Chương 178: Đường tỷ đã đến (2)
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Không chỉ Diệp Vô Trần, ngay cả Triệu Đãi Lỗi, người trước nay luôn trầm ổn, ngay lúc này không khỏi lộ sắc mặt vui mừng.
Nhưng trước mắt không phải là thời điểm để ôn chuyện, mọi người lập tức quay đầu về hướng mười tên chó săn bị đánh nằm dưới đất. Lúc này chỉ thấy tên trẻ tuổi kia vừa mới kiêu ngạo lỗ mũi hướng lên trời lúc nãy đã ngã ngồi trên mặt đất, tay che ngực, giọng căm hận nói:
"Các ngươi thật to gan! Các ngươi có biết ta là ai không? Nói cho các ngươi, thức thời liền ngoan ngoãn.."
"Ngoan ngoãn như thế nào đây? Hả?"
Chiếc quạt trong tay vung vẩy, Diệp Thanh Thư không đợi tên kia nói hết lời liền thuận tay ngăn lại cơn nổi giận của Diệp Vô Trần, đứng ra hỏi tiếp.
Ngữ khí của Diệp Thanh Thư ôn hòa, trên mặt luôn mang theo ý cười. Cũng không biết vì cái gì, nhìn thấy nụ cười tủm tỉm của người trước mắt này, trong lòng Lưu Uy không khỏi run lên.
Nhưng tiếp theo Lưu Uy lại vội vàng lắc đầu, sắc mặt lạnh lùng, hất cằm hừ lạnh một tiếng:
"Hừ! Ngươi thấy thế nào? Tự nhiên chính là không thể sống!"
"À? Phải không?"
"Ngươi cho rằng là bổn thiếu gia chỉ đang hù dọa ngươi? Hừ! Đúng là có mắt mà không thấy núi thái sơn.. Ngươi có biết bổn thiếu gia là ai không? Nói cho ngươi, bổn thiếu gia hiện nay chính là Thiếu môn chủ của Long Hổ môn! Cho nên nếu thức thời thì liền nhanh nhanh mà dập đầu nhận sai, bổi thường tổn thất cho bổn thiếu gia, bằng không bổn thiếu gia sẽ cho toàn bộ các ngươi chết không toàn thây!"
Trên mặt của Lưu Uy kiêu ngọa đến cực điểm. Nhưng sau khi nghe lời này, Diệp Thanh Thư lại cười đến thích thú. Lúc này, phía sau đám người bỗng nhiên truyền đến một ít tiếng động, Diệp Thanh Thư cũng thu liễm tiếng cười lại, sau đó yên lặng thối lui sang một bên.
Mọi người xung quanh xem náo nhiệt cũng nhất thời ngây ngẩn. Tại lúc này, chỉ thấy một bóng dáng yểu điệu từ trong đám người bước ra.
Người tới một thân trang phục màu trắng, lụa mỏng che mặt, bóng dáng yểu điệu được mặt trời chiếu rọi chậm rãi mà bước tới, không có trang phục hoa mỹ, không có trang sức phụ họa, lại giống như cầu vồng rực rỡ đằng sau chân trời, chỉ có một cụm từ để miêu tả - tao nhã vô song.
Nguyên bản bốn phía còn huyên náo, lập tức liền im lặng. Thậm chí mấy tên chó săn đang kêu rêu trên mặt đất cũng không khỏi im miệng. Mà Lưu Uy đang kêu gào đã sớm xem tới mức mắt muốn thẳng một đường.
Diệp Tịch Dao không ngừng bước tới, chờ đi ngang qua chỗ Diệp Vô Trần mới ngước mắt lên nhìn hắn. Nguyên bản sắc mặt Diệp Vô Trần đang vui mừng lập tức đỏ lên, xấu hổ cúi đầu.
Diệp Tịch Dao không nói chuyện, tiếp theo quay lại, đi về phía trước, cuối cùng đi tới trước mặt của Lưu Uy đã ngã ngồi trên mặt đất.
"Ngươi vừa mới nói ngươi là ai?" Từ trên cao nhìn xuống Lưu Uy một hồi, Diệp Tịch Dao bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Lưu Uy lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lập tức sắc mặt kiêu ngạo nâng cằm lên nói: "Bổn thiếu gia là Thiếu môn chủ của Long Hổ môn!"
"Vậy ngươi có biết hắn là ai không?" Nói xong, Diệp Tịch Dao nâng ngón tay chỉ về phía Diệp Vô Trần.
Lưu Uy ngẩn ra, trực giác bảo hắn là không nên biết. Nhưng tiếp theo lại tưởng tượng Diệp Tịch Dao đang ở trước mặt, lập tức nói: "Ồ? Hắn là ai vậy à? Lưu mỗ không biết, còn thỉnh vị cô nương này chỉ điểm một chút!"
Ngữ khí của Lưu Uy mang theo đùa giỡn, nghe vậy, nhất thời sắc mặt đám người Hình Hải và Triệu Đại Lỗi biến sắc, định tiến lên đánh hắn, nhưng không chờ bọn họ hành động, đã thấy Diệp Tịch Dao nhấc chân lên hướng phía ngực của Lưu Uy cho một cước!
"A.."
Nháy mắt vang lên tiếng hét thảm của Lưu Uy. Cũng không chờ hắn phục hồi tinh thần lại, cước thứ hai đã bay tới, nhưng không đợi hắn la hét, khuôn mặt đã bị hung hăng dẫm xuống mặt đất.
Lưu Uy ra sức giãy dụa, nhưng thế nào cũng không giãy được. Lúc này chỉ thấy ánh mắt Diệp Tịch Dao lạnh lẽo như băng, bễ nghễ nói:
"Không biết là được rồi! Bởi vì ngươi không xứng biết!"
Nhưng trước mắt không phải là thời điểm để ôn chuyện, mọi người lập tức quay đầu về hướng mười tên chó săn bị đánh nằm dưới đất. Lúc này chỉ thấy tên trẻ tuổi kia vừa mới kiêu ngạo lỗ mũi hướng lên trời lúc nãy đã ngã ngồi trên mặt đất, tay che ngực, giọng căm hận nói:
"Các ngươi thật to gan! Các ngươi có biết ta là ai không? Nói cho các ngươi, thức thời liền ngoan ngoãn.."
"Ngoan ngoãn như thế nào đây? Hả?"
Chiếc quạt trong tay vung vẩy, Diệp Thanh Thư không đợi tên kia nói hết lời liền thuận tay ngăn lại cơn nổi giận của Diệp Vô Trần, đứng ra hỏi tiếp.
Ngữ khí của Diệp Thanh Thư ôn hòa, trên mặt luôn mang theo ý cười. Cũng không biết vì cái gì, nhìn thấy nụ cười tủm tỉm của người trước mắt này, trong lòng Lưu Uy không khỏi run lên.
Nhưng tiếp theo Lưu Uy lại vội vàng lắc đầu, sắc mặt lạnh lùng, hất cằm hừ lạnh một tiếng:
"Hừ! Ngươi thấy thế nào? Tự nhiên chính là không thể sống!"
"À? Phải không?"
"Ngươi cho rằng là bổn thiếu gia chỉ đang hù dọa ngươi? Hừ! Đúng là có mắt mà không thấy núi thái sơn.. Ngươi có biết bổn thiếu gia là ai không? Nói cho ngươi, bổn thiếu gia hiện nay chính là Thiếu môn chủ của Long Hổ môn! Cho nên nếu thức thời thì liền nhanh nhanh mà dập đầu nhận sai, bổi thường tổn thất cho bổn thiếu gia, bằng không bổn thiếu gia sẽ cho toàn bộ các ngươi chết không toàn thây!"
Trên mặt của Lưu Uy kiêu ngọa đến cực điểm. Nhưng sau khi nghe lời này, Diệp Thanh Thư lại cười đến thích thú. Lúc này, phía sau đám người bỗng nhiên truyền đến một ít tiếng động, Diệp Thanh Thư cũng thu liễm tiếng cười lại, sau đó yên lặng thối lui sang một bên.
Mọi người xung quanh xem náo nhiệt cũng nhất thời ngây ngẩn. Tại lúc này, chỉ thấy một bóng dáng yểu điệu từ trong đám người bước ra.
Người tới một thân trang phục màu trắng, lụa mỏng che mặt, bóng dáng yểu điệu được mặt trời chiếu rọi chậm rãi mà bước tới, không có trang phục hoa mỹ, không có trang sức phụ họa, lại giống như cầu vồng rực rỡ đằng sau chân trời, chỉ có một cụm từ để miêu tả - tao nhã vô song.
Nguyên bản bốn phía còn huyên náo, lập tức liền im lặng. Thậm chí mấy tên chó săn đang kêu rêu trên mặt đất cũng không khỏi im miệng. Mà Lưu Uy đang kêu gào đã sớm xem tới mức mắt muốn thẳng một đường.
Diệp Tịch Dao không ngừng bước tới, chờ đi ngang qua chỗ Diệp Vô Trần mới ngước mắt lên nhìn hắn. Nguyên bản sắc mặt Diệp Vô Trần đang vui mừng lập tức đỏ lên, xấu hổ cúi đầu.
Diệp Tịch Dao không nói chuyện, tiếp theo quay lại, đi về phía trước, cuối cùng đi tới trước mặt của Lưu Uy đã ngã ngồi trên mặt đất.
"Ngươi vừa mới nói ngươi là ai?" Từ trên cao nhìn xuống Lưu Uy một hồi, Diệp Tịch Dao bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Lưu Uy lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lập tức sắc mặt kiêu ngạo nâng cằm lên nói: "Bổn thiếu gia là Thiếu môn chủ của Long Hổ môn!"
"Vậy ngươi có biết hắn là ai không?" Nói xong, Diệp Tịch Dao nâng ngón tay chỉ về phía Diệp Vô Trần.
Lưu Uy ngẩn ra, trực giác bảo hắn là không nên biết. Nhưng tiếp theo lại tưởng tượng Diệp Tịch Dao đang ở trước mặt, lập tức nói: "Ồ? Hắn là ai vậy à? Lưu mỗ không biết, còn thỉnh vị cô nương này chỉ điểm một chút!"
Ngữ khí của Lưu Uy mang theo đùa giỡn, nghe vậy, nhất thời sắc mặt đám người Hình Hải và Triệu Đại Lỗi biến sắc, định tiến lên đánh hắn, nhưng không chờ bọn họ hành động, đã thấy Diệp Tịch Dao nhấc chân lên hướng phía ngực của Lưu Uy cho một cước!
"A.."
Nháy mắt vang lên tiếng hét thảm của Lưu Uy. Cũng không chờ hắn phục hồi tinh thần lại, cước thứ hai đã bay tới, nhưng không đợi hắn la hét, khuôn mặt đã bị hung hăng dẫm xuống mặt đất.
Lưu Uy ra sức giãy dụa, nhưng thế nào cũng không giãy được. Lúc này chỉ thấy ánh mắt Diệp Tịch Dao lạnh lẽo như băng, bễ nghễ nói:
"Không biết là được rồi! Bởi vì ngươi không xứng biết!"