[Edit] Nghịch Thiên Cuồng Phi: Vương Gia Cấm Dục Thật Quyến Rũ - Vi Nhĩ Xuyên Cao Cân Hài

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lam Y Vũ, 25 Tháng mười 2020.

  1. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 30: Tranh đoạt huyết mạch thiên phú chí tôn (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh sáng lúc Huyền Linh thạch nghiệm ra huyết mạch thiên phú chí tôn, chia làm ba màu, màu đồng, màu bạc, màu vàng, chò dù màu đồng là cấp thấp nhất của huyết mạch thiên phú chí tôn, nhưng nó vẫn là huyết mạch trăm năm khó gặp, tỷ như người sáng lập ra Lăng Tiêu Điện cũng được nghiệm ra màu đồng.

    Đây chính là thiên tài!

    Nếu không phải truyền lại cho con cháu nối dõi thì sẽ bi hạ cấp.

    Năm mười lăm tuổi nàng bị Quế di nương lấy máu đưa cho Diệp Liễu Uyển, cho nên Diệp Liễu Uyển truyền thừa được huyết mạch thiên phú chí tôn màu đồng, vậy nàng chắc là sẽ màu bạc.

    Máu bị Thẩm Ngạn lấy không giúp hắn đạt được truyền thừa huyết mạch thiên phú chí tôn, chẳng qua có thể giúp hắn đề cao năm phần thiên phú, để cho hắn trở thành một cái tuyệt thế thiên tài.

    Muốn đem tất cả vinh dự của nàng ta được xây dựng từ nàng, Diệp Liễu Uyển cũng nghĩ quá tốt rồi, Diệp Bất Ngôn nàng còn chưa đáp ứng đâu.

    Diệp Liễu Uyển thần sắc không đổi nói: "Không cần nghiệm, máu này là của ta, là nhị muội lấy một lọ máu từ ta để đưa cho Hiền Vương, để giúp trở thành tuyệt thế thiên tài, nể tình sự si tình của muội ấy, Ngự Vương có thể cho nhị muội một cái thang để xuống được không, miễn cho nàng quá khó xem."

    "Nghiệm! Nghiệm cho lão nương!" Diệp Bất Ngôn tính tình bạo phát gào thét!

    Đông Phương Hi nhìn Diệp Liễu Uyển, âm dương quái khí nói: "Diệp đại tiểu thư cũng thật to gan, dám sai sử Ngự Vương."

    "Không dám, chỉ là không muốn nhị muội quá khó nhìn mà thôi." Diệp Liễu Uyển cúi đầu sợ hãi nói, nhưng không quên nhắc nhở, người chân chính sai sử là Diệp Bất Ngôn đi.

    Nàng nói chuyện còn uyển chuyển, nhưng Diệp Bất Ngôn bên kia thì trực tiếp rống, trực tiếp mệnh lệnh.

    "Ngươi sao lại không biết xấu hổ mà so sánh với với Diệp nhị tiểu thư!" Đông Phương Hi đem Huyền Linh thạch mà Diệp Liễu Uyển đã nghiệm vứt xuống, lại cầm một viên khác ra: "Ngự Vương, nghiệm một lần nữa, cái này rất sạch, không bị ô nhiễm."

    Diệp Liễu Uyển cái thứ tạp nham này không biết từ đâu ra, lại dám so với chân mệnh thiên nữ của A Hàn?

    Đối với chuyện huyết mạch thiên phú chí tôn, Thẩm Tri Hàn sẽ không hàm hồ, cho nên lấy bình sứ máu nhỏ giọt máu lên Huyền Linh thạch, rất nhanh liền tỏa ra ánh sáng, đó là màu vàng, giống như quang mang được phát ra từ Phật, nháy mắt chiếu sáng khắp cung yến.

    "Là huyết mạch thiên phú chí tôn màu vàng!" Có người kinh hô ra tiếng!

    "Vừa rồi Diệp Liễu Uyển chính là huyết mạch thiên phú chí tôn màu đồng đi?"

    "Ách.. Không phải nói là máu của nàng sao, tại sao kết quả hai lần kiểm nghiệm lại không giống nhau, còn là cách biệt trên trời dưới đất?"

    "Cho nên, nàng là nói dối đi, máu trong bình sứ này, căn bản là không phải của nàng, dám giả mạo, hiện tại mặt chắc là rất đau đi."

    "..."

    Diệp Liễu Uyển ổn định thân mình: "Ta.. Ta xác thật là có truyền máu cho nhị muội, cũng xác thật cho Hiền Vương một lọ máu, có phải bị đánh tráo hay không, ta cũng không biết đây là có chuyện gì, nhưng ta khẳng định, này không phải máu của nhị muội."

    Máu của Diệp Bất Ngôn năm đó nghiệm ra màu đồng, cho nên đây tuyệt đối không phải của nàng, không cần sợ.

    Diệp Bất Ngôn nhìn sắc mặt của Diệp Liễu Uyển lúc xanh, lúc tím, lúc trắng như được pha màu, trông rất đẹp mắt, tức khắc cơn tức giận giảm đi rất nhiều.

    "Hoàng Thượng, Xử Nữ hoa là do ta làm nở, ta muốn nó, máu của ta, chờ ta tỉnh lại lại nghiệm!" Diệp Bất Ngôn chỉ vào Xử Nữ hoa đang đón gió mà đứng, một hơi nói xong, sau đó thân mình mềm như bông ngã xuống.

    Những chuyện khác chờ đến khi nàng tỉnh lại lại tính!

    Đông Phương Hi nhìn về phía Thẩm Tri Hàn nhướng mày: "Mau đi bế nàng, kiên cường như vậy, cũng xứng với ngươi!"

    Dược hiệu của Tinh Lực đan đã hết được một khắc, Diệp Bất Ngôn mới ngất xỉu, kiên cường thế này, hắn bội phục!

    Thẩm Tri Hàn liếc mắt nhìn hắn, không thèm để ý đến hắn nữa.

    Thị vệ bên người đến bên cạnh Thẩm Tri Hàn nhỏ giọng nói với hắn vài câu.

    Thẩm Tri Hàn liếc Diệp Bất Ngôn đang ngất xỉu, sau đó mở miệng nói: "Hoàng Thượng, thần đệ đã điều tra rõ chuyện Mị Hoan độc, nhân chứng vật chứng đều đang chờ ở ngoài."

    Lời này vừa nói ra khiến không ít người kinh ngạc, Ngự Vương còn nhớ đến việc này?
     
    datcompa1, AmiLeePhan Kim Tiên thích bài này.
  2. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 31: Chân tướng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Vân Dật trầm giọng nói: "Mang vào."

    Đông Phương Hi đứng ở bên người Thẩm Tri Hàn: "Ngự Vương, ngươi không mau đi bế nàng lên, nếu không người khác sẽ nhanh chân đến trước đó."

    Thẩm Tri Hàn lạnh mặt, tựa không nghe thấy, chỉ nhìn thị vệ đang dẫn người vào.

    "Hèn gì đến hiện tại tới tay của nữ hài ngươi cũng chưa từng được chạm qua." Đông Phương Hi bị thái độ của hắn làm tức giận đến mức muốn đánh người, chỉ có thể vội vàng phân phó cung nữ đi tới đỡ Diệp Bất Ngôn lên rồi giao cho Quế di nương, bằng không Thẩm Vân Dật sẽ tới ôm nàng đi.

    Vì A Hàn, hắn thật đúng là rầu thúi ruột.

    Thẩm Ngạn vốn dĩ thấy Diệp Bất Ngôn ngất đi, thực sự thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ đến việc đêm nay, cuối cùng xong, mà khi nhìn thấy người mà thị vệ mang tiến vào, tức khắc sắc mặt trắng bệch, cả người phát run, trên mặt ứa ra mồ hôi lạnh.

    Những người này, từng người từng người đều là người mà hắn tìm đến để hãm hại Diệp Bất Ngôn, Thẩm Tri Hàn này trong thời gian ngắn ngủi như thế mà có thể tìm ra toàn bộ?

    Thẩm Ngạn xoa mồ hôi lạnh, cố nén thanh âm có chút run rẩy sợ hãi: "Hoàng Thượng, chuyện Mị Hoan độc đêm nay, tuy là do Diệp Bất Ngôn thiết kế để hãm hại thần đệ, nhưng thần đệ không muốn so đo cũng một si nhân như nàng, cho nên thả những người này đi, cũng không cần liên lụy đến người nhà của họ."

    Hoàng đế còn chưa nói chuyện, Thẩm Tri Hàn liền lạnh lùng mở miệng: "Đem những chuyện các ngươi biết đều nói ra là được, bổn vương không muốn nghe lời vô nghĩa."

    Đông Phương Hi tán thưởng gật đầu, A Hàn làm việc chính là quyết đoán như thế, đáng tiếc không sớm một chút, Diệp Bất Ngôn hiện tại không thể nhìn thấy, bằng không còn có thể vãn hồi một chút hình tượng.

    "Tam đệ, đệ không thích Diệp Bất Ngôn thì cũng thôi đi, hà tất phải đẩy nàng chỗ chết? Nhị ca cũng không so đo nữa, đệ cũng thả họ đi." Thẩm Ngạn nhìn Thẩm Tri Hàn, bày ra tư thái huynh trưởng.

    Thẩm Tri Hàn trực tiếp làm lơ hắn, lạnh lẽo mở miệng: "Nói, ai đánh gãy chuyện bọn họ nói, bổn vương liền cắt đầu lưỡi của người đó."

    Lời này vừa nói ra thì không còn ai dám hé răng, ai chẳng biết Ngự Vương tàn bạo, nói được thì làm được, loại chuyện như cắt đầu lưỡi này, đối với hắn như là chuyện cơm bữa, ai cũng không dám làm một việc mang đầy tính rủi ro này.

    "Là tam tiểu thư kêu nô tỳ dùng danh nghĩa của nhị tiểu thư đi đến Bách Xuân đường để mua Mị Hoan độc, xong việc sẽ cho nô tỳ mười lượng bạc." Một tỳ nữ thanh âm run rẩy nói.

    "Hiền Vương lệnh cho nô tài thu mua chuộc thái giám của Thái Y Viện, bôi nhọ Diệp nhị tiểu thư phi lễ thái giám."

    "..."

    "Nô tài là người hầu hạ bên người Hiền Vương, là Hiền Vương tự mình dùng Mị Hoan độc, còn lừa gạt Diệp nhị tiểu thư dùng, tính phi lễ nàng, vì huyết mạch gì đó, bị Diệp tam tiểu thư tiến vào nói một vài câu, sau đó đổi thành lấy máu, rồi họ vũ nhục Diệp nhị tiểu thư, còn kêu nô tài làm chuyện đó với Diệp nhị tiểu thư, Diệp nhị tiểu thư vì bảo vệ trinh tiết của mình, trinh liệt đâm đầu vào tường, sau đó lâm vào hôn mê, chúng ta cho rằng nàng đã chết, trong lúc sợ hãi liền ném nàng vào Lãnh cung, chuyện sau đó, mọi người đều đã biết."

    Đây là lời làm chứng của thị vệ thân cận bên người Thẩm Ngạn, lập tức có thể nói rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện.

    Thẩm Ngạn nhiều lần muốn đánh gãy, nhưng mà dưới ánh mắt giết người của Thẩm Tri Hàn, chỉ có thể nghẹn về, so với hoàng đế, hắn càng sợ tam đệ!

    "Sau đó Diệp Bất Ngôn đi đâu?" Thẩm Tri Hàn lạnh giọng hỏi, hắn chỉ để ý cái này.

    "Nô tài không biết, sau khi đem Diệp Bất Ngôn ném vào Lãnh cung, liền vội vàng trở về."

    Thẩm Vân Dật nghe được những lời nói này, sắc mặt tức khắc âm trầm đáng sợ: "Hiền Vương còn muốn nói cái gì không?"

    "Hoàng Thượng, thần đệ.." Thẩm Ngạn dừng một chút, lập tức sửa miệng nói: "Thần đệ không còn lời nào để nói, nhưng những chuyện này đều là do Diệp Liễu Tĩnh xúi giục thần đệ, nàng ghen ghét Diệp Bất Ngôn không bằng nàng nhưng có thể làm Hoàng Hậu, cho thần đệ ăn canh mê hồn, thần đệ mới có thể nghe lời nàng, thỉnh Hoàng Thượng nắm rõ."
     
    datcompa1AmiLee thích bài này.
  3. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 32: Cẩn thận sau này bị vả mặt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khiến Thẩm Tri Hàn thay đổi là không có khả năng, chuyện tới nước này, chỉ có thể hy sinh Diệp Liễu Tĩnh.

    Đều là tại cái đồ ngu xuẩn này, nếu nàng ta không cản hắn lại mà để hắn trực tiếp làm chuyện đó với Diệp Bất Ngôn, mà không phải lấy máu gì đó, hiện tại làm gì có nhiều chuyện xảy ra như vậy.

    Quế di nương sốt ruột, vừa nghe thấy lời này liền vội vàng khóc lóc nói: "Hoàng Thượng, đây không phải là do Tĩnh Nhi sai, nhất định là Ngôn Nhi si tình với Hiền Vương, lừa gạt Tĩnh Nhi, đây đều là sai lầm của Ngôn Nhi, ngài muốn trừng phạt thì trừng phạt Ngôn Nhi, muốn giết cứ giết Ngôn Nhi, Tĩnh Nhi của ta chỉ là người bị hại."

    "Bà câm miệng lại cho ta." Diệp Húc sắc mặt âm trầm kéo Quế di nương lại, tức giận tát nàng một cái, sau đó mới chắp tay hướng Thẩm Vân Dật nói: "Việc này chứng cứ vô cùng xác thực, Hoàng Thượng nên làm như thế nào liền làm như thế ấy, thần không một câu oán hận."

    "Lão gia.."

    Quế di nương lời nói còn chưa nói xong, đã bị một cái tát nữa của Diệp Húc đánh gãy: "Câm miệng, Hoàng Thượng anh minh thần võ, một người phụ nhân như bà có thể nhúng tay vào sao."

    Quế di nương bị đánh đến mức đầu óc choáng váng, sau đó cũng không dám nói lời nào nữa, chỉ có thể nhỏ giọng nức nở, ánh mắt oán hận mười phần nhìn chằm chằm Diệp Bất Ngôn, như là hận không thể giết nàng.

    Đông Phương Hi nhìn hai người, tấm tắc lắc đầu, nhỏ giọng nói với Thẩm Tri Hàn: "Diệp Bất Ngôn tứ cố vô thân, nếu lúc này ngươi vươn tay, cho nàng ấm áp, đến lúc đó là có thể ôm được mỹ nhân về."

    "Mỹ nhân?" Thẩm Tri Hàn ngẩng đầu nhìn Đông Phương Hi, ngươi mắt mù rồi sao?

    Đừng nói tới không đẹp, cho dù đẹp hắn cũng không có hứng thú!

    Đông Phương Hi cười nói: "Mỹ nhân cốt ở trong chứ không phải vẻ bề ngoài."

    Sự thật chân tướng đã điều tra rõ, Thẩm Vân Dật cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Hiền Vương nhất thời hồ đồ, bị người khác mê hoặc, phạm phải sai lầm này, thu hồi phong hào thân vương, phạt bổng lộc ba năm, không thể vào triều nghị sự; chủ mưu Diệp Liễu Tĩnh tàn nhẫn độc ác, mưu hại thân tỷ, tội đáng chết vạn lần, nhưng niệm tình Diệp tướng quân, tặng Nhị vương gia làm thiếp thất; Diệp Bất Ngôn nhận hết ủy khuất, ban thưởng Xử Nữ hoa, vạn lượng hoàng kim.. Những người còn lại, trảm lập quyết!"

    Nghe hoàng đế thưởng phạt phân minh như thế, mọi người sôi nổi dập đầu tạ ơn.

    Diệp Liễu Uyển ánh mắt nhẹ liếc Xử Nữ hoa đang đón gió nở rộ, cắn chặt hàm răng, nàng thiếu chút nữa mất mạng mới có được, lại hao hết tâm tư mới nuôi dưỡng Xử Nữ hoa được như vậy, sao có thể tiện nghi cho Diệp Bất Ngôn!

    Nhưng ở trong tay Diệp Bất Ngôn, cũng tốt hơn ở trong tay Hoàng Thượng, nàng vẫn có thể cướp về.

    Một bữa tiệc cung yến cứ như vậy mà kết thúc, Thẩm Vân Dật cũng chưa mở miệng phong Diệp Bất Ngôn làm hậu, chuyện đêm nay, Thẩm Vân Dật ra lệnh không được truyền chuyện này ra, miễn cho ném thể diện của hoàng gia.

    Ở một cung điện hẻo lánh của hoàng cung, có người đang đứng trên cung điện đó mà quan sát, đem toàn bộ hoàng cung, thậm chí toàn bộ Lăng thành đều thu vào trong mắt.

    "A Hàn, ngươi thật không đi Diệp phủ nhìn xem?" Đông Phương Hi trong tay cầm một lông chim năm màu, tựa như đuôi Chu Tước.

    Thẩm Tri Hàn ngồi im không động đậy: "Ngươi biết bói toán, tìm ra nàng cho bổn vương."

    Vốn tưởng rằng nữ tặc kia là Diệp Bất Ngôn, nhưng không nghĩ tới nàng vẫn còn là xử nữ, vậy hắn phải tiếp túc tìm, phải tìm ra nữ tặc kia mà giết chết nàng ta!

    "Mỗi một quẻ của ta đều phải dùng mười năm thọ mệnh mà đổi, ngươi không tiếc mạng, ta tiếc." Đông Phương Hi cả giận, nhìn Thẩm Tri Hàn còn tối tăm muốn giết người, ngồi xuống đối diện hắn, quơ quơ đuôi của Chu Tước trong tay: "Nói chính sự, Diệp Bất Ngôn là chân mệnh thiên nữ của ngươi.."

    "Người bổn vương thích và nhận định, mới là chân mệnh thiên nữ."

    Đông Phương Hi nhịn không được trợn trắng mắt: "Ngươi hiện tại không thích, không có nghĩa sau này sẽ không thích, ngươi hiện tại thề son sắt như vậy, cẩn thận sau này bị vả mặt a."
     
    datcompa1AmiLee thích bài này.
  4. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 33: Là giải dược trời sinh của hắn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Tri Hàn làm lơ, hắn đối với những chuyện này không có một chút hứng thú nào.

    Đông Phương Hi thu hồi đuôi Chu Tước, nghiêm túc hỏi: "Có phải nếu người tiến vào Hàn Băng động là Diệp Bất Ngôn, ngươi sẽ giết nàng, cho dù nàng là chân mệnh thiên nữ của ngươi?"

    Thẩm Tri Hàn cho hắn một cái ánh mắt đương nhiên.

    Hắn không tin cái gì là chân mệnh thiên nữ, chuyện hôn nhân, hắn chỉ nghe theo tình cảm, hắn cũng không cần một nữ nhân tới giúp hắn thành long.

    Hắn sẽ không lấy hôn nhân, tình cảm của chính mình ra để đổi lấy lợi ích!

    Đây là một loại khinh nhờn đối với tình yêu!

    "A Hàn, thiên âm hỏa trong cơ thể ngươi đã được áp chế rất tốt, có phải có liên quan đến nữ tặc đó hay không?" Đông Phương Hi ngồi nghiêm chỉnh, thái độ này là đang muốn nói chính sự.

    Nói đến nữ tặc, Thẩm Tri Hàn nhịn không được nhướng mày, cũng nhịn không được nhớ lại chuyện trong Hàn Băng động.

    Tuy không muốn thừa nhận, nhưng lại là không thể không thừa nhận, trong lúc đang chịu cảm giác bị thiêu đốt bởi thiên âm hỏa, khi nữ tặc đó vừa đụng vào, cùng với khi hai người bọn họ kết hợp, hắn như được giải phóng từ cảm giác bỏng cháy bị thiêu đốt đó.

    Giống như nữ tặc kia là giải dược trời sinh của hắn.

    "Đúng, trên người nàng giống như có một cổ khí lạnh, giống như có thể dung hợp cùng thiên âm hỏa." Nói đến đây, Thẩm Tri Hàn thấy hai mắt của Đông Phương Hi sáng lên hy vọng, liền lạnh lùng nói: "Đừng nghĩ quá nhiều, máu của nàng cũng có thể giải thiên âm hỏa."

    Từ khi ra đời hắn đã có thiên âm hỏa, vào ngày sinh thần mỗi năm đều sẽ phát tác một lần, lão quốc sư từng nói, nếu không thể gặp được nữ tử mang thiên huyền băng, sau năm hai mươi tuổi, mỗi tháng sẽ phát tác, sau đó sẽ bị thiên âm hỏa thiêu đốt, sống không quá hai mươi ba tuổi.

    Băng hỏa dung hợp, liền có thể hóa giải vận mệnh này.

    Nhưng với việc làm của nữ tặc này, hắn muốn giết người!

    Đông Phương Hi lấy ra đuôi Chu Tước, nhẹ quét trán mình: "Ngươi thật là không thú vị, nữ hài tử nào thích người thì chính là đồ đại ngốc."

    Hắn thực xác định, người tiến vào Hàn Băng động đêm nay chính là Diệp Bất Ngôn, tuy rằng không biết nàng dùng biện pháp gì khiến Xử Nữ hoa có thể nở rộ, nhưng hắn xác định người tiến vào chính là Diệp Bất Ngôn.

    Bởi vì trước khi lâm chung sư phụ có nói qua, chỉ có chân mệnh thiên nữ của A Hàn mới có thiên huyền băng, mà chân mệnh thiên nữ kia lại là Diệp Bất Ngôn, đến khi nàng được mười tám tuổi, vận mệnh sẽ cột nàng cùng A Hàn lại với nhau, khiến hai người dây dưa cả đời.

    Đông Phương Hi giương mắt nhìn Thẩm Tri Hàn lạnh lẽo như băng, chỉ có thể giấu nhẹm sự thật vào lòng, không thể để A Hàn giết Diệp Bất Ngôn, cái bí mật này hắn phải giấu trước đã, sau này lại nói cho A Hàn cũng không muộn.

    Sư phụ nói, A Hàn cùng Diệp Bất Ngôn là độc dược của nhau, cũng là giải dược của nhau.

    Lời này, hắn đến nay vẫn không hiểu.

    * * *

    Diệp phủ đèn đuốc sáng trưng, không khí vô cùng căng thẳng, người gác đêm phải lên tinh thần lại, ai cũng không dám lơi lỏng.

    "Đưa nhị tiểu thư tới Bích Lan uyển, mời y sư tốt nhất chẩn trị cho nàng, mặt khác, từ hôm nay trở đi, lấy thân phận đích nữ mà đối đãi với nàng." Vừa về phủ, Diệp Húc liền phân phó như thế.

    Quế di nương vừa nghe liền không muốn, thanh âm khàn khàn nói: "Lão gia, Ngôn Nhi chỉ là một cái phế sài xấu nữ, lại hại Tĩnh Nhi phải làm thiếp, không nghiêm trị nó thì thôi, sao còn đối đãi nó như đích nữ, thế còn đại tiểu thư thì sao?"

    Diệp Húc nhìn lướt qua Quế di nương, trầm giọng quát: "Nó là nữ nhi thân sinh của bà, mà sao bà lại nói như vậy, từ nay về sau nó sẽ do phu nhân nuôi nấng, miễn cho bà khắt khe nó."

    "Lão gia!" Quế di nương bị trừng không dám lên tiếng, chỉ có thể ở trong lòng oán hận Diệp Bất Ngôn, cái đồ sao chổi này, chỉ biết mang đến xui xẻo cho bà!
     
    datcompa1AmiLee thích bài này.
  5. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 34: Vương bát đản Thẩm Tri Hàn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Húc nhìn thê tử bên cạnh vẫn luôn ôn lương hiền huệ, thanh âm ôn nhu xuống: "Mỹ Oánh, từ trước đến nay nàng luôn hiền hậu rộng lượng, sau này Ngôn Nhi cũng giao cho nàng nuôi nấng, phải dạy lễ nghi cho nó thật tốt, nhất định phải dạy nó như dạy Uyển Nhi."

    Ôn Mỹ Oánh săn sóc hiền huệ đáp ứng: "Lão gia yên tâm, thiếp nhất định sẽ xem Ngôn Nhi như nữ nhi thân sinh của mình, tình thương của cha nương mấy năm nay nó không có được thiếp sẽ bù lại cho nó, chỉ là Tĩnh Nhi tuy rằng hơi hoang đường một chút, nhưng nó cũng là tiểu thư phủ tướng quân chúng ta, sao có thể làm thiếp, lão gia cần phải giúp Tĩnh Nhi một chút."

    Quế di nương lén lút trừng mắt nhìn Ôn Mỹ Oánh, thật biết diễn, còn không quên mách lẻo, tiện nữ nhân này!

    Diệp Húc ừ một tiếng: "Được, đêm nay mọi người đều mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi đi."

    Thấy hắn phải đi, Quế di nương vội nói: "Lão gia, Xử Nữ hoa vốn là của đại tiểu thư, Ngôn Nhi chỉ là một thứ nữ, vẫn là đưa Xử Nữ hoa cho đại tiểu thư, như vậy Xử Nữ hoa mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất."

    Diệp Bất Ngôn tiện nhân kia làm sao xứng có được Xử Nữ hoa, huống chi đó là đồ của đại tiểu thư, một cái tiện nhân, dựa vào cái gì mà đoạt?

    Diệp Liễu Uyển vừa nghe, liền ôn nhu quát lớn: "Di nương, đừng nói bậy, đó là Hoàng Thượng ban thưởng cho nhị muội, đó là của nhị muội, đều là vinh quang Diệp gia, nếu nhị muội không dùng thì cũng phải giao cho cha."

    Quế di nương vội cúi đầu nói: "Vẫn là đại tiểu thư rộng lượng, là thiếp đã nói sai."

    "Mang Tĩnh Nhi đóng cửa ăn năn cho tốt, không cần ra ngoài gây chuyện." Diệp Húc trừng mắt nhìn Quế di nương, quay đầu liền cùng Ôn Mỹ Oánh ôn nhu nói: "Mỹ Oánh, chúng ta đưa Uyển Nhi trở về."

    Quế di nương nhìn bóng dáng Ôn Mỹ Oánh, dùng sức phun một ngụm nước miếng: "Tiện nhân, chờ đến ngày đại tiểu thư thăng chức thì đó cũng là ngày chết của ngươi!"

    * * *

    Sáng sớm hôm sau, vài tia nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên giường, trên giường, Diệp Bất Ngôn giật giật ngón tay, chậm rãi mở mắt, nằm một lúc lâu, nhớ tới chuyện phát sinh tối hôm qua, mới hồi phục tinh thần lại.

    "Vương bát đản Thẩm Tri Hàn!" Diệp Bất Ngôn xoa xoa ngực đau nhức, nhịn không được đi hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Thẩm Tri Hàn.

    Tình hình hiện tại của nàng, xương sườn chắc chắn đã bị tên kia đánh gãy, hơn nữa trên người không ít chỗ bị đánh, hiện tại cả người đau nhức, giống như bị nghiền thành mảnh vụn.

    "Tiểu thư, ngài tỉnh rồi."

    Diệp Bất Ngôn giương mắt nhìn lại, thấy một cái nha hoàn đang đẩy cửa tiến vào, nhướng mày, nhìn bốn phía, bài trí rất xa hoa: "Đây là nơi nào?"

    Không phải phòng của nàng ở Diệp phủ, nguyên thân ở trong viện Quế di nương, nếu không ngủ phòng chứa củi thì cũng là ngủ sàn nhà, căn phòng xa hoa như vậy, Quế di nương bỏ được?

    "Đây là Bích Lan uyển, khuê phòng của tiểu thư."

    Diệp Bất Ngôn nhẹ nhướng mày nhìn ba cái nha hoàn đang lục tục tiến vào: "Sao lại thế này? Nói cho ta nghe một chút."

    Tối hôm qua sau khi nàng hôn mê đã xảy ra chuyện gì?

    Nha hoàn liền đem việc tối hôm qua Diệp Húc phân phó nói một lần, thái độ cực kỳ kính cẩn, không có nửa điểm bất kính.

    "Đã biết, các ngươi đi xuống đi, không có ta phân phó, không được tiến vào." Diệp Bất Ngôn nhìn Xử Nữ hoa được đặt bên cửa sổ, dưới ánh mặt trời thì càng thêm quyến rũ.

    Diệp Húc là thấy nàng còn hữu dụng, cho nên muốn đối đãi nàng thật tốt để sau này ông ta sử dụng, chẳng qua ông ta nghĩ cũng quá tốt rồi, Diệp Bất Ngôn nàng không hề muốn trở thành một quân cờ.

    Diệp Bất Ngôn xoa xoa ngực đau nhói, nhìn Xử Nữ hoa quyến rũ nở rộ: "Uy, ngươi còn ở đây sao?"

    Vừa mới nói xong hạ, liền vang lên một thanh âm suy yếu giống nàng: "Tiểu nha đầu, nếu có việc cầu người khác thì thái độ tốt một chút."
     
    datcompa1AmiLee thích bài này.
  6. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 35: Tuyệt thế mỹ nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Bất Ngôn khẽ hừ một tiếng: "Nói như ngươi không có chuyện cầu ta."

    Bọn họ đều cần nhau cả thôi!

    "Được rồi, thời gian của bổn tọa rất quý giá, có cái gì thì nói nhanh lên, bổn tọa còn phải ngủ để dưỡng nhan." Thanh âm suy yếu kia lười biếng ngáp một cái.

    Cái con sâu ngủ này!

    "Ngươi có thể ra khỏi thân thể ta hay không, ta nói chuyện như vậy, thanh âm của ngươi lại truyền ra trong đầu ta, rất kỳ quái." Diệp Bất Ngôn giương mắt đánh giá bốn phía, đều là bài trí xa hoa, tình cảnh trước mắt cũng không tệ lắm.

    Trầm mặc một chút, một tia bạch quang hiện lên, một mỹ nhân lười biếng nằm trên ghế dự, phong tình vạn chủng như yêu tinh!

    Người này, thật sự là quyến rũ đến tận xương tủy, cho dù cái gì cũng không làm, cũng như một yêu tinh quyến rũ!

    Mỹ nhân chớp chớp mắt nhìn Diệp Bất Ngôn: "Bổn tọa là một bông hoa xinh đẹp, ngươi nhìn như vậy, bổn tọa có cảm giác giây tiếp theo ngươi sẽ phạm tội."

    Thanh âm cũng nhu mỹ như âm thanh của tự nhiên.

    "Ngươi là ai, ngày hôm qua vì sao lại dẫn ta đến Hàn Băng động?" Diệp Bất Ngôn hỏi thẳng.

    Hướng tây bắc, Hàn Băng động sau núi giả.

    Câu nói này của mỹ nhân trước mặt chỉ dẫn nàng, sau đó khi nàng thay y phục, lại nói có thể giúp nàng, nhưng nàng phải nợ nàng ấy một cái nhân tình.

    Cho nên, khi Thẩm Tri Hàn muốn giết nàng, chính mỹ nhân này đã cho nàng mượn lực lượng, nàng mới có năng lực đánh một trận với Thẩm Tri Hàn.

    Tuy rằng hai người đều cầnnhau, nhưng nàng còn không biết lai lịch của mỹ nhân.

    "Bổn tọa là hồn, bị nhốt trong Long Hồn ngọc, có trách nhiệm bảo vệ ngươi, sau đó ngươi có thể hoàn thành tâm nguyện của bổn tọa."

    Nghe lời nói này của nàng, Diệp Bất Ngôn vội lấy nửa miếng Long Hồn ngọc ra: "Cho nên vào ngày cuối cùng của thế kỷ, vì cứu ta nên đưa ta đến thế giới này?"

    Từ khi sinh ra, ngọc không thể rời khỏi người, nếu không thì sẽ gào khóc, còn không thì cũng mắc bệnh, nhưng một khi có ngọc thì cái gì cũng tốt.

    Mỹ nhân mắt trợn trắng nhìn nàng: "Bằng không thì ngươi nghĩ sao?"

    "Vậy" hồn "là quỷ sao?" Diệp Bất Ngôn nhìn mỹ nhân trước mắt, nàng đã xem nhiều phim, đối với quỷ, nàng vẫn luôn cảm thấy đó là một thứ gì đó huyết nhục mơ hồ, rất ghê tởm, mà không phải phong tình vạn chủng như yêu tinh thế này.

    "Không phải." Mỹ nhân liếc nàng một cái, tiếp tục nói: "Hồn là do linh khí kết tụ mà thành, cũng giống với yêu tinh được hình thành do tinh hoa nhật nguyệt kết tụ lại, nếu mạnh thì có ý thức cùng trí tuệ, còn yếu thì sẽ như cây cỏ."

    Diệp Bất Ngôn hiểu rõ gật đầu, đây là khái niệm yêu tinh, tu luyện đến trình độ nhất định, liền có thể hóa người, chẳng qua được gọi là hồn.

    "Thân thể này của ngươi không phải phế sài, còn có huyết mạch thiên phú chí tôn, cộng thêm linh hồn đến từ dị giới cường đại của ngươi rất dễ triệu hoán hồn." Nói đến đây, mỹ nhân ái muội nhìn Diệp Bất Ngôn: "Giống như Ngự Vương, có thể ngự bách thú, vạn thú nga."

    "Ngươi nói đến tên hỗn đản kia thì nói đi, sao tự nhiên lại dùng ánh mắt cùng ngữ khí ái muội?" Diệp Bất Ngôn tức giận ném gối về phía mỹ nhân, nói giống như nàng với hắn có gì đó không bằng.

    Nói đến Thẩm Tri Hàn, nàng liền tức giận, nếu không phải hắn như thế nào cũng phải giết nàng, nàng đâu đến nỗi phải hao tổn tinh lực đánh với hắn, hại nàng tối hôm qua còn chưa vả mặt xong thì đã ngất xỉu.

    "Nhìn các ngươi rất thân nhau, dù sao hắn cũng là một cái tuyệt thế mỹ nam, đừng bỏ qua."

    Diệp Bất Ngôn trừng mắt nhìn nàng: "Triệu hoán hồn nghĩa là gì?"

    Thẩm Tri Hàn hắn có phải tuyệt thế mỹ nam hay không thì kệ hắn, dù sao hắn chính là hỗn đản, ai muốn có quan hệ với hắn chứ!
     
    datcompa1AmiLee thích bài này.
  7. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 36: Phải làm nữ vương nghịch tập

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mỹ nhân nâng bàn tay thon dài lên, Xử Nữ hoa đang lay động theo gió bay vào tay nàng: "Hồn chia làm ba loại, nhân hồn, thú hồn, mộc hồn, mà trong Xử Nữ hoa này có một con mộc hồn."

    "Nhân hồn là hình người, thú hồn đó là hình động vật, mà mộc hồn là hình thực vật, hồn không giống con người, hồn sẽ phát ra một quang mang nhàn nhạt."

    Diệp Bất Ngôn giương mắt nhìn mỹ nhân, lại nhìn Xử Nữ hoa, xác thật đều có một tầng bạch quang nhàn nhạt bao phủ quanh thân, nhìn rất quyến rũ, cũng rất có tiên khí.

    Đầu ngón tay của mỹ nhân tiến vào nhuỵ hoa, nhẹ nhàng nói một câu, đóa hoa chỉ lớn bằng ngón tay run bần bật, tựa như là rất sợ hãi: "Xử Nữ hoa là thật, nhưng do có một con mộc hồn cư trú, cho nên huyết mạch thiên phú chí tôn của ngươi có thể khiến nó nở hoa, hơn nữa đây là một thứ tốt."

    Diệp Bất Ngôn hai mắt sáng lên, nhìn đóa hoa nho nhỏ kia: "Ngươi nói, dùng nó luyện dược có thể xóa vết sẹo trên mặt ta sao?"

    Tối hôm qua khi Diệp Liễu Uyển lấy ra Xử Nữ hoa, nàng đã cảm thấy chính mình tránh không khỏi, ai ngờ mỹ nhân này lại nói với nàng rằng yên tâm đi, chờ hoa nở, sẽ luyện thành dược để xóa vết sẹo trên mặt nàng, khôi phục dung nhan.

    Chính là nghe xong chuyện này, nàng mới đi cho Xử Nữ hoa uống máu, có thể chứng minh mình là xử nữ, lại có thể khôi phục dung nhan, dại gì không làm?

    Diệp Liễu Uyển nếu là biết chuyện này, nhất định sẽ tức hộc máu, không chỉ không đẩy ngã nàng, ngước lại còn giúp nàng, ha ha ha, sau này phải báo đáp nàng ta thật tốt.

    Nhìn Diệp Bất Ngôn tiểu nhân đắc chí, mỹ nhân liếc nàng một cái, lại tiếp tục nói về hồn, Diệp Bất Ngôn cũng nghiêm túc nghe, sau đó tổng kết lại.

    Tinh Nguyệt đại lục, phần lớn đều tu luyện linh lực, gọi là Huyền linh sư, mà chỉ có rất ít người có thể triệu hoán hồn, gọi là Hồn sư, còn có một số người có thể luyện dược, gọi là Luyện dược sư.

    Hồn ở Tinh Nguyệt đại lục càng ngày càng giảm, đến bây giờ gần như đã tuyệt chủng, hồn sư mười phần hiếm thấy, cho dù có hồn sư, trên cơ bản cũng là kẻ yếu, còn không lợi hại bằng Huyền linh sư.

    Nhưng có một ngoại lệ, đó chính là Ngự Vương Thẩm Tri Hàn!

    Hắn không chỉ là Huyền linh sư, còn là Hồn sư, lúc ba tuổi đã bắt đầu tu luyện huyền linh, năm tuổi thì có thể triệu hoán thú hồn, không chỉ vậy, còn triệu hoán được thượng cổ thú hồn Bạch Trạch, có một con thượng cổ thú hồn như vậy, muôn vàn thú hồn khác liền phải ngoan ngoãn nghe lời.

    Diệp Bất Ngôn nghĩ đến sát khí cường đại của Thẩm Tri Hàn, nhịn không được đỡ trán: "Tên biến thái này, chắc là con cưng của thượng đế đi."

    Mỹ nhân nhẹ nhướng mày: "Như thế nào, nhớ tới ngươi cùng hẳn rất thân?"

    "Lăn!" Diệp Bất Ngôn ném một cái gối khác về phía mỹ nhân: "Làm thế nào để triệu hoán hồn? Không đúng a, ngươi là hồn, ta có ngươi, không phải tương đương với Hồn sư rồi sao?"

    Nhân hồn mạnh hơn thú hồn, vậy cũng có nghĩa nàng mạnh hơn Thẩm Tri Hàn đi?

    Có phải rất nhanh nàng liền có thể đánh tên hỗn đản Thẩm Tri Hàn kia tơi bời hoa lá không?

    Mỹ nhân khinh bỉ đánh giá thân mình nhỏ yếu của Diệp Bất Ngôn: "Muốn triệu hoán hồn, thì phải mạnh hơn hồn, với thân thể nhỏ bé này của ngươi, nếu không phải có huyết mạch thiên phú chí tôn, ngay cả mộc hồn nho nhỏ này cũng không thể triệu hoán, còn muốn triệu hoán bổn tọa?"

    Diệp Bất Ngôn bị đả kích đến mức như tâm cũng muốn nát: "Có yếu như vậy sao?"

    Ngay cả một mộc hồn nho nhỏ cũng không thể triệu hoán, thế này quá đả kích nàng!

    Mỹ nhân thẳng thắn gật đầu, chính là yếu như vậy.

    "Ta cảm thấy ta còn có thể nghịch tập một chút, cái danh phế sài này ta nhất định sẽ gỡ xuống!"

    Phế sài, kẻ yếu.. những cái tên gán trên người nàng, nàng muốn xé xuống, sau đó điên cuồng ném vào mặt những người đó, khiến thế nhân nhìn xem cái gì gọi là nữ vương nghịch tập!
     
    datcompa1AmiLee thích bài này.
  8. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 37: Thế giới hắn để lại cho ngươi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mỹ nhân nhìn hai tròng mắt đang sáng lên của Diệp Bất Ngôn, câu môi cười nhạt, người nàng bảo hộ, sao có thể là kẻ yếu, đây chẳng qua chỉ là tạm thời thôi, chung quy sẽ có một ngày, nàng sẽ đứng trên đỉnh của thế giới mà quan sát thế giới này.

    "Đã đến lúc bổn tọa phải vào lại ngọc rồi, ngươi trước thức tỉnh huyết mạch thiên phú chí tôn, sau đó mới có thể tu luyện."

    Diệp Bất Ngôn sốt ruột kêu nàng: "Khoan đã, dược của ta, ta muốn khôi phục mỹ mạo, hôm nay liền phải."

    Mỹ nhân ngẩng đầu ghét bỏ nhìn thoáng qua vết sẹo trên mặt Diệp Bất Ngôn: "Nửa canh giờ sau sẽ đưa cho ngươi, tu luyện cho tốt, cường đại lên, thế giới hắn để lại cho ngươi liền sẽ mở ra."

    "Hắn?" Diệp Bất Ngôn nghi hoặc, nhìn mỹ nhân biến mất: "Hắn là ai a?"

    Cái gì là thế giới hắn để lại cho ngươi, liền sẽ mở ra?

    Đây là có ý tứ gì?

    Mà hắn, lại là ai?

    Nhưng mà đợi một lúc cũng không được trả lời, Diệp Bất Ngôn chỉ phải từ bỏ, hỏi: "Ngươi tên là gì?"

    "A Ngọc."

    Trong óc truyền ra tiếng mỹ nhân trả lời, đây chỉ là một câu trả lời đơn giản, lại khiến người ta cảm thấy bi thương, tưởng niệm, cùng với chờ đợi, nàng đang đợi một người, đang đợi một người lại gọi nàng một tiếng A Ngọc.

    Sự nặng nề bất thình lình xuất hiện khiến cho Diệp Bất Ngôn cả người đều không thoải mái, giống như một khối cự thạch đè nặng lên ngực nàng, khiến nàng có chút thở không nổi.

    A Ngọc thần bí, chắc cũng có chuyện xưa của mình đi.

    Diệp Bất Ngôn xoa xoa lồng ngực nặng nề, nghĩ đến chuyện tu luyện, lại nghe thấy một tiếng phịch, cửa bị một lực mạnh đẩy vào.

    "Ngôn Nhi, nương tới xem con." Quế di nương lắc mông, cười đi tới chỗ Diệp Bất Ngôn.

    Diệp Bất Ngôn giương mắt nhìn Quế di nương, tự cho là lắc mông rất phong tình vạn chủng, chỉ là lớp trang điểm đậm này khiến cho bà thoạt nhìn giống như tú bà thanh lâu vậy.

    Nàng thật muốn A Ngọc đi ra để tẩy mắt cho nàng, bằng không Quế di nương như vậy, thật đúng là cay đôi mắt, Diệp Húc khẩu vị cũng thật là nặng, vậy mà có thể xuống tay được.

    Quế di nương thấy Diệp Bất Ngôn ngồi dựa trên giường, rất thờ ơ đối với việc bà đến, tức khắc liền xé rách mặt: "Như thế nào, thật xem chính mình là đích nữ rồi sao, đến nương cũng khinh thường?"

    Diệp Bất Ngôn nheo lại con ngươi, rất là vô tội: "Nguyên lai là nương a, ta còn chưa kịp thanh tỉnh, vừa rồi nhìn thấy rất mơ hồ, thấy tư thái đi tới, còn tưởng rằng là tú bà đâu."

    "Tiện nha đầu, ngươi.." Quế di nương giơ lên tay, tính toán tát Diệp Bất Ngôn một cái, lại bị ánh mắt lãnh lệ của nàng làm kinh sợ, dừng giữa không trung.

    Nha đầu này, ánh mắt thật sắc bén, chỉ nhìn như vậy thôi, liền khiến bà cảm thấy sợ hãi.

    Diệp Bất Ngôn cười tủm tỉm như cũ, thật vô hại nhìn bàn tay còn đang dừng giữa không trung của Quế di nương, nếu là dám tát xuống, cho dù thế nào nàng cũng phải phế đi cái tay này, mặc kệ bà ta có phải mẫu thân của thân thể này không!

    Quế di nương vốn định lấy hết can đảm, đem bàn tay tát xuống, nhưng nghĩ đến mục đích mà mình tới đây, tức khắc liền nở nụ cười, bàn tay cũng chậm rãi buông xuống, thật trìu mến vuốt sợi tóc trên mặt nàng.

    "Ngôn Nhi của ta thật là khổ, phải chịu nhiều chuyện như vậy, nhất định là đại phu nhân không muốn con sống tốt nên mới thiết kế mọi chuyện tối hôm qua." Quế di nương nói, trong lời nói như mang theo tiếng khóc cùng đau lòng.

    Nhưng khi thấy vết sẹo trên mặt Diệp Bất Ngôn, tất cả đau lòng đều tiêu tán, chỉ có ngoan độc cùng đắc ý.

    Cũng may nàng đã có dự kiến trước, làm hỏng khuôn mặt tuyệt mỹ này, bằng không sẽ cản trở con đường của đại tiểu thư.

    Diệp Bất Ngôn tựa như không phát hiện sự ngoan độc của Quế di nương, nói theo nàng: "Nghĩ đến đại tỷ con cũng rất cảm kích, chỉ là không nghĩ tới đại tỷ luôn luôn thương mình, vậy mà.."
     
    datcompa1AmiLee thích bài này.
  9. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 38: Quế di nương li miêu hoán thái tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quế di nương vội vã đánh gãy lời nói của Diệp Bất Ngôn: "Đại tiểu thư là ôn hòa hiền hậu thiện lương người như vậy, nhất định là do không biết, trong phủ này nàng thương con nhất, con đừng nghĩ nàng như vậy, đại tiểu thư sẽ thương tâm, chặp nữa con đi xin lỗi nàng đi."

    "Phải không?" Diệp Bất Ngôn không chút để ý hỏi.

    Quế di nương liên tục gật đầu, hai mắt sáng như kẻ trộm đi tìm mục tiêu, đánh giá bốn phía, chưa thấy được thứ mình muốn nhìn, liền nói thêm: "Ngày hôm qua đại tiểu thư có dâng ra Xử Nữ hoa, mới chứng minh được sự trong sạch của con, con bây giờ nghĩ nàng như vậy, nàng khẳng định rất thương tâm, trong chốc lát con mang theo Xử Nữ hoa đi tạ lỗi với đại tiểu thư đi."

    Xử Nữ hoa đâu?

    Không phải cùng được đưa tới Bích Lan uyển với nha đầu này sao? Sao lại không thấy, chắc không phải là tiện nha đầu này đề phòng bà nên đem giấu Xử Nữ hoa đi rồi?

    Không được, Xử Nữ hoa không thể tiện nghi tiện nha đầu này, đó là bảo bối của đại tiểu thư.

    Diệp Bất Ngôn nhìn Quế di nương không nói tiếng nào liền đứng dậy tìm khắp nơi, thậm chí nằm sấp xuống xem dưới giường nàng.

    Nàng nói rồi mà, Quế di nương sao lại có lòng tốt đến như vậy, nàng tỉnh lại không bao lâu, liền tới xem nàng, thì ra mục tiêu là Xử Nữ hoa, là vì Diệp Liễu Uyển.

    Ha, thân là một mẫu thân có dã tâm, không tính kế đích nữ thì thôi, vậy mà còn vì đích nữ, hy sinh nữ nhi thân sinh của chính mình.

    Đây không phải có chút kỳ quái sao?

    Nói không chừng, thật không phải là thân sinh.

    "Không có, sao lại không có đâu!" Quế di nương tìm tất cả nơi có thể giấu đồ, cũng không tìm thấy Xử Nữ hoa, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên giường, trực tiếp đi qua xốc chăn lên: "Vậy thì chắc chắn ở chỗ này."

    Nhưng xốc chăn lên, trừ bỏ Diệp Bất Ngôn ra, cái gì cũng không có.

    "Ở đâu cũng không có, vậy giấu ở đâu rồi?"

    Diệp Bất Ngôn nhìn Quế di nương đang xem nàng như không khí mà tìm kiếm khắp nơi, không tiếng động cười, may mắn nàng sốt ruột muốn đẹp, để cho A Ngọc mang Xử Nữ hoa đi luyện dược, bằng không lúc này cũng bị Quế di nương cướp đi.

    "Nương đây là đang tìm cái gì vậy?" Diệp Bất Ngôn vờ như không biết bà tìm cái gì, nghi hoặc hỏi.

    Nàng vẫn cảm thấy Quế di nương có gì đó rất không bình thường, chặp nữa phải thăm dò một phen.

    "Chỗ.." Quế di nương nhanh miệng thiếu chút nữa nói ra, thấy Diệp Bất Ngôn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bà, vội sửa miệng nói: "Nương đang tìm xem thử có độc dược, độc trùng gì đó hay không, đại phu nhân rất hay dùng thủ đoạn này, cẩn thận là tốt nhất."

    "Như vậy a, nương thật có tâm." Diệp Bất Ngôn càng thêm hoài nghi Quế di nương, nếu không thích đại phu nhân, vậy tại sao lại che chở đích nữ Diệp Liễu Uyển?

    Quế di nương không tìm thấy Xử Nữ hoa, có chút ảo não, trực tiếp hỏi: "Xử Nữ hoa ở đâu rồi?"

    "Đó là Hoàng Thượng cho ta, nương muốn Xử Nữ hoa làm cái gì a?" Diệp Bất Ngôn nhìn Quế di nương không còn kiên nhẫn đối với nàng, không khỏi nhớ tới quá khứ của nguyên thân.

    Quế di nương đối xử với nguyên chủ cũng không tốt, luôn là ẩu đả nhục mạ, nhưng là từ lúc năm tuổi, lâu lâu sẽ ngẫu nhiên quan tâm yêu thương nàng một chút, nhưng bình thường vẫn là ẩu đả, bắt nàng ăn cơm thừa, làm việc như nha hoàn, không ngủ ở phòng chứa củi thì cũng ngủ trên sàn nhà, từ nhỏ chưa từng được vào phòng bà ở, càng đừng nói đến ngủ cùng.

    Quan tâm yêu thương ít ỏi từ lúc năm tuổi, giờ nghĩ lại chắc là do phát hiện nàng có huyết mạch thiên phú chí tôn.

    Sau đó, bắt nàng nghe theo Diệp Liễu Uyển, huỷ đi khuôn mặt của nguyên thân, lại đem huyết mạch thiên phú chí tôn cho Diệp Liễu Uyển.

    * * *

    Tất cả những hy sinh trước đây của nguyên chủ đều là để thỏa mãn ích lợi của Diệp Liễu Uyển, thật sự là quá khả nghi a.

    "Xử Nữ hoa là của đại tiểu thư, con lại chọc nàng thương tâm, nương hiện tại mang nó đi dỗ nàng, cảm tạ nàng giúp con, như vậy đại phu nhân cũng sẽ không khó xử hai mẫu nữ chúng ta." Không đợi Diệp Bất Ngôn mang qua, bà tự mình cầm qua đưa cho đại tiểu thư.

    Diệp Bất Ngôn híp mắt cười nhìn Quế di nương: "Nương từng nghe qua chuyện xưa li miêu hoán thái tử chưa?"
     
    datcompa1AmiLee thích bài này.
  10. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 39: Châm ngoài ly gián (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quế di nương trừng mắt liếc Diệp Bất Ngôn một cái, duỗi tay sốt ruột kéo nàng: "Hiện tại còn quan tâm chuyện xưa gì, mau lấy Xử Nữ hoa ra rồi cùng nương đi nhận lỗi, bằng không chặp nữa đại phu nhân làm khó dễ, nương với con không ai được tốt."

    Quế di nương bà nghe qua chuyện xưa nhiều như vậy, nào biết cái gì mà li miêu hoán thái tử chứ.

    Diệp Bất Ngôn duỗi tay tránh đi tay của Quế di nương, chậm rãi nói: "Vậy ta đây liền kể cho nương chuyện li miêu hoán thái tử."

    "Muốn nói cũng được, nhưng ngươi phải lấy Xử Nữ hoa ra a, tiện nha đầu ngươi không lẽ muốn hại chết nương cùng Tĩnh Nhi sao?" Quế di nương đứng ở mép giường, đôi tay chống nạnh, căm tức nhìn Diệp Bất Ngôn.

    Tư thế này, vừa nhìn thì đã biết đó là tư thế muốn đánh người.

    "Nương đừng nóng vội, chờ ta nói xong, tự nhiên nói Xử Nữ hoa ở đâu a."

    Quế di nương hừ một tiếng: "Vậy ngươi nói nhanh lên, Xử Nữ hoa kia không phải thứ mà một cái thứ nữ như ngươi có tư cách có được."

    Diệp Bất Ngôn nhìn nàng một cái, cũng không nhiều lời vô nghĩa, đơn giản thuật lại chuyện xưa, nhìn sắc mặt Quế di nương dần dần trắng bệch, mới cười nói ra chân tướng cuối cùng: "Thì ra là cái thiếp thất kia vì nữ nhi của mình, trộm đổi với hài tử của chủ mẫu, đích thành thứ, thứ thành đích, thật đúng là trò hay."

    Nàng có sửa lại một chút, đổi thành chuyện trong hậu trạch quan lại, nhưng tin tưởng Quế di nương đã nghe hiểu rồi đi.

    Nhìn bộ dáng của Quế di nương, tuy rằng sắc mặt trắng bệch, nhưng không có khủng hoảng bị phát hiện, chuyện này có chút không đúng, đây không phải là biểu hiện chột dạ a.

    Diệp Bất Ngôn quan sát thần sắc của Quế di nương, ngước mắt hỏi nàng: "Quế di nương cảm thấy, chuyện này nếu được diễn thành kịch trên sân khấu, có thể càng thêm xuất sắc hay không?"

    Nếu là nói ra hoài nghi này, hoặc là thực sự có chứng cứ, vậy nhất định là rất xuất sắc, mà Quế di nương chắc chắn cũng sẽ rất sợ chuyện này bị vạch trần ra ánh sáng.

    Nhưng, cho dù nàng nói ra câu này, Quế di nương vẫn không có thần sắc sợ hãi như cũ.

    Vậy thì kỳ quái rồi.

    Quế di nương khoanh tay trước ngực, cười lạnh nhìn Diệp Bất Ngôn: "Ta còn cho là chuyện xưa gì, thì ra là tiện nha đầu ngươi muốn bay lên làm phượng hoàng, cố ý bịa đặt ra, vừa mới có đãi ngộ của đích nữ, liền muốn làm đích nữ, ngươi cũng không tự soi gương mà nhìn xem, ngươi xứng hay không!"

    Diệp Bất Ngôn lạnh lùng nhìn Quế di nương, nàng vậy mà một chút khủng hoảng cũng không có, chẳng lẽ là do nàng đã đoán sai?

    Quế di nương trong lòng niệm Xử Nữ hoa, ngữ khí ôn hòa lại: "Nương thừa nhận mình không đối xử tốt với con, nhưng mà tất cả đều là vì mạng sống, nếu là đối đãi với con tốt, con sao có thể sống tới ngày hôm nay?"

    "Con nếu hoài nghi mình bị đổi với đại thể thư, có thể đi hỏi đại phu nhân, cũng có thể vạch trần với lão gia, xem ai tin lời nói dối đó của con?"

    "Tốt, chuyện xưa con cũng đã kể xong, còn mau lấy Xử Nữ hoa ra, nương không muốn cùng con nói về mộng đích nữ nữa." Quế di nương khinh thường hừ một tiếng nhìn Diệp Bất Ngôn.

    Nếu không phải muốn lấy được Xử Nữ hoa, nếu không phải Diệp Bất Ngôn bây giờ còn có khả năng làm Hoàng Hậu, lão gia cũng coi trọng nàng, bà ta cũng không hạ mình như vậy đâu.

    Chuyện này nếu là xảy ra trong những ngày bình thường, bà đã đánh con nha đầu này một trận rồi, để xem nàng còn có thể mơ mộng hão huyền nữa không.

    Diệp Bất Ngôn nhìn chằm chằm Quế di nương, không có một chút chột dạ cùng khủng hoảng, thậm chí còn cảm thấy chuyện xưa nàng kể thực buồn cười.

    Nếu nói Quế di nương là một diễn viên đã thành tinh, giả vờ bình tĩnh, vậy không có khả năng, nói cách khác, không có chuyện nàng cùng Diệp Liễu Uyển bị hoàn đổi đích thứ, nhưng trong này cũng không hoàn toàn đơn giản, nàng cần phải điều tra một phen.

    Quế di nương thiếu kiên nhẫn thúc giục: "Xử Nữ hoa ở đâu, nhanh lên, đại phu nhân không có kiên nhẫn nhiều như vậy."
     
    datcompa1AmiLee thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...