Ngay cả khi đã bước vào bệnh viện thì tôi vẫn chưa tìm được câu trả lời cho vấn đề này.
Qua ô cửa kính nhỏ trên cửa phòng bệnh, tôi nhìn thấy cái đầu Quý Nghiên băng kín như một cái bánh chưng.
Gương mặt điển trai, tuấn tú của anh bị lớp băng che kính, chỉ lộ ra đôi mắt hoa đào ửng đỏ, trông như một chú thỏ nhỏ đang chịu ấm ức lớn.
Cả người anh co ro, ôm gối thu mình vào góc giường, khẽ run rẩy, trông vừa nhút nhát vừa xa cách.
Trái tim đang hừng hực lửa giận của tôi bỗng chốc siết lại.
Đường đường là nam diễn viên xuất sắc nhất, ba lần đoạt giải lớn, một người từng rực rỡ đến thế mà sao lại rơi vào tình cảnh này.
Tôi mở cửa bước vào phòng bệnh thì suýt chút nữa va vào cô y tá nhỏ đi theo sau.
Cô ấy ôm tập hồ sơ, ánh mắt đầy cảnh giác: "Chị là ai? Sao có thể tự tiện vào phòng bệnh thế?"
Tôi ngớ người, ánh mắt đen láy của Quý Nghiên nhìn thẳng vào tôi, khơi gợi sự tò mò trong lòng tôi.
"Tôi là vợ anh ấy."
"Cô ấy là vợ tôi."
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, tôi ngạc nhiên nhìn Quý Nghiên, anh cố gắng lao về phía tôi, yếu ớt gọi:
"Vợ ơi, đầu anh đau quá!"
Tôi kéo ghế ngồi xuống trước giường Quý Nghiên, nhìn kỹ đôi môi tái nhợt và lớp băng rướm máu của anh.
Tôi giơ tay lên vẫy trước mặt anh, nhẹ nhàng hỏi: "Thật sự không nhớ gì sao?"
Quý Nghiên gục đầu vào lòng bàn tay tôi, giọng nói hơi hoang mang:
"Xin lỗi, anh không thể nhớ ra gì cả."
"Em có thể nói cho anh biết không, anh là ai và chúng ta quen nhau thế nào vậy?"
Nhìn người đàn ông yếu đuối trước mặt, giống như chỉ cần bóp nhẹ sẽ vỡ tan.
Tôi nghĩ thầm: Nên lừa anh ấy một chút hay là lừa anh ấy nhiều chút đây ta?
Dù sao thì chính cái miệng 37 độ của anh đã nói ra những lời cực kì tổn thương tôi vào hai ngày trước.
"Anh tên là Quý Niên, 28 tuổi, là một lập trình viên. Ba mẹ anh đã mất trong một vụ tai nạn xe năm trước nên không còn người thân nào khác."
"Em tên là Lâm Vãn Ngư, là đàn em của anh ở đại học, chúng ta đã bên nhau nhiều năm rồi."
Quý Nghiên há miệng, dường như có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng cuối cùng lại hỏi một câu mà tôi không ngờ tới.
"Có phải chúng ta đã cãi nhau không? Tại sao anh lại ở ngoài một mình thế?"
Tôi không hiểu nổi cách suy nghĩ kỳ lạ của Quý Nghiên nhưng vẫn quyết định bịa ra một câu chuyện nửa thật nửa giả.
"Đúng vậy."
"Tuần trước anh vừa bị sa thải, em muốn anh nghỉ ngơi ở nhà một thời gian nhưng anh lại khăng khăng nói rằng em muốn biến anh thành ông chồng nội trợ."
"Anh còn bảo rằng trong đầu em chỉ toàn nghĩ đến tiền, không hề quan tâm đến suy nghĩ của anh, rồi anh giận dỗi đóng sầm cửa bỏ đi."
Quý Nghiên đứng đơ ra, một lúc sau mới thở dài: "Anh đúng là ngốc nhỉ?"
"Cuộc sống thoải mái không hưởng, lại còn giận dỗi với em."
Tôi gật đầu lia lịa: "Em cũng nghĩ vậy."
Ngoài chấn thương sọ não nhẹ thì những vết thương khác đều là ngoài da.
Bệnh viện nói chỉ cần theo dõi vài ngày, sau khi thanh toán xong chi phí thì có thể xuất viện.
Quý Nghiên nhìn tôi bình thản thanh toán 670 triệu đồng tiền viện phí thì đột nhiên áp sát vào sau lưng tôi, cằm tựa lên vai tôi, khẽ cảm thán:
Hai ngày nay tôi đã cho người lắp đặt thêm thiết bị giám sát, đồng thời chặn luôn tín hiệu mạng, cảm giác như đang giấu người yêu trong một ngôi nhà vàng vậy.
Đáng tiếc là tình trạng sức khỏe của Quý Nghiên không cho phép tôi quá phấn khích.
Vừa bước vào nhà là anh đã lao ngay vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo đến trời đất quay cuồng, thậm chí khi đứng dậy còn suýt ngã xuống.
May mà tôi phản ứng nhanh, kịp thời đỡ lấy anh, nếu không thì chắc mặt của anh đã đập thẳng vào bồn cầu rồi.
"Anh có sao không?"
Nhìn gương mặt tái nhợt và ánh mắt vô hồn của Quý Nghiên, tôi không kiềm được mà hỏi.
Anh khẽ lắc đầu, giọng nói yếu ớt: "Chúng ta ngủ phòng nào thế? Anh muốn nghỉ ngơi sớm."
Tôi dìu Quý Nghiên vào phòng, rồi lấy một bộ đồ ngủ để sẵn trên giường.
Anh thực sự không nhớ gì nữa rồi!
Gần như ngay khi tôi vừa quay đầu, anh đã cởi sạch áo.
"Vãn Ngư, tay anh đau quá, em có thể giúp anh mặc đồ ngủ được không?"
Tôi bắt đầu nghi ngờ liệu Quý Nghiên có thực sự bị thương không, tại sao lúc cởi đồ thì không đau nhỉ!
Tất nhiên, tôi vẫn không bỏ lỡ cơ hội này.
Ngón tay tôi nhẹ nhàng lướt qua lưng anh, cơ bắp của Quý Nghiên lập tức căng cứng, người khẽ run, vành tai hơi ửng đỏ.
Biết dừng đúng lúc.
Quý Nghiên nhân cơ hội chui vào chăn, tôi giúp anh chỉnh lại góc chăn rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Chưa kịp ra khỏi phòng là anh đã gọi tôi lại:
"Vợ ơi, chúng ta không ngủ cùng nhau sao?"
Tôi không biết anh có đang cố tình không.
Hai chiếc cúc trên cùng của bộ đồ ngủ chưa được cài nên để lộ phần xương quai xanh thon gọn và một phần cơ ngực rắn chắc.
"Ực."
Âm thanh nuốt nước bọt của chính mình vang lên bên tai.
Quả nhiên, ngày xưa tôi yêu Quý Nghiên từ cái nhìn đầu tiên là vì ngoại hình của anh.
Chương 5: Sau khi mất trí nhớ, Quý Nghiên thật giống con Samoyed ở nhà.
Quý Nghiên nhìn tôi chăm chú như một chú mèo, mái tóc bông xù mềm mại, có một lọn tóc ngốc nghếch dựng lên, trông hoàn toàn không còn chút vẻ lạnh lùng như trước kia.
Tôi không kiềm chế được, lòng mềm nhũn, đưa tay xoa đầu anh.
"Ngoan nào, anh ngủ trước đi nhé, em đi tắm đã."
Nhìn anh ngoan ngoãn nằm xuống, tôi mới bước vào phòng tắm, lấy điện thoại ra xem camera giám sát.
Trên màn hình, Quý Nghiên có vẻ khó chịu, lăn qua lăn lại trên giường một lúc lâu, cuối cùng bực mình trùm chăn kín đầu rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Tôi thở dài, vốc nước lạnh rửa mặt.
Tôi vẫn nghi ngờ về tính xác thực của vụ tai nạn.
Sao lại trùng hợp đến thế, vừa từ chối lời tỏ tình của tôi xong đã mất trí nhớ.
Nhưng không sao, tôi có thừa thời gian.
Sau khi rửa mặt qua loa, tôi phân vân một hồi, cuối cùng vẫn quyết định sang phòng khách bên cạnh.
Nửa đêm, khi đang ngủ say, tôi cảm thấy phần bên cạnh giường bỗng chìm xuống, có một cơ thể ấm áp áp sát lại gần.
Nhà tôi có nuôi một chú chó Samoyed béo ú tên là Liên Liên.
Tôi đoán ngay là nó lại leo lên giường nghịch ngợm nên lập tức đá một phát vào mông nó.
Nghe thấy tiếng "bịch" vang lên, tôi lẩm bẩm:
"Liên Liên, con chưa tắm mà dám lên giường hả!"
Rồi tôi lật người, tiếp tục ngủ ngon lành.
Tôi chẳng để tâm đến chuyện này lắm.
Sáng hôm sau, vừa định xuống giường thì tôi thấy Quý Nghiên co ro trên thảm cạnh giường.
Dáng người anh cao lớn, phải co người mới nằm vừa trên tấm thảm nhỏ, trông thật tội nghiệp.
Tôi giật mình, vội đưa tay lay anh dậy: "Sao anh lại ngủ ở đây?"
Anh dụi mắt, có vẻ vẫn còn mơ màng, một lúc sau mới hoàn toàn tỉnh táo.
"Vợ ơi, chính em nói là chưa tắm thì không được lên giường mà!"
Tôi chợt nhớ ra, Quý Nghiên là người Hồ Nam.
Anh ấy nói lẫn lộn giữa âm "N" và "L".
Kể từ khi tôi lừa anh đổi tên thành Quý Niên, chắc hẳn anh đã nghe nhầm tên con Liên Liên thành Niên Niên.
Tôi vừa thấy thương vừa buồn cười, vừa đỡ anh dậy vừa hỏi:
"Sao anh không ngủ ở phòng chính? Tìm em làm gì thế?"
Quý Nghiên mềm nhũn như không có xương, dựa vào tôi:
"Vợ ơi, chân anh tê quá!"
"Ôm anh với!"
Tôi nghi ngờ rằng vụ tai nạn không chỉ làm gãy xương mà còn làm tan biến cả lòng tự tôn của anh.
Mấy ngày trước, anh còn nói chuyện như đạn bắn, mặt lúc nào cũng lạnh lùng, vậy mà giờ lại biết làm nũng thế này.
Tôi dồn hết sức đưa anh lên giường, mấy bước ngắn thôi mà cũng khiến tôi thở hổn hển.
Nhưng anh lại đưa tay vòng qua cổ tôi, chỉ cần khẽ kéo một cái, tôi đã mất kiểm soát mà ngồi thụp xuống trên đùi anh.
"Vợ ơi, sao đêm qua em không đến tìm anh?"
"Có phải là em.."
Quý Nghiên đột nhiên ghé sát lại, ánh mắt lóe lên tia tinh nghịch, như thể phát hiện ra điều gì đó.
Tim tôi nhảy lên tận cổ, lắng nghe nửa câu sau.
Thế nhưng anh lại cố ý kéo dài giọng, tay đặt trên eo tôi hơi siết lại, khiến tôi cảm thấy tê dại.
Theo phản xạ, tôi rụt người ra sau.
Anh đưa tay búng nhẹ vào trán tôi, phá vỡ không khí mờ ám vừa nãy.
Rồi anh hỏi tiếp:
"Vợ ơi, có phải em vẫn giận anh không?"
"Những chuyện trước đây anh không nhớ nữa, em có thể tha thứ cho anh được không?"
Sau khi mất trí nhớ, Quý Nghiên thật giống con Samoyed ở nhà.
Đôi mắt đen láy ấy đầy vẻ ngây thơ, ngu ngơ nhưng lại cực kì chân thành.
Khiến người ta không nỡ từ chối.
"Đừng nghịch nữa, anh còn đang bị thương mà!"
Tôi trả lời mập mờ rồi xoa nhẹ má anh, sau đó đứng dậy đi vào nhà tắm rửa mặt.
Quý Nghiên bây giờ chỉ thích đùa giỡn thôi, đâu thể nào thật lòng được.
Khi tôi xuống lầu lần nữa thì Quý Nghiên đang ở trong bếp, tay cầm một cái xẻng lật, mắt tròn xoe nhìn chảo chiên.
Một mùi khét lẹt xộc thẳng vào mũi.
Tôi vội chạy đến, mới nhìn thấy trong chảo có một cái trứng chiên còn đen hơn cả chảo.
Chắc là trứng gà nhỉ?
Tôi không dám chắc.
Liên Liên biến mất cả đêm, bây giờ mới chạy đến, ngẩng đầu đánh hơi rồi không kiềm được mà nôn khan. Quý Nghiên tức giận vì con chó nhỏ.
Anh ngồi xổm xuống, bực bội vò đầu nó.
"Ngay cả con cũng không nể mặt ba nữa à!"
Nhìn Quý Nghiên trêu đùa với con chó béo, tôi không khỏi nhớ đến cậu thiếu niên đầy phong thái năm xưa.
Thật ra, những thông tin tôi nói với Quý Nghiên, ngoài tên và nghề nghiệp ra thì đều là thật.
Tôi và anh quen nhau từ thời đại học.
Lúc đó, anh là nghệ sĩ duy nhất của tôi, còn tôi là người quản lý duy nhất của anh.
Chúng tôi thuê một phòng làm việc rẻ tiền. Rẻ đến mức trong phòng chỉ có một chiếc ghế sofa để ngả lưng.
Khi bận rộn, anh sẽ nhường tôi ngủ trên ghế, còn mình thì lấy tấm chăn nhỏ quấn quanh người rồi tìm chỗ nào đó nằm.
Dù nghèo khổ như vậy nhưng đôi mắt Quý Nghiên vẫn sáng rực rỡ.
Một chiều đầu hè, ánh nắng tươi đẹp, anh ngồi trên bãi cỏ xanh mướt, một tay đặt thức ăn cho mèo, tay kia xoa đầu một con mèo con, quay đầu lại cười với tôi.
"Sớm muộn gì anh cũng sẽ trở thành ngôi sao lớn, sau đó sẽ để lũ mèo hoang trong khu này đều được ăn loại thức ăn đắt nhất."
Thiếu niên ngược sáng ấy vốn đã dịu dàng, nay càng được ánh sáng tôn lên thêm vẻ mềm mại. Hình ảnh đó in sâu trong tâm trí tôi, cũng được lưu giữ trên giấy.
Chương 7: Nếu cả đời này Quý Nghiên không nhớ ra cũng tốt.
"Vợ ơi, cái này có ăn được không?"
Quý Nghiên giơ đĩa đồ ăn lên cho Liên Liên ngửi, thấy nó không có phản ứng gì quá khích thì anh mới bưng đến trước mặt tôi.
Nhưng tôi nhìn nét mặt con chó đã thấy như nó chẳng còn thiết tha gì nữa.
Nghĩ đến việc đây là người chồng mà mình lừa được, tôi cắn răng, cầm đũa gắp một miếng. Chưa kịp bỏ vào miệng thì đã bị Quý Nghiên giật lại, anh tự nhét vào miệng mình.
Gương mặt anh khẽ thay đổi một chút, rồi im lặng đổ hết thức ăn trong đĩa đi. Sau đó, anh lúng túng đứng trước mặt tôi, cúi đầu.
"Vợ ơi, có thể anh không muốn làm ông chồng nội trợ là.."
"Là vì sợ làm em ngộ độc thực phẩm chứ gì?"
Tôi bị anh chọc cười, nhận lấy cái xẻng lật, lóng ngóng chiên được ba quả trứng.
"Ăn tạm đỡ đi, lát nữa em sẽ gọi dì đến nấu."
Quý Nghiên không nói gì.
Tôi quay lại nhìn, thấy anh đang tranh giành quả trứng cuối cùng với Liên Liên, trông như một đứa trẻ.
"Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn nghịch ngợm thế!"
Tôi vỗ đầu hai "nhóc con," đột nhiên tay bị Quý Nghiên nắm chặt.
Anh đột ngột đứng lên, nhanh chóng hôn vào má tôi. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy mặt anh đỏ bừng, trông hơi bối rối.
"Đền bù nụ hôn chào buổi sáng nhé."
"Vợ ơi, anh nhất định sẽ luyện nấu ăn thật giỏi, em đừng bỏ anh nhé."
Quý Nghiên nhảy chân sáo, nhanh chóng chạy vào bếp cùng với Liên Liên. Cảm nhận được hơi ấm vẫn còn vương trên khóe môi, tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ: