Mau xuyên: Phu nhân lại hắc hóa http: //http: //http: // [IMG]https://i.imgur.com/np7XJ8t.jpg Tác giả: Tát phu phu Thể loại: Mau xuyên, hệ thống, ngôn tình, ngược tra, 1vs1, ngọt.. Editor: Thủy Nguyệtt Nguồn convert: Wikidich Văn án: Giấc ngủ của cô bị quấy rối. Sau khi tỉnh dậy, hồn xuyên vào hệ thống. Một. Hệ thống: "Chị gái à, mời chị nói chuyện yêu đương với nam chính, trở thành bạch phú mỹ, bước tới đỉnh cao của nhân sinh rồi cưới nam chính nha!" Nam quốc: "Tôi không có tim, làm sao có thể yêu?" Hệ thống: "..." Hai. Hệ thống: "Đinh! Chị gái à, mong chị hãy nhớ rằng chị sống là người của nam chính, chết cũng là ma của nam chính!" Nam quốc: "Tôi từ chối xài đồ secondhand." Hệ thống: "..." Sau khi tỉnh dậy, Nam Quốc đã có tim, sẽ rơi lệ, còn biết yêu đương. Càng đáng sợ hơn chính là, cô bị hệ thống phạt làm vợ của người kia! Người kia một lòng với cô, dạy cô biết yêu. Từ đây, tim vì anh mà loạn nhịp, nước mắt rơi cũng vì anh. Lời của editor: Vì là con ruột của tác giả nên nữ chính có bàn tay vàng rất lớn, nếu thấy có nhiều chỗ phi lí thì mong mọi người đứng ném đá quá nha.. Cầu like, cầu được ủng hộ.. Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Thủy Nguyệtt
Chương 1: Nhà khoa học mạnh nhất (1) Bấm để xem "Cảnh báo! Cảnh báo! Còn ba phút, phòng thí nghiệm sắp nổ mạnh, mong ký chủ nhanh chóng rút lui." "Cảnh báo! Cảnh báo! Còn hai phút, phòng thí nghiệm sắp nổ mạnh, mong ký chủ nhanh chóng rút lui." "Cảnh báo! Cảnh báo! Còn một phút, phòng thí nghiệm sắp nổ mạnh, mong ký chủ nhanh chóng rút lui." * * * Âm thanh lặp lại một cách máy móc, một lần lại một lần, hết sức ồn ào, ồn ào đến nổi Nam Quốc muốn phá hủy nó. "Ồn muốn chết, quỷ sai, đem người lôi ra ném xuống chảo dầu, nhốt vào mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh." Lời vừa dứt, thế giới an tĩnh. Ngẩng đầu, Nam Quốc hơi mê mang, đây là nơi quỷ quái gì! Khung cảnh lạ lẫm, các loại chai lọ bình ống dẫn, cùng với trang phục màu trắng của phòng thí nghiệm trên người.. Tất cả nhắc nhở cô, cô đang ở một nơi vô cùng xa lạ! Có phải là cô đang nằm mơ không? Đang êm đẹp tự dưng lại tới một nơi xa lạ? "Cảnh báo! Cảnh báo! Còn có 30 giây, phòng thí nghiệm sắp nổ mạnh, mong ký chủ nhanh chóng rút lui." Âm thanh phiền phức kia lại vang lên một lần nữa, cảm giác bồn chồn ngày càng mãnh liệt. Ghé vào trên bàn thí nghiệm, Nam Quốc còn đang hồi tưởng, rốt cuộc giấc mơ xảy ra sai lầm ở chỗ nào. "Ầm.." Một ánh lửa bùng lên, Nam Quốc còn chưa kịp phản ứng đã bị ngọn lửa cắn nuốt. Trước khi rơi vào bóng tối, Nam Quốc rõ ràng nghe thấy âm thanh vang lên ở bên tai. "Gameover! Hệ thống khởi động lại, trò chơi sắp bắt đầu, mong ký chủ chuẩn bị sẵn sàng!" * * * "Cảnh báo! Cảnh báo! Còn ba phút, phòng thí nghiệm sắp nổ mạnh, mong ký chủ nhanh chóng rút lui." "Cảnh báo! Cảnh báo! Còn hai phút, phòng thí nghiệm sắp nổ mạnh, mong ký chủ nhanh chóng rút lui." "Cảnh báo! Cảnh báo! Còn một phút, phòng thí nghiệm sắp nổ mạnh, mong ký chủ nhanh chóng rút lui." * * * Mở mắt, vẫn âm thanh, khung cảnh, cảm giác bồn chồn quen thuộc, Nam Quốc giật mình. Từ trên bàn bò dậy, đánh giá hoàn cảnh xung quanh, phòng thí nghiệm của nhân loại. Mà âm thanh không ngừng nhắc nhở kia là từ trong đầu cô truyền tới. 【 ký chủ, chào mừng chị đến với vị diện của hệ thống, em là Thiên Đình, mong rằng sau này chúng ta sẽ hợp tác thật tốt! 】 Âm thanh vui mừng, có vẻ rất nghịch ngợm, trong giọng nói ẩn giấu một chút vui sướng khi người khác gặp họa. "Mày là cái gì? Đừng giả thần giả quỷ, cút ra đây cho tao!" Đang muốn vận linh lực thăm dò sự tồn tại của đồ vật kia, âm thanh không mang ý tốt lại vang lên. 【 em không phải đồ vật, em là hệ thống, là thành quả nghiên cứu mới nhất của Thái Thượng Lão Quân. Còn chỗ em đang ở, chính là trong não của chị. Thật vinh hạnh vì chị đã trở thành ký chủ đầu tiên của em. 】 Cũng là người đầu tiên bị thí nghiệm, thật hồi hợp mong đợi, hắc hắc hắc! 【 còn nữa, vì phòng ngừa chị phá hư quy tắc của hệ thống, linh lực của chị đã bị phong ấn. Chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ của từng thế giới, linh lực của chị mới có thể từ từ khôi phục. 】 Đang tính nói chuyện thì một đoạn ký ức không thuộc về Nam Quốc như thủy triều đánh úp lại. Sinh Nam Quốc, nhà khoa học nổi tiếng nhất Ninh Thành, cũng là nhà khoa học tuổi trẻ nhất trong lịch sử. Trong một lần làm thực nghiệm, phòng thí nghiệm phát sinh vụ nổ, bởi vì không kịp chạy trốn nên nửa bên mặt bị phỏng nặng, mà bởi vì mặt bị phỏng không thể xuất hiện trong cuộc họp báo. Kết quả thành tựu nghiên cứu mới nhất của cô bị đàn em Vu Văn Na chiếm mất. Vinh quang vốn nên là thuộc về cô, trên tác phẩm vốn phải viết tên cô vậy mà lại đàng hoàng ghi tên Vu Văn Na, tất cả vinh quang đều bị đoạt mất. Một người chưa từng tham gia nghiên cứu lại ngồi ngư ông đắc lợi, chỉ vì cha của cô ta - Là cổ đông lớn nhất của phòng thí nghiệm, thật châm chọc biết bao. Sau này, Vu Văn Na tỉ mỉ lập kế hoạch khiến Sinh Nam Quốc thân bại danh liệt, trở thành đối tượng mà mỗi người trong Ninh Thành đều phỉ nhổ. Chỉ vì tất cả thành tựu cô đạt được đều là nhờ vào đàn ông mới có thể lấy được. (Cái này là do Vu Văn Na vu khống chị tôi á ^^) Bị buộc đến chết, Sinh Nam Quốc mới biết được, tất cả đều do một tay Vu Văn Na sắp đặt. Phòng thí nghiệm bị nổ, thậm chí tai tiếng phụ thuộc vào đàn ông đều là công lao của Vu Văn Na. Đồng lõa lại là đàn anh mà cô yêu thầm nhiều năm.. * * * Nam Quốc ngồi ở trước bàn thí nghiệm tiêu hóa ký ức trong đầu. Cùng tên với cô nhưng cuộc đời của cô ta lại không được may mắn. Yêu cầu của nhà khoa học xui xẻo này rất đơn giản, yêu cầu Nam Quốc thay đổi vận mệnh. Đem tất cả thuộc về Sinh Nam Quốc bảo vệ thật tốt, không để Vu Văn Na ăn cắp thành quả nghiên cứu. Tung người nhảy xuống bàn, cô tham quan phòng thí nghiệm. Dáng vẻ rất nhàn hạ thoải mái, nghiễm nhiên đã quên mất quả bom sắp nổ. 【 ký chủ, ký ức chị đã dung hợp, mong dựa theo ký ức, hoàn thành nhiệm vụ.. 】 Blah blah nói nửa ngày, thấy Nam Quốc căn bản không thèm để ý tới mình, hệ thống tức đến muốn hộc máu. 【 còn 30 giây, phòng thí nghiệm sắp nổ mạnh, nếu chị không thể tìm ra bom, cắt bỏ một dây ngăn cản bom nổ. Chị sẽ chết, trò chơi sẽ bắt đầu một lần nữa. 】 Nghe giống như là một hệ thống có ý tốt quan tâm ký chủ. "Thứ cậu nói là cái này sao?" Cầm chiếc đồng hồ đáng yêu trong tay, Nam Quốc gõ gõ đồng hồ, mở cái nắp sau lưng nó, "Một dây màu đỏ, một dây màu xanh, tôi nên cắt đứt dây nào đây?" Chỉ còn mười giây, bom sẽ nổ, hệ thống có vẻ còn gấp hơn cả Nam Quốc. 【 Sao em biết được, đây là lần đầu tiên em làm hệ thống mà, nếu không chị cứ cắt đại một dây, nếu thất bại, thì chính là dây còn lại. Nếu thành công, vậy thì chúc mừng chị, nhiệm vụ được mở ra. 】 Lời này của hệ thống quá không có trách nhiệm, một hệ thống không có trách nhiệm nhất trong lịch sử. Nam Quốc ngồi trước bàn, vẻ mặt lạnh băng. "Nhiệm vụ là cái gì? Vì sao phải làm nhiệm vụ, ai cho cậu gan hùm mật gấu? Dám sai khiến cả Minh Vương?" Cô đường đường là Minh Vương, vậy mà còn có người dám tính kế cô, quả thực chán sống rồi! Con trâu của Thái Thượng Lão Quân này, chắc chắn là chán sống rồi, dám đánh chủ ý lên cô. 【 Chị không nhận nhiệm vụ thì không thể trở lại thế giới hiện thực, chỉ có thể ở lại thế giới của hệ thống. 】 "Tôi đường đường Minh Vương, nếu không nhận thì cậu có thể làm khó được tôi?" 【Cho dù là Thiên Đế tới cũng không thể cự tuyệt, chỉ có thể ngoan ngoãn làm nhiệm vụ! 】 Khí thế quanh người lạnh vài phần, âm thanh Nam Quốc thị huyết: "Uy hiếp tôi?" Hệ thống kinh sợ, 【 không phải uy hiếp, là trần thuật sự thật. 】 "Lão Thiên Đế tới, thật sự chỉ có thể ngoan ngoãn làm nhiệm vụ?" 【 Đúng vậy. 】 "Cậu là con trâu của lão già kia?" 【 hắc hắc hắc, đây là việc nội bộ, phải bảo mật, không thể tiết lộ trước nha. 】 "Ầm.." "**.." (** này là chị chửi tục nha) Đột nhiên nổ mạnh, Nam Quốc còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý thật tốt đã treo! Tỉnh lại lần nữa, cùng một chỗ, cùng một tư thế, cũng cùng phát sinh chuyện như cũ. 【 Minh Vương tỷ tỷ, sự thật chứng minh em không có lừa chị. Nếu chị không hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao, chị cũng chỉ có thể ở lại thế giới của hệ thống, những chuyện này sẽ tiếp tục lặp lại. 】 Hệ thống nói lời này thật sự không giấu được ý vui sướng khi người khác gặp họa. Trong đầu Nam Quốc, hiện lên một viên tròn màu trắng có đầy đủ tay chân mắt mũi đang đắc ý, vẻ mặt vô cùng đáng khinh! Từ lúc nào mà con trâu của Thái Thượng Lão Quân cưỡi này không đáng tin như vậy! Lần thứ hai tìm được đồng hồ, Nam Quốc ngồi ở trên bàn thí nghiệm, "Cắt dây nào, một lời chắc chắn!"
Chương 2: Nhà khoa học mạnh nhất (2) Bấm để xem Editor: Thủy Nguyệtt "Xanh hay đỏ.. Màu xanh nha?" Ngoáy ngoáy lỗ tai, Nam Quốc cà lơ phất phơ thưởng thức đồng hồ báo thức đáng yêu trên tay. "Chính xác chút, nếu cắt sai khiến tôi bị nổ lần nữa thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!" Lời nói âm u kèm với điệu cười âm hiểm của Nam Quốc khiến hệ thống kinh sợ. 【 Minh Vương tỷ tỷ, chị đừng làm khó dễ người ta, em không biết thật mà! Lần đầu tiên làm hệ thống, thật sự rất mới lạ. Chị cứ cắt đi, nếu cắt sai, hậu quả cứ để em gánh, em sẽ bồi thường cho chị! 】 Anh anh anh, cậu thật muốn về nhà, Minh Vương tỷ tỷ thật hung dữ, cậu sợ quá đi! "Hình như tôi nghe thấy có âm thanh đang nói tôi hung dữ?" Nam Quốc nghiêng tai lắng nghe, giả bộ như xuất hiện ảo giác, "Là tôi nghe nhầm hay thực sự có âm thanh này nhỉ?" 【 Minh Vương tỷ tỷ, chị nghe lầm rồi, âm thanh kia rõ ràng là đang khen chị đẹp. 】 "À." Đáp lại một tiếng, Nam Quốc nghe thanh âm tích tách của đồng hồ, nó tựa như tiếng tim đập. Mặc dù cô không có trái tim nhưng cô đã từng nghe qua tiếng tim đập, "Xanh hay đỏ?" Hệ thống khóc chít chít, 【 Minh Vương tỷ tỷ, chị cứ chọn đại đi, cùng lắm thì chúng ta lại quay lại lần nữa. Dù sao cũng đã chết hai lần, chắc chị không ngại chết thêm lần nữa đâu nhỉ? 】 "Tôi ngại." Gỡ mắt kính chướng mắt trên mặt xuống, Nam Quốc nhìn thoáng qua, ghét bỏ ném sang một bên. Cô không hiểu, nguyên chủ là một người rất xinh đẹp, tại sao lại phải đeo một cái kính vừa dày vừa nặng như thế? Mặc đồ khô khan, tóc thẳng dài đen nhánh lại đem quấn lại. "Được thôi, tôi sẽ cắt đại, nhưng cậu thử nói xem tôi sẽ được bồi thường cái gì?" Lần đầu tiên làm hệ thống, có chút kích động, thật chờ mong, 【 chị muốn bồi thường gì? 】 "Trả linh giới lại cho tôi!" Cô đem mấy trăm vò rượu Tuyết Mai Hoa bỏ vào linh giới, đó là cô dùng đợt hoa mai đầu mùa đông ủ lấy, rất trân quý. 【 thành giao. 】 Hệ thống vừa dứt lời, trên ngón tay áp út của Nam Quốc liền xuất hiện một chiếc nhẫn. Kiểu dáng rất bình thường, có tác dụng chứa vật tư, vật phẩm. Giao dịch thành công, Nam Quốc vuốt ve linh giới trên ngón áp út, cầm lấy công cụ thí nghiệm cắt dây màu đỏ. Không có tiếng nổ phát ra, âm thanh tích tách cũng đột nhiên im bặt. 【 chúc mừng Minh Vương tỷ tỷ, nhiệm vụ thế giới thứ nhất đã bắt đầu. 】 【 nhiệm vụ của chị là thay nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện. Nhiệm vụ phó bản là quyến rũ nam chính, trở thành bạch phú mỹ*, cưới nam chính, đi lên đỉnh cao nhân sinh! 】 (* bạch phú mỹ: Ý chỉ người con gái vừa đẹp vừa giàu) * * * 30 giây sau, phòng thí nghiệm đúng giờ nổ, Nam Quốc che lại phần mặt vốn bị bỏng của nguyên chủ, ra khỏi phòng thí nghiệm. Cô vừa ra khỏi vùng tai nạn của khu thí nghiệm, còn chưa kịp thở đã thấy Vu Văn Na mang theo người vội vàng chạy tới. Thấy Nam Quốc, cô ta chỉ cảm thấy cô bị bỏng nửa bên mặt, cảm thấy nữa bên mặt đó có chút ghê tởm. "Nam Quốc, chị không sao chứ? Trời ạ, sao chị lại thành ra thế này?" Cả khuôn mặt Nam Quốc dơ hề hề, nửa mặt bên trái nhìn rất ghê người. "Không biết phòng thí nghiệm kia bị lỗi chỗ nào, tự dưng lại nổ mạnh." Sau nhiều lần xác nhận Nam Quốc chỉ bị bỏng mặt, trong mắt Vu Văn Na xẹt qua chút mất mát. Chớp mắt liền biến mất, tiến tới đỡ Nam Quốc, giả vờ quan tâm: "Nam Quốc, đừng nói nữa, em đưa chị đi bệnh viện băng bó." Nam Quốc rút tay mình ra, giọng lạnh lẽo đến cực điểm: "Không cần, tôi tự về băng bó được.." Nam Quốc cự tuyệt, Vu Văn Na vẫn kiên trì, ra vẻ như muốn tốt cho Nam Quốc: "Không được, chị bị thương nghiêm trọng như vậy, em phải đưa chị đi bệnh viện." Bắt chặt tay Nam Quốc, không cho cô có cơ hội tránh thoát. Vốn dĩ cô chỉ muốn xem dáng vẻ thê thảm của Sinh Nam Quốc. Cứ như vậy để người đi, chẳng phải là mất nhiều hơn được sao. Nam Quốc: "..." Có chút nóng nảy, muốn đánh người! Liếc mắt nhìn Vu Văn Na hư tình giả ý, Nam Quốc nhấc chân, một chân đá vào bụng Vu Văn Na, ngay sau đó lại là một cước. 【 Minh Vương tỷ tỷ, chúng ta là nghịch tập, không phải đánh người! Mau dừng tay.. 】 mẹ ơi, thật không dám nhìn thẳng. Hai phút sau, Nam Quốc thu tay lại, Vu Văn Na ngã trên mặt đất, mặt mũi bầm dập. Bàn tay chụp tới, trong lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm soi mói, Nam Quốc khiêng Vu Văn Na bị thương không nhẹ lên. Hướng đến phòng thí nghiệm. Rồi sau đó, tay không mà ra. Ba phút sau khi Nam Quốc rời đi, phòng thí nghiệm lần thứ hai nổ mạnh, Vu Văn Na xui xẻo bị nhiệt lượng phòng thí nghiệm bắn bay, ngực đập vào vách tường, chân rơi xuống hòn đá bị thương, tình huống kham ưu. Trong WC, Nam Quốc rút khăn giấy, lau vết máu trên mặt. 【 Chị à, chị làm như vậy có ổn không? 】 không bị thương, lại muốn ngụy trang thành bị thương! Hơn nữa, còn đem nữ chính đánh tơi bời một trận. Minh Vương tỷ tỷ, thật sự là không được đâu! Ném khăn giấy nhiễm máu tươi đầm đìa đi, Nam Quốc một chân đá văng cửa WC, đi vệ sinh. "Ván đầu tiên nghịch tập thành công không?" 【 nghiêm túc mà nói thì nghịch tập thành công. Nhưng mà phương thức có chút thô bạo. Lần sau, phải đổi một người khác tốt hơn. 】 Cậu thích phương thức ngang ngược, khoe khoang hơn! "Báo kết quả xem, Vu Văn Na hiện tại thế nào?" Cô nghe thấy được bên ngoài vang lên tiếng xe cấp cứu, nhìn dáng vẻ thì hình như bị thương không nhẹ. 【 hiệu quả rất tốt. Minh Vương tỷ tỷ, như vậy quá bạo lực, không tốt, không tốt. Hy vọng lần sau, chị có thể đổi cách thức dịu dàng hơn. 】 "Cách dịu dàng hơn?" Đi WC xong, Nam Quốc rửa tay, "Cách như vậy đã rất dịu dàng rồi. Nếu là ngày thường, Vu Văn Na chắn chắn là bị quăng vào chảo dầu, xuống địa ngục!" Vụ nổ ở phòng thí nghiệm, chính là cô cố ý, mục đích là làm Vu Văn Na thử cảm giác sắp chết lúc bom nổ một chút! Nếu có thể thì tốt nhất là đi đời nhà ma. Cứ như vậy, cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ của thế giới thứ nhất này. 【.. 】 Minh Vương tỷ tỷ, chị bạo lực quá à, người ta sợ nha! - Cởi trang phục thí nghiệm cùng mắt kính chướng mắt ra, Nam Quốc hiện thân ở bệnh viện với áo hoodie đỏ cùng quần đen. Xách theo trái cây mua từ quán ven đường đi đến bệnh viện. Nhìn thấy Vu Văn Na mặt mũi bầm dập, Nam Quốc bỏ trái cây xuống, ngồi ở mép giường. Giả vờ quan tâm cô ta: "Sao lại không cẩn thận như vậy, ngã gảy chân?" Nam Quốc tỏ vẻ rất tiếc nuối, Vu Văn Na mạng lớn, bị cô đánh một trận tơi bời, ném vào phòng thí nghiệm bị nổ, đều có thể đại nạn không chết! Chuyện bị Nam Quốc đánh tơi bời rõ ràng trước mắt, Vu Văn Na hận chết cô. Vừa ngẩng đầu liền phát tác, lại ngây ngẩn cả người. "Mặt của chị?" Vu Văn Na bối rối, nhìn hoàn hảo không tổn hao gì, mơ hồ thấy Nam Quốc có sự thay đổi, mặt của cô ta không phải bị thương sao, như thế nào lại, "Không có việc gì?" Đáng chết, cô bị dáng vẻ kia của Sinh Nam Quốc lừa. Từ trong mâm trái cây của người khác, chọn một quả nhân sâm trắng trẻo đã được rửa sạch ' răng rắc ' một tiếng, Nam Quốc nhịn không được khen, "Thật ngọt, rất nhiều nước." Với một người tham ăn quả như Nam Quốc thì một quả chưa đã thèm, lại lấy quả nữa. "Mặt của tôi vốn dĩ đâu có bị gì." Ngữ khí Nam Quốc cực kỳ vân đạm phong khinh. "Vậy.." Vu Văn Na muốn nói lại thôi. "Cô muốn hỏi tôi vì sao thời điểm cô nhìn thấy tôi thì mặt tôi giống như bị bỏng phải không?" "Ừm." Quả nhân sâm trong tay nháy mắt liền tẻ nhạt vô vị, Nam Quốc tùy ý ném vào thùng rác. Khoảng cách rất xa, lại chuẩn xác rơi vào thùng rác. "Tôi thấy vui nên cố ý lừa mấy người đó." Giảo hoạt hồ ly cười, mi mắt cong cong, "Ai biết, các người lại ngốc như vậy, bị tôi lừa. Cảm giác gãy chân rất khó chịu phải không? Bị đánh tơi bời, có phải rất tức giận không?" Nam Quốc nói rõ ràng như vậy, Vu Văn Na đáp lời một cách chắn chắn: "Phòng thí nghiệm bị nổ lần thứ hai, là cô cố ý dàn dựng?" "Cô bé này thật không quá ngu xuẩn." Không chút bủn xỉn lời khen lời từ trong miệng Nam Quốc nói ra, rất có khí phách bễ nghễ chúng sinh. "?" Vu Văn Na cảm thấy đầu óc Sinh Nam Quốc hình như không được bình thường. "Chị làm như vậy không sợ tôi kêu ba tôi trả thù sao?" Loại cảm giác bị uy hiếp này, là chuyện của mấy vạn năm trước, Nam Quốc thật là hoài niệm. "Cô không sợ việc bị bại lộ thì tôi sợ cái gì!" "Chị.. Có ý gì?" "Bé nhút nhát à, những chuyện bé làm kia, chị đều biết hết!" Lời của editor: Mong mọi người hãy like để ủng hộ mình nha.. mãi iu~
Chương 3: Nhà khoa học mạnh nhất (3) Bấm để xem Editor: Thủy Nguyệtt Thời gian thăm bệnh kết thúc, khi Nam Quốc từ phòng bệnh ra thuận tay mang theo cherry cùng dâu tây đi. Đó là loại trái cây Vu Văn Na thích ăn nhất, cô ta tuy tức lại không dám bất mãn gì. Rốt cuộc thì trong tay Sinh Nam Quốc còn có chứng cứ cô đặt bom ở phòng thí nghiệm. Một khi bị lộ ra ngoài thì đến lúc đó, chỉ sợ là ba cũng không cứu được cô ta! 【 Minh Vương tỷ tỷ, em nhận thấy được hơi thở của nam chính đang tới gần. Đây là cơ hội không dễ kiếm, chị phải cố gắng nắm chắt đó, em xem trọng chị nha! 】 Nam Quốc ngồi xếp bằng ở hành lang bệnh viện, đang ăn cherry cùng dâu tây. Vị tuy rằng không bằng trái cây ở Minh Viên của cô, nhưng cũng có thể miễn cưỡng thỏa mãn thú vui ăn uống. Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, cô tự động che chắn mắt điếc tai ngơ. 【 Minh Vương tỷ tỷ, sắp đến rồi, ba mét, hai mét, một mét.. Nam chính xuất hiện. 】 Trong đầu, hệ thống tay cầm cờ, bộ dáng nhiệt liệt hoan hô, vô cùng thiếu đánh. Tay chống cằm, Nam Quốc có vẻ không hứng thú, "Nghịch tập cũng không nhất thiết phải thông đồng với nam chính đi." Đáp lại cô là đôi giày da sáng bóng. Ngẩng đầu, xuất hiện trước mắt cô tất nhiên là nam chính dịu dàng như ngọc, nụ cười ấm áp. Nam Quốc có ký ức của nguyên chủ, cô nhớ rõ người trước mắt là đàn anh của nguyên chủ, tên là Hằng Ôn. Đó cũng là người nguyên chủ yêu thầm, nhưng mà đáng tiếc Hằng Ôn này cùng Vu Văn Na có một chân, cấu kết với nhau làm việc xấu. Chuyện nguyên chủ chết, nếu Vu Văn Na là chủ mưu thì Hằng Ôn chính là đồng lõa. Nghĩ tới nghĩ lui, Nam Quốc cảm thấy, cô đây là nhận nghiệm vụ nghịch tập của nữ phụ. Cho nên, Tiểu Nạo Nạo, cậu cố ý tới chán ghét tôi? 【 Minh Vương tỷ tỷ, chị hiểu lầm em rồi, em chỉ là một hệ thống phân phối nhiệm vụ theo trình tự thôi. 】 "Nam Quốc, sao em lại ngồi ở đây, không vào à?" Âm thanh dịu dàng này là của Hằng Ôn. Đón nhận nụ cười ấm áp của Hằng Ôn, Nam Quốc chỉ cảm nhận được cảm giác ghê tởm đến buồn nôn. "Anh đang cản trở tôi hít thở không khí!" Khó trách cô lại cảm thấy ghê tởm buồn nôn! Hằng Ôn: "..." Một ngày không gặp, anh cảm thấy Sinh Nam Quốc trước mắt tỏa sáng hơn. Vứt mắt kính cồng kềnh cùng trang phục của phòng thí nghiệm nhiều năm không đổi đi, Sinh Nam Quốc trước mắt không khỏi làm cho Hằng Ôn phải nhìn thêm nhiều lần, thật là một mỹ nhân. Thấy Hằng Ôn vẫn đứng chắn không cho mình hít thở không khí, Nam Quốc nhấc chân đá vào đầu gối của Hằng Ôn. "Mẹ anh không dạy anh, nhìn chằm chằm con gái quá ba giây là không lễ phép sao?" Đầu gối Hằng Ôn chịu lực, quỳ một gối xuống đất, tầm mắt Nam Quốc trong nháy mắt liền trống trải. Tư thế nhục nhã như vậy khiến Hằng Ôn xấu hổ đến nổi khuôn mặt trắng nõn hiện lên nét đỏ ửng. Chỉ là việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn, kế hoạch chưa thành, không thể đắc tội Sinh Nam Quốc. Anh rất là buồn bực, ngày thường sử dụng mỹ nam kế với Nam Quốc chưa bao giờ thất bại qua. Sao hôm nay lại thất bại ngoài dự đoán, còn té lăn quay? Đứng lên, Hằng Ôn vẫn giữ nụ cười thân sĩ nho nhã, "Là anh thất lễ." Ánh mắt của Nam Quốc cực kỳ lạnh lẽo, "Biến đi." Cô đã nói anh ta đang cản trở cô hít thở không khí rồi. Người này sao lại không hiểu tiếng người như vậy chứ! 【.. 】 Hệ thống run bần bật, cốt truyện không nên phát triển thành thế này. Nhưng mà, Minh Vương tỷ tỷ hung dữ quá, cậu không dám chọc vào. Hằng Ôn tức giận chịu đựng gân xanh nổi lên, thật là khiêm tốn dịu dàng, ánh mắt lại nảy sinh tia ác độc. "Vậy anh không quấy rầy em hít thở không khí trong lành nữa." Âm thanh nghiến răng nghiến lợi. Đợi Hằng Ôn đi rồi hệ thống mới yếu ớt lên tiếng: 【 Minh Vương tỷ tỷ.. 】 "Hửm?" Lười biếng lên tiếng, Nam Quốc vặn vặn cổ, vẻ mặt lạnh băng. 【 chúng ta có thể nói chuyện không? 】 chị không chịu nghe lời như thế, không được, không được! Đáp lại hệ thống là sự yên lặng của Nam Quốc. 【 chị phải dùng tình yêu của chị cảm hóa nam chính, khiến nam chính ấm áp rồi yêu chị. Chứ không phải lạnh như băng, phương thức thô bạo, chị như vậy sẽ xúc phạm tới nam chính! 】 "Yêu là cái gì?" Nam Quốc tỏ vẻ, loại tình cảm thuộc về nhân loại này, cô không cần có. 【 Yêu chính là.. 】 hệ thống nghèo từ, cậu cũng không biết yêu là gì. Hình như, khi Thái Thượng Lão Quân nghiên cứu phát minh ra cậu đã quên cài khái niệm yêu là gì. 【 Tóm lại, mặc kệ chị dùng biện pháp gì, phải thông đồng nam chính một cách nhanh chóng.. 】 Nam Quốc đứng dậy, đối diện có một người đang đi tới, áo khoác dài trắng, tự phụ ưu nhã. Đến gần thì bất kể là diện mạo hay khí chất cũng khiến cho người ta rơi vào ảo giác. Mang mắt kính gọng vàng, khóe miệng mang ý cười, nụ cười kia mang theo vài phần dí dỏm. Đi thoáng qua, Nam Quốc duỗi tay, bắt lấy tay người đàn ông đó. Tiến lên đem người đẩy đến góc tường, khí thế quanh thân bá đạo. "Anh tên gì?" Ánh mắt thanh minh, một chút cũng không giống như bị sắc đẹp mê hoặc. "Du Cẩn." Ít ỏi hai chữ, Du Cẩn cúi đầu, "Chủ động như thế là không tốt." Hai chữ Du Cẩn, tức khắc làm Nam Quốc buông lỏng ra, lui về phía sau ba bước, "Xin lỗi, đường đột rồi." Du Cẩn đoán không ra trong hồ lô Nam Quốc bán thuốc gì, chỉ nói: "Không sao." Hắn nhớ rõ người trước mắt tên Sinh Nam Quốc, ngược lại khác với ấn tượng một trời một vực. Chỉ là, rốt cuộc là người của người kia, không đáng để thân cận. Nam Quốc nhớ rõ trong trí nhớ nguyên chủ, có ký ức với người này. Du Cẩn, là một người bác sĩ, vốn nên là thiên chi kiêu tử, nhưng cuộc đời lại nhiều chông gai. Bị con trai viện trưởng bệnh viện cưỡng gian, mất đi lý trí, có ý định phóng hỏa, bị nhốt vào bệnh viện tâm thần. Suốt cuộc đời, đều chạy không thoát được vận mệnh bi thảm bị con trai viện trưởng chà đạp. Đánh giá Du Cẩn, Nam Quốc nghĩ so với việc bảo cô thông đồng nam chính, cô càng có khuynh hướng muốn thông đồng Du Cẩn hơn. 【 Chị, chị muốn làm gì, không được phép xằng bậy! 】 hệ thống nóng nảy, ký chủ hoàn toàn không chịu bị khống chế nên làm cái gì bây giờ. Online chờ.. rất cấp! Nam Quốc đi được vài bước, cuối cùng vẫn dừng bước chân lại, quay đầu nhìn Du Cẩn. Lại thấy anh đã xoay người, dần dần đi xa, bóng dáng tĩnh mịch. Thiên chi kiều tử như thế, nếu là bệnh kiều thì tốt biết bao nhiêu. Đặc biệt là, bệnh kiều chỉ thích có mình cô! "Tiểu Nạo Nạo, cậu xem nếu tôi cùng Du Cẩn yêu đương, sẽ như thế nào?" Cô xem phim của con người trên TV, vai chính đều vội vàng yêu đương, yêu đến chết đi sống lại. Cô cũng thật sự tò mò, yêu -- rốt cuộc là như thế nào! 【 Minh Vương tỷ tỷ, mong chị đừng kêu em bằng Tiểu Nạo Nạo nữa.. 】 bắt sai trọng điểm. 【 Minh Vương tỷ tỷ, suy nghĩ này của chị rất nguy hiểm. 】 này phải làm thế nào mới được, nam chính thì chị chướng mắt, lại cố tình coi trọng nam hai, 【 chị sinh là người của nam chính, chết cũng là ma của nam chính nha. 】 【 Đàn ông khác, chị nghĩ cũng đừng mong, sẽ bị trừng phạt nha! 】 "Vậy nếu, tôi làm thịt nam chính thì có phải sẽ có thể cùng Du Cẩn yêu đương?" Trọng điểm Nam Quốc bắt được có chút lệch đến rối tinh rối mù. Hệ thống gấp đến độ xoay vòng, 【 chị à, chị muốn yêu đương, cũng chỉ có thể yêu đến trên đầu nam chính nha. 】 "Vậy cậu trả lời tôi, nếu giết nam chính thì sẽ như thế nào?" 【 Không biết, cái này không nằm trong phạm vi trả lời của em. 】 hệ thống chột dạ ing.. "Vậy cậu có ích lợi gì? Tốt xấu gì thì con chó cũng có thể giữ nhà, cậu có thể làm cái gì?" Hệ thống: 【.. 】 Cậu có thể.. chọc cười nha!