[Edit] Nghịch Thiên Cuồng Phi: Vương Gia Cấm Dục Thật Quyến Rũ - Vi Nhĩ Xuyên Cao Cân Hài

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lam Y Vũ, 25 Tháng mười 2020.

  1. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    [​IMG]

    Tên: Nghịch Thiên Cuồng Phi: Vương Gia Cấm Dục Thật Quyến Rũ

    Tác giả: Vi Nhĩ Xuyên Cao Cân Hài

    Editor: Lam Y Vũ

    Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, Trọng sinh, Huyền huyễn, Nữ cường, Nam cường, Sủng

    Nguồn convert: Wikidich

    Tình trạng: Đang ra

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Lam Y Vũ


    Văn án:

    Chết ngay ngày tận thế, một lần trọng sinh, có được huyết mạch thiên phú chí tôn, nghịch thiên thực lực, làm mưa làm gió, một tay che trời, thế nhân quỳ phục. Chỉ là, vương gia này, thật quyến rũ a!

    Lần đầu tiên trên giường quay cuồng, hắn bình tĩnh mặc y phục: "Thân trúng mị độc."

    Lần thứ hai trên giường quay cuồng, hắn bình tĩnh đứng dậy: "Rượu sau loạn tính."

    Lần thứ ba hắn vừa muốn cởi y phục, liền bị nàng đè trên giường: "Vương gia, lại tìm đại một cái cớ, ta liền thiến chàng."

    Hắn quay người đem nàng đè dưới thân: "Lấy tâm là sính, thân là lễ, cưới nàng làm vợ, một đời tuyệt sủng, có viên phòng không?"


    Mục lục:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 1: Mỹ nam như thần không thể khinh nhờn

    Chương 2: Mỹ nam, mượn thân thể của ngươi một chút

    Chương 3: Lực lượng thực mạnh

    Chương 4: Vạch trần tra nam tiện nữ (1)

    Chương 5: Vạch trần tra nam tiện nữ (2)

    Chương 6: Vạch trần tra nam tiện nữ (3)

    Chương 7: Vạch trần tra nam tiện nữ (4)

    Chương 8: Vạch trần tra nam tiện nữ (5)


    Chương 9: Vạch trần tra nam tiện nữ (6)

    Chương 10: Vạch trần tra nam tiện nữ (7)

    Chương 11: Vạch trần tra nam tiện nữ (8)

    Chương 12: Vạch trần tra nam tiện nữ (9)

    Chương 13: Vạch trần tra nam tiện nữ (10)


    Chương 14: Nam nhân bị nàng đè lên sân khấu

    Chương 15: Không phải quốc sư, là Ngự Vương

    Chương 16: Ai mới là người bị nàng đè


    Chương 17: Đều giống nhau, thế giới thứ ba

    Chương 18: Hôn sự của Ngự Vương và Diệp Bất Ngôn

    Chương 19: Thẩm Tri Hàn cùng Diệp Bất Ngôn đánh nhau (1)

    Chương 20: Thẩm Tri Hàn cùng Diệp Bất Ngôn đánh nhau (2)

    Chương 21: Thẩm Tri Hàn cùng Diệp Bất Ngôn đánh nhau (3)

    Chương 22: Thẩm Tri Hàn cùng Diệp Bất Ngôn đánh nhau (4)

    Chương 23: Xữ nữ hoa (1)

    Chương 24: Xữ nữ hoa (2)

    Chương 25: Xữ nữ hoa (3)

    Chương 26: Xữ nữ hoa (4)

    Chương 27: Tranh đoạt huyết mạch thiên phú chí tôn (1)

    Chương 28: Tranh đoạt huyết mạch thiên phú chí tôn (2)

    Chương 29: Tranh đoạt huyết mạch thiên phú chí tôn (3)


    Chương 30: Tranh đoạt huyết mạch thiên phú chí tôn (4)

    Chương 31: Chân tướng

    Chương 32: Cẩn thận sau này bị vả mặt


    Chương 33: Là giải dược trời sinh của hắn

    Chương 34: Vương bát đản Thẩm Tri Hàn

    Chương 35: Tuyệt thế mỹ nhân

    Chương 36: Phải làm nữ vương nghịch tập

    Chương 37: Thế giới hắn để lại cho ngươi

    Chương 38: Quế di nương li miêu hoán thái tử

    Chương 39: Châm ngoài ly gián (1)

    Chương 40: Châm ngoài ly gián (2)

    Chương 41: Châm ngoài ly gián (3)

    Chương 42: Châm ngoài ly gián (4)

    Chương 43: Thức tỉnh huyết mạch thiên phú chí tôn

    Chương 44: Diệp Bất Ngôn đặc thù

    Chương 45: Ta tuyệt đối không thể phản bội ngài Chương 46: Ta phải làm Ngự Vương phi

    Chương 47: Thiên tài tu luyện

    Chương 48: Làm sự tình a (1)

    Chương 49: Làm sự tình a (2)


    Chương 50: Làm sự tình a (3)

    Chương 51: Bằng chứng nàng phạm tội

    Chương 52: Diệp Bất Ngôn bị bắt đi

    Chương 53: Gặp lại Ngự Vương Thẩm Tri Hàn

    Chương 54: Vương gia thật quyến rũ
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười một 2020
  2. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 1: Mỹ nam như thần không thể khinh nhờn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tinh Nguyệt đại lục, Bạch Lăng quốc.

    Gió lạnh của buổi đêm hè nhẹ thổi qua, ẩn ẩn mang theo tiếng thét thê lương chói tai, giống như lệ quỷ gầm rú, mà ở trong Lãnh cung lạnh lẽo này, thì cơn gió càng trở nên lạnh lẽo.

    Dưới ánh trăng, trên mặt đất có một nữ tử mặc hồng y đang nằm, lộ ra nửa khuôn mặt đã bị máu tươi nhuộm dần, dưới những cơn gió lạnh lẽo trong Lãnh cung, nàng phảng phất như là một con lệ quỷ lấy mạng.

    Trên mặt đất nữ tử hơi giật đầu ngón tay, mở hai mắt nặng nề, nhìn sao trời rực rỡ, trố mắt: "Ta không phải đã chết rồi sao?"

    Nàng nhớ rõ hôm nay là ngày cuối cùng của thế kỷ 22, linh hồn của nàng đột nhiên rời khỏi thân thể, trơ mắt nhìn thời gian yên lặng trôi qua, nhìn tất cả mọi người dần dần lâm vào hôn mê, thế giới bị bóng tối bao trùm, sau đó linh hồn của nàng bị hút vào một cái lốc xoáy.

    Còn chưa kịp nghĩ kỹ, liền cảm thấy cả người nóng lên, tựa như thân thể của nàng bị tinh hỏa liệu nguyên thiêu đốt, đầu đau đến mức như muốn nứt ra, trong óc nàng hiện lên một vài hình ảnh, cùng với đó là thân thể như tản ra oán niệm.

    "Ngôn Nhi, con phải giấu chuyện huyết mạch thiên phú chí tôn, bằng không hai mẫu nữ chúng ta liền không còn đường sống nào." Diệp Bất Ngôn lúc năm tuổi không có tham gia khảo nghiệm thiên phú.

    "Ngôn Nhi, đừng trách nương nhẫn tâm, con còn chưa phát triển đã khuynh thành tuyệt mỹ như vật, sẽ là cái gai trong mắt của đại phu nhân, nương cũng là muốn tốt cho con." Diệp Bất Ngôn năm mười tuổi được xưng là đệ nhất mỹ nhân bị mẫu thân thân sinh hủy dung.

    "Ngôn Nhi, đưa huyết mạch thiên phú chí tôn cho đại tiểu thư, nàng là đại tiểu thư, cũng là tỷ tỷ của con, đây là chuyện con nên làm, dù sao con cũng không tu luyện." Diệp Bất Ngôn năm mười lăm tuổi, bị tước đoạt huyết mạch thiên phú chí tôn, truyền cho đại tiểu thư, mà nàng hoàn toàn trở thành một cái phế sài.

    Hồi ức đến nơi, nữ tử hồng y tức giận, ôm cái đầu như sắp bị xé thành hai nửa: "*, tàn nhẫn như vậy, đây là kế mẫu đi!"

    Đây thật sự là mẫu thân thân sinh sao? Kế mẫu cũng không ngoan độc bằng bà a!

    "Nếu không phải ngươi là người thứ nhất có được huyết mạch thiên phú chí tôn trong một trăm năm qua của Tinh Nguyệt đại lục, với bộ dáng này của ngươi, bổn vương nhìn một cái cũng cảm thấy đôi mắt bị bẩn."

    "Giả vờ thích ngươi, là chuyện ghê tởm nhất mà bổn vương đời này đã làm, bị ngươi thích, càng khiến bổn vương buồn nôn, ngươi cho rằng Hoàng Thượng thật sự thích ngươi sao? Hắn bất quá là vì huyết mạch thiên phú chí tôn của ngươi, mới muốn cưới ngươi làm Hoàng Hậu."

    "Cho ngươi ăn Mị Hoan độc, là để máu của ngươi cháy lên, sau đó lại lấy đi máu của ngươi, luyện thành Tẩy Tủy đan, thay đổi thiên phú; kỳ thật máu xử nữ của ngươi khi hai người kết hợp, hiệu quả sẽ càng tốt, chỉ là khi nghĩ đến phải chạm vào ngươi, bổn vương liền không cương lên được, ghê tởm!"

    * * *

    Đột nhiên ký ức dũng mãnh tiến vào, dung hợp với linh hồn của nàng, giúp nàng hoàn toàn hiểu rõ đầu đuôi, linh hồn hiện đại của nàng – dị năng đặc công, trọng sinh thành nhị tiểu thư con vợ lẽ của Diệp gia ở Bạch Lăng quốc – Diệp Bất Ngôn.

    Là phế sài được công nhận, cha không thương, nương không yêu, cuộc sống còn không bằng một nha hoàn, nhưng lại rất thân với hai tỷ muội của mình, hơn nữa cũng may mắn vì có thể yêu đương với Hiền Vương của Bạch Lăng quốc, hơn nữa, vào nửa tháng trước, Hoàng Thượng vì nghe được chuyện huyết mạch thiên phú chí tôn của nguyên chủ, cố ý truyền ra lời đồn đãi, vào buổi tối ngày sáu tháng sáu – ngày sinh thần của nàng, hạ chỉ cưới nàng làm hậu.

    Nàng được làm Hoàng Hậu, có được vinh dự dưới một người trên vạn người, tôn quý như thế, liền có người đứng ngồi không yên, muốn huỷ hoại nàng, đó là muội muội tốt của nàng cùng Hiền Vương.

    Hiền Vương lừa nguyên chủ nói hắn bị trúng Mị Hoan độc, nói với nàng nếu nam nữ không kết hợp, hắn liền sẽ chết, lại lừa gạt nàng, nếu hai người làm chuyện đó, vừa có thể cứu hắn, nàng cũng không cần phỉ gả cho Hoàng Thượng, vì thế cô nương ngốc nghếch này liền ăn Mị Hoan độc.

    Khi Hiền Vương tính cởi y phục để làm chuyện đó, muội muội của nguyên thân tiến vào, nói một vài câu, Hiền Vương liền đổi thành lấy máu của nàng, ở trước mặt nàng, làm chuyện đó với tam muội của nàng, nói nàng không có huyết mạch thiên phú chí tôn, là cái phế sài xấu nữ, chỉ xứng với thái giám, còn muốn để cho thái giám làm bẩn Diệp Bất Ngôn, huỷ đi thanh danh của nàng.

    Nguyên chủ không nghĩ đến mình sẽ bị vũ nhục như vậy, lại là do người thân nhất phản bội, tuyệt vọng ôm hận đâm đầu vào tường mà chết, mới không có một màn làm nhục này.

    Nguyên thân chết không nhắm mắt, đối với thể giới này là hận ý mãnh liệt, Hiền Vương nhìn thấy mà sởn tóc gáy, lại sợ sự tình bại lộ, nào còn nghĩ tới chuyện huỷ hoại thanh danh của nguyên chủ, vội vàng kêu thái giám đem nguyên chủ ném vào Lãnh cung, sau đó linh hồn của nàng trọng sinh tới.

    Diệp Bất Ngôn chậm rãi đứng lên: "Nhìn tuấn tú phong độ như vậy, hóa ra toàn là diễn."

    Sắp xếp lại mọi chuyện một lần nữa, linh hồn hoàn toàn dung hợp cùng thân thể này, cơn đau đầu tức khắc biến mất, nhưng lửa trong người lại đột nhiên cháy lên, tùy ý tán loạn, kêu gào.

    Sát!

    Mị Hoan độc không biến mất theo nguyên thân chết đi, ngược lại theo nàng sống dậy mà phát tác càng thêm mãnh liệt, như muốn thiêu đốt lý trí của nàng.

    Chẳng lẽ nàng vừa mới trọng sinh, lại phải chết sao?

    Tra nam tiện nữ còn không có xử lý, làm sao có thể chết được!

    "Phía đông nam, núi giả sau điện, có một Hàn Băng động trăm năm."

    Trong óc đột nhiên truyền ra một giọng nói, khiến Diệp Bất Ngôn cảnh giác nhìn bốn phía: "Ai?"

    Một chữ đơn giản, lại lạnh băng như tuyết, khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.

    Đợi một hồi lại không có tiếng trả lời nào, tựa hồ một câu vừa rồi kia là do nàng vì bị dục hỏa thiêu đốt mà sinh ra ảo giác, nhưng thân thể của nàng, lại đột nhiên tràn ngập lực lượng, thân mình uyển chuyển nhẹ nhàng rất nhiều.

    Hiện tượng quái dị cứ như ảo giác, nhưng Diệp Bất Ngôn lúc này lại không quan tâm được nhiều như vậy, nhẹ nhàng bước đi về phía Hàn Băng động.

    Một thân ảnh màu đỏ lảo đảo xẹt qua giữa không trung, theo khí lạnh tiến thẳng vào Hàn Băng động, hai tròng mắt dần nhuộm màu tình dục, khiến tầm mắt nàng mơ hồ, gần như cũng mất đi lý trí, chỉ còn một cái ý tưởng điên cuồng, đó chính là muốn một nam nhân!

    Mông lung nhìn thấy một vị nam tử bạch y ngồi xếp bằng trên giường băng, mặt nạ màu bạc, sợi tóc như mực, thân mình nhiễm sương trắng như một tòa băng được điêu khắc, là vị thần cao cao tại thượng, không thể khinh nhờn.
     
  3. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 2: Mỹ nam, mượn thân thể của ngươi một chút

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây là Hàn Băng động duy nhất của Bạch Lăng quốc, nhưng vẫn diệt không được dục hỏa trong cơ thể nàng, ngược lại khi nhìn thấy nam tử tôn quý, cấm dục như thế, dục hỏa thiêu đốt càng mạnh, hoàn toàn thiêu đốt tia lí trí cuối cùng của nàng.

    Diệp Bất Ngôn duỗi tay đẩy ngã nam tử, thanh âm khàn khàn: "Huynh đệ, mượn thân thể của ngươi một chút."

    Nàng trúng Mị Hoan độc, cần nam nhân làm giải dược, đây là điều hiển nhiên.

    Diệp Bất Ngôn cởi đai lưng màu đỏ bên hông xuống, phủ lên hai mắt nhắm chặt của hắn, đai lưng màu đỏ cùng mặt nạ màu bạc như là sự đối lập giữa thần và ma.

    Nàng cúi người nhẹ vỗ về thân thể lạnh băng của hắn, như tìm được sự mát mẻ làm dịu đi dục hỏa trong cơ thể nàng, khi đụng vào chỗ đó càng khiến nàng khát vọng nhiều hơn, ngón tay trắng nõn giống như đốt lửa, tiến thẳng xuống dưới..

    Y phục màu đỏ rơi xuống, nàng ngồi lên người hắn..

    Tiếng rên kiều mị cùng với tiếng thở dốc nặng nề theo gió mà bay.

    "Ân.." Xong việc, cả người thoải mái, Diệp Bất Ngôn xụi lơ dựa vào người của nam tử, ngước mắt nhìn mặt nạ màu bạc không có bất luận hoa văn gì của nam tử, phía dưới là cánh mũi cao thẳng cao thẳng, đôi môi mỏng nhuận, là môi hình hoàn mỹ nhất, khuôn mặt dưới cái mặt nạ kia chắc là sẽ không xấu đi?

    Nghĩ vậy, Diệp Bất Ngôn thật muốn thấy khuôn mặt dưới cái mặt nạ kia, dù gì cũng là người nam nhân đầu tiên của nàng trong hai kiếp của nàng, dù sao cũng nên biết trông như thế nào đi?

    Diệp Bất Ngôn liền duỗi tay hướng tới mặt nạ, mới vừa đụng tới mặt nạ lạnh lẽo, liền cảm thấy trên người hắn như tản mát ra sát khí nùng liệt, phảng phất như muốn đem nàng mạt sát.

    Sát khí nồng đậm khiến cho Diệp Bất Ngôn chấn động, nhanh chóng điểm huyệt ở trên người nam tử, sau đó đứng dậy, mặc quần áo, làm rất liền mạch lưu loát.

    Sát khí mãnh liệt như thế, tuyệt đối không phải người bình thường, vẫn là nên trốn thật nhanh, rốt cuộc làm hái hoa tặc chính là phạm pháp!

    Xoay người tính đi, ánh mắt vô tình lướt qua đồ vật trên y phục, hai tròng mắt sáng ngời: "Long Hồn ngọc?"

    Đó là nửa khối hắc ngọc, trên mặt điêu khắc nửa con rồng, sinh động như thật, giống như chân long bám vào.

    Mẹ ở hiện đại nói cho nàng, từ khi nàng được sinh ra, miếng ngọc này liền không rời thân, nếu không phải khóc thét không ngừng thì cũng là sinh bệnh, nhưng một khi có ngọc trong người thì liền ngoan ngoãn, không bệnh tật, không tai ương, tương đương với bùa hộ mệnh của nàng.

    Nàng nhớ rõ khi thế kỷ 22 lâm vào bóng tối, ánh sáng duy nhất chính là từ Long Hồn ngọc phát ra, linh hồn của nàng tựa hồ như bị hút đến một cái lốc xoáy, sau đó liền trọng sinh ở thế giới này.

    Quả nhiên là bùa hộ mệnh của nàng, cường đại như thế, tuyệt không thể vứt đi.

    Khom lưng nhặt lên Long Hồn ngọc, ánh mắt liếc đến nam tử trơn bóng, vừa thấy vai rộng eo thon, ngực rắn chắc, bụng nhỏ không có một chút thịt thừa nào, chân dài thẳng tắp như trúc.

    Xấu hổ!

    Diệp Bất Ngôn trực tiếp cầm lấy y phục bị nàng xé rách, ánh mắt liếc đến một điểm đỏ thắm trên y phục của hắn, tựa như đóa hồng mai nở rộ, khuôn mặt nhỏ không khỏi đỏ lên, vội vàng lấy y phục che lại, móng vuốt nhỏ thuận tay sờ soạng khuôn ngực rắn chắc một phen.

    "Huynh đệ, ta rất vừa lòng, không cần tự ti." Nói xong, Diệp Bất Ngôn cầm lấy Long Hồn ngọc, không dám lưu lại, bởi vì sát khí trên người nam tử đã càng thêm mãnh liệt, phảng phất chỉ dựa vào sát khí, liền có thể đem nàng giết chết.
     
  4. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 3: Lực lượng thực mạnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Bất Ngôn mới vừa đi được một khắc, nam tử trên giường băng liền được giải khai huyệt đạo, giơ tay kéo xuống đai lưng đang trùm lên đôi mắt, gắt gao nắm ở trong tay, trong con ngươi sáng như ánh trăng là sát khí tùy ý!

    Tiến vào Hàn Băng động trăm năm mà hắn dùng để áp chế Thiên Âm hỏa trong cơ thể, lúc không thể phân thần, không thể vận công, lại làm ra việc tà ác như thế, cướp đi lần đầu của hắn!

    Rất tốt!

    Hắn sẽ dùng tất cả lực lượng, tìm được nàng, sau đó tìm người thỏa mãn cơ khát của nàng! Làm nàng chết trong sự sỉ nhục!

    Diệp Bất Ngôn chưa đi được bao xa, liền nghe được một tiếng ầm vang, xoay người nhìn lại, lại nghênh đón lực lượng cường đại đủ để vặn vẹo hư không, ẩn ẩn mang theo sát khí quen thuộc, khiến nàng chấn động, cất bước chạy.

    Mà Hàn Băng động vừa rồi, lúc này đã bị san thành bình địa!

    "Hô!"

    Diệp Bất Ngôn giơ tay lau mồ hôi trên mặt: "Lực lượng thật mạnh!"

    Đây là lực lượng của Huyền Linh sư sao?

    Thật mạnh!

    May mắn nàng chạy trốn nhanh, bằng không nàng hiện tại đến tro cốt cũng không còn.

    Trước tiên mặc kệ cái này đã, nhanh trở lại cung yến trước, không biết khi biết nàng còn sống trở về, tra nam tiện nữ sẽ có biểu tình gì, đại khái cho rằng là gặp quỷ đi?

    Nếu không phải sợ rằng nếu không ở đó, bọn họ sẽ úp lên đầu nàng cái tội gì, nàng cũng thật muốn buổi tối đi tìm bọn họ tâm sự chuyện quỷ sinh.

    "Nhị tiểu thư."

    "Diệp cô nương."

    Ngự lâm quân cùng cung nữ thái giám, cùng với hạ nhân của Diệp gia, đều sôi nổi đi khắp hoàng cung tìm Diệp Bất Ngôn, đây là do Hoàng Thượng hạ mệnh lệnh, tìm không được người, liền khiến cho bọn họ chôn cùng!

    Mới vừa vào Lãnh cung, Diệp Bất Ngôn liền nghe được tiếng la, ngẩng đầu nhìn lại, là đám người Ngự lâm quân đang tìm kiếm nàng, trên mặt rất sốt ruột, cách chỗ nàng cũng không phải rất xa, nhìn sơ qua thì chắc là hoàng đế phái người tới tìm nàng, dù sao hắn vẫn còn muốn huyết mạch thiên phú chí tôn trên từ người nàng.

    "Ta ở chỗ này."

    Nghe được thanh âm, có người nhìn qua..

    "Quỷ a!"

    Một tiếng thét chói tai vang lên, người nhát gan thì trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh, gan lớn một chút thì hai chân cũng nhũn ra, chỉ có Ngự lâm quân đã tu luyện huyền linh, thì khá trấn định, đi tới để nhìn rõ.

    Chỉ thấy ngay cánh cửa Lãnh cung, có một nữ tử hồng y đang đứng dựa vào tường, tóc hơi ướt, rối tung, nửa khuôn mặt nhiễm máu tươi, cộng thêm thanh âm khàn khàn âm trầm vừa rồi, tựa như lệ quỷ lấy mạng.

    Nhìn thấy vết sẹo lớn do bỏng trên mặt nàng, liền đồng thanh hô: "Diệp tiểu thư."

    Diệp Bất Ngôn ừ nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn lại chính mình, sờ sờ khuôn mặt mình, xác thật rất giống quỷ, bây giờ nếu đi tìm tra nam, nói không chừng nàng vừa xuất hiện, liền có thể dọa hắn sợ tới mức cả đời này cũng không cương lên được.

    "Ngài đây bị làm sao vậy? Là đầu bị đập vào tường sao? Hoàng Thượng rất lo lắng cho ngài, ngài nên nhanh chóng về điện đi." Người đi đầu biết, đây chính là Hoàng Hậu tương lai, đương nhiên không thể chậm trễ.

    "Trước mang ta đi rửa mặt chải đầu một chút đã, miễn cho Hoàng Thượng sợ hãi." Diệp Bất Ngôn vuốt sợi tóc dán đang trên mặt ra sau.

    Hàn Băng động ở sau núi giả lúc nãy là địa bàn của quốc sư, nghe nói quốc sư là Huyền linh sư thuộc tính băng, tòa Hàn Băng động kia là nơi hắn tu luyện.

    Cho nên, nàng đã đè quốc sư chí cao vô thượng rồi?

    Ngẫm lại sát khí vừa rồi, lại nghĩ đến dung nhan xấu xí của mình hiện tại, nếu như bị quốc sư biết người đè hắn là nàng, vậy nàng khẳng định phải chết không thể nghi ngờ.

    Cho nên nàng không thể bại lộ chính mình, nàng còn muốn cái mạng nhỏ này đâu.

    Bất quá nghe nói quốc sư là người đứng đầu tứ đại mỹ nam của Tinh Nguyệt đại lục, lại có thân phận tôn quý như vậy, có thể ngủ một lần, nàng cũng không thiệt!
     
  5. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 4: Vạch trần tra nam tiện nữ (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đúng rồi, trước khoan nói đã tìm được ta, để cho Hoàng Thượng một kinh hỉ đi."

    Nàng thật muốn nhìn, dưới tình huống cho rằng nàng đã chết, tra nam tiện nữ nói như thế nào về cái chết của nàng, úp lên đầu nàng một tội lỗi lớn gì đó, huỷ hoại thanh danh của nàng?

    Cho nên đột kích mới vui, đánh cho bọn họ trở tay không kịp.

    Trong cung yến lúc này, không khí nặng nề như có cự thạch áp xuống, ai cũng không dám thở to một hơi, tất cả gần như ngừng thở, khi thật sự không nhịn được, mới nhẹ nhàng hô hấp.

    Hoàng đế của Bạch Lăng quốc – Thẩm Vân Dật – đang ngồi trên long ỷ, khuôn mặt tuấn tú, hai mắt sắc bén như ưng, lướt qua khách khứa phía dưới, khi nhìn Hiền Vương quần áo không chỉnh tề đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.

    "Diệp Bất Ngôn đâu?" Thẩm Vân Dật lạnh giọng hỏi, không quan tâm chút nào đến quần áo không chỉnh tề của Hiền Vương.

    Hắn muốn cưới Diệp Bất Ngôn vẫn luôn thích Hiền Vương, mà ở đêm nay, khi hắn tính toán chính thức ban chỉ, Diệp Bất Ngôn cùng Hiền Vương đồng thời mất tích, ai biết Hiền Vương có phải có cùng ý nghĩ với hăn hay không.

    Lúc này nhìn Hiền Vương quần áo bất chỉnh như vậy, chỉ sợ đã sớm đắc thủ, nhưng mà tại sao Diệp Liễu Tĩnh bên người hắn cũng quần áo bất chỉnh?

    Hiền Vương Thẩm Ngạn quỳ trên mặt đất, cúi đầu: "Thần đệ đã làm chuyện có lỗi với Hoàng huynh, thỉnh Hoàng huynh giáng tội."

    "Hoàng Thượng, không liên quan đến Vương gia, là nhị tỷ.."

    "Tĩnh Nhi!" Thẩm Ngạn trầm giọng xuống chặt đứt lời nói của Diệp Liễu Tĩnh.

    Diệp Liễu Tĩnh nhìn thoáng qua Thẩm Ngạn, hiên ngang lẫm liệt nói: "Tuy rằng nàng là nhị tỷ của ta, nhưng mà ta không thể để Vương gia chịu oan uổng này, đây không chỉ là mặt mũi của ngài, còn liên quan đến mặt mũi của Hoàng Thượng, của toàn bộ hoàng gia, cho nên lúc này, ta muốn đại nghĩa diệt thân."

    Diệp Bất Ngôn vừa thay xong y phục đi qua, đúng lúc nghe được lời này, không khỏi nhướng mày, ngăn lại thái giám đang muốn thông báo, nơi này trò hay chỉ mới vừa được lên sân khấu, vậy trước để cho bọn họ diễn xong đã.

    Nàng thật muốn nhìn, tra nam tiện nữ này, sẽ gắn cho nàng cái tộ gì, sau đó nàng lại đi ra, đánh cho bọn họ trở tay không kịp.

    Thẩm Vân Dật lúc này không có tâm tình quan tâm những chuyện này, hắn một lòng chỉ lo cho Diệp Bất Ngôn: "Trẫm hiện tại không muốn nghe những chuyện này, trẫm chỉ muốn biết, Bất Ngôn đang ở đâu? Nếu nàng gặp chuyện gì, ngươi cũng đừng nghĩ đến việc còn sống."

    Lời này không chỉ nói với Diệp Liễu Tĩnh, mà còn nói cho Thẩm Ngạn nghe.

    Một nam nhân tốt thâm tình như vậy, đã vậy còn là hoàng đế, khiến tiểu thư quan gia ở đây hâm mộ không thôi, nhưng lại rất ghen ghét, một cái phế sài xấu nữ, dựa vào cái gì được Hoàng Thượng ưu ái? Dựa vào cái gì làm Hoàng Hậu?

    Sau khi ghen ghét, lại chờ mong, mong rằng Diệp Bất Ngôn đã xảy ra chuyện.

    Còn Diệp Bất Ngôn chỉ nhẹ nhướng mày, nếu không phải nàng có huyết mạch thiên phú chí tôn, hoàng đế có thể si tình như vậy?

    Thật không hổ là huynh đệ cùng cha cùng mẹ, không biết xấu hổ y nhau!

    Diệp Liễu Tĩnh bị dọa đến mức run run thân mình, nhưng thực nhanh đã trấn định lại, làm ra vẽ sợ tới mức muốn khóc, nhưng vẫn kiên cường: "Chuyện thần nữ muốn nói là nhị tỷ, nàng đã cô phụ tình ý của Hoàng Thượng ngài, còn thương tổn Vương gia, hại ta.."

    Lời còn chưa nói xong, liền nghe thấy thanh âm cái ly rơi xuống đất vỡ nát, ngay sau đó là hoàng đế không kiên nhẫn rống giận: "Trẫm không muốn nghe lời vô nghĩa, trẫm chỉ muốn biết nàng đang ở đâu, nàng có an toàn hay không!"

    Lúc này, Diệp Liễu Tĩnh đã sợ tới mức đầu liên tục đập xuống đất, run run thân mình, nhưng ngoài miệng lại nhanh nhẹn nói: "Là nhị tỷ hạ Mị Hoan độc cho Vương gia, Vương gia tuy trúng độc, nhưng vẫn là niệm tình huynh đệ với Hoàng Thượng, không phát sinh quan hệ với nhị tỷ, nhưng nhị tỷ lấy chết tương bức, cắt cổ tay đâm đầu vào tường, Vương gia vẫn thà chết không từ, lệnh cho cung nữ đưa nàng đến Thái Y Viện giải độc, sau lại chính là thần nữ cùng Vương gia.."
     
  6. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 5: Vạch trần tra nam tiện nữ (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Liễu Tĩnh nói rất nhanh, nhưng toàn là những câu nói thẳng ra những chuyện Diệp Bất Ngôn đã làm, rơi vào trong tai khách khứa ở đây rất rõ ràng, tức khắc như một hòn đá ném vào mặt hồ, làm cả mặt hồ dậy sống.

    "Diệp Bất Ngôn thích Hiền Vương đã lâu, ba ngày vài lần kéo tay áo Hiền Vương tay áo ngay bên đường."

    "Ngay cả khi có lời đồn đãi rằng Hoàng Thượng muốn cưới nàng, nàng cũng không có nửa điểm thu liễm, ngược lại càng thêm làm càn, quấn lấy Hiền Vương, quả thực chính là dâm nữ."

    "Hiền Vương vẫn luôn không để ý tới nàng, nhưng bởi vì nàng là một phế sài, không so đo với nàng quá nhiều, không nghĩ tới lần này lại dám dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy, vậy thì có gì khác với nữ tử thanh lâu? Không, thanh lâu nữ tử còn sạch sẽ hơn nàng nhiều, ít nhất sẽ không muốn lập đền thờ."

    * * *

    Không biết là ai nhỏ giọng nói một câu, liền có người nhịn không được nghị luận sôi nổi.

    Diệp Bất Ngôn nghe thế, nhướng mày, chính gia hỏa này khiến nàng ăn Mị Hoan độc, vậy mà lại để nàng gánh cái tội danh này, ngay cả vết thương do trích máu của nàng, vết thương đâm đầu vào tường, tất cả đều đẩy lên người mình, như vậy cho dù tìm được thi thể, cũng không liên quan gì đến bọn họ!

    Hơn nữa nguyên chủ đã chết, còn phải huỷ hoại thanh danh của nàng như vậy, khiến cho nguyên chủ chết cũng không yên, chết rồi còn phải bị thế nhân thóa mạ.

    Cũng đủ không biết xấu hổ!

    Đủ tra! Đủ tàn nhẫn!

    "Câm miệng!" Thẩm Vân Dật trầm giọng xuống chặt đứt thanh âm nghị luận, trầm mặt xuống nhìn Diệp Liễu Tĩnh: "Lời nói của một bên, trẫm không tin, trẫm tin tưởng Bất Ngôn, đợi đến khi chân tướng được điều tra rõ, nếu sai trẫm tuyệt đối sẽ không tha ngươi!"

    "Xác thật là nhị tỷ tỷ hạ Mị Hoan độc cho Vương gia, nói chướng mắt Hoàng Thượng, thà gả cho thái giám, cũng không muốn làm Hoàng Hậu.." Diệp Liễu Tĩnh tựa hồ không biết Thẩm Vân Dật lửa giận càng ngày càng lớn, nói càng ngày càng quá mức.

    Phanh!

    Thẩm Vân Dật một chưởng vỗ lên bàn, cái bàn được làm bằng gỗ đặc biệt kia nháy mắt liền biến thành nhiều mảnh nhỏ.

    "Diệp Liễu Tĩnh, ngươi câm miệng cho trẫm, trẫm chỉ muốn biết nàng ở đâu!" Hắn không muốn nghe những chuyện này, hắn chỉ muốn hôm nay phong Diệp Bất Ngôn làm hậu, kết hợp cùng nàng, đạt được huyết mạch thiên phú chí tôn của nàng!

    Trời mới biết hắn chờ đợi ngày này bao lâu rồi? Nếu bỏ lỡ, hắn đời này liền không còn cơ hội nào nữa!

    "Thần nữ không biết nhị tỷ ở đâu, nhưng những lời nói của thần nữ đều là thật, cha mẹ, đại tỷ cùng với di nương đều có thể chứng minh những lời thần nữ nói là thật, thỉnh Hoàng Thượng minh giám."

    Phụ thân Diệp Bất Ngôn –Diệp Húc cùng thê tử, tiểu thiếp đứng dậy, cung kính nói: "Ngôn Nhi không biết lựa lời mà nói, là do thần quản giáo không nghiêm, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt thần, không cần trách cứ Ngôn Nhi."

    Đại tỷ của Diệp Bất Ngôn – Diệp Liễu Uyển thong thả ung dung đứng dậy, thanh âm nhu nhu, thực che chở: "Nhị muội tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nói chuyện không suy nghĩ, tất cả tội danh, thần nữ nguyện gánh vác, thỉnh Hoàng Thượng không cần liên lụy đến người nhà thần nữ."

    Nghe được những lời nói này, Diệp Bất Ngôn nhướng mày nhìn mấy người bên trong, tuy rằng từng chữ đều là bảo hộ nàng, nhưng trên thực tế lại là cam chịu lời nói của Diệp Liễu Tĩnh, thừa nhận tội lỗi của nàng.

    Vậy cho dù nguyên thân không chết cũng bị những người này áp chết!

    Muốn đổ tội lên đầu nàng? Vậy giờ liền xem nàng làm thế nào để lật ngược tình thế, đánh mặt bọn họ!

    Đang muốn đi ra tới, một cái thái giám lảo đảo đi vào được, bộ dáng mười phần khẩn cấp, tiến vào liền quỳ, thậm chí không có thỉnh an: "Hoàng Thượng, không tốt, Diệp nhị cô nương giống như phát điên rồi, phi lễ mấy cái thái giám, cuối cùng bắt lấy một cái thái giám, đi về phía Lãnh cung, chỉ sợ.."

    "Chỉ sợ cái gì?" Diệp Bất Ngôn thoải mái hào phóng từ phía sau cửa đá hình vòm đi ra, mắt sáng như sao trời nhẹ lướt qua bọn họ.
     
  7. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 6: Vạch trần tra nam tiện nữ (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe được thanh âm thanh thúy dễ nghe, mọi người sôi nổi ngước mắt nhìn lại, lại nhìn thấy Diệp Bất Ngôn đi vào, cả người chấn động, rõ ràng cặp mắt đẹp kia không mang bất cứ uy lực gì, nhưng khiến người ta rùng mình trong lòng.

    Diệp Liễu Tĩnh ngẩng đầu nhìn Diệp Bất Ngôn thong thả ung dung xuất hiện, tức khắc liền không bình tĩnh nổi: "Diệp Bất Ngôn, ngươi sao có thể tại đây, ngươi không phải.."

    Lời nói còn chưa dứt, tay nàng liền bị cầm, nàng ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Ngạn, vội vàng câm miệng, lúc này mới ý thức được chính mình đã nói sai rồi.

    "Ta không có khả năng ở đây, vậy ta phải ở đâu?" Diệp Bất Ngôn đi đến trước mặt Diệp Liễu Tĩnh, cao cao tại thượng nhìn nàng.

    Diệp Liễu Tĩnh chỉ cảm thấy Diệp Bất Ngôn càng tới gần, uy áp đè lên người càng mạnh, cộng thêm ánh mắt miệt thị, tựa hồ như có thể nhìn thấu nàng, khiến nàng hoảng hốt lên, trên trán cũng bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.

    Thẩm Ngạn khẩn bắt lấy tay của Diệp Liễu Tĩnh, không cho nàng nói chuyện, không phải vì bảo hộ nàng, mà là không muốn để nàng nói lỡ lời một lần nữa.

    "Diệp Bất Ngôn, những việc ngươi làm đêm nay, bổn vương nể mặt của Tĩnh Nhi, không so đo cùng ngươi, nhưng vẫn phải đem tội của ngươi thông báo thiên hạ, là ngươi hạ Mị Hoan độc cho bổn vương! Đây là gương mặt thật của ngươi, ngươi là một nữ nhân dâm đãng, hạ tiện, ngươi không xứng gả cho bất kì kẻ nào!"

    Lời nói của Thẩm Ngạn khiến khách khứa đang an tĩnh lại rối loạn lên, ánh mắt nhìn Diệp Bất Ngôn, là các loại khinh bỉ cao cao tại thượng, cùng với các câu nói nhục nhã.

    "Ai cũng nói Diệp gia xuất hiện hai người đệ nhất, đại tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân cùng đệ nhất thiếu nữ thiên tài, nhị tiểu thư lại là đệ nhất xấu nữ cùng đệ nhất phế sài, thật là tuyệt."

    "Mọi người nói nữ nhân ở trên giường, sau khi tối lửa tắt đèn đều giống nhau, nhưng đối với loại người như Diệp Bất Ngôn, cho dù ta mù, ta cũng chướng mắt."

    "Khó trách Hiền Vương trúng Mị Hoan độc, thà chết cũng không ngủ với nàng, bởi vì quá xấu, mắt mù cũng đều chướng mắt nàng."

    Nghe thanh âm nghị luận, Diệp Bất Ngôn ngước mắt, đạm nhiên nhẹ quét qua mấy người đang nghị luận, khóe môi nhẹ câu lên: "Vậy theo lời các ngươi nói, ánh mắt của Hoàng Thượng không bằng các ngươi?"

    Lời này vừa nói ra, mấy người nghị luận trong nháy mắt im lặng, ngẩng đầu nhìn lại, thấy Hoàng Thượng sắc mặt âm trầm, như là sắp có bão táp xảy ra, tức khắc liền run bần bật.

    Diệp Bất Ngôn phảng phất như không thấy, đổ dầu vào lửa: "Nếu ánh mắt cao như vậy, chỉ sợ vị trí hiện tại các ngươi cũng không hài lòng, các ngươi muốn vị trí hoàng kim chí tôn kia sao?"

    Vừa mới nói xong, liền nghe được thanh âm thịch thịch thịch quỳ xuống đất, cùng với từng tiếng run rẩy xin tha, đây chính là tội danh nhìn trộm ngôi vị hoàng đế, đủ để tru di cửu tộc!

    Từ khi Diệp Bất Ngôn xuất hiện, Diệp Húc liền nhìn chằm chằm vào nàng, một nửa khuôn mặt bên trái rất hoàn hảo, nhưng nửa mặt bên phải có một vết sẹo dữ tợn, là khi nàng mười tuổi ngã lên bếp lò mà bị phỏng, để lại vết sẹo xấu xí đó đến tận bây giờ, trở thành đệ nhất xấu nữ.

    Trước kia khi còn có mỹ mạo, hắn cũng nghĩ sẽ bồi dưỡng nàng thật tốt, còn có một chút tác dụng, từ khi bị huỷ dung, lại còn là một cái phế sài, ngay cả phế cờ cũng không bằng, dù sao phế cờ cũng từng được dùng qua vài lần.

    Một người không bằng một cái phế cờ, không cần phải che chở, huống chi Diệp Bất Ngôn hiện tại thịnh khí lăng nhân, một chút cũng không khiếp nhược, chỉ sợ sẽ gây chuyện cho hắn, vậy càng không cần phải che chở.

    "Làm càn, Hoàng Thượng còn chưa mở miệng, khi nào đến lượt ngươi nói chuyện, quỳ xuống nhận tội xin tha với Hoàng Thượng, vì cái gì phải hạ dược Hiền Vương, vì cái gì lại phi lễ thái giám?"

    Quế di nương vội tiến lên kéo tay Diệp Bất Ngôn, hận không thể rèn sắt thành thép nhìn Diệp Bất Ngôn: "Ngôn Nhi, bình thường nương dạy con thế nào, con sao có thể làm ra chuyện mất mặt bỉ ổi như vậy, như vậy không phải đã cô phụ sự bồi dưỡng của cha con cùng đại phu nhân sao? Không phải sẽ cô phụ tâm ý của Hoàng Thượng sao? Con sao có thể khiến cho Hoàng Thượng.."
     
    datcompa1, AmiLeePhan Kim Tiên thích bài này.
  8. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 7: Vạch trần tra nam tiện nữ (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Bất Ngôn lạnh lùng trào phúng nhìn Quế di nương còn đang lải nhải trước mắt, mỗi một câu đều liều mạng nhắc nhở mọi người, nàng đã làm chuyện mất mặt gì.

    Mà Quế di nương này, không phải ai khác, chính là là mẫu thân thân sinh của nàng – người đã giấu giếm huyết mạch thiên phú chí tôn của nàng, còn hủy nàng dung, muốn nàng dâng ra huyết mạch, mà lúc này, chỉ cảm thấy mẫu thân thân sinh, căn bản là không xứng với bốn chữ này, nói bà là kế mẫu, còn cảm thấy quá nhẹ.

    Diệp Liễu Uyển đứng dậy, thanh âm mềm mại như gió xuân: "Di nương, ngươi không thể nói nhị muội như vậy, muội ấy là nữ nhi thân sinh của ngươi, cho dù thật làm, ngươi cũng không thể nói như vậy, như vậy bất lợi đối với nhị muội."

    "Dạ, dạ, đại tiểu thư nói đúng, mặc kệ Ngôn Nhi đã phạm phải sai lầm gì, ta đều sẽ gánh tội danh này, dù sao cũng là do ta không dạy nó thật tốt."

    Nghe được lời này, Diệp Bất Ngôn nhịn không được mắt trợn trắng, thật đúng là người thân tốt của nàng, chữ nào cũng không quên khẳng định lại tội của nàng.

    Quế di nương trực tiếp quỳ xuống, dập đầu cầu: "Hoàng Thượng, Ngôn Nhi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, tiện thiếp nguyện chết thay cho Ngôn Nhi, cầu Hoàng Thượng bỏ qua cho nó."

    Thẩm Vân Dật không để ý đến Quế di nương, mà là ngẩng đầu ôn hòa nói với Diệp Bất Ngôn: "Bất Ngôn, nàng muốn nói cái gì cứ việc nói, trẫm tin tưởng nàng."

    Nếu không phải biết rõ mục đích của Thẩm Vân Dật, Diệp Bất Ngôn cũng bị sự đối đãi đặc biệt này làm cho cảm động.

    "Đa tạ Hoàng Thượng, còn thỉnh Hoàng Thượng đem việc này giao cho ta xử lý, ta hỏi ai, người đó đáp là được, người khác không được xen mồm vào."

    Thẩm Vân Dật ừ một tiếng, nhìn các khách nhân phía dưới: "Lời Bất Ngôn nói đã nghe được chưa? Người nàng không gọi, ai cũng không được mở miệng."

    Phía dưới dạ một tiếng, bọn họ đã nhìn ra, Hoàng Thượng một lòng che chở cho xấu nữ Diệp Bất Ngôn này.

    Diệp Liễu Tĩnh vừa phẫn hận vừa ghen ghét trừng mắt nhìn Diệp Bất Ngôn, một cái phế sài xấu nữ, dựa vào cái gì được Hoàng Thượng nhìn trúng, dựa vào cái gì làm Hoàng Hậu của Bạch Lăng quốc, được đứng trên nàng, cùng là thứ nữ, nàng còn có chút mỹ mạo cùng thực lực, nhưng Diệp Bất Ngôn cái gì đều không có, dựa vào cái gì?

    Có Thẩm Vân Dật ở đây, ai dám hé răng?

    Diệp Bất Ngôn rũ mắt đang sáng như đuốc nhìn chằm chằm tiểu thái giám đang quỳ trên mặt đất.

    Tiểu thái giám kia chỉ cảm thấy mình bị ánh mắt kia nhìn thấu, cả người phát run, trong lòng nghĩ, người đầu tiên hỏi là hắn sao? Nếu đúng như vậy, thế thì còn tốt một chút, những lời dặn dò của Hiền Vương, hắn đều đã học thuộc lòng, không cần sợ, chỉ nói xong những lời đó thì tốt rồi.

    Diệp Bất Ngôn chẳng qua chỉ là một cái phế sài xấu nữ, Hoàng Thượng cũng không phải thiệt tình đối đãi, hoàn toàn không cần sợ.

    Diệp Bất Ngôn nhìn trong chốc lát, mới thu hồi ánh mắt, nhấc chân chậm rãi đi đến trước mặt bọn người Thẩm Ngạn, cuối cùng dừng lại trước mặt Diệp Liễu Tĩnh, cao cao tại thượng nhìn nàng: "Những lời tam muội nói ta đều đã nghe được hết, một chữ cũng không thiếu."

    "Tỷ dám làm, muội liền dám nói, tuy rằng muội cũng bị mất mặt theo, nhưng so với người đi hại người khác thì còn tốt chán." Diệp Liễu Tĩnh ngẩng đầu phẫn hận nhìn Diệp Bất Ngôn, một cái phế sài xấu nữ, dựa vào cái gì sống tốt hơn nàng?

    Diệp Bất Ngôn nhẹ a một tiếng: "Tam muội hiên ngang lẫm liệt như thế, có thể đem quá trình sự việc nói lại một lượt sao?"

    "Tỷ cũng không sợ mất mặt, muội có gì không dám nói?" Diệp Liễu Tĩnh cắn răng nhìn Diệp Bất Ngôn, không một chút yếu đuối nào, nhưng ngu xuẩn chính là ngu xuẩn, còn có thể lật ngược tình thế sao?

    Diệp Bất Ngôn nhẹ gật đầu: "Vậy nói đi, ta chăm chú lắng nghe, nếu là nói xuất sắc, nói không chừng ta liền thừa nhận."

    Thẩm Vân Dật ngẩng đầu khó hiểu nhìn Diệp Bất Ngôn, lời này của nàng là nói giỡn, hay là nghiêm túc?

    "Tỷ hạ Mị Hoan độc cho Vương gia, muốn bá vương ngạnh thượng cung, nhưng Vương gia không thích tỷ, cũng không muốn cùng Hoàng Thượng sinh ra hiềm khích, thà chết không từ, mà tỷ không chỉ không nhận ra sai lầm của mình, còn tự ăn Mị Hoan độc, nói nếu Vương gia không làm, liền nói cho Hoàng Thượng là Vương gia hạ độc cho tỷ, dù là vậy nhưng Vương gia vẫn không chịu, tỷ liền cắt cổ tay, đâm đầy vào tường lấy chết tương bức, uy hiếp Vương gia, cuối cùng Vương gia mạnh mẽ lệnh cho thái giám đưa tỷ đi Thái Y Viện, sau đó chính là ta cùng Vương gia.. Những chuyện sau đó thì muội không biết."
     
  9. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 8: Vạch trần tra nam tiện nữ (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe Diệp Liễu Tĩnh nói, Diệp Bất Ngôn thẳng tán thưởng gật đầu: "Lời kịch chuẩn bi không tồi, tựa hồ như không thể tìm thấy lỗ hổng, còn có lúc nói tới chuyện trên giường cùng Vương gia thì dùng giọng điệu xấu hổ, thật biết cách nói chuyện."

    "Đây vốn dĩ chính là sự thật!" Diệp Liễu Tĩnh mặt đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Bất Ngôn.

    Diệp Bất Ngôn vẫn gật đầu, thực hòa khí mà theo nàng: "Được, sự thật thì sự thật, ta nhận còn không được sao, muội đừng kích động, một khi kích động liền xấu đi, cẩn thận chưa được người khác rước vào nhà đã biến thành phụ nhân."

    "Ngươi!" Diệp Liễu Tĩnh tức giận, nhưng thấy Diệp Bất Ngôn thừa nhận, tựa như giải tỏa được cái gì đó trong lòng, thở dài nhẹ nhõm: "Hoàng Thượng, nhị tỷ cũng thừa nhận, những lời nói của thần nữ là sự thật."

    Thẩm Vân Dật giương mắt nhìn về phía Diệp Bất Ngôn, mặc y phục màu trắng của cung nữ, tóc có chút ướt, rối tung, vết sẹo trên má phải nhìn rất là xấu xí, nhưng mà không biết vì sao, nàng chỉ đứng như vậy, liền phảng phất như có một đạo nguyệt quang, hấp dẫn ánh mắt người khác.

    Đây thật là phế sài xấu nữ trong lời đồn, yếu đuối dễ ức hiếp, lại mặt dày quấn lấy Thẩm Ngạn – Diệp Bất Ngôn sao?

    Hắn lại có chút không tin, chẳng lẽ đây là Diệp Bất Ngôn giả?

    Thẩm Vân Dật nhẹ liếc liếc mắt Thẩm Ngạn một cái, hắn sẽ vì huyết mạch thiên phú chí tôn mà sai người giả dạng Diệp Bất Ngôn sao?

    Diệp Bất Ngôn lập tức nói tiếp: "Tam muội, đừng vội định tội cho ta, ta chỉ là muốn dỗ muội một chút, mới đồng ý lời muội nói mà thôi, ta còn có chuyện chưa nói xong đâu, phạm nhân tử hình cũng được để lại một cái di ngôn không phải sao, huống chi ta còn không phải phạm nhân tử hình đâu."

    Tất cả mọi người khó hiểu nhìn Diệp Bất Ngôn, hoàn toàn không hiểu nàng có ý gì, phạm vào tội lớn như thế, vậy mà một chút cũng không loạn, là không biết xấu hổ, hay là nàng căn bản không làm?

    "Sự thật như thế, cho dù tỷ biện giải, cũng không thể làm biến đổi sự thật."

    Diệp Bất Ngôn vẫn là theo nàng gật đầu: "Như thế, ta đây hỏi muội, ta làm thế nào có được Mị Hoan độc?"

    "Cái này sao muội biết được, Hoàng Thượng tra là sẽ biết thôi." Cái này đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ cần Hoàng Thượng tra xét, rất dễ tra được.

    "Được được được, cái này muội không biết, vậy ta lại hỏi muội, muội làm thế nào có thể biết rõ quá trình ta hạ độc cho Vương gia cùng với việc ta lấy chết tương bức như vậy?"

    Nghe tới câu hỏi này, Diệp Liễu Tĩnh trực tiếp ngây ngẩn cả người, nàng phải trả lời thế nào?

    "Là.."

    Diệp Bất Ngôn mắt lạnh nhìn về phía Thẩm Ngạn, lạnh giọng đánh gãy lời hắn nói: "Hiền Vương, ta còn chưa hỏi ngài, ngài đã trả lời, không phải là muốn kháng chỉ sao?"

    Thẩm Ngạn ngước mắt liền nhìn thấy ánh mắt mang theo sát khí của Thẩm Vân Dật, cúi thấp đầu xuống, không nói nữa, tin rằng Diệp Bất Ngôn cũng không thể đưa ra chiêu gì, dù sao cái kế hoạch này, thiên y vô phùng, hắn đã an bài rất tốt.

    Không ai xen mồm, Diệp Bất Ngôn lặp lại câu hỏi một lần nữa: "Tam muội, vì sao biết rõ ràng như vậy?"

    "Là Vương gia nói cho ta."

    Diệp Liễu Tĩnh đáp xong, Diệp Bất Ngôn hỏi tiếp: "Là trước khi làm chuyện đó nói cho muội, hay là sau khi làm xong nói cho muội?"

    "Xong việc."

    "Lúc đó là giờ nào?" Diệp Bất Ngôn hỏi.

    "Giờ Thìn." Diệp Liễu Tĩnh đáp.

    Diệp Bất Ngôn ép sát: "Vào giờ nào tam muội tìm được Vương gia? Vì sao lại tới đó?"

    "Giờ Mẹo ba khắc."

    Nghe Diệp Liễu Tĩnh trả lời, Diệp Bất Ngôn hiểu rõ gật đầu: "Giờ Mẹo ba khắc đến, giờ Thìn xong việc và cũng đã biết hết toàn bộ chân tướng, là như thế này sao?"

    "Đúng vậy." Diệp Liễu Tĩnh gật đầu, rất là khẳng định trả lời, những cái này nàng nhớ tương đối rõ ràng, bởi vì lúc trước đã lên kế hoạch tốt.

    Diệp Bất Ngôn cười nhạo ra tiếng, sau đó cười nhìn Thẩm Ngạn: "Vương gia thật là lợi hại, trong một khắc đã cùng tam muội giải độc xong, còn đã kể lại cụ thể quá trình xong, tam muội có thể ngắn gọn nói rõ quá trình như vậy, chỉ sợ không đến nửa khắc, Vương gia cũng kể không đi?"

    Giờ Mẹo ba khắc ở cổ đại là 6 giờ 45 phút tối, giờ Thìn chính là 7 giờ đúng, quá trình cũng chỉ có mười lăm phút.

    Nói cách khác, mười lăm phút liền xong việc, còn đã nói xong chuyện, tốc độ cũng thật nhanh.
     
  10. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 9: Vạch trần tra nam tiện nữ (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay từ đầu mọi người còn chưa phản ứng lại kịp, nhưng rất nhanh liền tỉnh ngộ, dưới không khí áp lực nặng nề này, nhịn không được cười lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Hiền Vương đều mang theo trào phúng.

    Thẩm Ngạn hiểu được, tức khắc liền thiếu kiên nhẫn, tức muốn hộc máu quát: "Diệp Bất Ngôn, ngươi không biết xấu hổ, ngươi hạ tiện, ngươi bôi nhọ bổn vương!"

    Cái xấu nữ này, thế nhưng lại nói hắn không được, nói hắn sớm thỏa mãn, còn là nói trước mặt văn võ bá quan, tiện nhân, tiện nhân đáng chết, hắn muốn giết nàng, hắn muốn tiện nhân này chết!

    Đối mặt với lửa giận của Thẩm Ngạn, Diệp Bất Ngôn rất là hồn nhiên vô hại: "Hư, đừng nói chuyện, nếu không là kháng chỉ."

    Một khắc ở cổ đại tương đương với mười lăm phút ở hiện đại, cho nên nửa khắc chính là bảy phút, trong bảy phút liền xong việc, không phải sớm thỏa mãn thì là cái gì?

    Diệp Liễu Tĩnh cũng hiểu rõ, vội xua tay giải thích: "Không phải, Vương gia không có nhanh như vậy, là ta hoảng loạn nhớ lầm thời gian, là giờ Thìn canh ba."

    Tuy rằng Vương gia không phải rất lâu, nhưng lúc này, nàng không thể khiến Vương gia mất mặt.

    "Xem ra tam muội thực hưởng thụ, thế mà đến thời gian cũng quên a." Diệp Bất Ngôn cười nhìn Diệp Liễu Tĩnh, chậm rãi mở miệng: "Chẳng qua, thời gian trước sau sao lại không khớp đâu."

    Diệp Liễu Tĩnh vốn dĩ đã thiếu kiên nhẫn, lúc này càng sốt ruột, quên che dấu chính mình: "Chính là ngươi hạ dược Vương gia, chúng ta mới có thể làm ra chuyện như vậy, ngươi là một cái tội nhân hạ tiện hãm hại thân muội, dựa vào cái gì chất vấn ta, ngươi hiện tại nên lấy cái chết để tạ tội."

    Diệp Bất Ngôn đã từng nói chuyện với nàng một lần, chính là một cái tiện loại! Làm gì có tư cách nói chuyện như vậy với nàng, càng không có tư cách làm Hoàng Hậu!

    Nghe được lời này, Thẩm Ngạn nhịn không được đỡ trán, đồ ngu xuẩn này, lúc này không phải nên nói ít lời, làm ra vẻ là người bị hại thảm hề hề, mà không phải cao cao tại thượng mắng Diệp Bất Ngôn như vậy.

    Nếu không có Diệp Liễu Tĩnh có thể kéo gần quan hệ cùng Diệp gia, hắn thật đúng là chướng mắt đồ ngu xuẩn này!

    Diệp Bất Ngôn cười lạnh một tiếng, trực tiếp giơ tay, dùng sức tát qua đi.

    Bang một tiếng.

    Khuôn mặt trắng nõn của Diệp Liễu Tĩnh nháy mắt liền sưng đỏ lên, nhìn dấu bàn tay rõ ràng kia, đủ để chứng minh Diệp Bất Ngôn xuống tay tuyệt không nhẹ.

    Tiếng tát này khiến cho mọi người đều ngây ngẩn cả người, sôi nổi nhìn Diệp Bất Ngôn, chỉ cảm thấy lúc này trên người nàng bá khí trắc lậu, khiến người ta rùng mình.

    Quế di nương ngây ra một lúc, muốn xông lên đánh Diệp Bất Ngôn, lại bị Diệp Liễu Uyển kéo lại, nhìn bà nhẹ lắc đầu, Quế di nương chỉ có thể nhịn xuống, hai mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm Diệp Bất Ngôn.

    Diệp Liễu Tĩnh bừng tỉnh, hai mắt đỏ tươi, căm tức nhìn Diệp Bất Ngôn: "Ngươi đánh ta?"

    "Đánh thì cũng đã đánh rồi, còn hỏi lời này, có phải bị ngốc hay không?"

    Diệp Liễu Tĩnh nháy mắt như phát điên, khuôn mặt dữ tợn, nhào vào người Diệp Bất Ngôn: "Ngươi cái tiện nhân này, ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta, ngươi có tư cách gì mà đánh ta?"

    Diệp Bất Ngôn lắc mình né Diệp Liễu Tĩnh, nháy mắt liền vòng ra phía sau nàng, đầu ngón tay nhanh chóng nhẹ điểm ở trên lưng nàng, Diệp Liễu Tĩnh đang phát điên, trợn trắng mắt, liền xụi lơ đi.

    Xôn xao!

    Chuyện trong nháy mắt này đã khiến mọi người chấn động.

    Đây thật là phế sài Diệp Bất Ngôn? Nhưng mà phế sài có thể nháy mắt hạ gục một Huyền linh sư cấp bảy? Diệp Liễu Tĩnh mới là phế sài đi?

    Thẩm Vân Dật hai tròng mắt âm trầm nhìn Diệp Bất Ngôn, hôm nay là sinh thần 18 tuổi của Diệp Bất Ngôn, nghe nói là huyết mạch thiên phú chí tôn sẽ thức tỉnh trong ngày này, cho nên nàng là thức tỉnh huyết mạch mới có thể lợi hại như vậy, hay là đây căn bản không phải Diệp Bất Ngôn?
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...