Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 40: VỢ TRƯỚC, XIN ĐỪNG TÁI GIÁ (39)

[HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]Edit + Beta: ĐườngLam520

"A Tình, anh đã trở lại, có mệt hay không?" Mộ Vân Ca vẻ mặt ôn nhu săn sóc.

Bạc Tình nghe xong hơi câu môi, sau đó đi đến bên người Mộ Vân Ca cẩn thận ôm cô thật chặt, "Nhìn thấy em, mệt mỏi gì đều biến mất, Uyển Nhi, cảm ơn em vẫn luôn yêu anh, không từ bỏ anh."

Nếu không, hắn có khả năng vĩnh viễn không chiếm được cô.

Mộ Vân Ca nghe xong ngượng ngùng cười, hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.

Nhìn thấy cô giống như thiếu nữ hoài xuân nhìn mình, bụng nhỏ Bạc Tình nháy mắt nổi lên một cổ tà hỏa.

"Uyển Nhi..". Tiếng nói Bạc Tình khàn khàn vài phần.

Mộ Vân Ca ra vẻ khó hiểu nhìn Bạc Tình, một lát sau có chút do dự nói: "A Tình, em cùng Nghiêm Thù đã đăng kí kết hôn, làm sao ly hôn bây giờ?"

Nghe được lời này, thân thể Bạc Tình hơi cứng lại một chút, sau đó ôn nhu nói: "Không quan hệ, đến lúc đó anh đổi quốc tịch cho em."

Mộ Vân Ca nghe xong lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó nhìn về phía tầm mắt nóng bỏng của Bạc Tình, co rúm lại một chút.

Thấy thế, Bạc Tình không khỏi hỏi: "Uyển Nhi, làm sao vậy?"

Mộ Vân Ca nghe xong do dự nhìn hắn, chỉ chốc lát sau ánh mắt ảm đạm hỏi: "A Tình, nếu là.. Nếu Nghiêm Thù từng chạm qua em, anh còn cùng em ở bên nhau sao?"

Mà Mộ Vân Ca lời nói vừa ra, hai cánh tay Bạc Tình đột nhiên đem thân thể cô hung hăng buộc chặt lên.

Trong lúc nhất thời, Mộ Vân Ca không khỏi phát ra âm thanh 'tê', sau đó ánh mắt có chút kinh sợ thống khổ nhìn hắn, "Thật xin lỗi, em không nghĩ như vậy.."

Nhìn cô bộ dáng hối hận tự trách, Bạc Tình nháy mắt phục hồi lại tinh thần, sau đó vội vàng an ủi nói: "Anh biết, anh đều biết! Đều tại anh không tốt, là anh không có bảo vệ em thật tốt!"

Mà trong lòng hắn, càng hận Nghiêm Thù thêm sâu sắc, đồng thời còn vì chính mình lúc trước mà càng thêm hối hận.

Nếu hắn không có vì Tần Lam một hai phải cùng Tưởng Uyển ly hôn, cô làm sao có thể gặp được Nghiêm Thù?

Hơn nữa, cô vì bảo vệ hắn mới cùng Nghiêm Thù thỏa hiệp, hắn có tư cách gì oán trách cô chứ?

Mộ Vân Ca nghe xong Bạc Tình nói, vẻ mặt lập tức vui vẻ nhìn hắn, trong mắt còn hàm chứa nước mắt, "Thật vậy chăng? Anh có phải hay không cảm thấy.. cảm thấy em thật bẩn?"

Nghe được lời này, Bạc Tình vội vàng lắc đầu, nhưng trong lòng hắn lại thống khổ cực kì, "Anh làm sao sẽ nghĩ vậy? Em đừng nghĩ nhiều."

"A Tình, anh đối với em thật tốt!" Mộ Vân Ca nghe xong lúc này mới nín khóc mỉm cười, sau đó cố nén chán ghét mà dựa vào người Bạc Tình.

Bạc Tình thấy thế, câu được câu không vỗ bả vai Mộ Vân Ca, lúc này di động Mộ Vân Ca vang lên.

Nhìn thấy tin nhắn từ một dãy số lạ, Mộ Vân Ca do dự một chút, vẫn là click mở ra nhìn nhìn.

Chỉ chốc lát sau, sắc mặt cô đột nhiên trở nên trắng bệch.

Thấy biểu tình Mộ Vân Ca đột nhiên xanh xanh trắng trắng, trong lòng Bạc Tình trầm xuống, sau đó vội vàng tiếp nhận di động Mộ Vân Ca nhìn lên.

Chỉ thấy trên tin nhắn viết "Tưởng Uyển, nếu cô không muốn ảnh nóng của ba cô lộ ra, liền tránh xa A Tình ra cho tôi! A Tình là của tôi! Nếu không, tôi liền đem ảnh chụp bán cho các nhà truyền thông lớn, chúng ta chờ xem!"

Tin nhắn vẫn chưa kí tên, nhưng đính kèm một cái ảnh Tưởng Hạo thân thể trần trụi cùng ngủ chung với một người mẫu.

Bạc Tình vừa nhìn thấy tin nhắn này, liền biết là ai nhắn, lập tức hắn vẻ mặt tức giận cắn răng nói: "Tần Lam, cô làm tốt lắm!"

"Đinh! Giá trị tình yêu của nam chính đối với nữ chính -30. Trước mắt giá trị tình yêu là -83."

Vẻ mặt Mộ Vân Ca lúc này yếu ớt nhìn Bạc Tình, "A Tình, làm sao bây giờ? Ba ba sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy! Hắn nhất định là bị hãm hại!"

Nghe được lời này, Bạc Tình gật gật đầu, sau đó lạnh lùng nói: "Anh biết nhạc phụ không phải là người như vậy, em yên tâm, chuyện này liền giao cho anh xử lí. Anh sẽ không để Tần Lam thực hiện được ý đồ!"

Mộ Vân Ca nghe xong, vẻ mặt cảm kích nhìn hắn, trên mặt đều là tràn đầy ỷ lại.

Lòng tự trọng Bạc Tình nháy mắt được thõa mãn cực đại.

Bất quá đúng lúc này, di động Bạc Tình cũng truyền đến âm thanh tin nhắn đến.

Bạc Tình nhìn thoáng qua tin nhắn, hai mắt tức khắc trầm xuống.

"A Tình, làm sao vậy?" Mộ Vân Ca ngây thơ hỏi.

Cô đương nhiên biết nội dung tin nhắn, càng đương nhiên biết chuyện như thế nào!

Bạc Tình mặt đầy ôn nhu nhìn Mộ Vân Ca, sau đó lắc đầu nói: "Không có việc gì, công ty có chút việc nhỏ, anh hiện tại về công ty xem một chút, em ngoan ngoãn ở nhà."

Mộ Vân Ca nghe xong lập tức ngoan ngoãn gật đầu.

Hai giờ sau, di động Mộ Vân Ca lần nữa truyền đến âm thanh tin nhắn, cô vừa mở ra liền thấy hình ảnh giường chiếu của Bạc Tình cùng Tần Lam xuất hiện ở trên màn hình.

"Tưởng Uyển, cô đấu không lại tôi, A Tình yêu nhất vẫn là tôi, không phải cô! Thức thời liền nhân lúc còn sớm cút đi!"

Nhìn thấy tin nhắn, khóe môi Mộ Vân Ca quỷ dị gợi lên, sau đó thần sắc bình tĩnh mà rời khỏi nhà cũ Bạc gia, đi đến một phòng khách sạn.

Mà Mộ Vân Ca sau khi đuổi theo đến khách sạn, đầu tiên lấy thân phân vợ của Bạc Tình cầm thẻ phòng, sau đó liền mở cửa phòng hướng trên giường nhìn qua.

Lúc này Bạc Tình đang ôm Tần Lam ngủ trên giường lớn.

"Bang" một âm thanh vang lên, di động trên tay Mộ Vân Ca cùng túi xách rơi xuống đất, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.

Chỉ chốc lát sau, Mộ Vân Ca lập tức làm bộ ra vẻ chịu kích thích tuyệt vong, phát ra một tiếng thét chói tai.

Hai người trên giường, tức khắc bị tiếng thét chói tai của cô làm cho bừng tỉnh.

Bạc Tình mở mắt ra, cả người đều sửng sốt.

Theo sau, hắn sắc mặt xanh mét nhìn Tần Lam trong ngực mình, biết rõ ràng rằng mình bị tính kế.

Hôm nay hắn vốn tính toán tìm Tần Lam hỏi về việc ảnh chụp Tưởng Hạo ngủ cùng người mẫu, ai biết Tần Lam ở trên son môi bôi thêm thuốc kích thích, hắn vừa lên đến liền hôn lại đây.

Hung hăng đem Tần Lam đẩy ra, Bạc Tình vội vàng xốc chăn lên xuống giường, vẻ mặt kinh hoảng nhìn Mộ Vân Ca, "Uyển Nhi, em nghe anh nói, anh là bị tính kế!"

Lúc này Mộ Vân Ca, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn hắn, sau đó mang theo nước mắt chạy ra khỏi phòng nghỉ.

Thấy thế, Bạc Tình vội vàng hướng ngoài cửa đuổi theo, nhưng chạy đến cửa, hắn mới phát hiện trên người mình cái gì cũng chưa mặc.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt hắn càng thêm lạnh như băng nhìn về phía Tần Lam, "Tần Lam, Uyển Nhi nếu có chuyện gì xãy ra, tôi muốn cô phải chôn cùng!"

Dứt lời, Bạc Tình liền nhanh chóng mặc quần áo của mình, vội vàng hướng về phía Mộ Vân Ca chạy đi.

Nhưng mà Bạc Tình vừa đuổi tới cửa khách sạn, liền nhìn thấy Mộ Vân Ca một thân váy đỏ chạy ra ngoài đường cái, sau đó bị một chiếc xe hơi đâm bay ra ngoài.

"Phanh!"

Tiếng văng nặng nề nháy mắt truyền vào trong tai Bạc Tình, cùng lúc đó, hai âm thanh thống khổ gào rống cũng trong bóng đêm vang lên: "Không!"

"Đinh! Giá trị tình yêu +4, đã đạt được toàn bộ giá trị tình yêu của nam chính!"

"Đinh! Giá trị tình yêu của nam chính đối với nữ chính là -100. Chủ nhân, hiện tại có muốn thoát ly thế giới nhiệm vụ hay không?"

Nghe được âm thanh thông báo của hệ thống, linh hồn của Mộ Vân Ca ở giữa không trung nhìn thấy người đàn ông ôm thi thể Uyển Nhi cực kì bi thương, ánh mắt tạm dừng một cái, sau đó vẫn là gật đầu, "Hiện tại liền thoát ly!"[/HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 42: PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ: PHẾ TÀI TAM TIỂU THƯ (1)

[HIDE-THANKS]
Edit + Beta: ĐườngLam520

Nghe được hỏi chuyện, người đàn ông được xưng là Diêm thượng tướng một bên mặc vào người quân trang, một bên trầm giọng trả lời: "Thân thể không cảm thấy không khỏe."

Người đàn ông mang mắt kính tơ vàng nghe xong gật gật đầu, sau đó hỏi: "Số liệu biểu hiện cũng không có bất kì dị thường gì, hiện tại ngài có thể đến nơi của giáo sư Lâm làm thí nghiệm tâm lí."

Diêm thượng tướng nghe xong gật gật đầu, sau đó gài tốt một nút thắt trên người mình, mặt không biểu tình đến phòng cách vách.

"Đã trở lại? Ngồi đi, có manh mối gì không?" Giáo sư Lâm nhìn thấy Diêm thượng tướng, duỗi tay đỡ mắt kính.

Diêm Trầm một bên ngồi xuống, một bên trả lời: "Trước mắt chưa tìm ra bất kì manh mối gì."

Giáo sư Lâm nghe xong gật đầu, sau đó lại hỏi Diêm Trầm một ít vấn đề khác, bắt đầu cho hắn làm thí nghiệm tâm lí.

Cuối cùng, hắn nhìn Diêm Trầm hỏi: "Có yêu cầu phân tách cảm xúc ra không?"

* * *

Nghe được giáo sư Lâm nói, bên trong đầu óc Diêm Trầm không tự chủ nghĩ đến dung nhan của Mộ Vân Ca.

Mà lúc này, nhớ lại hình ảnh người yêu chết trong ngực mình, cảm giác tê tâm liệt phế đó.. Mặc dù trong hiện thực hắn chưa bao giờ thể nghiệm qua tình yêu, cảm giác trái tim như bị một bàn tay to lớn nắm lấy, đau đớn khó chịu.

Đột nhiên hắn ngẩn đầu nhìn về phía giáo sư Lâm, Diêm Trầm hít một hơi, sau đó hỏi: "Giáo sư Lâm, trước kia người mà hệ thống trói định từng có tình huống yêu một nhân vật trong thế giới nhiệm vụ không?"

Giáo sư Lâm đối với câu hỏi của Diêm Trầm cũng không ngoài ý muốn, gật gật đầu nói: "Đương nhiên là có, nhưng mà cậu phải biết rằng, những nhân vật này chỉ là số liệu trong thế giới giả thuyết mà thôi, gặp được tình huống này, chỉ cần phân tách cảm xúc liền không có vấn đề gì."

* * *

Sau đó, Diêm Trầm liền về tới phòng nghiên cứu ở cách vách.

Tuy rằng lí trí nói cho hắn biết, hắn nên đem cảm xúc phân ra, nhưng nghĩ đến loại tình cảm khắc cốt ghi tâm này, trong lòng hắn vẫn khó có thể bỏ xuống được.

Khóe môi lộ ra một tia cười khổ, Diêm Trầm thật không nghĩ đến, chính mình sống một trăm năm lần đầu tiên yêu một người, mà đối tượng là một nhân vật giả thuyết.

Thấy Diêm Trầm đã trở lại, nhân viên công tác không khỏi hỏi: "Diêm thượng tướng, ngài không muốn quay về nghỉ ngơi một chút sao?"

Nghe được lời này, Diêm Trầm lắc đầu nói: "Không cần, thời giân cấp bách, hiện tại liền tiến hành nhiệm vụ tiếp theo đi."

Nhân viên công tác nghe xong gật gật đầu, chờ Diêm Trầm nằm vào khoan dinh dưỡng, bọn họ liền ở bên cạnh ấn vào một cái nút.

* * *

"Đinh! Đã đến thế giới nhiệm vụ, đang truyền tống tư liệu thế giới."

Lúc Mộ Vân Ca tỉnh lại, toàn thân giống như bị cắt ra sau đó ngâm vào nước muối, đau đớn mười phần mãnh liệt, mà lúc này thân thể của cô lại còn bị hai cái nha hoàn một bên khóc, một bên nâng cô ra ngoài.

Nếu không phải ý chí cô kiên cường, lúc này cũng phải đau đến chết rồi.

Cùng lúc đó, bên trong óc của cô cũng đang tiếp thu tư liệu thế giới này.

Mà sau khi nhìn thấy cốt truyện, khóe môi Mộ Vân Ca không khỏi gợi lên một nụ cười lạnh, đôi tay cũng gắt gao nắm chặt!

Tốt, thật tốt!

Lúc này đây, làm cho cô may mắn đi qua thế giới mà cô đã từng trải qua!

Tuy rằng cô đã trải qua vô số nhiệm vụ thế giới, nhưng mỗi cái thế giới là một dạng thống khổ, cô cho tới bây giờ đều nhớ đến rõ ràng rành mạch!

Hiện giờ trở về thế giới cũ, cô nhất định phải khiến những người từng làm cô chịu đau khổ, phải gánh chịu gấp trăm ngàn lần, sống không bằng chết!

* * *

Thế giới này là một thế giới huyền nhuyễn, trên đại lục Hạo Miểu, nữ chính là một người xuyên không.

Trên đại lục Hạo Miểu có tổng cộng bốn cái gia tộc lớn phân biệt là Mộ Dung gia, Hoàng Phủ gia, Tây Môn gia và Hiên Viên gia.

Thân thể mà Mộ Vân Ca đang chiếm giữ chính là con vợ lẽ đại tiểu thư Mộ Dung Vân Ca.

Dù Mộ Dung Vân Ca là con vợ lẽ nhưng thiên phú của nguyên chủ vô cùng tốt, cho nên Mộ Dung gia đối với nguyên chủ cũng rất coi trọng, bên ngoài cũng là mỹ danh thiên tài đại tiểu thư.

Tương phản với Mộ Dung Vân Ca là Mộ Dung Thanh Nguyệt con vợ cả tam tiểu thư, cũng chính là nữ chính.

Mộ Dung Thanh Nguyệt trời sinh chính là ngũ hệ phế linh căn, trong đan điền không thể tụ tập linh khí, bởi vậy ở thời điểm 3 tuổi kiểm tra đo lường linh căn cho ra kết quả như vậy, địa vị của Mộ Dung Thanh Nguyệt tại gia tộc liền thẳng tắp đi xuống, hơn nữa từ khi sinh ra đã có hôn ước cùng Thái tử Phượng Thanh Tuyệt, cho nên một số nữ tử Mộ Dung gia ái mộ Phượng Thanh Tuyệt tự nhiên là trong tối ngoài sáng khi dễ Mộ Dung Thanh Nguyệt.

* * *

Mà ngày hôm qua, khi Mộ Dung Thanh Nguyệt luôn chịu đựng đói khát và bắt nạt nhận được thư từ hôn của Thái tử, dưới kích thích lớn như vậy cô gái đáng thương ban đêm phát sốt mà chết mất.

Cùng lúc đó, một sát thủ chi vương đến từ thế giới tương lai bám vào người Mộ Dung Thanh Nguyệt, bắt đầu giống như ngồi hỏa tiễn, mở ra một nhân sinh tươi sáng.

Mà một thân trọng thương của cô bây giờ chính là do nguyên chủ hôm nay đi vào sân nhỏ của nữ chính cười nhạo cô ta bị từ hôn, nên bị nữ chính cướp roi của mình quất lên người, giết gà dọa khỉ.

Thiên tài đại tiểu thư thiếu chút nữ bị phế tài tam tiểu thư đánh chết, lời này truyền đi tự nhiên sẽ khiến cho mọi người chú ý!

Cốt truyện kế tiếp chính là Thái tử Phượng Thanh Tuyệt đến Mộ Dung gia bị nữ chính ném xuống một tờ hưu thư, tuyên bố chính mình hưu Thái tử, sau đó vì nữa đêm bị thương trốn vào phòng của nam chính Phượng Thanh Hàn khiến cho Phượng Thanh Hàn chú ý, từ đây hai người liền bắt đầu đủ các loại dây dưa.

Mà nữ chính kiếp trước vốn bị chính bạn tốt của mình phản bội mà chết, cho nên sau khi xuyên qua, nàng ta đối với bất kì kẻ nào đều ôm thái độ không tín nhiệm. Nhưng sau khi nam chính vì cô ta mà trả giá các loại, nữ chính rốt cuộc bị nam chính làm cho cảm động, sau đó cùng nam chính ở bên nhau đại sát tứ phương, bài trừ tất cả chướng ngại bước lên ngôi vị hoàng đế.

Đương nhiên trong đó không thể thiếu được công lao của vị pháo hôi Mộ Dung Vân Ca này.

* * *

Thân là pháo hôi, Mộ Dung Vân Ca cũng vì thích Phượng Thanh Hàn cho nên khi phát hiện Phượng Thanh Hàn đối với nữ chính có thái độ đặc biệt, liền dùng thủ đoạn cả người ra đối phó nữ chính.

Vì là pháo hôi nên bất luận âm mưu quỹ kế gì trước mặt nhân vật chính đều là cặn bã, cho nên mưu kế vụng về của Mộ Dung Vân Ca không ngừng bị phá vỡ, sau đó Phượng Thanh Hàn vốn dĩ có chút hảo cảm với nguyên thân cũng càng ngày càng chán ghét nàng ấy.

Cuối cùng, Mộ Dung Vân Ca không ngừng tìm đường chết đối phó nữ chính, trực tiếp bị ả ta hủy dung phế đi đan điền, kết cục thê thảm đến cực điểm.

Nghĩ đến lúc ấy, cái loại cảm giác đao kiếm vẽ trên mặt mình, trong mắt Mộ Vân Ca chợt lóe qua một cỗ hận ý đáng sợ.

Mà hai nha hoàn nâng Mộ Vân Ca thấy cô vẫn không nhúc nhích, thân thể cũng bắt đầu cứng đờ khóc đều lợi hại hơi, "Đại tiểu thư, ngài ngàn vạn lần không thể ngủ! Ngày nhịn một chút! Đại phu sẽ lập tức đến!"

"Chém ngàn đạo Mộ Dung Thanh Nguyệt, ả ta đúng là nhẫn tâm!"

* * *

Nghe được tiếng khóc của hai nha hoàn, Mộ Vân Ca khẽ nhíu mày sau đó lạnh lùng nói: "Khóc cái gì, ta còn chưa có chết đâu!"

Lúc này đây, cô nhất định phải làm cho người tự xưng là sát phạt quyết đoán gặp thần giết thần gặp phật giết phật nếm thử mùi vị lúc trước mà cô phải chịu!
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 43: PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ: PHẾ TÀI TAM TIỂU THƯ (2)

[HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]Edit + Beat: ĐườngLam520

Nghe được tiếng quát của Mộ Vân Ca, hai nha hoàn tức khắc dừng lại tiếng khóc, sau đó đồng thời luống cuống tay chân nói: "Đại tiểu thư, ngài còn tỉnh! Thật tốt quá!"

"Đại tiểu thư ngài nhất định phải chống đỡ, phủ y lập tức tới đây!" Hai người nói.

Mộ Vân Ca hít khí rên một tiếng, sau đó phân phó hai người, "Trên người ta đều là tiên thương, tìm cái xe hoặc tấm ván gỗ khiên ta trở về rồi nói sau."

Nghe được lời này, hai người vội vàng gật đầu sau đó bắt đầu đi tìm xe.

Vài phút sau, nha hoàn kêu Đông Mai tìm được một khối ván cửa lại đây.

"Đại tiểu thư, ngài xem cái này có được không?" Đông Mai cố hết sức kéo ván cửa.

* * *

Mộ Vân Ca nhìn thoáng qua ừ một tiếng, "Có thể, nhanh lên đem ta nâng trở về!"

Nghe được lời này, hai người vội vàng gật gật đầu, sau đó thật cẩn thận đem thân thể Mộ Vân Ca đỡ lên, một trước một sau nâng cô trở về tiểu viện.

Mà Mộ Vân Ca vừa mới nâng trở về, phủ y cùng Mộ Dung gia chủ vội vã đuổi đến đây.

"Vân Ca! Ngươi thế nào?" Mộ Dung Thịnh khẩn trương nhìn Mộ Dung Vân Ca, cái nữ nhi này chính là hài tử ưu tú nhất Mộ Dung gia!

Hắn còn trông cậy vào Mộ Dung Vân Ca làm hắn vẻ vang đâu!

Nghe được Mộ Dung Thịnh nói, Mộ Dung Vân Ca cắn răng nói: "Phụ thân, ta không có việc gì, chỉ là bị chút thương ngoài gia thôi."

Đã trải qua một lần, lúc cô bị hệ thống khống chế, không thể không cùng Mộ Dung Thịnh hung hăng tố cáo nữ chính.

Nhưng mà cô càng tố cáo nữ chính thế nào đánh cô, làm cho đám người Mộ Dung Thịnh càng hoài nghi, cho nên thời điểm nữ chính thể hiện một thân thủ đoạn kia, người Mộ Dung gia đều bị nữ chính làm cho ngơ ngác, cho rằng nàng ta nhiều năm như vậy đều là giấu dốt.

Bởi vậy, từ khi nữ chính bại lộ thiên phú, Mộ Dung gia liền lập tức cho nữ chính kiểm tra đo lường linh căn lại lần nữa.

Mà kết quả phát hiện, ngũ hệ phế linh căn của nữ chính, có thể tụ tập linh khí không nói, mà lượng linh khí kia nhiều hơn thiên tài đơn linh căn gấp năm lần!

Năng lực như vậy, Mộ Dung Vân Ca nơi nào có thể so được?

Cho nên từ đó về sau, Mộ Dung gia liền coi trọng đối với nữ chính.

Nhưng mà, nữ chính vốn dĩ đối với Mộ Dung gia không có lòng trung thành, cho nên về sau cho dù Mộ Dung gia đối tốt với nàng ta như thế nào, nàng ta đều thờ ơ.

Hơn nữa Mộ Vân Ca lại bị hệ thống khống chế không ngừng tìm đường chết, còn hại chết một lão ma ma duy nhất đối tốt với nữ chính, mà Mộ Dung gia liền không đem chuyện này thành chuyện gì lớn, cho nên trong lòng nữ chính càng không có hảo cảm với Mộ Dung gia, thậm chí còn thề muốn cả nhà Mộ Dung gia chết đi chôn cùng với lão ma ma!

* * *

Mà Mộ Dung Thịn nghe được Mộ Vân Ca nói, lập tức phân phó phủ y, "Còn thất thần làm gì? Mau nhìn xem Vân Ca như thế nào!"

Phủ y nghe xong vội vàng tiến lên, sau đó duỗi tay hướng cổ tay Mộ Vân Ca bắt mạch.

Sau một lát, sắc mặt phủ y buông lỏng, sau đó gật gật đầu nói: "Gia chủ yên tâm, đại tiểu thư chỉ là bị thương ngoài da, ăn vào mấy viên đan dược thật nhanh liền có thể dưỡng tốt."

Dứt lời, phủ y liền đưa cho Mộ Vân Ca một viên đan dược.

Mộ Vân Ca duỗi tay tiếp nhận, nha hoàn liền đưa nước cho cô uống vào.

Lúc này, Mộ Dung Thịnh lại cau mày hỏi nàng: "Ngươi như thế nào sẽ bị thương? Thanh Nguyệt không phải không thể tu luyện sao?"

Đối với Mộ Dung Thanh Nguyệt, hắn đã hoàn toàn từ bỏ, cho nên khi Thái tử muốn từ hôn hắn cũng không có lý do phản đối, cũng không dám phản đối.

Chỉ là nàng làm sao có thể đả thương được Vân Ca?

* * *

Mà Mộ Vân Ca nghe được Mộ Dung Thịnh nói, còn lại là lắc lắc đầu vẻ mặt bình tĩnh nói: "Cha, là nữ nhi tâm lớn, ta vẫn luôn cho rằng Tam muội muội là một nữ tử nhu nhược, nhưng lại không nghĩ rằng, thủ đoạn của nàng lại đáng sợ như vậy!"

Nói tới đây, Mộ Vân Ca còn cố ý làm ra bộ dạng lòng còn sợ hãi run rẩy.

Thấy thế, Mộ Dung Thịnh vội vàng truy vấn: "Sao lại thế này?"

Nghe được lời này, Mộ Vân Ca lập tức nhìn về phía phủ y, hỏi: "Lý tiên sinh, ngài cùng cha ta nói xem, miệng vết thương của ta chủ yếu ở nơi nào?"

Phủ y nghe Mộ Vân Ca hỏi chuyện, sửng sốt một chút, sau đó hướng Mộ Dung Thịnh cung kính nói: "Gia chủ, vết thương trên người đại tiểu thư, tất cả đều ở nơi yếu hại.."

Lời này vừa ra, Mộ Dung Thịnh tức khắc hơi hơi trừng đôi mắt.

Bởi vì Mộ Vân Ca vẫn luôn đắp cái chăn mỏng, cho nên hắn không thể nhìn thấy thương thế của nàng, nhưng nghe lời này của phủ y, thương thế của Mộ Vân Ca thực kì quặc?

* * *

Mà lúc này, Mộ Vân Ca lại còn trầm giọng nói: "Phụ thân, nếu là Tam muội muội tùy tiện đánh liền thôi, nhưng từ phán đoán của nữ nhi, Tam muội muội nàng.. Nàng học qua giết người chi thuật! Nếu không phải ta lúc ấy dùng nguyên khí bảo vệ thân thể, hiện tại sợ là vết thương sẽ càng nghiêm trọng! Chúng ta.. đều bị Tam muội muội che mắt! Sợ là dưới tình huống chúng ta không biết, bị người truyền cho thuật giết người, chỉ là hôm nay không biết vì sao không có vững vàng, bại lộ ra!" Nữ chính học thuật giết người để đối phó với ai, Mộ Vân Ca thông minh ngậm miệng.

Bởi vì cô vô cùng rõ ràng, lấy tính tình đa nghi của Mộ Dung Thịnh khẳng định sẽ tưởng tượng còn nhiều hơn cô.

Quả nhiên, nghe được Mộ Vân Ca nói, sắc mặt Mộ Dung Thịnh lập tức khó coi.

Thân là gia chủ Mộ Dung gia, sự tình Mộ Dung Thịnh biết đến còn nhiều hơn so với Mộ Vân Ca, cho nên khi nghe được nữ chính học qua thuật giết người, trong đầu Mộ Dung Thịnh nháy mắt nghĩ đến rất nhiều đồ vật.

Muốn giết người, không nhất định phải dựa vào nguyên khí, rất nhiều cao thủ cuối cùng đều chết ở trên tay những người như vậy.

Nếu có người vẫn luôn ở trong tối bồi dưỡng Mộ Dung Thanh Nguyệt giết người, mục tiêu của đối phương có khả năng nhất là ai?

Nghĩ như vậy, trên mặt Mộ Dung Thịnh không khỏi lộ ra biểu tình kinh sợ!

Còn có thể là ai? Đương nhiên là Thái tử!

Mộ Dung Thanh Nguyệt sau khi sinh ra liền có hôn ước với Thái tử, nhưng Thái tử chính là trữ quân tương lai, bên người che giấu rất nhiều cao thủ, nếu muốn ám sát hắn cũng không phải chuyện dễ dàng gì!

Nhưng nếu là người bên gối hắn xuống tay thì sao?

* * *

Giật mình với suy đoán của mình, sắc mặt Mộ Dung Thịnh nháy mắt trở trên vô cùng lạnh lùng.

Thấy thế, Mộ Vân Ca không khỏi làm ra vẻ khó hiểu hỏi: "Phụ thân, ngài làm sao vậy?"

Nghe được Mộ Vân Ca nói, mộ Dung Thịnh tức khắc hồi phục lại tinh thần, sau đó hướng nàng thở dài: "Vân Ca, lần này ít nhiều nhờ ngươi, nếu không Mộ Dung gia chúng ta sợ là sẽ gánh trên lưng tội danh mưu sát trữ quân!"

Lời này vừa ra, Mộ Vân Ca lập tức lộ ra thần sắc kinh hãi, "Phụ thân, lời này của ngài có ý gì?"

Mộ Dung Thịnh nhìn thoáng qua nha hoàn bên cạnh, ý bảo nàng ra ngoài.

Sau đó, hắn nhìn Mộ Vân Ca cùng phủ y hai người thấp giọng nói: "Thanh Nguyệt.. sợ là bị người có tâm lợi dụng, ta lo lắng nàng là tử sĩ do đối thủ của Thái tử âm thầm bồi dưỡng."

Lời này vừa ra, Mộ Vân Ca lập tức đúng lúc hít hà một hơi, "Làm sao có thể như vậy? Tam muội muội chính là vị hôn thê của Thái tử điện hạ! Làm sao có thể giúp đỡ người ngoài hại hắn?"

* * *

Nghe được Mộ Vân Ca nói, Mộ Dung Thịnh lắc lắc đầu nói: "Có gì là không có khả năng? Thanh Nguyệt lần này thiếu kiên nhẫn khẳng định là vì Thái tử muốn từ hôn, nếu không chúng ta sợ là đến bây giờ cũng không phát hiện nàng dị thường."[/HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 44: PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ: PHẾ TÀI TAM TIỂU THƯ (3)

[HIDE-THANKS]
Edit + Beta: ĐườngLam520

Thấy Mộ Dung Thịnh suy nghĩ theo hướng này, trong lòng Mộ Vân Ca vừa lòng gật đầu, trên mặt lại là vẻ mặt khó có thể tin.

"Không thể ngờ được Tam muội muội lại ẩn giấu sâu như vậy." Nói đến đây, Mộ Vân Ca không khỏi đánh cái rùng mình, sau đó vẻ mặt sợ hãi nói: "May mắn ta mạng lớn! Nếu không, lần này ta chắc chắn bị nàng đánh chết! Thời điểm Tam muội muội xuống tay, ánh mắt thật sự khủng bố, một chút tình cảm đều không có!"

Nghe được lời này, Mộ Dung Thịnh vội vàng an ủi nói: "Đừng sợ, nàng ta hiện tại không thể gây ra sóng gió gì."

Mà đúng lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh của quản gia: "Gia chủ, Thái tử điện hạ đến đây."

Quản gia vừa nói xong, Mộ Vân Ca lập tức nhìn về phía Mộ Dung Thịnh.

* * *

Mộ Dung Thịnh nheo nheo mắt, sau đó nói: "Thỉnh Thái tử điện hạ đến đại sảnh! Ta lập tức đến!"

Dứt lời, Mộ Dung Thịnh liền nói với Mộ Vân Ca: "Ngươi trước dưỡng thương cho tốt, việc của Thanh Nguyệt, phụ thân sẽ tự mình điều tra."

Mộ Vân Ca nghe xong lập tức gật gật đầu, sau đó nói: "Tam muội muội ngày hôm nay động thủ với ta, người phía sau lưng nàng ta chắc chắn biết, có lẽ, người nọ hai ngày tới sẽ trộm tìm đến Tam muội muội cũng không nhất định."

Mộ Vân Ca vừa nói xong, Mộ Dung Thịnh tức khắc vui mừng gật gật đầu: "Ngươi nói không sai."

Vân Ca, quả nhiên không làm hắn thất vọng.

* * *

Tiếp theo, Mộ Dung Thịnh liền rời khỏi sân của Mộ Vân Ca.

Mà chờ sau khi hắn rời khỏi, khóe môi Mộ Vân Ca gợi lên một độ cung lạnh như băng.

Lúc này, hệ thống đột nhiên phát ra một âm thanh nhắc nhở, "Đinh! Vai ác xuất hiện! Có tiếp thu nhiệm vụ ẩn, thu thập giá trị tình yêu của vai ác Phượng Thanh Tuyệt không? Có/Không."

Nghe được lời này, lúc này Mộ Vân Ca mới nhớ tới còn có một cái nhiệm vụ ẩn như vậy.

Đời trước cô cố ý không tiếp nhận nhiệm vụ này, cuối cùng hệ thống cho giật điện.

Nhưng lúc này đây, cô không cần thiết không tiếp nhận nhiệm vụ này.

Vì thế, Mộ Vân Ca không chút do dự trả lời, "Có."

"Đinh! Bắt đầu thu thập giá trị tình yêu của vai ác Phượng Thanh Tuyệt, trước mắt giá trị tình yêu là -10."

Nghe được Tiểu Hắc hội báo, Mộ Vân Ca nheo nheo đôi mắt.

Ở trong ấn tượng của cô, thời điểm Phượng Thanh Tuyệt gặp được nguyên chủ vẫn thật khách khí, không nghĩ tới giá trị tình yêu của hắn đối với Mộ Dung Vân Ca sẽ là số âm?

Thời điểm Mộ Vân Ca nghĩ như vậy, thanh âm Tiểu Hắc lần nữa vang lên: "Chủ nhân, Phượng Thanh Tuyệt đối với những người bên cạnh hắn giá trị tình yêu cơ bản đều là số âm, giá trị tình yêu đối với nữ chính so với chị còn thấp hơn."

Nghe được lời này, khóe miệng Mộ Vân Ca không khỏi xả xuống một hơi.

Trong thiết lập của thế giới này, Phượng Thanh Tuyệt là loại vai ác thiên hướng tà mị, hắn ngậm muỗng vàng sinh ra, từ nhỏ sinh hoạt trong nhung lụa, nhưng đó cũng chính là nguyên nhân, mọi thứ hắn đều có được quá dễ dàng cho nên đối với mọi việc đều mất đi hứng thú.

Mà loại tình huống này tự nhiên là liên tục đến khi nữ chính xuất hiện.

* * *

Bị vị hôn thê phế vật yếu đuối ném cho một tờ hưu thư, là một nam nhân đều không chịu được khuất nhục như vậy, huống chi là một Phượng Thanh Tuyệt cao cao tại thượng?

Cho nên ở trong nguyên tác, mới đầu Phượng Thanh Tuyệt nổi lên sát ý đối với nữ chính.

Nhưng thật nhanh sau đó, hắn đã bị tính cách sát phạt quyết đoán của nữ chính hấp dẫn.

Trong mắt Phượng Thanh Tuyệt, nữ chính là người không để mạng người vào trong mắt, tính tình duy ngã độc tôn. Điều này thật sự phù hợp khẩu vị của hắn, cho nên hắn cảm thấy trên thế giới này chỉ có nữ chính mới có thể xứng đôi với hắn!

Huống chi, nữ chính còn biểu hiện ra thiên phú tu luyện nghịch thiên, càng ngày càng lóa mắt, làm cho những nam nhân bên người đều đối với nàng hoặc là yêu đến không thể kiềm chế, hoặc cam nguyện vì nàng trả giá hết thảy.

Nhưng mà là vai ác từ hôn nữ chính thì làm sao có thể có được nữ chính?

Cho nên dù Phượng Thanh Tuyệt có hối hận đến thế nào đi nữa, dù hắn lại một lần nữa theo đuổi nữ chính, cuối cùng đều vì thủ đoạn lỗi thời mà sai càng thêm sai, đem nữ chính đẩy đến bên người nam chính Phượng Thanh Hàn.

* * *

Nghĩ đến đây, Mộ Vân Ca không khỏi chậc một tiếng.

Mà lúc này ở Mộ Dung gia, trong một cái sân nhỏ cũ nát ở phía Tây Bắc, một đạo hư ảnh trôi nổi trước mặt Mộ Dung Thanh Nguyệt, nhìn nàng nói: "Lần này ngươi quá lỗ mãng. Ngươi hiện tại ngươi căn cơ chưa ổn, nếu không phải nha đầu Mộ Dung Vân Ca thực lực quá yếu, dù cho ngươi có kinh nghiệm giết người phong phú cũng không phải đối thủ của nàng ta."

Người này tên là Thanh Phong đạo nhân, là bàn tay vàng trợ lực lớn nhất của nữ chính, chính bởi vì có Thanh Phong đạo nhân này chỉ điểm, nữ chủ mới có thể một đường thông thuận nhanh chóng bộc lộ tài năng, càng ngày càng mạnh mẽ.

Mà nghe được Thanh Phong đạo nhân nói, trên mặt nữ chính Mộ Dung Thanh Nguyệt tức khắc hiện lên một tia tàn bạo, "Như vậy thì thế nào? Mộ Dung gia chính là thiếu thân thể này, ta sớm hay muộn cũng sẽ giúp nàng đòi lại tất cả!"

Cô là sát thủ chi vương, trong xương cốt đều mang theo cao ngạo, cho dù tới dị giới, cô cũng không sợ những người này.

Những người từng trêu chọc cô, một cái cô đều sẽ nhớ kĩ, về sau một cái cũng sẽ không bỏ qua!

Nghe được Mộ Dung Thanh Nguyệt nói, Thanh Phong đạo nhân bất đắc dĩ thở dài một tiếng, "Ngươi nha, thật cứng đầu!"

Dứt lời, sắc mặt Thanh Phong đạo nhân đột nhiên biến đổi, sau đó nói với Mộ Dung Thanh Nguyệt: "Có người tới!" Dứt lời, hắn liền hóa thành một sợi khói nhẹ chui vào ngọc bài trên cổ Mộ Dung Thanh Nguyệt.

Không bao lâu, bên ngoài ngoại viện liền truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề.

Mộ Dung Thanh Nguyệt nghe tiếng bước chân, lập tức liền đoán được đến đây có mười ba người.

Trên mặt lộ ra một tia tàn nhẫn, Mộ Dung Thanh Nguyệt tưởng mình đánh Mộ Dung Vân Ca nên người Mộ Dung gia tìm nàng tính sổ.

Lúc này, lão ma ma vẫn luôn chiếu cố Mộ Dung Thanh Nguyệt lại đây.

"Tam tiểu thư, Thái tử điện hạ cùng gia chủ đến, ngài mau ra cửa nghênh đón một chút." Vẻ mặt lão ma ma kinh hoảng.

Nghe được lời này, Mộ Dung Thanh Nguyệt không những không có lập tức ra cửa, ngược lại lạnh lùng nói: "Ma ma đừng vội, chờ ta một chút."

Dứt lời, Mộ Dung Thanh Nguyệt liền ở trong phòng tìm một tấm vải lẻ màu trắng, sau đó lấy ra một cây than đen trên mặt viến xuống một cái 'Hưu thư'.

* * *

Mà ở ngoài cửa, Mộ Dung Thịnh thấy Mộ Dung Thanh Nguyệt chậm chạp không ra, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

"Người đâu, đi vào đem Tam tiểu thư thỉnh ra cho ta!" Mộ Dung Thịnh lạnh lùng nói.

Thật cho rằng sau lưng mình có người chống lưng, liền to gan như vậy sao?

Ngay tại thời điểm hai cái gia phó chuẩn bị phá cửa, Mộ Dung Thanh Nguyệt xuất hiện.

Lúc này, nàng cột tóc đơn giản thành tóc đuôi ngựa, cả người thoạt nhìn dứt khoát nhanh nhẹn, tuy rằng trên người mặc một thân quần áo rách tung tóe, nhưng làm nữ chính, Mộ Dung Thanh Nguyệt lớn lên tự nhiên không kém, cho nên mặc dù là quần áo cũ nát cũng không thể che giấu khí chất thanh lãnh đạm mạt trên người nàng.

Nhưng thực nhanh, con ngươi hơi hơi co rụt lại, sau đó có chút kinh hoảng dừng trên người người cầm đầu.

* * *

Người nọ mặc một bộ hoa phục huyền sắc, đầu đội ngọc quan màu trắng, thân hình cao lớn mà thon gầy, một đôi mắt phượng tà tứ, thời điểm híp mắt mang theo nồng đậm uy nghiêm cùng quý khí, nhưng khi mở mắt ra thoạt nhìn lại phá lệ câu nhân. Mà dưới khóe mắt trái của hắn còn mang theo một cái lệ chí nho nhỏ.

Giọt lệ chí này xuất hiện, không chỉ không có làm cho mặt hắn có tì vết, ngược lại làm cho hắn cả người càng thêm tà mị quyến rũ.

Ngay cả kiếp trước gặp qua vô số mỹ nam, Mộ Dung Thanh Nguyệt đều không thể không âm thầm khen ngợi một tiếng tướng mạo thật tốt.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 45: PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ: PHẾ TÀI TAM TIỂU THƯ (4)

[HIDE-THANKS]
Edit + Beta: ĐườngLam520

Nhưng làm Mộ Dung Thanh Nguyệt kinh ngạc không chỉ như vậy.

Thời điểm nàng còn ở trong phòng, nàng rõ ràng nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của mười ba người, nhưng mà hiện tại đứng trước mặt nàng lại là mười bốn người.

Nói cách khác, có tiếng bước chân của một người nàng căn bản không nghe được.

Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Dung Thanh Nguyệt không khỏi cả kinh, hai mắt nhìn Phượng Thanh Tuyệt.

Nàng xác định, người mà mình không nghe được tiếng bước chân chính là người đi tuốt đằng trước này.

Mà chỉ khi thực lực của đối phương xa xa ở phía trên nàng mới có thể xuất hiện tình huống như vậy.

* * *

Phượng Thanh Tuyệt thấy Mộ Dung Thanh Nguyệt vẫn luôn nhìn chính mình, mắt phượng xinh đẹp tức khắc không vui mị lên, "Ai cho ngươi lá gan nhìn thằng bổn cung?"

Nghe được lời này, Mộ Dung Thanh Nguyệt đầu tiên là ngẩn ra, theo sau đó có chút khinh thường nhìn Phượng Thanh Tuyệt nói: "Thái tử điện hạ đây là tưởng lấy quyền thế áp người, bức ta từ hôn sao?"

Dứt lời, không đợi Phượng Thanh Tuyệt trả lời, Mộ Dung Thanh Nguyệt trực tiếp đem vải bố trắng trong tay áo ném ra ngoài, lạnh lùng nói: "Thật là ngượng ngùng, Mộ Dung Thanh Nguyệt ta không quan tâm ngươi! Hiện tại, là ta không cần ngươi Phượng Thanh Tuyệt!"

Dứt lời, Mộ Dung Thanh Nguyệt đem hưu thư trong tay hướng Phượng Thanh Tuyệt mà ném qua.

* * *

Phượng Thanh Tuyệt thấy thế, trong con ngươi đen nhánh nháy mắt lộ ra một tia sát khí, mà Mộ Dung Thịnh một bên có chút hoảng sợ hướng Mộ Dung Thanh Nguyệt quát: "Nghịch nữ, ngươi nói cái gì? Còn không mau quỳ xuống xin lỗi Thái tử điện hạ!"

Nha đầu chết tiệt này thật to gan, dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Thái tử điện hạ!

Mà Mộ Dung Thanh Nguyệt nghe được Mộ Dung Thịnh nói như vậy, thì trào phúng nhìn hắn nói: "Xin lỗi? Vì cái gì ta phải xin lỗi, thời điểm hắn sai người đưa hưu thư cho ta, như thế nào liền không có nghĩ đến cho ta lời xin lỗi? Chẳng lẽ các người không biết, không có hôn ước này mà nói, ta sẽ có kết cục gì sao?"

"Ngươi!" Mộ Dung Thịnh tức đến ngực kịch liệt phập phồng.

Mà lúc này, Phượng Thanh Tuyệt đột nhiên tà tứ cười, sau đó khóe môi hơi hơi gợi lên hướng Mộ Dung Thanh Nguyệt đi qua.

"Kết cục của ngươi vì từ hôn, bổn cung không biết, nhưng mà.. ngươi dám cấp bổn cung hưu thư, cũng chỉ có một kết cục là chết mà thôi!"

Vừa dứt lời, Phượng Thanh Tuyệt đã tới bên người Mộ Dung Thanh Nguyệt, sau đó duỗi tay bóp cổ nàng.

* * *

Mộ Dung Thanh Nguyệt vốn là sát thủ chi vương, cho nên đối với sát ý phá lệ nhạy bén.

Mà trong nháy mắt Phượng Thanh Tuyệt ra tay, Mộ Dung Thanh Nguyệt theo bản năng cảm giác được một cổ nguy hiểm.

Chỉ một thoáng, năm ngón tay của Mộ Dung Thanh Nguyệt cong thành trảo, sau đó hướng tay Phượng Thanh Tuyệt mà chụp lấy.

Phát hiện động tác của Mộ Dung Thanh Nguyệt, hai mắt Phương Thanh Tuyệt hơi hơi nhíu lại, sau đó quanh thân đột nhiên bộc phát một cỗ nguyên khí nồng đậm, đem thân thể Mộ Dung Thanh Nguyệt trực tiếp đá bay đến phía trong phòng nhỏ của nàng.

Theo sau, Phượng Thanh Tuyệt từ trên cao nhìn xuống bộ dạng chật vật của Mộ Dung Thanh Nguyệt, khinh thường nói: "Dám động thủ với bổn cung, ngươi có tin hay không, bổn cung có hàng vạn biện pháp khiến ngươi sống không bằng chết?"

Mà Mộ Dung Thịnh một bên nhìn thấy Mộ Dung Thanh Nguyệt ra tay với Phượng Thanh Tuyệt, tâm can đều nhịn không được run rẩy một chút.

Thanh Nguyệt nàng, quả nhiên là bị người xem thành tử sĩ mà bồi dưỡng!

Vừa rồi động tác nàng ra tay, rõ ràng là chuẩn bị hạ thủ đối với Thái tử điện hạ!

* * *

Mà Mộ Dung Thanh Nguyệt nghe được Phượng Thanh Tuyệt nói, lại còn dùng vẻ mặt quật cường trừng hắn, "Hừ, ngươi bất quá chỉ là ỷ thế hiếp người mà thôi!"

Ở trong nguyên tác, Phượng Thanh Tuyệt chính là bị Mộ Dung Thanh Nguyệt trừng mắt hắn, khí chất quật cường không cam lòng hấp dẫn hắn, sau đó buông tha cho nàng một con ngựa.

Nhưng lúc này đây, cốt truyện lại không dựa theo nguyên tác phát triển.

Bởi vì khi nghe được Mộ Dung Thanh Nguyệt nói, Phượng Thanh Tuyệt lại dùng vẻ mặt lạnh lùng nói ra: "Bổn cung liền thích ỷ thế hiếp người, ngươi có thể làm gì được ta? Nhớ kĩ, là Phượng Thanh Tuyệt ta không cần ngươi, tưởng cấp bổn cung hưu thư, ngươi cũng không nhìn lại chính mình xem xứng hay không xứng?"

Lời nói chứa đầy nhục nhã làm mặt Mộ Dung Thanh Nguyệt tức khắc đỏ lên, hai tay cũng nắm gắt gao.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Phượng Thanh Tuyệt sớm đã bị nàng chém thành trăm ngàn mảnh nhỏ!

* * *

Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy thù hận của Mộ Dung Thanh Nguyệt, trong mắt Phượng Thanh Tuyệt lần nữa lóe lên sát ý.

"Xem ra, ngươi không nghĩ muốn đôi mắt của ngươi!" Phượng Thanh Tuyệt lạnh băng nói.

Dứt lời, hắn nói với hai thị vệ mà mình mang đến: "Đào một con mắt!"

Nghe được Phượng Thanh Tuyệt nói, tức khắc hai mắt Mộ Dung Thanh Nguyệt hơi phóng đại, sau đó lạnh giọng quát: "Ngươi dám?"

Lời này vừa ra, ý cười lãnh khốc trên mặt Phượng Thanh Tuyệt càng sâu, "Trên đời chưa có chuyện gì mà bổn cung không dám làm! Hai con mắt đều đào!"

"Dạ, Thái tử điện hạ!" Hai thị vệ mà Phượng Thanh Tuyệt mang đến không chút do dự lên tiếng, sau đó đi về phía Mộ Dung Thanh Nguyệt.

* * *

Thấy thế, trong lòng Mộ Dung Thanh Nguyệt không khỏi hoảng hốt, đáng chết, gia hỏa này lại nói thật!

Mắt thấy hai thị vệ thật nhanh đến trước mặt mình, trong lòng Mộ Dung Thanh Nguyệt nóng như lửa đốt, bắt đầu không ngừng kêu gọi Thanh Phong đạo nhân tới.

Nhưng mà Thanh Phong đạo nhân lúc này không dám xuất hiện, bởi vì hắn hiện tại chỉ là một sợi cô hồn, mà Phượng Thanh Tuyệt lại là trữ quân của một quốc gia, long khí trên người Phượng Thanh Tuyệt đủ để làm hồn phách của hắn bị thương!

Nhưng mà, Thiên Đạo làm sao có thể để nữ chính nhanh như vậy liền gặp chuyện?

Mặc dù Thanh Phong đạo nhân không ra tay, Mộ Dung Thanh Nguyệt cũng bình an vô sự.

Đúng lúc này, phía trên nóc nhà phụ cận, một giọng nam tràn đầy từ tính xuất hiện, "Hoàng huynh, ngươi lui hôn người ta còn chưa tính, hiện tại còn muốn hủy hoại đôi mắt của nàng, việc này nếu truyền ra ngoài, sợ là đối với thanh danh của huynh không tốt đâu."

* * *

Nghe được âm thanh nói như thế, Phượng Thanh Tuyệt tức khắc lạnh lùng ngẩng đầu hướng nam tử áo tím đang ngồi nghiêng chân trên nóc nhà nhìn lại.

"Nhị đệ, ngươi từ khi nào đã có đam mê nghe lén?" Phượng Thanh Tuyệt lạnh lùng nói.

Mà hắn vừa nói ra, một thân ảnh màu tím dùng tư thái ưu nhã từ trên nóc nhà bay xuống, sau đó hướng Phượng Thanh Tuyệt lộ ra một khuôn mặt tuấn lãng vô hại tươi cười, "Hoàng huynh, ta thật sự chỉ đi ngang qua mà thôi."

Người này, chính là nam chính trong thế giới nhiệm vụ, Phượng Thanh Hàn!

Khác với Phượng Thanh Tuyệt khí chất cao quý không thể nào che lấp, Phượng Thanh Hàn thoạt nhìn liền có chút bình dị gần gũi.

Hai người đứng chung một chỗ, trên người Phượng Thanh Tuyệt trên dưới đều lộ ra cảm giác lạnh nhạt tự phụ người sống chớ lại gần, nhưng Phượng Thanh Hàn lại giống như mặt trời ấm áp, làm cho tâm tình người khác thả lỏng.

Mà Phượng Thanh Hàn vừa xuất hiện, hai mắt Mộ Dung Thanh Nguyệt liền dừng trên người hắn.

Bởi vì ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Phượng Thanh Tuyệt quá mức kinh diễm, cho nên khi nhìn lại Phượng Thanh Hàn, Mộ Dung Thanh Nguyệt thật ra không có cảm giác gì.

* * *

Lúc này, Phượng Thanh Hàn lại đột nhiên dùng vẻ mặt ôn nhu hướng Mộ Dung Thanh Nguyệt vươn tay, "Ngươi không sao chứ? Hoàng huynh chỉ là nói chơi hù dọa ngươi thôi, không cần sợ hãi."

Nghe được lời này, Mộ Dung Thanh Nguyệt liền nhìn chằm chằm bàn tay của Phượng Thanh Hàn duỗi lại đây một giây đồng hồ, liền trực tiếp dời đi ánh mắt của mình, sau đó đứng lên.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 46: PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ: PHẾ TÀI TAM TIỂU THƯ (5)

[HIDE-THANKS]
Edit + Beta: ĐườngLam520

Mà Phượng Thanh Tuyệt nhìn thấy động tác của Phượng Thanh Hàn, hơi mị mị con ngươi liền nói: "Nhị đệ, ngươi nhất định phải cầu tình cho nàng ta sao?"

A, khi nào lời hắn nói bị người tùy ý xuyên tạc?

Đào một đôi mắt cũng không phải chỉ nói mà thôi!

Phượng Thanh Tuyệt hắn cũng không phải nói giỡn!

* * *

Phượng Thanh Hàn nghe được Phượng Thanh Tuyệt nói, biểu tình hơi hơi cứng đờ, sau đó thu hồi tay của mình, sau đó nhún nhún vai bất đắc dĩ nhìn Phượng Thanh Tuyệt nói: "Hoàng huynh, ngươi xem đôi mắt của nàng thật sự xinh đẹp, huynh nỡ đem chúng đào xuống sao?"

Nghe được lời này, Phượng Thanh Tuyệt lại không có đi xem đôi mắt của Mộ Dung Thanh Nguyệt, hắn nhìn Phượng Thanh Hàn nói: "Nếu nhị đệ cảm thấy đôi mắt kia đẹp, bổn cung liền đem chúng đào ra tặng cho ngươi, thế nào?"

Lời này vừa ra, Phượng Thanh Hàn vội vàng vẫy vẫy tay nói: "Hoàng huynh, huynh ta cho ta đi? Ta muốn đôi mắt nàng làm cái gì?"

"Hừ!" Phượng Thanh Tuyệt hừ một hơi.

Lúc này, Mộ Dung Thịnh vẻ mặt sợ hãi hướng Phượng Thanh Tuyệt nói: "Thái tử điện hạ, ta biết Thanh Nguyệt có sai, nhưng các ngươi từng có hôn ước mười mấy năm, còn thỉnh Thái tử điện hạ xem trên phân lượng ngài cùng nàng từng có hôn ước, buông tha Thanh Nguyệt lúc này đây."

Trong lòng hắn tự nhiên cũng là hận không thể không có người nữ nhi này, nhưng mà hiện tại hắn cũng không thể trơ mắt ra nhìn Thái tử điện hạ thật sự đào đôi mắt của Mộ Dung Thanh Nguyệt.

Bởi vì nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, Mộ Dung gia của hắn khẳng định sẽ bị ba đại gia tộc còn lại chê cười!

* * *

Nghe được Mộ Dung Thịnh nói, Phượng Thanh Tuyệt nheo nheo đôi mắt, vẫn là gật đầu nói: "Xem ở phân lượng Mộ Dung gia chủ, lần này bổn cung liền tạm buông tha nàng!"

Dám lui hôn Phượng Thanh Tuyệt hắn, cũng không xem mình có bản lĩnh kia hay không!

Mà Mộ Dung Thịnh nghe được Phượng Thanh Tuyệt nói, tức khắc trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó gật gật đầu nói: "Đa tạ Thái tử điện hạ!"

Mà Mộ Dung Thanh Nguyệt lúc này, trong lòng cũng âm thầm buông lỏng.

Nếu Phượng Thanh Tuyệt hôm nay thật sự quyết tâm móc xuống đôi mắt của nàng, lấy bản lĩnh hiện tại mà nói, thật sự là không thể đảm bảo.

Mà theo sau, Phượng Thanh Tuyệt lại lười liếc mắt một cái nhìn hai người Phượng Thanh Hàn cùng Mộ Dung Thanh Nguyệt, trực tiếp liền vung tay, xoay người rời khỏi Mộ Dung gia.

Mộ Dung Thịnh thấy thế, vội vàng cung tiễn hắn.

* * *

Mà chờ sau khi Phượng Thanh Tuyệt cùng Mộ Dung Thịnh đều rời đi, Phượng Thanh Hàn ôn hòa nhìn Mộ Dung Thanh Nguyệt nói: "Ta đi trước, lần sau nếu gặp lại hoàng huynh, nhớ rõ nói chuyện chú ý một chút!"

Mộ Dung Thanh Nguyệt nghe xong nhìn hắn một cái, không nói gì.

Phượng Thanh Hàn tính tình tốt cười cười, sau đó đó là hướng đoàn người chạy vội đi.

Chờ tất cả mọi người đều rời đi, Mộ Dung Thanh Nguyệt tức giận nắm chặt hai tay, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Phượng Thanh Tuyệt, chung quy sẽ có một ngày ta muốn kêu ngươi quỳ xuống cầu xin ta!"

Nàng chưa bao giờ vô lực mà tuyệt vọng như hôm nay, đối với người mang lại cho nàng cảm giác này, nàng nhất định sẽ không bỏ qua!

Mà cùng ngày, tin tức Mộ Dung Thanh Nguyệt bị từ hôn vẫn truyền khắp toàn bộ đế đô.

Trong lúc nhất thời, Mộ Dung Thanh Nguyệt lại lần nữa cùng cốt truyện giống nhau trở thành trò cười của mọi người.

* * *

Mà trong viện của Mộ Dung Thanh Nguyệt hôm nay xảy ra sự tình gì, tự nhiên không thể gạt được đôi mắt của Mộ Vân Ca, nhưng mà làm nàng cảm thấy khó hiểu chính là, Phượng Thanh Tuyệt chẳng những không giống trong cốt truyện đối với nữ chính sinh ra hảo cảm, ngược lại giá trị tình yêu lại hạ thấp xuống 30 điểm.

Điều này quả thực quá quỷ dị!

"Tiểu Hắc, dựa theo cốt truyện mà nói, Phượng Thanh Tuyệt hắn không phải đối với nữ chính nhất kiến chung tình sao?" Mộ Vân Ca có chút khó hiểu dò hỏi hệ thống, nhân tiện đem cốt truyện phân tích qua một lần.

Nghe được Mộ Vân Ca nói, Tiểu Hắc có chút chần chờ nói: "Có lẽ bởi vì đây là lần thứ hai chủ nhân đi vào thế giới nhiệm vụ này, cho nên vì tránh lặp lại, cốt truyện đã xảy ra một chút biến hóa?"

Mộ Vân Ca nghĩ nghĩ, lại gật gật đầu nói: "Cũng có khả năng là nguyên nhân này."

Lúc này, Tiểu Hắc đột nhiên hỏi: "Chủ nhân, Phượng Thanh Tuyệt không phải tới Mộ Dung gia sao? Ngài không đi gặp hắn sao?"

Không thấy Phượng Thanh Tuyệt, làm sao có thể thu thập giá trị tình yêu của hắn được?

* * *

Nghe được Tiểu Hắc nói, Mộ Vân Ca không khỏi khẽ cười nói: "Gấp cái gì? Cuối tháng này có cung yến, đến lúc đó gặp hắn cũng không muộn."

Nàng hiện tại đang bị thương, nếu hôm nay liền nhảy nhót lung tung, không phải liền quá giả hay sao?

Sau khi nghe được Mộ Vân Ca nói, Tiểu Hắc lập tức nói: "Nhìn dáng vẻ này chủ nhân ngài đã tính sẵn trong lòng rồi?"

"Ân, Phượng Thanh Tuyệt không phải thích nữ nhân tàn nhẫn độc ác sao? Trên thế giới này trừ bỏ nữ chính, còn có ai so với ta càng tàn nhẫn độc ác?" Mộ Vân Ca lười nhác nói.

Nghe được lời này, trên màn hình Tiểu Hắc lập tức xuất hiện liên tiếp dấu ba chấm.

* * *

Thời gian trôi qua thật nhanh, sau đó liền tới sinh nhật 90 tuổi của của hoàng đế đế quốc Già Lam – Phượng Dương.

Bởi vì Dương Đế có ý nhắc tới muốn Mộ Dung Thanh Nguyệt cùng nhau vào cung, cho nên trong lòng Mộ Dung Thịnh mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn mang theo Mộ Dung Thanh Nguyệt cùng nhau vào cung.

Làm trưởng nữ của Mộ Dung gia, Mộ Dung Thanh Nguyệt tự nhiên là muốn cùng nữ quyến Mộ Dung gia ngồi cùng một chiếc xe ngựa.

Bởi vì nàng đã bị Thái tử từ hôn, cho nên Mộ Dung Thanh Nguyệt vừa lên xe ngựa, mọi người chính là hướng đến nàng một trận châm chọc mỉa mai.

Mà Mộ Vân Ca lại ngồi một bên lạnh nhạt nhìn.

"Vân Ca tỷ tỷ, nghe nói phế vật này ngày đó đánh ngươi?"

Lúc này nhị tiểu thư Mộ Dung gia Mộ Dung Tiên Tiên vẻ mặt tò mò nhìn Mộ Vân Ca hỏi.

* * *

Mộ Vân Ca nghe xong hơi hơi nâng mí mắt, sau đó hỏi lại: "Ngươi nghe ai nói?"

Lời này vừa ra, hô hấp Mộ Dung Tiên Tiên nghẹn một hơi, theo sau nói: "Không phải có hạ nhân nói ngươi bị đánh sao?"

Mộ Vân Ca nghe xong tức khắc cười nhạo một tiếng, sau đó khinh thường nhìn thoáng qua Mộ Dung Thanh Nguyệt, "Chỉ bằng nàng ta? Cũng có thể làm bị thương ta?"

Mà Mộ Dung Thanh Nguyệt không nghĩ tới Mộ Vân Ca sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời, ánh mắt sắc bén của nàng không khỏi nhìn lại Mộ Vân Ca.

Ở thế giới trước, Mộ Vân Ca cũng từng bị Mộ Dung Thanh Nguyệt trừng qua.

Nhưng mà lúc ấy, nàng mỗi lần đều không thể không làm ra bộ dạng bị 'vương khí' của nữ chính dọa đến.

Nhưng mà hiện tại?

"Nhìn cái gì mà nhìn? Có tin hay không ta liền đào đôi mắt của ngươi?" Mộ Vân Ca lạnh lùng nhìn Mộ Dung Thanh Nguyệt nói.

* * *

Mà nghe được Mộ Vân Ca nói, Mộ Dung Thanh Nguyệt hai mắt nháy mắt hơi hơi co rụt lại, sau đó có chút ngạc nhiên nhìn Mộ Vân Ca.

Người này trước đó vài ngày mới bị nàng cho ăn một trận roi, thiếu chút nữa đem nàng ta đánh chết, nhưng mà hiện tại.. Nàng ta (Mộ Vân Ca) một chút đều không sợ nàng (Mộ Dung Thanh Nguyệt) ?

Nghĩ đến đây, Mộ Dung Thanh Nguyệt đột nhiên có chút hoài nghi nhìn Mộ Vân Ca, chẳng lẽ, đối phương cũng giống nàng là người xuyên qua?

Mà Mộ Vân Ca lúc này, hai mắt nhắm lại chợp mắt một chút.

Sau nửa canh giờ, đoàn người ở cửa hoàng cung dừng lại, không bao lâu liền đến Ngự Hoa Viên.

Mà Mộ Dung Thanh Nguyệt vừa xuất hiện, liền thành tiêu điểm của mọi người.

Mộ Vân Ca không muốn làm chính mình bị vây xem, thực nhanh liền tìm một cái góc hẻo lánh, "Tiểu Hắc, Phượng Thanh Tuyệt hiện tại đang ở nơi nào?"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 47: PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ: PHẾ TÀI TAM TIỂU THƯ (6)

[HIDE-THANKS]
Edit + Beat: ĐườngLam520

Nghe được Mộ Vân Ca nói, Tiểu Hắc lập tức trả lời: "Chủ nhân, Phượng Thanh Tuyệt đang ở phía sau ngài khoảng 500m."

Tiểu Hắc vừa nói xong, Mộ Vân Ca lập tức quay đầu về phía sau nhìn lại.

Ngay sau đó, chỗ ngoặt tại hành lang gấp khúc trong Ngự Hoa Viên, một thân ảnh huyền sắc xuất hiện trước mặt mọi người.

"Thái tử điện hạ giá lâm!" Tiếng nói của thái giám vang lên, đem lực chú ý của mọi người trong Ngự Hoa Viên đều hấp dẫn qua.

Nhìn thấy Phượng Thanh Tuyệt xuất hiện, trong lúc nhất thời, những danh môn quý nữ ở đây, hai má đều không khỏi phím đỏ, đôi mắt lộ ra thần sắc kinh hỉ, sau đó từng người bày ra dáng vẻ đẹp nhất của mình hướng Phượng Thanh Tuyệt hành lễ.

* * *

"Tham kiến Thái Tử điện hạ."

Nhưng làm các nàng thất vọng chính là, Phượng Thanh Tuyệt cũng không có nhìn họ liếc mắt một cái, chỉ lãnh đạm nói: "Đều đứng lên đi!"

"Tạ Thái Tử điện hạ!"

Mà theo sau, lập tức lại có thái giám hô: "Nhị hoàng tử điện hạ giá lâm! Tam hoàng tử điện hạ giá lâm! Ngũ công chúa điện hạ giá lâm!"

Dứt lời, thân ảnh của Phượng Thanh Hàn, Tam hoàng tử Phượng Thanh Dương cùng với Ngũ công chúa Phượng Linh từng người liền xuất hiện.

Nhìn thấy Phượng Thanh Hàn xuất hiện, hai mắt Mộ Vân Ca chỉ hướng hắn nhìn nhàn nhạt rồi lướt qua, sau đó dừng lại trên người công chúa Phượng Linh.

Phượng Linh là muội muội của nam chính Phượng Thành Hàn, cũng là người mà Mộ Vân Ca tự cho là khuê mật, đối với nam chính ôm một loại tình cảm bí mật.

Nhưng Mộ Dung Vân Ca lại thích Phượng Thanh Hàn, cho nên trong lòng nguyên chủ vẫn đem Phượng Linh thành cô em chồng tương lai mà đối đãi, sự tình gì đều cùng nàng ta chia sẻ.

Nhưng ở trong lòng Phượng Linh, kỳ thật là cực kì hận Mộ Dung Vân Ca.

Sau này, Mộ Dung Vân Ca lại làm một loạt hành vi chia rẽ nam chính và nữ chính, sau lưng đều không thể thiếu Phượng Linh khuyến khích.

Mà trong lòng Mộ Vân Ca biết rõ ràng chủ ý của đối phương có bao nhiêu ngu xuẩn, nhưng vẫn không thể không dựa theo lời nàng ta nói đi làm.

Bởi vì không làm, liền sẽ bị điện giật, liền sẽ bị mạt sát.

* * *

Sau khi vài vị hoàng tử cùng công chúa đều đến, trong Ngự Hoa Viên thật nhanh liền trở nên náo nhiệt.

Nếu dựa theo dĩ vãng mà nói, Mộ Vân Ca lúc này phải tiến đến bên người nam chính Phượng Thanh Hàn soát cảm giác tồn tại.

Nhưng mà hôm nay, Mộ Vân Ca lại lười thò đến gần trở thành oanh oanh yến yến vây quanh bên người Phượng Thanh Hàn.

Mà Phượng Thanh Tuyệt trên người đều tỏa ra khí thế người sống chờ tiến hần, cho nên nữ quyến muốn tới gần hắn, đều không thể không xa xa mà nhìn hắn.

Cùng lúc đó trong đình hóng gió, nữ chính Mộ Dung Thanh Nguyệt bị những nữ tử thích Phượng Thanh Tuyệt chặn lại.

Các nàng tự nhiên là đi cười nhạo chuyện nữ chính bị từ hôn rồi.

Mà chuyện này, trong thế giới trước đã làm cho vai ác Phượng Thanh Tuyệt bắt đầu động tâm với nữ chính.

Bởi vì kế tiếp, nữ chính liền dựa vào sự khéo mồm khéo miệng của mình cùng với ánh mắt sắc bén 'chứa đầy sát khí', dọa lui những thiên kim danh môn này.

Khóe môi hơi hơi gợi lên, Mộ Vân Ca cúi đầu giấu đi sự trào phúng sâu sắc trong mắt, chuẩn bị hướng Phượng Thanh Tuyệt đi đến.

Người khác sợ khí lạnh cùng tà khí trên người hắn, nhưng nàng Mộ Vân Ca một chút cũng không sợ.

* * *

Mà lúc này, Phượng Thanh Hàn cùng Phượng Linh bị một đám nữ quyến vây quanh, trên mặt ẩn ẩn lộ ra thần sắc không kiên nhẫn.

Đám nữ nhân này thật là chán ghét, như thế nào đều không đi chết hết đi? Quấn lấy nhị ca của nàng, thật là không biết xấu hổ!

Nhưng mà, làm sao hôm nay Mộ Dung Vân Ca còn chưa tới? Chỉ cần nàng đứng ở bên người nhị ca, đám nữ nhân này thật nhanh liền sẽ bị đuổi đi!

Theo sau, ánh mắt Phượng Linh bắt đầu quét mắt tìm tòi chung quanh.

Không bao lâu, nàng liền phát hiện thân ảnh của Mộ Dung Vân Ca, sau đó hướng nàng nhẹ nhàng kêu: "Vân Ca, ta ở chỗ này!"

Nhưng mà Mộ Vân Ca lại trực tiếp làm lơ âm thanh của Phượng Linh, làm bộ cái gì đều không có nghe được, tiếp tục hướng Phượng Thanh Tuyệt đi qua.

* * *

Mà Phượng Thanh Tuyệt lúc này đang ngồi trước một cái bàn đá trong đình bát giác.

Bên ngoài đình bát giác là hai thị vệ sắc mặt lạnh lùng, phân biệt đứng gác ở cầu thang.

Nhìn thấy Mộ Vân Ca hướng bên này đến gần, hai người lập tức lạnh lùng nhìn về phía nàng, "Lui ra! Không thấy được Thái tử điện hạ ở chỗ này sao?"

Nghe được lời này, Mộ Vân Ca nhẹ nhàng cười, sau đó nhìn về phía Phượng Thanh Tuyệt đang nhìn mặt hồ trong đình bát giác.

"Ta tốt xấu gì cũng là học viên của học viện Già Nam, thân là học muội, cùng học trưởng chào hỏi một tiếng có cái gì không đúng sao?" Mộ Vân Ca nói.

Lời này vừa ra, Phượng Thanh Tuyệt đột nhiên xoay đầu hướng Mộ Vân Ca nhìn lại.

Mà Phượng Thanh Tuyệt vừa chuyển đầu, Mộ Vân Ca mới phát hiện, mặt hắn.. cùng với người ở trước thế giới không giống nhau.

Phượng Thanh Tuyệt trước kia, phía dưới đôi mắt của hắn không có lệ chí.

Nhìn thấy giọt lệ chí kia, trong óc Mộ Vân Ca không tự chủ được nghĩ tới Nghiêm Thù, sắc mặt cũng bởi vậy mà hiếm thấy hoảng hốt trong chớp mắt.

* * *

Phượng Thanh Tuyệt nhãn lực phi phàm, tự nhiên là thấy được khoảnh khắc Mộ Vân Ca hoảng hốt.

Trong lúc nhất thời, hắn không khỏi hơi hơi nheo lại hai mắt, sau đó nói với thị vệ: "Làm nàng lại đây."

Nghe được lời này, hai thị vệ lập tức lui ra.

Mà Mộ Vân Ca lúc này, nhanh chóng sửa sang lại cảm xúc của mình, hướng trong đình hóng gió đi đến.

"Thái tử điện hạ, tháng sau khai giảng không biết tiểu nữ có thể cùng điện hạ tới Già Lam học viện hay không?" Mộ Vân Ca tiến lên cười tủm tỉm hỏi.

Già Nam học viện là học việc tốt nhất thế giới này, mà Mộ Dung Vân Ca trong nửa năm trước đã thông qua khảo hạch, lấy được tư cách nhập học.

Nguyên bản là nữ chính không lấy được tư cách nhập học, nhưng nàng dù sao cũng có Thiên đạo chiếu cố, cho nên sau khi ngũ hệ phế linh căn của nàng ta có thể tu luyện, Già Nam học việc liền phá cách tuyển chọn nàng.

Nghe được Mộ Vân Ca nói, Phượng Thanh Tuyệt vốn là muốn trào phúng nàng một câu "Ngươi là ai cũng xứng đi cùng với bổn cung", nhưng lời nói đến bên miệng, lại bị hắn ngạnh sinh biến thành "Ân, có thể".

* * *

Mà sau khi chính mình nói xong, Phượng Thanh Tuyệt mới phát hiện, ánh mắt hắn đã nhìn chằm chằm Mộ Vân Ca một hồi lâu.

"Điện hạ không mời tiểu nữ ngồi xuống sao?" Thấy Phượng Thanh Tuyệt vẫn luôn nhìn chính mình, Mộ Vân Ca cũng không hoảng hốt, ngược lại là bình tĩnh hỏi.

Nghe được lời này, Phượng Thanh Tuyệt lúc này mới gật gật đầu, sau đó nói: "Ngồi đi."

"Đa tạ Thái tử điện hạ." Mộ Vân Ca tự nhiên hào phóng ngồi xuống.

Mà tình huống bên này, thực nhanh liền khiến cho những nữ tử khác chú ý.

Nhìn thấy hai người ngồi cùng nhau, không ít nữ tử đều không giữ được bình tĩnh, "Mộ Dung Vân Ca như thế nào lại ngồi cùng Thái tử điện hạ?"

Ai không biết Mộ Dung Vân Ca cùng Nhị hoàng tử đi rất gần? Người sáng suốt đều nhìn ra được nàng thích chính là Nhị hoàng tử!

* * *

Mà các nàng không biết chính là, trong đình bát giác lúc này, Phượng Thanh Tuyệt đều đã đem lời các nàng nói đều nghe được vào lỗ tai.

Giây tiếp theo, giữa mày hắn hơi hơi nhăn lại, sau đó nhìn Mộ Vân Ca hỏi: "Ngươi thích lão nhị?"

Không biết vì sao, nghe nói nàng là thích lão nhị, hắn trong lòng thực không thoải mái!

Nghe được Phượng Thanh Tuyệt hỏi chuyện, Mộ Vân Ca lại là có chút kinh ngạc nhìn hắn, sau đó thần sắc nhàn nhạt nói: "Chuyện này cùng Thái tử điện hạ có quan hệ gì sao?"

Dứt lời, ánh mắt Mộ Vân Ca vẫn luôn dừng ở trên mặt Phượng Thanh Tuyệt.

Có chỗ nào không giống nhau.

Ở thế giới trước, nàng cũng từng cùng Phượng Thanh Tuyệt tiếp xúc qua vài lần, nhưng mà đối phương cho nàng cảm giác từ đầu tới đuôi đều là âm tình bất định cùng tà tứ tàn nhẫn, chính là người trước mắt này.. lại không giống nhau.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 48: PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ: PHẾ TÀI TAM TIỂU THƯ (7)

[HIDE-THANKS]
Edit + Beta: ĐườngLam520

Rõ ràng là cùng một người, nhưng Phượng Thanh Tuyệt trước mắt này so với thế giới trước càng thâm tàng bất lộ, bộ dạng của hắn thoạt nhìn vẫn tà mị dẫn người phạm tội như vậy, nhưng Mộ Vân Ca biết, Phượng Thanh Tuyệt hiện giờ so với hắn ở thế giới trước.. càng đáng sợ!

Trong lúc nhất thời, Mộ Vân Ca nhịn không được tâm sinh hoài nghi, chẳng lẽ nàng trở lại thế giới đã từng trải qua, nhân vật của thế giới đó cũng sẽ phát sinh một ít biến hóa sao?

Nghĩ đến đây, tầm mắt Mộ Vân Ca không khỏi hướng về phía bên Mộ Dung Thanh Nguyệt xem một chút.

Nếu thật là vậy, đám người nam chính và nữ chính có phải hay không cũng phát sinh biến hóa?

* * *

Nhưng mà thật nhanh Mộ Vân Ca liền phát hiện, tính tình cùng cử chỉ của nữ chính cũng không có cái gì biến hóa.

Nàng ta cũng giống như đời trước, đem những danh môn quý nữ đó dọa chết khiếp, lại dùng ánh mắt 'sát thủ chi vương' làm không ít người kinh hồn táng đảm lạnh cả sống lưng.

Phát hiện điểm này, Mộ Vân Ca trào phúng cười.

Mà lúc này, Phượng Thanh Tuyệt phát hiện Mộ Vân Ca đang nhìn về phía Mộ Dung Thanh Nguyệt, con ngươi đen nhánh mị mị, sau đó lạnh lùng nói: "Một cái phế vật, cũng đáng để ngươi chú ý như vậy?"

Nghe được lời này của Phượng Thanh Tuyệt, Mộ Vân Ca quay đầu lại nhìn về phía hắn, sau đó nhàn nhạt nở nụ cười, "Phế vật? Một phế vật không đáng chú ý nhưng có thể đem tiểu nữ thiếu chút nữa đánh chết, sao có thể là phế vật?"

Mộ Vân Ca vốn tưởng rằng kế kiếp Phượng Thanh Tuyệt sẽ hỏi nàng Mộ Dung Thanh Nguyệt làm sao không phải là phế vật.

Nhưng làm Mộ Vân Ca ngoài ý muốn chính là, nàng vừa nói xong, sắc mặt Phượng Thanh Tuyệt đột nhiên trầm xuống sau đó mười phần âm trầm hỏi: "Nàng ta đánh ngươi?"

Thình lình bị hỏi chuyện này làm thần sắc Mộ Vân Ca hơi hơi sửng sốt, sau đó gật gật đầu nói: "Không sai. Nhưng điện hạ không hiếu kì nàng ta làm thế nào đánh bại được ta sao?"

Mộ Dung Vân Ca tốt xấu gì cũng nổi tiếng trong đế đô là một thiên chi kiều nữ.

* * *

Nghe được Mộ Vân Ca nói, Phượng Thanh Tuyệt cười lạnh nói: "Điều này có cái gì kỳ quái? Một cái phế vật chân chính, dám cùng bổn cung đối diện? Dám khiêu khích uy nghiêm của bổn cung? Thậm chí động thủ đối với bổn cung?"

Nhất cử nhất động của Mộ Dung Thanh Nguyệt đều biểu hiện: Nàng cùng đồn đãi căn bản là không giống nhau!

Nhìn lại bộ dáng khẩu chiến của nàng ta, làm sao giống lời đồn đãi là một tiểu thư nhát gan yếu đuối?

Mộ Vân Ca nghe được Phượng Thanh Tuyệt nói, trong lòng có chút kinh dị, nàng lần đầu tiên tiến vào thế giới nhiệm vụ, hắn không phải như vậy.

Lúc ấy hắn rõ ràng cùng những người khác giống nhau, đều bị hào quang trên người nữ chính lóe mù đôi mắt, chỉ số thông minh căn bản không online!

"Đinh! Giá trị tình yêu của Phượng Thanh Tuyệt đối với nữ chính -10, trước mắt giá trị tình yêu -60." Lúc này, Tiểu Hắc hội báo Mộ Vân Ca giá trị tình yêu của Phượng Thanh Tuyệt biến hóa.

Nghe được Tiểu Hắc báo cáo số liệu, Mộ Vân Ca không khỏi hơi hơi chớp mắt, sau đó có chút kinh ngạc nhìn Phượng Thanh Tuyệt, "Thái tử điện hạ thấy được cũng thật rõ ràng."

* * *

Phượng Thanh Tuyệt nghe được Mộ Vân Ca nói, ngược lại có chút hứng thú nhìn Mộ Vân Ca, "Chẳng lẽ theo ý ngươi, bổn cung rất kém cỏi?"

Mộ Vân Ca nghe xong hơi hơi mỉm cười, "Tiểu nữ cũng không có nói như vậy."

Nhưng mà Phượng Thanh Tuyệt mà nàng tiếp xúc ở thế giới trước, ánh mắt quả thật có chút kém cỏi.

Nhưng mà lúc này.. người này, rõ ràng là không giống nhau.

Mà đúng lúc này, Phượng Thanh Tuyệt lại là đột nhiên nhìn Mộ Vân Ca, hỏi về vấn đề ban đầu của hắn: "Ngươi còn không có trả lời vấn đề của bổn cung, ngươi thích lão nhị?"

Sự tình Mộ Dung Vân Ca thích Nhị hoàng tử Phượng Thanh Hàn, hắn cũng không phải là không có nghe đồn đãi, nhưng mà hiện tại, hắn lại muốn nghe một chút nàng sẽ trả lời như thế nào.

Mộ Vân Ca nghe được Phượng Thanh Tuyệt hỏi chuyện, hơi hơi nhướng nhướng mày, nàng cảm thấy Phượng Thanh Tuyệt chú ý nàng hình như có chút cao hơn lúc trước.

Nhưng hệ thống lại không có kiểm tra đo lường được giá trị tình yêu của hắn biến hóa, cho nên nàng cũng không phải thực xác định lời hắn nói rốt cuộc là chú ý chính mình, hay là vì cái khác.

* * *

Bất quá, trước mắt đúng là thời điểm đánh tốt quan hệ với Phượng Thanh Tuyệt, nàng tự nhiên sẽ không ngu xuẩn gật đầu thừa nhận.

Vì thế, Mộ Vân Ca nhàn nhạt cười nhạo một tiếng nói: "Thái tử điện hạ nhìn thế nào thấy tiểu nữ thích hắn? Hắn từ đầu đến chân, có cái gì có thể so được với điện hạ sao? Thích hắn còn không bằng thích ngài."

Nghe được lời này, Phượng Thanh Tuyệt tâm tình nháy mắt tốt lên, nhưng trên mặt hắn lại có chút sắc bén nhìn Mộ Vân Ca, trầm giọng uy nghiêm hỏi: "Ngươi đây là vuốt mông ngựa bổn cung sao?"

Lời này vừa ra, Mộ Vân Ca không khỏi nhoẻn miệng cười, "Thái tử điện hạ nếu nghĩ như vậy, cũng có thể. Nhưng mà, tiểu nữ chính là nói lời thật lòng không phải sao?"

Mộ Vân Ca vừa nói xong, biểu tình của hắn vừa rồi có chút lãnh lệ, nháy mắt liền trở nên mềm mại.

Trên mặt mang theo ý cười rõ ràng, Phượng Thanh Tuyệt dùng ánh mắt sung sướng nhìn Mộ Vân Ca, nếu phía sau hắn có cái đuôi, lúc này nhất định sẽ nhịn không được vểnh lên tận trời.

Người khen ngợi hắn không ít, nhưng chưa có người nào khích lệ làm thể xác và tinh thần của hắn sung sướng như như vậy!

"Lời này của ngươi cũng nói rất hay." Phượng Thanh Tuyệt nhìn chằm chằm đôi môi của Mộ Vân Ca, trong lòng thầm nghĩ: Thật muốn hôn lên đó xem có hương vị gì!

Mà sau một khắc, Mộ Vân Ca liền thu được nhắc nhở của Tiểu Hắc.

"Đinh! Giá trị tình yêu +60, trước mắt giá trị tình yêu là 50. Chủ nhân, chị thật là lợi hại!" Chủ nhân mới khen hắn một câu, hắn liền tăng lên 60 điểm giá trị tình yêu!

* * *

Mộ Vân Ca nghe được Tiểu Hắc báo lại, trong lòng không khỏi cả kinh, sau đó có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Phượng Thanh Tuyệt.

Sao nàng cứ cảm thấy, tình huống hiện tại, cùng với thời điểm công lược Nghiêm Thù, lại có chút tương tự?

Đúng rồi, nàng một chút nữa liền quên, thân thể của nàng theo bản năng thật chán ghét Phượng Thanh Tuyệt đến gần, nhưng mà hiện tại, nàng cũng không có bất kì cảm giác chán ghét nào! Thậm chí cảm thấy cùng hắn ở chung thực tự nhiên!

Mà Phượng Thanh Tuyệt thấy Mộ Vân Ca lại lần nữa nhìn về phía mình, nhịn không được bên tai hơi hơi đỏ lên, sau đó ra vẻ đứng đắn nhìn nàng nói: "Tuy rằng bổn cung cũng cảm thấy chính mình lớn lên tốt, nhưng mà ngươi một nữ hài tử, nhìn chằm chằm bổn cung như vậy có phải có chút không thích hợp?"

Nghe được lời này, nghi hoặc trong lòng Mộ Vân Ca nháy mắt bị hắn nói liền ném ra sau đầu.

Cạn lời giật giật khóe miệng, Mộ Vân Ca bất đắc dĩ nói: "Mạo phạm thịnh thế mỹ nhan của Thái Tử điện hạ, còn thỉnh Thái Tử điện hạ thứ tội, lần sau không dám."

Mộ Vân Ca vừa nói xong, trong lòng Phượng Thanh Tuyệt ngược lại luống cuống một chút, sau đó lập tức nói: "Ta lại không có nói muốn trị tội ngươi! Khụ, bổn cung.. cho phép ngươi nhìn ta!" Còn có, cũng cho phép ngươi thích ta! Cảm tạ ta đi!

* * *

Mộ Vân Ca bị Phượng Thanh Tuyệt nói đến có chút sững sờ, cảm thấy vai ác trước mặt này cùng người trong ấn tượng của nàng kém nhau quá lớn.

Nhưng dù sao Mộ Vân Ca cũng trải qua vô số thế giới, sóng to gió lớn gì cũng đều gặp qua, cho nên khi nghe được Phượng Thanh Tuyệt nói, nàng lại hướng về phía hắn ngọt ngào cười: "Ta đây liền đa tạ Thái tử điện hạ!"

Nhìn thấy tươi cười trên mặt Mộ Vân Ca, ánh mắt Phượng Thanh Tuyệt hơi dừng một chút, sau đó lông mi run lên, theo bản năng dời đi ánh mắt.

Thật là kỳ quái, nhìn thấy nàng tươi cười, tim hắn lại đập rối loạn!
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 49: PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ, PHẾ TÀI TAM TIỂU THƯ (8)

[HIDE-THANKS]
Edit + Beta: ĐườngLam520

Thấy Phượng Thanh Tuyệt né tránh ánh nhìn chăm chú của mình, trong lòng Mộ Vân Ca không khỏi xuất hiện một tia kinh ngạc.

Thái tử điện hạ trong truyền thuyết không gần nữ sắc này, hình như là thẹn thùng?

Nghĩ đến đây, Mộ Vân Ca không khỏi có chút dở khóc dở cười.

Nhưng mà thật nhanh, ánh mắt nàng liền khẽ nhúc nhích, sau đó tiếp tục nhìn Phượng Thanh Tuyệt nói: "Nhưng mà Nhị hoàng tử điện hạ xác thực cũng không tồi, ít nhất thoạt nhìn ôn nhu như ánh mặt trời, cùng hắn ở bên nhau chắc hẳn cảm giác sẽ rất nhẹ nhàng."

Nhưng mà Mộ Vân Ca vừa nói xong, sắc mặt Phượng Thanh Tuyệt lập tức trầm xuống: "Hắn nơi nào ôn nhu như ánh mặt trời? Nữ nhân các người chính là nông cạn, chỉ biết nhìn thấy mặt ngoài!"

Nếu lão nhị trong ngoài như một, thì Phượng Thanh Tuyệt hắn chính là tuyệt thế hảo nam nhân!

Hắn vừa nói xong, Mộ Vân Ca lập tức nheo lại đôi mắt nhìn Phượng Thanh Tuyệt, "Thái Tử điện hạ người nói cái gì?"

* * *

Nhìn Mộ Vân Ca híp lại hai mắt, Phượng Thanh Tuyệt lập tức bổ sung một câu nói: "Ta nói chính là, trừ bỏ ngươi những nữ nhân bên ngoài đều nông cạn! Ngươi không cần tưởng quá nhiều!" Dứt lời, ánh mắt hắn không khỏi có chút khẩn trương nhìn Mộ Vân Ca, giống như là sợ nàng sinh khí.

Mà trong lòng hắn có chút ảo não nghĩ: Vừa rồi mình làm sao không đem nàng bài trừ ở bên ngoài? Nhìn nàng liền biết không phải là một nữ nhân nông cạn!

Nhìn thấy khẩn trương trong mắt Phượng Thanh Tuyệt, Mộ Vân Ca không khỏi mỉm cười câu môi, "Thái Tử điện hạ đây là đang khen tiểu nữ sao?"

Thấy nàng không sinh khí, trong lòng Phượng Thanh Tuyệt không khỏi buông lỏng, sau đó trộm ngắm nàng liếc mắt một cái, sau đó nghiêm trang nói: "Ngươi có thể cho rằng như vậy."

Nghe được lời này, Mộ Vân Ca nhịn xuống xúc động cười ra tiếng, nhìn Phượng Thanh Tuyệt nói: "Tiểu nữ đây có phải không cho rằng, ở trong lòng Thái tử điện hạ, ta không giống người thường?"

* * *

Mộ Vân Ca vừa nói xong, thân thể hắn hơi cương một chút, nhưng mà thật nhanh, ánh mắt hắn lướt nhanh trên mặt tràn đầy tươi cười của nàng, sau đó dời đi ánh mắt ra vẻ thâm trầm nói: "Ân, ngươi cũng có thể nghĩ như vậy. Ngươi cùng những nữ nhân dong chi tục phấn đó không giống nhau."

Nữ nhân Phượng Thanh Tuyệt hắn coi trọng, tự nhiên là không giống nhau.

Mà Mộ Vân Ca nghe xong Phượng Thanh Tuyệt nói, không khỏi khẽ cười nói: "Vậy Vân Ca liền làm phiền Thái tử điện hạ nâng đỡ!"

"Khụ, không khách khí." Phượng Thanh Tuyệt lại ngắm nàng liếc mắt một cái.

Lúc này, Phượng Linh đi tới.

Thấy Mộ Vân Ca lại cùng Phượng Thanh Tuyệt ngồi cùng nhau chuyện trò vui vẻ, hai mắt Phượng Linh không khỏi mị mị, sau đó trên mặt mỉm cười hướng đình bát giác đi vào.

"Vân Ca, ngươi cùng Thái Tử hoàng huynh nói cái gì mà cười như vậy vui vẻ?" Phượng Linh trực tiếp tiến lên.

* * *

Nhìn thấy Phượng Linh, Phượng Thanh Tuyệt nháy mắt thu hồi thần sắc mềm mại vừa rồi, sau đó mặt mày mang lệ khí hướng Phượng Linh nhìn lại.

Phượng Thanh Tuyệt lớn lên vốn loại hình nam tử tà mị, cho nên khi trên mặt hắn lộ ra vẻ tàn nhẫn, thoạt nhìn càng làm cho người khác cảm thấy tà tứ tàn nhẫn, trong lúc nhất thời theo bản năng Phượng Linh không khỏi rùng mình một cái.

Nhưng nghĩ đến xưa nay hắn không cho phép nữ tử đến gần, nay Phượng Thanh Tuyệt lại cho phép Mộ Vân Ca ngồi cùng, lá gan Phượng Linh cũng liền lớn lên.

Trên mặt mang theo tươi cười cứng đờ, Phượng Linh hướng Phượng Thanh Tuyệt cười nói: "Thái tử hoàng huynh, muội là tới tìm Vân Ca."

Nghe được Phượng Linh nói, Mộ Vân Ca chỉ tiếp tục ngồi trên ghế nhìn nàng kinh ngạc hỏi: "Ngũ công chúa điện hạ tìm Vân Ca có chuyện gì?"

* * *

Phượng Linh không nghĩ tới Mộ Vân Ca sẽ hỏi như vậy, mỗi khi nhìn thấy mình, Mộ Dung Vân Ca không phải đều sẽ chủ động lại gần hỏi sự tình ca ca của nàng hay sao?

Hiện tại nàng ta làm sao lại hỏi nàng tìm nàng ta có chuyện gì!

Trên mặt lộ ra một tia cười gượng, Phượng Linh không khỏi nói: "Cũng không có việc gì đặc biệt, chính là muốn cùng ngươi tâm sự nha. Đúng rồi Vân Ca, vừa rồi kêu ngươi, ngươi làm sao không để ý đến ta?"

Nghe được lời này, Mộ Vân Ca ra vẻ kinh ngạc nhìn nàng, "Công chúa vừa rồi kêu ta? Thật xin lỗi, ta không có nghe thấy."

Dứt lời, Mộ Vân Ca đó là nhìn về phía Phượng Thanh Tuyệt nói: "Thái Tử điện hạ, kia Vân Ca liền cáo lui trước."

Phượng Thanh Tuyệt nghe xong vẻ mặt lạnh nhạt gật gật đầu, nhưng là ánh mắt lại là mang theo một tia không muốn, "Ân, lui ra đi."

* * *

Mộ Vân Ca nhìn về phía Phượng Thanh Tuyệt cười gật gật đầu, sau đó liền đi theo Phượng Linh rời khỏi đình bát giác.

Chờ sau khi rời khỏi đình bát giác, Phượng Linh lập tức đem Mộ Vân Ca kéo đến một góc nhỏ thấp giọng nói: "Vân Ca tỷ tỷ, ngươi làm sao lại cùng Thái tử hoàng huynh ở bên nhau vậy? Các ngươi vừa rồi nói cái gì?"

Nghe được lời này, Mộ Vân Ca nhàn nhạt cười nói: "Cũng chưa nói cái gì, ta chính là hỏi Thái tử điện hạ một chút thời điểm khai giảng có thể hay không cùng ta đi Già Nam học viện."

Phượng Linh nghe xong, lập tức lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, nhưng mà thật nhanh, nàng liền dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mộ Vân Ca nói: "Không thể tưởng tượng được lá gan ngươi còn rất lớn, lại dám cùng Thái tử hoàng huynh nói chuyện, ta nhìn thấy hắn trong lòng liền sợ hãi! Đúng rồi, vậy Thái tử hoàng huynh đáp ứng rồi sao?"

Mộ Vân Ca cười gật gật đầu, "Ta cho rằng sẽ bị cự tuyệt, không nghĩ tới Thái Tử điện hạ lại đáp ứng rồi."

Mộ Vân Ca vừa nói xong, sắc mặt Phượng Linh càng thêm kinh ngạc.

Nhưng nghĩ đến Phượng Thanh Tuyệt vốn dĩ chính là một người tâm tình bất định, Phượng Linh thật nhanh liền đem chuyện này vứt ra sau đầu, sau đó tiếp tục truy vấn: "Vậy hôm nay tại sao ngươi không có đến tìm ca ca? Ngươi không ở đây, hắn liền bị một đám nữ nhân phiền chết!"

* * *

Nghe được Phượng Linh nói, trong lòng Mộ Vân Ca không khỏi cười lạnh: Ta nghĩ ngươi mới là người bị phiền chết đi?

Nhưng trên mặt nàng lại là vẻ mặt khổ sở lại cố gượng cười nói: "Ta cũng muốn đi nhưng Thanh Hàn ca ca hiện tại chắc không muốn ta tới gần đâu?"

Phượng Linh vừa nghe lời này, trực giác không đúng, "Làm sao như vậy được?"

"Ngươi không biết sao? Mấy ngày trước đây Tam muội muội bị Thái tử điện hạ từ hôn, tâm tình không tốt đánh ta một trận không nói, còn chọc giận Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ vốn là muốn đào đôi mắt trừng phạt nàng ta, nhưng Thanh Hàn ca ca không biết từ đâu ra cầu tình cho nàng ta, cùng không có nhìn ta liếc mắt một cái." Mộ Vân ca cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm nói.

Nghe được Mộ Vân Ca nói, Phượng Linh khó có thể tin nói: "Sao có thể? Cái phế vật kia sao có thể đánh thắng được ngươi?"

Mộ Vân Ca nghe xong không khỏi thất vọng nhìn Phượng Linh, "Linh Nhi, ngươi cũng không tin ta sao?"

* * *

Nhìn biểu tình thất vọng của Mộ Vân Ca, Phượng Linh vội vàng nói: "Ta không phải không tin ngươi, chỉ là quá ngoài ý muốn mà thôi. Ngươi yên tâm, nếu phế vật kia thật sự đánh ngươi, ta nhất định sẽ giúp ngươi báo thù!"

Nghe được lời này, Mộ Vân Ca lập tức cảm kích nhìn nàng, "Linh Nhi, vẫn là ngươi đối với ta tốt nhất! Ta cũng không nghĩ tới, Tam muội muội lại có võ, ta thiếu chút nữa bị nàng ta đánh chết!"

Phượng Linh biết Mộ Dung Vân Ca sẽ không nói dối mình, trong lúc nhất thời không khỏi nhìn về phía Mộ Dung Thanh Nguyệt.

Lúc này Phượng Linh mới phát hiện, Mộ Dung Thanh Nguyệt đã không còn giống người trong trí nhớ của nàng nhát gan không dám ngẩng đầu.

Lúc này Mộ Dung Thanh Nguyệt, không chỉ có bộ dạng tự tin mà trên người còn lộ ra một cỗ khí chất nghiêm nghị.

Nếu không phải lúc trước nàng đã gặp qua Mộ Dung Thanh Nguyệt thì bây giờ nàng tuyệt đối sẽ cho rằng người này căn bản không phải là Mộ Dung Thanh Nguyệt!

* * *
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back