NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 60: Sợ yêu Bấm để xem Di Đóa cười hi hi nhảy nhót ra khỏi văn phòng còn cô ngồi thưởng thức bát vằn thắn, những việc khác cứ chờ cô ăn xong bát vằn thắn rồi tính Cô phải nhớ rõ mình là Đồng Nhất Niệm, một người không có quá nhiều yêu cầu đối với cuộc sống, không cưỡng cầu cũng không tranh đoạt, cô phải bọc gói bản thân cẩn thận cuộn vào trong thế giới chỉ thuộc về cô, chỉ có như vậy mới không bị tổn thương. Cô không bao giờ nghĩ rằng lấy Lục Hướng Bắc sẽ bị tổn thương Cô tưởng rằng không có tình yêu thì sẽ không có tổn thương Bời vì mẹ yêu ba như vậy nhưng cuối cùng người bị tổn thương nhất lại là bà. Mẹ có một bức di thư mà ba cô rất trân trọng để trọng thư phòng một lần cô tình cờ phát hiện ra. Trong đó có một câu có rất nhiều dấu chấm than là:"Nếu như có kiếp sau nhất định sẽ không cố chấp như vậy chỉ yêu một người nữa. Yêu càng sâu, đau càng nhiều! Khi nhìn thấy câu nói này Đồng Nhất Niệm mới 16 tuổi. Từ đó câu nói này luôn khắc sâu trong đầu cô. Cô còn nhớ mẹ cô qua đời, ba cô tái hôn, thậm chí còn có người loan tin ba cô cùng mẹ nhỏ đã qua lại với nhau từ khi mẹ cô còn sống. Tim Đồng Nhất Niệm khi đó như lạnh cóng, nhìn thấy bức di thư càng cảm thấy đau lòng cho mẹ. Cô sở dĩ ghét cái nhà này, thường đối đầu với ba thì nguyên nhân chủ yếu là do điều này. Cô hận ba cô làm mẹ cô tổn thương sâu đậm nhưng lại không thể thoát khỏi than phận trưởng nữ nhà họ Đồng đành đứng nhìn ba người nhà họ thân mật hòa hợp ở cùng nhau đồng thời lạnh nhạt bàng quan. Thỉnh thoảng làm một số việc theo cách mẹ thường làm như ủi quần áo, làm cơm. Khi mắt ba cô ánh lên hoài niệm cô sẽ cảm thấy vui vẻ. Khi chỉ có cô và ba cô sẽ càng hay dùng những câu nói của mẹ nói chuyện với ông, cô thích nhìn thấy dáng vẻ ông tức giận cực độ. Tuy cô biết như vậy rất trẻ con nhưng cô chính là người mâu thuẫn như vậy, một mặt muốn cuộn mình trong cái vỏ cảu chính mình không yêu cầu quá nhiều, một mặt lại không chịu được khi nhìn người khác sống quá tốt, nói chung cả nhà phải không vui vẻ nổi cùng nhau thì cô mới vừa lòng. Một mặt cô thích nghe ba cô thỉnh thoảng nhắc lại chuyện xưa, khi ông mới bắt đầu sự nghiệp ông đã cùng mẹ trải qua bao nhiêu sóng gió. Một mặt cô lại cảm thấy thương cảm, vợ chồng lúc hoạn nạn thì sao chứ? Cuối cùng vẫn không phải là mẹ cô đau khổ một mình sao? Trong hôn nhân, ai yêu nhiều hơn thì người đó tổn thương sâu hơn. Thời thanh xuân không có mẹ chỉ bảo, quá trình trưởng thành lại không có sự ấm áp của gia đình, cô cuộn mình trong cái vỏ nhỏ dùng đôi mắt lệch lạc của mình nhìn thế giới. Do vậy, trong tiềm thức cô bắt đầu sợ tình yêu. Chính vì sợ hãi và có ý trốn tránh nên cô, Thẩm Khang Kỳ cùng Sầm Kiệt Tây tuy lớn lên cùng nhau nhưng cuối cùng cũng không kết được trái tình yêu nào. Cho đến tận mùa hè năm đó khi cô sắp tốt nghiệp đại học năm thứ tư. Cái đêm mùa hè đó thực ra đẹp lạ thường. Công ty tôt chức một hoạt động chúc mừng, loại hoạt động này cô vốn không nhiệt tình lắm, nhìn mẹ nhỏ và Nhất Lăng bận rộn còn cô trốn bên ngoài hít thở không khí. Hoa sen trong đầm nở rất đúng lúc tinh tế đẹp đẽ, hương sen nức mũi. Cô nhất thời cao hứng bước lên sát bờ đầm đi hái bông hoa đẹp nhất không ngờ chân bước hụt ngã xuống đầm. Cô không biết bơi kêu vài tiếng cứu mạng xong liền chìm dần xuống đáy đầm. Trên thế giới này chuyện anh hung cứu mỹ nhân thường xảy ra khi thích hợp. Sau đó cô được cứu lên, người cứu cô chính là Lục Hướng Bắc.
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 61: Ngôi nhà không thuộc về cô Bấm để xem Sau khi chờ cô được cứu lên mới phát hiện hóa ra người cứu cô mới đúng là mỹ nhân. Câu chuyện này không có chút hồi hộp nào. Sau đó Đồng Hành Tri tự biết phải cảm ơn ân nhân cứu mạng con gái mình rồi lại phát hiện ra hóa ra ân nhân cứu mạng lại là một nhân viên nhỏ của công ty mình. Xem xong lý lịch của anh xong rất vừa lòng bèn trực tiếp giao cho trọng trách chủ quản bộ phận. Lục Hướng Bắc cũng không phụ kỳ vọng của ông, chỉ vài tháng sau đã làm ra thành tích khiến cho ba cô phải khen tặng. Trong vài tháng này Đồng Nhất Niệm phát hiện sao anh dần dần lại trở thành người đến đón cô về nhà mỗi cuối tuần rồi? Anh sao lại từ từ ngồi cùng bàn ăn nhà họ Đồng? Sau này ba cô tìm anh nói chuyện: Lục Hướng Bắc là cô nhi không có người thân, tốt nghiệp tại một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, đồng ý ra nhập Đồng gia, hỏi cô có đồng ý lấy anh không. Cô ngẩn ra một lúc mới hiểu lời ba. Việc luyến tiếc nhất đời này của ba cô đó là không có con trai còn những người con trai được ông coi là xuất sắc thì đều có bối cảnh khá giả hoặc là cậy tài khinh người. Ai lại đi phản bội gia tộc để gia nhập Đồng gia chứ? Còn những người khác rất muốn ra nhập Đồng gia thì trong mắt ba cô cũng chỉ được cái mẽ ngoài. Do đó thật trùng hợp là Lục Hướng Bắc đã xuất hiện mà cô thì đang ở độ tuổi kết hôn. Ba cô không ép cô phải lập tức kết hôn chỉ bảo cô cẩn thận suy nghĩ. Cô từ trước đến nay không coi đó là một chuyện cần phải suy nghĩ cho đến ngày hôm đó, ngày giỗ của mẹ cô. Cô ngồi trước di ảnh của mẹ cả một ngày, nói với mẹ rất nhiều chuyện, cũng nhắc đến Lục Hướng Bắc, cô cười cách nghĩ của ba thật phi lý. Trong cuộc sống của cô, thời khắc yên tĩnh nhất có lẽ là khi nói chuyện với mẹ nhưng lại có người không để cô có nổi một khoảng ngắn thời gian yên tĩnh đó. Nhât Lăng mang bạn về nhà chơi điên cuồng đuổi nhau trong nhà lại còn thâm nhập vào khu vực của cô, chạy đến trước bàn thờ va vào đồ cúng, động vào hương nến, còn dùng sức quá lớn làm ảnh mẹ cô trên tường rơi lật xuống bàn thờ rồi rơi xuống đất, kính khung ảnh vỡ tan, Nhất Lăng còn giẫm chân lên di ảnh của mẹ cô. Trong nhà họ Đồng này Đồng Nhất Niệm chưa bao giờ tức giận đến vậy, cô dung tay đẩy Nhất Niệm xuống đất, cầm ảnh của mẹ lên như cẩm bảo vật, mảnh kính vỡ đâm xước ngón tay cô cũng không cảm thấy đau. Nhất Niệm bị đẩy ngã trên đất cũng bị kính đâm vào cánh tay, khóc oa oa. Mẹ nhỏ nghe thấy tiếng khóc của con gái bảo bối liền đến nhìn thấy như vậy ngay lập tức khóc trời kêu đất mắng mỏ Đồng Nhất Niệm sau đó gọi điện cho bác sỹ gia đình và ba cô. Đồng Nhất Niệm chỉ giải thích một câu: "Con không làm gì sai, là do Nhất Lăng làm vỡ ảnh mẹ con!" Mẹ nhỏ khóc nói: "Tấm ảnh rách rưới đó vỡ rồi càng tốt! Chả trách tôi đánh bài chưa từng thắng. Trong nhà lúc nào cũng treo ảnh người chết không xui xẻo mới lạ đấy! Nhất Lăng không đập thì tôi cũng muốn đập từ lâu rồi!" Thời khắc đó, Đồng Nhất Niệm cắn chặt môi cho đến khi môi bật máu. Sau đó bác sỹ gia đình đến, mẹ nhỏ và bạn Nhất Lăng bế Nhất Lăng đi xử lý vết thương mà không có ai nhìn thấy ngón tay cô cũng chảy máu.. Cô đứng nguyên ở đó rất lâu sau đó ba cô cũng đến, ông chỉ nghe những lời một phía của mẹ nhỏ liền vội đi xem Nhất Lăng trước. Đột nhiên Đồng Nhất Niệm hiểu ra cô không thuộc về mái nhà này.
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 62: Một ngôi nhà, một bát vằn thắn, khi đau khổ sẽ không sợ hãi Bấm để xem Ôm chặt ảnh của mẹ, cô chạy ra khỏi nhà, mặc kệ cho ba cô gọi lớn cô ở đằng sau cô cũng không quay đầu lại, việc duy nhất cô muốn làm là rời khỏi ngôi nhà này, mãi mãi rời xa nơi lạnh lẽo này. Nhưng ở cửa cô lại đâm sầm ngay vào một người, mà người đó chính là người về cùng ba cô Lục Hướng Bắc. Lục Hướng Bắc lần nào cũng luôn xuất hiện đúng lúc.. Anh nhìn thấy ngón tay đang chảy máu của cô, anh cũng nhìn thấy đôi môi bị cắn rách của cô, cũng lại là anh đưa cô rời khỏi nhà họ Đồng. Anh đưa cô đến bệnh viện băng bó vết thương, mời cô đi ăn một bữa vằn thắn rất ngon, cùng cô đi thăm mộ mẹ còn ôm đến mộ một bó hoa cúc trắng. Cô nói cô không muốn về nhà. Vì thế anh đưa cô đến chung cư của anh, rất nhỏ, rất ngăn nắp và sạch sẽ. Anh cho phép cô đặt ảnh mẹ trên bàn làm việc sau đó nắm tay cô nói: "Niệm Niệm, lấy anh đi. Vừa rồi ở trước mộ mẹ anh đã xin mẹ cho phép anh được chăm sóc em. Anh có thể đưa em rời khỏi căn nhà đó, khi em bị thương anh có thể đưa em đi băng bó, khi em đói sẽ có vằn thắn nóng hổi cho em ăn, khi cô đơn anh có thể cùng em đi thăm mộ mẹ.." Khi anh nói những lời này luôn nhìn thẳng vào mắt cô, con ngươi anh rất đen, đen đến không thể nhìn thấy đáy nhưng lại rất sang giống như hai viên đá hắc diện, ánh lên ánh sáng trang nghiêm vững trãi. Đây là lời cầu hôn đơn giản nhất thế giới, anh không nói chữ yêu, không nói đến thiên trường địa cửu nhưng đối với cô lúc đó thì mỗi từ mỗi câu đều khắc sâu vào lòng. Cô không cần yêu, không cần lời thề thốt, chỉ cần một ngôi nhà thuộc về cô để khi cô đau khổ sẽ không cần phải sợ hãi, khi cô nhớ mẹ sẽ có người ở cùng với cô mà anh thì đã gọi mẹ cô là mẹ rồi.. Vì thế cô ngốc nghếch nhìn anh: "Anh chỉ có vằn thắn để ăn thôi sao?" – Tuy rằng cô thừa nhận nhà hàng vằn thắn vừa rồi rất ngon.. Anh cười rất nhẹ, không thật để ý sẽ không nhìn ra là anh đang cười. Đôi mắt sâu xa đó như hoa sen trắng nở trong gió rồi dần dần tàn đi: "Tất nhiên là không, đồ ngốc!" Do đó cô lấy chồng. Sau đó nghĩ lại khi anh gọi cô là đồ ngốc thì lông mày giãn ra, giọng nói như tiếng đàn. Trái tim cô như nhảy lên.. Rất lâu sau này cô nghĩ lại cẩn thận thì thật ra mỗi lần Lục Hướng Bắc xuất hiện đều rất đúng lúc như vậy, đúng vào thời khắc quan trọng trong cuộc đời cô hoặc là khi liên quan đến sự sống chết hoặc là khi bản thân thấy bất ổn là anh lại sang láng hào phóng xuất hiện để trở thành người phù hợp nhất. Cô không biết đây có thể gọi là số phận không. Nếu như Lục Hướng Bắc đổi một khi khác cầu hôn cô cô có lẽ sẽ không nhận lời nhưng Lục Hướng Bắc quả thật đã cho cô một ngôi nhà thuộc về cô, cô muốn thế nào thì là thế ấy, có lẽ cô vứt tất rồi nội y lên trên bàn ăn thì cũng sẽ không có ai nói gì cô. Sau khi lấy anh ngón tay cô chưa từng bị thương, những khi cô muốn ăn vằn thắn anh sẽ mua cho cô giống như bây giờ. Cô mở to mắt nhìn bát vằn thắn trống không cảm thất bụng vẫn chưa no nhưng đây đã là bát to nhất rồi sao? Cô cười, có lẽ là mình đã quá tham lam rồi. Đúng vậy, con người không nên quá tham lam. Là chính cô không cần tình yêu chỉ cần một mái nhà, một bát vằn thắn nóng hổi, sẽ không có người ức hiếp cô. Tất cả những điều này Lục Hướng Bắc đều đã cho cô, cô còn yêu cầu gì nữa chứ?
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 63: Không tham lam Bấm để xem Chỉ là có một chút đau trong lòng không nhìn thấy được Cô cười nhẹ, đó đều là do cô tham lam nên mới mang lại nỗi đau cho mình, đáng đời! Thì ra khoảng cách giữa cô và Lục Hướng Bắc không chỉ là khoảng cách từ xích đạo đến bắc cực mà là khoảng cách giữa sống và chết – Như Kiều. Sự nhận thức này đối với cô mà nói nên là một bước ngoặt. Trên thế giới này vốn không có người đau khổ, người bình thường nhiều, người tự tìm phiền phức cũng nhiều. Còn cô lại vẫn một lòng bị buộc chặt với một người bình thường. Cô quyết định từ nay sẽ không uống rượu nữa, uống rượu sẽ làm cho cảm xúc con người mất sự kiểm soát biến thành tham lam biến thành một người không phải là cô nữa, đây chính là cái gọi là rượu vào sầu càng sầu thêm! Cửa văn phòng vang lên tiếng gõ cửa, vẫn là Di Đóa, lần này đã nhớ gõ cửa. "Có hai việc, việc đầu tiên là trà xanh của Lục tiên sinh chồng cậu thích đã sắp hết rồi, việc thứ hai.." – Di Đóa thăm dò bước vào ngập ngừng. "Việc thứ hai là việc gì? Mau nói! – Cô có dự cảm là việc không tốt. « Công trình Nam Hồ xảy ra sự cố, các chủ hộ gây chuyện, chủ quản của dự án đi rồi, không dàn sếp được hình như là gây chuyện rất lớn. Đây là chuyện lớn đó! Đầu heo Di Đóa lại đi xếp chuyện này, cái gì mà trà xanh vớ vẩn kia lại xếp thứ nhất chứ! Cô xoa xoa huyệt thái dương muốn cho mọi đau đầu tràn ra ngoài: « Gọi điện cho Lục Hướng Bắc! » « Gọi rồi, không nghe máy.. » « Thôi bỏ đi, tớ sẽ đi! » – Cô đứng dậy đi ra ngoài lại phát hiện ra ánh mắt nháy nháy của Di Đóa. Đáng chết cô lại quên mất là mình chỉ mặc áo sơ mi của Lục Hướng Bắc.. Cô ở đây không có bố trí phòng nghỉ, càng không có sở thích lưu lại văn phòng vì thế từ trước đến giờ đều không có quần áo dự phòng ở đây. Ánh mắt nhìn một lượt người Di Đóa, hai người có vóc dáng tương đương. Di Đóa dự cảm được điều gì đó, hai tay giơ lên che ngực: « Không! Không được! » « Cởi mau! » – Cô chỉ nói đơn giản hai từ, ngữ khí mười phần của Lục Hướng Bắc.. Di Đóa uỷ khuất đóng cửa, tức giận như cô dâu nhỏ cởi áo khoác trên người xuống, miệng giận dỗi: « Gần mực thì đen! Ngày càng giống nhà tư bản độc ác! » Đồng Nhất Niệm muốn cười nhưng cười không nổi lồng ngực thắt chặt ném cho cô áo sơ mi của Lục Hướng Bắc: « Trước tiên hợp tác đã! Áo sơ mi của nhà tư bản độc ác đây! » Khi áo sơ mi trượt khỏi ngón tay, trái tim cô hơi thắt lại. Đây là áo sơ mi của anh để cho người phụ nữ khác mặc có thích hợp không? Nhưng nhanh chóng bỏ qua câu hỏi đó, thân thể anh ta không biết bị người phụ nữ khác dùng qua bao nhiêu lần rồi, một cái áo sơ mi thì đã sao chứ? Không do dự mặc lên quần áo và giày của Di Đóa thành thục búi tóc lên không kịp trang điểm liền bước ra ngoài. Vừa đi vừa gọi điện cho Vi Vi bảo cô ấy mang một bộ quần áo đến công ty cho Di Đóa. Thời gian gấp gáp cô không thể đợi Vi Vi mang quần áo đến được nếu không thì cũng không phải mặc quần áo của Di Đóa. Nghĩ đến việc Di Đóa đang mặc áo sơ mi của Lục Hướng Bắc, dù cho cô ấy là bạn tốt, dù cho đã nói là không quan tâm nhưng trong lòng vẫn có chút gì đó khó chịu. Cô nhanh chóng từ phòng thư ký đi ra dặn dò cấp dưới nếu như liên lạc được với Lục tổng thì nói anh ta lập tức đi công trường Nam Hồ. Những rắc rối như thế này cô chưa từng giải quyết bao giờ trong lòng cũng không nắm chắc. May là Lâm Tử có ở công ty. Cô gọi anh ta cùng đi công trường nhưng khi bước vào thang máy cô phát hiện ra bên cạnh mình có thêm một người là Ngô Nhược Thuỷ.
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 64: Tai nạn Bấm để xem "Sao cô cũng đến đây?" – Cô ngước đôi lông mày màu nâu lên hỏi. Đôi mắt của Ngô Nhược Thuỷ hơi bấn loạn, hàng lông mi cụp xuống lộ ra tia yếu ớt, cúi đầu thấp giọng nói: "Lục đại ca nói em cần học hỏi nhiều ở chị nên em muốn cùng chị đi công trường.." Cô muốn nói công trường không phù hợp với người con gái như cô ta đến hơn nữa hôm nay còn có tranh chấp nữa có thể sẽ nguy hiểm. Nhưng thang máy đã đến, nhìn một lần nữa gương mặt chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay cua Ngô Nhược Thuỷ tuy viết lên đầy sự yếu đuối nhưng đôi môi cắn chặt kia lại lộ ra sự kiên định nên cô không nói nhiều nữa đi vào thang máy. Trên công trường đã bị bao vây bởi rất nhiều người, âm thanh huyên náo rất lớn hình như còn có người đang hét lên: "Đánh người bị thương rồi" cái gì đó. Đồng Nhất Niệm xuống xe bước chân nhanh hơn, Lâm Tử thì che chắn cho cô: "Phu nhân hay là cứ ở trong xe chờ đi! Tôi đi xem tình hình thế nào rồi tính." Không biết ai nhìn thấy bọn họ kêu lên: "Nhìn bên kia kìa! Chiếc xe đó! Là ông chủ của bọn họ đến rồi! Tìm ông chủ nói lý lẽ thôi." Đám người bên này ào ào tiến lên, Lâm Tử bước lên một bước, bảo vệ Đồng Nhất Niệm ở đằng sau mình: "Phu nhân mau lên xe thôi! Chúng ta về trước đã!" Đồng Nhất Niệm mới đầu còn hoảng loạn nhưng đã đến nước này làm rùa rụt cổ đã không kịp nữa rồi hơn nữa cũng còn có một chàng thanh niên anh dũng bảo vệ cô ở trước xe nữa cơ mà. "Lâm Tử, thứ nhất tìm hiểu rõ xem có chuyện gì, thứ hai hỏi rõ xem yêu cầu của bọn họ là gì, thứ ba không được đối đầu trực diện, cần chú ý cách thức, chú ý lắng nghe!" – Cô cố gắng làm cho đầu óc mình tỉnh táo hơn một chút. Cô không biết Lâm Tử có nghe rõ lời cô nói hay không chỉ cảm thấy bản thân bị những tạp âm qua lại nhấn chìm rồi.. "Ông chủ đâu! Gọi ông chủ của các người lại đây! Đừng lấy phụ nữ đưa ra làm lá chắn!" "Đánh người bị thương rồi muốn trốn tránh trách nhiệm sao? Đừng mơ?" "Người có tiền thì muốn dùng tay che trời sao! Hôm nay các người không cho chúng tôi một câu tra lời xác đáng thì chúng tôi quyết không bỏ qua!" Đồng Nhất Niệm cảm thấy đầu đau sắp vỡ rồi, lại từ trong đám người nghe thấy một việc hình như là bên mình đánhngười bị thương liền không thể đứng sau lưng Lâm Tử được nữa. Cô hít sâu một hơi nhẹ nhàng đẩy Lâm Tử ra đi lên trước bình tĩnh: "Tôi là người chịu trách nhiệm của Đồng thị, người bị thương ở đâu? Trước tiên đưa đi bệnh viện đã!" Cô là một người phụ nữ nên đám đông không coi cô ra gì tiếp tục gào thét thậm chí có người còn hét lên đòi phá xe của cô trước và thực sự có hòn đá bị ném lên thân xe cô. Một bộ phận những thanh niên trong những người gây chuyện càng phấn khích hơn tiếp tục ném. Hiện trường bỗng nhiên mất kiểm soát còn người của Đồng thị bên này cũng không dám có hành động hấp tấp, hoàn toàn ở thế bị động. Cô hơi nheo nheo mắt, ánh mắt hướng về một người đàn ông đứng tuổi tóc bạc trắng khuôn mặt hồng hào nhưng cơ thể thì vẫn rất tráng kiện, hình như tác động của ông ta đối với đám đông không hề nhỏ. Do đó bước lên trước thành khẩn giơ tay ra với ông ta: "Xin chào bác, cháu họ Đồng là trưởng nữ nhà họ Đồng, toàn quyền đại diện cho Đồng gia, bác có yêu cầu gì chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói nhưng trước mắt thương tích của người bị thương là quan trọng nhất chúng ta trước tiên đưa anh ta đi bệnh viện đã được không? Dù cho nguyên nhân anh ta bị thương là gì đi chăng nữa, đã bị thương trên công trường Đồng thị thì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ chi phí chữa trị."
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 65: Là em báo cảnh sát Bấm để xem Hai mắt người đàn ông đó tràn đầy ý tức giận nhìn chằm chằm đánh giá cô như đang cân nhắc sự đáng tin cậy của cô. Khi sự thù hận trong mắt ông ta đã giảm dần đồng thời bàn tay thô ráp cuối cùng cũng mang tính tượng trưng bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô, Đồng Nhất Niệm âm thầm thở phào. Đám người xung quanh cũng dần dần yên tĩnh, có người khiêng một cái cáng đến, đầu người nằm trên cáng đã bị thương đầy máu trên mặt. Trong lòng cô bất ngờ lập tức mắng người chủ quản dự án: "Bi thương nặng như vậy sao còn không gọi đến bệnh viện trước đi? Mau gọi xe cấp cứu!" Chủ quản dự án đầy uỷ khuất: "Là bọn họ tự.." "Được rồi! Gọi điện thoại đi!" – Đồn Nhất Niệm vội vàng nói. Nhưng đúng lúc đó tiếng còi xe cảnh sát inh tai vang lên, những người dân gây chuyện lúc đầu còn nghi hoặc sao xe cấp cứu lại đến kịp thời thế, còn chưa hề gọi điện thoại, nhưng chỉ sau vài giây là nhận ra đây không phải tiếng còi của xe cứu thương mà là của xe cảnh sát.. "Người phụ nữ xấu xa lại đi báo cảnh sát!" Ngay lập tức có người tát một bạt tai lên mặt Đồng Nhất Niệm. Hiện trường cuối cùng mất kiểm soát tiếng chửi mắng không ngừng ồn ào chỉ trích Đồng Nhất Niệm vừa lừa bọn họ là sẽ đưa người đi chữa thương lại vừa gọi cảnh sát đến bắt bọn họ. "Người có tiền đều là bọn khốn! Đừng tin lời bọ họ!" "Đúng vậy, rõ ràng là bọn họ làm người ta bị thương lại còn gọi cảnh sát đến bắt chúng ta!" "Các anh em xông lên! Dù sao cũng bị cảnh sát bắt, chúng ta lấy máu trả máu!" "Kệ cô ta là đàn ông hay đàn bà đều không phải là người tốt! Đánh!" Đột nhiên, một nhóm người xông lên bao vây lấy người của tập đoàn Đồng Thị, những công nhân trên công trường chỉ đứng xa xem trò vui cũng không có ý định để bản thân liên quan đến chuyện này. Lâm Tử và chủ quẩn dự án vốn luôn bảo vệ Đồng Nhất Niệm nhưng rất nhanh đã bị đẩy ra xa, bị ấn xuốn đất đánh. Tóc Đồng Nhất Niệm bị người ta túm nắm, búi tóc bị tung ra, mắt thì nhìn thấy nắm đấm vô tình rơi trên người mình. Ngũ Nhược Thủy người bị quên lãng lúc này bỗng nhiên xông lên trước cô không nề hà dùng thân thể mình che chắn cho cô, lại còn ôm chặt cô vì thế những nắm đấm vốn phải rơi trên người Đồng Nhất Niệm giờ đều rơi trên người Ngũ Nhược Thủy. "Cô điên à! Mau buông tôi ra!" – Đồng Nhất Niệm không biết Ngũ Nhược Thủy cứu cô vì điều gì, cô cũng không cần Ngũ Nhược Thủy đến cứu mình. Ngũ Nhược Thủy vẫn kiên quyết ôm chặt cô giống như khi kiên quyết đi cùng cô đến công trường vậy, trong mắt đã lưn ra vài giọt nước mắt: "Không! Chị Niệm Niệm, xin lỗi là em đã báo cảnh sát. Em cũng không ngờ sự việc sẽ như thế này. Em chỉ là muốn giúo chị.." "Cô.." – Đồng Nhất Niệm không biết nên nói gì với người đang giúp cô lúc này nữa, nhìn nước mắt cô ta lã chã nhưng vẫn sống chết ôm chặt cô lại còn hứng đòn cho cô nữa thì cũng không nhẫn tâm được nữa. Có người giẫm mạnh lên lưng Ngũ Nhược Thủy, người nắm tóc Đồng Nhất Niệm lại buông tóc cô ra thế nên cả hai người đều ngã ra đất, Ngũ Nhược Thủy vẫn nằm trên người cô đỡ toàn bộ những cú đánh, đá của đám đàn ông, thỉnh thoảng vẫn có vài bàn chân đá vào đầu Đồng Nhất Niệm rất đau nhưng Ngũ Nhược Thủy hẳn là còn đau hơn cô! Đồng Nhất Niệm muốn lật hai người lại để mình bảo vệ cô ta nhưng cô bé này không biết trúng phải tà gì lại thà chết giữ chặt tư thế này lại thêm những cú đánh không ngừng rơi xuống làm Đồng Nhất Niệm cứ vừa nâng được nửa người lên lại bị sức mạnh của các cú đánh ấn xuống thì người yếu đuối như Ngũ Nhược Thủy làm sao có thể chịu nổi cuộc ẩu đả này? Đau đớn nhắm mắt không nói năng gì, có máu chảy ra từ đầu cô, ấm ấm nhỏ xuống mặt Đồng Nhất Niệm, thậm chí mí mắt còn lẫn với nước mắt của Ngũ Nhược Thủy. Trước mặt Đồng Nhất Niệm chỉ còn màu của máu và nước mắt..
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 66: Từ giờ sẽ không còn thái bình nữa Bấm để xem Từ lúc bị đánh đến khi cảnh sát đến nơi cũng chỉ khoảng vài phút nhưng chỉ vài phút này cũng đủ để lấy mạng người rồi. Đến khi cảnh sát kiểm soát được tình hình, Ngũ Nhược Thủy đang ngoi ngóp được người ta khiêng đi khỏi người cô thì cô cũng không biết Ngũ Nhược Thủy máu me đầy người đó còn lại bao nhiêu phần sống nữa. Cô cũng được người ta khiêng lên cáng, nhìn xung quanh thì thấy Lâm Tử và chủ quản dự án bị thương cũng được khiêng đi, xe của cô đã bị bọn họ đập không còn hình dáng gì nữa rồi còn công trường vừa rồi hỗn loạn thế giờ đã không còn ồn ào nữa chỉ còn tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương kêu mãi không dứt. Cô nhớ ra là nên gọi điện thoại cho Lục Hướng Bắc ít nhất cũng phải thông báo cho người nhà Ngũ Nhược Thủy mà chỉ có anh mới biết mà thôi. Nhưng cô nghĩ ra là túi của mình không thấy đâu sau vụ ẩu đả rồi đành thôi, đành đến đâu hay đến đó vậy.. Trong bốn người thì Ngũ Nhược Thủy bị thương nặng nhất, tay và cánh tay đều có xương bị gãy, toàn thân bị thương vô số. Lâm Tử và chủ quản dự án dù sao cũng là đàn ông bị một chút ngoại thương sau khi khâu lại thì không còn gì đáng ngại nữa. Còn Đồng Nhất Niệm lại là người bị thương nhẹ nhất chỉ là có chút thâm tím, rách da ở trên trán cũng chỉ phải khâu bảy tám mũi. Đồng Nhất Niệm nhìn mình trong gương nghĩ về sau phải để tóc mái rồi, sẽ để lại sẹo. Cô lo lắng nhất là Ngũ Nhược Thủy đã vào phòng phẫu thuật rất lâu mà vẫn chưa ra cô luôn đứng chờ ngoài phòng phẫu thuật. Lâm Tử và chủ quản dự án cũng bị thương, bác sỹ nói không cần nằm viện nhưng cô kiên quyết bắt họ về nhà nghỉ ngơi. Lâm Tử không yên tâm liền gọi điện cho Di Đóa, mua cho cô chút đồ ăn rồi mới rời đi. Đồng Nhất Niệm không muốn ăn, lo lắng hỏi Di Đóa đã liên lạc được với anh chưa? Di Đóa đương nhiên biết anh ở đây là chỉ ai, con ngươi tối lại lắc đầu, ngần ngại đề nghị: "Hay là.. gọi cho bác Đồng đi?" Đồng Nhất Niệm vẫn lắc đầu, cảm thấy đầu rất nặng như là cái lắc này có thể đứt luôn ra vậy. Cô nhắm mắt dựa vào tường: "Không cần đâu, cũng không phải chuyện lớn gì!" Đúng vậy bây giờ cảnh sát đã tham gia vào việc này thì giao mọi việc cho họ đi, nên thế nào thi làm thế đó! Còn về công trường Nam Hồ có bị ảnh hưởng là điều không tránh khỏi rồi.. Nhưng đây không phải là điều khúc mắc nhất trong lòng cô, cô lo lắng nhất là Ngũ Nhược Thủy đang ở bên trong, trong lòng có một dự cảm từ nay sẽ không còn thái bình nữa.. Phẫu thuật của Ngũ Nhược Thủy tiến hành rất lâu tận cho đến khi trời tối mới được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Đồng Nhất Niệm bật dậy hỏi bác sỹ: "Cô ấy thế nào rồi? Được cứu sống rồi chứ? Liệu có hậu di chứng gì không? Liệu có tàn tật không?" Bác sỹ tháo khẩu trang giọng ấm áp đáp lại: "Còn may, phẫu thuật thành công nếu như trong thời gian hồi phục được chăm sóc tốt sẽ không có vấn đề gì!" Sự căng thẳng của Đồng Nhất Niệm lập tức giãn ra đột nhiên ngã khụy xuống đất. Khi tỉnh dậy ánh đèn rất sáng, cô dùng tay che ánh sáng chói mắt, nhận ra được đây là bệnh viện, người ngồi cạnh gường cô là Di Đóa. "Đóa.." – Cô liếm môi, cổ rất khát nhè nhẹ gọi cô ấy. Mấy giờ rồi? Di Đóa đang dựa vào bên giường đã ngủ rồi.
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 67: Cậu biết Lục Hướng Bắc đang ở đâu không? Bấm để xem Di Đóa bỗng nhiên tỉnh dậy, vui vẻ nói: "Cậu tỉnh rồi à? Thật là dọa chết tớ!" "Ngũ Nhược Thủy đâu?" Cô vẫn không yên tâm về việc này. "Trong phòng bệnh! Đã có y tá chăm sóc rồi, trợ lý Lâm còn cử thêm người đến giúp đỡ nữa cũng đang ở bên đó!" Đồng Nhất Niệm nhìn ra phía cửa sổ thấy trời đã tối đen nhè nhẹ nhíu mày, giọng thong thả hỏi: "Đóa, mấy giờ rồi?" Di Đóa nhìn đồng hồ: "Hơn mười hai giờ rồi.." Giữa đêm rồi.. thảo nào thấy hơi lạnh Cô cuộn người trong chăn: "Vẫn chưa liên lạc được với Lục Hướng Bắc sao?" – Nói xong lại thấy hơi lúng túng lại hơi hoang mang nói thêm một câu: "Phải tìm được anh ta thì mới liên lạc được với người nhà của Ngũ Nhược Thủy!" Di Đóa nhìn cô chằm chằm lắc đầu: "Vẫn chưa, di động của Lục tổng vẫn tắt máy!" Cô nghĩ: "Di Đóa, gọi thử hai số này xem!" Cô đưa cho Di Đóa hai số điện thoại của nhà cũ của cô và Lục Hướng Bắc và căn hộ mới của cô. Di Đóa lại gọi và vẫn không có ai bắt máy. Muộn như vậy rồi mà vẫn không biết anh ở đâu? Hừm, cô cười không muốn suy nghĩ nữa. Di Đóa nhìn thấy đôi môi khô của cô hỏi: "Niệm Niệm có khát không? Tớ rót cho cậu một cốc nước nha?" Thật sự rất khát, Đồng Nhất Niệm nhẹ gật đầu. Nhưng nước chưa rót kịp thì điện thoại của Di Đóa vang lên, cô nhìn Đồng Nhất Niệm cười: "Là Giai My, nghe nói cậu bị thương lo lắng như bị theo dõi vậy!" Đồng Nhất Niệm cười khổ, còn may là vẫn còn có người lo lắng cho cô, bướng bỉnh: "Tớ có làm sao đâu mà cậu cứ gọi điện đi khắp nơi quảng cáo dọa người ta vậy!" Trong lòng lại có chút thấy may mắn là Di Đóa không thân lắm với Thẩm Khang Kỳ nếu không nhất định đã làm phiền đến anh rồi thậm chí còn làm cho hai người lớn nhà họ Thẩm lo lắng nữa. Di Đóa nghe máy sau đó để máy đến bên tai cô: "Giai My tìm cậu đấy! Muốn nói chuyện với cậu!" "Ừm!" – Đồng Nhất Niệm ghé tai vào di động: "Giai My, tớ không sao cậu đừng lo, cố gắng dưỡng thai cho tốt đừng để ảnh hưởng đến thai nhi!" Cô biết Giai My ở nhà chồng cũng không dễ dàng gì, chưa nói đến sự ủng hộ của mẹ chồng, Minh Khả lại là người con trai một ba đời đơn truyền, kết hôn đã hai năm mà bụng cô vẫn không có động tĩnh gì mãi mới mang thai nên bây giờ đứa bé này hoàn toàn là chỗ dựa của cô ấy. "Niệm Niệm, thương thế của cậu rốt cuộc là như thấ nào rồi?" – Giai Mỹ Nói chuyện một cách do dự. "Thật sự là không sao! Chỉ là rách tý da thôi!" – Thật ra là rất đau, hơi cử động là đau hết cả người chỉ là không bị thương đến xương cốt thôi. "Vậy.. có một việc tớ không biết có nên nói với cậu không? " Nói thế này thì nên nói ra rồi! "– Đồng Nhất Niệm cao giọng, thể hiện nếu như có một chút giả dối là cô sẽ giận giữ vậy. Giọng của Giai My rất nhỏ toàn là ngữ điệu không chác chắn:" Niệm Niệm, Minh Khả không để tớ nói nhưng tớ cảm thấy nếu không nói thì thấy rất có lỗi với cậu.. " " Vậy thì cậu nói đi! "– Đồng Nhất Niệm bị lời của Giai My làm cho ăn không ngon. " Đó là Minh Khả hôm nay nhìn thấy Lục Hướng Bắc nhà cậu, cậu có biết anh ta ở đâu và đã làm gì không? " " Ở đâu?"– Lòng Đồng Nhất Niệm bỗng nhiên trầm xuống.
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 68: Xin chào Lục tổng Bấm để xem "Tại một hộp đêm cùng với một người Oanh Oanh nào đó!" – Giai My một câu nói hết sợ nếu như nói chậm thì sẽ không còn dũng khí để nói tiếp nữa. Lòng Đồng Nhất Niệm giống như một dòng nước đang chảy bị một con dao cắt ngang bị phân tách ra ngừng chảy một lúc sau đó vết thương liền lại tiếp tực chảy ào ào, nhìn không thấy vết sẹo nào, ngữ điệu cực bình thản: "Tớ biết rồi, cám ơn cậu Giai My." "Cậu không quan tâm sao?" – Giai My thấy kỳ lạ về sự bình tĩnh này của cô. Cô cười: "Không có gì, thân phận anh ta như vậy tham gia những trường hợp như vậy là bình thường, gặp dịp thì chơi thôi." Giọng nói của Giai My xa dần, di động bên tai chuyển sang dấu hiệu bận cô cũng không biết chỉ nhìn chằm chằm ánh trăng mờ mỏng manh ngoài cửa sổ. Dưới tấm màn voan lạnh lẽo là màn đêm không đáy, tim cô cũng bị hút vào cái hố đen to lớn đó, không phải là không quan tâm mà là quan tâm không nổi.. Có một số thứ một khi bạn đã muốn nắm chắc thì nó càng nhanh biến mất khỏi tay bạn do vậy thà là buông tay.. Cửa phòng bệnh ầm một tiếng va đập, Thẩm Khang Kỳ vội vã hừng hực xông vào. Đồng Nhất Niệm thật ra biết người đến không thể nào là Lục Hướng Bắc vì anh trước giờ luôn ung dung thong thả chưa từng lỗ mãng mất bình tĩnh trước mặt cô tất nhiên là trừ lúc nhắc đến Như Kiều ra, sự mất bình tĩnh đó không phải bởi vì cô. Dù sao con người là kỳ lạ như vậy, lý trí và tình cảm luôn không ở cùng trên một chiến tuyến. Rõ ràng biết không thể là anh nhưng khi nhìn thấy Thẩm Khang Kỳ trong lòng vẫn có một chút thất vọng. "Khang Kỳ, sao anh lại đến đây?" – Cô cố gắng ngồi dậy. "Đừng động đậy, em cứ nằm đi!" – Thẩm Khang Kỳ vội bước tới ấn cô xuống: "Hai chúng ta là ai với ai chứ! Còn cần em phải ngồi dậy tiếp giá sao! Ngoan ngoãn nằm đó cho anh!" – Ngữ khí toàn múi thuốc súng. Đồng Nhất niệm biết anh đang trách mình không biết tự bảo vệ mình nên ngoan ngoãn nằm cười: "Biết rồi Thẩm thiếu gia, không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu không tin thì để em nhảy cho anh xem, anh để em dậy đi!" "Dậy cái đầu em ý!" – Ngòi nổ của Thẩm Khang Kỳ sắp muốn cốc lên đầu cô, nhìn thấy băng gạc trên trán cô tay liền dừng trong khoảng không, ánh mắt cũng dần dần hiền hòa hơn: "Em ấy à, những loại việc như thế này sao lại để một người con gái đi giải quyết chứ? Tên họ Lục kia đâu?" Cô nghĩ nếu như nói cho anh Lục Hướng bắc đi chơi gái rồi thì sẽ có hậu quả gì? Có lẽ Thẩm Khang Kỳ sẽ đi đập tan cái hộp đêm đó cũng nên.. Bỗng nhiên không cười nữa trong lòng thấy se lại. "Còn cười nữa, em đúng là đồ đầu heo!" – Thẩm Khang kỳ có loại tức giận như không luyện thép thành gang được vậy. "Được, vậy em không cười nữa! Đau đấy! Hu hu!" – Cô nhớ đến khi còn rất nhỏ cô thường chạy theo một đám con trai thường đấu vật với nhau, bị vật ngã xong thường khóc hu hu như vậy trước mặt Thẩm Khang Kỳ. Sự yêu chiều không có được trước mặt ba mẹ thì lại thường tìm thấy ở anh. Anh sẽ lo lắng nắn nắn tay chân cô thổi phù phù vừa nựng cô: "Ngoan nào, anh thổi rồi sẽ không đau nữa, Niệm nha đầu đưng khóc nữa.." Nghĩ đến những chuyện đã qua hai người trong phòng bênh đồng thời ngây người. Thẩm Khang Kỳ như nhìn thấy Đồng Nhất niệm khi còn bé, nhăn nhăn cái mũi nhỏ, trong mắt rõ ràng không có nước mắt vậy mà vẫn khóc hu hu. Anh sao lại không biết cô đang làm nũng chứ? Từ bé đã biết rồi. Toàn bộ trái tim đều tan theo tiếng khóc hu hu của cô, anh cúi người thổi nhẹ lên trán cô, giọng nói nhẹ nhàng như nước: "Được rồi Niệm nha đầu không khóc nữa, anh thổi rồi sẽ không đau nữa, ngoan nào.." Trong mắt Đồng Nhất Niệm dâng lên một tần sương mờ, thì ra cô thật sự có thể làm nũng chỉ có điều đôi tượng lại không phải là Lục Hướng Bắc. Một người đàn ông mạnh mẽ không giống Lục Hướng Bắc đang bao bọc, an ủi cô. Quen biết với Thẩm Khang Kỳ lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô đỏ mặt trước anh. "Được rồi, không đau nữa.." – Trong hơi thở của anh cô nhỏ giọng nói. Sự quan tâm như vậy vào lúc này hôm nay cô không thể thoải mái hưởng thụ như trước đây nữa. Cơ thể Thẩm Khang Kỳ có một chút rung động cảm giác được sự khác lạ của cô hai tay bên sườn cô vẫn ôm cô, cả người cô nằm trong vòng tay anh, lấy hơi thở của anh bao bọc lấy cô: "Niệm nha đầu anh mặc kệ em bao nhiêu tuổi hay là đã lấy chồng rồi thì trong lòng anh em vẫn mãi là Niệm nha đầu của anh. Có chuyện gì thì cứ nói với anh, anh sẽ đứng ra giúp em. Chuyện ngày hôm nay nếu như anh không đọc báo thì đã không biết, khi đó anh đã rất tức giận em có biết không? Tức giận là bởi vì Niệm nha đầu cái dồ đầu heo đó bị người ta đánh phải nằm viện mà không nói cho người anh là anh đây! Em coi anh là gì? Em lấy chồng không đợi anh anh đã không tính sổ rồi lẽ nào em không cần người anh này nữa sao?" Giây phút ấm áp tràn đầy cả lồng ngực, cô cắn môi cố gắng không để nước mắt rơi xuống, Thẩm Khang Kỳ nhíu mày nắm lấy cằm cô, môi dưới của cô trượt khỏi răng, Thẩm Khang Kỳ tiếp tục nhíu mày trách cứ: "Không được cắn môi! Thói quen xấu này vẫn chưa chịu sửa! Xấu chết đi mất! Mau nói sao hôm nay không nói với anh?" Tại sao không nói với anh? Cô thật sự không thể nói được, trong tình huống đó cô thật sự chỉ nghĩ đến Lục Hướng Bắc đáng tiếc là lại không biết anh ở đâu.. Nhưng sự thật lớn này hình như không thể nói với Thẩm Khang Kỳ, tìm cớ: "Nói với anh sao? Để sau đó anh mang cả doanh trại đến đánh nhau đập phá công trường của em sao." Thẩm Khang Kỳ cười, theo tính cách của anh rất có thể sẽ như vậy, chắc chắn sẽ làm như vậy. Ai dám bắt nạt Niệm nha đầu của anh anh nhất định sẽ lái xe biển quân khu tỉnh đến giễu võ dương oai xử lý những kẻ đó nhưng bây giờ đã trưởng thành rồi anh nào có thể làm vậy được nữa? " " Nha đầu xấu xa! "– Anh không dám động đến ngòi nổ của cô nhưng tay ngứa ngáy không chịu được liền đổi thành véo mũi cô:" Muốn ăn gì không? Bụng chắc đói rồi hả? " Cô lắc đầu:" Em muốn về nhà. " " Như vậy làm sao về nhà được? Không được, cứ ở bênh viện đi! Muốn ăn gì anh đây sẽ lập tức phục vụ em! "– Thẩm Khang Kỳ ngồi xuống bên cạnh cô lấy từ tay Di Đóa cốc nước đưa đến trước mặt Đồng Nhất Niệm từ từ nâng đầu cô lên giúp cô uống nước. Di Đóa ngạc nhiên đứng nhìn tay vẫn giữ tư thế cầm cốc nước thầm nghĩ hai người này như ở chỗ không có người còn cho rằng Thẩm Khang Kỳ có phải không biết có một bóng đèn bên cạnh không, hóa ra là anh biết.. Có lẽ mình ở đây là thừa có phải nên đi rồi không? " Cái đó.. Niệm Niệm.. "– Cô quyết định làm phiền chỗ không người của hai người đó. " Hửm? "– Đồng Nhất Niệm nghĩ ra điều gì đó:" Di Đóa cậu cũng chưa ăn cơm đúng không? Hay là anh Khang Kỳ đưa Di Đóa đi ăn cái gì đó đi? " Lông mày Thẩm Khang Kỳ nhếch lên biểu hiện của trước cơn tức giận:" Cái gì mà cũng? Ý của em là em cũng chưa ăn sao? Vậy sao lúc nãy anh hỏi em thì lại lắc đầu? " Đồng Nhất Niệm thầm thấy buồn cười, Thẩm Khang Kỳ vẫn coi cô là đứa trẻ:" Khang Kỳ, em thật sự không đói, em muốn về nhà, không tin thì anh hỏi bác sỹ đi! "– Lúc này mà còn muốn về nhà, cô thừa nhận mình có chút ích kỷ nhưng chỉ là muốn về nhà thôi.. " Thật là có thể sao? "– Thẩm Khang Kỳ quay đầu hỏi Di Đóa. Bây giờ bác sỹ trực ban đã nghỉ rồi, hay là anh cứ đi hỏi xem.. Di Đóa vội vã gật đầu, Thẩm Khang Kỳ lúc này mới tin. Đồng Nhất Niệm liếc mắt anh:" Em nói anh còn không tin! Phụ lòng người ta! " " Lời của Niệm nha đầu đáng tin thì lớn đã biết trèo cây rồi! "– Anh cười cười, không giải thích gì thêm bế lấy cô:" Đi thôi! Nào thì về nhà! " " Khang Kỳ! Buông em ra, em có thể tự đi được! "– Đã trưởng thành rồi còn bế như vậy ra ngoài hình như không thích hợp lắm. Tính khí của Thẩm Khang Kỳ trước nay không nói hai lời, trong đôi mắt đều thể hiện sự bá đạo không chấp nhận từ chối:" Nha đầu, sao em lại nặng như vậy? " Thể trọng đối với người phụ nữ mà nói mãi mãi là một vấn đề nhạy cảm! Anh là cố ý hay là có ý gì? Di Đóa lập tức cười ra tiếng, Đồng Nhất Niệm lườm cô một cái quay lại nhìn không thấy điều gì khác thường trong biểu tình của Thẩm Khang Kỳ, tiếp tục lúng túng nữa sẽ thể hiện trong lòng giả có gì mờ ám vì thế cô không kháng cự nữa. Thẩm Khang Kỳ bế cô nên không thể mở cửa, Di Đóa tự giác đi trước giúp họ mở cửa nhưng cô vừa bước một bước ra khỏi phòng bệnh thì sắc mặt thay đổi không chờ Thẩm Khang Kỳ bước ra đã quay đẩu nói ra một câu:" Hai người chờ đã tớ đi trước gọi bác sỹ trực ban! "– Nói xong liền đóng cửa lại. Di Đóa nhìn phía trước không biết nên làm gì. Hành lang bệnh viện lúc đêm khuya vang lên tiếng giày da đập lên nền gạch rõ ràng lại vội vã. Từ phía trước vội vàng chạy lại là Lục Hướng Bắc. " Chào anh Lục tổng! "– Di Đóa đứng ở cửa cười với Lục Hướng Bắc, trên mặt rõ ràng viết bốn chữ: Có điều mờ ám. Lục Hướng Bắc đứng trước mặt cô hơi gật đầu, phong độ nhẹ nhàng hết mực:" Vất vả cho cô rồi Di Đóa, Niệm Niệm ở trong à? " " Có.. à không có! "– Bối rối.. Nửa đêm nửa hôm cô nam quả nữ bên trong không có ai khác ôm ôm níu níu dù cho cô biết không xảy ra việc gì nhưng việc như thế này bị chồng nhìn thấy thì cũng không hay lắm. " Hửm? "– Thói quen của Lục Hướng Bắc hai tay đút túi quần, đuôi mày giương lên. Di Đóa sợ nhất biểu tình này của lục tổng, mỗi khi không hài lòng với công việc của nhân viên đều là cái biểu tình này.. " Cái đó.. Thật sự không có ở đây.. vừa đi.. đã về nhà rồi "– Tay của Di Đóa không tự giác nắm chặt tay cầm cửa. Có một câu nói gọi là" giấu đầu hở đuôi ". Ánh sáng trong đôi mắt mẫn cảm của Lục Hướng Bắc hơi nhếch lên, nụ cười bình thản hiện nên nơi khóe môi:" Tôi biết là có, để tôi vào trong đi. " Anh tưởng rằng Đồng Nhất Niệm nhất định là vẫn còn giận anh vì vậy bạn tốt của cô mới ngăn cản anh không cho anh vào. Tay Di Đóa vẫn nắm lấy tay nắm cửa lúc lỏng lúc chặt không hạ nổi quyết tâm. Bỗng nhiên cửa mở ra từ bên trong, giọng Thẩm Khang Kỳ vang lên:" Gọi y tá mở cửa mà cũng lâu như vậy sao? Heo nha đầu này nặng đến nỗi tôi sắp không động đậy nổi rồi!"
NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC - Chương 69: Cuộc đối đầu của anh với cô, cuộc đối đầu của cô với anh Bấm để xem Một màn tĩnh lặng.. Yên tĩnh đến mức Di Đóa như nhìn thấy ánh pháo hoa loé lên trong không khí, phát ra tiếng tách tách nhè nhẹ. "Tôi.. Chờ ở bên ngoài.." – Tôi không biết gì cả, không biết gì, không biết gì.. Di Đóa âm thầm lẩm nhẩm, để bảo vệ bản thân, tẩu vi thượng sách, nhanh chóng thoát khỏi phạm vi pháo nổ.. Không ai để ý Di Đóa rời đi, Lục Hướng Bắc nhìn chằm chằm vào đôi tay đang bế Đồng Nhất Niệm của Thẩm Khang Kỳ, mặt đanh lại. Ánh mắt này Đồng Nhất Niệm cảm thấy được, Thẩm Khang Kỳ cũng cảm thấy được. Đồng Nhất Niệm có chút không thoải mái ngọ nguậy muốn xuống nhưng Thẩm Khang Kỳ lại càng siết chặt cánh tay thậm chí còn lộ ra một nụ cười mỉa mai và khinh thường: "Lục tổng thật là bận rộn!" Lục Hướng Bắc lấy lại bình tĩnh dung ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt đáp lại anh: "Cám ơn Thẩm thiếu đã chăm sóc vợ tôi, tôi đến đón cô ấy về nhà" – Anh đưa tay ra đỡ lấy người Đồng Nhất Niệm, nhẹ nhàng dùng sức muốn bế lấy người Đồng Nhất Niệm nhưng Thẩm Khang Kỳ bế quá chặt. Anh nhăn mày, trên mặt nở nụ cười, giữa hai lông mày lộ ra sự mỉa mai hạ mình: "Sao vậy? Thẩm thiếu không nỡ buông tay với vợ của tôi sao?" Buông tay? Hai chữ này hình như mang hai lớp ý nghĩa. Nếu như có thể anh sẽ vĩnh viễn không buông tay nhưng hiện tại cô là Lục phu nhân Thẩm Khang Kỳ nghiến răng, sự tức giận trong ánh mắt không hề che giấu, cánh tay dần dần lỏng ra. Con trai của tư lệnh từ nhỏ mọi việc đều thuận lợi kiêu ngạo ngang ngược không ai dám chọc giận anh duy chỉ có bị đánh bại trước Lục Hướng Bắc không thể không cúi đầu, cục tức này anh khó có thể nuốt trôi. Một người với trái tim sắt đá cần phải đoạt lấy, một người không can tâm tình nguyện buông tay, trong không khí như là có mùi đao kiếm giao tranh. Giọng nói của Đồng Nhất Niệm bỗng nhiên vang lên nhỏ nhẹ nhưng rất rõ ràng: "Lục Hướng Bắc, không cần đâu, anh nên đi xem Ngô Nhược Thuỷ đi, cô ấy bị thương khá nặng. Khang Kỳ chúng ta về nhà thôi." Tư duy của Lục Hướng Bắc như bị ngưng trệ, cô liên tục gọi cả họ và tên anh nhưng lại gọi anh ta là Khang Kỳ. Cô đẩy anh đi xem người khác nhưng lại nói với anh ta là về nhà. Về nhà? Về nhà của ai? Cô là người của ai chứ? Trong thời gian bị ngưng trệ này ánh mắt Thẩm Khang Kỳ nhếch lên không giấu nổi niềm vui chiến thắng, bế Đồng Nhất Niệm vượt qua anh. Anh đứng nguyên chỗ cũ mở to mắt nhìn cô trong lòng người đàn ông khác rời đi. Trước mắt như tái hiện lại màn ở sân gôn Thẩm Khang Kỳ giúp cô buộc dây giày rồi cô ôm lấy cánh tay Thẩm phu nhân thân thiết rời đi và còn câu nói của cái người không sợ chết đó nữa "bọn họ mới giống người một nhà" Sắc mặt ngày càng âm u, con ngươi sâu không thể đo được ánh lên một nỗi đau âm ỉ không dễ phát hiện. "Lục tiên sinh, chúng tôi phải đóng cửa rồi." – Một người y tá tay che miệng không nhịn nổi ngáp một cái, thăm bệnh giữa đêm khuya vốn là bệnh viện sẽ không cho phép nhưng vì anh là Lục Hướng Bắc nên mới phá lệ. Phải nói tối nay phá lệ khá nhiều lần rồi, trước đó là một anh đẹp trai không biết tên cũng là đến thăm Đồng Nhất Niệm, sau khi bị cô cản lại thì viện trưởng lại đích thân gọi điện bảo cô cho vào. Sắc mặt Lục Hướng Bắc bao chùm một lớp màu xanh, ánh mắt nhìn theo Thẩm Khang Kỳ thu về: "À, hôm nay đưa đến một người bị thương nặng bây giờ đang ở phòng nào?" "Họ Ngũ sao? Đi theo tôi!" – Khó có dịp được nhìn trực tiếp dung nhan của Lục Hướng Bắc y tá rất sẵn lòng dẫn đường cho anh, Lục Hướng Bắc đi cùng với y tá vài bước lại không đừng được quay đầu nhìn lại chỗ cuối hành lang nơi cửa lớn phòng bệnh nơi Thẩm Khang Kỳ bế Đồng Nhất Niệm rời đi khi đó chỉ có gió và ánh sáng mờ nhạt. Anh nghĩ muốn lấy di động gọi cuộc điện thoại. Ở bãi đỗ xe bệnh viện rất trùng hợp xe của Thẩm Khang Kỳ lại đỗ gần xe của Lục Hướng Bắc. Chiếc Maybach bắt mắt của Lục Hướng Bắc, biển số xe quen thuộc lập tức rơi vào mắt của Đồng Nhất Niệm. Đi lại gần về phía Thẩm Khang Kỳ đang bế cô, cửa xe ghế bên cạnh vị trí lái xe bỗng nhiên mở ra, một đôi chân với tất đen đi giày cao gót màu bạc bước xuống. Sau đó chiếc váy màu bạc cũng hiện ra sau cùng là một thân ảnh người con gái yêu kiều với gương mặt trang điểm đậm. Oanh Oanh.. Nếu như nhớ không nhầm chiếc xe Maybach này là ba cô tặng sinh nhật Lục Hướng Bắc, biển số xe còn là ngày sinh nhật của Lục Hướng Bắc, ngày hôm nay người ngồi trên xe lại không phải là con gái ông không biết ba cô nhìn thấy thì sẽ có cảm giác gì? Hay là cảm thấy đây cũng chỉ là bản tính của đàn ông thôi? Hứ, thật là trên không nghiêm dưới không ngoan Chỉ là cô không ngờ Lục Hướng Bắc đường đường chính chính như vậy nghĩ cũng biết là vừa từ quê của Oanh Oanh tới, vẫn còn không nỡ sao? Lại còn mang cô ta tới bệnh viện, anh ta có ý gì? Có thể không ngờ là cô lại rời bệnh viện về nhà lúc này vì thế không sợ bị cô gặp phải sao? Vậy thì có nghĩa là Lục Hướng Bắc chỉ đến bệnh viện để thăm cô sau đó lại chuẩn bị trở lại nhà Oanh Oanh sao? Cô có chút chán ghét thói quen và khả năng YY của mình. Đồng Nhất Niệm khinh thường chào hỏi người phụ nữ như vậy nhưng xe của Khang Kỳ lại đỗ ngay chỗ bên cạnh lại còn Di Đóa đang đợi bên cạnh bây giờ đã hoàn toàn ngây ngốc rồi. Cô lần đầu tiên nhìn thấy Oanh Oanh ở cự ly gần, ngũ quan cũng coi là nhỏ nhắn tinh tế, trang điểm rất đẹp, nếu như cười lên nhất định sẽ phong tình vạn chủng, mặc một chiếc váy liền sát người màu bạc, có thể nhìn thấy khe ngực. Kiểu trang điểm này đúng là rất "nghề nghiệp" mà lúc này người phụ nữ ấy đang nhìn Đồng Nhất Niệm với ánh mắt cao ngạo và khinh thường. Cô bỗng nhiên cảm thấy buồn cười đáng lẽ người bị khinh thường phải là cô ta mới đúng. "Đáng xấu hổ!" – Qua một lúc cô nghe thấy Oanh Oanh lẩm bẩm một tiếng. Cô đáng xấu hổ sao? Một người con gái hộp đêm lại nói cô là đáng xấu hổ? Thế giới này đúng là đảo lộn rồi! Thẩm Khang Kỳ lúc đầu không rõ tình hình cũng không biết chếc xe này là của Lục Hướng Bắc nhưng xung quanh họ lúc này ngoài mấy người bọn họ thì không còn ai khác thì câu này chẳng phải là đang mắng anh sao? Huống hồ lúc này ánh mắt Oanh Oanh cứ nhìn họ chằm chặp! Trán nhăn lại nhìn Oanh Oanh hung giữ: "Mắng ai vậy?" Oanh Oanh lại cười lạnh: "Mắng người đàn bà gặp đàn ông khác sau lưng chồng mình!" Thẩm Khang Kỳ thật sự nổi giận rồi, đầu tiên mở cửa xe đặt Đồng Nhất Niệm vào sau đó xoay người, thân hình cao hơn mét tám lấy tư thế như đỉnh núi Thái Sơn sừng sững đứng trước mặt Oanh Oanh: "Đừng phá bỏ quy tắc không đánh phụ nữ của tôi!" Oanh Oanh có chút sợ hãi hơi đứng cách ra nhưng vẫn không quên chọc tức Đồng Nhất Niệm đang ngồi trong xe: "Ồ, cấu kết với đàn ông khác giúp mình chút giận sao? Tôi còn tưởng Lục phu nhân là người con gái băng thanh ngọc khiết thế nào chứ! Đúng là mở rộng tầm mắt!" Di Đóa cũng không phải người ăn chay, ở đâu lại có người khác mắng Đồng Nhất Niệm chứ liền hai ba bước chạy đến bên Thẩm Khang Kỳ giúp Đồng Nhất Niệm mắng lại: "Cô mới là người phụ nữ bừa bãi không biết xấu hổ xấu xa, thứ chuyên đi quyến rũ chồng người khác, mau quay về tiếp tục đi đừng đứng đây làm mất mặt người khác nữa!" Oanh Oanh vẫn không biết xấu hổ cười: "Đúng vậy. Chính là tôi quyến rũ đấy thì sao? Tôi quyến rũ quang minh chính đại không giống có vài người vừa muốn làm gái làng chơi lại vừa muốn lập đài tưởng niệm!" Hứ, đầu năm nay đến gái làng chơi cũng ăn nói lý lẽ rồi.. Di Đóa còn muốn mắng tiếp nhưng bị Đồng Nhất Niệm gọi: "Di Đóa, đừng nói nữa!" "Niệm Niệm.." – Di Đóa tức không chịu nổi dậm chân. Đồng Nhất Niệm cười nhẹ: "Di Đóa đừng quên công việc của bạn là thư ký, chức trách của thư ký Đồng thị là gì? Công việc của bạn và người ta không giống nhau sao có thể nói những lời giống nhau được?" Cô cố ý nhấn mạnh hai từ công việc nhưng vẫn không thèm nhìn Oanh Oanh một cái nào chỉ nhìn chiếc Maybach đối diện, trong lòng dâng lên sự chán ghét. Nhìn thấy cửa xe chưa đóng trong lòng có chút động đậy nói với Di Đóa: "Di Đóa, muộn lắm rồi chúng ta lại không thuận đường nên không đưa bạn về nữa, cậu lái xe của tớ về đi, chìa khóa xe tớ trong ngăn kéo ghế lái phụ." "Xe của tớ" này dĩ nhiên là chỉ chiếc Maybach, Di Đóa nghe xong trong lòng hơi lo sợ Lục Hướng Bắc, hơi ngần ngại: "Cái này.." "Không sao! Chúng ta là ai với ai chứ! Cậu mấy hôm trước không phải nói muốn mua xe sao? Tạm thời đừng mua nữa hãy lái nó đi, ngày nào đó tớ vui vẻ sẽ tặng nó cho cậu! Nhưng ngày mai cậu phải mang đi rửa, mà bộ ghế đó phải đổi đi hình như có mùi hôi của hồ ly! » – Cô nhăn nhăn mũi. « Ờ, được rồi! » – Di Đóa hiểu