Đam Mỹ [Edit] Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại - Nhuyễn Ngữ

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng hai 2025.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 200:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Cảnh Đường ở trong không gian nhìn thấy mấy con heo rừng, vô cùng khẩn trương, thậm chí quên cả ăn vặt trong tay. Trong miệng không ngừng lẩm bẩm:

    - Phù hộ ba ba bọn họ bình an! Không cần xuất hiện nguy hiểm gì! Phù hộ..

    Phương Mặc nghe được lời nói của Đường Đường trong không gian, rất là an tâm. Kỳ thật chính hắn cũng có nắm chắc, dù sao bọn họ cũng không phải lần đầu tiên sử dụng thuốc mê.

    Đoán được, đàn heo rừng ăn hết rau dưa trên mặt đất xong, vẫn còn lưu luyến xoay quanh tại chỗ không chịu rời đi.

    Trong đó có một con heo rừng tương đối cảnh giác, luôn quan sát tình huống bao quanh.

    Nhưng cho dù có lòng cảnh giác, chúng nó cũng không biết mình đã hoàn toàn trúng bẫy của nhân loại.

    Ngay khi năm con heo rừng nhỏ hơn đột nhiên ngã dụi dưới đất, bốn con lớn lập tức bỏ chạy.

    Phương Mặc còn tưởng hôm nay phải bỏ sót bốn con heo rừng lớn này, hắn lại xuất ra không ít cải trắng trộn thuốc mê ném xuống.

    Ai ngờ mới ném xuống không bao lâu, bốn con heo rừng lại quay trở lại.

    Hơn nữa chúng nó cũng không quản năm con heo nhỏ nằm dưới đất, tiếp tục cúi đầu ăn cải trắng.

    Lục Cảnh Đường ở trong không gian chứng kiến một màn này, yên lặng vươn ngón cái!

    Nếu chính bản thân hắn, vừa nhìn thấy năm con heo rừng ngã xuống sẽ khẩn cấp thu vào không gian mà không tiếp tục cân nhắc mấy con heo lớn có quay trở về hay không.

    Có lẽ Dương Dương để cho hắn vào không gian trước là việc làm rất đúng.

    Bốn con heo còn lại đang chậm rãi ăn cải trắng, có một con không chịu được dược lực, trước té xuống.

    Ba con còn lại giống như không nhìn thấy, vẫn tiếp tục ăn, kết quả đều ngã xuống.

    Lục Gia Bình vẫy tay, Phương Mặc xuất ra hòn đá ném hướng heo rừng đã ngã sấp.

    Chúng nó không có phản ứng, Phương Mặc tiếp tục ném thêm vài cục đá.

    Kết quả đám heo rừng hoàn toàn không có phản ứng.

    Hai người đợi thêm một lát, xác định không có nguy hiểm, lúc này mới leo xuống dưới.

    Phương Mặc nghĩ Đường Đường còn đang ở trong không gian, liền nói:

    - Chú, Đường Đường còn ở bên trong, chúng ta cần nhanh chóng xử lý đám heo này.

    Lục Cảnh Đường vội kêu lên:

    - Dương Dương, thả em đi ra ngoài là được rồi! Em đi ra ngoài là anh có thể thu?

    Phương Mặc nghe được lời này nhưng cũng không lên tiếng.

    Lục Gia Bình tán đồng, nhưng cũng có chút lo lắng:

    - Vậy có gây ra phiền toái không cần thiết hay không?

    Dù sao cần xử lý heo rừng, khẳng định sẽ có máu. Nếu có máu sẽ dẫn dụ động vật ăn thịt khác.

    Phương Mặc lắc đầu nói:

    - Không sao, chỉ cần heo rừng đã chết thì con sẽ thu vào không gian. Sẽ không lưu máu quá nhiều. Hiện tại chúng ta đang ở trong núi sâu, để Đường Đường đi ra không an toàn. Hai chúng ta có thể tùy thời lên cây, Đường Đường không được.

    Lục Gia Bình nghe hắn giải thích, gật gật đầu:

    - Được, con đưa dao cho chú, động tác của chúng ta nhanh một chút.

    Phương Mặc từ không gian xuất ra hai con dao mài sẵn, đưa cho Lục Gia Bình, lưu lại một thanh cho mình.

    Heo rừng lớn thì giao cho Lục Gia Bình, nhỏ thì để cho hắn.

    Lục Gia Bình đâm một dao vào cổ heo rừng, chuyển một vòng, xác định một dao là có thể trí mạng.

    Phương Mặc đem heo rừng thu vào trong không gian, còn lưu ý phản ứng của Đường Đường.

    Thấy hắn không có sợ hãi, lúc này mới tiếp tục thu thập heo rừng dưới đất.

    Kỳ thật Lục Cảnh Đường sợ muốn chết, nhất là khi nhìn thấy có heo rừng lớn như vậy xuất hiện trước mắt.

    Hắn sợ tới mức hai chân phát run, chính hắn không dám động! Cũng không dám biểu hiện ra sợ hãi. Nếu đầu tóc của hắn cứng rắn như tứ ca, hiện tại đã dựng đứng lên được rồi!

    Sợ Dương Dương sẽ lo lắng cho an toàn của hắn, Lục Cảnh Đường chỉ đành cứng rắn ngồi im không nhúc nhích.

    - Không sợ! Không sợ! Chúng nó đều chết rồi! Sẽ không cắn mình..

    Chờ hai người thu thập xong heo rừng, Phương Mặc liền chạy xuống núi.

    Dù bọn họ cẩn thận thế nào vẫn sẽ lưu máu dưới đất, trong này không thể ở lâu.

    Hai người chạy tới một con sông, thả ra hai con heo nhỏ, bắt đầu rửa sạch.

    Con heo nhỏ này Lục Gia Bình không định cấp cho quản lý viên.

    Dù sao bắt đầu từ nửa năm nay, đã có người bắt đầu được sửa lại án xử sai.

    Ngày hôm qua bọn họ đi tới trong này, lão lãnh đạo cũng nói nửa năm nay quản lý viên cũng không tiếp tục khe khắt với bọn họ như trước kia.

    Xem ra những người này đã biết được tin tức có người bắt đầu được sửa lại án xử sai, hiện tại làm như vậy chính là vì sợ hãi ngày sau bọn họ sẽ thật sự bình an vô sự, rồi quay lại tìm chính mình phiền toái.

    Xử lý xong heo rừng, Phương Mặc vào không gian.

    Lục Cảnh Đường nhìn thấy hắn, sắp khóc, nhưng chân mềm nên không thể đứng lên. Hắn quyệt miệng giang tay:

    - Dương Dương, em chân mềm, không động được nữa.

    Phương Mặc giật mình lập tức đi qua ôm lấy hắn, nói:

    - Đường Đường, xin lỗi, anh thấy em vẫn thản nhiên còn tưởng em không sợ. Trách anh không quan sát tình huống thực tế nhiều một chút.

    Lục Cảnh Đường lắc đầu:

    - Không quan hệ tới anh, có lẽ do em nhìn thấy mấy con heo rừng nên mới sợ. Hiện tại em có thể đi ra ngoài rồi sao?

    Phương Mặc gật đầu:

    - Có thể, em đi được không?

    Lục Cảnh Đường hít sâu một hơi, cố gắng động tay chân, kết quả không có chút sức lực nào. Hắn bực dọc nói:

    - Vẫn không được, làm sao bây giờ?

    Phương Mặc cười cười:

    - Không sao, anh cõng em đi ra ngoài.

    Lục Cảnh Đường đỏ mặt, ân một tiếng.

    Lục Gia Bình đang rửa nội tạng, nghe thanh âm nhìn lại, thấy con trai bị Phương Mặc cõng đi ra, nhất thời khẩn trương hỏi:

    - Đường Đường xảy ra chuyện gì? Bị thương sao? Bị thương ở đâu, cha nhìn xem!

    Lục Cảnh Đường lại đỏ mặt, lắc đầu nhỏ giọng nói:

    - Ba ba, con không bị thương. Chỉ, chỉ là sợ hãi chân mềm.

    Lục Gia Bình thở nhẹ, an ủi:

    - Không sợ, heo rừng đều đã bị giết. Sẽ không làm tổn thương được Đường Đường. Chúng ta không sợ a.

    Lục Cảnh Đường nghe ba ba dỗ dành, dụi mặt vào lưng Phương Mặc không dám ngẩng lên.

    Ô ô ô, thật dọa người! Sao hắn có thể bị heo rừng đã chết làm hoảng sợ tới mức chân mềm đâu!
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 201:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Cảnh Đường ngồi trên hòn đá, hai tay chống cằm hỏi:

    - Ba ba, lần này chúng ta có thể đem móng heo đều lưu lại hay không?

    Lục Gia Bình vừa thu thập heo rừng vừa cười ứng:

    - Được thôi, vậy đều lưu lại.

    Lục Cảnh Đường nghe được, cười híp mắt cúi đầu tiếp tục vọc nước.

    Chính hắn cũng không biết vì sao mình lại thích ăn móng heo như vậy, bất kể là nấu canh hay kho tàu hắn đều ăn không ngán.

    Đổi thành loại thịt khác, ăn hai miếng đã ăn không vô.

    Suốt hai năm nay Lục Cảnh Đường luôn cho rằng mình đã lớn lên, khẳng định một lần có thể ăn hai móng heo.

    Nghĩ đến mấy quản lý viên trong nông trường thật thích khi dễ người, hắn càng không nguyện ý cho ba ba đem thịt heo phân cho bọn hắn.

    Nhưng nói tới cùng nơi này cũng không phải địa bàn nhà bọn họ. Dù bắt được heo rừng cấp cho Trần bà bọn họ ăn, cũng phải bận tâm người trong nông trường.

    Lục Gia Bình thu thập xong, để Phương Mặc lấy ra ba lô.

    Đem heo rừng chia làm hai phần, bên quản lý viên một nửa, bên lão lãnh đạo một nửa.

    Lục Cảnh Đường thấy cha muốn chia thêm đầu heo, lập tức không vui nói:

    - Ba ba, như vậy đủ rồi. Không cần chia cho bọn hắn, còn có ruột heo cũng không cần cấp. Cha vất vả rửa sạch hồi lâu tại sao phải phân cho bọn hắn, con không chịu.

    Lục Gia Bình thấy vậy vội vàng nói:

    - Được, không cho bọn hắn. Tự chúng ta lưu lại ăn.

    Đừng nhìn đứa nhỏ này sắp 15 tuổi, nhưng vẫn còn nguyên tâm tính của trẻ con.

    Lục Gia Bình thích đứa con cứ như vậy, dù sao Đường Đường rất nhu thuận lại hiểu chuyện, có lúc hiểu chuyện tới mức làm lòng người đau.

    Lục Cảnh Đường cười thành tiếng:

    - Dương Dương cũng lấy cho em một ba lô. Tự em cõng đầu heo cùng móng heo. Bọn hắn khẳng định sẽ không lấy cả ba lô của em đi.

    Phương Mặc lấy ra giỏ trúc, đem đầu heo cùng móng heo bỏ vào, xách lên cảm thấy không quá nặng mới yên tâm đưa cho Đường Đường:

    - Nếu cảm thấy bả vai đau, thì lên tiếng, đừng cố chịu đựng.

    Lục Cảnh Đường nói:

    - Không nặng lắm, chúng ta về thôi.

    Lục Gia Bình cầm ba lô cùng đi trở về.

    Phương Mặc đi theo phía sau Lục Cảnh Đường, dù sao đường không dễ đi. Hắn thật lo lắng Đường Đường sẽ không cẩn thận ngã sấp xuống, vẫn luôn cẩn thận theo phía sau bảo hộ lên.

    Chờ bọn họ sắp tới nông trường, Vương Thiên Tứ từ xa chạy tới:

    - Rốt cục trở về, ông nội bọn họ thật lo lắng cho mọi người, gọi con đến bên này chờ. Lục thúc các vị không bị thương đi?

    Lục Gia Bình cười cười:

    - Đều không sao, chúng ta trở về đi.

    Lục Cảnh Đường khoe nói:

    - Xem, ba ba của em bắt được, lợi hại đi!

    Vương Thiên Tứ thấy rõ sau lưng Lục Cảnh Đường vác đầu heo, chấn kinh nói:

    - Heo, heo rừng dễ bắt vậy sao? Anh nghe ông nội nói nhà em hàng năm đến nơi này đều bắt được heo rừng.

    Lục Cảnh Đường bị nghẹn họng, sớm biết sẽ không khoe ra.

    Nếu không phải Phương Mặc có thuốc mê, hắn cũng không để cha mạo hiểm sinh mạng đi vào trong núi sâu bắt heo rừng đâu. Trong thương trường của hắn cũng có thịt heo.

    Như vậy có gây phiền toái cho ba ba hay không, hắn đưa mắt nhìn Phương Mặc.

    Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Phương Mặc liền giải thích:

    - Không dễ bắt. Đây là vì lạc đơn, bằng không chỉ ba chúng tôi cũng không dám bắt. Trước kia còn có tam ca bọn họ, chúng tôi mới dám đi sâu vào trong núi. Lần này đều không dám vào trong núi sâu, chờ thật lâu mới gặp được.

    Vương Thiên Tứ gật đầu, thì ra là như vậy.

    Trước kia ở lại trong đại viện, xung quanh không có núi non vào chơi, càng đừng nói có heo rừng. Kể từ sau khi xuống nông thôn, cả ngày làm việc nhà nông, cũng không có cơ hội đi trong núi chuyển chuyển.

    Nhưng hắn nghe được thôn dân nói trong núi nhiều dã vật, nhưng vài năm nay cũng không ai dám vào núi bắt heo rừng. Dù sao bị heo rừng đụng một cái, hoặc là bị răng nanh đâm bị thương cũng không phải là chuyện đùa.

    Vương Thiên Tứ nhìn thấy Phương Mặc thật nhẹ nhàng tiếp lấy giỏ trúc của Lục Cảnh Đường vác lên người mình, xấu hổ cúi đầu nhìn cánh tay của mình.

    Khi nào thì hắn có thể giống như Phương Mặc cường tráng được như vậy, nhưng hắn liếc mắt nhìn Lục Cảnh Đường mệt thở dốc, trong lòng nghĩ thầm: Ân, hắn khẳng định cường tráng hơn Đường Đường. Ít nhất hiện tại vác lương thực, hơn một trăm cân cũng có thể tùy tiện khiêng nổi.

    Chờ bọn họ trở lại nông trường, Vương Thiên Tứ chủ động giúp Lục Gia Bình cắt thịt heo.

    Lục Cảnh Đường vào nhà ngồi phịch xuống ghế, chủ yếu là bả vai bị giỏ trúc mài rát bỏng.

    Phương Mặc đi lấy chậu nước giúp hắn lau mặt cùng tay, hỏi:

    - Bả vai có sao không? Anh nhìn xem, vừa lúc thay quần áo.

    Lục Cảnh Đường hừ nói:

    - Hẳn là có việc, đau rát.

    Phương Mặc thở dài, thật cẩn thận kéo cổ áo nhìn xem, quả nhiên bị trầy da.

    Vừa rồi ở dọc đường hắn nhìn thấy Đường Đường xuýt xoa một tiếng, dù hắn lập tức tiếp giỏ trúc nhưng vẫn đã chậm.

    Hắn đau lòng có chút quở trách nói:

    - Không phải đã nói với em, có việc thì kêu anh sao? Vì sao không lên tiếng.

    Lục Cảnh Đường nghe ngữ khí của hắn thật nghiêm túc, lập tức mất hứng:

    - Anh còn hung em! Em đều không trách anh đem em nhốt trong không gian. Anh còn dám hung em. Nói lại, em vô dụng như vậy sao? Anh cùng ba ba đều vác nửa con heo đâu. Em làm sao đành lòng để anh giúp em vác thêm chứ.

    Nói xong nhất thời cảm thấy chính mình thật ủy khuất, mũi đau xót, hắn rõ ràng là vì đau lòng cho bọn họ nha, vì sao lại hung hắn.

    Phương Mặc cảm thấy bản thân mình quá mức nghiêm túc, nghiêng đầu nhìn Lục Cảnh Đường, chỉ thấy Đường Đường mím chặt môi, ánh mắt chóp mũi đều hơi phiếm hồng, giọt nước mắt trên lông mi run rẩy một chút liền rớt xuống.

    Trong lòng Phương Mặc chợt nhói đau, hắn ngồi xổm người ôm lấy Lục Cảnh Đường, vội vàng xin lỗi:

    - Đường Đường, xin thứ lỗi. Là anh dùng ngữ khí không tốt. Anh không có ý quở trách em đâu. Anh, anh chỉ là đau lòng cho em. Không muốn nhìn thấy em bị thương, xin thứ lỗi.

    Lục Cảnh Đường cũng cảm thấy mình mẫn cảm, đã lớn như vậy mà còn nhè, cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn lau nước mắt, nhu nhu mắt lại bị Phương Mặc kéo tay:

    - Đừng dùng tay, không sạch sẽ.

    Phương Mặc cầm khăn lau cho hắn, dỗ dành:

    - Đường Đường không tức giận, đừng ủy khuất được không? Anh sai rồi, sau này sẽ không hung em.

    Hắn không muốn nhìn thấy Đường Đường khóc, lần này vẫn là bị hắn quở trách mà khóc. Lúc này trong lòng Phương Mặc cực kỳ sợ hãi, hắn rất sợ Đường Đường bởi vì vậy mà bất mãn hắn.

    Lục Cảnh Đường biết không phải lỗi của Phương Mặc, lắc đầu nhỏ giọng nói:

    - Muốn em không tức giận cũng được, buổi tối anh cho em ăn thêm một hộp kem chocolate mới được.

    Phương Mặc thở ra, nhu đầu hắn ôn nhu nói:

    - Được!

    Cảm ơn đứa bé này, thật dễ dụ!
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 202:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Gia Bình nấu thịt xong, đem cháo mà sư nương bọn họ làm xong giữa trưa hâm lại, hướng trong phòng hô một tiếng:

    - Đường Đường, hai đứa ra ăn cơm.

    Lục Cảnh Đường thay xong quần áo, đi theo Phương Mặc ra ngoài. Nhìn thấy cháo hắn nhu nhu bụng, quyệt miệng nói:

    - Ba ba, con vừa ở chỗ Dương Dương ăn no, hiện tại ăn không vô.

    Lục Gia Bình đưa mắt nhìn bụng dưới của hắn, cười nói:

    - Được, vậy lưu trữ bụng đợi buổi tối con ăn nhiều một chút, cha lấy bốn móng heo đều nấu lên.

    Ánh mắt Lục Cảnh Đường sáng lên, liên tục gật đầu nói:

    - Tốt nhất, con lưu trữ bụng buổi tối ăn nhiều hơn mới được.

    Lục Gia Bình kêu Phương Mặc:

    - Tiểu Mặc qua đây ăn cơm.

    Lục Cảnh Đường không ăn cơm nhưng cũng không rời đi, cứ như vậy im lặng ngồi trước mặt Phương Mặc.

    Phương Mặc thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn đút cho hắn, Lục Cảnh Đường cũng không ghét hắn dùng đũa của mình, vừa ăn vừa cười híp mắt:

    - Ngô, đồ ăn này ăn ngon, em thích!

    Phương Mặc cười cười, hắn biết Đường Đường sẽ thích khẩu vị này, cũng may ăn sáng thật nhẹ, không cần lo lắng ăn nhiều sẽ bị mặn.

    Vương Thiên Tứ ở một bên nhìn hai người, đổi lại là hắn cũng không chịu nổi hai người dùng chung một đôi đũa.

    Hơn nữa vừa rồi hắn nhìn thấy tay của Lục Cảnh Đường dính chút nước, liền nhíu mày có chút làm nũng vươn tay cho Lục thúc lau giúp hắn.

    Còn có vài ngày tiếp xúc trên xe lửa, hắn biết Lục Cảnh Đường là một nhi đồng thích sạch sẽ.

    Rốt cục hắn sao chịu được dùng chung một đôi đũa với Phương Mặc, hắn nghĩ mãi mà không rõ.

    Lục Cảnh Đường híp mắt hỏi:

    - Ba ba, buổi chiều chúng ta cần làm gì?

    Lục Gia Bình nghĩ nghĩ, nói:

    - Buổi chiều hẳn là không có việc gì, có thể nghỉ ngơi.

    Lục Cảnh Đường nghe vậy kéo Phương Mặc:

    - Vậy một hồi con cùng Dương Dương có thể đi ra sông nhỏ khi nãy chơi không? Buổi chiều trong nhà vẫn có chút nóng nực.

    - Đi đi, nhưng hai đứa không được đi xa, không thể vào núi.

    Lục Cảnh Đường gật đầu:

    - Ba ba lo lắng con, chẳng lẽ còn lo lắng Dương Dương sao.

    Lục Gia Bình nghĩ nghĩ, đúng là như vậy. Tiểu Mặc luôn khẩn trương như thế, phàm là có chút nguy hiểm hắn sẽ không để con trai mình đi mạo hiểm, liền cười nói:

    - Được, vậy hai đứa đi thôi. Thiên Tứ có thể đi theo bọn họ chơi một lát.

    Nhìn đứa nhỏ này cũng rất mệt, Lục Gia Bình thở dài. Hắn cảm thấy cũng phải, bất luận là ai ở độ tuổi chơi đùa gặp phải biến cố gia đình như vậy đều sẽ biến thành như hắn đi.

    Cho dù là mình, lúc biết lão lãnh đạo xảy ra sự cố cũng thường thường sầu não không ngủ được, đều lo lắng tình huống tỉnh tây bắc không tốt.

    Vương Thiên Tứ sửng sốt, cười lắc đầu:

    - Con cần đi giúp ông nội làm việc, sẽ không đi.

    Lục Gia Bình lắc đầu nói:

    - Buổi chiều có chú rồi, con đi theo bọn họ đi chơi đi. Hiện tại không chơi, chờ con quay về huyện thành cũng không còn cơ hội. Chẳng lẽ ở huyện thành còn làm chưa đủ sao.

    Vương Thiên Tứ đỏ mặt gật đầu đồng ý.

    Lục Gia Bình nói:

    - Hiện tại mặt trời lên cao, trong nhà nóng nực, đi chơi đi. Bằng không chờ mặt trời lặn, nước có chút lạnh, bên này cũng không giống như chỗ chúng ta, buổi tối cũng nóng.

    Lục Cảnh Đường vui vẻ thúc giục Phương Mặc:

    - Dương Dương nhanh đi lấy bình nước, đừng quên cái võng nhỏ của em. Em muốn đi vớt cá, ba ba tìm dùm con thùng nước nha!

    Vương Thiên Tứ đứng lên:

    - Anh biết thùng nước ở đâu, anh đi lấy.

    Phương Mặc về phòng lấy ra lưới cá trong không gian, đây là tứ ca mua cho Đường Đường.

    Sau này bị hắn thu vào trong không gian, chỉ sợ bọn họ đi ra ngoài chơi gặp địa phương có nước nhìn thấy có cá tôm lại không bắt được.

    Hắn đem mũ cầm đi ra đội cho Lục Cảnh Đường, lại hỏi Lục Gia Bình cầm kẽm, đi vựa củi lựa chọn một cành cây thẳng, không bao lâu làm xong võng đánh cá.

    Đưa cho Lục Cảnh Đường thử xem, không có vấn đề gì.

    Phương Mặc mang theo Lục Cảnh Đường cùng Vương Thiên Tứ đi bờ sông.

    Chờ ba người đi tới nơi, Phương Mặc mở giỏ trúc lấy ra đội giày mỏng đưa cho Đường Đường:

    - Đường Đường đừng đi chân trần, mang giày vào, bằng không sẽ làm chân bị thương.

    Lục Cảnh Đường mím môi, giày nhựa này nhìn thật sự làm hắn khó chịu.

    Nhưng dáng vẻ loại giày niên đại này nhìn càng xấu, còn không bằng giày nhựa đâu. Hơn nữa giày da không thể ngâm nước, nếu không sẽ hỏng giày.

    Hắn quyệt miệng ngồi xuống thay giày, Phương Mặc nín cười lấy ra dầu cù là bôi lên cánh tay cùng đùi của hắn, đưa lưới cá cho hắn:

    - Đi chơi đi.

    Lục Cảnh Đường cười tiếp lấy võng đi xuống nước, dưới mặt nước trong suốt có không ít những hòn đá xinh đẹp nằm khắp nơi.

    Vương Thiên Tứ nhìn thấy hắn nhíu mày, nhắc nhở:

    - Bên dưới hòn đá có cá hoặc là cua ẩn núp, cần dời hòn đá ra mới được.

    Lục Cảnh Đường nghiêng đầu nhìn hắn:

    - Anh có đi bắt cá qua sao?

    Vương Thiên Tứ đỏ mặt nói:

    - Năm trước lúc đến bên này tắm rửa, có dời hòn đá nhìn qua.

    Lục Cảnh Đường nghe nói tắm rửa thì quay đầu nhìn Phương Mặc.

    Nào biết Phương Mặc búng nhẹ trán hắn, cự tuyệt nói:

    - Nghĩ cũng đừng nghĩ, em không thể ở nơi này tắm rửa, nước quá lạnh.

    Vương Thiên Tứ tán đồng:

    - Hắn nói đúng, thân thể em không chịu nổi nước lạnh chỗ này.

    Lục Cảnh Đường đành bĩu môi.

    Phương Mặc dời hòn đá hô:

    - Đường Đường, lại đây nhìn xem có cá hay không. Anh phụ trách khiêng đá, em phụ trách bắt cá.

    Lục Cảnh Đường vừa nghe liền đi theo sau bắt cá.

    Chơi một lát, ba người có chút mệt mỏi mới dừng lại.

    Ngồi xuống tảng đá, ngâm chân trong nước nghỉ ngơi.

    Lục Cảnh Đường cười híp mắt dùng chân đá nước đùa nghịch.

    Không riêng Phương Mặc nhìn thấy một màn này sửng sốt, ngay cả Vương Thiên Tứ cũng xem ngây người.

    Lục Cảnh Đường nhìn thật sự rất đẹp, là hình tượng liếc mắt liền kinh diễm, còn thật xinh xắn.

    Làn da trắng, con ngươi đen nhánh, đôi mắt hoa đào quang mang liễm diễm.

    Trong nhất thời, Vương Thiên Tứ hoảng hồn, trên thế giới sao lạiu có một đứa bé trai xinh đẹp như vậy. Hơn nữa làm cho người nhìn thấy liền có cỗ dục vọng muốn đi bảo hộ hắn.

    Hắn có thể tưởng tượng ra được Lục Cảnh Đường ở nhà sẽ được sủng ái như thế nào.

    Dù sao ánh mắt của đứa bé này thật trong suốt lại sáng ngời, nếu không phải được trong nhà bảo hộ rất tốt, ánh mắt sẽ không được như vậy.

    Nhưng nhìn thấy Lục Cảnh Đường vui vẻ như vậy, Vương Thiên Tứ nghĩ thầm: Đổi lại là hắn, có một đứa em trai như vậy, cũng nhất định sẽ liều mạng bảo hộ hắn.

    Dù sao hắn từng thấy qua ảnh chụp thời còn nhỏ của Lục Cảnh Đường. Một đứa bé khả ái như vậy, đổi lại là bất kỳ ai nhìn thấy đều sẽ nhịn không được mà yêu thích hắn đi.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 203:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chính là Vương Thiên Tứ cũng không nghĩ tới, nhiều năm sau lúc hắn gặp lại Phương Mặc cùng Lục Cảnh Đường.

    Hai người bọn họ sớm kết thành vợ chồng (phu phu), thật sự là rất rung động!

    Phương Mặc nhìn thấy thời gian bọn họ đi ra chơi cũng không ngắn, thu thập xong đồ vật trong giỏ trúc, đội mũ cho Lục Cảnh Đường:

    - Chúng ta nên đi trở về.

    Lục Cảnh Đường đi theo đứng lên, thật tự nhiên kéo tay Phương Mặc, nói:

    - Dương Dương, ngày mai chúng ta còn tới đây chơi đi. Hình như ngoại trừ lúc còn ở trong bộ đội, cũng rất ít có cơ hội xuống sông.

    Tứ ca thỉnh thoảng có mang hắn đi vớt cá, nhưng bên kia nước rất sâu, Lục Cảnh Cường không cho phép hắn đi tới gần bên sông chơi đùa.

    Lần này đến tây bắc, phát hiện nơi tốt như vậy, Lục Cảnh Đường làm sao có thể bỏ qua.

    Phương Mặc sủng nịch nhìn hắn, gật đầu ứng:

    - Được, ngày mai còn đến.

    Lục Cảnh Đường thấy hắn đồng ý, cao hứng nhảy lên lưng hắn, vung tay hô lớn:

    - Xuất phát! Về nhà thôi.

    Phương Mặc cười cười, cõng hắn mang theo thùng nước đi về hướng nông trường.

    Vương Thiên Tứ đi theo phía sau bọn họ, bị tiếng nói cười của họ lây nhiễm, khóe môi không ngừng nhếch lên.

    Đi một lúc, Lục Cảnh Đường nhảy xuống đất, sóng vai cùng Phương Mặc đi trở về.

    Nhanh đến nông trường, hắn lo lắng cánh tay Phương Mặc mỏi mệt, ồn ào đòi giúp hắn khiêng thùng nước.

    Phương Mặc đành buông thùng nước cho hắn khiêng thử một lần.

    Lục Cảnh Đường vươn tay muốn xách lên thùng nước.

    Ân?

    Ân?

    Sao không xách nổi đây.

    Hắn đỏ mặt khiêng hai tay, kháo, sao thùng gỗ này nặng như vậy! Hắn thấy Dương Dương khiêng thật nhẹ nhàng, sao tới trong tay hắn biến thành nặng như thế.

    Ô ô ô, hiện tại hắn nói mình không xách nổi có dọa người hay không nha!

    Phương Mặc nín cười đi qua tiếp lấy thùng nước, tìm lý do nói:

    - Đường Đường, để anh xách cho, em trước tiên chạy về tìm cái chậu, đi trở về chúng ta đem con cua phân ra.

    Lục Cảnh Đường vừa nghe, liền gật đầu đáp ứng:

    - Được, em trở về tìm chậu, anh đi nhanh lên một chút a.

    Vương Thiên Tứ thấy Lục Cảnh Đường chạy xa, xoay đầu hỏi:

    - Vì sao cậu không để hắn thử một lần đây? Có lẽ hắn xách một hồi tìm được phương pháp có thể xách nổi thì sao.

    Phương Mặc nghe lời này, tháo mũ vuốt mái tóc ướt sũng, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ. Ánh mắt lạnh lẽo lẫn sắc bén lại sủng nịch nhìn theo bóng lưng Lục Cảnh Đường, khóe môi chậm rãi nhếch lên:

    - Có tôi ở đây, Đường Đường vĩnh viễn không cần làm việc này.

    Chỉ chớp mắt vẻ ngỗ ngược như bại lộ bên ngoài.

    Vả lại không hề giữ lại phóng thích ra hàm xúc cường thế của hắn.

    Một khắc này Vương Thiên Tứ đột nhiên ở trên người Phương Mặc nhìn thấy được cỗ độc chiếm dục của hắn đối với Lục Cảnh Đường. Ảo giác như tiểu động vật bị thợ săn theo dõi.

    Ảo giác cường đại tới mức làm cho hắn không dám tiến lên thử thăm dò một bước.

    Hắn nhìn theo Phương Mặc, lắc nhẹ đầu, trong lòng thầm nghĩ: Có lẽ mình cảm giác nhầm, sao lại có thể có cảm giác như vậy xuất hiện trên người bọn họ đâu.

    Chờ về tới nông trường, Lục Cảnh Đường cùng Phương Mặc đang ngồi trên ghế phân chia cá cùng con cua.

    Hắn ghé sát tai Phương Mặc, nhỏ giọng than thở:

    - Dương Dương, ngày mai chúng ta lại đi bên sông tìm thêm con cua, anh nhớ kỹ trộm thu vào không gian a. Chúng ta mang trở về cho mẹ cùng tứ ca nếm thử.

    Phương Mặc sủng nịch đáp:

    - Được.

    Lục Cảnh Đường nhìn hắn mở to mắt.

    Thân hình Phương Mặc chợt cứng lại, có cảm giác có ngọn lửa thiêu đốt từ đầu tới chân mình.

    Nào biết Lục Cảnh Đường mượn gió bẻ măng nói:

    - Dương Dương, em muốn ăn kem!

    Khóe môi Phương Mặc co quắp, cúi đầu tiếp tục làm việc, đứa nhỏ này, làm cho mình còn tưởng hắn đã thông suốt!

    Nguyên lai là muốn lấy lòng mình ăn kem!

    Phương Mặc cự tuyệt nói:

    - Không ăn! Hôm nay em chơi cả buổi trưa, nếu còn ăn kem, cẩn thận bị cảm. Muốn ăn ngày mai cấp cho em.

    Lục Cảnh Đường tức giận phồng má, xoay người không thèm để ý hắn. Sau này không tiếp tục để ý Phương Mặc Dương nữa.

    Phương Mặc xuất ra khăn tay lau tay, thọt lét Đường Đường:

    - Không có kem, uống canh đậu xanh ướp lạnh được không?

    Lục Cảnh Đường nghiêng đầu, gật gật:

    - Muốn uống!

    Chờ Lục Gia Bình bọn họ trở về, Lục Cảnh Đường chạy qua lau mồ hôi cho hắn, còn bưng chén canh đậu xanh ướp lạnh cho hắn uống, miệng còn không ngừng kêu:

    - Trần bà nội, mọi người nhanh đi uống canh đậu xanh ướp lạnh! Uống xong sẽ không cảm thấy nóng nữa.

    Trần bà bọn họ nhìn thấy vẻ tươi cười của Lục Cảnh Đường, cảm giác thân thể mệt mỏi nhất thời tan biến.

    Lục Gia Bình đi qua mở nắp nồi, mùi hương chợt lan tràn khắp phòng.

    Đầu heo cùng móng heo nấu mãi tận trưa, hiện tại hoàn toàn nấu mềm nhũn.

    Lục Cảnh Đường nuốt nước bọt:

    - Ba ba, có thể ăn sao?

    Lục Gia Bình cười cười:

    - Có thể, chúng ta đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

    Mấy lão gia tử nghe lời này liền uống xong canh đậu xanh, chờ một lát ăn thịt.

    Buổi tối Lục Gia Bình còn đặc biệt xuất ra một bình rượu trị phong thấp rót cho bọn họ.

    Lục Gia Bình cân nhắc tới điểm này, cho nên hỏi thăm ông ngoại của Phương Mặc rất nhiều phương thuốc cổ truyền.

    Nhưng phương tiện nhất vẫn là loại rượu phong thấp này, không cần uống nhiều, mỗi ngày uống một chén là tốt rồi.

    Lục Cảnh Đường có chút không dám thử, chỉ sợ chính mình uống nhiều quá sẽ nói chuyện lung tung.

    Phương Mặc nhìn ra ý tứ của hắn, gắp móng heo cho hắn:

    - Đường Đường, em không phải thèm móng heo cả ngày sao. Nhanh nếm thử ăn có ngon không?

    Lục Cảnh Đường trực tiếp ôm móng heo cắn.

    Rượu làm sao so sánh được với móng heo! Thật sự không thể so sánh!
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 204:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày cuối cùng ở tây bắc, Lục Cảnh Đường mới biết hôm nay cần rời khỏi.

    Ngày hôm qua hắn mang theo Phương Mặc đi nhặt củi gỗ suốt một ngày. Làm hắn mệt tới mức hôm nay rời giường, toàn thân mỏi nhừ, nhất là cánh tay cũng không thể giơ cao.

    Đêm qua trước khi đi ngủ Phương Mặc còn xoa bóp qua cho hắn, nếu không hắn cảm giác hôm nay mình không dậy nổi.

    Phương Mặc đau lòng, ngay cả cơm sáng cũng tự mình đút cho Đường Đường ăn cơm.

    Tới gần giữa trưa, Lục Gia Bình thu thập xong hết thảy, chuẩn bị mang theo bọn nhỏ rời đi.

    Nhìn thấy vẻ luyến tiếc trong mắt lão lãnh đạo cùng sư nương bọn họ, trong lòng hắn thật phức tạp. Chỉ cần nhẫn nhịn thêm một thời gian, có lẽ rất nhanh bọn họ sẽ gặp lại.

    Lần sau gặp mặt khẳng định không còn ở tại loại địa phương này.

    Lục Cảnh Đường lấy ra kẹo trái cây mẹ mua cho mình, đưa cho hai vị bà nội:

    - Trần bà nội, đây là kẹo trái cây, mỗi ngày mọi người ăn một viên. Chờ ăn xong rồi chúng ta lại gặp mặt.

    Kỳ thật Lục Cảnh Đường cũng không dám khẳng định, bọn họ có cơ hội rất nhanh sửa lại án xử sai hay không.

    Nhưng đời người có mục tiêu thì mới có động lực.

    Trong lòng hắn yên lặng cầu nguyện: Nguyện toàn bộ người trong nông trường được nhanh chóng sửa lại án xử sai đi, không cần tiếp tục chịu tra tấn.

    Rất nhanh Lục Cảnh Đường bọn họ lên xe lửa quay về huyện thành.

    Bốn người về tới huyện thành, Vương Thiên Tứ từ giã bọn họ.

    Lục Cảnh Đường nhảy nhót đi theo phía sau Lục Gia Bình:

    - Ba ba, có phải mẹ biết hôm nay chúng ta về nhà không?

    Lục Gia Bình nghĩ nghĩ, khóe môi mỉm cười:

    - Ân, dự đoán mẹ con nghĩ chúng ta vẫn như mấy lần trước, cần lưu tới khoảng hai mươi ngày mới có thể trở về nhà đâu.

    Lục Cảnh Đường nói:

    - Vậy chúng ta trở về làm cho mẹ bất ngờ, cũng không biết tứ ca có ở nhà không, Dương Dương, có phải chúng ta cũng sắp phải đi công tác hay không?

    Phương Mặc gật đầu:

    - Về nhà nghỉ ngơi vài ngày, chúng ta phải đi trong đội xe báo danh.

    Lục Gia Bình nghe vậy khó tránh có chút lo lắng. Tuy nói chủ ý của Phương Mặc không sai, đối với Đường Đường mà nói vẫn là một cơ hội tốt.

    Nhưng ở trong mắt hắn đứa nhỏ này vẫn còn là một nhi đồng, luôn cảm thấy lưu đứa con ở nhà chơi thêm hai ba năm cũng không phải không được.

    Lấy tiền lương của hắn cùng vợ, nuôi sống đứa con vẫn còn thừa. Cho nên Đường Đường có đi làm hay không cũng không sao cả.

    Nếu Lục Cảnh Cường nghe được ý nghĩ này, nhất định sẽ tức giận nhảy dựng lên.

    Dù sao khi đó hắn vừa tốt nghiệp xong cấp ba, ở trong nhà nghỉ ngơi chưa được hai ngày thì cha đã đuổi hắn ra ngoài đi tìm việc làm, căn bản không cho hắn nghỉ ngơi thêm vài ngày.

    Chờ bọn họu về tới trong nhà, Lục Cảnh Cường đã tiếp tục theo đội xe đi phía nam.

    Nhưng hôm nay Trần Quế Hoa nghỉ ngơi, cũng không cần đi cung tiêu xã. Thấy bọn họ trở về liền cao hứng hô:

    - Lần này sao về sớm vậy, lão lãnh đạo bọn họ vẫn khỏe chứ?

    Lục Gia Bình cười cười:

    - Đều khỏe, trong nhà như thế nào?

    Trần Quế Hoa thở ra nói:

    - Trong nhà không có việc gì. Đúng rồi, Đường Đường, đến đây, đây là tứ ca của con mang theo quả cam từ phía nam về cho con. Lúc hắn đi thật rầu rĩ đâu, chỉ sợ đợi con về quả cam cũng hư rồi.

    Lục Cảnh Đường tiếp nhận, cười nói:

    - Dương Dương, anh xem, tứ ca hiểu em nhất.

    Bốn ngày sau.

    Lục Cảnh Cường trở lại, thuận tiện mang theo Phương Mặc bọn họ đi vào đội vận tải báo danh.

    Nhất là Phương Mặc bọn họ còn chủ động nhận việc chạy xe phía nam, điều này làm cho đội trưởng thật vui vẻ.

    Dù sao tiền lương chạy phía nam cùng xung quanh nơi này cũng không hơn kém nhau bao nhiêu. Nhưng thời gian phải càng lâu hơn. Cho nên người trong đội xe luân phiên nhau chạy.

    Hiện tại có người nguyện ý nhận lãnh việc này, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Dù là Lục Cảnh Đường cần đi theo xe, đội trưởng cũng không hề do dự liền đồng ý.

    Phương Mặc ở trong bộ đội đi theo Lục Cảnh Phú bọn họ tập huấn, cũng đã thi được bằng lái xe. Cho nên trở về cũng không cần tiếp tục thi.

    Hơn nữa kiếp trước hắn cũng biết lái xe, học lại cũng thật dễ dàng.

    Nhưng Lục Cảnh Đường không biết lái xe, Phương Mặc cũng không muốn hắn học. Tuy hắn có thể dạy, nhưng luôn lo lắng để Đường Đường tự lái xe.

    Nghĩ đời trước hắn lái xe thật nhiều năm, nhưng gặp được tai nạn đột phát cũng không thể né tránh. Phương Mặc càng không nguyện ý cho Đường Đường lái xe.

    Phàm là xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, Phương Mặc không cách nào thừa nhận được kết cục. Sau này mặc kệ đi đâu hắn cũng có thể cùng Đường Đường, cho nên để hắn lái xe thì tốt rồi.

    Lúc về nhà, Lục Cảnh Đường luôn hưng phấn. Dọc theo đường đi đều cười nói không ngừng.

    Đây là phần công tác đầu tiên kể từ khi hắn đi tới thế giới này, còn là ở cùng một chỗ với tứ ca cùng Dương Dương. Làm sao không làm cho hắn cảm thấy kích động đâu.

    Nghĩ tới đời trước lúc hắn đi tìm việc làm luôn gặp phải trắc trở, nếu không vì tính tình có chút xã chỉ (sợ hãi tiếp xúc xã hội) nên không làm được công tác.

    Lần đầu tiên làm cho hắn cảm giác được đi làm khiến người khoái hoạt như vậy.

    - Dương Dương, mau về nhà thu thập đồ.

    Lục Cảnh Cường không khỏi lắc đầu:

    - Đường Đường, ngày mốt chúng ta mới khởi hành đâu, em sốt ruột như vậy làm gì.

    - Tứ ca, anh không hiểu. Đương nhiên cần trước tiên chuẩn bị đồ, bằng không đi trên đường quên thì làm sao bây giờ?

    Phương Mặc nói:

    - Đừng sốt ruột, về nhà anh giúp em thu thập.

    Lục Cảnh Đường không khách khí gật đầu lôi kéo tay Phương Mặc đi về nhà.

    Lục Cảnh Cường nhìn thấy một màn này thì bĩu môi, cũng chỉ có Phương Mặc luôn chiều chuộng em trai như vậy.

    Hắn nghĩ thầm chuẩn bị nhiều làm gì, dù sao cũng không cần đi đâu. Hơn nữa hai năm nay bên phía nam có rất nhiều đồ mua cũng không cần phiếu. Có thể tùy tiện mua. Hoàn toàn không cần lo lắng không đồ dùng.

    Đợi buổi tối hai vợ chồng Trần Quế Hoa về nhà mới nghe tin ngày mốt con út cần theo xe đi phía nam.

    Khiến hai người khẩn trương ngủ không ngon, ngày hôm sau thức dậy liền kiểm tra hành lý của Lục Cảnh Đường, thiếu chút đem toàn bộ đồ vật trong phòng đều bỏ vào cho hắn.

    Lục Cảnh Cường ngạc nhiên hô:

    - Mẹ, đây là đi làm hay là chuyển nhà vậy? Trong xe cũng không mang được nhiều đồ như thế.

    Trần Quế Hoa trừng mắt:

    - Con biết cái gì? Ít nhất phải mang theo hai cái mền, nếu Đường Đường ngồi phía sau mệt mỏi, có thể dùng nằm xuống, bằng không lúc ngủ bị lạnh thì làm sao bây giờ.

    Lục Gia Bình đi theo gật đầu:

    - Mẹ con nói đúng, còn phải mang theo gối đầu. Ngủ của mình khẳng định mới thoải mái.

    Lục Cảnh Cường co rút khóe miệng, hắn hiểu được rồi. Cha mẹ hoàn toàn không xem đây là em trai cần đi công tác, mà chỉ là đi ra ngoài du lịch mà thôi.

    - Sao còn mang theo thịt vậy?

    Trần Quế Hoa nói:

    - Đường Đường thích ăn thịt, nếu ăn không quen đồ bên ngoài, tụi con còn có thể tìm chỗ nấu đồ ăn cho hắn, cần mang theo.

    Lục Cảnh Cường đỡ trán, suy nghĩ năm ấy hắn đi làm cũng chỉ có vài cái bánh bao, cùng tiền. Nhưng tiền là dặn hắn thấy có đồ tốt thì nhớ mua cho Đường Đường sử dụng!

    Cho nên hắn mới là đứa con nhặt được thôi đi!
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 205:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay Lục Cảnh Đường lần đầu tiên đi theo Phương Mặc bọn họ đi công tác. Ăn xong cơm sáng, Trần Quế Hoa cùng Lục Gia Bình lo lắng căn dặn không ngừng, cho dù Lục Cảnh Cường bảo chứng Đường Đường nhất định sẽ không sao, bọn họ vẫn lo lắng.

    Vẫn là Phương Mặc đi theo bảo chứng nhất định sẽ chiếu cố tốt cho Đường Đường, hai người mới không tiếp tục nói thêm lời gì.

    Lục Cảnh Cường vì vậy đem tức giận hóa thành thèm ăn, ăn thêm hai chén cơm!

    Đi tới đội xe, xe bọn họ còn đang khuân vác hàng hóa. Lục Cảnh Đường hỏi:

    - Tứ ca, chúng ta không cần đi giúp việc sao?

    Lục Cảnh Cường chỉ chỉ công nhân ở phía xa, giải thích:

    - Đường Đường nhìn thấy những người đó hay không? Bọn họ chính là người khuân vác. Công việc này là việc của bọn họ, không cần chúng ta giúp việc. Nhưng thỉnh thoảng nếu không kịp giờ khởi hành, chúng ta mới giúp đỡ một chút. Nhưng loại tình huống này rất ít.

    Hôm nay đi làm, không riêng Lục Cảnh Đường vui vẻ.

    Lục Cảnh Cường càng cao hứng, không nói có thể bồi em trai, so sánh với trước kia đi cùng tài xế cũ càng phương tiện hơn.

    Nếu không phải tố chất tâm lý của hắn tốt, lúc hắn mới vào đội xe đều phải bị tài xế cũ khi dễ mà bỏ việc.

    Hơn nữa tài xế cũ nhìn thấy hắn lái xe ổn định, cũng quen thuộc đường đi, cho nên đều để cho hắn tự lái xe, tài xế cũ thì chạy ra phía sau nằm nghỉ ngơi.

    Bởi vì hiện tại cũng không có công tác nào khác làm cho hắn yêu thích, bằng không hắn sớm bỏ việc này. Cũng may loại tài xế như vậy chỉ là cá biệt, đồng sự khác cũng không tệ lắm.

    Hiện tại có Đường Đường cùng Phương Mặc bồi hắn, Lục Cảnh Cường thậm chí đã nghĩ kỹ, sau này hắn phụ trách lái xe. Đường Đường bọn họ chỉ cần phụ trách bồi hắn trò chuyện giải buồn thì tốt rồi.

    Hắn hoàn toàn không có cảm giác mình ủy khuất.

    Nếu Lục Cảnh Đường biết, chắc chắn sẽ nói tứ ca đây là song tiêu nha.

    Chờ khuân vác xong hàng hóa, Lục Cảnh Cường mang theo Phương Mặc đi kiểm tra tình huống của xe, thấy không còn vấn đề gì.

    Ba người liền lên xe, chuẩn bị xuất phát.

    Lục Cảnh Cường nhắc nhở:

    - Đường Đường, nếu em mệt nhọc thì trực tiếp nằm xuống đi ngủ. Không cần miễn cưỡng chịu đựng, nơi này không có người ngoài, không cần sợ ha.

    Có lẽ câu nói không có người ngoài làm vừa lòng Phương Mặc, khóe môi hắn nhếch lên cười nói:

    - Ân, Đường Đường mệt nhọc có thể trực tiếp ngủ, có anh cùng tứ ca là được rồi.

    Lục Cảnh Đường ngồi phía sau Phương Mặc, lắc đầu:

    - Ngô, hiện tại còn có chút kích động, hai anh cứ yên tâm lái xe đi. Nếu em thấy mệt thì sẽ đi ngủ. Em sẽ không khách khí với hai anh đâu.

    Lục Cảnh Cường cười:

    - Được, chúng ta chuẩn bị xuất phát.

    Nói xong khởi động xe, lái đi.

    Dọc theo đường đi, miệng của Lục Cảnh Cường không dừng qua, luôn cùng Phương Mặc nói xe có chỗ nào hay trục trặc, hoặc là đường sá không dễ đi.

    Phương Mặc cũng rất có kiên nhẫn luôn lắng nghe, thỉnh thoảng còn hỏi vài câu.

    Chỉ có Lục Cảnh Đường ngồi phía sau bởi vì nhìn chằm chằm vào cây cối bên ngoài xe, thành công đem chính mình làm say xe.

    Không cần tứ ca nhắc nhở, chính hắn đành ngoan ngoãn nằm xuống phía sau nhắm mắt đi ngủ.

    Bởi vì là đội vận chuyển, chỉ có một chiếc xe của bọn họ cần chạy phía nam. Cho nên phía sau được Phương Mặc thu thập vô cùng sạch sẽ cũng rất thoải mái, có thể so sánh được với giường nằm trên xe lửa.

    Hơn nữa Trần Quế Hoa còn lo lắng Đường Đường nằm phía sau ngủ không ngon, kêu hai người cô cùng nhau tranh thủ dùng hai ngày may thêm hai đệm giường nhỏ, đặt phía sau xe cũng thích hợp.

    Nằm xuống thật thoải mái, tuyệt không cảm thấy có gì khó chịu.

    Bất quá khả năng lái xe của Lục Cảnh Cường thật ổn định, Lục Cảnh Đường nghỉ ngơi một hồi, khi ngồi trở dậy cũng không còn cảm thấy khó chịu.

    Phương Mặc chuẩn bị kẹo chanh đưa cho hắn ngậm trong miệng, nhìn ngoài trời dần tối, hắn vươn đầu giữa hai ghế hỏi:

    - Tứ ca, buổi tối vẫn phải lái xe đi sao?

    Lục Cảnh Cường cười:

    - Đương nhiên không phải, đợi khoảng 7 – 8 h tối, chúng ta có thể tìm nhà khách nghỉ ngơi. Chúng ta không lái xe đi đường đêm.

    Lục Cảnh Đường gật đầu, lấy ra bình nước đưa cho anh trai. Lại cầm bình nước của mình đưa cho Phương Mặc.

    Phương Mặc tiếp lấy nhưng không uống, xoay đầu hỏi:

    - Đường Đường còn thấy khó chịu hay không, có muốn đi nhà vệ sinh hay không? Một hồi tứ ca cần đi đổ xăng, nơi đó hẳn còn có nhà vệ sinh công cộng.

    Lục Cảnh Đường quay đầu hỏi:

    - Ngô, tứ ca..

    Lời còn chưa nói xong, Lục Cảnh Cường nói:

    - Có thể không sạch sẽ như trong nhà, nhưng vẫn đỡ hơn trên xe lửa. Dù sao là nhà vệ sinh công cộng đó thôi.

    Lục Cảnh Đường mím chặt môi gật đầu, không sao, hắn có thể cố gắng tiếp nhận.

    Dù sao sau này hắn còn phải đi theo xe thời gian không ít, nói không chuẩn ngày nào đó đau bụng.. nếu không thể dùng nhà vệ sinh, chẳng lẽ chuẩn bị chịu đựng tiêu chảy sao. Trong lòng hắn thầm cân nhắc chuyện này.

    Hơn nữa tứ ca cùng Dương Dương cũng không ngại, hắn sao có thể già mồm cãi láo như vậy đâu.

    Xem ra có chút tật xấu hắn nên cố gắng sửa lại.

    Chờ trời hoàn toàn tối đen, Lục Cảnh Cường lái thêm một đoạn, bọn họ liền tìm nhà khách nghỉ ngơi.

    Nhưng hiện tại nhà khách đều là phòng một người hoặc hai người, hoặc là sơ sài một chút chính là loại giường chung.

    Phương Mặc cùng Lục Cảnh Cường không có khả năng để Đường Đường đi ngủ giường chung, ba người kêu một phòng dành cho hai người cùng nhau ngủ.

    Phương Mặc còn định trải mền nằm dưới đất, ai ngờ Đường Đường vỗ vỗ giường:

    - Dương Dương, chúng ta ngủ bên này, bên kia cấp tứ ca ngủ đi. Hắn lái xe suốt cả ngày, khẳng định mệt chết đi.

    Phương Mặc cười gật đầu, Lục Cảnh Cường không ý kiến, cũng may nhà khách còn có chỗ tắm rửa.

    Ba người tắm xong thay quần áo, đi xuống lầu ăn cơm.

    Tùy tiện ăn chút gì, sau đó trở về phòng.

    Chờ họ về phòng, Phương Mặc từ không gian lấy ra cơm nước mà Trần mẹ làm sẵn.

    Lục Cảnh Cường chứng kiến cảnh tượng này không ngừng vò tóc, kháo! Việc em trai là thần tiên hắn đã biết, vì sao ngay cả Phương Mặc cũng lợi hại như vậy đâu.

    Đột nhiên nghĩ lại mỗi lần đi tây bắc, cha đều cố ý mang theo Phương Mặc tách ra, hẳn là vì hắn biết biến đồ đi!

    Chẳng thể trách! Chẳng thể trách đại ca bọn họ luôn bình tĩnh như vậy, không ngờ trong nhà chỉ có hắn bị che giấu!

    Hắn giận dỗi gắp thịt nhét vào miệng, hừ một tiếng:

    - Tốt, hai tiểu tử có bổn sự này, vì sao không nói cho tứ ca biết đâu. Vì sao chỉ nói với đại ca bọn họ, Đường Đường, em không phải có quan hệ tốt nhất trong thiên hạ với tứ ca hay sao?

    Lục Cảnh Đường nghiêng đầu nhìn hắn:

    - Tứ ca, tới hôm nay anh mới biết được sao? Em tưởng anh đã sớm biết. Em cũng không có nói cho đại ca bọn họ, là tự bọn họ đoán được thôi.

    Khóe miệng Lục Cảnh Cường co quắp, thì ra chỉ có hắn là một tên ngốc mà thôi!
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 206:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ăn cơm xong, Lục Cảnh Đường sờ vùng bụng no căng, ai nha, hôm nay mới ăn bữa cơm lại không bị kiêng ăn. Ngô, có chút mệt nhọc. Hắn ngồi trên giường bắt đầu cởi quần dài.

    Phương Mặc thu thập xong chén bát, vừa quay đầu nhìn thấy một màn này mí mắt của hắn nhảy lên. Đường Đường có phải đã quên đêm nay bọn họ cần ngủ chung một giường mền sao?

    Hiện tại tuy nói đã nhập thu, nhưng khí trời cũng chưa lạnh bao nhiêu, cho nên bọn họ đều mặc quần dài mỏng.

    Nếu Đường Đường cởi quần dài, không phải chỉ còn thừa lại cái quần lót!

    Lục Cảnh Đường cởi xong quần dài, liền chui vào trong mền. Đây là mẹ làm mền mới cho hắn, dùng đều là bông mới, thật mềm thật ấm áp.

    Hắn nghiêng đầu thấy Phương Mặc còn đứng yên nơi đó không nhúc nhích, vỗ vỗ mép giường:

    - Dương Dương mau đến a.

    Ai! Nhìn xem đi, hắn thật hiểu lòng người nha!

    Phương Mặc đứng nơi đó sửng sốt vài giây rồi mới đi qua.

    Hắn ngồi bên giường suy nghĩ kỹ hồi lâu, có nên cởi quần dài hay không..

    Lục Cảnh Cường rửa mặt xong trở lại, cười hỏi:

    - Hai đứa hôm nay làm sao vậy, có mệt hay không?

    Lục Cảnh Đường quỳ ngồi trên giường, lắc đầu:

    - Em không mệt, em còn ngủ được một giấc buổi trưa đâu, Dương Dương cùng tứ ca đây?

    Phương Mặc cũng lắc đầu.

    Lục Cảnh Cường gượng cười:

    - Anh quen rồi, không cảm thấy mệt bao nhiêu. Vừa lúc mới bắt đầu, cảm thấy lái xe lâu thì chân đau cùng đau thắt lưng. Hiện tại đã thói quen cũng không còn loại cảm giác kia.

    Ba người trò chuyện một lát, vẫn là Lục Cảnh Đường không chịu nổi ngáp dài, tha thiết mong chờ nhìn Phương Mặc:

    - Dương Dương, chúng ta đi ngủ đi, có chút mệt nhọc.

    Đại khái bởi vì vừa mới ngáp, khóe mắt hắn đỏ hồng, hình dạng như mới khóc.

    Phương Mặc mất tự nhiên dời tầm mắt, trong cổ họng phát ra thanh âm:

    - Ân, được.

    Phương Mặc thầm hít sâu một hơi, cởi quần dài bên ngoài, lật mền nằm vào.

    Hai người cũng không phải chưa từng ngủ chung một giường, nhưng chung một bộ mền cũng là lần đầu tiên. Cho dù lúc còn nhỏ Đường Đường ngủ chung một mền với Trần Quế Hoa, không thì ngủ chung với Lục Gia Bình.

    Nhưng vẫn chưa từng ngủ chung một mền với Phương Mặc.

    Lần này hai người chen chúc trên giường đơn dành cho một người, làm chân dài của Phương Mặc cũng không có chỗ thả lỏng.

    Chỉ cần hơi động một chút, liền đụng chạm tới Đường Đường, Phương Mặc càng không dám nhúc nhích.

    Lục Cảnh Cường thấy bọn họ đã ngủ, cũng tắt đèn nằm xuống.

    Hơn 1h đêm, nhiệt độ ban đêm bắt đầu giảm xuống.

    Lục Cảnh Đường theo bản năng tìm nguồn nhiệt ấm áp, mà Phương Mặc vốn đang ngủ đột nhiên bị đồ vật ấm nóng chui vào trong lòng của hắn.

    Hắn vô ý thức ôm người chui vào trong lòng mình, tiếp tục đi ngủ.

    Sáng hôm sau, Lục Cảnh Cường tỉnh dậy trước. Hắn nhẹ chân nhẹ tay đi rửa mặt, chạy xuống lầu mua ba phần bữa sáng mang lên phòng.

    Thấy hai người còn ngủ, lên tiếng hô:

    - Đường Đường, tiểu Mặc, nên rời giường.

    Lục Cảnh Đường ngủ được mơ mơ màng màng, vừa hí mắt còn chưa kịp trả lời, một thanh âm từ đỉnh đầu vang lên.

    - Tụi em dậy liền.

    Lục Cảnh Đường đưa mắt nhìn, ân? Ánh vào tầm mắt chính là khuôn mặt suất khí của Dương Dương.

    Hắn sao lại bị Dương Dương ôm trong lòng nằm ngủ, lúc hắn ngồi dậy mới phát hiện mình áp lên người của Phương Mặc. A! Nguyên lai mình nằm đè lên người Dương Dương, không phải Dương Dương ôm mình!

    Hắn ngủ loạn vậy sao? Nhưng hắn hình như có tật xấu luôn có thói quen áp lên mền nằm ngủ đâu.

    Nói không chuẩn đêm qua nằm ngủ, đem Dương Dương xem thành mền!

    Ân, nhất định là như vậy!

    Hắn bò lên quỳ ngồi trên giường, dụi mắt hỏi:

    - Tứ ca, mấy giờ rồi?

    Lục Cảnh Cường hứng chậu nước ấm đi tới, cười nói:

    - Còn chưa đến 6h, hai đứa đứng lên rửa mặt, ăn xong bữa sáng chúng ta xuất phát.

    Lục Cảnh Đường thật lưu loát mặc quần dài, gọi Lục Cảnh Cường bồi hắn đi nhà vệ sinh một chuyến. Căn bản không để ý Phương Mặc còn ở trên giường, thân thể cứng ngắc, cơ thể căng cứng nhìn theo.

    Chờ hai anh em đi ra ngoài phòng, Phương Mặc ngồi dậy cúi đầu nhìn quần nhỏ, thở dài nói:

    - Ân? Nhẫn nhịn một chút!

    Nói xong lưu loát mặc quần dài đi rửa mặt.

    Chờ Lục Cảnh Đường trở về, nhìn thấy Phương Mặc chuẩn bị xong kem đánh răng, liền quên mất sự xấu hổ cùng thẹn thùng khi nãy.

    Hắn nhìn Phương Mặc, cười nói:

    - Ngô, Dương Dương, tứ ca nói bữa sáng chỉ có cháo mạch cùng bánh bao.

    Phương Mặc giật mình, đáp:

    - Không sao, anh còn lưu bánh mì thịt lừa nướng, em có muốn ăn hay không? Hay là muốn ăn món khác?

    Lục Cảnh Đường chà răng, mơ hồ nói:

    - Vậy ăn cháo yến mạch cùng bánh mì thịt lừa đi. Chúng ta lưu lại bánh bao, đợi trưa ăn cơm rồi cùng ăn.

    Phương Mặc cười nhẹ, đáp ứng.

    Xem ra là vừa rồi hắn suy nghĩ nhiều, Đường Đường kêu tứ ca bồi hắn đi nhà vệ sinh cũng không phải cảm thấy không thoải mái khi ngủ chung một chỗ với hắn, cũng không có ý tứ muốn rời xa hắn.

    Trong lòng Phương Mặc khẽ thở ra, có lẽ thêm hai ba năm thổ lộ với Đường Đường, thật sự sẽ không bị cự tuyệt.

    Ăn xong, ba người chuẩn bị xuất phát, lần này vẫn do Lục Cảnh Cường lái xe. Dù sao Phương Mặc còn chưa quen đường lái xe sẽ khó khăn.

    Bọn họ đã thương lượng qua, chờ chuyến về để Phương Mặc lái xe xem thế nào.

    Nếu không được để hắn lái cũng không sao. Dù sao đường đi phía nam hắn đã lái qua thật nhiều lần, cũng thói quen rồi.

    Lục Cảnh Đường kể chuyện vui cho hai người nghe, nhất là khi nhắc tới Sữa, không ngừng che miệng cười.

    Vài năm nay Sữa đem toàn bộ chó cái trong huyện thành liêu một lần, hơn nữa hoa văn trên người tiểu tử kia còn là có một không hai.

    Có vài người nhìn thấy bọn họ mang theo Sữa đi ra ngoài, nhịn không được cáo trạng.

    Lục Cảnh Đường chép miệng nói:

    - Không nghĩ tới a không nghĩ tới! Sữa nhà chúng ta còn là một tiểu tra cẩu!

    Lục Cảnh Cường hai người bật cười, nhưng nói tới Sữa cũng không nhỏ. Bị Đường Đường nuôi càng lớn càng tráng. Người ngoài nhìn thấy đều sợ hãi bị nó cắn người.

    Ai nghĩ tới « tiểu quân khuyển » nhỏ xíu năm xưa lại biến thành hình dạng như vậy.

    Lục Cảnh Cường nghĩ tới bạn bè trong bộ đội, cảm thán nói:

    - Nhị Ngưu bọn họ trong chớp mắt cũng đều tiến bộ đội. Thời gian qua thật nhanh a.

    Lục Cảnh Đường hỏi:

    - Tứ ca, anh không tiến vào bộ đội, có cảm thấy tiếc nuối hay không?

    Lục Cảnh Cường cười nói:

    - Có gì mà tiếc nuối. Từ nhỏ đi theo cha lớn lên trong đại viện bộ đội, cũng coi như kiến thức qua. Hơn nữa anh vẫn thích kiếm tiền hơn. Nhưng làm lính, quy củ nhiều lắm, không thích hợp với anh.

    Nói xong đưa mắt nhìn Đường Đường.

    So sánh với bộ đội, hắn thích kiếm tiền hơn. Nhất là mỗi khi nghĩ tới lúc còn nhhỏ, Đường Đường bởi vì đau lòng mấy anh trai, luôn lựa chọn một ít đồ vật rẻ tiền nhất mua về tự làm quà cho mình, không để bọn họ tốn nhiều tiền.

    Một khắc đó, hắn từng thề mình phải kiếm tiền cho người nhà trải qua cuộc sống tốt nhất.

    Chỉ cần hắn có tiền, em trai của hắn cũng không cần hâm mộ bất cứ kẻ nào. Hắn có thể thỏa mãn toàn bộ nguyện vọng của Đường Đường.

    Cho dù sau này Đường Đường không đi ra ngoài làm việc, chỉ cần hắn có tiền, là có thể nuôi sống Đường Đường cả đời.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 207:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai ngày sau, ba người đi tới mục đích. Lục Cảnh Cường cùng đội xe giao tiếp hoàn thành xong, liền mang theo hai đứa em trai đi ra ngoài ăn cơm.

    Tuy nói suốt hai ngày dọc đường bọn họ đều chỉ ăn đồ vật mang theo trong không gian, đều là đồ ăn gia đình. Nhưng Lục Cảnh Cường càng muốn làm cho Đường Đường hai người nếm thử món ăn bình dân địa phương.

    Lục Cảnh Đường đi theo sau anh trai hỏi:

    - Tứ ca, chúng ta đang đi đâu vậy?

    Lục Cảnh Cường hất hất cằm:

    - Tứ ca mang hai đứa đi ăn cơm, hôm nay dỡ hàng, bọn họ còn cần khuân vác hàng lên xe. Chúng ta có thể nghỉ ngơi một ngày, Đường Đường có muốn đi địa phương nào hay không? Anh đưa hai đứa đi dạo quanh một vòng.

    Lục Cảnh Đường lắc đầu:

    - Em không quen thuộc bên này, cũng không biết đi nơi nào mới thú vị. Tứ ca, anh đã đi qua những chỗ nào?

    Lục Cảnh Cường nghĩ nghĩ, nói:

    - Vậy một hồi chúng ta đi thương trường lớn nhất này chuyển một vòng đi, nghe nói bên trong có cửa hàng chuyên bán hàng hóa đặc cung. Có thể mua được đồ của tụi quỷ dương.

    Phương Mặc cảm thấy hứng thú, nghiêng đầu hỏi:

    - Tứ ca, mua đồ ở đó có cần phiếu ngoại vị (phiếu mua đồ nước ngoài) hay không vậy?

    Lục Cảnh Cường thở dài, gật đầu nói:

    - Là cần phiếu, nhưng chúng ta có thể không mua, chỉ đi dạo một chút lại không tốn tiền.

    Phương Mặc cười cười:

    - Được, một hồi chúng ta đi xem thử. Hiện tại đi đâu vậy?

    Lục Cảnh Cường chỉ vào ngõ nhỏ cách phía trước không xa, bĩu bĩu môi:

    - Trong ngõ nhỏ này có bán cơm niêu ăn thật ngon, chúng ta đi ăn cơm trước.

    Cơm niêu! Lục Cảnh Đường nghe được từ này ánh mắt chợt sáng, nghĩ tới đời trước. Trong nhà ăn đại học của bọn họ có bán cơm niêu, nghe nói siêu cấp ăn ngon.

    Chỉ tiếc hắn không có mua qua, dù sao khi đó một khối tiền hắn còn hận không thể bẻ thành hai nửa dùng.

    Nhưng Lục Cảnh Đường vẫn cảm thấy hắn vô cùng may mắn, đời trước không có được qua, không nếm qua, nhưng ở thế giới này cũng có thể một lần nữa thể nghiệm một lần.

    Nói thế nào cũng là hắn có lời!

    Ba người kêu ba phần cơm niêu.

    Đợi bưng lên bàn, Lục Cảnh Đường ngửi được mùi, liền khẩn cấp nếm một chút.

    Lại bị Phương Mặc ngăn trở:

    - Đợi anh, anh trộn cho em.

    Lục Cảnh Đường cắn đũa gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Mặc chan cơm cho hắn.

    Chờ Phương Mặc làm xong, hắn liền khẩn cấp gắp lên một khối lạp xưởng bỏ vào trong miệng, oa, là ngọt! Hắn thích!

    Phương Mặc cùng Lục Cảnh Cường nhìn thấy Đường Đường ăn cơm híp cả mắt, ánh mắt chợt lóe lên.

    Hai người không hẹn mà cùng gắp lên khối lạp xưởng trong bát của mình bỏ vào bát của hắn.

    Nhưng Lục Cảnh Đường che bát, miệng mơ hồ không rõ nói:

    - Ngô, không cần cấp cho em, hai anh tự ăn đi. Của em đủ rồi.

    Lục Cảnh Cường hai người nhìn thấy Đường Đường ăn vui vẻ như vậy, trong lòng lại nghĩ khác.

    Trong lòng Lục Cảnh Cường nghĩ thầm:

    - Sau này cần thường xuyên mang theo Đường Đường đến bên này ăn cơm.

    Mà trong lòng Phương Mặc thì thầm nghĩ: Để một lát nhìn xem có thể mua loại lạp xưởng này về hay không, nếu không được, mình có thể dùng đồ vật trong không gian trao đổi cách nấu cơm niêu. Về nhà nếu Đường Đường muốn ăn, mình có thể tùy lúc làm cho hắn ăn.

    Ăn xong Phương Mặc chạy vào trong bếp, còn dùng một khối đồng hồ nam sĩ đổi mười nồi cơm niêu chuyên dùng. Đầu bếp còn tặng cho hắn một ít lạp xưởng, trọng yếu nhất là cách làm cơm niêu, cũng đều dạy cho Phương Mặc.

    Chờ Lục Cảnh Cường hai người ăn xong, đợi một lúc, nhìn thấy Phương Mặc đi ra, trong tay còn cầm nồi cơm niêu cùng lạp xưởng.

    Hai người đều kinh ngạc, nhất là Lục Cảnh Đường, chạy tới bên cạnh hỏi:

    - Dương Dương, sao anh còn mua cả nồi, ai? Còn có lạp xưởng! Oa, Dương Dương giỏi quá, lại mua được lạp xưởng!

    Dáng vẻ hắn vui sướng cùng đôi môi hồng mềm mại tươi cười, ân, Đường Đường của hắn thật khả ái!

    Phương Mặc sụp ánh mắt, cười nhẹ nói:

    - Ân, mua được. Sau này em muốn ăn, ở nhà có thể làm cho em ăn.

    Lục Cảnh Đường kích động nhảy lên ôm Phương Mặc khen ngợi:

    - Dương Dương anh thật tốt! Anh tốt nhất vậy!

    Khóe môi Lục Cảnh Cường co quắp, được nha, là vận mệnh của hắn nhỏ!

    Hắn nghĩ sau này chỉ cần đến phía nam, liền mang Đường Đường đến trong này ăn. Căn bản không nghĩ tới đi mua chút lạp xưởng về nhà làm cho Đường Đường!

    Một ván này, hắn thua cho Phương Mặc!

    Phương Mặc nhân lúc ngõ nhỏ không ai, đem nồi đất thu vào trong không gian.

    Sau đó vươn tay với Lục Cảnh Đường:

    - Đi thôi, chúng ta đi thương trường dạo một chút.

    Lục Cảnh Đường cười híp mắt, ngón tay thật tự nhiên dắt lấy tay hắn.

    Hiện tại cửa hàng đặc cung vật dụng nước ngoài cũng không có đồ vật gì thực đặc biệt, chỉ là đồng hồ có rất nhiều nhãn hiệu nổi tiếng nước ngoài.

    Lục Cảnh Đường nhìn thấy nước hoa nổi danh đời sau, làm hắn giật mình nhìn chằm chằm thật lâu.

    Lục Cảnh Cường còn tưởng em trai thích đồ vật kia, hỏi nhỏ:

    - Đường Đường thích sao? Tứ ca có thể đi tìm người đổi phiếu, em muốn mua thứ nào?

    Lục Cảnh Đường vội vàng lắc đầu, khoác cánh tay hắn đi lên phía trước:

    - Tứ ca, em không muốn mua. Chỉ cảm thấy tò mò mà thôi. Hơn nữa vật kia dành cho nữ tính sử dụng, em là một nam sinh mua làm gì.

    Lục Cảnh Cường có chút không tin, lại hỏi một lần:

    - Thật sự sao? Đường Đường đừng sợ dùng tiền, hiện tại tứ ca để dành được thật nhiều tiền. Đừng nói một bình, dù ba bình anh cũng mua được cho em.

    Lục Cảnh Đường gật đầu:

    - Thật sự, tứ ca. Em không lừa anh, em thật sự là không muốn, chúng ta đi xem thứ khác đi.

    Phương Mặc thì nhìn trúng xe đạp nữ sĩ trong này, hỏi thăm, còn mắc hơn cung tiêu xã bán xe đạp không ít, còn cần có phiếu mới được.

    Nghĩ tới trong không gian của mình có không ít đủ loại xe đạp, xem ra một hồi hắn có thể đi tìm chợ đen.

    Lục Cảnh Cường lôi kéo em trai chuyển đến quầy bán chocolate, xoay đầu hỏi:

    - Đường Đường có muốn mua chút chocolate hay không, em không phải thích ăn vật này sao.

    Lục Cảnh Đường nhìn đủ loại chocolate trên quầy, có chút tâm động. Nhưng chocolate mà hắn thường ăn đều là Dương Dương mua cho hắn.

    Dù chính hắn cũng từng mua chocolate trái cây, nhưng không ngon bằng của Dương Dương mua cho. Vì thế hắn cũng không đi thử những loại khác.

    Hắn vừa định lắc đầu, Phương Mặc đi tới:

    - Có thể mua khoản này, hương vị cũng tương tự loại em thường ăn.

    Hắn chỉ vào một loại trong quầy nói.

    Lục Cảnh Đường nghiêng đầu nhìn hắn:

    - Hay là không cần mua, em sợ hương vị không giống của anh mua cho em, em lại không thích.

    Phương Mặc vươn tay vuốt mũi hắn:

    - Khoản này có thể thử xem một lần, anh vừa hỏi thăm, không cần phiếu.

    Nói xong nhỏ giọng nói:

    - Hiện tại hương vị chocolate cũng không sai, mua được không uổng phí.

    Lục Cảnh Đường gật đầu:

    - Được, vậy mua một ít đi.
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 208:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chờ ba người đi ra thương trường, trong lòng Phương Mặc đã có tính toán.

    Hắn ra hiệu với Lục Cảnh Cường, lại nói:

    - Đường Đường, một hồi vào không gian của anh chờ đợi được không?

    Lục Cảnh Đường biết Phương Mặc muốn mang theo tứ ca đi bán đồ, hắn cũng có chút tâm động. Huống chi trong thương trường của hắn còn có nhiều đồ tốt như vậy.

    Vì sao không nhân cơ hội này bán ra ngoài một ít đâu.

    Ngoại trừ sau này hắn cùng Phương Mặc cần nhà ở, còn phải mua một căn nhà cho cha mẹ, còn có mấy anh trai, mỗi người cũng phải có một căn nhà mới được.

    Cho dù sau này không thể ở chung cùng nhau, ở cùng một thành thị cũng tốt a.

    Hắn nhỏ giọng nói:

    - Dương Dương, anh muốn bán cái gì? Chỗ em cũng có thật nhiều đồ muốn bán.

    Phương Mặc khẽ cười xoa nhẹ đầu hắn:

    - Không vội, một hồi anh cùng tứ ca đi xem trước. Nếu thích hợp, lần sau tiếp tục bán đồ của em.

    Lục Cảnh Đường cảm thấy cũng tốt, mỗi tuần bọn họ đều cần chạy hướng bên này một lần, muốn xử lý đồ vật trong thương trường vẫn thật phương tiện.

    Cũng không biết bọn họ đi chợ đen có dễ dàng hay không.

    Lục Cảnh Cường nhìn thấy hai người thì thầm, nhíu mày hỏi:

    - Nói gì vậy, còn không cho anh nghe.

    Phương Mặc khẽ cười:

    - Không có gì, tứ ca, chúng ta đi thôi.

    Lục Cảnh Cường hừ một tiếng, không nói thì thôi:

    - Đi thôi.

    Ba người tìm một ngõ nhỏ không ai, Phương Mặc đem Đường Đường mang vào trong không gian.

    Vẻ mặt giật mình của Lục Cảnh Cường giống Lục Gia Bình như đúc.

    Chờ Phương Mặc đi ra, Lục Cảnh Cường chỉ vào hắn lắp bắp hỏi:

    - Đường, Đường Đường đâu?

    Phương Mặc cười nhẹ nói:

    - Đường Đường thật an toàn. Tứ ca, anh có biết chợ đen bên này nằm ở đâu hay không?

    Lục Cảnh Cường im lặng nhìn kỹ Phương Mặc, thật lâu mới nói:

    - Tiểu Mặc, em có biết bên này có rất nhiều đồ đều không cần phiếu không? Cho nên em muốn mua gì? Đại khái có thể quang minh chính đại đi mua là được, căn bản không cần đi chợ đen.

    Phương Mặc tùy ý cười:

    - Tứ ca hiểu lầm, em không mua đồ, là muốn bán.

    Lục Cảnh Cường nhíu mày hỏi:

    - Em xác định muốn bán đồ sao?

    Hỏi xong thấy biểu tình cam chịu của Phương Mặc, liền lập tức sửa lời nói:

    - Đi thôi, anh mang em đi.

    Năm trước hắn mới chạy hướng bên này, cầm theo đồng hồ Phương Mặc đưa cho muốn tìm vận khí. Ai ngờ thật sự làm cho hắn đi vào được chợ đen.

    Hơn nữa đồng hồ của Phương Mặc cung cấp có bề ngoài thật xinh đẹp, rất được hoan nghênh. Bởi vì quan hệ này, Lục Cảnh Cường còn nhận thức được đầu lĩnh chợ đen nơi này.

    Trước kia hắn còn tưởng đồng hồ là do mẹ mình làm ra đưa cho Phương Mặc bán.

    Hiện tại nhìn lại, Phương Mặc có con đường riêng của mình a.

    Hắc nha, sao mới mang theo hai đứa nhỏ này đi cùng vài ngày, Lục Cảnh Cường liền cảm thấy chính mình càng lúc càng giống một tên ngốc.

    Hắn trực tiếp mang theo Phương Mặc đi tới trong nhà đầu lĩnh chợ đen.

    Đầu lĩnh nhìn thấy Lục Cảnh Cường cũng rất cao hứng, tưởng hắn lại mang đồng hồ đến bán, vội vàng kêu người rót trà:

    - Lục tiểu đệ, hôm nay lại mang theo mấy khối đồng hồ?

    Lục Cảnh Cường nghiêng đầu nói:

    - Hôm nay không phải tôi mang đồ đến, là vị bên cạnh tôi đây. Anh có thể bàn bạc với hắn.

    Đầu lĩnh vừa nghe, thực cảm thấy hứng thú nhìn Phương Mặc:

    - Vậy vị tiểu huynh đệ này muốn bán cái gì?

    Phương Mặc sụp mắt, giống như không chút để ý liếc mắt nhìn đầu lĩnh:

    - Hai mươi xe đạp nữ sĩ, hai mươi đồng hồ nữ sĩ anh có ăn được hết hay không?

    Đầu lĩnh vừa nghe lời này, trong nháy mắt đồng tử phóng lớn, hơi thở cũng gấp hơn, híp mắt hỏi:

    - Cậu xác định có thể xuất ra số hàng như vậy?

    Xe đạp nữ sĩ, hiện tại thật nổi tiếng trong Quảng thị. Nhưng cho dù hắn nghĩ hết biện pháp cũng không làm được hai chiếc, căn bản không đủ bán.

    Không có con đường, căn bản không lấy được hàng. Cho dù trong thương trường có xe đạp nữ, rất nhiều người dù thích cũng không mua được. Dù sao phiếu ngoại vị còn khó làm hơn những loại phiếu khác rất nhiều.

    Người này vừa mở miệng liền hỏi có hai mươi chiếc, còn có đồng hồ. Nếu quả thật có số hàng này, như vậy hắn kiếm lớn.

    Phương Mặc nhìn hắn:

    - Xe đạp 200 một chiếc không giảng giá, đồng hồ cùng giá với Lục ca bán trước kia. Nếu nuốt trôi, buổi chiều các anh có thể tìm địa phương thu hàng.

    Tay của đầu lĩnh run lên, diêm quẹt rơi xuống đất. Hắn quay phắt đầu nhìn Phương Mặc, buổi chiều có thể bắt được hàng? Người này rốt cục có lai lịch gì?

    Hắn có chút không kiềm nén được, bất cứ giá nào. Nếu quả thật thu được số hàng này, như vậy hắn có thể mang theo các huynh đệ kiếm được số lớn.

    Thậm chí còn có thể dùng số hàng này đi kéo quan hệ một chút.

    Hơn nữa hắn cũng không lo lắng người này sẽ có mục đích gì, dù sao hiện tại rất nhiều địa phương đã chậm rãi mở ra. Hắn căn bản không sợ người này sẽ giở trò hãm hại hắn.

    - Nuốt trôi, nhưng xe đạp thì tôi phải tự mình xem một chút mới được.

    Phương Mặc cười một tiếng:

    - Không vấn đề, tìm người đi theo đi, hoặc là chúng tôi để một cỗ xe đưa tới. Tôi bảo chứng còn đẹp hơn gấp trăm lần so với xe đạp Hữu Nghị bán trong thương trường.

    Kỳ thật những người đang có mặt, ngoại trừ đám lưu manh chợ đen ngay cả Lục Cảnh Cường cũng rất giật mình.

    Hắn tưởng Phương Mặc chỉ muốn bán đồng hồ, không ngờ lại làm ra đại động tĩnh như vậy.

    Hai mươi chiếc xe đạp kiểu nữ! Đây là hai mươi chiếc a. Tuy nói hắn không biết Phương Mặc từ đâu làm ra, nhưng hắn biết Phương Mặc không có nói giỡn.

    Chỉ có Lục Cảnh Đường đang ở trong không gian biết, chỉ cần qua thêm vài năm, xe ô tô không còn gì đáng ngạc nhiên.

    Càng huống chi là xe đạp. Không gian của hắn thu không ít xe đạp, hiện tại sớm đem bán ra miễn cho bỏ phế trong tay.

    Vài người thương lượng, do Phương Mặc bọn họ buổi chiều mang theo chiếc xe đạp đến nghiệm hàng. Nếu thích hợp là có thể tìm địa phương thu hàng.

    Thương lượng xong, Phương Mặc mang theo Lục Cảnh Cường rời đi.

    Lục Cảnh Cường luôn quan sát tình huống xung quanh, thấy không ai đi theo, mới dám lên tiếng hỏi:

    - Tiểu Mặc, em thật là lợi hại! Nếu có thể bán ra ngoài, trong tay em lập tức có được hơn mười ngàn đồng.

    Nói xong hắn tặc lưỡi, không biết tới khi nào hắn mới kiếm được nhiều tiền như vậy.

    Trở lại nhà khách, Phương Mặc đem Đường Đường thả ra.

    Lục Cảnh Đường kích động nhảy lên người Phương Mặc, nghiêng đầu cười, mặt mày sáng lạn:

    - Dương Dương, hôm nay anh có thể lập tức bán ra hai mươi xe đạp cùng đồng hồ sao?

    Phương Mặc ôm hắn, cười nhẹ một tiếng:

    - Ân, chờ anh kiếm tiền cho em.

    Vừa dứt lời, Lục Cảnh Cường hét lên:

    - Ai, thế thì không cần, tự em kiếm tiền lưu trữ sau này cưới nàng dâu đi. Anh sẽ kiếm tiền cho Đường Đường, Đường Đường em tin tưởng tứ ca không? Có một ngày tứ ca cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền, rất nhiều tiền cho em!

    Lục Cảnh Đường nhìn thấy khuôn mặt Phương Mặc tối đen, che miệng cười trộm:

    - Ngô.. tứ ca, em tin tưởng anh.

    Lục Cảnh Cường nhìn biểu tình không lời của Phương Mặc, lộ ra vẻ đắc ý, hắc hắc ngây ngô cười.
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 209:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba người lưu trong nhà khách nghỉ ngơi một hồi, Phương Mặc liền chuẩn bị đi chợ đen cho đầu lĩnh nghiệm hàng.

    Hắn nghĩ một mình đi cũng không có vấn đề, vừa định lên tiếng thì nhìn thấy Lục Cảnh Đường mở to mắt theo dõi hắn. Đôi mắt chờ mong làm cho hắn không cách nào mở miệng nói chỉ cần một mình đi ra làm việc là được rồi.

    Hắn nhu nhu tóc Đường Đường, cười nói:

    - Mang em cùng đi.

    Lục Cảnh Đường lập tức hoan hô, cao hứng bổ nhào vào lòng hắn:

    - Dương Dương tốt nhất rồi!

    Lục Cảnh Cường nhìn thấy một màn này, có chút ghen. Hắn vội vàng đi qua kéo em trai, mặt đen nói:

    - Sao lại là hắn tốt nhất rồi! Đường Đường không thích chơi với tứ ca sao?

    Chỉ trong một ngày em trai liên tục khen ngợi tiểu tử kia tốt nhất là sao! Có khi nào Đường Đường làm nũng với hắn như vậy đâu! Làm cho hắn không muốn nhìn thấy Phương Mặc, thậm chí hiện tại nhìn thấy hắn liền cảm thấy không thuận mắt chút nào!

    Lục Cảnh Đường lập tức ủy khuất nói:

    - Nào có không thích chơi, em cùng tứ ca mới là tốt nhất thiên hạ. Em không phải là sợ nhàm chán sao, cho nên mới muốn cùng Dương Dương ra ngoài đi dạo thôi. Tứ ca, sao anh có thể nghĩ em như vậy!

    Lục Cảnh Cường vội vàng dỗ dành:

    - Tứ nghĩ sai rồi, anh ăn nói lung tung. Đi! Chúng ta cùng nhau đi ra ngoài. Chỉ có hai đứa đi, anh còn có chút lo lắng đâu.

    Nếu chỉ một mình Phương Mặc thì hắn cũng không lo lắng. Dù sao tiểu tử này có khả năng tự bảo vệ mình. Nhưng mang theo Đường Đường thì mình cần phải đi theo.

    Không phải không tin Phương Mặc không bảo hộ tốt cho Đường Đường, hắn càng muốn canh giữ trước mặt em trai, như vậy hắn mới được yên tâm.

    Lục Cảnh Đường gật gật đầu, ôm ngón tay Phương Mặc mở trừng hai mắt.

    Aizzz, nhìn hắn hiểu lòng người chưa!

    Có người nào giúp bạn trai lừa dối anh vợ sao! Chỉ có hắn.

    Chờ bọn họ đi ra cửa, tìm một địa phương không người, Phương Mặc từ không gian lấy ra một chiếc xe đạp nữ.

    Chiếc xe này nhìn xinh đẹp hơn mẫu xe bán trong thương trường niên đại này rất nhiều. Cho nên giá cả mới cao như vậy, bởi vì ở trong Quảng thị cũng rất dễ bán.

    Nhưng nếu quay về huyện thành của bọn họ thì người mua không được bao nhiêu. Dù sao loại xe đạp đại nhị bát càng được hoan nghênh, phía trước có thể chở người không nói, khung xe cũng lớn.

    Xe đạp nữ phía trước không thể mang người, còn thấp rất nhiều. Người khác nhìn thấy sẽ cho rằng không thực dụng bằng loại xe đại nhị bát.

    Nhưng nếu ở Quảng thị, Phương Mặc hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề này.

    Trừ bỏ trong này, hắn thậm chí còn dự định chạy vài chuyến đi Ma Đô (Thượng Hải) nhìn xem có thể tìm được cơ hội mua bán gì hay không.

    Dù sao trong tay hắn còn có không ít hàng điện tử, là hắn ý đặc biệt ở trên mạng lục soát thu mua loại ti vi đời cũ ở kiếp trước. Nhưng hiện tại thời gian còn chưa đến, bọn họ còn phải đợi mới được.

    Ba người đẩy xe đạp đi tới trong nhà của đầu lĩnh chợ đen.

    Khi người trong nhà nhìn thấy xe đạp, ánh mắt đều sáng.

    Nhất là đầu lĩnh liên tục đi quanh xe đạp, miệng không ngừng lẩm bẩm:

    - Tốt, tốt! Xe này thật không sai.

    Nếu bán ra ngoài một chiếc, còn lại không cần hắn đi tìm người mua, tự nhiên sẽ có người chạy tới nghe ngóng.

    Phương Mặc nhìn thấy hắn hài lòng, cũng không sốt ruột lên tiếng, mà ngồi một bên lột vỏ nho cho Đường Đường.

    Đầu lĩnh yêu thích ngắm nghía xe đạp một lát, sau đó vội vàng ngồi xuống ghế, kêu người châm trà, vẻ mặt vui mừng nói:

    - Huynh đệ, số hàng này chừng nào có được? Tôi toàn bộ muốn. Cậu cần tiền cần phiếu đều được.

    Nói xong đưa mắt nhìn Lục Cảnh Đường, ánh mắt đầu tiên liền cảm thấy đứa bé trai này thật xinh đẹp, còn có vẻ nhõng nhẽo. Tầm mắt hắn không ngừng xoay quanh ba người Lục Cảnh Đường.

    Phương Mặc nắm tay Lục Cảnh Đường, nói:

    - Đợi 6h30 chiều, đi kho hàng số 1 đường số 2 của đội xe vận tải lấy hàng.

    Đầu lĩnh vừa nghe, liền biết ổn thỏa, lập tức cao hứng hô:

    - Buổi tối tôi làm chủ mời các cậu đi ăn mỹ thực địa phương của chúng tôi như thế nào? Là một quán ăn chuyên món đặc sản, làm đồ ăn thật không sai đâu.

    Phương Mặc không cự tuyệt, dù sao hắn còn muốn cùng người này hợp tác. Hắn xoay đầu nhìn Lục Cảnh Đường dò hỏi ý của hắn.

    Lục Cảnh Đường gật gật đầu. Hắn biết lần sau lúc đến bên này hẳn là có thể bán ra đồ vật bên trong thương trường, người này còn có tác dụng.

    Càng huống chi Dương Dương kêu giá, người này cũng không ỷ mình là đầu lĩnh chợ đen mà áp giá, hắn cảm thấy người này có thể tiếp xúc.

    Phương Mặc cười đồng ý yêu cầu buổi tối cùng nhau ăn cơm.

    Đầu lĩnh cười cầm chén trà:

    - Tôi lớn hơn các cậu vài tuổi, nếu như không để ý, các cậu có thể trực tiếp kêu tôi một tiếng Lưu ca. Sau này đến bên này thì cứ xem như ở nhà mình, đừng khách khí!

    Lục Cảnh Cường biết nói chuyện, hơn nữa hắn còn nhận thức người này càng sớm hơn, cho nên tiếp theo cũng là hắn trò chuyện thổi phồng lẫn nhau với Lưu ca.

    Phương Mặc tiếp tục lột vỏ nho cho Lục Cảnh Đường.

    Khoảng hơn 4h chiều ba người rời đi, quay về nhà khách.

    Lẽ ra Phương Mặc định để Đường Đường đi ngủ một lát, dù sao buổi trưa đi bàn bạc chuyện buôn bán, hắn không có ngủ trưa.

    Nào biết Đường Đường bởi vì lần đầu tiên gặp được buôn bán như vậy, hưng phấn căn bản không chút buồn ngủ, vì thế quấn quýt Phương Mặc đòi cùng đi nhà kho phóng đồ.

    Nhà kho này cũng là buổi sáng bọn họ thương lượng giá cả thuê lại một phòng bỏ trống.

    Dù sao đội xe thỉnh thoảng cần gởi hàng hóa, nếu hàng nhiều kho hàng cũng không đủ dùng.

    Vì thế vài con đường xung quanh nơi này đều trở thành cho thuê kho hàng. Hơn nữa hiện tại cũng đã xuất hiện hình thức có thể thuê một giờ hoặc là bao nguyên một ngày đều được.

    Đây là lần đầu tiên Lục Cảnh Đường kiến thức được một mặt khác của Phương Mặc, trước kia chỉ biết hắn rất có ý nghĩ, nhưng hôm nay nhìn thấy hắn bàn bạc sinh ý với người khác, thái độ quyết đoán là hắn chưa từng nhìn thấy qua.

    Lục Cảnh Đường cảm thấy Dương Dương thật suất khí!

    Phương Mặc cười hỏi:

    - Xảy ra chuyện gì? Trên mặt anh dính gì sao?

    Lục Cảnh Đường nhủ thầm:

    - Từ khi nào Dương Dương trở nên nhạy cảm như vậy đây? Vừa rồi mình chỉ trộm nhìn một chút mà thôi! Vì sao lại bị hắn bắt quả tang đâu.

    Hắn lắc đầu không thừa nhận:

    - Em không có!

    Phương Mặc cười nhẹ:

    - Đi thôi, chúng ta đi phóng đồ.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...