Chương 5: Sau khi mất trí nhớ, Quý Nghiên thật giống con Samoyed ở nhà.
[BOOK]Quý Nghiên nhìn tôi chăm chú như một chú mèo, mái tóc bông xù mềm mại, có một lọn tóc ngốc nghếch dựng lên, trông hoàn toàn không còn chút vẻ lạnh lùng như trước kia.
Tôi không kiềm chế được, lòng mềm nhũn, đưa tay xoa đầu anh.
"Ngoan nào, anh ngủ trước đi nhé, em đi tắm đã."
Nhìn anh ngoan ngoãn nằm xuống, tôi mới bước vào phòng tắm, lấy điện thoại ra xem camera giám sát.
Trên màn hình, Quý Nghiên có vẻ khó chịu, lăn qua lăn lại trên giường một lúc lâu, cuối cùng bực mình trùm chăn kín đầu rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Tôi thở dài, vốc nước lạnh rửa mặt.
Tôi vẫn nghi ngờ về tính xác thực của vụ tai nạn.
Sao lại trùng hợp đến thế, vừa từ chối lời tỏ tình của tôi xong đã mất trí nhớ.
Nhưng không sao, tôi có thừa thời gian.
Sau khi rửa mặt qua loa, tôi phân vân một hồi, cuối cùng vẫn quyết định sang phòng khách bên cạnh.
Nửa đêm, khi đang ngủ say, tôi cảm thấy phần bên cạnh giường bỗng chìm xuống, có một cơ thể ấm áp áp sát lại gần.
Nhà tôi có nuôi một chú chó Samoyed béo ú tên là Liên Liên.
Tôi đoán ngay là nó lại leo lên giường nghịch ngợm nên lập tức đá một phát vào mông nó.
Nghe thấy tiếng "bịch" vang lên, tôi lẩm bẩm:
"Liên Liên, con chưa tắm mà dám lên giường hả!"
Rồi tôi lật người, tiếp tục ngủ ngon lành.
Tôi chẳng để tâm đến chuyện này lắm.
Sáng hôm sau, vừa định xuống giường thì tôi thấy Quý Nghiên co ro trên thảm cạnh giường.
Dáng người anh cao lớn, phải co người mới nằm vừa trên tấm thảm nhỏ, trông thật tội nghiệp.
Tôi giật mình, vội đưa tay lay anh dậy: "Sao anh lại ngủ ở đây?"
Anh dụi mắt, có vẻ vẫn còn mơ màng, một lúc sau mới hoàn toàn tỉnh táo.
"Vợ ơi, chính em nói là chưa tắm thì không được lên giường mà!"
Tôi chợt nhớ ra, Quý Nghiên là người Hồ Nam.
Anh ấy nói lẫn lộn giữa âm "N" và "L".
Kể từ khi tôi lừa anh đổi tên thành Quý Niên, chắc hẳn anh đã nghe nhầm tên con Liên Liên thành Niên Niên.
Tôi vừa thấy thương vừa buồn cười, vừa đỡ anh dậy vừa hỏi:
"Sao anh không ngủ ở phòng chính? Tìm em làm gì thế?"
Quý Nghiên mềm nhũn như không có xương, dựa vào tôi:
"Vợ ơi, chân anh tê quá!"
"Ôm anh với!"
Tôi nghi ngờ rằng vụ tai nạn không chỉ làm gãy xương mà còn làm tan biến cả lòng tự tôn của anh.
Mấy ngày trước, anh còn nói chuyện như đạn bắn, mặt lúc nào cũng lạnh lùng, vậy mà giờ lại biết làm nũng thế này.
Tôi dồn hết sức đưa anh lên giường, mấy bước ngắn thôi mà cũng khiến tôi thở hổn hển.
Nhưng anh lại đưa tay vòng qua cổ tôi, chỉ cần khẽ kéo một cái, tôi đã mất kiểm soát mà ngồi thụp xuống trên đùi anh.
"Vợ ơi, sao đêm qua em không đến tìm anh?"
"Có phải là em.."
Quý Nghiên đột nhiên ghé sát lại, ánh mắt lóe lên tia tinh nghịch, như thể phát hiện ra điều gì đó.
Tim tôi nhảy lên tận cổ, lắng nghe nửa câu sau.
Thế nhưng anh lại cố ý kéo dài giọng, tay đặt trên eo tôi hơi siết lại, khiến tôi cảm thấy tê dại.
Theo phản xạ, tôi rụt người ra sau.
Anh đưa tay búng nhẹ vào trán tôi, phá vỡ không khí mờ ám vừa nãy.
Rồi anh hỏi tiếp:
"Vợ ơi, có phải em vẫn giận anh không?"
"Những chuyện trước đây anh không nhớ nữa, em có thể tha thứ cho anh được không?"
Sau khi mất trí nhớ, Quý Nghiên thật giống con Samoyed ở nhà.
Đôi mắt đen láy ấy đầy vẻ ngây thơ, ngu ngơ nhưng lại cực kì chân thành.
Khiến người ta không nỡ từ chối.
"Đừng nghịch nữa, anh còn đang bị thương mà!"
Tôi trả lời mập mờ rồi xoa nhẹ má anh, sau đó đứng dậy đi vào nhà tắm rửa mặt.
Quý Nghiên bây giờ chỉ thích đùa giỡn thôi, đâu thể nào thật lòng được.[/BOOK]