Chương 50: Làm sự tình a (3)
Quế di nương nghe thấy được liền bực bội, nếu không phải Diệp Bất Ngôn còn có chỗ hữu dụng, bà cũng lười diễn cái vai từ mẫu này, nhưng có việc cần phải làm, phải chịu đựng trước đã.
"Nương biết con vì chuyện lúc sáng mà tức giận, nhưng nương cũng là bất đắc dĩ, nương đã sớm biết đại phu nhân sẽ qua, lại không biết khi nào sẽ tới, chỉ có thể nhẫn tâm đối với con, phải biết rằng con từ nhỏ đã có dung nhan tuyệt thế cùng huyết mạch thiên phú chí tôn, nếu như bị đại phu nhân biết, hậu quả không dám tưởng tượng."
Quế di nương ngồi ở mép giường, đau lòng trìu mến nhìn Diệp Bất Ngôn, nghẹn ngào thâm tình nói: "Nương cũng là vì tốt con con, đánh vào người con nhưng đau ở trong lòng nương a."
Diệp Bất Ngôn lơ nàng, chỉ là lãnh đạm nga một tiếng: "Cho nên, ngươi tới đây là có chuyện gì?"
Nhanh nói rồi cút, nàng còn muốn tu luyện đâu.
Quế di nương nhìn Diệp Bất Ngôn một bộ biểu tình ngươi không nói chính sự, ta liền ném người, cũng lười nói những lời vô nghĩa nữa, bưng chén thuốc lên: "Đại phu nhân nói, Hoàng Thượng lo cho thân thể của con, cố ý ban một chén thuốc, nói nương cho con uống."
Nhanh uống vào, sau này sẽ không thể chặn đường của đại tiểu thư nữa, bà liền đem Diệp Bất Ngôn gả ra ngoài, miễn cho chướng mắt nàng.
"Hoàng Thượng ban thuốc?" Diệp Bất Ngôn nhẹ ngửi chén thuốc, ngước mắt cười nhìn Quế di nương.
Chén thuốc này đã được bỏ thêm không ít thứ tốt, Quang Ngàn đông trùng hạ thảo cùng với một loại mùi vị gì đó không nói rõ được, nhưng riêng Quang Ngàn đông trùng hạ thảo sau khi được dùng là có thể huỷ hoại được khuôn mặt này, còn loại dược còn lại chắc là có liên quan đến huyết mạch thiên phú chí tôn của nàng rồi.
Cho nên hiện tại là cảm thấy nàng có thể gây uy hiếp đối với Diệp Liễu Uyển nên muốn diệt trừ cái uy hiếp là nàng, lại không thể giết chết nàng được, liền dùng biện pháp này?
Quế di nương thật đúng là người mẹ tốt nhất trong lịch sử, thật muốn cho bà ta một giải thưởng.
"Đại phu nhân nói Hoàng Thượng ban tặng, đây là vinh dự, cũng là thánh chỉ, cho nên Ngôn Nhi, con nhất định phải uống hết đi." Quế di nương múc một muỗng, đưa đến miệng của Diệp Bất Ngôn, ôn nhu từ ái nói: "Nhân lúc còn nóng thì mau uống hết, thân thể cũng sẽ nhanh tốt lên, nương cũng yên tâm."
Đây chính là chén thuốc bà phải mạo hiểm tính mạng nói là do Hoàng Thượng ban, lại nói là đại phu nhân cấp, dù sao chỉ cần xảy ra chuyện, Diệp Bất Ngôn có chất vấn thế nào, đều là sai lầm của nàng, mọi người đều sẽ cảm thấy Diệp Bất Ngôn có dã tâm muốn hãm hại đại phu nhân cùng đại tiểu thư.
Diệp Bất Ngôn nhìn Quế di nương, cười nheo lại hai mắt: "Nếu là Hoàng Thượng ban cho, vậy ta liền uống, dù sao Hoàng Thượng cũng sẽ không hại ta, nương đưa chén thuốc qua cho ta, ta tự mình uống."
Quế di nương không nghi ngờ gì, đem chén thuốc đưa cho Diệp Bất Ngôn, dù sao chỉ cần uống xong liền thành, bà cũng lười đi hầu hạ nàng uống thuốc đâu.
Diệp Bất Ngôn một tay tiếp nhận chén canh, một tay đột nhiên đánh sau lưng Quế di nương, đánh bay bà, thân thể bà nện lên trên mặt bàn.
"Tiện nha đầu.." Quế di nương vừa mới xoay người muốn tức giận mắng, đột nhiên yết hầu bị bóp, thì ra là Diệp Bất Ngôn đã dùng tốc độ nhanh nhất tới trước mặt bà ta.
Diệp Bất Ngôn một tay bưng chén canh, một tay gắt gao bóp cổ của Quế di nương, mặt mang tươi cười nhìn bà: "Nương không cần lộn xộn, tay ta run, không biết là đổ chén thuốc trước, hay là bóp gãy cổ trước đâu."
"Ngươi.. Ngôn Nhi, ta là nương của con.. Chúng ta nói chuyện thật tốt, tay nhẹ một chút." Quế di nương sợ hãi đến mặt đều trắng bệch.
"Nếu không phải nể tình ngươi là nương của ta, chén thuốc này đã vào bụng của ngươi, mà cái cổ này của ngươi cũng đã sớm bị gãy." Diệp Bất Ngôn buông canh chén, buông lỏng tay ra, lạnh lùng nhìn Quế di nương: "Làm mẫu thân nên có bộ dáng của mẫu thân, còn có lần sau, ta sẽ không chừa mặt mũi cho ngươi nữa đâu, cút!"
Nói xong, Diệp Bất Ngôn ném Quế di nương cấp ra ngoài như ném một vật bẩn, còn chén thuốc kia đổ hết vào người Quế di nương.
"Ngươi.. Ngươi chờ đó cho ta!" Quế di nương tức giận mắng một câu, té ngã lộn nhào chạy.
Diệp Bất Ngôn sờ sờ dược còn đang được đắp trên mặt mình, nhìn vào cửa sổ, lạnh lùng mở miệng: "Xem xong vở kịch, không phải nên đi ra khen thưởng một chút hay sao?"
"Nương biết con vì chuyện lúc sáng mà tức giận, nhưng nương cũng là bất đắc dĩ, nương đã sớm biết đại phu nhân sẽ qua, lại không biết khi nào sẽ tới, chỉ có thể nhẫn tâm đối với con, phải biết rằng con từ nhỏ đã có dung nhan tuyệt thế cùng huyết mạch thiên phú chí tôn, nếu như bị đại phu nhân biết, hậu quả không dám tưởng tượng."
Quế di nương ngồi ở mép giường, đau lòng trìu mến nhìn Diệp Bất Ngôn, nghẹn ngào thâm tình nói: "Nương cũng là vì tốt con con, đánh vào người con nhưng đau ở trong lòng nương a."
Diệp Bất Ngôn lơ nàng, chỉ là lãnh đạm nga một tiếng: "Cho nên, ngươi tới đây là có chuyện gì?"
Nhanh nói rồi cút, nàng còn muốn tu luyện đâu.
Quế di nương nhìn Diệp Bất Ngôn một bộ biểu tình ngươi không nói chính sự, ta liền ném người, cũng lười nói những lời vô nghĩa nữa, bưng chén thuốc lên: "Đại phu nhân nói, Hoàng Thượng lo cho thân thể của con, cố ý ban một chén thuốc, nói nương cho con uống."
Nhanh uống vào, sau này sẽ không thể chặn đường của đại tiểu thư nữa, bà liền đem Diệp Bất Ngôn gả ra ngoài, miễn cho chướng mắt nàng.
"Hoàng Thượng ban thuốc?" Diệp Bất Ngôn nhẹ ngửi chén thuốc, ngước mắt cười nhìn Quế di nương.
Chén thuốc này đã được bỏ thêm không ít thứ tốt, Quang Ngàn đông trùng hạ thảo cùng với một loại mùi vị gì đó không nói rõ được, nhưng riêng Quang Ngàn đông trùng hạ thảo sau khi được dùng là có thể huỷ hoại được khuôn mặt này, còn loại dược còn lại chắc là có liên quan đến huyết mạch thiên phú chí tôn của nàng rồi.
Cho nên hiện tại là cảm thấy nàng có thể gây uy hiếp đối với Diệp Liễu Uyển nên muốn diệt trừ cái uy hiếp là nàng, lại không thể giết chết nàng được, liền dùng biện pháp này?
Quế di nương thật đúng là người mẹ tốt nhất trong lịch sử, thật muốn cho bà ta một giải thưởng.
"Đại phu nhân nói Hoàng Thượng ban tặng, đây là vinh dự, cũng là thánh chỉ, cho nên Ngôn Nhi, con nhất định phải uống hết đi." Quế di nương múc một muỗng, đưa đến miệng của Diệp Bất Ngôn, ôn nhu từ ái nói: "Nhân lúc còn nóng thì mau uống hết, thân thể cũng sẽ nhanh tốt lên, nương cũng yên tâm."
Đây chính là chén thuốc bà phải mạo hiểm tính mạng nói là do Hoàng Thượng ban, lại nói là đại phu nhân cấp, dù sao chỉ cần xảy ra chuyện, Diệp Bất Ngôn có chất vấn thế nào, đều là sai lầm của nàng, mọi người đều sẽ cảm thấy Diệp Bất Ngôn có dã tâm muốn hãm hại đại phu nhân cùng đại tiểu thư.
Diệp Bất Ngôn nhìn Quế di nương, cười nheo lại hai mắt: "Nếu là Hoàng Thượng ban cho, vậy ta liền uống, dù sao Hoàng Thượng cũng sẽ không hại ta, nương đưa chén thuốc qua cho ta, ta tự mình uống."
Quế di nương không nghi ngờ gì, đem chén thuốc đưa cho Diệp Bất Ngôn, dù sao chỉ cần uống xong liền thành, bà cũng lười đi hầu hạ nàng uống thuốc đâu.
Diệp Bất Ngôn một tay tiếp nhận chén canh, một tay đột nhiên đánh sau lưng Quế di nương, đánh bay bà, thân thể bà nện lên trên mặt bàn.
"Tiện nha đầu.." Quế di nương vừa mới xoay người muốn tức giận mắng, đột nhiên yết hầu bị bóp, thì ra là Diệp Bất Ngôn đã dùng tốc độ nhanh nhất tới trước mặt bà ta.
Diệp Bất Ngôn một tay bưng chén canh, một tay gắt gao bóp cổ của Quế di nương, mặt mang tươi cười nhìn bà: "Nương không cần lộn xộn, tay ta run, không biết là đổ chén thuốc trước, hay là bóp gãy cổ trước đâu."
"Ngươi.. Ngôn Nhi, ta là nương của con.. Chúng ta nói chuyện thật tốt, tay nhẹ một chút." Quế di nương sợ hãi đến mặt đều trắng bệch.
"Nếu không phải nể tình ngươi là nương của ta, chén thuốc này đã vào bụng của ngươi, mà cái cổ này của ngươi cũng đã sớm bị gãy." Diệp Bất Ngôn buông canh chén, buông lỏng tay ra, lạnh lùng nhìn Quế di nương: "Làm mẫu thân nên có bộ dáng của mẫu thân, còn có lần sau, ta sẽ không chừa mặt mũi cho ngươi nữa đâu, cút!"
Nói xong, Diệp Bất Ngôn ném Quế di nương cấp ra ngoài như ném một vật bẩn, còn chén thuốc kia đổ hết vào người Quế di nương.
"Ngươi.. Ngươi chờ đó cho ta!" Quế di nương tức giận mắng một câu, té ngã lộn nhào chạy.
Diệp Bất Ngôn sờ sờ dược còn đang được đắp trên mặt mình, nhìn vào cửa sổ, lạnh lùng mở miệng: "Xem xong vở kịch, không phải nên đi ra khen thưởng một chút hay sao?"