Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 178: Đường tỷ đã đến (2)

[HIDE-THANKS]
Không chỉ Diệp Vô Trần, ngay cả Triệu Đãi Lỗi, người trước nay luôn trầm ổn, ngay lúc này không khỏi lộ sắc mặt vui mừng.

Nhưng trước mắt không phải là thời điểm để ôn chuyện, mọi người lập tức quay đầu về hướng mười tên chó săn bị đánh nằm dưới đất. Lúc này chỉ thấy tên trẻ tuổi kia vừa mới kiêu ngạo lỗ mũi hướng lên trời lúc nãy đã ngã ngồi trên mặt đất, tay che ngực, giọng căm hận nói:

"Các ngươi thật to gan! Các ngươi có biết ta là ai không? Nói cho các ngươi, thức thời liền ngoan ngoãn.."

"Ngoan ngoãn như thế nào đây? Hả?"

Chiếc quạt trong tay vung vẩy, Diệp Thanh Thư không đợi tên kia nói hết lời liền thuận tay ngăn lại cơn nổi giận của Diệp Vô Trần, đứng ra hỏi tiếp.

Ngữ khí của Diệp Thanh Thư ôn hòa, trên mặt luôn mang theo ý cười. Cũng không biết vì cái gì, nhìn thấy nụ cười tủm tỉm của người trước mắt này, trong lòng Lưu Uy không khỏi run lên.

Nhưng tiếp theo Lưu Uy lại vội vàng lắc đầu, sắc mặt lạnh lùng, hất cằm hừ lạnh một tiếng:

"Hừ! Ngươi thấy thế nào? Tự nhiên chính là không thể sống!"

"À? Phải không?"

"Ngươi cho rằng là bổn thiếu gia chỉ đang hù dọa ngươi? Hừ! Đúng là có mắt mà không thấy núi thái sơn.. Ngươi có biết bổn thiếu gia là ai không? Nói cho ngươi, bổn thiếu gia hiện nay chính là Thiếu môn chủ của Long Hổ môn! Cho nên nếu thức thời thì liền nhanh nhanh mà dập đầu nhận sai, bổi thường tổn thất cho bổn thiếu gia, bằng không bổn thiếu gia sẽ cho toàn bộ các ngươi chết không toàn thây!"

Trên mặt của Lưu Uy kiêu ngọa đến cực điểm. Nhưng sau khi nghe lời này, Diệp Thanh Thư lại cười đến thích thú. Lúc này, phía sau đám người bỗng nhiên truyền đến một ít tiếng động, Diệp Thanh Thư cũng thu liễm tiếng cười lại, sau đó yên lặng thối lui sang một bên.

Mọi người xung quanh xem náo nhiệt cũng nhất thời ngây ngẩn. Tại lúc này, chỉ thấy một bóng dáng yểu điệu từ trong đám người bước ra.

Người tới một thân trang phục màu trắng, lụa mỏng che mặt, bóng dáng yểu điệu được mặt trời chiếu rọi chậm rãi mà bước tới, không có trang phục hoa mỹ, không có trang sức phụ họa, lại giống như cầu vồng rực rỡ đằng sau chân trời, chỉ có một cụm từ để miêu tả - tao nhã vô song.

Nguyên bản bốn phía còn huyên náo, lập tức liền im lặng. Thậm chí mấy tên chó săn đang kêu rêu trên mặt đất cũng không khỏi im miệng. Mà Lưu Uy đang kêu gào đã sớm xem tới mức mắt muốn thẳng một đường.

Diệp Tịch Dao không ngừng bước tới, chờ đi ngang qua chỗ Diệp Vô Trần mới ngước mắt lên nhìn hắn. Nguyên bản sắc mặt Diệp Vô Trần đang vui mừng lập tức đỏ lên, xấu hổ cúi đầu.

Diệp Tịch Dao không nói chuyện, tiếp theo quay lại, đi về phía trước, cuối cùng đi tới trước mặt của Lưu Uy đã ngã ngồi trên mặt đất.

"Ngươi vừa mới nói ngươi là ai?" Từ trên cao nhìn xuống Lưu Uy một hồi, Diệp Tịch Dao bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Lưu Uy lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lập tức sắc mặt kiêu ngạo nâng cằm lên nói: "Bổn thiếu gia là Thiếu môn chủ của Long Hổ môn!"

"Vậy ngươi có biết hắn là ai không?" Nói xong, Diệp Tịch Dao nâng ngón tay chỉ về phía Diệp Vô Trần.

Lưu Uy ngẩn ra, trực giác bảo hắn là không nên biết. Nhưng tiếp theo lại tưởng tượng Diệp Tịch Dao đang ở trước mặt, lập tức nói: "Ồ? Hắn là ai vậy à? Lưu mỗ không biết, còn thỉnh vị cô nương này chỉ điểm một chút!"

Ngữ khí của Lưu Uy mang theo đùa giỡn, nghe vậy, nhất thời sắc mặt đám người Hình Hải và Triệu Đại Lỗi biến sắc, định tiến lên đánh hắn, nhưng không chờ bọn họ hành động, đã thấy Diệp Tịch Dao nhấc chân lên hướng phía ngực của Lưu Uy cho một cước!

"A.."

Nháy mắt vang lên tiếng hét thảm của Lưu Uy. Cũng không chờ hắn phục hồi tinh thần lại, cước thứ hai đã bay tới, nhưng không đợi hắn la hét, khuôn mặt đã bị hung hăng dẫm xuống mặt đất.

Lưu Uy ra sức giãy dụa, nhưng thế nào cũng không giãy được. Lúc này chỉ thấy ánh mắt Diệp Tịch Dao lạnh lẽo như băng, bễ nghễ nói:

"Không biết là được rồi! Bởi vì ngươi không xứng biết!"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 179: Đã lâu không thấy (1)

[HIDE-THANKS]
Dứt lời, Diệp Tịch Dao lại hạ xuống mấy đá xuống người Lưu Uy!

Động tác nhìn giống như không nhanh, nhưng mỗi một chân hạ xuống lại động sâu vào xương cốt, chỉ mới vài cái Lưu Uy liền kiên trì không được, miệng phun máu tươi, hôn mê bất tỉnh.

Mọi người xung quanh không dám hé răng.

Mà chờ một lúc sau, Diệp Tịch Dao mới dừng tay. Đôi mắt bễ nghễ liếc nhìn Lưu Uy một cái, tiếp theo ánh mắt chuyển tới trên người của đám chó săn đang quỳ rạp trên đất, đám người này nhất thời sợ tới mức cả người đều run lên, liền vội vàng cúi đầu xuống, hận không thể đem đầu chui vào trong kẽ đất.

Diệp Tịch Dao hừ lạnh một tiếng, lúc này chỉ nghe Kim Hâm chui ra từ trong đám người, cười hắc hắc nói:

"Tốt! Đá rất tốt! Đối phó với đám vương bá đản này, phải có chút độc ác mới được!"

Từ lúc được Diệp Tịch Dao cứu ra từ Vân Đỉnh sơn trang, tuy rằng Kim Hâm bị bắt ký vào giấy nợ hai triệu hoàng kim, vô cùng oán hận. Nhưng vừa nghe Diệp Tịch Dao cũng muốn đến Đông thành tham gia cổ mã phục tuyển, cùng là người tham giam Kim Hâm liền đi theo đến đây.

Từ trước tới nay Kim Hâm là một người tinh tường. Càng làm cho người khác không tưởng chính là bất quá mới hơn nửa tháng, trước đó Kim Hâm còn gầy như trái dưa chuột, không ngờ bây giờ đã không phục trở lại bộ dáng vốn có!

Tốc độ béo kia, có thể so với tốc độ thổi khí cầu, quả thực là làm cho người ta giận sôi.

Cho nên lúc này tiếng Kim Hâm đã béo thành bánh bao vừa dứt, liền xoay người đến trước một tên chó săn, sau đó cáo mượn oai hùm đá vào mông của tên kia một cước.

Diệp Vô Trần không biết Kim Hâm, hiện tại thấy hắn và đường tỷ nhà mình có vẻ quen thuộc, liền không khỏi lại gần, thấp giọng hỏi:

"Đường tỷ, người này là ai?"

Diệp Tịch Dao mặt không chút thay đổi: "Người nợ tiền nhà chúng ta."

Sắc mặt Kim Hâm bên cạnh nhất thời đen một nửa.

Đáng tiếc, Diệp Tịch Dao lười quan tâm tới hắn. Lúc này mới quay lại hỏi Diệp Vô Trần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Diệp Vô Trần vừa nghe lời này liền đem sự tình từ đầu tới cuối kể ra một lần.

Diệp Tịch Dao nghe vậy liền nhíu mày, bởi vì thời điểm từ lúc vào thành, nàng lo lắng người trong thành nhiều, tìm không thấy chỗ ở. Lại không nghĩ rằng, sự tình so với nàng nghĩ còn nghiêm trọng hơn, đường đệ nhà mình đã đến được nửa tháng, nhưng vẫn chưa tìm được phòng.

Việc này cũng không tốt lắm. Cho nên Diệp Tịch Dao quay đầu nhìn lướt qua, tiếp theo liền đi tới trước đám người chưởng quầy của Túy Tiên các.

"Quán trọ còn có mấy gian?"

Chưởng quầy sớm đã bị hành động tàn nhẫn của Diệp Tịch Dao dọa cho khiếp đảm, nào còn dám nhiều lời, lập tức run giọng nói:

"Có, có.. Có hai, không, ba gian, còn có ba gian.."

Ba gian.. Không được, quá ít!

Lần này Diệp gia tới tham gia thi vòng hai, ước hơn hơn hai – ba mươi người, cho dù nhiều người ở một gian, ba gian cũng không đủ. Không chờ Diệp Tịch Dao nói chuyện, Kim Hân đã đi lên.

"Cái gì? Ba gian? Chúng ta nhiều người như vậy, ba gian phòng làm sao có thể đủ? Không phải là bạc sao? Hừ, ngươi mau đi! Hiện tại ngươi đi nói với đám người ở trọ chỗ này, cho dù trả bất cứ giá nào, Túy Tiên lâu này bổn đại gia muốn bao trọn!"

Kim mập mạp bắt đầu thể hiện khí thế thổ hào. Nhưng chưởng quầy của Túy Tiên lâu cũng đã sợ tới sắp khóc.

Tổ tông của ta ơi, hiện tại vấn đề không phải tiền có thể giải quyết được! Hiện giờ ở trọ chỗ này, đều là thế lực khắp nơi tới để tham giam cổ mã phục tuyển, hắn chỉ là một chưởng quầy, dám đắc tội ai? Nếu thật sự phải lên lầu đuổi người, bị đánh chỉ là việc nhỏ, chết người mới là mấu chốt.

Nhưng trước mắt mấy người ở đây, nhất là vị cô nương kia, lại không thể trêu vào được.. Cho nên thanh âm của Kim mập mạp bên này vừa dứt, chưởng quầy của Túy Tiên các liền run lên, tiếp theo liền nhắm hai mắt lại, hôn mê bất tỉnh.

Kim mập mạp: "..."

Chưởng quầy hôn mê, sự tình lại càng không dễ giải quyết. Diệp Tịch Dao lúc này liền trừng mắt liếc Kim mập mạp một cái, hắn sợ tới mức thịt béo trên người liền run lên, ngay tại lúc này, một bóng người quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Tịch Dao..
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 180: Đã lâu không thấy (2)

[HIDE-THANKS]
"Đã lâu không gặp, chủ nhân chờ Diệp cô nương đã lâu."

Một thân trang phục màu đen, ngũ quan bình thường, hai mắt lại cất giấu sự sắc bén, đúng là thủ hạ của Lạc Cửu Thiên, Lệ Thừa.

Diệp Vô Trần đã thấy qua Lệ Thừa, biết người này chính là người lúc trước đã đến Diệp gia tặng lễ vật cùng pháp khí, nhưng hiện tại lại nghe hắn đề cập tới 'chủ nhân', Diệp Vô Trần nhất thời nổi lên sự tò mò.

Nhưng Dương Phi Phàm một đường theo chân Diệp Tịch Dao từ Thanh Liên sơn vào Đông thành, thế nhưng khi vừa liếc nhìn Lệ Thừa, hai tròng mắt nhất thời trừng lên.

Bởi vì, thân là một linh giả Lam giai, thế nhưng hắn lại không nhìn thấu được thực lực của nam nhân Lệ Thừa kia!

Trong lòng Dương Phi Phàm cả kinh, cách một đám người liếc nhìn Lệ Thừa thêm nhiều lần, nhưng sau đó, lại cảm nhận được được đối phương liếc chính mình một cái!

Này.. Người này thực lực ít nhất là cao thủ Tử giai trung kỳ!

Mà lúc này Diệp Tịch Dao lại phát hiện Lệ Thừa có chút thất thần, liền theo tầm mắt của hắn nhìn thoáng qua, thấy rõ người nọ là Dương Phi Phàm, lập tức trong lòng hiểu rõ, lên tiếng giải thích:

"Là người của chúng ta."

Vừa nghe lời này, Lệ Thừa không nhiều lời, đối với Dương Phi Phàm gật gật đầu, sau đó mới nói với Diệp Tịch Dao:

"Diệp cô nương, thỉnh!"

Dứt lời, Lệ Thừa quay người đi đầu dẫn đường, Diệp Tịch Dao thoáng do dự, sau đó liền mang đám người Diệp Vô Trần đi theo.

Vừa vặn lúc này là khoảng thời gian tổ chức cổ mã phục tuyển, Đông thành phi thường náo nhiệt. Trước mắt lại là thời điểm buổi trưa, dòng người trên đường lũ lượt như nước chảy.

Đoàn người Diệp Tịch Dao theo Lệ Thừa một đường xuyên qua con đường tấp nập, chờ một mạch qua hồi lâu mới quẹo vào một cái ngõ nhỏ cũng được coi như là im ắng, sau đó đi tiến tới trước một cánh cửa bình thường.

Cửa gỗ màu đỏ, vách tường là những tảng đá, được điêu khắc bằng những hoa văn kỳ lạ, vừa nhìn cũng không hề gây chú ý, nhưng đợi tinh tế nhìn hồi lâu mới phát hiện, phong cách này lại vô cùng cổ xưa và tinh xảo.

Diệp Tịch Dao không khỏi nhìn thêm nhiều lần. Vào thời điểm mọi người đang đánh giá bốn phía, Lệ Thừa liền tiến lên gõ cửa, tiếp theo chỉ trong chốc lát, cánh cửa màu đỏ kia mở ra, Lệ Thừa quay sang làm tư thế mời đám người Diệp Tịch Dao đi vào.

Nhưng vừa vào cửa, mọi người lại phát hiện, bề ngoài nhìn vô cùng bình thường, thế nhưng khi bước vào, bên trong lại giống như chốn bồng lai!

Tiền viện rộng lớn, bốn phía là những cây cổ thụ cao lớn. Căn lầu gác phía trước vững vàng mang theo phong cách cổ xưa. Theo đó cảnh vật ngày càng hiện rõ, có núi giả, có tiếng nước chảy cùng căn lầu gác xanh biếc, đúng là so với biệt viện của hoàng cung còn tinh xảo tao nhã hơn.

Hơn nữa, tuy rằng nơi này cách nơi náo nhiệt của Đông thành chỉ có một con đường, lại giống như hoàn toàn ngăn cách với những tranh cãi ầm ĩ, náo động ở bên ngoài, yên tĩnh tới mức khiến người khác ghen tức tới căm phẫn.

Thật sự là một địa phương tốt!

Cho dù là Diệp Tịch Dao, cũng không khỏi thầm than không thôi. Kim mập mạp đã trái phải vừa nhìn vừa sờ, sau đó lẻn tới bên cạnh Lệ Thừa hỏi một câu:

"Nơi này không tồi, bổn đại gia thích, bán hay không?"

Gương mặt Lệ Thừa không chút thay đổi liếc mắt nhìn hắn, Kim mập mạp còn đang mơ mộng, chuẩn bị tiếp tục nói thêm, lại đúng lúc bị Diệp Thanh Thư kéo trở về.

"Diệp cô nương, phòng ở hậu viện cho các vị đã được chuẩn bị tốt, Diệp cô nương một đường mệt mỏi, có thể đi nghỉ ngơi trước."

Dứt lời, một vài cô nương y phục trắng từ sau núi giả bước ra, sau đó đi tới trước mặt Diệp Tịch Dao cùng đám người Diệp Vô Trần:

"Các vị khách quý, xin mời đi theo chúng ta."

Những cô nương này đều có dung mạo không tầm thường, cử chỉ lại đoan trang lễ phép, không hề có một tia dư thừa. Mấy người Diệp Vô Trần không khỏi nhìn nhau, chỉ có Diệp Tịch Dao nhìn không được tặng họ một ánh mắt xem thường, sau đó mới nói:

"Được rồi, trước hết ở nơi này đi. Đại Lỗi, trong chốc lát nữa ngươi cũng cho người đi mang những người còn lại ở ngoài thành đưa tới nơi này đi. Có chuyện gì, lúc sau lại nói."

"Rõ!" Triệu Đại Lỗi lĩnh mệnh, mà mọi người sau khi nghe lời này, cũng không hỏi thêm một câu, liền đi theo những cô nương trước mắt này tới phòng đã được bố trí, sau lại rửa mặt nghỉ ngơi.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 181: Di mẫu

[HIDE-THANKS]
Diệp gia lần này đến đây tổng cộng có khoảng hơn ba mươi người, Diệp Vô Trần ở một phòng, nhóm người Thiết Giáp binh hai người một gian phòng, tất cả đều được an bài một cách thỏa đáng. Hiển nhiên, Lạc Cửu Thiên đã sớm chuẩn bị tốt.

Động tác của mấy cô nương mặc y phục trắng vô cùng lanh lẹ. Sau khi đã chuẩn bị phòng xong, liền đem nước nóng tới để mọi người rửa mặt, sau đó lại chuẩn bị đồ ăn. Nửa tháng trước, Diệp Vô Trần vẫn luôn ngủ ở ngoài lều trại, hiện giờ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một phen.

Càng tri kỷ hơn đó là, ở bên phải còn có một cái sân rộng lớn để huấn luyện, cái này càng làm cho mọi người vui vẻ. Cho nên đợi sau khi rửa mặt ăn trưa, nhóm người Thiết Giáp binh liền chạy ra sân tiến hành huấn luyện, vốn dĩ cả sân đang yên lặng, nhất thời náo nhiệt lên.

Cùng lúc đó, đám người Diệp Tịch Dao lại đi ra hậu đường, lúc này Diệp Thanh Thư đang kể lại chuyện tình ở Vân Đỉnh sơn trang, tại thời điểm Diệp Vô Trần nghe tới việc đám người Vân Đỉnh sơn trang chẳng những dùng người sống thí nghiệm, còn giam giữ không ít cao thủ luyện đan sư, nhất thời tức giận tới mức bật dậy.

"Đám súc sinh này! Giết đi thực sự là tiện nghi cho chúng, nên đem bọn hắn nghiền xương thành tro! Quả thực là quá vô sỉ!"

Ngoài Diệp Vô Trần ra, Tần Khuê với tính tình nóng nảy liền trực tiếp chửi ầm lên, ngay cả người ổn trọng như Triệu Đại Lỗi cũng tức giận không thôi.

Diệp Tịch Dao từ đầu tới cuối vẫn không lên tiếng. Lúc sau, Diệp Thanh Thư lại giới thiệu với mọi người Kim mập mạp cùng với Dương Phi Phàm. Kim mập mạp thì không cần phải nhắc, đại thiếu gia của Kim gia ở phía Lĩnh Nam, cũng được xem là người có tiếng tăm. Nhưng đợi giới thiệu tới Dương Phi Phàm, ánh mắt Diệp Vô Trần nhất thời sáng lên.

Dù sao, tuy rằng ở đại lục Lăng Vân này cao thủ nhiều như mây, nhưng linh giả có thể tu luyện tới Lam giai thì ít lại càng ít. Nhất là Dương Phi Phàm – một kiếm có thể làm người người kinh hãi, nổi danh cả tứ phương. Nếu có thể để cho hắn chỉ điểm cho mình một ít..

Diệp Vô Trần liền ở trong lòng tính toán. Mà đúng lúc này, chỉ nghe Diệp Tịch Dao lên tiếng:

"Trần Trần, còn có một vị khách nhân khá đặc biệt muốn giới thiệu cho ngươi."

Nói xong, Diệp Tịch Dao nâng tay lên chỉ về hướng Ngô thị đang ngồi bên cạnh Dương Phi Phàm, sau đó liền nói thêm:

"Vị này chính là Dương phu nhân, đồng thời cũng là dì ruột của ngươi."

Ở Diệp gia, nhị phu nhân Diệp gia luôn là một cái tên cấm kỵ mà mọi người không ai dám nhắc tới.

Nghe đồn, Diệp Cảnh Thiên tuổi trẻ phong lưu phóng khoáng, sau lại tình cờ gặp nhị phu nhân, hai người nhất kiến chung tình. Nhưng khi nhị phu nhân vào Diệp gia, sinh hạ đứa con không bao lâu, Diệp Cảnh Thiên luyện công tẩu hỏa nhập ma trở thành phế nhân, nhị phu nhân thế nhưng liền trở mặt, chẳng những mắng Diệp Cảnh Thiên là phế vật, mà ngay cả đứa con thân sinh của mình cũng không cần, sau cùng chỉ ném lại một lá thư liền rời khỏi Diệp gia, từ đó bặt vô âm tín!

Lúc ấy Diệp Vô Trần chỉ có ba tuổi. Cho nên lúc này lão gia tử của Diệp gia hạ lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được nhắc tới việc này.

Mà Ngô Thị, cũng đến từ Ngô gia ở phía Bắc, năm đó vì nhất quyết ở cùng một chỗ với Dương Phi Phàm nên bị trục xuất ra khỏi gia tộc. Nhưng sự thực chính là tỷ muội ruột với nhị phu nhân.

Bởi vậy, ngay cả Diệp Tịch Dao đều cảm thấy chuyện này đúng là trùng hợp tới kỳ diệu. Đối với Diệp Vô Trần mà nói, tuy rằng hắn không có trí nhớ về mẫu thân của chính mình, nhưng mấy năm nay cũng nghe được ít lời đồn. Cho nên khi Diệp Tịch Dao vừa dứt lời, sắc mặt Diệp Vô Trần liền thay đổi.

Lập tức bật dậy từ ghế ngồi, hét lớn:

"Cái gì mà dì ruột? Ngay cả mẫu thân ta đều không có, làm sao lại có dì!"

Dứt lời, không đợi mọi người kịp phản ứng, Diệp Vô Trần liền trực tiếp nhanh chóng xông ra ngoài.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back