Chương 8
[BOOK]"Đây là trưởng nữ Nhị lão gia nhà chúng ta.." Hà thị giống như không nhìn thấy biểu tình giả mô giả dạng kia của Mạnh Nhược Di, nàng chỉ cười nhàn nhạt giới thiệu hai câu, lại quay đầu đối với Tương Tư vẫy tay nói: "Đó là nhị tiểu thư nhà bọn họ, đừng nhìn tuổi nàng còn nhỏ, bộ dáng này cũng coi như giống nhà chúng ta một phần."
Tương Tư thân mình cứng đờ, không nghĩ tới đại bá mẫu sẽ nhân tiện giới thiệu nàng, đời trước nàng có thanh danh cực xấu nổi tiếng là độc phụ đanh đá sao có thể được giới thiệu thân thiện như vậy, nhưng dù sao sống qua một đời cái gì cũng đã thấy qua, vì thế nàng thực nhanh điều chỉnh lại tâm tình, đứng lên đi từng bước nhỏ qua.
Lễ nghi của nàng đời trước cũng đã tìm người dạy học qua ngay ngắn, ngay cả vào cung nàng đều không sợ, mấy ngày này nàng còn đặc biệt tìm Trương ma ma chỉ điểm, coi như là tìm cho bản thân một cái cớ tránh lộ việc đời trước đã học qua, cho nên nàng một đường đi tới, căn bản không cần che đậy gì, mỗi nhất cử nhất động đều thanh tao lịch sự khiến cho trưởng tỷ cơ hồ ngượng ngùng khi đem so sánh cùng nàng.
Hà thị thấy vậy, đối với Tương Tư rất là kinh ngạc, nhưng trong lòng lại càng thêm vừa ý, ngay cả nụ cười cũng chân thành hơn không ít, rốt cuộc nhà ai cũng không muốn có thêm một thân thích không giáo dưỡng.
Mạnh Nhược Di mừng thầm chính mình chiếm tiện nghi, không ngờ bị Hà thị nói dung mạo không bằng Tương Tư, trong lòng vui sướng trong nháy mắt liền biến mất không còn chút nào, nhưng lúc này nàng cũng không thể làm khó dễ người khác, chỉ có thể đem ghen ghét chôn ở trong lòng, chỉ cúi đầu đứng ở bên người Hà thị không nói lời nào.
"Phải không, nhìn qua chính là một tiểu cô nương khiến người ta yêu thương nha."
"Nhị tiểu thư năm nay bao lớn rồi? Ta a, liền thích đứa con gái, đáng tiếc trong nhà chỉ có vài tiểu quỷ đòi nợ!"
Lần này tới tham gia tam thất đều không phải người lạ, đều cùng Hà thị thân cận, phần lớn là có giao tình, không hỏi cũng có thể thấy được Hà thị không thích đại tiểu thư, ngược lại có cân nhắc nhị tiểu thư nhà này, lại thấy hành xử và cử chỉ hai chị em này đối lập, tâm liền thấu hiểu được nên thuận theo bên nào, tự nhiên cũng tiếp lời nói tốt.
"Nhị tỷ nhi nhà ta thật là ngoan ngoãn, ngày thường ở nhà con thường làm những gì?" Hà thị thấy Tương Tư bị nhiều như vậy phu nhân vây quanh cũng không gặp rụt rè, nhịn không được hỏi nhiều vài câu, cũng coi như là thỏa mãn tò mò trong lòng nàng.
Tương Tư tầm mắt hơi rũ, không hề ngạo mạn nhìn các trưởng bối, đôi mắt nàng cũng không rũ quá thấp tạo cảm giác nhát gan sợ phiền phức, nàng hơi mỉm cười nói chuyện rõ ràng: "Con ở nhà là nghịch không chịu nổi, nếu không phải có Trương ma ma bên người chỉ dạy, chỉ sợ đại bá nương lần này sẽ cho rằng con là một con khỉ nhỏ nghịch ngợm."
Nghịch ngợm mà nói dõng dạc như vậy, khiến các nữ nhân phải mở to mắt kinh ngạc.
Hà thị đưa mắt nhìn Trương ma ma cảm thấy hơi quen mắt, nghĩ lại lúc sau mới bừng tỉnh, đây không phải là người của Vĩnh Xương lão phu nhân sao vị kia đã từng là quản gia nương tử được lão phu nhân yêu thích, cũng khó trách nhị tiểu thư cùng người nhị phòng hoàn toàn khác biệt. Tam Tự Kinh có dạy: "Tính tương cận, tập tương viễn" (tính tình chẳng quá khác biệt do môi trường giáo dục khiến trở nên bất đồng), dù cùng một vị tổ tông, nhưng không phải đều con cháu phá gia và đứa làm quang tông diệu tổ sao, lão gia nhà mình và chú em nhị phòng vị kia chính là minh chứng tốt nhất.
Nghĩ như thế, lại nhìn thấy một em dâu sau góc quạt sắc mặt buồn bã, tâm Hà thị mềm nhũn, chỉ cảm thấy nhị tiểu thư thật sự đáng tiếc.
Mạnh Nhược Di bị người vây quanh ở một bên, nàng muốn đi cũng không thể đi, càng không dám ở trước mặt các trưởng bối nói ra chuyện cũ của Tương Tư, không nói đến người khác có tin hay không, trước mặt người ngoài mà nói xấu người trong nhà, bá mẫu cũng sẽ không cao hứng, cho nên nàng chỉ có thể chịu đựng, ở trong lòng trào phúng Tương Tư dối trá lại còn kìm nén xúc động muốn vạch trần Tương Tư.
"Đại bá nương, các ngươi đang gì vậy?"
Nhút nhát sợ sệt một câu, Mạnh Quế Chi liền chui vào trong mọi người, nàng không phải đến một mình, trên tay còn nắm con gái nhỏ Mạnh Trần Tích của đại phòng, tới tìm Hà thị thật giống như hai người có quan hệ không tồi.
Tương Tư thực thức thời lui lại một bước, trên cơ bản không để ý thấy trên mặt Mạnh Trần Tích có chút khó xử.
Hà thị liếc mắt một cái liền nhìn ra chiêu trò bên trong, còn có vẻ mặt không tình nguyện của con gái nhỏ, trong lòng nàng không vui, càng chán ghét tiểu thư con vợ lẽ này, cho nên trên mặt nụ cười lúc này lập tức tan hết, chỉ lạnh lùng nói: "Canh giờ cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên đến đằng trước đi."
Chỉ là một câu, các tân khách nguyên bản còn vây quanh sôi nổi lui qua một bên, tam thất canh giờ đều là tính tốt, khi nào khóc tang khi nào rời nhà, bỏ lỡ kia một cái đều là đại sự.
Mạnh Quế Chi dù có tiểu tâm tư, nhưng rốt cuộc cũng là một đứa con nít, nàng bị đối xử lạnh lùng như vậy, cả người liền ủy khuất, nàng không giống như là Mạnh Nhược Di da mặt dày như vậy, mặc dù bị người bài xích vẫn có thể đứng đó bảo trì tươi cười. Nước mắt đã muốn xông thẳng lên hốc mắt, Mạnh Quế Chi thật sự nhịn không được, buông Mạnh Trần Tích liền chạy thẳng đến chỗ di nương mình.
Các tân khách không hề để ý, đang ngồi ở đây đều là chính thất trong nhà, đối với Mạnh gia nhị phòng cũng biết ít nhiều, đặc biệt Vĩnh Xương hầu tam cô nương kia trong đầu óc chẳng biết tranh đấu gì, trong giới tiểu thư nàng có tiếng là tiểu bạch hoa, lúc nào cũng mang bộ mặt hi sinh vì tình, thiếu chút nữa cùng người tự định chung thân, nếu không phải là tiểu thư nhà quyền quý gia, sớm bị hại thảm bại, không chừng người trong nhà đều gặp xui xẻo theo.
Tương Tư lễ phép cùng mọi người hành lễ cáo biệt, nhưng nàng không giống trưởng tỷ dính vào trước mặt Hà thị nịnh bợ, ngược lại trở lại bên người mẫu thân, mềm nhẹ nói vài câu, đỡ cánh tay nàng chậm rãi tới chỗ tổ mẫu phương.
Các tân khách chỉ cảm thấy trúc xấu lại mọc ra măng tốt, đối với Tương Tư chẳng những thêm phần khoan dung cũng có một chút đồng tình.
Tương Tư cong cong môi, nếu những người này biết mình nói gì với mẫu thân, chỉ sợ không còn ai cảm thấy nàng là cái cô nương tốt.
Quan thị được Tương Tư đỡ, trong lòng đều tức đến phát hỏa, nàng biết mẹ chồng không thích nàng, nhưng nếu đúng như Tương Tư nói, mẹ chồng khắp nơi giới thiệu Mai di nương là nữ nhân được sủng ái nhất trong nhà, xem nàng địa vị ở đâu? Chân tình của nàng đối với tướng công xem như cái gì? Nàng tuyệt đối không để người khác phá hư tình cảm của phu quân và mình, cũng không tin tưởng tướng công sẽ thay lòng. Nàng đến nay đều tin tưởng lời nói tướng công, hắn sở dĩ nạp Mai di nương, hoàn toàn là vì nữ nhân này câu dẫn hắn, còn lấy lòng mẹ chồng, tướng công lấy nữ nhân này vào cửa cũng là kế sách tạm thời, đối với Mai di nương một chút tình cảm cũng không có, Mai di nương chỉ là một công cụ sinh con!
Tương Tư hoàn toàn không vì nói dối mà chột dạ, mẫu thân bị tình yêu làm mụ mì đầu óc, chỉ sợ cũng không nhận ra lời nói dối đầy lỗ hổng này. Đối với nàng, trong tình huống này nói về cái gì khác, cho dù là về nàng và trưởng tỷ, đều không hữu dụng bằng sủng ái của phụ thân, muốn bài bố mẫu thân, dùng đến tình ái là hữu hiệu nhất. Bằng không phụ thân mấy năm làm sao khiến cho mẫu thân làm bị khuê mật khác xa lánh?
Từ trong tay áo đổi một cái khăn, Tương Tư vừa đi tới linh đường, nước mắt không cần phải mua cũng ào ào rơi xuống.
Nàng quỳ trên mặt đất, nước mắt theo khóe miệng thấm vào cánh môi, hương vị có chút mặn chát. Nước mắt nhu nhược như thế này đối với nàng có chút xa lạ, đời trước nàng quá mức kiên cường, ngay cả tổ mẫu mất, cha mẹ chồng mất, thậm chí trượng phu mất nàng cũng không thể rơi một giọt nước mắt, bằng không bên ngoài sao lại có người nói nàng máu lạnh vô tình? Như thế nào chỉ cần một có người nói nàng cùng tiểu thúc tư thông, trong tộc cũng không có một người hoài nghi?
Trái tim bỗng nhiên thắt lại, sau khi trọng sinh Tương Tư không muốn nhớ tới nhất, chính là người đó khi nàng điên cuồng hắn đã cứu nàng một phen, còn dạy cho nàng rất nhiều điều về nhân sinh thế thái hưởng thụ hoang lạc.. Cũng không biết sau khi nàng chết, nam nhân kia như thế nào?
Dùng khăn xoa xoa gương mặt, mùi hương xộc tới khiến nước mắt nàng càng nhiều, nàng ngây ngốc nhìn tay mình mới thấy mình thật ngây ngốc, nếu nàng chỉ có chín tuổi, nam nhân kia hiện tại chỉ sợ cũng mới mười tuổi, cũng không biết có phải là một thằng nhóc hay chảy nước mũi thích leo cây gây sự hay không!
Nghĩ tới thời điểm nam nhân kia phản nghịch ngớ ngẩn, Tương Tư thiếu chút nữa khóc không được, nhưng đồng thời nổi lên nhàn nhạt tiếc nuối, nếu nàng trọng sinh về trước năm tuổi, sẽ giúp hắn một lần, dốc toàn lực giúp cha mẹ hắn không đến mức chết thảm sớm như vậy.. Mà như vậy nói không chừng nam nhân kia cũng có thể giống đại ca nhà mình, thích chơi bời lêu lổng ăn chơi trác táng, không phải là một người luôn tịch mịch thống khổ, chuyện gì cũng chỉ biết giấu trong đáy lòng.
Vừa quỳ vừa khóc, tuy là Tương Tư tâm tính kiên định rốt cuộc cũng duy trì không lâu, nàng không phải nữ nhân hai mươi tuổi đầu như đời trước, hiện tại nàng chỉ có chín tuổi, vẫn là một đứa trẻ mềm mại.
Lão thái thái là trưởng bối, rơi vài giọt lão nước mắt tượng trưng đã được đại bá tự mình nâng vào bên trong nghỉ ngơi. Cha Tương Tư bởi vì hôm nay muốn chọn chủ lương, cho nên dù muốn trốn đi cũng không thể không lưu tại linh đường mặc áo tang, lại nói hắn là một người luồn cúi, nơi đây có thể kết giao nhiều người quyền quý, dù mệt nội tâm luôn là nhảy nhót.
Quan thị quỳ gối ở linh đường lung lay sắp đổ, nhưng vẫn còn lưu giữ một tia thanh tỉnh, hai con mắt khóc thành quả đào lớn, cũng không biết là thật sự vì lão Bá gia khổ sở, hay là lại nghĩ tới chuyện thương tâm gì.
Tương Tư trộm xoay cổ một chút, ánh mắt nhìn đến trưởng huynh Mạnh Cao Bằng biểu tình không kiên nhẫn, Mạnh Quế Chi lấy cớ mình là com vợ lẽ trốn ở góc phòng, quỳ đều không quỳ mà trên mặt đất ngồi một hồi cơ hồ mơ màng sắp ngủ.
Lại xem trưởng tỷ nhà mình cũng không biết từ khi nào chạy đến bên người trưởng nữ đại phòng Mạnh Tân Đồng, nàng thấp giọng mang theo ý cười lấy lòng, nhưng Mạnh Tân Đồng vẫn chỉ nhàn nhạt, nói chuyện câu được câu không, chỉ chiếu cố một chút bên người tiểu muội muội Mạnh Trần Tích.
Tương Tư bĩu môi, nàng ở đây thành người cô đơn rồi.
Lại khóc một hồi lâu, Tương Tư cảm thấy khăn đều không còn mùi vị, từ cửa hông phía sau linh đường lúc này có hai người đi ra, Tương Tư nhìn lạ mặt nhưng cũng nghĩ rằng không phải người ngoài, hai thiếu niên này đều ăn mặc đồ tang giống nhau, trên đầu đeo khăn trắng, một bước tiến vào thấy một người cũng mảnh khảnh, sau gót tiến vào là một đứa trẻ lùn béo, thoạt nhìn thực phúc hậu.
Thiếu niên vóc dáng cao biểu tình thực ôn nhu, hắn đến trước mặt Mạnh Tân Đồng và Mạnh Nhược Di nói gì đó, còn sờ đầu nhỏ Mạnh Trần Tích, lúc sau thực đi nhanh đến chỗ Tương Tư và Quan thị đang quỳ, rủ áo quỳ xuống đối với Quan thị nói: "Thân mình thẩm thẩm có phải không ổn hay không, hay người đi vào nghỉ ngơi một lát, mẫu thân con cố ý kêu con lại đây nhìn xem. Nhị muội muội tuổi còn nhỏ cũng không thể quỳ lâu, nơi này không bằng liền giao cho nam nhân chúng con đi."
Tương Tư chỉ cảm thấy buồn cười, đứa nhỏ này lông tóc còn chưa mọc, lại tự xưng nam nhân, nhưng nàng cũng nhớ ra thân phận hai thiếu niên này, hắn là Định An Bá đích trưởng tôn, phía sau hắn là Định An Bá đích thứ tôn, tương lai hai người đều rất vinh quang, tuổi niên thiếu bọn họ đã là con nhà người ta trong mắt các trưởng bối.
"Tư tỷ nhi có mệt hay không?"
Đối với ánh mắt quan tâm của trưởng huynh đại phòng, Tương Tư thấy vô cùng kì lạ, dù nàng không thật sự mệt mỏi, nhưng những lời này nàng từ đời trước đến kiếp này chỉ hẳn đây là người đầu tiên trong nhà hỏi.
Nàng có mệt hay không?
Nàng thật sự mệt mỏi, mệt đến mức đối với người nhà này không còn mang nổi yêu hận, tương lai nàng hi vọng có thể sống vui vẻ bình an, hi vọng tương lai có được thanh danh tốt gả cho một nam nhân đáng tin cậy, sinh đứa con đáng yêu của riêng mình. Đời trước nàng sống được quá kịch liệt, giống như một đóa hoa lửa chỉ nhận về đau khổ, một chút niềm vui cũng không có, duy nhất khát vọng từ trong sâu thẳm linh hồn dâng lên, nàng chỉ mong cầu bình an cả đời, nàng lười nhác lãng phí tinh lực cố nắm bắt những thứ hưởng thụ nàng không thể có lãng phí một lần trọng sinh.
Tâm mênh mang một mảnh, nước mắt Tương Tư lại rất trung thực rơi xuống.
Mạnh Hoắc Nhiên trước nay không gặp một cô bé nào khóc đẹp đến như vậy, nàng khóc khiến nhân tâm đều rối loạn, hắn không hề nghĩ ngợi, đứng lên liền bế cả Tương Tư nhất thời không có phản ứng.
"Đoan Chính, ngươi đỡ thẩm thẩm đi phía sau nghỉ ngơi. Tư tỷ nhi sợ là khóc mệt rồi, cả người đều ngây ngốc, ta mang bé đến bên trong nghỉ ngơi một chút, lại tìm ma ma nhìn xem." Nói xong, cũng không đợi Mạnh Đoan Phương đáp lời, liền trực tiếp ôm Tương Tư đi về hướng cửa hông ban nãy.
Tương Tư nhắm mắt lại, chỉ là đôi mắt như thể cùng tâm cảm nhận nỗi đau như nhau, nước mắt đời trước không thể rơi xuống, lúc này đều có thể rơi nhẹ nhàng, nàng vì bản thân ở đời trước mà bi thương.
Không có tiếng khóc, chỉ là đầu vai đã bị nước mắt làm ướt một mảnh, Mạnh Hoắc Nhiên vỗ phía sau lưng Tương Tư, hắn cảm thấy tiểu muội muội của mình cũng chưa làm hắn đau lòng như vậy.
Mạnh Tân Đồng thấy hắn ôm Tương Tư rời đi, nàng quay đầu nhỏ giọng nói với Mạnh Trần Tích: "Nếu như muội không chịu nổi, chờ lát nữa liền đi theo ma ma đi ra ngoài, trở về nghỉ ngơi một chút."
Mạnh Trần Tích chớp mắt to, nhìn bóng dáng Mạnh Hoắc Nhiên có chút ganh tị, nhưng lại nhìn Tương Tư mảnh mai, cảm thấy không yên tâm, liền lặng lẽ hỏi: "Muội lát nữa có thể đi nhìn xem đường tỷ Tương Tư không ạ?"
Mạnh Tân Đồng nói: "Muội đi hỏi qua mẫu thân lại nói."
Bên tai nghe tỷ muội đối thoại, Mạnh Nhược Di khẽ cắn môi giật giật tê mỏi đùi, nàng lại thấy Quan thị được Mạnh Đoan Phương đỡ đi ra ngoài, liền nhịn không được, đối với Mạnh Tân Đồng một mặt bài trừ cười nói: "Mẫu thân ta sợ thân mình chịu đựng không nổi, ta đi nhìn một cái, xin lỗi Tân Đồng tỷ."
Mạnh Tân Đồng nhìn nàng một chút, nhưng vẫn như cũ ạnh nhạt nói: "Các ngươi vốn là khách nhân, cứ tự nhiên là được."
Mạnh Nhược Di chỉ cảm thấy công phu hôm nay đều uổng phí, trong lòng hiện lên vài tia tàn nhẫn, nhưng cũng không dám đắc tội Mạnh Tân Đồng, cuối cùng đành phải miễn cưỡng gật gật đầu, chống bò dậy, đuổi theo Quan thị liền đi.
Mạnh Cao Bằng thấy đại tỷ đều đi rồi, hắn lén lút lui ra phía sau, thấy cha không lưu ý liền theo chân tường chạy ra ngoài. Hắn đã chạy, sao Mạnh Quế Chi còn có thể giữ? Nha đầu này cũng long lóc bò dậy chạy ra ngoài.
Lúc này, trên linh đường thượng cũng chỉ còn lại Mạnh gia đại lão gia Nhị lão gia, còn có một ít thân thích Mạnh gia, cùng Mạnh Tân Đồng và Mạnh Trần Tích quỳ thẳng tắp.[/BOOK]