Ngôn Tình [Edit] Mị Y Khuynh Thành: Nghịch Thiên Bảo Bảo Phúc Hắc Cha - Tương Tư Tử

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thụy Đào, 29 Tháng chín 2021.

  1. Thụy Đào

    Bài viết:
    31
    Chương 10: Quân Mộ Nhan ta đã trở lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi ăn xong cái chân gấu, Mộ Nhan đang định đứng dậy thì Tiểu Bảo đã cái cầm khăn ướt chạy tới.

    Bản thân bất quá chỉ là một đứa bé mới bốn tuổi nhưng lại giống như ông cụ non vậy, cậu nắm lấy bàn tay nàng và bắt đầu lau sạch vết dầu mỡ trên từng ngón tay mảnh khảnh của nàng.

    Mộ Nhan nhịn không được đưa tay ôm lấy Tiểu Bảo vào lòng, xoa nhẹ lại hôn hôn vài cái: "Bảo bối à, con đúng là tiểu tâm can của mẫu thân nha, mẫu thân nếu rời xa con thì không biết phải sống như thế nào nữa!".

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo ửng hồng, dựa sát vào người Mộ Nhan khẽ nói: "Tiểu Bảo sẽ không bao giờ rời xa mẫu thân".

    Mộ Nhan vốn định tiếp tục trêu ghẹo con trai xinh đẹp thì đột nhiên bầu trời phía xa sáng lên một vầng sáng rực rỡ.

    Nàng nheo mắt, buông Tiểu Bảo ra, nhìn về phương hướng ngày đó, khóe miệng hiện lên nụ cười như có như không.

    "Mẫu thân?"

    Mộ Nhan cúi đầu, thản nhiên nói: "Bảo bối à, chúng ta sống trong núi sâu đến nay cũng đủ lâu rồi, con có muốn cùng mẫu thân đi ra bên ngoài xem không."

    Tiểu Bảo hỏi: "Là trên thị trấn sao?"

    "Không chỉ là trên thị trấn nha!" Quân Mộ Nhan lắc lắc đầu, "Chúng ta phải rời khỏi sơn động này, đi đến một địa phương rất xa. Mẫu thân có chuyện quan trọng cần phải làm."

    Tiểu Bảo có chút bối rối, nhưng vẫn gật đầu, "Mẫu thân ở đâu, Tiểu Bảo ở đó."

    Mộ Nhan nâng khuôn mặt lên, ở hai bên má Tiểu Bảo mỗi bên hôn một cái, mới bế cậu lên, lưu luyến nhìn về sơn động phía sau một cái.

    Linh mạch này quả thật đúng là một nơi tu luyện vô cùng tốt, chỉ tiếc là hiện giờ lại không thể không rời đi.

    Cung Thiên Tuyết, Kiếm Phong, Kim Hồng Môn, Thiên Đạo Tông.. Còn có những kẻ đã từng sát hại nàng ở kiếp trước.

    Ha ha, không biết các ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?

    Quân Mộ Nhan ta đã trở lại.

    Chiều xuân, gió mát thổi nhẹ, mùi hoa thoang thoảng làm say lòng người.

    Tiếng vó ngựa dồn dập và gấp gáp từ xa xa truyền đến.

    Khi đến gần hơn, có thể thấy đây là một nhóm người đàn ông mặc quần áo cá bay màu đen bó sát.

    Người đứng đầu là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, nước da trắng ngần, nhưng có một đôi mắt sáng rực rỡ.

    Cấp bậc huyền khí đã đạt tới huyền cấp.

    Đột nhiên, người đàn ông trung niên kia một tay ghìm dây cương ngựa, ánh mắt nhìn chằm chằm về một cây đa to lớn phía trước.

    "Đại nhân, làm sao vậy?"

    Người đàn ông trung niên không nói gì, mà là nhanh chóng nhảy xuống ngựa, bước đến cây đa kia.

    Chờ nhìn rõ cảnh tượng dưới gốc cây đa, người đàn ông trung niên mới thở phào nhẹ nhõm.

    "A, thật là một thiếu nữ cùng hài tử xinh đẹp." Thủ hạ của người đàn ông trung niên nhịn không được phát ra một tiếng kinh hô.

    Không sai, đang nằm ở bên dưới gốc cây đa, là một thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi, cùng một đứa bé phấn điêu ngọc trác, đáng yêu vô cùng.

    Hai người tựa đầu vào nhau dựa vào thân cây đa, mái tóc dài của thiếu nữ được búi lên, tôn lên dáng vẻ uy nghiêm, lại có một vẻ quyến rũ khiến người khác nhìn vào cũng phải đỏ mặt tim đập.

    Thủ hạ của người đàn ông trung niên nuốt nước bọt, "Đại.. Đại nhân, ngài muốn đưa nữ tử này về sao? Nếu tam hoàng tử nhìn thấy nàng ấy, chắc là cao hứng đến phát điên luôn?"

    Người đàn ông trung niên chỉ trầm tư trong chốc lát, sau đó xua tay: "Đem người sống đàng hoàng mang về, đừng làm tổn thương da thịt của nàng ấy."

    Làn da hoàn mỹ như ngọc như tuyết này, nếu va chạm phải một chút, tam hoàng tử nhất định sẽ phát điên.

    Vài con ngựa còn chưa chạy xa, đã thấy xa xa có một cỗ xe sang trọng.

    Cỗ xe này được kéo bởi tám con ngựa, và nó được chia thành ba gian.

    Người ngồi trên xe là Lạc Bắc Vũ, hoàng tử thứ ba của Xích Diễm quốc.

    Lúc này, ngồi phía đối diện tam hoàng tử Lạc Bắc Vũ là một thiếu nữ mỹ lệ kiều diễm.

    Trên người thiếu nữ chỉ mặc một tấm sa mỏng, làn da trắng như tuyết và thân hình tinh xảo như ẩn như hiện.

    Vô cùng quyến rũ.

    Hết chương 10.
     
  2. Thụy Đào

    Bài viết:
    31
    Chương 11: Mỹ nhân đồ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu là một người đàn ông bình thường khi nhìn thấy người đẹp như vậy, thì hắn ta đã không kiềm được mà lao sang âu yếm từ lâu rồi.

    Nhưng Lạc Bắc Vũ nhìn cũng chưa từng nhìn một cái, thay vào đó, tay cầm bút lông, đang viết viết vẽ vẽ trên giấy một cách nghiêm túc.

    Nhưng sau khi viết được một lúc, Lạc Bắc Vũ đột nhiên nổi giận, ném bút và hét lớn: "Cút ra ngoài! Cút ra ngoài! Nhanh cút ra ngoài cho ta!"

    Thiếu nữ mỹ lệ hoảng sợ, rất muốn khóc, nhưng cũng không dám nói thêm điều gì, vội vội vàng vàng rời đi.

    "Tam điện hạ, làm sao vậy? Vị cô nương này chính là đệ nhất mỹ nữ của thành Hạ An rồi đấy, chẳng lẽ cũng không có cách nào truyền linh cảm cho ngài hay sao?"

    Lạc Bắc Vũ tức giận nói: "Đệ nhất mỹ nữ gì chứ, bất quá cũng chỉ là dung chi tục phấn mà thôi!"

    Thủ hạ mặt ủ mày ê, đang muốn nói cái gì nữa, đột nhiên, có người vén rèm lên bẩm báo nói: "Điện hạ, Lý đại nhân cầu kiến, hắn nói, đã tìm được một vị tuyệt thế đại mỹ nữ cho điện hạ rồi ạ?"

    "Tuyệt thế đại mỹ nữ? Chắc sẽ không nói dối ta nữa chứ?" Lạc Bắc Vũ bác bỏ, "Thời buổi bây giờ ngay cả con chó con mèo cũng có thể gọi là tuyệt sắc mỹ nữ. Thôi quên đi, để cho hắn mang người vào."

    Sau khi nhận được mệnh lệnh của Lạc Bắc Vũ, tên thuộc hạ lập tức đi truyền lệnh.

    Nhưng một lát sau, mỹ nữ kia lại không phải được người mang đi vào, mà là được nâng vào.

    Lạc Bắc Vũ tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của nữ tử mặc áo trắng, thì nhất thời ngẩn ra.

    "Có yêu nữ rơi lệ, lòng bồi hồi bên bờ Tương Thủy. Tận hưởng vẻ đẹp tuyệt sắc, khôi phục nét khuynh thành." Lạc Bắc Vũ thấp giọng lẩm bẩm, vươn tay muốn đụng chạm vào khuôn mặt thiếu nữ, rồi lại khẩn trương mà rụt tay về.

    "Đẹp.. Thật sự đẹp quá. Vẻ đẹp của nữ tử đẹp là ở sự quyến rũ, từ trong xương cốt chứ không phải ở vẻ bên ngoài. Một nữ tử xinh đẹp như vậy thì làm sao những kẻ thô tục đó có thể so sánh được chứ. Nhanh, nhanh chóng thay quần áo khác vào cho nàng, hoàng tử ta bây giờ đang tràn đầy cảm hứng, ta tin lần này mình sẽ thực hiện được bộ ảnh mỹ nhân ưng ý nhất."

    "Dạ, điện hạ!"

    Các thị nữ nghe lệnh, liền tiến lên chuẩn bị cởi y phục của thiếu nữ.

    Nhưng đúng vào lúc này, thiếu nữa mặc áo trắng kia đột nhiên lông mi chớp chớp, mở mắt ra.

    Đôi mắt sáng thật xinh đẹp, tựa như làn sóng mùa thu lăn tăn.

    Lạc Bắc Vũ quả thực xem đến ngây ngốc, nước miếng ở khóe miệng từ trong vô thức chảy xuống dưới.

    * * *

    Quân Mộ Nhan không hề hình tượng mà ngáp một cái, duỗi người, giọng nói lười biếng lại mang theo một tia gợi cảm nhè nhẹ, "Chà, giấc ngủ này cũng ngủ thật ngon giấc nha! Tiểu Bảo, con đã đói bụng chưa, chúng ta nên đi tìm cơm ăn thôi nào."

    Quay đầu lại, phát hiện Tiểu Bảo không có ở bên cạnh mình, mà phía đối diện lại có một người đàn ông đang nhìn mình chảy nước miếng.

    Nhưng Quân Mộ Nhan cũng không hoảng hốt một chút nào, thay vào đó nàng ấy mỉm cười hỏi: "Xin hỏi các hạ là?"

    Lạc Bắc Vũ chùi chùi nước miếng, vội vàng nói: "Tại hạ Lạc Bắc Vũ, là tam hoàng tử của Xích Diễm quốc. Bởi vì ngưỡng mộ sự tuyệt đại phong hoa của tiểu thư, cho nên ta mới mời tiểu thư lại đây. Hy vọng tiểu thư có thể giúp tại hạ một chuyện?"

    "Vậy sao? Giúp ngươi cái gì? Ngươi có thể nói ta nghe thử?"

    Lạc Bắc Vũ cầm lấy một bộ váy áo, gần như trong suốt đưa sang cho Quân Mộ Nhan xem, "Mời tiểu thư mặc bộ váy áo này vào, bổn hoàng tử ta sẽ vì ngươi vẽ một bức mỹ nhân đồ."

    "Mặc bộ váy áo này vào người để ngươi vẽ tranh?" Quân Mộ Nhan giật giật khóe miệng, "Ngươi chắc chắn đây là quần áo?"

    Bộ quần áo này mặc trên người, cái gì không nên nhìn thấy đều sẽ bị nhìn thấy, cũng gọi là quần áo?

    Lạc Bắc Vũ liên tục gật đầu, "Tiểu thư mặc bộ váy này, chắc chắn sẽ đẹp như tiên nữ, toát ra vẻ quyến rũ mà người bình thường không thể cưỡng lại được."

    Quân Mộ Nhan ừ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Nếu như ta không đồng ý thì sao?"

    "Hừ hừ, tam hoàng tử của chúng ta vì ngươi vẽ tranh, đó là để mắt tới ngươi, ngươi đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Thị nữ trào phúng nói, trong mắt lộ ra khinh thường cùng ghen ghét.

    Hết chương 11.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...