Bạn được Bán Yêu Khuynh Thành mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
282 ❤︎ Bài viết: 854 Tìm chủ đề
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 40: Hãy gọi tên anh

Tối nay thật là đã cười quá nhiều rồi! Chưa bao giờ thấy anh cười nhiều như vậy, có gì đáng để anh ta vui vẻ như vậy sao? Cô lạnh mặt xoay người đi vào bếp, tìm thấy một gói mỳ trong tủ lạnh liền ném cho anh: "Muốn ăn không?"

Kỳ lạ, không phải ở cùng Ngũ Nhược Thủy sao? Sao có thể không mời cô ta đi ăn tối chứ? Còn nữa, hôm nay cô chơi Ngũ Nhược Thủy một vố anh không tìm cô tính sổ sao?

Một đêm này, mọi yêu ghét cuối cùng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Gặp phải Lục Hướng Bắc cô muốn trốn cũng không được. Cô có chút chán ghét cảm giác này, vừa có ý tẩy chaylại vừa trầm mê. Giống như khi cô ở dưới thân anh, vừa hận đôi mắt hấp dẫn như màn sương của anh lại vừa không ngừng run rẩy vì anh. Giống như khi anh thủ thỉ bên tai cô "Niệm Niệm", cô vừa nhớ đến anh khi gọi "Như Kiều" lại vừa không ngừng để trái tim mình chìm đắm trong tình cảm dịu dàng đó. Cô ghét Lục Hướng Bắc và bản thân mình như vậy. Nếu như Lục Hướng Bắc đúng là Lục Thế Mỹ thời hiện đại, một lang sói mắt trắng của hiện thực, lại lang sói, tuyệt tình với cô hơn một chút nữa thì cô đã không do dự. Nhưng anh ta lại cứ như vô tình lại như có tình làm cô đoán không ra, nhìn không hiểu làm người ta thật không biết thế nào, thật khó chịu.

Cô cũng ghét bản thân mình như vậy, mâu thuẫn bối rối, đến bản thân cũng xem thường chính mình rồi. Nhưng mà cô vẫn ném cho mình một cái cớ, nếu như tình yêu trên thế giới này cứ tan tan hợp hợp, đơn giản chỉ cần một chữ "đoạn", quyết đoán một chữ "ly" là có thể giải quyết được thế mà sao vẫn có nhiều người mua dây buộc mình như vậy chứ?

Lục Hướng Bắc trong thời gian hai năm đã thâm nhập vào từng mạch máu của Đồng Thị. Nói một cách nghiêm trọng thì còn liên quan đến vận mệnh Đồng Thị. Cô và Lục Hướng Bắc đã không còn là hai người đơn giản như nữa, vừa co rút dưới thân anh trong đầu lại có rất nhiều phức tạp. Anh phát hiện cô không nhập tâm liền tăng thêm vài phần mãnh liệt mang theo sự trừng phạt va chạm khiến dục vọng của cô khó có thể thừa nhận nổi, trong đầu cũng không thể tiếp tục giả vờ như là không có việc gì nữa.

"Mau gọi tên anh, Niệm Niệm.." – Anh như mộ nhà thoi mien đang dẫn dắt bên tai cô. Tâm lý báo thù tinh nghịch của cô bỗng xuất hiện, những tiếng rên quyến rũ thoát ra từ môi cô, ánh mắt như mờ đi, mái tóc rối loạn nhưng âm thanh phát ra lại là: "Khang Kỳ.. Khang Kỳ.."

Cô rõ ràng cảm thấy sự co cứng của cơ thể anh, sau đó là sự tấn công nhe thác đổ thông thường mỗi khi anh nổi cơn giận. Cô cười thầm, không có người đàn ông nào có thể chịu đựng được việc người phụ nữ dưới thân mình kêu tên một người đàn ông khác kể cả không yêu hay là bất lực, nói dễ nghe là tôn nghiêm, nói không được dễ nghe là chủ nghĩa đàn ông

Sau khi phát tiết xong anh quay người rời đi chứ không ôm cô ngủ. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy đi vào nhà tắm rửa đi tất cả các dấu vết. Cô trong gương vẫn là đôi má đỏ hồng, những dấu hôn Lục Hướng Bắc lưu lại trên người cô dù rửa cũng không đi nhưng những dấu ấn trên cơ thể rồi cũng sẽ biến mất còn dấu ấn trong lòng thì sao? Cô thừa nhận cơ thể cô rất vui, anh càng điên cuồng cô càng vui vẻ. Cảm giác này gọi là đau cùng khoái lạc. Lục Hướng Bắc, còn anh thì sao? Đêm nay anh có đau không? Hoặc có vui không?

Lần này cô rất nhanh đi vào giấc ngủ, người khó ngủ lại là anh. Cầm di động trong tay lật tới lật lui, trong mục ghi nhớ của di động viết: Hôm nay cô ấy trở về cùng Kiệt Tây bộ dạng rất vui vẻ, đứng bên cửa sổ có thể nghe thấy tiếng cườii của cô vọng lại, tiếng cười nghe rất hay nhưng cô ấy lại nói dù cho nằm trên giường của Kiệt Tây cũng vẫn an toàn, ha ha, cô gái ngốc nghếch, chỉ có điều khi cô ấy trong vòng tay tôi người cô ấy gọi tên lại là tên một người đàn ông khác.

Viết xong đọc một lượt lại xóa đi. Giống như cuộc đời anh, viết rồi lại xóa mãi mãi cũng không lưu lại dấu vết.
 
Chỉnh sửa cuối:
282 ❤︎ Bài viết: 854 Tìm chủ đề
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 41: Cuộc đời của cô

Khi Đồng Nhất Niệm tỉnh dậy đã không còn anh ở bên cạnh, lật người cảm thấy cả người đau nhức, tối qua vận động quá mạnh rồi. Trong chăn vẫn còn lưu lại mùi hương của anh, cô nhắm mắt lại, muid hương đó cùang với sự hít thở của cô dần dần thâm nhập vào trái tim, rất nhanh tất cả tâm trí và trái tim đều là hình dáng của anh. Bắt đầu từ khi nào khi một người sống độc thân yên tĩnh đôi mắt của anh đã trèo vào tim cô như là gặp ma vậy. Lúc sau tỉnh táo lại, cô tự trách mình không nên. Trốn chạy giống như khoan từ trong chăn ra, tránh khỏi mùi hương của anh, trốn khỏi ánh mắt anh, một đêm rung động, hai năm hân hoan đều như gió thổi qua không lưu lại gì.

Hôm nay điều làm cô kinh ngạc là trên bàn lai bày một phần ăn sáng, là bánh bao trắng mềm nóng hổi lại còn sữa đậu nành nóng đang bốc hơi nữa, đây là dành cho cô sao?

Dưới cốc sữa đậu nành có một mảnh giấy, nét chữ mạnh mẽ của anh in ra cả mặt sau giấy: Niệm Niệm, tối nay có một bữa tiệc đừng quên đấy, bữa sáng là dành cho em, nếu như nguội thì tự mình hâm lại. Tên cũng không đề, câu cú đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa. Thật ra cuộc sống của cô và anh nên đơn giản như thế mới tốt, là do cô không cẩn thận để lộ ra một khe hở trong trái tim làm cho người đó được thể khoan sâu vào. Dù cho có nói thế nào thì đâu cugnx là lần đầu tiên cô được ăn bữa sáng do anh chuẩn bị cho mình, dù sao cũng phải tiếp tục sống tiếp không phải sao?

Mùi vị của bánh bao nhỏ rất ngon chắc là anh mới rời đi không bao lâu vẫn còn nóng hổi, cắn một miếng, nước bên trong liền trào ra, không cẩn thận liền có mấy giọt rơi lên quần áo rồi trên bàn nữa, trong miệng đều là mùi thơm ngon của thịt. Không biết anh mua bánh bao nhỏ ở đâu? Quả là rất ngon.

Khó có một ngày nghỉ rảnh rỗi, cô từ từ dọn dẹp phòng ốc, sau đó vào phòng tắm giặt quần áo. Giai My luôn nói cô sinh ra cao quý, sao phải khiêm nhường như vậy. Không sống một cuộc sống của một đại tiểu thư lại thích tự mình giặt quần áo, tự nấu cơm. Với gia thế của cô nên mời cả một đoàn người phục vụ mới đúng. Cô chỉ cười, Giai My không hiểu. Ba cô không phải là hoàn toàn vô tình với mẹ cô mà ngược lại, mẹ đã cùng ba trải qua thời gian lập nghiệp gian khó nhất có thể coi là tình nghĩa vợ chồng sâu nặng thậm chí sau này khi đã lấy mẹ nhỏ thình thoảng cũng nhắc đến mẹ với cô. Mỗi khi như vậy cô lại nhìn thấy ánh mắt dịu dàng trong đôi mắt ba, đong đầy hoài niệm. Ba thường nói mẹ là người phụ nữ hiền hậu và dịu dàng nhất. Quãng thời gian lập nghiệp mặc dù rất gian khổ chỉ sống trong một căn hộ bình thường nhưng mẹ luôn dọn dẹp căn phòng sạch sẽ gọn gang, quàn áo luôn giặt sạch sẽ như mới và là phẳng phiu. Mẹ cô còn có tay nghề nấu ăn rất ngon, những nguyên liệu hết sức bình thường rơi vào tay bà cũng biến thành mỹ vị phong phú thậm chí còn ngon hơn đầu bếp hiện nay của Đồng gia làm. Ông nói cho dù bên ngoài có bao nhiêu vất vả chỉ cần về nhà mùi thơm của các món ăn từ trong bếp bay ra liền xộc ngay vòa mũi, mọi ngóc ngách trong nhà đều cho thấy sự ấm áp ngập tràn. Tất cả những mệt mỏi và ủy khuất bên ngoài đều bỗng chốc bay hơi.

Ký ức của Đồng Nhất Niệm về người mẹ thật ra không quá sâu sắc vì vậy rất thích thú khi nghe ba nói những điều này. Mỗi khi nghe trong lòng lại không ngừng mong mỏi, mong mỏi một cuộc sống gia đình ấm áp, mong mỏi bản thân có thể trở thành một người phụ nữ như mẹ vậy. Do vậy, trước khi lấy chồng cô rất thích là quần áo cho ba, cũng thích làm vài món ăn cho ba, nhưng không phải là vì muốn lấy phần thưởng mà chỉ là cẩm thấy như thế sẽ khiến bản thân và mẹ gần nhau hơn. Tất nhiên cô cũng có một chút dụng ý là hy vọng khi cố làm những việc này sẽ có thể nhắc nhở ba đừng quên dần đi mẹ cô.
 
Chỉnh sửa cuối:
282 ❤︎ Bài viết: 854 Tìm chủ đề
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 42: Nói chuyện với anh thật phiền toái

Một khi đã bắt đầu thì sẽ trở thành thói quen. Sau khi kết hôn cùng Lục Hướng Bắc, cô dọn ra khỏi Đồng gia. Mặc dù quản gia của Đồng gia định kỳ đến dọn dẹp giúp cô nhưng cô rảnh rỗi cũng thích làm chút việc nhà, không phải vì Lục Hướng Bắc cũng không vì bất cứ ai, dường như chỉ có làm như vậy cô mới cảm thấy ngôi nhà này là của mình chứ không phải là khách sạn. Ví dụ như ngày chủ nhật hôm nay, trời không nắng gắt ấm áp, có chút ảm đạm đang ôm lấy cả thành phố, như thế này rất thích hợp để giặt đồ sau đó hẹn vài chiến hữu đi mua sắm, uống cà phê, ném ra khỏi đầu hết những người không liên quan, xếp hết những điều không vui lại phía sau. Những ngày như này cũng có thể rất thoải mái, cô bắt đầu mong đợi rồi.

Cô mở xem giỏ đựng quần áo bẩn phân loại, trong giỏ là gì vậy? Áo sơ mi của Lục Hướng Bắc? Quần dài? Quần lót? Lại có cả tất nữa. Phải nói đây là căn chung cư mới của cô đó! Cô vẫn chưa từng nghĩ sẽ giặt quần áo, nấu cơm cho anh lâu dài ở tại đây! Bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, cô chạy nhanh vào phòng ngủ mở tủ quần áo ra. Quả nhiên như vậy trên giá đã treo vài bộ quần áo của anh, treo thành một hàng với quần áo của cô, quần áo thân mật dính lấy nhau lại làm cô có cảm giác không nói lên lời. Thật tức chết, lại dám xem nơi đây thành nhà anh ta chắc! Tâm trạng tốt cả buổi sáng hôm nay đã bị anh phá hoại hết rồi, cô lấy di động bắt đầu gọi cho anh.

"Lục Hướng Bắc!" – Điện thoại vừa thông cô liền tức giận bừng bừng gọi thẳng tên họ anh

"Có chuyện gì?" – Giọng anh nghe rất bình tĩnh thật khác một trời một vực với anh của đêm qua. Cô hoài nghi người đàn ông tối qua trong căn hộ của cô liệu có phải là giả mạo. Nhưng sớm đã quen với sự lạnh lung của anh, viện này cũng không ảnh hưởng đến viwwcj phát tiết của cô: "Lục Hướng Bắc, mời anh dọn quần áo của anh ra khỏi nhà tôi! Đó là nhà tôi! Ai cho phép anh ở lâu dài chứ?"

"Không ở lâu dài? Vậy ý của em là thỉnh thoảng tới lâm hạnh sao?"

Ngữ khí của anh như muốn ăn đòn vậy, cô trong điện thoại như cũng đã tưởng tượng ra sự trào phúng trong ánh mắt anh khi nói câu này, giận giữ hét lên: "Lục Hướng Bắc nói chuyện với anh tôi thấy thật phiền não! Cho anh thời gian một ngày dọn hết quần áo của anh đi nếu không đừng trách tôi quăng đi hết!"

Chỉ nghe thấy giọng nói phụ nữ truyền lại từ đầu dây bên kia, từ xa gọi anh: "Anh Bắc, mau lại đây, đến lượt của anh rồi!"

Mà sau đó là tiếng trả lời của anh: "Anh rất bận, có việc gì tối nay nói chuyện tiếp!"

Giọng nói của anh càng lạnh lung hơn nữa còn nhanh chóng ngắt điện thoại.

Hừ! Bận? Anh ta cũng bận thật đấy! Bận đến nỗi vừa ngủ xong với cô đã đi hẹn hò với người con gái khác. Lại còn giả vờ dịu dàng chuẩn bị bữa sáng cho cô sau đó bảo cô ngoan ngoãn ở nhà giặt quần áo cho anh ta sao? Anh ta thật là biết cách hưởng thụ! Lục Hướng Bắc anh có thể sống cuộc sống của anh, vui thú nhục dục, ăn chơi hưởng lạc đều không liên quan gì đến tôi nhưng anh không thể làm ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi.

Cô ức giận đóng nắp giỏ lại tự mình định thay quần áo ra ngoài. Trong đầu đang tính xem nên đi đâu, đi với ai thì di động của cô reo lên.
 
Chỉnh sửa cuối:
282 ❤︎ Bài viết: 854 Tìm chủ đề
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 43: Niệm nha đầu

"Niệm nha đầu" – Một tiếng gọi không nặng không nhẹ thể hiện sự dịu dàng và vui vẻ quen thuộc làm chấn động màng nhĩ cô như vậy, lại trong một buổi sáng với ánh nắng dịu dịu như thế này thêm nữa là sau khi bị Lục Hướng Bắc lạnh lùng trái tim cô lại ươn ướt vì tiếng gọi này.

"Khang Kỳ" – Cô có một sự xúc động đến muốn khóc.

Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười vừa ý: "Không tồi! Vẫn còn chưa quên mất giọng nói của anh!"

Cô sao có thể quên giọng nói của anh được? Hon nữa trên thế giới này chỉ có mình Khang Kỳ gọi cô là "Niệm nha đầu"

"Khang Kỳ anh đã về rồi à?" – Cô còn nhớ anh đã nói lần này về để xem mắt nhưng không ngờ lại nhanh như vậy anh đã về rồi.

"Ừm.. Nha đầu thông minh! Em ở nhà chờ anh, anh lập tức qua đón em!"

Đây chính là Khang Kỳ, không hỏi cô đang ở đâu, không cần nói sẽ đi đâu, vẫn giống như trước đây chỉ cần anh gọi Niệm nha đầu và Sầm Kiệt Tây ngày trước sẽ cười ha ha vui vẻ chạy sau lưng anh.

Cô liếm môi cười: "Khang Kỳ, em chuyển nhà rồi." – Cô nói ra địa chỉ mới của mình. Khi cô kết hôn Khang Kỳ có quay về cũng biết nhà mới của cô và Lục Hướng Bắc ở đâu nhưng lại không biết gần đây cô mới chuyển nhà mới. Anh do dự một lúc, quãng dừng giữa giọng nói giống như một thứ gì đó ngăn cách giữa anh và Đồng Nhất Niệm, bọn họ cuối cùng cũng không còn như trước đây được nữa. Nhưng anh nhanh chóng bỏ qua sự không tự nhiên này, trong giọng nói vẫn là tiếng cười quen thuộc: "Được rồi cứ ở đó đợi anh, anh lập tức qua đó!"

Đồng Nhất Niệm không ngờ đến nhà cô không chỉ có mình Khang Kỳ mà còn có cả nhà họ Thẩm: "Cháu chào bác trai, bác gái" – Cô rất lịch sự chào hỏi hai người lớn.

Ba của Thẩm Khang Kỳ là tư lệnh quân khu nên tất nhiên có sự uy nghiêm nhưng Đồng Nhất Niệm từ nhỏ đã rất thân với nhà họ Thẩm nên không cảm thấy gò bó.

Bà Thẩm thì càng không cần nói, phải nhắc đến việc bà Thẩm luôn mơ có một người con gái nhưng lại chỉ sinh được con trai vì vậy rất yêu quý Đồng Nhất Niệm, vốn muốn gán ghép con trai mình với Đồng Nhất Niệm nhưng sự việc ở đời luôn không như dự tính của con người.

"Cái thằng này sao lại ngốc đến vậy?" – Bà Thẩm nắm chặt tay Đồng Nhất Niệm yêu thương nói.

"Mẹ! Con rốt cuộc có phải là con trai mẹ không vậy? Con trở về cũng chưa thấy mẹ thương gì con, con còn gầy đi đấy! Mẹ xem xem, mẹ mau nhìn xem!" – Thẩm Khang Kỳ hôm nay làm tài xế lúc này đang đưa mặt qua cho mẹ xem

Thẩm phu nhân bị chọc cho cười duỗi tay khẽ xoa lên mặt con trai: "Gầy cho đáng đời, ai bảo anh bỏ lại cha mẹ chạy đến một nơi xa như vậy? Nếu ở địa phương thì ba mới có thể chăm sóc cho anh chứ!"

"Con chính là không muốn được ba chăm sóc!" – Thẩm Khang Kỳ nói.

Thẩm tư lệnh nghe xong tỏ ra tán thành: "Câu này của Khang Kỳ rất đúng, đàn ông đặc biệt là quân nhân rất cần được mài giũa, dù nó ở lại địa phương tôi cũng không thể quan tâm đến nó.

Đồng Nhất Niệm thấy bà Thẩm mặt tái đi vì hai người đàn ông này bèn ra mặt giảng hòa:" Lời bác gái, bác trai đều có lý, người đàn ông ưu tú như Khang Kỳ của chúng ta đây thì cần phải chăm sóc chỗ nào chứ, chỉ cần anh ấy xuất hiện thì ánh mặt trời cũng phải chán nản vì bị che khuất. Bác xem mới đi có bao lâu giờ đã thăng đến chức vụ nào rồi. Bác gái bác hiểu rộng biết nhiều mong bác giải thích giúp cháu, cháu vẫn chưa thể hiểu nổi"

Tỏ ra không có mẹ không thích người khác khen con trai mình, Đồng Nhất Niệm đồng thời còn nịnh bà nữa, bà Thẩm lúc này bèn lộ ra nụ cười tự hào.
 
Chỉnh sửa cuối:
282 ❤︎ Bài viết: 854 Tìm chủ đề
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 44: Không phải oan gia thì không gặp mặt

"Cái miệng của nha đầu này thật biết ăn nói! Bác Thẩm đây không thể không thương con được! Khang Kỳ thật ra cũng không tồi bây giờ đã là trung tá rồi! Mà tất cả đều là nó từng bước nỗ lực đạt được cả!" – Vừa nói Thẩm phu nhân vẫn nhìn về phía vị tư lệnh, luôn trách ông không chăm sóc quan tâm đến người con trai duy nhất này. Thẩm tư lệnh trầm mặt: "Được rồi, được rồi lại bắt đầu dài dòng rồi đấy, đã nói hôm nay là ngày gia đình cùng ra ngoài chơi rồi, đến cảnh vệ cũng không mang theo rồi, bà vẫn còn nhắc đến chuyện này nữa!"

Thẩm tư lệnh trước nay luôn là người có uy nhất Thẩm gia, một lời nói ra Thẩm phu nhân cũng không dám nói nhiều nữa chỉ kéo lấy Đồng Nhất Niệm hỏi này hỏi kia, còn hỏi về việc kết hôn hai năm rồi sao vẫn chưa sinh con.

Con.. Trong lòng Đồng Nhất Niệm lạnh toát, cố nhếch miệng cười một cái: "Bọn con vẫn còn trẻ vẫn chưa muốn có"

Nghe xong câu nói này Thẩm Khang Kỳ bèn ra hiệu đồng tình cô từ kính chiếu hậu, giẵ mày nhíu vào với thâm ý đặc biệt. Bà Thẩm sự thật mất lòng khuyên cô: "Nha đầu, đưng trách bác gái nhiều lời, bọn con nên có con rồi, phụ nữ sớm muộn cũng phải sinh con sinh muộn không bằng sinh sớm đi, sẽ nhanh hồi phục, sớm có con thì gia đình cũng sẽ nhanh ổn định. Con bé này thật đáng thương, mẹ mất sớm, người mẹ nhỏ kia của con nhất định là không nói với con những lời này. Ài.. cũng là do chúng ta không có duyên phận, thật đáng tiếc, nếu như lúc đầu.."

"Mẹ!" – Thẩm Khang Kỳ biết mẹ định nói gì tiếp theo nên vội vàng ngắt lời, nói đùa vài câu: "Mẹ, những ngày con không ở nhà, sức ảnh hưởng của mẹ thật là không nhỏ nha đến người như ba con cũng bị mẹ đốc thúc đi đánh gôn nữa?"

Đồng Nhất Niệm biết Thẩm Khang Kỳ đang giúp cô giải vây, ý của bác gái là tiếc khi cô không gả vào nhà họ Thẩm, nếu như lúc đầu cô không vội gả cho Lục Hướng Bắc, nếu như lúc đầu cô kết hôn với Thẩm Khang Kỳ thì cô đén nay sẽ có thêm một người chồng, một gia đình, một ngôi nhà thực sự. Vợ chồng bác Thẩm nhất định sẽ thương cô như con ruột, còn Thẩm Khang Kỳ thì càng không cần nói. Chỉ là đây gọi là trời không chiều lòng người.

Lời nói của Thẩm Khang Kỳ quả nhiên giúp Đồng Nhất Niệm giải vây lại còn chọc giận hai người lớn, ông Thẩm tức giận tròn mắt trừng lên: "Tiểu tử này, ba anh làm sao chứ? Không sai, ba là bánh bao lỗi thời đấy thì sao? Anh là bánh bao nhỏ do ba sinh ra đấy không phải cũng là lỗi thời cả sao?"

Đồng Nhất Niệm lần đầu không nhịn được cười hi hi ha ha, Thẩm phu nhân và Thẩm Khang Kỳ cũng bị lời của ông Thẩm làm cho buồn cười, không khí trong xe bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Đồng Nhất Niệm thích ở cùng nhà họ Thẩm như ông Thẩm luôn bày ra bô mặt giữ tợn, khi đó bọn trẻ chơi cùng đều bị ông dọa rất sợ ông chỉ có Đồng Nhất Niệm có thể trèo lên đầu gối ông bám lấy ông đòi ông kể truyện.

Khi còn nhỏ chịu nhiều ủy khuất ở nhà, nơi cô thích đi cũng là nhà họ Thẩm, bác gái luôn để cho cô những đồ ăn ngon. Mọi người đều cho rằng lớn lên cô sẽ gả cho Thẩm Khang Kỳ nhưng..

Đây gọi là số mệnh khi không để ý thường làm con người ta có những bước ngoặt không ngờ đến!

Thẩm Khang Kỳ lái xe đến một câu lạc bộ cao cấp, đến đây đánh gôn đều là những nhà quyền quý, mỗi năm người đến đây đánh gôn không nhiều có thể bảo đảm về an ninh.

Tuy nhiên cái gọi là không phải oan gia không gặp mặt, đời người có nơi nào là không gặp nhau. Khi Đồng Nhất Niệm nhìn thấy bóng dáng của Lục Hướng Bắc trong đầu tự nhiên dâng lên hai câu nói này.
 
Chỉnh sửa cuối:
282 ❤︎ Bài viết: 854 Tìm chủ đề
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 45: Để anh chỉnh anh ta

Màu hồng! Tên yêu nghiệt này lại mặc quần áo đánh gôn màu hồng. Càng đáng chán là màu hồng dành cho con gái này khi mặc trên người anh ta sao lại nổi bật như vậy chứ! Nhất là khi anh ta vô tình quay đầu màu hồng dịu dàng này lại mang đến cho sự cứng cỏi của anh ta thêm vài phần ôn nhu. Dưới ánh sáng vàng nhạt làm ánh mắt anh sáng lên vẻ ung dung làm cho cả vết răng cô tặng anh cũng đã không còn quá rõ ràng nữa. Ài.. Anh ta đúng là "mỹ sắc" kinh người. Giống như năm đó khi anh cứu cô từ hồ nước lên, cô cũng cảm thấy kinh ngạc như vậy.

Cô luôn không rõ sao lúc đầu lại đồng ý gả cho anh, mơ mơ hồ hồ hình như do có rất nhiều lý do mà hình như lại chẳng có lý do nào cả, lẽ nào một trong những lý do là do cô nhìn thấy mỹ sắc của anh? Chữ sắc này quả nhiên trên đầu có gắn một con dao!

Anh vừa đánh được đường bong đẹp, bạn bè xung quanh anh đều vỗ tay cổ vũ lại còn có một cô bé trẻ trung chạy lên lau mồ hôi cho anh ta nữa. Cô gái trẻ dù sao cũng chưa hiểu chuyện, người khác nhìn thấy đã không dám hỏi điều gì cô ta lại còn không biết trời cao đất dày hỏi một câu: "Ồ, có chuyện gì với gương mặt của Lục tổng vậy?"

Lục Hướng Bắc khi quay đầu liền nhìn thấy Đồng Nhất Niệm, trên mặt vẫn là biểu hiện như cười như không xa cách: "Là bị chó con cắn một miếng thôi!"

Anh ta lại dám mắng cô là chó con! Cô cắn cắn môi đúng yên không động đậy cùng nhìn thẳng vào anh. Bạn bè anh thấy bèn cười thấy anh không để ý liền nói đùa: "Có phải là trộm mùi hương ở tổ ấm dịu dàng nào đó không được ngược lại lại còn bị cắn không?"

"Xem anh ăn nói kiểu gì vậy! Trên thế giới này còn có mùi hương nào mà Lục tổng của chúng ta không trộm được sao? Không, nên nói là Lục tổng còn cần phải đi trộm mùi hương sao? Chỉ e là mùi hương tự mang đến tận cửa tặng cũng còn phải xếp hàng dài đến thái Bình Dương kia kìa!"

"Em gái, sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Còn không mau chủ động tặng hương cho Lục tổng?"

Những người này đều không thấy sự có mặt cảu Đồng Nhất Niệm chỉ quan tâm đến việc nói những câu nói đùa khiếm nhã của mình. Đây chính là cuộc sống của các anh em công tử trong xã hội thượng lưu, bên cạnh mỗi người đều có một cô gái. Đồng Nhất Niệm cảm thấy cơn buồn nôn bốc lên đầu liền giả vờ không nhìn thấy bọn họ. Bỏ qua việc lần trước cô nhìn thấy oanh oanh hôn anh, cô giờ muốn xem xem Lục Hướng Bắc liệu có công phu trấn tĩnh đến dám để người phụ nữ khác hôn mình ngay trước mặt vợ như vậy hay không!

Người bên cạnh bỗng nhiên có động tĩnh, Thẩm Khang Kỳ bước lên phía trước một bước lớn, cô vội vã kéo anh lại. Quả nhiên anh đang tức giận đến cơ bắp đang co giật, anh là người có tính khí nóng giận tức tối như gặp kẻ thù. Theo tư thế của anh thì là muốn xông lên đánh người lắm rồi đấy.

"Thả anh ra! Để anh đi dạy dỗ anh ta!" – Thẩm Khang Kỳ một cơn giận giữ hét lên.

"Không cần!" "Không cho!" – Đồng Nhất Niệm và ông Thẩm hai miệng một lời.

Mà Lục Hướng Bắc cũng nâng tay cản lại hành động của cô gái kia, ánh mắt rơi trên cánh tay Đồng Nhất Niệm đang giữ chặt Thẩm Khang Kỳ, trong mắt ánh lên một tia âm u, sau đó nhanh chóng như mây trôi đi trời lại sáng. Những bước ung dung lại bức người mà chỉ Lục Hướng Bắc mới có vượt lên đi hướng về phía cô.

Đồng Nhất Niệm cười nhạt, nói với ba người nhà họ Thẩm: "Bác trai, bác gái, thật ngại quá, làm mọi người trêu cười rồi. Mọi người qua kia trước chờ con được không ạ!"
 
Chỉnh sửa cuối:
282 ❤︎ Bài viết: 854 Tìm chủ đề
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 46: Lập tức về nhà cho anh

Chuyện cô không muốn xảy ra nhất là trước mặt người ngoài dể lộ ra sự bối rối và đau khổ của mình. Mặc dù quan hệ của cô với nhà họ Thẩm rất thân thiết nhưng có một sô bi thương chỉ nên thuộc về bản thân mình mà thôi thế mà cục diện ngày hôm nay vẫn cứ xảy ra.

Hai người lớn nhà họ Thẩm là trưởng bối là người có địa vị đương nhiên không tiện để vấy bãi bùn này chỉ có thể giả câm giả điếc rời đi nhưng Thẩm Khang Kỳ lại nắm tay cô chặt hơn chỉ thiếu chút nhét vào trong đôi cánh của mình giấu đi.

Cô nhìn thấy Lục Hướng Bắc bước hướng về phía mình cố gắng rút tay lại, giọng run run: "Khang Kỳ.."

"Sợ gì chứ! Có anh ở đây!" – Thẩm Khang Kỳ nhíu mày thấp giọng.

Đúng vậy, cô sợ cái gì chứ? Sợ Lục Hướng Bắc nhìn thấy cô và Thẩm Khang Kỳ tay nắm tay sao? Cái đó thật không có gì phải sợ cả! Nghĩ như vậy cô liền thả lỏng đẻ cho Thẩm Khang Kỳ nắm tay.

Còn Lục Hướng Bắc vừa đến trướ mặt cô, điều kỳ lạ là trong mắt toàn là ý cười, hoàn toàn lờ đi sự tồn tại của Thẩm Khang Kỳ, lại còn nắn nắn mặt cô, thơm một cái, dùng giọng nói dịu dàng vô cùng: "Em yêu, em sao cũng tới vậy? Không có việc gì thì nên nói trước với anh!"

Em yêu? Hả! Anh từ trước tới nay chưa bao giờ gọi cô là em yêu! Đầu óc anh ta bị kẹp rồi à! Hơn nữa cô ghét cách gọi em yêu này, nói ra một cách gọi phổ thông như vậy có quỷ mới biết anh ta đã từng gọi bao nhiêu người con gái là em yêu rồi? Không chỉ cô bị anh ta làm cho đứng hình mà ngay cả Thẩm Khang kỳ cũng không ngờ anhta sẽ phản ứng như vậy.

Nhân lúc hai người chưa kịp phản ứng lại, Lục Hướng Bắc thuận đà kéo Đồng Nhất Niệm vào lòng, chỉ đơn giản có vậy, một cánh tay của cô vẫn còn nằm trong bàn tay của Thẩm Khang Kỳ.

Anh giả vờ như lúc này mới nhìn thấy Thẩm Khang Kỳ, vui vẻ chào hỏi: "Ý, đây chẳng phải là Khang Kỳ sao? Quay về lúc nào mà không hẹn tôi một tiếng. Tôi và Niệm Niệm sẽ cùng nhau đưa anh đi hóng gió!"

Đồng Nhất Niệm cảm thấy Thẩm Khang Kỳ nắm tay mình ngày càng chặt, cô biết anh vẫn giận, giận cho cô, đau lòng cho cô nhưng cô thật không hy vọng giữa hai người có xung đột gì. Tình cảm của cô và Lục Hướng Bắc là chuyện giữa hai bọn họ không cần bất cứ người nào vì cô mà xen vào! Cô ngước mắt cầu xin Thẩm Khang Kỳ. Cô nhìn thấy sự đau khổ và phẫn nộ cuồn cuộn trong mắt Thẩm Khang Kỳ, nhìn thấy sự nhẫn nhịn nghiến răng, nhìn thấy tròng mắt cuối cùng đã trở lại bình tĩnh của anh. Cuối cùng Thẩm Khang Kỳ cũng rời khỏi tay cô, lạnh lùng nói: "Nha đầu, anh chờ em bên kia!"

Đồng Nhất Niệm thờ phào, ngước đầu nhìn Lục Hướng Bắc liền phát hiện khuôn mặt anh ta vừa đầy ý cười chớp mắt đã thay đổi.

"Mau về nhà cho anh!" – Gương mặt trắng trẻo của anh dần dần xuất hiện sắc xanh.

Cô cười lạnh: "Tại sao? Lo tôi làm phiền sự nồng nhiệt của anh và mỹ nhân bé nhỏ sao? Yên tôi sẽ không thể không biết điều đâu! Có điều nói đi cũng phải nói lại, cô bé hôm nay mạnh hơn oanh oanh nhiều! Ít nhất thì nhìn cũng trẻ trung! Tôi có việc nhờ anh, nếu muốn tìm thì nên tìm người phụ nữ sạch sẽ một chút, đừng truyền bệnh AIDS cho tôi là tôi cám ơn lắm rồi!"

Sắc mặt anh tăng thêm phần ủ dột: "Đồng Nhất Niệm, anh đang nói chuyện với em, em đừng chuyển chủ đề! Mau về nhà! Đừng có ra ngoài làm mất mặt anh!"

Cô cuối cùng đã hiểu thì ra nguyên nhân anh giận giữ đến thế là vì cô cùng Thẩm Khang Kỳ thân mật xuất hiện ở đây làm mất mặt Lục tổng tài. Vợ hẹn hò cùng người đàn ông khác sau lưng anh làm anh ta mất mặt bao nhiêu trước mặt bạn bè chứ!
 
Chỉnh sửa cuối:
282 ❤︎ Bài viết: 854 Tìm chủ đề
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 47: Những lời này là em nói sao?

Vậy anh từng để ý đến thể diện của cô chưa? Khi anh cùng người con gái khác anh anh em em, khi anh chưa hỏi ý kiến cô đưa vào công ty một cô em gái lai lịch không rõ ràng kia, khi anh cùng đám bạn ăn chơi vui vẻ với phụ nữ thì vị trí của cô là ở đâu?

Cô cười níu chặt tay anh, bắt chước khẩu khí của anh: "Lục tiên sinh yêu quý, tôi sao lại làm anh mất mặt chứ? Lẽ nào tôi lại không bằng đám phụ nữ oanh oanh kia sao? Dù sao cho đến thời điểm này tôi cũng chỉ ngủ cùng với một người đàn ông, không giống với những bảo bối kia của anh không biết đã ngủ với bao nhiêu đàn ông rồi!"

Anh nhăn mày: "Đây là những lời em nên nói hay sao?"

Sao chứ? Chê cô nói chuyện dung tục sao? Cô cười càng thêm sâu xa: "Nhưng đây không phải là điều mà ông xã yêu quý thích sao?" – Nếu như anh thích thục nữ đường đường chính chính thì sao còn mặc cô không quan tâm lại đi tìm những người phụ nữ khôgn sạch sẽ kia?

"Đi thôi, đi chào hỏi bạn bè của anh không lại nói tôi không diễn tròn vai làm anh mất mặt!" – Cô mỉm cười nắm tay anh đi về phía đám anh em công tử kia.

Trong những người này cô có quen vài người, đều là con nhà có gia thế. Đến bước này rồi, Lục Hướng Bắc cũng không thể làm gì được nữa chỉ có thể cứng đầu để cô kéo ôm cánh tay đi tói cùng cô. Chỉ có điều sau đó xảy ra chuyện gì anh cũng không dám chắc. Gần đây anh phát hiện Đồng Nhất Niệm không những không hề đơn giản mà còn thường ra chiêu không theo lẽ thường.

Đám người thế gia thấy hai người đi gần đến đồng thời than thật là một đôi khí thế bức người lại có chút đáng sợ. Trong hoàn cảnh bị vợ bắt đến hiện trường thường sẽ có một sự náo loạn. Lúc đầu khung cảnh bị khuấy động tưng bừng thì khỏi phải nói, rồi mấy em gái đến góp vui sẽ có vài cái bạt tai sau đó về nhà khóc lóc náo loạn đòi treo cổ, hơn nữa Lục Hướng Bắc dù sao cũng chỉ là con rể nhà họ Đồng chỉ e là Đồng đại tiểu thư sẽ càng không nương tay

Ánh mắt đồng cảm của đám đông đều hướng về phía Lục Hướng Bắc, mấy em gái kia cũng đại khái đang xảy ra việc gì quay ra nhìn nhau có chút kinh hoàng.

Có người muốn phá vỡ bầu không khí nhanh chóng đứng lên nhường chỗ cùng cười với mọi người: "Ồ, chị dâu cũng thích đánh bóng sao? Nào mời ngồi hy là cùng nhau chơi đi!"

Đồng Nhất Niệm nhận ra đó là con trai của thống đốc ngân hàng họ Châu, trong lòng bèn cười lạnh, mồi cô chơi cùng sao? Bọn họ thấy thoải mái sao? Trên mặt là sự ôn nhã hào phóng: "Không đâu, tôi đến cùng bạn nên chỏ muốn qua chào hỏi thôi! Mọi người chơi vui vẻ!"

"Vậy sao?" – Châu công tử bèn nhìn ra xa: "Đến cùng chị dâu hình như là Thẩm tư lệnh phải không?"

Con người trong xã hội này trong mắt luôn chỉ có thước đo tiền bạc và độ cao của tước vị, ông Thẩm liêm chính cương trực, quyền cao chức trọng, hơn nữa lại ít đến nơi này nên những người này chỉ nghe danh ông Thẩm chứ chưa từng có cơ hội gặp mặt chứ đừng nói gì đến quen biết vì vậy thấy Đồng Nhất Niệm thân với bọn họn như vậy rất không ngờ tới.

Cô cười: "Đúng vậy! Cuối tuần không có việc gì nên đi đánh bóng với bác Thẩm! Mọi người cứ chơi đi! Tôi qua bên kia!"

Nói xong cô nhìn thấy mấy cô gái đi cùng kia đều mắt trợn tròn ngạc nhiên, trong lòng mọi người bắt đầu rạo rực, giờ mới thật sự bắt đầu vòa chủ đề, ai trong lòng cũng đều dự đoán xem Đồng Nhất Niệm sẽ làm gì, bọn họ nên ứng phó ra sao
 
Chỉnh sửa cuối:
282 ❤︎ Bài viết: 854 Tìm chủ đề
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 48: Không quan tâm

Không ngờ Đồng Nhất Niệm vẫn nguyên nụ cười ngọt ngào, dường như đang xem một màn kịch không hề liên quan gì đến mình, thu tay về khỏi cánh tay của Lục Hướng Bắc nở nụ cười dịu dàng: "Đã làm các bạn vất vả rồi, hãy cùng chơi vui vẻ với chồng tôi!"

Cô gái cầm tiền, ngỡ ngàng không nói lên lời. Các vị anh em công tử càng sửng sốt. Chỉ có Lục Hướng Bắc mắt lạnh như băng, lạnh lùng nhìn cô, nhìn đến mức làm cô bắt đầu thấy khẩn trương. Cô quay đi ưu nhã mà thản nhiên, từ đầu đến cuối cô luôn mỉm cười. Anh ở bên ngoài chơi gái cô lại cho cô ta tiền boa, như vậy chác không coi là cô làm anh mất mặt đâu nhỉ?

Cô thầm lặng nghe những âm thanh than ngắn thở dài xung quanh sau lưng: "Anh Lục, anh thật quá là lợi hại! Hãy dạy tôi sao có thể chỉnh đốn vợ tốt hay như vậy? Dạy dỗ vợ tốt đến thông tình đạt lý như vậy để tôi về dạy dỗ con hổ mẹ với thùng dấm lớn kia!"

Cô không nghe thấy Lục Hướng Bắc trả lời đương nhiên cũng không nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Lục Hướng Bắc. Ánh mắt sâu xa hàm chứa ý vị cứ nhìn mãi bóng dáng cô.

Trong lòng cô thay Lục Hướng Bắc trả lời với Châu thiếu gia, muốn biết tại sao lại có thể thông tình đạt lý như vậy sao? Đáp án là: Không quan tâm! Chỉ cần không quan tâm thì sẽ không ghen tuông và càng không đau khổ!

Ôi đúng là người đàn ông ngu ngốc! Xin hãy trân trọng con hổ mẹ ghen tuông náo loạn vô lý của mình bởi vì cô ấy thực sự yêu anh ta nên mới quan tâm đến anh ta như vậy! Còn cô bắt đầu từ ngày hôm nay phải học cách không quan tâm!

Cũng không có gì to tác cả, chỉ cần coi Lục Hướng Bắc là nhân viên được Đồng thị mời về làm việc, là người chồng cô thuê về. Dù là Đồng thị hay cô đều cần nhân vật này! Chỉ là như vậy mà thôi!

Lục Hướng Bắc, chị muốn nói cho cậu biết chị không quan tâm đến cậu nữa!

Cô mỉm cười đi về phía Thẩm Khang Kỳ, dưới con mắt phức tạp đang thăm dò, nuối tiếc cùng đau khổ cho cô liền giả vờ thanh thản thè lưỡi với Thẩm Khang Kỳ: "Nhăn mặt làm gì chứ? Không phải đến đánh bóng sao? Sao còn chưa bắt đầu?"

Thẩm Khang Kỳ lại chỉ nhìn cô, gương mặt màu đồng như bầu trời trước cơn bão lớn vậy.

Đồng Nhất NIệm vô tội nhún vai: "Làm gì đấy? Nhe là em nợ anh một trăm tám mươi vạn vậy"

"Đồng Nhất Niệm!" – Thẩm Khang Kỳ nghiến răng gọi tên cô

"Có, xin chào thủ trưởng!" – Cô cười hì hì nháy mắt nịnh nọt anh.

Thẩm Khang Kỳ bị cô làm cho sởn tóc gáy, vốn là một người có tính không thể nhẫn nhịn lại trong bộ đội vài năm cái tính này ngày càng nóng hơn, nhất thời không để ý cả bố mẹ đang ở đây hét lên với cô: "Đồng Nhất Niệm! Em là tên ngốc sao? Em xem rốt cuộc là em đã sống một cuộc sống thế nào vậy?"

Khang Kỳ..

Đừng nói.. đừng nói.. em rất vui vẻ, thật sự rất vui, anh không nhìn ra là em đang cười sao? Cô nhìn chằm chằm anh là có thể nhìn thấy ánh mắt đầy trông đợi trong lòng bèn lăng lẽ nhác nhở, cười đến vết nhăn bên khóe miệng ngyà càng rộng.

"Em cười cái con khỉ! Khi em kết hôn anh đã nói với em những gì? Nếu như tên này không tốt với em thì lập tức nói với anh thế mà em đa làm gì? Tất cả đều quên hết rồi sao? Hai năm nay em làm được gì chứ, chỉ biết cười một cách ngu ngốc! Em xem anh là người ngoài sao?"

Nụ cừoi của cô như cứng lại trên mặt, nỗi đau trong lòng tưng chút từng chút tụ tập lại dần dần dồn lại thành một đợt như bọt biển thấm nước nhanh chóng nở phồng ra.

Khang Kỳ sao phải nhắc nhở em? Em đã quyết tâm không để tâm nữa rồi mà

Cô xoay người giúc vào lòng bà Thẩm cười lơ đãng: "Bác gái, bác xem Khang Kỳ hung giữ quá, sắp bị anh ấy dọa chết rồi"
 
Chỉnh sửa cuối:
282 ❤︎ Bài viết: 854 Tìm chủ đề
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 49: Dây giày tuột rồi

"Đừng giả ngây giả ngốc với anh, Đồng Nhất Niệm, anh còn không hiểu rõ em sao! Đúng là một con đà điểu, cứ gặp khó khăn là vùi mình vào cát! Em mau ra đây cho anh!"

Thẩm Khang Kỳ hung giữ lôi Đồng Nhất Niệm từ trong lòng mẹ mình ra, bị Thẩm tư lệnh ngăn lại: "Được rồi! Đừng để người khác chê cười! Có gì thì về nhà nói!"

Thẩm phu nhân cũng bảo vệ Đồng Nhất NIệm thật kỹ: "Đúng vậy, chúng ta mau rời đi thôi, cũng chẳng còn tâm trạng để đánh bóng nữa rồi!"

Thẩm Khang Kỳ nhẫn nhịn cơn tức giận, nhìn vị trĩ của Lục Hướng Bắc ghen tức như nhìn thấy kẻ thù, gằn lên: "Đừng để tôi gặp lại nữa! Đi, về nhà mau!"

Một dịp gia đình tụ tập tốt đẹp bị phá đám, Đồng Nhất Niệm cảm thấy thật ăn năn, liền làm nũng với bà Thẩm: "Bác gái, không sao đâu, cháu thật sự không sao, anh ta cũng là gặp dịp thì chơi, người làm ăn mà cũng khó tránh được những việc như thế! Đừng vì vậy mà mất vui! Khang Kỳ cũng hiếm có dịp trở về cùng đi đánh bong với bác trai mà!"

Những lời này đến Thẩm phu nhân cũng không muốn nghe nữa, cốc nhẹ lên trán cô, yêu thương trách móc: "Cháu ngốc à, đến lúc này rồi mà còn nói đỡ cho hắn ta! Cháu ý, sau này phải dạy cháu cách quản chồng mới được! Cô bé à, cháu thật quá biết chịu đựng rồi, loại chuyện như thế này không thể nhịn được! Càng nhịn thì anh ta càng trèo lên đầu cháu đấy! Ài.. cũng là do cháu không có nhà mẹ đẻ làm chủ giúp cháu, mẹ nhỏ của cháu thì thật không thể trông chờ gì còn ba cháu thì trước nay luôn bận làm ăn vốn không quan tâm được việc của cháu ở trong gia đình nhưng bây giờ đã nghỉ hưu rồi sao vẫn không quan tâm đến cháu vậy! Được rồi, sau này hãy xem chúng ta là nhà mẹ đẻ của cháu đi, chúng ta sẽ làm chủ cho con! Sẽ dạy con vài chiêu để dạy dỗ tên tiểu tử kia!"

Vị tư lệnh vốn chỉ nghe không nói gì bỗng lạnh lung to tiếng: "Còn dạy dỗ cái gì nữa! Nếu thực không chịu được thì lyhôn đi!"

Khoang mắt Đồng Nhất Niệm không biết từ lúc nào đã long lanh nước, cô không biết mình và nhà họ Thẩm rốt cuộc có duyên phận gì mà họ có thể yêu thương cô đến vậy. Thẩm phu nhân có tấm lòng từ mẫu thì khỏi phải nói, đến Thẩm tư lệnh luôn luôn bảo thủ mà cuối cùng vẫn nói "Không chịu được thì ly hôn", thật đúng là đã coi cô như con gái rồi, ông vốn là người phản đối nhất những thanh niên hơi một tý là ly hôn mà

Lời cảm ơn không nói lên lời chỉ có thể trong lòng bà Thẩm cọ cọ: "Bác gái.."

"Được rồi! Trận bong này không đánh nữa cũng được, chúng ta đi thôi! Về nhà gói bánh chẻo ăn!" – Thẩm phu nhân dìu cô dậy.

Thẩm tư lệnh là người miền bắc trong cuộc sống vẫ còn giữ lại nhiều thói quen miền bắc, khi gia đình đoàn tụ nhất định phải gói bánh chẻo. Cả nhà phải cùng làm, nhào bột, làm nhân, nặn bánh, không phải rất vui vẻ sao. Đồng Nhất Niệm khi nhỏ thích nhất khung cảnh này, ồn ào thân thiết, tràn đầy không khí gia đình.

Đồng Nhất Niệm thuận thế từ trong lòng bà Thẩm dứng dậy, nhiệt tình bám tay bà cùng đi về phía trước giống như đang bám tay mẹ mình vậy không hề có chút cảm giác xa lạ.

Thẩm Khang Kỳ đi cùng ông Thẩm đi phía sau, một trước một sau, nói nói cười cười, người không biết nhìn vào nhất định cho rằng đó là một gia đình.

Lại lần nữa đi qua Lục Hướng Bắc, Đồng Nhất Niệm hoàn toàn lờ anh đi như vốn chưa từng nhìn đến bên này chỉ bám tay bà Thẩm cười ngọt ngào.

"Niệm nha đầu!" – Thẩm Khang Kỳ bỗng gọi cô lại.

"Dạ?" – Cô quay lại, vẻ mặt nũng nịu

"Dây giày tuột rồi kìa!" – Thẩm Khang Kỳ nói rồi cúi người giúp cô buộc dây giày.

"Cảm ơn anh!" – Khi cô ngước đầu cười ánh nắng như bị cắt thành từng mảnh rơi vào mắt cô.

"Cần gì khách khí với anh!" – Anh sủng nịnh xoa xoa đầu cô: "Đi thôi, về nhà!"
 
Chỉnh sửa cuối:
282 ❤︎ Bài viết: 854 Tìm chủ đề
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 50: Vui vẻ trở lại

Một đoàn bốn người dần đi xa, nhìn sân gôn này như nơi không người.

Không khí sân gôn như kiên cố lại, còn hơn cả kiên cố mà như là đóng băng.

Từ lúc Đồng Nhất Niệm xuất hiện, mặt Lục Hướng Bắc cũng giống như không khí này, chưa từng tan ra.

Anh nghe thấy Thẩm Khang Kỳ gọi cô "Nha đầu", nhìn thấy anh ta bược dây giày cho cô, thấy anh ta xoa tóc cô, thấy nụ cười nũng nịu dịu dàng của cô, sắc mặt anh ngày càng trầm lắng,

Không biết có tên nào không muốn sống lại nói ra một câu: "Bốn người bọn họ mới thật sự là một gia đình"

Lục Hướng Bắc nghe thấy, nhìn về phía giọng phát ra, ánh mắt sắc lạnh đủ để giết người

Người đó biết mình nói sai, co mình lại, cười cho qua chuyện: "Nào tiếp tục chơi! Đánh xong bong chúng ta lại đi happy, tôi bao!"

Sắc mặt Lục Hướng Bắc lạnh lung, nhàn nhạt nói một câu: "Mọi ngừoi chơi đi! Tôi có việc đi trước đây!"

Sau đó dù cho cả đám người cố gắng níu giữ anh cũng không muốn ở lại thêm một mình lái xe rời đi, trên mặt là một màn bí mật âm u

Tại nhà họ Thẩm là một màn náo nhiệt

Ăn bánh chẻo là cần phải nhiều người. Do đó khi về đến nhà liền gọi thêm Kiệt Tây, Minh Khả và Giai My đến. Bà Thẩm nhìn thấy người giúp đỡ nhiều như vậy liền giao nhiệm vị cho những thanh niên này, còn mình thì vào bếp chuẩn bị mấy món ăn.

Toàn là những người lớn lên với nhau từ nhỏ, ba của Minh Khả là tham mưu trưởng cũng sống trong đại viện, Kiệt Tây là bạn của Đồng Nhất Niệm, cô ở đâu là cậu ta ở đấy, còn Giai My là bạn học của Đồng Nhất Niệm, đi cùng Đồng Nhất NIệm suốt dần dần cũng hội này chơi với nhau luôn, hơn nữa còn phát tia lửa với Minh Khả, hai người giờ đã kết hôn rồi.

Mọi người rât

Lâu không tụ tập, mới đầu còn nghiêm chỉnh, được một lúc sau thì không yên phận nữa. Đầu tiên là Kiệt Tây bướng bỉnh bôi bột lên đầy mặt Đồng Nhất Niệm, Đồng Nhất Niệm tức giận hai tay đày bột chạy đuổi Kiệt Tây, Thẩm Khang Kỳ tất nhiên là đứng về phía Đồng Nhất Niệm giúp cô đuổi Kiêt Tây, ba người liền chạy vòng quanh Minh Khả và Giai My.

Minh Khả vọi vã dùng thân mình bảo vệ cẩn thận bà xã mình, hét lên: "Mọi người cẩn thận đừng đụng vào người bà xã tôi, cô ấy mang thai rồi!"

Ba ngừoi nghe thấy mới chịu đứng lại từng người từng người ngạc nhiên kéo Giai My xem xét, Kiệt Tây nói một câu làm mọi người cười rụng cả răng: "Giai My, chị là người đầu tiên trong số chúng ta mang thai đấy!"

Đồng Nhất Niệm khi đó nằm tròn xuống ghế cười, cười đến nỗi không nói lên lời: "Kiệt Tây.. cái gì mà ngừoi đầu tiên trong số chúng ta mang thai cơ? Lẽ nào cậu cũng có thể mang thai sao? Và cả anh sao? Anh nữa sao?" – Cô chỉ về phái Minh Khả và Thẩm Khang Kỳ cười đến quặn cả bụng.

Thẩm Khang Kỳ nhân cơ hội ấn Kiệt Tây xuống đất: "Con heo nhỏ này nào có biết nói tiếng người chứ! Niệm nha đầu mau đến đây, cho em báo thù đấy!"

Đồng Nhất Niệm vui vẻ tiến đến trát bột lên cổ Kiệt Tây

Minh Khả dìu vợ đứng một bên, vừa nhìn vừa lắc đầu cười: "Đúng thật là, đều là nhưng người hai mươi mấy tuổi rồi mà sao vẫn đùa như trẻ con vậy chứ!"

Thẩm phu nhân cũng đúng lúc đi từ bếp ra nhìn thấy mặt đất lộn xộn chỉ biết lắc đầu: "Xem xem, đây là bánh chẻo của các con sao? Sao lại giống như vừa đánh trận xong vậy? Giờ lấy ai dọn dẹp chiến trường đây hả?"

Nói thì nói vậy nhưng trên mặt bà Thẩm vẫn luôn cười giống như tình yêu của người mẹ hiền. Bà vốn thích náo nhiệt, thích trẻ con, nhìn bọn trẻ vui vẻ như vậy trong lòng bà rất vui.

Đến cả ông Thẩm đang ngồi ở phòng khách xem ti vi cũng bị thu hút bởi tình cảnh bên này, ánh mắt dừng lại trên người Đồng Nhất Niệm chưa từng rời đi.

Niệm nha đầu này thật là càng lớn càng giống cô ấy..
 
Chỉnh sửa cuối:
282 ❤︎ Bài viết: 854 Tìm chủ đề
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 51: Tôi đến đón cô ấy

Đã rất lâu không vui vẻ như vậy rồi, Đồng Nhất Niệm chỉ nhớ bản thân luôn cười hơn nữa còn là cười từ đáy lòng cười đến miệng muốn đau.

Không rõ ai đã từng nói hôn nhân dù sao cũng cần nói đến môn đăng hộ đối, quá trình trưởng thành giống nhau, bối cảnh giáo dục giống nhau thì hai bên cùng chúng sống mới không có mâu thuẫn, cảm giác này gọi là sự dung hòa.

Đồng Nhất Niệm lại nghĩ đến lời Kiệt Tây, nếu như lấy một người trong số những người ở đây có lẽ sẽ không khó khăn đến vậy, ít nhất cô sẽ không bao giờ phải đoán xem người kia đang nghĩ cái gì, vì giữa bọn họ đã quá hiểu nhau rồi.

Còn Lục Hướng Bắc, cô rút cuộc phải thế nào mới có thể nhìn thấu đôi mắt đó?

Nghĩ không được, đoán không ra lại đã bắt đầu đau đầu.

Giọng nói của Sầm Kiệt Tây vang lên: "Tối nay hãy để chúng ta không say không về!"

Được! Đã không rõ thì không nghĩ nữa! Khó có dịp phóng túng, không say không về!

Cô không rõ mình đã uống bao nhiêu, đã rất lâu không có vui vẻ như vậy giống như quay về lúc đại học, lấy rượu làm vui, không nói chuyện gió trăng. Hình ảnh Lục Hướng Bắc dần dần mơ hồ, tất nhiên cô cũng quên luôn việc tối nay phải đi dự tiệc.

Bà Thẩm đã nhắc nhở họ mấy lần uống ít thôi nhưng không ai nghe, cuối cùng ông Thẩm đành kéo vợ mình đi: "Thôi bỏ đi, cũng chỉ có lần này mới vui vẻ vậy, cứ tùy bọn chúng đi! Nếu say thì cũng toàn chỉ ở nhà ngủ thôi mà!"

Kết quả của trận rượu này trừ có sản phụ Giai My không bị nhiễm một giọt rượu ra thì những người khác đều say đến không thể về nhà đành phải nghe lời ông Thẩm toàn bộ ngủ lại nhà họ Thẩm.

Thẩm Khang Kỳ cuối cùng cũng là người có tửu lượng tốt nhất trong số họ, ngày hôm sau cũng là người tỉnh dậy đầu tiên, xuống lầu liền nghe thấy tiêng di động của ai đó đang kêu, theo tiếng kêu phát hiện là từ túi của Đồng Nhất Niệm trên ghế sô pha.

Anh không do dự mở ra xem, trên màn hình chỉ hiện lên một dãy số không hề có tên gọi liền nhận điện thoại.

Giọng nói trong điện thoại vẫn là tiếng ngái ngủ khi mới ngủ dậy: "A lô". Sau đó đầu dây bên kia là sự trầm mặc.

"A lô? Muốn tìm Niệm nha đầu sao?" – Anh nhắc lại.

Lâu sau khi anh muốn ngắt máy thì mới nghe thấy giọng nói trầm buồn đầu bên kia: "Đúng vậy, cô ấy đâu?"

Thẩm Khang Kỳ mờ hồ cảm thấy giọng nói này quen quen, nhất thời không nghĩ ra là ai thuận miệng hỏi: "Xin hỏi anh là ai? Có việc gì tôi có thể chuyển lời giúp? Cô ấy vẫn đang ngủ."

Bên kia lại một lúc trầm mặc, sau đó giọng nói trầm thấp truyền đến tai Thẩm Khang Kỳ một cảm giác thắt chặt mạnh mẽ: "Tôi là chồng cô ấy. Anh là Thẩm Khang Kỳ sao?"

Hai người không gặp nhau được mấy lần, không quen thuộc với giọng nói của đối phương. Thẩm Khang Kỳ sau khi nghe xong vốn không muốn đáp lại nhưng nghĩ lại cảm thấy không có phong cách nam tử hán liền giải thích: "Đúng vậy, Niệm nha đầu tối qua uống nhiều, ngủ lại nhà tôi."

"Tôi lập tức tới đón cô ấy!"

Lần này Lục Hướng Bắc đáp lại rất nhanh hơn nữa còn nhanh chóng ngắt điện thoại, câu "không cần đâu" của Thẩm Khang Kỳ thậm chí còn không có cơ hội ra nói ra,

Không biết Lục Hướng Bắc từ đâu đến, ha mươi phút sau đã đến nhà họ Thẩm.

Thẩm Khang Kỳ đích thân mở cửa, hai người đứng ở cửa nhìn nhau. Làn da trắng của Lục Hướng Bắc như phủ thêm một lớp sương, khí lạnh dọa người, mà thêm vào làn da đen của Thẩm Khang Kỳ làm cho sắc mặt như mây đen bao phủ
 
Chỉnh sửa cuối:
282 ❤︎ Bài viết: 854 Tìm chủ đề
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 52: Cuộc thách đấu của đàn ông

"Tôi đến đón vợ tôi về! Cám ơn anh đã chăm sóc!" – Sau khi bế tắc vài giây, Lục Hướng Bắc phá vỡ bầu không khí nhưng trên mặt vẫn chưa xóa đi sự lạnh lung.

Thẩm Khang Kỳ cũng không tỏ ra yếu thế thậm chí còn không định cho Lục Hướng Bắc vào nhà: "Cô ấy vẫn còn ngủ, đợi cô ấy tỉnh lại tôi sẽ đưa cô ấy về, bây giờ không nên đánh thức cô ấy!"

Làn môi mỏng mà sắc bén của Lục Hướng Bắc hiện lên một nụ cười trào phúng: "Việc tôi gọi vợ tôi dậy hình như không liên quan gì đến người khác!"

Thẩm Khang Kỳ cũng đáp lại một nụ cười lạnh: "Vậy sao? Anh vẫn nhớ rõ cô ấy là vợ anh sao?"

"Thẩm Khang Kỳ, cố giữ vợ người khác lẽ nào là hành động của một quân nhân sao?" – Lục Hướng Bắc hiếm khi nổi giận/

"Tôi giữ đấy! Anh muốn thế nào? Lẽ nào anh có thể mang người trong nhà tư lệnh đi sao?" – Thẩm Khang Kỳ tỏ rõ thái độ với anh.

Tiếng hai ngừoi cãi nhau cuối cùng cũng vang đến chỗ ông Thẩm, Lục Hướng Bắc đứng bên ngoài nhìn thấy ông Thẩm đi từ trên lầu xuống khôi phục vẻ lạnh lung bình tĩnh, giọng điệu sắc nhọn không hề nể nang: "Ồ, Thẩm gia bấy giờ ỷ quyền thế ép người, bức bách một người dân bình thường như tôi sao? Vừa đúng lúc Thẩm tư lệnh cũng ở đây, tư lệnh, vãn bối ngu si vẫn không hiểu vãn bối đến đón vợ mình không biết đã phạm phải điều luật nào mà gặp phải sự từ chối quyết liệt như vậy?"

Ông Thẩm đứng từ xa ra lệnh cho con trai mình: "Khang Kỳ, để anh ta vào."

Thẩm Khang Kỳ một mặt không tình nguyện vẫn đứng chắn ở cửa, ngăn Lục Hướng Bắc.

Đến khi ông Thẩm nổi giận nói lớn: "Khang Kỳ, có nghe thấy không hả?" – Anh mới miễn cưỡng lùi sang một bên.

"Cám ơn!" – Lục Hướng Bắc cười nhìn về phía ông Thẩm hơi cúi người cực kỳ lịch sự đi vào nhà họ Thẩm.

"Phòng thứ nhất lầu hai!" – Thái độ của ông Thẩm không chút thân thiện chỉ phòng của Đồng Nhất Niệm cho anh ta.

Ânh quay người một lần nữa thể hiện ý biết ơn như một ngừoi được giáo dục tốt, dáng vẻ cự kỳ đẹp đẽ dù cho không được ông Thẩm đáp lại cũng không tức giận xoay ngừoi đi về phía phòng của Đồng Nhất Niệm.

"Cũng là mỗi người mỗi vẻ, sao có thể làm ra những việc không có đạo đức thế chứ!" – Ông Thẩm không đừng thốt ra đánh giá sau khi anh đi lên lầu.

Thẩm Khang kỳ lạnh lung nói: "Anh ta chẳng phải là nhờ vẻ ngoài này để làm được việc làm mờ mắt chú Đồng sao? Nếu không sao chú Đồng lại trọng dụng anh ta thế chứ?"

Ông Thẩm lắc lắc đầu trầm ngâm: "Không nhìn ra.. Chú Đồng của con không phải là người hồ đồ.. tuyệt đối không?"

"Sớm biết thì con cũng đã học kinh doanh rồi! Học cái gì mà trường quân sự chứ!" – Thẩm Khang Kỳ thấp giọng than thở chọc cho ông Thẩm trừng mắt với anh.

Còn ở trên lầu Lục Hướng Bắc đã nhẹ nhàng mở của phòng dành cho khách chỉ nhìn thấy cơ thể nhỏ bé của Đồng Nhất Niệm đang cuộn tròn thành một đống trên chiếc giường lớn, mái tóc xoăn dày xõa ra đầy gối.

Có lẽ do quá say cô không nghe thấy tiếng anh đi vào vẫn ngủ say. Anh vốn một bụng tức giận muốn gọi cô dậy nhưng khi gạt tóc chắn hết mặt cô ra thì phát hiện mặt cô đỏ ửng ngủ rất say, chiếc mũi xinh xắn cũng phập phồng nhịp nhàng theo nhịp thở của cô, đôi môi còn chút son bóng nhạt vẫn còn hơi chu ra, ngọn lửa tức giận trong lòng bỗng biến mất không lý do, đôi mắt sâu thẳm cũng có dấu hiệu tan băng.

Nhẹ nhàng lật chăn ra phát hiện cô vẫn mặc bộ quần áo khi gặp ở sân gôn hôm qua, vẫn gọn gàng hoàn chỉnh, chút băng giá cuối cùng trong mắt anh cuối cùng cũng tan ra, lông mày giương lên một nụ cười nhẹ nhàng.

Anh không gọi cô dậy chỉ cởi áo khoác của mình đắp lên người cô sau đó cực kỳ cẩn thận bế cô lên vậy mà cô vẫn không tỉnh dậy, nụ cười của anh càng mở rộng bế cô rời khỏi phòng khách của nhà họ Thẩm đi xuống lầu.

Ở dưới lầu, Thẩm Khang Kỳ chú ý chằm chằm Lục Hướng Bắc mỉm cười ra hiệu đừng lên tiếng đừng đánh thức cô, Lời Thẩm Khang Kỳ muốn nói đành phải nuốt trở lại, đành trừng mắt nhìn Lục Hướng Bắc ôm Đồng Nhất Niệm đi, trong mắt bắt đầu nhen nhóm ngọn lửa tức giận lại không làm gì được.
 
Chỉnh sửa cuối:
282 ❤︎ Bài viết: 854 Tìm chủ đề
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 53: Đến anh cũng xa lánh em

Khi Đồng Nhất Niệm thức dậy chỉ cảm thấy đầu đau muốn nổ tung, mơ mơ màng màng không biết mình đang ở đâu, mở to mắt, rèm cửa chưa kéo ra, trong phòng yên tĩnh, trong mắt không hề có cảm giác xa lạ chỉ là rốt cuộc đây là đâu?

Trong lúc không biết này chỉ nhớ tối qua mình uống say ở nhà họ Thẩm sau đó ngủ trong phòng dành cho khách ở nhà họ Thẩm nhưng bức tường trắng bóng sạch sẽ, chiếc rèm màu nâu lại thêm chiếc chăn màu trắng và màu xám này rõ ràng không phải của nhà họ Thẩm.

Còn nữa cô tối qua rõ ràng là mặc quần áo đi ngủ sao bây giờ lại cảm thấy hai chân trong chăn đang không mặc gì vậy?

Cô bất ngờ ngồi dậy quả nhiên phát hiện mình đã được thay quần áo hơn nữa còn mặc một chiếc áo sơ mi nam!

Xong rồi!

Cô vội vàng làm rõ tình huống hiện tại là như thế nào, nhịn cơn đau đầu rời giường đi chân không mở cửa chạy ra ngoài

Nhưng khi nhìn thấy mội thứ quen thuộc bên ngoài liền hóa đá tại chỗ

Cô đứng trong văn phòng của Lục Hướng Bắc, mặc áo sơ mi của Lục Hướng Bắc, áo chùm qua mông để lộ ra cặp đùi trắng loáng, hai chân còn, đầu tóc thì lộn xộn. Càng xấu hổ là Lục Hướng Bắc đang nói chuyện với giám đốc nhân sự. Âm thanh lớn do cô tự nhiên xông ra làm hai người đàn ông không hẹn mà gặp cùng quay đầu lại. Thời khắc đó ý nghĩ muốn chết Đồng Nhất Niệm cũng có.

Giám đốc nhân sự mặt ngại ngùng đến đỏ bừng ngay lập tức vờ như không nhìn thấy hướng ánh mắt đi chỗ khác nhưng nét mặt thể hiện rõ trong đầu anh ta đang YY cái gì. Đồng Nhất Niệm hận không thể nắm vai anh ta nói với anh ta sự việc không như anh ta nghĩ.

"Cậu ra ngoài trước đi." – Giọng nói trầm ổn của Lục Hướng Bắc vang lên.

"Dạ!" – Giám đốc nhân sự cũng bị màn này làm cho khinh sợ như nhận được ân xá đi ra, khi đi còn không quên cẩn thận đóng cửa cho bọn họ.

Xong rồi! Đồng Nhất Niệm khóc không ra nước mắt, cô tin trong vòng không đến mười phút trên dưới toàn công ty sẽ biết cô và Lục Hướng Bắc trong phong nghỉ làm cái gì.. cái gì đó!

Cũng phải trách cô, bình thường ít khi vào phòng nghỉ của anh nên nơi đó đương nhiên lạ lẫm với cô rồi.

"Vẫn còn chưa bị nhìn đủ sao? Vẫn còn đứng thần ra đấy chờ ai đến nữa đây?" – Gương mặt Lục Hướng Bắc nặng nề như ai đó nợ anh ta vài chục triệu vậy.

Anh ta hình như đang rất tức giận

Đồng Nhât Niệm cảm thấy mình cần giải thích tình cảnh này không phải vì sợ anh ta giận giữ mà vì trước mặt cấp dưới của mình lại để xảy ra sự bất tiện lớn như vậy!

"Ừm.. Cái đó.. tôi chỉ là muốn ra xem ai là người đã thay quần áo của tôi.. tôi không biết.." – Sự việc đáng xấu hổ thế này mà cũng có thể xảy ra, cô thừa nhận bản thân nói chuyện có chút thiếu dũng khí.

Nói xong rồi lại cảm thấy bản thân sao phải thiếu dũng khí chứ? Hômg qua rõ ràng cô bắt gặp anh ta cua gái! Phải là anh ta giải thích trước với cô mới đúng!

Gương mặt thối của Lục Hướng Bắc ngược lại càng ngày càng khó chịu: "Ngoài anh ra em còn hi vọng ai thay cho em sao?"

Đồng Nhất Niệm nghiến răng, biểu hiện này của anh ta thật quá muốn ăn đánh, chỉ có Lục Hướng Bắc Nha ta được phóng hỏa còn không cho Đồng Nhất Niệm cô đốt đèn sao?

"Vốn chỉ hi vọng có thể có cuộc gặp gỡ tốt đẹp!" – Cô tức giận bày ra bộ mặt thất vọng.

Hai mày anh giương lên, đứng lên lại gần cô: "Dựa vào em sao? Cô gái chưa tắm rửa, người phụ nữ điên uống rượu say, mùi mồ hôi và mùi rượu đến anh cũng xa lánh em, em còn muốn gặp gỡ ai sao?"
 
Chỉnh sửa cuối:
282 ❤︎ Bài viết: 854 Tìm chủ đề
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 54: Đồ ngốc

Tên Lục Hướng Bắc đáng chết, chê cô sao còn bế cô về làm gì? Cô giận giữ giẫm lên chân anh đi qua. Cú giẫm này dùng khá nhiều lực là sự chút giận của cả việc anh cua gái ngày hôm qua ở sân gôn nữa. Thù mới cộng với hận cũ làm cô hận không thể một giẫm giẫm anh ta thành thái giám luôn!

Tuy nhiên giống như trước đây móng vuốt của cô trước mặt anh cũng chỉ như là ngọn cỏ, anh chỉ cần nhẹ nhàng đưa tay ra là bắt được cổ chân cô.

Ngược lại là cô trọng tâm không vững cả người ngã ra sau.

Lục Hướng Bắc nhanh tay nhanh mắt hai tay vừa giơ ra liền giữ được eo cô còn cô theo bản năng ôm chặt anh giống như ôm cây.

Bây giờ là tình huống gì thế này?

Cô giống như con bạch tuộc treo trên cổ anh, cặp chân trần quắp chặt lấy eo anh

Mà anh lại không hề có ý buông cô ra, không phải vừa chê cô vừa bẩn vừa hôi sao?

Cô thả tay nhìn thẳng vào anh: "Này, tôi vẫn chưa tắm đâu"

Anh nhếch lông mày lên không nói gì

"Tôi uống rượu vẫn chưa đánh răng!" – Cô tiếp tục nhìn anh.

"Ư.. Hừm?" – Anh hắng giọng ôm cô rồi ngồi xuống ghế sô pha, cô trườn xuống bên cạnh anh.

"Anh còn không mau thả tôi xuống!" – Cô cằn nhằn, không phải chê cô sao?

Anh lại thu chặt cánh tay vòng chặt eo cô làm anh và cô dán sát vào nhau, một tay kia lại có ý mà như vô ý xoa xoa đôi chân trần của cô: "Người phụ nữ buồn tẻ như này chỉ có anh miễn cưỡng để em hạ độc thôi!"

Khi ngón tay thô ráp của anh lướt qua da thịt trắng bóng của cô, một chút tê cóng như một dòng điện đang lan rộng trong cơ thể. Khi giọng nói đùa cợt mà gợi cảm của anh vang lên cô phát hiện trong con mắt anh ánh mắt cười cợt phối hợp với gương mặt cứng rắn của anh không thể nói ra là có bao nhiêu không hài hòa. Giống như bề ngoài và nội tâm của anh hoàn toàn là hai thái cực.

Anh mới thật sự là một người điên, người hai tính cách điển hình!

"Tên đàn ông điên rồ! Tên đàn ông thối tha!" – Cô bị ánh mắt như thế của anh nhìn đến hoảng loạn cúi đầu rì rầm.

Đầu anh chôn trong ngực cô, cúc áo sơ mi của cô mở một nút đầu, cảm giấc được râu của anh đang đâm vào da cô, cô lại bỗng thay đổi ý muốn.

"Mau buông tôi ra" – Cô biết bản thân mình chịu không nổi sự mê hoặc này, không muốn mới buổi sáng đã xảy ra sự việc bất tiện này.

Lại nghe thấy giọng nói khó chịu của anh vọng lại: "Đồ ngốc, mấy cô gái hôm qua là người mẫu xe ô tô do Châu thiếu gia gọi tới không có quan hệ gì với anh cả! Lần sau đừng uống nhiều đến thế này nữa!"

Đồng Nhất Niệm như không tin nổi vào tai mình, anh bây giờ là đang giải thích với cô sao? Đây quả thật là trời nghiêng đất đổ! Nhưng lời anh nói có nghĩa là gì? Cô vì ghen tuông nên mới uống rượu sao? Anh ta điên rồi! Tên điên tự kiêu!

"Lục Hướng Bắc, anh cho rằng anh là ai? Đồng Nhất Niệm tôi lại có thể vì anh mà uống say sao? Tôi cho anh biết tôi uống rượu là vì tôi rất vui! Hôm qua là ngày tôi vui vẻ nhất trong hai năm nay!" – Cô thở dốc tuyên bố.

Trong sâu thẳm đôi mắt thâm trầm của Lục Hướng Bắc hiện ra một ánh sáng khó có thể phát hiện ra, giọng nói cũng trở nên lãnh khốc: "Bởi vì Thẩm Khang Kỳ đã trở về sao?"

"Đương nhiên!" – Cô nâng cằm, nét cứng rắn nơi cằm như khắc lên sự bướng bỉnh.
 
Chỉnh sửa cuối:
282 ❤︎ Bài viết: 854 Tìm chủ đề
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 55: Tôi muốn ly hôn với anh

Ánh sáng trong mắt Lục Hướng Bắc như một ngọn lửa trong màn đen bùng nổ, phát tán, rơi xuống cuối cùng đi vào sự cô đơn trầm lặng vô biên.

Đôi môi mỏng mím vào thành một đường lạnh giá, đường môi này làm cô cảm thấy cô và anh bỗng nhiên ngăn cách rất xa như đường xích đạo với cực bắc vậy, có điều loại cảm giác này không hề xa lạ, khi cô nhìn vào mắt Lục Hướng Bắc rất thường thấy điều này.

Cô và anh giống như hai người đứng ở xích đạo và bắc cực, không biết vận mệnh đã sai ở đâu để cô và anh đi đến cùng một vĩ tuyến?

"Đi xuống" – Giọng nói và tay anh bỗng nhiên lạnh băng.

Cô có chút tức giận cắn môi, cô vốn không muốn ở trong lòng anh là tự anh không buông đấy chứ thế mà bây giờ lại đuổi cô giống như là cô bám lấy chân anh vậy.

Không chút lưu luyến nhảy xuống khỏi người anh, cô vượt qua anh đi vào phòng nghỉ nghe thấy giọng anh lạnh lù ng như thường ở sau lưng: "Sau này khi uống rượu đừng quên là công việc vẫn chưa làm xong, hình như hôm nay em phải giao bản kế hoạch về miếng đất ở thành đông đúng không!"

Nhắc đến việc này ngọn lửa tức giận trong lòng Đồng Nhất Niệm lại bùng lên: "Nếu như không phải anh tắt máy tính của tôi thì tôi đã làm được một nửa rồi!"

Mặt anh lạnh lùng như một tảng băng: "Đó là một bài học cho em, khi làm việc đừng quên vừa làm vừa lưu!"

Hứ! Vẫn là cô sai? Được, không thèm phí lời với anh nữa!

Khi cô đóng cửa liền đá một cái làm cánh cửa kêu rầm. Sau đó lại ném mình vào chăn, lòng như lửa đốt, cái kế hoạch chết giẫm gì đó! Cô cứ tiếp tục sống say mơ chết đấy, hôm nay không giao nữa, Lục Hướng Bắc xem anh làm thế nào?

Tuy nhiên bóng dáng Lục Hướng Bắc ngay lập tức xuất hiện ở cửa, ngữ khí như mang theo sự chất vấn: "Thứ tư tuần trước có phải em nhận một cuộc điện thoại của anh không?"

Thứ tư tuần trước? Cô nghĩ về cuộc gọi của oanh oanh vào cái đem cô dọn nhà mới đó. Trong lòng tức nghẹn: "Chuyện lâu như vậy rồi, ai mà biết chứ!"

Anh đứng ở cửa cũng không bước vào chỉ gật đầu: "Em có thể giả ngốc nhưng nhớ rõ lần sau đừng nhận điện thoại của anh!"

Ngữ khí ra lện của anh làm cô cực kỳ khó chịu, ngồi dậy từ trong chăn cầm gối ném về phía anh: "Anh cho rằng ai muốn nhận điện thoại của anh chứ? Đó mới là người phụ nữ không sạch sẽ! Cuộc gọi đến không sạch sẽ!"

Anh bèn nhìn cô, ánh mắt sâu xa.

Trong lòng cô không phục nghĩ đến mấy ngày này ở cùng Lục Hướng Bắc anh ta đều không nhắc đến chuyên điện thoại sao hôm nay lại nói? Là do hôm qua liên lạc với oanh oanh sao?

Cô bỗng nhiên nghĩ ra hôm qua có một cuộc tiếp đãi, cô uống rượu nên đã để lỡ lẽ nào anh ta đưa oanh oanh đi cùng sao?

Cảm giác vừa chua vừa cay trong lòng lập tức dâng lên, dâng lên làm cho cổ họng và mũi cô cay cay, không nhịn được hét lên với Lục Hướng Bắc: "Lục Hướng Bắc, anh thật không biết xấu hổ! Tôi muốn ly hôn với anh!"

Hét lên xong cô cũng ngạc nhiên, hai chữ ly hôn nàycô thường quay mòng mòng trong bụng nhưng nhưng chưa bao giờ nói ra, hôm nay quả là gặp kích thích rồi nhưng nói ra cũng tốt cô thậm chí còn có trực giác bọn họ ly hôn chỉ là việc sớm muộn, muộn một bước không thà nhanh một bước, nhân lúc hai người còn trẻ sẽ không làm lỡ dở cả hai.

Nào ngờ Lục Hướng Bắc lại đem lời cô nói xem như là cô đang làm loạn, mắt nhìn thẳng vào cô giống như nhìn xuyên qua cơ thể cô: "Lục phu nhân, mời em đi đánh răng rửa mặt, sau khi tỉnh rượu hãy nói chuyên tiếp với tôi!"
 
Chỉnh sửa cuối:
282 ❤︎ Bài viết: 854 Tìm chủ đề
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 56: Dù có chuyện gì xảy ra

Nhìn anh rời đi, cô bức xúc nhảy ra khỏi chăn vẫn chân không chạy đến chắn đường anh, không dễ dàng gì nói ra lời cô không muốn bở lỡ cơ hội này: "Lục Hướng Bắc, tôi bây giờ rất tỉnh táo, chúng ta nói chuyện đi!"

Anh đứng trước mặt cô, cô chân trần không mang giày cao gót nên chỉ cao không đến vai anh nên cảm thấy hơi thở của anh xuyên qua một tầng hàn khí phủ xuống xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng bao phủ nên da cô, thâm nhập vào lỗ chân lông cô, xuyên qua cơ thể rồi trở nên lạnh băng.

"Nếu như em muốn nói chuyện ly hôn thì khỏi đi!"

Anh đi qua bên cạnh cô, áo khoác vì gió thổi bay hất lên lướt qua mặt cô làm cô cảm thấy ngạt thở.

Kết quả này nằm trong dự liệu của cô, chỉ có kẻ ngốc mới đồng ý ly hôn với cô. Ly hôn rồi thì sự nghiệp lớn như vậy của nhà họ Đồng chẳng phải cũng mất sao?

Vậy thì cô nên làm gì đây? Thỏa thuận ly hông không thành chỉ còn cách đưa ra tòa nhưng cách này cũng rất khó, mất mặt nhà họ Đồng thì khỏi phải nói, ba cô và anh ta cũng sẽ huy động mọi mối quan hệ để làm cho việc ly hôn không thành, cô cùng đấu với bọn họ thì chỉ như trứng gà chọi đá mà thôi.

Cô thật sự không biết ba cố nghĩ ra sao, khi mới kết hôn còn nói với cô nếu như Lục Hướng Bắc đối xử không tốt với cô thì không cần giấu ông. Khi đó ông không thật tin tưởng Lục Hướng Bắc còn để chú Sầm người vốn sẽ nghỉ hưu tiếp tục ở lại công ty làm tổng giám tài chính chính là để giám sát Lục Hướng Bắc. Nhưng hai năm trở lại đây ông lại rất tin tưởng Lục Hướng Bắc cũng không cần quan tâm anh đối xử với cô ra sao nữa.

Tất nhiên, cô sẽ không thật sự nói với ba rằng mình không hạnh phúc như thế nào, mỗi đứa trẻ khi trưởng thành đều học được cách giả vờ mạnh mẽ.

Phần lớn các đứa trẻ khi nhỏ có thể chỉ hơi xước tý da cũng sẽ nước mắt đầm đìa tìm ba tố khổ không phải là thật sự quá đau mà chỉ là muốn hưởng thụ cảm giác được ba mẹ trân trọng và chiều chuộng mà thôi. Nhưng khi trưởng thành rồi chỉ sợ dù có khó khăn hơn, gian nan hơn nữa thì cũng sẽ chỉ nói với ba mẹ con rất tốt, thật sự rất tốt

Tuy cô từ nhỏ đã không nhận được quá nhiều sự trân trọng của ba nhưng kiên cường đã trở thành thói quen của cô. Mỗi cốc rượu khổ trong cuộc sống cô đều đã sớm học cách độc lập uống vào, tiêu hóa rồi lại để chúng âm thầm trở thành những giọt nước mắt thầm lặng bay hơi trong đêm khuya.

Cô lưỡng lự đứng nguyên tại chỗ thất thần, Lục Hướng Bắc đã thu dọn xong mọi thứ hình như chuẩn bị ra ngoài, trước khi đi thở dài đến trước mặt cô, tay phải đặt lên cổ cô cúi đầu hôn lên môi cô: "Nếu như đầu vẫn còn đau thì vào trong ngủ tiếp đi, chân trần đứng đây sẽ lạnh đấy! Buổi tối cùng nhau ăn cơm, có việc gì đợi anh quay lại rồi nói!"

"Tôi không muốn! Bây giờ nói đi!" – Cô sợ hãi phải chờ đợi, chờ anh quay lại là một quá trình lo lắng, cô chịu không nổi sự giày vò đó, mỗi khi gió thồi, mỗi lần nghe tiếng xe, mỗi lần nghe thấy tiếng bước chân đều là mỗi lần khảo nghiệm trái tim thấp thỏm lo lắng của cô.

Anh có chút do dự cuối cùng đành bỏ túi công văn xuống gọi một cuộc điện thoại: "A lô, Trình tổng phải không? Tôi là Lục Hướng Bắc, buổi gặp trưa nay liệu có thể lùi lại được không, tôi có việc gấp! Cám ơn, thật xin lỗi!"

Gọi xong điện thoại anh bế lấy cô đặt lên ghế, đặt bàn tay đang nắm chặt của cô vào tay mình. Sự ấm áp của anh từng chút từng chút đổi lấy được sự tỉnh táo trong tinh thần đang hỗn loạn và huyết mạch đang trì trệ của cô.

"Nói đi!" – Anh nhìn sắc mặt trắng bạch và đôi môi tái xanh của cô sau khi say bèn đặt hai chân cô vào trong lòng mình, lấy áo khoác quấn lấy, một cánh tay đưa ra, ngón tay ấm áp tiếp xúc với khuôn mặt lạnh toát của cô: "Nhưng trước khi nói anh muốn cho em biết, Niệm Niệm, dù sau này có xảy ra chuyện gì anh cũng không muốn ly hôn với em, thật sự.. không muốn."
 
Chỉnh sửa cuối:
282 ❤︎ Bài viết: 854 Tìm chủ đề
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 57: Nói chuyện về Như Kiều

Dù cho xảy ra chuyện gì..

Nghe câu nói này trái tim vốn bị anh làm cho lạnh buốt của cô không ngờ lại xuất hiện một làn hơi ấm áp. Dù cho xảy ra chuyện gì dó rốt cuộc là chuyện gì? Lẽ nào anh có thể dự đoán được tương lai sao?

Cô quên mất xúc cảm của mình lúc trước, trái tim hoàn toàn bị câu nói này của anh nắm chặt. Dựa vào trực giác thì câu "dù có chuyện gì xảy ra" thường dự báo chuyện không tốt.

"Lục Hướng Bắc.." – một ý nghĩ lạnh lẽo đang xông lên đầu cô, cô cảm thấy rợn người, không ngừng nắm chặt tay áo anh.

Hành động vô thức này làm cô cũng tự cảm thấy kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên từ khi quen anh cô chủ động tiếp xúc với anh, lần đầu tiên thể hiện sự yếu đuối trước mặt anh

Anh có chút xúc động hai tay ôm lấy cô kéo cô lại gần hơn để có thể hôn lên chán cô, đôi môi mỏng mềm ấm áp ngọt ngào in dấu lên trán cô: "Anh chỉ nói là nếu như"

Thì ra anh biết sự lo lắng trong lòng cô

"Không nói cái này nữa, em muốn nói với anh chuyện gì?"

Nụ hôn của anh thật mềm mại ấm áp, những thời gian ấm áp như vậy giữa bọn họ thường rất ít. Cô do dự như bị mê hoặc lại như có chút tham luyến.

Vô cớ bèn nói một câu giọng mơ hồ: "Nói chuyện Như Kiều đi!"

Cô rõ ràng cảm thấy toàn thân anh rung động, sự dịu dàng ban nãy bỗng nhiên biến mất. Trong đôi mắt lanh lợi lại có một sự kinh hoàng mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, còn sắc mặt anh thì trắng bệch như người chết.

"Em làm sao biết cái tên này?" – Anh dùng giọng nghiêm trọng hỏi, hai tay dùng sức bóp cổ cô, chỉ chút nữa là cắt đứt cổ cô.

Cô luôn biết cái tên này có ý nghĩa rất lớn với anh nhưng không ngờ là anh có thể kích động đến mức này!

Giận giữ gạt bỏ tay anh, cô ôm cổ ho sặc sụa. Nếu như anh dùng thêm một chút sức nữa thì nó đã đứt rồi

Còn anh thì không có đến một câu xin lỗi chỉ dể tâm hỏi bằng được đáp án của cô: "Niệm Niệm mau nói cho anh biết làm sao em biết cái tên Như kiều?"

Cô không dễ dàng mới làm cho cơn ho dịu lại, cắn môi nhìn anh chằm chằm, rất muốn nhắc nhở anh, nếu như không muốn cô biết thì đừng có uống say rồi cùng cô makelove tùy tiện nói mơ! Tốt nhất là đừng bao giờ ngủ cùng giường với cô nữa!

Nhưng sự ấm ức trong long đau khổ khó có thể chấp nhận lại ép cô thu lại những lời muốn nói ra. Hứ, anh càng muốn biết đáp án cô càng không cho anh, để cho anh ta vội, để anh ta hoang mang, để cho anh ta phát điên mặc dù người làm anh ta vừa vội vừa hoang mang hay điên cuồng kỳ thực lại là một người con gái khác..

Cô bèn cắn môi không nói, chỉ dùng ánh mắt chán ghét và khiêu khích nhìn anh.

Cô chán ghét anh vì một người con gái khác đánhmất bản thân mình như vậy, còn trước mặt cô thi lúc nào cũng ung dung bình tĩnh. Đến cả khi cô cùng Thẩm Khang Kỳ đi qua trước mặt anh ái muội vậy mà anh không hề có chút phản ứng, giờ chỉ vì cô nhắc đến cái tên này mà trời đất rối loạn.

Cô khiêu khích anh, dùng ánh mắt kiên định cho anh biết muốn từ miệng cô hỏi ra những điều về Như Kiều là điều không thể!
 
Chỉnh sửa cuối:
282 ❤︎ Bài viết: 854 Tìm chủ đề
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 58: Bóng lưng của anh

Lục Hướng Bắc là người như thế nào chứ? Mặc dù trong tình trạng cảm xúc đang cực kỳ mất kiểm soát vẫn có thể chính xác không nhầm lẫn đọc được ý nghĩ trong mắt cô.

Anh biết quật cường như cô sẽ không nói gì nữa

Sắc mặt bỗng trắng bệch nhưng sự khủng hoảng trong mắt lại dần dần mất đi. Anh lại bình tĩnh lạnh lùng như cũ, một Lục Hướng Bắc thong thả, thản nhiên.

Chỉ là môi anh không còn trên chán cô, hơi ấm của anh đã rời khỏi người cô, áo khoác của anh không còn đắp trên hai chân cô nữa, trong chốc lát Đồng Nhất Niệm phát hiện mình lại bị vứt đến tận bắc cực

"Đồng Nhất Niệm bắt đầu từ bây giờ anh không muốn nghe thấy cái tên Như Kiều này nữa dù cho trước mặt anh hay trước mặt người khác đều xin em nhớ rõ tuyệt đối không thể nhắc đến hai chữ Như Kiều này, nếu không.." – Trên mặt anh không còn là sự lạnh lung nữa mà là sự tàn nhẫn.

Cô như một bể nước đá mùa thu.

Cô đã từng chịu đựng sự hờ hững, tức giận, lạnh lùng của anh nhưng đây là lần đầu tiên lãnh giáo sự tàn nhẫn của anh

Không thể không cười khổ: "Nếu không thì sao? Lẽ nào anh còn muốn giết người diệt khẩu?"

Anh hừm một tiếng không trả lời chỉ đứng dậy không chào hỏi đi thẳng về văn phòng.

Cô rất giận thái độ như vậy của anh, chỉ vì một người con gái mà dọa nạt cô chút nữa còn giết cô nữa lại còn bỏ đi để lại cô ở đây.

"Lục Hướng Bắc chỉ cần anh ra khỏi phòng này một bước tôi sẽ cho cả thế giới biết chuyện của Như Kiều!" – Cô duỗi thẳng người để tạo ra một dũng khí khác với anh.

Như cô muốn, Lục Hướng Bắc đi được một nửa thì dừng lại xoay người: "Em rốt cuộc muốn thế nào?"

Cô ngẩn người bị hỏi đúng rồi.

Muốn thế nào? Cô cũng không biết

Cô chỉ muốn anh đi đến giống như lúc nãy giúp cô xoa bóp chân, chỉ muốn anh ôm cô, cho cô biết Như Kiều không phải là người quan trọng gì cả

Nhưng cô biết những lời này cô không nói ra được mà anh cũng sẽ không làm thế

Sự uất ức vào lúc đó tràn vào trong tim, cô cố chịu đựng ép giọng nói sắp khóc của mình: "Tôi muốn biết Như Kiều là ai?"

Vừa nói ra cô phát hiện gương mặt căng cứng của anh bỗng giãn ra, ánh mắt đó như đang nói thì ra em không biết Như Kiều là ai.

Anh trấn tĩnh lại đút hai tay vào túi quần từ trên cao nhìn xuống cô: "Anh có thể hiểu là em đang thương lượng với anh không? Được! Có điều em phải nói cho anh biết trước sao em lại biết cái tên này!"

Cái tên Như Kiều này giống như cái gai trong tim cô, nằm trong chỗ sâu nhất trong lòng cô, không biết ở đâu chỉ là một nơi nào đó bị thắt đến làm cho lòng cô đau đớn bất an. Vì vậy, cô thỏa hiệp không lòng vòng nữa, nếu như có thể đổi được đáp án của anh thì cũng đáng.

"Anh nằm mơ nói ra cái tên này.." – Cô không nói là cái lần anh say rượu cùng nhau hoan ái. Cô nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhõm của anh, sau đó một âm thanh lạnh lẽo vang lên: "Như Kiều.. cô ấy chết rồi"

Đầu cô như bị đập một cái, cô nghĩ tới nghĩ lui nghĩ vỡ cả đầu cũng không ngờ lại như vậy

"Vì vậy xin em sau này đừng nhắc đến cô ấy nữa! Đừng nhắc với bất kỳ ai!" – nói xong anh đi ra ngoài.

Lần này anh đi thật

Cô thẫn thờ ngồi trên sô pha, nhìn bong lưng anh đi phía xa, cực hiếm thấy phát hiện bộ vét màu đen anh mặc trên người nhìn lại cô đơn đến vậy.
 
Chỉnh sửa cuối:
282 ❤︎ Bài viết: 854 Tìm chủ đề
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 59: Vằn thắn

Những lúc như này cô có nên vì anh như vậy và cô hát bài hát hôm nay là một ngày tốt lành không?

Bọn họ hôm nay đều mất kiểm soát. Anh vân vậy còn cô nghĩ lại thật buồn cười, hình như hôm qua đã tự thề với mình không quan tâm nữa, học cách lờ đi và quên lãng vậy mà hôm nay vẫn như một người phụ nữ lắm mồm bức hỏi anh..

Đây không phải là cô, nhất định không phải, cô uống nhiều rồi mới có thể mất kiểm soát như vậy. Đúng vậy nhất định la như thếi.. cô tự tìm cho mình một cái cớ.

Đầu vẫn đau như muốn nổ tung, cô tự ấn vào huyệt thái dương của mình, vô tình cảm giác ấm áp, mềm mại khi Lục Hướng Bắc hôn lên trán cô như lại nổi lên trên da cô. Cô nhắm mắt nhớ lại hình như vừa rồi khi anh hôn cô đầu quả thật không đau nữa..

Dừng lại!

Khi cô sắp chìm vào trong ký ức cô đã kịp bắt bản thân dừng lại, cô không thể tiếp tục như vậy, sự dịu dàng như vậy cô không thể muốn có! Đã không thể muốn có thì không nên mang quá nhiều hy vọng! Cô hôm nay đã có nhiều lần không bình thường rồi, không thể tiếp tục như vậy nữa!

Nhưng cô không phủ nhận bản thân mình rất tò mò về Như Kiều. Như Kiều rõ ràng là người quan trọng nhất đối với anh, anh nói cô mất rồi vậy thì mất khi nào? Mất như thế nào? Trong lòng cô có nhiều dấu hỏi.

Rất ít người từng vào phòng Lục Hướng Bắc, trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ không biết trong văn phòng này liệu có manh mối gì không?

Từ ghế sô pha đến bàn làm việc cô hình như đều lục tìm qua, lật tìm cả ngăn kéo bàn làm việc. Kết quả đương nhiên là không tìm thấy gì nhưng lại phát hiện ra một bản kế hoạch mới về vấn đề mảnh đất ở Đông Thành

Cô nhíu mày, Lục Hướng Bắc xấu xa, bản kế hoạch này rõ ràng đã làm xong rồi tại sao còn bắt cô làm nữa? Đây đúng là chơi cô mà!

Đang cắn môi xả giận ở đó thì cửa văn phòng mở ra. Đồng Nhất Niệm ngửu thấy mùi vằn thắn không ngừng hít hà.

Di Đóa hiểu nhầm hành động của cô là cảm động liền đặt vằn thắn xuống trước mặt cô nhanh chóng giải thích: "Này, đừng cảm động! Đây là Lục Hướng Bắc nhà cậu dặn tớ mua đó!"

Lục Hướng Bắc sao? Anh ta tức giận như vậy mà vẫn nhớ cô từ sáng chưa ăn gì sao?

Cô quả thực đói rồi, tức giận với Lục Hướng Bắc cũng không thể lấy dạ dày của mình ra xả giận được, cô uống trước một ngụm canh. Nước canh vào miệng thơm ngon vô cùng, đến cả đau đầu cũng giảm dần. Nhân lúc thèm ăn dùng thìa múc một miếng vằn thắn chưa kịp thồi đã cho vào miệng.

Di Đóa vội vàng lắc giậm chân: "Cậu ăn từ từ kẻo bỏng đấy!"

Quả nhiên là bỏng nhưng đã cho vào miệng rồi không nỡ nhả ra, cô hít hà thổi, vừa thổi vừa lật miếng vằn thắn trong miệng.

Di Đóa nhìn cô bất lực lắc đầu, trong mắt tăng thêm phần thúc giục ám muội: "Cậu thuộc loại tính cách vội vàng sao? Chả trách trên mặt Lục tiên sinh nhà cậu có dấu vết.."

Di Đóa xấu xa lại nghĩ đi đâu rồi!

Cô liếc mắt: "Cậu không định để tớ ăn sao?"

Di Đóa lè lưỡi cười: "Coi như tớ chưa nói gì! Coi như tớ không tồn tại đi.."

"Ra ngoài!" – Cô nhăn mày, còn chưa truy cứu việc con bé này vào phòng không gõ cửa đấy..
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back