Chương 20
☆ Cú đấm.
☆ Cú đấm.
Các bạn học đang vây quanh xem rất khiếp sợ nhìn Trì Ưng.
Ôi trời ơi.. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh đùng đùng nổi giận như thế!
Tần Tư Nguyên chú ý tới.. chiếc ghế Trì Ưng đá bay kia chính là ghế của mình, cô ta bỗng thấy ớn lạnh, hơi lo sợ nép người phía sau lưng anh trai.
Vốn là Trì Ưng không định can thiệp vào chuyện này, đâu cần phải nói thêm điều gì, cách anh im lặng đứng nhìn thôi, cũng đã vì cô xóa bỏ toàn bộ oan ức kia.
Chuyện của con gái, chính xác là con trai không nên nhúng tay vào.
Nhưng nhìn cảnh Tần Tư Dương trắng trợn bênh vực em mình, còn Tô Miểu chỉ có một mình vẫn chiến đấu đến cùng.. sự tương phản thật sự quá rõ ràng.
Trì Ưng biết thế giới này không có công bằng, đặc biệt là về quyền thế, tài lộc, còn có thái độ thiên vị của một người đối với người khác rất là vô cớ.
Thái độ thiên vị trắng trợn như vậy, chính là điều Trì Ưng ghét nhất khi còn nhỏ.
Tô Miểu ngẩng đầu, nhìn thiếu niên đi đến trước mặt, đứng quay lưng về phía cô, dáng dấp cứng cỏi như đỉnh núi đơn độc, phủ xuống bao bọc cả thế giới cho cô.
"Vừa rồi, là ai đã nói cô ấy ăn trộm?"
Dương Y Y thấy tình thế không thích ứng nữa, vội vàng biến mất không còn tăm tích, vì vậy mọi ánh mắt đồng loạt chuyển về phía Tần Tư Nguyên.
Tần Tư Nguyên khóc.
Lần này không phải khóc làm nũng mà là thật sự khóc.
Trì Ưng là người cô ta thích đã lâu thật lâu, thích nhất nhất luôn, vậy mà hiện tại anh lại chất vấn cô ta trước mặt bao nhiêu cô gái khác ở đây.
"Là.. Là mình nói đó, thì làm sao nào." Cô ta vừa khóc vừa tố cáo, "Vốn dĩ là vậy mà, Trì Ưng, chỉ sợ cậu còn chưa biết những điều xấu xa về lịch sử đen tối của cô ấy, không chỉ có ăn trộm, cô ấy cũng giống mẹ mình chuyên đi dụ dỗ đàn.."
Trì Ưng lạnh lùng cắt ngang lời cô ta: "Chứng cứ đâu?"
"Trên diễn đàn đều nói như vậy, cần gì phải có chứng cứ!"
"Thế àh, cậu nói với lý lẽ vậy mà nghe được sao."
Trì Ưng lấy ra điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng vô cảm nói, "Nếu tôi ở diễn đàn toàn trường đăng tin, Tần Tư Nguyên ở lớp Minh Đức năm hai là một con lợn ngu ngốc không có đầu óc không có khả năng suy nghĩ độc lập, có phải là một truyền mười, mười truyền trăm, mọi người sẽ chấp nhận việc [Tần Tư Nguyên là đồ con lợn ngốc nghếch] này, như thế sự thật cùng chân lý được xác định không thay đổi, cũng không cần chứng minh một cách khách quan xem rốt cuộc cậu có phải đồ con lợn hay không."
"Haha." Có bạn nữ không nhịn được bật cười lên, vội vàng dùng tay che miệng lại, không ít người cũng đều nén cười.
Quả nhiên tất cả khiêm tốn nhã nhặn, còn dịu dàng như ngọc, chỉ là vẻ bề ngoài.
Người này thật là độc miệng, tuy không có lời nào thô tục, nhưng thuộc loại giết người bằng cách đánh vào tâm ý.
Trì Ưng giơ giơ điện thoại lên, trên màn hình là diễn đàn toàn trường tư thục Gia Kỳ đang có rất nhiều khuôn mặt phấn hồng.
Mà bài đăng, đã được soạn sẵn, nội dung là những gì anh vừa nói ra, một chữ cũng không thiếu.
Còn có ký tên, thật kiêu ngạo hai chữ~
Trì Ưng.
Tần Tư Nguyên sợ đến mức khóc không ra nước mắt, nếu Trì Ưng đăng lên tin tức kia, thì thật sự cô ta đừng hòng còn mặt mũi gì ở trường tư thục Gia Kỳ này nữa.
Cô ta sẽ trở thành trò cười cho mọi người, đến khi tốt nghiệp.
Con lợn ngốc nghếch, bốn chữ này.. lại được nói ra từ miệng người mình thích nhất, điều này thật sự còn khó chịu hơn so với tim gan bị đau đớn.
Toàn thân cô ta run rẩy, kéo lấy tay áo Tần Tư Dương, "Anh! Ngăn cản cậu ấy lại đi! Không, không được đăng tin."
Tần Tư Dương ấn giữ tay Tần Tư Nguyên, rồi nói với Trì Ưng: "Cậu hãy suy xét cho kỹ lại, một khi bản tin được đăng lên, em gái tôi sẽ trải qua những gì đây."
Trì Ưng cười tỏ vẻ kỳ lạ: "Hay thật, em gái cậu muốn nở mày nở mặt, cô ấy lại đi giẫm đạp lên mặt mũi người khác như vậy hay sao?"
Tần Tư Nguyên nước mắt chảy dài, nghĩ đến mấy ngày vừa rồi cô ta cùng nhóm bạn thân thỉnh thoảng sẽ lấy mấy bài đăng bêu xấu Tô Miểu kia đem ra bình luận và truyền phát tin đi khắp nơi.
Còn Tô Miểu giống như con rùa đen, đầu rụt vào trong mai rùa, không kêu than một tiếng.
Nhưng Trì Ưng lại.. để ý tới.
Trong lúc nhất thời Tần Tư Dương cũng không biết nên nói cái gì, anh ta hiểu rõ người bạn này khi đã nói ra, thì sẽ làm được.
Anh ta bước tới đoạt lấy điện thoại: "Tôi sẽ nghĩ cách tìm hacker để xóa đi bài đăng đồn đại bịa đặt kia, cậu cũng đừng hùng hổ dọa người nữa, chuyện này cứ tính như vậy đi."
"Được chứ."
Ngay lúc Tần Tư Dương chạm vào điện thoại, Trì Ưng đột nhiên tung ra một cú đấm, khiến anh ta loạng choạng lùi lại mấy bước, rồi ngã xuống đống bàn ghế lộn xộn.
"Anh!" Tần Tư Nguyên quá hoảng sợ, vội vàng chạy tới đỡ Tần Tư Dương.
Khóe miệng Tần Tư Dương rõ ràng bị bầm tím một mảng.
Quá bất ngờ Tô Miểu không kịp phòng ngừa cũng bị anh dọa sợ, Trì Ưng đứng rất gần với cô, cho nên cô cảm nhận một cách chân thật nhất sự thô bạo trong động tác của anh.
Mỗi một khối cơ bắp trên cơ thể, đều bị cảm giác mạnh mẽ này ảnh hưởng đến.
Khóe miệng Trì Ưng nhếch lên nụ cười giễu cợt, thản nhiên ném chiếc di động lên trên bàn, mạnh mẽ co duỗi năm ngón tay thon dài xinh đẹp~
"Nếu muốn giữ mặt mũi cho em gái, vậy thì anh trai chịu đựng một chút thay cô ấy đi."
* * *
Sự việc cũng không ồn ào thêm nữa.
Nội quy của trường trung học tư thục Gia Kỳ cực kỳ nghiêm ngặt, cho nên giữa các học sinh mặc định một quy tắc, phàm là những gì không phải nguyên tắc quan trọng có thể giải quyết được.. hãy cố gắng xem xét trong ban chấp hành lớp và các bạn cùng lớp, đừng làm phiền đến các giáo viên, nếu không sẽ bị xử lý đến nỗi chẳng ai có thể chịu đựng được.
Vì vậy khi Trì Ưng cho Tần Tư Dương một đòn kia, có bạn học lập tức đóng lại cửa lớp, để tránh bị nhiều người nhìn thấy.
Tần Tư Dương tự biết đã sai, cũng hiểu rõ hôm nay là mình bênh vực em gái quá mức, cho nên không đánh trả lại, nửa khuôn mặt anh ta bị sưng lên vì cú đấm mạnh mẽ của Trì Ưng.
Nếu không làm như thế, anh sẽ không thể bình tĩnh được.
Mà nếu anh bạn này không tiêu hết cơn tức giận, chắc là Tần Tư Nguyên sẽ dữ nhiều lành ít.
Sự việc được xem như hòa giải, Tần Tư Nguyên thôi không còn khóc lóc nữa, chỉ lo lắng cho Tần Tư Dương.
Khi Tần Tư Dương bị đánh, Tô Miểu cũng không còn so đo với những lời nói lỗ mãng của Tần Tư Nguyên, chỉ biết nắm chặt hai đoạn bút lông bị gãy.
Sau khi xem náo nhiệt, trong lòng các bạn học vẫn còn sợ hãi, họ sôi nổi thảo luận về mối quan hệ giữa Tần Tư Dương và Trì Ưng, thậm chí còn đăng các bình luận ẩn danh trên diễn đàn~
"Tình bạn thân thiết giữa hai đại giáo thảo nhiều năm như vậy, sẽ không bởi vì một học sinh chuyển trường làm cho sụp đổ đi chứ!"
"Không, không đến mức đó đâu, cánh con trai đều như vậy cả, đánh nhau là đánh nhau thôi, chẳng ảnh hưởng gì đến tình cảm."
"Nhưng nhưng mà.. hôm nay Tần Tư Dương đã thật sự làm quá đáng rồi, khó trách Trì Ưng thấy không vừa mắt, dạy cho anh ta một bài học."
"Tần Tư Dương có tiếng là bênh vực em gái mình, chuyện này quá bình thường."
"Hy vọng sau này Tần Tư Nguyên có thể kiềm chế hơn, đừng ỷ vào anh trai mình mà tùy ý bắt nạt người khác."
* * *
Tất cả mọi người chỉ nghĩ rằng Trì Ưng gặp chuyện bất bình mà ra tay, sẽ không nghĩ đến những khía cạnh khác.
Nếu như thay đổi cho bất kỳ cô gái nào khác, việc cắn cp mới sẽ sớm phát tán ngay.
Nhưng lại không như thế đối với Tô Miểu.
Đương nhiên là không rồi, ai cũng cho rằng hai người cách nhau một trời một vực, cho dù đôi khi cắn cp cũng bỏ qua nhiều sự khác biệt, nhưng chắc chắn không thể đụng vào bọn họ.
* * *
Ôi trời ơi.. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh đùng đùng nổi giận như thế!
Tần Tư Nguyên chú ý tới.. chiếc ghế Trì Ưng đá bay kia chính là ghế của mình, cô ta bỗng thấy ớn lạnh, hơi lo sợ nép người phía sau lưng anh trai.
Vốn là Trì Ưng không định can thiệp vào chuyện này, đâu cần phải nói thêm điều gì, cách anh im lặng đứng nhìn thôi, cũng đã vì cô xóa bỏ toàn bộ oan ức kia.
Chuyện của con gái, chính xác là con trai không nên nhúng tay vào.
Nhưng nhìn cảnh Tần Tư Dương trắng trợn bênh vực em mình, còn Tô Miểu chỉ có một mình vẫn chiến đấu đến cùng.. sự tương phản thật sự quá rõ ràng.
Trì Ưng biết thế giới này không có công bằng, đặc biệt là về quyền thế, tài lộc, còn có thái độ thiên vị của một người đối với người khác rất là vô cớ.
Thái độ thiên vị trắng trợn như vậy, chính là điều Trì Ưng ghét nhất khi còn nhỏ.
Tô Miểu ngẩng đầu, nhìn thiếu niên đi đến trước mặt, đứng quay lưng về phía cô, dáng dấp cứng cỏi như đỉnh núi đơn độc, phủ xuống bao bọc cả thế giới cho cô.
"Vừa rồi, là ai đã nói cô ấy ăn trộm?"
Dương Y Y thấy tình thế không thích ứng nữa, vội vàng biến mất không còn tăm tích, vì vậy mọi ánh mắt đồng loạt chuyển về phía Tần Tư Nguyên.
Tần Tư Nguyên khóc.
Lần này không phải khóc làm nũng mà là thật sự khóc.
Trì Ưng là người cô ta thích đã lâu thật lâu, thích nhất nhất luôn, vậy mà hiện tại anh lại chất vấn cô ta trước mặt bao nhiêu cô gái khác ở đây.
"Là.. Là mình nói đó, thì làm sao nào." Cô ta vừa khóc vừa tố cáo, "Vốn dĩ là vậy mà, Trì Ưng, chỉ sợ cậu còn chưa biết những điều xấu xa về lịch sử đen tối của cô ấy, không chỉ có ăn trộm, cô ấy cũng giống mẹ mình chuyên đi dụ dỗ đàn.."
Trì Ưng lạnh lùng cắt ngang lời cô ta: "Chứng cứ đâu?"
"Trên diễn đàn đều nói như vậy, cần gì phải có chứng cứ!"
"Thế àh, cậu nói với lý lẽ vậy mà nghe được sao."
Trì Ưng lấy ra điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng vô cảm nói, "Nếu tôi ở diễn đàn toàn trường đăng tin, Tần Tư Nguyên ở lớp Minh Đức năm hai là một con lợn ngu ngốc không có đầu óc không có khả năng suy nghĩ độc lập, có phải là một truyền mười, mười truyền trăm, mọi người sẽ chấp nhận việc [Tần Tư Nguyên là đồ con lợn ngốc nghếch] này, như thế sự thật cùng chân lý được xác định không thay đổi, cũng không cần chứng minh một cách khách quan xem rốt cuộc cậu có phải đồ con lợn hay không."
"Haha." Có bạn nữ không nhịn được bật cười lên, vội vàng dùng tay che miệng lại, không ít người cũng đều nén cười.
Quả nhiên tất cả khiêm tốn nhã nhặn, còn dịu dàng như ngọc, chỉ là vẻ bề ngoài.
Người này thật là độc miệng, tuy không có lời nào thô tục, nhưng thuộc loại giết người bằng cách đánh vào tâm ý.
Trì Ưng giơ giơ điện thoại lên, trên màn hình là diễn đàn toàn trường tư thục Gia Kỳ đang có rất nhiều khuôn mặt phấn hồng.
Mà bài đăng, đã được soạn sẵn, nội dung là những gì anh vừa nói ra, một chữ cũng không thiếu.
Còn có ký tên, thật kiêu ngạo hai chữ~
Trì Ưng.
Tần Tư Nguyên sợ đến mức khóc không ra nước mắt, nếu Trì Ưng đăng lên tin tức kia, thì thật sự cô ta đừng hòng còn mặt mũi gì ở trường tư thục Gia Kỳ này nữa.
Cô ta sẽ trở thành trò cười cho mọi người, đến khi tốt nghiệp.
Con lợn ngốc nghếch, bốn chữ này.. lại được nói ra từ miệng người mình thích nhất, điều này thật sự còn khó chịu hơn so với tim gan bị đau đớn.
Toàn thân cô ta run rẩy, kéo lấy tay áo Tần Tư Dương, "Anh! Ngăn cản cậu ấy lại đi! Không, không được đăng tin."
Tần Tư Dương ấn giữ tay Tần Tư Nguyên, rồi nói với Trì Ưng: "Cậu hãy suy xét cho kỹ lại, một khi bản tin được đăng lên, em gái tôi sẽ trải qua những gì đây."
Trì Ưng cười tỏ vẻ kỳ lạ: "Hay thật, em gái cậu muốn nở mày nở mặt, cô ấy lại đi giẫm đạp lên mặt mũi người khác như vậy hay sao?"
Tần Tư Nguyên nước mắt chảy dài, nghĩ đến mấy ngày vừa rồi cô ta cùng nhóm bạn thân thỉnh thoảng sẽ lấy mấy bài đăng bêu xấu Tô Miểu kia đem ra bình luận và truyền phát tin đi khắp nơi.
Còn Tô Miểu giống như con rùa đen, đầu rụt vào trong mai rùa, không kêu than một tiếng.
Nhưng Trì Ưng lại.. để ý tới.
Trong lúc nhất thời Tần Tư Dương cũng không biết nên nói cái gì, anh ta hiểu rõ người bạn này khi đã nói ra, thì sẽ làm được.
Anh ta bước tới đoạt lấy điện thoại: "Tôi sẽ nghĩ cách tìm hacker để xóa đi bài đăng đồn đại bịa đặt kia, cậu cũng đừng hùng hổ dọa người nữa, chuyện này cứ tính như vậy đi."
"Được chứ."
Ngay lúc Tần Tư Dương chạm vào điện thoại, Trì Ưng đột nhiên tung ra một cú đấm, khiến anh ta loạng choạng lùi lại mấy bước, rồi ngã xuống đống bàn ghế lộn xộn.
"Anh!" Tần Tư Nguyên quá hoảng sợ, vội vàng chạy tới đỡ Tần Tư Dương.
Khóe miệng Tần Tư Dương rõ ràng bị bầm tím một mảng.
Quá bất ngờ Tô Miểu không kịp phòng ngừa cũng bị anh dọa sợ, Trì Ưng đứng rất gần với cô, cho nên cô cảm nhận một cách chân thật nhất sự thô bạo trong động tác của anh.
Mỗi một khối cơ bắp trên cơ thể, đều bị cảm giác mạnh mẽ này ảnh hưởng đến.
Khóe miệng Trì Ưng nhếch lên nụ cười giễu cợt, thản nhiên ném chiếc di động lên trên bàn, mạnh mẽ co duỗi năm ngón tay thon dài xinh đẹp~
"Nếu muốn giữ mặt mũi cho em gái, vậy thì anh trai chịu đựng một chút thay cô ấy đi."
* * *
Sự việc cũng không ồn ào thêm nữa.
Nội quy của trường trung học tư thục Gia Kỳ cực kỳ nghiêm ngặt, cho nên giữa các học sinh mặc định một quy tắc, phàm là những gì không phải nguyên tắc quan trọng có thể giải quyết được.. hãy cố gắng xem xét trong ban chấp hành lớp và các bạn cùng lớp, đừng làm phiền đến các giáo viên, nếu không sẽ bị xử lý đến nỗi chẳng ai có thể chịu đựng được.
Vì vậy khi Trì Ưng cho Tần Tư Dương một đòn kia, có bạn học lập tức đóng lại cửa lớp, để tránh bị nhiều người nhìn thấy.
Tần Tư Dương tự biết đã sai, cũng hiểu rõ hôm nay là mình bênh vực em gái quá mức, cho nên không đánh trả lại, nửa khuôn mặt anh ta bị sưng lên vì cú đấm mạnh mẽ của Trì Ưng.
Nếu không làm như thế, anh sẽ không thể bình tĩnh được.
Mà nếu anh bạn này không tiêu hết cơn tức giận, chắc là Tần Tư Nguyên sẽ dữ nhiều lành ít.
Sự việc được xem như hòa giải, Tần Tư Nguyên thôi không còn khóc lóc nữa, chỉ lo lắng cho Tần Tư Dương.
Khi Tần Tư Dương bị đánh, Tô Miểu cũng không còn so đo với những lời nói lỗ mãng của Tần Tư Nguyên, chỉ biết nắm chặt hai đoạn bút lông bị gãy.
Sau khi xem náo nhiệt, trong lòng các bạn học vẫn còn sợ hãi, họ sôi nổi thảo luận về mối quan hệ giữa Tần Tư Dương và Trì Ưng, thậm chí còn đăng các bình luận ẩn danh trên diễn đàn~
"Tình bạn thân thiết giữa hai đại giáo thảo nhiều năm như vậy, sẽ không bởi vì một học sinh chuyển trường làm cho sụp đổ đi chứ!"
"Không, không đến mức đó đâu, cánh con trai đều như vậy cả, đánh nhau là đánh nhau thôi, chẳng ảnh hưởng gì đến tình cảm."
"Nhưng nhưng mà.. hôm nay Tần Tư Dương đã thật sự làm quá đáng rồi, khó trách Trì Ưng thấy không vừa mắt, dạy cho anh ta một bài học."
"Tần Tư Dương có tiếng là bênh vực em gái mình, chuyện này quá bình thường."
"Hy vọng sau này Tần Tư Nguyên có thể kiềm chế hơn, đừng ỷ vào anh trai mình mà tùy ý bắt nạt người khác."
* * *
Tất cả mọi người chỉ nghĩ rằng Trì Ưng gặp chuyện bất bình mà ra tay, sẽ không nghĩ đến những khía cạnh khác.
Nếu như thay đổi cho bất kỳ cô gái nào khác, việc cắn cp mới sẽ sớm phát tán ngay.
Nhưng lại không như thế đối với Tô Miểu.
Đương nhiên là không rồi, ai cũng cho rằng hai người cách nhau một trời một vực, cho dù đôi khi cắn cp cũng bỏ qua nhiều sự khác biệt, nhưng chắc chắn không thể đụng vào bọn họ.
* * *
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ,
Các bạn bình chọn 5 sao để ủng hộ bài viết nhé,
Thanks.
Chỉnh sửa cuối: