Xuyên Không [Edit] Phế Sài Nghịch Thiên: Tà Vương Bá Sủng Cuồng Phi - Lỏa Bôn Đích Man Đầu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi tocxanh, 1 Tháng tám 2021.

  1. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Chương 30: Thiên linh loại, nửa cái cha mẹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phốc.. Ha ha ha, quá buồn cười, người này nói gì? Nàng vừa rồi muốn tự sát?

    Kết quả, Thủy Ngâm Thiền thật sự không nhịn được, cười ha ha lên.

    Thuỷ Ngâm Thiền cười đến mức nước mắt đều chảy ra, kích động mà vỗ vỗ lên bả vai của đối phương, hoàn toàn không cảm nhận được trong khoảnh khắc đó toàn thân của nam tử kia trở nên băng hàn như sương.

    Mà không bao lâu sau, khí tức lạnh lẽo này liền được thu liễm lại, phảng phất khí chất giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.

    "Đại ca à, ta nói cho ngươi nghe, ngươi trong thiên hạ này bất kỳ ai cũng có khả năng tự sát, duy nhất của có Thuỷ Ngâm Thiên ta sẽ không sự sát." Thuỷ Ngâm Thiền khoé mắt còn vướng nước mắt, nói nói còn vươn cánh tay khoát lên người nam tử giống như hai huynh đệ tốt đang tâm sự với nhau khiến cho nam tử kia phải nhướng mày, tuỳ tiện cười ha ha, "Thuỷ Ngâm Thiền ta chẳng những muốn sống, còn muốn sống tiêu sái tự tại hơn bất kì kẻ nào khác trong thiên hạ này."

    Tuý Ly Phong hơi sượn mặt, mắt nhìn cái tay nhỏ của Thuỷ Ngâm Thiền không chút quy cũ mà dừng lại một giây, sau đó yên lặng dời đi, thanh âm hơi trầm xuống hỏi: "Vậy vừa rồi ngươi muốn làm cái gì?"

    Thuỷ Ngâm Thiền vừa nghe xong lời này, lập tức nhớ tới hắn không phải là một người dễ đối phó, lập tức nhảy cách xa hắn hai bước, mặt lạnh lùng nói: "Ngươi không muốn giúp ta lấy linh loại, ta chỉ có thể tự mình nghĩ cách. Mà ta hiện tại chỉ có thể suy nghĩ ra được biện pháp chính là đem linh loại kia từ trong bụng ta kéo ra."

    Tuý Ly Phong nhìn thấy Thuỷ Ngâm Thiền trong nháy mắt thay đổi thái độ, khẽ cười nói, "Vật nhỏ thay đổi thất thường." Ngay sau đó lại bồi thêm hai chữ, "Thú vị."

    Thuỷ Ngâm Thiền âm thầm cắn răng, vừa rồi nàng làm sao vậy, tự nhiên lại thả lỏng cảnh giác với tên gia hỏa nguy hiểm này, chắc cũng có thể là do hắn giúp mình chắn một đao?

    Nhưng mà, nàng không có đối phương chắn đao, có thể chịu đựng được đau đớn cắt xương, còn sợ không thành sao?

    "Vật nhỏ, ngươi không cần vội vã xẻo bung đem linh vật ra, ta còn chưa nói xong." Tuý Ly Phong khoan thai, khuôn mặt cười một cái như lay động lòng người, tựa hồ cảm thấy Thuỷ Ngâm Thiền kia "kia" Cầm đao xẻo trừ linh loại "ý tưởng thực sự ngu ngốc.

    Thủy Ngâm Thiền mắt nhíu lại, trong lòng căm giận.

    Chết tiết yêu nghiệt này quả nhiên có khác biện pháp!

    " Ta mong đại sư sau này đừng nói chuyện một nữa, như vậy thật sự sẽ chết người đấy! "Thủy Ngâm Thiền cắn răng nói.

    " Hửm? Ngươi vừa rồi không phải nói không phải là tự sát sao? "

    " Không phải tự sát mà chết, mà là bị ngươi bức cho sống sờ sờ mà phải chết. "Thủy Ngâm Thiền tức giận nói.

    " Ha hả. "Túy Ly Phong sung sướng mà cười khẽ ra tiếng.

    Kiễn nhẫn chờ Tuý Ly Phong giải thích xong, Thuỷ Ngâm Thiền mới hiểu được linh loại trong bụng mình là gì.

    Trên đời này phàm chỗ nào có linh khí dày đặc đều là bởi vì có linh nhãn tồn tại, mà linh nhãn xuất hiện không thể tách trời linh loại, có thể nói linh nhãn chính là quả của linh loại. Linh loại lại chia làm hai loại, một loại là địa linh loại, một loại là thiên linh loại.

    Linh nhãn của địa linh loại, thả ra linh linh ngày một ít hơn, cho đến khi linh nhãn khô héo, linh loại cũng sẽ chết theo. Nhưng ngược lại, thiên linh loại thiên linh loại có thể hoạt động hàng nghìn năm thậm chí là hàng vạn năm.

    Linh nhãn của thiên linh loại có thể cuồn cuộn không ngừng mà sinh ra linh khí, nó còn rất có linh tính, tuỳ thời điểm mà di chuyển vị trí giống như người sống vậy!

    Trong bụng Thuỷ Ngâm Thiền có một hạt linh loại, đó là thiên linh loại vậy mà còn là một thiên linh loại đang thành hình!

    Thuỷ Ngâm Thiền sau khi biết việt này cảm thấy không ổn.

    Chớp mắt một chút, Thuỷ Ngâm Thiền nhìn chằm chằm vào tên yêu nghiệt trước mặt, ấp úng hoit:" Đại sư, ý của người là trong bụng ta có một hạt giống linh loại mượn bụng ta để ấp? "

    Thấy yêu nghiệt gật đầu, Thủy Ngâm Thiền sắc mặt cứng đờ," Nhưng mà ta vẫn còn là một hoàng hoa đại khuê nữ. "

    " Nó ở trong cơ thể ngươi thành hình, đối với ngươi mà nói chỉ có lợi chứ không có hại, thiên linh loại sẽ chữa trị những vết thương trong cơ thể của ngươi, cũng có thể giúp ngươi mở rộng kinh mạch. Mà nó chỉ lần lấy một ít huyền khí. "

    " Đại sư, người xác định nó chỉ lấy một ít huyền khí? "Tự nàng có thể cảm nhận rõ ràng được, trừ huyền khí ở đàn điền, huyền toàn bộ hôm này đều bị linh loại hấp thụ hết!

    " Tự nhiên. "Tuý Ly Phong ngữ khí đương nhiên," Hạt giống thiên linh loại này đã hấp thụ linh khí nhiều năm, rốt cuộc nó cũng có thần thức, tại hư vô chi cảnh này, linh khí dày đặc, chỉ cần dùng chín mươi tám năm có thể biến thành linh thú, nhưng.. ta thấy thật là nực cười, vào lúc thời điểm mấu chốt, vật ngốc này lại đưa ta vào hư vô chi cảnh, còn có tình ở lại trong cơ thể vật nhỏ ngươi? "

    Tuý Lý Phong dùng ngón tay thon dài sờ sờ căm mình, thể hiện một bộ dạng suy tư.

    Thủy Ngâm Thiền nghe vậy, không khỏi mắt trợn trắng.

    Nói như kiểu đây là vinh hạnh của nàng, nàng mới không thèm.

    " Linh thú kia không biết tới khi nào mới từ trong cơ thể ta đi ra ngoài, ta thật không thể chờ đến lúc sinh nó ra? Ta mới không cần sinh ra một con linh thú, ta tuổi vẫn còn nhỏ. "

    Thân thể nàng mới mười bốn tuổi, đây không phải còn là một tiểu hài tử sao.

    Tuý Ly Phong lộ một vẻ mặt cười đùa, cười đến cực kỳ câu người," Vật nhỏ, thiên linh thú chỉ là từ trong cơ thể ngươi hấp thụ một ít huyền khí, tự bồi bổ chính mình, cũng sẽ không thật sự bị ngươi sinh ra. Nguyên bản của nó vẫn luôn ở nơi này, mười ngày sau có thể phá xác ấp ra, nhưng hiện tại sao --- "

    Thuỷ Ngâm Thiền đang nghiêm túc nghe, vào lúc Tuý Ly Phong nói đến câu mấu chốt thì đột nhiên ngừng lại, còn cười như không cười mà nhìn chằm chằm bụng của nàng.

    Hiện tại như thế nào? Yêu nghiệt chết tiệt này ngươi mau nói nhanh lên.

    Mẹ, ta muốn ăn tươi nuốt sống ngươi!

    " Hiện tại ít nhất là ba tháng, thấm chí là lâu hơn. Cho nên đến khi nó hấp thụ đủ linh khí, nó mới có thể từ trong người ngươi rời đi. "Tuý Ly Phong chậm rãi nói.

    Thủy Ngâm Thiền lo lắng hỏi:" Bụng ta có phải vẫn còn đang lớn lên? "

    " Ha ha, bụng ngươi sở dĩ biến lớn là bởi vì linh loại hội tụ rất nhiều linh khí xung quanh, dựa vào trình độ bát tinh Huyền đồ nhỏ nhoi của ngươi linh khí xung quanh hẳn đã hoàn chỉnh, cho nên bụng ngươi sẽ không tiếp túc lớn lên nữa. Không chỉ sẽ không biến lớn, chờ đến khi linh loại đem toàn bộ linh khí hập thụ toàn bộ, thiên linh loại sẽ ngưng tụ thành một viên minh châu lớn, bụng ngươi sẽ khôi phục lại bình thường. "

    Thuỷ Ngâm Thiền cảm thấy chính mình bị khinh thường. Cái gì mà" Trình độ bát tinh Huyền đồ nhỏ nhoi "?

    " Hừ, ta xác thực hiện tại chỉ là tu vi bát tinh Huyền đồ, nhưng mà ta còn trẻ, một ngày nào đó ta sẽ vượt qua ngươi. "Thuỷ Ngâm Thiền không cam lòng yếu thế.

    Tuý Ly Phong cất một tiếng như họa mi hót," Được? Vật nhỏ khẩu khí không nhỏ. "Hắn hơi dừng lại, giọng điệu dương lên," Ta chờ ngày đó đến. "

    " Nhắc mới nhớ, thiên linh loại trong bụng ngươi, chúng ta cũng coi như một nữa cha mẹ của nó. Ta đêm nó đặt ở hư vô chi cảnh nhiều năm, mà ngươi cũng cung cấp huyền khí cho nó. "Giọng điểm thay đổi, đột nhiên phát ra một câu như vậy, giọng điệu rất nghiêm túc.

    " Khụ.. Khụ khụ khụ.."Thủy Ngâm Thiền không cẩn thận mà bị sắc nước miếng.
     
  2. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Chương 31: Yêu nghiệt chết tiệt, lòng dạ đen tối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi muốn làm cha mẹ nó, ngươi tự đi mà làm, lão nương mới không thèm làm cha mẹ của một con linh thú!" Thuỷ Ngâm Thiền hừ hừ nói.

    Tuý Ly Phong khoé miệng nhẹ cong, vốn đang muốn nói cái gì đó, chỉ là sau đó sắc mạt hắn khẽ thay đổi, đột nhiên liếc như khoảng không trên đầu một cái, nói: "Vật nhỏ, hiện tại ta có một số việc cần xử lý, ngày khác lại đến thăm ngươi."

    "Không không không, ngươi không cần đến thăm ta đâu!" Thuỷ Ngâm Thiền vội vàng nói, chỉ tiếc lời nói còn chưa xuất khỏi miệng, vị bạch y nam tử kia đã biến mất.

    Cùng lúc đó, trong hư không truyền tới một âm thanh mỉm cười trầm thấp: "Vật nhỏ, ngươi ở đây tiêu diệt thêm mấy linh thú nữa là ngươi có thể tự động rời khỏi hư vô chi cảnh, nếu không, ngươi cả đời cứ ở nơi này đi."

    Thuỷ Ngâm Thiền vội né tránh cái miếng lớn của răng nanh con chuột băng từ hư không nhảy ra, hướng về phía hư không chửi ầm lên: "Yêu nghiệt ngươi đúng là lòng dạ hiểm độc như rắn rết! Cho dù ngươi có mặc một thân bạch y cũng vô dụng, ngươi tâm can quá xấu xa! Xấu xa! Hổn đan!"

    Thuỷ Ngâm Thiền không biết bản thân đã ở trong chi vô hư cảnh này bao lâu, nàng chỉ biết, đánh chết một con chuột băng, lại tới một con cự vượn không lồ, tiếp theo lại đến một con tê tê đuôi sắt.

    Tuỳ rằng khoảng cách thời gian linh thú xuất hiện ngày càng dài, nhưng là một con so với một con lại càng hung tàn hơn, đến cuối cùng, khuyển răng kiếm sáu trăm năm đều ra tới!

    Mẹ nó, nàng chỉ là vừa bước vào Sĩ giai sơ cấp!

    Yêu Nghiệt chiết tiệt này muốn chơi chết nàng sao? Vậy mà lại muốn nàng đối phó với khuyển răng kiếm sáu trăm năm? So với nhân loại tu vi cũng phải là sơ cấp đại Huyền sư đấy!

    Thuỷ Ngâm Thiền bị Tuý Ly Phong đào cho một cái hố lớn dù không muốn nhưng nàng chỉ có thể cắn răng nghênh địch.

    Đối địch qua lại, tốc độ của Thuỷ Ngâm Thiền ngày càng nhanh, độ nhanh nhẹn của nàng ngày càng cao, mà cổ võ chi thuật của nàng cũng khôi phục sau bảy phần như ban đầu, đây là chính nàng cũng không nghĩ đến.

    Sau khi tiêu diệt con khuyển rằn kiếm sau trăm năm, Thuỷ Ngâm Thiền trở nên chật vật hơn, trên người có nhiều vết thương, vết máu loang lổ, một cánh tay cũng bị khuyển răng kiếm cắt rớt một miếng thịt to, máu tươi ào ạt chảy ra.

    Thuỷ Ngâm Thiền sắc mặt không thay đổi nuốt vào một viên bổ nguyên đan, lập tức ddae tọa tu bổ thân thể.

    "Yêu nghiệt chết tiệt, thiếu chút nữa ngươi chơi chết ta, vậy mà ngươi nói coi trọng ta?" Thuỷ Ngâm Thiền lẩm bẩm một câu, trên mặt không có chút oán giận nào, bởi vì nàng biết, đây là Tuý Ly Phong giúp nàng nân cao năng lực thực chiến. Chính là –

    Được, hỗn đản này vậy mà lại điều ra năng lực của nàng, lại còn giúp nàng ân bàn linh thú theo thứ tự?

    Chỉ có trong mắt Thuỷ Mặc Miễn, Thuỷ Ngâm Thiền chỉ là một thiên tài không có một chút kinh nghiệm tác chiến nào. Chỉ có chính nàng mới biết, nàng ở đời trước đã phải trãi qua huấn luyện tàn khốc như thế nào, cổ võ chi thuật của nàng phải trải qua bao nhiêu rèn luyện mới đạt đến mức viễn mãn.

    Ở biển hoa đả tọa suốt ba ngày, thân thể của Thuỷ Ngâm Thiền đã hoàn toàn khôi phục, mà gần đến lúc thân thể nàng hoàn toàn khôi phục cảnh trưởng phía trước liền thay đổi.

    Thuỷ Ngâm Thiền trợn mắt nhìn lại, nơi đây đâu còn một biển qua trắng cùng bải cỏ xanh mát, đây rõ ràng là phòng ngủ của nàng!

    Kia yêu nghiệt quả nhiên là nói được thì làm được, lại còn có có lòng tốt "Tri kỷ", chờ nàng khôi phục thân thể sau đó mới đưa nàng rời khỏi nơi đó.

    "Chi chi!"

    Một đám lông trắng bị đập nát.

    Thuỷ Ngâm Thiền duỗi tay ngăn cản Mao Cầu, bất đắc dĩ mà quở mắng: "Ta nói này Mao Cầu, lúc ngươi xuất hiện có thể nào chi trước một tiếng? Ngươi trực tiếp nhào vào ta như vậy, ngực ta đều bị ngươi đạp bẹp."

    Mao Cầu làm vẻ mặt vô tội, vươn móng vuốt chỉ vào ngực của Thuỷ Ngâm Thiền, "chi chi chi."

    "Ngươi như vậy là có ý gì? Ngươi nói ta.. vốn dĩ không có ngực?" Thuỷ Ngâm Thiền trừng mắt hai ngón tay kẹp lấy lỗ tai của Mao Cầu, ném ra ngoài cửa.

    "Chi!"

    Mao Cầu kêu thảm thiết một tiếng, cơ thể hình cầu vẽ một đường duyên dáng trên không trung.

    Ngoài cửa đột nhiên có ngươi hô đau một tiếng, chửi bậy nói: "Ai uy da, thứ này là gì, đạp chết ta rồi!"

    Thủy Ngâm Thiền hơi hơi nhíu mày, quát lớn nói: "Người nào ở ngoài cửa ồn ào?"

    Nghe vậy, người ngoài cửa liền thay đổi sắc mặt, nghiêm mặt nói: "Thuộc hạ là thị vệ Tần Ngũ ngươi bên cạnh gia chủ."

    Thuỷ Ngâm Thiền đẩy cửa ra ngoài, nhìn về phía người tới, không vui nói: "Không phải ta đã nói với gia chủ, ta một tháng này đều phải bế quan, bất luận kẻ nào cũng không được làm phiền?"

    Hừ, tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi giả bộ cung kính ta, ta liền không nhìn ra sự miệt thị từ trong xương cốt ngươi.

    Tần Ngũ cúi đầu nói: "Đúng là gia chủ kêu thuộc hạ tới mời Lục tiểu thư đi một chuyến."

    "Ngẩng đầu lên!" Thủy Ngâm Thiền đột nhiên khẽ quát một tiếng.

    Tần Ngũ trong lòng căm giận, nếu không phải gia chủ giạo gần đây có gì không đúng, đột nhiên yêu thương vị Lục tiểu thư này, hắn sẽ không cúi người mời nàng. Ngân Xuyên đại lục cường giả vi tôn, Thuỷ Ngâm Thiền này tuy là Lục tiểu thư, nhưng chỉ là một phế vật, hắn liền trong lòng xem thường tiểu nha đầu này. Phế vật căn bản không xứng trong trong phủ, mà đáng lẽ phải gửi đến ngoại viện.

    Nhưng mà không đợi Tần Ngũ nghĩ tới, một cổ cường đại huyền khí liền nghênh diện đánh úp lại, mang theo chút lạnh lẽo thấm vào xương cốt!

    Tần Ngũ nhiều năm có tính cảnh giác làm hắn nhanh chóng lùi về phía sau tránh đi, nhưng có mấy đạo huyền khí phóng tới nơi hắn vừa né, xé rách không trung nơi đó.

    Tần Ngũ mở trừng hai mắt, khó có thể tin mà nhìn về phía vừa mới thu chưởng Thủy Ngâm Thiền, thanh âm không khỏi cất cao: "Vừa mới đó là.. Huyền công? Kỳ thực người biết huyền công!"

    Thuỷ Ngâm Thiền liền liếc xéo hắn một cái, không đáp ngược lại hỏi: "Nếu gia gia có việc tìm ta, ngươi đi trước dẫn đường."

    Tân Ngũ như cũ vẫn là một bộ dạng ngây ngốc.

    Có thể phát ra huyền công, này chính là chứng minh Lục tiểu thư có huyền khí trong cơ thể, nàng căn bản không phải là phế vaath! Chính là, vì sao hắn không thể nhìn ra cấp bậc Huyền võ võ cấp của Lục tiểu thư!

    Từ từ!

    Khó nói..

    Không, không có khả năng, hắn hiện giờ 25 tuổi, trình độ bát tinh Huyền đồ, tuy rằng không thể so sánh với hai thiên tài Vân Phi Dật của Vân gia cùng Tam Ttieeur thư của Thuỷ gia, nhưng hắn cũng được xem là một người xuất sắc.

    Lục tiểu thư này hai tháng trước còn là một phế vật, cho dù nàng có gặp được cơ duyên, có thể một lần nữa tu luyện Huyền võ, nhưng sao có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy liền.. liền đạt tới trình đồ bát tinh Huyền đồ? Cho nên, nhất định là do hắn suy nghĩ nhiều.

    "Không phải có việc quan trọng sao, còn không mau dẫn đường!" Thuỷ Ngâm Thiền có chút không kiên nhẫn nói.

    Quấy rầy nàng tu luyện thì thôi đi, còn ở trước mặt nàng thất thần, thật là thiếu đòn.

    Tần Ngũ không dám lại chậm trễ, vội vàng đi ở phía trước dẫn đường, trong lòng đã không tự giác mà đối Thủy Ngâm Thiền sinh ra một tia kính sợ.

    "Chi chi." Mao Cầu bỗng nhiên cao hứng mà kêu hai tiếng.

    Thuỷ Ngâm Thiền nhìn chằm chằm vật trong lòng ngực, khó hiểu nói: "Mao Cầu, ngươi không phải sợ người lạ sao, như thế sao lần này đồi một hai đi cùng ta?"

    Mao Cầu đặt hai tay lên vòng eo tròn béo, chi chi không ngừng.

    Thuỷ Ngâm Thiền như suy tư gì đó, "Ý của ngươi là.. Muốn chống lưng cho ta? Không hổ là manh sủng của ta, thật là thông minh, vậy mà lại đoán được muốn gặp ta không chỉ có mình đại gia gia."

    "Chi chi chi." Mao Cầu đáp lại.

    Tần Ngũ dẫn được phía trước khoé miệng động đậy. Hắn vừa rồi cũng thấy thủ phạm đã đánh hắn đoán chắc là một linh thú quý hiếm, loại linh thú này không những không có tính công kích, hơn nữa còn sở hữu trí thông minh có hạn, căn bản không có khả năng nghe hiểu tiếng người.

    Cho nên, Lục tiểu thư nói chuyện một mình, chắc nhiều năm đã quen như vậy rồi.

    Mắt nhìn thấy hai người và một con thú sắp vào sảnh chính, Tần Ngũ nghĩ nghĩ vẫn là nói ra một câu, "Nhi hoàng tử cùng Ngũ công chúa tới."

    Thuỷ Ngâm Thiên bước chân dừng lại, trong mắt loé lên tia sáng, khoé miệng nhẹ nhàng nân lên tạo thành một đường vòng cung, "Đa tạ nhắc nhở."

    Nhị hoàng tử Trác Vân Ế Thiên?

    Hắn tới làm cái gì? Tìm đánh sao!
     
  3. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Chương 32: Nhị hoàng tử, Trác Vân Ế Thiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa đến cửa chính, Thuỷ Ngâm Thiền mơ hồ nghe được bên trong đang tranh luận, hộ vệ Tần Ngũ thông báo một tiến, cuộc tranh luận vừa rồi lập tức bị gián đoạn.

    Thủy Ngâm Thiền cười nhạt một tiếng, mặt không đổi sắc mà dạo bước vào trong.

    Lúc này mới bước một bước vào ngạch cửa, Thuỷ Ngâm Thiền iền nhận thấy được ánh mắt của mọi người đều hướng về phía nàng, trong đó có một ánh mắt nhìn nàng rất mãnh liệt mang theo một chút căm ghét, Thuỷ Ngâm Thiền nhìn theo tầm mắt, quả nhiên lại nhìn thấy gương mặt thấp thoáng của Ngũ công chúa Trác Vân Nhã Nhi. Mà một ánh khác lại ---

    Thủy Ngâm Thiền đôi mắt hơi đổi, nhìn về phía chính điện.

    Chỉ ở sau ghế trên của gia chủ Thuỷ Mặc Miễn, một bạch y nam tử đang ngồi ngay ngắn.

    Nam tử đôi long mày như kiếm, mắt sáng như sao, một khuôn mặt tựa như ngọc được điêu khắc tinh tế, lớn lên trông rất anh tuấn, giữa mày vờn quanh vài tia ngạo khí, rồi lại ngạo đến gãi đúng chỗ ngứa, chẳng những sẽ không làm nhân sinh ghét, ngược lại khí chất của hắn lại thềm vài phần cao quý trác tuyệt. Một thân bạch y liễm này mũi nhòn khiến cho cả người càng thêm cảm giác tao nhã.

    Một đôi mắt mang theo tia tìm tòi tò mò, đương nhiên nhìn đến vết sẹo trên mặt của Thuỷ Ngâm Thiền, tuy có chút dạo người, nhưng vì hắn được giáo dưỡng rất tốt nên bất luận như nào cũng không có một chút thần sắc khinh thường nào.

    Lúc sau Thuỷ Ngâm Thiền xác định thân phận của hắn xong, cũng không luyến tiếc gì mà nhìn nhiều hơn một cái.

    Nếu không phải nhìn thấy Tuý Ly Phong trước khi gặp Nhị hoang tử Trác Vân Ế Thiên, Thuỷ Ngâm Thiền còn có khả năng nhìn nhiều thêm một chút, chính là vì hắn có dung mào rất đẹp mặt, nhưng hiện giờ, trong mắt Thuỷ Ngâm Thiền đều đã bị hình ảnh yêu nghiệt Tuý Ly Phong làm cho kén chọn.

    Nhan sắc mỹ nam bất quả cũng chỉ như vậy.

    Trác Vân Ế thiên trong lòng kinh ngạc. Thứ nhất, hắn không nghĩ tới, Thuỷ Ngâm Thiền này không chỉ là một phế vật đến cả khuôn mặt cũng bị huỷ hoại, trở nên như thế.. như thế xấu xí. Thứ hai, hắn không dự đoán được, ánh mắt Thuỷ Ngâm Thiền nhìn về phía hắn lại bình đạm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên có một nữ tử nhìn thấy tướng mạo của hắn mà không lộ ra bất kì thần sắc mê luyến ái mộ nào.

    Nhưng trong khoảnh khắc, Trác Vân Ế Thiên trong đầu liền xẹt qua bốn chữ "Lạc mềm buộc chặt", trong lòng khó tránh sinh ra một tia chán ghét.

    Hắn thật sự không chịu nổi nữ nhân thấp kém này, lần này chính mình đến chỉ sợ là trúng kế của nàng ta, trước đó nàng gửi một phong thư từ hôn có lẽ chính là môi cầu dẫn dụ hắn đến.

    Trác Vân Ế Thiên không hề đánh giá Thủy Ngâm Thiền, mà là ngồi nghiêm chỉnh, làm một bộ dạng nghiễm nhiên chuẩn bị thảo luận chính sự.

    Thủy Ngâm Thiền ánh mắt lược quá Trác Vân Ế Thiên cùng Trác Vân Nhã Nhi, sau đó nhìn Thuỷ Mặc Miễn cùng các vị trưởng lão, hơi hơi cúi đầu nói: "Tiểu bối Thuỷ Ngâm Thiên thỉnh an gia chủ cùng các vị trưởng lão."

    Gì? Như thế nào lại không nhìn ra cấp bậc Huyền võ của nha đầu này? Thủy Mặc Miễn trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc. Nhưng nghĩ lại một chút, hắn lập tức lại nở nụ cười.

    Hừ hừ, nha đầu thúi hẳn đã dùng huyền ẩn đan mà hắn đưa, cho nên hắn mới không phát hiện một chút huyền khí nào.

    "Tới đây, Thiền nha đầu đến trước mặt đại gia gia ngồi." Thủy Mặc Miễn vẻ mặt hiền từ mà vẫy tay.

    Thân phận phế vật này thấp kém, sao xứng ngồi cùng gia chủ và trước mặt các vị trưởng lão!

    Thuỷ Ngâm Thiền xem Thuỷ Mặc Lệ như là không khí, bước mấy bước lớn tung tăng mà cọ tới bên người Thuỷ Mặc Miễn ngồi xuống, còn bất mãn mà nói nói: "Đại gia gia, Thiền Nhi đang bế quan, ngài lúc này kêu Tần Ngũ gọi ta tới, rốt cuộc là vì chuyện gì? Không biết có chuyện đại sự gì cần Thiền Nhi phải tới đây."

    Thủy Mặc Miễn dở khóc dở cười. Nha đầu thúi này, trước mặt nhiều người như vậy còn làm nũng với hắn, trông hắn còn uy tín chỗ nào?

    Nhưng mà, Thuỷ Mặc Miễn gương mặt nghiêm túc kia không trụ được mà cười.

    Thủy Mặc Miễn đang muốn mở miệng nói chuyện, một đạo âm thanh lúc này chen vào, "Lần này nhị hoàng huynh tới đây, tự nhiên là muốn đích thân từ hôn! Cái phế vật như ngươi cũng nên ở chỗ này ít lừa người dối mình đi, cho dù Thuỷ gia hướng về ngươi cũng vô dụng! Hừ, bắt chược nhị hoàng huynh ta mặc một thân bạch y, liền cho rằng bản thân với nhị hoàng huynh ta là một đôi? Cũng không rải nước tiểu tự mình xem lại!"

    "Nhã Nhi!" Trác Vân Ế Thiên thấp sất một tiếng, vẻ mặt không vui.

    Thủy Mặc Miễn từ trong lỗ mũi suyễn ra một đoàn khí thô, dường như vừa rồi cái gì cũng chưa nghe, chỉ vỗ nhẹ tay của Thuỷ Ngâm Thiền, lời nói thấm thía nói: "Thiền nha đầu à, cục diễn có chút rối răm đại gia gia tưởng mình có thể tự xử lý, nhưng mà lúc sau đại gia gia liền cảm thấy, cho người chính mắt trông thấy cũng tốt, cũng vừa vặn chặt đứt si niệm. Có vài người cần chiếu cố thật tốt, nhưng chung quy còn cần phải xem người đó có xứng hay không, ta thấy Thiền nha đầu ngươi nên tự đánh giá."

    Thuỷ Ngâm Thiền hiểu rõ. Hóa ra đại gia gia là đang vì nàng đối với Nhị Hoàng tử có chút tâm tư vọng tưởng, cho nên chuẩn bị trừ tận gốc chấp niệm của nàng?

    Trác Vân Ế Thiên nghe xong những lời này, sắc mặt có chút khó coi, "Gia chủ, mới vừa rồi là tiểu muội muội còn nhỏ không hiểu chuyện, cũng không có ý gì khác, ta –"

    "Đủ rồi, ta cái gì ta, tuổi nàng ta còn nhỏ vậy tuổi ta thì sao? Trác Vân Nhã Nhi là cái đức hạnh gì, ngươi là huynh trưởng còn không biết? Muốn thiên vị thì về hoàng gia của các ngươi thiên vị, tới Thuỷ gia của chúng ta rồi phải tuân theo quy củ của Thuỷ gia. Nàng ta vô phép tắc, khẩu ngữ xàm ngôn, không đánh nàng ta năm mươi đại bản đã là tốt lắm rồi!" Thủy Ngâm Thiền ánh mắt lạnh lùng, không kiên nhẫn mà đánh gãy câu hắn nói.

    Trác Vân Nhã Nhi tức giận đến hai mắt trừng to, thật hận không thể lập tức tiến lên phía tát cho nàng ta một bạt tai, nhưng ngại ở đây còn có huynh trưởng Trác Vân Ế Thiên, nàng chính là ghẹn lại trong bụng một lửa giận.

    Mà Trác Vân Ế Thiên còn lại là hơi hơi há miệng thở dốc, bất đắc dĩ phát hiện: Hắn trước mặt nữ Vô Diệm này lại không thể phản bác lại một câu.

    "Nhị hoàng tử, hôm nay ngươi gọi ta đến là có chuyện gì, đại gia trong lòng biết rõ, không bằng hôm nay chúng ta đem ra nói rõ, ngươi cũng không cần quan ngại thể diện của hoàng gia, lấy mấy cái lý do đường hoàng qua loa đến Thuỷ gia chúng ta, thất tín bội nghĩa chính là thất tín bội nghĩa! Cùng lắm, ngươi cũng không cần phải quá mức áy náy, bởi vì ta cũng không có nhìn trúng ngươi, hôn sự này lui cũng vừa đúng ý ta. Được, không đúng, Nhị hoàng tử ngươi có áy náy hay không thì còn chờ lúc bàn luận, ta không nên đội trước cho ngươi một cái mũ."

    Thuỷ Ngâm Thiền xem hắn khẽ cười, trong miệng cũng lộ ra ý trào phúng.

    Nữ tử kia tươi cười như có một làn sương mờ trong mắt, như thế nào lại thấy rất chói mắt.

    Thuỷ Mặc Miễn vừa hạ ý nói, mấy vị trưởng lại dứt khoát khoanh tay đứng nhìn, tư thế này hiển nhiên là muốn làm cho hai vãn bối tự mình xử lý. Kỳ thật, người sáng suốt đều nhìn ra được, việc hôn nhân này đã vô phương cứu chữa, hiện tại chỉ đơn giản là lấy lại một chút mặt mũi. Thuỷ Ngâm Thiền miệng lưỡi sắc bén, mấy vị trưởng lão đều ngồi xem trò hề của hậu bối thiên tài Trác Vân Ế Thiên.

    Chỉ là, mấy vị trưởng lão cũng không nghĩ đến, nha đầu này thế mà lại tuyệt tình, đến một chút thể diện cũng không chi Nhị hoàng tử.

    Mọi người đều biết, Thuỷ Ngâm Thiền này trước kia ái mộ vị thiếu niên thiên tài này bao nhiêu.

    Trác Vân Ế Thiên khuôn mặt tuấn tú, hắn đúng dậy cúi người tạ lỗi, trầm giọng nói: "Lục tiểu thư, việc này xác thực là lỗi của ta, nhưng ta thật sự có nỗi khổ tâm của mình, năm đó cha mẹ của ngươi đã cứu hoàng gia gia một mạng, hoàng gia gia vô cùng cảm kích, này đây ưng thuận việc hôn nhân này, nhưng ta Trác Vân Ế Thiên tuy xuất thân hoàng tộc, lại không muốn làm kia nghe người ta an bài con rối, đây là nguyên nhân thứ nhất, mà nguyên nhân thứ hai chính là –"

    Trác Vân Ế Thiên nói đến chỗ này, ngữ khí hơi đốn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua về phía gia chủ cùng vài vị trưởng lão, "Vãn bối đã có người mình ái mộ."

    #Chú thích: "Vô Diệm nữ ; 無鹽女" để gọi những phụ nữ xấu xí
     
  4. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Chương 33: Da mặt dày, xảo trá chết ngươi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đề cập đến việc ái mộ người khác, Trác Vân Ế Thiên không biết đang suy nghĩ cái gì, từ trước ánh mắt đều rất lạnh lùng thế mà lại có một chút ái tình.

    Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, một chuyến hành trình đi Thanh thành này, hắn lại có thể thực sự tìm được nàng!

    Sương Nhi cùng hắn vô số lần mơ thấy giống nhau, ôn nhu thiện lương, mạo mỹ hiền huệ, càng làm cho hắn kinh hỉ chính là, Sương Nhi tư chất một chút cũng không kém, thế mà mười sáu tuổi đã là Huyền đồ bát tinh.

    Này thật là trời cho duyên phận.

    Trác Vân Ế Thiên thu liệm lại nụ cười trên mặt, nhìn các vị trưởng lão hơi hơi sượn mặt, giải thích nói: "Trong lúc trên đường tới Thuỷ gia, vãn bối đã gặp được một nữ tử, vãn bối cùng nàng.. Cùng nàng lưỡng tình dương duyệt, mà vãn bối cũng không lâu trước đây mới biết được, người này lại là tam tiểu thư Thuỷ gia."

    Các vị trưởng lão nghe được lời này, thần sắc đều biến đối.

    Tam tiểu thư Thuỷ gia? Kia không phải là hầu bối thiên tài của Thuỷ gia Thuỷ Ngâm Sương sao?

    Nay ý tứ của Nhị hoàng tử như vậy là hắn coi trọng Sương nha đầu?

    Nhị trưởng lão Thủy Mặc Lệ nghe vậy, vẻ mặt đầy vui sướng. Đây chính là chuyện tốt nha, Nhị hoàng tử chỉ cần cùng Thuỷ gia liên hôn là được, ngươi này chọn ai cũng không còn quann trọng nữa!

    Trừ Thuỷ Mặc Miễn cùng ngũ trưởng lão, mấy vị trưởng lão khác đều mang vẻ mặt vui mừng.

    Thuỷ Ngâm Thiền thấy thế thì hơi hơi nhíu mày, trong lòng không khỏi cười lạnh.

    Xem ra, Trác Vân Ế Thiên này so với vị muội muội não tàn của hắn thông minh hơn rất nhiều, mặc kệ hắn có phải thật sự ái mộ Thuỷ Ngâm Sương hay không, tại thời điểm này hắn nói ra những lời như vậy, vài vị trưởng lão sẽ quên mất hiềm khích trước đó, thậm chí còn đứng về phía hắn.

    Nhị trưởng lão liếc mắt nhìn Thuỷ Mặc Miễn một cái, thấy gương mặt hắn không có bất kỳ vui mừng nào, trong lòng thầm nắng một tiếng cổ hủ, sau đó nhìn đến Trác Vân Ế Thiên cười hiền từ, "Thì ra là Nhị hoàng tử có loại khổ tâm này, xem ra lúc trước là chúng ta hiểu nhầm điện hạ, Nhị hoàng tử nếu đã chú ý đến Sương nha đầu thì phải nên nói sớm một chút cũng đỡ phải để bản thân chịu uỷ khuất."

    Trác Vân Ế Thiên thấy hắn thay đổi thái độ nhanh như vậy, trong mắt không có xẹt qua một tia châm chọc, trên mặt lại cười nói: "Ta làm gì có mặt mũi nói hai chữ uỷ khuất, chuyện này vốn dĩ ta nên xin lỗi

    Lục tiểu thư."

    Hắn nhìn về phía Thuỷ Ngâm Thiền nói, tầm mắt tránh vết sẹo xấu xí trên mặt nàng, giọng điệu mang chút ấy náy: "Lục tiểu thư, hi vọng người hiểu cho ta."

    Thủy Ngâm Thiền nhịn không được cười nhạo một tiếng, "Nhị hoàng tử, ta thực hiểu cho người, khó nói Nhị hoàng tử không nhận thư từ hôn của ta."

    Nói đến này phong từ hôn thư, Trác Vân Ế Thiên sắc mặt hơi trầm xuống.

    Nữ nhân từ hôn, trong thiên hạ tuyệt đối không có, Thủy Ngâm Thiền thật là muốn đánh vào mặt Trác Vân Ế Thiên một cái tát.

    Thủy Ngâm Thiền thấy hắn trầm mặc, không khỏi bĩu môi một cái, "Nhị hoàng chính là cảm thấy một phong thư từ hôn không có đảm bảo, sợ ngày sau ta dây dưa với ngươi? Một khi đã như vậy, hôm nay ta sẽ lấy tâm ma ra thề trước mọi người."

    Thuỷ Mặc Miễn nghe vậy liền biến sắc, vội hét lớn một tiếng, "Thiền nha đầu trăm ngàn lần không thể!"

    Đáng tiếc đã không còn kịp nữa, lúc này Thuỷ Ngâm Thiền đã dơ hai ngón tay lên trời, miệng niệm pháp quyết nói: "Ta Thuỷ Ngâm Thiền hôm nay tại đây xin thề, tự bối Thuỷ gia Thuỷ Ngâm Thiền cùng Trác Vân Ế Thiên hôn sự này xin huỷ, ngày sau từng người đón dâu không quấy nhiễu lần nhau, ta càng sẽ không dây dưa với Trác Vân Ế Thiên, nếu làm trái lời thề, ta nguyện bị tâm ma quấn thân, Huyền võ không thể bước tiếp."

    Lấy tâm ma sinh thề, quanh thân Thuỷ Ngâm Thiền xuất hiện một pháp trận màu đen, loé lên một cái sau đó ẩn vào thân thể của nàng.

    Thiên địa pháp tắc cả đời, tuy có bản lĩnh thông thiên đầy người cũng không thể sửa đổi lời thề.

    Thuỷ Mặc Miễn thấy sự việc đã định thành kết cục này, than mạnh một tiếng, thờ phì phì mà quay trở về, con không quên hung hăng trừng mắt Thuỷ Ngâm Thiền một cái.

    Nha đầu này quá xúc động! Trước kia nàng đối với Trác Vân Ế Thiên bao nhiêu si tình, ngươi trong phủ trên dưới đều biết, tình cảm há có phải do nàng nói đoạn tuyệt là có thể đoạn tuyệt?

    Thật là tức chết hắn, xem hắn quay lại giáo huấn nha đầu này như thế nào!

    Bất quá, nói đến phán ứng kỳ quái, ngoại trừ Thuỷ Mặc Miễn phản ứng mãnh liệt, những người khác vậy mà không có chút biểu tình nào, nếu có nói đó cũng là thêm sự khinh thường trên mặt.

    Nghẹn hồi lâu Trác Vân Nhã Nhi đột nhiên cười ha ha lên, vẻ mặt trào phúng nói: "Ngươi chính là một phế vật thật quá buồn cười, phế vật đến huyền khí cũng không có, vậy mà lại lấy tâm ma thề? Ngươi đúng là quá về, ngươi cho rằng chúng ta đều là kẻ ngốc sao? Ha ha, phế vật này thật là – a!"

    Trác Vân Nhã Nhi kêu thảm thiết một tiếng, một tay che mặt, một tay che vai.

    Mọi thứ xảy ra quá nhanh.

    Mọi người đều biết phế vật Thuỷ Ngâm Thiền kia vung cánh tay lên đánh, trong khoảnh khắc mấy đạo huyền quang bắn ra, trực tiếp xuyên quau vai Trác Vân Nhã Nhi.

    Mà đồng thời, thời điểm Thuỷ Ngâm Thiền ra tay, một đoàn bóng trắng bay nhanh nhảy đến trước người Trác Vân Nhã Nhi, một móng vuốt trảo phá gương mặt của xinh đẹp nữ tử.

    Sau khi sự việc hoàn tất, Mao Cầu lại quay về trong lòng ngực của Thuỷ Ngâm Thiền, lười biens mà liếm láp máu còn sót lại trên móng, tựa hồ thực sự ghét bỏ, chi chi mà khẽ gọi một tiếng.

    Thuỷ Ngâm Thiền an ủi Mao Cầu vuốt vuốt lông trên người nó, một đôi mắt linh động liếc xéo mặt của Trác Vân Nhã Nhi cùng với bả vai chảy đầy máu tươi.

    Im lặng đến chết người.

    Tất cả mọi người nhìn chằm chằm tay phải của Thuỷ Ngâm Thiên, xác định chính mình không có nhìn lầm.

    Bất kể quả cầu trắng mịn đó là gì, điều khiến bọn họ khiếp sợ chính là vừa rồi là do phế vật đó ra tay! Đó là ---

    Huyền công!

    Chí có Huyền giả cấp bậc Huyền đồ cấp bốn trở lên mới có thể đem huyền khí hóa thành hình, đạt tới công kích mục tiêu, được gọi là huyền công. Nay.. nay phế vật này lại có thể phát ra huyền công đạt tới Huyền đồ tứ tinh.

    Trời ạ, rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra?

    Trác Vân Ế Thiên ngơ ngẩn mà nhìn Thủy Ngâm Thiền, trong khoảng thời gian ngắn thế mà lại quên mất Trác Vân Nhã Nhi còn đang hô lên rên rỉ vì đau.

    Thuỷ Ngâm Thiền miệng hơi cong cong, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Trác Vân Ế Thiên một cái nói: "Lệnh muội miệng quá xấu, lần trước đã nói nàng nên loại bỏ bệnh hôi miệng này đi, nhưng hiện tại xem ra, nàng tựa hồ không nghe ý kiến của ta. À, đúng rồi, hiện tại tuy rằng ta lui hôn, nhưng Nhị hoàng tử làm chậm trể thanh xuân của ta nhiều năm như vậy, tâm hôn cũng chịu tổn thương không nhỏ, cho nên Nhị hoàng tử cũng nên bồi thường ta chút phí thiệt hại thanh xuân và tinh thần đi. Không cần quá nhiều, một vạn khối huyền thạch thượng hạn là được."

    Lời này vừa nói ra, Thủy Mặc Miễn xém chút nữa tự sặc nước miếng của chính mình mà chết.

    Tiểu nha đầu này bệnh cũ lại tái phát!

    Mà những người khác nghe xong lời này, lại là lại lần nữa ý thức Thủy Ngâm Thiền không biết xấu hổ.

    Ha ha, phí chậm trể thanh xuân? Ngươi cùng lắm chỉ mười bốn tuổi, nhân gia như thế nào chậm trễ ngươi!

    Còn có gì? Tiền bồi thường thiệt hại tinh thần? Ngươi hiện tại như này giống như tinh thần đang chịu tổn thương sao?

    Càng làm cho người ta kinh ngạc như muốn rớt cắm đó chính là, Trác Vân Ế Thiên kia vậy mà lại trịnh trọng gật đầu, "Được."

    Thuỷ Ngâm Thiên đã đạt được ý nguyện, lúc này mới lười nhát mà đáp lại một câu, "Các vị trưởng lão, nếu không còn có việc gì, ta liền đi về trước. Còn có, ngày sau mấy việc nhỏ nhặc này không cần quấy rầy ta, những ngày này ta bận bế quan."

    Tiếng nói vừa dứt, Thủy Ngâm Thiền cũng không quay đầu lại mà quay đầu rời đi, không có nửa điểm lưu luyến.

    Trác Vân Ế Thiên nhìn bóng dáng nàng không chút lưu luyến nào, mày nhíu lại một chút.

    Đã đến lúc này, nữ nhân này còn muốn chơi lạt mềm buộc chặt với hắn, quả thực ngu xuẩn!
     
  5. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Chương 34: Hiểu lầm, châu thai ám kết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng đồng thời, Trác Vân Ế Thiên lại có chút khó hiểu, nếu nữ nhân này đối với hắn còn có ý đồ, sao lại lập lời thề với tâm ma, vừa rồi một màng có thể chứng minh nàng có thể tu luyện Huyền võ, cũng không phải là cái gì phế vật.

    Mười bốn tuổi, Huyền đồ tứ tinh, tư chất tạm được.

    Khói nói.. nàng vì ta mà cam tâm tình nguyện từ bỏ tu luyện Huyền võ?

    Trong khoảng thời gian ngắn, Trác Vân Ế Thiên thần sắc trở nên phức tạp lên.

    Phải đến một ngày nào đó, Trác Vân Ế Thiên mới ý thực được: Người ngu xuẩn không phải ai khác mà chính là hắn, sai lầm hắn phạm phải vĩnh viễn không thể bù đắp được.

    Có một số việc, có một số người khi bỏ lỡ rồi liền khó quay lại được..

    Lúc này, Trác Vân Ế Thiên vẫn chưa suy nghĩ nhiều, liếc nhìn Thuỷ Ngâm Thiền thêm vài cái sau đó kiểm tra thương thế của Trác Vân Nhã Nhi.

    Nhị trưởng lão hướng hướng Trác Vân Ế Thiên cùng Trác Vân Nhã Nhi phương hướng liếc mắt một cái, không biết nghĩ đến cái gì, hắn ánh mắt hung ác, đột nhiên một chưởng bay đến Thuỷ Ngâm Thiền, "Nghieeoj chướng, mạo phạm Nhị hoàng tử cùng Ngũ công chúa lại muốn đi?"

    Thuỷ Ngâm Thiền lúc này vừa bước ra khỏi ngạch cửa chính, đột nhiên cảm nhận được một cổ sát khí cường đại, hai mắt mở to, bay nhanh mà xoay người, đồng thời bánh trướng huyền khí xung quanh hình thành một tắm chắn.

    Chuyện này quá mức đột ngột, ngay cả Thuỷ Ngâm Thiền cũng không dự tính được nhị trưởng lão sẽ đột nhiên ra tay, càng đừng nói đến gia chủ Thuỷ Mặc Miễn.

    Thuỷ Mặc Miễn thấy một màng như vậy, tựa như khoé mắt muốn nứt ra, bằng tốc độ nhanh nhất ngăn cản.

    Đáng tiếc, Tuỷ Mặc Miễn chung quy vẫn chậm một bước, nhị trưởng lão tàn nhẫn một chưởng đã phá vỡ huyền thuẫn của Thuỷ Ngâm Thiền, thẳng tắp dừng ở trên bụng nàng!

    "Thiền nha đầu!" Thủy Mặc Miễn la lên một tiếng

    Thủy Ngâm Thiền bị nhị trưởng lão một chưởng đánh bay, trong miệng phun ra một mồm máu tươi to.

    Cũng may Thủy Mặc Miễn kịp thời đuổi tới, tiếp được nàng, nếu không nàng còn bị quăng ngã thành trọng thương.

    "Thiền nha đầu Thiền nha đầu! Còn tốt?" Thủy Mặc Miễn vội vàng đưa huyền khí vào cơ thể chữa thương cho nàng.

    Thủy Ngâm Thiền phun ra một búng máu, trả lời: "Đại gia gia, ta còn không chết được." Nói xong lời này, ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm người ra tay là nhị trưởng lão, trong lòng bốc lên một lữa giận mãnh liệt.

    Lão già đáng chết, một chưởng vừa rồi là muốn đẩy nàng vào chỗ chết! Nếu không phải nàng có cổ võ ở đáy cơ thể, huyền khí cũng đủ cấp lực, nàng hiện tại xác định chỉ còn nữa cái mạng.

    Đây cũng là lần đầu tiên Thuỷ Ngâm Thiền ý thức được, Sĩ giai giai Huyền giả cùng Sư giai Huyền giả khác biệt rất xa. Sư giai Huyền giả ra tay, nàng chỉ có thể bị đánh nhừ tử.

    Đáng giận! Nàng vẫn là quá yếu.

    Thủy Mặc Miễn nhìn đến Thủy Ngâm Thiền miệng phun máu tươi, sự nghiêm túc ổn trọng của hắn từ trước đến nay được thằng bị một trận giận giữ lôi đình, chửi ầm lên nói: "Lão nhị, trong mắt ngươi còn có cái gia chủ là ta hay không? Thế mà lại trước mặt ta đã thương người, đối phương lại là một hậu bối tay trói gà không chặt! Ngươi nếu như thích vượt quyền như vậy, vậy ngươi dứt khoát giết người đại ca này luôn đi, gia chủ Thuỷ gia này ngươi cũng cầm lấy mà ngồi luôn đi cho xong!"

    Thủy Mặc Miễn khí cực. Thiền nha đầu là tương lai của Thuỷ gia, cũng là một hậu bối ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng nhị đệ của hắn vì thù hận cá nhân vậy mà lại muốn đẩy Thiền nha đầu vào chỗ chết! Đúng là một hỗn trướng nhẫn tâm mà!

    Nhị trưởng lão sau khí đánh một chưởng xong liền ngây người một chút, nhìn chằm chằm vào chính bàn tay ra tay của mình.

    Nhìn đến Thuỷ Mặc Miễn tức giận, nhị trưởng lão sắc mặt biến đổi, trong mắt xoay chuyển, lập tức giải thích nói: "Đại ca, người quá hồ đồ rồi! Nay phế.. Nha đầu này vừa rồi mạo phạm Nhị hoàng tử cùng Ngũ công chúa, Nhị hoàng tử cùng Ngũ công chúa rộng lượng không so đo tính toán thì không nói, nhưng là chúng ta thân là trưởng bối Thuỷ gia, sao có thể làm Nhị hoàng tử cùng Ngũ công chúa chịu uỷ khuất này? Đại ca, trăm ngàn lần không thể dung túng cho cái đồ lả lơi ông bướm này, đại ca bị nàng lừa bịp, khẳng định không biết cái đồ tiện nhận này sớm đã bị nam nhân làm cho có thai, bụng của tiểu tiện nhân này chính là bằng chứng!"

    Nhị trưởng lão lời này vừa nói ra, ngồi đầy ầm ầm.

    Thủy Ngâm Thiền đầu tiên là ngẩn ra, trong lòng lập tức thầm kêu một tiếng không tốt.

    Túy Ly Phong nói qua, linh loại này cực kỳ hiếm có, là một đại bảo bối của trời đất, nếu như để người có tâm tư bất chính biết, nàng đúng là không thể sống đến ngày mai. Cho nên, nàng quyết không thể để cho người khác biết trong cơ thể nàng có một viên thiên linh loại.

    Ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn trên bụng Thuỷ Ngâm Thiền quả nhiên nhìn thấy nơi đó hơi hơi nhô lên.

    Trác Vân Nhã Nhi lúc này đã nuốt phục đan dược máu đã ngừng chảy, nàng gắt gao nhìn chằm chằm bụng Thuỷ Ngâm Thiền, mở miệng cười ha ha, tiếng cười bén nhọn đến cực điểm, "Thì ra là do Thuỷ gia các ngươi giáo huấn, bản công chúa thật là mở mang tầm mắt! Nay phế vậy đã là một tiện nhân, còn dám trách nhị hoàng huynh ta thất tín bối nghĩa, Thuỷ gia ngươi đúng là tốt, vậy mà lại khi dễ hoàng gia ta đến vậy!"

    Trác Vân Ế Thiên thấy thế trong mắt có chút phức tạp, đều bị sự chán ghét thay thế.

    Như thế mà lại là nữ tử không biết kiêm sĩ, không xứng để hắn chịu một chút áy náy nào!

    "Nha đầu, ngươi thật sự.." Thủy Mặc Miễn một bộ mặt hận không thể chém sắt thành bùn,

    Thủy Ngâm Thiền môi mấp máy, không khỏi nhấp nhấp.

    Bộ dáng này ngời khác xem ra đó chính là bị chột dạ.

    Trên thực tế, Thủy Ngâm Thiền chỉ là không biết nên giải thích như nào. Ở đây nàng không thể nói ra thiên linh loại, nàng chỉ có thể duy trì trạng thái trầm mặc.

    "Nha đầu, chuyện tới nước này ngươi còn muốn gạt đại gia gia?" Thủy Mặc Miễn tức giận đến không nói được, hắn trước kia liền hỏi qua nha đầu này, mà nha đầu này khẳng định nói nàng và tiểu tử Vân gia không có gì, hắn cũng liền tin, nhưng hiện tại.. Thật là tức chết hắn!

    "Đại gia gia, ngươi trước đừng tức giận, có việc gì từ từ nói." Thủy Ngâm Thiền vội vàng xoa dịu hắn.

    "Ta khinh! Còn muốn từ từ nói, ta bị ngươi làm tức giận thiếu chút nữa là bước một bước vào quan tài rồi!" Thủy Mặc Miễn mắng to nói.

    "Gia chủ, bản điện hạ xem ra ngươi muốn xử lý việc nhà, xin cho bản điện hạ và muội muội cáo lui trước." Trác Vân Ế Thiên chen ngang cuộc đối thoại của Thuỷ Mặc Miễn và Thuỷ Ngâm Thiền, thái độ lãnh đạm nói.

    Thủy Mặc Miễn khí đoản gật gật đầu, "Lão ngũ, ngươi mang Nhị hoàng tử điện hạ cùng Ngũ công chúa điện hạ đi sương phòng."

    Trác Vân Ế Thiên lời nói vừa dứt, lập tức phất tay áo bỏ đi.

    "Chờ đã!" Thủy Ngâm Thiền lập tức gọi lại hắn, "Nhị hoàng tử cũng đừng quên đáp ứng ta một ngàn khối thượng phẩm huyền thạch."

    "Ngươi tiện nhân này còn biết xấu hổ hay không!" Trác Vân Nhã Nhi tiêm thanh mắng.

    Trác Vân Ế Thiên quay đầu lại liết mắt nhìn nàng một cái, trong mắt tràn đầy chán ghét không thể che lấp được, trực tiếp cười lạnh một tiếng, nói: "Lục tiểu thư yên tâm, ta Trác Vân Ế Thiên nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã đáp ứng ngươi, liền sẽ không bởi vì bất luận vì chuyện gì mà vô cớ đổi ý."

    Thủy Mặc Miễn giờ này khắc này thật hận không thể đào một cái hộ chôn mình.

    Tõ ràng Thuỷ gia hắn chiếm lý, nhưng Thiền nha đầu nháo ra thành như vậy, hắn cảm thấy thật mất mặt.

    Thủy Mặc Miễn càng nghĩ càng nghẹn khuất, chờ Trác Vân Ế Thiên cùng Trác Vân Nhã Nhi vừa đi, hắn không nói hai lời, xách Thuỷ Ngâm Thiền bay ra ngoài.

    "Đại gia gia, người muốn làm gì, người muốn mang ta đến chỗ nào? A A, đau quá, đại gia gia người mau dừng ta, đừng nắm lỗ tai của ta.."

    Loảng xoảng --

    Ngày đó, Thanh thành đệ tam thế gia -- Vân gia bị đá lạn đại môn.

    "Vân lão già, mau kêu tiểu tử thúi nhà ngươi ra đâu! Lão tử muốn đánh chết hắn!" Một tiếng rống to làm đoạn loạn trên dưới Vân gia.
     
  6. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Chương 35: Vân gia, Vân Phi Dật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thuỷ Ngâm Thiền nhìn thấy lão nhân gia nhà mình bá khí ngút trời đá bay đại môn của Vân gia, xông thẳng đến chánh sảnh, trong lòng nói không thành lời!

    Lúc này, cũng không biết Vân gia có đang thương lượng đại sự của gia tộc gì hay không, kia trong đại sảnh mấy lão nhân đều đứng đầy cả một phòng, Thủy Mặc Miễn gầm lên giận dữ, mọi người trong Vân gia đều đồng thời trố hai mắt lên nhìn lại.

    Bị vô số ánh mắt nhìn vào, tuy Thuỷ Ngâm Thiền da mặt có dày đi chăng nữa, lúc này cũng muốn đào một cái hố chui xuống đất.

    Mẹ, nàng đã quên mất đại gia gia là một người nóng tính, nàng hẳn phải nên nói với đại gia gia về thiên linh loại sớm một chút. Chỉ là, hiện tại hối hận cũng đã không kịp.

    Ngồi ở thượng vị Vân gia là Vân gia chủ Vân Thiên Trượng vẻ mặt ngạc nhiên, vội vàng đứng dậy, triều Thuỷ Mặc Miễn liền ôm quyền (nghi thức chào hỏi – cúi người hai tay nắm lại), "Mặc Miễn huynh, không biết ngọn gió nào đưa ngươi tới đây?"

    Thuỷ Mặc Miễn cũng không nghĩ đến đem toàn bộ oán giận rút hết lên đầu ông bạn già này, thở hổn hển hai hơi dài liền nói: "Ngươi trước tiên sử lý chuyện của ngươi đi, ta đi đến thư phòng chờ ngươi."

    Vân Thiên Trượng vuốt râu cười một tiếng, "Cũng không phải có chuyện trọng sự gì, mới vừa rồi chỉ là dặn dò tình hình của việc thí luyện gia tộc, Mặc Miễn huynh ngươi tới rất đúng lúc, hội nghị cũng mới về kết thúc. Đi, Mặc Miễn huynh, chúng ta đến thư phòng nói chuyện." Dứt lời, liền hướng mấy hậu bối phất tay, "Thí luyện gia tộc là một chuyện không được qua loa, nhớ rõ những lời ta nói vừa rồi, các ngươi đều lui hết đi."

    Mọi người cúi đầu hành lễ, lần lượt rời khỏi đại sảnh.

    Thủy Mặc Miễn đột nhiên nghĩ đến cái gì, đôi mắt khôn khéo lập tức hướng tới hậu hối Vân gia mà nhìn.

    Những người này vừa mới tản ra, hơn nữa hắn muốn tìm người thật sự xuất chúng, cho nên Thủy Mặc Miễn liếc mắt một cái liền đem người nọ tìm được rồi.

    "Vân tiểu tử, ngươi cùng lão phư lưu lại!" Thuỷ Mặc Miễn hướng về phía hậu bối Vân gia nói một tiếng.

    Bị nói rõ nam tử một thân trường bào xanh lá, dáng người cao ráo, dung mạo thanh tuấn, khí độ bất phàm, mặc kệ tướng mạo vẫn là khí chất đều cực kỳ đáng chú ý. Người này đúng là hậu bối tài năng nhất của Vân gia, cùng Thuỷ Ngâm Sương cũng tương xứng "Vân Thuỷ song tài" đích tử của Vân gia --- Vân Phi Dật.

    "Thủy gia gia, ngài tìm ta?" Vân Phi Dật triều Thủy Mặc Miễn cung kính mà hành lễ, nho nhã mà ôn hòa.

    Thủy Mặc Miễn liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói nhiều lời, nhưng thật ra Thuỷ Mặc Miễn bên cạnh Thuỷ Ngâm Thiền lộ ra một bộ dạng suy tư gì đó.

    Vân Phi Dật nói nói một mình, cũng không cảm thấy xấu hổ, từa hồ loại chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần nên cũng không trách. Mà khi tầm mắt hắn vô tình xẹt qua nữ tử phía sau Thuỷ Mặc Miễn, gương mặt không biến đổi từ trước đến này bổng dưng biến sắc, "Vị này còn không phải là --"

    Lời nói đến một nửa đột nhiên im bặt.

    Thuỷ Ngâm Thiền đúng lúc nhìn hắn một cái chính diện, thẳng thắn xem thân thể hắn, trong lòng không cầm được có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.

    Tiểu dạng nhi, ngày đó ngươi ban đêm xông vào Thuỷ phủ vừa vặn bị ta bắt được, không nghĩ nói đợi chút ngươi lại ngoan ngoãn nghe lời ta.

    "Vị này chính là ngươi Thiền Nhi muội muội." Thủy Mặc Miễn tiếp lời nữa câu sau của Vân Phi Dật.

    Vân Phi Dật nghe vậy, hai mắt trợn trắng, trên mặt khó nén vẻ khiếp sợ. Nếu nhớ không lầm nói, ngày hắn lẻn vào Thuỷ phủ gặp được cái "Tiện thiếp" kia chính là Thủy Ngâm Thiền?

    "Thiền Nhi muội muội như thế nào lại biến thành bộ dáng này, trên mặt nàng vết thương rõ ràng thực là!"

    "Còn không phải bởi vì ngươi tên tiểu tử thúi này!" Thủy Mặc Miễn phẫn nộ mà chen vào lời hắn nói.

    Vân Thiện Trượng cảm thấy chuyện này tựa hồ có chút.. khó tin, kết quả là, hắn không nói hai lời, lập tức mang theo mấy người Thuỷ Mặc Miễn đi đến thư phòng.

    "Lão Thuỷ, đã xảy ra chuyện đại sự gì, vừa rồi khiến ngươi tức giận đến như vậy?" Chờ bước vào cửa thư phòng, Vân Thiên Trượng mở miệng liền hỏi.

    "Ngươi tự đi mà hỏi nhi tử bảo bối của ngươi đi!" Thuỷ Mặc Miễn mông vừa đặt trên ghế, giận chỉ vào Vân Pho Dật.

    Thuỷ Ngâm Thiền cứ đứng cạnh bên người Thuỷ Mặc Miễn, không nói một lời.

    Vân Thiên Trượng nhìn tổn tử của lão Thuỷ, rồi nhìn lại chính tôn tử bảo bối của mình, bởi vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể giả vờ tức giận, quở mắng: "Dật nhi, ngươi rốt cuộc làm chuyện gì, làm cho Thuỷ gia gia bực tức như vậy? Còn không mau tới tạ lỗi!"

    "Ta.. Ta.." Vân Phi Dật uỷ khuất đứng tại chỗ nói.

    Ai có thể biết, hắn đi Thuỷ gia làm khách, đã bị người ta tính kế cùng Thuỷ Ngâm Thiền chung chăn gối! Hắn tìm ai mà nói lý đây? Rõ ràng hắn mới là người bị hại!

    Bất quá, lúc ấy ngăn cản kịp thời, hắn còn chưa kịp phát sinh chuyện gì đó. Vân Phi Dật nghĩ như thế đến.

    Lúc đầu hắn cũng tưởng Thuỷ Ngâm Thiền tính kế hắn, cho nên cố ý lẻn vào Thuỷ phủ muốn đi tìm Thuỷ Ngâm Thiền tính sổ, nhưng sau nghĩ lại, vị Lục tiểu thư này của Thuỷ gia tính cách nhát gan nhút nhát, thật sự không giống như là loại người có thể làm ra loại chuyện như vậy. Huống chi, nàng đến huyền khí cũng không có, làm sao dễ dàng tính kế hắn?

    "Gia gia, ta thật không có làm cái gì, chính là.." Vân Phi Dật nói ngắn gọn, đem ngày đó việc nói ra.

    Vân Thiên Trượng sau khi nghe xong, cái mặt già đếu biến sắc.

    "Cái đồ hỗn trướng này, còn không mau quỳ xuống!" Vân Thiên Trượng lần này là thật sự nổi giận. Mặc kệ sự tình thành hay không thành, cũng mặc kệ Dật Nhi có bị người khác tính kế hay không, nay thanh danh nha đầu Thuỷ Ngâm Thiền đều bị tôn nhi huỷ hoại!

    Vân Phi Dật dứt khoác, thân mình thắng thắn mà quỳ xuống, ngay cả khi bị phạt thần thái vẫn rất thư thái nho nhã.

    "Gia gia, xin ngài bớt giận."

    Vân Thiên Dật hung hăng liếc mắt trừng hắn một cái, triều mình về phía ông bạn già thở dài: "Lão Thuỷ, ngươi xem muốn làm gì thì làm đi, chuyện này Dật Nhi xác thật có trách nhiệm rất lớn, dù ngươi cứ đánh gãy chân hắn, ta tuyệt đối không nói một lời!"

    Vân Phi Dật nghe vậy, chỉ là hơi hơi hạ mi, vẫn chưa nói một từ.

    Thủy Mặc Miễn hừ nhẹ một tiếng, tính ra ông bạn già này cũng thức thời.

    "Lão Vân, không phải ta ăn ở thất đứt mà lại đi ăn vạ tôn nhi nhà ngươi, chỉ là.. Ai!"

    Thuỷ Mặc Miễn than mạnh một tiếng, đem "Vẻ mặt ủy khuất" kéo Thuỷ Ngâm Thiền đến trước mặt, chỉ vào bụng nàng, căm giận nói: "Lão Vân ngươi tự mà xem, tôn nhi nhà ngươi đem Thiền nha đầu nhà ta làm cho bụng lớn rồi! Thiền nha đầu nàng ta chỉ mới có mười bốn tuổi thôi! Nàng ta vẫn chỉ là một tiểu hài tử!"

    Bởi vì Ngân Xuyên đại lục xem Huyền võ vi tôn, lấy tu luyện Huyền võ làm chủ đạo, những chuyện khác chỉ là thứ yếu, trừ một số cấp thấp Huyền giả thì mười bốn tuổi mới sớm phối hôn, bình thường Huyền giả đều là nữ mười tám tuổi, nam hai mươi trở lên mới thành hôn. Cho nên, Thuỷ Mặc Miễn mới tức giận thành như vậy.

    Lời này vừa nói ra, chung quang một mảng tĩnh mịch.

    Vân Thiên Trượng miệng há to, lão trừng to mắt đến nỗi hai con ngươi đều muốn rớt ra ngoài, biểu tình khóc không được cười cũng không xong.

    Vân Phi Dật còn lại là vẻ mặt khiếp sợ, một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bụng của Thuỷ Ngâm Thiền.

    Như thế nào mà? Nàng bụng.. Tại sao lại như vậy?

    Lúc này, Thủy Mặc Miễn đảo mắt trận định một cái. Hắn chậm rì mà uống hai hốp trà, thanh giọng nói: "Lão Vân à, ngươi nói chuyện này phải làm như thế nào đây, ngươi nói xem, còn có thể làm sao bây giờ?"

    "A ha, a ha ha ha.. Lão Thủy ngươi sao không nói sớm a? Việc này không khó, ta nhất định làm Dật Nhi kiệu tám người đi cưới Thiền nha đầu nha, ha ha ha.. Nàng trong bụng đang mang thai chắt trai nhi của Vân gia a!"

    Thủy Ngâm Thiền khóe miệng vừa kéo, Vân gia lão nhân này thật là kỳ quái, hắn đây là.. Cao hứng?
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...