi thân tình:
"Vãn Ngư à, nghe nói con và Quý Nghiên đang sống chung à? Hai người trẻ tuổi nhớ phải cẩn thận đấy!"
Tôi bóp trán, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Tôi vốn không muốn nói với ai chuyện Quý Nghiên ở nhà tôi cả.
Không hẳn vì thù riêng.
Dù gì thì thân phận của anh cũng khá nhạy cảm và vụ tai nạn đó cũng xảy ra rất đúng lúc.
Tôi nghi ngờ, có lẽ nó có liên quan đến hợp đồng sắp hết hạn của anh.
Thế nên tôi kiên nhẫn giải thích với mẹ:
"Con với anh ấy không phải đang hẹn hò, là Quý Nghiên bị tai nạn mất trí nhớ."
"Chuyện dài lắm, con vẫn còn đang điều tra nhiều thứ.."
Nhưng mẹ chẳng nghe gì cả, chỉ cười không ngớt.
"Mẹ hiểu mà, hai đứa quen nhau bao nhiêu năm rồi, cảm giác mới mẻ cũng ít đi, chơi trò mất trí nhớ cũng là bình thường thôi."
"Mẹ gọi điện chỉ để xác nhận quan hệ của hai đứa thôi, sau đó khoe với cô con cho vui thôi!"
"Con rể của mẹ đạt giải nam diễn viên xuất sắc nhất ba lần, nghĩ mà vui quá!"
Nhìn thấy tin đồn lại lan rộng hơn, tôi vắt óc nghĩ kế đối phó.
Dựa theo tính của mẹ thì trong vòng ba ngày, nếu có con chó nào trong khu chưa biết chuyện Quý Nghiên ở nhà tôi thì coi như bà đã mất phong độ.
Do cùng đường nên tôi bắt đầu bịa chuyện:
"Mẹ, con nói thật với mẹ nhé!"
"Đây không phải Quý Nghiên, do con không theo đuổi được anh ấy nên đã tìm người thay thế."
"Anh ấy tên là Quý Niên."
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng, rồi chuyển thành tiếng bận.
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì nhìn thấy một góc áo trắng thoáng qua ngoài cửa.
Quý Nghiên đến đây từ bao giờ?
Và đã nghe thấy bao nhiêu rồi?[/BOOK]