Trọng Sinh [Edit] Thịnh Thế Mưu Thần - Phượng Khinh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Song Trúc, 2 Tháng mười hai 2021.

  1. Song Trúc Every thing will be okay in the end!

    Bài viết:
    16
    Chương 10: MỘC SÂM NHẮC NHỞ​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng như Châu Nhi nói, quả nhiên Mộc Vân Dung đến trước mặt Mộc Trường Minh cùng Mộc lão phu nhân náo loạn một lúc lâu, nhưng giống như tình toán của Mộc Thanh Y, Mộc lão phu nhân không tin lời nói của Mộc Vân Dung, còn hung hăng dạy dỗ nàng ta một trận, bắt nàng ta đóng cửa sám hối. Mộc lão phu nhân tin hay không chỉ có chính bà ta biết.

    Ngược lại Mộc Trường Minh thật sự không tin, nhưng cũng vì yêu thương con gái, sợ tính tình Mộc Vân Dung như vậy khi vào phủ Ninh Vương sẽ chịu thiệt thòi, nên để mặc cho Mộc lão phu nhân giáo huấn nàng ta.

    Hôn kỳ bị chậm nguyên nhân là do Ninh Vương phủ, nhưng người có tâm lại đem việc này liên hệ với tính tình táo bạo nóng nãy của Mộc Vân Dung, đủ lời nghị luận đang âm thầm được truyền đi. Nhiều người trong phủ sôi nổi suy đoán, Tứ tiểu thư được sẽ sủng ái đúng không?

    Những chuyện này Mộc Thanh Y không để ý đến. Tuy rằng dặn lòng không được nóng vội, nhưng mỗi ngày chung sống với người nhà họ Mộc, rồi gặp lại Mộ Dung Dục, Mộc Thanh Y phát hiện mình không bình tĩnh như đã nghĩ. Muốn tẩy sạch oan khuất và báo thù cho Cố gia nàng phải chuẩn bị rất nhiều thứ, mà hiện tại, nàng không có cái gì cả, thậm chí muốn ra khỏi phủ Túc Thành Hầu cũng khó.

    "Tiểu thư, đại công tử đến." Châu Nhi vào nhẹ giọng báo.

    "Mời đại ca vào." Nghe Châu Nhi báo, trong lòng Mộc Thanh Y liền bắt đầu suy tính.

    Một lúc sau, Mộc Sâm đến, nhìn thoáng qua muội muội đang cầm quyển sách ngồi sau án thư, cười nói: "Chỗ của Tứ muội thật đúng là yên tĩnh."

    Thanh Y cười nói: "Nơi này của Thanh Y không có người qua lại nhiều, đương nhiên là yên tĩnh."

    Mộc Sâm lắc đầu cười nói: "Tam muội vừa mới ra khỏi từ đường thì lại bị tổ mẫu cấm túc. Tứ muội vẫn nên để ý một chút thì tốt hơn."

    Ánh mắt Mộc Thanh Y khẽ thay đổi, cười nói: "Lời này của đại ca là sao?"

    Mộc Sâm cười như không cười nhìn Mộc Thanh Y, Mộc Thanh Y cũng không thèm để ý, thoải mái để cho hắn đánh giá. Một lúc lâu sau, Mộc Sâm bất đắc dĩ, thở dài nói: "Thật ra Đại ca cảm thấy.. ta giống như chưa từng nhìn thấu Tứ muội. Tứ muội bây giờ thật ra có vài phần.. phong phạm năm đó của mẫu thân."

    Mộc Sâm nói chữ mẫu thân này chính là Trương Thị, mẹ ruột của Mộc Thanh Y. Trương Thị là chính thê phu nhân của Túc Thành Hầu, nên nhi tử trong phủ đều phải gọi là mẫu thân.

    Thanh Y cười nhạt nói: "Đại ca tới Lan Chỉ Viện chắc không phải đặc biệt muốn nói chuyện phím cùng với Thanh Y đi?"

    Mộc Sâm cười không nói, xem như đồng ý với cách nói của Mộc Thanh Y. Mộc Thanh Y cũng không thèm để ý, nghiêng đầu nói với Châu Nhi đang thêu thùa ngoài cửa: "Châu Nhi, pha cho Đại ca một tách trà."

    Châu Nhi rất nhanh liến mang trà đến, lá trà không tính là tốt làm cho Mộc Sâm hơi cau mày, nhưng cũng không qua mức để ý. Phủ Túc Thành Hầu bây giờ nằm trong tay của Mộc lão phu nhân và Tôn Thị, đãi ngộ của Mộc Thanh Y đương nhiên kém hơn so với lúc Trương Thị còn sống. Mộc Sâm cũng từng phải chịu khổ, lúc hắn chưa thành niên, không thể gặp mặt Mộc Trường Minh, những ngày đó hắn sống còn không bằng Mộc Thanh Y. Bề ngoài thì có vẻ tốt hơn một chút, nhưng Tôn Thị âm thầm động tay chân gây khó dễ cho hắn còn hơn nhiều so với Mộc Thanh Y. Đây cũng chính là lý do vì sao Mộc Sâm biết mình không đủ thực lực nhưng vẫn muốn tranh đến cùng. Nếu như mẹ cả Trương thị có lưu lại một người con trai kế thừa phủ Túc Thành Hầu thì không nói, còn bây giờ mọi người để là con vợ lẽ, Mộc Linh cũng không cao quý hơn so với hắn. Ít nhất mẹ của hắn cũng là hòn ngọc quý của gia đình khá giả, còn mẹ ruột của Mộc Linh lúc trước chỉ là nha đầu hầu hạ bên cạnh Túc Thành Hầu mà thôi.

    "Người hầu bên cạnh Tứ muội cũng quá ít một chút đi." Mộc Sâm cau mày nói.

    Mộc Thanh Y lại cười nói: "Đủ dùng là được, thêm vào mấy người ăn cây táo rào cây sung thì thà không có còn hơn."

    Mộc Sâm đánh giá nữ tử ưu nhã đang thản nhiên cưới nói trước mắt, không biết sao từ đáy lòng lại dân lên một luồng khí lạnh, cưới nói: "Tứ muội nghĩ thật thoáng. Nhưng mà dù sao muội cũng là đích nữ phủ Túc Thành Hầu, đi ra ngoài mà bên người chỉ có một nha đầu theo hầu cũng không ra thể thống gì."

    Trong lòng Mộc Thanh Y khẽ động, cười khổ nói: "Cảm ơn Đại ca dạy bảo, nhưng mà.. hầu như Thanh Y không có cơ hội nào để đi ra ngoài." Lúc trước khi còn ở thanh lâu, nơi nào cũng bị quản lý chặt chẽ, nhưng thỉnh thoảng muốn tìm hiểu một chút tin tức vẫn được. Nàng biết từ sau khi dì qua đời, biểu muội không ra khỏi phủ Túc Thành Hầu nữa bước.

    Mộc Sâm lắc đầu cười nói: "Năm nay thì khác, hơn một tháng nữa chính là sinh thần của Hoàng Thượng, Tứ muội chính là đích nữ phủ Túc Thành Hầu, tất nhiên phải vào cung dự tiệc. Huống chi, ta còn nghe di nương nói, tổ mẫu có nhắc tới việc muội sắp tròn mười sáu tuổi rồi.."

    Mẹ ruột của Mộc Sâm tuy không phải tiểu thư khuê các nhưng cũng là thứ nữ cúa một quan viên lục phẩm. Tính cách dịu hiền, tri thư đạt lý nên được Mộc lão phu nhân coi trọng. Nói bà biết một ít chuyện từ chỗ Mộc lão phu nhân, Mộc Thanh Y không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.

    Mộc Thanh Y yên lặng một lúc, nhẹ giọng cưới: "Cảm ơn Đại ca nhắc nhở, nếu sau này Thanh Y có thể làm được việc gì, Thanh Y nhất định sẽ báo đáp Đại ca."

    Mộc Sâm cười nói: "Hai chúng ta là huynh muội, Tứ muội cần chi phải nói vậy? Đúng rồi, vừa lúc hôm nay Đại ca cũng không có việc gì, nếu không ca bồi muội ra ngoài dạo?"

    Mộc Thanh Y kinh ngạc ngẩng đầu: "Này.. có thể sao?"

    Mộc Sâm cười nói: "Có cái gì không được? Nha đầu Vân Dung kia sắp gả mà mỗi tháng còn chạy ra ngoài hai ba lần kìa. Vũ Phỉ cùng Thủy Liên cũng thường xuyên ra ngoài mua son phấn, trang sức, trâm cài.. Đại ca nói với phụ thân một tiếng là được."

    Bây giờ Mộc Sâm làm ở Lễ Bộ, tuy rằng chức vụ không cao nhưng làm việc cũng không tệ. Bởi vậy tuy không được sủng ái như Mộc Linh, nhưng cũng có vài phần thể diện trước mặt Mộc Trường Minh, hắn muốn dẫn muội muội ra ngoài dạo phố, dĩ nhiên Mộc Trường Minh sẽ không có lý do gì để không cho.

    Nhìn bộ dạng Mộc Thanh Y động tâm lại do dự không dứt, Mộc Sâm nhướng mày cười nói: "Tứ muội, cuối cùng là muội đi hay không?"

    "Đi!" Mộc Thanh Y vội vàng đứng dậy, vô cùng đáng thương nhìn Mộc Sâm. Mộc Sâm mỉm cười gật đầu nói: "Mau đi thay quần áo đi. Đại ca đi nói với phụ thân một tiếng."

    "Dạ, cảm ơn Đại ca!" Mộc Thanh Y vội vàng hành lễ, bước nhanh ra cửa. Nghe tiếng bước chân dồn dập của nàng, Mộc Sâm cười nhạt: Có tâm cơ đến đâu cũng chỉ là một thiếu nữ mới mười lăm tuổi mà thôi.

    Quả nhiên Mộc Trường Minh đáp ứng rất sảng khoái, chưa đầy mười lăm phút Mộc Thanh Y đã mang theo khăn che mặt đi theo Mộc Sâm ra khỏi phủ Túc Thành Hầu. Mộc Sâm muốn mượn sức Mộc Thanh Y nên sẽ rất biết điều, ra khỏi hầu phủ liền mang Mộc Thanh Y đến cửa hàng son phấn mà các tiểu thư khuê các ở kinh thành thích nhất – Lãnh Hương Trai.

    Lãnh Hương Trai cũng không phải cửa hàng son phấn xa xỉ nhất kinh thành, nhưng lại là nơi mà các cô nương và quý phụ thích nhất. Phấn mặt mà Lãnh Hương Trai làm ra luôn có mùi hương rất tự nhiên làm người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng, hơn nữa, mỗi tháng Lãnh Hương Trai sẽ cho ra đời một loại nước hoa, chỉ có duy nhất một phần, trong năm đó sẽ không có phần thứ hai. Điều này đặc biệt thỏa mãn tính tình kiêu ngạo, không muốn đụng hàng của những quý phụ, tiểu thư, cho nên họ không luôn tiếc mà vung tiền như rác.

    Mộc Sâm thân là nam tử không tiện ở nơi này lâu, nên chỉ đưa Mộc Thanh Y đến cửa sau đó chờ nàng ở trà lâu đối diện, lúc gần đi còn đưa cho Mộc Thanh Y một tờ ngân phiếu năm mươi lượng. Mộc Thanh Y từ chối không được nên đành phải nhận lấy.

    Vào bên trong, một gian phòng lớn yên tĩnh được bố trí vô cùng lịch sự tao nhã làm cho người ta một loại cảm giác xinh đẹp mà thanh tịnh, thậm chí không nghe được mùi son phần như những của hàng son phấn khác, chỉ nghe thấy mùi trầm hương truyền đến từ chiếc lư trên bàn bên cạnh. Nếu không có tấm biển treo ngoài cửa, thật sự rất khó để làm cho người ta tin đây là nơi bán son phấn.

    "Vị tiểu thư này, mời vào trong, không biết tiểu thư cần gì?" phía sau bức rèm màu xanh nhạt, một cô gái áo tím bước ra nhìn Mộc Thanh Y cười hỏi.

    Mộc Thanh Y cũng không ngạc nhiên, thản nhiên cười nói: "Cần một ít hương liệu, không biết nơi này của lão bản có hay không?"

    Trên dung nhan thanh tú của cô gái áo tím lóe lên một tia ngạc nhiên, cười nói: "Thật ra có rất ít người có ý nghĩ đến Lãnh Hương Trai để tìm hương liệu, nói vây chắc tiểu thư cũng là người tinh tường trong việc điều chế hương liệu?"

    Mộc Thanh Y mỉm cười nói: "Có biết một chút."

    Thấy nàng không muốn nhiều lời, cô gái áo tím cũng không thèm để ý: "Tiểu thư cần hương liệu gì?"

    Mộc Thanh Y lấy ra một tờ giấy tràn đầy chữ viết đặt vào tay nàng. Cô gái áo tím cúi đầu nhìn một chút rồi khen: "Thư pháp của tiểu thư thật tốt, những hương liệu này cửa hàng đều có, mời tiểu thư vào trong uống trà, rất nhanh sẽ chuẩn bị xong cho tiểu thư."

    Mộc Thanh Y gật đầu, cười nói: "Cảm ơn lão bản."

    Hai người đang định vào phòng trong thì chuông gió treo trên cửa vang lên, có người tiến vào, cô gái áo tím áy náy cười với Mộc Thanh Y, định quay ra đón khách nhưng đã có rất nhiều người tiến váo. Sắc mặt cô gái áo tím khẽ thay đổi, bước nhanh qua: "Cung Vương phi giá lâm, tiểu nữ không kịp tiếp đón từ xa, xin Cung Vương phi tha tội."[/PROTECT]
     
  2. Song Trúc Every thing will be okay in the end!

    Bài viết:
    16
    CHƯƠNG 11: CUNG VƯƠNG CHÍNH PHI​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cung Vương phi giá lâm, tiểu nữ không kịp tiếp đón từ xa, mong Cung Vương phi tha tội."

    Vốn Mộc Thanh Y cũng không để ý đến người đang tiến vào, nhưng lúc nghe cô gái tử y nói lại không khỏi ngẩn người. Vừa quay đầu liền nhìn thấy một cô gái mặc váy hoa được người vây quanh đang tiến vào từ bên ngoài, không phải là Cung Vương phi có đường làm quan rộng mở nhất trong kinh thành thì còn ai vào đây?

    Chỉ thấy gương mặt cô gái hơi lộ ra ngạo khí, chậm rãi đi vào đại sảnh, dung nhan xinh đẹp được đánh qua một lớp phấn mỏng, lông mày thanh tú, diện một thân y phụ tơ lụa màu vàng cam thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng, phối hợp với bộ trâm phượng hoàng ngậm châu, cả người lộ ra sự xinh đẹp quý khí bức người. Nhiều hơn mấy phần lãnh ngạo, cao cao tại thượng hơn trong trí nhớ của Mộc Thanh Y.

    Đây chính là quận chúa Minh Hoa của phủ Bình Nam Quận Vương, là Chu Minh Yên, bằng hữu tốt nhất của đại tiểu thư Cố gia Cố Vân Ca trước đây, đồng thời cũng là Vương phi của đương kim Lục hoàng tử, Cung Vương Mộ Dung Dục.

    Cung Vương phi rất mẫn cảm với ánh mắt của người ngoài, Mộc Thanh Y chỉ ngẩn người trong chốc lát liền bị nàng ta phát hiện. Thấy cô gái đứng ở chỗ bức rèm đang cau mày nhìn mình, đôi mắt lộ ra dưới tấm lụa mỏng làm cho nàng ta cảm thấy quen thuộc, Cung Vương phi ngưng mi, trầm giọng hỏi: "Đây là người nào?"

    Cô gái tử y liếc mắt nhìn Mộc Thanh Y một cái, cười nói: "Thưa Vương phi, vị tiểu thư này là tới mua hương liệu."

    "Mua hương liệu?" Cung Vương phi đánh giá Mộc Thanh Y thêm mấy lần, nói: "Bản phi thấy vị tiểu thư này nhìn có chút quen, không biết là tiểu thư nhà ai?"

    Mộc Thanh Y xoay người, cuối đầu hành lễ nói: "Tiểu nữ là nữ nhi thứ Tư của phủ Túc Thành Hầu, gặp qua Cung Vương phi."

    "Tứ tiểu thư phủ Túc Thành Hầu?" Cung Vương phi nhướng mày hỏi: "Là nữ nhi của Tần quốc phu nhân?"

    "Đúng vậy ạ." Mộc Thanh Y cung kính đáp.

    "Khó trách.." nhìn Mộc Thanh Y cúi đầu, Cung Vương phi có chút thất thần, sau khi phục hồi tinh thần có chút mệt mỏi phất tay nói: "Ngươi đi đi." Không chút lưu tình đuổi Mộc Thanh Y đi. Thấy thái độ của Cung Vương phi như vậy, mấy cô gái đi theo Cung Vương phi đều che miệng cười trộm. Hiển nhiên là vui sướng khi người gặp họa đối với Tứ tiểu thư của phủ Túc Thành Hầu không được Cung Vương phi xem trọng.

    Mộc Thanh Y thản nhiên nói: "Tiểu nữ đang chờ lấy đồ, mong Vương phi tha tội."

    "Ngươi.." ánh mắt Cung Vương phi khẽ biến, nhìn Mộc Thanh Y đánh giá cẩn thận một lúc lâu, mới nói: "Ngươi có chút khác với lời mà Vân Dung nói."

    Đôi môi đỏ dưới lớp khăn che mặt của Mộc Thanh Y nhẹ cong lên: "Xuất thân có hạn, nên thỉnh thoảng Tam tỷ nói chuyện có chút khó nghe, mong Vương phi rộng lượng không trách tội."

    Sắc mặt Cung Vương phi thay đổi mấy lần, một lúc lâu sau mới nghiêng đầu nói với cô gái tử y đang đứng bên cạnh: "Đã có khách, lần sau bản phi trở lại."

    Mấy cô gái đi theo Cung Vương phi nghe vậy không chịu: "Vương phi, nàng ta là ai, sao có thể đáng để ngài nhân nhượng?"

    "Đúng đó, thấy Vương phi còn không ngoan ngoãn cút sang một bên, thật vô lễ."

    "Đủ rồi!" Cung Vương phi có chút không vui, quét mắt nhìn mọi người một cái, quay lại cười với Mộc Thanh Y: "Năm ngày sau, bản phi mở tiệc chiêu đãi các khuê nữ kinh thành ở biệt viện, đến lúc đó Mộc tứ tiểu thư nhất định phải đến."

    Mộc Thanh Y nhẹ hành lễ: "Đa tạ Vương phi, đến lúc đó nhất định tiểu nữ sẽ tới quấy rầy."

    Cung Vương phi lạnh nhạt nhìn nàng một cái, lúc này mới mang theo người xoay người rời đi.

    "Chỉ sợ là Cung Vương phi có chút mất hứng, Mộc tiểu thư vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn." Sau khi tiễn Cung Vương phi đi, cô gái tử y nhẹ giọng nhắc nhở Mộc Thanh Y. Mộc Thanh Y có chút ngạc nhiên nhìn cô gái thanh tú trước mặt, cũng không phải rất xinh đẹp, nhưng từ đôi mắt tĩnh lặng của nàng có thể thấy được, nàng là một cô gái cực kỳ thông minh. Mà những người thông minh nhất định sẽ không muốn nhiều lời.

    Cô gái tử y nở nụ cười, nói: "Là ta nhiều chuyện, mong Mộc tiểu thư đừng trách. Ta có quen một cô gái, có chút giống với Mộc tiểu thư, nên nhịn không được mới.." có chút phiền muộn, thở dài, nàng giơ tay mời Mộc Thanh Y vào trong.

    Trong lòng Mộc Thanh Y dao động, nghiêng đầu hỏi: "Có thể được cô nương coi trọng, nhất định đó là một vị kỳ nữ tài ba?"

    Cô gái tử y gật đầu: "Đúng là một cô gái tài ba, tuy ta chỉ gặp nàng một lần, nhưng vô cùng khâm phục. Chốn kinh thành hoa lệ này, mỹ nữ tài giỏi nhiều như mây, nhưng chỉ sợ không có cô gái nào vừa xinh đẹp vừa thông tuệ được như vậy."

    "Thế.. không biết vị kia.."

    Cô gái tử y cười khẽ nói: "Nàng là Vãn Vân, trước kia còn có một cái tên khác.. Cố Vân Ca."

    Mộc Thanh Y lặng người, một lúc lâu sau mới ngẩn đầu lên nhìn cô gái trước mặt, nhỏ giọng nói: "Lão bản với ta.. biểu tỷ của ta cũng có giao tình sao?"

    Cô gái tử y lắc đầu, thở dài: "Lúc Cố gia chưa xảy ra chuyện, tiệm nhỏ này của ta cũng mới khai trương không lâu, có một lần Cố tiểu thư tới mua hương liệu, còn tặng cho ta một túi thơm để phòng, chỉ tiếc.. tay nghề của ta không tốt, nhiều năm qua cũng không thể nào phối được mùi hương mà năm đó Cố tiểu thư làm ra."

    Mộc Thanh Y nhẹ giọng nói: "Bà chủ nói giỡn sao, hiện giờ bà chủ của Lãnh Hương Trai đã nổi danh khắp kinh thành rồi."

    Cô gái tử y cười khinh nói: "Vậy thì sao chứ? Những người đó làm sao biết hương thơm cực phẩm là như thếnào? Cũng giống như.. giống như cô gái tài ba kia đã vĩnh biệt nhân gian vậy.. Ta không biết Mộc tiểu thư.. Mộc tiểu thư cùng Cố tiểu thư có quan hệ ruột thịt, chắc là tay nghề cũng hơn người đi?"

    Mộc Thanh Y nói: "Thanh Y đối với việc phối hương cũng không mấy tinh thông, chỉ chơi đùa một chút khi rảnh rỗi mà thôi. Làm bà chủ thất vọng rồi."

    Nhìn đôi mắt của cô gái tử y hiện lên một tia thất vọng, Mộc Thanh Y có chút tò mò hỏi: "Bây giờ ngay cả phủ Túc Thành Hầu đều không dám nhắc đến Cố gia, sao bà chủ không có chút kiêng kỵ nào hết vậy?"

    Cô gái tử y che miệng cười nói: "Mộc tiểu thư sẽ đi mật báo sao?"

    Hai người không khỏi nhìn nhau cười, bầu không khí trong phòng cũng thân thiện hơn, cô gái tử y lưu loát lấy từ trong ngăn tủ ra các loại hương liệu mà Mộc Thanh Y cần, đóng gói cẩn thận sau đó đưa cho nàng. Mộc Thanh Y cầm hương liệu đứng lên, cười nói: "Còn chưa thỉnh giáo danh tính của bà chủ?"

    Cô gái tử y cười nhẹ, nói: "Ta họ Lãnh, Mộc Túc Thành Hầu nếu không ngại thì gọi ta là Ngọc Nương được rồi."

    Mộc Thanh Y gật đầu cười nói: "Ta tên Thanh Y."

    Sau khi tiễn Mộc Thanh Y ra cửa, cô gái tử y quay vào phòng trong, vốn là gian phòng không có ai, bây giờ lại có một người, không biết đã ngồi đó từ bao giờ. Sắc mặt cô gái tử y khẽ thay đổi, vội đi vào hành lễ thật sâu: "Ngọc Nương gặp qua Cửu Công tử."

    Trong phòng chàng trai hắc y ngồi trên một chiếc giường lớn, trên cẩm y tơ lụa màu đen được thêu những hoa văn phức tạp, làm cho người ta cảm thấy một loại áp lực kỳ lạ. Nghe tiếng của cô gái tử y, hắn quay đầu lại, đôi mắt lạnh nhạt mang theo một tia hư vô mờ mịt, cô gái tử y đối diện với ánh mắt của hắn không khỏi run người, vội vàng tránh đi. Nam tử trước mắt cực kỳ tuấn mỹ, gương mặt giống như được điêu khắc mà ra, không có chỗ nào làm cho người ta cảm thấy không hoàn mỹ, dung mạo tinh xảo như vậy nếu ở trên mặt người khác thì sẽ cảm thấy có vài phần nữ khí, nhưng dương mặt của y cho dù lơ đãng cũng lộ ra nhuệ khí bức người, làm cho người ta cảm thấy nếu không cẩn thận sẽ bị hắn gây thương tích.

    "Khụ khụ.." Nam tử chưa kịp nói tiếng nào, đã ho lên.

    "Cửu công tử.." cô gái tử y lo lắng nhìn chàng trai nam tử trước mắt, nhưng không dám bước tới.

    Nam tử hắc y khoát tay, trầm giọng nói: Không có việc gì! Người vừa rồi là biểu muội của Cố Vân Ca? "

    Cô gái tử y sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới công tủ sẽ có hứng thú với một cô gái chưa từng gặp mặt. Nhìn thấy tia không vui trong mắt nam tử hắc y, nàng vội vàng nói:" Bẩm công tử, đúng vậy. Phu nhân quá cố của phủ Túc Thành Hầu và Cố đại phu nhân khi xưa là chị em ruột thịt. "

    Nam tử hắc y cau mày, nói:" Nếu là biểu tỷ muội, như vậy nàng.. cũng biết điều chế U Hàn hương đúng không? "

    Cô gái tử y nhíu mày nói:" Ngọc Nương vừa mới hỏi qua, hình như Mộc tứ tiểu thư đối với việc điều chế hương liệu cũng không quá tinh thông, hơn nữa, hương liệu mà nàng mua cũng không có vật liệu để điều chế U Hàn hương. "

    Nam tử cau mày:" Cố Vân Ca đã chết.. ngoại trừ nàng, trên đời này còn ai có thể.. "

    " Ngọc Nương đáng chết! "Cô gái tử y quỳ rạp xuống đất," Ngọc Nương vô dụng.. xin công tử xử tội. "

    Nam tử hắc y phất tay áo, trầm giọng nói:" Thôi, lấy lực lượng của chúng ta ở Hoa Quốc, căn bản là không có khả năng cứu được Cố Vân Ca, chuyện này không thể trách ngươi. "

    " Nhưng mà, thân thể của công tử.. "

    " Khụ khụ.. không đáng ngại.. "chàng thanh niên hắc y khẽ cau mày, còn chưa nói xong thì một trận ho khan dữ dội lại tới nhưng bị y mạnh mẽ kìm lại, từ kẽ hở của ngón tay chảy ra một vệt máu đỏ sậm:" Bản công tử sẽ không dễ chết như vậy đâu! "

    " Thuộc hạ sẽ tiếp cận Mộc tứ tiểu thư, trên đời này nếu còn có người biết điều phối U hàn hương thì chỉ có thể là nàng!"Nhìn vệt máu đỏ sậm trên bàn tay của nam tử, trong mắt cô gái tử y hiện lên sự lo lắng, nói.
     
  3. Song Trúc Every thing will be okay in the end!

    Bài viết:
    16
    CHƯƠNG 12: THIỆP MỜI CUNG VƯƠNG PHỦ​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộc Thanh Y ra khỏi Lãnh Hương Trai, Mộc Sâm đã đón được nàng, hắn ngồi trong trà lâu đối diện, Cung Vương Phi và một đoàn người đến sau đó lại rời đi hắn không thể không biết. Thấy Mộc Thanh Y đi ra, hắn vội vàng hỏi: "Tứ muội, muội có gặp Cung Vương Phi không?"

    "Đương nhiên thấy." Mộc Thanh Y cười nhạt nói.

    Mộc Sâm hơi cau mày nói: "Cung Vương Phi không có nói cái gì à?"

    Mộc Thanh Y xinh đẹp mỉm cười: "Cung Vương Phi mời muội tham gia yến hội vào 5 ngày sau."

    Mặc dù Mộc Thanh Y là đích nữ phủ Túc Thành Hầu, nhưng mấy năm gần đây cũng không biết vô tình hay cố ý, hầu như Mộc Thanh Y không có tham gia qua bất kỳ yến hội nào trong kinh thành, mà các chủ mẫu đương gia dường như cũng quên mất phủ Túc Thành Hầu còn có đích nữ là nàng.

    Sắc mặt Mộc Sâm hơi trầm xuống, Mộc Vân Dung sắp trở thành Ninh Vương Phi, Ninh Vương cùng Cung Vương là huynh đệ ruột, quan hệ rất tốt, Ninh Vương đồi với Cung Vương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Hắn muốn tranh tước vị Túc Thành Hầu với Mộc Linh thì rất có thể Cung Vương phủ chính là trở ngại của hắn, nhưng lấy thực lực của hắn không có tư cách để đấu với phủ Cung Vương, đừng nói hiện tại hắn chỉ là một thứ tử con vợ lẽ của phủ Túc Thành Hầu, cho dù hắn trở thành chủ nhân của phủ Túc Thành Hầu, hắn cũng không đắc tội nổi với Cung Vương.

    Mộc Thanh Y không để bụng đến sắc mặc của hắn ta, chậm rãi bước đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng cười nói: "Đại ca cần gì phải lo lắng như vậy, Cung Vương Phi làm gì với một tiểu nữ tử không có tiếng tăm như muội? Huống chi Hoàng tử, vg trong kinh thành không nhiều không ít, cũng có hơn mười mấy người đi?"

    Giọng nói của Mộc Thanh Y cừ kỳ nhỏ, nếu Mộc Sâm không đứng gần nàng thì chắc chắn sẽ không nghe rõ, mà sau khi nghe rõ, Mộc Sâm không khỏi cảm thấy xung quanh cự kỳ lạnh lẽo, tim cũng đập nhanh hơn mấy nhịp. Lời nói của Mộc Thanh Y giúp hắn mở ra một cánh cổng hoàn toàn khác. Cho tới bây giờ phủ Túc Thành Hầu vẫn luôn ủng hộ phủ Cung Vương. Nhưng nếu ủng hộ Cung Vương không mang lại chỗ tốt gì cho hắn, tại sao hắn lại nhất định phải ủng hộ Cung Vương?

    Biết rõ ý tưởng này nguy hiểm như thế nào cho nên ý niệm này cũng chợt thoáng qua mà thôi, Mộc Sâm rất nhanh đã lấy lại tinh thần, có chút phức tạp nhìn Mộc Thanh Y. Chỉ thấy cô gái mang khăn che mặt chì lộ ra một trầm tĩnh, lạnh nhạt, mang theo chút ý cười đang nhìn chính mình, giống như những lời vừa rồi không phải do nàng nói, "Đại ca, muội còn muốn đi mua vài món trang sức, vài ngày nữa tham gia yến hội của Cung Vương Phi, không thể quá mức đơn giản được."

    Mộc Sâm nhẹ gật đầu nói: "Được, Đại ca đi với muội."

    Mộc Thanh Y cùng Mộc Sâm vừa về đến phủ đã được người trong viện lão phu nhân mời đi. Vừa đi về phía Đức An Viện, Mộc Sâm vừa nhíu mày nhỏ giọng hòi: "Tứ muội đoán được tổ mẫu tìm chúng ta là có chuyện gì không?"

    Mộc Thanh Y nhỏ giọng cười nói: "Chắc là.. Bởi vì Cung Vương Phi đi. Đại ca không cần lo lắng."

    Trong mắt Mộc Sâm hiện lên một tia kinh dị, Mộc Thanh Y cười nói: "Cung Vương Phi nói mời muội tham gia yến hội, không thể không đưa thiệp đi?"

    "Nhanh như vậy?" Mộc Sâm cau mày.

    Mộc Thanh Y rũ mắt cười nhạt nói: "Xưa nay Cung Vương Phi làm việc nhanh gọn."

    Vào đại sảnh, Mộc lão phu nhân Mộc Trường Minh Tôn Thị, còn có Mộc Vân Dung vốn đang bị cấm túc đều đã đến, đối với việc này Mộc Thanh Y cũng không để ý, lấy lực ảnh hưởng của Tôn Thị với Mộc Trường Minh, hình phạt của Mộc Vân Dung có thể đúng ba phần đã không tệ. Nàng có chút suy tư nhìn về phía Tôn Thị đang cúi đầu rũ mắt ngồi bên cạnh Mộc Trường Minh, lấy tài năng cùng nhan sắc của Tôn Thị, có thể mê hoặc Mộc Trường Minh lâu như vậy là không có khả năng, không lẽ Mộc Trường Minh thật sự yêu Tôn Thị sâu sắc sao?

    Mộc Thanh Y chậm rãi hướng tầm mắt sang bên kia, một người phụ nữ xinh đẹp, khoảng hơn ba mươi tuổi đang đứng phía sau Mộc lão phu nhân, cẫn thận vì Mộc lão phu nhân đấm bóp bả vai. Nàng ta có dung mạo trang nhã, y phục thuần trắng đoan trang, có phong tháy bích ngọc, vì đã có tuổi nên càng mang lại cảm giác thành thục và ôn nhu. Cùng là di nương, nhưng Tôn Thị có thể quang minh chính đại ngồi bên cạnh Mộc Trường Minh, còn Lý Thị chỉ có thể cẩn thận hầu hạ phía sau Mộc lão phu nhân. Ít nhất Lý Thị quang minh chính đại được dùng kiệu nhỏ nâng vào phủ còn Tôn Thị chỉ là từ một nha đầu thông phòng đi lên mà thôi. Khó trách Mộc Sâm sẽ không cam lòng.

    "Tổ mẫu, phụ thân." Đè suy nghĩ trong lòng xuống, Mộc Thanh Y bước lên, nhẹ giọng nói.

    "Gặp qua Tổ mẫu, phụ thân.. mẫu thân." Mộc Sâm thấp giọng nói, tiếng mẫu thân này là gọi Tôn Thị. Tuy rằng Tôn Thị không được triều đình sắc phong, nhưng vì Mộc Trường Minh muốn bù đắp cho bà ta, nên cho nàng đãi ngộ tương đồng với vị trí chính thê, ngoại trừ Mộc Thanh Y, tất cả thứ nữ, thứ tử đều phải gọi nàng là mẫu thân.

    Thấy Mộc Thanh Y hoàn toàn ngó lơ mẫu thân mình, xem như bà ta không tồn tại, Mộc Vân Dung đã muốn nổi giận, nhưng khi đối diện với đôi mắt cười như không cười của Mộc Thanh Y thì nay lập tức bỏ ý định. Mộc Vân Dung không ngốc, mấy lần gần đây đối đầu với Mộc Thanh Y nàng ta thua liên tiếp, nên không muốn lại khiêu khích nàng trong tình huống này.

    Mộc lão phu nhân mỉm cười nhìn Mộc Thanh Y nòi: "Y Nhi hôm nay ra ngoài có gặp phải quý nhân nào không?"

    Mộc Thanh Y thản nhiên cười nói: "Thưa Tổ mẫu, Thanh Y gặp Cung Vương Phi ở Lãnh Hương Trai."

    Mộc lão phu nhân cầm lấy thiệp mời trên bàn cười nói: "Nói như vậy đúng là sự thật? Cung Vương Phi mời cháu tham gia yến hội vào năm ngày sau. Y Nhi trở về cần phải chuẩn bị tốt một chút, đừng có để mất thể diện phủ Túc Thành Hầu."

    Mộc Thanh Y ngoan ngoãn gât đầu, "Thanh Y đã rõ, cảm ơn Tổ mẫu dạy bảo."

    Hiển nhiên tâm tình Mộc lão phu nhân không tệ, chỉ vào vị trí không có người ngồi bên cạnh nói: "Huynh muội các cháu cũng ngồi xuống nói chuyện đi."

    Hai người cảm ơn Mộc lão phu nhân rồi ngồi xuống phía đối diện với Mộc Trường Minh, Mộc Thanh Y suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tổ mẫu, tỷ muội nhà chúng ta đều sẽ tham gia yến hội của Cung Vương Phi sao?"

    Mộc lão phu nhân cười nói: "Đúng vậy, cháu cùng Dung Nhi, Vũ Phỉ và Thủy Liên đều nhận được thiệp mời của vp. Đến lúc đó mấy người tỷ muội các cháu xem như có bạn cùng đi."

    Mộc Thanh Y có chút không rõ hỏi: "Không biết vì sao Cung Vương Phi lại tổ chức yến hội ạ?"

    Mộc lão phu nhân than nhẹ, nói: "Cháu không thường ra ngoài, cho nên khó trách sẽ không biết. Hơn một tháng nữa là sẽ tới sinh nhật lần thứ 50 của Hoàng Thượng, năm nay các quốc gia khác đều sẽ phái sứ giả đến để chúc mừng. Mấy ngày gần đây đã có không ít người đến rồi, Cung Vương Phi tổ chức yến hội này là muốn thay Hoa Quốc tiếp đãi mấy vị công chúa."

    Mộc Thanh Y khẽ chớp mắt, cười nói: "Thì ra là vậy, cảm ơn Tổ mẫu đã chỉ điểm."

    Từ hơn ba năm trước khi Cố gia bị diệt, sau đó Thái Tử bị phế xuống làm Bình Vương, Hoa Hoàng có mười mấy hoàng tử đều mơ hồ lấy Mộ Dung Dục cầm đầu, nên chuyện chiêu đãi công chúa này đương nhiên là để cho Cung Vương Phi làm.

    Mộc lão phu nhân cười nói: "Không nói chuyện này nữa, tuy tham gia yến hội là chuyện quan trọng nhưng các cháu cũng không cần khẩn trương quá mức, ngược lại nghe nói thân thể của Ninh Vương đã tốt lên không ít, ngày mai.. Y Nhi, cháu và Vũ Phỉ, Thủy Liên bồi Vân Dung đi đến phủ Ninh Vương gặp Ninh Vương đi."

    "Chuyện này.." Mộc Thanh Y chần chừ nói: "Như vậy chỉ sợ không tốt lắm đâu."

    "Tổ mẫu, Vân Dung đi một mình được rồi, không phiền người khác bồi." Mộc Vân Dung cảnh giác nhìn Mộc Thanh Y chằm chằm, dịu dàng nói với Mộc lão phu nhân. Vị trí Ninh Vương phi này của nàng ta vốn chính là đoạt từ tay Mộc Thanh Y, trước khi chính thức kết hôn với Ninh Vương làm sao nàng có thể chịu cho Mộc Thanh Y tiếp cận Ninh Vương?

    "Hồ nháo! Cháu là một cô nương chưa xuất giá, làm sao có thể đi thăm Ninh Vương một mình?" Mộc lão phu nhân trầm giọng dạy dỗ.

    Mộc Vân Dung không khỏi rụt cổ, nhỏ giọng nói: "Để cho nhị ca bồi cháu đi không được sao?"

    Mộc lão phu nhân nòi: "Đương nhiên nhị ca cháu sẽ cùng đi với cháu, Sâm Nhi cũng đi cùng, như vậy mới thể hiện được sự kính trọng của nhà ta với Ninh Vương."

    Thấy bộ dáng chắc chắn của Mộc lão phu nhân, Mộc Vân Dung chỉ đành im lặng, đôi mắt không cam lòng trừng Mộc Thanh Y, Mộc Thanh Y cười lạnh trong lòng, ánh mắt cùng đầu óc của Mộc Vân Dung quả thật có vấn đề, Mộc lão phu nhân an bài như vậy đúng là dụng tâm kín đáo, nhưng mà.. chỉ sợ không phải đôi với nàng, nàng cùng lắm chỉ làm nền mà thôi. Cũng tốt, nàng cũng muốn xem một chút rốt cuộc mạng của Mộ Dung An lớn bao nhiêu!
     
  4. Song Trúc Every thing will be okay in the end!

    Bài viết:
    16
    Chương 13: CHUYỆN THẦN BÍ KINH THÀNH​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phủ Ninh Vương và Cung Vương chỉ cách nhau một bức tường, tuy rằng Ninh Vương Mộ Dung An không phải là đứa con tài giỏi nhất của Hoa Hoàng, cũng không phải được Hoa Hoàng sủng ái nhất, nhưng hắn ta lại là hoàng tử có tính cách trương dương không kiềm chế nhất của Hoa Quốc. Mẹ ruột của hắn, Vân Phi, là phi tử được Hoa Hoàng sủng ái nhất, anh trai cùng mẹ Mộ Dung Dục của hắn ta cũng chính là nhi tử được coi trọng nhất của Hoa Hoàng, hơn nữa sau khi Thái tử bị phế, Mộ Dung Dục trở thành ứng cử viên đứng đầu cho vị trí này. Mộ Dung An đối với ngôi vị hoàng đế và Thái tử không có hứng thú, cũng chính là như vậy, làm cho Mộ Dung Dục càng thêm xem trọng người em ruột này và Vân Phi càng thêm thương đứa con trai này. Nói cho cùng, Vân Phi tuyệt đối không muốn nhìn thấy cảnh hai đứa con mình tranh giành với nhau. Cũng vì vậy mà bất kể Mộ Dung An làm cái gì, chỉ cần không chọc thủng trời, Mộ Dung Dục và Vân Phi đều nguyện ý bao che cho hắn ta.

    Lần này Mộ Dung An bị Cố Vân Ca dùng trâm đâm trúng chỗ yếu hại có thể nói là lần đầu tiên hắn ta chịu thiệt lớn như vậy. Nhưng mà người Cố gia bất kể tính cách ra sao đều rất ngoan tuyệt, một trận lửa thiêu rụi tất cả, làm Mộ Dung An muốn bào thù cũng không có chỗ phát tiết. Phủ Ninh Vương và ngự y trong cung cẩn thận hầu hạ gần nữa tháng thương thế của Mộ Dung An mới ôn định lại, nhưng muốn khôi phục hoàn toàn thì không có một, hai tháng là chuyện không thể. Mộ Dung Dục sợ hắn đi ra ngoài gây sự lại làm mình bị thương, nên không cho hắn ra khỏi phủ, làm cho tình khí Mộ Dung An ngày càng táo bạo hơn.

    Lúc đoàn người Mộc Thanh Y vào phủ Ninh Vương vừa đúng lúc Mộ Dung An đang phát tiết. Rất xa đã nghe được giọng nói của Mộ Dung An: "Nàng ta tới làm gì? Bảo nàng ta cút đi!"

    Nghe được lời này, thần sắc mọi người không khỏi có chút quái dị nhìn Mộc Vân Dung. Vốn nghĩ Mộ Dung An xả thân từ hôn đích nữ Mộc Thanh Y để lấy thứ nữ Mộc Vân Dung hẳn là thật lòng yêu thích nàng ta, nhưng bây giờ nghe giọng điệu này của Mộ Dung An lại không giống như vậy.

    Mộc Vân Dung bị mọi người nhìn đến thẹn quá hóa giận, gương mặt xinh đẹp lúc xanh lúc tím. Nhưng đến cũng đã đến rồi, nếu thật sự bị đuổi ra ngoài lại càng mất mặt hơn. Mộc Vân Dung không để ý tới ánh mắt của mọi người, cắn nhẹ khóe môi đi nhanh đến trước mặt tổng quản, tiến vào bên trong: "An ca ca, Dung Nhi đến thăm huynh, huynh có khỏe hơn chút nào không?"

    Trong đại sảnh, Mộ Dung An dựa người vào trên giường nệm gương mặt hung ác nham hiểm, nhìn thấy Mộc Vân Dung tiến vào hắn ta càng không kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn nàng ta một cái: "Cô tới làm gì?"

    Mộc Vân Dung cắn nhẹ khóe môi, có chút ủy khuất nói: "Nghe nói vết thương của huynh đã tốt lên, Dung Nhi phụng mệnh Tổ mẫu và phụ thân đến thăm huynh."

    Mộ Dung An hừ lạnh một tiếng nòi: "Không chết được, Lục ca nói cô cần phải học lại quy củ cho tốt, quả nhiên nói đúng, thật là không biết quy củ."

    "Huynh.." lần này Mộc Vân Dung thật sự chịu ủy khuất, nàng ta thật sự thích Mộ Dung An, từ lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dung An thì trái tim nàng đã mất trên người hắn ta. Không phải nàng chưa nghe qua những lời đồn trong kinh thành về sự bất kham của Mộ Dung An, nhưng nàng chỉ xem đó là những lời phỉ báng của người khác mà thôi, mà Mộ Dung An vẫn luôn không nóng không lạnh với mình. Tâm tình tốt thì ngọt ngào trấn an vài câu, không cao hứng thì tùy ý la mắng. So với những cô gái cùng thời thanh xuân khác thì Ninh Vương Phi tương lai Mộc Vân Dung lại chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác vui sướng của lưỡng tình tương duyệt.

    Mộ Dung An hừ nhẹ một tiếng, tùy tiện quét mắt về phía những người đi phía sau Mộc Vân Dung. Cũng rõ ràng nhìn thấy sự bất mãn của Mộc Linh, cái cau mày của Mộc Sâm và ánh mắt kinh ngạc của Mộc Vũ Phỉ, Mộc Thanh Liên, nhưng hắn ta không để tâm một chút nào, hắn ta là hoàng tử, cho dù người của Mộc gia mất hứng thì có thể làm gì hắn ta? Chịu cưới Mộc Vân Dung là hắn đã cho Mộc Trường Minh đủ thể diện rồi.

    "Ngươi là.. Mộc Thanh Y?" nhìn Mộc Thanh Y đứng phía cuối, Mộ Dung An nhướng mày hỏi. Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người trong đại sảnh đều tập trung trên người Mộc Thanh Y, trong đó ánh mắt ghen ghét của Mộc Vân Dung là mãnh liệt nhất.

    Mộc Thanh Y giấu đi hận ý đên cuồng trong mắt, bình tĩnh nói: "Bẩm Ninh Vương, đúng là tiểu nữ." bây giờ nàng đã không còn là Cố Vân Ca, nàng sẽ không ra tay với Mộ Dung An, ít nhất thì hiện tại sẽ không! Nói đúng ra trong án oan của Cố gia, Mộ Dung An chỉ là một quân cờ hỗ trợ mà thôi. Chỉ có một cái mạng của Mộ Dung An làm sao có thể rửa sạch nỗi oan khuất và sỉ nhục chồng chất mà Cố gia phải chịu?

    Mộ Dung An yên lặng chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên nói: "Đôi mắt này của ngươi.. thật là đáng ghét! Cút đi!" Mộc Thanh Y hơi ngẩn ra, làm lơ ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của Mộc Vân Dung, bình tĩnh lui ra ngoài. Vào thời điểm chưa có năng lực đối phó với Mộ Dung An, nàng cũng không muốn ở cùng chỗ với hắn ta.

    Dù sao thì Mộc Thanh Y cũng là đích nữ phủ Túc Thành Hầu, nên người trong Ninh Vương phủ cụng không thể thật sự đuổi nàng đi. Huống hồ chi người làm trong phủ đều biết tính tình Ninh Vương hỉ nộ vô thường, quản sự đã từng bị Mộ Dung Dục và vân phi dạy bảo qua nên càng thêm đúng mực. Nếu không như vậy, với tính tình này thì Mộ Dung An đã sớm đắc tội hết với toàn bộ quan to quyền quý trong kinh thành rồi.

    Quả nhiên vừa ra khỏi cửa đã có quản sự tiến lên mời Mộc Thanh Y đến vườn hoa dạo trong thời gian đợi những người khác cùng về. Tuy rằng thái độ của quản sự tương đối lạnh nhạt nhưng cũng không đến mức thất lễ, tính cách của Mộc Thanh Y cũng đã sớm không còn là của thiếu nữ 15, 16 tuổi nữa làm sao lại để ý đến những việc nhỏ này.

    Vốn Mộc Thanh Y cũng không có hứng dạo hoa viên, nên vẫy tay cho người dẫn đường lui xuống, rồi tụy tiện tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần. Mấy ngày nay, trông nàng có vẻ nhàn nhã tự tại, bình tĩnh thong dong, nhưng thật ra trong lòng mỗi thời khắc đều phải cẩn thận tính toán các sự việc. Lợi thế trong tay nàng quá ít, tình trạng hiện tại của nàng, đừng nói tới việc muốn động thủ với Hoa Hoàng cao cao tại thượng, cho dù muốn gây phiền toái cho Mộ Dung Dục cũng không khỏi có chút mơ mộng hão huyền, cho dù nàng có tỉ mỉ tính toán như thế nào, thì cũng lực bất tòng tâm.

    Xoa nhẹ ấn đường, khẽ thở dài, mở mắt ra đáng giá cảnh sắc xung quanh, đại ca của nàng.. ca ca thanh khiết kia của nàng, được mệnh danh kinh thành đệ nhất nam tử, đã qua đời trong tòa phủ này.

    Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên dung nhan bạch ngọc, mất rồi.. cũng tốt, với tính tình của ca ca, nếu không phải tại vì nàng, chỉ sợ đã sớm tự mình kết thúc mạng sống, làm sao chịu để Mộ Dung An làm nhục như vậy. Mấy năm nay Mộ Dung Dục và Mộ Dung An xem hai huynh muội bọn họ như là công cụ để kiềm chế lẫn nhau. Bởi vì ca ca ở trong phủ Ninh Vương, nên Cố Vân Ca không thể tự sát, chỉ phải sống trong thanh lâu. Bởi vì muội muội lưu lạc thanh lâu, Cố Tú Đình chỉ có thể tham sống sợ chết vì không muốn muội muội phải chịu thêm đau khổ. Bây giờ, đã mất.. cũng tốt! Ca ca huynh ở trên trời có linh, nhất định phải phù hộ cho Vân Ca có thể vì Cố gia báo thù rửa hận!

    "Người kia.. chắc là sắp không xong." Khi Mộc Thanh Y còn chìm sâu trong suy nghĩ của chính mình thì một giọng nói thầm thì từ đường nhỏ phía sau gốc cây truyền đến.

    "Còn không phải sao? Thật là đáng thương! Nếu không phải vương gia cho người hạ dược làm hắn không thể cử động, chỉ sợ không biết hắn đã tự sát bao nhiêu lần rồi." Lại một giọng nói khác truyền tới, trong lời nói mang theo sự đồng tình và thương hại. Hai nha đầu nói chuyện vặt trong phủ nhưng không biết sao lưng cây nàng đã nghe được.

    Mộc Thanh Y không chú tâm lắm, người mà Mộ Dung An hại chết không chỉ một 2 người, chuyện của mình còn lo chưa xong, nàng không hơi sức nào để ý đến chuyện của người khác. Cố gia nhiều năm qua làm chuyện tốt, giúp người, Tổ phụ, phụ thân, thúc thúc.. luôn cẩn trọng, người chịu ơn Có gia nhiều vô kể, nhưng đụng tới chuyện sinh tử, có bao nhiêu người vì Cố gia lên tiếng?

    "Cho dù vậy, hắn không ăn, không uống cũng sợ không chịu được mấy ngày." Nha đầu nói chuyện đầu tiên lại lên tiếng nói.

    Nha đầu kia thở dài nói: "Một công tử tuấn tú phong lưu lại bị tra tấn như vậy, chết đi.. có lẽ cũng là chuyện tốt. Lúc trước Vương gia luôn lấy Cố tiểu thư uy hiếp hắn, bây giờ Cố tiểu thư đã không còn, chỉ sợ.."

    "Được rồi! Đừng nói nữa. Nếu hắn thật sự chết, Vương gia cũng sẽ không tha cho chúng ta.."

    Hai nha đầu càng đi càng xa, Mộc Thanh Y lại đờ đẫn không nhúc nhích, chỉ cảm thấy âm thanh sấm sét vang lên trong đầu. Cố tiểu thư.. uy hiếp.. đã chết..

    Đại ca.. Đại ca còn sống?
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...