Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại
Tác giả: Nhuyễn Ngữ
Thể loại: Dam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Tác giả: Nhuyễn Ngữ
Thể loại: Dam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Chương 180:
Ba năm sau.
Lục Cảnh Cường cầm mũ rơm đi tới trong sân, đem mũ chụp lên đầu em trai:
- Đường Đường vào nhà, bằng không một hồi quá muộn mẹ trở về lại mắng anh.
Lục Cảnh Đường từ trên ghế ngồi dậy, nâng đỡ mũ rơm, xoay người hỏi:
- Tứ ca, khi nào thì tam ca bọn họ trở về?
Lục Cảnh Cường bĩu môi:
- Tam ca nói không chuẩn sẽ bị lưu lại bộ đội, tiểu Mặc hẳn sẽ nhanh về thôi. Sao vậy, có tứ ca cùng em còn chưa đủ sao? Mỗi ngày nghĩ tam ca bọn họ?
Lục Cảnh Đường thở dài:
- Ai!
Lục Cảnh Cường tức giận thành cười, trực tiếp nhu tóc của hắn:
- Đừng thở dài tuyệt vọng, cẩn thận phúc khí đều bị em thở dài không còn. Đi rồi, tứ ca mang em đi câu cá đi.
Lục Cảnh Đường đành phải đứng lên, đi theo anh trai ra ngoài chơi.
Bắt đầu từ lúc nghỉ hè năm nay, Phương Mặc đi theo Lục Cảnh Phú về bộ đội tham gia đặc huấn.
Hơn nữa nếu năm nay tam ca biểu hiện tốt, sẽ trực tiếp ở lại bộ đội.
Như vậy trong nhà chỉ còn lại hắn cùng tứ ca. Lẽ ra ba ba hi vọng đưa tứ ca cùng đi bộ đội, kết quả bị hắn dùng chính mình làm lý do ngăn trở về.
Lục Cảnh Đường thầm thở dài, hiện tại hắn rốt cục hiểu được tâm tình của mẹ.
Nhất là mùi vị suốt gần hai tháng không gặp được Phương Mặc, thật sự là chịu khổ sở.
Tuy nói ở lại nhà cha mẹ vẫn sủng ái hắn, mỗi ngày tứ ca mang theo hắn đi ra ngoài chơi, nhưng thiếu Dương Dương làm bạn, luôn cảm thấy mất mát vô cùng.
Lục Cảnh Đường thậm chí càng sợ hãi, sợ hãi Phương Mặc bị ông nội hắn lưu lại trong bộ đội. Dù sao hai năm nay Dương Dương giống như uống thuốc tăng trưởng, không ngừng cất cao vóc dáng.
Hiện tại còn cao hơn tứ ca không ít, chỉ có hắn, suốt hai năm nay không cao hơn bao nhiêu!
Ô ô ô, nghĩ tới thân thể của mình, Lục Cảnh Đường chỉ muốn khóc. Bạn học cùng lớp cũng đã bắt đầu thay đổi giọng nói.
Chỉ có hắn vẫn là búp bê âm, chiều cao cũng thấp nhất.
Ai thấy hắn đều gọi hắn đầu rau cải, đời trước hắn cũng không tính thấp nha, vóc dáng cũng được 1m76!
Vì sao đi tới thân thể này, 10 tuổi còn không cao được 1m40 đâu! Quá làm giận vậy!
Lúc này Phương Mặc cũng đang nghĩ tới Đường Đường.
Mỗi ngày mở mắt liền nghĩ, đêm qua Đường Đường đi ngủ có đắp mền hay không?
Hôm nay không biết Đường Đường có kiêng ăn hay không. Cho dù trời mưa xuống, Phương Mặc cũng lo lắng có tiếng sấm đánh làm Đường Đường sợ hãi không dám đi ngủ.
Mỗi ngày đi theo tân binh huấn luyện, Phương Mặc không cảm thấy mệt. Chỉ là hắn mỗi ngày lo lắng cho Đường Đường, cảm thấy ở lại bộ đội đều là giày vò.
Thật vất vả chịu đến đặc huấn kết thúc, rốt cục có thể quay về gặp Đường khối.
Hôm sau sau khi rời giường, hắn thu thập hành lý thật nhanh.
Phương đoàn trưởng tan tầm về tới nhà, nhìn thấy cháu nội đang thu thập hành lý. Hắn bồi hồi ngoài cửa thật lâu, vẫn quyết tâm mở cửa ra.
Phương Mặc cười hỏi:
- Ông nội, ông có đói hay không? Bà nội đi mua đồ, giữa trưa chỉ có hai ông cháu chúng ta ở nhà ăn cơm.
Phương đoàn trưởng nhìn thân ảnh của cháu trai, thật lâu không dời đi, đột nhiên lên tiếng nói:
- Tiểu Mặc, con không phải cháu nội của ông đúng hay không?
Phương Mặc nghe lời này, tay khựng lại, quay phắt đầu nhìn Phương đoàn trưởng, mím chặt môi nói:
- Ông nội, ông nội..
Phương đoàn trưởng chứng kiến phản ứng của hắn, lập tức liền thư thái, cười lắc đầu nói:
- Ông cũng biết, con không phải cháu nội của ông.
Giờ phút này trái tim Phương Mặc như muốn nhảy ra ngoài, hắn không biết nên làm sao giải thích với ông nội, lại sợ mình nói sai điều gì.
Hắn siết chặt hai tay của mình.
Phương đoàn trưởng đi tới vỗ vai hắn:
- Đừng khẩn trương, con trước tiên nghe ông nói xong.
Phương đoàn trưởng cười cười:
- Có phải con muốn hỏi, từ khi nào ông biết con không phải Phương Mặc?
Phương Mặc vội vàng gật đầu, lại lắc đầu. Giờ phút này trong đầu óc của hắn đều là chỗ trống, không biết nên làm sao trả lời.
- Con cũng biết cách làm người của bà nội con, nàng thật mê tín. Trước khi con đi tới trong này, tiểu Mặc thỉnh thoảng sinh bệnh, thân thể thật không tốt. Bà nội con thỉnh thoảng lại bị sợ hãi, sợ con không sống được. Sau này nàng đi chùa miếu một lần.
- Ai biết hòa thượng trong chùa nói cho nàng biết, ở một năm kia tiểu Mặc sẽ có một cái kết. Nếu trôi qua được thì có thể phù hộ Phương gia chúng ta thuận thuận an an, nếu khong qua được, tiểu Mặc sẽ rời khỏi, Phương gia cũng sẽ xong đời.
Phương Mặc nghe vậy nghiêng đầu nhìn Phương đoàn trưởng.
Phương đoàn trưởng nói tiếp:
- Nhưng hòa thượng kia nói cái kết này bọn họ giải không được. Phải dựa vào ý trời. Bà nội của con trở về cùng ông nói việc này. Ông lại mắng nàng mê tín. Tiếp tục sau này tiểu Mặc đột nhiên sốt cao, hôn mê ba ngày không tỉnh lại được. Lúc ông nhận được tin tức chính là nhi đồng không có tim đập.
- Mẹ của con gọi điện khóc tê tâm liệt phế, khi đó ông đã tin lời nói của hòa thượng. Đều cho rằng Phương gia phải mất con. Nhưng ngày hôm sau mẹ con nói con đã khỏe! Đột nhiên liền sống lại đây. Sau đó con lại ồn ào đòi đi Lục gia ở lại.
Phương Mặc khẩn trương nói:
- Con, con đi tới trong này không có gặp qua tiểu Mặc. Chỉ là trong đầu óc con có ký ức của hắn, cũng có ký ức của chính mình. Con chưa từng muốn hại bất cứ ai trong nhà. Con, con..
Phương đoàn trưởng vỗ vỗ tay hắn:
- Ông nội không phải ý tứ kia. Kỳ thật bắt đầu từ lúc con trở lại bộ đội, ông đã hoài nghi. Bởi vì lời nói cùng cử chỉ việc làm của con, hoàn toàn không giống như tiểu Mặc. Nhưng ông lại làm bộ như mình cái gì cũng không biết, có lẽ bởi vì sợ hãi sẽ lại mất đi người thân đi.
Phương Mặc hít sâu một hơi nói:
- Con tên là Phương Mặc Dương, là đến từ đời sau. Con bị tai nạn xe cộ mới đến nơi này. Con biết hướng đi của thời đại vài năm sau, cho nên mới đưa ra ý kiến muốn ông bà ngoại rời nơi này. Con không biết ngài nghĩ như thế nào, nhưng con không biết có phải bởi vì con đến, cho nên Phương Mặc mới biến mất hay không.
Phương đoàn trưởng cười cười:
- Không trách con, có lẽ nếu con không đến, người nhà chúng ta cũng sẽ mất đi vài người. Không nói bà nội của con, chỉ nói mẹ con cũng không tiếp thụ được. Dù sao trước khi con đến, tiểu Mặc đã không còn nhịp tim.
Phương Mặc đứng lên cúc cung với hắn:
- Ông nội, cảm ơn ngài!
Đột nhiên cửa mở ra, bà nội không biết khi nào thì đứng ở cửa, nước mắt đầy mặt.
- Bà nội..
Phương chị dâu đi tới ôm Phương Mặc, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Tiểu Mặc, tiểu Mặc chính là cháu nội của bà.
Phương đoàn trưởng vỗ vai vợ:
- Đừng khóc, tiểu Mặc sẽ không đi, hắn chính là cháu nội nhà chúng ta.
Phương Mặc cũng an ủi:
- Bà nội, bà đừng khóc. Là do cháu nội vài năm nay không về nhà bồi bà vui vẻ sao?
Phương chị dâu lập tức lau nước mắt:
- Ai nói, bao nhiêu năm nay trong nhà xảy ra bao nhiêu chuyện, không phải nhờ con ra chủ ý sao. Còn luôn biết làm cho bà vui vẻ. Bà nội cao hứng còn không kịp, làm sao sẽ không vui.
Lục Cảnh Cường cầm mũ rơm đi tới trong sân, đem mũ chụp lên đầu em trai:
- Đường Đường vào nhà, bằng không một hồi quá muộn mẹ trở về lại mắng anh.
Lục Cảnh Đường từ trên ghế ngồi dậy, nâng đỡ mũ rơm, xoay người hỏi:
- Tứ ca, khi nào thì tam ca bọn họ trở về?
Lục Cảnh Cường bĩu môi:
- Tam ca nói không chuẩn sẽ bị lưu lại bộ đội, tiểu Mặc hẳn sẽ nhanh về thôi. Sao vậy, có tứ ca cùng em còn chưa đủ sao? Mỗi ngày nghĩ tam ca bọn họ?
Lục Cảnh Đường thở dài:
- Ai!
Lục Cảnh Cường tức giận thành cười, trực tiếp nhu tóc của hắn:
- Đừng thở dài tuyệt vọng, cẩn thận phúc khí đều bị em thở dài không còn. Đi rồi, tứ ca mang em đi câu cá đi.
Lục Cảnh Đường đành phải đứng lên, đi theo anh trai ra ngoài chơi.
Bắt đầu từ lúc nghỉ hè năm nay, Phương Mặc đi theo Lục Cảnh Phú về bộ đội tham gia đặc huấn.
Hơn nữa nếu năm nay tam ca biểu hiện tốt, sẽ trực tiếp ở lại bộ đội.
Như vậy trong nhà chỉ còn lại hắn cùng tứ ca. Lẽ ra ba ba hi vọng đưa tứ ca cùng đi bộ đội, kết quả bị hắn dùng chính mình làm lý do ngăn trở về.
Lục Cảnh Đường thầm thở dài, hiện tại hắn rốt cục hiểu được tâm tình của mẹ.
Nhất là mùi vị suốt gần hai tháng không gặp được Phương Mặc, thật sự là chịu khổ sở.
Tuy nói ở lại nhà cha mẹ vẫn sủng ái hắn, mỗi ngày tứ ca mang theo hắn đi ra ngoài chơi, nhưng thiếu Dương Dương làm bạn, luôn cảm thấy mất mát vô cùng.
Lục Cảnh Đường thậm chí càng sợ hãi, sợ hãi Phương Mặc bị ông nội hắn lưu lại trong bộ đội. Dù sao hai năm nay Dương Dương giống như uống thuốc tăng trưởng, không ngừng cất cao vóc dáng.
Hiện tại còn cao hơn tứ ca không ít, chỉ có hắn, suốt hai năm nay không cao hơn bao nhiêu!
Ô ô ô, nghĩ tới thân thể của mình, Lục Cảnh Đường chỉ muốn khóc. Bạn học cùng lớp cũng đã bắt đầu thay đổi giọng nói.
Chỉ có hắn vẫn là búp bê âm, chiều cao cũng thấp nhất.
Ai thấy hắn đều gọi hắn đầu rau cải, đời trước hắn cũng không tính thấp nha, vóc dáng cũng được 1m76!
Vì sao đi tới thân thể này, 10 tuổi còn không cao được 1m40 đâu! Quá làm giận vậy!
Lúc này Phương Mặc cũng đang nghĩ tới Đường Đường.
Mỗi ngày mở mắt liền nghĩ, đêm qua Đường Đường đi ngủ có đắp mền hay không?
Hôm nay không biết Đường Đường có kiêng ăn hay không. Cho dù trời mưa xuống, Phương Mặc cũng lo lắng có tiếng sấm đánh làm Đường Đường sợ hãi không dám đi ngủ.
Mỗi ngày đi theo tân binh huấn luyện, Phương Mặc không cảm thấy mệt. Chỉ là hắn mỗi ngày lo lắng cho Đường Đường, cảm thấy ở lại bộ đội đều là giày vò.
Thật vất vả chịu đến đặc huấn kết thúc, rốt cục có thể quay về gặp Đường khối.
Hôm sau sau khi rời giường, hắn thu thập hành lý thật nhanh.
Phương đoàn trưởng tan tầm về tới nhà, nhìn thấy cháu nội đang thu thập hành lý. Hắn bồi hồi ngoài cửa thật lâu, vẫn quyết tâm mở cửa ra.
Phương Mặc cười hỏi:
- Ông nội, ông có đói hay không? Bà nội đi mua đồ, giữa trưa chỉ có hai ông cháu chúng ta ở nhà ăn cơm.
Phương đoàn trưởng nhìn thân ảnh của cháu trai, thật lâu không dời đi, đột nhiên lên tiếng nói:
- Tiểu Mặc, con không phải cháu nội của ông đúng hay không?
Phương Mặc nghe lời này, tay khựng lại, quay phắt đầu nhìn Phương đoàn trưởng, mím chặt môi nói:
- Ông nội, ông nội..
Phương đoàn trưởng chứng kiến phản ứng của hắn, lập tức liền thư thái, cười lắc đầu nói:
- Ông cũng biết, con không phải cháu nội của ông.
Giờ phút này trái tim Phương Mặc như muốn nhảy ra ngoài, hắn không biết nên làm sao giải thích với ông nội, lại sợ mình nói sai điều gì.
Hắn siết chặt hai tay của mình.
Phương đoàn trưởng đi tới vỗ vai hắn:
- Đừng khẩn trương, con trước tiên nghe ông nói xong.
Phương đoàn trưởng cười cười:
- Có phải con muốn hỏi, từ khi nào ông biết con không phải Phương Mặc?
Phương Mặc vội vàng gật đầu, lại lắc đầu. Giờ phút này trong đầu óc của hắn đều là chỗ trống, không biết nên làm sao trả lời.
- Con cũng biết cách làm người của bà nội con, nàng thật mê tín. Trước khi con đi tới trong này, tiểu Mặc thỉnh thoảng sinh bệnh, thân thể thật không tốt. Bà nội con thỉnh thoảng lại bị sợ hãi, sợ con không sống được. Sau này nàng đi chùa miếu một lần.
- Ai biết hòa thượng trong chùa nói cho nàng biết, ở một năm kia tiểu Mặc sẽ có một cái kết. Nếu trôi qua được thì có thể phù hộ Phương gia chúng ta thuận thuận an an, nếu khong qua được, tiểu Mặc sẽ rời khỏi, Phương gia cũng sẽ xong đời.
Phương Mặc nghe vậy nghiêng đầu nhìn Phương đoàn trưởng.
Phương đoàn trưởng nói tiếp:
- Nhưng hòa thượng kia nói cái kết này bọn họ giải không được. Phải dựa vào ý trời. Bà nội của con trở về cùng ông nói việc này. Ông lại mắng nàng mê tín. Tiếp tục sau này tiểu Mặc đột nhiên sốt cao, hôn mê ba ngày không tỉnh lại được. Lúc ông nhận được tin tức chính là nhi đồng không có tim đập.
- Mẹ của con gọi điện khóc tê tâm liệt phế, khi đó ông đã tin lời nói của hòa thượng. Đều cho rằng Phương gia phải mất con. Nhưng ngày hôm sau mẹ con nói con đã khỏe! Đột nhiên liền sống lại đây. Sau đó con lại ồn ào đòi đi Lục gia ở lại.
Phương Mặc khẩn trương nói:
- Con, con đi tới trong này không có gặp qua tiểu Mặc. Chỉ là trong đầu óc con có ký ức của hắn, cũng có ký ức của chính mình. Con chưa từng muốn hại bất cứ ai trong nhà. Con, con..
Phương đoàn trưởng vỗ vỗ tay hắn:
- Ông nội không phải ý tứ kia. Kỳ thật bắt đầu từ lúc con trở lại bộ đội, ông đã hoài nghi. Bởi vì lời nói cùng cử chỉ việc làm của con, hoàn toàn không giống như tiểu Mặc. Nhưng ông lại làm bộ như mình cái gì cũng không biết, có lẽ bởi vì sợ hãi sẽ lại mất đi người thân đi.
Phương Mặc hít sâu một hơi nói:
- Con tên là Phương Mặc Dương, là đến từ đời sau. Con bị tai nạn xe cộ mới đến nơi này. Con biết hướng đi của thời đại vài năm sau, cho nên mới đưa ra ý kiến muốn ông bà ngoại rời nơi này. Con không biết ngài nghĩ như thế nào, nhưng con không biết có phải bởi vì con đến, cho nên Phương Mặc mới biến mất hay không.
Phương đoàn trưởng cười cười:
- Không trách con, có lẽ nếu con không đến, người nhà chúng ta cũng sẽ mất đi vài người. Không nói bà nội của con, chỉ nói mẹ con cũng không tiếp thụ được. Dù sao trước khi con đến, tiểu Mặc đã không còn nhịp tim.
Phương Mặc đứng lên cúc cung với hắn:
- Ông nội, cảm ơn ngài!
Đột nhiên cửa mở ra, bà nội không biết khi nào thì đứng ở cửa, nước mắt đầy mặt.
- Bà nội..
Phương chị dâu đi tới ôm Phương Mặc, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Tiểu Mặc, tiểu Mặc chính là cháu nội của bà.
Phương đoàn trưởng vỗ vai vợ:
- Đừng khóc, tiểu Mặc sẽ không đi, hắn chính là cháu nội nhà chúng ta.
Phương Mặc cũng an ủi:
- Bà nội, bà đừng khóc. Là do cháu nội vài năm nay không về nhà bồi bà vui vẻ sao?
Phương chị dâu lập tức lau nước mắt:
- Ai nói, bao nhiêu năm nay trong nhà xảy ra bao nhiêu chuyện, không phải nhờ con ra chủ ý sao. Còn luôn biết làm cho bà vui vẻ. Bà nội cao hứng còn không kịp, làm sao sẽ không vui.