- Xu
- 138,073
Tác giả: Vong Thư
Editor: HuỳnhAnhTử
E/N: Tiêu đề chương do editor tự đặt
CHƯƠNG 35.2: Sinh tồn (11) - Châm ngòi
Editor: HuỳnhAnhTử
E/N: Tiêu đề chương do editor tự đặt
CHƯƠNG 35.2: Sinh tồn (11) - Châm ngòi
Cùng lúc đó, ba tổ khách mời trong rừng dừa vẫn bận rộn đến tối mặt tối mày.
Phương châm của ekip là đói ai cũng không thể đói bé con, cho nên ngoại trừ sữa bò Bách Nhuận ra, họ còn cung cấp cho mỗi bé một phần bánh mỳ dừa nạo.
Đến nỗi quý vị phụ huynh, cơm trưa chính là tùy ý, cơm dừa và nước dừa luôn sẵn sàng.
Dừa tuy rằng có thể đỡ đói, nhưng không ăn đầy đủ các món thì lúc nào cũng cảm thấy thiếu thốn, chẳng qua điều kiện có hạn, họ cũng chẳng còn biện pháp gì, suy nghĩ của các gia đình đều như nhau, đều cảm thấy bất kể thế nào cũng phải ưu tiên dựng được lều trại trước, sau đó có thể đến bờ biển bắt hải sản, nhìn xem có thu hoạch được gì hay không.
Chẳng qua tuy rằng ba tổ gia đình đều ôm lòng nhiệt tình với thủ công, nhưng nhiều lúc chỉ là hai mắt biết làm mà thôi, tay lại vụng về đến mức chẳng khác gì móng heo, đặc biệt là đối với những ai không có kinh nghiệm.
Năng lực học tập và bắt chước của Khang Phỉ Nhi rất tốt, ảnh hậu Minh Ngọc khéo tay, Ông Khải có kinh nghiệm đan cỏ, ba người họ còn xem như khả quan, Sở Thành Bằng và Bành Lị lại thuộc về nhóm móng heo, một ngày cũng chưa chắc làm xong một lá, cũng may tổ của họ còn có một vị bug tồn tại, chính là William, lính đặc chủng đã giải nghệ.
Bất kể là từ phía tây bắc hòn đảo kéo về trúc thô làm cột chống và mái lều, hay bò lên bò xuống dùng đinh gỗ đơn giản cố định đỉnh lều, cũng hoặc là thuần thục nhanh chóng bện lá dừa, William đều xem như giúp đỡ tám chín mươi phần trăm lượng công việc cho các khách mời.
Bằng không chỉ dựa vào nỗ lực của khách quý, đến tối cũng không nhất định có thể dựng được một tấm lều có khả năng che chắn.
Mấy tiếng đồng hồ qua đi, ba tổ gia đình đều hết sức có thiện cảm với Willam, thường thường phải khen gã hai ba câu, Ông Khải thậm chí còn đem 'anh em tốt' treo ở bên miệng.
Cám ơn là thật, cổ vũ gã không ngừng cố gắng cũng là thật, William cũng rõ ràng trong lòng, cho nên nỗ lực gấp đôi đẩy nhanh tốc độ. Điều mà gã muốn chính là mọi người, bao gồm khán giả xem chương trình, đều sẽ có thiện cảm đối với mình, như vậy nếu tiếp theo xảy ra chuyện gì gã mới có thể tự bao biện, dễ dàng xóa bỏ mọi nghi ngờ.
William liên tục làm việc với cường độ cao mấy tiếng đồng hồ, trong lòng chắc mẩm thắng lợi.
Đúng lúc này, một mùi hương thơm ngọt từ nơi xa không ngừng truyền đến, mọi người gần như đồng thời ngẩng đầu cùng một lúc, thứ đầu tiên đập vào mắt họ chính là nồi to trong tay Hàn Trình.
Ông Khải đứng dậy giúp anh đỡ lấy:
"Đây là?"
Hàn Trình giải thích:
"Là thiết bị lọc nước biển đổi từ ekip, có thể tạm sử dụng như nồi nấu."
Khang Phỉ Nhi thả lá dừa xuống, bế con gái lên vọt lại đây, từ cao đến thấp dùng sức nhìn mặt của ba người một vòng, sau đó giật mình thở dài:
"Ba người thế mà lại thật sự lấy được 100ml nước ngọt!"
Hàn Trình gật nhẹ đầu, Quý Nặc lên tiếng gọi mọi người đi gom sọ dừa lại để ăn canh, vừa ăn vừa nói.
Quý Nặc ôm bé con đang gà gật, thay phiên bổ sung với Hàn Trình về tình hình trên đảo mà họ thăm dò được, nói tóm lại, không mấy lạc quan.
Các loại ốc sò biển trên bờ là thứ dễ dàng đạt được nhất, chẳng qua quá nhỏ, chỉ có thể nấu chút canh cho ngọt nước.
Tuy rằng họ may mắn nhờ Ngao Ngao mà ăn được ốc dừa và cua dừa, nhưng đương nhiên không thể ôm cây đợi thỏ vào những bữa cơm kế tiếp, chờ đêm đến khi cua ra khỏi hang kiếm ăn có thể thử bắt một ít nhốt lại.
Đến nỗi xuống biển bắt cá, hôm nay nước biển chảy xiết, lúc xuống nước đi bắt ốc dừa ở bãi đá, Hàn Trình đã cảm nhận được, anh cảm thấy lấy đại đa số trình độ bơi lội của các khách mời ở đây đều không thích hợp.
Lúc này họ nhất định phải tìm ra một phương thức ổn thỏa thu hoạch thức ăn mới được.
Hàn Trình nói:
"Cho nên bọn tôi muốn đan hai cái lung làm bẫy cá tôm."
Mặc dù không bắt được cua, cũng có thể có chút tôm con cá nhỏ nấu cho ngọt nước.
Các tổ khách quý khác cũng rất tán đồng. So với tổ của Hàn Trình Quý Nặc, họ tốn quá nhiều thời gian và công sức để dựng nơi ở, chờ họ làm xong việc trong tay, xuống biển bắt cá làm thức ăn lại quá khó khăn, chính họ mới càng thêm cần lung bẫy cá, không cần tốn công tốn sức tự mình xuống nước.
Nói đến việc này, đây cũng là một vấn đề lớn, nếu rác thải trên đảo có thể tùy ý lấy dùng, dùng chai nhựa hay thùng nhựa chế tạo lung bắt cá bản đơn giản hiển nhiên càng thêm dễ dàng.
Nhưng nghe nói ekip muốn nhặt 10 kí rác thải nhựa mới có thể đổi được một tiếng thời hạn sử dụng công cụ, Ông Khải là người đầu tiên bùng nổ:
"Bạch Dung ông điên rồi sao!"
Ngay cả vị tiền bối luôn bình tĩnh như Sở Thành Bằng cũng rất khó tiếp thu:
"Chai nhựa nhẹ như vậy, 10 kí phải nhặt đến ngày tháng năm nào."
Quý Nặc điều chỉnh một chút tư thế của bé con đã ngủ mơ màng trong lòng mình, gật đầu tán thành:
"Cho nên bọn em cũng nghĩ, có thời gian nhặt 10 kí này chằng bằng tự mình dùng dây cỏ chế tạo lung cá, hiệu quả bắt cá còn tốt hơn cả chai nhựa."
Những người khác nghe xong đều tỏ vẻ đồng ý, vừa vặn Ông Khải trước kia tham gia một chương trình vừa vặn học được cách đan lung cá hình nón, mọi người đều tán thành ý kiến nay, đều buông lá dừa trong tay, mỗi người đan một cái lung cá bỏ vào nước trước rồi bàn sau.
Một nồi canh thịt ốc hải sản thật to chẳng mấy chốc đã bị mọi người chia nhau ăn sạch, chiếc nồi lại tiếp tục trở thành trang bị chưng cất nước ngọt.
Ăn uống no đủ, nhóm em bé được thống nhất sắp xếp ở cùng một chỗ, dùng xơ dừa làm đế, để tăng độ mềm mại, nhóm người lớn còn lót đến mười lớp lá dừa đan sẵn, trải thêm hai lớp quần áo của ba mẹ, làm thành một chiếc giường tập thể siêu to, Quý Nặc thả bé con bánh mật nhỏ đang ngủ đến thơm ngọt trong lòng mình xuống.
Các gia trưởng ngồi chung quanh một vòng, học cách đan lung cá với Ông Khải.
Thứ này tuy rằng khó hơn đan lá dừa một chút, cũng may một người chỉ cần một cái, một gia đình hai cái cũng đã đủ dùng.
Lúc trước gia đình Quý Nặc nhặt rác rưởi thấy được vải bạt cũ cũng được tận dụng, xé thành từng dải từng dải xem như dây thừng.
Các khách mời đan xong nhanh chóng tìm vị trí đặt lung cá, lung tung nhét đầy vỏ hàu sống ốc biển vào, mỗi gia đình còn làm đánh dấu lung cá của mình trước khi bỏ xuống nước.
Thả xong lung cá, Quý Nặc Hàn Trình mang theo bé con đã tỉnh ngủ đặt chân lên hành trình khám phá hoang đảo phần 2.0, các khách mời còn lại trong lòng đều cảm thấy an tâm, hơn nữa vừa lấp đầy bụng với canh ốc thơm ngọt, đan mành dừa càng thêm hăng say.
William lại một lần nữa bị cướp đi sự chú ý từ mọi người, thấy cảm xúc của họ đã thả lỏng lại, bắt đầu nói giỡn cười đùa, gã cũng thử gia nhập đề tài.
Dùng Trung Anh hỗn loạn hỏi mọi người đã từng ăn cua dừa chưa, trước đây lúc làm nhiệm vụ gã đã từng may mắn được ăn một lần, còn nhấn mạnh hình thể cua dừa lớn đến dường nào, gạch cua màu mỡ thịt còn nhiều, nướng than xong hương vị thơm ngon ra sao.
Khang Phỉ Nhi giúp gã phiên dịch, nghe nghe, nước miếng đều chảy ròng ròng:
"Nếu chúng ta cũng bắt được cua dừa thì tốt rồi, không thì những loại cua lục địa khác cũng được a."
Các khách mời nghe xong đều cảm thấy hâm mộ, loại cua dừa giá cả đắt thế này, đổi lại ngày thường họ cũng muốn ăn, huống chi là lúc lưu lạc đảo hoang ăn ở đều không đảm bảo.
Phương châm của ekip là đói ai cũng không thể đói bé con, cho nên ngoại trừ sữa bò Bách Nhuận ra, họ còn cung cấp cho mỗi bé một phần bánh mỳ dừa nạo.
Đến nỗi quý vị phụ huynh, cơm trưa chính là tùy ý, cơm dừa và nước dừa luôn sẵn sàng.
Dừa tuy rằng có thể đỡ đói, nhưng không ăn đầy đủ các món thì lúc nào cũng cảm thấy thiếu thốn, chẳng qua điều kiện có hạn, họ cũng chẳng còn biện pháp gì, suy nghĩ của các gia đình đều như nhau, đều cảm thấy bất kể thế nào cũng phải ưu tiên dựng được lều trại trước, sau đó có thể đến bờ biển bắt hải sản, nhìn xem có thu hoạch được gì hay không.
Chẳng qua tuy rằng ba tổ gia đình đều ôm lòng nhiệt tình với thủ công, nhưng nhiều lúc chỉ là hai mắt biết làm mà thôi, tay lại vụng về đến mức chẳng khác gì móng heo, đặc biệt là đối với những ai không có kinh nghiệm.
Năng lực học tập và bắt chước của Khang Phỉ Nhi rất tốt, ảnh hậu Minh Ngọc khéo tay, Ông Khải có kinh nghiệm đan cỏ, ba người họ còn xem như khả quan, Sở Thành Bằng và Bành Lị lại thuộc về nhóm móng heo, một ngày cũng chưa chắc làm xong một lá, cũng may tổ của họ còn có một vị bug tồn tại, chính là William, lính đặc chủng đã giải nghệ.
Bất kể là từ phía tây bắc hòn đảo kéo về trúc thô làm cột chống và mái lều, hay bò lên bò xuống dùng đinh gỗ đơn giản cố định đỉnh lều, cũng hoặc là thuần thục nhanh chóng bện lá dừa, William đều xem như giúp đỡ tám chín mươi phần trăm lượng công việc cho các khách mời.
Bằng không chỉ dựa vào nỗ lực của khách quý, đến tối cũng không nhất định có thể dựng được một tấm lều có khả năng che chắn.
Mấy tiếng đồng hồ qua đi, ba tổ gia đình đều hết sức có thiện cảm với Willam, thường thường phải khen gã hai ba câu, Ông Khải thậm chí còn đem 'anh em tốt' treo ở bên miệng.
Cám ơn là thật, cổ vũ gã không ngừng cố gắng cũng là thật, William cũng rõ ràng trong lòng, cho nên nỗ lực gấp đôi đẩy nhanh tốc độ. Điều mà gã muốn chính là mọi người, bao gồm khán giả xem chương trình, đều sẽ có thiện cảm đối với mình, như vậy nếu tiếp theo xảy ra chuyện gì gã mới có thể tự bao biện, dễ dàng xóa bỏ mọi nghi ngờ.
William liên tục làm việc với cường độ cao mấy tiếng đồng hồ, trong lòng chắc mẩm thắng lợi.
Đúng lúc này, một mùi hương thơm ngọt từ nơi xa không ngừng truyền đến, mọi người gần như đồng thời ngẩng đầu cùng một lúc, thứ đầu tiên đập vào mắt họ chính là nồi to trong tay Hàn Trình.
Ông Khải đứng dậy giúp anh đỡ lấy:
"Đây là?"
Hàn Trình giải thích:
"Là thiết bị lọc nước biển đổi từ ekip, có thể tạm sử dụng như nồi nấu."
Khang Phỉ Nhi thả lá dừa xuống, bế con gái lên vọt lại đây, từ cao đến thấp dùng sức nhìn mặt của ba người một vòng, sau đó giật mình thở dài:
"Ba người thế mà lại thật sự lấy được 100ml nước ngọt!"
Hàn Trình gật nhẹ đầu, Quý Nặc lên tiếng gọi mọi người đi gom sọ dừa lại để ăn canh, vừa ăn vừa nói.
Quý Nặc ôm bé con đang gà gật, thay phiên bổ sung với Hàn Trình về tình hình trên đảo mà họ thăm dò được, nói tóm lại, không mấy lạc quan.
Các loại ốc sò biển trên bờ là thứ dễ dàng đạt được nhất, chẳng qua quá nhỏ, chỉ có thể nấu chút canh cho ngọt nước.
Tuy rằng họ may mắn nhờ Ngao Ngao mà ăn được ốc dừa và cua dừa, nhưng đương nhiên không thể ôm cây đợi thỏ vào những bữa cơm kế tiếp, chờ đêm đến khi cua ra khỏi hang kiếm ăn có thể thử bắt một ít nhốt lại.
Đến nỗi xuống biển bắt cá, hôm nay nước biển chảy xiết, lúc xuống nước đi bắt ốc dừa ở bãi đá, Hàn Trình đã cảm nhận được, anh cảm thấy lấy đại đa số trình độ bơi lội của các khách mời ở đây đều không thích hợp.
Lúc này họ nhất định phải tìm ra một phương thức ổn thỏa thu hoạch thức ăn mới được.
Hàn Trình nói:
"Cho nên bọn tôi muốn đan hai cái lung làm bẫy cá tôm."
Mặc dù không bắt được cua, cũng có thể có chút tôm con cá nhỏ nấu cho ngọt nước.
Các tổ khách quý khác cũng rất tán đồng. So với tổ của Hàn Trình Quý Nặc, họ tốn quá nhiều thời gian và công sức để dựng nơi ở, chờ họ làm xong việc trong tay, xuống biển bắt cá làm thức ăn lại quá khó khăn, chính họ mới càng thêm cần lung bẫy cá, không cần tốn công tốn sức tự mình xuống nước.
Nói đến việc này, đây cũng là một vấn đề lớn, nếu rác thải trên đảo có thể tùy ý lấy dùng, dùng chai nhựa hay thùng nhựa chế tạo lung bắt cá bản đơn giản hiển nhiên càng thêm dễ dàng.
Nhưng nghe nói ekip muốn nhặt 10 kí rác thải nhựa mới có thể đổi được một tiếng thời hạn sử dụng công cụ, Ông Khải là người đầu tiên bùng nổ:
"Bạch Dung ông điên rồi sao!"
Ngay cả vị tiền bối luôn bình tĩnh như Sở Thành Bằng cũng rất khó tiếp thu:
"Chai nhựa nhẹ như vậy, 10 kí phải nhặt đến ngày tháng năm nào."
Quý Nặc điều chỉnh một chút tư thế của bé con đã ngủ mơ màng trong lòng mình, gật đầu tán thành:
"Cho nên bọn em cũng nghĩ, có thời gian nhặt 10 kí này chằng bằng tự mình dùng dây cỏ chế tạo lung cá, hiệu quả bắt cá còn tốt hơn cả chai nhựa."
Những người khác nghe xong đều tỏ vẻ đồng ý, vừa vặn Ông Khải trước kia tham gia một chương trình vừa vặn học được cách đan lung cá hình nón, mọi người đều tán thành ý kiến nay, đều buông lá dừa trong tay, mỗi người đan một cái lung cá bỏ vào nước trước rồi bàn sau.
Một nồi canh thịt ốc hải sản thật to chẳng mấy chốc đã bị mọi người chia nhau ăn sạch, chiếc nồi lại tiếp tục trở thành trang bị chưng cất nước ngọt.
Ăn uống no đủ, nhóm em bé được thống nhất sắp xếp ở cùng một chỗ, dùng xơ dừa làm đế, để tăng độ mềm mại, nhóm người lớn còn lót đến mười lớp lá dừa đan sẵn, trải thêm hai lớp quần áo của ba mẹ, làm thành một chiếc giường tập thể siêu to, Quý Nặc thả bé con bánh mật nhỏ đang ngủ đến thơm ngọt trong lòng mình xuống.
Các gia trưởng ngồi chung quanh một vòng, học cách đan lung cá với Ông Khải.
Thứ này tuy rằng khó hơn đan lá dừa một chút, cũng may một người chỉ cần một cái, một gia đình hai cái cũng đã đủ dùng.
Lúc trước gia đình Quý Nặc nhặt rác rưởi thấy được vải bạt cũ cũng được tận dụng, xé thành từng dải từng dải xem như dây thừng.
Các khách mời đan xong nhanh chóng tìm vị trí đặt lung cá, lung tung nhét đầy vỏ hàu sống ốc biển vào, mỗi gia đình còn làm đánh dấu lung cá của mình trước khi bỏ xuống nước.
Thả xong lung cá, Quý Nặc Hàn Trình mang theo bé con đã tỉnh ngủ đặt chân lên hành trình khám phá hoang đảo phần 2.0, các khách mời còn lại trong lòng đều cảm thấy an tâm, hơn nữa vừa lấp đầy bụng với canh ốc thơm ngọt, đan mành dừa càng thêm hăng say.
William lại một lần nữa bị cướp đi sự chú ý từ mọi người, thấy cảm xúc của họ đã thả lỏng lại, bắt đầu nói giỡn cười đùa, gã cũng thử gia nhập đề tài.
Dùng Trung Anh hỗn loạn hỏi mọi người đã từng ăn cua dừa chưa, trước đây lúc làm nhiệm vụ gã đã từng may mắn được ăn một lần, còn nhấn mạnh hình thể cua dừa lớn đến dường nào, gạch cua màu mỡ thịt còn nhiều, nướng than xong hương vị thơm ngon ra sao.
Khang Phỉ Nhi giúp gã phiên dịch, nghe nghe, nước miếng đều chảy ròng ròng:
"Nếu chúng ta cũng bắt được cua dừa thì tốt rồi, không thì những loại cua lục địa khác cũng được a."
Các khách mời nghe xong đều cảm thấy hâm mộ, loại cua dừa giá cả đắt thế này, đổi lại ngày thường họ cũng muốn ăn, huống chi là lúc lưu lạc đảo hoang ăn ở đều không đảm bảo.