Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại
Tác giả: Nhuyễn Ngữ
Thể loại: Dam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Tác giả: Nhuyễn Ngữ
Thể loại: Dam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Chương 304:
Nghe lời nói của Cố Thì Yến, sắc mặt Lục Cảnh Đường trắng nhợt:
- Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì, tôi phải về nhà.
Nói xong muốn rời khỏi, lại đột nhiên bị Cố Thì Yến bắt được cổ tay, hắn nhìn Lục Cảnh Đường nói:
- Cậu biết tôi có ý tứ gì. Lục Cảnh Đường, tôi thích cậu. Cậu cùng tôi ở một chỗ, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cậu.
Lục Cảnh Đường vung mở tay hắn, có chút nổi giận:
- Cậu thích tôi? Thì tôi cần ở cùng một chỗ với cậu sao? Con người cậu tự xem mình quá lớn.
Cố Thì Yến nghe lời này, nội tâm càng thêm xúc động bất an. Khi hắn phát hiện chính mình không có hảo cảm với nữ sinh, luôn còn tưởng là mình chưa gặp được đối tượng mình yêu thích.
Nhưng khi hắn ở trong trường học gặp được Lục Cảnh Đường, mới biết được cái gì gọi là tâm động. Biết rõ hắn là nam sinh, nhưng vẫn bị hắn hấp dẫn.
Mỗi một nụ cười hay một lần nhăn mày của Lục Cảnh Đường đều dao động tim của hắn. Nguyên tưởng việc này là bí mật, hắn cần giữ kín cả đời. Bởi vì ở thời đại này, nam sinh cùng nam sinh ở cùng một chỗ, bị phát hiện sẽ bị người mắng chửi, là chuyện khiến người cảm thấy sỉ nhục.
Ngay lúc hắn đã chết tâm, lại thấy được phương thức quen biết của Lục Cảnh Đường cùng Phương Mặc. Nhất là ánh mắt Phương Mặc nhìn Lục Cảnh Đường, liếc mắt hắn liền nhìn ra có chỗ nào khác biệt.
Nếu Phương Mặc có thể ở cùng một chỗ với Lục Cảnh Đường, vì sao hắn lại không được đâu. Tự hỏi một đêm, hôm nay hắn rốt cục nhịn không được đi tìm Lục Cảnh Đường thổ lộ.
Nào biết hắn lại bị cự tuyệt, hắn còn không chết tâm nói:
- Tôi có thể cấp cho cậu cuộc sống thật tốt, bà ngoại của tôi để lại cho tôi hai bộ tứ hợp viện, chỉ cần cậu ở chung một chỗ với tôi, tôi có thể đưa hai căn nhà cho cậu.
Lục Cảnh Đường nhíu mày cự tuyệt:
- Không cần, tôi phải về nhà.
Cố Thì Yến sợ hắn đi, liền ngăn trước mặt hắn:
- Tôi không sánh bằng Phương Mặc ở điểm nào? Cậu ở chung một chỗ với tôi, tôi nhất định càng thương cậu hơn hắn. Tôi cũng có thể chờ hai người chia tay.
Lục Cảnh Đường lui lại cách hắn đủ cự ly, nói:
- Không cần chờ, hiện tại tôi có thể nói cho cậu biết. Tôi không thích đàn ông, cũng không thích phụ nữ, tôi chỉ thích chính con người Phương Mặc. Cho nên dù cậu ưu tú hơn hắn, cậu cũng không phải người tôi thích.
Nói xong hắn liền lách người qua đi xuống lầu.
Lưu lại một mình Cố Thì Yến đứng ngẩn người trong hành lang.
Lục Cảnh Đường vừa đi vừa vỗ ngực mình, trong lòng thầm nghĩ: Hù chết, hù chết. Còn tưởng hắn đến uy hiếp mình. Không được, việc này phải cùng Dương Dương nói một tiếng, bằng không sau này còn bị hắn ngăn đường, làm cho Dương Dương hiểu lầm làm sao bây giờ.
Lúc này Lục Cảnh Cường cũng vừa về tới, nhìn thấy em trai liền vẫy tay:
- Em xuống thật đúng lúc, anh mới đưa đồ đi xong.
Lục Cảnh Đường mím chặt môi ân một tiếng, cũng không nói thêm lời gì. Hiện tại trong đầu hắn chỉ nghĩ, làm sao nói cho Phương Mặc biết việc này.
Lục Cảnh Cường tưởng em trai mệt mỏi, dù sao sáng nay cần học đủ tiết học. Nghĩ đến xế chiều không có tiết cũng không cần đến lớp, hắn quay đầu hỏi:
- Chúng ta có cần đi ra tiệm giúp đỡ không? Dù sao buổi chiều rảnh rỗi.
Lục Cảnh Đường không yên lòng lắc đầu:
- Tứ ca em không đi, em muốn về nhà nghỉ ngơi.
Lục Cảnh Cường nghe vậy liền xác thực ý nghĩ vừa rồi của chính mình. Hắn cười nhu tóc em trai:
- Anh biết em mệt mỏi mà, đột nhiên học cả buổi sáng tới trưa, khẳng định còn chưa kịp thích ứng.
Chờ hai người về tới nhà, Lục Gia Bình đã làm cơm sắp xong xuôi, thấy hai anh em liền cười hô:
- Nhanh đi rửa tay, chúng ta lập tức ăn cơm.
Lục Cảnh Đường cũng sợ người nhà lo lắng, cũng không tiếp tục suy nghĩ. Việc này vẫn phải đợi Phương Mặc về cùng hắn nói rõ sau đó mới làm quyết định.
Hắn quay vào phòng đi thay quần áo, đi ra phòng ăn hỏi:
- Ba ba, hôm nay trong tiệm không vội sao? Cô hai bọn họ như thế nào, có quen việc không?
Lục Gia Bình vừa bưng đồ ăn vừa cười nói:
- Vẫn như hai ngày trước, đều phải xếp hàng dài. Cô hai tụi con chỉ xem một hồi đã bắt tay làm việc, vừa ban đầu còn chưa quen thuộc, làm chậm, sau đó đã thuận tay hơn rồi.
Lục Cảnh Cường cười:
- Mấy tiệm món ăn bình dân này của nhà chúng ta làm cũng không khó, chỉ cần nhớ từng bước, không bao lâu là có thể quen tay. Buổi chiều Đường Đường ở nhà nghỉ ngơi đi, một hồi anh cùng cha đi ra tiệm giúp việc.
Lục Gia Bình lo lắng hỏi:
- Đường Đường cảm thấy không thoải mái sao?
Lục Cảnh Đường vội vàng lắc đầu:
- Không phải, ba ba đừng lo lắng. Chỉ là học suốt buổi sáng nên con có chút mệt mỏi, một hồi đi ngủ một chút hẳn không có việc gì.
Lục Gia Bình cười gật đầu nói:
- Được, vậy buổi chiều con lưu lại trong nhà. Trong tiệm có nhiều người như vậy đều có thể làm kịp thôi.
Mấy ngày nay đứa con đi theo bọn họ bận rộn, còn phải tranh thủ thời gian đi học, còn không bị mệt sao, nghĩ đến hẳn là không kịp thích ứng.
Xem ra sau này vẫn để hắn lưu lại trong nhà đi, trong tiệm đã có nhiều người làm việc như vậy, đâu cần hắn phải đi theo a.
Chờ ăn cơm trưa xong, Lục Gia Bình mang theo Lục Cảnh Cường rời nhà.
Lục Cảnh Đường một mình nằm trên giường nghĩ về chuyện phát sinh lúc sáng.
Trong lòng hắn có chút xúc động bất an. Hắn chỉ gặp qua Cố Thì Yến vài lần, cũng không hiểu biết rõ con người của hắn.
Nếu bởi vì hôm nay mình cự tuyệt hắn, làm cho quan hệ của mình cùng Dương Dương bị bại lộ, kết quả sẽ như thế nào?
Trường học còn chịu cho bọn họ lưu lại tiếp tục đi học sao, dù sao niên đại này cũng không phải ai đều chấp nhận được đồng tính luyến ái.
Hắn bực dọc gãi đầu, bỏ đi, không nghĩ nữa. Nếu quả thật bị trường đuổi học, hắn cùng Dương Dương đi kiếm tiền.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn liền ngủ mất.
Chờ hắn tỉnh lại, trời sắp tối, trong nhà vẫn không thấy ai về, hắn mơ hồ ngồi trên giường ngẩn người.
Phương Mặc mở cửa vào phòng, nhìn thấy vẻ mặt buồn ngủ mông lung của hắn, cười đi tới, ôm hắn đặt lên đùi mình:
- Anh còn tưởng em đi theo tứ ca tới trong tiệm. Anh đi qua mới biết em đang ở nhà nghỉ ngơi. Xảy ra chuyện gì? Hôm nay học bài rất khó sao?
Lục Cảnh Đường chép miệng:
- Dương Dương, anh có biết Cố Thì Yến không?
Phương Mặc híp mắt nghĩ nghĩ hỏi:
- Có biết một chút, xảy ra chuyện gì? Đột nhiên lại nhắc tới hắn.
Lục Cảnh Đường do dự, vẫn đem việc phát sinh hôm nay thuật lại một lần cho Phương Mặc nghe qua.
Hắn cũng không biết Cố Thì Yến có thể đem quan hệ giữa bọn họ nói ra ngoài cho người khác biết hay không.
Phương Mặc nghe xong, vẻ mặt lạnh lùng. Hắn ngẩn người chốc lát, cúi đầu hôn hôn người trong lòng:
- Không sao đâu, đừng lo lắng, giao cho anh xử lý đi.
Lục Cảnh Đường ôm Phương Mặc nói:
- Không sao, chẳng qua chúng ta cũng không cần đi học, cùng nhau đi kiếm tiền.
Phương Mặc cười nhẹ một tiếng:
- Tiểu ngốc tử, không cần lo lắng nhiều như vậy. Anh sẽ không để cho người khác tổn thương em, dư luận cũng không được.
Lục Cảnh Đường khẩn trương hỏi:
- Anh không phải muốn giết hắn chứ? Làm.. Làm vậy không được.
Phương Mặc gõ nhẹ vào đầu hắn:
- Nói lung tung gì vậy, chồng em là loại người không biết tuân theo pháp luật sao? Dậy đi, anh đi làm cơm.
- Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì, tôi phải về nhà.
Nói xong muốn rời khỏi, lại đột nhiên bị Cố Thì Yến bắt được cổ tay, hắn nhìn Lục Cảnh Đường nói:
- Cậu biết tôi có ý tứ gì. Lục Cảnh Đường, tôi thích cậu. Cậu cùng tôi ở một chỗ, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cậu.
Lục Cảnh Đường vung mở tay hắn, có chút nổi giận:
- Cậu thích tôi? Thì tôi cần ở cùng một chỗ với cậu sao? Con người cậu tự xem mình quá lớn.
Cố Thì Yến nghe lời này, nội tâm càng thêm xúc động bất an. Khi hắn phát hiện chính mình không có hảo cảm với nữ sinh, luôn còn tưởng là mình chưa gặp được đối tượng mình yêu thích.
Nhưng khi hắn ở trong trường học gặp được Lục Cảnh Đường, mới biết được cái gì gọi là tâm động. Biết rõ hắn là nam sinh, nhưng vẫn bị hắn hấp dẫn.
Mỗi một nụ cười hay một lần nhăn mày của Lục Cảnh Đường đều dao động tim của hắn. Nguyên tưởng việc này là bí mật, hắn cần giữ kín cả đời. Bởi vì ở thời đại này, nam sinh cùng nam sinh ở cùng một chỗ, bị phát hiện sẽ bị người mắng chửi, là chuyện khiến người cảm thấy sỉ nhục.
Ngay lúc hắn đã chết tâm, lại thấy được phương thức quen biết của Lục Cảnh Đường cùng Phương Mặc. Nhất là ánh mắt Phương Mặc nhìn Lục Cảnh Đường, liếc mắt hắn liền nhìn ra có chỗ nào khác biệt.
Nếu Phương Mặc có thể ở cùng một chỗ với Lục Cảnh Đường, vì sao hắn lại không được đâu. Tự hỏi một đêm, hôm nay hắn rốt cục nhịn không được đi tìm Lục Cảnh Đường thổ lộ.
Nào biết hắn lại bị cự tuyệt, hắn còn không chết tâm nói:
- Tôi có thể cấp cho cậu cuộc sống thật tốt, bà ngoại của tôi để lại cho tôi hai bộ tứ hợp viện, chỉ cần cậu ở chung một chỗ với tôi, tôi có thể đưa hai căn nhà cho cậu.
Lục Cảnh Đường nhíu mày cự tuyệt:
- Không cần, tôi phải về nhà.
Cố Thì Yến sợ hắn đi, liền ngăn trước mặt hắn:
- Tôi không sánh bằng Phương Mặc ở điểm nào? Cậu ở chung một chỗ với tôi, tôi nhất định càng thương cậu hơn hắn. Tôi cũng có thể chờ hai người chia tay.
Lục Cảnh Đường lui lại cách hắn đủ cự ly, nói:
- Không cần chờ, hiện tại tôi có thể nói cho cậu biết. Tôi không thích đàn ông, cũng không thích phụ nữ, tôi chỉ thích chính con người Phương Mặc. Cho nên dù cậu ưu tú hơn hắn, cậu cũng không phải người tôi thích.
Nói xong hắn liền lách người qua đi xuống lầu.
Lưu lại một mình Cố Thì Yến đứng ngẩn người trong hành lang.
Lục Cảnh Đường vừa đi vừa vỗ ngực mình, trong lòng thầm nghĩ: Hù chết, hù chết. Còn tưởng hắn đến uy hiếp mình. Không được, việc này phải cùng Dương Dương nói một tiếng, bằng không sau này còn bị hắn ngăn đường, làm cho Dương Dương hiểu lầm làm sao bây giờ.
Lúc này Lục Cảnh Cường cũng vừa về tới, nhìn thấy em trai liền vẫy tay:
- Em xuống thật đúng lúc, anh mới đưa đồ đi xong.
Lục Cảnh Đường mím chặt môi ân một tiếng, cũng không nói thêm lời gì. Hiện tại trong đầu hắn chỉ nghĩ, làm sao nói cho Phương Mặc biết việc này.
Lục Cảnh Cường tưởng em trai mệt mỏi, dù sao sáng nay cần học đủ tiết học. Nghĩ đến xế chiều không có tiết cũng không cần đến lớp, hắn quay đầu hỏi:
- Chúng ta có cần đi ra tiệm giúp đỡ không? Dù sao buổi chiều rảnh rỗi.
Lục Cảnh Đường không yên lòng lắc đầu:
- Tứ ca em không đi, em muốn về nhà nghỉ ngơi.
Lục Cảnh Cường nghe vậy liền xác thực ý nghĩ vừa rồi của chính mình. Hắn cười nhu tóc em trai:
- Anh biết em mệt mỏi mà, đột nhiên học cả buổi sáng tới trưa, khẳng định còn chưa kịp thích ứng.
Chờ hai người về tới nhà, Lục Gia Bình đã làm cơm sắp xong xuôi, thấy hai anh em liền cười hô:
- Nhanh đi rửa tay, chúng ta lập tức ăn cơm.
Lục Cảnh Đường cũng sợ người nhà lo lắng, cũng không tiếp tục suy nghĩ. Việc này vẫn phải đợi Phương Mặc về cùng hắn nói rõ sau đó mới làm quyết định.
Hắn quay vào phòng đi thay quần áo, đi ra phòng ăn hỏi:
- Ba ba, hôm nay trong tiệm không vội sao? Cô hai bọn họ như thế nào, có quen việc không?
Lục Gia Bình vừa bưng đồ ăn vừa cười nói:
- Vẫn như hai ngày trước, đều phải xếp hàng dài. Cô hai tụi con chỉ xem một hồi đã bắt tay làm việc, vừa ban đầu còn chưa quen thuộc, làm chậm, sau đó đã thuận tay hơn rồi.
Lục Cảnh Cường cười:
- Mấy tiệm món ăn bình dân này của nhà chúng ta làm cũng không khó, chỉ cần nhớ từng bước, không bao lâu là có thể quen tay. Buổi chiều Đường Đường ở nhà nghỉ ngơi đi, một hồi anh cùng cha đi ra tiệm giúp việc.
Lục Gia Bình lo lắng hỏi:
- Đường Đường cảm thấy không thoải mái sao?
Lục Cảnh Đường vội vàng lắc đầu:
- Không phải, ba ba đừng lo lắng. Chỉ là học suốt buổi sáng nên con có chút mệt mỏi, một hồi đi ngủ một chút hẳn không có việc gì.
Lục Gia Bình cười gật đầu nói:
- Được, vậy buổi chiều con lưu lại trong nhà. Trong tiệm có nhiều người như vậy đều có thể làm kịp thôi.
Mấy ngày nay đứa con đi theo bọn họ bận rộn, còn phải tranh thủ thời gian đi học, còn không bị mệt sao, nghĩ đến hẳn là không kịp thích ứng.
Xem ra sau này vẫn để hắn lưu lại trong nhà đi, trong tiệm đã có nhiều người làm việc như vậy, đâu cần hắn phải đi theo a.
Chờ ăn cơm trưa xong, Lục Gia Bình mang theo Lục Cảnh Cường rời nhà.
Lục Cảnh Đường một mình nằm trên giường nghĩ về chuyện phát sinh lúc sáng.
Trong lòng hắn có chút xúc động bất an. Hắn chỉ gặp qua Cố Thì Yến vài lần, cũng không hiểu biết rõ con người của hắn.
Nếu bởi vì hôm nay mình cự tuyệt hắn, làm cho quan hệ của mình cùng Dương Dương bị bại lộ, kết quả sẽ như thế nào?
Trường học còn chịu cho bọn họ lưu lại tiếp tục đi học sao, dù sao niên đại này cũng không phải ai đều chấp nhận được đồng tính luyến ái.
Hắn bực dọc gãi đầu, bỏ đi, không nghĩ nữa. Nếu quả thật bị trường đuổi học, hắn cùng Dương Dương đi kiếm tiền.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn liền ngủ mất.
Chờ hắn tỉnh lại, trời sắp tối, trong nhà vẫn không thấy ai về, hắn mơ hồ ngồi trên giường ngẩn người.
Phương Mặc mở cửa vào phòng, nhìn thấy vẻ mặt buồn ngủ mông lung của hắn, cười đi tới, ôm hắn đặt lên đùi mình:
- Anh còn tưởng em đi theo tứ ca tới trong tiệm. Anh đi qua mới biết em đang ở nhà nghỉ ngơi. Xảy ra chuyện gì? Hôm nay học bài rất khó sao?
Lục Cảnh Đường chép miệng:
- Dương Dương, anh có biết Cố Thì Yến không?
Phương Mặc híp mắt nghĩ nghĩ hỏi:
- Có biết một chút, xảy ra chuyện gì? Đột nhiên lại nhắc tới hắn.
Lục Cảnh Đường do dự, vẫn đem việc phát sinh hôm nay thuật lại một lần cho Phương Mặc nghe qua.
Hắn cũng không biết Cố Thì Yến có thể đem quan hệ giữa bọn họ nói ra ngoài cho người khác biết hay không.
Phương Mặc nghe xong, vẻ mặt lạnh lùng. Hắn ngẩn người chốc lát, cúi đầu hôn hôn người trong lòng:
- Không sao đâu, đừng lo lắng, giao cho anh xử lý đi.
Lục Cảnh Đường ôm Phương Mặc nói:
- Không sao, chẳng qua chúng ta cũng không cần đi học, cùng nhau đi kiếm tiền.
Phương Mặc cười nhẹ một tiếng:
- Tiểu ngốc tử, không cần lo lắng nhiều như vậy. Anh sẽ không để cho người khác tổn thương em, dư luận cũng không được.
Lục Cảnh Đường khẩn trương hỏi:
- Anh không phải muốn giết hắn chứ? Làm.. Làm vậy không được.
Phương Mặc gõ nhẹ vào đầu hắn:
- Nói lung tung gì vậy, chồng em là loại người không biết tuân theo pháp luật sao? Dậy đi, anh đi làm cơm.

