Chương 40: Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc, quá yêu ta (22)
Edit by Thuần An
Bất tri bất giác từ khi tuyển tú bắt đầu đã qua nửa tháng, trong nguyên kịch là sau khi nữ chủ tiến cung được mấy ngày. Ngẫu nhiên nhảy một điệu múa khuynh quốc khuynh thành, sau đó Nam Cung Vãn vô tình đi qua nhìn thấy liền trực tiếp phong tần.
Chỉ là hiện giờ có Vô Dược tham gia, đừng nói là mấy ngày, nửa tháng qua ngoại trừ lúc trước từ xa liếc mắt một cái thì Tề Thi vẫn chưa gặp được Nam Cung Vãn.
Thời điểm Vô Dược dùng cơm trưa, đột nhiên nghe được âm thanh của Tĩnh Dạ.
Tĩnh Dạ có chút khẩn trương mở miệng: Kí chủ, giá trị nguy hiểm của nữ chủ tăng cao. Cô nên cẩn thận.
Vô Dược có chút ngốc, làm sao lại đột nhiên tăng cao? Chẳng lẽ bởi vì nàng ta đến bây giờ không chính thức nhìn thấy nam thần?
Vô Dược: Tiểu Dạ Dạ, tôi có cảm giác nữ chủ so với miêu tả hình như còn ghen tị hơn?
Tĩnh Dạ tự hỏi một hồi sau đó trả lời: Có lẽ là bởi vì chúng ta tham gia, từ sau khi cô ký túc vào cơ thể này thì khí vận của nữ chủ sẽ được phân một ít cho cô. Đây cũng là vì cô là nhân viên đặc quyền của chúng tôi.
Vô Dược gật gật đầu, khó trách vận khí của nàng tốt như vậy, thì ra là như thế.
Vô Dược không nói chuyện, Tĩnh Dạ lại mở miệng: Chỉ là, nếu gặp phải người không đối địch với nữ chủ, thế giới sẽ không đem khí vận của nàng chia cho cô.
Vô Dược đột nhiên nghĩ tới cái vấn đề: Vì sao thế giới nguyện ý phân chia khí vận cho tôi?
Tĩnh Dạ trả lời: Thứ nhất, thế giới chúng ta lựa chọn đều là thế giới tan vỡ, nữ chủ có thể so sánh với nữ phụ ác độc. Thứ hai là bởi vì chúng ta cứu vớt nam thần, cho nam thần một kết thúc hạnh phúc mỹ mãn, sau đó có thể giảm bớt giá trị oán khí của thế giới.
Vô Dược: Tất cả hệ thống của chúng ta cũng đều như này sao?
Tĩnh Dạ lắc lắc đầu, trả lời: Đến chín phần mười thôi.
Sau đó Tĩnh Dạ không nói Vô Dược cũng không hỏi tiếp. Bởi vì có một số việc nàng biết nàng không nên tùy tiện hỏi. Hơn nữa Tĩnh Dạ không nhất định sẽ biết. Chỉ là điều nàng muốn biết nhất, người gọi là chủ hệ thống Mặc kia nhất định sẽ biết.
* * *
Bóng đêm bao trùm, ánh trăng lên cao, băng tuyết vừa mới tan, bên ngoài ngẫu nhiên lại nghe thấy vài tiếng chim chóc kêu.
Vô Dược nằm ở trên giường, Mộ Vân điện bình thường người lui tới giống nhau, nhưng lại không giống nhau. Không giống nhau nhất chính là người lẽ ra phải ở bên cạnh nàng, tối nay lại không thấy tung tích.
Chỉ chốc lát, Vô Dược thấy Tịch Cầm, từ bên ngoài vội vội vàng vàng gấp gáp trở về.
Tịch Cầm sắc mặt trắng bệch, vừa thấy liền biết đã xảy ra chuyện không tốt.
Kỳ thật Vô Dược đã biết, bởi vì nàng có Tĩnh Dạ, chỉ là khác nhau ở chỗ chính miệng người khác nói cho nàng nghe.
Vô Dược bảo Tịch Cầm vào nội điện: "Nói đi, phát sinh chuyện gì?"
Tịch Cầm nhìn nàng, nhíu mày, trong mắt có chút rối rắm, hẳn là không biết có nên nói cho nàng hay không. Nàng hiểu rõ nương nương nhà mình sớm hay muộn cũng sẽ biết, chỉ là nàng thật sự không muốn chuyện này đả kích đến người.
Tịch Cầm do dự một hồi, cuối cùng vẫn mở miệng: "Bệ hạ.. Bệ hạ đêm nay ước chừng sẽ không lại đây. Nương nương, nô tỳ thay người cởi áo đi!"
Vô Dược lắc lắc đầu: "Ngươi nói thẳng là được, trong thâm cung này, việc bệ hạ và Hậu phi có thể chân chính giấu được bao lâu."
Tịch Cầm suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nói ra sự thật: "Bệ hạ.. Người hôm nay ở trong Hoa Năm điện sủng hạnh một vị tú nữ."
* * *
Vô Dược nhìn ngoài cửa sổ, chưa từng nghĩ nàng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản hai người bọn họ gặp mặt. Hơn nữa lần gặp này vừa thấy là trực tiếp lăn giường.
"Ha!" Một âm thanh khàn khàn mị hoặc vang lên phía sau Vô Dược, sau đó một khối thân thể nóng như lửa dán ở sau lưng nàng.
Bất tri bất giác từ khi tuyển tú bắt đầu đã qua nửa tháng, trong nguyên kịch là sau khi nữ chủ tiến cung được mấy ngày. Ngẫu nhiên nhảy một điệu múa khuynh quốc khuynh thành, sau đó Nam Cung Vãn vô tình đi qua nhìn thấy liền trực tiếp phong tần.
Chỉ là hiện giờ có Vô Dược tham gia, đừng nói là mấy ngày, nửa tháng qua ngoại trừ lúc trước từ xa liếc mắt một cái thì Tề Thi vẫn chưa gặp được Nam Cung Vãn.
Thời điểm Vô Dược dùng cơm trưa, đột nhiên nghe được âm thanh của Tĩnh Dạ.
Tĩnh Dạ có chút khẩn trương mở miệng: Kí chủ, giá trị nguy hiểm của nữ chủ tăng cao. Cô nên cẩn thận.
Vô Dược có chút ngốc, làm sao lại đột nhiên tăng cao? Chẳng lẽ bởi vì nàng ta đến bây giờ không chính thức nhìn thấy nam thần?
Vô Dược: Tiểu Dạ Dạ, tôi có cảm giác nữ chủ so với miêu tả hình như còn ghen tị hơn?
Tĩnh Dạ tự hỏi một hồi sau đó trả lời: Có lẽ là bởi vì chúng ta tham gia, từ sau khi cô ký túc vào cơ thể này thì khí vận của nữ chủ sẽ được phân một ít cho cô. Đây cũng là vì cô là nhân viên đặc quyền của chúng tôi.
Vô Dược gật gật đầu, khó trách vận khí của nàng tốt như vậy, thì ra là như thế.
Vô Dược không nói chuyện, Tĩnh Dạ lại mở miệng: Chỉ là, nếu gặp phải người không đối địch với nữ chủ, thế giới sẽ không đem khí vận của nàng chia cho cô.
Vô Dược đột nhiên nghĩ tới cái vấn đề: Vì sao thế giới nguyện ý phân chia khí vận cho tôi?
Tĩnh Dạ trả lời: Thứ nhất, thế giới chúng ta lựa chọn đều là thế giới tan vỡ, nữ chủ có thể so sánh với nữ phụ ác độc. Thứ hai là bởi vì chúng ta cứu vớt nam thần, cho nam thần một kết thúc hạnh phúc mỹ mãn, sau đó có thể giảm bớt giá trị oán khí của thế giới.
Vô Dược: Tất cả hệ thống của chúng ta cũng đều như này sao?
Tĩnh Dạ lắc lắc đầu, trả lời: Đến chín phần mười thôi.
Sau đó Tĩnh Dạ không nói Vô Dược cũng không hỏi tiếp. Bởi vì có một số việc nàng biết nàng không nên tùy tiện hỏi. Hơn nữa Tĩnh Dạ không nhất định sẽ biết. Chỉ là điều nàng muốn biết nhất, người gọi là chủ hệ thống Mặc kia nhất định sẽ biết.
* * *
Bóng đêm bao trùm, ánh trăng lên cao, băng tuyết vừa mới tan, bên ngoài ngẫu nhiên lại nghe thấy vài tiếng chim chóc kêu.
Vô Dược nằm ở trên giường, Mộ Vân điện bình thường người lui tới giống nhau, nhưng lại không giống nhau. Không giống nhau nhất chính là người lẽ ra phải ở bên cạnh nàng, tối nay lại không thấy tung tích.
Chỉ chốc lát, Vô Dược thấy Tịch Cầm, từ bên ngoài vội vội vàng vàng gấp gáp trở về.
Tịch Cầm sắc mặt trắng bệch, vừa thấy liền biết đã xảy ra chuyện không tốt.
Kỳ thật Vô Dược đã biết, bởi vì nàng có Tĩnh Dạ, chỉ là khác nhau ở chỗ chính miệng người khác nói cho nàng nghe.
Vô Dược bảo Tịch Cầm vào nội điện: "Nói đi, phát sinh chuyện gì?"
Tịch Cầm nhìn nàng, nhíu mày, trong mắt có chút rối rắm, hẳn là không biết có nên nói cho nàng hay không. Nàng hiểu rõ nương nương nhà mình sớm hay muộn cũng sẽ biết, chỉ là nàng thật sự không muốn chuyện này đả kích đến người.
Tịch Cầm do dự một hồi, cuối cùng vẫn mở miệng: "Bệ hạ.. Bệ hạ đêm nay ước chừng sẽ không lại đây. Nương nương, nô tỳ thay người cởi áo đi!"
Vô Dược lắc lắc đầu: "Ngươi nói thẳng là được, trong thâm cung này, việc bệ hạ và Hậu phi có thể chân chính giấu được bao lâu."
Tịch Cầm suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nói ra sự thật: "Bệ hạ.. Người hôm nay ở trong Hoa Năm điện sủng hạnh một vị tú nữ."
* * *
Vô Dược nhìn ngoài cửa sổ, chưa từng nghĩ nàng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản hai người bọn họ gặp mặt. Hơn nữa lần gặp này vừa thấy là trực tiếp lăn giường.
"Ha!" Một âm thanh khàn khàn mị hoặc vang lên phía sau Vô Dược, sau đó một khối thân thể nóng như lửa dán ở sau lưng nàng.