Ngôn Tình [Edit] Sau Khi Mất Trí Nhớ, Nam Diễn Viên Xuất Sắc Nhất Ở Trên Mạng Làm Trò - Tiên Nữ Đại Lực

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Kittee, 24 Tháng chín 2024.

  1. Kittee Editor Chiếc Mèo Hay Ngủ Ngày

    Bài viết:
    4

    Chương 10: Đây không phải Quý Nghiên


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuộc họp này coi như không thể tiếp tục được nữa rồi.

    Chắc danh tiếng của tôi cũng tiêu tùng rồi.

    Tin đồn nhạy cảm luôn lan nhanh, chưa đầy nửa tiếng là mẹ tôi đã biết chuyện.

    Bà gửi tôi lời thăm hỏi thân tình:

    "Vãn Ngư à, nghe nói con và Quý Nghiên đang sống chung à? Hai người trẻ tuổi nhớ phải cẩn thận đấy!"

    Tôi bóp trán, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

    Tôi vốn không muốn nói với ai chuyện Quý Nghiên ở nhà tôi cả.

    Không hẳn vì thù riêng.

    Dù gì thì thân phận của anh cũng khá nhạy cảm và vụ tai nạn đó cũng xảy ra rất đúng lúc.

    Tôi nghi ngờ, có lẽ nó có liên quan đến hợp đồng sắp hết hạn của anh.

    Thế nên tôi kiên nhẫn giải thích với mẹ:

    "Con với anh ấy không phải đang hẹn hò, là Quý Nghiên bị tai nạn mất trí nhớ."

    "Chuyện dài lắm, con vẫn còn đang điều tra nhiều thứ.."

    Nhưng mẹ chẳng nghe gì cả, chỉ cười không ngớt.

    "Mẹ hiểu mà, hai đứa quen nhau bao nhiêu năm rồi, cảm giác mới mẻ cũng ít đi, chơi trò mất trí nhớ cũng là bình thường thôi."

    "Mẹ gọi điện chỉ để xác nhận quan hệ của hai đứa thôi, sau đó khoe với cô con cho vui thôi!"

    "Con rể của mẹ đạt giải nam diễn viên xuất sắc nhất ba lần, nghĩ mà vui quá!"

    Nhìn thấy tin đồn lại lan rộng hơn, tôi vắt óc nghĩ kế đối phó.

    Dựa theo tính của mẹ thì trong vòng ba ngày, nếu có con chó nào trong khu chưa biết chuyện Quý Nghiên ở nhà tôi thì coi như bà đã mất phong độ.

    Do cùng đường nên tôi bắt đầu bịa chuyện:

    "Mẹ, con nói thật với mẹ nhé!"

    "Đây không phải Quý Nghiên, do con không theo đuổi được anh ấy nên đã tìm người thay thế."

    "Anh ấy tên là Quý Niên."

    Đầu dây bên kia rơi vào im lặng, rồi chuyển thành tiếng bận.

    Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì nhìn thấy một góc áo trắng thoáng qua ngoài cửa.

    Quý Nghiên đến đây từ bao giờ?

    Và đã nghe thấy bao nhiêu rồi?
     
  2. Kittee Editor Chiếc Mèo Hay Ngủ Ngày

    Bài viết:
    4

    Chương 11: Em muốn loại thế thân nào? Anh đều có thể làm được


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi tôi đuổi ra đến cửa thì đã không còn thấy Quý Nghiên đâu nữa.

    Liên Liên cắn ống quần của tôi, kéo tôi về phía phòng tập.

    Trong lòng tôi đã hiểu rõ, lập tức áp tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong.

    Tiếng kim loại va chạm liên tục vang lên.

    Tôi nắm chặt tay cầm cửa, cố gắng ấn xuống nhưng cửa không nhúc nhích.

    Thế là tôi lấy điện thoại ra, mở camera giám sát lên.

    Trên tấm gương tập thể hình thông minh hiển thị một tấm áp phích của Quý Nghiên - Nam diễn viên xuất sắc nhất.

    Khoảng ba năm trước, tấm áp phích này được chụp khi anh vừa hoàn thành một bộ phim về đề tài quân đội.

    Gương mặt anh gầy gò nhưng cơ bắp rắn chắc, dưới lớp áo lưới, làn da màu mật ong lộ ra trông thật quyến rũ.

    Quá đỗi quyến rũ.

    Quý Nghiên vén áo sơ mi lên, nhìn tấm áp phích, rồi lại cúi xuống nhìn bụng mình.

    Anh bắt đầu tập tạ một cách điên cuồng.

    Một tay nâng tạ, tay kia lau mặt.

    Nhìn thật buồn cười.

    Khi zoom màn hình lại gần thì tôi mới nhận ra anh đang khóc.

    Cơ thể vừa trải qua tai nạn không thể chịu nổi cường độ tập luyện lớn như vậy, chưa kể trên người anh còn nhiều vết thương chưa lành. Chỉ một lát sau, chiếc áo sơ mi quanh eo Quý Nghiên đã bị máu thấm đỏ.

    "Quý Niên!"

    "Mở cửa ra!"

    Tôi cố gắng đập cửa nhưng không có hồi đáp.

    Căn biệt thự này không phải nơi tôi ở thường xuyên, đừng nói đến chìa khóa, ngay cả việc mỗi phòng có chức năng gì tôi cũng chỉ mới biết nhờ ngày lắp camera an ninh.

    Vết máu trên eo Quý Nghiên ngày càng lan rộng, gương mặt anh trở nên nhợt nhạt đi trông thấy.

    Tôi nghiến răng, dồn lực húc mạnh vào cánh cửa.

    Một lần, hai lần.

    Đến lần thứ ba, cửa bật mở.

    Tôi ngã vào vòng tay của Quý Nghiên.

    Đôi mắt anh đỏ hoe, khóe mắt còn vương giọt lệ.

    "Vợ ơi, đừng bỏ rơi anh."

    "Anh chỉ còn em thôi."

    "Em muốn loại thế thân nào? Anh đều có thể làm được."

    Cảm giác tội lỗi dâng trào và cuốn lấy tôi.
     
  3. Kittee Editor Chiếc Mèo Hay Ngủ Ngày

    Bài viết:
    4

    Chương 12: Một chàng trai trao cả cuộc đời yêu thương vô điều kiện cho em như thế, ai mà không yêu cho được?


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quý Nghiên ngoan ngoãn ngồi trên giường, nhìn tôi bôi thuốc cho anh.

    Thỉnh thoảng lại "Xì~" một tiếng để tỏ ra mình vẫn còn đó.

    "Không phải lúc nãy cứng rắn lắm hả?"

    Tôi khẽ cười trêu chọc: "Sao giờ lại sợ rồi?"

    Quý Nghiên nghiến răng, làm mặt xấu: "Ai bảo em nói anh là.. A!"

    Tôi cố tình ấn mạnh tay, khiến anh nuốt lại hai chữ "thế thân" sắp thốt ra.

    "Quý Niên, em rất thích anh như bây giờ."

    Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, thấy đôi mắt u ám kia dần bừng lên sức sống.

    Quý Nghiên mà Lâm Vãn Ngư yêu thích.

    Quý Nghiên mà Lâm Vãn Ngư mãi chẳng thể buông bỏ.

    Từ đầu đến cuối vẫn luôn là người như vậy.

    Trong phim, anh có thể lạnh lùng tàn nhẫn, ngang ngược ích kỷ, nham hiểm biến thái, nhưng khi vừa kết thúc cảnh quay, anh sẽ lập tức ôm chầm lấy tôi, tựa cằm lên vai tôi và hỏi:

    "Vãn Ngư, em thấy anh diễn có tốt không?"

    Cho dù anh bị thương rất nặng, phải trải qua nhiều cuộc phẫu thuật thì vẫn có thể nắm tay tôi, nhẹ nhàng an ủi:

    "Anh không sao, em đã làm rất tốt rồi."

    Khi tôi bị ép uống rượu và bị quấy rối bởi đoàn phim và nhà đầu tư, anh có thể lao ra bảo vệ tôi, mắt đỏ hoe và nói với tôi:

    "Vãn Ngư, em đừng bao giờ vì bất cứ ai mà làm khổ chính mình."

    Một chàng trai trao cả cuộc đời yêu thương vô điều kiện cho em như thế, ai mà không yêu cho được?
     
  4. Kittee Editor Chiếc Mèo Hay Ngủ Ngày

    Bài viết:
    4

    Chương 13: Vậy tại sao em không chạm vào anh?


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vậy tại sao em không chạm vào anh?"

    "Có phải em chê vóc dáng của anh không bằng Quý Nghiên đó đúng không?"

    "Chỉ là do mấy hôm nay anh chưa tập thôi, cho anh nửa tháng, chắc chắn anh sẽ khỏe hơn anh ta!"

    Quý Nghiên bướng bỉnh ngẩng đầu lên, trông có vẻ tội nghiệp.

    Đúng là thằng nhóc này cũng có chút tự tôn.

    Hai gương mặt giống nhau đến thế mà không để ý, chỉ phát hiện cơ bụng của mình ít đi hai múi so với trước.

    Để tránh cho anh tiếp tục làm loạn, tôi kiên nhẫn trấn an:

    "Anh tốt mà, anh là tốt nhất."

    "Anh dưỡng thương trước đi, những chuyện khác chờ khỏe rồi tính sau."

    Có vẻ Quý Nghiên đã mệt lắm rồi.

    Khi tôi thay thuốc xong, anh đã tựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.

    Mái tóc hơi dài ngoan ngoãn dính trên mặt, lông mi vì khóc mà dính thành từng sợi.

    Vết thương nhỏ nơi khóe mắt đã bắt đầu đóng vảy, trông như một nốt ruồi lệ yêu kiều.

    Nhìn anh thật ngoan.

    Thật khó tưởng tượng rằng, trong suốt năm năm qua, anh đã sắc bén và liều lĩnh như thế nào, dám băng qua sóng gió và tự mình mở lối trong làng giải trí.
     
  5. Kittee Editor Chiếc Mèo Hay Ngủ Ngày

    Bài viết:
    4

    Chương 14: Mẹ, sao mẹ lại đến đây?


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi đắp chăn cho anh xong, thong thả xuống tầng dưới định nấu bữa ăn cùng với cô giúp việc vừa gọi đến.

    Nhưng khi đến bếp, tôi phát hiện người đến không phải cô giúp việc.. Mà là mẹ ruột của tôi.

    Bà xách một đống rau củ nhét đầy tủ lạnh với thái độ cực kỳ cứng rắn.

    Sau đó, bà đứng thẳng lên nhìn chằm chằm tôi, không nói một lời nào.

    Tôi bất giác cảm thấy chột dạ.

    "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"

    Bà đưa tay véo tai tôi, nghiến răng nghiến lợi nói:

    "Thế thân? Lâm Vãn Ngư, mẹ thấy con càng ngày càng giỏi rồi, đến cả ba mẹ mà cũng dám lừa."

    Tôi vội vàng xua tay xin tha:

    "Con chỉ là ứng phó tạm thời thôi mà!"

    "Mẹ nhanh miệng thế, con sợ mẹ lại lỡ nói ra mất!"

    Cuối cùng, mẹ tôi cũng buông tha cho cái tai của tôi, bà quay sang lấy một miếng sườn từ trong tủ lạnh ra.

    "Nếu Quý Nghiên cứ mãi không nhớ ra, con định lừa thằng bé mãi à?"

    "Rồi thằng bé sẽ nhớ ra thôi, chẳng lẽ con lại tính như lần trước, chia tay thêm một lần nữa, lột thêm một lớp da à?"
     
  6. Kittee Editor Chiếc Mèo Hay Ngủ Ngày

    Bài viết:
    4

    Chương 15: Để ông đây cho mày thấy thế nào là rực rỡ trước đã!


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng dao chặt xương "phập phập" của mẹ vang lên, ký ức tôi lại trôi về mùa hè năm ấy.

    Lúc đó, Quý Nghiên vừa đóng xong một bộ web drama được chú ý, cuối cùng cũng bắt đầu nổi tiếng.

    Tôi dẫn anh ấy đi gặp đạo diễn, tìm đoàn phim, hẹn gặp nhà sản xuất.

    Cuộc sống bận rộn nhưng chưa bao giờ đầy ắp hy vọng đến vậy.

    Trong lòng chỉ toàn những mơ ước tươi đẹp về tương lai.

    Nhưng rồi mọi thứ tan vỡ trong một buổi tiệc.

    Chuốc rượu, ép uống, đe dọa, cưỡng ép..

    Hầu như tất cả những điều ghê tởm nhất đều xảy ra.

    Tên trung niên bóng bẩy kia nói:

    "Chỉ là trợ lý thôi mà, đổi lấy cả nửa đời sau nổi tiếng rực rỡ chẳng phải tốt hơn sao?"

    Quý Nghiên đập một chai bia vào đầu hắn: "Để ông đây cho mày thấy thế nào là rực rỡ trước đã!"

    Anh ấy thay tôi xả giận, cái giá phải trả là sự nghiệp diễn xuất của cả nửa đời sau.

    Bị cô lập, không nơi nương tựa.

    Suốt thời gian đó, chúng tôi thấu hiểu sâu sắc từ "bế tắc."

    Cho đến khi chị Yến, một quản lý có chút tiếng tăm trong giới vươn cành ô-liu ra thì mới có một tia sáng hy vọng.

    Quý Nghiên trở lại sân khấu, lập tức nổi tiếng, có được rất nhiều fan hâm mộ.

    Nhưng đi cùng với đó là việc chuyện tình cảm của chúng tôi bị phanh phui.

    Tên, công việc và cả địa chỉ nhà của tôi đều bị bới móc ra.

    Những lời chửi rủa như sóng tràn, bị tạt sơn đỏ vào nhà, thư đe dọa, bị bám đuôi, tấn công.

    Tôi bị nhấn chìm trong nỗi lo lắng nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc buông tay.

    Cho đến khi chị Yến tìm gặp riêng tôi:

    "Quý Nghiên muốn công khai tình cảm với em, nhưng chị đã ngăn lại."

    "Em phải hiểu, chị ký hợp đồng với cậu ấy là để hoàn thành thỏa thuận đầu tư, không thể có một sai sót nào."

    "Ở độ tuổi và với ngoại hình này của Quý Nghiên, cho dù theo hướng diễn xuất thì việc yêu đương cũng sẽ làm mất fan."

    "Cậu ấy đã hy sinh nhiều cho em như vậy, chẳng lẽ em lại để cậu ấy lãng phí cả đời sao?"

    Tôi hiểu, tôi không thể dừng lại ở vị trí cũ được nữa.

    Quý Nghiên phải đi con đường của anh ấy và tôi cũng cần tiến về phía trước.

    Vậy là tôi rời đi mà không nói một lời.

    Ra nước ngoài học, trở về khởi nghiệp.

    Tôi luôn nghĩ, nếu lúc đó tôi đủ tiền, có lẽ tôi đã không bị người ta chà đạp.

    Có lẽ khi chuyện tình cảm của chúng tôi bị phanh phui, tôi sẽ không bị chửi là "vô liêm sỉ, tham lợi ích."

    Mùi thơm của canh sườn bắt đầu bay lên từ nồi.

    Con chó nhỏ Liên Liên của tôi cũng chui vào bếp, quẩn quanh dưới chân.

    Mẹ tôi bỏ tạp dề xuống, vỗ một cái vào sau gáy tôi và cả chú chó nhỏ.

    "Mẹ đi đây, con để ý nồi canh."

    "Cả hai đứa đều không còn trẻ nữa, tự mình nghĩ cho kỹ."
     
  7. Kittee Editor Chiếc Mèo Hay Ngủ Ngày

    Bài viết:
    4

    Chương 16: Anh nhớ cái gì?


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Quý Nghiên xuống lầu và nhìn thấy cả bàn đầy thức ăn, anh ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.

    "Chẳng phải đã nói là anh sẽ chăm sóc em sao?"

    "Sao em lại.. Cái này.."

    Tôi múc một bát canh sườn rồi đặt vào tay anh.

    "Không phải em nấu đâu, anh cứ yên tâm mà ăn!"

    Anh cầm bát canh lên, nhấp từng ngụm nhỏ, rồi bỗng như nhớ ra điều gì đó, anh nhanh chóng chạy vào bếp.

    Sau một hồi loảng xoảng..

    Anh mang ra một đĩa hành lá.

    "Anh nhớ là em thích bỏ thêm cái này vào khi uống canh."

    Tôi không nhận lấy đĩa mà ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh.

    Một chút bối rối dần hiện lên trên gương mặt anh.

    Tôi nghiến răng hỏi:

    "Anh nhớ cái gì?"

    "Và nhớ từ khi nào?"
     
  8. Kittee Editor Chiếc Mèo Hay Ngủ Ngày

    Bài viết:
    4

    Chương 17: Vợ ơi~


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quý Nghiên không nói gì.

    Tôi cũng chẳng thèm để ý đến cái tên vô tâm đó nữa mà trực tiếp dẫn Liên Liên đến công ty.

    Chưa kịp ngồi ấm chỗ thì điện thoại của chị Yến đã gọi tới.

    "Lâm Vãn Ngư, cô còn định tiếp tục làm lỡ dở Quý Nghiên nữa sao?"

    "Cô có biết một ngày cậu ấy mất tích là tôi phải bồi thường bao nhiêu tiền không?"

    Tôi sững người trong giây lát, rồi chợt hiểu ra. Bao nhiêu lần dặn dò bảo mật mà cuối cùng vẫn không làm tốt.

    "Quý Nghiên có chân thì tự đi, muốn đi đâu thì đi, tôi quản nổi sao?"

    Đầu dây bên kia khẽ hừ lạnh:

    "Sao? Lần trước bị tấn công trên mạng và quấy rối chưa đủ à?"

    "Muốn lặp lại chuyện của năm năm trước nữa à?"

    Tôi giận đến mức muốn cười, vừa định đáp lại thì một bàn tay từ phía sau vươn ra, giật lấy điện thoại.

    "Lặp lại cái gì?"

    "Nói xem mấy năm trước các người đã giăng bẫy thế nào, dùng mức lương thấp hơn hẳn so với thị trường để ký hợp đồng với tôi vào công ty."

    "Hay là kể xem các người không chỉ làm lộ thông tin cá nhân của bạn gái tôi mà còn khuyên cô ấy rời đi sau lưng tôi thế nào?"

    Chưa để đối phương kịp phản ứng, Quý Nghiên đã dứt khoát cúp máy.

    Giờ đây, anh đã được trang bị kín đáo từ đầu đến chân.

    Áo đen, quần đen, khẩu trang đen.

    Dù vậy, đôi mắt để lộ ra ngoài vẫn đẹp đến ngỡ ngàng.

    Quý Nghiên quay lại khóa cửa phòng làm việc, rồi tháo khẩu trang xuống, trượt quỳ xuống trước mặt tôi.

    "Vợ ơi!"

    "Muốn nói chuyện tử tế thì nói, không thì biến!"

    "Rõ!"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...