Đam Mỹ [Edit] Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại - Nhuyễn Ngữ

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng hai 2025.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 180:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba năm sau.

    Lục Cảnh Cường cầm mũ rơm đi tới trong sân, đem mũ chụp lên đầu em trai:

    - Đường Đường vào nhà, bằng không một hồi quá muộn mẹ trở về lại mắng anh.

    Lục Cảnh Đường từ trên ghế ngồi dậy, nâng đỡ mũ rơm, xoay người hỏi:

    - Tứ ca, khi nào thì tam ca bọn họ trở về?

    Lục Cảnh Cường bĩu môi:

    - Tam ca nói không chuẩn sẽ bị lưu lại bộ đội, tiểu Mặc hẳn sẽ nhanh về thôi. Sao vậy, có tứ ca cùng em còn chưa đủ sao? Mỗi ngày nghĩ tam ca bọn họ?

    Lục Cảnh Đường thở dài:

    - Ai!

    Lục Cảnh Cường tức giận thành cười, trực tiếp nhu tóc của hắn:

    - Đừng thở dài tuyệt vọng, cẩn thận phúc khí đều bị em thở dài không còn. Đi rồi, tứ ca mang em đi câu cá đi.

    Lục Cảnh Đường đành phải đứng lên, đi theo anh trai ra ngoài chơi.

    Bắt đầu từ lúc nghỉ hè năm nay, Phương Mặc đi theo Lục Cảnh Phú về bộ đội tham gia đặc huấn.

    Hơn nữa nếu năm nay tam ca biểu hiện tốt, sẽ trực tiếp ở lại bộ đội.

    Như vậy trong nhà chỉ còn lại hắn cùng tứ ca. Lẽ ra ba ba hi vọng đưa tứ ca cùng đi bộ đội, kết quả bị hắn dùng chính mình làm lý do ngăn trở về.

    Lục Cảnh Đường thầm thở dài, hiện tại hắn rốt cục hiểu được tâm tình của mẹ.

    Nhất là mùi vị suốt gần hai tháng không gặp được Phương Mặc, thật sự là chịu khổ sở.

    Tuy nói ở lại nhà cha mẹ vẫn sủng ái hắn, mỗi ngày tứ ca mang theo hắn đi ra ngoài chơi, nhưng thiếu Dương Dương làm bạn, luôn cảm thấy mất mát vô cùng.

    Lục Cảnh Đường thậm chí càng sợ hãi, sợ hãi Phương Mặc bị ông nội hắn lưu lại trong bộ đội. Dù sao hai năm nay Dương Dương giống như uống thuốc tăng trưởng, không ngừng cất cao vóc dáng.

    Hiện tại còn cao hơn tứ ca không ít, chỉ có hắn, suốt hai năm nay không cao hơn bao nhiêu!

    Ô ô ô, nghĩ tới thân thể của mình, Lục Cảnh Đường chỉ muốn khóc. Bạn học cùng lớp cũng đã bắt đầu thay đổi giọng nói.

    Chỉ có hắn vẫn là búp bê âm, chiều cao cũng thấp nhất.

    Ai thấy hắn đều gọi hắn đầu rau cải, đời trước hắn cũng không tính thấp nha, vóc dáng cũng được 1m76!

    Vì sao đi tới thân thể này, 10 tuổi còn không cao được 1m40 đâu! Quá làm giận vậy!

    Lúc này Phương Mặc cũng đang nghĩ tới Đường Đường.

    Mỗi ngày mở mắt liền nghĩ, đêm qua Đường Đường đi ngủ có đắp mền hay không?

    Hôm nay không biết Đường Đường có kiêng ăn hay không. Cho dù trời mưa xuống, Phương Mặc cũng lo lắng có tiếng sấm đánh làm Đường Đường sợ hãi không dám đi ngủ.

    Mỗi ngày đi theo tân binh huấn luyện, Phương Mặc không cảm thấy mệt. Chỉ là hắn mỗi ngày lo lắng cho Đường Đường, cảm thấy ở lại bộ đội đều là giày vò.

    Thật vất vả chịu đến đặc huấn kết thúc, rốt cục có thể quay về gặp Đường khối.

    Hôm sau sau khi rời giường, hắn thu thập hành lý thật nhanh.

    Phương đoàn trưởng tan tầm về tới nhà, nhìn thấy cháu nội đang thu thập hành lý. Hắn bồi hồi ngoài cửa thật lâu, vẫn quyết tâm mở cửa ra.

    Phương Mặc cười hỏi:

    - Ông nội, ông có đói hay không? Bà nội đi mua đồ, giữa trưa chỉ có hai ông cháu chúng ta ở nhà ăn cơm.

    Phương đoàn trưởng nhìn thân ảnh của cháu trai, thật lâu không dời đi, đột nhiên lên tiếng nói:

    - Tiểu Mặc, con không phải cháu nội của ông đúng hay không?

    Phương Mặc nghe lời này, tay khựng lại, quay phắt đầu nhìn Phương đoàn trưởng, mím chặt môi nói:

    - Ông nội, ông nội..

    Phương đoàn trưởng chứng kiến phản ứng của hắn, lập tức liền thư thái, cười lắc đầu nói:

    - Ông cũng biết, con không phải cháu nội của ông.

    Giờ phút này trái tim Phương Mặc như muốn nhảy ra ngoài, hắn không biết nên làm sao giải thích với ông nội, lại sợ mình nói sai điều gì.

    Hắn siết chặt hai tay của mình.

    Phương đoàn trưởng đi tới vỗ vai hắn:

    - Đừng khẩn trương, con trước tiên nghe ông nói xong.

    Phương đoàn trưởng cười cười:

    - Có phải con muốn hỏi, từ khi nào ông biết con không phải Phương Mặc?

    Phương Mặc vội vàng gật đầu, lại lắc đầu. Giờ phút này trong đầu óc của hắn đều là chỗ trống, không biết nên làm sao trả lời.

    - Con cũng biết cách làm người của bà nội con, nàng thật mê tín. Trước khi con đi tới trong này, tiểu Mặc thỉnh thoảng sinh bệnh, thân thể thật không tốt. Bà nội con thỉnh thoảng lại bị sợ hãi, sợ con không sống được. Sau này nàng đi chùa miếu một lần.

    - Ai biết hòa thượng trong chùa nói cho nàng biết, ở một năm kia tiểu Mặc sẽ có một cái kết. Nếu trôi qua được thì có thể phù hộ Phương gia chúng ta thuận thuận an an, nếu khong qua được, tiểu Mặc sẽ rời khỏi, Phương gia cũng sẽ xong đời.

    Phương Mặc nghe vậy nghiêng đầu nhìn Phương đoàn trưởng.

    Phương đoàn trưởng nói tiếp:

    - Nhưng hòa thượng kia nói cái kết này bọn họ giải không được. Phải dựa vào ý trời. Bà nội của con trở về cùng ông nói việc này. Ông lại mắng nàng mê tín. Tiếp tục sau này tiểu Mặc đột nhiên sốt cao, hôn mê ba ngày không tỉnh lại được. Lúc ông nhận được tin tức chính là nhi đồng không có tim đập.

    - Mẹ của con gọi điện khóc tê tâm liệt phế, khi đó ông đã tin lời nói của hòa thượng. Đều cho rằng Phương gia phải mất con. Nhưng ngày hôm sau mẹ con nói con đã khỏe! Đột nhiên liền sống lại đây. Sau đó con lại ồn ào đòi đi Lục gia ở lại.

    Phương Mặc khẩn trương nói:

    - Con, con đi tới trong này không có gặp qua tiểu Mặc. Chỉ là trong đầu óc con có ký ức của hắn, cũng có ký ức của chính mình. Con chưa từng muốn hại bất cứ ai trong nhà. Con, con..

    Phương đoàn trưởng vỗ vỗ tay hắn:

    - Ông nội không phải ý tứ kia. Kỳ thật bắt đầu từ lúc con trở lại bộ đội, ông đã hoài nghi. Bởi vì lời nói cùng cử chỉ việc làm của con, hoàn toàn không giống như tiểu Mặc. Nhưng ông lại làm bộ như mình cái gì cũng không biết, có lẽ bởi vì sợ hãi sẽ lại mất đi người thân đi.

    Phương Mặc hít sâu một hơi nói:

    - Con tên là Phương Mặc Dương, là đến từ đời sau. Con bị tai nạn xe cộ mới đến nơi này. Con biết hướng đi của thời đại vài năm sau, cho nên mới đưa ra ý kiến muốn ông bà ngoại rời nơi này. Con không biết ngài nghĩ như thế nào, nhưng con không biết có phải bởi vì con đến, cho nên Phương Mặc mới biến mất hay không.

    Phương đoàn trưởng cười cười:

    - Không trách con, có lẽ nếu con không đến, người nhà chúng ta cũng sẽ mất đi vài người. Không nói bà nội của con, chỉ nói mẹ con cũng không tiếp thụ được. Dù sao trước khi con đến, tiểu Mặc đã không còn nhịp tim.

    Phương Mặc đứng lên cúc cung với hắn:

    - Ông nội, cảm ơn ngài!

    Đột nhiên cửa mở ra, bà nội không biết khi nào thì đứng ở cửa, nước mắt đầy mặt.

    - Bà nội..

    Phương chị dâu đi tới ôm Phương Mặc, miệng không ngừng lẩm bẩm:

    - Tiểu Mặc, tiểu Mặc chính là cháu nội của bà.

    Phương đoàn trưởng vỗ vai vợ:

    - Đừng khóc, tiểu Mặc sẽ không đi, hắn chính là cháu nội nhà chúng ta.

    Phương Mặc cũng an ủi:

    - Bà nội, bà đừng khóc. Là do cháu nội vài năm nay không về nhà bồi bà vui vẻ sao?

    Phương chị dâu lập tức lau nước mắt:

    - Ai nói, bao nhiêu năm nay trong nhà xảy ra bao nhiêu chuyện, không phải nhờ con ra chủ ý sao. Còn luôn biết làm cho bà vui vẻ. Bà nội cao hứng còn không kịp, làm sao sẽ không vui.
     
    chiqudollHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 181:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phương đoàn trưởng nhìn thấy cảm xúc của vợ đã ổn định, giúp đỡ nàng ngồi xuống giường. Lúc này mới lên tiếng hỏi:

    - Tiểu Mặc, trước kia con cùng con út của Lục gia đã nhận thức sao? Vì sao vừa đến liền muốn đi tìm hắn? Ngoài ra ông đều suy nghĩ cẩn thận, chỉ duy nhất sự kiện này không hiểu được.

    Phương Mặc ân một tiếng, giải thích nói:

    - Đường Đường nhà bọn họ, trước kia tụi con cũng đã quen biết nhau, hắn cũng như con đều từ đời sau đến. Hắn.. cũng là người yêu của con.

    Không riêng Phương chị dâu nghe không hiểu, Phương đoàn trưởng nhíu mày hỏi:

    - Người yêu? Nhưng hắn không phải bé trai sao?

    Phương Mặc sửng sốt, tiếp theo giải thích:

    - Là nam, bởi vì tính hướng của con có vấn đề, con chỉ thích nam giới!

    Phương chị dâu có chút không biết phải nói gì, vội vàng hỏi:

    - Vậy, vậy sau này tiểu Mặc còn cần ở một chỗ với Đường Đường sao.

    Phương Mặc nghĩ cũng không nghĩ đều gật đầu, rồi mới đột nhiên quỳ xuống:

    - Ông bà nội, xin lỗi. Con thật yêu Đường Đường, trừ hắn ra con sẽ không cùng bất luận kẻ nào cùng một chỗ. Cho nên khẩn cầu ông bà đồng ý chuyện của con cùng Đường Đường.

    Phương chị dâu vỗ vai hắn khóc ròng:

    - Đứa ngốc a, bé trai ở cùng một chỗ không phải làm cho người ta chê cười sao? Sẽ không ai chúc phúc tụi con con hiểu không? Người khác tới lúc đó không biết làm sao mắng tụi con đâu.

    Phương đoàn trưởng thở dài, nhìn ánh mắt kiên định của Phương Mặc, nghĩ tới đứa nhỏ này nói đời trước ở chung một chỗ với con út của Lục gia, xem ra không thể tách bọn họ rời xa nhau được.

    Hắn kéo vợ, hỏi:

    - Tiểu Mặc, con nhận định Đường Đường sao?

    Phương Mặc nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp gật đầu nói:

    - Ông nội, đời trước con không bảo hộ được Đường Đường, dẫn đến hắn xảy ra sự cố. Có thể nói là con đuổi theo Đường Đường đi tới trong này. Con xác thực là ích kỷ, nhưng cho dù trong này không có Đường Đường, con cũng sẽ không cùng người khác ở một chỗ. Con chỉ yêu một mình Đường Đường!

    Phương chị dâu nghe được lời này khóc càng dữ tợn, nghĩ đến cháu nội ngày sau không có con của mình, làm sao bây giờ.

    Phương đoàn trưởng nói thẳng vấn đề:

    - Vậy Lục gia biết chuyện của tụi con không?

    Phương Mặc ngây ngẩn cả người, ánh mắt ảm đạm, lắc đầu nói:

    - Lục thúc bọn họ còn chưa biết.

    Kỳ thật hắn không dám nói, việc này dù là đương sự như Lục Cảnh Đường còn không biết đâu!

    Nhưng Đường Đường hẳn là sẽ tuyển chọn hắn đi. Nếu không có, vậy hắn cứ đi theo Đường Đường cùng lớn lên.

    Sau này nếu Đường Đường tuyển chọn người khác, hắn liền rời khỏi.

    Đây chính là quyết định tồi tệ nhất mà trong lòng Phương Mặc đã nghĩ đến.

    Kỳ thật trong lòng hắn không nắm chắc, không biết Đường Đường có thích hắn hay không. Nếu không thích, hắn không biết mình nên làm gì bây giờ.

    Phương đoàn trưởng thở dài:

    - Nhưng con đường mà tụi con muốn ở cùng một chỗ, không dễ đi a. Không nói không ai chúc phúc, nếu bị phát hiện, tụi con sẽ có kết cục gì, con hiểu rõ ràng sao?

    - Ông nội, con biết sẽ có hậu quả gì, nhưng con sẽ không để cho Đường Đường bị thương tổn.

    Phương Mặc khẳng định nói.

    Phương chị dâu còn định nói gì, lại bị Phương đoàn trưởng kéo lại. Hắn vỗ vai Phương Mặc nói:

    - Con thu thập đồ đi, ông với bà nội con đi làm cơm.

    Phương Mặc gật đầu, cũng không đi theo. Hắn biết ông bà nội khẳng định nhất thời thật khó thừa nhận những gì hắn đã nói.

    Nhưng hiện tại nếu không nói, có lẽ sau này càng thêm khó lên tiếng. Hắn thậm chí càng sợ sau này bà nội biết hắn thích đàn ông, thân thể càng không chịu nổi.

    Phương chị dâu trừng mắt nhìn chồng:

    - Ông ngăn cản tôi làm gì? Tôi cần hỏi cho rõ ràng, sau này nếu bọn họ ở chung một chỗ, không có con của mình. Ông nhẫn tâm cháu trai ngày sau không có ai dưỡng lão sao?

    Phương đoàn trưởng lắc đầu, không đường chọn lựa nói:

    - Bà nói những việc này, tôi làm sao không hiểu được. Nhưng bà có nghe hắn nói hay không, hắn là đuổi theo Đường Đường mà đến. Là đứa nhỏ của Lục gia xảy ra chuyện, tiểu Mặc mới đi theo tới trong này. Bà cho rằng chỉ nói vài câu là có thể ngăn cản hắn không ở chung một chỗ với Đường Đường? Hay là bà muốn mất đi tiểu Mặc!

    Phương chị dâu bị hù sợ, trừng mắt ấp úng:

    - Ông, ông nói lời này thật quá nghiêm trọng rồi. Tiểu Mặc cũng không phải người không có lương tâm, hắn khẳng định sẽ không để cho chúng ta khổ sở.

    Phương đoàn trưởng vỗ vỗ sau lưng của nàng, an ủi:

    - Tiểu Mặc sẽ không để cho chúng ta khổ sở, chẳng lẽ bà muốn dùng thân phận trưởng bối áp hắn sao? Buộc hắn cưới người khác?

    Phương chị dâu chột dạ cúi đầu:

    - Tôi chỉ là nghĩ sau này, sợ hắn sau này không có nhi đồng dưỡng lão.

    - Tiểu Mặc còn có bản lĩnh hơn chúng ta biết, hắn luyến tiếc làm cho đứa con của Lục gia bị ủy khuất. Từ nay về sau làm sao đi, hắn khẳng định đã sớm nghĩ kỹ. Bà đó, đừng lo lắng, cũng đừng loạn suy nghĩ.

    Phương chị dâu sốt ruột hỏi:

    - Ông nói đơn giản, thích đàn ông làm sao được nha. Thứ này có thể trị liệu được không? Chúng ta mang theo cháu nội đi khám bác sĩ như thế nào? Bệnh này nhất định có thể chữa khỏi. Còn có không để bọn họ gặp mặt có phải sẽ tốt hơn không. Ai u, cháu trai của tôi a.

    Phương đoàn trưởng cũng có nghĩ qua mang nhi đồng đi khám bệnh, nhưng nhớ tới ánh mắt kiên định của cháu trai.

    Câu nói kia hắn không cách nào mở miệng.

    Phương đoàn trưởng thở dài:

    - Bà đừng như vậy. Bà làm vậy sẽ biến thành hoàn toàn trái ngược, có lẽ sẽ thật sự làm cho chúng ta mất đi tiểu Mặc.

    Phương chị dâu thấy chồng không nghe lời mình, che miệng khóc lên.

    Nàng không hiểu được, một bé trai tốt như vậy sao lại thích đàn ông. Nhưng muốn nàng mất đi tiểu Mặc, nàng càng không tiếp nhận được.

    Buổi chiều Phương đoàn trưởng đi làm, Phương chị dâu cố gắng khai thông với Phương Mặc.

    Nhưng lại không biết Phương Mặc sớm hạ quyết tâm, mặc kệ nàng khuyên bảo thế nào, Phương Mặc chỉ nhận định muốn ở chung một chỗ với Đường Đường.

    Không biện pháp, Phương chị dâu chỉ có thể thỏa hiệp. Dù sao cháu trai vừa lộ vẻ mặt ủy khuất thống khổ, nàng luyến tiếc nói nặng với hắn.

    Phương chị dâu sợ chính mình sẽ bị tức giận mà chết, thúc giục nói:

    - Nhanh mua vé đi thôi, bà mắt không thấy tâm không phiền!

    Phương Mặc cười dỗ:

    - Con không vội đâu. Con còn phải giúp ông bà tồn tại thêm chút lương thực, mới có thể đi. Lần trước con đưa kem dưỡng mặt cho bà, dùng có tốt không, con tiếp tục lưu cho bà hai bình.

    Phương chị dâu trừng mắt:

    - Hừ, chỉ biết dùng việc này đến dỗ bà. Bà nội nói gì với con, con cần nghiêm túc ngẫm lại. Không nhi đồng sau này phải làm sao a.

    Phương Mặc ôm nàng:

    - Bà nội, tính hướng của con từ nhỏ chính là như vậy, không nói Đường Đường, con cũng sẽ không thích người đàn ông nào khác. Bởi vì con thật sự không thích nữ sinh.

    Phương chị dâu lo lắng nói:

    - Có phải do con còn chưa gặp được người làm cho mình động tâm, tiểu Mặc, chúng ta chờ một chút, có lẽ sau này con sẽ gặp đúng người.

    Phương Mặc nhìn nàng, nhận chân nói:

    - Sẽ không, con nhận định Đường Đường. Không có hắn, con cũng sẽ không tuyển chọn người khác. Đời trước là như vậy, đời này cũng vậy.

    Phương chị dâu còn muốn nói gì, nhưng tiếp xúc ánh mắt ảm đạm của nhi đồng, nàng đột nhiên liền sợ.

    Đứa nhỏ này đời trước mất đi Đường Đường, đến trong này. Rốt cục làm sao mà đến, Phương chị dâu không dám suy nghĩ.

    Bỏ đi, chỉ cần nhi đồng có thể bình an, không cần biết là nam hay nữ! Nàng không thèm nghĩ nữa!

    -
     
    chiqudoll thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 182:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phương Mặc vốn chuẩn bị ngày mai quay về huyện thành, nào biết sau khi bị bà nội biết chuyện của hắn, thật sự lại muốn hắn lưu lại thêm hai ngày.

    Chủ yếu có một số việc, cũng nên thẳng thắn với cha mẹ của Phương Mặc. Hơn nữa Phương chị dâu muốn cùng hắn quay về huyện thành một chuyến.

    Đêm qua lúc đi ngủ, hai vợ chồng Phương đoàn trưởng trò chuyện cả đêm. Cho dù bọn họ thông cảm được cho nhi đồng, nhưng không áp được lối suy nghĩ của người ngoài a.

    Đêm qua Phương chị dâu đã có quyết định, nàng muốn đi theo cháu nội về huyện thành ở vài ngày.

    Sự tình bên thông gia, do nàng đi nói sẽ thích hợp hơn một ít. Miễn cho ông ngoại của tiểu Mặc sẽ chui rúc vào sừng trâu.

    Làm hại chính mình không thể thoát ra ngoài, cũng làm tổn thương đến Phương Mặc.

    Lục Cảnh Đường ở huyện thành, hôm nay cũng không đến nỗi vì Phương Mặc vẫn chưa về mà không vui vẻ.

    Bởi vì đại ca Lục Cảnh Hoa từ bộ đội trở về! Lúc này đang chuẩn bị mang theo em trai đi ra ngoài chơi.

    Nhưng Lục Cảnh Cường nghĩ tới hôm qua còn chưa thu võng bên sông, sợ người khác lấy đi, hắn lo lắng nói:

    - Đại ca, mọi người đi trước, em đi xem lưới một chút, một hồi em sẽ truy theo mọi người.

    Lục Cảnh Đường đội mũ nói:

    - Tứ ca, hay là buổi chiều rồi hãy đi, bằng không anh không đuổi kịp mọi người làm sao bây giờ?

    Lục Cảnh Cường lắc đầu, thật kiên định nói:

    - Không được, phải đi xem. Cá tôm tuy nhỏ nhưng chiên lên em thích ăn, hai ngày nay nhờ vậy mà em ăn được nhiều hơn một chút. Nếu không đi thu, em ăn uống lại không tốt.

    Lục Cảnh Hoa ôn nhu cười:

    - Em đi đi, anh mang Đường Đường đi cung tiêu xã một chuyến. Mọi người chờ em ở đó.

    - Dạ!

    Lục Cảnh Cường cao hứng đáp ứng một tiếng, đạp xe rời nhà.

    Lục Cảnh Hoa đẩy xe đạp đi ra ngoài, vừa ra cửa, liền nhu tóc em trai:

    - Đường Đường, đại ca ôm em lên xe.

    Lục Cảnh Đường nghe lời này, khuôn mặt có chút nóng lên, vội vàng đội mũ nói:

    - Đại ca, em lớn rồi! Có thể tự mình leo lên xe!

    Nói xong còn thúc giục Lục Cảnh Hoa:

    - Đại ca, anh lên xe đi, em có thể tự leo lên được!

    Mỗi ngày tứ ca mang theo hắn đi ra ngoài chơi, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn làm như vậy.

    Lục Cảnh Hoa nhìn thấy biểu tình nhận chân của hắn, nếu mình cự tuyệt, đứa nhỏ này chắc chắn sẽ cảm thấy dọa người, hắn đành đáp ứng:

    - Được, vậy em cẩn thận một chút.

    Lúc này Lục Cảnh Đường mới nở nụ cười hài lòng, ngay lúc hắn định nhảy lên, bởi vì quá khẩn trương, lúc rơi xuống không ngồi lên yên xe ngược lại chân hơi cong, cả người quỳ gối dưới đất!

    Ô ô ô, xong rồi, mất hết mặt mũi!

    - Đường Đường, làm sao vậy? Đại ca nhìn xem.

    Lục Cảnh Hoa cảm giác không đúng, vừa quay người liền nhìn thấy cảnh tượng này.

    Lục Cảnh Đường đỏ mặt đứng lên, vừa xua tay định nói mình không sao, cúi đầu liền nhìn thấy đầu gối bị trầy, ấp úng:

    - Chảy, chảy máu..

    Lục Cảnh Hoa nhíu mày, nhìn thấy xung quanh miệng vết thương đều là hạt cát, trong nhà không tiện xử lý, hắn ôm em trai đặt lên xe:

    - Đường Đường, ngồi yên. Chúng ta đi bệnh viện xử lý miệng vết thương một chút.

    Lục Cảnh Đường đỏ mặt, hắn xong đời! Sao có thể ngã sấp xuống trước mặt đại ca đây? Ô ô, còn muốn biểu hiện một chút đâu, kết quả càng dọa người! Bình thường lúc tứ ca mang hắn đi ra ngoài chơi, cũng chưa từng xuất hiện qua tình huống như vậy a!

    Đi tới bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong nói:

    - Bên này hẳn là bị xe đạp rạch một đường vết rách, dù sao làm bằng thiết. Tôi đề nghị tốt nhất nên chích một mũi thuốc ngừa uốn ván.

    Lục Cảnh Hoa có chút đau lòng:

    - Được, bác sĩ, chúng tôi chích thuốc.

    Bác sĩ chỉ vào phòng khám:

    - Đi chỗ đó xử lý miệng vết thương đi. Rồi anh đi đóng viện phí xong là có thể chích thuốc.

    Lục Cảnh Hoa ôm em trai đi xử lý miệng vết thương, Lục Cảnh Đường nói:

    - Đại ca, anh đi đóng tiền đi. Tự em đi được!

    Hộ sĩ cười nói:

    - Anh đi đóng tiền trước đi, trở về dễ dàng chích thuốc xong rồi.

    Thấy vậy Lục Cảnh Hoa đành đi đóng tiền trước.

    Lúc hộ sĩ định dùng cồn rửa miệng vết thương..

    Chu Cẩm Du đẩy cửa đi vào:

    - Toàn bộ phòng bệnh đều kiểm tra xong rồi, tiểu Lưu, một hồi cô nhiều chú ý ông chú đang truyền nước biển ở phòng số 3. Ai? Đường Đường, sao em lại ở đây, ai nha, chân em làm sao vậy? Bị té ngã ở đâu.

    Lục Cảnh Đường đỏ mặt nhỏ giọng nói:

    - Không cẩn thận té một chút.

    Chu Cẩm Du đi tới lo lắng nói:

    - Cần dùng cồn rửa một chút, sẽ có chút đau, chị ôm em đi?

    Lục Cảnh Đường mím chặt môi, hắn biết dùng cồn rửa miệng vết thương đau thế nào, gật gật đầu:

    - Cảm ơn chị Cẩm Du.

    Chu Cẩm Du để hắn dựa vào người mình, một bàn tay che mắt hắn, ôn nhu nói:

    - Phải rồi.. Đường Đường, ngày mai chị nghỉ ngơi, trong nhà làm đậu hoa. Em không phải thích ăn đậu hoa nhất sao, sáng mai chị đưa qua cho em, được không?

    Lục Cảnh Đường nghĩ tới Chu bà bà làm đậu hoa, nhất thời đầu gối cũng không đau, vội vàng gật đầu nói:

    - Cảm ơn chị, em thích nhất là đậu hoa của Chu bà bà.

    Chu Cẩm Du cười cười:

    - Biết em thích ăn, mới nhớ tới đưa cho em. Đường Đường tự mình đến đây sao? Như vậy đi, em chờ chị đi xin nghỉ, chị đưa em trở về. Bằng không chân của em hẳn là không dễ đi đường.

    Lúc này Lục Cảnh Hoa đột nhiên ho nhẹ một tiếng, vừa giao xong tiền thuốc liền nhìn thấy em trai đang trò chuyện với một hộ sĩ, hắn cũng không quấy nhiễu.

    Lục Cảnh Đường nghe tiếng ho khan, quay người chỉ vào Lục Cảnh Hoa nói:

    - Chị Cẩm Du, đại ca của em trở về. Hắn có thể mang em về nhà.

    Chu Cẩm Du tự nhiên hào phóng hô:

    - Anh Cảnh Hoa, anh về thăm người thân sao?

    Lục Cảnh Hoa có chút chật hẹp, ngây người mới gật đầu:

    - Phải, trở về thăm người nhà.

    Chu Cẩm Du nhìn thấy trong tay hắn còn cầm thuốc, thật tự nhiên tiếp lấy nhìn nhìn:

    - Có thuốc chích uốn ván, vậy là đủ rồi. Phải rồi, đầu gối của Đường Đường tốt nhất cần quấn vải xô. Phòng ngừa bị cọ phải, cũng không đến nỗi bị phát viêm. Ngày mai em mang đậu hoa qua nhà, tiếp tục đổi thuốc cho hắn. Miệng vết thương kết vảy, cũng không cần tiếp tục đổi thuốc.

    Lục Cảnh Hoa cười nhẹ nói:

    - Được, cảm ơn.

    Hắn không nghĩ tới cô gái nhỏ thật dễ thẹn thùng năm ấy trốn phía sau Chu bà bà, hiện tại đã lớn lên, biến thành một bác sĩ tự tin hào phóng.

    Đưa đi hai anh em Lục Cảnh Hoa, tiểu Lưu đẩy nhẹ Chu Cẩm Du:

    - Người đàn ông kia là ai vậy? Hai người giống như rất quen thuộc nha. Hắn nhìn thật là đẹp mắt, dáng người cũng tốt.

    Chu Cẩm Du nhíu mày nói:

    - Đừng tùy tiện nghị luận người, nhà bọn họ là thế giao với nhà tôi. Hơn nữa tôi cũng không quá quen thuộc hắn, đứa bé kia là nhi đồng mà tôi thường nhắc tới. Hắn tên Đường Đường, có phải thật khả ái hay không.

    Nhắc tới Đường Đường, Chu Cẩm Du cười nói không ngừng.

    Lục Cảnh Đường về nhà, cũng không biết có người quan tâm mình.

    Về tới nhà, Lục Cảnh Cường cũng không chú ý em trai bị thương, còn đang mất hứng ồn ào:

    - Đại ca, anh đi đâu vậy? Em ở cung tiêu xã đợi nửa ngày. Cũng may em về nhà nhìn xem, bằng không em còn ở nơi đó ngây ngốc chờ đâu.
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 183:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Cảnh Hoa không trả lời Lục Cảnh Cường, mà thật cẩn thận ôm em trai vào nhà.

    Lúc này Lục Cảnh Cường cũng nhìn thấy vải xô quấn trên đầu gối em trai, khẩn trương đuổi theo vào nhà:

    - Sao vậy? Đầu gối bị cái gì?

    Lục Cảnh Đường xấu hổ nắm bắt ngón tay trả lời:

    - Không, không cẩn thận bị ngã sấp xuống.

    Hắn không dám không biết xấu hổ nói, là vì muốn biểu hiện một chút chính mình bao nhiêu lợi hại, nhảy lên xe đạp thất bại!

    Hắn sợ hãi tứ ca sẽ đuổi theo hỏi, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn hướng đại ca.

    Lục Cảnh Hoa cười nhẹ, nhu tóc của hắn:

    - Vừa lúc nghỉ ngơi một ngày, chúng ta không đi ra ngoài chơi. Lão tứ đi nhóm lửa, anh chuẩn bị làm cơm.

    Vài năm nay không có đại ca nhị ca cùng bọn họ giành em trai, Lục Cảnh Cường bảo hộ Đường Đường như là bảo bối, thật sự đem tật xấu hay tùy tiện của mình hoàn toàn sửa chữa.

    Đừng nói là va chạm vấp té, dù là Đường Đường chỉ cần có chút không thoải mái, hắn còn sốt ruột hơn cả Trần Quế Hoa bọn họ.

    Mới không gặp một lát thì em trai đã bị thương, hắn vô cùng đau lòng nói:

    - Vậy Đường Đường ngồi yên đây đừng động, muốn gì thì kêu anh, tứ ca lấy cho em. Ai u, khẳng định chảy máu, có cần ăn chút gì bồi bổ hay không?

    Vài năm nay hắn bán thịt thỏ cùng da lông kiếm không ít tiền, cha mẹ cũng không lấy của hắn, toàn bộ đều tự mình để dành đâu, lương phiếu cũng để dành không ít.

    Mỗi lần hắn muốn mua chút gì cho Đường Đường, Phương Mặc lại giành trước mua cho em trai, khiến cho hắn có tiền cũng không thể xuất ra mua đồ cho em trai bảo bối!

    Lục Cảnh Đường cười híp mắt:

    - Tứ ca, không cần bổ, em không chảy máu. Đây là do chị Cẩm Du sợ em cọ trúng miệng vết thương sẽ đau, mới che lại cho em.

    Lục Cảnh Cường nhìn đại ca, thấy hắn gật đầu mới tin tưởng, không đường chọn lựa nói:

    - Được rồi, anh đi nhóm lửa. Em ngồi yên đừng động a.

    Sáng hôm sau Trần Quế Hoa xin nghỉ một ngày muốn lưu trong nhà chuẩn bị làm bữa cơm ngon tẩy trần cho con trai cả.

    Trần Quế Hoa mang theo bọn nhỏ ngồi trong sân lột vỏ đậu phộng. Nàng chán ghét nhìn lão tứ lôi kéo cái lưới rách, quay đầu cáo trạng với Lục Cảnh Hoa:

    - Con nhìn xem đi, lần đó Đường Đường chỉ là ăn thêm một chút tôm, lại làm cho hắn bận rộn vô cùng, sửng sốt cảm thấy là công lao của hắn, mỗi ngày đều chạy ra sông buông lưới.

    Lục Cảnh Cường hừ nói:

    - Mẹ, sao mẹ còn không chịu thừa nhận. Mẹ xem mấy hôm nay Đường Đường có phải thích ăn cá chiên bé hay không.

    Trần Quế Hoa bĩu môi, cười mắng:

    - Đúng rồi đúng rồi, thật đúng là vất vả người bận rộn nhà của chúng ta.

    Lục Cảnh Đường cùng cười, cá nhỏ được mẹ ướp gia vị, lại nhúng bột sau đó đem chiên, cắn một ngụm thật ngon, thật đúng khẩu vị của hắn.

    Lời này vừa ra, Lục Cảnh Cường nhếch miệng cười, còn kém bay lên trời.

    Lúc này Chu Cẩm Du bưng đậu hoa đi vào.

    Trần Quế Hoa cười nói:

    - Sao lại bưng đồ cho nhà thím vậy?

    Chu Cẩm Du cầm chậu cười nói:

    - Bà nội con mới làm xong đậu hoa, Đường Đường thích ăn, bà nội con luôn nhớ. Vì vậy vừa làm xong liền kêu con bưng qua.

    Lục Cảnh Đường cũng cười híp mắt cảm tạ, Trần Quế Hoa tiếp chậu cười nói:

    - Giữa trưa lưu lại nhà thím ăn cơm, hôm nay thím làm đồ ăn ngon.

    Chu Cẩm Du lấy hai quả lê trong túi đưa cho Lục Cảnh Đường, cười đáp:

    - Không cần đâu thím, con đổi thuốc xong cho Đường Đường thì phải về. Một hồi con còn phải vào thành phố một chuyến.

    Trần Quế Hoa nhìn thấy con cả còn ngồi sững sờ, vỗ sau lưng của hắn:

    - Sao còn ở nơi này, nhanh đi rót chén nước cho Cẩm Du a.

    Chu Cẩm Du thấy vậy che miệng cười.

    Đợi nàng đổi thuốc xong, nàng lưu lại vải xô:

    - Cái này có thể lưu lại, nếu tình huống miệng vết thương kết vảy không tốt, hoặc là không cẩn thận đụng phải, giúp hắn bao lại thì tốt rồi. Thím, con cần đi trở về.

    Trần Quế Hoa khách khí nói:

    - Tiếp tục nghỉ thêm một chút đi, sao có thể đến nhà không lưu lại ăn bữa cơm được đâu.

    Chu Cẩm Du xua tay:

    - Lần này là có chuyện cần về xử lý. Lần sau đi, lần sau nhất định lưu lại nhà thím ăn cơm.

    Trần Quế Hoa định tiễn, chỉ thấy Lục Cảnh Hoa bưng chậu đi ra:

    - Anh tiễn em về.

    Chu Cẩm Du không cự tuyệt, cười từ giã, đi theo sau Lục Cảnh Hoa ra ngoài.

    Trần Quế Hoa nhìn bóng lưng hai người, đột nhiên nở nụ cười.

    Lục Cảnh Đường không hiểu hỏi:

    - Mẹ đang cười cái gì? Sao con không thấy có gì đáng buồn cười.

    Trần Quế Hoa bĩu môi:

    - Con còn nhỏ đương nhiên không hiểu. Có lẽ tụi con lập tức sẽ có chị dâu.

    Lục Cảnh Đường giật mình nhìn hướng cửa sân, chẳng lẽ? Đại ca thích chị Cẩm Du?

    Hình như để chị Cẩm Du làm chị dâu của bọn họ cũng không phải không được.

    Chị Cẩm Du nhìn xinh đẹp, làm người còn tốt lắm, đối với ai cũng luôn ôn nhu. Đại ca cũng tư tư văn văn, nếu hai người ở cùng một chỗ, oa, đó là tổ hợp như thế nào nha!

    Rất xứng đôi.

    Đột nhiên nhớ tới ánh mắt đại ca nhìn chị Cẩm Du, hình như mình thấy qua ở đâu rồi! Nhìn thấy ở đâu đây?

    Lục Cảnh Đường nghiêng đầu nghĩ hồi lâu, cũng không có nghĩ ra.

    Chờ Lục Cảnh Hoa trở về, không đợi Trần Quế Hoa hỏi, Lục Cảnh Cường đuổi theo hắn hỏi:

    - Đại ca, anh cần cùng chị Cẩm Du làm đối tượng sao?

    Lục Cảnh Đường nói tiếp:

    - Em cũng thích chị Cẩm Du nha.

    Lục Cảnh Hoa không phủ nhận:

    - Là có tính toán này, nhưng còn chưa đuổi được người. Cho nên hai đứa đừng tùy tiện nói ra khiến người oán trách.

    Lục Cảnh Đường liên tục gật đầu:

    - Đại ca, tụi em sẽ không nói lung tung, anh cần phải cố lên!

    Trần Quế Hoa cười nói:

    - Con cuối cùng chịu khai khiếu, còn tưởng mẹ phải đợi tới 50 – 60 mới có thể được làm bà nội đâu. Có cần mẹ cùng thím bên đó nói, để thím giúp tụi con giới thiệu hay không?

    Lục Cảnh Hoa dìu vai của nàng cười:

    - Mẹ, mẹ còn không tin con của mình sao? Con của mẹ phải kém cỏi bao nhiêu mới cần nhờ mẹ giúp đỡ.

    Trần Quế Hoa hừ một tiếng:

    - Đây không phải là sợ da mặt con mỏng, ngượng ngùng sao. Chính con có chủ ý là được, nếu chuyện chung thân đại sự của con định ra rồi, trong lòng mẹ cũng có thể buông xuống.

    Lục Cảnh Hoa cười gật đầu.

    Hôm nay gặp lại Chu Cẩm Du, hắn càng xác thực chính mình bị nụ cười của một cô gái hấp dẫn.

    Phía trước trong đội thỉnh thoảng nói vừa gặp đã yêu, hắn còn không tin. Cảm thấy cảm tình giữa hai người hoặc là thích nhau chậm rãi quen thuộc, mới có được. Sao có thể có cách nói vừa gặp đã yêu.

    Nhưng ngày hôm qua trong nháy mắt nàng quay người hướng hắn cười, nhất thời hắn cảm thấy mình tự tát tay.

    Nguyên lai vừa gặp đã yêu là thật sự, nguyên lai trái tim sắp nhảy ra cổ họng cũng là thật sự.

    Có lẽ hắn đơn thân suốt 25 năm, năm nay có thể từ giã độc thân.

    Lục Cảnh Đường nhìn ý cười ôn nhu của đại ca, chợt bừng tỉnh. Hắn biết mình chứng kiến ánh mắt như vậy ở đâu!

    Đó không phải ánh mắt Phương Mặc nhìn hắn hay sao!
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 184:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Cảnh Đường nghĩ tới ánh mắt kia, đột nhiên liền luống cuống trở lên.

    Trong đầu óc một mực nhắc một câu nói: Không thể đi, không thể đi!

    Hắn chợt nghĩ tới chuyện ở ký túc xá kiếp trước. Có một lần hắn bị cảm, nhưng lúc đó mới tìm được công tác. Căn bản không thể rời đi, hơn nữa đoạn thời gian kia hắn còn phải đi học tràn đầy. Càng không có thời gian đi bệnh viện, cho nên phải đi tiệm thuốc tùy tiện mua chút thuốc cảm mạo ứng phó.

    Kết quả chẳng những không hết cảm mạo, còn tăng thêm nghiêm trọng. Hắn còn bị sốt cao đến hồ đồ.

    Vẫn là Phương Mặc phát hiện tình huống của hắn, luôn chiếu cố mãi tới khi hắn khỏe lại.

    Khi đó bởi vì bị sốt, cả người vô cùng đau nhức, Phương Mặc còn dỗ hắn uống thuốc cùng ăn cơm.

    Bạn cùng phòng nhìn thấy, còn đem bọn họ ra nói giỡn, nói Phương Mặc đây là đang chiếu cố lão bà đâu!

    Khi đó hắn căn bản không nghĩ về phương diện này, cũng không cảm thấy Phương Mặc yêu thích hắn. Chỉ cảm thấy là bạn bè nói giỡn, dù sao đời trước hắn vì phải làm nhiều công việc, bận rộn ăn cơm không đủ dinh dưỡng, đem thân thể mình biến thành dinh dưỡng bất lương.

    Làm việc gì cũng không có khí lực, bạn bè còn nói đùa, nói khí lực của hắn còn không bằng nữ sinh.

    Khi đó họ đều nói Phương Mặc đang chiếu cố lão bà, hắn còn tưởng là bởi vì mình giống một cô gái yếu đuối, cho nên mới bị bọn họ trêu chọc như vậy.

    Nhưng hiện tại nghĩ tới, tựa hồ không phải như vậy.

    Lục Cảnh Đường hồi tưởng lại thế giới bây giờ, lần đầu tiên Phương Mặc gặp lại hắn, không yên bất an hỏi hắn có phải là Đường khối hay không, nhất thời lòng chua xót không thôi.

    Hắn cũng không biết ở thế giới này có tìm được chính mình hay không, cũng không sợ nếu ở đời trước xảy ra chuyện, có lẽ thật sự liền rời khỏi.

    Nhưng chính là vì đến tìm mình! Chính là vì đến tìm mình a!

    Lục Cảnh Đường cười khổ, hiện tại hắn rốt cục hiểu được rồi, vì sao mỗi lần Phương Mặc đều nói với hắn:

    - Đường Đường, anh thật thích em a.

    Hắn lại ôm Phương Mặc đáp một câu:

    - Em cũng thích Dương Dương.

    Sau đó biểu tình vui vẻ của Phương Mặc liền chậm rãi biến thành mất mát.

    Nguyên lai mỗi lần Dương Dương thổ lộ đều là nhận chân, chỉ có mình nghĩ hắn nói giỡn, chỉ có mình không để trong lòng.

    Lục Cảnh Đường không hiểu rõ tâm trạng của mình, nghĩ tới biểu tình khổ sở thất vọng của Phương Mặc, trong lòng như có hòn đá đè nặng, áp hắn không thở được.

    Mình thích Phương Mặc không? Lục Cảnh Đường cũng không biết.

    Mình không biết đối với Phương Mặc là loại cảm tình nào. Nhưng hiện tại hắn hiểu được rồi, hiểu được ý tưởng của Dương Dương, hắn liền luyến tiếc làm cho Dương Dương tiếp tục chịu khổ sở.

    Mặc dù không biết cái gì là yêu thích, nhưng Lục Cảnh Đường dám khẳng định, mình thích Dương Dương, khác với sự yêu thích các anh trai. Cũng khác với sự yêu thích bạn bè cùng trường.

    Ngay lúc hắn còn đang miên man suy nghĩ, Lục Cảnh Hoa đột nhiên ôm hắn lên, làm hắn hoảng sợ mở mắt:

    - Ca ca, làm sao vậy?

    Lục Cảnh Hoa cười nhẹ một tiếng:

    - Thấy em luôn nhắm mắt, tưởng em đang ngủ. Nên anh định ôm em về phòng đâu.

    Lục Cảnh Đường sợ bị nhìn ra cái gì, dứt khoát gật đầu nói:

    - Có chút mệt nhọc, đại ca buông em tự mình đi thôi.

    - Chân em không đau? Đại ca ôm em về phòng.

    Lục Cảnh Đường nghĩ tới đầu gối của mình, nhất thời không lên tiếng. Chờ Lục Cảnh Hoa ôm hắn về phòng.

    Hắn mới cẩn thận nhìn quanh một lần, là phòng của hắn cùng Phương Mặc.

    Trong này bày toàn bộ đồ dùng trong nhà đều là Phương Mặc chuẩn bị. Bất kể là đồ vật gì, dù là cái gối đầu hay là màu sắc.

    Phương Mặc đều sẽ hỏi hắn một lần:

    - Đường Đường có thích không?

    Chỉ cần hắn thích, chỉ cần hắn gật đầu, Phương Mặc đều sẽ tìm người làm tốt, sau đó bày ra.

    Nhưng hắn chưa từng hỏi qua, Dương Dương có thích những thứ này hay không.

    Đột nhiên hồi tưởng lại, Lục Cảnh Đường cảm thấy Phương Mặc vì hắn trả giá rất nhiều.

    Dù là khẩu vị cũng đem hắn làm chủ yếu, hắn biết Phương Mặc không thích đồ ngọt, nhưng hắn lại thích ăn sườn xào chua ngọt, cùng thịt kho.

    Phương Mặc đi theo Trần mẹ học xong, thỉnh thoảng làm cho hắn ăn, cho dù một bữa cơm chỉ có một món đồ ăn, cũng là đồ ăn mà hắn yêu thích.

    Bao nhiêu năm nay, mình rốt cục đã làm những gì a!

    Lục Cảnh Đường ôm ngực, thở mạnh một hơi.

    Sau này hắn sẽ không tiếp tục làm cho Dương Dương phải khổ sở như vậy.

    Sau này hắn cũng muốn thử đi thích Dương Dương, đi làm chuyện mà Dương Dương để ý.

    Bên ngoài truyền vào thanh âm của Lục Gia Bình, Lục Cảnh Đường đột nhiên nghĩ tới hiện tại hai người bọn họ còn đang ở trong văn niên đại còn chưa khai phóng tư tưởng.

    Cha mẹ sẽ chấp nhận cho hắn cùng Phương Mặc ở chung một chỗ sao? Người nhà của Phương Mặc có thể thừa nhận được mình sao?

    Lục Cảnh Đường gãi đầu, ô ô ô, làm sao sự tình biến thành phức tạp như vậy.

    Không sao cả! Hắn tự cổ vũ chính mình: Chậm rãi đến, Phương Mặc canh giữ chính mình đã lâu như vậy, mình cũng muốn từ hiện tại bắt đầu canh giữ Phương Mặc.

    Hắn tin tưởng sau này hai người bọn họ có thể đối mặt hết thảy, khẳng định sẽ tốt hơn tự một mình suy nghĩ linh tinh như bây giờ.

    Hơn nữa hiệnu tại hắn mới mười tuổi, cho dù cùng cha mẹ nói hắn thích Dương Dương, cha mẹ cũng sẽ không nghĩ tới là loại yêu thích giữa tình nhân.

    Không vội, không vội! Đợi thêm vài năm nữa đi. Chờ mình lớn thêm một chút lại tiếp tục nghĩ tới những sự tình này.

    Nghĩ rõ ràng, hắn mang dép lê đi ra phòng ngủ.

    Lục Gia Bình nhìn thấy hắn, cười hỏi:

    - Đường Đường không đi ngủ sao?

    Lục Cảnh Đường cười híp mắt:

    - Con nghe thanh âm của ba ba, rồi không ngủ được nữa.

    Trần Quế Hoa trừng mắt nhìn chồng:

    - Em biết mà, anh về ồn ào đánh thức đứa con, anh còn không tin.

    Lục Gia Bình cầm móng heo quơ quơ trước mặt đứa con:

    - Con trai, nhìn xem, móng heo này như thế nào?

    Hai mắt Lục Cảnh Đường tỏa sáng, cười hỏi:

    - Ba ba mua được ở đâu vậy? Buổi tối chúng ta nấu móng heo ăn được không mẹ?

    Kể từ khi Phương Mặc đi về bộ đội, đã nhiều ngày hắn không được ăn móng heo.

    Một là mẹ không có thời gian làm, hai là cửa hàng thực phẩm không có bán, hắn cũng không tiện lấy ra từ trong không gian.

    Lục Gia Bình cười cười:

    - Trong thôn vì thu hoạch vụ thu nên giết hai con heo. Căn ông nội đưa tới ba móng heo, nhưng cha không lấy những loại thịt khác.

    Trần Quế Hoa hừ hừ, cầm móng heo đi vào trong bếp.

    Cho dù lão Căn thúc muốn tiếp tục hòa thuận với bọn họ, trong lòng Trần Quế Hoa vẫn cảm thấy không thoải mái. Nàng cũng không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, mấy năm trước dù bọn họ không quay về cũng luôn nhờ chị chồng mua đồ mang về đưa cho nhà lão Căn thúc.

    Trong nhà kể từ khi có Đường Đường, cũng không cần dùng bao nhiêu lương thực trồng dưới đất vườn. Cho dù không đưa đất vườn cho nhà lão Căn thúc trồng trọt, người trong thôn cũng giành gieo trồng.

    Sau đó nhà bọn họ quay về huyện thành, nàng đi cung tiêu xã làm việc, nếu có đồ vật gì giảm giá đặc biệt, toàn bộ đều nghĩ trong thôn.

    Nhưng lão Căn thúc thì sao, vì vinh dự trong thôn, lúc đó còn khuyên bảo chồng nàng thả Hoa Ny.

    Không nói sau đó phát sinh chuyện Đường Đường bị bắt cóc, nói lúc đó con nhỏ kia làm hại Đường Đường vào bệnh viện, nàng cũng không cách nào tha thứ được cho con bé kia!

    Vừa nghĩ tới đem đứa con từ trên núi mang trở về, hắn còn phát sốt vài ngày, đến hiện tại trên trán còn lưu sẹo, nàng đều hận không thể đi đào bới mộ phần của Hoa Ny!

    Thật sự là sự tình không phát sinh trong nhà mình, liền không hiểu được cảm thụ của người khác.

    Hiện tại muốn cho nàng tiếp tục xuất phát từ nội tâm đào phổi đối với người trong thôn, nàng làm không được. Nếu không phải sau này còn phải về trong thôn, công phu mặt ngoài nàng cũng không muốn làm.

    Nghĩ tới việc này, trong lòng lại tức giận, nàng cầm đao băm mạnh xuống móng heo trên thớt!
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 185:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Đông!

    Nghe thanh âm, Lục Gia Bình sờ sờ mũi, biết mẹ của nhi đồng lại nghĩ tới chuyện trong thôn. Hắn vội vàng kêu gọi đứa con:

    - Đường Đường, đi dỗ dành mẹ.

    Lục Cảnh Đường ân một tiếng, đi tới trong bếp, dựa vào sau lưng Trần Quế Hoa làm nũng:

    - Mẹ, hiện tại con luôn bị nuốt nước bọt, làm sao bây giờ? Vừa nghĩ tới mẹ làm móng heo kho tàu, nước bọt đều không ngừng được nữa.

    Trần Quế Hoa cười trừng mắt liếc hắn:

    - Nào có khoa trương như vậy, nói lại, mấy ngày nay tứ ca của con không phải luôn xào thịt cho con ăn sao?

    Lục Cảnh Đường ôm cánh tay nàng lắc lư:

    - Sao lại khoa trương chứ. A, mẹ nhìn xem, con một mực nuốt nước bọt đau. Ăn thịt cùng ăn móng heo không giống nhau, mẹ làm móng heo không có loại thịt nào so sánh được. Con thích nhất mẹ làm đồ ăn.

    Trần Quế Hoa cười hì hì, nhéo nhéo mũi hắn:

    - Chỉ biết dỗ mẹ vui vẻ.

    Lục Cảnh Đường cười khanh khách nói:

    - Không phải dỗ, con nói đều là lời thật, ai làm cơm cũng không ngon bằng mẹ làm. Mẹ của con nấu cơm ăn ngon nhất thế giới!

    Lục Cảnh Cường bưng đậu phộng đi vào, nghe lời này của em trai, rướn cổ ồn ào:

    - Lục Cảnh Đường, em là tiểu phản đồ. Em đã quên ngày đó tứ ca chiên cá cho em sao? Em nói như thế nào? Em nói tứ ca chiên cá ăn thật là ngon a! Sao hiện tại biến thành mẹ làm cơm ăn ngon nhất sao?

    Lục Cảnh Đường hừ nói:

    - Vốn chính là mẹ làm cơm ăn ngon nhất, ngày đó tứ ca chiên các đều mặn chết người, em sợ đả kích anh, đều không có nói lời thật.

    Lục Cảnh Cường không tin, lắc đầu nói:

    - Không có khả năng! Ngày đó em ăn không ít. Nếu không thể ăn, em có thể ăn được nhiều như vậy sao?

    Lục Cảnh Đường bĩu môi, sợ tứ ca lại làm cho mẹ không vui, đành phải lời thật nói:

    - Nhưng ngày đó tứ ca làm bánh canh rất khó ăn. Nếu em không ăn cá, anh liền buộc em ăn bánh canh. Bánh canh đều không chín, dính vào răng cũng khu không ra đâu.

    Lục Cảnh Cường vừa nghe, liền đỏ mặt, tiếp theo giảo hoạt nói:

    - Đó là tứ ca sai sót. Ai biết bánh canh lớn như vậy. Ngày mai! Ngày mai tứ ca tiếp tục làm một lần cho em, khẳng định sẽ không biến thành như vậy.

    Nhưng lời vừa nói xong, liền bị Trần Quế Hoa vỗ một cái:

    - Con còn dám hoắc hoắc lương thực trong nhà, mẹ sẽ cho con đói ba ngày.

    Lục Cảnh Cường còn kém tức giận nhảy vọt lên, em trai đả kích hắn coi như xong, sao ngay cả mẹ cũng nói hắn lãng phí lương thực!

    Trần Quế Hoa thấy hắn còn không chịu phục, chỉ vào hắn hỏi:

    - Mẹ hỏi con, nhà ai dùng rau cải trắng nấu cháo còn làm thành cháo ngọt? Được, con bỏ rau cải trắng cũng được đi, con lại bỏ thêm trái quýt đồ hộp làm gì?

    Lục Cảnh Cường nghĩ tới cháo hôm trước, nhất thời chột dạ:

    - Ai bảo mùi vị của rau cải trắng toàn bộ chạy vào trong cháo, rất khó ăn. Vừa lúc Đường Đường đang ăn đồ hộp đâu, con nghĩ bỏ chút trái cây áp áp hương vị. Con nào biết nấu lên thành dạng này!

    Lục Cảnh Đường trốn sau lưng mẹ cười khanh khách không ngừng.

    Ngày đó cha cần đi trong thành dự họp, cho nên buổi sáng mẹ đã làm xong đồ ăn. Giữa trưa chỉ cần tứ ca nấu thêm nồi cháo là có thể ăn cơm.

    Nào biết tứ ca lại nói cần nấu một nồi cháo ngon nhất thế giới cho hắn nếm thử!

    Kết quả.. ân, xác thực là nồi cháo có một không hai trên thế giới, nhưng lại không ăn ngon chút nào, thật sự là khó ăn a.

    Dù là Lục Gia Bình thật luyến tiếc lương thực, nhưng cố gắng uống một ngụm đều thiếu chút ói ra.

    Cuối cùng không biện pháp, đem nửa nồi cháo đút cho gà ăn.

    Lục Cảnh Cường thở dài:

    - Xem ra con cùng nghề nấu bếp không có duyên. Sao Phương Mặc lại có thiên phú như vậy đâu, làm gì giống gì. Chỉ tùy tiện xào món đồ ăn cũng rất ngon. Sao đến phiên con tùy tiện sáng tạo ra món mới, Sữa đều chán ghét đây?

    Lục Cảnh Đường nghe tên của Phương Mặc, chợt khựng lại.

    Đúng vậy, Phương Mặc làm đồ ăn đều là khẩu vị mà hắn yêu thích, cho dù là sáng tạo món mới cũng dựa theo hắn thích mới làm.

    Ngô, Dương Dương thật tốt!

    Trần Quế Hoa liếc Lục Cảnh Cường:

    - Con chiên cá thành công, cái đuôi đều nhanh vẫy lên trời. Làm tiếp món khác, trong nhà còn nhịn được con sao. Mang em trai ra ngoài chơi đi, để cha con vào châm lửa cho mẹ.

    Lục Cảnh Cường đột nhiên nhớ được vừa rồi mẹ còn đang tức giận đâu, đây là được em trai dỗ dành tốt rồi. Bằng không vừa rồi hắn đắc sắt, còn không phải dê vào miệng cọp!

    Hắn sờ sờ bả vai, ân! Vừa bị đánh không đau, tránh tiếp tục bị hại, hắn cõng lên em trai đi ra sân, buông hắn xuống.

    Hắn hướng Lục Gia Bình kính lễ:

    - Báo cáo tư lệnh viên, đồng chí Lục Cảnh Đường đã hoàn thành nhiệm vụ. Mời tư lệnh viên đi kiểm tra!

    Lục Gia Bình liếc mắt nhìn hắn, xoay đầu nháy mắt với con út.

    Lục Cảnh Đường gật đầu, nhỏ giọng nói:

    - Ba ba, mẹ không còn tức giận đâu.

    - Được, cha đi nhóm lửa.

    Lục Gia Bình cười nhu đầu đứa con sau đó đi vào phòng bếp.

    Lục Cảnh Cường nghiêng đầu hỏi:

    - Đại ca, tư thế vừa rồi của em không tiêu chuẩn sao? Vì sao cha không để ý tới em?

    Lục Cảnh Hoa ngừng bút, cười ôn nhu:

    - Nếu lão tứ thích, buổi chiều đại ca dạy em đứng nghiêm như thế nào.

    Lục Cảnh Cường lập tức co quắp ngồi nghiêng trên ghế:

    - Không cần, không cần.

    Lục Cảnh Đường cúi đầu nhìn sách vở đại ca đang viết.

    Lục Cảnh Hoa nhu đầu hắn, cầm sách nói:

    - Quyển sách này không dễ hiểu được đâu, đại ca đều đã đánh dấu cho em. Trình bà dạy tiếng Nga cho em, Đường Đường cũng nhớ nên luyện tập nhiều hơn, đừng quên.

    Lục Cảnh Đường tiếp nhận lật xem một chút.

    Hắn cười ôm anh trai làm nũng:

    - Cảm ơn đại ca, quyển sách này em cùng Dương Dương đã xem qua thật nhiều lần. Hiện tại rốt cục không cần lo lắng sẽ đọc không hiểu.

    Kể từ lần trước bọn họ đi theo cha đi tây bắc một chuyến, sau đó đến kỳ nghỉ đông, Lục Gia Bình luôn sẽ đi thăm hỏi, mang theo anh em bọn họ cùng đi tây bắc.

    Nhờ có Lục Gia Bình giúp đỡ, lão lãnh đạo bọn họ rốt cục không tiếp tục sinh bệnh nặng. Trước kia chuyện không dám nghĩ, hiện tại cứ nửa tháng được ăn thịt một lần. Dù là cháo gạo cũng có thể luôn luôn được uống qua.

    Cho dù cần làm việc nhà nông cực nhọc, nhưng có bồi bổ rốt cục không đến nỗi kiệt lực bệnh nặng như lúc mới đến.

    Suốt vài năm, mùa đông tại nông trường không có việc để làm, Trình bà liền bắt đầu dạy mấy đứa bé học tiếng Nga, còn học tiếng Anh.

    Trình bà che giấu sách vở đều được Lục Cảnh Hoa lấy trở về.

    Sau khi Lục Cảnh Hoa thi đậu vào trường quân đội, môn ngoại ngữ đầu tiên cần học là tiếng Nga.

    Cho nên hiện tại hắn có thể thuần thục đánh dấu giải thích cho em trai hiểu được.

    Trần Q
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 186:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phương Mặc nhìn hành lý đã thu xếp xong, đem hành lý quá nặng thu vào trong không gian, chỉ lưu lại một túi hành lý chứa vật cần dùng trên đường đi đêm nay.

    Hắn đẩy cửa đi ra ngoài liền nhìn thấy Lục Cảnh Phú đang nói chuyện với ông nội. Hắn cười hỏi:

    - Tam ca có đồ vật gì cần em mang trở về không?

    - Không có, hôm nay anh cùng em cùng nhau trở về.

    Phương Mặc có chút khó hiểu, bộ đội không phải lưu lại tam ca sao, vì sao hắn còn muốn đi về?

    Lục Cảnh Phú cười cười:

    - Anh còn một năm trung học liền tốt nghiệp, anh nghĩ tốt nghiệp xong lại vào bộ đội.

    Phương Mặc chợt hiểu ra, nguyên lai là như vậy, cũng đúng, dù sao lấy được bằng tốt nghiệp cấp ba tới tay, sau này muốn đi trường quân đội cũng dễ dàng hơn.

    Phương đoàn trưởng vỗ bả vai Lục Cảnh Phú, ha ha cười:

    - Như vậy sẽ làm tư lệnh viên ưu sầu, hắn đều nghĩ có thể lưu con ở lại, thu vào trong đoàn của mình. Không ngờ con còn muốn quay về tiếp tục đi học. Nhưng vậy cũng tốt, dù sao con còn nhỏ tuổi. Đợi thêm một năm cũng không sao, đi về cũng đừng quên rèn luyện.

    Lục Cảnh Phú cười gật đầu, Trầm tư lệnh viên? Là tham mưu trưởng binh đoàn số 2 thuộc tập đoàn quân dã chiến Tây khu, nghe nói hắn đã liên tục bắt được vị trí binh vương bốn thời kỳ.

    Ân, đi đoàn của bọn họ hẳn cũng không sai. Nhưng Lục Cảnh Phú có tin tưởng, chỉ cần mình muốn đi, binh vương có lẽ có thể đổi người làm.

    Bởi vì Phương đoàn trưởng có việc cần về trong đội, đội mũ xong, nhắc nhở:

    - Buổi chiều có xe đưa tụi con đi. Ông sẽ không đi tiễn. Trên đường nhớ cẩn thận một chút, đợi về bà nội con cần trở lại trong đội nhớ gọi điện báo cho ông, ông kêu cha con đi đón bà.

    Phương chị dâu từ trong bếp nhìn ra:

    - Đón gì mà đón, tôi cũng không phải bảy tám mươi tuổi. Hơn nữa tôi về cũng không mang theo nhiều hành lý, ngủ một đêm đã tới nơi. Đến lúc đó ông tìm người đi trạm xe đón tôi là được.

    Phương đoàn trưởng không tranh luận với nàng, ra hiệu bằng mắt cho cháu trai, liền rời khỏi.

    Phương Mặc cười cười kêu Lục Cảnh Phú đi thu thập đồ.

    Nghĩ hai ngày trước cha mẹ đều đã biết chuyện của hắn, lúc này trái tim của hắn vẫn còn đập thật nhanh.

    Thậm chí hắn còn cảm thấy giống như đang nằm mơ. Nhất là sau khi Phương mẹ biết hắn không phải nguyên chủ, trạng thái bình tĩnh đều làm cho hắn có chút không tưởng được.

    Ngay cả cha bình thường thích nói đùa giỡn đều trầm mặc thật lâu.

    Phương Mặc cả đời cũng sẽ không quên, Phương mẹ nắm tay hắn nói những lời nói kia.

    Nhất là ông nội đem sự tình trải qua bày tỏ xong, kỳ thật lúc đó Phương Mặc vô cùng khẩn trương. Rất sợ Phương mẹ bọn họ sẽ sụp đổ, quở trách hắn chiếm thân thể con trai của nàng.

    Hắn suy nghĩ rất nhiều kết cục, thậm chí nghĩ nếu Phương mẹ bọn họ không tiếp nhận được sự thật, hắn nên làm cái gì.

    Nhưng hắn không nghĩ tới sau khi bọn họ biết được chân tướng, còn bình tĩnh như vậy.

    Bình tĩnh tới mức làm hắn tâm hoảng ý loạn.

    Phương Mặc khẽ động ngón tay, giống như ngày đó bị mẹ nắm chặt không buông, làm cho bàn tay như chết lặng.

    Buổi tối, bà nội còn sợ con dâu không chịu nổi sự thật này, muốn an ủi nàng, nàng đột nhiên nắm chặt tay Phương Mặc khóc:

    - Mẹ, mẹ sớm biết con không phải tiểu Mặc, ngay ngày đầu tiên con tỉnh lại thì mẹ đã biết.

    Phương Mặc kinh ngạc nhìn nàng, Phương mẹ ôn nhu sờ đầu của hắn:

    - Từ nhỏ tiểu Mặc thật thích gối đầu mà bà ngoại làm cho hắn, cho dù quay về bộ đội không có gối đầu hắn đều khóc nháo không ngừng. Nhưung sau khi con tỉnh lại thậm chí không thèm nhìn cái gối kia. Tiếp tục sau đó những lời nói cùng cử chỉ việc làm của con, làm mẹ biết con không phải con của chúng ta.

    Phương Mặc muốn an ủi nàng, lại bị nàng cảm tạ nói:

    - Cảm ơn con từ bấy lâu nay dùng thân phận tiểu Mặc ở lại bên người chúng ta. Dỗ ông bà nội con vui vẻ, thay mẹ ở bên cạnh ông bà ngoại con hết hiếu. Kỳ thật thân thể tiểu Mặc thật không tốt, hơn phân nửa là nguyên nhân của mẹ, cho dù có ông ngoại cùng mẹ tận khả năng bảo hộ hắn, chúng ta cũng biết, hắn..

    Phương mẹ lau nước mắt, tiếp tục nói:

    - Con tên Dương Dương có phải không? Mẹ nghe con út của Lục gia luôn gọi con như vậy.

    Phương Mặc mím chặt môi gật gật đầu.

    Phương mẹ vuốt nhẹ gò má hắn, ôn nhu nói:

    - Cảm ơn sự xuất hiện của con, làm cho mẹ còn được nhìn thấy dáng vẻ trưởng thành của tiểu Mặc. Con cũng không cần có áp lực tâm lý, cha mẹ vĩnh viễn sẽ không quở trách con. Ngược lại cảm ơn hết thảy những gì con làm vì gia đình suốt mấy năm nay.

    Phương mẹ nói xong nhìn qua cha mẹ chồng:

    - Mẹ, tiểu Mặc.. tình huống Dương Dương thích đàn ông trước kia con từng xem thấy trong sách nước ngoài. Việc này thật sự không thể trách hắn, hơn nữa việc này cũng không sửa đổi được. Hơn nữa cha mẹ cũng biết đứa nhỏ này là vì con út của Lục gia cho nên mới đến trong này. Cho nên..

    Phương chị dâu thở dài:

    - Mẹ cũng không phải trách hắn, chính là sợ sau này hắn không có nhi đồng bồi bên cạnh. Sợ bọn họ phải sống cô độc tới già. Bỏ đi, các con làm cha mẹ cũng không có ý kiến, một lão bà tử như mẹ còn xen vào làm gì.

    Phương Mặc vội vàng ôm cánh tay nàng dỗ dành:

    - Bà nội, bà đừng nói như vậy. Trong lòng con sẽ khổ sở.

    Phương chị dâu thấy biểu tình ủy khuất của cháu trai, vừa đau lòng lại tức giận, chỉ vào trán hắn:

    - Con khổ sở, bà còn khổ sở đâu. Nhưng không biện pháp a! Ai bảo con không thích phụ nữ, lại đi thích đàn ông. Bà xem sau này con nhất định sẽ bị đánh đi. Lục gia còn có bốn anh trai đâu, con a, không tránh khỏi bị đánh rồi.

    Phương Mặc nghe xong khóe môi co quắp, xác thực là sẽ bị đánh. Ít nhất hiện tại hắn thật vui vẻ, vui vẻ vì mình có được cả gia đình khai phóng hiểu rõ lý lẽ.

    Buổi chiều ăn cơm xong không bao lâu, ba người đi tới trạm xe lửa.

    Nội tâm Phương Mặc thật lâu không cách nào bình tĩnh, hắn lập tức được gặp lại cậu bé mà mình mong nhớ ngày đêm. Không biết trong đoạn thời gian này hắn rời khỏi, Đường Đường có nhớ hắn hay không.

    Có giống như hắn, nghĩ tới Đường Đường đều sẽ mất ngủ.

    Nhưng dựa theo hắn hiểu về Đường Đường, hẳn là sẽ không như vậy đi.

    Tên tiểu tử kiêu ngạo kia, chỉ cần ai có đồ ăn ngon là có thể dỗ dành được hắn vui vẻ, làm sao lại thèm nhớ chính mình đâu.

    Nhưng Phương Mặc đã nghĩ lầm, ở buổi chiều đầu tiên Lục Cảnh Đường nhận thức ra được Phương Mặc yêu thích chính mình..

    Lục Cảnh Đường liền mất ngủ, trong trí óc luôn nhớ tới hết thảy sự tình mà Phương Mặc đã làm vì mình. Cho dù chỉ là một chuyện rất nhỏ, nhưng sau khi mình hiểu được ý tứ của Dương Dương..

    Tiếp tục nghĩ lại, cảm giác đều khác hẳn.

    Nguyên lai bao năm nay, Phương Mặc luôn thầm thương hắn.

    Nghĩ đến Phương Mặc vì nhìn thấy có bạn bè kề sát mình mà ghen tuông, Lục Cảnh Đường liền ôm mặt người ngây ngô.

    Thậm chí hắn còn tính toán sau này cần làm sao đối đãi với Phương Mặc. Hắn lăn lộn trên giường, mãi đến hơn nửa đêm mới chậm rãi ngủ.

    Cũng may bởi vì đầu gối hắn bị thương nên Lục Cảnh Hoa sợ đụng vết thương của hắn, buổi tối đi phòng của Lục Cảnh Cường ngủ lại, bằng không đêm nay bị vùi dập mất ngủ.

    Lúc này Lục Cảnh Đường còn không biết người mình nhớ cả đêm, hiện tại đã về tới huyện thành.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 187:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phương Mặc bọn họ đi tới trạm xe lửa, hắn nói với Phương chị dâu:

    - Bà nội, chúng ta đi nhà Lục thúc trước đi. Buổi chiều chúng ta tiếp tục quay về trong thôn được không?

    Đã sắp hai tháng không được gặp Đường Đường, hắn thật sự nhớ phát điên.

    Phương chị dâu nghĩ nghĩ, cũng đã đi tới nơi này nếu không đi Lục gia thì không tốt lắm, cho nên nàng đồng ý gật đầu.

    Nhưng giờ này còn rất sớm, chờ ba người đến Lục gia, Trần Quế Hoa bọn họ còn chưa đi làm.

    Nhất là Trần Quế Hoa vừa nhìn thấy Phương chị dâu thì vô cùng mừng rỡ, vội vàng kêu gọi ba người vào nhà ăn cơm sáng.

    Chỉ có Phương Mặc vừa nhìn thấy Lục Cảnh Hoa, khóe môi co giật. Được! Đại ca của Đường Đường trở về, tiểu kiêu ngạo càng sẽ không nghĩ tới hắn.

    Lục Cảnh Hoa nhìn thấy Phương Mặc nhìn mình, cười chỉ chỉ vào nhà:

    - Tiểu Mặc đang tìm Đường Đường sao? Hắn còn chưa tỉnh ngủ đâu.

    Phương Mặc gật đầu, thật cẩn thận mở cửa phòng, nhìn thấy tiểu kiêu ngạo còn nằm trên giường ngủ chổng vó, khóe môi nhếch lên.

    Nhưng khi nhìn thấy vết thương trên đầu gối Lục Cảnh Đường, hắn chợt cau mày. Đây là làm sao vậy? Sao lại bị thương đầu gối, hắn lo lắng trên người Đường Đường còn có những vết thương khác.

    Hắn cởi giày bò lên giường, thật cẩn thận cầm cánh tay Đường Đường xem xét. Cũng may kiểm tra suốt một vòng, chỉ có vết thương trên đầu gối, những nơi khác không có miệng vết thương.

    Hắn thở ra một hơi, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Lục Cảnh Đường, hình như lại gầy. Xem ra đoạn thời gian này hắn không ở nhà, đứa nhỏ này cũng không chịu ăn nhiều cơm.

    Thấy tình trạng này, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy đau lòng.

    Lục Cảnh Đường đang ngủ ngon giấc, lại cảm giác có người đụng chạm vào mình. Hắn còn tưởng là tứ ca vào phòng trêu chọc, mở hí mắt muốn ngăn cản tứ ca.

    Nhưng lại nhìn thấy người trước mắt không ngờ là Phương Mặc mà mình nghĩ đến suốt cả đêm.

    Hắn lập tức bò lên, ôm lấy Phương Mặc:

    - Dương Dương, Dương Dương anh rốt cục trở về, em rất nhớ anh a.

    Phương Mặc nghe vậy cười toét miệng, lại lo lắng nhắc nhở hắn:

    - Cẩn thận đầu gối một chút, vì sao lại bị thương? Có người khi dễ em sao?

    Lục Cảnh Đường lắc đầu, đỏ mặt nói:

    - Giỡn quá lố, kết quả bị thất bại. Ai nha, không còn đau nữa rồi, Dương Dương mới về tới sao? Anh có mệt hay không, có ăn nhiều cơm hay không?

    Phương Mặc ôn nhu nói:

    - Không mệt, em có muốn rời giường hay chưa?

    Lục Cảnh Đường đột nhiên cảm giác chính mình có chút không dám đối diện ánh mắt của Phương Mặc, sợ ý nghĩ của mình bị hắn nhìn ra được, chột dạ cúi đầu nói:

    - Cần thức dậy rồi. Dương Dương anh đi ra ngoài, tự em mặc quần áo.

    Phương Mặc cười nhẹ một tiếng:

    - Trên người em có chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy qua, sao hiện tại còn muốn anh đi ra ngoài?

    Lời này vừa nói ra, khuôn mặt Lục Cảnh Đường chợt đỏ bừng. Trong lòng hắn thầm nghĩ: Đương nhiên cần anh đi ra ngoài! Trước kia giống như bây giờ sao, trước kia em không biết anh thích em nha. Hiện tại đã biết, đương nhiên ngượng ngùng tiếp tục thay quần áo ngay trước mặt của anh thôi.

    Phương Mặc nhìn thấy hắn cắn môi, khuôn mặt còn đỏ lên, tưởng là đoạn thời gian này hai người không ở chung một chỗ, Đường Đường thẹn thùng.

    - Được, vậy em thay đồ đi, anh đi ra ngoài.

    Đáy mắt Phương Mặc đều là ôn nhu, hắn cười híp mắt:

    - Nhớ cẩn thận đầu gối.

    Lục Cảnh Đường ân một tiếng, nhìn thấy hắn đi ra ngoài đóng cửa lại, vỗ vỗ ngực của mình:

    - Là chuyện gì nha? Vì sao mình đột nhiên cảm thấy khẩn trương?

    Trần Quế Hoa thấy Phương Mặc đi ra cười hô:

    - Tiểu Mặc nhanh qua ăn cơm, có phải Đường Đường còn chưa thức hay không?

    Phương Mặc cười cười:

    - Đã thức, đang thay quần áo.

    Phương chị dâu ở một bên, chột dạ muốn bẻ đũa.

    Lục gia còn không biết con út của bọn họ sau này sẽ bị cháu nội của nàng bắt cóc đâu. Hiện tại đối đãi tiểu Mặc tốt như vậy, nếu đã biết, tiểu Mặc nhà nàng cần phải bị đánh bao nhiêu lần nha.

    Nhưng trong lòng nàng lại thầm nghĩ: Bị đánh cũng đáng đời! Ai bảo hắn lại muốn bắt cóc đứa con nhà người ta sủng ái từ nhỏ cho tới lớn, đổi lại là nàng, chân chó đều đánh gãy.

    Lục Cảnh Đường rời giường, nhìn thấy tam ca cũng trở vè, còn có Phương bà bà, nhất thời quên khẩn trương, ôm tam ca làm nũng:

    - Tam ca, sao anh lại trở về. Hừ, tứ ca còn lừa em nói anh phải ở lại bộ đội, không trở về nhà.

    Lục Cảnh Cường hét lên:

    - Cái gì chứ, anh không có lừa em, em hỏi mẹ xem lúc gọi điện có nói tam ca bị bộ đội lưu lại hay không.

    Lục Cảnh Phú ôn nhu giải thích:

    - Tam ca trở về tiếp tục đi học. Sang năm tốt nghiệp cấp ba xong lại đi bộ đội.

    Lục Cảnh Đường chép miệng:

    - Vẫn phải đi sao?

    Lục Cảnh Hoa nhu đầu của hắn:

    - Đừng sợ, tam ca của em không phải còn cần lưu lại trong nhà hơn nửa năm sao. Sau này sẽ để nhị ca của em thường thường về thăm nhà.

    Lục Cảnh Đường nghe lời này, hài lòng cười híp mắt.

    Hai bà cháu Phương gia đều sửng sốt.

    Phương Mặc:

    - Đường Đường lại ôm người khác!

    Phương chị dâu:

    - Con út của Lục gia thật đẹp mắt! Chẳng thể trách có thể mê hoặc cháu trai nhà mình. Nhìn dáng vẻ cũng không có bao nhiêu bé gái có thể so sánh được!

    Ăn xong cơm sáng, Trần Quế Hoa cần đi làm, nhưng trong nhà có khách làm cho nàng cảm thấy ngượng ngùng.

    Vẫn là Phương chị dâu an ủi nàng:

    - Cô nên đi làm thì đi thôi, chúng ta cũng không phải mới quen biết ngày đầu tiên. Buổi chiều tôi quay về trong thôn thăm ông bà ngoại của tiểu Mặc. Chờ tôi quay về bộ đội, chúng ta lại gặp mặt.

    Thời gian thật gấp, Trần Quế Hoa chỉ có thể đồng ý. Nàng an bài Lục Cảnh Hoa đưa bà cháu Phương Mặc quay về trong thôn, sau đó vội vàng đi làm.

    Phương chị dâu ở lại trong nhà nhìn thấy cháu trai thật tự nhiên an bài Lục Cảnh Đường rửa mặt, ăn cơm, mỗi tiếng nói cử động mang theo vẻ chán ghét, nhưng mặt mày cháu trai lại vô cùng ôn nhu.

    Nàng cũng đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, hai đứa nhỏ này cũng không phải nàng muốn chia rẽ thì có thể chia rẽ được.

    Bỏ đi, chẳng qua sau này cứ xem như mình có thêm đứa cháu trai đi. Dù sao con út của Lục gia nhìn thật xinh đẹp, tính cách cũng nhu thuận, nói thế nào cũng không tính là nhà bọn họ bị thua.

    Vẫn nên ngẫm lại một lát làm sao khuyên bảo thông gia bọn họ đi thôi.

    Hôm nay Phương Mặc cảm giác được Lục Cảnh Đường có chút khác thường, bình thường mặc kệ hắn nói gì, đứa nhỏ này nếu không vui thích cũng sẽ rầm rì vài câu.

    Nhưng hôm nay mặc kệ hắn nói gì làm gì, Đường Đường đều cười nói không sao.

    Trong lòng Phương Mặc khẽ tặc lưỡi, chẳng lẽ thật sự bởi vì hai người lâu lắm không gặp mặt, Đường Đường trở nên xa lạ với hắn sao?

    Nhưng dù Đường Đường thế nào hắn đều yêu thích!

    Buổi chiều lúc Phương Mặc chuẩn bị quay về trong thôn, Lục Cảnh Đường lôi kéo tay hắn lắc:

    - Dương Dương, anh phải nhanh chóng trở về nha. Em ở nhà chờ anh.

    Phương Mặc biết hiện tại quay về trong thôn đã gần như trở thành bóng ma trong lòng Đường Đường, cho nên cũng không ép buộc hắn cùng đi theo trở về. Hắn không đường chọn lựa cười nhẹ:

    - Được, anh trở về ở lại hai ngày sẽ trở lại. Em ở nhà nhớ ăn nhiều cơm, không được kiêng ăn. Chờ anh trở về làm đồ ăn ngon cho em.

    Lục Cảnh Đường híp mắt nói:

    - Được, vậy anh đi thôi.
     
    chiqudoll thích bài này.
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 188:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phương Mặc cùng bà nội lưu lại trong thôn với ông bà ngoại ba ngày, bởi vì sự tình đều giải quyết.

    Hai ông bà cũng đã hiểu được vì sao Phương chị dâu cần đến thăm mình, tuy nói không phải thật tán đồng vấn đề tính hướng của cháu ngoại, nhưng hai ông bà vẫn hi vọng con cháu của mình có thể hạnh phúc khoái hoạt.

    Nếu quả thật buộc nhi đồng nghe theo tâm ý của mình, sau này cưới người mà hắn không thương trải qua cả đời, mới thật sự là đem nhi đồng thúc ép nhảy vào hố lửa.

    Dứt khoát cũng như thông gia, đành không đường chọn lựa an ủi mình, con cháu đều có phúc của con cháu!

    Phương chị dâu lo lắng cho Phương đoàn trưởng ở một mình, cũng không lưu lại vài ngày liền cùng Lục gia ăn bữa cơm, mua vé quay về bộ đội.

    Phương Mặc quay về huyện thành bồi bên cạnh Đường Đường.

    Hôm nay mấy bạn học Diệp Quốc An đi tới nhà đưa cỏ khô. Hứa Hải cười hỏi:

    - Phương Mặc, nhà bà ngoại tôi ở trong thôn cũng thuộc dưới huyện thành. Hiện tại cây hạch đào cùng hạt dẻ đều sai trái, các cậu có muốn cùng đi hái trở về hay không.

    Lục Cảnh Đường nghe là cây hạch đào, ánh mắt chợt sáng lên, nhìn Phương Mặc gật gật đầu, hắn muốn đi.

    Phương Mặc cười cười:

    - Người trong thôn cho hái sao? Nếu cho hái thì sáng sớm mai chúng ta đi.

    Hứa Hải gãi đầu:

    - Cho hái, đồ trên núi ai muốn ăn thì chính mình đi hái. Nhưng đường núi có chút khó đi.

    Phương Mặc nghĩ nghĩ, đồng ý nói:

    - Được, vậy sáng sớm mai các cậu đến nhà tôi tập hợp.

    Diệp Quốc An bĩu môi:

    - Ngày mai tôi đi không được, tôi phải ở nhà giúp mẹ tôi giặt mền.

    Hứa Hải xua tay:

    - Đâu có gì, phần của cậu ngày mai tôi mang về cho cậu.

    Diệp Quốc An cười cười:

    - Được, tôi sẽ không khách khí.

    Đưa đi đám bạn, Lục Cảnh Đường vội vàng nói:

    - Dương Dương, buổi tối chúng ta ăn ngon một chút đi. Bằng không ngày mai không có khí lực leo núi làm sao bây giờ?

    Phương Mặc cười nhu đầu của hắn:

    - Lại không cần em vác đồ, sợ cái gì?

    Lục Cảnh Đường lắc đầu không cho hắn xoa tóc, trừng mắt nói:

    - Anh đừng xem thường người! Em đã lớn lên, có sức lực vác đồ, hừ!

    Phương Mặc đang định nói gì, Lục Cảnh Cường đi ra, nghe em trai vừa nói đi theo vô giúp vui:

    - Sao vậy? Tiểu Mặc sao có thể coi khinh người, Đường Đường nói cho tứ ca nghe xem.

    Lục Cảnh Đường nhìn biểu tình xem nhiệt náo của tứ ca, đôi mắt xoay chuyển lập tức chạy tới ôm cánh tay của hắn nói:

    - Tứ ca, buổi tối chúng ta ăn thịt kho tàu, anh cần ăn nhiều một chút a.

    Lục Cảnh Cường nghe lời này nở nụ cười:

    - Ai u, Đường Đường đây là đau lòng cho tứ ca sao? Còn biết kêu anh ăn nhiều một chút. Tứ ca thật không uổng yêu thương em.

    Khóe môi Lục Cảnh Đường co quắp, trong lòng thầm nghĩ: Vẫn không nên nói lời thật đi? Bằng không nếu tứ ca biết mình kêu hắn ăn nhiều một chút, là vì sợ ngày mai hắn không có khí lực vác đồ, tứ ca có đuổi theo đánh hắn hay không nha.

    Ân? Sẽ không đánh hắn, nhưng tứ ca chắc chắn sẽ thọt lét hắn.

    Lục Cảnh Đường rùng mình, bỏ đi, hắn không nên nói lời thật thì tốt hơn.

    Buổi tối lúc ăn cơm, Lục Cảnh Cường thật đúng là mở ra cái bụng, từng ngụm từng ngụm ăn thịt.

    Dù là Lục Cảnh Phú cũng không giành qua hắn, trừng mắt nói:

    - Làm quỷ đói sao? Em còn để yên cho người khác ăn hay không.

    Lục Cảnh Cường không thèm để ý, tiếp tục ăn:

    - Ai nha, Đường Đường đau lòng em, lúc chiều còn dặn em buổi tối ăn nhiều thịt một chút đâu. Anh nhìn xem có người yêu thương đương nhiên là khác hẳn rồi.

    Lục Cảnh Phú cười lạnh một tiếng, còn kém đánh cho hắn một trận ngay trên bàn cơm. Chẳng qua đại ca cùng ba ba đều ở, hắn cũng không tiện ra tay.

    Nhưng đợi ăn cơm xong, Lục Cảnh Cường đã bị hắn kéo ra sân rèn luyện một trận.

    Lục Cảnh Đường nghe tiếng tứ ca gào khóc thảm thiết, vô cùng khẩn trương. Hắn vừa định đi ra nhìn xem, kết quả bị Lục Gia Bình khiêng lên:

    - Đi, Đường Đường bồi cha đi cạo râu đi.

    Lục Cảnh Đường lo lắng bĩu môi:

    - Ba ba, tứ ca bị đánh vậy!

    Lục Gia Bình giễu cợt một tiếng:

    - Bị đánh thì bị đánh, con đi cũng không giúp được gì. Nhìn tiểu thân thể của con, đi qua dù muốn kéo cũng kéo không nổi. Con cùng ba ba đi cạo râu đi thôi!

    Vừa rồi lúc ăn cơm, lão tứ cũng quá mức huênh hoang, nhưng lão đại lão tam đều ở, không cần hắn sốt ruột, dứt khoát không thèm để ý.

    Hiện tại chứng kiến Lục Cảnh Cường bị thu thập, tâm tình Lục Gia Bình nhất thời thư thái lên. Sao có thể để cho đứa con đi ngăn cản!

    Ở ngoài sân Lục Cảnh Cường lại thật ủy khuất, đánh thì đánh không lại, còn không thể tranh cãi.

    Chỉ cần hắn lên tiếng, tam ca xuống tay liền ác hơn. Một cú lật qua vai thiếu chút nữa đem hắn đưa đi.

    Chính là khi dễ người a.

    Nửa giờ sau đặc huấn kết thúc, Lục Cảnh Đường vội vàng chạy tới trước mặt tứ ca quan tâm hỏi:

    - Tứ ca, anh không sao chứ? Anh đau chỗ nào vậy, em lau thuốc cho anh.

    Lục Cảnh Cường rất muốn nói, toàn thân hắn không có chỗ nào không đau. Nhưng vì ngại mặt mũi, chỉ đành cắn răng gượng chống:

    - Tứ ca không sao, hoàn toàn không đau một chút nào. Đường Đường đừng lo lắng.

    Lục Cảnh Đường nhìn tam ca, thấy diễn cảm hắn hờ hững, lúc này mới yên tâm trở lại. Xem ra tam ca thật sự không hạ thủ tàn nhẫn với tứ ca.

    Bằng không nếu tứ ca bị thương, ngày mai không có ai đi làm cu li thì làm sao bây giờ!

    Sáng sớm hôm sau, Lục Cảnh Đường bọn họ cùng Hứa Hải đi tới trên núi ở trong thôn gần huyện thành.

    Núi nhìn thấy không cao, nhưng đường núi rất dốc. Leo lên đỉnh núi cần dùng không ít thời gian.

    Lục Cảnh Đường mệt đến mặt mày đỏ bừng, bắp chân đều phát run.

    Phương Mặc vô cùng đau lòng, vừa rồi hắn muốn cõng Đường Đường nhưng Đường Đường ngại mình bị chê cười, muốn tự mình đi. Hắn lấy ra bình nước:

    - Đường Đường, em ngồi trong này nghỉ ngơi một lát. Đợi không còn thở dốc thì uống nước. Anh cùng tam ca bọn họ đi hái hạch đào, em đừng đi loạn.

    Lục Cảnh Đường liếm môi, gật đầu nói:

    - Em biết.

    Dù hiện tại hắn muốn giúp đỡ, cũng không còn khí lực. Leo núi thật sự quá mệt mỏi. Nhìn bình nước hắn càng thêm khát.

    Qua một hồi, Lục Cảnh Đường uống nước xong, cảm thấy không còn quá mệt, chuẩn bị đứng lên đi nhặt hạch đào.

    Lục Cảnh Cường liền hô:

    - Đường Đường, qua chỗ tứ ca, anh hái quả lớn cho em!

    Lục Cảnh Đường nhìn hướng Phương Mặc, thấy có bạn học đang nhặt, cho nên đi chỗ tứ ca.

    Lục Cảnh Cường vì biểu hiện, liền khoe khoang:

    - Đường Đường em nhìn xem có lớn hay không? Tứ ca hái xuống cho em.

    Hái xong một trái hắn lại nhìn thấy trái càng lớn hơn.

    Hắn leo lên cao, Lục Cảnh Đường ngồi xổm dưới gốc cây, nhặt hạch đào bỏ vào trong ba lô. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hạch đào tươi, còn nguyên da xanh. Về nhà để Dương Dương làm bánh hạch đào ăn!

    Ngay lúc này Lục Cảnh Cường hét một tiếng:

    - Đường Đường tiếp lấy!

    Hắn nghe thanh âm vừa mới ngẩng đầu lên, một quả hạch đào liền nện lên trán hắn.

    - Ngô..

    Lục Cảnh Đường đau ôm trán, trong mắt đều là nước mắt. Đau quá a!
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 189:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Cảnh Cường nhìn thấy mình nện vào em trai, nhất thời dọa hỏng, vội vàng bò xuống dưới đất xem xét:

    - Đường Đường, buông tay, anh nhìn xem thế nào? Đều là lỗi của tứ ca, anh không nên ném vào người em.

    Lục Cảnh Đường mím chặt môi buông tay.

    Lục Cảnh Cường chứng kiến trên trán em trai sưng lên một cục, trong lòng liền hiện lên hai chữ..

    Xong rồi!

    Lục Cảnh Phú bọn họ cũng nghe được thanh âm liền chạy tới, nhất là khi nhìn thấy trên trán Đường Đường hiện lên một cục u lớn, nắm tay hắn đều cứng ngắc.

    Phương Mặc đau lòng quở trách:

    - Tứ ca anh làm gì vậy? Sao có thể ném hạch đào vào người Đường Đường.

    Lục Cảnh Đường biết hắn đau lòng chính mình, nhưng cũng không muốn tứ ca bị quở trách. Hắn lôi kéo tay Phương Mặc lắc đầu:

    - Dương Dương, em không đau. Anh đừng lo lắng. Tứ ca cũng không phải cố ý.

    Phương Mặc cau chặt mày, sao có thể không đau. Chỉ chớp mắt liền sưng lên một cục u lớn như vậy, sao có thể không đau.

    Dù là mấy người Hứa Hải nhìn thấy cục u trên trán Lục Cảnh Đường, đều khó tránh đau lòng.

    Phương Mặc cũng không còn tâm tình tiếp tục hái hạch đào, nói:

    - Hôm nay trước như vậy đi, chúng ta về nhà, em cần phải được lau thuốc.

    Nhìn cục u càng ngày càng lớn.

    Trong lòng Phương Mặc đau lòng muốn chết.

    Lục Cảnh Đường cũng không muốn quét hứng của mọi người, nhìn Phương Mặc làm nũng:

    - Ai nha, chúng ta mới hái chưa được bao nhiêu. Sao có thể trở về, lần sau em không đi nữa. Chúng ta hái thêm rồi về thôi. Dương Dương anh đừng lo lắng, em thật sự không sao! Em còn muốn chờ anh làm bánh hạch đào cho em ăn đâu.

    Không khuyên được Đường Đường, Phương Mặc không yên lòng ân một tiếng. Hơn nữa căn dặn hắn:

    - Vậy em ngồi yên ở đây đợi, đừng tiếp tục đi qua giúp đỡ. Tam ca chúng ta tiếp tục đi hái thêm đi, tranh thủ sớm về nhà.

    Lục Cảnh Phú trừng mắt nhìn Lục Cảnh Cường, đi theo Phương Mặc bò lên cây.

    Lục Cảnh Cường chột dạ đi theo bên cạnh em trai, trong lòng vô cùng tự trách.

    Đoạn thời gian này đại ca về thăm nhà, hắn luôn muốn biểu hiện chính mình. Muốn chứng tỏ mình có thể đem Đường Đường chiếu cố thật tốt, kết quả hôm nay liền đắc ý vênh váo.

    Vì hiển lộ chính mình hái được quả hạch đào càng lớn, hắn làm hại Đường Đường bị thương.

    Lục Cảnh Đường thấy tứ ca lộ biểu tình vô cùng xin lỗi, liền an ủi:

    - Tứ ca, anh không cần như vậy. Em không đau, anh xem! Em cầm cái gì đây! Là hạch đào lớn nhất mà anh hái cho em a!

    Lục Cảnh Cường cúi đầu nhìn trên tay em trai, vẫn còn nắm lấy quả hạch đào hắn vừa ném, trong lòng càng thêm khó chịu.

    Từ khi em trai đến trong nhà, mặc kệ phát sinh chuyện gì đều luôn cười a a dỗ người nhà vui vẻ.

    Cho dù năm ấy hắn mang theo em trai lên núi, làm hại em trai bị thương.

    Đường Đường chưa từng trách móc hắn, ngược lại những ngày kia luôn bồi bên cạnh dỗ dành hắn vui vẻ.

    Lúc này nước mắt của Lục Cảnh Cường cũng không nhịn được nữa:

    - Đường Đường, anh xin lỗi. Sau này tứ ca sẽ không tiếp tục sơ ý như vậy.

    Hắn thích em trai, nhưng trong nhà có cha mẹ, hoặc là mấy anh trai, căn bản không đến lượt hắn sủng ái Đường Đường.

    Cho nên khi đại ca bọn họ đi bộ đội, hắn khẩn cấp muốn biểu hiện chính mình, kết quả luôn làm ra sai lầm.

    Hiện tại ngoại trừ cảm giác tội lỗi, tự trách, Lục Cảnh Cường đột nhiên hiểu được vì sao đại ca bọn họ luôn lo lắng chính mình mang Đường Đường.

    Hắn thật sự là đáng chết, thỉnh thoảng lại làm bị thương Đường Đường. Sau này hắn không thể tiếp tục như vậy, hắn là anh trai, chờ sang năm tam ca đi bộ đội, trong nhà chỉ còn lại một mình hắn.

    Nếu hắn còn tiếp tục như vậy, làm sao mà bảo hộ Đường Đường a.

    Hắn nên lớn lên!

    Hắn lôi kéo tay Đường Đường, nhận chân bảo chứng nói:

    - Đường Đường, sau này tứ ca sẽ bảo hộ em lớn lên, sẽ không bao giờ tiếp tục làm cho em bị thương. Em tin tưởng tứ ca! Tứ ca thật sự có thể làm được! Em đừng chán ghét tứ ca.

    Lục Cảnh Đường nghiêng đầu, vừa lúc tiếp xúc ánh mắt ôn nhuận của tứ ca, cười híp mắt gật đầu:

    - Tứ ca, sao anh lại nghĩ như vậy, em sẽ vĩnh viễn yêu thích tứ ca.

    Hai tháng nay đều là tứ ca bồi hắn, lúc hắn nhàm chán hoặc là tâm tình không tốt, tứ ca luôn trêu chọc hắn vui vẻ.

    Chỉ vì hắn ăn thêm vài miếng cá chiên bé, tứ ca còn tưởng là hắn thích, luôn nghĩ đủ biện pháp đi trong sông bắt cho hắn.

    Tứ ca tốt như vậy, sao mình có thể bởi vì hắn một lần không cẩn thận, liền chán ghét hắn rồi đây?

    Chờ Phương Mặc hái xong rồi đi tới bên này.

    Nhìn thấy cục u càng lớn, hắn càng thêm đau lòng:

    - Hái xong rồi, chúng ta về nhà đi.

    Lục Cảnh Phú cũng đi qua, vác giỏ trúc trên lưng:

    - Về nhà trước đi, cuối tuần có thời gian lại tiếp tục đi qua hái hạt dẻ.

    Nói xong đi tới bên cạnh Lục Cảnh Đường:

    - Đường Đường, tam ca cõng em đi xuống.

    Lục Cảnh Đường vội vàng lắc đầu:

    - Tam ca không cần cõng, tự em đi được.

    Trên trán của hắn có chút đau, chân có chút mỏi mà thôi, những nơi khác hoàn toàn không có vấn đề gì, sao còn để tam ca cõng. Hắn cầm bình nước đeo lên người, vẫy tay:

    - Đi thôi, chúng ta về nhà.

    Phương Mặc đi tới nắm tay hắn:

    - Không được buông tay anh ra, đường xuống núi không dễ đi.

    Lục Cảnh Đường thấy vậy cười nói:

    - Được, không buông tay.

    Chờ mấy anh em chia tay với bạn học, trên đường về nhà vừa vặn gặp được Lục Cảnh Hoa.

    - Đường Đường!

    Lục Cảnh Hoa đi tới ôn nhu cười, vừa nhìn thấy vết thương trên trán em trai thì ngừng lại.

    Lục Cảnh Đường vội vàng giải thích:

    - Đại ca, không còn đau nữa. Chỉ là không cẩn thận đụng phải mà thôi.

    Lục Cảnh Hoa vẫn cười ôn hòa, hỏi:

    - Vậy sao?

    Nhưng lúc nói chuyện ánh mắt nhìn chằm chằm thai song sinh.

    Nhìn ánh mắt chột dạ né tránh của Lục Cảnh Cường, hắn càng thêm khẳng định. Vết thương trên đầu Đường Đường có liên quan với hắn. Tiểu tử này luôn không làm cho người bớt lo.

    Lục Cảnh Đường sợ đại ca sẽ trách móc tứ ca, vội vàng chuyển đề tài:

    - Ân, đại ca, em không còn đau nữa! Anh xem tụi em hái được thật nhiều hạch đào, về nhà chúng ta rửa sạch làm bánh hạch đào thế nào? Đến lúc đó có thể gởi cho nhị ca một phần.

    Lục Cảnh Hoa đưa tay muốn sờ cục u trên đầu em trai lại sợ làm đau hắn, thu tay cười ứng:

    - Được, chúng ta về nhà, cùng nhau làm.

    Buổi sáng hôm nay cô hai có chuyện tìm hắn, muốn hắn cùng nhau đi thành ủy một chuyến.

    Bằng không hắn đã có thể cùng mấy em trai cùng đi lên núi.

    Nếu có hắn đi, Đường Đường hẳn sẽ không bị thương.

    Nhìn cục u lớn như vậy mà em trai còn cười an ủi hắn, trong lòng hắn thật sự phức tạp.

    Hắn hí mắt, cần phải giáo dục lão tứ một chút. Bằng không chờ lão tam đi bộ đội, trong nhà chỉ có một mình hắn mang theo Đường Đường, ai có thể yên tâm. Cho dù có Phương Mặc, nhưng cũng không phải thời khắc đều bồi ở bên cạnh.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...