Chương 10: Vạch trần tra nam tiện nữ (7)
Nếu là đã thức tỉnh huyết mạch, vậy hắn càng nên cưới Diệp Bất Ngôn, chỉ cần hai người giao hợp, hắn là có thể thu được lợi ích rất lớn, mà hài tử của bọn họ, cũng sẽ truyền thừa huyết mạch của nàng, như vậy đời đời tương truyền, cho dù không thể xưng bá thiên hạ, vậy cũng có thể vĩnh viễn bảo vệ cho Bạch Lăng quốc.
Diệp Bất Ngôn, hắn cần phải cưới, cho dù trong một canh giờ này, nàng đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng cần phải cưới!
Thẩm Ngạn nhìn Diệp Bất Ngôn lúc này như nữ vương, khiếp sợ nói: "Không có khả năng, ngươi đã.."
Huyết mạch thiên phú chí tôn của Diệp Bất Ngôn không phải đã bị hắn lấy đi rồi sao, nàng sao có thể thức tỉnh huyết mạch thiên phú chí tôn?
Diệp Bất Ngôn làm lơ tất cả ánh mắt khiếp sợ ngờ vực, cười nhìn Thẩm Ngạn: "Cái gì không có khả năng? Vương gia cảm thấy ta nên như thế nào?"
Người tiếp theo bị vả mặt chính là tra nam Thẩm Ngạn này!
"Ngươi không phải Diệp Bất Ngôn!" Thẩm Ngạn thực khẳng định nói, lúc ấy Diệp Bất Ngôn bị lấy máu, lại đâm đầu vào tường, hắn đã xác định là nàng đã tắt thở, không có khả năng còn sống, chò dù còn sống, cũng không có khả năng sinh long hoạt hổ như bây giờ, cho nên người này chắc chắn là giả!
Diệp Bất Ngôn ngước mắt cười nhìn Thẩm Ngạn: "Vương gia vì sao lại khẳng định như vậy? Chẳng lẽ Vương gia đã biết cái gì, hoặc là đã làm cái gì?"
Thẩm Ngạn thiếu chút nữa buột miệng thốt ra chuyện Diệp Bất Ngôn đã chết, nhưng cũng may một tia lý trí của hắn đã khiến hắn nghẹn lại, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Bất Ngôn nhanh mồm dẻo miệng.
"Vương gia không lời nào để nói? Vậy bây giờ người ta muốn hỏi là ngài, ta hỏi cái gì, ngươi trả lời cái đó." Diệp Bất Ngôn ngước mắt nhìn Thẩm Ngạn, thấy hắn nghiến răng nghiến lợi, cười càng thêm vui vẻ: "Vương gia là đồ đệ của Luyện Dược đường, có được thiên phú luyện dược đúng không?"
"Đúng vậy." Thẩm Ngạn cắn răng đáp, chuyện hắn là đồ đệ của Luyện Dược đường, trên dưới Bạch Lăng quốc đều biết, đây là chuyện biết rõ còn hỏi.
Diệp Bất Ngôn vừa lòng gật đầu, tiếp tục hỏi: "Mị Hoan độc chẳng qua chỉ là một loại mị dược thường thấy nhất, thành phần dược, còn có hương vị dược, Vương gia ngài chắc là rất hiểu đi?"
Nghe câu hỏi như thế, Thẩm Ngạn nghi hoặc nhìn Diệp Bất Ngôn, gật đầu nói: "Đó là đương nhiên."
Rất nhanh Thẩm Ngạn liền đã hiểu ý của nàng, nhưng lúc này hắn lại không cách nào trả lời khác được, dù sao hắn có thân phận là đồ đệ của luyện dược sư, nếu là thành phần của Mị Hoan độc cũng không biết, đó chính là tự làm bản thân mất mặt, hung hăng đánh mặt chính mình.
"Vương gia hiểu rõ Mị Hoan độc như vậy, vậy ta làm thế nào hạ độc Vương gia?" Diệp Bất Ngôn nheo lại hai tròng mắt, cười như một con hồ ly giảo hoạt.
Thẩm Ngạn lạnh lùng nhìn Diệp Bất Ngôn như biến thành một người khác "Đó là bởi vì ta quá tin ngươi, mới có thể để ngươi bắt được cơ hội, bị dâm phụ như ngươi hạ dược."
Lúc ấy chỉ là nghĩ Diệp Bất Ngôn không có năng lực có được mị dược cao cấp, cho nên mới dùng Mị Hoan độc sơ cấp nhất, nhưng không nghĩ tới Diệp Bất Ngôn sẽ lấy cái này để nói.
"Vương gia vẫn luôn chán ghét ta, còn sẽ tin ta?"
Thẩm Ngạn hừ lạnh một tiếng: "Bởi vì ngươi là người hoàng huynh nhìn trúng, cho nên mới tin ngươi, tổng không thể làm mất mặt tẩu tử tương lai."
Diệp Bất Ngôn gật đầu, không có hỏi những câu vô nghĩa nữa, liên tiếp hỏi: "Cái lý do này rất tốt, chỉ là ta muốn hỏi Vương gia, ta hạ dược khi nào, là hai người ở riêng hạ dược cho ngài, hay là hạ dược trong buổi tiệc? Sau khi trúng độc, vì sao lại chỉ có ta với ngài ở Tây Thần điện? Vương gia là Huyền linh sư, cho dù trúng độc, muốn tránh đi thì rất dễ dàng? Vì sao còn phải nghe ta uy hiếp?"
Những câu hỏi liên tiếp như pháo, trực tiếp đem Thẩm Ngạn hỏi đến ngốc, nhưng thật nhanh hắn cũng hiểu được, những vấn đề này rất khó trả lời, mỗi một câu trả lời đều là một cái hố, chỉ cần hắn trả lời, liền xem như nhảy vào, nói càng nhiều, lỗ hổng xuất hiện càng nhiều.
Nhìn Thẩm Ngạn trầm mặc, Diệp Bất Ngôn cười lạnh: "Vương gia đây là trả lời không được?"
Thẩm Ngạn trầm mặc một chút, rồi tìm được lý do thoái thác: "Là ở trong bữa tiệc, ngươi kêu cung nữ đưa cho bổn vương một chén rượu, còn việc đi Tây Thần điện, là bởi vì ngươi lấy chết tương bức, bổn vương mới đi, không rời đi, là bởi vì ngươi quấn lấy bổn vương, lại lấy chết tương bức, bổn vương không muốn hoàng huynh khổ sở."
Cung nữ đổ nhiều rượu như vậy, ai biết ly nào là do Diệp Bất Ngôn sai người tới, huống chi, hắn đã thiết kế rất tốt, sao có thể để hai ba câu nói của Diệp Bất Ngôn là có thể hóa giải chuyện này
"Diệp Bất Ngôn, ngươi không cần giảo biện nữa, không bằng hiện tại dập đầu nhận sai, bổn vương còn có thể nể tình Tĩnh Nhi, cầu tình với Hoàng Thượng, tha cho ngươi không chết, còn nếu ngươi vẫn khăng khăng vu hãm bổn vương, một hồi nhân chứng vật chứng đều có, bổn vương tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình." Thẩm Ngạn biểu hiện ra một bộ dáng khoan hồng độ lượng.
Diệp Bất Ngôn, hắn cần phải cưới, cho dù trong một canh giờ này, nàng đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng cần phải cưới!
Thẩm Ngạn nhìn Diệp Bất Ngôn lúc này như nữ vương, khiếp sợ nói: "Không có khả năng, ngươi đã.."
Huyết mạch thiên phú chí tôn của Diệp Bất Ngôn không phải đã bị hắn lấy đi rồi sao, nàng sao có thể thức tỉnh huyết mạch thiên phú chí tôn?
Diệp Bất Ngôn làm lơ tất cả ánh mắt khiếp sợ ngờ vực, cười nhìn Thẩm Ngạn: "Cái gì không có khả năng? Vương gia cảm thấy ta nên như thế nào?"
Người tiếp theo bị vả mặt chính là tra nam Thẩm Ngạn này!
"Ngươi không phải Diệp Bất Ngôn!" Thẩm Ngạn thực khẳng định nói, lúc ấy Diệp Bất Ngôn bị lấy máu, lại đâm đầu vào tường, hắn đã xác định là nàng đã tắt thở, không có khả năng còn sống, chò dù còn sống, cũng không có khả năng sinh long hoạt hổ như bây giờ, cho nên người này chắc chắn là giả!
Diệp Bất Ngôn ngước mắt cười nhìn Thẩm Ngạn: "Vương gia vì sao lại khẳng định như vậy? Chẳng lẽ Vương gia đã biết cái gì, hoặc là đã làm cái gì?"
Thẩm Ngạn thiếu chút nữa buột miệng thốt ra chuyện Diệp Bất Ngôn đã chết, nhưng cũng may một tia lý trí của hắn đã khiến hắn nghẹn lại, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Bất Ngôn nhanh mồm dẻo miệng.
"Vương gia không lời nào để nói? Vậy bây giờ người ta muốn hỏi là ngài, ta hỏi cái gì, ngươi trả lời cái đó." Diệp Bất Ngôn ngước mắt nhìn Thẩm Ngạn, thấy hắn nghiến răng nghiến lợi, cười càng thêm vui vẻ: "Vương gia là đồ đệ của Luyện Dược đường, có được thiên phú luyện dược đúng không?"
"Đúng vậy." Thẩm Ngạn cắn răng đáp, chuyện hắn là đồ đệ của Luyện Dược đường, trên dưới Bạch Lăng quốc đều biết, đây là chuyện biết rõ còn hỏi.
Diệp Bất Ngôn vừa lòng gật đầu, tiếp tục hỏi: "Mị Hoan độc chẳng qua chỉ là một loại mị dược thường thấy nhất, thành phần dược, còn có hương vị dược, Vương gia ngài chắc là rất hiểu đi?"
Nghe câu hỏi như thế, Thẩm Ngạn nghi hoặc nhìn Diệp Bất Ngôn, gật đầu nói: "Đó là đương nhiên."
Rất nhanh Thẩm Ngạn liền đã hiểu ý của nàng, nhưng lúc này hắn lại không cách nào trả lời khác được, dù sao hắn có thân phận là đồ đệ của luyện dược sư, nếu là thành phần của Mị Hoan độc cũng không biết, đó chính là tự làm bản thân mất mặt, hung hăng đánh mặt chính mình.
"Vương gia hiểu rõ Mị Hoan độc như vậy, vậy ta làm thế nào hạ độc Vương gia?" Diệp Bất Ngôn nheo lại hai tròng mắt, cười như một con hồ ly giảo hoạt.
Thẩm Ngạn lạnh lùng nhìn Diệp Bất Ngôn như biến thành một người khác "Đó là bởi vì ta quá tin ngươi, mới có thể để ngươi bắt được cơ hội, bị dâm phụ như ngươi hạ dược."
Lúc ấy chỉ là nghĩ Diệp Bất Ngôn không có năng lực có được mị dược cao cấp, cho nên mới dùng Mị Hoan độc sơ cấp nhất, nhưng không nghĩ tới Diệp Bất Ngôn sẽ lấy cái này để nói.
"Vương gia vẫn luôn chán ghét ta, còn sẽ tin ta?"
Thẩm Ngạn hừ lạnh một tiếng: "Bởi vì ngươi là người hoàng huynh nhìn trúng, cho nên mới tin ngươi, tổng không thể làm mất mặt tẩu tử tương lai."
Diệp Bất Ngôn gật đầu, không có hỏi những câu vô nghĩa nữa, liên tiếp hỏi: "Cái lý do này rất tốt, chỉ là ta muốn hỏi Vương gia, ta hạ dược khi nào, là hai người ở riêng hạ dược cho ngài, hay là hạ dược trong buổi tiệc? Sau khi trúng độc, vì sao lại chỉ có ta với ngài ở Tây Thần điện? Vương gia là Huyền linh sư, cho dù trúng độc, muốn tránh đi thì rất dễ dàng? Vì sao còn phải nghe ta uy hiếp?"
Những câu hỏi liên tiếp như pháo, trực tiếp đem Thẩm Ngạn hỏi đến ngốc, nhưng thật nhanh hắn cũng hiểu được, những vấn đề này rất khó trả lời, mỗi một câu trả lời đều là một cái hố, chỉ cần hắn trả lời, liền xem như nhảy vào, nói càng nhiều, lỗ hổng xuất hiện càng nhiều.
Nhìn Thẩm Ngạn trầm mặc, Diệp Bất Ngôn cười lạnh: "Vương gia đây là trả lời không được?"
Thẩm Ngạn trầm mặc một chút, rồi tìm được lý do thoái thác: "Là ở trong bữa tiệc, ngươi kêu cung nữ đưa cho bổn vương một chén rượu, còn việc đi Tây Thần điện, là bởi vì ngươi lấy chết tương bức, bổn vương mới đi, không rời đi, là bởi vì ngươi quấn lấy bổn vương, lại lấy chết tương bức, bổn vương không muốn hoàng huynh khổ sở."
Cung nữ đổ nhiều rượu như vậy, ai biết ly nào là do Diệp Bất Ngôn sai người tới, huống chi, hắn đã thiết kế rất tốt, sao có thể để hai ba câu nói của Diệp Bất Ngôn là có thể hóa giải chuyện này
"Diệp Bất Ngôn, ngươi không cần giảo biện nữa, không bằng hiện tại dập đầu nhận sai, bổn vương còn có thể nể tình Tĩnh Nhi, cầu tình với Hoàng Thượng, tha cho ngươi không chết, còn nếu ngươi vẫn khăng khăng vu hãm bổn vương, một hồi nhân chứng vật chứng đều có, bổn vương tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình." Thẩm Ngạn biểu hiện ra một bộ dáng khoan hồng độ lượng.