Đam Mỹ [Edit] Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại - Nhuyễn Ngữ

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng hai 2025.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 200:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Cảnh Đường ở trong không gian nhìn thấy mấy con heo rừng, vô cùng khẩn trương, thậm chí quên cả ăn vặt trong tay. Trong miệng không ngừng lẩm bẩm:

    - Phù hộ ba ba bọn họ bình an! Không cần xuất hiện nguy hiểm gì! Phù hộ..

    Phương Mặc nghe được lời nói của Đường Đường trong không gian, rất là an tâm. Kỳ thật chính hắn cũng có nắm chắc, dù sao bọn họ cũng không phải lần đầu tiên sử dụng thuốc mê.

    Đoán được, đàn heo rừng ăn hết rau dưa trên mặt đất xong, vẫn còn lưu luyến xoay quanh tại chỗ không chịu rời đi.

    Trong đó có một con heo rừng tương đối cảnh giác, luôn quan sát tình huống bao quanh.

    Nhưng cho dù có lòng cảnh giác, chúng nó cũng không biết mình đã hoàn toàn trúng bẫy của nhân loại.

    Ngay khi năm con heo rừng nhỏ hơn đột nhiên ngã dụi dưới đất, bốn con lớn lập tức bỏ chạy.

    Phương Mặc còn tưởng hôm nay phải bỏ sót bốn con heo rừng lớn này, hắn lại xuất ra không ít cải trắng trộn thuốc mê ném xuống.

    Ai ngờ mới ném xuống không bao lâu, bốn con heo rừng lại quay trở lại.

    Hơn nữa chúng nó cũng không quản năm con heo nhỏ nằm dưới đất, tiếp tục cúi đầu ăn cải trắng.

    Lục Cảnh Đường ở trong không gian chứng kiến một màn này, yên lặng vươn ngón cái!

    Nếu chính bản thân hắn, vừa nhìn thấy năm con heo rừng ngã xuống sẽ khẩn cấp thu vào không gian mà không tiếp tục cân nhắc mấy con heo lớn có quay trở về hay không.

    Có lẽ Dương Dương để cho hắn vào không gian trước là việc làm rất đúng.

    Bốn con heo còn lại đang chậm rãi ăn cải trắng, có một con không chịu được dược lực, trước té xuống.

    Ba con còn lại giống như không nhìn thấy, vẫn tiếp tục ăn, kết quả đều ngã xuống.

    Lục Gia Bình vẫy tay, Phương Mặc xuất ra hòn đá ném hướng heo rừng đã ngã sấp.

    Chúng nó không có phản ứng, Phương Mặc tiếp tục ném thêm vài cục đá.

    Kết quả đám heo rừng hoàn toàn không có phản ứng.

    Hai người đợi thêm một lát, xác định không có nguy hiểm, lúc này mới leo xuống dưới.

    Phương Mặc nghĩ Đường Đường còn đang ở trong không gian, liền nói:

    - Chú, Đường Đường còn ở bên trong, chúng ta cần nhanh chóng xử lý đám heo này.

    Lục Cảnh Đường vội kêu lên:

    - Dương Dương, thả em đi ra ngoài là được rồi! Em đi ra ngoài là anh có thể thu?

    Phương Mặc nghe được lời này nhưng cũng không lên tiếng.

    Lục Gia Bình tán đồng, nhưng cũng có chút lo lắng:

    - Vậy có gây ra phiền toái không cần thiết hay không?

    Dù sao cần xử lý heo rừng, khẳng định sẽ có máu. Nếu có máu sẽ dẫn dụ động vật ăn thịt khác.

    Phương Mặc lắc đầu nói:

    - Không sao, chỉ cần heo rừng đã chết thì con sẽ thu vào không gian. Sẽ không lưu máu quá nhiều. Hiện tại chúng ta đang ở trong núi sâu, để Đường Đường đi ra không an toàn. Hai chúng ta có thể tùy thời lên cây, Đường Đường không được.

    Lục Gia Bình nghe hắn giải thích, gật gật đầu:

    - Được, con đưa dao cho chú, động tác của chúng ta nhanh một chút.

    Phương Mặc từ không gian xuất ra hai con dao mài sẵn, đưa cho Lục Gia Bình, lưu lại một thanh cho mình.

    Heo rừng lớn thì giao cho Lục Gia Bình, nhỏ thì để cho hắn.

    Lục Gia Bình đâm một dao vào cổ heo rừng, chuyển một vòng, xác định một dao là có thể trí mạng.

    Phương Mặc đem heo rừng thu vào trong không gian, còn lưu ý phản ứng của Đường Đường.

    Thấy hắn không có sợ hãi, lúc này mới tiếp tục thu thập heo rừng dưới đất.

    Kỳ thật Lục Cảnh Đường sợ muốn chết, nhất là khi nhìn thấy có heo rừng lớn như vậy xuất hiện trước mắt.

    Hắn sợ tới mức hai chân phát run, chính hắn không dám động! Cũng không dám biểu hiện ra sợ hãi. Nếu đầu tóc của hắn cứng rắn như tứ ca, hiện tại đã dựng đứng lên được rồi!

    Sợ Dương Dương sẽ lo lắng cho an toàn của hắn, Lục Cảnh Đường chỉ đành cứng rắn ngồi im không nhúc nhích.

    - Không sợ! Không sợ! Chúng nó đều chết rồi! Sẽ không cắn mình..

    Chờ hai người thu thập xong heo rừng, Phương Mặc liền chạy xuống núi.

    Dù bọn họ cẩn thận thế nào vẫn sẽ lưu máu dưới đất, trong này không thể ở lâu.

    Hai người chạy tới một con sông, thả ra hai con heo nhỏ, bắt đầu rửa sạch.

    Con heo nhỏ này Lục Gia Bình không định cấp cho quản lý viên.

    Dù sao bắt đầu từ nửa năm nay, đã có người bắt đầu được sửa lại án xử sai.

    Ngày hôm qua bọn họ đi tới trong này, lão lãnh đạo cũng nói nửa năm nay quản lý viên cũng không tiếp tục khe khắt với bọn họ như trước kia.

    Xem ra những người này đã biết được tin tức có người bắt đầu được sửa lại án xử sai, hiện tại làm như vậy chính là vì sợ hãi ngày sau bọn họ sẽ thật sự bình an vô sự, rồi quay lại tìm chính mình phiền toái.

    Xử lý xong heo rừng, Phương Mặc vào không gian.

    Lục Cảnh Đường nhìn thấy hắn, sắp khóc, nhưng chân mềm nên không thể đứng lên. Hắn quyệt miệng giang tay:

    - Dương Dương, em chân mềm, không động được nữa.

    Phương Mặc giật mình lập tức đi qua ôm lấy hắn, nói:

    - Đường Đường, xin lỗi, anh thấy em vẫn thản nhiên còn tưởng em không sợ. Trách anh không quan sát tình huống thực tế nhiều một chút.

    Lục Cảnh Đường lắc đầu:

    - Không quan hệ tới anh, có lẽ do em nhìn thấy mấy con heo rừng nên mới sợ. Hiện tại em có thể đi ra ngoài rồi sao?

    Phương Mặc gật đầu:

    - Có thể, em đi được không?

    Lục Cảnh Đường hít sâu một hơi, cố gắng động tay chân, kết quả không có chút sức lực nào. Hắn bực dọc nói:

    - Vẫn không được, làm sao bây giờ?

    Phương Mặc cười cười:

    - Không sao, anh cõng em đi ra ngoài.

    Lục Cảnh Đường đỏ mặt, ân một tiếng.

    Lục Gia Bình đang rửa nội tạng, nghe thanh âm nhìn lại, thấy con trai bị Phương Mặc cõng đi ra, nhất thời khẩn trương hỏi:

    - Đường Đường xảy ra chuyện gì? Bị thương sao? Bị thương ở đâu, cha nhìn xem!

    Lục Cảnh Đường lại đỏ mặt, lắc đầu nhỏ giọng nói:

    - Ba ba, con không bị thương. Chỉ, chỉ là sợ hãi chân mềm.

    Lục Gia Bình thở nhẹ, an ủi:

    - Không sợ, heo rừng đều đã bị giết. Sẽ không làm tổn thương được Đường Đường. Chúng ta không sợ a.

    Lục Cảnh Đường nghe ba ba dỗ dành, dụi mặt vào lưng Phương Mặc không dám ngẩng lên.

    Ô ô ô, thật dọa người! Sao hắn có thể bị heo rừng đã chết làm hoảng sợ tới mức chân mềm đâu!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...