Welcome! You have been invited by Ng Chau to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 80: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (33)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược a một tiếng: "Cô có phải nói là cô không ra được không?"

Giản Tư Tình giống như chế giễu nhìn Vô Dược: "Ha hả, tôi với cô sao có thể giống nhau? Phong Tịch cô sớm đã nên chết rồi!"

Mắt Vô Dược nhàn nhạt liếc cô ta một cái: "A? Giản Tư Tình tôi vẫn luôn rất tò mò, vì sao cô nhất định muốn tôi phải chết?"

Biểu tình Giản Tư Tình dữ tợn: "Phong Tịch, cô đoạt người tôi thích, muốn mạng của tôi, chẳng lẽ tôi không nên báo thù sao?"

Vô Dược buồn cười nhìn cô ta, cũng không có nói thêm gì.

Sau khi Giản Tư Tình thấy biểu tình của cô, càng tức giận: "Phong Tịch, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mệnh của cô so với tôi còn tốt hơn? Dựa vào cái gì cô có thể có được hết thảy những thứ tôi muốn! Đó chẳng phải chỉ là một nam nhân ở rể sao? Cô dựa vào cái gì. Tôi đã từng thề, tôi nhất định phải khiến cô chết!"

"Bang!" Giản Tư Tình không hề phòng bị đột nhiên bị đập một cái lên cửa sắt.

Động thủ đương nhiên chính là Bạch Cẩn Mộ, Giản Tư Tình không thể tin nhìn Bạch Cẩn Mộ, tựa hồ không nghĩ tới anh thế mà có năng lực như vậy.

Vô Dược đi đến trước mặt Giản Tư Tình, từ trên cao nhìn xuống cô ta, con mắt lạnh nhạt nhìn cô, Giản Tư Tình cảm giác trong lòng phát lạnh. Cô chưa từng gặp qua Phong Tịch như vậy: "Cô.. Cô không phải Phong Tịch!"

Môi Vô Dược gợi lên: "Đúng, tôi không phải Phong Tịch. Tôi sớm đã không phải Phong Tịch có thể tùy tiện để cô lừa nữa. Lừa tôi nhiều năm như vậy, chơi vui không?"

Vô Dược giữ chặt cằm cô ta, tiến sát lại bên tai cô ta nhẹ nhàng mở miệng: "Giản Tư Tình.. Cô cho rằng chỉ có cô mới trọng sinh sao?"

Hai mắt Giản Tư Tình mở to nhìn, không thể tin được nhìn cô: "Cô.. Cô.. Không! Không có khả năng!"

Vô Dược lộ ra một nụ cười châm chọc: "Giản Tư Tình, tôi vốn dĩ cũng không muốn mạng của cô, nhưng mà cô đã một lòng muốn tôi chết, vậy tôi để cô sống thì thật xin lỗi chính mình. Vậy cô liền thử cảm giác bị biến thành tang thi một chút đi!"

Vô Dược lui về bên cạnh Bạch Cẩn Mộ, tang thi trong nhà giam giống như nổi điên thoát ra khỏi cửa sắt, lao về phía Giản Tư Tình.

Vô Dược không tiếp tục nhìn về phía cô ta, mà quay đầu nhìn về phía Bạch Cẩn Mộ. Bạch Cẩn Mộ nhận thấy được ánh mắt của cô cũng nhìn lại.

Cuối cùng Vô Dược mở miệng: "Chúng ta rời đi trước đi!"

Bọn họ không trở về nơi ở, mà tới một rừng cây.

Vô Dược vòng tay lên dựa vào trong lòng ngực của Bạch Cẩn Mộ. Sau đó nhàn nhạt mà nhìn Liễu Càng, mở miệng: "Nói một chút đi, cậu biết cái gì?"

Liễu Càng nhìn bọn họ thần sắc phức tạp, cuối cùng vẫn nói: "Buổi sáng hôm nay tôi vốn là muốn tìm Tiêu Điều bàn luận một chút việc, kết quả ở ngoài nghe được, bọn họ muốn tìm được tin tức của siêu không gian trên người cậu.

Sau đó tôi bị bọn họ tiêm thuốc thí nghiệm, ném vào khu thí nghiệm số 11. Tôi vẫn luôn biết bọn họ nghiên cứu thuốc giải virus tang thi. Nhưng tôi không nghĩ tới, bọn họ vậy mà lại dùng người thường hoặc dị năng giả làm thí nghiệm.

Tất cả tang thi ở khu thí nghiệm số 11, trước đó đều là dị năng giả hoặc người bình thường."

Vô Dược nhìn về phía Bạch Cẩn Mộ sau đó nói: "Em nghĩ chúng ta cần trở lại thí nghiệm chủ một lần nữa."

Bạch Cẩn Mộ gật gật đầu trả lời: "Được!"

Sau đó liền rời đi, để lại Liễu Càng ở trong gió hỗn độn.

Vô Dược cùng Bạch Cẩn Mộ một lần nữa về phòng thí nghiệm của Nhạc Sanh.

Vô Dược tìm rất lâu, cuối cùng ở một chỗ ít được chú ý, tìm được một quyển nhật ký.

Nhật ký ghi lại một vài chuyện bình thường, chỉ là một chút thí nghiệm nhỏ linh tinh.

Bạch Cẩn Mộ nhìn một hồi, sau đó cầm lên một ít tài liệu, mân mê trên đó.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 81: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (34)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Cuối cùng anh lấy ra một lọ thuốc màu xanh lục, Vô Dược khó hiểu nhìn anh: "Mộ Mộ, anh đây là?"

Bạch Cẩn Mộ không nói gì, trực tiếp đem thuốc đổ lên trên quyển nhật ký. Sau đó quyển nhật ký liền thay đổi, chữ mặt trên cũng hoàn toàn biến đổi.

Vô Dược: . Cho nên, một cổ nhân nghìn năm trước như Bạch Cẩn Mộ, vì sao lại hiểu biết phòng thí nghiệm như vậy.

Bạch Cẩn Mộ hướng cô giải thích nói: "Trước đó không phải anh đã nói với em, chỉ số thông minh của tân nhân loại tương đối cao sao. Mấy thứ này nghìn năm trước bọn họ đã làm ra."

Vô Dược chấn kinh một cái, việc mấy nghìn năm trước, nếu cho bọn họ thêm một chút thời gian, vậy thế giới này có phải so với thế giới của cô còn tiên tiến hơn không?

Chỉ là, việc hiện tại tương đối khẩn cấp, Vô Dược nhanh chóng tỉnh táo lại, sau đó lật nhật ký trong tay xem, bên trong hầu như đều ghi lại lời nói trong lòng của Nhạc Sanh.

Nhạc Sanh:

Ngày 3 tháng 12: Hôm nay, tôi lại đến bệnh viện thăm mẹ một lần, mẹ đã nằm viện lâu như vậy mà cơ thể không hề có chuyển biến tốt đẹp gì, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Mẹ nói đây là bệnh di truyền của gia tộc, bọn họ vẫn luôn là đơn mạch di truyền, chỉ truyền cho con gái, hơn nữa mỗi khi con gái hơn bốn mươi tuổi liền phát loại bệnh này.

Ngày 3 tháng 3 năm sau: Lại qua ba tháng, tôi vẫn không tìm ra loại thuốc có thể chữa được bệnh này. Tôi cảm thấy mẹ sắp không chống đỡ được nữa. Thời điểm mẹ sắp tắt thở, tôi cùng cha quyết định, đem cơ thể bà đóng băng lại trước, ngày này tôi đã thề, tôi nhất định phải nghiên cứu ra, loại thuốc chữa bệnh này. Tiểu Tịch của tôi còn nhỏ như vậy, tôi nhất định không để con bé về sau phải chịu sự tra tấn của loại bệnh này.

Ngày 4 tháng 3 năm sau: Đã qua một năm, tôi vẫn không tìm được phương pháp giải quyết nào. Một năm này tôi hầu như đã lật tung cả y thư và điển tịch cổ y thuật, vẫn như cũ không thể tìm ra manh mối giải quyết loại bệnh này.

Ngày 13 tháng 5: Tôi nghe nói ở thành phố G, có một quyển điển tịch mười phần cổ xưa, trong đó ghi lại một chút việc liên quan tới tân nhân loại nghìn năm trước. Trong lúc vô tình tôi cũng từng nhìn thấy một cuốn sách cổ, trong đó cũng ghi lại một chút việc liên quan với tân nhân loại, nhưng lúc đó tôi nghĩ đó chỉ là một tin đồn thú vị, nhưng bây giờ tôi đã không còn đường có thể đi, chỉ có thể đi xem nơi đó có đồ vật tôi muốn hay không.

Ngày 30 tháng 9: Tôi tới nơi có truyền thuyết về tân nhân loại rồi, tôi cuối cùng cũng tìm được một chút manh mối. Tôi tìm được một quyển sách cổ, trong đó viết tân nhân loại trường sinh bất lão, vũ lực siêu cường, lại còn có chỉ số thông minh siêu cao. Mặt sau còn ghi chép lại về việc lấy máu của tân nhân loại.

* * *

Ngày 13 tháng 10: Hôm nay tôi nhận được một món quà rất tuyệt, là của Tiểu Tịch, tự mình kiếm tiền mua cho tôi một cái nhẫn. Tôi đặc biệt vui vẻ.

Ngày 20 tháng 11: Hôm nay trong lúc vô tình tôi phát hiện, món quà Tiểu Tịch tặng cho tôi, lại chứa một lực lượng rất lớn. Tính từ lúc tôi lấy được sách cổ đã qua 8 năm, 8 năm này tôi không ngừng thí nghiệm, tôi đã không chỉ thí nghiệm trên động vật nữa, thế nhưng bởi vì thiếu một số thứ nữa, sau đó đổi lại là không ngừng thất bại. Tôi nghĩ có lẽ tôi có thể mượn sức mạnh của chiếc nhẫn.

Ngày 9 tháng 12: Tôi lại lần nữa tạo ra thuốc, vừa hay hôm nay lại đưa tới một người, có lẽ tôi có thể dùng hắn làm thí nghiệm.

Ngày 11 tháng 12: Hôm nay là ngày thứ ba, người kia cuối cùng cũng có chút phản ứng, bộ dạng nguyên bản bình thường giống như càng thêm tuấn mỹ hơn, tôi nghĩ tôi có khả năng sắp thành công. Tôi quyết định rút máu của hắn ra, tiếp tục nghiên cứu xem.

Ngày 30 tháng 12: Sắp phải ăn tết, thời điểm tôi chuẩn bị về nhà, lại nhìn thoáng qua người thí nghiệm trước mắt. Tôi phát hiện bọn họ giống như biến dị, ánh mắt từ từ dại ra, làn da dường như đang dần hư thối. Đương nhiên sau đó người kia được đưa đi.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 82: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (35)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Ngày 15 tháng 1: Tôi cuối cùng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, tôi phát hiện ra người trước kia tôi thí nghiệm qua. Hình như rất giống tang thi mạt thế trong phim ảnh. Tôi bắt đầu luống cuống, tôi cảm thấy tôi nên tìm kiếm phương pháp giải quyết.

Ngày 7 tháng 5: Tôi tìm được phương pháp giải quyết rồi, nhưng tôi cảm giác hình như đã không còn kịp nữa. Cơ thể nhiều tuổi đã mệt mỏi, hình như đã không thể chống đỡ được nữa. Tôi không ngăn cản được mạt thế đến, việc duy nhất tôi có thể làm được là giữ được L thị, bảo vệ được Tiểu Tịch của tôi.

Ngày 18 tháng 6: Tôi dùng nhẫn làm ra một siêu không gian đó cũng là thứ cần thiết tiến hóa một tang thi thành tân nhân loại, thời điểm tôi chuẩn bị đăng báo. Tôi phát hiện bọn họ vậy mà dự định dùng cái này để kiếm tiền. Cho nên tôi quyết định đưa cái này để lại cho Tiểu Tịch của tôi, tôi hy vọng con bé sẽ giúp tôi đền bù sai lầm.

Ngày 30 tháng 10: Chất xúc tác thành tân nhân loại, hình như không thể dùng trên người tôi. Tôi cảm thấy tôi sắp không xong rồi. Thật xin lỗi, Tiểu Tịch của mẹ, mẹ không thể nhìn con trưởng thành.

Nhật ký chỉ viết tới đây, nước mắt Vô Dược không ngừng rơi ra. Cô biết đây là tình cảm của Phong Tịch. Có lẽ đối với thế giới hiện tại mà nói, Nhạc Sanh là tội nhân của toàn thế giới, nhưng nói về tình cảm thì bà vĩnh viễn là một người mẹ tốt.

Thời điểm Bạch Cẩn Mộ nhìn thấy nước mắt cô rơi liền hoảng hốt. Tay chân luống cuống như không ngừng lau nước mắt cho cô: "Không khóc, Tịch Tịch không khóc.. Tịch Tịch không khóc.."

Vô Dược chôn ở trong lòng ngực, âm thanh có chút nghẹn ngào: "Mộ Mộ, anh nguyện ý cùng em làm những việc này không?"

"Đương nhiên!" Bạch Cẩn Mộ không cần suy nghĩ liền trực tiếp trả lời: "Chỉ cần Tịch Tịch muốn làm, anh đều nguyện ý cùng Tịch Tịch làm."

Vô Dược suy nghĩ lại một chút, sau đó liền thông suốt rất nhiều chuyện. Nhạc Sanh làm thí nghiệm, nhưng bởi vì không ngừng thất bại nên vô tình làm ra loại thuốc biến người thành tang thi. Cuối cùng lại không thể khống chế, bà biết virus tang thi sắp bùng nổ, sau đó nghiên cứu ra loại thuốc ức chế virus này.

Mà nếu cô đoán không sai, Lưu Xuyên chính là người cuối cùng bà thí nghiệm. Sau một thời gian nghiên cứu ở đây, duy nhất có một người không mất đi suy nghĩ trở thành tang thi. Ngoại trừ việc không đủ năng lực, tang thi này coi như có thể xưng là tân nhân loại.

Vô Dược mở cửa phòng thí nghiệm ra, sau đó liền thấy Tiêu Điều, còn có Lãnh Minh Hoa.

Vô Dược đã đoán được bọn họ sẽ tới, bởi vì thời điểm cô tiến vào phòng thí nghiệm liền phát hiện có máy theo dõi.

Nếu sự việc đã đi đến bước này, cũng không cần tiếp tục giả bộ nữa. Vô Dược liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó nhàn nhạt nói ra: "Nếu mấy người đã biết, vậy thì lựa chọn đi. Hoặc là trở thành tân nhân loại, hoặc là chết."

Tiêu Điều tựa hồ không thèm để ý lời Vô Dược, lạnh nhạt nói: "Đưa siêu không gian và cách tạo nó ra đây. Bằng không đừng trách tôi không khách khí.."

Tiêu Điều còn chưa kịp nói xong, liền ngã xuống trên mặt đất. Người đá hắn không ai khác chính là Liễu Càng.

Mà đứng sau Liễu Càng là một đống người mười phần tuấn mỹ. Đứng đầu là một nam nhân yêu mị, tựa như khinh thường mà cười: "A! Nhân loại ngu xuẩn, ai cho ngươi dũng khí nói ra những lời này?"

Tiêu Điều bị đá một cái như vậy liền không đứng lên nữa. Lãnh Minh Hoa trừng lớn đôi mắt, tựa hồ thực không thể tin được: "Các ngươi.. Các ngươi.. Các ngươi là tang thi?"

Nam nhân yêu mỹ, giống như bị những lời này đả kích, nhấc chân lên đá một cái: "Mẹ mày mới là tang thi, lão, tử, là, tân, nhân, loại."

Vô Dược yên lặng không nói gì liếc mắt nhìn Bạch Cẩn Mộ, nói chỉ số thông minh siêu cao đâu?[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 83: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (xong)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Bạch Cẩn Mộ nhàn nhạt liếc nam nhân kia một cái, sau đó hướng Vô Dược nói: "Hắn trước khi biến thành tân nhân loại, hẳn là không có đầu óc."

Nam nhân yêu mỹ nghe xong câu này, liền cảm thấy một trận đả kích nặng nề. Không thể tưởng tượng nhìn về phía Bạch Cẩn Mộ: Bệ hạ, vậy mà lại đánh giá hắn như vậy. Hắn cảm giác thật thương tâm a.

- -

Kế tiếp Vô Dược chỉ dùng thời gian hai tháng, đưa toàn bộ tang thi và nhân loại còn sống sót biến thành tân nhân loại.

Sau đó lại cùng Bạch Cẩn Mộ trải qua một khoảng thời gian không biết ngày đêm.

Bọn họ cuối cùng không ở lại L thị, mà trở về G thị, thành phố lần đầu bọn họ gặp nhau.

Không thể không nói Nhạc Sanh thật là một nhà khoa học rất lợi hại, cơ thể của Phong Tịch tới rồi qua 70 tuổi cũng chưa phản ứng gì.

Mà bà ngoại Phong Tịch, cũng được đồng hóa thành tân nhân loại, cùng với Nhạc Nhất Niệm biến trở về bộ dạng lúc còn trẻ. Sau đó chọn đi du lịch thế giới.

Có lẽ là bởi vì dị năng hoặc có liên quan tới thuốc, cơ thể Phong Tịch hơn 70 tuổi thoạt nhìn cũng chỉ có hơn 30 tuổi mà thôi.

Bạch Cẩn Mộ nhìn cô ngủ say bên cạnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cơ thể của cô. Môi hôn lên đóa thược dược trên xương con bướm của cô, âm thanh ôn nhu quyến luyến: "Tịch Tịch, anh yêu em. Nhưng vì sao em, vì sao không muốn chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau?"

Cô biến tất cả mọi người thành đồng loại của anh, nhưng vì sao cô lại cố tình không biến chính mình thành đồng loại của anh?

Tay vòng trên eo cô bất giác buộc chặt: "Tịch Tịch, anh sẽ không cho phép em rời khỏi anh! Tuyệt đối sẽ không!"

Lại qua một trăm năm.

Dung mạo của Vô Dược càng ngày càng già, cơ thể càng ngày càng kém. Bạch Cẩn Mộ cũng càng ngày càng lo lắng.

Vô Dược nhìn dung nhan của Bạch Cẩn Mộ một trăm năm này vẫn không thay đổi, tay già nua chạm lên gương mặt anh, mỉm cười: "Em già rồi, Mộ Mộ của em vẫn đẹp như vậy. Mộ Mộ.. Anh sẽ ghét bỏ em sao?"

Bạch Cẩn Mộ đem cô ôm trong lòng ngực, môi hôn lên gương mặt cô: "Sẽ không, Tịch Tịch của anh vĩnh viễn đều đẹp như vậy."

Vô Dược dựa vào trong lòng ngực anh, vui vẻ cười, sau đó rất nghiêm túc nói: "Mộ Mộ, em yêu anh."

Ban đêm, Bạch Cẩn Mộ lại lần nữa để hồng quang vây quanh cô, thế nhưng cô vẫn như cũ không có một chút biến hóa.

Bạch Cẩn Mộ siết chặt hai tay, đôi mắt màu đỏ tươi như máu mười phần dọa người. Cuối cùng nỗ lực áp chế tâm tình bạo nộ của mình, chạy ra ngoài.

Bạch Cẩn Mộ mới đi khỏi, Vô Dược mở mắt ra, từng ấy năm anh làm việc đó với cô, cô không phải không biết. Chỉ là vẫn luôn phối hợp với anh, coi như mình cái gì cũng không phát hiện.

Bên ngoài cửa Bạch Cẩn Mộ nện một quyền trên cây, bộ dạng một chút cảm giác đau cũng không có. Con mắt huyết sắc chậm rãi bi thương, tựa hồ thật khó hiểu lẩm bẩm: "Vì sao? Vì sao lại không được? Vì sao lại không được! Tịch Tịch.. Tịch Tịch của anh.. Anh không muốn mất em. Mãi mới chờ được em đến bên cạnh anh, vì sao anh lại phải mất em."

Từ khi anh cảm giác được sinh mệnh của cô dần mất đi, anh liền không ngừng thử đồng hóa cô. Thế nhưng cơ thể cô đều không có một chút phản ứng nào, một chút cũng không có!

Vô Dược từ phía sau ôm lấy anh. "Mộ Mộ.. Đừng như vậy.."

Nước mắt Bạch Cẩn Mộ cuối cùng đã không ức chế được, nước mắt huyết sắc rơi xuống dưới, âm thanh mười phần nghẹn ngào: "Vì sao? Vì sao em phải rời khỏi anh. Anh thật sự không muốn!"

Âm thanh Vô Dược nhẹ nhàng trấn an: "Sẽ không, em sẽ không rời khỏi anh. Em sẽ vĩnh viễn bồi bên cạnh anh."

* * *

Lại ba mươi năm:

Cuối cùng Vô Dược nằm trong lòng ngực anh, sau đó mở miệng: "Mộ Mộ, chúng ta tới thi ngủ được không. Chỉ cần em không gọi anh, thì anh không thể tỉnh trước em. Chỉ cần anh thắng sẽ có thưởng nha."

Bạch Cẩn Mộ gắt gao ôm chặt nàng, nhẹ nhàng mà ứng thanh: "Được!"

* * *

1. Mạt thế đã kết thúc, cũng là khởi đầu mới. Nhưng với tôi mà nói, chỉ có thời điểm em xuất hiện, tôi mới cảm thấy được tôi đang tồn tại.

2. Bởi vì em đến, mới khiến tâm trí tôi bình tĩnh lặng như nước, bắt đầu nhảy lên.

3. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới muốn chinh phục thế giới, dù sao với tôi mà nói, em chính là thế giới của tôi.

4. Tôi yêu em, mặc kệ em có bộ dạng gì.

~Bạch Cẩn Mộ~[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 84: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (1)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược trở lại không gian hệ thống mới nghe được âm thanh hệ thống nhắc nhở: "Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ."

Vô Dược ngây người một chút, sau đó mới lấy lại tinh thần. Một đồ vật hướng cô lao tới, cô theo bản năng nhận lấy.

Nhìn thiếu nữ trong lòng ngực của mình, mặt đầy nghi hoặc: "Cô là ai?"

"Oa!" Tĩnh Dạ lập tức liền khóc ra: "Kí chủ cô vậy mà.. Vậy mà lại không biết tôi."

Mày Vô Dược giơ lên: "Tiểu Dạ Dạ!"

"Hì hì!" Tĩnh Dạ lại cười: "Ừ ừ, chính là tôi nha. Thế nào đẹp không?"

Vô Dược lại nhìn một hồi, sau đó nói: "Cô nho nhỏ vẫn là tương đối đáng yêu."

Phốc~một câu trúng tim. Tĩnh Dạ khóc không ra nước mắt. Sau đó liền suy nghĩ hay là lần sau biến trở về đi.

Vô Dược không tiếp tục để ý Tĩnh Dạ mà nhìn thoáng qua tư liệu của mình. Tích phân tăng 20, còn nhiều thêm một thần khí công lược: Huyết thề.

Cô nhẹ nhàng hỏi: "Huyết thề là cái gì?"

Tĩnh Dạ trả lời cô: "Chính là nhẫn trên tay cô."

Lúc này Vô Dược mới phát hiện trên tay mình có một chiếc nhẫn: "Cái nhẫn này tôi có thể luôn đem theo sao?"

Tĩnh Dạ gật gật đầu: "Đúng, bởi vì nó đã kế ước linh hồn với cô, cho nên cô có thể luôn đem theo."

"Ừ!" Vô Dược lên tiếng, sau đó nói: "Tôi biết rồi mở ra nhiệm vụ tiếp theo đi."

"Được." Sau đó Tĩnh Dạ giống như nhớ tới cái gì: "Nói cho cô một chuyện, giá trị hắc hóa của nam thần nhiệm vụ trước đã đạt tới một trăm."

Vô Dược kinh ngạc một cái sau đó hỏi hệ thống: "Vì sao thế giới trước không có hệ thống nhắc nhở tôi?"

Tĩnh Dạ hướng cô giải thích: "Bởi vì thế giới trước nam thần quá nhạy bén, cho nên hệ thống không thể ở bên cạnh cô quá lâu, hay xuất hiện quá thường xuyên. Thế giới sau cũng sẽ như vậy, chỉ là thế giới sau tôi sẽ nhắc nhở cô."

Vô Dược khó hiểu hỏi: "Vậy cô sẽ không bị phát hiện sao?"

Tĩnh Dạ trả lời: "Chúng ta có kế ước linh hồn, chỉ cần cô không bị phát hiện thì tôi sẽ không bị phát hiện."

Vô Dược gật gật đầu tỏ vẻ mình đã biết: "A! Tôi biết rồi. Chúng ta bắt đầu đi."

[Đinh, truyền tống nhiệm vụ cốt truyện.]

[Nhiệm vụ thứ bốn: Công lược nam thần Nguyệt Nhiễm, giúp nguyên chủ thoát khỏi sư môn.]

[Nội dung nhiệm vụ: Chưa mở.]

Thế giới tiếp theo là thế giới tu tiên, cơ thể cô ký túc gọi là Hoa Thiển Ca, là một nữ phụ siêu cấp pháp hôi.

Cốt truyện là thế này: Nguyên chủ Hoa Thiển Ca vốn là một người thông minh, mỹ mạo và tu vi đều là hàng đầu trong sư môn, cũng nhận được vô vàn sủng ái ở sư môn.

Bi kịch của nàng bắt đầu khi nữ chủ Nguyên Thanh Noãn đến. Có lẽ chính là tác dụng của hào quang nữ chủ đi, đại bộ phận nữ nhân ưu tú đều trở thành pháo hôi trợ giúp nữ chủ. Nguyên chủ rõ ràng cái gì cũng không làm, nhưng lại vô tình bị nữ chủ chèn ép.

Nguyên Thanh Noãn một người có tạp linh căn, nhưng tính tình hoạt bát đáng yêu cùng với cái gọi là hào quang khiến mọi người trong sư môn đều thích nàng, dần dần cướp đi những ánh mắt trước kia nằm trên người Hoa Thiển Ca.

Vốn dĩ việc này cũng không có gì, Hoa Thiển Ca không phải là một người hay ghen tị. Đương nhiên cũng sẽ không để ý.

Nhưng Nguyên Thanh Noãn lại là một người hết lần này tới lần khác không tuân thủ môn quy. Hoa Thiển Ca là chưởng pháp đệ tử đương nhiên phải xử phạt Nguyên Thanh Noãn không tuân theo môn quy.

Mới ban đầu thì còn tốt, nhưng số lần chậm rãi nhiều lên, Hoa Thiển Ca liền bị sư huynh đệ sư tỷ muội đồng môn nói thành bởi vì ghen ghét sư muội của mình nên mới thường xuyên xử phạt nàng như vậy.

Vốn dĩ Hoa Thiển Ca chính là một người không để ý ngôn luận của người khác, cho nên cũng không coi lời bọn họ nói ra gì. Nhưng mà thời gian càng lâu dư luận ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Đến cả trưởng môn cũng không thể không để ý đến, liền loại bỏ vị trí chưởng pháp đệ tử của nàng, đồng thời phạt nàng tới Tư Quá Nhai.

Lúc này Hoa Thiển Ca mới ý thức được sai lầm của mình, đáng tiếc đã muộn. Việc mà Hoa Thiển Ca càng không nghĩ tới, đó là ngay cả sư phụ nàng cũng tới chỉ trích nàng không đúng.

Hoa Thiển Ca đối sư môn thất vọng, nản lòng thoái chí rời khỏi sư môn.

Thể loại kịch bản ngôn tình như này, đương nhiên còn phải cẩu huyết hơn.

Thời điểm Hoa Thiển Ca rời đi không lâu, nữ chủ cùng nam chủ ma tu Tư Đồ thông đồng. Vô tình bại lộ bí mật sư môn. Sau đó nam chủ liền dẫn theo ma tu khác tấn công tới.

Chỉ là cái nồi này đương nhiên là Hoa Thiển Ca tới cõng, cuối cùng Hoa Thiển Ca bị mang về sư môn, chết trong tay sư phụ nuôi mình khôn lớn.

Vô Dược: . Cô đối với cốt truyện hình như càng ngày càng vô lực phun tào.

[Đếm ngược 10 giây sau đi vào thế giới nhiệm vụ, xin kí chủ chuẩn bị sẵn sàng!]

[10, 9..]

[6, 5.. 2, 1][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 85: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (2)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược cảm giác mình hình như đã quen, cũng không còn cảm thấy đầu óc choáng váng như lúc trước. Chỉ hơi ngốc một chút. Sau khi rõ ràng, liền nghe được âm thanh của Tĩnh Dạ: "Kí chủ! Mời tiếp thu tư liệu cá nhân của Hoa Thiển Ca!"

Tên: Hoa Thiển Ca

Tuổi: 129

Chiều cao: 169

Khí chất: 83 (100 mãn phân)

Dung mạo: 89 (100 mãn phân)

Tài hoa: 90 (100 mãn phân)

Thể chất: 80 (100 mãn phân)

Kỹ năng công lược: Đàn tấu dương cầm, cung tâm kế, võ thuật, pháp thuật sơ cấp (ngoài thế giới huyền huyễn không thể dùng)

Thần khí công lược: Huyết thề

[Thời gian công lược bắt đầu: 3, 2, 1]

Vô Dược chậm rãi mở mắt, xuyên qua mi mắt là một thảm cỏ xanh biếc, mà cơ thể cô đang được nước suối ấm áp vây quanh.

Vô Dược: .

Sao vô tình lại có một cảm giác quen thuộc.. Nghĩ đến thế giới trước, sau mỗi lần Bạch Cẩn Mộ đòi hỏi quá độ, nàng nhất định phải đi ngâm linh tuyền một chút.

Dần dần càng nghĩ càng nhiều, mặt Vô Dược bất tri bất giác nóng lên.

Sau khi cảm thấy sắc trời không còn sớm, Vô Dược cuối cùng chậm rãi đứng dậy. Về tẩm điện của mình.

Thời gian Vô Dược tới vừa khéo, đúng lúc Nguyên Thanh Noãn còn chưa tiến vào sư môn.

Một lúc sau cửa ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Vô Dược sửa sang lại quần áo ngay ngắn, sau đó mới đi ra mở cửa.

Phát hiện người tới là sư phụ của Hoa Thiển Ca - Hoa Quy Ức. Vô Dược kinh ngạc một chút, sau đó nói: "Sư phụ, sao người lại tới đây?"

Hoa Quy Ức nhìn Vô Dược một lát mới trả lời: "Tiểu Thiển, qua mấy ngày nữa là thời gian tuyển đệ tử mới, vi sư định tìm một đệ tử mới cùng con tu luyện."

Vô Dược gật gật đầu, sau đó hỏi: "Con có thể cùng sư phụ, tuyển sư đệ hoặc là sư muội không?"

Hoa Quy Ức tựa hồ không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, mặt đầy kinh ngạc, nhưng đương nhiên hắn sẽ đồng ý: "Đương nhiên, dù sao cũng làm bạn với con, vi sư đương nhiên hy vọng con tìm một người thích hợp."

Có lẽ là bởi vì Hoa Thiển Ca vốn dĩ chính là một người tính tình thanh lãnh, cho nên cũng không thích cười. Trực tiếp ảnh hưởng Vô Dược, nghe thấy lời như vậy nàng cũng chỉ gật đầu một cái nói: "Cảm ơn sư phụ."

Trong nguyên kịch Hoa Quy Ức cũng cùng Hoa Thiển Ca đề qua, chỉ là Hoa Thiển Ca lúc ấy, không để ý đến người nào, chỉ ứng một câu: "Sư phụ thích là được."

Môn phái sắp tuyển đệ tử mới, Hoa Thiển Ca là đệ tử ưu tú, đương nhiên cũng không nhàn rỗi.

Đương nhiên qua từng đó thời gian, Vô Dược cũng không từ bỏ tìm kiếm Nguyệt Nhiễm. Nàng dám khẳng định người yêu của nàng chính là nam thần nàng cần cứu vớt.

Thế nhưng cho dù nàng tìm như thế nào, sư môn cũng không có người nào tên là Nguyệt Nhiễm.

Vô Dược nghĩ tới hai kết quả, thứ nhất chính là người nàng yêu, là đệ tử mới.

Thứ hai chính là, anh không phải người trong môn phái của nàng, rất có thể là người môn phái khác hoặc là ma tu, hoặc có thể là người thường.

Chỉ là, khả năng là người thường này bị nàng loại bỏ. Nam thần của nàng không có khả năng là người bình thường.

Vô Dược nhìn qua danh sách người tham tuyển một lần, vẫn không tìm được Nguyệt Nhiễm.

Vô Dược nhẹ nhàng than khí, đương nhiên nếu không tìm được. Chỉ có thể chờ sau khi nàng hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, mới có thể đi tìm anh.

Vô Dược buông đơn trong tay mình xuống, đứng dậy chuẩn bị đi tắm rửa một chút.

Ai biết mình lại đụng phải mỹ nam xuất dục đồ. Thời điểm nhìn đến mặt hắn Vô Dược yên lặng sửa lại một chút: Được rồi, chỉ là xuất dục đồ, cũng không phải mỹ nam.

Có thể nhìn ra chiều cao một mét bảy mấy, dáng người rất tốt, làn da trắng nõn, ngũ quan rất tinh xảo. Nói thật thiếu niên như vậy xem như là một người khá xinh đẹp, chỉ là Vô Dược đã bị giá trị nhan sắc của nam nhân nhà mình thôi miên. Cho nên cũng không cho rằng hắn rất đẹp, cùng lắm chỉ là thuận mắt thôi.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 86: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (3)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược thu hồi tâm trạng, đạm mạc nhìn hắn một cái: "Vị đồng môn này, ngươi không biết đường về núi, ngoại trừ đệ tử của Thanh Quy trưởng lão bên ngoài về, những đệ tử khác tuyệt đối không thể đi vào sao?"

Khi nam tử trông thấy Vô Dược sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, môi mỏng khẽ mở nhàn nhạt phun ra: "Xin lỗi!"

Thiếu niên trước mắt tuy rằng tính tình lạnh nhạt, nhưng vô tình khiến Vô Dược nhớ tới Giang Hi ở thế giới thứ nhất, cho nên cũng không sinh ra phản cảm, sau đó vẫy vẫy tay trả lời: "Không sao, lần sau chớ có tái phạm là được."

Thanh Quy trưởng lão hay chính là Hoa Quy Ức, Hoa Quy Ức là Hợp thể Trung kỳ Đại năng so với trưởng môn Hóa thần Đại viên mãn còn lợi hại hơn. Đương nhiên là khác với các trưởng lão khác.

Đường về núi này, hiện tại nói ngoại trừ Hoa Quy Ức, cũng chỉ có Vô Dược có thể tùy tiện đi vào. Cho dù là chưởng môn cũng không thể tùy ý đi vào.

Mà sau đó Hoa Quy Ức cũng không thường xuyên tới núi này nữa, cho nên Hoa Thiển Ca mới to gan như vậy, liền trực tiếp sử dụng suối nước nóng ở đây.

Thiếu niên trước mặt Vô Dược chỉ hơi hơi gật đầu một cái sau đó phun ra: "Đa tạ." Nói xong hai chữ, liền rời đi.

Có việc đột xuất như vậy, Vô Dược cũng không tính toán tiếp tục dùng suối nước nóng kia tắm rửa. Dù sao Hoa Thiển Ca là tu sĩ Thủy linh căn Nguyên anh Đại viên mãn, dùng một tí nước là xong việc.

Vô Dược mới vừa trở về, nơi nàng vừa dừng chân có một thân ảnh bạch y chợt lóe qua.

Tuyển chọn đệ tử tiến hành gần ba tháng, cuối cùng cũng tới bước cuối cùng.

Vô Dược ngoan ngoãn đứng bên cạnh Hoa Quy Ức, tất cả trưởng lão nghe nói Hoa Quy Ức muốn tuyển đệ tử, đương nhiên là sẽ để hắn tuyển trước.

Hoa Quy Ức cũng không khách khí, quay đầu hỏi Vô Dược: "Tiểu Thiển có vừa ý ai không?"

Vô Dược nhìn lướt qua, cuối cùng ánh mắt ngừng trên người một nam tử khuôn mặt bình thường. Sau đó mở miệng: "Chọn hắn đi! Thuần túy Hỏa linh căn, thiên phú rất cao."

Hoa Quy Ức nhìn thoáng qua thiếu niên, không có bất luận biểu tình bất mãn gì, nhàn nhạt mở miệng: "Vậy hắn đi!"

Không thể không nói hào quang nữ chủ cường đại, thân là nam phụ Hoa Quy Ức, nhất định phải bị hấp dẫn.

Thanh Quy trưởng lão hơn một trăm năm không thu nhận đồ đệ lúc này lại một lúc thu nhận hai người.

* * *

Lần này Vô Dược đến, ngoài trừ việc có thêm một đệ tử thì cơ bản không làm thay đổi cốt truyện. Nữ chủ vẫn trở thành đệ tử của Hoa Quy Ức, mà Hoa Quy Ức tại cùng ngày thu nhận đệ tử liền bế quan.

Một nam một nữ đi theo sau Vô Dược, một người từ đầu đến cuối chưa nói một câu, một người vẫn luôn ríu rít ồn ào không ngừng.

* * *

Nguyên Thanh Noãn: "Sư tỷ, sư tỷ, người lớn lên thật là xinh đẹp. Sư tỷ bao nhiêu tuổi rồi?"

Vô Dược nhàn nhạt ứng câu: "129."

"..."

Nguyên Thanh Noãn bộ dáng giống như không thể tin được, hai mắt mở to.

Nguyên Thanh Noãn lúc này cũng mới chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, có lẽ vẫn còn đơn thuần đáng yêu.

Nữ chủ như vậy khiến Vô Dược không thể sinh nổi chán ghét, giống như Hoa Thiển Ca cũng không chán ghét nữ chủ.

Vô Dược chậm rãi giải thích: "Người tu đạo tuổi thọ vốn dài như vậy, về sau muội sẽ hiểu."

Vô Dược trước mang Nguyên Thanh Noãn tới tẩm điện của nàng, sau lại mang nam đệ tử kia đến tẩm điện của hắn.

Trên đường, có lẽ vì chỉ có hai người bọn họ, nam đệ tử kia mới ngỏ lời: "Vì sao tuyển đệ?"

Vô Dược nhàn nhạt phun ra: "Thuận mắt."

Thấy nàng biểu tình đạm mạc, nam nhân bất giác nhíu mi xuống: "Người chán ghét đệ!"

Vô Dược quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó trả lời: "Không có."

Nam nhân mím môi, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói.

Sau khi đưa hắn đến tẩm điện, Vô Dược dường như mới nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi: "Tên?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 87: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (4)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Thiếu niên ngây một chút sau đó mới phản ứng lại đây, nhẹ giọng trả lời: "Nhiễm Nguyệt."

Vô Dược nhìn hắn một cái thật sâu, đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc. Nhưng rất nhanh liền giấu đi. "Đệ nghỉ ngơi đi, giờ Mão ngày mai, ta chờ hai người ở trước điện."

Sau đó không đợi hắn trả lời liền rời đi.

Nhiễm Nguyệt nhìn thân ảnh cô rời đi, một bàn tay che trên ngực. Trong con mắt xẹt qua một tia không biết làm sao. Tựa hồ không biết hẳn nên làm như thế nào mới tốt.

Vô Dược an tĩnh nằm trên giường, nỗ lực xem cốt truyện một lát. Kết quả phát hiện tin tức liên quan tới Nguyệt Nhiễm thật sự một chút cũng không có.

Thời điểm hồi tưởng cốt truyện cũng khiến cô nghĩ tới vấn đề: Tiểu Dạ Dạ, nữ chủ có tan vỡ không?

Tĩnh Dạ: Không có, người tan vỡ trong thế giới này chính là nam chủ.

Vô Dược: .

Khó trách bên trong tâm nguyện của Hoa Thiển Ca cũng không có trả thù nữ chủ. Nói như vậy câu truyện này cũng thật dễ hiểu.

Nữ chủ sư muội không hề tham gia vào việc nguyên chủ bị người nhằm vào. Việc này hết thảy đều do đồng môn sư huynh muội làm, nhưng lại không ngờ sư phụ mình tín nhiệm và chưởng môn không tin tưởng mình. Cho nên nguyên chủ mới thương tâm rời khỏi sư môn.

Lại không ngờ sau khi rời khỏi sư môn lại xảy ra chuyện như vậy. Càng không nghĩ tới chính là, bọn họ vậy mà lại không phân tốt xấu, đến giải thích cũng không cho nguyên chủ giải thích, trực tiếp giết nguyên chủ, cho nên nguyên chủ đối với sư môn hoàn toàn thất vọng.

Nguyên chủ không phải ngốc tử, sau khi biết chuyện như vậy, còn không rời đi. Thì nàng cũng thật là hết thuốc chữa.

Mỗi khi Vô Dược tiếp xúc gần với Hoa Quy Ức, có thể cảm thấy nội tâm tràn đầy bi thương. Đại khái Hoa Thiển Ca thật sự thương tâm đi!

Hắn dưỡng dục nàng, cứu nàng một mạng, cuối cùng nàng chết trên tay hắn, trả hắn một mạng. Bọn họ chính là không ai nợ ai.

- -

Trước giờ Mão không lâu Vô Dược liền xuất hiện trước điện, kết quả giờ Mão đã qua, Nguyên Thanh Noãn mới chậm rãi mà đến, một người khác càng quá đáng hơn chính là không thèm tới.

Vô Dược không trực tiếp dạy nàng Luyện Khí như thế nào, mà để nàng đọc một chút điển tịch trước, còn có một ít sách tịnh tâm.

Sau đó mới chạy về phía tẩm điện của Nhiễm Nguyệt. Vô Dược gõ cửa vài lần, bên trong cũng không có một chút phản ứng, sau đó cô mới đẩy cửa vào.

Cô chậm rãi đi đến trước giường hắn, sau đó phát hiện hắn vậy mà còn đang ngủ.

Vô Dược: .

Không nghĩ tới ngươi lại là loại thiếu niên này. Không phải nói là rất cao lãnh sao? Không phải nói rất thành thục sao? Hiện tại là cái quỷ gì?

"Tỉnh.." Vô Dược bất đắc dĩ lắc lắc chăn của hắn.

Nhiễm Nguyệt mơ hồ xoa xoa mắt, thời điểm nhìn thấy Vô Dược đôi mắt ngập nước mở to còn có chút nghi hoặc.

Sau khi thanh tỉnh vài phần, mới mở to hai mắt nắm chặt chăn trên người, nói chuyện còn có chút lắp bắp: "Sư.. Sư tỷ, sao người lại tới đây?"

Vô Dược: .

Cô hôm nay có phải cầm nhầm kịch bản không? Hay là đi nhầm đoàn phim? Tiểu sư đệ cao lãnh của cô, là bị người trộm rồi?

Vô Dược cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi như là hắn vừa tỉnh ngủ mới có thể như này. Nhàn nhạt phun ra: "Đã quên hôm qua ta nói cái gì sao? Hả?"

Nhiễm Nguyệt suy nghĩ một chút sau đó mới nhớ tới, hét to một tiếng: "..."

Sau đó rất vô tội nhìn về phía Vô Dược, bộ dạng thật sự rất áy náy: "Sư tỷ, sư tỷ. Đệ không phải cố ý.. Đệ chỉ là.. Chỉ là.."

Vô Dược: .

Cái này.. Thật sự chỉ là phản ứng khi vừa mới tỉnh ngủ?

Vô Dược không để lại dấu vết nhìn hắn một cái sau đó mới mở miệng: "Đệ nhanh lên."

Sau đó thời điểm Nhiễm Nguyệt còn không có phản ứng liền đi ra ngoài.

Nhiễm Nguyệt vội vàng rời giường, sau khi sửa sang lại bản thân một lúc, liền đi theo đi ra ngoài.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 88: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (5)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Thời điểm Vô Dược mang theo Nhiễm Nguyệt đến trước điện, Nguyên Thanh Noãn vậy mà đã ghé trên một đống sách ngủ rồi.

Vô Dược bất đắc dĩ vỗ trán, sau đó vậy mà nhìn đến vẻ mặt vô tội của Nhiễm Nguyệt, đôi mắt chớp chớp, tựa hồ muốn nói: Xem đi, không phải lỗi của đệ, là thời gian quá sớm.

Vô Dược: .

# Sư đệ sư muội quá lười thì làm sao đây? Online chờ, rất cấp bách! #

Vô Dược nhẹ nhàng gõ mấy cái lên bàn, sau khi đánh thức Nguyên Thanh Noãn, mở miệng nói: "Cho hai người dậy sớm, là vì rèn luyện ý chí bên trong, về sau chớ có tái phạm."

Hai người đều là một bộ dạng hề hề, thập phần đáng thương nhìn về phía Vô Dược. Thế nhưng Vô Dược chỉ là nhàn nhạt mà liếc bọn họ một cái, sau đó liền để bọn họ học tập. Qua giờ Dậu mới cho bọn họ trở về nghỉ ngơi.

Vô Dược sau khi lau mình, ngồi ở cửa sổ trước đọc sách. Kỳ thật đây là thói quen của Hoa Thiển Ca, Vô Dược cảm thấy khá tốt, cho nên cũng không muốn sửa.

Thời điểm Vô Dược đang đắm chìm, đột nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh gõ cửa.

Sau khi cô buông sách trong tay mới phát hiện hóa ra là tiểu sư đệ của mình. Ngữ khí đạm nhiên: "Chuyện gì?"

Nhiễm Nguyệt thập phần vô tội nhìn cô, ủy khuất mà mở miệng: "Sư tỷ.. Đệ đói bụng."

Lúc này Vô Dược mới nhớ tới bọn họ còn chưa có Tích Cốc, đương nhiên là phải ăn gì đó. Cô lấy ra hai viên Tích Cốc Đan: "Là ta thất trách, quên mất hai người còn chưa Tích Cốc. Cũng mang một viên cho sư muội đi, lần sau nếu hai người đói bụng, lấy lệnh bài, đến Trăm Thiện cung lấy thức ăn là được."

Vốn dĩ Nhiễm Nguyệt rất cao hứng, sau khi nghe được câu nói tiếp theo của cô nháy mắt liền suy sụp. Bĩu môi, trừng mắt liếc nhìn Vô Dược liền rời đi.

Vô Dược: .

Đứa nhỏ này, không có tâm bệnh đi? Sao có thể nói thay đổi liền thay đổi..

Ngày hôm sau thời điểm Vô Dược đến trước điện, hai người đã tới. Chỉ là một người mơ màng muốn ngủ, một người lại đã bắt đầu xem sách rồi.

Nhiễm Nguyệt tựa hồ đọc sách xem đến thực mê mẩn, bộ dạng kia không giống giả vờ chút nào.

Qua một hồi lâu, Nhiễm Nguyệt giống như mới phát hiện ra cô, chỉ đạm đạm cười, sau đó tiếp tục đọc sách.

Vô Dược: . Trực giác nói cho cô biết, tiểu sư đệ của cô hình như không bình thường.. Chẳng lẽ là.. Mỗi ngày một nhân cách?

Nguyên Thanh Noãn ngủ gà ngủ gật cũng phát hiện Vô Dược đã đến, vỗ vỗ gương mặt của mình, sau đó hỏi: "Sư tỷ, hôm nay chúng ta làm gì?"

Vô Dược nhàn nhạt phun ra: "Tiếp tục."

Khuôn mặt Nguyên Thanh Noãn đau khổ, ủy khuất hỏi: "Chúng ta khi nào mới bắt đầu tu hành?"

Vô Dược nhìn nàng một cái, kiên nhẫn trả lời: "Trước khi tu thân phải tu tâm, chờ khi nào muội tâm tính ổn định, khi đó ta sẽ bắt đầu dạy muội Luyện Khí."

"Được rồi!" Nguyên Thanh Noãn bất đắc dĩ bò lại lên bàn.

Vô Dược lắc lắc đầu, bất đắc dĩ cười: "Chờ khi hai người tiến vào Luyện Khí kỳ, ta liền mang hai người xuống núi chơi."

"Thật sao?" Nguyên Thanh Noãn vui vẻ hỏi lại.

Nhiễm Nguyệt cũng buông quyển sách trên tay xuống, nhìn Vô Dược, tựa hồ không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy.

"Đương nhiên." Vô Dược nghiêm túc nói.

Nghe được Vô Dược trả lời môi Nguyên Thanh Noãn liền gợi lên cười, sau đó càng nghiêm túc đọc sách.

Nhiễm Nguyệt cũng không nhiều lời, tiếp tục yên lặng xem sách của mình.

Vô Dược ôm rất nhiều sách đến, sau đó tuyên bố hai người giải tán, ngày mai không cần lại đây. Hai người có thể đọc ở tẩm điện của mình.

Thời điểm Vô Dược quay về tẩm điện, tiểu sư đệ yên lặng đuổi kịp cô. Nhưng trước sau cùng cô bảo trì khoảng cách nhất định.

Cuối cùng Vô Dược quay đầu lại, lãnh đạm hỏi: "Chuyện gì?"

Khóe miệng Nhiễm Nguyệt hàm nhàn nhạt ý cười: "Tiểu đệ.. Sư đệ muốn thỉnh giáo sư tỷ một vấn đề!"[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 89: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (6)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược sửng sốt một chút, thì ra tiểu sư đệ chỉ là tới hỏi chuyện: "Đệ nói."

Khuôn mặt thanh tú tuấn dật của Nhiễm Nguyệt nhiễm một mạt đỏ ửng, tựa hồ có chút ngượng ngùng mở miệng: "Sư.. Sư tỷ, sư tỷ có từng nghĩ tới về sau sẽ tìm đạo lữ?"

Phốc!'Khụ khụ!'Vô Dược choáng váng, đây là cái quỷ gì? Bây giờ hài tử đều đáng sợ như vậy sao? "Vì sao hỏi như vậy?"

"Đệ.." Mặt thiếu niên tựa hồ càng đỏ!

Vì thế Vô Dược thành công bổ não, chẳng lẽ là bởi vì tiểu sư đệ có người ái mộ, không biết có thể tìm đạo lữ không nên mới hỏi như vậy: "Tu chân tu tâm, tu sĩ tìm đạo lữ không ít, đừng nghĩ quá nhiều, thời điểm muốn tìm liền tìm là được!"

Tiểu thiếu niên sửng sốt một chút, không nói gì, chỉ là hỏi lại: "Sư tỷ có người trong lòng?"

Vô Dược không hiểu tiểu thiếu niên vì sao đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời: "Có."

Ở thời điểm Vô Dược không chú ý, mặt tiểu thiếu niên nháy mắt trắng bệch, hắn lẩm bẩm: "Đúng không.. Vậy hắn là người như thế nào!"

Vô Dược nghĩ nghĩ, nhớ tới hắn trong mấy thế giới, bất giác lộ ra một nụ cười ôn nhu sủng nịch: "Hắn.. Ừm, hắn là một người rất lợi hại, với ta mà nói mọi thứ trên thế gian này đều không bằng một mình hắn."

Hoa Thiển Ca rất đẹp, cười rộ lên càng đẹp, thế nhưng nụ cười như vậy với Nhiễm Nguyệt mà nói lại như một vật gì đó hung hăng đâm vào lòng hắn, máu tươi đầm đìa.

- -

Cũng không biết có phải một câu xuống núi kia khích lệ hai người không, chỉ mới qua ba năm một người liền tiến vào Trúc Cơ, một người cũng sắp Trúc Cơ.

Vô Dược hiểu ra bọn họ vì sao nhanh như vậy, một người thiên phú dị bẩm, một người có hào quang vai chính.

Hai người, một tiểu thiếu niên mười ba mười bốn tuổi trải qua ba năm tẩy rửa càng thêm xuất chúng, thiếu nữ trước kia nhuyễn manh đáng yêu, bây giờ trổ mã hào phóng, cử chỉ ưu nhã, khuôn mặt thanh lãnh tuyệt trần minh diễm động lòng người. Vô Dược cảm thấy vô lực than, cô hình như lại mang sai cốt truyện đi! Đã nói tiểu tiên nữ thích hồ nháo đâu? Nữ thần ưu nhã này là ai?

"Sư tỷ." Nhiễm Nguyệt không biết từ khi nào đã tới bên cạnh cô, tiểu thiếu niên thanh tú năm đó, tựa hồ càng ngày càng tuấn mỹ, ngũ quan thâm thúy phẳng phất như mỗi một chỗ đều được điêu khắc tỉ mỉ, vẻ non nớt năm đó đã không còn, thay vào là thành thục cao quý, cơ thể hơn một mét bảy, ba năm liền cao đến một mét tám mấy. Có thể nói càng nhìn gần càng hoàn mỹ. Dung mạo và cơ thể khác biệt này, khiến Vô Dược không khỏi líu lưỡi.

Nhưng giây tiếp theo động tác của hắn lại không hoàn mỹ như vậy. Thân hình thiếu niên cao lớn che trước mặt Vô Dược, một tay đem cô ôm vào trong lòng ngực, âm thanh ôn nhã trầm thấp vang lên bên tai cô: "Đệ rất nhớ tỷ."

Vô Dược kinh ngạc một chút, một tay đem hắn đẩy ra, tựa hồ có chút tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái: "Đệ.. Đệ làm gì!"

Nhiễm Nguyệt chớp chớp mắt, khóe môi hơi hơi gợi lên, bộ dạng tựa hồ có chút giống du côn vô lại: "Chỉ là ôm một chút thôi, đệ nghĩ sư tỷ là người rộng lượng như vậy, hẳn là sẽ không để ý đi?"

"Đệ.." Vô Dược bất đắc dĩ thở dài, cô xác thật phản ứng có chút quá, dù sao người kia cũng là tiểu sư đệ của mình. Thế nhưng cô theo bản năng mà không muốn tiếp xúc thân mật với nam nhân khác ngoài hắn. "Nam nữ khác biệt, lần sau chớ có làm như vậy. Đi thôi."

Nguyên Thanh Noãn ngoan ngoãn đuổi kịp, khuôn mặt thanh lãnh tựa hồ cũng không cảm thấy quá hứng thú, nhưng đáy mắt vui vẻ bán đứng nàng.

Vô Dược cũng không chọc phá, dù sao vẫn là hài tử mười mấy tuổi, nào có thể che giấu cảm xúc?

Nhiễm Nguyệt đi theo sau cùng, mặt như cũ treo vẻ tươi cười. Nhưng đôi tay rũ xuống bất giác siết chặt thành quyền.

Nơi hắn vừa đứng, lưu lại vài vệt máu tươi.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back