80 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 20: Tôi muốn nghe chính miệng cậu nói ra.

Sắc mặt Âu Dương Phác bỗng căng lên, rõ ràng là không vui.

Tôn Hoán Toàn đã làm việc với Âu Dương Phác nhiều năm, tất nhiên không thể không hiểu được ẩn ý trong lời nói ấy, nhưng vì đại cục, anh ta đành cắn răng tiếp tục can ngăn.

"Theo tôi được biết, hơn nửa số cổ đông trong hội đồng quản trị đều là alpha cấp S, mà đa phần tuổi đã lớn, quan điểm trong chuyện tình cảm lại khá bảo thủ, chắc chắn họ sẽ không thể chấp nhận việc cậu đang hẹn hò với một alpha khác."

Môi Âu Dương Phác mím thành một đường thẳng, cau mày, vẻ mất kiên nhẫn. Anh đưa tay ra hiệu bảo Tôn Hoán Toàn im miệng và mau chóng trả lại điện thoại của mình.

"Anh.. Nếu đã quyết làm theo ý mình," Tôn Hoán Toàn nuốt nước bọt, nói bằng giọng căng thẳng, "thì ít nhất.. Ít nhất cũng để tôi điều tra lý lịch của anh Lê đó xem anh ta có tiền sử gì xấu không. Nếu không có thì.."

Kiên nhẫn cạn sạch, Âu Dương Phác đặt tay lên vai Tôn Hoán Toàn, giọng thấp đi: "Điện thoại. Đưa đây."

Âu Dương Phác vốn có gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, đôi mắt đào hoa vốn khiến người ta cảm thấy ôn hòa, gần gũi. Nhưng lúc này, khi anh thu lại lớp mặt nạ giả tạo và bộc lộ bản chất thật, khí thế bức người của một alpha đỉnh cấp lập tức lan tỏa.

Tôn Hoán Toàn, thân là beta, dù không chịu ảnh hưởng của pheromone, nhưng chỉ riêng áp lực từ khí thế ấy thôi cũng đủ khiến da đầu anh ta tê rần.

Bất lực, anh đành im lặng, ngoan ngoãn móc ra chiếc điện thoại đã giấu mấy ngày trong túi áo vest, trả lại cho Âu Dương Phác.

Cầm lấy điện thoại, Âu Dương Phác không thèm liếc nhìn anh ta, cúi đầu mở khóa, nhưng bấm mãi vẫn chỉ thấy màn hình đen.

Tôn Hoán Toàn lí nhí: "Hết.. Hết pin rồi."

".. Mau tìm cho tôi cái sạc!"

* * *

Sau khi tỉnh lại sau cơn say, đầu Lê Chiêu đau như búa bổ, kèm theo cảm giác buồn nôn. Anh nằm trên giường, không dám mở mắt.

Phải mất vài phút ôm đầu thở dốc, anh mới chậm rãi mở mắt ra.

Cầm điện thoại lên xem, có vài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, nhưng toàn là của Tô Mặc và đồng nghiệp trong công ty không có tin gì từ người mà anh đang chờ.

Nhìn lại đồng hồ, đã hơn chín giờ.

Trễ làm là hai chữ chưa từng xuất hiện trong từ điển của Lê Chiêu. Làm việc bao năm, anh chưa bao giờ đi trễ, vậy mà hôm nay lần đầu tiên lại trễ, nhưng anh chẳng thấy lo lắng gì cả.

Lần đầu đến quán bar, lần đầu chủ động bắt chuyện, lần đầu cùng người đó vào khách sạn, lần đầu mất kiểm soát, lần đầu vì một người mà tâm thần rối loạn, lần đầu bị mất liên lạc, lần đầu nhếch nhác, lần đầu đi làm muộn..

Nghĩ kỹ lại, hóa ra rất nhiều "lần đầu tiên" của anh đều gắn liền với Âu Dương Phác.

Trải qua đêm qua, sau khi nguôi cơn xúc động và say rượu, Lê Chiêu bình tĩnh hơn nhiều.

Đợi khi không còn chóng mặt, anh ngồi dậy, rót một ly nước ấm uống, rồi gọi cho Tô Mặc nhờ xin nghỉ bệnh.

Nghe giọng khàn khàn của anh, Tô Mặc hoảng hốt hỏi anh bị bệnh gì, có nặng không, có cần đưa đi bệnh viện không. Lê Chiêu không muốn nói gì thêm, bèn kiếm cớ qua loa rồi cúp máy.

Ngồi bên bàn ăn, anh bắt đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối qua.

Anh đến nhà Âu Dương Phác không thấy người, liền đi bar tìm. Ở đó không thấy, anh uống rượu, rồi vô tình gặp người đàn ông từng đi cùng Âu Dương Phác hôm đầu tiên họ gặp nhau. Anh đuổi theo, tìm đến phòng riêng nơi Âu Dương Phác đang ngồi và xông vào..

Những người trong phòng tối qua.. Lê Chiêu nhớ lại, hình như có vài người trông rất quen. Nhưng khi ấy toàn bộ sự chú ý của anh đều dồn vào Âu Dương Phác, nên không để ý kỹ. Giờ nghĩ lại..

Anh ôm đầu suy nghĩ một lúc lâu, rồi mở máy tính, vào trang web công ty, tra danh sách lãnh đạo cấp cao, lần lượt mở ảnh từng người ra xem.

Càng xem, lòng anh càng trĩu nặng.

Vì anh phát hiện, mấy người ngồi cùng bàn với Âu Dương Phác tối qua trông rất giống các lãnh đạo cấp cao của công ty.

Không tin, anh lại mở danh bạ nội bộ của các phòng ban khác ra xem tiếp, tốn khá nhiều thời gian. Cuối cùng, anh tìm thấy bức ảnh của người đàn ông bình thường vẫn hay đi cùng Âu Dương Phác.

Tôn Hoán Toàn, phòng Quan hệ đối ngoại.

Trong hồ sơ ghi rõ anh ta từng được cử sang New Zealand công tác.

Đến nước này, Lê Chiêu không thể không chấp nhận một sự thật những người quanh Âu Dương Phác đều là người của Tằng Long Trọng Công.

Nhưng.. Sao có thể như vậy?

Âu Dương Phác du học ở nước ngoài, mới về nước không lâu, sao lại..

"Nghe nói cậu con riêng đó giống mẹ, cực kỳ đẹp trai. Không thì sao lại khiến lão Tề người từng trải như thế mê mẩn đến vậy?"

"Cậu ta mới về nước, nghe nói lúc nhỏ bị đuổi ra nước ngoài, giờ quay lại là để tranh gia sản với chính thất và hai người con hợp pháp."

Những lời đồn về "đứa con riêng bí ẩn" vang lên trong đầu Lê Chiêu, từng câu từng chữ như sấm nổ bên tai.

Đúng lúc ấy, chuông điện thoại reo, kéo anh trở về hiện thực.

Nhìn xuống màn hình, cái tên nhấp nháy chính là người mà suốt bao ngày qua anh vẫn chờ đợi trong khổ sở.

Chỉ là, khi thấy cái tên ấy lúc này, trong mong đợi và khao khát của anh đã pha lẫn một chút xa lạ.

Tiếng chuông vang đều, thôi thúc anh bắt máy. Lê Chiêu nhìn chằm chằm cái tên ấy vài giây, cuối cùng hít sâu, nhấn nghe.

Điện thoại vừa nối, hai bên đều im lặng.

Vài giây sau, giọng Âu Dương Phác vang lên:

"Anh à?"

Chỉ hai tiếng đó thôi cũng khiến sống mũi Lê Chiêu cay xè. Anh khàn giọng đáp lại: "Ừ, là tôi."

Lại là một khoảng lặng.

"Vài hôm trước tôi bận," Âu Dương Phác bắt đầu giải thích, "điện thoại không ở bên người, sau đó hết pin, nên không nhận được cuộc gọi hay tin nhắn của anh."

Lê Chiêu lặng nghe, rồi hỏi: "Cậu bận gì?"

Lần này, Âu Dương Phác im rất lâu, rồi đáp lại bằng một câu hỏi: "Anh chắc là đã đoán được rồi, đúng không?"

Trái tim Lê Chiêu như bị ai bóp chặt, đau đến nghẹn thở. Anh khẽ nói: "Tôi muốn nghe chính miệng cậu nói."

Lại là một khoảng im lặng nữa, rồi Âu Dương Phác khẽ nói:

"Anh à, tối nay tôi đến gặp anh."

Lê Chiêu nhắm mắt: "Được."

Cúp máy xong, anh thả lỏng người trên ghế, nhìn trân trân lên trần nhà.

Dù chưa nói rõ, thái độ của Âu Dương Phác đã đủ cho thấy tất cả.

Hóa ra anh ta chính là đứa con riêng bí ẩn của tổng giám đốc Tề, hơn nữa, mọi người đều nói, anh ta là một alpha cấp cao.

Nhưng Âu Dương Phác lại bảo anh rằng mình là omega.

Không đúng.. Lê Chiêu nhớ lại, hình như từ đầu Âu Dương Phác chưa từng trực tiếp thừa nhận điều đó, là anh nhầm, và Âu Dương Phác chỉ thuận nước đẩy thuyền mà mặc nhiên để anh tin vậy.

Càng nghĩ càng rùng mình.

Ngày nghỉ hiếm hoi, Lê Chiêu chẳng buồn làm gì, chỉ nằm lì trên giường. Không xem điện thoại, không có việc gì đặc biệt, khi thì nghĩ về những chuyện đã xảy ra với Âu Dương Phác, khi thì trống rỗng, rồi lại lim dim thiếp đi..

Đến trưa, anh ăn qua loa chút gì đó, rồi lại nằm nghỉ.

Tối đến, nghĩ tới việc Âu Dương Phác sẽ tới, anh vẫn cố gắng tắm rửa, cạo râu, chỉnh trang gọn gàng, rồi vào bếp nấu mấy món đơn giản để cậu ấy tới còn có cái ăn.

Anh bận rộn đến tận 7 giờ rưỡi tối mà Âu Dương Phác vẫn chưa đến.

Nhìn bàn ăn đã bày biện sẵn, Lê Chiêu quyết định gọi điện xác nhận địa chỉ cho cậu ta.

Với thân phận của Âu Dương Phác, hôm trước người lái xe đưa anh về chắc là tài xế riêng, nên cậu ta chắc chắn biết địa chỉ.

Nhưng giờ đã muộn như vậy mà vẫn chưa đến, anh đành gọi xem sao.

Chuông reo mãi cho đến khi tự ngắt, Âu Dương Phác không nghe.

Lê Chiêu siết chặt điện thoại, ngón tay trắng bệch. Anh mím môi gọi thêm lần nữa, vẫn không ai bắt máy. Cuối cùng anh từ bỏ, gửi tin nhắn:

"Địa chỉ nhà tôi, định vị kèm theo. Tối nay cậu còn đến không?"

Không ai trả lời.

Lê Chiêu ngồi một mình bên bàn ăn, chẳng còn chút khẩu vị nào, chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm mấy món ăn đã nguội.

Gần tám giờ, có tiếng gõ cửa. Lê Chiêu giật mình, tưởng là Âu Dương Phác, vội đáp rồi chạy ra mở.

Nhưng khi cửa mở ra, anh thất vọng nhận ra người đứng ngoài là Tô Mặc.

Tô Mặc xách theo một thùng sữa và một giỏ trái cây lớn, vừa thấy anh đã kêu lên:

"Chiêu Chiêu! Cậu ốm nặng vậy sao? Quầng thâm mắt sắp rơi xuống rồi kìa!"

".. Vào đi."

Vào nhà, Tô Mặc vừa đổi dép vừa lải nhải:

"Cậu bị cảm à? Sốt không? Sao trông tiều tụy thế. Hôm nay nhắn cho cậu bao nhiêu tin mà không trả lời, tôi lo quá nên qua xem."

"Cảm ơn, tôi không sao." Lê Chiêu kéo ghế cho bạn, hỏi: "Cậu ăn cơm chưa? Tôi nấu rồi, muốn ăn chút không?"

"Hả?" Tô Mặc nghi hoặc: "Cậu bệnh mà còn nấu nướng à? Tôi nhắn cậu hồi chiều là hỏi có cần tôi đặt đồ ăn giúp không mà."

"..."

Đối diện sự quan tâm thật lòng ấy, Lê Chiêu không nỡ nói dối, đành thở dài:

"Không phải tôi bệnh, chỉ là tâm trạng không tốt. Tối qua uống hơi nhiều, sáng dậy muộn."

"?" Tô Mặc đặt đồ xuống, nhanh chóng đi đến bên anh, sờ trán kiểm tra, thấy không sốt thì càng kinh ngạc:

"Chuyện gì vậy? Cậu lại đi uống rượu à? Hoàn toàn không giống cậu chút nào!

Đừng nói là.. Có liên quan đến cái 'omega giả' của cậu đấy nhé?"
 
80 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 21: Anh, cho em vào đi.

Bị chạm đúng vết thương mưng mủ, sắc mặt của Lê Chiêu lập tức thay đổi.

Tình bạn giữa Tô Mặc và Lê Chiêu đã nhiều năm, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết mình vừa nói trúng tim đen đối phương. Cậu mím môi, rồi chậm rãi gật đầu, ánh mắt đầy ẩn ý.

"..."

"Thôi được, để tôi đi rửa tay cái đã, rồi vừa ăn vừa nói chuyện." Tô Mặc nói xong, chẳng đợi Lê Chiêu đáp lại, liền chạy thẳng về phía nhà vệ sinh.

Lê Chiêu ngồi đờ ra một lúc, cảm thấy người mình đợi tối nay chắc không đến nữa. Anh cũng không chuẩn bị cơm cho Tô Mặc, chỉ vào bếp lấy hai bộ bát đũa ra, bày sẵn lên bàn ăn.

Đợi Tô Mặc rửa tay xong, hai người ngồi đối diện nhau, bắt đầu ăn tối.

Tô Mặc thì đói, còn Lê Chiêu thì thất thần, nên cả hai đều im lặng một lúc lâu, chỉ nghe tiếng muỗng va vào bát vang lên khe khẽ.

Mãi đến khi Tô Mặc gần ăn xong, cậu mới ngẩng lên nhìn Lê Chiêu, thấy bạn mình chẳng có ý định mở lời, đành chủ động hỏi:

"Nói xem nào, cậu phát hiện ra hắn không phải là Omega bằng cách nào?"

Lê Chiêu khựng lại, đặt đũa xuống. Câu hỏi đầu tiên thôi mà anh đã không biết phải bắt đầu từ đâu.

Tô Mặc cũng không giục, chỉ thong thả uống canh, vừa uống vừa chờ.

Lê Chiêu tự sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu thật lâu, cuối cùng mới hỏi ngược lại:

"Mặc Mặc, sao tin đồn lại khẳng định chắc chắn con riêng của Tổng Giám đốc Tề là Alpha vậy?"

"Nói cách khác, có bao giờ cậu nghĩ.. Hắn thật ra là Omega, chỉ đang giả làm Alpha không?"

"?"

"Cái gì?" Tô Mặc lúc này vẫn chưa hiểu mối liên hệ giữa hai câu hỏi, nhưng vẫn trả lời:

"Mọi người đều nói vậy mà. Nghe bảo ông Tề muốn có một đứa con Alpha, nhưng vợ chính thất sinh cho ông ta một Beta, một Omega, nên đứa con riêng đó mới có cơ hội tranh quyền thừa kế."

"À, còn nữa, nghe nói trong hội đồng cổ đông có vài ông Alpha tin rằng chỉ có Alpha mới đủ tư cách lãnh đạo, nắm giữ vận mệnh công ty, vì Alpha vốn có thiên phú về năng lực lãnh đạo, quyết đoán và hành động. Thế nên có một bộ phận cổ đông đứng về phía đứa con riêng kia."

Lê Chiêu im lặng.

Tô Mặc xoay xoay mắt, quan sát biểu cảm của Lê Chiêu, nghĩ lại câu hỏi ban nãy, càng nghĩ sắc mặt càng thay đổi.

".. Cậu, cậu, cậu.." Dường như vừa hiểu ra điều gì đó, Tô Mặc trừng mắt nhìn Lê Chiêu, giọng lắp bắp vì sốc, "Không lẽ.. Thật sao?"

Lê Chiêu gật đầu.

Nhận được câu trả lời khẳng định, Tô Mặc sững người, há hốc miệng, rồi dụi mắt, lại dụi tai, vẫn không tin nổi vào những gì mình nghe thấy.

"Tối qua tôi gặp lại hắn ở quán bar nơi chúng tôi lần đầu gặp nhau.. Tôi thấy hắn đi cùng mấy người trong ban lãnh đạo công ty, cùng vài đồng nghiệp ở phòng khác. Tôi hỏi hắn, hắn không phủ nhận."

Chỉ vài câu đơn giản, Lê Chiêu đã nói hết bí mật mà anh phát hiện sau những ngày vật vã trong dằn vặt.

Nói xong, anh thở dài một hơi, bỗng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Thì ra, việc chấp nhận mình bị người mình yêu lừa dối, cũng không khó như tưởng tượng.

So với vẻ bình thản của Lê Chiêu, Tô Mặc phải mất vài phút mới tiêu hóa nổi sự thật này, lẩm bẩm:

"Thế giới này.. Đúng là nhỏ thật đấy."

Lê Chiêu không đáp.

Thấy bạn mình buồn, Tô Mặc an ủi:

"Đừng buồn nữa Chiêu Chiêu, nghĩ theo hướng khác xem Âu Dương Phác tuy lừa cậu, nhưng ít nhất hắn không nhằm vào tiền của cậu. Cậu chỉ mất tình cảm thôi, chứ không mất tiền."

Nghe lời an ủi nửa đùa nửa thật ấy, Lê Chiêu lại muốn bật cười.

Anh chợt nghĩ, nếu Âu Dương Phác thật sự muốn tiền, dù tài sản của anh chẳng đáng bao nhiêu, anh cũng cam lòng đưa hết cho hắn.

Nhận ra điều đó, nụ cười chưa kịp nở nơi khóe môi anh chợt đông cứng lại.

Anh bỗng hiểu ra, kể từ khi yêu Âu Dương Phác, mình đã trở nên nhu nhược và không còn giới hạn đến mức nào.

Không khí chìm xuống.

Một lúc sau, Tô Mặc lại hỏi:

"Vậy.. Cậu định làm gì bây giờ?"

"Tôi.. Tôi vẫn muốn nói chuyện trực tiếp với hắn."

Lê Chiêu ngửa đầu dựa vào ghế, giọng trầm và chậm, như đang cân nhắc từng từ:

"Mối quan hệ này ngay từ đầu đã xây trên dối trá, tôi không thích như vậy. Tôi nghĩ.. Chúng tôi nên tạm xa nhau. Cho hắn thời gian xử lý chuyện của mình, cũng cho tôi.. Một khoảng lặng để bình tâm lại."

Dù nói rất nhẹ, rất bình tĩnh, Tô Mặc vẫn nghe ra nỗi buồn sâu kín trong đó.

Cậu nhìn bạn mình đầy thương cảm, gật đầu:

"Ừ, tạm xa nhau là tốt nhất. Bây giờ hắn đang ở giữa vòng xoáy, chúng ta là người ngoài, tốt nhất đừng dính vào, kẻo bị cuốn vào cuộc tranh quyền đó, đến chết cũng chẳng biết vì sao."

Lê Chiêu chưa từng nghĩ theo hướng đó, nhưng nghe xong lại thấy có lý, khẽ cười. Quả thật, việc thân phận của Âu Dương Phác bị lộ đã thay đổi tất cả.

Sau bữa tối, Tô Mặc lại ngồi nói chuyện với Lê Chiêu thêm một lát.

Nhưng thấy bạn mình mệt mỏi, mắt trũng sâu, tâm trí chẳng ở đâu, Tô Mặc hiểu thứ anh cần không phải là trò chuyện, mà là nghỉ ngơi.

Cậu chủ động dọn dẹp bếp, rồi khẽ khàng rời đi.

Trước khi đi, Lê Chiêu nhờ Tô Mặc xin giúp thêm một ngày nghỉ.

Với anh, nghỉ liền hai ngày vì lý do sức khỏe đúng là chuyện chưa từng có từ khi đi làm.

Nhưng anh không còn cách nào khác tình trạng hiện tại khiến anh chẳng thể đối mặt với công việc.

"Được, cậu cứ nghỉ đi. Dạo này công ty cũng không bận. Có gì tôi sẽ báo lại. Mai tan làm tôi qua xem cậu thế nào."

"Không cần, tôi không sao đâu.."

"Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa." Tô Mặc ngắt lời, "Về phòng nằm nghỉ đi. Chán thì xem phim, chơi game, đừng suy nghĩ nhiều."

Lê Chiêu biết bạn mình đang lo lắng, khẽ "ừ" một tiếng, trong lòng dâng lên chút ấm áp.

Tiễn Tô Mặc xong, Lê Chiêu uống ly nước, rồi loạng choạng quay về phòng.

Đầu anh choáng váng, hơi buồn nôn, nhưng chỉ nghĩ chắc do hôm qua uống nhiều, lại ở nhà suốt cả ngày nên mệt, ngủ một đêm sẽ ổn.

Không có tâm trạng xem phim hay nghe nhạc, anh nằm xuống, nhắm mắt lại.

Một lúc nghĩ vẩn vơ về Âu Dương Phác, một lúc lại mơ hồ như thiếp đi.

Không biết bao lâu sau, khi anh ngủ khá say, bỗng nghe tiếng gõ cửa.

Anh nhắm mắt, tưởng mình đang mơ.

Tiếng gõ cửa kéo dài một lát rồi ngừng. Ngay sau đó, điện thoại anh đổ chuông.

Bị đánh thức, Lê Chiêu mở mắt, mất mấy giây mới nhận ra là điện thoại mình đang reo.

Khi thấy tên hiển thị trên màn hình, tim anh lập tức giật mạnh, là người mà anh ngày đêm mong nhớ.

Âu Dương Phác.

Cơn buồn ngủ tan biến. Anh liếc nhìn góc phải màn hình - đã hơn hai giờ sáng.

Lê Chiêu vội nghe máy, giọng khàn khàn: "Alo.."

".. Mở cửa."

Giọng của Âu Dương Phác ngược lại rất tỉnh táo.

"Tôi đang ở ngoài."

"? Cái gì cơ?"

"Tôi ở trước cửa nhà anh. Anh, cho em vào đi."

Lê Chiêu hít sâu: "Được, được, chờ chút."

Anh vừa định cúp máy để đi mở cửa, thì đầu dây bên kia lại nói:

"Anh đừng cúp. Em muốn nghe giọng anh thêm chút nữa.. Chỉ cần nghe tiếng anh thở cũng được."

"..."

Khoảnh khắc ấy, Lê Chiêu không biết diễn tả cảm xúc mình ra sao vừa tê dại, vừa chua xót.

"Được, tôi không cúp. Tôi ra ngay."

Anh vội xỏ dép, đi đến cửa.

Không bật đèn, chỉ mở khóa.

Ngoài cửa, người khiến anh ngày đêm thao thức đang đứng đó.

Âu Dương Phác cầm điện thoại trong một tay, tay kia kéo lỏng cà vạt trên cổ.

Trên người hắn vẫn mặc bộ vest đen cùng giày da, trông như vừa rời khỏi một buổi tiệc hay cuộc họp trang trọng.

Ánh đèn vàng mờ nơi hành lang hắt lên, soi rõ quầng thâm nơi mắt và những sợi tóc rối của hắn.

Dù ăn mặc chỉnh tề, Lê Chiêu vẫn nhận ra hắn trông rất mệt mỏi.

Còn trong mắt Âu Dương Phác, Lê Chiêu trước mặt hắn cũng chẳng khá hơn, thậm chí còn tiều tụy hơn mình.

Hai ánh mắt giao nhau, trong khoảnh khắc, đều thấy thương xót và xót xa.

Âu Dương Phác cúp máy, bước lên một bước, định đưa tay chạm vào má Lê Chiêu nhưng anh nghiêng người tránh.

Hắn sững lại, tay khựng giữa không trung.

Không khí trùng xuống.

Lê Chiêu nghiêng đầu, tránh ánh mắt hắn, chỉ nói khẽ:

"Vào đi."

Âu Dương Phác thu tay về, bàn tay siết chặt thành nắm. Hắn mím môi, nhỏ giọng đáp:

"Ừ."

Rồi bước vào.

Căn hộ Lê Chiêu thuê là một căn hai phòng ngủ nhỏ, bài trí tối giản, anh mới chuyển đến năm ngoái.

Tuy không rộng, nhưng vị trí tốt, có chỗ đậu xe nên giá thuê cũng không rẻ.

Trước đây anh đã thích khu này, chỉ là chưa đủ tiền thuê, mãi đến khi được tăng lương mới dọn đến.

Âu Dương Phác đứng ngay cửa, lặng lẽ quan sát khắp nơi..

Không gian sạch sẽ, gọn gàng, đơn giản. Trên ban công, bàn trà, kệ tivi đều có cây xanh, khiến căn phòng mang một hơi thở ấm áp và có sức sống.

Cả ngày hôm nay hắn phải đối mặt với bao nhiêu con người giả dối nơi thương trường, mệt mỏi rã rời.

Giờ phút này, chỉ cần đứng trong nhà của Lê Chiêu, ngửi hương thơm thanh nhã của những chậu cây, hắn đã thấy lòng mình dịu lại.

Lê Chiêu rót một ly nước đặt lên bàn trà, rồi gọi hắn:

"Lại đây ngồi."

Âu Dương Phác nghe tiếng gọi ấy, hít sâu, bước về phía sofa.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back