Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 188: Mau xem, Lục gia lại ngạo kiều 7

[HIDE-THANKS]
Mười lăm phút sau --

"Tuổi còn nhỏ mà không chịu học cho giỏi, các em đang làm cái gì?"

Giáo viên vẻ mặt sắc bén, nhìn mấy nữ sinh này, "Cả một đám mắt đều cao hơn trời có phải không? Đều cho rằng chính mình rất lợi hại có phải hay không?"

"Rõ ràng là học sinh sao cứ phải học đòi thành người của xã hội."

"Các em tự nhìn lại bản thân mình mà xem, nùng trang diễm mạt¹, đánh phấn so với chúng tôi còn dày hơn, từng người từng người không ra cái thể thống gì cả.."

¹: Mô tả phụ nữ trang điểm vô cùng mỹ lệ, cầu kì. Thô tục thì là tô son trát phấn

Mộ Ngôn: "..."

Mộ Ngôn yên lặng đem áo khoác đồng phục khoác ở trên người nữ sinh quần áo chật vật lộn xộn nhất.

Để chúa tể hệ thống quay cái video up lên trên mạng.

Nữ sinh này trên mặt có một dấu tay màu đỏ tươi, gom lại quần áo, hướng Mộ Ngôn nhẹ giọng nói câu, "Cảm ơn."

Mộ Ngôn tiếp nhận lời nói cảm tạ, "Ân."

"Trường học là nơi để mọi người học tập! Nhưng các em lại đang làm cái gì?"

"Gọi phụ huynh của các em tới cho tôi!"

Nữ giáo viên lãnh khốc nhìn lướt qua mấy nữ sinh bị mắng đến khóc thút thít, tuy rằng mới vừa nãy không có nói một lời thô tục.

Nhưng là từng lời trát tâm.

Đem đám muội tử từ trong ra ngoài đều lật ra nói một lần.

"Đầu óc dùng không được liền đọc sách nhiều hơn một chút, bản thân vốn dĩ là một tiểu cô nương khá xinh đẹp như thế nào cứ một hai phải chỉnh mình thành như vậy?"

Mộ Ngôn cùng nữ sinh bị khi dễ kia đứng ở một bên nghe đến há hốc mồm.

Chúa tể hệ thống: 【một.. một cô giáo thật sắc bén. 】

"Hắt nước, lột quần áo trong WC chơi vui sao?"

"Đi theo tôi!"

Giáo viên dẫm lên giày cao gót, bộ dáng nữ vương đi ra khỏi WC, lúc gần đi còn liếc mắt nhìn Mộ Ngôn cùng với nữ sinh bên người cô một cái.

"Hai người cũng đi theo tôi!"

Ngữ khí không chút nào thay đổi, lãnh đạm một đám.

Này cũng phải đến nói giáo viên này lai lịch không nhỏ, trong nhà không chỉ có tiền còn có thế, nga không đúng, phải nói là giáo viên trong trường đều rất có bối cảnh.

Học sinh có bối cảnh, trường học vì để có thể áp được học sinh, giáo viên liền càng có bối cảnh.

Vì thế, đại đa số thời điểm học sinh cũng không dám ở trước mặt giáo viên làm cái gì.

Trước không nói đây là giáo viên, liền nói có chút tiền làm việc còn tạm chấp nhận được, nhiều hơn liền càng dễ hơn.

Còn không có gia thế --

Cái gì? Không có gia thế ngươi còn dám học người ta làm sự làm tình?

Đuổi học! Trực tiếp đuổi học!

Trong nhà điều kiện không tốt cư nhiên còn dám gây sự?

Vì thế học sinh cái trường học này, hoặc là là phẩm học kiêm ưu, một đám học sinh tốp một ngoan ngoãn học giỏi, hoặc là gia thế điều kiện còn tính là tốt.

Này cũng coi như là một cái trường cao trung trọng điểm, chỉ là giáo viên đối với việc học quản thực nghiêm, đối với thế diện nhà trường rất chú ý.

Chỉ cần không bị bắt được, vậy liền không có chuyện.

Vì thế, cứ việc giáo viên bối cảnh thực dọa người, bạo lực học đường ở trường này vẫn có thể thấy được ở khắp nơi.

Có vài người sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng nếu đã có học sinh cáo trạng, vậy không có khả năng mặc kệ.

Mộ Ngôn tìm giáo viên này, có thể nói là có trách nhiệm nhất trường.

【 bảo lực học đường không chỉ là quản ở một cái trường này nha. 】

【 chúng ta làm hệ thống ba tốt cùng lương dân, chuyện tốt làm vô số việc, công đức max, liền có thể tiến vào giai đoạn mới. 】

Nếu ký chủ rất mạnh mà nói, hoàn toàn có thể nhảy qua một bước này, nhưng hiện thực lại rất là tàn khốc, chúa tể hệ thống hiện tại còn không có biện pháp tuyên bố nhiệm vụ quá mức cao thượng.

Sợ năng lực này của ký chủ làm không được.

Đương nhiên, chúa tể hệ thống cũng hoàn toàn không cảm thấy những nhiệm vụ nó tuyên bố này có thể dễ dàng hoàn thành.

Chúa tể hệ thống: 【 tuy rằng tiểu tỷ tỷ cô sức chiến đấu không được, nhưng là tôi đối với chỉ số thông minh của cô rất là tin tưởng. 】

Mộ Ngôn: "..."

Một lát sau, chúa tể hệ thống mê hoặc thu được một cái tin tức đến từ linh hồn.

【 ký chủ Mộ Ngôn của ngài chỉ số thông minh đã hạ tuyến. 】

【.. Tôi tin cô mới có quỷ! 】

Mệt nó nói nhiều như vậy.

Thật lâu sau sau, Mộ Ngôn đi ra khỏi WC, từ từ nói một câu, "Cậu quá cao thượng, tôi nhịn không được muốn cúng bái."

Đột nhiên bị khen như vậy, chúa tể hệ thống có chút ngượng ngùng, 【 còn tạm được, người ta cũng chỉ là tâm địa thiện lương.. 】

Mộ Ngôn mặt vô biểu tình, ngữ khí nhàn nhạt, "Xin cậu thiện lương đối với tôi một chút."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 189: Mau xem, Lục gia lại ngạo kiều 8

[HIDE-THANKS]
Chúa tể hệ thống: 【 tiểu tỷ tỷ, cô cư nhiên cảm thấy tôi đối với cô không thiện lương? 】

【 tôi nói với cô, tôi đã là hệ thống thiện lương nhất, hệ thống nhà người khác đều.. 】

Chúa tể hệ thống còn chưa có nói xong, Mộ Ngôn đã mặt vô biểu tình trả lời, "Tôi không muốn nghe."

【.. 】

【 không, cô muốn nghe, cô cần thiết phải nghe! Không có hệ thống nào thiện lương hơn so với tôi! 】

【 cô nghe tôi giải thích a! 】

【 uy! Tiểu tỷ tỷ! Tôi nói cô này, tôi thật sự đặc biệt thiện lương! 】

【 tôi là hệ thống ba tốt duy nhất trên thế giới, cô là ký chủ của tôi, sao tôi có thể không đối xử tốt với cô được. 】

【 tôi đều không có đi ngăn cản cô yêu đương! 】

Chúa tể hệ thống cảm thấy không có cái hệ thống nào càng khai sáng hơn so với nó.

Chỉ cần hoàn thành mục tiêu nó định ra, tùy tiện bay tùy tiện lãng, lãng lên trời cũng không có vấn đề gì.

Nhưng mà, ký chủ của nó thế nhưng cảm thấy nó đối với cô không thiện lương!

Không! Ký chủ tiểu tỷ tỷ nhất định có hiểu lầm gì đối với nó!

Nghe thấy cái này, Mộ Ngôn híp híp mắt, "Tôi cảm thấy cậu hẳn là nên ngăn cản một chút."

【 ngăn cản cái gì? 】

"Tôi yêu đương."

【.. 】?

"Cậu không có chỗ nào có vẻ thiện lương, ở trên người của cậu tôi nhìn không ra chỗ tốt nào cả."

Cuối cùng, Mộ Ngôn từ từ bổ một đao.

Không thể không nói, tiểu hệ thống này rất có ý tứ, khinh thiện sợ ác cũng bị nó suy diễn đầm đìa tinh xảo, còn không biết xấu hổ nói chính mình thiện lương.

Thiện lương ở chỗ nào?

Không, một chút cũng không có.

【.. 】

*

Tiết văn nghệ buổi tối.

Mộ Ngôn ngồi ở dưới đài, nhìn lên trên đài, ngày hôm qua vừa mới biểu diễn xong một màn không thể nào hiểu nổi.

Hôm nay mới là vở kịch lớn của Tống Lam.

"Thời khắc kích động nhất đã tới!" Người chủ trì vẻ mặt hàm chứa ý cười, cầm kịch bản trong tay, thanh âm vút cao uyển chuyển, đầy nhịp điệu.

"Cho mời Lục Dã năm hai ban hai mươi hai, Tống Lam năm hai ban sáu, An Duyệt cùng với Ngô Tùng năm hai ban bảy. Hôm nay họ sẽ mang đến cho chúng ta một ca khúc rock and roll."

Hát chính là An Duyệt.

"Cư nhiên lại là An Duyệt?"

Nữ sinh bên người Mộ Ngôn vẻ mặt kinh ngạc, "Nữ sinh này vừa mới chuyển đến đã cùng chúng tam đại giáo thảo của chúng ta quậy lại với nhau, có vẻ rất có địa vị nha."

Muội tử bên cạnh phun trào.

Xoay người nhìn nhìn, tầm mắt đặt ở trên mặt Mộ Ngôn, "Hắc, cậu biết An Duyệt là làm quen với Tống Lam như thế nào sao?"

"Không biết."

Mộ Ngôn mắt đều không có dịch một chút, trên đài âm nhạc vang lên, Lục Dã mặc một thân quần áo màu đen, áo sơmi cùng với quần dài màu đen phác họa ra thân hình thon dài của hắn.

Một đoạn góc áo sơmi nhét vào lưng quần, dưới ánh đèn có vẻ gợi cảm thần bí.

Đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, tay cầm dùi trống, thoạt nhìn không chút để ý, lười biếng đến cực điểm.

Tống Lam đeo chính là đàn ghi-ta, so với Lục Dã dùng mũ lưỡi trai che đậy khuôn mặt của chính mình, dưới ánh đèn sặc sỡ Tống Lam trông có vẻ lộng lẫy hơn vài phần.

Quang mang vạn trượng.

An Duyệt mặc một bộ lễ phục, tay cầm microphone, mái tóc thật dài mềm mại màu nâu rải ở sau lưng, điềm mỹ lại đáng yêu.

"Đông."

Âm nhạc bắt đầu, giai điệu trào dâng vang vọng toàn bộ sân khấu.

"..."

"Tống Lam thật soái!"

"Thanh âm thật dễ nghe a!"

"Dã ca của mình a, Dã ca đánh trống thật là lợi hại!"

Dưới ánh đèn, các thiếu niên đón ánh sáng, hát vang lên giai điệu làm người kích động nhiệt huyết sôi trào.

Tầm mắt Mộ Ngôn đặt ở trên người Lục Dã.

Từ đầu đến cuối, Lục Dã chỉ là đi theo tiết thấu gõ trống của chính mình, động tác tùy ý tươi đẹp, nhìn như không hoãn không chậm, kỳ thật động tác thực mau.

Hắn không có mở miệng hát, ánh đèn sân khấu cũng không có chiếu lên người hắn mà đều dồn hết lên trên người Tống Lam.

Nhưng là, ở trong mắt Mộ Ngôn lại chỉ có hắn, tự động che chắn những người xung quanh, chỉ có thấy Lục Dã một người.

Tầm mắt chỉ có thể chú ý đến hắn.

Có thể là bởi vì đã nhận ra bên trong đám người có một tầm mắt không giống bình thường, Lục Dã ngẩng đầu.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 190: Mau xem, Lục gia lại ngạo kiều 9

[HIDE-THANKS]
Ánh đèn quá mờ, Lục Dã chỉ là nhìn liếc qua phía Mộ Ngôn một cái, lại không có nhìn thấy người.

Hắn cúi đầu, trống trong tay nhẹ nhàng gõ.

"Ta khát vọng có một cái thế giới mỹ lệ.."

Tiếng ca thanh lệ vang lên, ngọt ngào mà tốt đẹp, thu được một trận khen ngợi.

Đương nhiên, cũng không thiếu thanh âm ghen ghét vang lên, tỷ như một người bên cạnh Mộ Ngôn này.

Phun trào An Duyệt suốt một buổi tối, nội dung là An Duyệt người này tra như thế nào như thế nào.

"Thời Nhiễm, cậu nói có phải hay không."

Nữ sinh nói xong, còn thọc thọc cánh tay Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn chậm rãi cười, "Cậu nói đều đúng." Ngươi vui vẻ liền được.

Nữ sinh gật gật đầu, lại đối nữ sinh bên trái nói, "Cậu xem, Thời Nhiễm đều cảm thấy đúng nè."

Mộ Ngôn: "..."

*

Sau khi tiết văn nghệ kết thúc, video được đăng trên mạng kia của Mộ Ngôn sau khi được cắt nối biên tập cũng trở lên hot lên.

Võng hữu 1: Chán ghét nhất bạo lực học đường.

Võng hữu 2: Chậc chậc, gần đây xem bi thương ngược dòng thành sông khóc cạn nước mắt, aaa ta không muốn không muốn, chán ghét bạo lực học đường +1.

Võng hữu 3: Giáo viên này sao có thể ưu tú như vậy đâu?

Võng hữu 4: Nhưng là công kích nhân thân cũng không tốt lắm đi.

Võng hữu 5: Người bạo lực học đường chẳng lẽ liền xứng đáng bị công kích nhân thân sao?

Võng hữu 6: Thím lầu trên, đỉnh đầu mang theo mũ Mary Sue tản ra ánh sáng bảy màu.

Võng hữu 7: Tiểu hài tử tuổi còn nhỏ, giáo viên cũng không nên nói như thế?

Võng hữu 8: Ha hả a, giáo viên nói chẳng lẽ có gì sai sao? Những cái người bạo lực học đường đó vĩnh viễn cũng không biết cảm thụ của người bị khi dễ.

Võng hữu 9: Ta cảm thấy giáo viên này mắng thật hay, trường học là nơi để học tập, ta cũng không biết mấy cái người nhuộm tóc, đem bản thân biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ đó, quần áo mặc chẳng ra cái thể thống gì, nơi nơi bày ra dáng vẻ khốc soái cho ai xem nữa.

Võng hữu 10: Ha ha ha, có thể là các nàng cảm thấy có khí tràng, tôi lúc trước từng gặp qua một việc thực khôi hài, một bằng hữu của tôi trêu chọc đến người có thế lực trong xã hội, sau đó tên kia chặn đường về của bạn tôi, uy hiếp một trận, khiến bạn tôi tan học không dám về, đặc biệt xã hội.

Võng hữu 10: Ha ha ha, cười chết tôi, sau đó bạn của tôi lập tức trở về nói với phụ huynh, phụ huynh lập tức phản ánh cho giáo viên, các ngươi đoán thế nào?

Võng hữu 11 trả lời võng hữu 10: Thế nào?

Võng hữu 10: Enmm, sau đó giáo viên lập tức tìm người kia tiến hành phê bình giáo dục, lúc trước ở trước mặt bạn của tôi vênh váo khí phách, ở trước mặt giáo viên liền túng thành một đám.

Võng hữu 10: Câu chuyện này nói cho chúng ta biết, khi thấy bạo lực học đường -- báo phụ huynh, báo giáo viên, báo cảnh sát, đừng để cho chính mình bị khi dễ.

Võng hữu 11: Ta cảm thấy người bị bắt trong vụ này, thật sự ngu ngốc a ha ha ha.

Võng hữu 12: Người bạo lực ngu ngốc, người bình luận cũng ngu ngốc, ha ha ha.

Võng hữu 13: Đúng đúng đúng, thật không hiểu được những người đó làm gì, ăn no không có chuyện gì làm sao? Bởi vì một chút việc nhỏ như vậy liền các loại tính kế, ngu muốn chết.

"..."

Mộ Ngôn nhìn đến những bình luận này, khóe mắt run rẩy một chút.

【 hừ, nói mát nói cũng thật dễ nghe, bọn họ thấy người bị khi dễ cùng người khi dễ không phải là bọn họ, vĩnh viễn đều chỉ bàng quan xem diễn. 】

【 lạnh nhạt, vô tình, dư luận internet có đôi khi so với bạo lực còn đáng sợ hơn. 】

Một vạn người có một vạn cách nhìn, tốt còn may, xấu đâu?

Có từng vì lời nói trong lúc vô tình của bản thân làm thương tổn người khác mà phụ trách sao?

Mộ Ngôn tắt điện thoại di động đi, đeo balô, biểu tình nhàn nhạt, "Cậu nói đều đúng."

【 kia nhưng không. 】

Mộ Ngôn nhìn thoáng qua xe buýt, đi lên, "Cậu chính là cái người nói mát khi dễ người khác kia."

"Tôi khuyên cậu thiện lương đối với tôi."

【.. 】

*
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 191: Mau xem, Lục gia lại ngạo kiều 10

[HIDE-THANKS]
Trên xe không có bao nhiêu người, Mộ Ngôn thấy được thiếu niên mặc giáo phục màu lam ngồi trong một góc.

Thiếu niên cúi đầu, trong tai đeo tai nghe, một bên nhìn ngoài cửa sổ.

Nhận thấy được tầm mắt của Mộ Ngôn, thiếu niên nhìn lại đây.

Ánh hoàng hôn chiếu lên sườn mặt hắn, có vẻ thanh tuyển lại vô cùng nhu hòa, Mộ Ngôn hơi dừng, quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa xe, cửa đóng lại.

Cô đối diện cùng Lục Dã, bất quá một giây đồng hồ, thiếu niên cười nhạo một tiếng, sau đó dịch chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Mộ Ngôn tìm một chỗ cách hắn không xa ngồi xuống, trầm mặc không nói gì.

【 ký chủ, cô không đi chào hỏi tiểu khả ái nhà cô một chút sao? 】

Không khí này có điểm quỷ dị.

Mộ Ngôn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhìn đến Tống Lam ở bên ngoài ngồi lên một chiếc xe máy khốc huyễn, phía sau chở An Duyệt đang lôi kéo quần áo hắn.

An Duyệt trên mặt mang theo vẻ khẩn trương, tay nhỏ lôi kéo quần áo Tống Lam, thanh âm nhỏ nhỏ nhược nhược, "Đi chậm một chút."

Nhưng mà, thanh âm này bị gió thổi đạm, thiếu niên khinh cuồng, hướng về phía Lục Dã ngồi phía bên kia nhướng mày, đưa ra một cái khẩu hình:

"Đi trước."

Lục Dã di chuyển tầm mắt, không hề nhìn bên ngoài cửa sổ, xem như trả lời.

Không khí giữa Tống Lam cùng An Duyệt này, rất có một loại cảm giác quen thuộc 'ta muốn mang ngươi đi lãng mạn ở Thổ Nhĩ Kỳ'.

Mộ Ngôn quay đầu nhìn qua, thanh âm bình đạm vô cùng, "Vì cái gì muốn đi."

Không triền người, còn rất cao lãnh.

Như vậy khá tốt.

【 cô không đi, nhưng cũng sẽ không để người đi mất. 】

"Lại nói."

Vì thế, chúa tể hệ thống liền nhìn thấy Mộ Ngôn đi theo Lục Dã xuống xe cách chỗ đó không xa.

【.. 】

Nguyên lai ký chủ cô có thói quen làm loại sự tình theo dõi này.

Thiếu niên thân hình cao dài, giáo phục lười biếng treo ở trên người, một tay đút túi, chân dài sải bước thật xa.

Mà Mộ Ngôn chậm rãi đi theo phía sau Lục Dã, biểu tình tự nhiên bình đạm, dường như cô không phải là đi theo phía sau Lục Dã, mà giống như là chính mình đang đi về nhà.

Nếu không phải chúa tể hệ thống biết nhà Thời Nhiễm căn bản không phải là dừng ở cái trạm này, thiếu chút nữa đã tin Mộ Ngôn.

Đối với việc này, Mộ Ngôn chỉ là đạm đạm cười.

Sau khi nhìn thấy Lục Dã về tới nhà, Mộ Ngôn mới lại lần nữa chờ xe.

Chúa tể hệ thống nhìn thao tác này của Mộ Ngôn, thật sự không hiểu được.

Muốn đi theo người ta về nhà, lại không nghĩ người ta quấn lấy nàng.

Làm len sợi a.

Đương nhiên, nhiệm vụ của nó lại không phải là tác hợp ký chủ yêu đương, vì thế chúa tể hệ thống chỉ là ngẫu nhiên phun tào vài câu.

*

Mấy ngày nay, Mộ Ngôn trôi qua đến bình tĩnh.

Đương nhiên, trừ bỏ việc luôn bị chặn đường cướp vở bài tập ra.

Sau tiết tự học buổi tối, Mộ Ngôn sâu kín nhìn thoáng qua mấy cái thanh niên lêu lổng đứng ở trước mặt chính mình.

"Tiểu cô nương, thức thời ngoan ngoãn đem vở bài tập giao ra đây."

Lão đại cầm đầu vươn một bàn tay, khấu khấu mũi, nghiêng nghiêng đầu, một con mắt liếc nhìn về phía Mộ Ngôn, "Nghe nói cô em thành tích khá tốt, học bá a, vở bài tập có phải hay không cùng đáp án tiêu chuẩn cũng không sai biệt lắm a."

Mộ Ngôn nhìn mấy người, trầm mặc một lát, cười như không cười nói câu, "Mấy người có thể lấy đáp án ra nhìn xem?"

"Được rồi được rồi, mau giao vở bài tập ra đây, đừng ép tao phải động thủ."

Lão đại đôi mắt âm lệ, siêu hung rống lên đối với Mộ Ngôn một câu.

Vừa dứt lời, trong tay liền nhiều thêm vài quyển vở bài tập.

Nặng đến nỗi tay lão đại kia cũng phải nghiêng, thiếu chút nữa làm rớt, lão đại nheo nheo mắt, khóe miệng run rẩy, bài tập thật mẹ nó nhiều.

Làm học sinh thật vất vả.

Còn may hắn sớm liền ra hỗn xã hội.

Lão đại cảm thấy may mắn vỗ vỗ ngực chính mình, sau đó siêu hung làm Mộ Ngôn chạy nhanh đi.

Tiểu cô nương vân đạm phong khinh, lúc gần đi cho lão đại một cái ánh mắt ý vị mạc danh.

Nhìn đến nỗi lão đại cảm thấy trong lòng quái thấm người.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 192: Mau xem, Lục gia lại ngạo kiều 11

[HIDE-THANKS]
Lão đại đem chồng vở bài tập đó sắp xếp lại một chút, sau đó nhanh chóng quay đầu, hướng một góc nào đó chạy tới.

"Lục ca, vở bài tập của em gái đó đây!"

"Cách."

Thanh âm mở chốt của bật lửa vang lên, Lục Dã thu hồi bật lửa, ngước mắt nhìn thoáng qua chồng sách bài tập chỉnh tề kia, làm lão đại ném vào một góc.

"Bịch."

Bật lửa rơi vào trên đống vở bài tập, nháy mắt bén lửa.

Lục Dã nâng nâng vành nón, một tay đút túi, thanh âm réo rắt dễ nghe vang lên, "Được rồi, đi thôi."

Lão đại khóe miệng run rẩy một chút, mỗi ngày ngồi canh người ta cướp vở bài tập, chỉ để thiêu hủy?

Nếu là chỉnh người, vậy lấy vở bài tập của người ta đổi thành của mình thay cho việc thiêu hủy vở bài tập không phải tiện hơn sao, vừa lúc không cần viết a?

Vì thế lão đại nhịn không được hỏi một câu, "Lục ca, em gái này thoạt nhìn rất thành thật, anh làm như vậy là để làm gì?"

Lục Dã bước chân hơi dừng, một tay đút ở trong túi áo khoác bóng chày màu đen, môi mỏng nhếch lên.

"Khó chịu."

Hai chữ đơn giản, người cũng đã chậm rãi đi ra ngoài.

Cuồng đến không được.

Nhưng là con mẹ nó có giá trị nhan sắc làm cái gì đều mẹ nó thật soái.

Đại - thanh niên lêu lổng - lão: "..."

Hay cho một cái lý do, Lục ca chính là Lục ca, có thể tùy hứng!

Trường học này đối với việc kiểm tra học tập là rất nghiêm, đặc biệt là vở bài tập.

Thời Nhiễm thành tích tốt, lần đầu tiên không nộp bài tập chỉ là bị nhớ cái tên, nhưng là liên tiếp rất nhiều lần đều không có nộp bài tập khiến cho giáo viên hoài nghi.

Sáng sớm hôm nay, Mộ Ngôn đã bị kêu đi ra ngoài.

"Gần đây đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì em không nộp bài tập?"

Tiểu cô nương trước mắt thân hình mảnh khảnh nhỏ xinh, mặc một thân đồng phục to rộng, vài sợi tóc mai rũ xuống khiến ngũ quan càng thêm tinh xảo.

Giáo viên nhìn, nhịn không được nói nhiều một câu, "Em nên đặt tâm tư ở trên việc học, đừng nghĩ đến mấy cái thứ vớ vẩn lung tung."

Mộ Ngôn: "..."

"Thưa cô." Thanh âm thiếu nữ uyển chuyển du dương, không lớn không nhỏ, không hoãn không chậm một chút đều không nóng nảy.

Cô giáo nhìn Mộ Ngôn, "Em có cái gì muốn nói sao?"

"Em muốn xin không làm bài tập."

Giáo viên: ?

"Cái gì?" Cô giáo vẻ mặt mộng bức nhìn Mộ Ngôn, "Em nói cái gì?"

"Em xin không làm bài tập." Mộ Ngôn lại lặp lại một lần nữa.

Thanh âm này làm thiếu niên đi ngang qua dừng lại một chút, Lục Dã trong tay cầm một chồng vở bài tập, theo bản năng dừng lại nhìn thoáng qua.

Giáo viên: "..."

Chưa bao giờ nghe qua yêu cầu vô lễ như thế.

"Em lặp lại một lần nữa?"

Mộ Ngôn liếc liếc mắt nhìn giáo viên một cái, dừng một chút, lại lần nữa lặp lại một lần, từng câu từng chữ, thập phần thong thả.

"Không được." Giáo viên nghĩ cũng đều không có nghĩ liền cự tuyệt.

Sắc mặt càng lạnh, "Gần đây em bị làm sao vậy, một tiết văn nghệ trở về liền không làm bài tập không học tập."

"Trường học là nơi để học tập, tôi xem em bình thường biểu hiện không tồi, mới kêu em ra đây."

"Em còn như vậy tôi sẽ gọi cho phụ huynh của em."

Lục Dã quay đầu, nhìn thoáng qua bên kia.

Rất xa có thể nhìn thấy thiếu nữ thần sắc bình tĩnh tự nhiên, phấn môi hơi câu, bộ dáng trấn định tự nhiên, không chút để ý.

Lục Dã muốn tiếp tục nghe, lúc này phía sau đột nhiên có người vỗ vỗ vai của hắn, "Lục Dã, nhìn cái gì đâu, đi thôi."

Lục Dã thu hồi tầm mắt, mím môi, không biết vì cái gì, tâm tình mạc danh có chút bực bội.

Thật không tốt.

Hắn đi qua Mộ Ngôn cùng vị chủ nhiệm lớp kia, chỉ nghe được thanh âm lười biếng của thiếu nữ, như là đang bảo đảm cái gì.

".. Đứng thứ hai.."

Loáng thoáng Lục Dã nghe được mấy chữ đó, lúc lên lầu, ở chỗ ngoặt chỗ, chỉ thoáng nhìn thấy chủ nhiệm lớp biểu tình không tốt lắm, vẫy vẫy tay làm Mộ Ngôn đi vào.

Lục Dã mị mị mắt, sách, có điểm ý tứ.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 193: Mau xem, Lục gia lại ngạo kiều 12

[HIDE-THANKS]
Sinh viên năm hai tổng cộng có 22 ban, mà lớp của Lục Dã là lớp trọng điểm, có thể nói là hình thức huấn luyện ma quỷ.

Liều mạng làm đề, liều mạng học tập.

Lục Dã tuy rằng ở bên ngoài thực hoang dã, nhưng tiến vào phòng học liền biến thành cái loại thờ ơ với bên ngoài tiến vào trạng thái học tập.

Cho nên giáo viên mặc dù biết Lục Dã là cái người không an phận, cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.

Cho nên, người biết Lục Dã, không một ai là dám chọc hắn.

Người ta thành tích tốt, ở bên ngoài hỗn cũng tốt, muốn người sống như thế nào? Chọc ai đều chớ chọc Lục Dã.

Không sợ người trong xã hội, chỉ sợ học bá là cái người trong xã hội.

Mà Lục Dã ở cái tỉnh này, có thể nói là ngưu nhân, không phải học bá thì cũng là học thần.

Vững vàng đứng đầu toàn trường, đứng đầu tỉnh thành, chưa bao giờ rơi xuống qua, đại học đều là được người đề cử đi học.

Thiên tài không nỗ lực, lại có trâu bò như thế nào, cũng không có khả năng sẽ lấy được thành tích tốt.

Nỗ lực cùng thành quả có quan hệ trực tiếp.

Đương nhiên, trừ bỏ những cái người được trời cao yêu mến kia.

Khi video kia dần dần lên đầu bảng hot search, video cũng không có bình luận giống như lúc trước nữa.

Giáo viên nổi tiếng, học sinh cũng nổi tiếng.

Đối với giáo viên kia, đại chúng có hai cách nói, một ít người nói giáo viên nói thật quá đáng, nhưng hầu hết là phỉ nhổ đối với người khi dễ đồng học.

Mọi người luôn có ngàn vạn loại lý do vì hành vi của chính mình mà trốn tội.

Đặc biệt là thanh thiếu niên trẻ vị thành niên.

Lí do hoàn mỹ nhất của bọn họ chính là 'chúng ta còn nhỏ, chúng ta cái gì cũng không biết'.

Vô tri đáng giận sao?

Cổ nhân liền có câu nói 'người không biết không có tội', những lời này thành cái cớ cho bao nhiêu người lấy cớ?

Vô tri, đáng giận sao?

Nguyên nhân bởi vì có video, chuyện này khiến cho hiệu trưởng chú ý, hiệu trưởng đầu tiên là đối với giáo viên ra mặt xử lí vụ việc tiến hành rồi một đợt ngợi khen, sau đó nói ra mấy lời thâm trầm khó hiểu.

Hiệu trưởng: "Tôi hy vọng mọi người có thể cùng nhau xây dựng ra một môi trường học tập hoàn mỹ, tôi cũng hoan nghênh mọi người báo cáo những hành vi bạo lực học đường."

"Nơi này là trường học, nhiệm vụ của chúng ta là học tập, mục tiêu hàng đầu của chúng ta là thi tốt nghiệp đại học, hướng tới tương lai sau này."

"Đừng đem mấy cái tâm tư không nên có đó đặt ở trên việc học! Sau này, nếu ai lại để cho tôi bắt được.."

"Ghi vào hồ sơ trực tiếp khai trừ!"

Nói đến chỗ kích động, thanh âm hiệu trưởng cất cao!

"Hiện tại, chuẩn bị tốt cho kì thi giữa tháng của mọi người! Về sau đừng lại để chúng tôi bắt được, ai ở sau lưng làm một ít việc không thể gặp người."

"Trường học cấm yêu đương cấm đánh nhau cấm ẩu đả!"

Nói xong, hiệu trưởng liền đi rồi.

Chỉ còn lại một đám người ầm ĩ tại chỗ.

"Cái này tôi có nghe nói, tôi còn xem video, nghe nói mấy nữ sinh kia bị khai trừ rồi."

"Chậc chậc chậc, mấy người này cũng thật ác liệt, còn đem người ta chặn ở WC, không bị khai trừ mới là lạ."

"Hư, nhưng tôi nghe nói người mà bọn họ khi dễ, chính là túi trút giận kia."

Chung quanh ồn ào nhốn nháo, Mộ Ngôn dừng lại nghe một chút liền chuẩn bị rời đi, còn chưa đi được mấy bước ống tay áo đã bị người kéo kéo.

Mộ Ngôn dừng bước, xoay người liền nhìn thấy An Duyệt đồng dạng đang mặc đồng phục.

An duyệt có chút thẹn thùng, hướng Mộ Ngôn cười cười, "Việc lần trước cảm ơn cậu, mình muốn mời cậu ăn một bữa, chứng tỏ lòng biết ơn của mình, cậu đồng ý sao?"

Mộ Ngôn tạm dừng một chút, sau đó gật gật đầu.

Liền nhìn thấy An Duyệt đôi mắt lập tức sáng lên, thập phần tự quen thuộc giữ chặt cánh tay Mộ Ngôn, "Mình là An Duyệt, an trong an tâm, duyệt trong sung sướng."

"Mình biết cậu, cậu chính là Thời Nhiễm lớp bên cạnh, người cùng A Dã solo vũ đạo kia có phải hay không?"

A, A Dã..

Mộ Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua An Duyệt, vẻ mặt bất động thanh sắc, "Ân."

Mộ Ngôn không nói nhiều lắm, biểu tình còn hơi lãnh đạm, thoạt nhìn giống như là một tiểu cô nương ôn hòa, chính là ở chung rồi, mới phát hiện Mộ Ngôn người này thập phần lãnh đạm.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 194: Mau xem, Lục gia lại ngạo kiều 13

[HIDE-THANKS]
Mộ Ngôn không nói gì, An Duyệt nói một mình, một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, nói nói liền nói về Lục Dã.

"Mình cùng A Dã không quá quen.."

Không quá quen.

Mộ Ngôn yên lặng niệm một lần, lại từ từ nhìn thoáng qua An Duyệt.

An Duyệt cũng không có nhận thấy được ánh mắt của Mộ Ngôn, "Thành tích học tập của A Dã rất tốt, mỗi tội người không dễ ở chung, có chút hung."

An Duyệt thè lưỡi, "Ngay cả hỏi bài hắn mình cũng không dám."

"Cậu thật là lợi hại, tiết văn nghệ buổi tối hôm đó thật là quá soái."

"..."

Một đường, Mộ Ngôn trầm mặc không nói gì, ngẫu nhiên trả lời một tiếng, hoặc không thì cũng chỉ là liếc mắt nhìn nhiều hơn mấy cái.

Người ta trọng sinh chỉ số thông minh đều khai quải¹, người này trọng sinh thành tiểu bạch ngọt?

¹: Chỉ số thông mình tăng cao không ai bì nổi cái kiểu buff tận trời đó

【 không phải tiểu bạch ngọt như thế nào có thể bị nam chủ ăn gắt gao. 】 thanh âm chúa tể hệ thống vang lên.

【 bên trong vị diện thanh xuân, nữ chủ thuần khiết một chút trong sáng một chút tương đối tốt. 】

Mộ Ngôn: "Học được."

Vì thế dọc đường đi, An Duyệt đối Mộ Ngôn có thể nói là phục sát đất.

"Thành tích của cậu thật tốt, về sau mình có thể tìm cậu hỏi bài sao?"

"Cậu có muốn cùng bọn mình đi học bù hay không a, mình cảm thấy thành tích của cậu thật tốt, có cơ hội bước một bước vào ban mũi nhọn."

"Có thể dạy mình nhảy sao ~"

"Còn có lần trước cảm ơn cậu đã cứu mình, cậu cũng thật lợi hại, cư nhiên còn có thể dùng dây thép để mở khóa."

"..."

Đối với việc này, Mộ Ngôn --

"Không thể không hẹn không được, đừng nói bậy."

Mộ Ngôn cự tuyệt hết thảy thỉnh cầu của An Duyệt, nhưng mà cũng không ảnh hưởng An Duyệt đối Mộ Ngôn sùng bái.

An Duyệt chỉ là mời Mộ Ngôn đến nhà ăn ăn một chút.

Dọc theo đường đi lảm nhảm cùng Mộ Ngôn nói chuyện.

Lúc đi ngang qua sân thể dục, Mộ Ngôn từ rất xa nhìn thấy một quả bóng hướng bên này bay tới.

Dưới chân đang muốn hoạt động --

【 ký chủ, thuận tay kéo người ta một chút! 】 thanh âm chúa tể hệ thống đồng thời vang lên.

Vì thế, trong nháy mắt, vẫn còn đang nói chuyện An Duyệt đột nhiên bị người kéo một cái, chân khụy xuống, bổ nhào vào trên người Mộ Ngôn.

An Duyệt không nặng, thân hình nhỏ xinh, Mộ Ngôn còn có thể trụ được.

Quả bóng bay sượt qua người Mộ Ngôn, nện ở thân cây phía sau Mộ Ngôn, làm một đám lá cây rơi xuống.

"An Duyệt!"

Lúc này, bên kia sân thể dục truyền đến một tiếng gào, thanh âm còn lộ ra một tia khẩn trương, bay nhanh chạy về phía bên này của Mộ Ngôn.

Sau đó, một tay đem An Duyệt từ trên người Mộ Ngôn kéo ra tới, hai tay đặt ở trên vai An Duyệt, hai tròng mắt lướt qua một chút khẩn trương, "Có bị thương hay không?"

Tống Lam mặc một thân quần áo vận động màu lam, trên khuôn mặt trắng nõn rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Hormone nam tính nồng đậm.

An Duyệt chính là còn đang mộng bức đâu, đột nhiên bị kéo vào trong lòng ngực Tống Lam, mặt xoát cái đỏ lên.

Khinh thanh tế ngữ nói, "Không có việc gì."

Một bên Mộ Ngôn một chút cũng đều không có cảm giác bị ăn cẩu lương, bóng lăn đến dưới chân Mộ Ngôn, cô nhẹ nhàng liếc liếc mắt một cái.

Chân hất lên, đem bóng hất tới trên tay chính mình, tính toán chút khoảng cách.

Một tay đút túi, một tay đánh bóng rổ trong tay, động tác không chút để ý.

Không mặn không nhạt nhìn thoáng qua Lục Dã, thiếu niên giữa trán rịn ra một tầng mồ hôi, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ khỏe mạnh.

Đôi tay để ở sau người, mặt vô biểu tình, môi mỏng hơi hơi nhấp.

Quả bóng vừa nãy kia chính là Lục Dã vứt.

Lục Dã không quá biết đánh bóng rổ, nên mới có một màn như vừa rồi.

Chỉ nhìn thấy thiếu nữ đi đến bên người Lục Dã, động tác ở tay một chút cũng không chậm, tùy tay đem bóng ném đi.

Cùng với thanh âm kinh ngạc chung quanh.

Bóng loảng xoảng đập vào khung, rơi xuống túi lưới.

"Bóng là chơi như vậy."

Thanh âm nhu hòa ôn nhuận của thiếu nữ tựa gió nhẹ bay vào trong tai.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 195: Mau xem, Lục gia lại ngạo kiều 14

[HIDE-THANKS]
Lục Dã sửng sốt thật lâu, mới kịp phản ứng lại, Mộ Ngôn đây là đang khoe ra a. (/'Д′) /~╧╧

Lục Dã hai mắt mị mị, liếc mắt nhìn Mộ Ngôn một cái, thần sắc lãnh đạm, không mặn không nhạt đáp lại một câu, "Liên quan?"

Nói xong, liền đi lướt qua Mộ Ngôn.

Hoạt động tâm lý của Lục Dã có chút sinh động, Mộ Ngôn tự nhiên là biết.

Cô trầm mặc một hồi lâu, yên lặng thu hồi tay, ở phía sau Lục Dã nói câu: "Không phải khoe ra, là ví dụ."

Bên trong không khí truyền đến tiếng cười nhạo không mặn không nhạt của thiếu niên.

【.. Ha ha ha, tiểu tỷ tỷ, vị diện này có chút khó làm nha, tiểu nam nhà cô hoàn toàn không thèm để ý cô nha. 】

Mấy cái vị diện trước, người ta đều là chủ động quấn lên.

Bỗng nhiên, người quấn lấy ngươi mấy cái vị diện đột nhiên không triền ngươi nữa, sẽ có hiệu ứng bươm bướm.

Tâm lý sẽ không cân bằng, nhưng những lúc như vậy thường thường cũng là lúc tình yêu bắt đầu.

Tổng sẽ sát ra hỏa hoa.

Chúa tể hệ thống là nghĩ như vậy, nhưng mà kịch bản của Mộ Ngôn cùng kịch bản nó tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau.

Hoàn toàn không có triển khai thế công cầu ái mãnh liệt đối Lục Dã như trong tưởng tượng của nó, mà là cùng bình thường giống nhau.

Tự động âm thầm đưa Lục Dã về nhà, lại về nhà chính mình.

Bữa sáng vẫn là chính mình làm tốt nhờ người đưa qua cho Lục Dã.

Đương nhiên, một bữa sáng này chúa tể hệ thống còn phát hiện vì để làm cho Lục Dã không nghi ngờ mà yên tâm ăn hết, Mộ Ngôn còn hoa chút tiểu tâm tư.

Tỷ như đủ loại lý do cùng lấy cớ để không bị vạch trần.

Nhưng mà, loại sự tình này chúa tể hệ thống đã thấy nhiều không trách, rốt cuộc ở vị diện nào đó bệnh dạ dày của người ta đều bị ký chủ nhà nó dưỡng đến thật tốt.

Đưa bữa sáng cũng không đại biểu cái gì, ký chủ nhà nó là thật sự một chút cũng không tính toán theo đuổi người ta, sau đó ôm ấp hôn hít nâng lên cao a!

Tỷ như --

Sáng sớm ngày nọ, thời điểm Lục Dã vác balo đi vào cổng trường, bảo vệ cánh cổng mặt vô biểu tình ngăn lại Lục Dã.

"Tiểu tử, người nhà của cậu mang mang bữa sáng đến cho cậu."

Bảo vệ mặt vô biểu tình lấy ra một cái hộp giữ ấm.

Hộp giữ ấm từ màu sắc đến kiểu dáng đều thập phần bình thường gia dụng.

Lục Dã đuôi lông mày nhăn lại, đem hộp cơm nhận lấy, nhân tiện hỏi một câu.

"Ai đưa."

Bảo vệ: "Ba cậu."

Bảo vệ mặt vô biểu tình, nhớ tới lời nói sâu kín của tiểu cô nương kia --

Tiểu cô nương thanh âm nhu nhu hòa hòa, biểu tình bình đạm, vừa thấy chính là cái bé ngoan.

Kết quả nói ra một câu --

"Nếu hỏi là ai đưa, liền nói là ba ba hắn."

Bảo vệ: "..."

Hiện tại tiểu cô nương theo đuổi nam hài tử kịch bản đều sâu như vậy sao?

Tiểu cô nương này có điểm đáng sợ nha.

Nhưng là thu tiền của người ta, hơn nữa cũng không phải cái chuyện xấu gì, bảo vệ đương nhiên sẽ không vạch trần.

Lục Dã: "Cái gì?"

"Chính là ba cậu." Bảo vệ cửa lại lần nữa lặp lại một lần.

Kết quả xem Lục Dã nhướng mày, tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng là lại không có hoài nghi.

Cầm hộp giữ ấm đi vào.

Sau khi Lục Dã rời đi không lâu lúc, Mộ Ngôn đi vào cổng trường.

Bảo vệ cửa cho Mộ Ngôn một cái ánh mắt ta đã đưa đồ, sau đó giống như sợ sẽ bị người phát hiện, lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt chính mình.

"Tiểu cô nương, đã đưa đến tay người ta."

Mộ Ngôn: "Nga."

Không nói thêm gì, càng là không có dừng lại, người liền đi rồi.

Gần đây, Mộ Ngôn như cũ vẫn bị người chặn ở trên đường.

Lần này cướp không phải là sách bài tập, có thể là cảm thấy sách bài tập đối với Mộ Ngôn tới mà nói không có lực uy hiếp gì.

Đại lão thanh niên lêu lổng khóe mắt run rẩy, "Nha đầu, quy củ của tôi nhóc cũng hiểu, tôi cũng không làm khó nhóc, lần này đem tất cả notebook giao ra đây."

Mộ Ngôn: "..."

Cô không mặn không nhạt nhìn lão đại nhóm thanh niên lêu lổng, lão đại lập tức nghiêng đầu, tỏ vẻ việc mất mặt như vậy không phải hắn làm.

Thật sự không phải hắn làm!

Nhưng mà, tiểu cô nương lại sâu kín nói câu, "Notebook không mang, sách giáo khoa để lại, OK sao?"

Ngữ khí này, không coi là tốt, không mặn không nhạt, mát lạnh, làm người vô cớ cảm thấy lạnh lẽo.

Thanh niên lêu lổng: "..."

"O, ok.."

Đi con mẹ nó để lại sách giáo khoa!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 196: Mau xem, Lục gia lại ngạo kiều 15

[HIDE-THANKS]
Mộ Ngôn đem balô hướng trên người lão đại ném, một tay đút túi, cười như không cười nhìn thoáng qua hắn, "Còn muốn sao? Trường học còn có một đống."

Đại lão: ".. Không, không cần."

Không có lại nói nhiều, lão đại hai tay ôm ba lô, nhìn Mộ Ngôn một thân nhẹ nhàng từ bên người chính mình đi lướt qua.

Một chút cũng không giống cái đệ tử tốt, một chút đều không giống cái người đọc sách!

Sách đều đã bị đánh cướp, nha đầu này một chút cũng không hoảng loạn sao?

Đại lão thanh niên lêu lổng nhìn chằm chằm một balô sách, mở ra nhìn nhìn, phát hiện thật đúng đều là sách.

Tùy tay nhặt một quyển, còn đều là vở ghi chép.

Xem bộ dáng này, giống như là cái học bá.

Nhưng mà nha đầu này..

Hắn phức tạp nhìn nhìn bóng dáng Mộ Ngôn, thiếu nữ thân hình nhỏ xinh giấu ở bên trong áo đồng phục to rộng, thân ảnh cô đơn, tóc hơi xoăn màu nâu khoác ở sau người.

Rõ ràng thoạt nhìn là một cái muội tử rất mềm, chính là khí chất trên người Mộ Ngôn kia, đạm nhiên tự nhiên, phảng phất bất cứ việc gì cũng xốc không nổi một chút tính tình của nha đầu này.

Có điểm hơi sợ.

Lục ca rốt cuộc là muốn trêu chọc người như thế nào nha.

Nha đầu này thoạt nhìn không dễ chọc lắm nha.

Đại lão thanh niên lêu lổng lắc lắc đầu, một bộ không hiểu người trẻ tuổi suy nghĩ cái gì.

Sau đó quay người liền đem cặp sách giao cho Lục Dã.

Lấy được một balo sách Lục Dã thần sắc có điểm lãnh.

"Cô ấy cứ như vậy liền đưa cho mấy người?"

Đại lão thanh niên lêu lổng gật gật đầu, "Cứ như vậy ngoan ngoãn đưa cho tôi."

"Mấy người động thủ?"

"Liền tính tôi muốn động thủ, cũng không có lý do a Lục ca." Đại lão vẻ mặt đau khổ, "Nha đầu này quá phối hợp."

Hơn nữa, hắn còn có điểm túng.

Đặc biệt ngữ điệu lười biếng cùng với cánh môi khẽ nhếch kia, một câu OK sao liền khiến cho hắn túng.

OK sao?

Có thể không OK sao, đương nhiên là OK a!

Làm gì cùng một tiểu cô nương người ta băn khoăn.

"Mẹ nó."

Lục Dã bực bội đạp đá góc tường, thiếu niên thân hình cao dài, đầu đội mũ lưỡi trai, đôi tay đút ở túi áo khoác bóng chày.

Thanh niên lêu lổng cầm cặp sách, "Ai, Lục ca, sách này xử lý như thế nào?"

Lục Dã xem kia cặp sách, càng bực bội, "Tùy cậu."

Sau đó liền đi rồi.

Đại lão thanh niên lêu lổng nhìn nhìn balo trong tay, tức khắc một khuôn mặt nhăn thành trái khổ qua, hắn đây là chiêu ai chọc ai a?

Hắn thật sự con mẹ nó muốn chửi tục.

Đại lão thanh niên lêu lổng đương nhiên không dám ném, cũng không dám đưa trả trở về.

Làm tiểu đệ thật bực bội.

Đại lão thanh niên lêu lổng cũng học theo Lục Dã đá chân tường, nhưng là --

"Ngao!"

Hắn ôm chân nhảy dựng lên, "Mẹ nó chứ!"

Các tiểu đệ: "..."

*

Sau hôm đó, Mộ Ngôn ở trên đường không có gặp được nhóm thanh niên lêu lổng đáng yêu kia nữa.

Nhưng mà cô cũng không có sách.

Mộ Ngôn là một cái đệ tử tốt, đệ tử tốt đi học không có khả năng không nghe giảng bài.

Không có sách như thế nào nghe?

Mộ Ngôn: Xin lỗi, nội dung học tập của cấp ba đều nhớ kỹ đâu.

Tại phương diện này, chúa tể hệ thống cảm thấy ký chủ chính mình giống như là khai quải.

Chính là --

Không có nỗ lực chỉ dựa vào chỉ số thông minh lấy được hạng nhất chỉ có thể nói là ưu tú.

Nhưng mà người vừa nỗ lực chỉ số thông minh lại cao, chính là thiên tú.

Có thể càng ưu tú hơn vì cái gì không cho chính mình càng ưu tú?

Chúa tể hệ thống liền cảm thấy Mộ Ngôn chính là người như vậy, tuy rằng trang bức, nhưng một chút đều không phiêu..

Nó chỉ thấy ký chủ thân ái của nó lấy ra một quyển sách siêu dày có liên quan đến kiến thức về phương diện nông nghiệp, bắt đầu học tập.

Tiết sinh vật, học nghiên cứu nông nghiệp, giống như không có tật xấu gì.. Cái rắm a!

【 tiểu tỷ tỷ, cô đã hiểu sao? 】

Mộ Ngôn ngòi bút chống cằm, "Còn tạm, không tính quá khó hiểu."

"Tự học không thành vấn đề."

【 thực tiễn đâu? 】

"Không biết."

【.. 】 cho nên, tiểu tỷ tỷ cô báo ngành nông nghiệp chuyên nghiệp là thật sự nghiêm túc sao?

Không phải, nhiệm vụ chúng ta liệt?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 197: Mau xem, Lục gia lại ngạo kiều 16

[HIDE-THANKS]
Nhưng mà, việc này cũng không phải ngày một ngày hai là có thể ngăn cản.

Mộ Ngôn ngẫu nhiên đi học sẽ nghe, nhưng đại đa số đều là tự học kiến thức nông nghiệp.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Kì thi mỗi tháng đầu tiên tới.

Trong trường thi, Mộ Ngôn buông mắt xuống, nhìn bài thi, "Khả năng phát huy của Lục Dã như thế nào?"

【 hạng nhất a. 】

"Hạng nhất bao nhiêu điểm?"

【720 mấy đi, khoa học tự nhiên, tổng cộng sáu môn.. 】

Trong lòng có điểm số, Mộ Ngôn cầm lấy bút, viết lên..

*

Thành tích kiểm tra ra tới thập phần mau, nhưng là lần kiểm tra này, lại làm rất nhiều người cảm thấy khiếp sợ..

Hạng nhất, như cũ là Lục Dã.

Nhưng là xếp thứ hai, cách Lục Dã gần như chỉ là 0.5 điểm, hơn nữa vẫn là cái học sinh ban bình thường, Thời Nhiễm.

Thời Nhiễm tên này, lúc trước ở đại hội thể thao từng hot một hồi, hiện tại lại thêm thành tích kiểm tra mỗi tháng triệt triệt để để làm mọi người chấn kinh rồi.

Không chỉ có như thế, ngay cả giáo viên lúc trước có cái nhìn không tốt đối với Mộ Ngôn cũng đều chấn kinh rồi.

Giáo viên vẻ mặt mộng bức đi tìm Mộ Ngôn, "Em lần này là như thế nào phát huy?"

"Học nông nghiệp khiến cho tâm trí trở nên bình tĩnh đầu óc trở nên rõ ràng, làm em ngộ đạo.."

Mắt thấy Mộ Ngôn mở to mắt nói dối, chủ nhiệm lớp vội vàng đau đầu làm Mộ Ngôn im miệng.

"Em.." Giáo viên vẻ mặt phức tạp nhìn Mộ Ngôn, "Em cùng Lục Dã ban đặc biệt kia, yêu đương?"

Những lời này.. Mộ Ngôn tỏ vẻ chính mình không nghĩ yêu đương.

"Không có thưa cô."

"Kia hắn dạy bù cho em?"

"Cũng không có."

"Vậy sao thành tích em lại tiến bộ thế này?" Mấy ngày nay chủ nhiệm lớp đứng ở bên cạnh cửa sổ xem Mộ Ngôn học.

Quả thực có quỷ.

Mộ Ngôn: "Học nông nghiệp khiến cho tâm trí em trở nên bình tĩnh đầu óc trở nên rõ ràng, ngộ đạo.."

"Được rồi được rồi! Em đi về đi."

Chủ nhiệm lớp không cho Mộ Ngôn nói nữa, dưới chân sinh gió liền đi trở về.

Xếp thứ hai, là cỡ nào vinh quang.

Cái này làm cho khuôn mặt chủ nhiệm lớp mỗi ngày đều rạng rỡ, cái gì, hoài nghi gian lận?

Không, trong trường học này không có cái thao tác gọi là gian lận này.

Bọn học sinh tình nguyện không làm bài kiểm tra cũng sẽ không gian lận.

Hậu quả gian lận thật là đáng sợ, bọn họ không dám thử.

Vì thế, Thời Nhiễm tên này liền nổi danh.

Chỉ thấp hơn so với Lục Dã 0.5 điểm.

Thao tác kiểu gì, phải biết rằng trước đây thành tích Lục Dã cách người xếp thứ hai cũng phải mấy chục điểm.

Bởi vì như vậy, Mộ Ngôn tựa hồ nhiều thêm mấy cái mê muội.

Trên trang web nhà trường cũng nhiều thêm mấy cái thiệp về Mộ Ngôn.

Người cũng không tệ lắm, các nữ sinh đều không chán ghét, tính tình còn thực tốt.

Bên người không có người nào là khác phái, tuy rằng thoạt nhìn thực ôn nhu, nhưng là đặc biệt cao lãnh, cao lãnh không phải do Mộ Ngôn không để ý tới người, mà là cô thoạt nhìn cùng ai cũng đều là bằng hữu, nhưng là lại ai cũng không phải bằng hữu.

Thành tích còn thực tốt.

Mấu chốt nhất chính là, kết giao cái bằng hữu này, không đoạt bạn trai ngươi!

Vì cái gì đâu?

Bởi vì người ta tự mang thuộc tính khí công a.

Phía dưới thiệp, còn kèm thêm mấy bức ảnh.

Mộ Ngôn đứng ở trước mặt Lục Dã, một tay vứt bóng, khóe môi khẽ nhếch, góc độ này thoạt nhìn ánh mắt có điểm bĩ hư lại sủng nịch.

Hình ảnh tặng kèm chữ: Ngoan, bóng là vứt như vậy.

Đường bóng ba phần xinh đẹp.

Thiệp vừa ra tới, đã bị đưa lên hot.

Sinh viên năm nhất: Ta sát, học tỷ này có điểm ý tứ.

Học tra năm nhất: Tiểu tỷ tỷ đánh bóng rổ có tiền đồ.

Học thần năm nhất: Muốn cùng tiểu tỷ tỷ chia sẻ một chút bí kíp một đêm phất nhanh, không phải, một đêm thành tích bạo tăng.

Fan Lục Dã: Ai nha, Lục ca chúng ta đương nhiên còn đặc biệt ngạo kiều cho cái xem thường.

Tặng kèm một câu: Liên quan cái rắm!

Nhóm lão bà Lục Dã: Ha ha ha, không có tật xấu, là việc Dã ca có thể làm.

Nói đến đánh bóng rổ..
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back