Chương 10
[BOOK]Định An Bá phủ vẫn rất lớn, cho nên khi Trang Tấn Nguyên rời đi một lúc lâu, Trương ma ma mới khoan thai tới, cũng may bà không đi quá nhanh khỏi đụng phải Trang Tấn Nguyên, nếu không Tương Tư thật sự lo lắng nàng phải giải thích một phen.
"Tiểu thư đừng lo lắng, lão nô đã đi xem lão thái thái, lão thái thái khí sắc không tồi cũng không mệt." Trương ma ma lại đây liền đưa cho Tương Tư khăn lau mặt đã giặt sạch, ban đầu trên mặt có nước mắt khiến mặt không thoải mái lắm giờ đã lau qua, làn da thoải mái mát mẻ hơn nhiều.
Tương Tư mới lười để ý lão thái thái, có lẽ đời trước lúc ở tuổi này nàng sẽ hỏi vài câu, nhưng đời này nàng ngay cả mẫu thân cũng quá mệt không chiếu cố nổi. Cả trưởng tỷ nữa, hiện tại chắc không phải ở bên người lão thái thái thì đã đến chỗ đại bá mẫu giả bộ đoan trang hiền thục đi.
Dù sao cũng không quá quan tâm, Tương Tư một câu cũng chưa nhắc, ngược lại hỏi: "Người biết Đồng đường tỷ và Tích đường muội các nàng hiện tại ở đâu không?"
Trương ma ma không quá để ý, chỉ nói: "Lão nô vừa mới ở phòng chờ bên cạnh linh đường nghe ngóng, cũng không có gặp hai vị tiểu thư."
Tương Tư nghĩ nghĩ, từ trên giường đi xuống gọi Trương ma ma sửa sang y phục cho nàng, sau đó nhỏ giọng nói: "Ma ma đưa ta đi linh đường đi."
"Tiểu thư người đây là.."
"Hôm nay vốn dĩ nên là chúng ta khóc tang, hiện giờ lão thái thái cũng không ở trên linh đường, nương ta lại bị bệnh, khi ta vừa mới được đại đường ca ôm ra ngoài nhìn thấy đại huynh và tam muội cũng trộm trốn đi rồi, vậy trên linh đường thượng còn có đại phòng tỷ muội, nếu là các nàng ra ngoài thì thôi, chính là lâu như vậy còn không nghe thấy động tĩnh, sợ là cả hai vẫn còn quỳ." Tương Tư lấy khăn cầm tốt, liền hướng cửa đi ra ngoài.
Trương ma ma vừa nghe liền minh bạch, hôm nay cho dù có lão gia nhà mình ở đó, trên linh đường cũng quá kỳ cục, nếu là tiểu thư nhà mình chủ động qua đó, chẳng những giúp bảo toàn thể diện đại phòng, cũng cho thấy tiểu thư nhà mình hiểu chuyện.
Nghĩ như vậy, Trương ma ma cũng không khuyên, ngược lại âm thầm may mắn nhị tiểu thư một tay mình nuôi nấng rốt cuộc cũng trưởng thành, cũng may mắn không giống mẫu thân nàng, càng không giống trưởng bối Mạnh gia nhị phòng.
Khi ra cửa nàng cùng tiểu nha đầu giữ cửa chào hỏi qua, Tương Tư cũng không kêu Trương ma ma ôm đi, tự mình kiên trì bước hai chân đã mệt mỏi có chút nhũn ra một lần nữa tới linh đường. Quả nhiên lúc này linh đường chỉ còn người đại phòng, ngoài hai chị em Mạnh Tân Đồng còn có con trai nhỏ đại phòng Mạnh Đoan Phương.
Mạnh Đoan Phương hẳn là sau khi đưa Quan thị đi ra ngoài lại vòng trở về đây, hắn thấy có người tiến vào, không khỏi ngẩng lên đầu, lại thấy là Tương Tư, vậy mà quay đầu đi hừ một tiếng nhỏ.
Tương Tư nếu không thấy được vị này không thích nàng mới là kì quái.
Nhưng nàng cũng không có đáp lại, mà chỉ cẩn thận đi đến trong một góc thành thành thật thật quỳ xuống.
"Đến là lại giả vờ!" Thanh âm Mạnh Đoan Phương không lớn, nhưng trong linh đường nội mấy cái hài tử đều có thể nghe thấy.
"Đoan Chính, lời này ta sẽ nói cho Hoắc Nhiên." Mạnh Tân Đồng quỳ gối đằng trước Mạnh Đoan Phương, nhàn nhạt nói.
Mạnh Đoan Phương thân mình run lên, chân chó bò qua, vẻ mặt đưa đám nói: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt của ta, người đừng nói cho huynh trưởng mà, bằng không.. bằng không lại chép sách nữa, tay của đệ muốn phế đi rồi."
"Từ khi Trần Quốc khai quốc đến bây giờ, chưa từng nghe nói qua ai đó chỉ chép sách mà tay phế, yên tâm, ngươi không phải là thứ nhất sao." Mạnh Tân Đồng cười lạnh một tiếng, không chút lưu tình nào nói.
Mạnh Trần Tích nhịn không được dùng khăn che miệng lại trộm cười, ai biết khăn dính hương liệu, nước mắt trong hốc mắt một chút liền rơi xuống, nhưng khóe miệng vẫn còn kìm lại, thật là khóc cũng không phải cười cũng không được, trong lúc nhất thời mặt nghẹn đỏ bừng, sau đó chịu không được, anh anh khóc lên.
Mạnh Tân Đồng cái gì cũng không nói, từ trong lòng ngực móc ra một khăn nhỏ sạch sẽ, cẩn thận giúp muội muội xoa nước mắt còn có hốc mắt đỏ bừng. Mạnh Đoan Phương cũng không dám nghịch ngợm, lo lắng xem xét muội muội liếc mắt một cái, lúc sau thành thật lùi về đúng vị trí, ngoan ngoãn quỳ vẫn không nhúc nhích.
Tương Tư hơi rũ đầu, vẫn luôn dùng ánh mắt lướt nhìn, trong lòng dâng lên một tư vị khó nói nên lời.
Đời trước nàng vẫn từng nghe nói một nhà đại bá có bốn huynh muội, không có con vợ lẽ, tình cảm huynh muội rất tốt, sau này khi mọi người đều thành gia lập thất vẫn thường xuyên lui tới, ở kinh đô trong vòng nữ quyến quan lại có khi có người hâm mộ nhắc đến chuyện này, mà nàng cùng đại phòng có thân thích, nhưng trong nhà lại hỏng bét, cho nên thường thường bị những nữ nhân nhiều chuyện đó so sánh với con gái đại phòng.
Người ta đều nói cưới vợ vô cùng quan trọng, tổ phụ nàng không cưới được vợ kế tốt, phụ thân nàng tức phụ không có cưới tốt, đến phiên thế hệ các nàng, các tiểu thư dù là con vợ cả hay là con vợ lẽ, gả đi đều là tai họa nhà người khác, trong đó đặc biệt là nàng, chẳng những ỷ vào của hồi môn chọc tức mẹ chồng, còn đè ép trượng phu, ngược đãi thiếp thất, cuối cùng làm hại trượng phu và Lục Vân, thế nên nàng đương tuổi xuân đã chết sớm.
Mạnh gia nhị phòng các nàng quả thực không có một người tốt.
"Canh giờ không còn sớm rồi, đại sư đã tính tốt canh giờ chuẩn bị nâng lên núi."
Thanh âm trầm thấp khiến suy nghĩ Tương Tư đột nhiên quay về, thực lòng mà nói, chân nàng sớm đã đau nhức quá rồi.
"Di? Cao Bằng đâu?"
Tương Tư khó được từ trong thanh âm phụ thân nghe ra mệt mỏi.
"Vừa mới liền không nhìn thấy, hẳn là mệt mỏi, đi ra ngoài nghỉ ngơi một lát." Mạnh Đoan Phương ở giữa bọn nhỏ đến là có chút mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt trưởng bối chưa bao giờ dám vứt đi thể diện Định An Bá.
Mạnh Nhị gia mày nhăn lại, đảo qua linh đường, cư nhiên phát hiện lão nương, tức phụ, trưởng nữ trưởng tử thậm chí thứ nữ đều không ở đây, da mặt dày bị thiêu đến nóng lên, liền hận không thể tìm cái lỗ chui vào, cũng may sau đó hắn phát hiện nhị đích nữ trốn ở góc phòng quỳ gối, ít ra vãn hồi được chút mặt mũi, điều này khiến hắn đối với Tương Tư nói chuyện lần đầu tiên ôn nhu như vậy.
"Nhị tỷ nhi vẫn luôn quỳ gối nơi này à? Con có thấy đại ca đâu không?" Nhưng mà nói xong câu này, Mạnh Nhị gia liền hối hận, ở Yến Châu nhị khuê nữ này của hắn ghét nhất là con vợ lẽ trong nhà, đặc biệt là Mạnh Cao Bằng, hai người gặp mặt liền cãi nhau.
Nhưng ngoài dự kiến của hắn, Tương Tư ngoan ngoãn ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Đại ca và Tam muội đã đi ra ngoài, chắc là thân mình chịu không nổi, đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút ạ."
Mạnh Nhị gia rất là vừa lòng vuốt chòm râu, nhưng lại sợ hãi nữ nhi nói nhiều lời nhiều sai, liền chạy nhanh tới nói với nàng: "Người hầu bên cạnh con đã tới chưa? Đến giờ đưa tang canh rồi, một cô nương gia như con đưa đến nhị môn liền hảo."
Vô luận thế gia hay là bình dân, nhà nữ nhân cuối cùng lưu lại đều là trong từ đường của dòng họ nhà chồng, đừng nói chuyện đưa quan tài lên núi này, đó là chuyện của hiếu tử hiền tôn, con gái dù thân đến mấy cũng chỉ có thể đưa đến nhị môn, núi cũng không cần phải đi.
Canh giờ đưa tang đã được đại sư tính toán, đặc biệt hôm nay là tam thất, dựa theo quy củ ở kinh đô, không những con trai cháu trai trong nhà phải mặc áo tang, ngay cả con cháu trong dòng họ cũng phải đi theo cùng, để chứng minh con cháu gia tộc đó thịnh vượng, không sợ ngày sau không có hương khói.
Mạnh Nhị gia chỉ nói với con gái hai câu liền vội vàng chạy ra ngoài, khi vừa ra khỏi cửa mặt già liền suy sụp xuống, canh giờ là quan trọng nhất, nếu lúc đưa quan tài lão gia tử ra cửa còn không tìm thấy Mạnh Cao Bằng, không nói đường huynh nghĩ như thế nào, bạn bè thân thích hôm nay tới dự, ngày sau ngoài mặt không nói nhưng sau lưng nhất định quở trách hắn.
Lần đầu tiên, Mạnh Nhị gia bắt đầu hoài nghi lão thái thái cùng Mai di nương dạy dỗ có vấn đề, hắn chỉ có một cái con trai độc nhất, ai biết tương lai còn sinh được đứa nào nữa hay không, nếu thật sự dạy hư rồi, chẳng phải bị người chê cười cả đời hay sao.
Mạnh gia đại gia nhìn đường đệ chạy đi, cũng không ngăn cản, quay đầu bảo quản gia kêu gia đinh và nha đầu tìm người, bên trong Định An Bá phủ diện tích không nhỏ, nhưng hạ nhân cũng nhiều, sẽ không đến mức tìm không thấy người.
"Con đi theo đại đường tỷ đi, bá mẫu con một lát sẽ lại đây." Mạnh gia đại gia khô khan nói với Tương Tư.
Mạnh gia đại gia ngày thường là người không thích nói nhiều, tính tình Mạnh Tân Đồng cũng giống như hắn, nhưng hắn không nói trong lòng lại sáng như gương, một nhà đường đệ là người như thế nào, tính tình ra sao, hắn sớm đã nhìn thấu, nếu không phải vì tập tục kinh đô, làm căng lên đều mất mặt mũi hai nhà, lần này tam thất đưa quan tài lên núi không hề có ý đi tìm nhị phòng, cho nên tiếp đón xong, đem những người đến phúng viếng đều tiễn, hắn chưa từng nghĩ tới trên linh đường còn có thể thấy người nhị phòng.
Tương Tư thực sự làm hắn ngoài ý muốn..
Tương Tư cũng không dựa cột nịnh bợ, nàng lặng lẽ xoa xoa đầu gối, an tĩnh đứng ở một bên chờ Mạnh ma ma vào, đại bá nói như vậy nàng cũng thành thật nghe, ít nhất hiện tại đại bá biết nhị phòng còn có nàng là một người khá đáng tin cậy.
Mạnh gia đại gia còn có rất nhiều chuyện bận rộn, đằng trước hòa thượng niệm kinh cần phải quan tâm trước, còn có quan tài lão gia tử phải nâng đi như thế nào, ngay cả thời gian trước tính toán sắp xếp cả rồi, lúc này mọi việc trước mắt, hắn một hơi cũng không dám lơ là, liền sợ hỏng chỗ nào.
Đoan Chính thấy cha hắn phải đi, cháu trai như hắn khẳng định cũng không thể ở lại, hắn còn phải đi theo quan tài lên núi. Chỉ là trước khi đi hắn đi đến trước mặt Tương Tư, đè thấp giọng hung tợn nói: "Nhà các ngươi là người như thế nào, ta sớm xem minh bạch, ngươi đừng nghĩ gạt tỷ muội ta, chuyện này xong xuôi thì sớm trở về nhị phòng các ngươi, đỡ phải chướng mắt!"
Tương Tư chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen bóng tràn ngập tĩnh mịch nhìn chằm chằm hắn..
Trên linh đường ở đâu cũng có cờ trắng, tuy rằng quan tài ở tiền viện để người phúng viếng, nhưng phía sau tiểu linh đường này nơi nữ quyến phúng viếng cũng dày đặc âm phong, làm ở bên trong người bình thường cũng có chút không thoải mái.
Mạnh Đoan Phương nuốt nuốt nước miếng, thật sự là biểu tình Tương Tư quá dọa người, nha đầu này vốn dĩ lớn lên trắng nõn, phối hợp tóc mái màu đen, hoa nhung màu trắng, còn có kia một thân tố y hiếu kì, nhưng con ngươi trống trơn, môi nhỏ đỏ tươi.. Vẫn may là ban ngày, nếu là đêm tối, Mạnh Đoan Phương cảm thấy mình có thể bị nàng dọa sợ tới mức mắc lỗi rồi.
"Ngươi.. Ngươi đừng tưởng rằng như vậy có thể dọa ta sợ a! Ta chính là nam nhân, lại mang mệnh hỏa, ta.. Cái gì ta cũng không sợ a!" Mạnh Đoan Phương kiên cường nói hai câu, nhưng bước chân thật sự nhịn không được rụt về phía sau.
Tương Tư vẫn nhìn hắn như vậy, rồi sau đó chậm rãi lộ ra ý cười không rõ nguyên do.
Mạnh Đoan Phương ngao ngao một giọng nói, không đợi Mạnh Tân Đồng cùng Mạnh Trần Tích phản ứng lại, gia hỏa này đã hận không thể mọc ra tám chân chạy, giống như đang cố chạy thoát khỏi quỷ đuổi theo.
"Hắn nói cái gì vậy?" Mạnh Tân Đồng hỏi.
Tương Tư quay mặt đi, có chút khổ sở nói: "Nhị đường huynh nói, ta mau trở về nhị phòng đi."
Mạnh Tân Đồng tỉ mỉ đánh giá một phen Tương Tư, vậy mà bớt đi vài phần xa cách nói: "Trong lát nữa dùng bữa chúng ta ngồi cùng nhau đi."[/BOOK]
[BOOK]Định An Bá phủ vẫn rất lớn, cho nên khi Trang Tấn Nguyên rời đi một lúc lâu, Trương ma ma mới khoan thai tới, cũng may bà không đi quá nhanh khỏi đụng phải Trang Tấn Nguyên, nếu không Tương Tư thật sự lo lắng nàng phải giải thích một phen.
"Tiểu thư đừng lo lắng, lão nô đã đi xem lão thái thái, lão thái thái khí sắc không tồi cũng không mệt." Trương ma ma lại đây liền đưa cho Tương Tư khăn lau mặt đã giặt sạch, ban đầu trên mặt có nước mắt khiến mặt không thoải mái lắm giờ đã lau qua, làn da thoải mái mát mẻ hơn nhiều.
Tương Tư mới lười để ý lão thái thái, có lẽ đời trước lúc ở tuổi này nàng sẽ hỏi vài câu, nhưng đời này nàng ngay cả mẫu thân cũng quá mệt không chiếu cố nổi. Cả trưởng tỷ nữa, hiện tại chắc không phải ở bên người lão thái thái thì đã đến chỗ đại bá mẫu giả bộ đoan trang hiền thục đi.
Dù sao cũng không quá quan tâm, Tương Tư một câu cũng chưa nhắc, ngược lại hỏi: "Người biết Đồng đường tỷ và Tích đường muội các nàng hiện tại ở đâu không?"
Trương ma ma không quá để ý, chỉ nói: "Lão nô vừa mới ở phòng chờ bên cạnh linh đường nghe ngóng, cũng không có gặp hai vị tiểu thư."
Tương Tư nghĩ nghĩ, từ trên giường đi xuống gọi Trương ma ma sửa sang y phục cho nàng, sau đó nhỏ giọng nói: "Ma ma đưa ta đi linh đường đi."
"Tiểu thư người đây là.."
"Hôm nay vốn dĩ nên là chúng ta khóc tang, hiện giờ lão thái thái cũng không ở trên linh đường, nương ta lại bị bệnh, khi ta vừa mới được đại đường ca ôm ra ngoài nhìn thấy đại huynh và tam muội cũng trộm trốn đi rồi, vậy trên linh đường thượng còn có đại phòng tỷ muội, nếu là các nàng ra ngoài thì thôi, chính là lâu như vậy còn không nghe thấy động tĩnh, sợ là cả hai vẫn còn quỳ." Tương Tư lấy khăn cầm tốt, liền hướng cửa đi ra ngoài.
Trương ma ma vừa nghe liền minh bạch, hôm nay cho dù có lão gia nhà mình ở đó, trên linh đường cũng quá kỳ cục, nếu là tiểu thư nhà mình chủ động qua đó, chẳng những giúp bảo toàn thể diện đại phòng, cũng cho thấy tiểu thư nhà mình hiểu chuyện.
Nghĩ như vậy, Trương ma ma cũng không khuyên, ngược lại âm thầm may mắn nhị tiểu thư một tay mình nuôi nấng rốt cuộc cũng trưởng thành, cũng may mắn không giống mẫu thân nàng, càng không giống trưởng bối Mạnh gia nhị phòng.
Khi ra cửa nàng cùng tiểu nha đầu giữ cửa chào hỏi qua, Tương Tư cũng không kêu Trương ma ma ôm đi, tự mình kiên trì bước hai chân đã mệt mỏi có chút nhũn ra một lần nữa tới linh đường. Quả nhiên lúc này linh đường chỉ còn người đại phòng, ngoài hai chị em Mạnh Tân Đồng còn có con trai nhỏ đại phòng Mạnh Đoan Phương.
Mạnh Đoan Phương hẳn là sau khi đưa Quan thị đi ra ngoài lại vòng trở về đây, hắn thấy có người tiến vào, không khỏi ngẩng lên đầu, lại thấy là Tương Tư, vậy mà quay đầu đi hừ một tiếng nhỏ.
Tương Tư nếu không thấy được vị này không thích nàng mới là kì quái.
Nhưng nàng cũng không có đáp lại, mà chỉ cẩn thận đi đến trong một góc thành thành thật thật quỳ xuống.
"Đến là lại giả vờ!" Thanh âm Mạnh Đoan Phương không lớn, nhưng trong linh đường nội mấy cái hài tử đều có thể nghe thấy.
"Đoan Chính, lời này ta sẽ nói cho Hoắc Nhiên." Mạnh Tân Đồng quỳ gối đằng trước Mạnh Đoan Phương, nhàn nhạt nói.
Mạnh Đoan Phương thân mình run lên, chân chó bò qua, vẻ mặt đưa đám nói: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt của ta, người đừng nói cho huynh trưởng mà, bằng không.. bằng không lại chép sách nữa, tay của đệ muốn phế đi rồi."
"Từ khi Trần Quốc khai quốc đến bây giờ, chưa từng nghe nói qua ai đó chỉ chép sách mà tay phế, yên tâm, ngươi không phải là thứ nhất sao." Mạnh Tân Đồng cười lạnh một tiếng, không chút lưu tình nào nói.
Mạnh Trần Tích nhịn không được dùng khăn che miệng lại trộm cười, ai biết khăn dính hương liệu, nước mắt trong hốc mắt một chút liền rơi xuống, nhưng khóe miệng vẫn còn kìm lại, thật là khóc cũng không phải cười cũng không được, trong lúc nhất thời mặt nghẹn đỏ bừng, sau đó chịu không được, anh anh khóc lên.
Mạnh Tân Đồng cái gì cũng không nói, từ trong lòng ngực móc ra một khăn nhỏ sạch sẽ, cẩn thận giúp muội muội xoa nước mắt còn có hốc mắt đỏ bừng. Mạnh Đoan Phương cũng không dám nghịch ngợm, lo lắng xem xét muội muội liếc mắt một cái, lúc sau thành thật lùi về đúng vị trí, ngoan ngoãn quỳ vẫn không nhúc nhích.
Tương Tư hơi rũ đầu, vẫn luôn dùng ánh mắt lướt nhìn, trong lòng dâng lên một tư vị khó nói nên lời.
Đời trước nàng vẫn từng nghe nói một nhà đại bá có bốn huynh muội, không có con vợ lẽ, tình cảm huynh muội rất tốt, sau này khi mọi người đều thành gia lập thất vẫn thường xuyên lui tới, ở kinh đô trong vòng nữ quyến quan lại có khi có người hâm mộ nhắc đến chuyện này, mà nàng cùng đại phòng có thân thích, nhưng trong nhà lại hỏng bét, cho nên thường thường bị những nữ nhân nhiều chuyện đó so sánh với con gái đại phòng.
Người ta đều nói cưới vợ vô cùng quan trọng, tổ phụ nàng không cưới được vợ kế tốt, phụ thân nàng tức phụ không có cưới tốt, đến phiên thế hệ các nàng, các tiểu thư dù là con vợ cả hay là con vợ lẽ, gả đi đều là tai họa nhà người khác, trong đó đặc biệt là nàng, chẳng những ỷ vào của hồi môn chọc tức mẹ chồng, còn đè ép trượng phu, ngược đãi thiếp thất, cuối cùng làm hại trượng phu và Lục Vân, thế nên nàng đương tuổi xuân đã chết sớm.
Mạnh gia nhị phòng các nàng quả thực không có một người tốt.
"Canh giờ không còn sớm rồi, đại sư đã tính tốt canh giờ chuẩn bị nâng lên núi."
Thanh âm trầm thấp khiến suy nghĩ Tương Tư đột nhiên quay về, thực lòng mà nói, chân nàng sớm đã đau nhức quá rồi.
"Di? Cao Bằng đâu?"
Tương Tư khó được từ trong thanh âm phụ thân nghe ra mệt mỏi.
"Vừa mới liền không nhìn thấy, hẳn là mệt mỏi, đi ra ngoài nghỉ ngơi một lát." Mạnh Đoan Phương ở giữa bọn nhỏ đến là có chút mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt trưởng bối chưa bao giờ dám vứt đi thể diện Định An Bá.
Mạnh Nhị gia mày nhăn lại, đảo qua linh đường, cư nhiên phát hiện lão nương, tức phụ, trưởng nữ trưởng tử thậm chí thứ nữ đều không ở đây, da mặt dày bị thiêu đến nóng lên, liền hận không thể tìm cái lỗ chui vào, cũng may sau đó hắn phát hiện nhị đích nữ trốn ở góc phòng quỳ gối, ít ra vãn hồi được chút mặt mũi, điều này khiến hắn đối với Tương Tư nói chuyện lần đầu tiên ôn nhu như vậy.
"Nhị tỷ nhi vẫn luôn quỳ gối nơi này à? Con có thấy đại ca đâu không?" Nhưng mà nói xong câu này, Mạnh Nhị gia liền hối hận, ở Yến Châu nhị khuê nữ này của hắn ghét nhất là con vợ lẽ trong nhà, đặc biệt là Mạnh Cao Bằng, hai người gặp mặt liền cãi nhau.
Nhưng ngoài dự kiến của hắn, Tương Tư ngoan ngoãn ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Đại ca và Tam muội đã đi ra ngoài, chắc là thân mình chịu không nổi, đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút ạ."
Mạnh Nhị gia rất là vừa lòng vuốt chòm râu, nhưng lại sợ hãi nữ nhi nói nhiều lời nhiều sai, liền chạy nhanh tới nói với nàng: "Người hầu bên cạnh con đã tới chưa? Đến giờ đưa tang canh rồi, một cô nương gia như con đưa đến nhị môn liền hảo."
Vô luận thế gia hay là bình dân, nhà nữ nhân cuối cùng lưu lại đều là trong từ đường của dòng họ nhà chồng, đừng nói chuyện đưa quan tài lên núi này, đó là chuyện của hiếu tử hiền tôn, con gái dù thân đến mấy cũng chỉ có thể đưa đến nhị môn, núi cũng không cần phải đi.
Canh giờ đưa tang đã được đại sư tính toán, đặc biệt hôm nay là tam thất, dựa theo quy củ ở kinh đô, không những con trai cháu trai trong nhà phải mặc áo tang, ngay cả con cháu trong dòng họ cũng phải đi theo cùng, để chứng minh con cháu gia tộc đó thịnh vượng, không sợ ngày sau không có hương khói.
Mạnh Nhị gia chỉ nói với con gái hai câu liền vội vàng chạy ra ngoài, khi vừa ra khỏi cửa mặt già liền suy sụp xuống, canh giờ là quan trọng nhất, nếu lúc đưa quan tài lão gia tử ra cửa còn không tìm thấy Mạnh Cao Bằng, không nói đường huynh nghĩ như thế nào, bạn bè thân thích hôm nay tới dự, ngày sau ngoài mặt không nói nhưng sau lưng nhất định quở trách hắn.
Lần đầu tiên, Mạnh Nhị gia bắt đầu hoài nghi lão thái thái cùng Mai di nương dạy dỗ có vấn đề, hắn chỉ có một cái con trai độc nhất, ai biết tương lai còn sinh được đứa nào nữa hay không, nếu thật sự dạy hư rồi, chẳng phải bị người chê cười cả đời hay sao.
Mạnh gia đại gia nhìn đường đệ chạy đi, cũng không ngăn cản, quay đầu bảo quản gia kêu gia đinh và nha đầu tìm người, bên trong Định An Bá phủ diện tích không nhỏ, nhưng hạ nhân cũng nhiều, sẽ không đến mức tìm không thấy người.
"Con đi theo đại đường tỷ đi, bá mẫu con một lát sẽ lại đây." Mạnh gia đại gia khô khan nói với Tương Tư.
Mạnh gia đại gia ngày thường là người không thích nói nhiều, tính tình Mạnh Tân Đồng cũng giống như hắn, nhưng hắn không nói trong lòng lại sáng như gương, một nhà đường đệ là người như thế nào, tính tình ra sao, hắn sớm đã nhìn thấu, nếu không phải vì tập tục kinh đô, làm căng lên đều mất mặt mũi hai nhà, lần này tam thất đưa quan tài lên núi không hề có ý đi tìm nhị phòng, cho nên tiếp đón xong, đem những người đến phúng viếng đều tiễn, hắn chưa từng nghĩ tới trên linh đường còn có thể thấy người nhị phòng.
Tương Tư thực sự làm hắn ngoài ý muốn..
Tương Tư cũng không dựa cột nịnh bợ, nàng lặng lẽ xoa xoa đầu gối, an tĩnh đứng ở một bên chờ Mạnh ma ma vào, đại bá nói như vậy nàng cũng thành thật nghe, ít nhất hiện tại đại bá biết nhị phòng còn có nàng là một người khá đáng tin cậy.
Mạnh gia đại gia còn có rất nhiều chuyện bận rộn, đằng trước hòa thượng niệm kinh cần phải quan tâm trước, còn có quan tài lão gia tử phải nâng đi như thế nào, ngay cả thời gian trước tính toán sắp xếp cả rồi, lúc này mọi việc trước mắt, hắn một hơi cũng không dám lơ là, liền sợ hỏng chỗ nào.
Đoan Chính thấy cha hắn phải đi, cháu trai như hắn khẳng định cũng không thể ở lại, hắn còn phải đi theo quan tài lên núi. Chỉ là trước khi đi hắn đi đến trước mặt Tương Tư, đè thấp giọng hung tợn nói: "Nhà các ngươi là người như thế nào, ta sớm xem minh bạch, ngươi đừng nghĩ gạt tỷ muội ta, chuyện này xong xuôi thì sớm trở về nhị phòng các ngươi, đỡ phải chướng mắt!"
Tương Tư chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen bóng tràn ngập tĩnh mịch nhìn chằm chằm hắn..
Trên linh đường ở đâu cũng có cờ trắng, tuy rằng quan tài ở tiền viện để người phúng viếng, nhưng phía sau tiểu linh đường này nơi nữ quyến phúng viếng cũng dày đặc âm phong, làm ở bên trong người bình thường cũng có chút không thoải mái.
Mạnh Đoan Phương nuốt nuốt nước miếng, thật sự là biểu tình Tương Tư quá dọa người, nha đầu này vốn dĩ lớn lên trắng nõn, phối hợp tóc mái màu đen, hoa nhung màu trắng, còn có kia một thân tố y hiếu kì, nhưng con ngươi trống trơn, môi nhỏ đỏ tươi.. Vẫn may là ban ngày, nếu là đêm tối, Mạnh Đoan Phương cảm thấy mình có thể bị nàng dọa sợ tới mức mắc lỗi rồi.
"Ngươi.. Ngươi đừng tưởng rằng như vậy có thể dọa ta sợ a! Ta chính là nam nhân, lại mang mệnh hỏa, ta.. Cái gì ta cũng không sợ a!" Mạnh Đoan Phương kiên cường nói hai câu, nhưng bước chân thật sự nhịn không được rụt về phía sau.
Tương Tư vẫn nhìn hắn như vậy, rồi sau đó chậm rãi lộ ra ý cười không rõ nguyên do.
Mạnh Đoan Phương ngao ngao một giọng nói, không đợi Mạnh Tân Đồng cùng Mạnh Trần Tích phản ứng lại, gia hỏa này đã hận không thể mọc ra tám chân chạy, giống như đang cố chạy thoát khỏi quỷ đuổi theo.
"Hắn nói cái gì vậy?" Mạnh Tân Đồng hỏi.
Tương Tư quay mặt đi, có chút khổ sở nói: "Nhị đường huynh nói, ta mau trở về nhị phòng đi."
Mạnh Tân Đồng tỉ mỉ đánh giá một phen Tương Tư, vậy mà bớt đi vài phần xa cách nói: "Trong lát nữa dùng bữa chúng ta ngồi cùng nhau đi."[/BOOK]