Chương 90: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (7)
[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An
Tháng tư trong nhân gian có hương thơm thoang thoảng, vừa đúng lúc gặp hoa đào nở rộ vào mùa xuân.
Cực đạo tiên sơn ở nơi có người man di, bốn mùa như xuân, lúc này lại có gió của tháng hai, đúng thời điểm đào lý nở khắp nơi.
Chân núi cực đạo tiên sơn, có một trấn nhỏ tên là đào hoa trấn, bá tánh trong trấn trước nhà bốn mùa đều trồng hoa đào, trên đồng ruộng ngoài lương thực cũng chỉ còn cây đào và cây mận. Mỗi khi đầu mùa xuân, trắng hồng liền cùng nhau nở, phong cảnh cực kỳ mỹ lệ.
Sau khi xuống núi, Nguyên Thanh Noãn tựa hồ cuối cùng giống như nhịn không được, liền chạy nhanh hơn một chút. Vui vẻ quay đầu lại hướng Vô Dược cười: "Sư tỷ, nơi này thật xinh đẹp. Muội trước đó lên núi còn không phát hiện ra đâu."
Vô Dược sủng nịch câu môi dưới, chậm rãi tiến đến gần: "Chờ sau này muội kết đan, đạt tới Kim Đan kỳ, muội có thể tùy tâm sở dục ra vào sơn môn."
Nguyên Thanh Noãn ý cười càng sâu: "Có thật không? Vậy tốt quá!"
Vô Dược bất đắc dĩ lắc đầu, tựa hồ ở chung càng lâu, cô đối với đứa nhỏ này hảo cảm càng ngày càng tăng.
Nhiễm Nguyệt đứng một bên đáy mắt xẹt qua tia tối tăm, ánh mắt nhìn Nguyên Thanh Noãn giống như thêm một tầng sát ý.
Tĩnh Dạ vẻ mặt khiếp sợ: Kí chủ, kí chủ! Giá trị hắc hóa của nam thần đến 99 rồi! Anh anh anh~
Cái quỷ gì! Phát sinh chuyện gì? Ai có thể nói cho cô biết phát sinh chuyện gì không? Không thể tin được hỏi Tĩnh Dạ: Các ngươi có phải xuất hiện bug hay không? Tôi ngay cả nam thần cũng chưa nhìn thấy hắn đã sắp trăm phần trăm?
Tĩnh Dạ ho nhẹ vài tiếng, sau đó trả lời: Bình tĩnh một chút, nam thần thế giới trước của cô, giá trị hắc hóa đến một trăm không phải cũng đã công lược xong rồi sao. Kí chủ bình tĩnh, cô có thể.
What? Vô Dược nghe được hệ thống nói xong, liền há hốc mồm. Tiểu Mộ Mộ của cô vậy mà có giá trị hắc hóa một trăm? Có phải nhầm rồi hay không? Tiểu Mộ Mộ của cô đáng yêu như vậy tuyệt đối sẽ không phải một trăm!
* * *
"Sư tỷ, sư tỷ.." Nguyên Thanh Noãn nhẹ nhàng hô hai tiếng.
"Hả?" Vô Dược tựa hồ như ở trong mộng mới tỉnh, lấy lại tinh thần hỏi: "Chuyện gì?"
Nụ cười của Nhiễm Nguyệt cuối cùng không duy trì nổi nữa, vẻ mặt tuấn mỹ mang một ít tức giận: "Tỷ thật sự chán ghét đệ như vậy sao?" Chán ghét đến mức trực tiếp bỏ qua lời đệ nói sao?
Vô Dược nghi hoặc hỏi: "Ý gì?"
Ngay sau đó, Vô Dược vẻ mặt mộng bức nhìn thiếu niên phát tính tình rời đi.
Vô Dược quay đầu lại nhìn về phía Nguyên Thanh Noãn tựa hồ muốn từ trên người nàng tìm được đáp án.
Nguyên Thanh Noãn xấu hổ trả lời: "Khụ khụ, sư tỷ.. Tỷ không phải nói muốn đưa chúng ta xuống núi chơi mấy ngày sao? Vừa rồi sư huynh hỏi tỷ, chúng ta phải ở đâu, hỏi không dưới sáu lần.."
Mẹ nó, Vô Dược tỏ vẻ rất tuyệt vọng nha, cô vừa mới giao lưu cùng Tĩnh Dạ, hoàn toàn không nghe được hắn nói cái gì..
Vô Dược mở miệng: "Sư muội, muội chờ ở phía trước một chút, tí nữa chúng ta sẽ đi tìm muội."
Sau đó không đợi Nguyên Thanh Noãn đồng ý liền đuổi theo đi.
Nguyên Thanh Noãn: .
Sư tỷ tỷ xác định là đang hỏi muội?
* * *
Nhiễm Nguyệt chạy tới một cái hồ, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong hồ, khuôn mặt tuấn mỹ vặn vẹo, đôi mắt xinh đẹp nhưng tràn đầy hung ác.
"Nhiễm Nguyệt.. Nhiễm Nguyệt.." Âm thanh Vô Dược truyền tới.
Nhiễm Nguyệt liễm mắt, đem sự tức giận và hung ác lúc nãy đè ép xuống. Khóe miệng hơi hơi giơ lên, quay đầu lại ứng thanh: "Sư tỷ, đệ ở đây."
Vô Dược thấy hắn tựa hồ không có tức giận theo bản năng nhẹ nhàng thở ra: "Vừa rồi.."
Vô Dược nói còn chưa nói xong, Nhiễm Nguyệt liền mở miệng: "Sư tỷ, tỷ tại sao cũng tới đây?"
Vô Dược: . Tiểu hài tử chết tiệt này đang hỏi phải không? Cô vì sao lại đây hắn không biết sao? Thật muốn đánh chết đứa trẻ chết tiệt này.
Cô sắp xếp ngôn ngữ một chút, sau đó mở miệng: "Vừa rồi.. Tỷ không phải cố ý, tỷ.." Rất xin lỗi.
"Suỵt!" Một ngón tay Nhiễm Nguyệt đặt trên môi cô: "Sư tỷ không cần giải thích, là sư đệ không đúng, vừa rồi không nên tùy hứng, sư tỷ sẽ không trách sư đệ đi?"[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An
Tháng tư trong nhân gian có hương thơm thoang thoảng, vừa đúng lúc gặp hoa đào nở rộ vào mùa xuân.
Cực đạo tiên sơn ở nơi có người man di, bốn mùa như xuân, lúc này lại có gió của tháng hai, đúng thời điểm đào lý nở khắp nơi.
Chân núi cực đạo tiên sơn, có một trấn nhỏ tên là đào hoa trấn, bá tánh trong trấn trước nhà bốn mùa đều trồng hoa đào, trên đồng ruộng ngoài lương thực cũng chỉ còn cây đào và cây mận. Mỗi khi đầu mùa xuân, trắng hồng liền cùng nhau nở, phong cảnh cực kỳ mỹ lệ.
Sau khi xuống núi, Nguyên Thanh Noãn tựa hồ cuối cùng giống như nhịn không được, liền chạy nhanh hơn một chút. Vui vẻ quay đầu lại hướng Vô Dược cười: "Sư tỷ, nơi này thật xinh đẹp. Muội trước đó lên núi còn không phát hiện ra đâu."
Vô Dược sủng nịch câu môi dưới, chậm rãi tiến đến gần: "Chờ sau này muội kết đan, đạt tới Kim Đan kỳ, muội có thể tùy tâm sở dục ra vào sơn môn."
Nguyên Thanh Noãn ý cười càng sâu: "Có thật không? Vậy tốt quá!"
Vô Dược bất đắc dĩ lắc đầu, tựa hồ ở chung càng lâu, cô đối với đứa nhỏ này hảo cảm càng ngày càng tăng.
Nhiễm Nguyệt đứng một bên đáy mắt xẹt qua tia tối tăm, ánh mắt nhìn Nguyên Thanh Noãn giống như thêm một tầng sát ý.
Tĩnh Dạ vẻ mặt khiếp sợ: Kí chủ, kí chủ! Giá trị hắc hóa của nam thần đến 99 rồi! Anh anh anh~
Cái quỷ gì! Phát sinh chuyện gì? Ai có thể nói cho cô biết phát sinh chuyện gì không? Không thể tin được hỏi Tĩnh Dạ: Các ngươi có phải xuất hiện bug hay không? Tôi ngay cả nam thần cũng chưa nhìn thấy hắn đã sắp trăm phần trăm?
Tĩnh Dạ ho nhẹ vài tiếng, sau đó trả lời: Bình tĩnh một chút, nam thần thế giới trước của cô, giá trị hắc hóa đến một trăm không phải cũng đã công lược xong rồi sao. Kí chủ bình tĩnh, cô có thể.
What? Vô Dược nghe được hệ thống nói xong, liền há hốc mồm. Tiểu Mộ Mộ của cô vậy mà có giá trị hắc hóa một trăm? Có phải nhầm rồi hay không? Tiểu Mộ Mộ của cô đáng yêu như vậy tuyệt đối sẽ không phải một trăm!
* * *
"Sư tỷ, sư tỷ.." Nguyên Thanh Noãn nhẹ nhàng hô hai tiếng.
"Hả?" Vô Dược tựa hồ như ở trong mộng mới tỉnh, lấy lại tinh thần hỏi: "Chuyện gì?"
Nụ cười của Nhiễm Nguyệt cuối cùng không duy trì nổi nữa, vẻ mặt tuấn mỹ mang một ít tức giận: "Tỷ thật sự chán ghét đệ như vậy sao?" Chán ghét đến mức trực tiếp bỏ qua lời đệ nói sao?
Vô Dược nghi hoặc hỏi: "Ý gì?"
Ngay sau đó, Vô Dược vẻ mặt mộng bức nhìn thiếu niên phát tính tình rời đi.
Vô Dược quay đầu lại nhìn về phía Nguyên Thanh Noãn tựa hồ muốn từ trên người nàng tìm được đáp án.
Nguyên Thanh Noãn xấu hổ trả lời: "Khụ khụ, sư tỷ.. Tỷ không phải nói muốn đưa chúng ta xuống núi chơi mấy ngày sao? Vừa rồi sư huynh hỏi tỷ, chúng ta phải ở đâu, hỏi không dưới sáu lần.."
Mẹ nó, Vô Dược tỏ vẻ rất tuyệt vọng nha, cô vừa mới giao lưu cùng Tĩnh Dạ, hoàn toàn không nghe được hắn nói cái gì..
Vô Dược mở miệng: "Sư muội, muội chờ ở phía trước một chút, tí nữa chúng ta sẽ đi tìm muội."
Sau đó không đợi Nguyên Thanh Noãn đồng ý liền đuổi theo đi.
Nguyên Thanh Noãn: .
Sư tỷ tỷ xác định là đang hỏi muội?
* * *
Nhiễm Nguyệt chạy tới một cái hồ, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong hồ, khuôn mặt tuấn mỹ vặn vẹo, đôi mắt xinh đẹp nhưng tràn đầy hung ác.
"Nhiễm Nguyệt.. Nhiễm Nguyệt.." Âm thanh Vô Dược truyền tới.
Nhiễm Nguyệt liễm mắt, đem sự tức giận và hung ác lúc nãy đè ép xuống. Khóe miệng hơi hơi giơ lên, quay đầu lại ứng thanh: "Sư tỷ, đệ ở đây."
Vô Dược thấy hắn tựa hồ không có tức giận theo bản năng nhẹ nhàng thở ra: "Vừa rồi.."
Vô Dược nói còn chưa nói xong, Nhiễm Nguyệt liền mở miệng: "Sư tỷ, tỷ tại sao cũng tới đây?"
Vô Dược: . Tiểu hài tử chết tiệt này đang hỏi phải không? Cô vì sao lại đây hắn không biết sao? Thật muốn đánh chết đứa trẻ chết tiệt này.
Cô sắp xếp ngôn ngữ một chút, sau đó mở miệng: "Vừa rồi.. Tỷ không phải cố ý, tỷ.." Rất xin lỗi.
"Suỵt!" Một ngón tay Nhiễm Nguyệt đặt trên môi cô: "Sư tỷ không cần giải thích, là sư đệ không đúng, vừa rồi không nên tùy hứng, sư tỷ sẽ không trách sư đệ đi?"[/HIDE-THANKS]