Trọng Sinh [Edit] - Chồng Yêu Siêu Nuông Chiều Tôi - Vọng Nguyệt Tồn Nhã

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hương Hoàng93, 15 Tháng một 2021.

  1. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    CHỒNG YÊU SIÊU NUÔNG CHIỀU TÔI

    Tác giả: Vọng Nguyệt Tồn Nhã

    Editor: Hoàng Hương

    Thể loại: Trùng sinh, ngôn tình, hiện đại, sủng ngọt.

    Độ dài: 1098 chương

    Lịch đăng truyện: Đăng khi rảnh ^^

    Link: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Hương Hoàng93

    [​IMG]

    Văn án:

    Sống lại một lần, cô thề phải đền bù cho người đàn ông yêu cô này, lại không nghĩ sau khi kết hôn bị sủng đến eo đau chân mỏi, cô xoa eo nhỏ bất mãn lên án

    "Em muốn ly hôn!"

    "Ly hôn?"

    Con ngươi người đàn ông nheo lại nguy hiểm, một bên cởi nút áo sơmi, một bên đem cô bức đến bên giường.

    "Lặp lại lần nữa thử xem, hử?"

    "..."

    Anh là người đàn ông máu lạnh vô tình cấm dục trong lời đồn đãi, bên ngoài lại hoành hành ngang ngược, không người dám chọc. Chỉ có cô dám ngồi ở trong lòng ngực anh, đối anh ngang ngược không nói lý lại còn có thể khiến anh mặt đầy sủng nịch, vui vẻ chịu đựng.

    Mục lục:

    Chương 1~Chương 9

    Chương 10~Chương 19

    Chương 20~Chương 29

    Chương 30~Chương 39
     
    kikiki, Huynhf, Pingu778848 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng mười một 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương1: Anh không cho phép cô chết.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chạng vạng tối, vũng bùn trên mặt đất vùng ngoại thành, một cô gái tóc dài mặc áo len vàng nhạt, máu me khắp người nằm ở nơi đó. Áo len vàng nhạt cũng nhuộm đỏ hơn phân nửa.

    Trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người kia, đã sớm không có một tia huyết sắc.

    Mà ở trước mặt cô, một cô gái khuôn mặt trang điểm tinh xảo đứng ở nơi đó, cao ngạo nhìn vào cô gái bên trong vũng bùn.

    "Thời Duy Hạ, cô không phải rất biết quyến rũ đàn ông sao, tôi ngược lại muốn xem xem, không có gương mặt kia, còn có ai nguyện ý nhìn cô nhiều hơn một chút!" Cô gái cuồng tiếu một tiếng, xuất ra một thanh chủy thủ sắc bén.

    Một khắc chủy thủ lạnh buốt rạch lên trên da mặt, Thời Duy Hạ đau tan nát cõi lòng. Nước mưa lạnh buốt rơi trên vết thương, cô đau đến toàn thân kịch liệt run rẩy.

    "Đau không? Đau là đúng rồi. Thời Duy Hạ, cô biết không, tôi chính là thích xem bộ dáng đau khổ của cô!" Cô gái kia hưng phấn cười.

    "Coi như làm quỷ, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho các ngườii!" Thời Duy Hạ cắn răng, dùng hết chút sức lực cuối cùng, hung tợn nói.

    Là cô quá ngu, bị cừu hận che đậy hai mắt, một lòng chỉ muốn báo thù mà tin lầm đôi cẩu nam nữ này. Cuối cùng lại bị bọn họ hại cửa nát nhà tan, trước khi chết còn bị bọn họ nhục nhã thế này.

    Đáng tiếc là, cho tới bây giờ cô mới nhìn rõ bộ mặt thật của bọn họ.

    Nếu như cô có thể biến thành quỷ, cô nhất định sẽ tìm đôi cẩu nam nữ này lấy mạng!

    Nghĩ đến đây, đáy mắt Thời Duy Hạ tràn đầy hận ý, nhìn về phía người người đàn ông mặc bộ tây trang màu xám bạc đứng sau lưng cô gái vẫn một mực không nói một lời kia.

    Mưa lớn vẫn đang rơi, một đoàn xe trong mưa to, vọt tới vùng ngoại thành hoang vu.

    Thắng gấp, chiếc xe màu đen cầm đầu bỗng nhiên ngừng lại.

    Xe còn chưa dừng hẳn, cửa xe bỗng bị đẩy ra.

    Cạch một tiếng.. Một thân ảnh cao to, mạnh mẽ từ ghế sau xe bước xuống.

    Mặc dù có chút chật vật, nhưng khí tràng cường đại trên thân người đàn ông như cũ không giảm. Anh tuyệt không chú ý bùn trên người, đôi mắt chăm chú nhìn về phía cách đó không xa.

    Khi ánh mắt của anh rơi vào thân ảnh gầy yếu bên trong vũng bùn, trên khuôn mặt tuấn mỹ là biểu tình biến sắc!

    "Ông chủ, người không sao chứ!" Bảo tiêu đưa tay muốn dìu anh.

    "Cút đi!" Người đàn ông chán ghét đẩy bảo tiêu ra, liều mạng chật vật trên lớp bùn đất, nhanh chóng chống gậy hướng phía thân ảnh nằm trong vũng bùn kia mà đi đến.

    Cho đến khi đến bên cạnh cô, người đàn ông mới bỏ gậy chống trên tay xuống.

    Ầm một tiếng, anh thẳng tắp ngã xuống bên cạnh cô, trên khuôn mặt anh tuấn kia tràn đầy vẻ thống khổ.

    "Thời Duy Hạ, không cho phép chết, nhanh mở to mắt cho tôi!"

    Thanh âm bá đạo vang lên, anh bỗng vươn hai tay đem cô vô cùng bẩn thỉu ôm vào trong ngực, mặc cho máu trên mặt cô lưu lại trên áo sơ mi trắng của anh.

    Không cho phép chết!

    Anh không cho phép cô chết!

    Khi thanh âm bá đạo mà cô đã từng vô cùng chán ghét vang lên lần nữa, Thời Duy Hạ chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn thấy chính là khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ như cũ kia.

    Chỉ có điều.. mới mấy ngày không gặp, anh lại trở nên tang thương rất nhiều.

    Trong trí nhớ của cô, người đàn ông này từ trước đến nay vô cùng khinh người, bây giờ lại giống như lập tức già đi rất nhiều tuổi.

    "Thời Duy Hạ, em cho rằng chết liền có thể thoát khỏi tôi sao? Coi như em biến thành quỷ, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho em!" Người đàn ông hạ mắt nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo là vô tận phẫn nộ!

    Coi như đời này cô làm qua không ít chuyện bốc đồng, anh cũng chưa từng chân chính trách tội cô!

    Nhưng điều duy nhất anh không cách nào cho phép, là cô muốn vĩnh viễn rời đi anh.

    Nghe người đàn ông nói, trong lòng Thời Duy Hạ lại là một trận đắng chát.

    Cô vẫn cho là, cha mẹ chết là do anh hại, cho nên.. Hận anh nhiều năm như vậy, cũng tổn thương anh nhiều năm như vậy.

    Cô cả đời này, tất cả đều là sai lầm.

    Cảm giác khí lực thân thể từng chút từng chút bị rút đi, Thời Duy Hạ rốt cuộc không còn khí lực để nói gì, chỉ là gượng chống lại nhìn anh một cái. Trên thế giới này người đối với cô tốt nhất là anh, vậy mà.. lại là người trước kia cô hận nhất.

    Cô rất muốn nói với anh một câu thật xin lỗi, đáng tiếc.. cô lúc này cũng không còn cách nào mở miệng.

    Cô phí sức giơ tay lên, hồi lâu.. rốt cục đụng phải khuôn mặt người đàn ông.

    Cô đột nhiên dừng động tác, trên khuôn mặt vô cùng thê thảm là ánh mắt ôn nhu chưa bao giờ thấy qua, làm cho thân hình người đàn ông cứng đờ.

    Trên mặt Thời Duy Hạ lại gượng ra một cái mỉm cười.. Không đến hai giây, cô rốt cuộc nhịn không được, tay rủ xuống.

    Nhưng vào lúc này, âm thanh tiếng súng đột nhiên vang lên, máu nóng của người đàn ông, rơi xuống trên mặt của cô.

    Thời Duy Hạ khiếp sợ trợn to hai mắt.. người đàn ông lại đưa tay, vuốt lên vết thương sớm đã chồng chất trên mặt cô, trong đôi con ngươi đen nhánh tràn đầy thâm tình.. Khuôn mặt từ trước đến nay luôn nghiêm túc lạnh lẽo, lộ ra một tia mỉm cười.

    "Tôi đã nói, coi như em chết rồi, cũng đừng mong thoát khỏi tôi.." Anh cúi đầu, đặt một nụ hôn trên khuôn mặt khó coi của cô.

    Tiếng nói vừa dứt, anh ôm cô cùng đổ vào bên trong vũng bùn.

    Thời Duy Hạ chậm rãi nhắm hai mắt lại, nghe tim của anh và cô đập cùng một nhịp.. Từng chút từng chút yếu dần, cho đến khi, biến mất.

    - -Long Đình Dạ, nếu như còn có kiếp sau, em nguyện ý dùng hết thảy đến đền bù cho anh.

    Cô âm thầm phát thệ, thế nhưng là, hết thảy đều đã không kịp.

    Tứ chi giống như bị thứ gì ghìm lại không thể động đậy, có đau một chút, có chút chua, thì ra người chết vẫn sẽ có cảm giác.

    Người đàn ông kia khí tức cường đại, làm cô sắp không thở nổi, giống như là sắp ngạt thở.

    "Ưm.." Đôi môi bị gắt gao ngăn chặn, trong cổ họng, không tự chủ phát ra một thanh âm. Mà chóp mũi, cùng giữa răng môi, là một cỗ khí tức cùng xúc cảm cô từng vô cùng quen thuộc..

    Ngay khi cô vừa muốn mở hai mắt ra, bên tai liền truyền đến thanh âm trong trẻo lạnh lùng nhưng lại sắc bén của người đàn ông.

    "Không tiếp tục giả chết nữa?"

    Thanh âm của người đàn ông vừa rơi xuống, thân thể Thời Duy Hạ lại run lên một cái..

    Đang lúc cô khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn xem người đàn ông, người kia mang theo tiếng nói không thể ngăn được tức giận vang lên bên tai.

    "Thời Duy Hạ, học được bản lĩnh rồi, dám hạ dược cho tôi?" Ngón tay thon dài, dùng sức bắt lấy cằm cô, buộc cô đối diện cặp mắt lạnh lùng kia.

    Trên khuôn mặt tuấn mỹ, biểu tình như băng sương.

    Xem ra anh đối với cô quá dễ dãi! Trước ngày đại hôn, cô vì đào hôn mà dám hạ dược anh, liều lượng lại còn không nhẹ, để anh ngủ trọn vẹn một ngày!

    Đối mặt với người đàn ông đang tức giận, Thời Duy Hạ nằm dưới người anh, biểu tình trên mặt cũng chỉ có chấn kinh cùng không thể tin được.

    Cô mở to hai mắt, quan sát tỉ mỉ dáng vẻ người đàn ông đang đặt cô ở dưới thân lúc này.

    Khuôn mặt người đàn ông vô cùng tuấn mỹ, thế nhưng cặp mắt đen như mực lại tràn đầy lạnh lẽo cùng sắc bén..

    Mà thanh âm cùng ngữ khí bá đạo đến không nói đạo lý kia trừ Long Đình Dạ ra, còn là ai được nữa..

    Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô song của người đàn ông, hốc mắt Thời Duy Hạ lập tức đỏ lên.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng chín 2021
  4. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 02: Là anh!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bọn họ là đến âm phủ, cho nên.. mới lại gặp nhau sao?

    Thấy Thời Duy Hạ trầm mặc không nói, tức giận trong lòng người đàn ông chưa tiêu. Đang lúc mặt anh âm trầm dự định nói thêm gì nữa, ánh mắt lại rơi vào đôi mắt bình thường linh động kia của cô.

    Lúc này, đôi mắt cô đã sớm trở nên đỏ bừng, giống như tùy thời có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào..

    Thấy thế, ánh mắt người đàn ông dừng một chút, biểu tình lạnh lùng trên khuôn mặt tuấn mỹ đột nhiên thay đổi.

    Đây là lần đầu tiên cô lộ ra dáng vẻ ủy khuất ở trước mặt anh, cô dĩ vãng cho tới bây giờ ở trước mặt anh, chỉ có chán ghét cùng hận ý.

    Cô gái điên cả ngày làm trời làm đất cùng anh đối nghịch, đột nhiên bộ dáng trở nên ủy khuất, làm anh bỗng chốc bối rối..

    Anh mím chặt đôi môi mỏng, dừng lại vài giây đồng hồ mới đột nhiên nghĩ đến điều gì. Anh hạ mắt nhìn xuống sợi dây thừng đang siết chặt trên cổ tay và cổ chân cô, khuôn mặt anh cứng đờ.

    "Một đám ngu xuẩn!" Anh tức giận mắng một câu.

    Anh chỉ phân phó thủ hạ đem cô trói lại nhốt ở chỗ này chờ anh trở về, cũng không có kêu bọn họ xuống tay nặng như vậy!

    Tiếng nói vừa dứt, anh buông thỏng tay xuống, ngồi xuống bên giường, sau đó đưa tay lên nhanh chóng cởi dây trói trên tay và chân của cô, tiện tay ném dây thừng trên mặt đất.

    Khi ánh mắt sắc lạnh rơi vào vết hằn đỏ trên cổ tay cô, trong ánh mắt sắc bén lại nhiều hơn mấy phần tức giận.

    Chỉ là, khi anh lại thấp hạ con ngươi nhìn về phía cô, cô đang vô cùng nghiêm túc nhìn anh chằm chằm. Chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, biểu tình dường như càng thêm ủy khuất..

    Thân thể người đàn ông cứng đờ.

    "Không thoải mái sao?" Anh thở dài, nghiêm mặt hỏi cô.

    Thời Duy Hạ không nói gì, chỉ ngẩng đầu, vô cùng chăm chú nhìn mặt anh, sau đó.. nhịn không được đưa tay ra, sờ về phía khuôn mặt người đàn ông.

    Lòng bàn tay cô truyền đến xúc cảm ấm áp chân thực, Thời Duy Hạ vậy mà giật mình..

    Còn sống..

    Giờ khắc này, ngoại trừ cảm nhận được nhiệt độ chân thực trên người anh ra, cô còn cảm nhận được, nhịp tim của mình, cũng là chân thực.

    Không kịp suy nghĩ đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, Thời Duy Hạ cũng đã khống chế không nổi nội tâm kích động, đầu nhào vào trong ngực người đàn ông!

    Là anh! Là anh!

    Cuối cùng Thời Duy Hạ mới dám xác định, đây hết thảy đều là sự thật.

    Cô không nằm mơ, người đàn ông ở trước mặt thật sự là chồng cô, Long Đình Dạ.

    "Xin lỗi.. xin lỗi.." Cô dùng sức vươn hai tay, ôm chặt lấy eo anh, vùi đầu vào trong ngực anh.

    Một khắc cô nhào vào trong ngực anh này, thân thể người đàn ông bỗng dưng cứng đờ, vẻ kinh ngạc thoáng qua trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh.

    Anh hạ mắt, nhìn người con gái giống như một con mèo nhỏ nhào vào ngực anh, lông mày cau lại.

    Trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo, hiện lên một tia mất tự nhiên.

    Đây là lần đầu tiên cô.. chủ động ôm anh!

    Tay anh dừng lại giữa không trung, hồi lâu sau.. mới chậm rãi, ôm lấy eo cô gái.

    Thời Duy Hạ mặt tựa trên lồng ngực người đàn ông, có chút không biết đủ hướng tứ phía trong ngực anh mà cọ xát, một chút lại một chút nghe.. tiếng tim anh đập mạnh mà có lực. Sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận khí tức vô cùng quen thuộc này, trong lòng lại là cảm giác vô cùng an tâm.

    Trước kia cô, hẳn là làm sao cũng không nghĩ ra, người đàn ông bị cô xem như ác ma, lại có thể mang đến cho cô cảm giác an toàn như vậy.

    - - Cốc cốc!

    Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng chín 2021
  5. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 03: Cút ra ngoài!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không chờ người đáp lại, cửa phòng liền trực tiếp từ bên ngoài đẩy ra.

    "Thái thái, đây là đồ sạch sẽ cho cô.." Người hầu bưng một chồng quần áo sạch đi tới, khi nhìn thấy trên giường hai người ôm nhau cùng một chỗ, biểu tình biểu lộ ra như gặp quỷ, giống như nhận được kinh hãi gì to lớn lắm.

    Long gia từ trên xuống dưới, ai mà không biết Lòng Đình Dạ và Thời Duy Hạ bất hòa, thậm chí nhiều lần buông lời muốn đồng quy vô tận. Hai người mỗi lần vừa thấy mặt, đều sẽ huyên náo gà bay chó chạy, một người nhao nhao muốn treo cổ tự sát, một người tức giận đóng sập cửa mà đi!

    Mà lúc này, bọn họ vậy mà thân mật ôm nhau!

    Thật sự là gặp quỷ..

    Đang lúc người hầu khiếp sợ không gì sánh nổi khi nhìn thấy hai người trên giường lớn, một đạo thanh âm cực kỳ không vui chợt vang lên.

    "Cút ra ngoài!"

    Tiếng nói vô cùng lạnh lùng, người hầu kinh ngạc một chút, không dám nói thêm một chữ liền nhanh chóng quay người rời khỏi phòng.

    Trong căn phòng lập tức lại yên tĩnh trở lại..

    Thời điểm nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tràn đầy áy náy của cô gái kia trong lồng ngực mình, tim Long Đình Dạ không hiểu sao lại đập mạnh.

    Trong lòng, lập tức trở nên rất loạn!

    Một giây sau, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ ảo não.

    Một cái ôm mà thôi, lại làm cho anh dao động!

    Trước lúc này, anh rõ ràng phẫn nộ muốn bóp chết cô!

    "Thời Duy Hạ, đừng tưởng như vậy tôi sẽ bỏ qua em!" Anh nhếch môi mỏng, nhìn cô gái trong ngực, ẩn nhẫn tức giận nói.

    Cô đừng tưởng rằng, dùng những chiêu này xin lỗi anh thì anh sẽ bỏ qua hành động của cô!

    Có trời mới biết khi anh nhận điện thoại của thuộc hạ, biết được cô chạy tới nước ngoài tìm ba cái tiểu thịt tươi, có bao nhiêu ý nghĩ muốn bóp chết cô!

    Thanh âm tức giận của Long Đình Dạ rốt cuộc làm Thời Duy Hạ hồi thần lại, ý thức được sự tình không thích hợp.

    Cô từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn lại căn phòng hiện tại cô đang ở.

    Đập vào mắt.. Là một phòng ngủ phong cách Châu Âu xa hoa. Giường lớn màu trắng kiểu dáng Châu Âu, cùng bên trong hết thảy phòng ngủ này, cô đều vô cùng quen thuộc..

    Căn phòng ngủ này, chính là sau khi cô đến biệt thự của Long Đình Dạ, vẫn luôn ở trong căn phòng này.

    Trước mắt là hình ảnh vô cùng quen thuộc, khiến Thời Duy Hạ hoảng hốt trong lòng một trận.. Nơi này, là thế giới hiện thực?

    Thế nhưng là, cô làm sao lại về tới đây, mà Long Đình Dạ cũng ở nơi này.. Cô nhớ rõ ràng, cô chết rồi.. mà Long Đình Dạ, cũng tuẫn tình theo cô.

    Nghĩ đến đây, cô cúi đầu, nhìn trên người mình.

    Chỉ mặc váy viền ren trên thân, cũng không có bất kỳ vết thương gì.

    Trong nội tâm cô một trận kinh ngạc, sau đó lại vô thức đưa tay sờ khuôn mặt của mình.

    Trên mặt không có chút nào đau đớn, cũng không có chạm đến bất kỳ vết thương nào.

    Đây là có chuyện gì..

    Thời Duy Hạ mặt mũi tràn đầy không hiểu ngẩng đầu, tiếp tục nhìn người đàn ông ở trước mắt, đánh giá anh.

    Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, nút áo mở hai viên lộ ra lồng ngực căng đầy bên trong, mà cặp chân dài hoàn mỹ kia, thì bị quần dài màu đen bao lấy.

    "Chân của anh.."

    Chân của anh, giống như không có việc gì..

    Anh không có tàn phế!

    Mặc dù cô cũng không hiểu đây là xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng không hiểu sao lại kích động, nước mắt nhịn không được rơi xuống.

    Cô đột nhiên rơi nước mắt, khiến thân thể Long Đình Dạ cứng đờ.

    Anh thấp con ngươi, nhìn dáng vẻ cô đỏ hồng mắt rơi lệ, không khỏi nhăn lại lông mày.

    Mới vừa rồi trên khuôn mặt tuấn tú còn tràn đầy tức giận, biểu tình nhưng trong nháy mắt.. lại trở nên phức tạp.

    Anh là làm sao vậy, lại bởi vì mấy giọt nước mắt của cô mà tâm tình bỗng nhiên trở nên phiền não!
     
    Mon798, chamm, lee ruby37 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng chín 2021
  6. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 04: Tràn ngập sợ hãi đối với người đàn ông này.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một giây sau, thần sắc anh có chút không được tự nhiên dời ánh mắt đi, khó chịu hừ lạnh nói.

    "Thời Duy Hạ, chuyện này giải thích không rõ ràng, đừng trách tôi lòng dạ ác độc!"

    Tiếng nói vừa dứt, anh giơ tay lên, lần nữa nắm cằm của cô, ánh mắt lạnh lẽo.

    "Bọn hắn đụng cô rồi?" Anh giật giật môi mỏng, thanh âm lạnh lẽo hỏi cô.

    "Cái gì?" Thời Duy Hạ bị anh làm cho không hiểu ra sao, kinh ngạc nhìn anh, lại bị bộ dáng lúc này của anh làm giật nảy mình.

    Đôi mắt màu đen của người đàn ông nhìn chòng chọc vào cô, ánh mắt sắc bén giống như muốn nuốt sống cô tới nơi.

    "Chớ cùng tôi giả ngu, lần này cô đào hôn, là vì ba cái con hát kia?" Long Đình Dạ biểu tình lạnh lẽo nhìn cô, từng câu từng chữ chất vấn cô.

    "..."

    Khi Thời Duy Hạ vẫn còn kinh ngạc, tiếng nói mang theo tức giận của người đàn ông tiếp tục vang lên.

    "Cô cho rằng lên đầu đề liền có thể làm tôi tức chết, để tôi ly hôn với cô?"

    Lúc này, đại não Thời Duy Hạ càng là một mảnh hoảng hốt.. Tình cảnh này, bao gồm những lời anh nói kia, cô đều quen thuộc như vậy.

    Bởi vì, hết thảy những gì cô đang trải qua lúc này, đều giống năm năm trước như đúc.

    Năm đó hai mươi tuổi, cô bị buộc gả cho anh. Cô thời điểm đó, đối với người đàn ông này tràn ngập sợ hãi cùng hận ý..

    Cho nên vào ngày hôn lễ, ban đêm cô hạ độc trong chén rượu của anh, sau đó liều lĩnh trốn. Đồng thời ngày hôm sau cùng ba tiểu thịt tươi lên trên đầu đề, mạnh mẽ nhục nhã anh một phen.

    Đáng tiếc.. không đến một ngày, cô liền bị anh cho người bắt trở về. Từ đó về sau, cô mất đi tất cả tự do.

    Mà liền cùng một ngày, anh trai cô cũng xảy ra ngoài ý muốn, cô vẫn luôn cho là anh làm.

    Cũng chính là từ đó về sau, cô đối với anh càng là hận thấu xương, đã làm chuyện sai lầm nhiều lần.. Hại chết mình, cũng hại chết anh.

    Hồi tưởng lại những chuyện cũ kia, tâm tình Thời Duy Hạ trở nên vô cùng phức tạp.

    Cô rõ ràng đã chết rồi, nhưng bây giờ lại sống lại, đồng thời, trải qua sự tình trước kia từng trải qua..

    Nói cách khác, cô trở lại thời điểm hai mươi tuổi?

    Cô sửng sốt không ra bộ dáng, khiến Long Đình Dạ có chút không vui.

    "Trả lời tôi, những tên đáng chết kia đụng vào em rồi?"

    Ngay thời khắc Thời Duy Hạ xuất thần, tiếng nói tràn đầy tức giận của người đàn ông lại vang lên bên tai cô.

    "A.." Cường độ ngón tay trên cằm cô bỗng nhiên biến lớn hơn, Thời Duy Hạ bị đau cắn cắn môi.

    Khí tràng của Long Đình Dạ rất cường đại, chỉ là một câu chất vấn, liền khiến lòng Thời Duy Hạ không khỏi run lên một cái.

    Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao trước kia cô lại chán ghét anh như vậy. Người đàn ông này quá cường thế bá đạo, dưới cái nhìn của cô tựa như cái đồ biến thái.

    Thế nhưng giờ này khắc này, cô nhớ đến mình trước khi chết, một khắc anh tuẫn tình theo cô, làm thế nào cũng chán ghét anh không nổi.

    Trước khi chết cô đã từng thề, nếu như còn có cơ hội, cô nhất định phải đền bù tất cả..

    Thấy cô chậm chạp không trả lời, Long Đình Dạ không vui nhăn lại lông mày, biểu tình âm lạnh.

    Thời Duy Hạ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, mới phát hiện ánh mắt người đàn ông, lúc này nhìn chằm chằm môi cô.

    "Những tên kia hôn em rồi?" Anh mím chặt môi mỏng, ẩn nhẫn hỏi cô, biểu tình trên khuôn mặt rất đáng sợ.

    Phảng phất chỉ cần cô dám gật đầu, anh sẽ lập tức giết chết cô.

    Nhưng cô biết, cho tới bây giờ anh đều không tổn thương cô.

    Trước kia cô không rõ những điều này, cho nên trong lòng đối với anh tràn ngập e ngại cùng chán ghét.
     
    Mon798, chamm, lee ruby37 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng chín 2021
  7. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 05: Không thích dáng vẻ anh lúc tức giận.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà giờ này khắc này, cô minh bạch hết thảy..

    "Ảnh chụp là em để người ta bày pose, đầu ngón tay em đều không để bọn họ chạm đến. Bọn em chỉ đánh mạt chược một đêm mà thôi."

    Trước kia cô tự đại tùy hứng, những tiểu thịt tươi kia, chẳng qua là công cụ cô dùng để làm Long Đình Dạ tức chết thôi.

    Thời Duy Hạ nói xong, sắc mặt Long Đình Dạ cũng không chuyển biến tốt đẹp, mà hạ mắt tiếp tục nhìn cô chằm chằm.

    Ánh mắt sắc bén, phảng phất muốn nhìn thấu cô.

    Cô biết, anh còn đang hoài nghi cô, đều do cô trước kia quá mức tùy hứng, cho nên anh không tin cũng là bình thường.

    "Anh hẳn là rõ ràng, em muốn làm anh tức chết!" Sợ anh không tin, cô lại lẩm bẩm bổ sung một câu, thành thật đem những tiểu tâm tư trước kia của mình đều nói ra hết.

    Cô vừa mới nói xong, sắc mặt Long Đình Dạ tối xuống.

    Anh đương nhiên so với ai khác đều rõ ràng, cô có suy nghĩ muốn anh chết!

    Anh nhíu chặt lông mày, lấy một loại biểu tình.. khó mà nói rõ nhìn cô.

    Thần sắc trong cặp mắt màu đen kia, Thời Duy Hạ căn bản nhìn không thấu. Trước kia là như thế, hiện tại vẫn như vậy.

    Thấy anh dường như vẫn chưa tin mình, Thời Duy Hạ không khỏi cắn răng, dứt khoát đưa tay đem cầu vai váy ngủ kéo xuống. Sau đó ngửa mặt lên, cố ý da mặt dày nói với anh.

    "Không tin, anh có thể tới kiểm tra!"

    Lông mày Long Đình Dạ nhíu chặt, trầm mặc nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt đảo qua xương quai xanh bóng loáng của cô, biểu tình có chút biến đổi. Thân thể lại không tự chủ, có chút biến hóa.

    Nhiều năm như vậy, không có bất kỳ người con gái nào có thể dụ dỗ anh.

    Nhưng giờ phút này..

    "Em biết rõ em đang làm gì?" Anh giật giật hơi khô chát hầu kết, lên tiếng hỏi cô.

    "Em đương nhiên biết!" Thời Duy Hạ nhấc mặt lên, chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú còn tràn đầy tức giận của người đàn ông.

    Cô không thích bộ dạng lúc anh tức giận, bởi vì.. thời điểm anh tức giận, thật đáng sợ!

    "Long Đình Dạ, về sau em sẽ làm một người vợ tốt."

    Ông trời đã cho cô cơ hội để đền bù cho anh như vậy, cô đương nhiên phải trân quý cơ hội này, đền bù sai lầm trước kia.

    Cô vừa nói xong, trênmặt người đàn ông rõ ràng hiện lên một tia kinh ngạc. Một lát sau liền khôi phục lại vẻ lạnh lẽo nghiêm túc như cũ.

    "Thời Duy Hạ, mánh khóe của em, đối với anh vô dụng!" Anh cau mày, một mặt nghiêm túc nói.

    "Phải không?" Thời Duy Hạ cười, bởi vì cô không tin.

    Nói xong, cô bỗng nhiên vươn hai tay, ôm lấy cổ anh, sau đó ngẩng đầu lên, hôn lên đôi môi gợi cảm kia.

    Thân thể người đàn ông chấn động..

    Đợi anh phản ứng lại được, cô đã lui ra, mở đôi mắt to tròn nhìn anh.

    Anh cau mày nhìn cô với biểu tình phức tạp, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ kinh ngạc.

    "Em có biết mình đang làm gì không?" Anh mím môi, nghiêm mặt cảnh cáo cô.

    Cô không hiểu, cách cư xử của cô ngày hôm nay, đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, đối với anh mà nói có ý nghĩa như thế nào.

    Sau khi nghe anh nói, Thời Duy Hạ nhìn anh chăm chú rồi mỉm cười.

    "Em biết!"

    Cô biết, bây giờ cô bắt buộc phải làm cho anh nguôi giận, nếu không từ nay về sau tự do của cô, sẽ không còn nữa.
     
    520 trannh, Mon798, lee ruby35 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng chín 2021
  8. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 06: Ai dạy em?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe vậy, biểu tình trên mặt Long Đình Dạ khẽ giật mình.

    Một giây sau, anh bỗng buông cô ra, từ trên giường đứng dậy. Ánh mắt anh dịch chuyển khỏi quần áo không chỉnh tề trên người cô, xoay người quay lưng lại với cô.

    Thời Duy Hạ ngẩng đầu nhìn thân hình người đàn ông cao lớn mà thon dài, trong lòng lại tràn đầy cảm kích. Vô cùng cảm tạ ông trời, cho cô cơ hội này để làm lại tất cả!

    "Ai dạy em?" Thanh âm chất vấn trầm ổn lạnh lẽo của người đàn ông đột nhiên vang lên.

    Cô không thích anh đụng vào cô, cô mười tám tuổi liền bị anh định là vị hôn thê, đồng thời vào ở nơi này. Cũng là một năm kia, sau một lần cô chọc giận anh, anh đặt cô ở trên tường phòng tắm mà hôn. Cô nhốt mình trong phòng tắm một buổi tối, đồng thời khóc rất lớn tiếng, mắng anh là biến thái cướp đi nụ hôn đầu của cô.

    Nhưng bây giờ, cô lại biết lợi dụng bản thân, để lấy lòng anh, để anh nguôi giận!

    Nghe thanh âm của anh, Thời Duy Hạ mới hơi thở dài một hơi. Nghe trong giọng nói của anh đã không có bao nhiêu tức giận.

    "Xem phim học được." Cô hếch môi lên, tùy tiện tìm cái cớ.

    Mặc dù cô hiện tại mới hai mươi tuổi, nhưng linh hồn của cô lại mang theo hai mươi sáu năm ký ức đã trải qua. Những cái khác không học được, nhưng trong cuộc sống hôn nhân sáu năm qua cô vẫn luôn muốn giết chết anh, cô rất rõ ràng tính khí kỳ quái của anh, ít nhiều cũng hiểu được phải thuận theo để làm dịu tính khí của anh.

    Nghe cô nói, anh không khỏi lần nữa nhăn mày. Ghé mắt, nhìn lướt qua sau lưng cô gái trên giường một chút, có chút không vui ra lệnh.

    "Về sau bớt xem mấy cái phim rác rưởi đi!"

    Những thứ bậy ba bên ngoài kia, không thích hợp với cô.

    "Ồ.." Nghe anh nói như vậy, Thời Duy Hạ cũng không dám phản bác gì nữa, liền ngoan ngoãn đáp ứng.

    Thấy cô bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn, Long Đình Dạ ngược lại có chút ngạc nhiên, trong lòng giống như có cái gì đó lướt nhẹ qua..

    Không nói thêm gì nữa, anh xoay người đi, nhanh chân đi ra khỏi phòng.

    Thấy anh rời đi, Thời Duy Hạ thở dài một hơi.

    Cũng có chút không hiểu, trước kia cô hận anh, anh giam giữ cô, cô cho là anh muốn mà không được nên biến thái.

    Nhưng bây giờ.. cô chủ động với anh, anh ngược lại giống như không có nhiều hứng thú với cô?

    Trong này, chẳng lẽ là xảy ra vấn đề gì rồi?

    Nghĩ đến đây, Thời Duy Hạ không khỏi đưa tay gãi gãi tóc dài có chút rối bù, phút chốc mờ mịt.

    Không nên a..

    Màn cửa kiểu dáng Châu Âu bị thổi ra, một trận gió lùa vào. Thời Duy Hạ bị lạnh rụt rụt thân thể, nhìn thoáng qua cảnh tượng ngoài cửa sổ, mới phát hiện sắc trời đã tối.

    Cô không khỏi sửng sốt, chợt nhớ tới.. mười giờ tối hôm nay, chính là thời gian anh trai cô xảy ra chuyện.

    Năm mười bốn tuổi đó, lúc nhà tan cửa nát, cha mẹ đều mất, anh trai là thân nhân duy nhất của cô.

    Nhưng vào năm cô hai mươi tuổi này, anh trai lại bị người có ý định mưu sát, phá hư phanh xe, dẫn đến xe mất khống chế đâm vào trong nước.

    Chuyện này đối với cô năm đó đả kích không nhỏ, cho tới bây giờ, khi cô nhớ tới chuyện này, trong lòng vẫn rất khó chịu.

    Thời Duy Hạ quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tủ đầu giường, bây giờ là tám giờ..

    Như vậy nói cách khác, hiện tại anh trai cô còn chưa xảy ra chuyện.. Có lẽ, cô còn có thể đi ngăn cản mọi chuyện phát sinh.

    Nghĩ tới đây, lòng Thời Duy Hạ bỗng trở nên khẩn trương. Không dám lãng phí thời gian nữa, liền từ trên giường đứng dậy, chui vào phòng giữ quần áo, tùy tiện tìm bộ váy liền áo mặc lên. Sau đó ra phòng ngủ, hướng phía dưới lầu nhanh chóng đi đến.

    Mới vừa vặn xuống lầu, muốn đi ra cửa lớn, liền bị bảo tiêu ngoài cổng ngăn lại.
     
    Mon798, lee ruby, Ariana33 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng chín 2021
  9. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 7: Lại thêm một cái khuyết điểm không sợ mất mặt.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thái thái, muộn như vậy, cô còn muốn đi đâu?"

    "Tôi có chuyện quan trọng, bây giờ phải đi ra ngoài một chuyến!" Thời Duy Hạ vội vàng trả lời, coi như ý nghĩ của cô không nhất định có thể thành công, nhưng cô cũng phải đi thử một lần!

    "Thái thái, tiên sinh mệnh lệnh không được sự cho phép của người, cô không thể rời khỏi nơi này." Bảo tiêu ngăn lại Thời Duy Hạ, không có ý để cô rời đi.

    Nghe bảo tiêu nói, trong lòng Thời Duy Hạ có chút ảo não. Đang muốn xoay người đi tìm Long Đình Dạ, sau lưng liền vang lên tiếng nói trầm ổn của người đàn ông.

    "Em muốn đi đâu?"

    "Em có việc gấp muốn ra ngoài!" Thời Duy Hạ xoay người, mới phát hiện anh đã đổi một bộ quần áo, mà trên tóc ngắn còn có chút ẩm ướt, giống như là vừa mới tắm rửa qua.

    Anh vừa rồi đi gấp gáp như vậy, là đi tắm nước lạnh sao?

    "Từ bỏ ý niệm trốn chạy, điều đó đối với em không có chỗ tốt." Mặt Long Đình dạ sắc lạnh, không vui nhắc nhở cô.

    "Em không muốn chạy trốn, em thật sự có việc, anh có thể đi cùng em!" Thời Duy Hạ vội vàng giải thích.

    "Trời không còn sớm, đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi." Long Đình Dạ đưa tay nhìn thoáng qua thời gian, sau đó nhàn nhạt lên tiếng phân phó người hầu.

    "Long Đình Dạ!" Thấy anh không tin mình, Thời Duy Hạ có chút gấp, tức giận cắn răng: "Anh thật không đáp ứng?"

    "Xét theo hành vi trước đó của em, không được." Anh lạnh mắt quét nhìn cô, mặt không biểu tình đáp.

    Nghe anh nói xong, Thời Duy Hạ không còn gì để nói..

    Cũng phải, những lời bây giờ cô nói, trước kia dường như đã lấy cớ dùng qua rất nhiều lần.

    Anh tin tưởng mới có quỷ..

    "Được, hôm nay anh không để em đi, em liền.." Thời Duy Hạ cắn môi, tức đến không có cách nào khác.

    Nghe lời cô nói, Long Đình Dạ ngược lại là một mặt đầy hứng thú nhìn cô, ngược lại có chút muốn biết, cô còn có thể làm trò gì.

    Thấy anh một mặt khinh bỉ biểu tình, trong lòng Thời Duy Hạ cũng có chút không cam lòng.

    Thế là liền dứt khoát cắn răng, lớn tiếng nói!

    "Em liền, cởi áo!"

    Cô không tin, người đàn ông này còn có thể nhẫn nhịn!

    Nhớ kỹ trước kia cô mặc một bộ đồ lộ lưng anh cũng không cho phép.

    Quả nhiên, tiếng nói của cô vừa mới rơi xuống, khuôn mặt người đàn ông liền biến sắc.

    Khi anh còn nhíu mày, Thời Duy Hạ đã đưa tay, làm bộ muốn kéo khóa kéo bên hông xuống.

    "Thời Duy Hạ, em dám!" Thanh âm tức giận của người đàn ông vang lên.

    Long Đình Dạ phẫn nộ đi nhanh tới, đưa tay nắm lấy tay Thời Duy Hạ, không để cô lại cử động nửa phần.

    Con ngươi tràn đầy hàn ý, quét về hai tên bảo tiêu ngoài cổng. Hai người đồng thời kinh ngạc một chút, sau đó vội vàng quay lưng đi, tuyệt đối không còn dám hướng bên này nhìn nữa.

    Mà người hầu một bên cũng lộ ra biểu tình sợ hãi.

    Không nghĩ tới thái thái Thời Duy Hạ luôn luôn bốc đồng, ngoại trừ tùy hứng ngây thơ ra, bây giờ lại thêm một cái khuyết điểm không cần mặt.

    Sau khi Thời Duy Hạ thử tránh thoát tay anh mà không có kết quả, đành phải dịu giọng khẩn cầu anh, cũng cam đoan với anh: "Long Đình Dạ, em thật sự có chuyện vô cùng quan trọng đi làm. Em cam đoan, chờ em trở về, anh nói cái gì em đều đồng ý, làm một Long thái thái giữ khuôn phép!"

    Lời cô nói xong, Long Đình dạ lại chỉ là hừ lạnh một tiếng, sau đó hỏi lại cô.

    "Thời Duy Hạ, em cho rằng tôi sẽ tin em?"

    "Thật.. em thề, nếu như em lừa gạt anh, liền chết không.." Cô còn chưa dứt lời, đã bị anh nắm lấy tay tê rần, sau đó, thanh âm nghiêm nghị vang lên.

    "Ngậm miệng!"
     
    chamm, lee ruby, Ariana30 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng chín 2021
  10. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 8: Không thể lên chiếc xe kia!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "..."

    Thời Duy Hạ kinh ngạc một chút, bị thanh âm của anh hù đến.

    Hai giây qua đi, Long Dình dạ mới quay đầu, nhìn thoáng qua bảo tiêu bên cạnh, phân phó nói.

    "Kêu lái xe tới đây!" Khi nói chuyện, buông tay Thời Duy Hạ ra.

    Trên khuôn mặt tuấn mỹ, không khỏi xẹt qua một tia bất đắc dĩ.

    Những năm này, anh làm ăn trên thương trường gặp phải không ít vấn đề khó khăn, nhưng cho dù là vấn đề lớn hơn nữa, anh bất quá cũng chỉ nhíu mày mà thôi.

    Nhưng duy chỉ có cô.. so với tất cả những vấn đề kia đều khó hơn cả.

    Bởi vì anh căn bản không biết, phải đối đãi với cô thế nào..

    Anh thấy, cô chính là một con nhím. Chỉ cần anh đưa tay, liền sẽ khiến anh vết thương chồng chất, dù cho không thương tổn tính mạng, nhưng vẫn sẽ bị đau.

    "Anh đáp ứng rồi?" Nghe anh nói, Thời Duy Hạ kinh ngạc nhìn anh.

    Anh đồng ý để cô đi ra ngoài rồi?

    "Không đi?" Anh chuyển mắt quét qua cô, rồi quay người đi ra cửa biệt thự.

    "Đi đi! Đương nhiên đi!" Thời Duy Hạ vội vàng lộ ra nụ cười, nhanh chóng đuổi theo bước chân anh.

    Một giờ sau, xe Long Đình Dạ đến gần phòng trinh thám do Thời Tiêu, anh trai Thời Duy Hạ điều hành.

    Cách đó không xa, Thời Duy Hạ trông thấy Thời Tiêu vừa từ phòng trinh thám ra tới, mở cửa chiếc xe màu đen dừng ở cổng phòng trinh thám, ngồi lên trên ghế lái.

    Thấy thế, thần kinh Thời Duy Hạ lập tức căng lên, giống như điên mà hét lên!

    "Đừng! Không thể lên! Không thể lên chiếc xe kia!"

    Không được lên chiếc xe kia!

    Không thể lên chiếc xe kia!

    Phản ứng đột ngột của cô, khiến Long Đình Dạ một bên nhíu mày lại, sau đó liếc qua bảo tiêu ngồi trên ghế lái phụ, lên tiếng phân phó.

    "Ngăn cản anh ta!"

    "Vâng, ông chủ!" Bảo tiêu gật đầu, không chờ xe dừng hẳn, liền đẩy cửa xuống xe, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về hướng chiếc xe kia.

    Chân Thời Duy Hạ đều đã mềm, thấy xe dừng lại, cũng vội vàng đẩy cửa xe ra

    Mà lúc này, bảo tiêu đã đi tới bên cạnh xe, gõ cửa sổ xe, nói câu gì đó.

    Tiếp đó, cửa xe bị đẩy ra, một người đàn ông trẻ mặc áo khoác nâu, từ trong xe bước xuống, đồng thời vừa quay đầu, nhìn về phía cô bên này.

    Người đàn ông mang mắt kiếng không gọng đã dùng nhiều năm, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp. Dưới đèn đường, khuôn mặt ấm áp tươi cười nhìn có vẻ không chân thật, xa xôi như vậy..

    Khi lại một lần nữa trông thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng quen thuộc, Thời Duy Hạ có chút không dám tin vào hai mắt của mình, hốc mắt nháy mắt ướt đẫm.

    Đại khái là bởi vì tâm tình quá mức kích động, liền thùng rác phía trước cũng không trông thấy..

    Thời Duy Hạ không cẩn thận bị vấp, thân thể không kịp chuẩn bị ngã nghiêng về một bên. Ngay khi cô cho là mình sẽ ngã sấp xuống, một bàn tay lớn bỗng từ phía sau ôm lấy eo cô, lưng cô tựa vào một lồng ngực vừa ấm áp lại chắc nịt.

    Thời Duy Hạ sửng sốt.

    "Em không cần chân nữa?" Âm thanh khó chịu của anh từ bên tai truyền đến.

    Cô không biết đi đường phải nhìn đường sao?

    "Xin lỗi.." Thời Duy Hạ vội vàng xin lỗi, nói rồi liền tránh ra ôm ấp của Long Đình Dạ, đi tới phía trước.

    Thấy cô dáng vẻ vội vã, nụ cười trên mặt Thời Tiêu thu hồi, biến thành vẻ lo lắng.

    "Làm sao vậy, có phải là xảy ra chuyện gì.."

    Anh còn chưa dứt lời, Thời Duy Hạ đã nhào vào trong ngực anh, đưa tay ôm lấy anh.

    "Anh.. em rất nhớ anh!" Thời Duy Hạ nghẹn ngào.
     
    Mon798, lee ruby, Ariana32 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng chín 2021
  11. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 09: Sắc mặt em rể hình như không tốt lắm.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giờ khắc này cảm giác giống như là đang nằm mơ, rõ ràng người đã rời đi sáu năm, bây giờ vẫn sống sờ sờ đứng ở trước mặt cô.

    Phản ứng đột ngột của cô, khiến Thời Tiêu kinh ngạc, biểu tình cũng là cảm thấy rất ngờ vực.

    Một lát sau mới đưa thay sờ sờ đầu cô, sau đó cười nói.

    "Con bé ngốc, anh đi qua nơi khác một tháng, không phải đã trở về rồi sao." Nói xong, liền chú ý tới một đạo ánh mắt lạnh lẽo quét đến trên người anh. Anh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua tầm mắt chủ nhân, hai giây sau đó hỏi.

    "Sắc mặt em rể hình như không tốt lắm, có phải là không thoải mái không?"

    Long Đình Dạ mím chặt môi, tuyệt không một lời, mà thần sắc có chút khó chịu nhìn về phía Thời Duy Hạ vẫn ôm cánh tay Thời Tiêu như cũ không buông, sắc mặt trầm xuống. Trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo rõ ràng lộ ra mấy phần không vui.

    "Em tới thật đúng lúc, anh cũng có chút chuyện muốn nói với em." Thời Tiêu thu hồi nụ cười trên mặt, bỗng nghiêm túc nhìn Thời DUy Hạ.

    Nghe vậy, Thời Duy Hạ mới nâng khuôn mặt mặt đầy nước mắt lên.

    Thời Tiêu cúi đầu, tựa ở bên tai cô, nhỏ giọng nói một câu.

    "Cẩn thận Hứa Mặc Trần."

    Thời Tiêu khiến Thời Duy Hạ sửng sốt.

    Giờ khắc này, cô cuối cùng đã rõ, đến cùng là ai muốn hại anh trai cô..

    Là Hứa Mặc Trần sao, bởi vì anh cô phát hiện cái gì đúng không.

    "Được rồi, anh còn có chút việc phải đi nơi khác, chờ trở về lại mời em ăn ngon." Thời Tiêu nhìn thoáng qua thời gian, nói rồi liền quay người lần nữa mở cửa xe.

    Thấy thế, Thời Duy Hạ vội vàng khẩn trương đưa tay níu lại cánh tay anh.

    "Không thể! Không thể lên chiếc xe này!"

    Thấy cô khẩn trương như vậy, biểu tình Thời Tiêu ngược lại hơi nghi hoặc một chút.

    "Đêm qua em nằm mơ, anh lái xe phanh xe lại hỏng.." Thấy Thời Tiêu nghi hoặc, Thời Duy Hạ vội viện cái cớ, đồng thời khẩn trương nói.

    Nghe cô nói như vậy, Thời Tiêu cũng không coi là chuyện gì đáng kể, mà cười cười, ra vẻ không quan trọng nói.

    "Chỉ là một giấc mộng mà thôi, xem ra em gần đây không nghỉ ngơi tốt, nhớ nghỉ ngơi sớm một chút."

    Thấy anh ra vẻ việc không đáng lo, Thời Duy Hạ gấp gáp, cắn răng nói: "Dù sao, anh không thể lên chiếc xe này!"

    Cô đã có thể ngăn cản bi kịch phát sinh, vậy thì cô sẽ kiên quyết không lại để cho anh trai xảy ra chuyện!

    Nhưng mà vào lúc này, Long Đình Dạ một bên cũng nhìn ra mánh khóe, nhìn thoáng qua bảo tiêu bên người.

    "Kiểm tra một chút."

    "Vâng!" Bảo tiêu nhẹ gật đầu, lập tức mở cửa tiến vào ghế lái.

    Thời Duy Hạ vừa định ngăn cản, xe cũng đã khởi động, chẳng qua tốc độ không nhanh, chỉ là chậm rãi hướng phía trước khởi động.

    Chạy không được hai mét, xe liền chậm rãi ngừng lại.

    Sau đó, bảo tiêu mở cửa xe ra, từ trên xe bước xuống, cúi đầu nhỏ giọng nói với Long Đình Dạ.

    "Ông chủ, là thắng xe không ăn!"

    Bảo tiêu vừa nói, vẻ mặt Thời Tiêu cũng lộ ra kinh ngạc.

    "Làm sao có thể, tôi hôm qua rõ ràng còn chạy nó."

    "Cụ thể còn phải đợi đưa đi kiểm tra cẩn thận mới biết được là vấn đề gì." Bảo tiêu liếc qua chiếc thắng xe không ăn kia, sau đó nói tiếp.

    "Chỉ có thể như vậy, hôm nay tôi đánh xe đi trước kiểm tra." Thời Tiêu nhẹ gật đầu, sau đó nhìn cách đó không xa, có một chiếc xe taxi chạy về hướng này, liền đưa tay ngăn lại.

    Xe taxi chậm rãi ngừng lại, khi Thời Tiêu quay người chuẩn bị mở cửa lên xe, mới phát hiện Thời Duy Hạ một mực nắm chặt cánh tay anh, không để anh rời đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng chín 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...