Chương 60: Không có hứng thú tặng lễ vật cho bà ta
Cung yến chưa kết thúc, tạm thời còn chưa thể xuất cung, vì thế sau khi nói chuyện xong với thái hậu, Vân Tử Thù lại về lầu các.
Giẫm trên thềm đa, mới bước vào cửa phòng, ánh mắt tất cả quý nữ trong lầu các liền đồng loạt nhìn lại đây.
"Bảo sao cứ luôn phủ nhận, thì ra là tâng bốc người tôn quý hơn làm chỗ dựa vững chắc." Vận Tử Nhu ngồi ở trước bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, "Thực sự cho rằng bám lấy thái hậu, thì ngươi có thể nước lên thì thuyền lên ư?"
"Có thể hay khiến ta nước lên thì thuyền lên hay không không quan trọng, bản cung chỉ là bỗng nhiên muốn biết, nếu là đường đường là bát công chúa bị vả miệng ở đây, không biết sẽ có ảnh hưởng thế nào?" Vân Tử Thù đi qua ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Vận Tử Nhu, "Không bằng chúng ta thử xem, xem thái hậu có thể làm chỗ dựa vững chắc cho bản cung hay không?"
".. Ngươi nói cái gì?" Vận Tử Nhu chậm nửa nhịp mới phản ứng lại cô nói cái gì, nhất thời nổi giận cười lạnh, "Ta không tin ngươi dám!"
Vân Tử Thù lạnh lùng mở miệng "Lãnh Sương, Lãnh Nguyệt."
"Có!"
"Bản cung muốn im lặng ở trong này ăn một bữa cơm, uống chén trà, đợi cho sau khi cung yến kết thúc thì xuất cung, không nghĩ tới sẽ bị người có mắt không tròng quấy nhiễu tâm tình." Vân Tử Thù thanh âm bình tĩnh, "Người Ở đây mặc kệ là ai, nếu lại có người dám châm chọc bản cung, nói lời khiêu khích, không cần để ý tới thân thể của hắn, trực tiếp vả miệng hai mươi cái."
"Rõ!"
Nhóm quận chúa quý nữ trên lầu các nghe câu này, sắc mặt đồng loạt biến đổi, trong không khí độ ấm cúng đột nhiên thấp xuống, không khí lại căng lên..
Vận Tử Nhu khuôn mặt xinh đẹp thoắt xanh thoắt trắng lần lượt thay đổi, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Tử Thù, như là hận không thể đem cô róc thành trăm mảnh. Nhưng mà mặc dù cô giận không nén như thế nào, nhưng sắc mặt cũng xanh mét, rốt cuộc không dám nữa mở miệng nói thêm cái gì.
Vân Tử Thù chết tiệt! Trước mặt nhiều người như vậy làm cô xấu mặt, làm cho cô xấu hổ, cô nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy.
Vận Tử Nhu thề trong lòng, nhất định phải khiến Vân Tử Thù trả giá.
Bảo Châu quận chúa ngồi ở một bên khác cắn môi, oán hận nhìn Vân Tử Thù một cái, thầm chửi một câu cáo mượn oai hùm, cúi đầu bắt đầu ăn đồ ăn.
Những người khác thì dường như không có việc gì tầm mắt để qua một bên, hoặc là uống trà, hoặc là quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhưng lại thật sự không ai dám lấy thân chịu phạt.
Vân Tử Thù rốt cục cũng hưởng thụ một chút im lặng.
Rốt cuộc đều là sợ chết không phải sao? Cô âm thầm cười lạnh, ngoài miệng càng giỏi kêu gào càng sợ chết, định luật mãi mãi không thay đổi.
Bên ngoài sân khấu kịch diễn viên còn đang hát diễn.
Vân Tử Thù chậm rãi dùng bữa, cũng không để ý tới thường có người tế nhị ném ánh mắt qua, đợi cho bụng ăn bảy phân ăn no, cô buông chiếc đũa, rót cho mình chén trà nhỏ.
Tầm mắt vài vị trong bữa tiệc kích động thu lại, làm bộ không có nhìn lén cô.
Vân Tử Thù cũng chỉ làm như không biết.
Lại qua nửa canh giờ, thái hậu lấy lý do mỏi mệt dẫn đầu đứng dậy, hoàng đế cùng chúng tần phi đứng dậy cung tiễn, mắt thấy thái hậu đi xa, Ngô quý phi tâm tình kém tới cực điểm cũng theo đó mở miệng cáo lui, hoàng đế thuận thế đưa bà ta quay về tẩm cung.
Cung yến này đến giờ mặc dù chưa hoàn toàn chấm dứt, nhưng thái hậu, Hoàng Thượng cùng hậu cung tần phi nhóm đều đi rồi, chỉ còn lại các đại thần ngồi ở trong tiệc uống rượu nói chuyện phiếm, nhóm quý nữ đương nhiên không có lý do ở lại.
Vân Tử Thù đang muốn đứng dậy rời đi, chỗ cầu thang bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, Trưởng công chúa Tấn Trữ cùng Tiêu phu nhân hai người ở trong đám thị nữ vây quanh đi lên.
Nhóm quý nữ lập tức quỳ gối hành lễ.
"Tử Thù." Trưởng công chúa Tấn Trữ biểu tình không ngờ, đối những người khác làm như không thấy, chỉ giận dữ nhìn Vân Tử Thù, "Hôm nay sinh thần quý phi, tại sao ngươi không chuẩn bị lễ vật?"
Cô một mở miệng đã chất vấn, nhưng thật ra làm cho ở đây của nhóm quý nữ ngây ngẩn cả người, mọi người lặng lẽ nhìn Vân Tử Thù một cái, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, Trưởng công chúa Tấn Trữ đây là ra mặt thay Ngô quý phi, hay là nương cơ hội cố ý tìm Vân Tử Thù?
Vân Tử Thù ánh mắt lạnh nhạt, không có gì biểu tình nói "Ta hoàn toàn không biết sở thích của Ngô quý phi, không biết bà thích cái gì."
Trưởng công chúa Tấn Trữ nhíu mày "Đây là lý do sao?"
"Nếu bà muốn nghe trực hơn, ta cũng có thể nói cho bà." Vân Tử Thù ngữ khí thản nhiên, "Ta không có hứng thú tặng lễ vật cho bà ta, đơn giản như vậy thôi."
"Làm càn!" Trưởng công chúa Tấn Trữ tức giận, "Trong mắt người có còn có Hoàng Thượng, có bề trên hay không?"
Vân Tử Thù cười lạnh.
Cô thật ra muốn để đám bề trên vào mắt, nhưng mà bọn họ một đám tính kế cô, tìm thời cơ hại chết cô, cũng không một người coi cô là nữ nhi là người thân.
Trưởng công chúa Tấn Trữ thấy nàng không nói lời nào, nghĩ cô chột dạ, hỏi tiếp nói "Không phải bảo ngươi vad Vân Hành cùng nhau tới sao? Nó đâu?"
"Người truyền lời bảo ta mang Tiêu Vân Hành tiến cung là Ngô quý phi, ta đã trả lời nhũ mẫu bên cạnh quý phi, Tiêu Vân Hành có thương tích trong người, không thể tiến cung." Vân Tử Thù thần sắc hững hờ "Xem ra tin tức của trưởng công chúa cô cô không nhanh rồi."
"Nhiều ngày như vậy, đi đường hẳn là không thành vấn đề chứ?" Trưởng công chúa Tấn Trữ sắc mặt khó coi, con ngươi nhíu lại như là mang theo một chút hoài nghi, "Hay là nói, ngươi căn bản không chăm sóc tốt cho hắn?"
"Cô cô đây là đang chất vấn ta?" Vân Tử Thù cảm thấy buồn cười, cô cũng quả thật nở nụ cười, ý cười lạnh lùng trào phúng, "Ta chăm sóc Tiêu Vân Hành ra sao, có liên quan gì tới cô cô đâu?"
Trưởng công chúa Tấn Trữ sắc mặt lạnh lùng "Ngươi nói chuyện như vậy với bản cung?"
"Ta nên nói chuyện với cô cô như thế nào?" Vân Tử Thù mỉm cười, "Ba quỳ chín dập đầu?"
"Làm càn!" Trưởng công chúa Tấn Trữ sắc mặt xanh mét, nhịn không được đưa tay chỉ vào Vân Tử Thù, "Quả thực vô pháp vô thiên!"
Vân Tử Thù chớp mắt, chậm rãi phất tay áo.
"Ta muốn đi thăm Vân Hành." Tiêu phu nhân bỗng nhiên mở miệng, thanh âm bình tĩnh giống như là thông báo, "Không biết công chúa điện hạ khi nào tiện?"
"Muốn gặp Tiêu Vân Hành?" Vân Tử Thù ngẩng đầu nhìn bà, như cười như không, "Tiêu phu nhân hẳn là biết quy củ của việc cầu kiến."
Tiêu phu nhân đè nén cảm xúc "Ta chỉ là muốn gặp con trai của mình."
"Bà có thể đệ đơn trước, bản cung rỗi rãnh sẽ trả lời." Vân Tử Thù thanh âm nhạt nhạt, nói xong nhớ tới một chuyện khác, "Nhưng mà hôm nay nếu đã gặp Tiêu phu nhân, bản cung đúng lúc có chuyện muốn làm."
Tiêu phu nhân bất động thanh sắc "Chuyện gì?"
"Trước đây của hồi môn của bản cung mang tới Tiêu gia, hôm nay tính mang về hết."
Cái gì?
Nhóm quý nữ thần sắc kinh dị, hai mặt nhìn nhau.
Các nàng không dự đoán được khí thế của Vân Tử Thù chẳng những ở trước mặt Trưởng công chúa Tấn Trữ không giảm, đối mặt với Tiêu phu nhân từng là mẹ chồng, thái độ lại cũng chẳng thân thiện như thế.
Chuyện hưu phu là việc đã suy nghĩ cặn kẽ, hay là kế sách đã cân nhắc?
"Công chúa điện hạ đây là ý gì?" Tiêu phu nhân sắc mặt đột nhiên biến, ngữ khí lạnh lùng trầm giận, "Chuyện hưu phu đã thôi rồi, công chúa và Vân Hành vẫn là phu thê, nếu là phu thê, nào có đạo lý lấy lại của hồi môn?"
Cô ngại trò cười Tiêu gia nháo ra không đủ mất mặt, vậy mà ngay cả đồ cưới cũng muốn chuyển đi?
Nằm mơ khá là nhanh.
"Bản cung hiện giờ ở trong phủ công chúa, chi phí ăn mặc đều cần bạc." Vân Tử Thù thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Lấy lại của hồi môn của chính mình không phải chuyện đương nhiên ư?"
Tiêu phu nhân cắn răng, nhịn không được quay đầu nhìn về phía Trưởng công chúa Tấn Trữ.
"Tiêu phu nhân không cần nhìn ai cả, chuyện bản cung quyết định nhất định sẽ làm." Vân Tử Thù nói xong, khi đi tới bên người Tiêu phu nhân, không chút để ý bồi thêm một câu, "Đãi ngộ của Tiêu Vân Hành ở phủ công chúa như thế nào, quyết định bởi của hồi môn của bản cung có thuận lợi thu hồi về hay không, hy vọng trong lòng Tiêu phu nhân có tính toán."
"Vân Tử Thù!" Trưởng công chúa Tấn Trữ tức giận đến xanh mặt, "Ngươi quả thực không thể nói lý!"
Giẫm trên thềm đa, mới bước vào cửa phòng, ánh mắt tất cả quý nữ trong lầu các liền đồng loạt nhìn lại đây.
"Bảo sao cứ luôn phủ nhận, thì ra là tâng bốc người tôn quý hơn làm chỗ dựa vững chắc." Vận Tử Nhu ngồi ở trước bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, "Thực sự cho rằng bám lấy thái hậu, thì ngươi có thể nước lên thì thuyền lên ư?"
"Có thể hay khiến ta nước lên thì thuyền lên hay không không quan trọng, bản cung chỉ là bỗng nhiên muốn biết, nếu là đường đường là bát công chúa bị vả miệng ở đây, không biết sẽ có ảnh hưởng thế nào?" Vân Tử Thù đi qua ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Vận Tử Nhu, "Không bằng chúng ta thử xem, xem thái hậu có thể làm chỗ dựa vững chắc cho bản cung hay không?"
".. Ngươi nói cái gì?" Vận Tử Nhu chậm nửa nhịp mới phản ứng lại cô nói cái gì, nhất thời nổi giận cười lạnh, "Ta không tin ngươi dám!"
Vân Tử Thù lạnh lùng mở miệng "Lãnh Sương, Lãnh Nguyệt."
"Có!"
"Bản cung muốn im lặng ở trong này ăn một bữa cơm, uống chén trà, đợi cho sau khi cung yến kết thúc thì xuất cung, không nghĩ tới sẽ bị người có mắt không tròng quấy nhiễu tâm tình." Vân Tử Thù thanh âm bình tĩnh, "Người Ở đây mặc kệ là ai, nếu lại có người dám châm chọc bản cung, nói lời khiêu khích, không cần để ý tới thân thể của hắn, trực tiếp vả miệng hai mươi cái."
"Rõ!"
Nhóm quận chúa quý nữ trên lầu các nghe câu này, sắc mặt đồng loạt biến đổi, trong không khí độ ấm cúng đột nhiên thấp xuống, không khí lại căng lên..
Vận Tử Nhu khuôn mặt xinh đẹp thoắt xanh thoắt trắng lần lượt thay đổi, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Tử Thù, như là hận không thể đem cô róc thành trăm mảnh. Nhưng mà mặc dù cô giận không nén như thế nào, nhưng sắc mặt cũng xanh mét, rốt cuộc không dám nữa mở miệng nói thêm cái gì.
Vân Tử Thù chết tiệt! Trước mặt nhiều người như vậy làm cô xấu mặt, làm cho cô xấu hổ, cô nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy.
Vận Tử Nhu thề trong lòng, nhất định phải khiến Vân Tử Thù trả giá.
Bảo Châu quận chúa ngồi ở một bên khác cắn môi, oán hận nhìn Vân Tử Thù một cái, thầm chửi một câu cáo mượn oai hùm, cúi đầu bắt đầu ăn đồ ăn.
Những người khác thì dường như không có việc gì tầm mắt để qua một bên, hoặc là uống trà, hoặc là quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhưng lại thật sự không ai dám lấy thân chịu phạt.
Vân Tử Thù rốt cục cũng hưởng thụ một chút im lặng.
Rốt cuộc đều là sợ chết không phải sao? Cô âm thầm cười lạnh, ngoài miệng càng giỏi kêu gào càng sợ chết, định luật mãi mãi không thay đổi.
Bên ngoài sân khấu kịch diễn viên còn đang hát diễn.
Vân Tử Thù chậm rãi dùng bữa, cũng không để ý tới thường có người tế nhị ném ánh mắt qua, đợi cho bụng ăn bảy phân ăn no, cô buông chiếc đũa, rót cho mình chén trà nhỏ.
Tầm mắt vài vị trong bữa tiệc kích động thu lại, làm bộ không có nhìn lén cô.
Vân Tử Thù cũng chỉ làm như không biết.
Lại qua nửa canh giờ, thái hậu lấy lý do mỏi mệt dẫn đầu đứng dậy, hoàng đế cùng chúng tần phi đứng dậy cung tiễn, mắt thấy thái hậu đi xa, Ngô quý phi tâm tình kém tới cực điểm cũng theo đó mở miệng cáo lui, hoàng đế thuận thế đưa bà ta quay về tẩm cung.
Cung yến này đến giờ mặc dù chưa hoàn toàn chấm dứt, nhưng thái hậu, Hoàng Thượng cùng hậu cung tần phi nhóm đều đi rồi, chỉ còn lại các đại thần ngồi ở trong tiệc uống rượu nói chuyện phiếm, nhóm quý nữ đương nhiên không có lý do ở lại.
Vân Tử Thù đang muốn đứng dậy rời đi, chỗ cầu thang bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, Trưởng công chúa Tấn Trữ cùng Tiêu phu nhân hai người ở trong đám thị nữ vây quanh đi lên.
Nhóm quý nữ lập tức quỳ gối hành lễ.
"Tử Thù." Trưởng công chúa Tấn Trữ biểu tình không ngờ, đối những người khác làm như không thấy, chỉ giận dữ nhìn Vân Tử Thù, "Hôm nay sinh thần quý phi, tại sao ngươi không chuẩn bị lễ vật?"
Cô một mở miệng đã chất vấn, nhưng thật ra làm cho ở đây của nhóm quý nữ ngây ngẩn cả người, mọi người lặng lẽ nhìn Vân Tử Thù một cái, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, Trưởng công chúa Tấn Trữ đây là ra mặt thay Ngô quý phi, hay là nương cơ hội cố ý tìm Vân Tử Thù?
Vân Tử Thù ánh mắt lạnh nhạt, không có gì biểu tình nói "Ta hoàn toàn không biết sở thích của Ngô quý phi, không biết bà thích cái gì."
Trưởng công chúa Tấn Trữ nhíu mày "Đây là lý do sao?"
"Nếu bà muốn nghe trực hơn, ta cũng có thể nói cho bà." Vân Tử Thù ngữ khí thản nhiên, "Ta không có hứng thú tặng lễ vật cho bà ta, đơn giản như vậy thôi."
"Làm càn!" Trưởng công chúa Tấn Trữ tức giận, "Trong mắt người có còn có Hoàng Thượng, có bề trên hay không?"
Vân Tử Thù cười lạnh.
Cô thật ra muốn để đám bề trên vào mắt, nhưng mà bọn họ một đám tính kế cô, tìm thời cơ hại chết cô, cũng không một người coi cô là nữ nhi là người thân.
Trưởng công chúa Tấn Trữ thấy nàng không nói lời nào, nghĩ cô chột dạ, hỏi tiếp nói "Không phải bảo ngươi vad Vân Hành cùng nhau tới sao? Nó đâu?"
"Người truyền lời bảo ta mang Tiêu Vân Hành tiến cung là Ngô quý phi, ta đã trả lời nhũ mẫu bên cạnh quý phi, Tiêu Vân Hành có thương tích trong người, không thể tiến cung." Vân Tử Thù thần sắc hững hờ "Xem ra tin tức của trưởng công chúa cô cô không nhanh rồi."
"Nhiều ngày như vậy, đi đường hẳn là không thành vấn đề chứ?" Trưởng công chúa Tấn Trữ sắc mặt khó coi, con ngươi nhíu lại như là mang theo một chút hoài nghi, "Hay là nói, ngươi căn bản không chăm sóc tốt cho hắn?"
"Cô cô đây là đang chất vấn ta?" Vân Tử Thù cảm thấy buồn cười, cô cũng quả thật nở nụ cười, ý cười lạnh lùng trào phúng, "Ta chăm sóc Tiêu Vân Hành ra sao, có liên quan gì tới cô cô đâu?"
Trưởng công chúa Tấn Trữ sắc mặt lạnh lùng "Ngươi nói chuyện như vậy với bản cung?"
"Ta nên nói chuyện với cô cô như thế nào?" Vân Tử Thù mỉm cười, "Ba quỳ chín dập đầu?"
"Làm càn!" Trưởng công chúa Tấn Trữ sắc mặt xanh mét, nhịn không được đưa tay chỉ vào Vân Tử Thù, "Quả thực vô pháp vô thiên!"
Vân Tử Thù chớp mắt, chậm rãi phất tay áo.
"Ta muốn đi thăm Vân Hành." Tiêu phu nhân bỗng nhiên mở miệng, thanh âm bình tĩnh giống như là thông báo, "Không biết công chúa điện hạ khi nào tiện?"
"Muốn gặp Tiêu Vân Hành?" Vân Tử Thù ngẩng đầu nhìn bà, như cười như không, "Tiêu phu nhân hẳn là biết quy củ của việc cầu kiến."
Tiêu phu nhân đè nén cảm xúc "Ta chỉ là muốn gặp con trai của mình."
"Bà có thể đệ đơn trước, bản cung rỗi rãnh sẽ trả lời." Vân Tử Thù thanh âm nhạt nhạt, nói xong nhớ tới một chuyện khác, "Nhưng mà hôm nay nếu đã gặp Tiêu phu nhân, bản cung đúng lúc có chuyện muốn làm."
Tiêu phu nhân bất động thanh sắc "Chuyện gì?"
"Trước đây của hồi môn của bản cung mang tới Tiêu gia, hôm nay tính mang về hết."
Cái gì?
Nhóm quý nữ thần sắc kinh dị, hai mặt nhìn nhau.
Các nàng không dự đoán được khí thế của Vân Tử Thù chẳng những ở trước mặt Trưởng công chúa Tấn Trữ không giảm, đối mặt với Tiêu phu nhân từng là mẹ chồng, thái độ lại cũng chẳng thân thiện như thế.
Chuyện hưu phu là việc đã suy nghĩ cặn kẽ, hay là kế sách đã cân nhắc?
"Công chúa điện hạ đây là ý gì?" Tiêu phu nhân sắc mặt đột nhiên biến, ngữ khí lạnh lùng trầm giận, "Chuyện hưu phu đã thôi rồi, công chúa và Vân Hành vẫn là phu thê, nếu là phu thê, nào có đạo lý lấy lại của hồi môn?"
Cô ngại trò cười Tiêu gia nháo ra không đủ mất mặt, vậy mà ngay cả đồ cưới cũng muốn chuyển đi?
Nằm mơ khá là nhanh.
"Bản cung hiện giờ ở trong phủ công chúa, chi phí ăn mặc đều cần bạc." Vân Tử Thù thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Lấy lại của hồi môn của chính mình không phải chuyện đương nhiên ư?"
Tiêu phu nhân cắn răng, nhịn không được quay đầu nhìn về phía Trưởng công chúa Tấn Trữ.
"Tiêu phu nhân không cần nhìn ai cả, chuyện bản cung quyết định nhất định sẽ làm." Vân Tử Thù nói xong, khi đi tới bên người Tiêu phu nhân, không chút để ý bồi thêm một câu, "Đãi ngộ của Tiêu Vân Hành ở phủ công chúa như thế nào, quyết định bởi của hồi môn của bản cung có thuận lợi thu hồi về hay không, hy vọng trong lòng Tiêu phu nhân có tính toán."
"Vân Tử Thù!" Trưởng công chúa Tấn Trữ tức giận đến xanh mặt, "Ngươi quả thực không thể nói lý!"