PHƯỢNG HOÀNG NAM HẮC HÓA *Phượng hoàng nam dùng để chỉ các "đấng mày râu" có công năng đặc dị là ăn bám váy vợ Tác giả: Ngọc Thụ Tử Ngày đào hố: 14/12/2020 Editor: Trục Nguyệt Lâu Beta: Trục Nguyệt Lâu Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, ngọt sủng, nam trùng sinh, hào môn thế gia, thanh mai trúc mã, ngược tra Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Trục Nguyệt Lâu - 逐月楼 * * * GIỚI THIỆU * * * MỤC LỤC Bấm để xem CHƯƠNG 1 CHƯƠNG 2
CHƯƠNG 1: TIỀN TRUYỆN - BIẾN CỐ BẤT NGỜ Bấm để xem Edit: Nguyễn Hân, Dưa Cải *** Khi Tô Ấu Vi ngẩng đầu nhìn về hướng đồng hồ điện tử trên tường lần thứ năm, Lương Tịnh ngồi bên cạnh cô rốt cuộc cũng nhịn không nổi hỏi: "Ấu vi, chị không bị sao chứ?" Tô Ấu Vi xấu hổ cười cười, "Không có việc gì, chỉ là cảm thấy hôm nay thời gian trôi qua quá chậm." Chậm sao? Lương Tịnh nhìn một nửa bản thảo thiết kế đã hoàn thành trong tay, cô có cảm giác thời gian trôi qua quá nhanh, nháy mắt đã đến bốn giờ rưỡi? Nhưng nghĩ đến việc cô ấy đã kết hôn.. "Nói thật đi, buổi tối chị cùng ông xã nhà chị hẹn hò à?" Cô làm mặt quỷ sáp lại gần mà nhiều chuyện. Trong công ty người nào không biết, Tô Ấu Vi là cô nàng duy nhất được chồng nâng niu trong lòng bàn tay? Chỉ cần lớn lên đẹp trai rất dễ kiếm tiền, quan trọng là hai người đã kết hôn 5 năm rồi, con trai cũng tự mua nước tương được, người đàn ông ấy sẽ thường tặng hoa và quà cho cô ấy, tăng thêm chút lãng mạn. Phải biết rằng, mỗi lần công ty mở tiệc cho phép mang theo người nhà, chồng của Tô Ấu Vi, Trương Nghị đều đem theo khái niệm về một người đàn ông hoàn hảo từ trong thế giới ảo tưởng ra ngoài hiện thực. Tất cả phái nữ trong công ty, già hay trẻ có người yêu hay đã kết hôn hoặc chưa, đối với Tô Ấu Vi toàn là quá hâm mộ, ghen tị, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng chỉ có vài đồng nghiệp tốt và Tô Ấu Vi mới biết rõ, đừng nhìn Trương Nghị tuấn tú lịch sự, gia thế sau lưng anh ta chắc chắn là hạng nạm kim cương cực phẩm. Tô Ấu Vi xua tay, buồn cười mà nói: "Cái gì mà hẹn hò, là con gái của chị – Hạ Hạ. Con bé hôm nay cùng ba đi qua bên bà nội chơi, không biết bây giờ đã trở về hay chưa.." Lương Tịnh có chút thất vọng, cô vừa mới tốt nghiệp, vẫn còn ở trong trạng thái đầy nước. Tô Ấu Vi cùng Trương Nghị trai tài gái sắc*, là hai người có giá trị nhan sắc hoàn mỹ nhất mà cô từng thấy. Đối với cô, một cặp xứng đôi vừa lứa như vầy nên yêu nhau lâu dài, hưởng thụ tư vị ngọt ngào của tình yêu mới đúng; ai ngờ bọn họ lại cố tình luẩn quẩn trong lòng mà bước vào phần mộ của hôn nhân chứ. Cái này còn đỡ đi, thế giới của riêng ai người đã hiếm nay lại hiếm thêm, người trong lòng đã từng phải lo lắng nhất giờ đây cũng đã biến thành con cái. (*chỗ này là để nam tuấn nữ tiếu: 男俊女俏, mình thấy hai câu này cũng tựa tựa với nhau nên lấy cho nó thuần việt) Nhưng nói thật, so với những bà mẹ làm việc văn phòng, Tô Ấu Vi không giống như người phụ nữ đã kết hôn hay sinh con một chút nào. Cô đã không bỏ việc chăm sóc khuôn mặt cùng dáng người của mình, cũng không phải loại người suốt ngày điên cuồng đem con cái ra khoe khoang, mỗi lần mở miệng là lại "Con gái của tôi như thế này, con gái của tôi như thế kia". Cô dọn dẹp lại bàn mình thật gọn gàng và sạch sẽ, chăm sóc mấy chậu cây xanh đầy sức sống. Nếu không phải trên bàn đặt bức ảnh gia đình ngọt ngào kia, nhất định Lương Tịnh sẽ cho rằng cô ấy và nữ sinh như mình không chênh lệch tuổi cho lắm. Ngày thường Tô Ấu Vi rất ít nhắc đến chuyện trong nhà, càng chưa bao giờ oán giận chồng mình lười biếng và vô dụng cỡ nào như những nữ đồng nghiệp lớn tuổi thường than vãn, hay âm thầm ca ngợi chính mình giống một người mẹ hiền dâu thảo bận rộn như thế nào. Mỗi khi có người tổ chức một nhóm để công khai lên án những ông chồng quái đản của họ, riêng Tô Ấu Vi vẫn luôn trầm mặc. Thỉnh thoảng bị bắt hùa theo, cô cũng chỉ cười cười nói nói "Cứ như thế vậy". Tất nhiên Lương Tĩnh không cho rằng Tô Ấu Vi bởi vì có được một gia đình chồng quá mức hoàn hảo tới nỗi không có tin xấu mà vẫn nổi tiếng. Cô từng trùng hợp mà gặp vợ chồng Tô Ấu Vi và một đôi vợ chồng lớn tuổi cùng nhau đi dạo phố ở trung tâm thương mại. Bất kể là tướng mạo, bốn người này một chút tương đồng cũng không có, càng để ý thì khí chất của Họ cách xa nhau vạn dặm. Cô xuất hiện tính tò mò, không mở miệng chào hỏi mà lén đi theo phía sau. Người phụ nữ lớn tuổi thoạt nhìn tính tình không tốt, đối với người phục vụ thì hất hàm sai khiến, một bộ dáng bà là nữ vương người khắp thiên hạ đều phải bày ra dáng vẻ vâng lời. Người đàn ông rất dễ nói chuyện, đáng tiếc biểu tình quá đáng khinh, ánh mắt cứ lên xuống liên tục mà liếc nhìn mấy cô nữ phục vụ xinh đẹp trẻ trung. So với cặp vợ chồng lớn tuổi vẫn liên miệng nói gì đó với Trương Nghị, Tô Ấu Vi hầu như chưa mở miệng lần nào, trên mặt chỉ mang theo một nụ cười nhàn nhạt. Cũng không khó để đoán ra quan hệ giữa bốn người họ, nhưng Lương Tịnh vẫn nên lặng lẽ chạy lấy người thì hơn. Cho nên, mỗi khi Tô Ấu Vi đối với chuyện nhà chồng đều im lặng, trong lòng Lương Tịnh đều rất hụt hẫng. Cô không cảm thấy ba mẹ chồng đối tốt với Tô Ấu Vi, nhưng tại sao lại đem chuyện này giấu trong lòng, chẳng phải nói ra cùng mọi người phun trào không phải sảng khoái hơn a? Cô đem nghi ngờ này kể cho mẹ mình, đầu tiên mẹ Lương sửng sốt hai giây, cuối cùng bà rất là cảm khái Tô Ấu Vi biết cách làm người. Lương Tịnh khó hiểu, làm ơn, nói ra phiền não có phải tốt không? Đè nén dưới đáy lòng lâu quá sớm hay muộn gì cũng sẽ biến thái. Mẹ Lương hận sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn cô vài cái, bà thao thao bất tuyệt một số lời nói thấm thía. Mẹ Lương lải nhải những lời giáo dục cô trên mấy chục vạn chữ, nhưng lần này chuyện duy nhất liên quan đến Tô Ấu Vi là cô không thể quên được. "Tịnh Tịnh, nghe mẹ, con nên học tập tốt từ vị động nghiệp này. Ở người khác trước mặt oán giận nhà chồng mình cũng chẳng phải là quyết định sáng suốt, con cảm thấy người nghe xong sẽ quan tâm và giúp đỡ con sao? Bọn họ tuy rằng ở ngoài mặt thì quan tâm con, sau lưng lại sẽ đem con trở thành trò cười. Lại nói, trên đời không có bức tường thông gió, hôm nay chỉ là ham muốn nhất thời mà con phun một đống chuyện về cực phẩm mẹ chồng cho đã miệng, không bao lâu nữa nó sẽ truyền đến tai chồng con. Đúng là kết hôn là chuyện của hai gia đình, nhưng rốt cuộc sinh hoạt vợ chồng thì chỉ có hai người. Con chỉ nhìn thấy người đồng nghiệp được chồng cô ấy đối đãi đặc biệt tốt, lại không nghĩ tới cô ấy vì mối quan hệ vợ chồng hài hòa này mà phải nỗ lực ít nhiều.." Lương Tịnh yên lặng nghe về sau cô đối với mấy chuyện kết hôn lại càng thêm sợ hãi, có vẻ sẽ tốt hơn nếu đơn thuần hưởng thụ tình yêu tốt đẹp, không cần tiêu phí nhiều tế bào não như vậy. Nhưng, những quan điểm bất đồng cũng không ảnh hưởng tới sự ngưỡng mộ mà cô sinh ra đối với Tô Ấu Vi. Nếu đem việc quản lý tốt cuộc hôn nhân trở thành một môn học, có lẽ mình và Tô Ấu Vi đại khái là sự khác biệt giữa học tra và học bá? Lúc trước ở trung tâm thương mạng không có ấn tượng gì, Lương Tịnh đối với chồng của Tô Ấu Vi không có quá nhiều hứng thú. So với hắn, cô càng thích con gái nhà bọn họ hơn – Hạ Hạ. Hạ Hạ tên thật là Trương Mộ Khanh, còn có thể lộ liễu show ân ái như vậy bằng tên trước của cô bạn nhỏ, Lương Tịnh cũng mê. Hạ Hạ năm nay ba tuổi rưỡi, diện mạo của cô bé đều được di truyền từ cha và mẹ, là một cô búp bê đáng yêu bán manh. Trương Nghị mang theo cô bé cùng đón Tô Ấu Vi tan tầm vài lần, một nhà ba người xinh đẹp đến làm người khác không rời mắt được. Vợ chồng Tô Ấu Vi giáo dục Hạ Hạ rất tốt, là một tiểu đậu Hà Lan thông minh lễ phép lại xinh đẹp, một tiểu nữ sinh như Lương Tịnh tâm đều tan chảy, huống chi là trong văn phòng còn có bé trai khác của nữ đồng nghiệp, một đám tranh nhau muốn cướp cô búp bê của Tô Ấu Vi mà hôn. Nếu có quan hệ với Hạ Hạ, Lương Tịnh sẽ tự nhiên sẽ đứng về phía Tô Ấu Vi mà không cần suy nghĩ. Cô quét một vòng văn phòng, Tề Lan người thích lui tới hay châm chọc, mỉa mai Tô Ấu Vi vừa vặn lại không ở đây, thật là ông trời giúp cô rồi, lập tức nhìn Tô Ấu Vi nói: "Dù sao còn có một tiếng nữa mới tan tầm, chị chạy nhanh đi trước đi, em có thể làm việc giùm chị." Tô Ấu Vi thập phần cảm kích mà cười với cô, "Thật sự cảm ơn em, thiết kế chị đều làm xong rồi." Nói rồi cô chỉ một chồng văn kiện ở trên bàn, Lương Tịnh há hốc mồm. "Trời, em thật bội phục chị rồi." Cô giơ ngón cái lên với Tô Ấu Vi, "Nói như vậy thì chị đâu có lý do gì để ở lại, đi mau đi mau, Hạ Hạ đang chờ chị đấy!" Tô Ấu Vi do dự một chút liền bắt đầu thu dọn đồ dùng, cô thất thần ngồi đây chắc cũng không làm được việc gì, chi bằng về trước đã. Việc về sớm mà có ảnh hưởng đến lương bổng, nói thật, làm nửa cái "Đơn vị liên quan" cô một chút cũng không thèm để ý. Chỉ là suy xét đến chuyện muốn cùng các đồng nghiệp cùng chung sống hòa bình, cô mới không muốn đem mình đặc thù hóa. Chỉ có một vài lãnh đạo cấp cao trong công ty biết cha cô là một trong những cổ đông, đa số người có thể giải thích tại sao cô lại có thể đến trễ về sớm, suy cho cùng thì cũng là người có gia đình đương nhiên là không thể tự quản lý thời gian một cách dễ dàng. Chỉ có mình Tề Lan bình thường nhìn cô quá ngứa mắt, nên nói vài lời chua ngoa. Nếu đối phương là chỉ dựa vào thực lực chăm chỉ cần cù công tác thì không nói gì -- Tô Ấu Vi hoàn toàn có thể lý giải tại sao cô ta là tức giận -- nhưng cố tình Tề Lan là người rõ đầu đuôi nhất lại còn là "Đơn vị liên quan". Tô Ấu Vi tốt xấu cũng là tốt nghiệp ở trường đại học trọng điểm, tuy rằng không phải xuất thân là thiết kế chuyên nghiệp, nhưng thắng ở tài năng tốt và hứng thú cao, một số bản thiết kế vẫn được chen chân vào thị trường. Trái lại Tề Lan, nghe nói chỉ có tốt nghiệp trung cấp, dựa vào ông chú giám đốc làm ở bên bộ phận marketing mà vào công ty, mỗi ngày không lên mạng thì ngồi nấu cháo điện thoại. Ưu điểm duy nhất là tửu lượng của cô nàng rất khủng, mang theo cô đi ra ngoài cùng khách hàng đàm phán trăm trận trăm thắng. Tính tính thì Tề Lan cũng không thuộc bộ phận thiết kế, nhưng cô ta chính là không vừa mắt với Tô Ấu Vi. Ngày thường không gió đều có thể tăng lên ba thước, càng không nói đến lúc bị cô ta bắt được bím tóc. Tề Lan gây khó dễ cho Tô Ấu Vi cô cũng không để bụng, một người không liên quan không đáng để cô bị giáng cấp. Huống chi Tề Lan cũng không dám làm chuyện gì lớn, chỉ ở trên miệng nhiều nhất là cây dâu mắng cây hòe mà thôi. Tạm biệt Lương Tịnh, Tô Ấu Vi xách túi đứng đợi thang máy. Ai ngờ cửa thang máy vừa mở ra cô đột nhiên thấy Tề Lan cầm túi lớn túi nhỏ, đối phương đang mặt mày hớn hở mà nói chuyện điện thoại. Tô Ấu Vi linh hoạt mà lách mình tiến vào thang máy, ấn nút đóng cửa, thuận lợi ngăn Tề Lan tức muốn hộc máu đang há mồm định nói gì đó ở ngoài cửa. Trên đường về nhà, Tô Ấu Vi nhận được điện thoại của Trương Nghị, nói cho cô biết công ty hiện tại xảy ra việc yêu cầu anh trở về gấp, đành phải bỏ Hạ Hạ ở nhà ngoại. Trương Nghị vừa tốt nghiệp xong liền cùng hai người bạn cùng trường đại học thành lập một công ty phát triển phần mềm. Mới bước khởi đầu tất cả đều rất gian nan, tài chính không đủ, khách hàng quá ít, Trương Nghị sầu đến nỗi cả đêm không ngủ yên. Công ty đối với anh mà nói không chỉ là sự nghiệp, đây còn là cơ hội cuối cùng để kết hôn với Tô Ấu Vi. Trời xanh không phụ lòng người, công ty của anh chậm rãi có tí khởi sắc. Vào ngày Hạ Hạ sinh ra về sau là càng phát triển không ngừng, chưa đầy tám năm đã suy xét chuyện đưa ra thị trường. Tô Ấu Vi luôn luôn ủng hộ sự nghiệp của Trương Nghị, cô thích bộ dạng cứng rắn và tràn đầy tham vọng của anh. Theo cô thấy, đối với đôi vợ chồng nghèo hàng trăm chuyện buồn thì cũng không bằng một gia đình có nền tảng kinh tế vững chắc sẽ có mục tiêu cao hơn để theo đuổi. Bằng không, ngay cả thịt còn không có để ăn, còn gì để nói về lý tưởng lãng mạn? Ngắt điện thoại, cô chuyển hướng về nhà cha mẹ đẻ. Tô gia ở trong khu phố cổ của M thành, biệt thự nhỏ nhiều phòng ở vì chỉ có mình gia đình Tô. Ba Tô là con trưởng, phía dưới có hai người em làm chính trị. Trong ba anh em, chỉ có ông kế thừa đầu óc kinh doanh của Tô gia. Mẹ Tô xuất thân từ dòng dõi thư hương*, hầu hết các chức nghiệp* của bạn bè thân thích đều liên quan đến giáo dục, bà hiện đang làm giảng viên tại đại học J. (*Thư hương là Truyền thống, phong cách có học vấn. Thường nói về gia thế, dòng dõi. *chức nghiệp là chức vụ và nghề nghiệp) Có thể nói, Tô Ấu Vi từ nhỏ được nuôi dưỡng như nàng công chúa. Ba Tô kiếm nhiều tiền, cô chưa bao giờ phải lo lắng đến vấn đề tiền bạc cả. Bởi vì trường trọng điểm cô theo học có người thân, từ trước đến nay cô luôn được chiếu cố khi đi học. Ngoại trừ việc kết hôn cùng Trương Nghị, Tô Ấu Vi làm cái gì cũng là xuôi gió xuôi nước. Ba Tô muốn kén rể môn đăng hộ đối, còn mẹ Tô chắc nịch cho rằng nam nên cưới vợ thấp* hơn, phụ nữ nên lấy chồng cao* hơn. Điều kiện cá nhân của Trương Nghị ai nhìn cũng thấy vừa lòng, nhược điểm duy nhất chính là gia đình anh. (*cao thấp ở đây mình nghĩ là nói đến mảng điều kiện kinh tế gia đình) Quê quán Trương Nghị ở một vùng nông thôn của H huyện, cách thành phố M bốn giờ chạy xe. Năm đó anh lấy thân phận là Trạng Nguyên của khoa tự nhiên thi vào đại học P ở thành phố P, ở nơi đó cùng Tô Ấu Vi quen biết rồi yêu nhau. Trương Nghị có hai người em, cem trai nhỏ hơn hắn sáu tuổi và em gái nhỏ hơn tám tuổi, cùng với một mớ lớn bảy tám họ hàng thân thích lừa gạt kéo cong mối quan hệ (*). Cha mẹ anh thuộc loại ham ăn biếng làm, điều kiện ở nhà đương nhiên không khá hơn là bao. May mà Trương Nghị vẫn luôn cố gắng đi lên, chẳng những nắm được học bổng trong tay, còn làm việc bán thời gian để chu cấp cho em trai em gái. (* Theo mình hiểu là hàm ý nói tới lợi dụng dù không cũng thành có) Có một thằng con trai vừa hiếu thuận vừa có tiền đồ như vậy nghiễm nhiên sẽ trở thành kho báu không cạn trong mắt Trương gia và tất cả họ hàng, nhưng lại không thể là chàng rể tương xứng trong lòng vợ chồng Tô gia. Bọn họ dựa vào cái gì phải gả cô con gái được cưng chiều của họ cho một gia đình như vậy? Vạn nhất Trương Nghị là cái ngu hiếu, chẳng phải phần đời còn lại của Tô Ấu Vi sẽ bị hủy hoại sao? Nói tóm lại, lúc đầu khi Tô Ấu Vi cùng Trương Nghị yêu đương căn bản cũng không nghĩ đến chuyện kết hôn. Cô nhỏ hơn Trương Nghị hai tuổi, ngày đầu hai người gặp nhau đã thấy vừa mắt nhau. Ở bên nhau là thuận lý thành chương, lúc ấy cô còn buồn bực chuyện tướng mạo nhân phẩm lẫn thành tích của anh tốt như vậy, vì cái gì mà hormone độc thân của anh tràn lan trong trường tận hai năm? Sau cô mới biết được anh cùng cha mẹ cãi nhau một trận lớn rồi dắt theo em trai em gái cùng tới trường học, nháo thành một trận chê cười rất lớn. Bọn họ đi rồi, tất cả mọi người không hề gọi Trương Nghị là "nam thần" nữa. Đùa thôi, một thằng nhóc nghèo kiết xác chui ra từ khe núi, cho dù có nổi tiếng đến đâu cũng chỉ được coi là nam phượng hoàng, làm sao có thể đảm đương nổi xưng hô như thần tượng của toàn dân? Có lẽ là do kinh tế phát triển, người từ P thị đi ra từ trước đến nay có lợi thế hơn. Đại học P chưa bao giờ thiếu nam sinh có tướng mạo và thành tích học tập tốt, nội với tình trạng điều kiện bình quân ngang nhau người có thể vượt lên thì không thể không nghi ngờ đến sự tranh giành. Trương Nghị lại ưu tú chung quy gia thế không được tốt cho lắm, hơn nữa tinh thần của anh cao, hai năm qua anh toàn giao du với bọn con trai, tất nhiên một mống con gái cũng chẳng có. Khi đó Tô Ấu Vi muốn tình yêu không cần bánh mì, cùng Trương Nghị nếu thích nhau thì cứ nói ra, hoàn toàn chưa từng suy nghĩ đến tương lai. Đều là Trương Nghị tới khi gần tốt nghiệp mới liều sống liều chết xây dựng sự nghiệp khiến cô ý thức lại mình, cô đã chiếm phần lớn tương lai của người kia. Tô Ấu Vi lúc ấy cũng không xác định được tình cảm của mình, so với hôn nhân yêu đương, cô nghiêng về khuynh hướng ổn định hôn nhân hơn. Gia đình Trương Nghị là một quả bom không hẹn giờ, cô lại không có khả năng ngu ngốc mà cho không tình yêu của mình cho anh. Ngược lại, Trương Nghị lại có một trăm phần trăm ý nghĩ muốn cưới cô về. Anh tuy rằng là con cả, lại không phải được sủng ái nhất trong nhà. Cha mẹ và hai đứa em của anh, hình như chỉ khi có nhu cầu cần thiết mới tìm đến anh, mới có thể bày ra bộ dạng "Chúng ta là người một nhà"; cho nên từ nhỏ anh đã khát vọng muốn có một cái gọi là hạnh phúc gia đình thuộc về riêng mình. Tô Ấu Vi phù hợp với tất cả tưởng tượng của anh về một cô người yêu hay là một người vợ, quan trọng hơn hết là cô cũng rất chung tình với anh, thế gian còn có chuyện gì tốt đẹp hơn sao? Nhà Trương Nghị không tính là giàu có gì, nhưng anh đối với Tô Ấu Vi rất hào phóng. Mọi người cho rằng anh yêu Tô Ấu Vi vì phía sau thân phận con gái duy nhất của thổ hào, nhưng trên thực tế từ khi hai người quen biết nhau cho đến nay, về vấn đề tiền bạc Trương Nghị chưa bao giờ khiến Tô Ấu Vi chịu ủy khuất cả. Anh có thể làm nhiều việc cùng một lúc, có thể vào mùa đông không mua được cho mình một bộ đồ mới, chỉ vì đưa cho Tô Ấu Vi cái lắc tay mà cô thích. Đàn ông chịu tiêu tiền vì phụ nữ không nhất định là sẽ yêu cô ấy, nhưng đàn ông không chịu vì phụ nữ mà tiêu tiền thì nhất định rằng sẽ không bao giờ yêu họ. Tô Ấu Vi vẫn luôn nhớ kỹ những lời này, cô cũng không để ý Trương Nghị tiêu trên người cô bao nhiêu tiền, mấu chốt chính là thái độ của anh. Anh nguyện ý tiết kiệm tiền, kiếm tiền cho cô tiêu mới là quan trọng nhất, chỉ cần có lòng có năng lực, lo gì không thể đại phú đại quý? Tô Ấu Vi là người "Anh kính tôi một phần, tôi kính anh ba phần", Trương Nghị đối xử tốt với cô, cô tự nhiên sẽ trả lại gấp đôi. Cô có quan điểm trưởng thành hơn về tình yêu và hôn nhân so với các cô gái cùng tuổi. Ngoại trừ lúc yêu đương nồng nhiệt, Tô Ấu Vi chưa bao giờ cố tình gây sự. Bỏ qua cô, Trương Nghị không cảm thấy mình còn có đủ may mắn gặp được một người nào khác phù hợp với anh cả về thể xác lẫn tinh thần như vậy. Bởi vậy mặc dù Tô gia đưa ra điều kiện cực kỳ hà khắc, anh vẫn hạ quyết tâm muốn cưới Tô Ấu Vi. Tô Ấu Vi không giống như một số cô gái bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, dùng đủ loại thủ đoạn uy hiếp cha mẹ thành toàn bọn họ, chỉ yên lặng ở bên cạnh anh vượt qua những ngày tháng khó khăn đó. Cô cũng cần hành động của Trương Nghị để chứng minh anh là một người đáng để phó thác, nếu không cô cũng không đủ dũng khí cùng cực phẩm gia đình kia của anh biến thành thân thích. Trước khi Tô Ấu Vi tốt nghiệp, công ty của Trương Nghị đã đi vào quỹ đạo. Anh đã chuyển tất cả tài sản của mình dưới tên của Tô Ấu Vi như đã hứa và ký một thỏa thuận tiền hôn nhân bất bình đẳng. Hai người thuận lợi kết hôn, quyền tài chính trong nhà cũng về tay Tô Ấu Vi. Bởi vì học khoa tài chính, hơn nữa là do ba Tô đề ra, cô đã đem tài sản lưu động của hai người đi đầu tư, mấy năm qua lợi nhuận cũng khả quan. Đối với gia đình Trương Nghị, Tô Ấu Vi không thích cũng không bài xích. Theo cô, đó là một đám sâu bọ chỉ lo hút máu từ trên người Trương Nghị, căn bản không thể gánh nổi danh xưng "người nhà", nhưng dù sao bọn họ cũng đã cho Trương Nghị sinh mệnh. Nể tình của anh, sự tôn trọng bên ngoài của cô đối với bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thiếu, tiền tài càng không chút nào keo kiệt. Thay vì thỉnh thoảng vì "cho tiền hay không cho tiền, cho bao nhiêu tiền" cùng Trương Nghị cãi nhau, đến nỗi ảnh hưởng tình cảm vợ chồng, chi bằng ngay từ đầu thoải mái nói rõ ràng. Dù sao tiền là Trương Nghị kiếm được, anh muốn hiếu kính cha mẹ không có gì đáng trách. Cô tin rằng hắn có chừng mực cũng sẽ không mù quáng làm theo mệnh lệnh của người lớn, sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của gia đình nhỏ bọn họ. Sự thật cũng là như thế, Trương Nghị trong lòng có tính toán, chỉ cần yêu cầu của họ vượt quá phạm vi khoan dung của anh, cho dù Tô Ấu Vi không ngại, anh cũng sẽ không cho phép cô vươn tay giúp đỡ bọn họ. Mấy năm qua, hai nhà cũng bình an vô sự, ngoại trừ Tô Ấu Vi sinh con gái Hạ Hạ từng có một cười. So với thành thị, tình trạng trọng nam khinh nữ ở nông thôn sẽ nghiêm trọng hơn một chút. Tô Ấu Vi chưa từng trông cậy vào nhà chồng sẽ thích Hạ Hạ chưa nói đến cô là con gái, chỉ dựa vào thái độ khác nhau một trời một vực của vợ chồng nhà họ Trương đối với Trương Nghị và em trai và em gái anh là có thể đoán được bọn họ đối với Hạ Hạ cũng sẽ không có bao nhiêu yêu thương. Không thương thì thôi, con gái của cô cũng không phải nhân dân tệ, làm sao có thể ai cũng thích? Vấn đề là, trong khi Tô Ấu Vi đang ở cữ, nhà chồng cô đột nhiên mang theo một đám thân thích tìm đến tận nhà. Lúc đó mẹ Tô cũng ở nhà Tô Ấu Vi và Trương Nghị, cùng Nguyệt tẩu giúp cô điều dưỡng thân thể và chăm sóc con gái. Trước mặt mọi người, mẹ của Trương Nghị là Lý Xuân Hoa đã hạ thấp Tô Ấu Vi cùng Hạ Hạ đến không đáng một xu, hơn nữa còn dùng một loại giọng điệu tôn kính hàng quý để bày tỏ, nể mặt thân thích, bọn họ không muốn nhà họ Tô cùng nhà Trương Nghị tuyệt hậu, quyết định để cho đứa con trai nhà họ họ xa kia thiệt thòi làm con nuôi dưới danh nghĩa hai vợ chồng bọn họ. Sau đó, đẩy một đứa nhỏ tám chín tuổi đang gặm ngón tay ra yêu nó gọi hai người bọn họ là cha mẹ. Thằng bé ăn mặc gọn gàng, nhưng móng tay của nó là bùn đen. Đứa nhỏ liếc trương Nghị và Tô Ấu Vi một cái, liền nháo muốn uống canh gà mà Nguyệt tẩu hầm cho Tô Ấu Vi. Lý Xuân Hoa cười tủm tỉm bảo thằng bé không cần gấp gáp, giải thích chờ hôm nay qua nhà, phòng ốc nơi này cùng với nhà họ Tô hết thảy đều là của nó, còn sợ uống không được một chén canh gà sao? Mẹ Tô đã tức giận đến nói không nên lời, Nguyệt tẩu nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, ngực Tô Ấu Vi cuồn cuộn, nhịn không xúc động đánh bọn họ sau đó nhìn Trương Nghị sắc mặt đang xanh mét. Không đợi thằng bé trả lời, Trương Nghị liền xách cổ áo nó lên, sải bước ném nó ra ngoài cửa. Hành động này lập tức khiến mọi người phẫn nộ, nhóm người do Lý Xuân Hoa đứng đầu lần lượt rời khỏi phòng chặn ở cửa phòng khách lên tiếng trách móc Trương Nghị. Âm lượng lớn, lời nói tàn nhẫn, cho dù Tô Ấu Vi bảo Nguyệt tẩu đóng kín cửa phòng cũng có thể mơ hồ nghe thấy. Cô không nghe thấy thanh âm của Trương Nghị, chỉ biết ngoài cửa thanh âm hùng hùng hổ hổ càng ngày càng nhỏ, biến thành một mình Lý Xuân Hoa biểu diễn. Cuối cùng, ngay cả giọng nói của Lý Xuân Hoa cũng không nghe thấy, toàn bộ ngôi nhà đã khôi phục lại sự yên tĩnh ban đầu. Điều may mắn duy nhất của Tô Ấu Vi là Hạ Hạ bên cạnh cô đã ngủ say, không bị đám ô hợp này đánh thức. Sau đó, Trương Nghị tự nhiên tốn không ít hơi sức mới dỗ được vợ cùng với bố mẹ vợ. Anh thậm chí tìm luật sư lập di chúc, tất cả tài sản của hắn ngoại trừ Tô Ấu Vi, người thừa kế chỉ có một mình con gái Trương Mộ Khanh. Vì sóng gió con nuôi, Tô Ấu Vi và người nhà họ Trương cắt đứt liên lạc. Sau đó vẫn là em gái Trương Nghị Trương Đình Đình đến tận nhà làm khuyên can mới tốt lên được một chút, đương nhiên lúc cô ấy đi cũng không quên thuận tay mang theo toàn bộ mỹ phẩm của Tô Ấu Vi. Tuy rằng khôi phục qua lại, Tô Ấu Vi lại không chịu cùng Trương Nghị về quê ăn tết nữa. Ngay cả Hạ Hạ, cô cũng chỉ chịu để Trương Nghị đưa về quê ăn cơm tất niên, muộn hơn nữa cũng phải đưa về thành phố M. Bởi vì đuối lý, Trương Nghị cũng không miễn cưỡng Tô Ấu Vi. Lần này cô sẽ đồng ý cho anh đưa Hạ Hạ trở về tham gia tiệc rượu tốt nghiệp của chú Trương Cường cũng là do mẹ Tô giúp khuyên giải, nếu không phỏng chừng Tô Ấu Vi thế nào cũng sẽ không đồng ý. Cái gọi là "tiệc rượu tốt nghiệp", chính là cầm tiền của Trương Nghị ăn uống mừng tốt nghiệp, lại tiện thể xin một khoản tiền. Điểm số của Trương Cường khi thi đại học chẳng đủ để đậu vào bất kì một trường đại học nào cả, cuối cùng vẫn nhờ dì út của Tô Ấu Vi giúp đỡ vào một trường đại học tư thục nào đó. Tô Ấu Vi cho tới bây giờ chưa từng nghe nói có sinh viên đại học nào tốt nghiệp còn muốn mở tiệc rượu ở quê để chúc mừng, có thể bịa ra lý do như vậy để Trương Nghị bỏ tiền ra, đám người nhà kia cũng đủ liều mạng rồi. Vừa vào nhà họ Tô, Tô Ấu Vi liền nhìn thấy trong phòng khách đặt mấy cái túi mua sắm lớn, trong phòng bếp mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng gà gáy. Mẹ Tô đang cùng Hạ Hạ đọc sách, tiếng mở cửa vừa truyền đến, Hạ Hạ liền khẩn cấp xông ra ngoài. Cô bé giống như một quả đạn pháo nhỏ đụng vào lòng Tô Ấu Vi, ôm chân cô không chịu buông tay. Tô Ấu Vi vội vàng khom lưng ôm con gái lên, hung hăng hôn lên khuôn mặt nhỏ bé, đau lòng nói: "Hạ Hạ tiểu bảo bối, mẹ nhớ con chết mất." Bạn nhỏ ôm cổ Tô Ấu Vi, dùng mặt mình cọ cọ cô, giọng nói ngứa ngáy nói: "Con cũng nhớ mẹ, đại bảo bối." Trương Nghị thường gọi cô là đại bảo bối, có một lần bị bạn nhỏ nghe thấy sau đó nhớ kỹ, dùng để đáp lại cô khi gọi mình là "tiểu bảo bối." Tô Ấu Vi bị giọng nói trẻ con của bạn nhỏ chọc cười, nhịn không được lại hôn một cái, một bên tinh tế quan sát mặt bạn nhỏ, một bên hỏi: "Hạ Hạ lần này đi chơi vui không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn cười khanh khách của Hạ Hạ bỗng nhiên ảm đạm xuống, bạn nhỏ tiến đến bên tai Tô Ấu Vi nhỏ giọng nói: "Mẹ, con về nhà nói cho mẹ biết." "Hạ Hạ thì thầm nói gì với mẹ vậy? Vừa rồi còn nói thích nhất bà ngoại, chớp mắt liền chạy mất bóng." Mẹ Tô từ trong phòng đi ra, làm bộ tức giận. Hạ Hạ lập tức chột dạ, giãy dụa xuống đất, sau đó chạy tới kéo tay mẹ Tô, ngửa đầu, đôi mắt to chợt lóe lên, làm nũng nói: "Bà ngoại đừng giận mà! Ngoại trừ mẹ con thích bà ngoại nhất. Trái tim mẹ Tô nhất thời hóa thành một vũng nước, cười đến ngay cả nếp nhăn nơi đuôi mắt cũng hiện ra," Được được được, bà ngoại không giận. "Bà vừa dắt Hạ Hạ, vừa nói với Tô Ấu Vi," Vi Vi à, con gái con còn biết nói chuyện hơn cả con nữa đấy. " Tô Ấu Vi đen măt, không nói gì nhìn mẹ Tô một cái, hỏi:" Mẹ, mấy thứ này là? " Ý cười trên mặt mẹ Tô càng sâu," Đều là A Nghị mang tới, nói là đặc sản tự nhiên sạch không có hóa chất ở nông thôn, trong phòng bếp còn có hai con gà mái sống! " " Sống? "Tô Ấu Vi bán tín bán nghi nhìn bà," Mẹ, không phải mẹ không dám giết gà sao? " Mẹ Tô dẫn Hạ Hạ đi tới cửa, đặc biệt hào sảng vung tay lên," Không có việc gì, để cho ba con làm là được rồi. Mau dẫn Hạ Hạ trở về đi, con bé có một bụng uất ức muốn tâm sự với con đó! Phải không? Hạ Hạ. " Hạ Hạ nghe vậy ngượng ngùng gật đầu, vẫy tay với Tô Ấu Vi:" Mẹ mau mau lên.. " Vừa về nhà, Tô Ấu Vi liền bảo Hạ Hạ rửa tay trước, cô thì thừa dịp rảnh rỗi pha cho con gái một ly sữa. Chờ Hạ Hạ ngồi xuống sô pha, từng ngụm từng ngụm từng ngụm uống hết hơn phân nửa ly sữa, Tô Ấu Vi mới lo lắng hỏi:" Hạ Hạ, nói cho mẹ biết là có ai ăn hiếp con sao? " Khả năng biểu đạt ngôn ngữ của Hạ Hạ rất tốt, thường xuyên miêu tả suy nghĩ của mình với cô. Hai năm nay, mỗi khi con bé từ đêm đón giao thừa ở quê trở về, đều kéo Tô Ấu Vi đi tới đi lui kể chuyện nửa ngày. Đại ý chính là nông thôn thú vị cỡ nào, cô bé gặp được bao nhiêu bạn bè, cùng việc ông bà nội chưa bao giờ thèm để ý tới cô bé. Tô Ấu Vi cho rằng lần này cũng vậy, bạn nhỏ càng nghe hiểu càng nhiều, phỏng chừng có ai đó lại nói gì khiến cô bé uất ức. " Mẹ, con sẽ tự đi vệ sinh, cũng sẽ mặc quần. Vì vậy, không cần ai đến giúp đỡ, phải không? "Hạ Hạ không đầu không đuôi nói một câu. Tô Ấu Vi gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cô đã sớm quen với việc con gái nghĩ gì nói đó. " Vậy tại sao chú lại đi theo con vào nhà vệ sinh, còn phải dùng tay giúp con đi tiểu?"
CHƯƠNG 2: TIỀN TRUYỆN - NGẢ BÀI Bấm để xem Edit: Dưa Cải Tô Ấu Vi khi còn học đại học có một người bạn tốt tên là Lâm Dương, hai năm trước sinh một người con trai. Bởi vì đều ở thành phố M nên cô thường xuyên dẫn Hạ Hạ đến nhà Lâm Dương chơi. Có một lần vừa vặn đụng phải Lâm Dương đang cho con trai đi tiểu, Hạ Hạ lúc ấy nhìn chằm chằm tiểu jj của cậu bé với ánh mắt thẳng tăm tắp, lập tức hỏi Tô Ấu Vi vì sao bên dưới cô bé không có. Hai người làm mẹ nhất thời cười thành một đoàn, Tô Ấu Vi cũng nhân cơ hội phổ cập khoa học nam nữ khác biệt cho con gái. Về phần bàn tay của Lâm Dương vì sao phải cậu đỡ tiểu jj, Tô Ấu Vi đưa ra lời giải thích là "Em trai còn nhỏ, cần người khác giúp đỡ mới có thể thuận lợi đi tiểu." Bởi vậy, khi Tô Ấu Vi nghe hạ hạ hỏi, đầu óc trong nháy mắt "oanh" nổ tung, trời quang mây tạnh cũng không còn. Hai tay cô không tự chủ được khẽ run rẩy, hung hăng nuốt nước bọt, cố gắng dùng thanh âm bình tĩnh hỏi: "Vậy Hạ Hạ làm thế nào?" Hạ Hạ không nhận ra sự khác thường của mẹ, cô bé ưỡn ngực nhỏ, đầu tiên là rất tự hào nói: "Tất nhiên còn từ chối chú!" Cô bé đã là lớn rồi, làm sao có thể để cho người khác giúp đi vệ sinh? Tô Ấu Vi mới yên lòng một chút, giọng nói của Hạ Hạ lại đột nhiên thấp đi vài phần, "Nhưng chú không tin, chú ấy nhất định phải cùng con vào phòng vệ sinh.." Tô Ấu Vi như bị đặt trên đống lửa, dày vò vô cùng. Cô không dám thẳng thắn hỏi con gái mình những gì đã xảy ra, cô sợ. Hạ Hạ còn nhỏ, hoàn toàn không biết gì về mấy chuyện này. Đôi khi thái độ của người lớn có thể dẫn đến ảnh hưởng không thể lường đối với trẻ nhỏ sau này, nếu không cũng sẽ không có vô số người bị ám ảnh bởi "bóng ma tuổi thơ". Hạ Hạ hiện tại rõ ràng chỉ coi chuyện này là chút ủy khuất kể cho cô nghe, nếu Tô Ấu Vi làm lớn chuyện, trịnh trọng hỏi chuyện, ngược lại dễ biến khéo thành vụng, khiến Hạ Hạ cho rằng đây là việc lớn khó lường, thậm chí sinh ra tâm lý sợ hãi cảm thấy mình đã làm sai việc nghiêm trọng. Tô Ấu Vi âm thầm cảnh cáo mình nhất định phải bình tĩnh, quan tâm thì loạn, sự tình chưa chắc đã như cô tưởng tượng, không chừng Trương Cường thật sự chỉ là hảo tâm muốn hỗ trợ giúp đỡ Hạ Hạ thì sao? Người tuy có chút háo sắc, nhưng cũng không vô sỉ đến mức xuống tay với cháu gái ruột chưa tới bốn tuổi chứ? Cô dần dần bình tĩnh lại, giống như thường lệ nghe con gái nói chuyện, dùng giọng điệu rất thú vị nói: "Sau đó thì sao? Hạ Hạ có nhờ chú giúp không?" Hạ Hạ cúi đầu, ủy khuất nói: "Con đã nói với chú nhiều lần là con có thể tự làm, nhưng chú muốn giúp con cởi quần, dùng tay chạm vào chỗ dùng để đi tiểu của con." Huyết sắc trên mặt Tô Ấu Vi trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, cô cắn chặt răng, sợ mình sẽ nhịn không được vọt tới nhà Trương Cường liều mạng với hắn ta. Súc sinh! Tên không bằng cầm thú! Sao có thể làm ra chuyện vô sỉ đối với một đứa bé còn nhỏ như vậy? "Chú quá dùng sức, con cảm thấy đau, cho nên vẫn đẩy tay chú ra, còn khóc to.." Nói đến đây, Hạ Hạ có chút ngượng ngùng mím môi, "Chú hình như bị con dọa, liền chạy ra ngoài." Tô Ấu Vi nghe xong lục phủ ngũ tạng đều nóng lên, nhịn không được ôm lấy con gái. Cô hít vào, nỗ lực một cách tuyệt vọng, cố gắng lấy lại những giọt nước mắt đã rơi xuống hốc mắt. Lúc học đại học, Tô Ấu Vi đã xem qua một bộ phim truyền hình Mỹ, nữ chính trong đó từng nói một câu -- trên đời này không có gì có thể so sánh với tình yêu của một người mẹ đối với đứa con đầu lòng. Hiện giờ cô hoàn toàn hiểu được tâm trạng của nữ chính kia, chỉ cần có thể cam đoan Hạ Hạ bình an vui vẻ trưởng thành, cô cái gì cũng đồng ý làm. Đừng nói Trương Cường chỉ là em trai của Trương Nghị, cho dù là cha ruột, dám tổn thương con gái của cô tuyệt đối phải trả giá đắt! Thẳng đến khi giọng nói rầu rĩ của Hạ Hạ truyền đến, "Mẹ ơi, con thở không nổi.." Tô Ấu Vi mới ý thức được mình chỉ mãi lo lắng suy nghĩ, thiếu chút nữa đã nghẹn chết con gái. Cô cuống quýt buông tay ra, đau lòng vuốt ve lưng Hạ Hạ, "Đều là mẹ không tốt." Hạ Hạ hít sâu vài hơi, vừa ngẩng đầu vừa định làm nũng, lại phát hiện ánh mắt Tô Ấu Vi đỏ bừng, cô bé khó hiểu hỏi: "Mẹ, mẹ khóc hả?" Tô Ấu Vi vội vàng lấy tay lung tung lau nước mắt, thản nhiên cười thừa nhận: "Đúng vậy, bởi vì Hạ Hạ quá khiến mẹ tự hào." Giải quyết Trương Cường tất nhiên rất quan trọng, nhưng sức khỏe thân thể và tinh thần của Hạ Hạ mới là quan trọng nhất trước mắt, cô phải đảm bảo con gái sẽ không để lại bóng ma trong lòng. Vạn nhất Hạ Hạ đến tuổi dậy thì còn nhớ rõ chuyện này, ít nhất cô bé sẽ biết mình không làm sai, mẹ mình vẫn đứng bên cạnh mình. Hạ Hạ chớp chớp mắt, nửa vui mừng nửa nghi hoặc nói: "Vì sao vậy?" Tô Ấu Vi làm ra bộ dáng nghiêm trang, giống như cùng bạn bè đồng trang lứa nói chuyện với con gái: "Có một nhiệm vụ mẹ vốn là muốn chờ con lên mẫu giáo rồi mới giao cho con, nhưng mẹ phát hiện hình như Hạ Hạ bây giờ đã đủ sức làm được." Cô liếc nhìn gương mặt hưng phấn nóng lòng muốn thử của con gái, cố ý cảm thán nói: "Phải biết rằng, bà ngoại năm đó chính là chờ mẹ lên lớp lá mới nói." Ánh mắt của bạn nhỏ mở càng lớn, trước mắt cô bé đang ở giai đoạn tự mình nhận thức mọi thứ, là giai đoạn phát triển rất nhanh, luôn mong ước được đối xử như người lớn. Cô bé lấy lòng lắc lắc tay Tô Ấu Vi, thúc giục nói: "Mẹ mau nói, rốt cuộc là nhiệm vụ gì?" Thời khắc mấu chốt Tô Ấu Vi lại nửa úp nửa mở, nhiều lần hỏi cô bé đã chuẩn bị tốt chưa. Chờ bạn nhỏ gấp đến độ sắp khóc ra, cô mới chậm rãi nói: "Nhiệm vụ này kỳ thật cũng không khó, chính là yêu cầu con học cách bảo vệ bộ vị bí mật của mình một cách chính xác." "Bộ vị bí mật có nghĩa gì?" Tô Ấu Vi chỉ vào ngực và bộ vị bí mật của cô bé, "Chính là hai nơi này, ngoại trừ mẹ, mặc kệ ai muốn chạm vào, con cũng không thể đồng ý. Ví dụ như chuyện của chú, Hạ Hạ đã làm rất tốt. Con trước tiên nói 'không', đối phương nếu như không dừng lại, con có thể khóc to, giãy dụa, cũng có thể tìm người lớn khác giúp đỡ. Nếu còn chưa được.." Giọng điệu của cô trầm xuống vài phần, "Về nhà nói cho mẹ biết, mẹ sẽ giúp con xử lý tốt." Hạ Hạ cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé của mình, "Nhưng vì sao ạ?" Tô Ấu Vi cười cười, nói: "Chẳng lẽ con không phát hiện ngực của con không giống mẹ sao?" Bạn nhỏ theo bản cô đưa tay sờ lên ngực Tô Ấu Vi hai cái, cảm giác quen thuộc tựa hồ làm cho cô bé nhớ tới cái gì đó. "Ừm, ngực mẹ mềm mại phồng lên, con thì bằng phẳng." "Vậy con hy vọng sau này giống mẹ không?" Hạ Hạ không chút do dự gật đầu, trong lòng cô bé trên đời này không có người nào xinh đẹp hơn mẹ nữa. "Cho nên con phải bảo vệ tốt nó, tương lai mới có thể giống như mẹ!" Tô Ấu Vi mặt không đổi sắc lừa con gái mình, "Về phần một nơi khác, không phải con đã hỏi mẹ con từ đâu tới sao?" "Con đến từ" cung điện "trong bụng mẹ." Bạn nhỏ kích động đoạt đáp. Đúng vậy! Tô Ấu Vi tán thưởng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, "Nhưng con có biết cửa" cung điện "ở đâu không? Đó là nơi này." Hạ Hạ kinh ngạc che miệng lại, không thể tin nhìn chằm chằm vào gốc đùi Tô Ấu Vi, "Nhưng nơi đó nhỏ như vậy, con lớn như vậy, sao lại ra được?" Tô Ấu Vi ra vẻ thần bí nói: "Cho nên ngươi phải bảo vệ nó a.. Nếu Hạ Hạ có thể làm được, mẹ sẽ sớm nói cho con biết đáp án." Bạn nhỏ miễn cưỡng đáp ứng, trong vẻ mặt còn mang theo vài phần không cam lòng không muốn. "Ai, lúc trước mẹ lên lớp lá mới nghe bà ngoại của con nói với mẹ nhiệm vụ này. Về phần bí mật thứ hai.." Tô Ấu Vi cố ý kéo dài ngữ điệu, thỏa mãn mong muốn của con gái rồi nói: "Nhưng qua ba lần năm mới nữa mới có thể biết được." Hạ Hạ vốn mười phần thất vọng vì không thể sớm biết mình ra khỏi "cung điện" như thế nào, nhưng nghe Tô Ấu Vi nói như vậy, đột nhiên cảm thấy hình như đợi đến sau này mới biết cũng không phải là chuyện gì khó khăn. "Được rồi, đến lúc đó mẹ nhất định phải nhớ nói cho con biết nha!" Tô Ấu Vi mỉm cười đáp ứng, nếu vài năm sau bạn nhỏ còn nhớ rõ chuyện này, cô cũng không ngại phổ cập thêm kiến thức cho con gái. "Hạ Hạ, đói bụng có đói không?" Người bạn nhỏ vỗ vào bụng nhỏ, tự hào nói: "Mẹ ơi, con không đói chút nào. Nếu không tin, mẹ sờ thử đi, bụng con phồng lên rồi nè." Tô Ấu Vi vội vàng ngăn cản hành động của con gái cố gắng mở vạt áo ra, bây giờ là thời điểm giao mùa giữa mùa xuân và mùa hè, trẻ con đặc biệt dễ bị cảm lạnh. "Cẩn thận bị cảm lạnh, bảo bối." Cô để ý tới quần áo của Hạ Hạ, "Nếu không đói, mẹ dẫn con đi tắm rửa, sau đó ngủ một giấc được không?" Hạ Hạ vui vẻ đáp ứng, ở trong bồn tắm nhỏ nghịch nước với vịt con mà mình yêu thích. Tô Ấu Vi thành thạo pha nước ấm, tiếp theo lột sạch sẽ bạn nhỏ ném vào trong. Hai tay Hạ Hạ cầm đồ chơi chơi đùa vui vẻ, kêu dậy liền đứng dậy, để nhấc chân liền nhấc chân lên. Khác với bình thường, hôm nay Tô Ấu Vi đặc biệt rửa sạch từ bộ vị đó của con gái. Làn da của bạn nhỏ mềm mại, bình thường tay của cô dùng sức lớn hơn một chút sẽ để lại dấu ấn đỏ. Nếu Trương Cường thật sự làm cái gì, cho dù qua mấy giờ, phỏng chừng cũng sẽ phải lưu lại một chút dấu vết. Tô Ấu Vi hận không thể lấy kính lúp ra kiểm tra từng tấc trên cơ thể con gái một lần, cô đem chỗ đó của Hạ Hạ trước sau quan sát một phen, ngoại trừ trên mông có hai cái gì đó nghi là mụn, tất cả những thứ khác đều bình thường. Cô thở phào nhẹ nhõm, làm bộ lơ đãng hỏi: "Hạ Hạ, vừa rồi con nói chú làm con đau, bây giờ còn đau không? Con có muốn mẹ xoa xoa cho con không?" Hạ Hạ một lòng bận rộn chơi với vịt con, cũng không thèm nhìn Tô Ấu Vi liền trả lời: "Đã sớm không đau, mẹ không cần giúp con xoa." Bạn nhỏ thích làm nũng, bình thường cho dù là vết thương nhỏ cũng thích để cho ba mẹ dỗ dành an ủi nửa ngày. Con bé nói không đau, thật sự là không có gì đáng ngại. Trái tim Tô Ấu Vi như đang đè dưới chân núi rốt cục thoải mái hơn rất nhiều, trước mắt xem ra cơ thể con gái cũng không bị tổn thương, thật sự là may mắn trong bất hạnh. Bởi vì còn có chuyện quan trọng hơn đang chờ cô, Tô Ấu Vi luống cuống tay chân giúp con gái tắm rửa xong. Hạ Hạ một lần nữa trở lại thành bé con thơm tho, vừa ngoan ngoãn bảo Tô Ấu Vi bôi phấn cho mình, vừa nhìn chằm chằm hai tay oán giận nói: "Nhanh như vậy sao? Ngón tay của con vẫn chưa nhăn nheo!" Tô Ấu Vi làm bộ không nghe thấy con gái thì thào, vội vàng giúp cô bé mặc đồ ngủ và quần ngủ nhét vào trong chăn. "Vì thưởng cho hành động dũng cảm của con hôm nay, Hạ Hạ muốn nghe câu chuyện nào, muốn nghe mấy lần cũng được!" Bạn nhỏ nghe vậy lập tức hoan hô nhảy nhót, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng quyết định muốn nghe mười lần câu chuyện công chúa Bạch Tuyết. Tô Ấu Vi nhẫn nại bắt đầu sinh động kể truyện, lúc đầu Hạ Hạ còn mở to hai mắt nghe say sưa, từ từ mí mắt càng ngày càng nặng. Khi Bạch Tuyết mới trốn thoát lần thứ ba vào nhà của người lùn trong rừng, cô bé đã chìm đắm trong giấc mơ. Sau khi xác định con gái đã ngủ, Tô Ấu Vi đi vào phòng khách gọi điện thoại cho mẹ Tô, hai ba câu nói rõ nguyên nhân, hậu quả của chuyện này. Mẹ Tô tức giận đến huyết áp một đường tăng vọt, kích động ở đầu dây bên kia đem Trương gia từ trên xuống mắng đến không đáng một đồng, nếu không phải Tô Ấu Vi khuyên nhủ, bà không chừng đã ngay lập tức giết về quê Trương Nghị tìm Trương Cường tính sổ. Sở dĩ Tô Ấu Vi liên lạc với cha mẹ trước chứ không phải Trương Nghị, một là mẹ Tô có thể lập tức sắp xếp bác sĩ quen thuộc kiểm tra sức khỏe cho Hạ Hạ. Hai là cô cũng không xác định Trương Nghị có thể nhẫn tâm ra tay giải quyết Trường Cường hay không, nếu như không thể, cuối cùng cô vẫn phải dựa vào thế lực nhà mẹ đẻ đòi lại công bằng cho con gái. Lúc này mẹ Tô gọi điện thoại cho bạn cũ trần Nhạc Thanh của bà, người sau là người đứng thứ hai bệnh viện cho phụ nữ và trẻ nhỏ của thành phố M, vẫn chưa lập gia đình chưa sinh con, bà luôn coi Tô Ấu Vi như con gái ruột mà yêu thương. Lại nói tiếp, Tô Ấu Vi và Hạ Hạ đều là do Trần Nhạc Thanh một tay đỡ đẻ, không có người nào đáng tin cậy hơn bà. Huống chi, Hạ Hạ quen biết Trần Nhạc Thanh, lỡ như con bé tỉnh lại giữa chừng, cũng dễ dàng lấy lý do nói gạt. Sự tình tiến triển thuận lợi hơn so với tưởng tượng của Tô Ấu Vi, bạn nhỏ vẫn ngủ rất sâu, Trần Nhạc Thanh cũng tin tưởng vào mấy lời nói mơ hồ của các cô. Kết quả kiểm tra là bình thường, Hạ Hạ không bị bạo lực hay xâm hại gì cả. Lúc các cô rời đi, Trần Nhạc Thanh ý vị thâm trường dặn dò vài câu, đại ý là bà đứng về phía các cô, có chỗ cần hỗ trợ cứ việc nói ra. Tô Ấu Vi cảm thấy đối phương ít nhiều cũng đoán được nguyên nhân, vừa cảm động vì thiện ý của đối phương lại vì mình không xứng đáng làm mẹ mà áy náy. Nếu cơ thể và tinh thần của con gái đã không có vấn đề gì, cũng đã đến lúc cô phải nói rõ với Trương Nghị những việc cần làm kế tiếp. Cô để Hạ Hạ ở lại nhà họ Tô, sau đó tự mình đến công ty của Trương Nghị chờ anh tan tầm. Trương Nghị có chút thụ sủng nhược kinh, phải biết rằng Tô Ấu Vi rất ít khi đến công ty của anh, chứ đừng nói đến vẻ mặt gấp gáp chờ anh kết thúc công việc. Từ khi con gái Hạ Hạ sinh ra, Trương Nghị mơ hồ cảm thấy tình cảm của Tô Ấu Vi dành cho anh không còn nóng bỏng như trước. Cũng không phải nói cô xem nhẹ anh, chỉ là loại quan tâm, che chở này giống như xuất phát từ tình thân mà không phải tình yêu. Anh biết rõ tình yêu sâu đậm đến đâu cũng sẽ biến thành thân tình, nhưng không biết tại sao, trong lòng chính là có chút không tiếp nhận được. Anh điên cuồng nhớ nhung những ngày tháng trong mắt Tô Ấu Vi chỉ có một mình anh, thế cho nên có đôi khi anh không nhịn được sẽ nghĩ nếu có con gái Hạ Hạ trễ một chút thì tốt biết bao. Trương Nghị không rõ vì sao mình còn quan tâm đến cái gọi là tình yêu hơn cả mấy cô gái, có lẽ là do thiếu thốn tình thân từ nhỏ khiến anh vô cùng khát vọng tình yêu không hề che giấu của người trong lòng. Tuy rằng anh yêu con gái, nhưng ở sâu trong nội tâm của anh, Tô Ấu Vi so với Hạ Hạ quan trọng hơn nhiều. Đương nhiên, loại ý nghĩ này anh căn bản không dám để lộ ra với Tô Ấu Vi một chút nào, ít nhất hiện tại không được. Cho nên có thể tưởng tượng, sự xuất hiện đột ngột của Tô Ấu Vi mang đến cho Trương Nghị bao nhiêu vui vẻ. Vừa hay chuyện của công ty đã xử lý khá ổn thỏa, anh không suy nghĩ thêm nữa trực tiếp ném công việc còn lại cho cấp dưới, kéo Tô Ấu Vi lên rồi rời đi. Vừa vào thang máy, Trương Nghị liền phát hiện nụ cười trên mặt cô biến mất, thay vào đó là thần sắc ngưng trọng u ám. "Vi Vi, xảy ra chuyện gì vậy? Sao sắc mặt em lại như vậy?" Tô Ấu Vi liếc anh một cái, bình tĩnh nói:"Trương Nghị, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi? Anh chưa từng nghe Tô Ấu Vi dùng giọng điệu lãnh đạm nói chuyện với mình như vậy, lần cuối cùng nghe thấy chắc là vào ba năm trước, người ở quê nháo đòi đưa con nuôi cho bọn họ. Anh nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Ấu Vi, trong lòng dần dần sinh ra dự cảm không lành.