Ngôn Tình [Edit] Phượng Hoàng Sai: Thế Giá Khí Phi - A Thải

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tĩnh Nghi, 2 Tháng mười một 2021.

  1. Tĩnh Nghi

    Bài viết:
    6
    Phượng Hoàng Sai: Thế giá khí phi

    Tác giả: A Thải

    Ảnh bìa

    [​IMG]

    [​IMG]

    Thể loại: Ngôn tình, Trọng sinh, HE, Ngược, Sủng, Huyền huyễn, Cổ đại

    Văn án:

    Thử hỏi dung nhan đối với nữ tử quan trọng như thế nào? Nàng-Đông Phương Ninh Tâm là hoàng hậu do đích thân tiên đế chọn. Một trận hỏa hoạn khiến nàng bị hủy dung từ hậu biến thành phi. Muôi muội nàng vào cung làm hoàng hậu còn nàng phải gả cho Tuyết Thân Vương tàn nhẫn, lạnh lùng..

    Editor: Tĩnh Nghi

    Lịch đăng chương: Không ổn định, ít nhất 2 chương/tuần
     
    Cô Chủ Nhỏ.minhnguyet171005 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Tĩnh Nghi

    Bài viết:
    6
    Chương 1: Gả cho hắn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuyết Thân Vương Phủ

    Một thân giá y đỏ thẫm, Đông Phương Ninh Tâm ngồi ngay ngắn trong hỉ phòng. Hôm nay là ngày đại hôn của nàng nhưng nàng không có một tia vui sướng hay chờ mong, thay vào đó chính là sự bất an nồng đậm. Bởi vì buổi hôn lễ này khẳng định không ai chờ mong, tân nương này không được người thích. Vận mệnh nàng thật là làm người ta đồng tình.

    Hỉ phòng im lặng không tiếng động làm tăng thêm vài phần bi thương, nếu không phải do cách bày bố trang trí bên trong, người ta còn tưởng đây là một tang lễ.

    Khăn hỉ che đi dung nhan nàng, không ai nhìn rõ được tâm tình của nàng dưới chiếc khăn đó như thế nào. Lẳng lặng ngồi ngay ngắn ở đó không khác gì một con rối gỗ, hoặc là nói nàng với con rối gỗ vốn không có gì khác nhau. Mặc người ta an bài..

    Đông Phương Ninh Tâm chính là tài nữ nổi danh của Thiên Diệu vương triều. Chính là hoàng hậu do đích thân Tiên hoàng chọn.. Thế nhưng một đạo thánh chỉ của Tân hoàng lại thay đổi vận mệnh của nàng.

    "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, trưởng nữ Đông Phương phủ Đông Phương Ninh Tâm dịu dàng thành thục, tứ hôn cho Tuyết Thân Vương Tuyết Thiên Ngạo làm vương phi. Thứ nữ Đông Phương Phàm Tâm dịu dàng đoan trang nay sắc phong làm Thiên Diệu quốc Diệu Văn hoàng hậu. KHÂM THỬ."

    Một đạo thành chỉ hai người gả, Đông Phương phủ một người gả cho vương gia làm vương phi, một gả cho hoàng đế làm hoàng hậu. Đông Phương phủ từ trên xuống dưới ai ai cũng vui mừng, nào ai biết rằng đằng sau sự vui sướng đó nàng đau khổ, nàng chua xót, nàng bi thương..

    Đông Phương Ninh Tâm, con vợ cả của Đông Phương tướng phủ, chỉ vì bị hủy mất một nửa dung nhan, bị biếm từ hậu xuống phi mà còn gả cho tên nam nhân luôn đối đầu với hoàng thượng. Nàng gả qua đó không chết thì cũng là nhục nhã..

    Mặt của Đông Phương Ninh Tâm.. bị hủy trong một trận hỏa hoạn đó. Trận hỏa hoạn không biết ai phóng mà đã cướp đi sinh mệnh của mẫu thân nàng, đồng thời cũng thiêu hủy vận mệnh của nàng.

    Thử hỏi dung nhan nữ tử có bao nhiêu quan trọng? Trước kia nàng không rõ, bởi vì mẫu thân nàng chỉ nói với nàng chỉ có kiến thức mới là quan trọng nhất, nữ tử không tài không đức đó là do nam nhân không muốn cho nữ nhân mạnh mẽ. Chỉ sau khi bị hủy dung nàng mới thấy khuôn mặt có bao nhiêu giá trị..

    Vận giá y đỏ thẫm, ngồi trên xe ngựa từ Hoàng thành gả tới Tuyết Thân Vương phủ xa xôi ngàn dặm, hôn nhân này chỉ giống như một cái trò đùa. Mà có thể tượng tượng được nàng không chịu nổi hôn nhân này như thế nào. Nam nhân cưới nàng sẽ đối đãi với nàng như thế nào..

    Nam tử trên thế gian này ai có thể chấp nhận nữ nhân mình cưới lại là nữ nhân mà huynh trưởng không cần. Mà nữ tử này nổi tiếng là tướng mạo xấu xí..

    Nam tử thế gian thập toàn thập mĩ rất nhiều, càng không nói đến thiếu niên vương gia quyền khuynh thiên hạ Tuyết Thân Vương Tuyết Thiên Ngạo, nam nhân ngạo mạn như thế sẽ đối đãi với nàng như thế nào? Biến nàng thành một thi thể lạnh băng hay làm nàng sống không bằng chết..

    Ngồi yên lặng trong tân phòng lẳng lặng chờ đợi nam nhân nắm giữ vận mệnh của nàng tới. Nếu không phải do tâm nguyện của mẫu thân nàng thà chết cũng không gả vào Tuyết Thân Vương phủ.

    Của mở ra "kẽo kẹt", tiếng bước chân trầm ổn hữu lực, thong thả từ ngoài đi vào.

    "Vương gia.." Là thanh âm của hỉ bà và nha hoàn, thanh âm cung kính nhưng mang theo vài phần sợ hãi.

    "Đều lui ra đi." Thanh âm lãnh khốc vang lên, Đông Phương Ninh Tâm âm thầm kêu khổ, người ngu cũng hiểu rằng hắn không vui mừng chút nào. Nam nhân này tất nhiên là bất mãn với hôn sự này, ngữ khí lạnh nhạt đủ để cho thấy điều đó.

    "Đông Phương Ninh Tâm, trong lời đồn hoàng huynh không cần xấu nữ phải không?" Tuyết Thiên Ngạo, dù là trong ngày đại hôn của hắn hắn vẫn vận một thân hắc y. Dáng người thon dài, ngũ quan tuấn mĩ, nhưng chính đôi mắt lạnh như băng đó làm hắn trở thành một người lãnh khốc vô tình.

    Xấu nữ? Châm chọc cỡ nào cơ chữ, nàng không có dung mạo đúng là sự thật không thể chối bỏ, mạnh mẽ áp xuống chua xót trong lòng, Đông Phương Ninh Tâm cách một lớp khăn hỉ không nhìn rõ biểu tình trên mặt Tuyết Thiên Ngạo. Nhưng qua cái ngữ điệu mà hắn nói lại không chút nào che dấu lửa giận, cũng đúng, hắn cần gì phải che dấu lửa giận trước mặt Đông Phương Ninh Tâm nàng cơ chứ?

    "Đúng vậy Vương gia, thiếp thân chính là Đông Phương Ninh Tâm" Ngữ điệu nhàn nhạt nhưng có kiên cường, Đông Phương Ninh Tâm chính là một nữ tử nhu nhược.
     
    Cô Chủ Nhỏ.Nguyên Thảo Gaeul thích bài này.
  4. Tĩnh Nghi

    Bài viết:
    6
    Chương 2: Chán ghét

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đông Phương Ninh Tâm, tốt, bổn vương đến xem xấu nữ hoàng huynh không cần đưa cho bổn vương".

    Soạt.. Thanh âm theo động tác của Tuyết Thiên Ngạo rơi xuống, Đông Phương Ninh Tâm chỉ cảm thấy cái truyền đến đau nhức, tóc bị một lực mạnh mẽ kéo xuống, trâm cài rơi đầy đất. Mà chính nàng cũng bị cái lực này kéo xuống, mạnh mẽ quỳ xuống đất. Cúi đầu xuống chính là đôi giày bó đen của nam nhân.

    Đau, da đầu đau đến tê dại, cái loại đau muốn rớt nước mắt. Nhưng Tuyết Thiên Ngạo lại không cho nàng cơ hội kêu đau.

    "Ngẩng đầu lên, nhìn bổn vương." Thanh âm băng lãnh từ đỉnh đầu truyền đến, cũng đánh mất ý nghĩ muốn đứng lên của Đông Phương Ninh Tâm.

    Đông Phương Ninh Tâm quỳ một cách nhục nhã, mang danh Vương phi trên người nhưng còn không bằng một nô bộc, nàng không có quyền được đứng dậy..

    Không có khăn hỉ che lấp, Đông Phương Ninh Tâm càng thêm cảm nhận rõ ràng giọng nói kia lãnh khốc vô tình nhường nào, nghe đồn Tuyết Thiên Ngạo tàn bạo, giết người không chớp mắt, nhìn dáng vẻ này xem ra lời đồn kia đúng rồi.

    Đông Phương Ninh Tâm chậm rãi ngẩng đầu, dùng đôi mắt bình tĩnh nhìn nam nhân tuấn mĩ trước mặt. Một thân hắc y vô cùng khí phách, toàn thân tỏa ra khí thái sắc bén, nam nhân này chính là nhân trung long phượng. Chỉ liếc mắt một cái Đông Phương Ninh Tâm phát hiện mình không rời mắt được, người nam nhân này làm nữ nhân trên thế gian thần hồn điên đảo.. Tuy biết rõ đó là lao đầu vào lửa.

    "Xấu nữ". Bất đồng với đánh giá của Đông Phương Ninh Tâm về Tuyết Thiên Ngạo, nửa bên mặt Đông Phương Ninh Tâm như hoa như ngọc, dung nhan tuyệt sắc khác với bên còn lại bị ngọn lửa tàn phá hủy hoại. Dung nhan này rơi vào mắt Tuyết Thiên Ngạo, hắn chỉ bình tĩnh nói ra hai chữ.

    Lời nói không có chút cảm tình nào, đơn giản là đánh giá nhan sắc của Đông Phương Ninh Tâm, chỉ một chữ: Xấu.

    "Vương gia nói đúng, Đông Phương Ninh Tâm xác thật là một xấu nữ". Nghe được lời đánh giá như vậy Đông Phương Ninh Tâm cũng không tức giận, chỉ là hơi cúi đầu xuống chua xót nói.

    Mày hơi nhướng lên, Tuyết Thiên Ngạo nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nữ nhân trước mắt, trong nháy mắt hiện lên ý vị thưởng thức. Nhưng khi nghĩ đến nàng vì sao lại gả cho mình Tuyết Thiên Ngạo đem cái thưởng thức này vứt ra xa. Đông Phương Ninh Tâm là tồn lại hoàng huynh vũ nhục hắn, nữ nhân hoàng huynh không cần sao hắn phải thu..

    "Rất có thanh danh, đáng tiếc dung nhan như vậy không xứng làm Vương phi của bổn vương". Lạnh lùng phun ra một câu, Tuyết Thiên Ngạo không quan tâm Đông Phương Ninh Tâm lúc này còn quỳ gối trên sàn nhà lạnh lẽo. Mùa đông trên mặt đất lạnh lăng không hề dễ chịu, tuy không đến mức tổn thương đến xương nhưng quỳ lâu như vậy cũng sẽ tổn hại đến thân thể. Nhưng trên thế gian này còn có người quan tâm đến sống chết của Đông Phương Ninh Tâm sao? Cho dù có cũng không phải tên Tuyết Thiên Ngạo trước mắt này.

    Ai.. Từ tận đáy lòng Đông Phương Ninh Tâm khẽ thở dài một hơi. Mẫu thân người nói nữ tử quan trọng nhất là có tài có học, dung nhan không quan trọng, nhưng Ninh Tâm toàn gặp gỡ những nam nhân trông mặt mà bắt hình dong, xem ra con không có cơ hội biểu diễn tài trí của mình rồi.

    Trước kia bị Hoàng Thượng chán ghét, hiện tại bị Tuyết Thân Vương chán ghét, đây là ta sai sao? Dung mạo bị hủy là tại ta sao? Là ta nguyện ý sao? Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt Đông Phương Ninh Tâm lại bày ra bộ dáng bình tĩnh.

    "Vương gia nói đúng, nếu như Vương gia nguyện ý, khẩn cầu Vương gia ban cho một phong hưu thư, Ninh Tâm sẽ rời đi." Bị hưu nhất định cuộc sống sẽ không quá tốt, nhưng đều là sống sót không phải sao? Ít nhất sẽ không sống hèn mọn như hiện tại.

    Mẫu thân từng nói, tiểu nữ tử có thể co có thể duỗi, nhưng cũng muốn sống có tôn nghiêm có kiêu ngạo. Nàng muốn sống, muốn sống có tôn nghiêm, chính là như vậy thực khó nha.

    Ở tướng phủ nàng là người ghét bỏ quỷ, rồi đến tuổi cập kê nàng lại trở thành đối tượng bị mọi người chán ghét, vận mệnh cũng không chịu cho nàng nắm giữ. Một đạo di chiếu của Tiên hoàng đã quyết định nàng cùng hoàng gia nhất định sẽ liên quan đến nhau, không trở thành hoàng hậu thì cũng là thân vương phi.

    "Hưu thư? Hưu người không phải bổn vương sẽ trở thành người bạc tình sao? Huống hồ ngươi là Vương phi mà Hoàng Thượng đích thân chỉ hôn cho bổn vương, bổn vương như thế nào dám hưu ngươi." Miệng thì nói không dám, nhưng ngữ khí kia lại là khinh thường.

    Đúng vậy, Tuyết Thiên Ngạo không phải không dám mà là khinh thường. Hoàng thượng đem Đông Phương Ninh Tâm gả cho hắn rõ ràng là nhắc nhở hắn, thân vương cùng đế vương tuy chỉ kém một chữ nhưng khác biệt một trời một vực, Hoàng thượng là quân mà hắn là thần, quân nói thần không thể không theo. Cho dù phải cưới tất cả xấu nữ trong thiên hạ hắn cũng không thể cự tuyệt.
     
    Cô Chủ Nhỏ.Nguyên Thảo Gaeul thích bài này.
  5. Tĩnh Nghi

    Bài viết:
    6
    Chương 3: Sỉ nhục

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn không bao giờ tranh giành cái gì của Hoàng đế, nhưng từ trước tới nay Hoàng đế không bao giờ yên tâm về hắn. Cưới Đông Phương Ninh Tâm là sỉ nhục đối với hắn, mà hắn sẽ cam tâm tình nguyện nuốt xuống sự sỉ nhục này sao? Không, hắn là Tuyết Thiên Ngạo, là niềm kiêu ngạo của Thiên Diệu quốc, sự sỉ nhục này hắn nhất định sẽ đòi lại..

    Khi nghe được lời này của Tuyết Thiên Ngạo Đông Phương Ninh Tâm vẫn lẳng lặng quỳ, không vui không buồn. Đành bị động giao vận mệnh của mình cho nam nhân trước mặt cũng chính là trượng phu của nàng quyết định, người này lại là người tàn nhẫn máu lạnh, nhưng chính nàng cũng không có quyền phản kháng.

    "Là Ninh Tâm sai, thỉnh Vương gia trách phạt". Nàng Đông Phương Ninh Tâm nếu không bị hủy dung sẽ không phải gả cho Tuyết Thiên Ngạo. Thậm chí nàng nên cùng mẫu thân của mình chết trong ngọn lửa lớn kia, mẫu thân không nên hi sinh bản thân để cứu nàng. Hốc mắt phiếm hồng, Đông Phương Ninh Tâm quật cường cắn môi, Đông Phương Ninh Tâm chua xót khổ sở thế nào thì chỉ có Đông Phương Ninh Tâm biết.

    Khóe miệng Tuyết Thiên Ngạo nhếch lên một nụ cười tàn khốc, nhìn Đông Phương quỳ trên mặt đất nhẹ nhàng nói.

    "Cũng là người biết thức thời, một khi đã như vậy bổn vương liền hào phóng không cùng ngươi so đo". Tuyết Thiên Ngạo hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nâng cằm Đông Phương Ninh Tâm lên, làm Đông Phương Ninh Tâm cùng mình mặt đối mặt nhìn thẳng vào nhau. Đông Phương Ninh Tâm có thể thấy rõ ràng sự chán ghét trong mắt Tuyết Thiên Ngạo.

    Nhìn động tác nhẹ nhàng nhưng lại làm Đông Phương Ninh Tâm đau muốn rớt nước mắt. Tuyết Thiên Ngạo là người tập võ, động tác tưởng chừng nhẹ nhàng này đã đủ làm cho cằm Đông Phương Ninh Tâm muốn vỡ vụn. Chính nàng động cũng không dám động, chỉ có thể để mặc Tuyết Thiên Ngạo nhéo, giống như nhéo một con kiến.

    Đông Phương Ninh Tâm trong mắt Tuyết Thiên Ngạo chẳng khác gì một con kiến nhỏ bé, dễ dàng giết chết..

    "Đáng tiếc dung nhan thế này thật sự rất khó để vừa mắt bổn vương. Xấu xí như vậy chỉ đáng làm bạn cùng gia súc, như vậy đi, thỉnh Vương phi vào ở chuồng ngựa của bổn vương."

    Phanh.. Không chút khách khí đem nữ nhân trước mắt ném ra xa, cái trán va đập vào cột nhà, máu theo trán chảy xuống từng giọt từng giọt, vốn đã không đẹp mắt lúc này đây càng thêm chật vật..

    Đau quá, tốt, Đông Phương Ninh Tâm cố gắng đứng dậy, mặc kệ cơ thể có bao nhiêu khó chịu đau đớn, cũng bất chấp khuôn mặt mình ở dưới ánh nến sẽ làm cho bao nhiêu người sợ hãi..

    Lời của Tuyết Thiên Ngạo khiến người nghe không thể tin vào tai mình, trên mặt nhiễm máu, nàng mang ánh mắt mê mang mà thương tâm nhìn về phía hắn. Người nam nhân này sao có thể giẫm đạp tôn nghiêm người khác như thế..

    Nhưng chính là đôi mắt kia mang theo vẻ lạnh lùng cùng trào phúng, Đông Phương Ninh Tâm liền biết rõ nam nhân này không hề nói đùa, không bao giờ sửa đổi lời nói..

    Chuồng ngựa, ha ha ha, Đông Phương Ninh Tâm vừa khóc vừa cười, Tuyết Thiên Ngạo hắn muốn đường đường là một Vương phi như nàng ở cùng ngựa. Chỉ vì dung mạo của nàng chỉ xứng đáng làm bạn với những con gia súc. Đưa tay lên vuốt mặt trái, vuốt bên dung nhan nhiễm máu..

    "Như thế nào? Bất mãn sao?" Tuyết Thiên Ngạo lạnh lùng nhìn dung nhan dưới nến càng thêm dữ tợn của Đông Phương Ninh Tâm, nhìn nàng run run rẩy rẩy mà đứng. Trong mắt không có chút thương tiếc nào cả, không chút khách khí nhìn vào nữ tử trước mắt, tựa hồ như nàng nói ra câu bất mãn liền đem nàng bâm thây vạn đoạn.

    "Ninh Tâm không dám." Cúi đầu, cố nhịn không cho nước mắt rơi xuống, vết thương trên trán rất đau, nhưng Đông Phương Ninh Tâm cảm giác tâm mình còn đau hơn. Loại đau đớn khi bị người khác đem tôn nghiêm đạp dưới chân. Bất mãn, nàng rất bất mãn, nhưng nàng còn có lựa chọn khác sao?

    Chuồng ngựa? Nàng không nghĩ đến nam nhân này sẽ chán ghét nàng như vậy. Chán ghét đến mức cho nàng sống cùng gia súc. Cứ như vậy làm nhục nàng, nàng không muốn thừa nhận, nhưng nàng không có quyền cự tuyệt.

    "Người đâu" Thanh âm vô tình của Tuyết Thiên Ngạo vang lên lần thứ hai, mà sau khi thanh âm hắn vang lên, ngoài cửa truyền đến bước chân của hộ vệ.

    "Vương gia.."

    "Không nghe được bổn vương ái phi nói muốn đi chuồng ngựa sao, còn không mau đưa bổn vương ái phi qua đi." Tuyết Thiên Ngạo nhìn Đông Phương Ninh Tâm cao ngạo nói, chút nào không đem này mang huyết dung nhan xem ở trong mắt, này thiên hạ không ai có thể ô nhục hắn Tuyết Thiên Ngạo mà không trả giá đại giới.

    "Không nghe rõ ái phi của bổn vương nói muốn đến chuồng ngựa sao, còn không mau dẫn ái phi của bổn vương qua đó." Tuyết Thiên Ngạo nhìn Đông Phương Ninh Tâm cao ngạo nói, không chút nào đem gương mặt nhiễm máu của nàng để trong mắt, cả thiên hạ này không ai có thể sỉ nhục hắn mà không trả đại giá.
     
    Cô Chủ Nhỏ.Nguyên Thảo Gaeul thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười một 2021
  6. Tĩnh Nghi

    Bài viết:
    6
    Chương 4: Chuồng ngựa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A.. Dạ" Hai hộ vệ hoảng sợ khi nghe thấy lời đó, cũng may ngày thường bọn họ huấn luyện nên lập tức hiểu rõ chấp hành mệnh lệnh của Tuyết Thiên Ngạo.

    Đi tới trước mặt Đông Phương Ninh Tâm, nhìn khuôn mặt đầy máu xấu xí dữ tợn của Đông Phương Ninh Tâm còn có vài phần đồng tình. Nhưng khi nghĩ đến nữ tử xấu xí như vậy lại gả cho Vương gia bọn họ, phần đông tình kia liền thu lại không còn lại cái gì.

    Hoàng Thượng thật quá đáng, cư nhiên làm cho Vương gia bọn họ cưới một nữ nhân như vậy, đây còn không phải ném đi mặt mũi của Tuyết Thân Vương Phủ sao? Phần đồng tình thu hồi lại, hộ vệ tôn trọng nhưng lại lãnh mạc nói một câu.

    "Vương phi mời.."

    Đông Phương Ninh Tâm nhìn về phía Tuyết Thiên Ngạo một lần nữa, hi vọng hắn có thể mầm lòng một chút, ít nhất đừng nhục nhã nàng như vậy. Nhưng sự thật đã làm nàng thất vọng.

    Một đôi mắt như cười như không nhìn về phía Đông Phương Ninh Tâm, toàn thân tỏa ra khí thế sắc bén và tàn bạo, khoanh tay đứng nhìn Đông Phương Ninh Tâm chịu nhục nhã.

    Đối với Tuyết Thiên Ngạo mà nói, hắn không thể không cưới Đông Phương Ninh Tâm. Nhưng không ai nói là hắn phải đối xử tử tế với Đông Phương Ninh Tâm. Cưới bất quá là làm cho Hoàng thượng xem, cho người trong thiên hạ xem..

    "Dẫn đường đi." Đông Phương Ninh Tâm nhắm mắt lại, đôi mắt xinh đẹp kia chỉ còn lại sự tĩnh mịch và bình tĩnh, nếu không còn cách làm thay đổi hiện thực, vậy thì chấp nhận số mệnh mà sống sót, sau đó cố gắng nỗ lực thay đổi..

    Mẫu thân, Ninh Tâm tin tưởng lời người nói, chỉ cần ta nỗ lực cho dù không có nhan sắc cũng được người ta tán thành.

    Tuyết Thiên Ngạo, người là phu quân của Đông Phương Ninh Tâm ta, là người cả đời này ta dựa vào. Thỉnh ngươi sau này mở to mắt ra, Đông Phương Ninh Tâm ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, ta không có dung nhan khuynh thành, ta cũng có bản lĩnh của ta..

    Từng bước tràn đầy khuất nhục, từng bước đầy sợ hãi, một thân giá y đỏ thẫm Đông Phương Ninh Tâm bước ra khỏi tân phòng Tuyết Thân Vương phủ.

    Máu nhiễm vào càng làm rõ thêm vết thương trên mặt bị lửa thiêu, máu còn đọng lại làm cho vết sẹo càng thêm khủng bố..

    "Đây là ai vậy, vẻ mặt đầy máu kia thực dọa người"

    Hôm nay là đại hôn của Tuyết Thân Vương Tuyết Thiên Ngạo, ngọn đèn hôm nay chính là đèn dầu thông. Dù đêm tối vẫn có thể nhìn thấy mọi vật. Khuôn mặt Đông Phương Ninh Tâm ở dưới ánh đèn đã bị mọi người nhìn thấy hết.

    Người hầu người qua người lại, Đông Phương Ninh Tâm đang bị hộ vệ "Hộ tống" đi ra, nhìn đến một đám người hầu dừng lại bước chân dừng lại việc trong tay nhìn chằm chằm nàng.

    Tuyết Thiên Ngạo rõ ràng là cố ý, muốn Đông Phương Ninh Tâm hôm nay xấu mặt, muốn cho mọi người biết Đông Phương Ninh Tâm ở Tuyết Thân Vương phủ không hề có địa vị, muốn cho mọi người biết Đông Phương Ninh Tâm không được sủng..

    "Ngu ngốc, ngươi không thấy nàng diện một thân giá ý sao, hôm nay dám ở Tuyết Thân Vương phủ mặc giá y, ngươi nói còn có thể là ai?" Tên người hầu tự cho là mình thông minh nói.

    "Thật là đáng thương nha, đường đường là Vương phi cư nhiên lại bị đuổi khỏi tân phòng đêm tân hôn.." Tên hạ nhân tựa hồ ngại Đông Phương Ninh Tâm chưa đủ thảm, xem thường nói.

    "A, các ngươi nhìn mặt nàng kìa.."

    "Trời ơi, thật là xấu."

    "Khó trách Hoàng Thượng không cần nàng ta nữa lại còn đưa cho Vương gia của chúng ta, thật sự rất xấu.."

    "Cô ta xứng đáng bị như vậy, nữ nhân như vậy cũng dám trèo cao tới Vương gia chúng ta."

    Từ tân phòng đến chuồng ngựa, dọc đường đi những lời nói ra nói vào lời nói khó nghe tất nhiên là không ít. Hai mắt Đông Phương Ninh Tâm vẫn chỉ tập chung nhìn về phía trước, đối với âm thanh bên ngoài coi như không nghe thấy gì. Từng bước đi thong thả run rẩy, một dòng máu trên chán chảy xuống theo một đường, ngắn ngủn từng đoạn, như một ấn ký rằng ở đây đã từng có một nữ tử chịu qua sỉ nhục..

    "Vương phi, tới rồi.." Tên hộ vệ khó chịu nén xuống mùi khó chịu chỉ vào nơi trước mặt. Hắn nói kiểu trào phúng. Đối với vết thương trên mặt Đông Phương Ninh Tâm bọn họ làm như không thấy, dù sao cũng không chết được.

    "Trời ơi, đường đường là Vương phi lại đi làm bạn cùng gia súc."

    "Oa, Vương gia thật ngầu nha."

    "Ngươi xem, trên mặt nàng còn có vết thương. Có thể chết không.."

    Lại lần nữa truyền đến thanh âm ồn ào khó nghe, có trào phúng, có đồng tình, có trung lập, nhưng những lời này cùng Đông Phương Ninh Tâm không quan hệ. Lãnh đạm đem những thanh âm đó loại ra khỏi đầu, Đông Phương Ninh Tâm lắc lắc đầu, ý muốn làm mình thanh tỉnh, thanh tỉnh để sống thế giới của chính mình.
     
    Nguyên Thảo Gaeul thích bài này.
  7. Tĩnh Nghi

    Bài viết:
    6
    Chương 5: Sinh hoạt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ninh Tâm, Ninh Tâm, tâm ninh bình tĩnh, Đông Phương Ninh Tâm tự nói với chính mình, nhịn..

    "Đa tạ hai vị đại ca". Vẫn cứ tự nhiên hào phóng, cho dù chật vật đến đâu, nghèo túng đến đâu, Đông Phương Ninh Tâm cũng biểu hiện ra bên ngoài khí thế đại tiểu thư được nuôi dưỡng. Người như vậy năm đó bất luận cái gì cũng được Tiên đế coi trọng, đều cho thấy nàng đáng giá.

    "Ách, Vương phi thỉnh.." Hai tên hộ vệ lúc đầu cũng là coi khinh, nhưng khi nhìn đến hành động như thế của Đông Phương Ninh Tâm không biết vì sao bọn họ cảm thấy giờ khắc này không nhìn thấy khuôn mặt xấu xí bị thương, bọn họ nhìn đến khí chất cao cao tại thượng, đoan trang mà mỹ lệ của nàng.

    Cười một cách uyển chuyển, Đông Phương Ninh Tâm không giãy giụa chút nào đi vào chuồng ngựa. Đông Phương Ninh Tâm không xấu, nàng chỉ là bị hủy dung thôi, trên trán bị một vết thương nên nọi người mới nhìn thấy xấu, bởi vì vẻ mặt kia nhiễm huyết.

    Mà khi nàng nhẹ nhành cười như thế, những người trào phúng nàng hay đồng tình nàng đều thu lại thần sắc, tựa hồ như trào phúng hay đồng tình đều không liên quan đến nàng, bởi vì nàng.. không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài.

    Nhưng sự thật lại không phải như vậy, Đông Phương Ninh Tâm cũng có điểm sợ hãi loài ngựa, hoặc là nói nàng sợ hãi loài vật cao lớn này. Chỉ là nàng biết nàng không có quyền thay đổi, cho nên nàng chấp nhận, chấp nhận bằng cách lạc quan.

    Cố nén nỗi sợ hãi to lớn trong lòng, Đông Phương Ninh Tâm đi từng bước nhìn như thoải mái nhưng kỳ thực lại sợ hãi gian nan đi tới chuồng ngựa dơ bẩn, hỗn độn mang theo sự sỉ nhục.

    Hơi thở gay mũi không phải làm cho người ta sợ hãi nhất, mà làm cho người ta sợ hãi nhất là bóng đêm cùng đầu ngựa và chân ngựa hữu lực. Gia súc là không có nhân tính, không phải nhìn thấy ngươi nhỏ yếu mà nó liền không khi dễ ngươi..

    Lẳng lặng đi vào, Đông Phương Ninh Tâm chọn chỗ xa nhất chuồng ngựa đi qua đó, mà chỗ này ngày thường dùng để để thức ăn cho ngựa, một thân huyết đứng ở chuồng ngựa, không chịu chút ảnh hưởng nào.

    Không biết do người vây xem quá nhiều hay là cái gì mà chuồng ngựa vốn an tĩnh tựa hồ loạn cả lên. Đông Phương Ninh Tâm có chút sợ hãi hơn nữa vết thương trên trán làm nàng có chút không xong, cả người gắng sức hướng góc kia đi đến, rồi nhắm mắt tự mình thừa nhận phần dày vò đau đớn này..

    Nguyên bản người ta tới nơi này để xem Đông Phương Ninh Tâm bị người người chê cười, nào ngờ thấy nữ tử mặt huyết coi chuồng ngựa như nhà của mình tự do tự tại. Một đám người hầu trợn mắt há hốc mồm, xác định ở lại sẽ không có gì náo nhiệt, một đám người hầu tức giận rời đi. Đến nỗi vết thương của Đông Phương Ninh Tâm lần nữa bị bỏ qua..

    Đêm càng khuya, sương xuống càng nhiều, Đông Phương Ninh Tâm dù trốn ở trong góc nhưng vẫn cảm thấy lạnh vô cùng, mà vết thương trên trán cũng làm cho nàng mơ mơ màng màng. Gắt gao lôi kéo cái áo cưới, Đông Phương Ninh Tâm xác định bốn bề vắng lặng mới mở mắt ra, sợ hãi ngập tràn trong lòng..

    Nước mắt chậm rãi chảy xuống. Nàng rất sợ, thật sự rất sợ. Đông Phương Ninh Tâm mặc dù bị hủy dung, nhưng trước kia Tiên đế từng ra lệnh nàng tuy không được sủng ái nhưng cũng không đến mức chịu sỉ nhục như vậy.

    Bên tai truyền đến tiếng hít thở thô của ngựa, bên người gió lạnh bao quanh, Đông Phương Ninh Tâm suy nghĩ mình như vậy có đáng giá hay không, nàng có phải nên cùng mẫu thân táng thân trong biển lửa kia.

    Nghĩ đến mẫu thân hi sinh mạng sống để cứu mình, nàng liền gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu. Mạng nàng là do mẫu thân dùng mạng đổi lấy, nàng không thể chết, cho dù sống khuất nhục cũng không thể chết..

    Thế nhân toàn nói sinh dễ dàng, sống dễ dàng, nhưng điều kiện sống thực không dễ dàng. Giờ khắc này Đông Phương Ninh Tâm mới cảm nhận sâu sắc được điều này, ở Tuyết Thân Vương phủ nàng là tồn tại đặc biệt, bởi vì nàng là vương phi..

    Ở Tuyết Thân Vương phủ sinh sống nửa tháng, vết thương trên trán cũng tốt lên. Tuy rằng không chữa trị kịp thời mà để lại vết sẹo nhàn nhạt nhưng cũng không ảnh hưởng cái gì. Vốn dĩ chính là xấu nữ thêm vết sẹo nữa cũng không ảnh hưởng cái gì.

    Nửa tháng nay Tuyết Thân Vương phủ không có ai liếc nhìn nàng một cái, Tuyết Thiên Ngạo trực tiếp bỏ qua tồn tại của nàng. Không có mệnh lệnh của Tuyết Thiên Ngạo không ai dám cho nàng tới nơi khác ở, nàng chỉ có thể ngày ngày sinh hoạt ở chuồng ngựa rách nát. Giống như lời Tuyết Thiên Ngạo nói, dung nhan nàng chỉ xứng làm bạn cùng gia súc
     
  8. Tĩnh Nghi

    Bài viết:
    6
    Chương 6: Trúng độc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Châu thoa dùng trên đầu là châu thoa còn dư lại trong những phụ kiện của ngày đại hôn. Đông Phương Ninh Tâm đem những đồ vật có giá trị xa xỉ đổi lấy một ít đồ vật thường dùng như xiêm y đơn giản, chăn đệm cùng dược vật.



    Ban đêm ngủ ở chỗ để rơm rạ, ban ngày cũng chỉ có thể làm bạn với ngựa. Bởi vì nàng là tồn tại không được hoan nghênh ở Tuyết Thân Vương phủ, mà nàng ở trong mắt mọi người toàn nhạo báng cùng thương hại. Nàng nỗ lực chỉ để được sống, tuy rằng không quen nhưng cũng có thể thích ứng được.

    "Vương phi, người sao lại cho ngựa ăn, đây không phải là chuyện người phải làm, để đó cho tiểu nhân làm đi". Trời rất lạnh, Đông Phương Ninh Tâm bị đông lạnh đến đỏ bừng, đôi bàn tay nguyên bản trắng nõn bây giờ lại rạn nứt.

    Nhưng nàng cười lại rất chân thành, ở chuồng ngựa sinh sống nửa tháng, nàng cùng ngựa có một loại cảm tình không nói nên lời. Có đôi khi nghĩ lại thấy ngựa với người thực tốt nha, ít nhất sẽ không để ý tới dung mạo như thế nào, sẽ cho nàng cơ hội giao lưu.

    "Tiết đại thúc, đừng gọi ta Vương phi, ngươi đây là khó coi ta, loại sự tình này ta vì cái gì không thể làm, ta liền chuồng ngựa đều có thể ngủ không phải sao?"

    "Tiết đại thúc đừng gọi ta là vương phi, đây là làm khó ta, nếu là Vương phi, làm sao ta có thể ngủ ở chuồng ngựa không phải sao?"

    Giả sử trước kia có người nói với nàng, Đông Phương Ninh Tâm nàng có thể sẽ phải ngủ ở chuồng ngựa, hơn nữa chuồng ngựa còn là nhà, nàng nhất định sẽ không tin. Nhưng bây giờ thì sao? Nàng phát hiện chỉ cần được sồng cái gì nàng cũng thừa nhận.

    Bị Đông Phương Ninh Tâm xưng một cái lão nhân hơn 50 tuổi là Tiết đại thúc, hắn là người trông giữ ngựa cả đời, là một người rất yêu ngựa. Mà đối với Đông Phương Ninh Tâm hắn cũng rất chiếu cố. Một ngày 3 bữa cơm của nàng đều do hắn mang đến.

    "Vương phi, người đừng khổ sở, Vương gia sẽ phát hiện ra chỗ tốt của người, hiện giờ Vương gia chỉ là nổi nóng, người cũng hiểu việc kia là Hoàng.. làm không..". Tiết đại thúc cả đời làm việc ở Vương phủ, từ trong xương tủy hắn đối với hoàng quyền có sự tôn kính, cho nên hắn không nên nói bậy cái gì về Hoàng thượng.

    Đông Phương Ninh Tâm nhẹ nhàng cười, đối với Tuyết Thiên Ngạo nàng không cách nào nói ra từ hận, cái này quá nặng, nàng chỉ là oán hắn dùng phương thức như vậy để đối đãi với nàng. Mà nàng Đông Phương Ninh Tâm chỉ là một nữ tử vô tội, là nữ tử bị hoàng quyền cùng vận mệnh trêu đuổi.

    Đương nhiên chuyện này cũng không hoàn toàn là Tuyết Thiên Ngạo sai. Muốn trách thì chỉ có trách tờ thánh chỉ kia, muốn trách thì trách ông trời trêu cợt. Một người như nàng cho dù Hoàng thượng hạ chỉ gả cho ai người đó cũng không thể chấp nhận, phải biết rằng sự tồn tại của nàng chính là sự sỉ nhục vô cùng lớn..

    Ai, nàng nỗ lực sống sót, nàng thực nỗ lực làm mọi người xung quanh bỏ qua vết thương trên mặt nàng, nàng thực nỗ lực sống sót, vì cái gì không quay lại nhìn nàng một cái? Nếu người cũng giống như con ngựa này thì thật tốt biết mấy, như vậy ít nhất nàng có cơ hội chứng minh nàng Đông Phương Ninh Tâm sẽ không mang đến sỉ nhục không phải sao?

    "Tiết đại thúc, ta không trách bất cứ ai cả, thật sự không trách." Đông Phương Ninh Tâm tiếp tục cầm cỏ cho ngựa ăn, nghĩ đến cái vẻ mặt lãnh khốc của nam nhân kia, người trên danh nghĩa là phu quân nàng.

    Phụ thân nàng không bảo vệ nàng không đau nàng, nàng như thế nào lại hy vọng xa vời với một nam nhân xa lạ sẽ cho nàng sự quan tâm, ấm áp và yêu nàng. Nếu nàng không bị như vậy thì sẽ không ai chán ghét nàng. Không nói gì ngẩng đầu lên nhìn trời xanh, mùa đông khó có được cái thời tiết đẹp như hôm nay, mà vận mệnh của nàng cũng tựa hồ giống như thời tiết này, chuyển tốt ư..

    Đáy lòng nàng có một hi vọng xa vời, ho vọng có người có thể nhìn đến điểm tốt của nàng, thương nàng.

    Mẫu thân nói Ninh Tâm là nữ tử tốt nhất trên đời này, sau này nhất định sẽ có một nam tử tốt nhất thiên hạ bảo hộ Ninh Tâm, cái hi vọng nho nhỏ này vẫn luôn ở trong lòng nàng, nàng thực hi vọng sẽ có một nam tử bảo hộ nàng xuất hiện, một mình Ninh Tâm quá mệt mỏi.

    Một tháng chớp mắt trôi qua, đông đi xuấn đến, mà Đông Phương Ninh Tâm cũng từ chuồng ngựa dọn đến nhà Tiết đại thúc, hơn nữa trong nhà Tiết đại thúc còn có Tiết đại thẩm, thêm Đông Phương Ninh Tâm cũng không thành vấn đề.

    Mà đối với chuyện Đông Phương Ninh Tâm dọn ra khỏi Tuyết Thân Vương phủ mọi người nhắm một mắt mở một mắt, rốt cuộc Đông Phương Ninh Tâm vẫn là Tuyết Thân Vương phi, mà nói thật ra nàng cũng thực tốt, làm người không thể không thích.

    Vì sao Đông Phương Ninh Tâm tốt còn phải kể đến hai tháng trước, lúc ấy tôn tử của lão quản gia bị bệnh rất nghiêm trọng, đại phu bó tay không còn cách chữa. Chính lúc đó Đông Phương Ninh Tâm xuất hiện nói nàng biết y thuật, để nàng nhìn xem.
     
  9. Tĩnh Nghi

    Bài viết:
    6
    Chương 7: Hoài nghi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc ấy lão quản gia chỉ đơn giản là liều chết để cứu sống hắn, nhưng không nghĩ tới đại phu không chữa được căn bệnh này nhưng nữ tử chân yếu tay mềm như Đông Phương lại chữa được.

    Mà lúc này đây một bản lĩnh nhỏ của Đông Phương Ninh Tâm làm mọi người nhìn đến một mặt ưu tú của Đông Phương Ninh Tâm. Trong Vương phủ có một lão đầu bị sốt cao đau đầu cũng nhờ Đông Phương Ninh Tâm xem giúp, mà Đông Phương Ninh Tâm cũng không cự tuyệt, đối với bất luận điều gì đều khách khí có lễ..

    Những người gây khó dễ nàng trước kia, ai ai cũng chột dạ, Đông Phương Ninh Tâm không chỉ có y thuật lợi hại hơn nữa tính tình lại tốt. Bất luận là ai đều kiên nhẫn thân thiện, chủ yếu là nàng không thu tiền. Chính vì thế nàng đã vô tình đạt được một phần tôn trọng từ hạ nhân trong Vương phủ.

    Mà bởi vậy cuộc sống sinh hoạt thường ngày cũng càng thêm thoải mái, Đông Phương Ninh Tâm cảm thấy cuộc sống như vậy thực tốt.. Yên tĩnh mà an bình, cuộc sống không còn khó khăn, cũng không phải sống trong sự chỉ chỉ trỏ trỏ của mọi người.

    "Ninh Tâm cô nương."

    Đông Phương Ninh Tâm nhìn Tiết đại thúc và Tiết đại thẩm chạy hướng về phía chuồng ngựa, thường thì nàng sẽ nghe mọi người ở Vương phủ xưng hô như thế với nàng. Trước kia bọn họ sẽ kêu nàng là "Vương phi", nhưng nàng lại không thích hai từ đó, bởi vì Tuyết Thiên Ngạo không có đồng ý, cho nên.. Nàng bảo những người này gọi nàng là "Ninh Tâm cô nương", tựa hồ bọn họ cũng có thể lí giải.

    Đông Phương Ninh Tâm ngoài mặt là bộ dáng vân đạm phong kinh, nhưng đối với mọi người như bạn tốt, sâu trong nội tâm lại cảm thấy vô cùng cao hứng. Từ khi dung nhan nàng bị hủy nàng gần như không còn người thân hay bằng hữu, nàng chỉ có một thân một mình. Nha hoàn nhìn thấy nàng hoặc là sợ hãi kêu lên liên tục hoặc có bộ dáng đồng tình với nàng.

    Mặc dù Đông Phương Ninh Tâm nàng bị hủy dung, nhưng từ trong xương cốt nàng chính là một người kiêu ngạo. Nàng không thể tiếp thu được cái ánh mắt thương hại đồng tình hay có ý gì khác. Mà người trong Tuyết Thân Vương phủ xem nàng như một người bình thường mà đối đãi, điều này làm nàng cảm thấy mình được tôn trọng..

    Nhưng cuộc sồng như vậy có thể kéo dài đến khi nào? Đông Phương Ninh Tâm ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, nghĩ tới nam nhân sau ngày đại hôn liền rời đi Tuyết Thân Vương phủ.

    Nguyên lai nàng còn nghĩ vì sao cuộc sống lại bình tĩnh yên ổn như thế, về sau mới biết hóa ra cái nam nhân kia rời đi.

    Tuyết Thiên Ngạo, nếu ngươi trở lại thì cuộc sống của ta lại bị phá hư sao? Tuyết Thiên Ngạo, nếu ngươi trở lại ta mong ngươi cũng giống như hiện tại quên đi sự tồn tại của ta, mong ước của Đông Phương Ninh Tâm ta cũng không nhiều..

    "Ninh Tâm cô nương, mau.. mau.. Vương.. Vương gia đã trở lại". Lão quản gia thở hổn hển chạy tới, lúc này hắn cũng không nghĩ gì nhiều, tóm lấy tay Đông Phương Ninh Tâm chạy đi.

    Tuyết Thiên Ngạo đã trở lại? Đông Phương Ninh Tâm cảm giác mình như chết đứng, có chút lo lắng, cuộc sống của nàng lại thay đổi sao? Dùng sức thoát khỏi tay của lão quản gia, Đông Phương Ninh Tâm bình tĩnh hỏi.

    "Vương gia trở về có liên quan gì đến ta sao, hắn tìm ta có việc gì sao?" Tuyết Thiên Ngạo, ta ngày ngày cầu nguyện cho ngươi quên đi sự tồn tại của ta.

    Lão quản gia quýnh lên, lần nữa bắt lấy tay Đông Phương Ninh Tâm chạy tiếp: "Ninh Tâm cô nương, mau lên, mau lên, Vương gia hắn trúng độc rồi".

    Cái gì? Tuyết Thiên Ngạo trúng độc? Đông Phương Ninh Tâm chưa kịp nói cái gì đã bị lão quản gia kéo đến trước sân viện của Tuyết Thiên ngạo.

    "Quản gia, Vương gia trúng độc hôn mê, ngươi mang Vương phi tới đây làm gì." Nam tử mặc y phục tối màu đứng trước cửa phòng của Tuyết Thiên Ngạo chặn đường quản gia cùng Đông Phương Ninh Tâm, điều này cũng làm đầu óc của Đông Phương Ninh Tâm thanh tỉnh hơn.

    "Thực xin lỗi, ta tới nhầm chỗ." Đạm mạc xoay người rời đi. Đông Phương Ninh Tâm không nghĩ đến việc kéo xuống khúc mắc mà chữa cho hắn. Nàng không thể nào quên được chính mình bị hắn hạ lệnh đưa đến chuồng ngựa.

    Đông Phương Ninh Tâm xoay người đinh rời đi, nhưng lại bị lão quản gia kéo lại. Không hiểu lão nhân gia như ông lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, tóm Đông Phương Ninh Tâm đi rất nhẹ nhàng.

    "Thạch thị vệ, Ninh Tâm cô nương biết y thuật, hơn nữa y thuật của nàng rất tốt, ngươi để nàng thử xem, cứu Vương gia quan trọng." Quản gia nói chắc chắn, cũng mặc kệ Đông Phương Ninh Tâm có nguyện ý cứu người hay không.

    "Vương phi người biết y thuật?" Thạch thị vệ cũng chính là hắc y nam tử trước mắt, hắn là Thạch Hổ- hộ vệ bên người Tuyết Thiên Ngạo, đối với Đông Phương Ninh Tâm hắn không có chán ghét, quan niệm chủ tớ của hắn rất mạnh, ở trong lòng hắn Ninh Tâm đã gả cho Tuyết Thiên Ngạo thì chính là vương phi, không phải không có tôn trọng.
     
  10. Tĩnh Nghi

    Bài viết:
    6
    Chương 8: Giải độc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đông Phương Ninh Tâm nhếch môi cười khổ, nụ cười khổ này làm cho bên má phải hoàn mỹ và bên má trái xấu xí kia càng thêm đối lập. Bất quá nàng không để ý.

    "Mẫu thân ta là tài nữ tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Diệu, y thuật của ta cũng không tồi. Huống hồ ta là do chính ta bà ấy nuôi lớn".

    Đông Phương Ninh Tâm chua xót, điều này chắc chỉ có mình nàng biết. Nếu không phải dung mạo khiếm khuyết thì hẳn nàng sẽ giống như mẫu thân, trở thành tài nữ nổi tiếng của Thiên Diệu. Chỉ tiếc tất cả đều thay đổi..

    "Ta quên mất, mẫu thân Vương phi chính là tài nữ truyền kì, như vậy.." Thạch hổ có chút khó xử, đối với Vương phi thì Vương gia rất chán ghét, nhưng Vương gia lại ác với Vương phi, thôi, mặc kệ, cứu người trước rồi nói.

    "Vương phi, thỉnh.." Thạch Hổ bỏ phần khó xử qua một bên, lập tức mở cửa phòng của Tuyết Thiên Ngạo mời Đông Phương Ninh Tâm đi vào.

    Nguyên bản là không nghĩ đi vào, nhưng.. Hiện tại nàng không có cơ hội cự tuyệt con đường trước mắt, tiêu sái đi vào, Đông Phương Ninh Tâm đành phải coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa trị.

    Hơn nữa nàng cũng không mong Tuyết Thiên Ngạo chết, Tuyết Thiên Ngạo còn sống thì ít nhất nàng còn là Tuyết Thiên Vương phi. Nhưng Tuyết Thiên Ngạo mà chết thì nàng lại thành cái gì? Vận mệnh lần nữa lại không phải di nàng khống chế.

    Nghĩ đến đây, Đông Phương Ninh Tâm cũng không do dự gì nữa. Có lẽ cứu hắn lần này sẽ có cơ hội sống ở Tuyết Thân Vương phủ an ổn đến già. Nàng không tin Tuyết Thiên Ngạo không biết ơn ân nhân cứu mạng mình. Đáng tiếc Đông Phương Ninh Tâm suy nghĩ quá mức đơn giản.

    Phòng rất đơn giản, vừa nhìn liền biết chủ nhân của căn phòng không thích hoa hòe lòe loẹt, ưa thích đơn giản. Đông Phương Ninh Tâm được Thạch Hổ dẫn đi cũng không dám đánh giá quá nhiều, lập tức đi tới trước giường Tuyết Thiên Ngạo. Nhìn nam tử cuồng vọng kiêu ngạo mà giờ đây sắc mặt biến thành màu đen nằm yên một chỗ không nhúc nhích, Đông Phương Ninh Tâm đột nhiên lại muốn cười xúc động, này có nên gọi là Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây không (việc xảy ra không biết trước điều gì) ?

    Bất quá Đông Phương Ninh Tâm cũng không dám cười, ai nói phượng hoàng gặp nạn liền không bằng gà chứ, phượng hoàng chính là phượng hoàng.. Cũng giống như Tuyết Thiên Ngạo đây, cho dù trúng độc nằm yên một chỗ hắn vẫn là bộ dáng cao cao tại thượng, khí thế lạnh lùng cao ngạo vẫn vây quanh người hắn không giảm đi chút nào..

    "Vương phi, nếu người có thể giải độc cho Vương gia, như vậy địa vị ở Vương phủ của người sẽ có sự thay đổi. Còn ngược lại, nếu người không cứu được Vương gia thì kết cục của người như thế nào chắc người cũng hiểu rõ.." Nhìn Đông Phương Ninh Tâm đứng ngây ngốc trước giường của Vương gia, Thạch Hổ hoài nghi nhìn về phía quản gia, nữ nhân này có biết y thuật thật không?

    "Ta hiểu". Đông Phương Ninh Tâm trầm giọng nói ra hai từ này. Ý tứ đương nhiên nàng hiểu rõ. Nếu cứu được Tuyết Thiên Ngạo nàng sẽ trở thành ân nhân của Tuyết Thân Vương phủ, còn nếu Tuyết Thiên Ngạo chết nàng cũng không cần sống..

    Này không tính là gì so với nàng? Thất thế nàng liền biến thành quạ đen sao? Tuyết Thiên Ngạo tùy ý khinh nhục nàng, ngay cả hộ vệ bên người hắn cũng có thể uy hiếp nàng?

    Y thuật của Đông Phương Ninh Tâm cũng chẳng cao siêu gì, rốt cuộc nàng thiếu phần thực tiễn. Nàng chân chính chỉ biết mỗi châm thuật. Một tay kim châm chi thuật của Đông Phương Ninh Tâm chính là do một tay mẫu thân nàng truyền. Hơn nữa nàng cũng thử nghiệm trên người mình không biết bao nhiêu lần mới có thành quả.

    Đông Phương Ninh Tâm xác định độc trên người của Tuyết Thiên Ngạo rồi quyết định đem độc bức xuống hai chân. Biện pháp giải đôch nàng chưa tìm ra, trước hết cứ đem người cứu tỉnh rồi nói sau.

    Mà mỗi lần dùng kim châm đâm vào huyệt vị nàng không muốn bị người khác quấy rầy. Vì vậy đem bọn Thạch Hổ tống ra ngoài hết. Chỉ giữ lại nam nhân hôn mê không có chút lực sát thương nào ở lại.

    Nay đã là ngày thứ sáu thi châm, nếu không xảy ra vấn đề gì thì đúng 7 ngày Tuyết Thiên Ngạo sẽ tỉnh lại, cũng là nói rõ cho Đông Phương Ninh Tâm rằng nàng sẽ không được gặp lại bộ dáng yên tĩnh của Tuyết Thiên Ngạo.

    Nhìn Tuyết Thiên Ngạo cho dù ở hoàn cảnh thế này vẫn chưa bỏ bộ dáng phòng bị, nàng có chút dở khóc dở cười.

    Tuyết Thiên Ngạo, nếu ta nhân cơ hội này hủy đi dung mạo của ngươi, ngươi sẽ thế nào nhỉ?

    Nhìn khuôn mặt hoàn mĩ không tỳ vết giống như kiệt tác của trời cao, Đông Phương Ninh Tâm bỗng nhiên có chút ghen ghét nói.

    Đáng tiếc nàng có gan nghĩ mà không có gan làm, Thiên Diệu ai ai cũng biết thà đắc tội với Diêm Vương chứ không đắc tội với Tuyết Thân Vương. Bởi vì Tuyết Thân Vương trả thù so với Diêm Vương càng ác hơn. Diêm Vương sẽ làm người chết ngay tức khắc, còn Tuyết Thiên Ngạo lại làm người sống không bằng chết..
     
  11. Tĩnh Nghi

    Bài viết:
    6
    Chương 9: Giải dược

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thu hồi kim châm, Đông Phương Ninh Tâm nhìn thoáng qua Tuyết Thiên Ngạo, xác định hắn không có việc gì mới xoay người rời đi.

    "Vương phi".

    Thạch Hổ ương ngạnh như một vị thần giữ cửa, thấy Đông Phương Ninh Tâm đi ra liền đi đến chào hỏi, nhưng không chút nào đem Đông Phương Ninh Tâm để ở trong lòng. Đối với điểm này Đông Phương Ninh Tâm không chút nào để ý, Tuyết Thân Vương phủ này cũng đâu có ai vì thân phận Vương phi này mà tôn trọng nàng.

    Mà khi Đông Phương Ninh Tâm rời đi, nguyên bản cứ cho rằng Tuyết Thiên Ngạo còn một ngày nữa mới tỉnh lại mà bây giờ hắn đi vào đã thấy hắn tỉnh lại.

    "Tra được cái gì rồi?" Thần sắc Tuyết Thiên Ngạo tràn đầy sát khí, thế gian này cư nhiên có người dám đối với hắn hạ độc, thật là không muốn sống nữa rồi.

    Thạch Hổ bội phục nhìn về Tuyết Thiên Ngạo, Vương phi nói qua 7 ngày Vương gia mới tỉnh lại. Nhưng Vương gia rất khỏe mạnh cứng rắn, tỉnh lại sớm hơn dự đoán của Vương phi 2 ngày.

    Đúng vậy, Tuyết Thiên Ngạo đã tỉnh lại từ ngày hôm qua rồi, chẳng qua toàn thân nhức mỏi nên hắn vẫn luôn trong bộ dáng hôn mê bất tỉnh.

    "Hồi vương gia, là Hoàng thượng." Thạch hổ nói có chút chần chờ, rốt cuộc bị chính huynh trưởng của mình hạ độc làm cho Vương gia thương tâm.

    Đầu tiên đã hạ lệnh để Vương gia cưới Đông Phương Ninh Tâm đã làm cho Vương gia rất tức giận. Còn hiện tại thì sao? Cư nhiên lại hạ độc Vương gia.

    "Giải dược ở đâu có". Tuyết Thiên Ngạo thông qua Thạch Hổ đã biết Đông Phương Ninh Tâm đem độc trên người hắn dồn xuống hai chân. Không có cách nào giải độc, chỉ tạm thời bảo đảm tính mạng của hắn không sao.

    "Dược cốc, Thiên Trì lão nhân." Thạch Hổ nói tóm tắt đơn giản.

    Lời vừa nói ra, Tuyết Thiên Ngạo rơi vào trầm mặc. Đồ vật kia thật không dễ lấy..

    "Còn Đông Phương Ninh Tâm là sao"? Đột nhiên nghĩ về cái gì đó, Tuyết Thiên Ngạo nhớ tới nữ nhân bị mình ném vào chuồng ngựa. Không nghĩ đến nữ nhân này lại tài giỏi như vậy, hoàng huynh có phải hay không vứt bỏ minh châu?

    Một nữ nhân tinh thông y thuật như thế này thật không đơn giản. Lúc này nếu không có Đông Phương Ninh Tâm khẳng định hắn phải chết không nghi ngờ gì. Nghĩ đến đây hắn lại không thể không đánh giá lại Đông Phương Ninh Tâm, tồn tại của nữ nhân này chính là sự sỉ nhục của hắn.

    "Trước kia là đệ nhất tài nữ, cầm kì thư họa đều tinh thông. Không nghĩ tới còn biết y thuật, có chút bất thường.."

    Thạch Hổ cúi đầu, hắn cũng không thể tin nổi. Một nữ tử có dung mạo xấu như vậy cư nhiên là một nữ tử thông tuệ và ưu tú. Đối với lời nói của quản gia trước kia hắn còn tưởng là Đông Phương Ninh Tâm vì muốn tiếp cận Vương gia mà ngụy trang. Lúc đó thật sự là rất gấp, nếu không hắn sẽ không cho nàng chạm vào Vương gia.

    "Hữu tài vô mạo, co được dãn được, chỉ tiếc đây lại là nữ nhi." Tuyết Thiên Ngạo lãnh mặc nói, đối với Đông Phương Ninh Tâm hắn bắt đầu xem xét xem nàng có thể trở thành quân cờ đắc lực của mình nay không.

    "Vương gia, Vương phi nàng.." Thạch hổ vốn muốn mượn cơ hội này để thay Đông Phương Ninh Tâm nói tốt vài câu, nhưng nhìn bộ dạng Tuyết Thiên Ngạo không muốn nghe hắn đành nuốt lời định nói vào bụng.

    "Được rồi, tiếp tục theo dõi nàng, xem nàng có mục đích gì, nếu không có chuyện gì thì ngươi ra ngoài đi."

    "Vương.."

    Cây châm cuối cùng được rút ra, Đông Phương Ninh Tâm nhẹ nhàng thở ra, thở phì phò lau mồ hôi trên trán, đồng thời cũng giúp Tuyết Thiên Ngạo mặc quần áo vào.

    Ai.. Nếu có thể ta mong ngươi vĩnh viến như thế này. Ngươi ngủ so với lúc tỉnh dễ gần hơn nhiều.

    Đông Phương Ninh Tâm nhẹ nhàng đặt Tuyết Thiên Ngạo nằm trên giường. Theo lí những chuyện này nàng có thể để cho Thạch Hổ tới làm, không hiểu tại sao nàng không muốn để cho người khác làm, rõ ràng 7 ngày nay nàng rất mệt nhưng vẫn kiên trì.

    Duỗi tay đặt lên mạch của Tuyết Thiên Ngạo, xác định không có việc gì nàng mới nhẹ nhàng thở ra. Đáng lẽ ra lúc này nàng nên đi ra ngoài, nhưng hôm nay lại có vài phần luyến tiếc không muốn rời khỏi.

    Lẳng lặng đứng ở bên giường, Đông Phương Ninh Tâm nhìn Tuyết Thiên Ngạo, trong lòng còn đau sót hơn ngày đại hôn.

    Ngày nào đó nàng sẽ thật bình tĩnh đối diện với ánh mắt khinh thường của Tuyết Thiên Ngạo, nhưng hiện tại đâu?

    Tuyết Thiên Ngạo, sau khi ngươi tình lại ta sẽ làm sao? Đông Phương Ninh Tâm chua xót tự hỏi, ai.. Thở dài một hơi, nàng thu thập mọi thứ rời đi. Hôm nay Tuyết Thiên Ngạo sẽ tỉnh lại, mà nàng.. lại phải về chuồng ngựa sao? Chạm nhẹ vào bên má trái bị hủy, Đông Phương Ninh Tâm bất đắc dĩ rời đi. Cuộc sống bình yên của nàng lại phải kết thúc nữa sau?
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...