Ngôn Tình [Edit] Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc - Cát Tường Dạ

Discussion in 'Truyện Drop' started by Qingmei, Dec 24, 2020.

  1. Qingmei

    Messages:
    409
    NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 40: Hãy gọi tên anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tối nay thật là đã cười quá nhiều rồi! Chưa bao giờ thấy anh cười nhiều như vậy, có gì đáng để anh ta vui vẻ như vậy sao? Cô lạnh mặt xoay người đi vào bếp, tìm thấy một gói mỳ trong tủ lạnh liền ném cho anh: "Muốn ăn không?"

    Kỳ lạ, không phải ở cùng Ngũ Nhược Thủy sao? Sao có thể không mời cô ta đi ăn tối chứ? Còn nữa, hôm nay cô chơi Ngũ Nhược Thủy một vố anh không tìm cô tính sổ sao?

    Một đêm này, mọi yêu ghét cuối cùng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Gặp phải Lục Hướng Bắc cô muốn trốn cũng không được. Cô có chút chán ghét cảm giác này, vừa có ý tẩy chaylại vừa trầm mê. Giống như khi cô ở dưới thân anh, vừa hận đôi mắt hấp dẫn như màn sương của anh lại vừa không ngừng run rẩy vì anh. Giống như khi anh thủ thỉ bên tai cô "Niệm Niệm", cô vừa nhớ đến anh khi gọi "Như Kiều" lại vừa không ngừng để trái tim mình chìm đắm trong tình cảm dịu dàng đó. Cô ghét Lục Hướng Bắc và bản thân mình như vậy. Nếu như Lục Hướng Bắc đúng là Lục Thế Mỹ thời hiện đại, một lang sói mắt trắng của hiện thực, lại lang sói, tuyệt tình với cô hơn một chút nữa thì cô đã không do dự. Nhưng anh ta lại cứ như vô tình lại như có tình làm cô đoán không ra, nhìn không hiểu làm người ta thật không biết thế nào, thật khó chịu.

    Cô cũng ghét bản thân mình như vậy, mâu thuẫn bối rối, đến bản thân cũng xem thường chính mình rồi. Nhưng mà cô vẫn ném cho mình một cái cớ, nếu như tình yêu trên thế giới này cứ tan tan hợp hợp, đơn giản chỉ cần một chữ "đoạn", quyết đoán một chữ "ly" là có thể giải quyết được thế mà sao vẫn có nhiều người mua dây buộc mình như vậy chứ?

    Lục Hướng Bắc trong thời gian hai năm đã thâm nhập vào từng mạch máu của Đồng Thị. Nói một cách nghiêm trọng thì còn liên quan đến vận mệnh Đồng Thị. Cô và Lục Hướng Bắc đã không còn là hai người đơn giản như nữa, vừa co rút dưới thân anh trong đầu lại có rất nhiều phức tạp. Anh phát hiện cô không nhập tâm liền tăng thêm vài phần mãnh liệt mang theo sự trừng phạt va chạm khiến dục vọng của cô khó có thể thừa nhận nổi, trong đầu cũng không thể tiếp tục giả vờ như là không có việc gì nữa.

    "Mau gọi tên anh, Niệm Niệm.." – Anh như mộ nhà thoi mien đang dẫn dắt bên tai cô. Tâm lý báo thù tinh nghịch của cô bỗng xuất hiện, những tiếng rên quyến rũ thoát ra từ môi cô, ánh mắt như mờ đi, mái tóc rối loạn nhưng âm thanh phát ra lại là: "Khang Kỳ.. Khang Kỳ.."

    Cô rõ ràng cảm thấy sự co cứng của cơ thể anh, sau đó là sự tấn công nhe thác đổ thông thường mỗi khi anh nổi cơn giận. Cô cười thầm, không có người đàn ông nào có thể chịu đựng được việc người phụ nữ dưới thân mình kêu tên một người đàn ông khác kể cả không yêu hay là bất lực, nói dễ nghe là tôn nghiêm, nói không được dễ nghe là chủ nghĩa đàn ông

    Sau khi phát tiết xong anh quay người rời đi chứ không ôm cô ngủ. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy đi vào nhà tắm rửa đi tất cả các dấu vết. Cô trong gương vẫn là đôi má đỏ hồng, những dấu hôn Lục Hướng Bắc lưu lại trên người cô dù rửa cũng không đi nhưng những dấu ấn trên cơ thể rồi cũng sẽ biến mất còn dấu ấn trong lòng thì sao? Cô thừa nhận cơ thể cô rất vui, anh càng điên cuồng cô càng vui vẻ. Cảm giác này gọi là đau cùng khoái lạc. Lục Hướng Bắc, còn anh thì sao? Đêm nay anh có đau không? Hoặc có vui không?

    Lần này cô rất nhanh đi vào giấc ngủ, người khó ngủ lại là anh. Cầm di động trong tay lật tới lật lui, trong mục ghi nhớ của di động viết: Hôm nay cô ấy trở về cùng Kiệt Tây bộ dạng rất vui vẻ, đứng bên cửa sổ có thể nghe thấy tiếng cườii của cô vọng lại, tiếng cười nghe rất hay nhưng cô ấy lại nói dù cho nằm trên giường của Kiệt Tây cũng vẫn an toàn, ha ha, cô gái ngốc nghếch, chỉ có điều khi cô ấy trong vòng tay tôi người cô ấy gọi tên lại là tên một người đàn ông khác.

    Viết xong đọc một lượt lại xóa đi. Giống như cuộc đời anh, viết rồi lại xóa mãi mãi cũng không lưu lại dấu vết.
     
    Teaz2468 likes this.
    Last edited: Jan 1, 2021
  2. Qingmei

    Messages:
    409
    NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 41: Cuộc đời của cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Đồng Nhất Niệm tỉnh dậy đã không còn anh ở bên cạnh, lật người cảm thấy cả người đau nhức, tối qua vận động quá mạnh rồi. Trong chăn vẫn còn lưu lại mùi hương của anh, cô nhắm mắt lại, muid hương đó cùang với sự hít thở của cô dần dần thâm nhập vào trái tim, rất nhanh tất cả tâm trí và trái tim đều là hình dáng của anh. Bắt đầu từ khi nào khi một người sống độc thân yên tĩnh đôi mắt của anh đã trèo vào tim cô như là gặp ma vậy. Lúc sau tỉnh táo lại, cô tự trách mình không nên. Trốn chạy giống như khoan từ trong chăn ra, tránh khỏi mùi hương của anh, trốn khỏi ánh mắt anh, một đêm rung động, hai năm hân hoan đều như gió thổi qua không lưu lại gì.

    Hôm nay điều làm cô kinh ngạc là trên bàn lai bày một phần ăn sáng, là bánh bao trắng mềm nóng hổi lại còn sữa đậu nành nóng đang bốc hơi nữa, đây là dành cho cô sao?

    Dưới cốc sữa đậu nành có một mảnh giấy, nét chữ mạnh mẽ của anh in ra cả mặt sau giấy: Niệm Niệm, tối nay có một bữa tiệc đừng quên đấy, bữa sáng là dành cho em, nếu như nguội thì tự mình hâm lại. Tên cũng không đề, câu cú đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa. Thật ra cuộc sống của cô và anh nên đơn giản như thế mới tốt, là do cô không cẩn thận để lộ ra một khe hở trong trái tim làm cho người đó được thể khoan sâu vào. Dù cho có nói thế nào thì đâu cugnx là lần đầu tiên cô được ăn bữa sáng do anh chuẩn bị cho mình, dù sao cũng phải tiếp tục sống tiếp không phải sao?

    Mùi vị của bánh bao nhỏ rất ngon chắc là anh mới rời đi không bao lâu vẫn còn nóng hổi, cắn một miếng, nước bên trong liền trào ra, không cẩn thận liền có mấy giọt rơi lên quần áo rồi trên bàn nữa, trong miệng đều là mùi thơm ngon của thịt. Không biết anh mua bánh bao nhỏ ở đâu? Quả là rất ngon.

    Khó có một ngày nghỉ rảnh rỗi, cô từ từ dọn dẹp phòng ốc, sau đó vào phòng tắm giặt quần áo. Giai My luôn nói cô sinh ra cao quý, sao phải khiêm nhường như vậy. Không sống một cuộc sống của một đại tiểu thư lại thích tự mình giặt quần áo, tự nấu cơm. Với gia thế của cô nên mời cả một đoàn người phục vụ mới đúng. Cô chỉ cười, Giai My không hiểu. Ba cô không phải là hoàn toàn vô tình với mẹ cô mà ngược lại, mẹ đã cùng ba trải qua thời gian lập nghiệp gian khó nhất có thể coi là tình nghĩa vợ chồng sâu nặng thậm chí sau này khi đã lấy mẹ nhỏ thình thoảng cũng nhắc đến mẹ với cô. Mỗi khi như vậy cô lại nhìn thấy ánh mắt dịu dàng trong đôi mắt ba, đong đầy hoài niệm. Ba thường nói mẹ là người phụ nữ hiền hậu và dịu dàng nhất. Quãng thời gian lập nghiệp mặc dù rất gian khổ chỉ sống trong một căn hộ bình thường nhưng mẹ luôn dọn dẹp căn phòng sạch sẽ gọn gang, quàn áo luôn giặt sạch sẽ như mới và là phẳng phiu. Mẹ cô còn có tay nghề nấu ăn rất ngon, những nguyên liệu hết sức bình thường rơi vào tay bà cũng biến thành mỹ vị phong phú thậm chí còn ngon hơn đầu bếp hiện nay của Đồng gia làm. Ông nói cho dù bên ngoài có bao nhiêu vất vả chỉ cần về nhà mùi thơm của các món ăn từ trong bếp bay ra liền xộc ngay vòa mũi, mọi ngóc ngách trong nhà đều cho thấy sự ấm áp ngập tràn. Tất cả những mệt mỏi và ủy khuất bên ngoài đều bỗng chốc bay hơi.

    Ký ức của Đồng Nhất Niệm về người mẹ thật ra không quá sâu sắc vì vậy rất thích thú khi nghe ba nói những điều này. Mỗi khi nghe trong lòng lại không ngừng mong mỏi, mong mỏi một cuộc sống gia đình ấm áp, mong mỏi bản thân có thể trở thành một người phụ nữ như mẹ vậy. Do vậy, trước khi lấy chồng cô rất thích là quần áo cho ba, cũng thích làm vài món ăn cho ba, nhưng không phải là vì muốn lấy phần thưởng mà chỉ là cẩm thấy như thế sẽ khiến bản thân và mẹ gần nhau hơn. Tất nhiên cô cũng có một chút dụng ý là hy vọng khi cố làm những việc này sẽ có thể nhắc nhở ba đừng quên dần đi mẹ cô.
     
    Teaz2468 likes this.
    Last edited: Jan 1, 2021
  3. Qingmei

    Messages:
    409
    NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 42: Nói chuyện với anh thật phiền toái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một khi đã bắt đầu thì sẽ trở thành thói quen. Sau khi kết hôn cùng Lục Hướng Bắc, cô dọn ra khỏi Đồng gia. Mặc dù quản gia của Đồng gia định kỳ đến dọn dẹp giúp cô nhưng cô rảnh rỗi cũng thích làm chút việc nhà, không phải vì Lục Hướng Bắc cũng không vì bất cứ ai, dường như chỉ có làm như vậy cô mới cảm thấy ngôi nhà này là của mình chứ không phải là khách sạn. Ví dụ như ngày chủ nhật hôm nay, trời không nắng gắt ấm áp, có chút ảm đạm đang ôm lấy cả thành phố, như thế này rất thích hợp để giặt đồ sau đó hẹn vài chiến hữu đi mua sắm, uống cà phê, ném ra khỏi đầu hết những người không liên quan, xếp hết những điều không vui lại phía sau. Những ngày như này cũng có thể rất thoải mái, cô bắt đầu mong đợi rồi.

    Cô mở xem giỏ đựng quần áo bẩn phân loại, trong giỏ là gì vậy? Áo sơ mi của Lục Hướng Bắc? Quần dài? Quần lót? Lại có cả tất nữa. Phải nói đây là căn chung cư mới của cô đó! Cô vẫn chưa từng nghĩ sẽ giặt quần áo, nấu cơm cho anh lâu dài ở tại đây! Bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, cô chạy nhanh vào phòng ngủ mở tủ quần áo ra. Quả nhiên như vậy trên giá đã treo vài bộ quần áo của anh, treo thành một hàng với quần áo của cô, quần áo thân mật dính lấy nhau lại làm cô có cảm giác không nói lên lời. Thật tức chết, lại dám xem nơi đây thành nhà anh ta chắc! Tâm trạng tốt cả buổi sáng hôm nay đã bị anh phá hoại hết rồi, cô lấy di động bắt đầu gọi cho anh.

    "Lục Hướng Bắc!" – Điện thoại vừa thông cô liền tức giận bừng bừng gọi thẳng tên họ anh

    "Có chuyện gì?" – Giọng anh nghe rất bình tĩnh thật khác một trời một vực với anh của đêm qua. Cô hoài nghi người đàn ông tối qua trong căn hộ của cô liệu có phải là giả mạo. Nhưng sớm đã quen với sự lạnh lung của anh, viện này cũng không ảnh hưởng đến viwwcj phát tiết của cô: "Lục Hướng Bắc, mời anh dọn quần áo của anh ra khỏi nhà tôi! Đó là nhà tôi! Ai cho phép anh ở lâu dài chứ?"

    "Không ở lâu dài? Vậy ý của em là thỉnh thoảng tới lâm hạnh sao?"

    Ngữ khí của anh như muốn ăn đòn vậy, cô trong điện thoại như cũng đã tưởng tượng ra sự trào phúng trong ánh mắt anh khi nói câu này, giận giữ hét lên: "Lục Hướng Bắc nói chuyện với anh tôi thấy thật phiền não! Cho anh thời gian một ngày dọn hết quần áo của anh đi nếu không đừng trách tôi quăng đi hết!"

    Chỉ nghe thấy giọng nói phụ nữ truyền lại từ đầu dây bên kia, từ xa gọi anh: "Anh Bắc, mau lại đây, đến lượt của anh rồi!"

    Mà sau đó là tiếng trả lời của anh: "Anh rất bận, có việc gì tối nay nói chuyện tiếp!"

    Giọng nói của anh càng lạnh lung hơn nữa còn nhanh chóng ngắt điện thoại.

    Hừ! Bận? Anh ta cũng bận thật đấy! Bận đến nỗi vừa ngủ xong với cô đã đi hẹn hò với người con gái khác. Lại còn giả vờ dịu dàng chuẩn bị bữa sáng cho cô sau đó bảo cô ngoan ngoãn ở nhà giặt quần áo cho anh ta sao? Anh ta thật là biết cách hưởng thụ! Lục Hướng Bắc anh có thể sống cuộc sống của anh, vui thú nhục dục, ăn chơi hưởng lạc đều không liên quan gì đến tôi nhưng anh không thể làm ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi.

    Cô ức giận đóng nắp giỏ lại tự mình định thay quần áo ra ngoài. Trong đầu đang tính xem nên đi đâu, đi với ai thì di động của cô reo lên.
     
    Teaz2468 likes this.
    Last edited: Jan 1, 2021
  4. Qingmei

    Messages:
    409
    NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 43: Niệm nha đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Niệm nha đầu" – Một tiếng gọi không nặng không nhẹ thể hiện sự dịu dàng và vui vẻ quen thuộc làm chấn động màng nhĩ cô như vậy, lại trong một buổi sáng với ánh nắng dịu dịu như thế này thêm nữa là sau khi bị Lục Hướng Bắc lạnh lùng trái tim cô lại ươn ướt vì tiếng gọi này.

    "Khang Kỳ" – Cô có một sự xúc động đến muốn khóc.

    Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười vừa ý: "Không tồi! Vẫn còn chưa quên mất giọng nói của anh!"

    Cô sao có thể quên giọng nói của anh được? Hon nữa trên thế giới này chỉ có mình Khang Kỳ gọi cô là "Niệm nha đầu"

    "Khang Kỳ anh đã về rồi à?" – Cô còn nhớ anh đã nói lần này về để xem mắt nhưng không ngờ lại nhanh như vậy anh đã về rồi.

    "Ừm.. Nha đầu thông minh! Em ở nhà chờ anh, anh lập tức qua đón em!"

    Đây chính là Khang Kỳ, không hỏi cô đang ở đâu, không cần nói sẽ đi đâu, vẫn giống như trước đây chỉ cần anh gọi Niệm nha đầu và Sầm Kiệt Tây ngày trước sẽ cười ha ha vui vẻ chạy sau lưng anh.

    Cô liếm môi cười: "Khang Kỳ, em chuyển nhà rồi." – Cô nói ra địa chỉ mới của mình. Khi cô kết hôn Khang Kỳ có quay về cũng biết nhà mới của cô và Lục Hướng Bắc ở đâu nhưng lại không biết gần đây cô mới chuyển nhà mới. Anh do dự một lúc, quãng dừng giữa giọng nói giống như một thứ gì đó ngăn cách giữa anh và Đồng Nhất Niệm, bọn họ cuối cùng cũng không còn như trước đây được nữa. Nhưng anh nhanh chóng bỏ qua sự không tự nhiên này, trong giọng nói vẫn là tiếng cười quen thuộc: "Được rồi cứ ở đó đợi anh, anh lập tức qua đó!"

    Đồng Nhất Niệm không ngờ đến nhà cô không chỉ có mình Khang Kỳ mà còn có cả nhà họ Thẩm: "Cháu chào bác trai, bác gái" – Cô rất lịch sự chào hỏi hai người lớn.

    Ba của Thẩm Khang Kỳ là tư lệnh quân khu nên tất nhiên có sự uy nghiêm nhưng Đồng Nhất Niệm từ nhỏ đã rất thân với nhà họ Thẩm nên không cảm thấy gò bó.

    Bà Thẩm thì càng không cần nói, phải nhắc đến việc bà Thẩm luôn mơ có một người con gái nhưng lại chỉ sinh được con trai vì vậy rất yêu quý Đồng Nhất Niệm, vốn muốn gán ghép con trai mình với Đồng Nhất Niệm nhưng sự việc ở đời luôn không như dự tính của con người.

    "Cái thằng này sao lại ngốc đến vậy?" – Bà Thẩm nắm chặt tay Đồng Nhất Niệm yêu thương nói.

    "Mẹ! Con rốt cuộc có phải là con trai mẹ không vậy? Con trở về cũng chưa thấy mẹ thương gì con, con còn gầy đi đấy! Mẹ xem xem, mẹ mau nhìn xem!" – Thẩm Khang Kỳ hôm nay làm tài xế lúc này đang đưa mặt qua cho mẹ xem

    Thẩm phu nhân bị chọc cho cười duỗi tay khẽ xoa lên mặt con trai: "Gầy cho đáng đời, ai bảo anh bỏ lại cha mẹ chạy đến một nơi xa như vậy? Nếu ở địa phương thì ba mới có thể chăm sóc cho anh chứ!"

    "Con chính là không muốn được ba chăm sóc!" – Thẩm Khang Kỳ nói.

    Thẩm tư lệnh nghe xong tỏ ra tán thành: "Câu này của Khang Kỳ rất đúng, đàn ông đặc biệt là quân nhân rất cần được mài giũa, dù nó ở lại địa phương tôi cũng không thể quan tâm đến nó.

    Đồng Nhất Niệm thấy bà Thẩm mặt tái đi vì hai người đàn ông này bèn ra mặt giảng hòa:" Lời bác gái, bác trai đều có lý, người đàn ông ưu tú như Khang Kỳ của chúng ta đây thì cần phải chăm sóc chỗ nào chứ, chỉ cần anh ấy xuất hiện thì ánh mặt trời cũng phải chán nản vì bị che khuất. Bác xem mới đi có bao lâu giờ đã thăng đến chức vụ nào rồi. Bác gái bác hiểu rộng biết nhiều mong bác giải thích giúp cháu, cháu vẫn chưa thể hiểu nổi"

    Tỏ ra không có mẹ không thích người khác khen con trai mình, Đồng Nhất Niệm đồng thời còn nịnh bà nữa, bà Thẩm lúc này bèn lộ ra nụ cười tự hào.
     
    Teaz2468 likes this.
    Last edited: Jan 1, 2021
  5. Qingmei

    Messages:
    409
    NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 44: Không phải oan gia thì không gặp mặt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cái miệng của nha đầu này thật biết ăn nói! Bác Thẩm đây không thể không thương con được! Khang Kỳ thật ra cũng không tồi bây giờ đã là trung tá rồi! Mà tất cả đều là nó từng bước nỗ lực đạt được cả!" – Vừa nói Thẩm phu nhân vẫn nhìn về phía vị tư lệnh, luôn trách ông không chăm sóc quan tâm đến người con trai duy nhất này. Thẩm tư lệnh trầm mặt: "Được rồi, được rồi lại bắt đầu dài dòng rồi đấy, đã nói hôm nay là ngày gia đình cùng ra ngoài chơi rồi, đến cảnh vệ cũng không mang theo rồi, bà vẫn còn nhắc đến chuyện này nữa!"

    Thẩm tư lệnh trước nay luôn là người có uy nhất Thẩm gia, một lời nói ra Thẩm phu nhân cũng không dám nói nhiều nữa chỉ kéo lấy Đồng Nhất Niệm hỏi này hỏi kia, còn hỏi về việc kết hôn hai năm rồi sao vẫn chưa sinh con.

    Con.. Trong lòng Đồng Nhất Niệm lạnh toát, cố nhếch miệng cười một cái: "Bọn con vẫn còn trẻ vẫn chưa muốn có"

    Nghe xong câu nói này Thẩm Khang Kỳ bèn ra hiệu đồng tình cô từ kính chiếu hậu, giẵ mày nhíu vào với thâm ý đặc biệt. Bà Thẩm sự thật mất lòng khuyên cô: "Nha đầu, đưng trách bác gái nhiều lời, bọn con nên có con rồi, phụ nữ sớm muộn cũng phải sinh con sinh muộn không bằng sinh sớm đi, sẽ nhanh hồi phục, sớm có con thì gia đình cũng sẽ nhanh ổn định. Con bé này thật đáng thương, mẹ mất sớm, người mẹ nhỏ kia của con nhất định là không nói với con những lời này. Ài.. cũng là do chúng ta không có duyên phận, thật đáng tiếc, nếu như lúc đầu.."

    "Mẹ!" – Thẩm Khang Kỳ biết mẹ định nói gì tiếp theo nên vội vàng ngắt lời, nói đùa vài câu: "Mẹ, những ngày con không ở nhà, sức ảnh hưởng của mẹ thật là không nhỏ nha đến người như ba con cũng bị mẹ đốc thúc đi đánh gôn nữa?"

    Đồng Nhất Niệm biết Thẩm Khang Kỳ đang giúp cô giải vây, ý của bác gái là tiếc khi cô không gả vào nhà họ Thẩm, nếu như lúc đầu cô không vội gả cho Lục Hướng Bắc, nếu như lúc đầu cô kết hôn với Thẩm Khang Kỳ thì cô đén nay sẽ có thêm một người chồng, một gia đình, một ngôi nhà thực sự. Vợ chồng bác Thẩm nhất định sẽ thương cô như con ruột, còn Thẩm Khang Kỳ thì càng không cần nói. Chỉ là đây gọi là trời không chiều lòng người.

    Lời nói của Thẩm Khang Kỳ quả nhiên giúp Đồng Nhất Niệm giải vây lại còn chọc giận hai người lớn, ông Thẩm tức giận tròn mắt trừng lên: "Tiểu tử này, ba anh làm sao chứ? Không sai, ba là bánh bao lỗi thời đấy thì sao? Anh là bánh bao nhỏ do ba sinh ra đấy không phải cũng là lỗi thời cả sao?"

    Đồng Nhất Niệm lần đầu không nhịn được cười hi hi ha ha, Thẩm phu nhân và Thẩm Khang Kỳ cũng bị lời của ông Thẩm làm cho buồn cười, không khí trong xe bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Đồng Nhất Niệm thích ở cùng nhà họ Thẩm như ông Thẩm luôn bày ra bô mặt giữ tợn, khi đó bọn trẻ chơi cùng đều bị ông dọa rất sợ ông chỉ có Đồng Nhất Niệm có thể trèo lên đầu gối ông bám lấy ông đòi ông kể truyện.

    Khi còn nhỏ chịu nhiều ủy khuất ở nhà, nơi cô thích đi cũng là nhà họ Thẩm, bác gái luôn để cho cô những đồ ăn ngon. Mọi người đều cho rằng lớn lên cô sẽ gả cho Thẩm Khang Kỳ nhưng..

    Đây gọi là số mệnh khi không để ý thường làm con người ta có những bước ngoặt không ngờ đến!

    Thẩm Khang Kỳ lái xe đến một câu lạc bộ cao cấp, đến đây đánh gôn đều là những nhà quyền quý, mỗi năm người đến đây đánh gôn không nhiều có thể bảo đảm về an ninh.

    Tuy nhiên cái gọi là không phải oan gia không gặp mặt, đời người có nơi nào là không gặp nhau. Khi Đồng Nhất Niệm nhìn thấy bóng dáng của Lục Hướng Bắc trong đầu tự nhiên dâng lên hai câu nói này.
     
    Teaz2468 likes this.
    Last edited: Jan 1, 2021
  6. Qingmei

    Messages:
    409
    NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 45: Để anh chỉnh anh ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Màu hồng! Tên yêu nghiệt này lại mặc quần áo đánh gôn màu hồng. Càng đáng chán là màu hồng dành cho con gái này khi mặc trên người anh ta sao lại nổi bật như vậy chứ! Nhất là khi anh ta vô tình quay đầu màu hồng dịu dàng này lại mang đến cho sự cứng cỏi của anh ta thêm vài phần ôn nhu. Dưới ánh sáng vàng nhạt làm ánh mắt anh sáng lên vẻ ung dung làm cho cả vết răng cô tặng anh cũng đã không còn quá rõ ràng nữa. Ài.. Anh ta đúng là "mỹ sắc" kinh người. Giống như năm đó khi anh cứu cô từ hồ nước lên, cô cũng cảm thấy kinh ngạc như vậy.

    Cô luôn không rõ sao lúc đầu lại đồng ý gả cho anh, mơ mơ hồ hồ hình như do có rất nhiều lý do mà hình như lại chẳng có lý do nào cả, lẽ nào một trong những lý do là do cô nhìn thấy mỹ sắc của anh? Chữ sắc này quả nhiên trên đầu có gắn một con dao!

    Anh vừa đánh được đường bong đẹp, bạn bè xung quanh anh đều vỗ tay cổ vũ lại còn có một cô bé trẻ trung chạy lên lau mồ hôi cho anh ta nữa. Cô gái trẻ dù sao cũng chưa hiểu chuyện, người khác nhìn thấy đã không dám hỏi điều gì cô ta lại còn không biết trời cao đất dày hỏi một câu: "Ồ, có chuyện gì với gương mặt của Lục tổng vậy?"

    Lục Hướng Bắc khi quay đầu liền nhìn thấy Đồng Nhất Niệm, trên mặt vẫn là biểu hiện như cười như không xa cách: "Là bị chó con cắn một miếng thôi!"

    Anh ta lại dám mắng cô là chó con! Cô cắn cắn môi đúng yên không động đậy cùng nhìn thẳng vào anh. Bạn bè anh thấy bèn cười thấy anh không để ý liền nói đùa: "Có phải là trộm mùi hương ở tổ ấm dịu dàng nào đó không được ngược lại lại còn bị cắn không?"

    "Xem anh ăn nói kiểu gì vậy! Trên thế giới này còn có mùi hương nào mà Lục tổng của chúng ta không trộm được sao? Không, nên nói là Lục tổng còn cần phải đi trộm mùi hương sao? Chỉ e là mùi hương tự mang đến tận cửa tặng cũng còn phải xếp hàng dài đến thái Bình Dương kia kìa!"

    "Em gái, sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Còn không mau chủ động tặng hương cho Lục tổng?"

    Những người này đều không thấy sự có mặt cảu Đồng Nhất Niệm chỉ quan tâm đến việc nói những câu nói đùa khiếm nhã của mình. Đây chính là cuộc sống của các anh em công tử trong xã hội thượng lưu, bên cạnh mỗi người đều có một cô gái. Đồng Nhất Niệm cảm thấy cơn buồn nôn bốc lên đầu liền giả vờ không nhìn thấy bọn họ. Bỏ qua việc lần trước cô nhìn thấy oanh oanh hôn anh, cô giờ muốn xem xem Lục Hướng Bắc liệu có công phu trấn tĩnh đến dám để người phụ nữ khác hôn mình ngay trước mặt vợ như vậy hay không!

    Người bên cạnh bỗng nhiên có động tĩnh, Thẩm Khang Kỳ bước lên phía trước một bước lớn, cô vội vã kéo anh lại. Quả nhiên anh đang tức giận đến cơ bắp đang co giật, anh là người có tính khí nóng giận tức tối như gặp kẻ thù. Theo tư thế của anh thì là muốn xông lên đánh người lắm rồi đấy.

    "Thả anh ra! Để anh đi dạy dỗ anh ta!" – Thẩm Khang Kỳ một cơn giận giữ hét lên.

    "Không cần!" "Không cho!" – Đồng Nhất Niệm và ông Thẩm hai miệng một lời.

    Mà Lục Hướng Bắc cũng nâng tay cản lại hành động của cô gái kia, ánh mắt rơi trên cánh tay Đồng Nhất Niệm đang giữ chặt Thẩm Khang Kỳ, trong mắt ánh lên một tia âm u, sau đó nhanh chóng như mây trôi đi trời lại sáng. Những bước ung dung lại bức người mà chỉ Lục Hướng Bắc mới có vượt lên đi hướng về phía cô.

    Đồng Nhất Niệm cười nhạt, nói với ba người nhà họ Thẩm: "Bác trai, bác gái, thật ngại quá, làm mọi người trêu cười rồi. Mọi người qua kia trước chờ con được không ạ!"
     
    Teaz2468 likes this.
    Last edited: Jan 1, 2021
  7. Qingmei

    Messages:
    409
    NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 46: Lập tức về nhà cho anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyện cô không muốn xảy ra nhất là trước mặt người ngoài dể lộ ra sự bối rối và đau khổ của mình. Mặc dù quan hệ của cô với nhà họ Thẩm rất thân thiết nhưng có một sô bi thương chỉ nên thuộc về bản thân mình mà thôi thế mà cục diện ngày hôm nay vẫn cứ xảy ra.

    Hai người lớn nhà họ Thẩm là trưởng bối là người có địa vị đương nhiên không tiện để vấy bãi bùn này chỉ có thể giả câm giả điếc rời đi nhưng Thẩm Khang Kỳ lại nắm tay cô chặt hơn chỉ thiếu chút nhét vào trong đôi cánh của mình giấu đi.

    Cô nhìn thấy Lục Hướng Bắc bước hướng về phía mình cố gắng rút tay lại, giọng run run: "Khang Kỳ.."

    "Sợ gì chứ! Có anh ở đây!" – Thẩm Khang Kỳ nhíu mày thấp giọng.

    Đúng vậy, cô sợ cái gì chứ? Sợ Lục Hướng Bắc nhìn thấy cô và Thẩm Khang Kỳ tay nắm tay sao? Cái đó thật không có gì phải sợ cả! Nghĩ như vậy cô liền thả lỏng đẻ cho Thẩm Khang Kỳ nắm tay.

    Còn Lục Hướng Bắc vừa đến trướ mặt cô, điều kỳ lạ là trong mắt toàn là ý cười, hoàn toàn lờ đi sự tồn tại của Thẩm Khang Kỳ, lại còn nắn nắn mặt cô, thơm một cái, dùng giọng nói dịu dàng vô cùng: "Em yêu, em sao cũng tới vậy? Không có việc gì thì nên nói trước với anh!"

    Em yêu? Hả! Anh từ trước tới nay chưa bao giờ gọi cô là em yêu! Đầu óc anh ta bị kẹp rồi à! Hơn nữa cô ghét cách gọi em yêu này, nói ra một cách gọi phổ thông như vậy có quỷ mới biết anh ta đã từng gọi bao nhiêu người con gái là em yêu rồi? Không chỉ cô bị anh ta làm cho đứng hình mà ngay cả Thẩm Khang kỳ cũng không ngờ anhta sẽ phản ứng như vậy.

    Nhân lúc hai người chưa kịp phản ứng lại, Lục Hướng Bắc thuận đà kéo Đồng Nhất Niệm vào lòng, chỉ đơn giản có vậy, một cánh tay của cô vẫn còn nằm trong bàn tay của Thẩm Khang Kỳ.

    Anh giả vờ như lúc này mới nhìn thấy Thẩm Khang Kỳ, vui vẻ chào hỏi: "Ý, đây chẳng phải là Khang Kỳ sao? Quay về lúc nào mà không hẹn tôi một tiếng. Tôi và Niệm Niệm sẽ cùng nhau đưa anh đi hóng gió!"

    Đồng Nhất Niệm cảm thấy Thẩm Khang Kỳ nắm tay mình ngày càng chặt, cô biết anh vẫn giận, giận cho cô, đau lòng cho cô nhưng cô thật không hy vọng giữa hai người có xung đột gì. Tình cảm của cô và Lục Hướng Bắc là chuyện giữa hai bọn họ không cần bất cứ người nào vì cô mà xen vào! Cô ngước mắt cầu xin Thẩm Khang Kỳ. Cô nhìn thấy sự đau khổ và phẫn nộ cuồn cuộn trong mắt Thẩm Khang Kỳ, nhìn thấy sự nhẫn nhịn nghiến răng, nhìn thấy tròng mắt cuối cùng đã trở lại bình tĩnh của anh. Cuối cùng Thẩm Khang Kỳ cũng rời khỏi tay cô, lạnh lùng nói: "Nha đầu, anh chờ em bên kia!"

    Đồng Nhất Niệm thờ phào, ngước đầu nhìn Lục Hướng Bắc liền phát hiện khuôn mặt anh ta vừa đầy ý cười chớp mắt đã thay đổi.

    "Mau về nhà cho anh!" – Gương mặt trắng trẻo của anh dần dần xuất hiện sắc xanh.

    Cô cười lạnh: "Tại sao? Lo tôi làm phiền sự nồng nhiệt của anh và mỹ nhân bé nhỏ sao? Yên tôi sẽ không thể không biết điều đâu! Có điều nói đi cũng phải nói lại, cô bé hôm nay mạnh hơn oanh oanh nhiều! Ít nhất thì nhìn cũng trẻ trung! Tôi có việc nhờ anh, nếu muốn tìm thì nên tìm người phụ nữ sạch sẽ một chút, đừng truyền bệnh AIDS cho tôi là tôi cám ơn lắm rồi!"

    Sắc mặt anh tăng thêm phần ủ dột: "Đồng Nhất Niệm, anh đang nói chuyện với em, em đừng chuyển chủ đề! Mau về nhà! Đừng có ra ngoài làm mất mặt anh!"

    Cô cuối cùng đã hiểu thì ra nguyên nhân anh giận giữ đến thế là vì cô cùng Thẩm Khang Kỳ thân mật xuất hiện ở đây làm mất mặt Lục tổng tài. Vợ hẹn hò cùng người đàn ông khác sau lưng anh làm anh ta mất mặt bao nhiêu trước mặt bạn bè chứ!
     
    Teaz2468 likes this.
    Last edited: Jan 1, 2021
  8. Qingmei

    Messages:
    409
    NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 47: Những lời này là em nói sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vậy anh từng để ý đến thể diện của cô chưa? Khi anh cùng người con gái khác anh anh em em, khi anh chưa hỏi ý kiến cô đưa vào công ty một cô em gái lai lịch không rõ ràng kia, khi anh cùng đám bạn ăn chơi vui vẻ với phụ nữ thì vị trí của cô là ở đâu?

    Cô cười níu chặt tay anh, bắt chước khẩu khí của anh: "Lục tiên sinh yêu quý, tôi sao lại làm anh mất mặt chứ? Lẽ nào tôi lại không bằng đám phụ nữ oanh oanh kia sao? Dù sao cho đến thời điểm này tôi cũng chỉ ngủ cùng với một người đàn ông, không giống với những bảo bối kia của anh không biết đã ngủ với bao nhiêu đàn ông rồi!"

    Anh nhăn mày: "Đây là những lời em nên nói hay sao?"

    Sao chứ? Chê cô nói chuyện dung tục sao? Cô cười càng thêm sâu xa: "Nhưng đây không phải là điều mà ông xã yêu quý thích sao?" – Nếu như anh thích thục nữ đường đường chính chính thì sao còn mặc cô không quan tâm lại đi tìm những người phụ nữ khôgn sạch sẽ kia?

    "Đi thôi, đi chào hỏi bạn bè của anh không lại nói tôi không diễn tròn vai làm anh mất mặt!" – Cô mỉm cười nắm tay anh đi về phía đám anh em công tử kia.

    Trong những người này cô có quen vài người, đều là con nhà có gia thế. Đến bước này rồi, Lục Hướng Bắc cũng không thể làm gì được nữa chỉ có thể cứng đầu để cô kéo ôm cánh tay đi tói cùng cô. Chỉ có điều sau đó xảy ra chuyện gì anh cũng không dám chắc. Gần đây anh phát hiện Đồng Nhất Niệm không những không hề đơn giản mà còn thường ra chiêu không theo lẽ thường.

    Đám người thế gia thấy hai người đi gần đến đồng thời than thật là một đôi khí thế bức người lại có chút đáng sợ. Trong hoàn cảnh bị vợ bắt đến hiện trường thường sẽ có một sự náo loạn. Lúc đầu khung cảnh bị khuấy động tưng bừng thì khỏi phải nói, rồi mấy em gái đến góp vui sẽ có vài cái bạt tai sau đó về nhà khóc lóc náo loạn đòi treo cổ, hơn nữa Lục Hướng Bắc dù sao cũng chỉ là con rể nhà họ Đồng chỉ e là Đồng đại tiểu thư sẽ càng không nương tay

    Ánh mắt đồng cảm của đám đông đều hướng về phía Lục Hướng Bắc, mấy em gái kia cũng đại khái đang xảy ra việc gì quay ra nhìn nhau có chút kinh hoàng.

    Có người muốn phá vỡ bầu không khí nhanh chóng đứng lên nhường chỗ cùng cười với mọi người: "Ồ, chị dâu cũng thích đánh bóng sao? Nào mời ngồi hy là cùng nhau chơi đi!"

    Đồng Nhất Niệm nhận ra đó là con trai của thống đốc ngân hàng họ Châu, trong lòng bèn cười lạnh, mồi cô chơi cùng sao? Bọn họ thấy thoải mái sao? Trên mặt là sự ôn nhã hào phóng: "Không đâu, tôi đến cùng bạn nên chỏ muốn qua chào hỏi thôi! Mọi người chơi vui vẻ!"

    "Vậy sao?" – Châu công tử bèn nhìn ra xa: "Đến cùng chị dâu hình như là Thẩm tư lệnh phải không?"

    Con người trong xã hội này trong mắt luôn chỉ có thước đo tiền bạc và độ cao của tước vị, ông Thẩm liêm chính cương trực, quyền cao chức trọng, hơn nữa lại ít đến nơi này nên những người này chỉ nghe danh ông Thẩm chứ chưa từng có cơ hội gặp mặt chứ đừng nói gì đến quen biết vì vậy thấy Đồng Nhất Niệm thân với bọn họn như vậy rất không ngờ tới.

    Cô cười: "Đúng vậy! Cuối tuần không có việc gì nên đi đánh bóng với bác Thẩm! Mọi người cứ chơi đi! Tôi qua bên kia!"

    Nói xong cô nhìn thấy mấy cô gái đi cùng kia đều mắt trợn tròn ngạc nhiên, trong lòng mọi người bắt đầu rạo rực, giờ mới thật sự bắt đầu vòa chủ đề, ai trong lòng cũng đều dự đoán xem Đồng Nhất Niệm sẽ làm gì, bọn họ nên ứng phó ra sao
     
    Teaz2468 likes this.
    Last edited: Jan 1, 2021
  9. Qingmei

    Messages:
    409
    NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 48: Không quan tâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không ngờ Đồng Nhất Niệm vẫn nguyên nụ cười ngọt ngào, dường như đang xem một màn kịch không hề liên quan gì đến mình, thu tay về khỏi cánh tay của Lục Hướng Bắc nở nụ cười dịu dàng: "Đã làm các bạn vất vả rồi, hãy cùng chơi vui vẻ với chồng tôi!"

    Cô gái cầm tiền, ngỡ ngàng không nói lên lời. Các vị anh em công tử càng sửng sốt. Chỉ có Lục Hướng Bắc mắt lạnh như băng, lạnh lùng nhìn cô, nhìn đến mức làm cô bắt đầu thấy khẩn trương. Cô quay đi ưu nhã mà thản nhiên, từ đầu đến cuối cô luôn mỉm cười. Anh ở bên ngoài chơi gái cô lại cho cô ta tiền boa, như vậy chác không coi là cô làm anh mất mặt đâu nhỉ?

    Cô thầm lặng nghe những âm thanh than ngắn thở dài xung quanh sau lưng: "Anh Lục, anh thật quá là lợi hại! Hãy dạy tôi sao có thể chỉnh đốn vợ tốt hay như vậy? Dạy dỗ vợ tốt đến thông tình đạt lý như vậy để tôi về dạy dỗ con hổ mẹ với thùng dấm lớn kia!"

    Cô không nghe thấy Lục Hướng Bắc trả lời đương nhiên cũng không nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Lục Hướng Bắc. Ánh mắt sâu xa hàm chứa ý vị cứ nhìn mãi bóng dáng cô.

    Trong lòng cô thay Lục Hướng Bắc trả lời với Châu thiếu gia, muốn biết tại sao lại có thể thông tình đạt lý như vậy sao? Đáp án là: Không quan tâm! Chỉ cần không quan tâm thì sẽ không ghen tuông và càng không đau khổ!

    Ôi đúng là người đàn ông ngu ngốc! Xin hãy trân trọng con hổ mẹ ghen tuông náo loạn vô lý của mình bởi vì cô ấy thực sự yêu anh ta nên mới quan tâm đến anh ta như vậy! Còn cô bắt đầu từ ngày hôm nay phải học cách không quan tâm!

    Cũng không có gì to tác cả, chỉ cần coi Lục Hướng Bắc là nhân viên được Đồng thị mời về làm việc, là người chồng cô thuê về. Dù là Đồng thị hay cô đều cần nhân vật này! Chỉ là như vậy mà thôi!

    Lục Hướng Bắc, chị muốn nói cho cậu biết chị không quan tâm đến cậu nữa!

    Cô mỉm cười đi về phía Thẩm Khang Kỳ, dưới con mắt phức tạp đang thăm dò, nuối tiếc cùng đau khổ cho cô liền giả vờ thanh thản thè lưỡi với Thẩm Khang Kỳ: "Nhăn mặt làm gì chứ? Không phải đến đánh bóng sao? Sao còn chưa bắt đầu?"

    Thẩm Khang Kỳ lại chỉ nhìn cô, gương mặt màu đồng như bầu trời trước cơn bão lớn vậy.

    Đồng Nhất NIệm vô tội nhún vai: "Làm gì đấy? Nhe là em nợ anh một trăm tám mươi vạn vậy"

    "Đồng Nhất Niệm!" – Thẩm Khang Kỳ nghiến răng gọi tên cô

    "Có, xin chào thủ trưởng!" – Cô cười hì hì nháy mắt nịnh nọt anh.

    Thẩm Khang Kỳ bị cô làm cho sởn tóc gáy, vốn là một người có tính không thể nhẫn nhịn lại trong bộ đội vài năm cái tính này ngày càng nóng hơn, nhất thời không để ý cả bố mẹ đang ở đây hét lên với cô: "Đồng Nhất Niệm! Em là tên ngốc sao? Em xem rốt cuộc là em đã sống một cuộc sống thế nào vậy?"

    Khang Kỳ..

    Đừng nói.. đừng nói.. em rất vui vẻ, thật sự rất vui, anh không nhìn ra là em đang cười sao? Cô nhìn chằm chằm anh là có thể nhìn thấy ánh mắt đầy trông đợi trong lòng bèn lăng lẽ nhác nhở, cười đến vết nhăn bên khóe miệng ngyà càng rộng.

    "Em cười cái con khỉ! Khi em kết hôn anh đã nói với em những gì? Nếu như tên này không tốt với em thì lập tức nói với anh thế mà em đa làm gì? Tất cả đều quên hết rồi sao? Hai năm nay em làm được gì chứ, chỉ biết cười một cách ngu ngốc! Em xem anh là người ngoài sao?"

    Nụ cừoi của cô như cứng lại trên mặt, nỗi đau trong lòng tưng chút từng chút tụ tập lại dần dần dồn lại thành một đợt như bọt biển thấm nước nhanh chóng nở phồng ra.

    Khang Kỳ sao phải nhắc nhở em? Em đã quyết tâm không để tâm nữa rồi mà

    Cô xoay người giúc vào lòng bà Thẩm cười lơ đãng: "Bác gái, bác xem Khang Kỳ hung giữ quá, sắp bị anh ấy dọa chết rồi"
     
    Teaz2468 likes this.
    Last edited: Jan 1, 2021
  10. Qingmei

    Messages:
    409
    NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 49: Dây giày tuột rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đừng giả ngây giả ngốc với anh, Đồng Nhất Niệm, anh còn không hiểu rõ em sao! Đúng là một con đà điểu, cứ gặp khó khăn là vùi mình vào cát! Em mau ra đây cho anh!"

    Thẩm Khang Kỳ hung giữ lôi Đồng Nhất Niệm từ trong lòng mẹ mình ra, bị Thẩm tư lệnh ngăn lại: "Được rồi! Đừng để người khác chê cười! Có gì thì về nhà nói!"

    Thẩm phu nhân cũng bảo vệ Đồng Nhất NIệm thật kỹ: "Đúng vậy, chúng ta mau rời đi thôi, cũng chẳng còn tâm trạng để đánh bóng nữa rồi!"

    Thẩm Khang Kỳ nhẫn nhịn cơn tức giận, nhìn vị trĩ của Lục Hướng Bắc ghen tức như nhìn thấy kẻ thù, gằn lên: "Đừng để tôi gặp lại nữa! Đi, về nhà mau!"

    Một dịp gia đình tụ tập tốt đẹp bị phá đám, Đồng Nhất Niệm cảm thấy thật ăn năn, liền làm nũng với bà Thẩm: "Bác gái, không sao đâu, cháu thật sự không sao, anh ta cũng là gặp dịp thì chơi, người làm ăn mà cũng khó tránh được những việc như thế! Đừng vì vậy mà mất vui! Khang Kỳ cũng hiếm có dịp trở về cùng đi đánh bong với bác trai mà!"

    Những lời này đến Thẩm phu nhân cũng không muốn nghe nữa, cốc nhẹ lên trán cô, yêu thương trách móc: "Cháu ngốc à, đến lúc này rồi mà còn nói đỡ cho hắn ta! Cháu ý, sau này phải dạy cháu cách quản chồng mới được! Cô bé à, cháu thật quá biết chịu đựng rồi, loại chuyện như thế này không thể nhịn được! Càng nhịn thì anh ta càng trèo lên đầu cháu đấy! Ài.. cũng là do cháu không có nhà mẹ đẻ làm chủ giúp cháu, mẹ nhỏ của cháu thì thật không thể trông chờ gì còn ba cháu thì trước nay luôn bận làm ăn vốn không quan tâm được việc của cháu ở trong gia đình nhưng bây giờ đã nghỉ hưu rồi sao vẫn không quan tâm đến cháu vậy! Được rồi, sau này hãy xem chúng ta là nhà mẹ đẻ của cháu đi, chúng ta sẽ làm chủ cho con! Sẽ dạy con vài chiêu để dạy dỗ tên tiểu tử kia!"

    Vị tư lệnh vốn chỉ nghe không nói gì bỗng lạnh lung to tiếng: "Còn dạy dỗ cái gì nữa! Nếu thực không chịu được thì lyhôn đi!"

    Khoang mắt Đồng Nhất Niệm không biết từ lúc nào đã long lanh nước, cô không biết mình và nhà họ Thẩm rốt cuộc có duyên phận gì mà họ có thể yêu thương cô đến vậy. Thẩm phu nhân có tấm lòng từ mẫu thì khỏi phải nói, đến Thẩm tư lệnh luôn luôn bảo thủ mà cuối cùng vẫn nói "Không chịu được thì ly hôn", thật đúng là đã coi cô như con gái rồi, ông vốn là người phản đối nhất những thanh niên hơi một tý là ly hôn mà

    Lời cảm ơn không nói lên lời chỉ có thể trong lòng bà Thẩm cọ cọ: "Bác gái.."

    "Được rồi! Trận bong này không đánh nữa cũng được, chúng ta đi thôi! Về nhà gói bánh chẻo ăn!" – Thẩm phu nhân dìu cô dậy.

    Thẩm tư lệnh là người miền bắc trong cuộc sống vẫ còn giữ lại nhiều thói quen miền bắc, khi gia đình đoàn tụ nhất định phải gói bánh chẻo. Cả nhà phải cùng làm, nhào bột, làm nhân, nặn bánh, không phải rất vui vẻ sao. Đồng Nhất Niệm khi nhỏ thích nhất khung cảnh này, ồn ào thân thiết, tràn đầy không khí gia đình.

    Đồng Nhất Niệm thuận thế từ trong lòng bà Thẩm dứng dậy, nhiệt tình bám tay bà cùng đi về phía trước giống như đang bám tay mẹ mình vậy không hề có chút cảm giác xa lạ.

    Thẩm Khang Kỳ đi cùng ông Thẩm đi phía sau, một trước một sau, nói nói cười cười, người không biết nhìn vào nhất định cho rằng đó là một gia đình.

    Lại lần nữa đi qua Lục Hướng Bắc, Đồng Nhất Niệm hoàn toàn lờ anh đi như vốn chưa từng nhìn đến bên này chỉ bám tay bà Thẩm cười ngọt ngào.

    "Niệm nha đầu!" – Thẩm Khang Kỳ bỗng gọi cô lại.

    "Dạ?" – Cô quay lại, vẻ mặt nũng nịu

    "Dây giày tuột rồi kìa!" – Thẩm Khang Kỳ nói rồi cúi người giúp cô buộc dây giày.

    "Cảm ơn anh!" – Khi cô ngước đầu cười ánh nắng như bị cắt thành từng mảnh rơi vào mắt cô.

    "Cần gì khách khí với anh!" – Anh sủng nịnh xoa xoa đầu cô: "Đi thôi, về nhà!"
     
    Teaz2468 likes this.
    Last edited: Jan 1, 2021
Tags:
Trả lời qua Facebook
Loading...